Chương 11
Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Kỳ thực trong Tần phủ không ai mà không tận tâm tận lực chăm sóc Thất vị chủ tử, ngay cả Duy Nhất từ nhỏ đã sống trong nhung lụa quý giá cũng không thể soi mói được. Thế nhưng, Tần Chính luôn cứ lo lắng không thể cho được Vân Phi thứ tốt nhất.
Dư Uyển Nhi là tiểu thư khuê các, là một người cực kỳ tinh tế. Từ nhỏ đã thích cho con trai mình ăn mặc tiêu xài toàn bộ phải là thứ quý giá nhất, phải là thứ tốt nhất. Chỉ cần nhìn sợi dây bó buộc bím tóc của Vân Phi thôi, chính là sợi tơ được nhả ra từ tằm băng, trên đó phải dùng bao vạn kim mới khâu lại thành phẩm, một cái cũng phải khiến thợ may dệt mất cả tháng trời. Nó dùng để buộc tóc chặt mà không quấn tóc, có thể nhẹ nhàng kéo xuống tùy tiện rút ra, không làm mất đi sợi tóc nào.
Tần Chính với Kỳ Nhi từ nhỏ cũng là dốc lòng chăm sóc, cũng không so được với Dư Uyển Nhi. Dược thánh tuy tuổi già nhưng cũng yêu thương Tiểu Lâm, nhưng phần yêu thương đó dù thế nào cũng thiếu sự cẩn thận tỉ mỉ chu đáo của nữ tử. Duy Nhất mặc dù muốn gió được gió, Quần Ngạo, Sĩ Thần và A Kiệt tuy là thế gia, nhưng từ nhỏ cũng không có thân mẫu bên cạnh, nên cũng khó cảm nhận được tình thương yêu hết sức của một người mẹ. Hoàn toàn khác hẳn Vân Phi, Tần Chính không muốn kể từ sau khi y theo hắn, bắt y thiếu mất đi phần yêu thương thời xưa.
Tần Chính thực ra chính là suy nghĩ quá nhiều, Vân Phi chưa từng để ý tới mấy thứ này. Mẹ mình cho gì tặng gì, y là một nam nhi thời gian đâu mà đi suy xét, còn luôn xem mẹ mình là một người thanh lịch không thích xa hoa, hoàn toàn không hề biết mẹ mình là tập hợp toàn bộ thành lực của Bạch Vân thành đi làm mọi thứ cho y. Y không để ý, nhưng Tần Chính lại lưu tâm.
Vân Phi vì sao lại thích mặc quần áo cũ, Vân Phi vì sao lại thích bộ quần áo săn cũ, Vân Phi gần đây yêu thích mấy trò của bên Nam Dương, Vân Phi nói sơn lâm vùng Giang Nam thú điểu đặc biệt thú vị … Toàn bộ yêu ghét của Vân Phi, Tần Chính còn hiểu rõ hơn cả lòng bàn tay mình.
Thế nhưng, tâm ý của Tần Chính lại không thể mang lại niềm vui cho Tam phu nhân.
“Nói! Bao nhiêu bạc?” Vân Phi hận không thể bẻ nát cổ hắn. Sau này không còn lo về tên phu nhân phá sản, chẳng biết củi gạo đắt tiền này nữa.
Tần Chính bĩu môi nói: “Bất quá chỉ vài món ăn mặc, có thể tốn bao nhiêu chứ!”
Vân Phi buông tay ra, nhìn áo choàng quanh thân mình, hừ nói: “Xem ra bạc tiêu hằng tháng của Lão gia dường như hơi nhiều a~~~”
Tần Chính lúc này mới ý thức được sự tình nghiêm trọng rồi, liền lắc đầu vẫy đuôi: “Không nhiều lắm, không nhiều lắm!”
“Hương Lan, đuổi theo Hạ viên ngoại, nói cho gã biết, tam thất!” Y biết rõ dưỡng cả nhà cực khổ thế nào, nên sao có thể nhân từ nương tay với người ngoài!
Tần Chính ở trong lòng vì Hạ viên ngoại thắp ba nén nhang.
