Chương 5: Quan hệ giữa Thạch Cơ và Thái Ất
Xoẹt một cái y phục trên người của Thạch Cơ đã đáp xuống nền đất, Lý Dực còn chưa kịp chớp mắt là đã thấy được thân thể quá đỗi rắn chắc của hắn.
Ôi mẹ ơi bây giờ Lý Dực mới được tận mắt chứng kiến được hình ảnh mỹ nam thần sáu múi cùng mái tóc đen dài suôn mượt có khi còn hơn nữ nhân ở thời đại của y.
-"Thích không?"- Thạch Cơ thì thào bên tai Lý Dực
Gương mặt bầu bỉnh của y chốc chốc lại đỏ ửng lên như hai quả cà chua chín mọng... mắt rũ xuống không dám đối mặt với hắn...
Cái lưỡi của Thạch Cơ như con giun nhỏ ngọ nguậy trước hai hạt nho hồng hào trên ngực... cả người y run lên bần bật, gai óc nổi khắp người...
-"Đừng... ưm... sư phụ.... "- Lý Dực cất lời nói đúng hơn là rên rỉ
Hai cánh tay y đang bị cố định ngay trên đỉnh đầu, hai chân bị Thạch Cơ ngồi lên, muốn giẫy dụa cũng là chuyện khó...
-"Biến!"
Không biết Lý Dực đã lấy bao nhiêu can đảm để có thể hô to một tiếng sai khiến pháp khí của mình... nhưng xem ra đành phải làm y thất vọng rồi...
Thạch Cơ chỉ nhẹ vung tay một cái lập tức hai thứ đó liền rơi lịch phịch xuống đất, trông chúng bây giờ chẳng khác gì đồ phế liệu...
-"Lão Thái Ất không cho ngươi biết ta là sư đệ của hắn sao?"- Thạch Cơ cười gian trá nhìn Lý Dực
Phải rồi, theo một dị bản mà Lý Dực đã được đọc thì Thạch Cơ là sư muội của Thái Ất chân nhân, nhưng chính vì giới tính biến đổi nên y nhất thời không nhớ ra...
-"Hay là... chúng ta... thương lượng... có... có được không?..."- Lý Dực vừa nghĩa ra mưu kế nào đó
Thạch Cơ chẳng quan tâm lắm, hắn giờ đây đang ngon lành thưởng thức các hương vị từ tiểu kê kê của Lý Dực, cũng vì bị kích thích nên cũng đã dần cương cứng
-"Được thôi...."
Lý Dực còn chưa kịp mừng rỡ thì Thạch Cơ liền lập tức nói tiếp
-"Nhưng sau khi chúng ta xong việc này đã..."
-"Không được... ưm... đừng... đừng là chỗ đó..."
Lý Dực run rẫy, chưa bao giờ y có cái cảm giác tê tái như thế, từ khi còn ở thời hiện đại đến bây giờ thì có lẽ đây là lần đầu tiên có người dùng miệng để làm như vậy với y
-"Bảo bối của ta... đừng cố gắng chống cự... ngươi dù có đi đến bao xa cũng đừng mong có thể thoát khỏi được Thạch Cơ này!"
Hắn thỏ thẻ bên tai Lý Dực, những lời nói như có bùa chú khiến Lý Dực nhất thời mê muội, không thể phản kháng...
Cái lưỡi của hắn lại một lần nữa tung hoành xuống đến nơi đẹp nhất và có giá trị nhất...
Bây giờ đây hai tay Lý Dực không thể nào phản kháng nổi nữa, khoái cảm thật sự đang dần chiếm hữu lấy y...
-"Um... nhột quá... sư phụ..."
-"Vậy để ta giúp con hết nhột... có được không?"
Lý Dực khẽ gật đầu, trông y bây giờ thật là dâm đãng, đôi mắt nhuốm màu mị hoặc, môi vì khoái cảm mà hờ hững cắn chặt... hai gò má hồng hồng...
-"Na Tra, ngươi có biết bộ dáng của mình bây giờ rất hấp dẫn không?"
Thạch Cơ áp người lên Lý Dực, tay cầm côn th*t tím hồng của mình dò tìm nơi để thám hiểm... thật sự mà nói, ngay cả khi đặt ở cửa hậu đình rồi Thạch Cơ cũng khó mà tiến vào được... nó chặt như đã bị kết dính lại vậy
-"Thả lỏng ra... ngoan..."
Dần dần cảm nhận được sự đàn hồi... nam căn Thạch Cơ cũng dần đang chôn sâu vào nội bích của Lý Dực
-"A... đau quá... đi ra ngoài..."- Lý Dực nhăn nhó kêu gào
-"Bảo bối ngoan... lát nữa sẽ hết đau... "
Âm thanh nhu tình của Thạch Cơ thật rất khiến Lý Dực rơi vào mê hồn trận do hắn bày ra, thất sự càng lúc càng say đắm...
Ngay cả bản thân Lý Dực còn không biết được tại sao mình lại chấp nhận cùng hoà nhập với hắn nữa là...
Hắn nâng mông, hạ mông từng nhịp nhẹ nhàng, đều đặn khiến Lý Dực từ đang đau đớn cũng dần cảm nhận được...
-"Ưm...ưm...."
-"Đã đỡ đau chưa?"- Thạch Cơ liếm lấy cái tai hồng hồng của Lý Dực
Lý Dực nhẹ gật gật đầu... Điều đó khiến Thạch Cơ rất vừa ý
Từng hơi thở của Lý Dực trở nên nặng nề, vì bây giờ y chỉ có thể nương vào từng nhịp điệu ra vào của Thạch Cơ mà thôi... cảm giác nơi hậu đình có hơi thốn nhưng cũng có xen vào tí khoái cảm...
-"Ân... ư... chậm đã... ưm..."- Lý Dực chưa kịp thích ứng với tốc độ của Thạch Cơ...
-"Bảo bối... ta yêu ngươi... đừng trở về đó nữa..."- Thạch Cơ lại thều thào
-"Không được... a... a... dừng... a...."
-"Dám nói không?"
Hắn càng lúc càng nhấp mạnh hơn, từng cú như muốn đem Lý Dực cắm tại nơi đây không cho y đi đâu được cả...
Đến khi hắn thật sự biết mình đã đạt khoái cảm rồi thì mới từ từ giảm dần nhịp độ mà gục lên người Lý Dực...
Cả hai đều như nhau thở hổn hển như sợ ai giành mất hết không khí...
-"Na Tra, ngoan ngoãn ở lại đây... ta sẽ không làm khó ngươi..."
Nhưng không thấy Lý Dực đáp lời... thì ta y đã vì quá mệt nên thiếp đi lúc nào không hay...
Thạch Có nhẹ vuốt trên gương mặt trắng mịn, rồi lại hôn lên đó... thật sự hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ động tâm với bất cứ ai nhưng xem ra đây là ngoại lệ...
*******
Cùng lúc này, Trụ Vương đang cùng Đát Kỉ vui ca múa hát lại Nhục Lâm...
Những con vật đáng thương đều bị roi da đánh thật đau, đến toé máu, rách thịt rồi trực tiếp đem đi nướng... thịt bọn chúng treo thành rừng nên được gọi là Nhục Lâm...
Ngoài ra trong cung vua Trụ còn một nơi truỵ lạc nữa có tên là Tửu Trì... sở dĩ nó có cái tên đó là bởi vì những cái hồ nhỏ ở đây đều được Trụ Vương cho đổ rượu vào rồi cùng mỹ nhân xuống tắm, rồi dùng chính thứ nước đó để uống...
Còn một công trình kì vĩ hơn nữa đó chính là Lộc Đài... cao ngàn thước, vuông mỗi bên ba dặm phải dùng đến hàng vạn thợ xây và hoàn thành trong bảy năm ròng rã. Chỉ để đứng trên đó thưởng ngoạn cảnh đẹp...
-"Hoàng hậu của trẫm, lại đây..."- Trụ Vương rượt đuổi Đát Kỷ
Triều Ca lâm vào cảnh dân chúng bi ai khổ sở chỉ vì lời trêu chọc của Trụ Vương đối với tượng Nữ Oa, dân Đại Thương sắp diệt, nếu cứ theo tiến độ thì không lâu sau Na Tra sẽ cùng Cơ Phát đứng lên lật đổ triều đại này...
Nhưng bất quá lần này Na Tra sẽ giúp Trụ Vương giữ vững Đại Thương... không để lịch sử có thể diễn ra.
-"Hoàng thượng, thần thiếp nghe nói "Thánh nhân chi tâm hữu thất khiếu"*... không biết hoàng thúc Tỷ Can có đúng như thế không?"- Đát Kỷ nằm trong lòng Trụ Vương
* Thánh nhân chi tâm thất khiếu: người tài tim có 7 ngăn
-"Kìa hoàng hậu, sao nàng lại hỏi vậy?"- Trụ Vương nhíu mày
-"Hoàng thượng, chỉ là thần thiếp thắc mắc hoàng thúc học vấn uyên thâm, kiến thức nhiều như thế để đâu cho hết... "- Đát Kỷ lả lơi
Trụ Vương suy nghĩ một lúc chợt rùng mình... ẩn ý của Đát Kỷ làm sao hắn không hiểu...
-"Vậy hoàng hậu..."
-"Thần thiếp chỉ muốn xem thử có đúng là tim của Tỷ Can có bảy ngăn không thôi mà, hơn nữa dạo gần đây có tin đồn rằng lão ta âm mưu cùng phe với Khương Tử Nha tạo phản, sẵn dịp chúng ta chứng minh lão có phải là trung thần hay không..."
Trụ Vương mê muội gật gật đầu, nghe có vẻ cũng rất có lý...
-"Người đâu... lập tức triệu Tỷ Can vào triều!"- Trụ Vương ra lệnh...
Và ngày hôm đó là ngày Tỷ Can khẳng định tâm mình một lòng với Đại Thương nhưng ông không thể dùng sức để tận trung báo quốc nữa... bởi vì người không tim làm sao mà sống...
Tin dữ lập tức lan truyền ra khắp nước, ai ai cũng khiếp sợ dã tâm tàn bạo của cặp đôi trời sinh Đát Kỷ - Trụ Vương...
Chỉ riêng Na Tra là vô cùng hưng phấn, sắp tới y sẽ vào tận Triều Ca để phá hỏng mọi thứ...
Nhưng xem ra cũng còn phải đợi y tỉnh lại đã, vừa rồi bị Thạch Cơ làm đến mức không thể nhấc người lên nổi thì sức đâu mà đến Triều Ca.
-"Nương nương, Tỷ Can đúng thật đã moi tim, tiếp theo chúng ta nên làm gì?"- Hoả Hồ từ phương xa về gấp rút thông báo
Nhìn thấy Thạch Cơ đang bán khoả thân ôm Na Tra vào lòng vô cùng âu yếm, nhất thời hắn đỏ mặt, quay đầu ra ngoài nhưng cât cao giọng thông báo.
Thạch Cơ bỗng chốc nhíu mày, nhìn xa xăm. Tiểu tử này quả nhiên đoán rất đúng, Tỷ Can đã moi tim... thật ra tại sao Na Tra có thể biết được sự việc sắp diễn ra chứ?
-"Na Tra, ngươi thật ra là người như thế nào?"- Thạch Cơ thì thầm
Bấy giờ Lý Dực mới từ từ nhấc nhẹ đôi mi, đập vào mắt là khuôn ngực rắn chắc của Thạch Cơ... tập đá nhiều quá nên cơ bắp cuồn cuộn...
Lý Dực có vẻ cũng chẳng thèm bỡ ngỡ mà xoay người đưa lưng về phía Thạch Cơ... bộ dáng như đang giận dỗi
Thấy thế, Thạch Cơ vẫn cố ôm y dù là từ phía sau... thì thầm
-"Sao? Giận ta?"
Lú Dực chọn cách im lặng, không muốn nói chuyện với hắn, ai bảo hắn dám cường bạo y
-"Bảo bối, đừng trách ta... ta thật sự không thể kìm chế được mà..."
-"Không kìm chế được là đè người ta ra thoã mãn hả, mai mốt ra đường gặp con heo kìm chế không được cũng cường bạo nó luôn hả?"- Lý Dực lớn tiếng quát
Hoả Hồ đứng bên ngoài cũng nghe ngóng được không ít, xưa nay Thạch Cơ nổi tiếng là sát thủ tình trường, từ yêu quái đến thần tiên đều si mê trước vẻ đẹp phong tình của hắn.
Ấy vậy mà lần này chính tai Hoả Hồ nghe được một đại ma đầu như Thạch Cơ mà lại có thể si mê tiểu tử Na Tra. Lại còn không kìm chế được, thật sự lạ phi thường...
-"Na Tra..."- Thạch Cơ tha thiết gọi.
Đáp lại chỉ là cái hừ lạnh của y mà thôi, vô tình đến thế là cùng...
-"Na Tra, đừng giận ta nữa... "
Chưa bao giờ Lý Dực nhìn thấy bộ dạng này của Thạch Cơ từ khi đến đây học phép. Nhưng bây giờ trông hắn như thế thì cũng có chút thương tâm...
Lý Dực đứng dậy, nhặt lại y phục mặc vào rồi bỏ đi, nhưng chỉ được vài bước thì bị Thạch Cơ nắm lại
-"Đi đâu?"
-"Đi tè! Đi chung không?"
Hằn học, cục súc quá....
Môi Thạch Cơ bỗng chốc lại nhoẽn lên ý cười, thật sự ban đầu hắn cũng rất muốn xem y là một đồ đệ chân chính, thanh khiết không xen lẫn tạp niệm... nhưng càng tiếp xúc gần... hắn càng lún sâu.
Sự ngây ngô, hài hước cùng với lém lỉnh tinh nghịch của y cũng đủ khiến Thạch Cơ phải nhiều phen suy nghĩ...
-"Bạch Hồ, ngươi có biết Thạch Cơ cùng Na Tra đã..."- Hoả Hồ bép xép
-"Ta làm sao không biết, ngươi nên nhớ Thạch Cơ là người như thế nào... Hắc Hồ cũng vì si mê mà dẫn đến cái chết...."- Bạch Hồ thu lại tầm mắt, hờ hững nhìn
Hoả Hồ gãi đầu ngây ngốc...
-"Không phải đâu, lúc nãy ta thấy Thạch Cơ năn nỉ Na Tra đừng giận hắn nữa đó..".
-"Xời, chỉ là lời an ủi nhất thời, huống chi nếu Na Tra thuận lòng thì hắn sẽ có dụng cụ phát tiết mà không cần tìm kiếm..."
Những lời nói của hai con yêu hồ đã lọt vào tai Lý Dực. Nhưng xem ra y cũng chẳng mấy quan tâm vì chốc nữa đây y sẽ vào và nói rõ ràng với Thạch Cơ.
Phân định ranh giới thầy trò, không thể để thể loại sư đồ luyến này xảy ra.
-"Hai con yêu hồ này dám đứng đây to nhỏ soi mói sư phụ ta?"- Lý Dực giả giọng nghiêm nghị
Yêu hồ phút chốc run rẫy, bọn chúng dù tu luyện cũng phải nể Hỗn Thiên Lăng và Vòng Càn Khôn mấy phần. Nên khi vừa nghe tiếng Lý Dực là liền xanh mặt cúi người chối bay những lời ban nãy.
-"Đại Vương tha mạng, chúng tôi biết lỗi rồi.."
-"Hở? Đại Vương? Các ngươi gọi ai?"- Lý DỰc bị đưa từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.
Hai con yêu hồ nhìn nhau một lượt rồi nhìn lại sang Lý Dực...
-"Tất nhiên gọi người, người đã là Đại Vương của Thạch Động nên chúng tôi gọi như thế!"
-"Ta là đồ đệ của Thạch Cơ nương nương, các ngươi gọi như thế chẳng khác nào nói ta với sư phụ là phu thê?"- Lý Dực ngu ngốc hỏi
Lời nói của chúng thật khiến Lý Dực lảo đảo, từ khi nào bản thân là một môn đệ mà có thể nhảy lên chức đại vương?
Nhưng mà... cũng hay... thế gian này vốn phân định hẳn hoi giữa tiên và yêu. Nếu y không làm thần tiên vậy thì... làm yêu tinh cũng không phải ý tồi...
-"Chứ không phải, ban nãy đã động phòng rồi sao?"- Thạch Cơ từ bên trong bước ra, một trang tuấn kiệt oai phong.
Lý Dực hừ lạnh, toan bỏ đi chỗ khác thì lập tức đã bị Thạch Cơ nắm lại ôm trọn vào lòng.
-"Na Tra, đừng như thế nữa... sư phụ hứa... sẽ không làm con đau như ban nãy nữa... có được không?"
Những lời này như lửa nóng đang phừng phừng đốt ửng đỏ hai gò má của Lý Dực, cư nhiên trước mặt thuộc hạ mà lại dám nói những lời đó, thật đáng ghét..
-"Chết tiệt!"- Lý Dực vùng thoát nhưng bất lực
Nhìn họ cứ như đôi vợ chồng son đang bất hoà, buồn cười lắm...
-"Thôi đừng giận... bất quá ta sẽ cho con về lại ải Trần Đường một chuyến."- Thạch Cơ thì thầm bên tai dụ ngọt Lý Dực
Hai mắt Lý Dực sáng như đèn pha đêm hội ở quãng trường, vừa mừng vừa lo... không biết Thạch Cơ sẽ giở trò gì đây.
-"Quân tử nhất ngôn?"- Lý Dực hỏi kỹ lại một lần nữa
-"Xin lỗi, ta không phải quân tử.!"- Thạch Cơ bế xốc Lý Dực trước ngực
Mặc cho y giẫy dụa cỡ nào nhưng hắn vẫn dễ dàng mang y vào trong động trở lại.
-"Thạch Cơ ngươi là nguỵ quân tử, ngươi biến thái... khốn kiếp.... thả ta xuống..."
Cùng lúc đó một đám mây trắng bay đến, lão nhân râu tóc bạc trắng cầm phất trần nghiêm trang ngồi trên đó.
-"Thạch Cơ, ngươi dừng tay... dừng..."
Lời lão chưa nói hết thì thấy mấy cặp mắt kia nhìn mình với biểu cảm vô cùng ngây dại. Nhưng đảo mắt môt vòng nữa mới thấy mọi thứ hoàn toàn bình thường, chẳng có gì giống đại chiến vừa xảy ra cả
-"Lão Thái Ất?"- Lý Dực mừng rỡ...
Thạch Cơ bấy giờ vẫn chưa chịu buông y xuống, quay người trở lại nhìn lão nhân đang lơ lững trên cao kia
-"Thạch Cơ, mau thả Na Tra ra!"- Lão Thái Ất quát
Không đợi Thạch Cơ thả ra, Lý Dực đã một phen nhảy xuống đất, mất thăng bằng nên mông vô tình kề sát mặt đất...
-"Na Tra con có sao không? Cũng may ta đến kịp lúc!"- lão Thái Ất tự mãn
Bấy giờ Lý Dực nhịn không nổi liền đứng phắt dậy, tay xoa mông còn tay kia chỉ thẳng hướng đám mây mà quát lớn
-"Kịp con khỉ! Thân là Thái Ất chân nhân mà ngay cả đồ đệ mình gặp chuyện cũng đến trễ, lại còn ở đó tự đắc?"
-"Không thể nào! Ta vừa đến kịp lúc cơ mà?"- Thái Ất lắp bắp
Gương mặt Lý Dực đen dần, y thật tức chết với lão già này.
-"Thưa sư phụ, sao sư phụ không đợi ngày thành thân của con cùng Thạch Cơ rồi hãy đến?"- Lý Dực mỉa mai
Nào ngờ Thạch Cơ đứng bên cạnh tưởng thật, bước lên khẽ hỏi
-"Na Tra, con chịu thành thân với ta sao?"- Hắn hớn hở
Lập tức Na Tra tung cước đáp ngay vào bụng, mặc dù không mạnh như trong phim chưởng nhưng xem ra cũng đủ khiến hắn ôm bụng than đau...
-"Na Tra... nói vậy là con với Thạch Cơ?"- Thái Ất run rẫy
-"Dạ thưa đúng, nhờ ân phước của sư phụ Thái Ất đây mà Na Tra đã bị con sói này ăn sạch sẽ... người đã hài lòng chưa?"
Lý Dực hùng hồn chỉ thẳng Thạch Cơ không chút sợ hãi
Bây giờ đây lão Thái Ất mới nhận thức được mọi chuyện, liền đáp thân xuống đất hung hăng nhào đến nắm cổ áo Thạch Cơ gầm lên
-"Năm trăm năm trước ngươi không có được tình cảm của Đại Thần, vậy mà giờ đây ngươi lại làm như vậy với đồ đệ của ta? Ngươi rốt cuộc là muốn gì?"
Lý Dực vừa nghe đến đại thần là liền phát giác nhìn không chớp mắt, rốt cuộc là có ẩn tình gì phía sau?
Thạch Cơ bây giờ trở lại bộ dáng uy nghiêm, hắn thẳng lưng, ưỡn ngực ra dáng một đại ma đầu...
-"Điều đó ngươi còn hỏi? Chính vì năm trăm năm trước ngươi từ tay ta giành lấy tình cảm của Đại Thần, nếu không vì như vậy ta đâu có trở thành như ngày hôm nay!"- Hắn hung hăng quát lại lão Thái Ất
Quaooooo!
Na Tra cùng hai còn yêu hồ mồm há to ngạc nhiên vô cùng,
-"Chẳng lẽ Thạch Cơ nương nương sa vào ma đạo là do bị Thái Ất chân nhân giành mất ái nhân sao?"- Hoả Hồ thì thầm
-"Uy... ghê quá... sư huynh đệ mà tranh giành một nữ nhân đến mức như thế này sao?"- Bạch Hồ cũng nhiều chuyện không kém
-"Các ngươi im lặng đi, lại đây ngồi xem cùng với ta!"- Lý Dực trùm nhiều chuyện ngoắc tay hai con yêu hồ đến gần mình
Bây giờ lão Thái Ất lui ra sau vài bước, xoay người lại đưa lưng về phía Thạch Cơ
-"Thạch Cơ, ngươi sai rồi... Đại Thần không yêu ngươi... năm đó là do ngươi tự đa tình!"
-"Ngươi câm miệng, lão già như ngươi có cái gì hơn ta chứ? Rõ ràng năm đó chính Đại Thần đã tặng cho ta một ngọc bội hẹn ước!"- Thạch Cơ gân cổ cãi lại
-"Đại Thần có nói đó là ngọc bội hẹn ước sao?"- Thái Ất cũng xéo sắc chứ không phải dạng vừa
Cả hai cứ đứng đấu khẩu qua lại như mấy bà thím ngoài chợ thời đại, nhưng thật sự Lý Dực muốn biết Đại Thần đó là ai...
Y liền từng bước đến gần, chìa mặt ra hỏi nhỏ
-"Cho ta xin hỏi, Đại Thần đó là ai mà có thể khiến hai người tranh cãi kịch liệt đến vậy?"
-"Đại Thần Xuyên Không!"- cả hai đồng thanh
Nhưng ngươi cảm thấy có gì đó không ổn là lão Thái Ất, bỗng dưng lão đưa tay bịt miệng, chân lui vài bước định bỏ đi thì lập tức đã nghe tiếng "Đứng lại!" vô cùng ghê rợn.
Chẳng ai hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng chỉ thấy Na Tra một thân hừng hực đỏ như hòn sắt nung, đầu cơ hồ muốn bốc khói... các ngón tay xiết lại kêu răng rắc như những đấu sĩ
-"Lão Thái Ất!!!!"- Lý Dực gầm lớn
Thái Ất chân nhân quay đầu lại, gương mặt thoắt xanh, thoắt tái.... nhưng miệng vẫn cỗ cười hề hề
-"Na Tra... con bình tĩnh... nghe sư phụ giải thích...."
-"Ông muốn nói gì? Hôm nay ông không lôi được ông Đại Thần chó má kia xuống thì đừng trách ta một phen đại náo thiên cung!"- Lý Dực gầm như mãnh thú
Bao nhiêu phẫn nộ đã dồn vào y rồi...
-"À... à thì.... thật sự... ta và... và Đại Thần mấy hôm nay giận nhau, nên là... nên là..."- Thái Ất lắp bắp
-"Nên là như thế nào? Nói!!!!"- Lý Dực hầm hố
-"Nên là hắn bỏ đi rồi, ngay cả ta cũng không biết hắn đi đâu!"
Lý Dực càng lúc càng tiến lại gần bên lão Thái Ất, khẽ thì thầm bên tai lão ấy...
-"Sư phụ, người có tin câu chuyện này kết thúc lãng xẹt vì thiếu vị tiên gia Thái Ất chân nhân không?"- Lý Dực nghiến răng
-"Lý Dực à, ngươi bình tĩnh đi... ta nhất định sẽ tìm lại cho bằng được Đại Thần và giúp ngươi trở lại tương lai mà ha..."- lão Thái Ất nhỏ nhẹ năn nỉ
-"Vậy lão còn muốn ta ở lại để mỗi ngày bị mấy con sắc lang này thao lộng hả?"
-"Cốt truyện là do Đại Thần sắp xếp, ta đâu có quyền quyết định... Lý Dực, ngươi chịu cực một chút đi, sớm muộn gì cũng trở về được thôi mà ha..."
Nói rồi lão Thái Ất phất tay, cả thân người hoàn toàn biến mất, nhưng đâu đó trong âm vang không trung còn nghe được câu "Bảo trọng nhé"
Lý Dực phẫn nộ đến mức nhảy dựng lên, chỉ trỏ chửi bới toàn những dị ngữ mà ở đây không ai hiểu nổi.
Thạch Cơ vừa này nghe Lý Dực nhắc đến đại thần, xem ra y cũng có mối quan hệ nhưng nhìn thấy tình cảnh như thế này thì hắn cũng chẳng dám cất lời hỏi.
-"Na Tra.... vào trong thôi!" -Thạch Cơ khẽ gọi
Lý Dực bỗng chốc xoay đầu, hai mắt đỏ ngầu nhìn Thạch Cơ rồi hừ lạnh một tiếng bỏ đi.
Cả ngày hôm đó Lý Dực không ăn uống, không muốn gặp ai, chỉ ngồi yên trong một cái hang động nhỏ biệt lập...
Thạch Cơ đứng bên ngoài cũng chẳng dám bước vào...
Thật buồn cười, dẫu sao đây cũng là địa phận của hắn ấy vậy mà muốn vào trong đó phải rụt rè sợ hãi...
-"Na Tra, con không sao chứ?"- Hắn khẽ hỏi
(Kiếp thê nô nhé anh)
Nhưng không có tiếng trả lời, hắn càng lo hơn nữa
-"Na Tra, sư phụ có thể vào không?"