Tam chủ tử quay đầu cười nhìn Tần lão gia: “Lão gia nếu bạc dùng chẳng hết, vậy từ tháng sau tiền tiêu hàng tháng giảm phân nửa, được không?”
“Cái gì? Không được!” Đây chẳng phải muốn mạng hắn ư? Tháng sau hắn còn rất nhiều thứ muốn mua nha, chỉ vài con bạch hạc đỉnh hồng cũng phải tiêu tốn rất nhiều rồi đó. “Ta rất tiết kiệm mà.”
Hương Lan ngoài cửa nhanh chóng dừng lại bước chân, nhịn không được nhìn trời, chỉ sợ có tia sét giáng xuống.
“Tiết kiệm?” Vân Phi cười kéo hắn đẩy hắn ngồi xuống nhuyễn tháp. “Ý của Lão gia là một văn tiền cũng không tiêu phải không? Ân, nên tiết kiệm như vậy.”
“Vân Phi, đừng …” Tần Chính muốn ngửa mặt lên trời khóc rống. Còn có thiên lý nữa hay không, hắn đã tiêu hết toàn bộ tiền dành dụm mấy tháng qua, một câu khen ngợi cũng không có, ngược lại còn bị đối đãi như vậy. Lẽ nào vì hắn đã mất võ công, hắn đã không còn là Ngụy ca ca mà ngày xưa Vân Phi từng ái mộ ngày xưa nữa ư?
“Đương nhiên, ta cũng có thể tăng cho Lão gia một ít.” Nói xong Vân Phi vác chân vắt ngang lòng hắn. “Lão gia, chúng ta làm một cuộc buôn bán đi, thế nào?”
Tần Chính liên tục gật đầu: “Được, được.”
“Ngươi còn không biết buôn bán thế nào đã bảo được?” Vân Phi đưa tay đặt bên hông mình, cố sức kéo trói buộc trên lưng, ngay cả đai lưng cũng rớt.
Quần áo mở rộng, phần ngực trơn bóng đầy đặn lộ ra trước mắt, Tần Chính mắt kích động không ngớt, cuộc buôn bán này chẳng lẽ …
Vân Phi còn ôm lấy cổ hắn, đưa môi lên nhẹ nhàng chạm vào môi hắn: “Lão gia nếu đã khẳng khái như thế, ta trước có nên tặng một khoản thưởng?”
Có người nói Tần Tam chủ tử trước khi tiến hành buôn bán chính thức, phần thưởng trước rất là cao đó nha.
Tần Chính nhìn chằm chằm Tam phu nhân nửa thân trần trong ngực, dở khóc dở cười. Bất mị bất hoặc, vô tu vô tao, rõ ràng đã ra cái bộ dáng này, lại không hề mất đi nửa phần tiêu sái, tựa như vị thiếu chủ Bạch Vân thành năm xưa quần áo chỉnh tề thản nhiên hướng thẳng về phía hắn.
Vân Phi của hắn a, có thể tựa một đám mây phiêu phiêu xa vời, im ắng cười nhìn vạn vật thay đổi, cũng có thể trở thành oán nữ đố phụ cùng Sĩ Thần tranh chấp một khắc ôm ấp. Có gì không thể chứ, một ngày với chuyện mà y đã kiên định, chuyện khác đều là thứ bỏ đi. Muốn làm liền làm, không cần mị hoặc, muốn lấy liền lấy, cần gì ngượng ngùng. Chính vì như vậy, Tần Chính mới có đôi lúc thấy bất an …
Mặc dù phần thưởng trước này Tần Chính rất muốn lấy, nhưng không dám đại động, chỉ là nâng lên phần cổ đang cọ trên vai hắn, “Phu nhân, vậy cuộc buôn bán này là?” Thắt lưng dưới tay căng như cung, hiển nhiên là đang đề phòng, nếu như hắn dám làm bậy, Vân Phi lập tức có thể chưởng gãy đầu khớp xương của hắn. Quả nhiên, cuộc buôn bán của Tam phu nhân không dễ ăn nha.
“Ta cùng Lão Lục đã từng suy nghĩ qua, nếu muốn Lão gia mau chóng khôi phục công lực, không bằng để cho Lão Lục giúp ngươi thi Cửu Long Châm …” Lời còn chưa dứt, Vân Phi liền cảm thấy trên người có một đôi tay đang ôm chặt mình.