-"Không!"- Lý Dực quát lớn
-"Na Tra, cả ngày con không ăn gì rồi... ít nhiều gì cũng phải quan tâm sức khoẻ mình..."
-"Không ăn! Ăn rồi có sức để ngươi cường bạo ta nữa sao?"
-"Không... không... sư phụ sẽ không như thế nữa...ta sẽ chiều theo ý con mà..."- Thạch Cơ xuống nước nài nỉ
Nhưng bỗng một lát sau thấy Lý Dực từ bên trong bước ra, mặt vẫn còn hầm hầm...
-"Là người nói đó nha!"
Thạch Cơ mừng rỡ bế xốc Lý Dực lên...
-"Buông... buông xuống..."- Lý Dực sợ té nên ôm chặt lấy Thạch Cơ
Đến khi Thạch Cơ đặt y xuống thì cũng không còn đứng vững được nữa, loạng choạng mất thăng bằng phải nương vào thân người của Thạch Cơ để đứng dậy...
Thạch Cơ vì động chạm với y liền khó lòng mà kìm hãm được dục vọng mà lại liền kéo y ghì sát người vào
-"Ta thật sự là không thể kìm chế nổi với ngươi mà!"- Thạch Cơ thì thầm
Lý Dực có hơi kinh hãi, vùng vẫy để thoát khỏi vòng tay của hắn
-"Sư phụ, ban nãy người nói sẽ không cường bạo ta nữa mà..."- Lý Dực như mếu
-"Con an tâm, ta sẽ nhẹ nhàng..."
-"Thạch Cơ... ngươi hỗn đản!!!!!"
*****
Nhờ có đêm mật ngọt tối qua mà hôm nay Lý Dực được trở lại ải Trần Đường thăm cha mẹ...
Vừa về đến là thấy Lý Tịnh cùng Kim Tra đang khăn gói định đi đâu đó, nhưng khi nhìn thấy Lý Dực liền mừng rỡ ôm lấy...
-"May quá, con về rồi!"- Lý Tịnh bế Lý Dực lên
Kim Tra cũng vui mừng không kém nhìn thấy hai bàn tay cứ không ngừng cọ xát như vậy thì cũng đủ biết hắn đã mong chờ đến thế nào
-"Cha... người cùng đại ca định đi đâu?"- Lý Dực ngu ngơ
-"Đã hơn mười ngày rồi mà còn vẫn chưa về, ta lo quá nên định cùng Kim Tra đến Thạch Động một chuyến!"- Lý Tịnh hôn vào má Na Tra..
Nhất thời Lý Dực chưa kịp thích ứng nên mặt liền đỏ bừng...
Kim Tra thì vừa vặn nhìn thấy liền hậm hực, hắn ghen ra mặt
-"Cha à, Na Tra dẫu sao cũng đã lớn, cha cứ hôn như vậy người ta cười đó!"
-"Vậy để huynh hôn được chắc?"- Lý Dực bĩu môi
Liền đó y tới tấp hôn lên hai bên má của Lý Tịnh như đang muốn chọc tức Kim Tra...
Ân Thập nương nghe ồn ào liền đi ra ngoài, nhìn thấy Na Tra bà đã không kìm được xúc động mà chạy đến
-"Na Tra..."
-"Mẹ..."
Người Lý Dực muốn thăm nhất có lẽ là người phụ nữ này, y thật sự rất nhớ sự ấm áp từ bà... nó khiến Lý Dực có lại được cảm giác lúc nằm trong lòng mẹ mình...
-"Thôi, Na Tra đã về là vui rồi, chúng ta vào trong đi!"- Lý Tịnh hớn hở
Xem ra người này rất thương thằng con này, đâu có vô tình hay cứng đầu như những giai thoại mà y đã biết.
Hôm nay cả nhà cùng nhau ngồi quây quần bên mâm cơm, nhưng vẫn còn thiếu Mộc Tra.
-"Na Tra, mấy hôm nay con ở cùng Thạch Cơ nương nương có bày trò nghịch ngợm gì không?"- Lý Tịnh bỗng nghiêm nghị
Lý Dực tay cầm đùi gà cắn xé, hí hửng trả lời
-"Dạ không, con còn bái nương nương làm sư phụ nữa!"- Lý Dực ngạc nhiên
-"Cái gì? Con..."- Lý Tịnh ngạc nhiên
Kim Tra cùng Ân Thập nương cũng hốt hoảng ngẩn đầu nhìn về phía Lý Dực
Nhận thấy có mấy cặp mắt cứ chăm chăm nhìn về phía mình, Lý Dực cảm thấy vô cùng khó chịu...
-"Na Tra, chẳng phải con đã có Thái Ất chân nhân là sư phụ rồi sao?"- Ân Thập nương nhỏ nhẹ nhưng âm điệu có vẻ khẩn trương
-"Cái đó mẹ không cần lo, sư phụ Thái Ất cũng đã đến Thạch Động, còn dặn dò con bảo trọng... xem ra người cũng không hề có ý kiến!"
Lý Dực cứ dửng dưng, thản nhiên như thế...
Lý Tịnh cùng Ân Thập nương một lượt nhìn nhau rồi lại nhìn về Lý Dực...
-"Thạch Cơ... không... không có làm... làm gì con chứ?"- Ân Thập nương lo lắng
-"Không hề, sư phụ rất yêu thương con... dạy con rất nhiều phép thuật!"
Kim Tra ngồi bên cạnh mà trong đầu một bụng nghi hoặc, bên cạnh đại ma đầu đó mà nói không có gì mới lạ...
Những bỗng Lý Dực nhớ ra điều gì đó liền đánh trống lãng hỏi Lý Tịnh
-"Cha, có phải Tỷ Can đã bị Đát Kỷ ép moi tim đúng không?"
-"Chuyện này con không cần quan tâm!"- Lý Tịnh không muốn Na Tra biết quá nhiều về chuyện triều chính.
-"Cha không nói con cũng biết, nhưng cha an tâm đi, vua Trụ sẽ sớm nhận ra con hồ ly tinh kia thôi..."
-"Na Tra, con không được ăn nói xằng bậy! Những lời này không phải để con đem ra đùa!"
-"Con không nói đùa! Đích thật Đát Kỷ là hồ ly tinh nhập xác, Khương Tử Nha đã bị đuổi khỏi Triều Ca, Tỷ Can cũng phải vì ả mà moi tim... rồi đây sẽ đến Tây Bá Hầu Cơ Xương.. còn biết bao nhiêu trung thần đang phải chờ đợi án tử!"- Lý Dực bất mãn đứng dậy.
Không khí bỗng trở nên căng thẳng, Lý Tịnh đập bàn đứng dậy chỉ thẳng mặt Lý Dực quát lớn
-"Chuyện triều đình bao giờ đến lượt con có thể quản?"
-"Cha, con đang lo nghĩ cho Đại Thương, chỉ vì Trụ Vương bị hồ ly mê hoặc nên mới gây ra kiếp nạn, nếu cha là một trung thần thì cũng phải nên đứng lên mà cứu lấy giang sơn chứ!"
Lời nói của Lý Dực hoàn toàn hợp lý, nhưng xem ra Lý Tịnh có vẻ như vẫn còn ngờ vực chưa dám tin...
-"Thôi... hai cha con mỗi người bớt một câu, Na Tra vừa mới về, ăn xong bữa cơm chúng ta lại bàn tiếp!"- Ân Thập nương lên tiếng hoá giải
Nhưng Lý Tịnh hùng hồn đứng dậy, nhìn Lú Dực một cái rồi quay đầu bỏ đi. Hừ lạnh một tiếng hậm hực.
Lý Dực thấy vậy cũng không thể kìm chế được cơn nóng giận mà đứng dập bỏ đi luôn, không thèm ăn nữa.
Chỉ tội cho Ân Thập nương cứ nghĩ sẽ được bữa ăn đầm ấm nhưng nào ngờ cớ sự lại như thế này...
Lý Dực đang tức tối đi đi lại lại trong phòng, y càng nghĩ càng bực. Rõ ràng bản chất Lý Tịnh này rất nhu hoà, biết điều nhưng tại sao ban nãy ông như người khác hoàn toàn, luôn chống lại y
Bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa...
-"Ai?"- Lý Dực cục súc
-"Tam đệ, là ta!"- giọng Kim Tra
-"Tìm ta làm gì?"- Lý Dực cẩn thận đề phòng
-"Ban nãy ta thấy đệ chưa ăn gì đã bỏ về phòng rồi, nên ta chỉ muốn đem ít thức ăn cho đệ mà thôi!"
Nghe vậy Lý Dực cũng thả lỏng phần nào, bước đến mở cửa...
Đập vào mắt y là một mâm cơm ba món một canh thịnh soạn vô cùng, những thứ này đều khác hẳn với những món trên bàn lúc nãy...
Kim Tra nhẹ nhàng đặt lên bàn rồi ngồi xuống...
-"Đệ đó, biết cha không thích mà vẫn cứ nói mãi vấn đề đó!"
-"Gì chứ? Đệ có nói gì sai sao? Con yêu hồ đó mê hoặc Trụ Vương đã đành, nay lại còn dám dùng những trò tàn nhẫn như vậy hỏi sao Na Tra này không giận?"- Lý Dực ngạo nghễ chỉ thẳng mặt mình
Nhưng hùng dũng cở nào cũng phải ăn, người xưa từng nói "có thực, mới giật được đạo" quả không sai.
Kim Tra thở dài, nhìn đệ đệ tâm phúc của mình mà buồn man mác trong lòng...
-"Na Tra... có phải... đệ cùng Thạch Cơ đã..."
Lý Dực đang húp canh cũng phải nghẹn mà ho sặc sụa... cư nhiên tên này lại hỏi như vậy?
-"Đệ có thể giấu được cha mẹ nhưng không thể giấu được ta đâu! Thạch Cơ là người như thế nào ta còn không biết sao?"- Hắn rũ mi nhìn vô tiêu cự
-"Vậy Thạch Cơ là người như thế nào?"- Lý Dực định thần lại hỏi
Kim Tra lúc này mới bình tĩnh nhìn Lý Dực một lúc rồi âm trầm cất lời
-"Hắn là một kẻ phong lưu đa tình, dù là yêu quái hay thần tiên vừa nhìn thấy hắn cũng đều phải động lòng. Tất cả đều tự dâng hiến từ nội đan đến đạo hạnh, công lực bấy lâu tu luyện chỉ để hắn một lần để mắt... cũng nhờ vậy mà hắn mới có được như ngày hôm nay!"
Lời Kim Tra nói vốn dĩ đêm qua Thạch Cơ đã thành khẩn "khai báo" hết cho y rồi, nhưng y muốn xem đối với người ngoài thì Thạch Cơ là một người như thế nào...
-"A nói như huynh vậy thì hắn đâu có hoan ái cùng những người đó, ai bảo bọn họ ngốc tiwj dâng hiến. Còn phần ta, huynh cũng thấy đó... ta trước sau trong ngoài đều một dạng là tiểu tử vừa hơn mười ba, có gì để hắn lấy?"
Lý Dực nguỵ biện, nhưng quả thực y nói cũng rất có lý...
Kim Tra cũng vẫn chưa bỏ cuộc, hắn nãy giờ cứ nhìn cái môi mấp máy không ngừng kia mà trong lòng không yên.
-"Vậy để có thể giải thích cho ta vết hôn ngân này là của ai?"- Kim Tra từ ban đầu đã nhìn thấy phía sau ót Na Tra có vết hôn ngân tuy mờ nhưng nếu tinh mắt có thể thấy được.
Hơn nữa còn có vài vết nằm rãi rác mà ngay cả Lý Tịnh cùng Ân Thập nương còn không để ý nhưng Kim Tra lại khắc vào lòng...
-"A... cái này..."- Lý Dực gượng gạo đưa tay lên che chắn...
Kim Tra thấy thế cũng không khỏi bi thương mà đứng dậy, buồn bã nói một câu dặn dò rồi bỏ đi...
Bỗng chốc Lý Dực cảm thấy Kim Tra thật đáng thương....
Ngay vừa lúc Kim Tra đi thì Mộc Tra cũng vừa về đến, nghe hạ nhân báo rằng Na Tra đã về thì lập tức chạy bay đến phòng Na Tra...
-"Nhị ca!"- Lý Dực cầm con tôm đang ăn dang dở của mình phe phẫy...
Mộc Tra liền chạy đến ôm lấy y, miệng cứ luôn nói rằng rất nhớ y...
Lý Dực bỗng cảm thấy khó chịu, tựa hồ như y đang so sánh giữa Kim Tra với hắn. Lần này trông Kim Tra có vẻ hiền hơn mọi khi, nhưng tính vốn lạnh lùng nay lại càng lạnh lùng hơn...
-"À phải rồi, nhị ca mới về chắc mệt lắm... ăn cùng đệ đi!"- Lý Dực mời gọi
Mộc Tra hí hửng ngồi xuống ăn cùng nhưng vì Kim Tra chỉ đem một cái chén thôi nên Mộc Tra được diễm phúc ăn cùng Lý Dực...
Hắn cứ tủm tỉm suốt cả buổi, thật là trẻ con, so với Kim Tra thì không có điểm nào đứng đắn... nhưng sao hôm nay y lại suy nghĩ đến Kim Tra nhiều như vậy chứ? Haizzz
-"Nhị ca, đệ nghe nói huynh cũng học đạo pháp Xiển Giáo như đại ca vậy huynh đã học đến đâu rồi?"
Lý Dực ăn tôm mà tay còn rất sạch. Là bởi vì nãy giờ Mộc Tra liền tay bóc vỏ tôm cho y mà...
-"Ta cũng còn cần cố gắng rất nhiều!"- Mộc Tra khiêm tốn
-"Ân, vậy huynh phải cố gắng tập luyện nhiều hơn, sau này sẽ có lúc ta cần các huynh!"- Lý Dực nói một câu đầy hứa hẹn
*****
Đêm đó, Lý Tịnh đến phòng Na Tra... ông muốn xem con trai mình đang làm gì sẵn tiện cùng con mình tâm sự đôi lúc...
-"Na Tra, con đã ngủ chưa?"-Lý Tịnh nhẹ hỏi
-"Vẫn chưa, cha vào đi!"- Lý Dực đêm nay khó ngủ, hơn nữa vì trời cũng còn khá sớm nên y khó mà nhập mộng
Lý Tịnh bước vào nhìn con trai mình đang nghịch hai món bảo bối liền cười tươi rồi đến bên cạnh nhẹ ôm Lý Dực vào lòng...
Lý Dực còn chưa hiểu chuyện gì nhưng nhó đến thái độ lúc chiều của Lý Tịnh thì trở nên khó chịu.
-" Cha, đêm khuya sao cha không ngủ? Tìm Na Tra có chuyện gì sao?"- Lý Dực hờ hững hỏi
Lý Tịnh nhìn đứa con đang giận lẫy của mình mà trong lòng cũng không khỏi buồn buồn, cũng bởi ông lo cho an nguy của nó mà thôi...
-"Chuyện lúc sáng..."- Lý Tịnh ấp úng
-"Cha à, nếu cha muốn con bỏ ý định thì con xin lỗi, con không thể! Vốn thiên ý sắp đặt con sẽ là người đứng lên vì bá tánh trừ yêu diệt quái! Con không thể làm ngơ!"- Lý Dực vô cùng cương quyết
Lý Tịnh thở dài...
-"Hài nhi, cha thật sự chỉ sợ con sẽ không đấu lại yêu tinh đó, chuyện của Đát Kỷ làm sao cha không biết... nhưng nó cũng phải bản lĩnh lắm mới có thể thành công leo lên làm hoàng hậu, với một tiểu tử như con thì có thể làm gì?"
Thì ra Lý Tịnh đang lo lắng cho y, vậy mà y lại vô tâm còn trách lầm ông là kẻ không biết mý lẽ...
-"Cha..."- Lý Dực cảm động ôm chầm lấy Lý Tịnh
-"Hài nhi ngoan của ta, làm sao ta có thể trơ mắt nhìn con đi sâu vào chỗ chết?"
-"Chuyện này cha không cần lo, Thạch Cơ sẽ sau lưng yểm trợ, còn nữa... con sẽ không chiến đấu một mình mà còn rất nhiều, rất nhiều cơ hữu đang chờ đợi con ở phía trước!"
(Lại cơ hữu:)))))
-"Thạch Cơ nương nương mà con có thể gọi ngang nhiên như thế à?"
-"À cái này là gọi thân mật đó mà... sư phụ gọi con là bảo bối, con gọi người là Thạch Cơ..."
Mặc dù cách giải thích này có vẻ rất mờ ám nhưng Lý Tịnh không suy nghĩ quá nhiều, kkng chỉ cần biết con trai mình bây giờ đang có suy nghĩ khác thường thôi
-"Cha... trời cũng không còn sớm, cha về nghỉ ngơi đi, mẹ có lẽ đang đợi cha đó!"- Lý Dực sợ cứ nói thêm một lát nữa sẽ lòi thêm nhiều chuyện không hay cho lắm nên gấp rút "tiễn" Lý Tịnh đi
Lý Tịnh thấy con mình biết lo nghĩ cũng phần nào an ủi, nên cũng chấp nhận đi ra ngoài
-"À đúng rồi, cha còn phải qua xem Kim Tra, nghe mẹ con nói từ sáng đến bây giờ nó không ra khỏi phòng... không biết có chuyện gì xảy ra?"- Lý Tịnh lại một hơi buồn bã
Lý Dực liền nghĩ... chẳng lẽ vì hắn biết giữa mình và Thạch Cơ có quan hệ mà đau thương đến độ bỏ cơm sao?
Cảm thấy bản thân mình thật có lỗi, Lý Dực liền cất tiếng
-"Cha, người cứ về trước đi, con sẽ qua xem đại ca... dẫu sao huynh ấy cũng rất thương con chắc con sẽ khuyên nhủ được!"- Lý Dực cười tươi
Lý Tịnh bước đến tóc con trai mình, quả nhiên Na Tra càng lúc càng biết suy nghĩ, biết nghĩ cho đại cuộc, quan tâm người khác, rất có trách nhiệm...
Đợi khi Lý Tịnh rời đi rồi, Lý Dực mới đi hướng nhà bếp, lục lọi xem còn thứ gì ăn được không...
Nhưng thời này làm gì có tủ lạnh trữ thức ăn chứ nên những đồ thừa đã hết sạch rồi còn đâu, vì thế y đành tự tay.... nhờ hạ nhân nấu hộ chén cháo...
Bảo Lý Dực nấu ăn? Thà nhịn đói còn hơn... kinh lắm cơ... chỉ có mì gói là Lý Dực nấu rất ngon. Bởi vì có cần gì khác ngoài nước sôi đâu...
Đợi mãi một lúc mới xong được chén cháo, nhưng vì y lười nên đựng luôn vào cái tô to tướng.
Bước đến phòng Kim Tra nhẹ gõ cửa...
-"Ai đó?"- Kim Tra lạnh lùng
-"Là đệ!"
Cửa phòng lập tức bật mở, hắn vừa nhìn thấy Na Tra một thân áo yếm đỏ dưới trời đêm thì liền lo lắng kéo vào trong phòng...
Nhìn thấy trên tay y cầm tô cháo thì trong lòng hắn liền trở nên lâng lâng vui khó tả
-"Cái này..."- Hắn hỏi nhỏ
-"A... đệ nghe cha nói từ sáng đến giờ huynh không có ra khỏi phòng, chắc là đói lắm nên tốt bụng đem cháo đến cho huynh thôi!"- Lý Dực chống cằm
Kim Tra cười tủm tỉm nhìn chén cháo đó mà tâm tình vui hẳn... nhưng cứ nghĩ đến việc mình thì bị y cự tuyệt còn Thạch Cơ thì cuồng nhiệt dâng hiến thì liền thu hồi sư vui sướng mà làm mặt lạnh
-"Được rồi, đệ đặt lên bàn đi, lát nữa ta sẽ ăn sau!"- Kim Tra lại lạnh lùng
Câu nói đó cũng bao gồm hàm ý đuổi khéo, đó là do Lý Dực nghĩ thôi chứ còn Kim Tra thì không hề...
-"Ummmm.... vậy đệ về phòng nha..."- Lý Dực ngượng ngùng, chần chừ một lát rồi cũng quyết định trở về
Dẫu sao thì y cũng tốt bụng lắm rồi, chẳng cần hắn cảm ơn đâu...
Trước khi đi thì Lý Dực còn cảm thấy có chút gì đó không an trong lòng, biết rõ người khiến hắn buồn là mình nên cũng có chút ân hận
-"Huynh xác định... là mình không bị sao...?"
-"Không, chỉ ta hai cánh tay ta đau nhức, lưng cũng đau nên không thể ra ngoài thôi..."- Kim Tra giả vờ nhăn nhó...
Lý Dực tự dưng nhẹ hẳn, y còn tin rằng không phải do y làm hắn buồn nữa chứ...
-"A nếu vậy thì để đệ nói với cha..."- Lý Dực tài lanh...
-"Không Na Tra."- Kim Tra lập tức giữ chân y lại
Hắn ậm ừ một lúc mới ngượng ngùng cất lời...
-"Chỉ là nếu đệ không ngại thì có thể nào giúp ta ăn được không? Tay ta đau quá..."
Bây giờ đây Lý Dực cũng đã không còn sợ hắn nữa, bởi cho dù không có pháp khí hộ thân nhưng với những gì Thạch Cơ dạy cũng đủ để y đối phó với loài sắc lang này...
Lý Dực tự nhủ rằng bản thân thật sự quá tốt, khuya rồi vẫn sợ người ta đó nên đã mang cháo đến.... còn mặt dày thì thầm rằng bản thân thật đáng kính nể...
Những muỗng cháo đầu tiên cũng khá ngại ngùng nhưng sau đó dần quen nên Lý Dực cứ tự nhiên thổi rồi đút thôi....
Gương mặt của Kim Tra mỗi lúc cháo vào miệng càng trở nên mờ ám... nhưng cũng không kém phần hấp dẫn...
Nhưng bỗng Kim Tra nhăn nhó rồi gục xuống bàn...
-"Đại ca, huynh sao vậy?"- Lý Dực lo lắng
-"Lưng... ta đau quá..."- trông bộ dáng Kim Tra khổ sở như thế, Lý Dực cũng không thể nào nghi ngờ được...
Lý Dực khẩn trương đỡ hắn đến bên giường, cẩn thận đặt hắn nằm xuống, y thật không hề biết được vẻ mặt của mình lúc này...
Lẽ nào y thật sự thích Kim Tra sao?
-"Na Tra... đa tạ, nếu không có đệ ta không biết mình sẽ ra sao?"- Kim Tra gương mặt cũng đỏ ửng vì đau
-"Đừng nói vậy... chúng ta là huynh đệ, đừng tiểu tiết như thế..."- Lý Dực khẩn trương
Nhìn y cuốn quít như thế thì trong lòng Kim Tra lại thấy rất vui, vui vì biết y vẫn còn quan tâm hắn, còn lo lắng cho hắn...
-"Na Tra, ta còn thấy đói...."
Lý Dực lập tức lấy cháo đến, ngồi bên cạnh giường đút cho hắn nhưng mỗi khi đút đều như gặp vật cản mà cháo đã đổ hết ra bên ngoài...
Lý Dực chưa biết phải làm như thế nào thì Kim Tra đã chỉ chỉ vào miệng mình... ý bảo Lý Dực dùng miệng đút....
Thật cơ hội!!!!
-"Nếu đệ ngại thì thôi, cứ để ở đó đi, khi nào ta đỡ đau sẽ ăn..."
Hắn tuy nói vậy nhưng bộ dáng vô cùng khổ sở hỏi sao Lý Dực có thể bỏ lơ được chứ...
Thế là một phút nông nỗi y đã vì tình nghĩa huynh đệ mấy ngày qua đã xả thân dùng đút cháo cho hắn...
Tuy không phải là lần đầu môi chạm môi nhưng Lý Dực thật sự rất ngượng... quả nhiên với cách này cháo chẳng những không đổ mà còn ấm hơn ban nãy rất nhiều...
Đến muỗng thứ ba thì bỗng nhiên Lý Dực cảm thấy tim đập mạnh, hơi thơ có phần gấp gáp hơn... lần này có vẻ như môi đang quyện vào nhau chưa có ý muốn rời...
Ngay cả Lý Dực cũng không thể giải thích sao mình lại để yên như thế mà không phản ứng lại...
Đến khi bên ngoài có người đánh mỏ báo canh thì lúc đó Lý Dực mới giật mình tách ra...
-"Um... cháo.... cháo cũng hết rồi... đệ... đệ về phòng..."
Nhưng khi vừa đứng dậy thì cảm nhận được bàn tay của Kim Tra từ lúc nào đã đan vào tay y....
-"Na Tra, đêm nay... đệ... ở lại đây cùng ta... được không?"- Kim Tra ngập ngừng
Nhất thời Lý Dực còn chưa kịp nhận thức tình hình đã thấy ánh mắt cầu khẩn của Kim Tra dành cho mình...
-"Thôi được rồi... đệ sẽ ở lại đây, nhưng khi nào huynh ngủ say đệ sẽ về đó!"- Lý Dực giao hẹn trước...
Kim Tra vui mừng khôn xiết nhưng cùng lắm cũng chỉ biểu lộ bằng nụ cười gượng.... hắn không muốn Lý Dực hiểu sai về hắn...
Vừa chấp thuận lời hẹn ước không bao lâu, thì Lý Dực đã cảm thấy buồn ngủ, nhưng sợ nếu ngủ sẽ gặp bất trắc nên bước đến rót trà uống cho tỉnh...
-"Na Tra, huynh cũng muốn uống..."
Thế là Lý Dực cũng đành bấm bụng dùng cách cũ đút nước cho hắn nhưng bất quá lần này... Lý Dực thật sự quyện vào nụ hôn sâu này rồi...
Một tay Kim Tra kéo mạnh Lý Dực ngã vào lòng mình, tay còn lại vuốt ve mơn trớn khắp lưng y....
Bây giờ đây cả hai đang mê muội say đắm bên nụ hôn đầy bất đắc dĩ nhưng lại kích thích vô cùng này...
-"Ưm... ưm..."- Tiếng rên rỉ vô nghĩa từ cổ họng Lý Dực phát ra...
Kim Tra rời môi Lý Dực, gương mặt đầy ma mị của hắn nhìn Lý Dực khoái cảm dâng trào... nhưng vẫn không dám manh động...
-"Na Tra, ta thật sự yêu đệ... xin đừng cự tuyệt ta..."
Chẳng biết Lý Dực đã trả lời như thế nào nhưng bây giờ đây trong phòng Kim Tra mặc dù đã thổi tắt nến nhưng những tiếng rên rỉ ngân nga, nhỏ nhẹ đang vang đầy... bên cạnh còn có tiếng thở dốc ồ ồ mạnh mẽ....