“Không muốn!” Đánh chết hắn cũng không làm! Cửu Long châm đó không phải là đem hắn biến thành một con nhím sao, hắn thà chết! Huống chi sau khi thử qua ‘bất hồi lai’ của Lục phu nhân, Tần lão gia chết cũng không chịu để Lục phu nhân trị liệu tiếp cho hắn, ai gặp qua quỷ lại không sợ?
Vân Phi tiếc nuối phe phẩy đầu: “Lão gia, đây là một buôn bán ổn kiếm bất bồi (kiếm tiền ổn định mà không mất gì cả) nha.”
Tần Chính đưa ngón tay dò tới giữa mông, cười hỏi: “Tài chính?”
Vân Phi điều chỉnh tư thế, mở rộng phía dưới, đem một chân quấn quanh thắt lưng của hắn, con ngươi hiện lên một tia khôn khéo, nói: “Dốc túi tương thụ.” Ngụ ý, muốn bao nhiêu có bao nhiêu, muốn cái gì có cái đó.
“Nga?” Tần Chính vuốt ve bắp đùi ấm áp của y, cũng bày ra bộ mặt của người làm ăn. “Phu nhân làm sao lại đi làm một cuộc buôn bán lỗ vốn?”
“Là lỗ hay lời, đều do ta định đoạt.” Vân Phi cởi ra một bên ống quần, đem mông lộ ra một phần, vừa lúc đem cái thứ cực nóng kia đặt giữa mông mình. “Làm sao, thành giao?” Cảm giác được thứ cứng rắn kia đã chạm, Tam chủ tử đang trong lúc đắc ý, bỗng nhiên trước ngực mát lạnh, vừa lấy lại tinh thần thì đã bị ném lên giường.
“Không thành.” Tần Chính chuẩn bị chạy trốn. Cuộc buôn bán của Tam chủ tử làm không được, quá lỗ!
“Ngươi nghĩ rằng hôm nay ngươi chạy thoát khỏi ta?” Cư nhiên muốn trốn?
Tần Chính đang chạy hai bước bỗng nhiên quay lại, nắm lấy cái ồng quần ở bên kia chân y, cố sức kéo ra.
“Ngươi …” Vân Phi cả kinh nửa ngày không khép lại miệng được, dĩ nhiên rút quần của y, còn dám, mang nó chạy!
“Tần Chính! Ngươi chờ đó cho ta, xem ta thu thập ngươi thế nào —-” Dù cho Tam chủ tử khinh công tốt thế nào đi nữa, có tiêu sái phóng khoáng thế nào đi nữa, cũng không thể đưa cái mông trần bay ra cửa được.
**********************
Không phải chờ lâu, ngày hôm sau Tần Chính đã biết Tam phu nhân thu thập hắn thế nào.
“Không có! Không có! Không có!” Giấu dưới quần áo trong tủ không có, giấu dưới giường không có, giấu trên xà nhà cũng không có, ngay cả ở dưới thảm trải chân cũng không có, toàn bộ ngân phiếu của hắn đều không có!
Không chỉ bắt trướng phòng cắt toàn bộ ngân lượng mà hắn được nhận, ngay cả tiền riêng của hắn cũng bị tịch thu??? Tiền riêng mà Tần lão gia giấu kỹ như vậy, Vân Phi hai ba cái đã cướp đoạt sạch sẽ.
Tiểu Bính Tử nhìn cả phòng đống hỗn độn, nháy mắt mấy cái nói: “Lão gia, mấy con hạc đã đưa đến bến đò, trước hết phải đưa tiền cho họ mới lấy được.”
“Còn cần ngươi nói!”
“Lão gia ngươi đi đâu vậy?”
“Tới chỗ Đại chủ tử mượn!”
Nhưng mà, không chỉ bên chỗ Kỳ Nhi không có mượn bạc, ngay cả Quần Ngạo, Duy Nhất, Tiểu Lâm, A Kiệt cũng toàn bộ không cho, thậm chỉ cả Sĩ Thần cũng nói phải làm theo dặn của Tam chủ tử. Trời có mưa máu à? Ngay cả Tứ chủ tử cũng tuân theo lời Tam chủ tử!