-"Na Tra... ta ra đây... ta yêu đệ....arg...."
...
..
.
Ôi mẹ ơi bây giờ Lý Dực mới được tận mắt chứng kiến được hình ảnh mỹ nam thần sáu múi cùng mái tóc đen dài suôn mượt có khi còn hơn nữ nhân ở thời đại của y.
-"Thích không?"- Thạch Cơ thì thào bên tai Lý Dực
Gương mặt bầu bỉnh của y chốc chốc lại đỏ ửng lên như hai quả cà chua chín mọng... mắt rũ xuống không dám đối mặt với hắn...
Cái lưỡi của Thạch Cơ như con giun nhỏ ngọ nguậy trước hai hạt nho hồng hào trên ngực... cả người y run lên bần bật, gai óc nổi khắp người...
-"Đừng... ưm... sư phụ.... "- Lý Dực cất lời nói đúng hơn là rên rỉ
Hai cánh tay y đang bị cố định ngay trên đỉnh đầu, hai chân bị Thạch Cơ ngồi lên, muốn giẫy dụa cũng là chuyện khó...
-"Biến!"
Không biết Lý Dực đã lấy bao nhiêu can đảm để có thể hô to một tiếng sai khiến pháp khí của mình... nhưng xem ra đành phải làm y thất vọng rồi...
Thạch Cơ chỉ nhẹ vung tay một cái lập tức hai thứ đó liền rơi lịch phịch xuống đất, trông chúng bây giờ chẳng khác gì đồ phế liệu...
-"Lão Thái Ất không cho ngươi biết ta là sư đệ của hắn sao?"- Thạch Cơ cười gian trá nhìn Lý Dực
Phải rồi, theo một dị bản mà Lý Dực đã được đọc thì Thạch Cơ là sư muội của Thái Ất chân nhân, nhưng chính vì giới tính biến đổi nên y nhất thời không nhớ ra...
-"Hay là... chúng ta... thương lượng... có... có được không?..."- Lý Dực vừa nghĩa ra mưu kế nào đó
Thạch Cơ chẳng quan tâm lắm, hắn giờ đây đang ngon lành thưởng thức các hương vị từ tiểu kê kê của Lý Dực, cũng vì bị kích thích nên cũng đã dần cương cứng
-"Được thôi...."
Lý Dực còn chưa kịp mừng rỡ thì Thạch Cơ liền lập tức nói tiếp
-"Nhưng sau khi chúng ta xong việc này đã..."
-"Không được... ưm... đừng... đừng là chỗ đó..."
Lý Dực run rẫy, chưa bao giờ y có cái cảm giác tê tái như thế, từ khi còn ở thời hiện đại đến bây giờ thì có lẽ đây là lần đầu tiên có người dùng miệng để làm như vậy với y
-"Bảo bối của ta... đừng cố gắng chống cự... ngươi dù có đi đến bao xa cũng đừng mong có thể thoát khỏi được Thạch Cơ này!"
Hắn thỏ thẻ bên tai Lý Dực, những lời nói như có bùa chú khiến Lý Dực nhất thời mê muội, không thể phản kháng...
Cái lưỡi của hắn lại một lần nữa tung hoành xuống đến nơi đẹp nhất và có giá trị nhất...
Bây giờ đây hai tay Lý Dực không thể nào phản kháng nổi nữa, khoái cảm thật sự đang dần chiếm hữu lấy y...
-"Um... nhột quá... sư phụ..."
-"Vậy để ta giúp con hết nhột... có được không?"
Lý Dực khẽ gật đầu, trông y bây giờ thật là dâm đãng, đôi mắt nhuốm màu mị hoặc, môi vì khoái cảm mà hờ hững cắn chặt... hai gò má hồng hồng...
-"Na Tra, ngươi có biết bộ dáng của mình bây giờ rất hấp dẫn không?"
Thạch Cơ áp người lên Lý Dực, tay cầm côn th*t tím hồng của mình dò tìm nơi để thám hiểm... thật sự mà nói, ngay cả khi đặt ở cửa hậu đình rồi Thạch Cơ cũng khó mà tiến vào được... nó chặt như đã bị kết dính lại vậy
-"Thả lỏng ra... ngoan..."
Dần dần cảm nhận được sự đàn hồi... nam căn Thạch Cơ cũng dần đang chôn sâu vào nội bích của Lý Dực
-"A... đau quá... đi ra ngoài..."- Lý Dực nhăn nhó kêu gào
-"Bảo bối ngoan... lát nữa sẽ hết đau... "
Âm thanh nhu tình của Thạch Cơ thật rất khiến Lý Dực rơi vào mê hồn trận do hắn bày ra, thất sự càng lúc càng say đắm...
Ngay cả bản thân Lý Dực còn không biết được tại sao mình lại chấp nhận cùng hoà nhập với hắn nữa là...
Hắn nâng mông, hạ mông từng nhịp nhẹ nhàng, đều đặn khiến Lý Dực từ đang đau đớn cũng dần cảm nhận được...
-"Ưm...ưm...."
-"Đã đỡ đau chưa?"- Thạch Cơ liếm lấy cái tai hồng hồng của Lý Dực
Lý Dực nhẹ gật gật đầu... Điều đó khiến Thạch Cơ rất vừa ý
Từng hơi thở của Lý Dực trở nên nặng nề, vì bây giờ y chỉ có thể nương vào từng nhịp điệu ra vào của Thạch Cơ mà thôi... cảm giác nơi hậu đình có hơi thốn nhưng cũng có xen vào tí khoái cảm...
-"Ân... ư... chậm đã... ưm..."- Lý Dực chưa kịp thích ứng với tốc độ của Thạch Cơ...
-"Bảo bối... ta yêu ngươi... đừng trở về đó nữa..."- Thạch Cơ lại thều thào
-"Không được... a... a... dừng... a...."
-"Dám nói không?"
Hắn càng lúc càng nhấp mạnh hơn, từng cú như muốn đem Lý Dực cắm tại nơi đây không cho y đi đâu được cả...
Đến khi hắn thật sự biết mình đã đạt khoái cảm rồi thì mới từ từ giảm dần nhịp độ mà gục lên người Lý Dực...
Cả hai đều như nhau thở hổn hển như sợ ai giành mất hết không khí...
-"Na Tra, ngoan ngoãn ở lại đây... ta sẽ không làm khó ngươi..."
Nhưng không thấy Lý Dực đáp lời... thì ta y đã vì quá mệt nên thiếp đi lúc nào không hay...
Thạch Có nhẹ vuốt trên gương mặt trắng mịn, rồi lại hôn lên đó... thật sự hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ động tâm với bất cứ ai nhưng xem ra đây là ngoại lệ...
*******
Cùng lúc này, Trụ Vương đang cùng Đát Kỉ vui ca múa hát lại Nhục Lâm...
Những con vật đáng thương đều bị roi da đánh thật đau, đến toé máu, rách thịt rồi trực tiếp đem đi nướng... thịt bọn chúng treo thành rừng nên được gọi là Nhục Lâm...
Ngoài ra trong cung vua Trụ còn một nơi truỵ lạc nữa có tên là Tửu Trì... sở dĩ nó có cái tên đó là bởi vì những cái hồ nhỏ ở đây đều được Trụ Vương cho đổ rượu vào rồi cùng mỹ nhân xuống tắm, rồi dùng chính thứ nước đó để uống...
Còn một công trình kì vĩ hơn nữa đó chính là Lộc Đài... cao ngàn thước, vuông mỗi bên ba dặm phải dùng đến hàng vạn thợ xây và hoàn thành trong bảy năm ròng rã. Chỉ để đứng trên đó thưởng ngoạn cảnh đẹp...
-"Hoàng hậu của trẫm, lại đây..."- Trụ Vương rượt đuổi Đát Kỷ
Triều Ca lâm vào cảnh dân chúng bi ai khổ sở chỉ vì lời trêu chọc của Trụ Vương đối với tượng Nữ Oa, dân Đại Thương sắp diệt, nếu cứ theo tiến độ thì không lâu sau Na Tra sẽ cùng Cơ Phát đứng lên lật đổ triều đại này...
Nhưng bất quá lần này Na Tra sẽ giúp Trụ Vương giữ vững Đại Thương... không để lịch sử có thể diễn ra.
-"Hoàng thượng, thần thiếp nghe nói "Thánh nhân chi tâm hữu thất khiếu"*... không biết hoàng thúc Tỷ Can có đúng như thế không?"- Đát Kỷ nằm trong lòng Trụ Vương
* Thánh nhân chi tâm thất khiếu: người tài tim có 7 ngăn
-"Kìa hoàng hậu, sao nàng lại hỏi vậy?"- Trụ Vương nhíu mày
-"Hoàng thượng, chỉ là thần thiếp thắc mắc hoàng thúc học vấn uyên thâm, kiến thức nhiều như thế để đâu cho hết... "- Đát Kỷ lả lơi
Trụ Vương suy nghĩ một lúc chợt rùng mình... ẩn ý của Đát Kỷ làm sao hắn không hiểu...
-"Vậy hoàng hậu..."
-"Thần thiếp chỉ muốn xem thử có đúng là tim của Tỷ Can có bảy ngăn không thôi mà, hơn nữa dạo gần đây có tin đồn rằng lão ta âm mưu cùng phe với Khương Tử Nha tạo phản, sẵn dịp chúng ta chứng minh lão có phải là trung thần hay không..."
Trụ Vương mê muội gật gật đầu, nghe có vẻ cũng rất có lý...
-"Người đâu... lập tức triệu Tỷ Can vào triều!"- Trụ Vương ra lệnh...
Và ngày hôm đó là ngày Tỷ Can khẳng định tâm mình một lòng với Đại Thương nhưng ông không thể dùng sức để tận trung báo quốc nữa... bởi vì người không tim làm sao mà sống...
Tin dữ lập tức lan truyền ra khắp nước, ai ai cũng khiếp sợ dã tâm tàn bạo của cặp đôi trời sinh Đát Kỷ - Trụ Vương...
Chỉ riêng Na Tra là vô cùng hưng phấn, sắp tới y sẽ vào tận Triều Ca để phá hỏng mọi thứ...
Nhưng xem ra cũng còn phải đợi y tỉnh lại đã, vừa rồi bị Thạch Cơ làm đến mức không thể nhấc người lên nổi thì sức đâu mà đến Triều Ca.
-"Nương nương, Tỷ Can đúng thật đã moi tim, tiếp theo chúng ta nên làm gì?"- Hoả Hồ từ phương xa về gấp rút thông báo
Nhìn thấy Thạch Cơ đang bán khoả thân ôm Na Tra vào lòng vô cùng âu yếm, nhất thời hắn đỏ mặt, quay đầu ra ngoài nhưng cât cao giọng thông báo.
Thạch Cơ bỗng chốc nhíu mày, nhìn xa xăm. Tiểu tử này quả nhiên đoán rất đúng, Tỷ Can đã moi tim... thật ra tại sao Na Tra có thể biết được sự việc sắp diễn ra chứ?
-"Na Tra, ngươi thật ra là người như thế nào?"- Thạch Cơ thì thầm
Bấy giờ Lý Dực mới từ từ nhấc nhẹ đôi mi, đập vào mắt là khuôn ngực rắn chắc của Thạch Cơ... tập đá nhiều quá nên cơ bắp cuồn cuộn...
Lý Dực có vẻ cũng chẳng thèm bỡ ngỡ mà xoay người đưa lưng về phía Thạch Cơ... bộ dáng như đang giận dỗi
Thấy thế, Thạch Cơ vẫn cố ôm y dù là từ phía sau... thì thầm
-"Sao? Giận ta?"
Lú Dực chọn cách im lặng, không muốn nói chuyện với hắn, ai bảo hắn dám cường bạo y
-"Bảo bối, đừng trách ta... ta thật sự không thể kìm chế được mà..."
-"Không kìm chế được là đè người ta ra thoã mãn hả, mai mốt ra đường gặp con heo kìm chế không được cũng cường bạo nó luôn hả?"- Lý Dực lớn tiếng quát
Hoả Hồ đứng bên ngoài cũng nghe ngóng được không ít, xưa nay Thạch Cơ nổi tiếng là sát thủ tình trường, từ yêu quái đến thần tiên đều si mê trước vẻ đẹp phong tình của hắn.
Ấy vậy mà lần này chính tai Hoả Hồ nghe được một đại ma đầu như Thạch Cơ mà lại có thể si mê tiểu tử Na Tra. Lại còn không kìm chế được, thật sự lạ phi thường...
-"Na Tra..."- Thạch Cơ tha thiết gọi.
Đáp lại chỉ là cái hừ lạnh của y mà thôi, vô tình đến thế là cùng...
-"Na Tra, đừng giận ta nữa... "
Chưa bao giờ Lý Dực nhìn thấy bộ dạng này của Thạch Cơ từ khi đến đây học phép. Nhưng bây giờ trông hắn như thế thì cũng có chút thương tâm...
Lý Dực đứng dậy, nhặt lại y phục mặc vào rồi bỏ đi, nhưng chỉ được vài bước thì bị Thạch Cơ nắm lại
-"Đi đâu?"
-"Đi tè! Đi chung không?"
Hằn học, cục súc quá....
Môi Thạch Cơ bỗng chốc lại nhoẽn lên ý cười, thật sự ban đầu hắn cũng rất muốn xem y là một đồ đệ chân chính, thanh khiết không xen lẫn tạp niệm... nhưng càng tiếp xúc gần... hắn càng lún sâu.
Sự ngây ngô, hài hước cùng với lém lỉnh tinh nghịch của y cũng đủ khiến Thạch Cơ phải nhiều phen suy nghĩ...
-"Bạch Hồ, ngươi có biết Thạch Cơ cùng Na Tra đã..."- Hoả Hồ bép xép
-"Ta làm sao không biết, ngươi nên nhớ Thạch Cơ là người như thế nào... Hắc Hồ cũng vì si mê mà dẫn đến cái chết...."- Bạch Hồ thu lại tầm mắt, hờ hững nhìn
Hoả Hồ gãi đầu ngây ngốc...
-"Không phải đâu, lúc nãy ta thấy Thạch Cơ năn nỉ Na Tra đừng giận hắn nữa đó..".
-"Xời, chỉ là lời an ủi nhất thời, huống chi nếu Na Tra thuận lòng thì hắn sẽ có dụng cụ phát tiết mà không cần tìm kiếm..."
Những lời nói của hai con yêu hồ đã lọt vào tai Lý Dực. Nhưng xem ra y cũng chẳng mấy quan tâm vì chốc nữa đây y sẽ vào và nói rõ ràng với Thạch Cơ.
Phân định ranh giới thầy trò, không thể để thể loại sư đồ luyến này xảy ra.
-"Hai con yêu hồ này dám đứng đây to nhỏ soi mói sư phụ ta?"- Lý Dực giả giọng nghiêm nghị
Yêu hồ phút chốc run rẫy, bọn chúng dù tu luyện cũng phải nể Hỗn Thiên Lăng và Vòng Càn Khôn mấy phần. Nên khi vừa nghe tiếng Lý Dực là liền xanh mặt cúi người chối bay những lời ban nãy.
-"Đại Vương tha mạng, chúng tôi biết lỗi rồi.."
-"Hở? Đại Vương? Các ngươi gọi ai?"- Lý DỰc bị đưa từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.
Hai con yêu hồ nhìn nhau một lượt rồi nhìn lại sang Lý Dực...
-"Tất nhiên gọi người, người đã là Đại Vương của Thạch Động nên chúng tôi gọi như thế!"
-"Ta là đồ đệ của Thạch Cơ nương nương, các ngươi gọi như thế chẳng khác nào nói ta với sư phụ là phu thê?"- Lý Dực ngu ngốc hỏi
Lời nói của chúng thật khiến Lý Dực lảo đảo, từ khi nào bản thân là một môn đệ mà có thể nhảy lên chức đại vương?
Nhưng mà... cũng hay... thế gian này vốn phân định hẳn hoi giữa tiên và yêu. Nếu y không làm thần tiên vậy thì... làm yêu tinh cũng không phải ý tồi...
-"Chứ không phải, ban nãy đã động phòng rồi sao?"- Thạch Cơ từ bên trong bước ra, một trang tuấn kiệt oai phong.
Lý Dực hừ lạnh, toan bỏ đi chỗ khác thì lập tức đã bị Thạch Cơ nắm lại ôm trọn vào lòng.
-"Na Tra, đừng như thế nữa... sư phụ hứa... sẽ không làm con đau như ban nãy nữa... có được không?"
Những lời này như lửa nóng đang phừng phừng đốt ửng đỏ hai gò má của Lý Dực, cư nhiên trước mặt thuộc hạ mà lại dám nói những lời đó, thật đáng ghét..
-"Chết tiệt!"- Lý Dực vùng thoát nhưng bất lực
Nhìn họ cứ như đôi vợ chồng son đang bất hoà, buồn cười lắm...
-"Thôi đừng giận... bất quá ta sẽ cho con về lại ải Trần Đường một chuyến."- Thạch Cơ thì thầm bên tai dụ ngọt Lý Dực
Hai mắt Lý Dực sáng như đèn pha đêm hội ở quãng trường, vừa mừng vừa lo... không biết Thạch Cơ sẽ giở trò gì đây.
-"Quân tử nhất ngôn?"- Lý Dực hỏi kỹ lại một lần nữa
-"Xin lỗi, ta không phải quân tử.!"- Thạch Cơ bế xốc Lý Dực trước ngực
Mặc cho y giẫy dụa cỡ nào nhưng hắn vẫn dễ dàng mang y vào trong động trở lại.
-"Thạch Cơ ngươi là nguỵ quân tử, ngươi biến thái... khốn kiếp.... thả ta xuống..."
Cùng lúc đó một đám mây trắng bay đến, lão nhân râu tóc bạc trắng cầm phất trần nghiêm trang ngồi trên đó.
-"Thạch Cơ, ngươi dừng tay... dừng..."
Lời lão chưa nói hết thì thấy mấy cặp mắt kia nhìn mình với biểu cảm vô cùng ngây dại. Nhưng đảo mắt môt vòng nữa mới thấy mọi thứ hoàn toàn bình thường, chẳng có gì giống đại chiến vừa xảy ra cả
-"Lão Thái Ất?"- Lý Dực mừng rỡ...
Thạch Cơ bấy giờ vẫn chưa chịu buông y xuống, quay người trở lại nhìn lão nhân đang lơ lững trên cao kia
-"Thạch Cơ, mau thả Na Tra ra!"- Lão Thái Ất quát
Không đợi Thạch Cơ thả ra, Lý Dực đã một phen nhảy xuống đất, mất thăng bằng nên mông vô tình kề sát mặt đất...
-"Na Tra con có sao không? Cũng may ta đến kịp lúc!"- lão Thái Ất tự mãn
Bấy giờ Lý Dực nhịn không nổi liền đứng phắt dậy, tay xoa mông còn tay kia chỉ thẳng hướng đám mây mà quát lớn
-"Kịp con khỉ! Thân là Thái Ất chân nhân mà ngay cả đồ đệ mình gặp chuyện cũng đến trễ, lại còn ở đó tự đắc?"
-"Không thể nào! Ta vừa đến kịp lúc cơ mà?"- Thái Ất lắp bắp
Gương mặt Lý Dực đen dần, y thật tức chết với lão già này.
-"Thưa sư phụ, sao sư phụ không đợi ngày thành thân của con cùng Thạch Cơ rồi hãy đến?"- Lý Dực mỉa mai
Nào ngờ Thạch Cơ đứng bên cạnh tưởng thật, bước lên khẽ hỏi
-"Na Tra, con chịu thành thân với ta sao?"- Hắn hớn hở
Lập tức Na Tra tung cước đáp ngay vào bụng, mặc dù không mạnh như trong phim chưởng nhưng xem ra cũng đủ khiến hắn ôm bụng than đau...
-"Na Tra... nói vậy là con với Thạch Cơ?"- Thái Ất run rẫy
-"Dạ thưa đúng, nhờ ân phước của sư phụ Thái Ất đây mà Na Tra đã bị con sói này ăn sạch sẽ... người đã hài lòng chưa?"
Lý Dực hùng hồn chỉ thẳng Thạch Cơ không chút sợ hãi
Bây giờ đây lão Thái Ất mới nhận thức được mọi chuyện, liền đáp thân xuống đất hung hăng nhào đến nắm cổ áo Thạch Cơ gầm lên
-"Năm trăm năm trước ngươi không có được tình cảm của Đại Thần, vậy mà giờ đây ngươi lại làm như vậy với đồ đệ của ta? Ngươi rốt cuộc là muốn gì?"
Lý Dực vừa nghe đến đại thần là liền phát giác nhìn không chớp mắt, rốt cuộc là có ẩn tình gì phía sau?
Thạch Cơ bây giờ trở lại bộ dáng uy nghiêm, hắn thẳng lưng, ưỡn ngực ra dáng một đại ma đầu...
-"Điều đó ngươi còn hỏi? Chính vì năm trăm năm trước ngươi từ tay ta giành lấy tình cảm của Đại Thần, nếu không vì như vậy ta đâu có trở thành như ngày hôm nay!"- Hắn hung hăng quát lại lão Thái Ất
Quaooooo!
Na Tra cùng hai còn yêu hồ mồm há to ngạc nhiên vô cùng,
-"Chẳng lẽ Thạch Cơ nương nương sa vào ma đạo là do bị Thái Ất chân nhân giành mất ái nhân sao?"- Hoả Hồ thì thầm
-"Uy... ghê quá... sư huynh đệ mà tranh giành một nữ nhân đến mức như thế này sao?"- Bạch Hồ cũng nhiều chuyện không kém
-"Các ngươi im lặng đi, lại đây ngồi xem cùng với ta!"- Lý Dực trùm nhiều chuyện ngoắc tay hai con yêu hồ đến gần mình
Bây giờ lão Thái Ất lui ra sau vài bước, xoay người lại đưa lưng về phía Thạch Cơ
-"Thạch Cơ, ngươi sai rồi... Đại Thần không yêu ngươi... năm đó là do ngươi tự đa tình!"
-"Ngươi câm miệng, lão già như ngươi có cái gì hơn ta chứ? Rõ ràng năm đó chính Đại Thần đã tặng cho ta một ngọc bội hẹn ước!"- Thạch Cơ gân cổ cãi lại
-"Đại Thần có nói đó là ngọc bội hẹn ước sao?"- Thái Ất cũng xéo sắc chứ không phải dạng vừa
Cả hai cứ đứng đấu khẩu qua lại như mấy bà thím ngoài chợ thời đại, nhưng thật sự Lý Dực muốn biết Đại Thần đó là ai...
Y liền từng bước đến gần, chìa mặt ra hỏi nhỏ
-"Cho ta xin hỏi, Đại Thần đó là ai mà có thể khiến hai người tranh cãi kịch liệt đến vậy?"
-"Đại Thần Xuyên Không!"- cả hai đồng thanh
Nhưng ngươi cảm thấy có gì đó không ổn là lão Thái Ất, bỗng dưng lão đưa tay bịt miệng, chân lui vài bước định bỏ đi thì lập tức đã nghe tiếng "Đứng lại!" vô cùng ghê rợn.
Chẳng ai hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng chỉ thấy Na Tra một thân hừng hực đỏ như hòn sắt nung, đầu cơ hồ muốn bốc khói... các ngón tay xiết lại kêu răng rắc như những đấu sĩ
-"Lão Thái Ất!!!!"- Lý Dực gầm lớn
Thái Ất chân nhân quay đầu lại, gương mặt thoắt xanh, thoắt tái.... nhưng miệng vẫn cỗ cười hề hề
-"Na Tra... con bình tĩnh... nghe sư phụ giải thích...."
-"Ông muốn nói gì? Hôm nay ông không lôi được ông Đại Thần chó má kia xuống thì đừng trách ta một phen đại náo thiên cung!"- Lý Dực gầm như mãnh thú
Bao nhiêu phẫn nộ đã dồn vào y rồi...
-"À... à thì.... thật sự... ta và... và Đại Thần mấy hôm nay giận nhau, nên là... nên là..."- Thái Ất lắp bắp
-"Nên là như thế nào? Nói!!!!"- Lý Dực hầm hố
-"Nên là hắn bỏ đi rồi, ngay cả ta cũng không biết hắn đi đâu!"
Lý Dực càng lúc càng tiến lại gần bên lão Thái Ất, khẽ thì thầm bên tai lão ấy...
-"Sư phụ, người có tin câu chuyện này kết thúc lãng xẹt vì thiếu vị tiên gia Thái Ất chân nhân không?"- Lý Dực nghiến răng
-"Lý Dực à, ngươi bình tĩnh đi... ta nhất định sẽ tìm lại cho bằng được Đại Thần và giúp ngươi trở lại tương lai mà ha..."- lão Thái Ất nhỏ nhẹ năn nỉ
-"Vậy lão còn muốn ta ở lại để mỗi ngày bị mấy con sắc lang này thao lộng hả?"
-"Cốt truyện là do Đại Thần sắp xếp, ta đâu có quyền quyết định... Lý Dực, ngươi chịu cực một chút đi, sớm muộn gì cũng trở về được thôi mà ha..."
Nói rồi lão Thái Ất phất tay, cả thân người hoàn toàn biến mất, nhưng đâu đó trong âm vang không trung còn nghe được câu "Bảo trọng nhé"
Lý Dực phẫn nộ đến mức nhảy dựng lên, chỉ trỏ chửi bới toàn những dị ngữ mà ở đây không ai hiểu nổi.
Thạch Cơ vừa này nghe Lý Dực nhắc đến đại thần, xem ra y cũng có mối quan hệ nhưng nhìn thấy tình cảnh như thế này thì hắn cũng chẳng dám cất lời hỏi.
-"Na Tra.... vào trong thôi!" -Thạch Cơ khẽ gọi
Lý Dực bỗng chốc xoay đầu, hai mắt đỏ ngầu nhìn Thạch Cơ rồi hừ lạnh một tiếng bỏ đi.
Cả ngày hôm đó Lý Dực không ăn uống, không muốn gặp ai, chỉ ngồi yên trong một cái hang động nhỏ biệt lập...
Thạch Cơ đứng bên ngoài cũng chẳng dám bước vào...
Thật buồn cười, dẫu sao đây cũng là địa phận của hắn ấy vậy mà muốn vào trong đó phải rụt rè sợ hãi...
-"Na Tra, con không sao chứ?"- Hắn khẽ hỏi
(Kiếp thê nô nhé anh)
Nhưng không có tiếng trả lời, hắn càng lo hơn nữa
-"Na Tra, sư phụ có thể vào không?"
-"Không!"- Lý Dực quát lớn
-"Na Tra, cả ngày con không ăn gì rồi... ít nhiều gì cũng phải quan tâm sức khoẻ mình..."