Nguyên nhân chính là, theo lời của Tam chủ tử, ai dám lén đưa tiền cho Lão gia, dù chỉ một đồng, thì chưởng quỹ của Tần phủ sẽ do người đó tiếp nhận. Y vừa nói, bọn Kỳ Nhi sao lại không chạy trốn chứ. Ngoại trừ Bạch Vân thành chủ, hộ bộ thượng thư cũng khó làm được chức đại chưởng quỹ Tần phủ. Dưỡng một Tần lão gia so với nhất điện triều thần, tam quân tướng soái còn muốn gian nan hơn.
“Tiểu Bính Tử.” Tần Chính cười tủm tỉm nhìn hắn.
Tiểu Bính Tử nhanh chóng xông lên một cây đại thụ lớn trước mặt, ôm chặt túi tiền. “Lão gia tha mạng a! Một chút của ta còn không đủ cho ngươi bữa ăn ngon! Hơn nữa ta còn chưa cưới lão bà mà!”
“Ngươi có cho hay không?” Tần lão gia mặt lộ vẻ hung quang. “Ngươi dám không cho, cẩn thận ta khiến ngươi thành lão bà của người khác!”
Không nghĩ tới mấy năm sau, một câu thành thật.
Tiểu Bính Tử thương cảm dành dụm bao nhiêu năm qua để cưới lão bà, đành phải mang ra chạy tới vội vã lấy hạc cho Lão gia. Thấy hắn khóc tới muốn chết, Tần Chính thoải mái hắn, bạch hạc Lão gia ta chơi chán rồi sẽ đưa lại cho ngươi dùng làm lão bà. Tiểu Bính Tử thầm nghĩ nếu giờ một phen cắn chết ‘lão bà’ này, chắc sẽ bị rút da mất.
Đem bạch hạc mang vào trong vườn nhà rồi, nhưng tới giờ cơm trưa, Tần Chính ở ngay Thính Vũ Các lập tức nổi giận.
“Lão gia ta ăn cơm nhà mình, còn phải trả tiền?”
Hác trù nương nhíu mắt nói: “Tam chủ tử nói, người vô công không cho ăn không.” Vươn tay, trả thù lao đi.
“Các ngươi … này …” Tần Chính muốn mắng, nhưng sao hắn dám mắng Tam phu nhân mình? Mấy thỏi bạc vụn trên người quy củ đặt vào lòng bàn tay Hác trù nương.
Sau khi mang cái bụng đầy tức giận ăn xong bữa cơm, Tần lão gia cởi cái áo khoác ô uế tiện tay vung: “Đi giặt!”
Vậy mà tiểu tư đứng bên cạnh không nhúc nhích, “Tam chủ tử nói, Lão gia nếu muốn sai sử ai trước phải đưa bạc cho người đó.”
Tần Chính bóp nát chén trà trong tay: “Tiểu Bính Tử, đưa bạc cho nó! Nếu không ngươi tự mình đi giặt!”
“Ô ….” Tiểu Bính Tử khóc lóc nhặt quần áo lên. Hắn làm sao còn bạc, chỉ còn cách tự thân đi làm.
Tiểu tư kia tiến lên nhặt mảnh nhỏ của chén trà trên mặt đất. “Lão gia, đây là chén trà ngũ sắc, ba lượng.” Vươn tay, đền tiền đi.
Tần Chính nhịn xuống xung động muốn bóp chết tên đó, cười lạnh nói: “Không bằng ngươi coi trên người Lão gia ta còn gì đáng giá, thì tự đi lấy.”
Sau đó là tiếng hít thở sâu của Tiểu Bính Tử.
Tần Chính cho rằng tên tiểu tư đó sẽ bỏ đi, không nghĩ tới tên đó lớn mật hướng tới phát quan trên đầu Lão gia cố sức nhổ xuống, sau đó từ trong lòng bàn tay lấy ra vài tờ ngân phiếu đặt vào tay Tần lão gia. “Chín mươi bảy lượng, Lão gia cất kỹ.” Cái phát quan kia ước tính một trăm lượng, thối lại cho hắn chín mươi bảy lượng.