-"Không ăn! Ăn rồi có sức để ngươi cường bạo ta nữa sao?"
-"Không... không... sư phụ sẽ không như thế nữa...ta sẽ chiều theo ý con mà..."- Thạch Cơ xuống nước nài nỉ
Nhưng bỗng một lát sau thấy Lý Dực từ bên trong bước ra, mặt vẫn còn hầm hầm...
-"Là người nói đó nha!"
Thạch Cơ mừng rỡ bế xốc Lý Dực lên...
-"Buông... buông xuống..."- Lý Dực sợ té nên ôm chặt lấy Thạch Cơ
Đến khi Thạch Cơ đặt y xuống thì cũng không còn đứng vững được nữa, loạng choạng mất thăng bằng phải nương vào thân người của Thạch Cơ để đứng dậy...
Thạch Cơ vì động chạm với y liền khó lòng mà kìm hãm được dục vọng mà lại liền kéo y ghì sát người vào
-"Ta thật sự là không thể kìm chế nổi với ngươi mà!"- Thạch Cơ thì thầm
Lý Dực có hơi kinh hãi, vùng vẫy để thoát khỏi vòng tay của hắn
-"Sư phụ, ban nãy người nói sẽ không cường bạo ta nữa mà..."- Lý Dực như mếu
-"Con an tâm, ta sẽ nhẹ nhàng..."
-"Thạch Cơ... ngươi hỗn đản!!!!!"
*****
Nhờ có đêm mật ngọt tối qua mà hôm nay Lý Dực được trở lại ải Trần Đường thăm cha mẹ...
Vừa về đến là thấy Lý Tịnh cùng Kim Tra đang khăn gói định đi đâu đó, nhưng khi nhìn thấy Lý Dực liền mừng rỡ ôm lấy...
-"May quá, con về rồi!"- Lý Tịnh bế Lý Dực lên
Kim Tra cũng vui mừng không kém nhìn thấy hai bàn tay cứ không ngừng cọ xát như vậy thì cũng đủ biết hắn đã mong chờ đến thế nào
-"Cha... người cùng đại ca định đi đâu?"- Lý Dực ngu ngơ
-"Đã hơn mười ngày rồi mà còn vẫn chưa về, ta lo quá nên định cùng Kim Tra đến Thạch Động một chuyến!"- Lý Tịnh hôn vào má Na Tra..
Nhất thời Lý Dực chưa kịp thích ứng nên mặt liền đỏ bừng...
Kim Tra thì vừa vặn nhìn thấy liền hậm hực, hắn ghen ra mặt
-"Cha à, Na Tra dẫu sao cũng đã lớn, cha cứ hôn như vậy người ta cười đó!"
-"Vậy để huynh hôn được chắc?"- Lý Dực bĩu môi
Liền đó y tới tấp hôn lên hai bên má của Lý Tịnh như đang muốn chọc tức Kim Tra...
Ân Thập nương nghe ồn ào liền đi ra ngoài, nhìn thấy Na Tra bà đã không kìm được xúc động mà chạy đến
-"Na Tra..."
-"Mẹ..."
Người Lý Dực muốn thăm nhất có lẽ là người phụ nữ này, y thật sự rất nhớ sự ấm áp từ bà... nó khiến Lý Dực có lại được cảm giác lúc nằm trong lòng mẹ mình...
-"Thôi, Na Tra đã về là vui rồi, chúng ta vào trong đi!"- Lý Tịnh hớn hở
Xem ra người này rất thương thằng con này, đâu có vô tình hay cứng đầu như những giai thoại mà y đã biết.
Hôm nay cả nhà cùng nhau ngồi quây quần bên mâm cơm, nhưng vẫn còn thiếu Mộc Tra.
-"Na Tra, mấy hôm nay con ở cùng Thạch Cơ nương nương có bày trò nghịch ngợm gì không?"- Lý Tịnh bỗng nghiêm nghị
Lý Dực tay cầm đùi gà cắn xé, hí hửng trả lời
-"Dạ không, con còn bái nương nương làm sư phụ nữa!"- Lý Dực ngạc nhiên
-"Cái gì? Con..."- Lý Tịnh ngạc nhiên
Kim Tra cùng Ân Thập nương cũng hốt hoảng ngẩn đầu nhìn về phía Lý Dực
Nhận thấy có mấy cặp mắt cứ chăm chăm nhìn về phía mình, Lý Dực cảm thấy vô cùng khó chịu...
-"Na Tra, chẳng phải con đã có Thái Ất chân nhân là sư phụ rồi sao?"- Ân Thập nương nhỏ nhẹ nhưng âm điệu có vẻ khẩn trương
-"Cái đó mẹ không cần lo, sư phụ Thái Ất cũng đã đến Thạch Động, còn dặn dò con bảo trọng... xem ra người cũng không hề có ý kiến!"
Lý Dực cứ dửng dưng, thản nhiên như thế...
Lý Tịnh cùng Ân Thập nương một lượt nhìn nhau rồi lại nhìn về Lý Dực...
-"Thạch Cơ... không... không có làm... làm gì con chứ?"- Ân Thập nương lo lắng
-"Không hề, sư phụ rất yêu thương con... dạy con rất nhiều phép thuật!"
Kim Tra ngồi bên cạnh mà trong đầu một bụng nghi hoặc, bên cạnh đại ma đầu đó mà nói không có gì mới lạ...
Những bỗng Lý Dực nhớ ra điều gì đó liền đánh trống lãng hỏi Lý Tịnh
-"Cha, có phải Tỷ Can đã bị Đát Kỷ ép moi tim đúng không?"
-"Chuyện này con không cần quan tâm!"- Lý Tịnh không muốn Na Tra biết quá nhiều về chuyện triều chính.
-"Cha không nói con cũng biết, nhưng cha an tâm đi, vua Trụ sẽ sớm nhận ra con hồ ly tinh kia thôi..."
-"Na Tra, con không được ăn nói xằng bậy! Những lời này không phải để con đem ra đùa!"
-"Con không nói đùa! Đích thật Đát Kỷ là hồ ly tinh nhập xác, Khương Tử Nha đã bị đuổi khỏi Triều Ca, Tỷ Can cũng phải vì ả mà moi tim... rồi đây sẽ đến Tây Bá Hầu Cơ Xương.. còn biết bao nhiêu trung thần đang phải chờ đợi án tử!"- Lý Dực bất mãn đứng dậy.
Không khí bỗng trở nên căng thẳng, Lý Tịnh đập bàn đứng dậy chỉ thẳng mặt Lý Dực quát lớn
-"Chuyện triều đình bao giờ đến lượt con có thể quản?"
-"Cha, con đang lo nghĩ cho Đại Thương, chỉ vì Trụ Vương bị hồ ly mê hoặc nên mới gây ra kiếp nạn, nếu cha là một trung thần thì cũng phải nên đứng lên mà cứu lấy giang sơn chứ!"
Lời nói của Lý Dực hoàn toàn hợp lý, nhưng xem ra Lý Tịnh có vẻ như vẫn còn ngờ vực chưa dám tin...
-"Thôi... hai cha con mỗi người bớt một câu, Na Tra vừa mới về, ăn xong bữa cơm chúng ta lại bàn tiếp!"- Ân Thập nương lên tiếng hoá giải
Nhưng Lý Tịnh hùng hồn đứng dậy, nhìn Lú Dực một cái rồi quay đầu bỏ đi. Hừ lạnh một tiếng hậm hực.
Lý Dực thấy vậy cũng không thể kìm chế được cơn nóng giận mà đứng dập bỏ đi luôn, không thèm ăn nữa.
Chỉ tội cho Ân Thập nương cứ nghĩ sẽ được bữa ăn đầm ấm nhưng nào ngờ cớ sự lại như thế này...
Lý Dực đang tức tối đi đi lại lại trong phòng, y càng nghĩ càng bực. Rõ ràng bản chất Lý Tịnh này rất nhu hoà, biết điều nhưng tại sao ban nãy ông như người khác hoàn toàn, luôn chống lại y
Bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa...
-"Ai?"- Lý Dực cục súc
-"Tam đệ, là ta!"- giọng Kim Tra
-"Tìm ta làm gì?"- Lý Dực cẩn thận đề phòng
-"Ban nãy ta thấy đệ chưa ăn gì đã bỏ về phòng rồi, nên ta chỉ muốn đem ít thức ăn cho đệ mà thôi!"
Nghe vậy Lý Dực cũng thả lỏng phần nào, bước đến mở cửa...
Đập vào mắt y là một mâm cơm ba món một canh thịnh soạn vô cùng, những thứ này đều khác hẳn với những món trên bàn lúc nãy...
Kim Tra nhẹ nhàng đặt lên bàn rồi ngồi xuống...
-"Đệ đó, biết cha không thích mà vẫn cứ nói mãi vấn đề đó!"
-"Gì chứ? Đệ có nói gì sai sao? Con yêu hồ đó mê hoặc Trụ Vương đã đành, nay lại còn dám dùng những trò tàn nhẫn như vậy hỏi sao Na Tra này không giận?"- Lý Dực ngạo nghễ chỉ thẳng mặt mình
Nhưng hùng dũng cở nào cũng phải ăn, người xưa từng nói "có thực, mới giật được đạo" quả không sai.
Kim Tra thở dài, nhìn đệ đệ tâm phúc của mình mà buồn man mác trong lòng...
-"Na Tra... có phải... đệ cùng Thạch Cơ đã..."
Lý Dực đang húp canh cũng phải nghẹn mà ho sặc sụa... cư nhiên tên này lại hỏi như vậy?
-"Đệ có thể giấu được cha mẹ nhưng không thể giấu được ta đâu! Thạch Cơ là người như thế nào ta còn không biết sao?"- Hắn rũ mi nhìn vô tiêu cự
-"Vậy Thạch Cơ là người như thế nào?"- Lý Dực định thần lại hỏi
Kim Tra lúc này mới bình tĩnh nhìn Lý Dực một lúc rồi âm trầm cất lời
-"Hắn là một kẻ phong lưu đa tình, dù là yêu quái hay thần tiên vừa nhìn thấy hắn cũng đều phải động lòng. Tất cả đều tự dâng hiến từ nội đan đến đạo hạnh, công lực bấy lâu tu luyện chỉ để hắn một lần để mắt... cũng nhờ vậy mà hắn mới có được như ngày hôm nay!"
Lời Kim Tra nói vốn dĩ đêm qua Thạch Cơ đã thành khẩn "khai báo" hết cho y rồi, nhưng y muốn xem đối với người ngoài thì Thạch Cơ là một người như thế nào...
-"A nói như huynh vậy thì hắn đâu có hoan ái cùng những người đó, ai bảo bọn họ ngốc tiwj dâng hiến. Còn phần ta, huynh cũng thấy đó... ta trước sau trong ngoài đều một dạng là tiểu tử vừa hơn mười ba, có gì để hắn lấy?"
Lý Dực nguỵ biện, nhưng quả thực y nói cũng rất có lý...
Kim Tra cũng vẫn chưa bỏ cuộc, hắn nãy giờ cứ nhìn cái môi mấp máy không ngừng kia mà trong lòng không yên.
-"Vậy để có thể giải thích cho ta vết hôn ngân này là của ai?"- Kim Tra từ ban đầu đã nhìn thấy phía sau ót Na Tra có vết hôn ngân tuy mờ nhưng nếu tinh mắt có thể thấy được.
Hơn nữa còn có vài vết nằm rãi rác mà ngay cả Lý Tịnh cùng Ân Thập nương còn không để ý nhưng Kim Tra lại khắc vào lòng...
-"A... cái này..."- Lý Dực gượng gạo đưa tay lên che chắn...
Kim Tra thấy thế cũng không khỏi bi thương mà đứng dậy, buồn bã nói một câu dặn dò rồi bỏ đi...
Bỗng chốc Lý Dực cảm thấy Kim Tra thật đáng thương....
Ngay vừa lúc Kim Tra đi thì Mộc Tra cũng vừa về đến, nghe hạ nhân báo rằng Na Tra đã về thì lập tức chạy bay đến phòng Na Tra...
-"Nhị ca!"- Lý Dực cầm con tôm đang ăn dang dở của mình phe phẫy...
Mộc Tra liền chạy đến ôm lấy y, miệng cứ luôn nói rằng rất nhớ y...
Lý Dực bỗng cảm thấy khó chịu, tựa hồ như y đang so sánh giữa Kim Tra với hắn. Lần này trông Kim Tra có vẻ hiền hơn mọi khi, nhưng tính vốn lạnh lùng nay lại càng lạnh lùng hơn...
-"À phải rồi, nhị ca mới về chắc mệt lắm... ăn cùng đệ đi!"- Lý Dực mời gọi
Mộc Tra hí hửng ngồi xuống ăn cùng nhưng vì Kim Tra chỉ đem một cái chén thôi nên Mộc Tra được diễm phúc ăn cùng Lý Dực...
Hắn cứ tủm tỉm suốt cả buổi, thật là trẻ con, so với Kim Tra thì không có điểm nào đứng đắn... nhưng sao hôm nay y lại suy nghĩ đến Kim Tra nhiều như vậy chứ? Haizzz
-"Nhị ca, đệ nghe nói huynh cũng học đạo pháp Xiển Giáo như đại ca vậy huynh đã học đến đâu rồi?"
Lý Dực ăn tôm mà tay còn rất sạch. Là bởi vì nãy giờ Mộc Tra liền tay bóc vỏ tôm cho y mà...
-"Ta cũng còn cần cố gắng rất nhiều!"- Mộc Tra khiêm tốn
-"Ân, vậy huynh phải cố gắng tập luyện nhiều hơn, sau này sẽ có lúc ta cần các huynh!"- Lý Dực nói một câu đầy hứa hẹn
*****
Đêm đó, Lý Tịnh đến phòng Na Tra... ông muốn xem con trai mình đang làm gì sẵn tiện cùng con mình tâm sự đôi lúc...
-"Na Tra, con đã ngủ chưa?"-Lý Tịnh nhẹ hỏi
-"Vẫn chưa, cha vào đi!"- Lý Dực đêm nay khó ngủ, hơn nữa vì trời cũng còn khá sớm nên y khó mà nhập mộng
Lý Tịnh bước vào nhìn con trai mình đang nghịch hai món bảo bối liền cười tươi rồi đến bên cạnh nhẹ ôm Lý Dực vào lòng...
Lý Dực còn chưa hiểu chuyện gì nhưng nhó đến thái độ lúc chiều của Lý Tịnh thì trở nên khó chịu.
-" Cha, đêm khuya sao cha không ngủ? Tìm Na Tra có chuyện gì sao?"- Lý Dực hờ hững hỏi
Lý Tịnh nhìn đứa con đang giận lẫy của mình mà trong lòng cũng không khỏi buồn buồn, cũng bởi ông lo cho an nguy của nó mà thôi...
-"Chuyện lúc sáng..."- Lý Tịnh ấp úng
-"Cha à, nếu cha muốn con bỏ ý định thì con xin lỗi, con không thể! Vốn thiên ý sắp đặt con sẽ là người đứng lên vì bá tánh trừ yêu diệt quái! Con không thể làm ngơ!"- Lý Dực vô cùng cương quyết
Lý Tịnh thở dài...
-"Hài nhi, cha thật sự chỉ sợ con sẽ không đấu lại yêu tinh đó, chuyện của Đát Kỷ làm sao cha không biết... nhưng nó cũng phải bản lĩnh lắm mới có thể thành công leo lên làm hoàng hậu, với một tiểu tử như con thì có thể làm gì?"
Thì ra Lý Tịnh đang lo lắng cho y, vậy mà y lại vô tâm còn trách lầm ông là kẻ không biết mý lẽ...
-"Cha..."- Lý Dực cảm động ôm chầm lấy Lý Tịnh
-"Hài nhi ngoan của ta, làm sao ta có thể trơ mắt nhìn con đi sâu vào chỗ chết?"
-"Chuyện này cha không cần lo, Thạch Cơ sẽ sau lưng yểm trợ, còn nữa... con sẽ không chiến đấu một mình mà còn rất nhiều, rất nhiều cơ hữu đang chờ đợi con ở phía trước!"
(Lại cơ hữu:)))))
-"Thạch Cơ nương nương mà con có thể gọi ngang nhiên như thế à?"
-"À cái này là gọi thân mật đó mà... sư phụ gọi con là bảo bối, con gọi người là Thạch Cơ..."
Mặc dù cách giải thích này có vẻ rất mờ ám nhưng Lý Tịnh không suy nghĩ quá nhiều, kkng chỉ cần biết con trai mình bây giờ đang có suy nghĩ khác thường thôi
-"Cha... trời cũng không còn sớm, cha về nghỉ ngơi đi, mẹ có lẽ đang đợi cha đó!"- Lý Dực sợ cứ nói thêm một lát nữa sẽ lòi thêm nhiều chuyện không hay cho lắm nên gấp rút "tiễn" Lý Tịnh đi
Lý Tịnh thấy con mình biết lo nghĩ cũng phần nào an ủi, nên cũng chấp nhận đi ra ngoài
-"À đúng rồi, cha còn phải qua xem Kim Tra, nghe mẹ con nói từ sáng đến bây giờ nó không ra khỏi phòng... không biết có chuyện gì xảy ra?"- Lý Tịnh lại một hơi buồn bã
Lý Dực liền nghĩ... chẳng lẽ vì hắn biết giữa mình và Thạch Cơ có quan hệ mà đau thương đến độ bỏ cơm sao?
Cảm thấy bản thân mình thật có lỗi, Lý Dực liền cất tiếng
-"Cha, người cứ về trước đi, con sẽ qua xem đại ca... dẫu sao huynh ấy cũng rất thương con chắc con sẽ khuyên nhủ được!"- Lý Dực cười tươi
Lý Tịnh bước đến tóc con trai mình, quả nhiên Na Tra càng lúc càng biết suy nghĩ, biết nghĩ cho đại cuộc, quan tâm người khác, rất có trách nhiệm...
Đợi khi Lý Tịnh rời đi rồi, Lý Dực mới đi hướng nhà bếp, lục lọi xem còn thứ gì ăn được không...
Nhưng thời này làm gì có tủ lạnh trữ thức ăn chứ nên những đồ thừa đã hết sạch rồi còn đâu, vì thế y đành tự tay.... nhờ hạ nhân nấu hộ chén cháo...
Bảo Lý Dực nấu ăn? Thà nhịn đói còn hơn... kinh lắm cơ... chỉ có mì gói là Lý Dực nấu rất ngon. Bởi vì có cần gì khác ngoài nước sôi đâu...
Đợi mãi một lúc mới xong được chén cháo, nhưng vì y lười nên đựng luôn vào cái tô to tướng.
Bước đến phòng Kim Tra nhẹ gõ cửa...
-"Ai đó?"- Kim Tra lạnh lùng
-"Là đệ!"
Cửa phòng lập tức bật mở, hắn vừa nhìn thấy Na Tra một thân áo yếm đỏ dưới trời đêm thì liền lo lắng kéo vào trong phòng...
Nhìn thấy trên tay y cầm tô cháo thì trong lòng hắn liền trở nên lâng lâng vui khó tả
-"Cái này..."- Hắn hỏi nhỏ
-"A... đệ nghe cha nói từ sáng đến giờ huynh không có ra khỏi phòng, chắc là đói lắm nên tốt bụng đem cháo đến cho huynh thôi!"- Lý Dực chống cằm
Kim Tra cười tủm tỉm nhìn chén cháo đó mà tâm tình vui hẳn... nhưng cứ nghĩ đến việc mình thì bị y cự tuyệt còn Thạch Cơ thì cuồng nhiệt dâng hiến thì liền thu hồi sư vui sướng mà làm mặt lạnh
-"Được rồi, đệ đặt lên bàn đi, lát nữa ta sẽ ăn sau!"- Kim Tra lại lạnh lùng
Câu nói đó cũng bao gồm hàm ý đuổi khéo, đó là do Lý Dực nghĩ thôi chứ còn Kim Tra thì không hề...
-"Ummmm.... vậy đệ về phòng nha..."- Lý Dực ngượng ngùng, chần chừ một lát rồi cũng quyết định trở về
Dẫu sao thì y cũng tốt bụng lắm rồi, chẳng cần hắn cảm ơn đâu...
Trước khi đi thì Lý Dực còn cảm thấy có chút gì đó không an trong lòng, biết rõ người khiến hắn buồn là mình nên cũng có chút ân hận
-"Huynh xác định... là mình không bị sao...?"
-"Không, chỉ ta hai cánh tay ta đau nhức, lưng cũng đau nên không thể ra ngoài thôi..."- Kim Tra giả vờ nhăn nhó...
Lý Dực tự dưng nhẹ hẳn, y còn tin rằng không phải do y làm hắn buồn nữa chứ...
-"A nếu vậy thì để đệ nói với cha..."- Lý Dực tài lanh...
-"Không Na Tra."- Kim Tra lập tức giữ chân y lại
Hắn ậm ừ một lúc mới ngượng ngùng cất lời...
-"Chỉ là nếu đệ không ngại thì có thể nào giúp ta ăn được không? Tay ta đau quá..."
Bây giờ đây Lý Dực cũng đã không còn sợ hắn nữa, bởi cho dù không có pháp khí hộ thân nhưng với những gì Thạch Cơ dạy cũng đủ để y đối phó với loài sắc lang này...
Lý Dực tự nhủ rằng bản thân thật sự quá tốt, khuya rồi vẫn sợ người ta đó nên đã mang cháo đến.... còn mặt dày thì thầm rằng bản thân thật đáng kính nể...
Những muỗng cháo đầu tiên cũng khá ngại ngùng nhưng sau đó dần quen nên Lý Dực cứ tự nhiên thổi rồi đút thôi....
Gương mặt của Kim Tra mỗi lúc cháo vào miệng càng trở nên mờ ám... nhưng cũng không kém phần hấp dẫn...
Nhưng bỗng Kim Tra nhăn nhó rồi gục xuống bàn...
-"Đại ca, huynh sao vậy?"- Lý Dực lo lắng
-"Lưng... ta đau quá..."- trông bộ dáng Kim Tra khổ sở như thế, Lý Dực cũng không thể nào nghi ngờ được...
Lý Dực khẩn trương đỡ hắn đến bên giường, cẩn thận đặt hắn nằm xuống, y thật không hề biết được vẻ mặt của mình lúc này...
Lẽ nào y thật sự thích Kim Tra sao?
-"Na Tra... đa tạ, nếu không có đệ ta không biết mình sẽ ra sao?"- Kim Tra gương mặt cũng đỏ ửng vì đau
-"Đừng nói vậy... chúng ta là huynh đệ, đừng tiểu tiết như thế..."- Lý Dực khẩn trương
Nhìn y cuốn quít như thế thì trong lòng Kim Tra lại thấy rất vui, vui vì biết y vẫn còn quan tâm hắn, còn lo lắng cho hắn...
-"Na Tra, ta còn thấy đói...."
Lý Dực lập tức lấy cháo đến, ngồi bên cạnh giường đút cho hắn nhưng mỗi khi đút đều như gặp vật cản mà cháo đã đổ hết ra bên ngoài...
Lý Dực chưa biết phải làm như thế nào thì Kim Tra đã chỉ chỉ vào miệng mình... ý bảo Lý Dực dùng miệng đút....
Thật cơ hội!!!!
-"Nếu đệ ngại thì thôi, cứ để ở đó đi, khi nào ta đỡ đau sẽ ăn..."
Hắn tuy nói vậy nhưng bộ dáng vô cùng khổ sở hỏi sao Lý Dực có thể bỏ lơ được chứ...
Thế là một phút nông nỗi y đã vì tình nghĩa huynh đệ mấy ngày qua đã xả thân dùng đút cháo cho hắn...
Tuy không phải là lần đầu môi chạm môi nhưng Lý Dực thật sự rất ngượng... quả nhiên với cách này cháo chẳng những không đổ mà còn ấm hơn ban nãy rất nhiều...
Đến muỗng thứ ba thì bỗng nhiên Lý Dực cảm thấy tim đập mạnh, hơi thơ có phần gấp gáp hơn... lần này có vẻ như môi đang quyện vào nhau chưa có ý muốn rời...
Ngay cả Lý Dực cũng không thể giải thích sao mình lại để yên như thế mà không phản ứng lại...
Đến khi bên ngoài có người đánh mỏ báo canh thì lúc đó Lý Dực mới giật mình tách ra...
-"Um... cháo.... cháo cũng hết rồi... đệ... đệ về phòng..."
Nhưng khi vừa đứng dậy thì cảm nhận được bàn tay của Kim Tra từ lúc nào đã đan vào tay y....
-"Na Tra, đêm nay... đệ... ở lại đây cùng ta... được không?"- Kim Tra ngập ngừng
Nhất thời Lý Dực còn chưa kịp nhận thức tình hình đã thấy ánh mắt cầu khẩn của Kim Tra dành cho mình...
-"Thôi được rồi... đệ sẽ ở lại đây, nhưng khi nào huynh ngủ say đệ sẽ về đó!"- Lý Dực giao hẹn trước...
Kim Tra vui mừng khôn xiết nhưng cùng lắm cũng chỉ biểu lộ bằng nụ cười gượng.... hắn không muốn Lý Dực hiểu sai về hắn...
Vừa chấp thuận lời hẹn ước không bao lâu, thì Lý Dực đã cảm thấy buồn ngủ, nhưng sợ nếu ngủ sẽ gặp bất trắc nên bước đến rót trà uống cho tỉnh...
-"Na Tra, huynh cũng muốn uống..."
Thế là Lý Dực cũng đành bấm bụng dùng cách cũ đút nước cho hắn nhưng bất quá lần này... Lý Dực thật sự quyện vào nụ hôn sâu này rồi...
Một tay Kim Tra kéo mạnh Lý Dực ngã vào lòng mình, tay còn lại vuốt ve mơn trớn khắp lưng y....
Bây giờ đây cả hai đang mê muội say đắm bên nụ hôn đầy bất đắc dĩ nhưng lại kích thích vô cùng này...
-"Ưm... ưm..."- Tiếng rên rỉ vô nghĩa từ cổ họng Lý Dực phát ra...
Kim Tra rời môi Lý Dực, gương mặt đầy ma mị của hắn nhìn Lý Dực khoái cảm dâng trào... nhưng vẫn không dám manh động...
-"Na Tra, ta thật sự yêu đệ... xin đừng cự tuyệt ta..."
Chẳng biết Lý Dực đã trả lời như thế nào nhưng bây giờ đây trong phòng Kim Tra mặc dù đã thổi tắt nến nhưng những tiếng rên rỉ ngân nga, nhỏ nhẹ đang vang đầy... bên cạnh còn có tiếng thở dốc ồ ồ mạnh mẽ....
-"Na Tra... ta ra đây... ta yêu đệ....arg...."
...
..
.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất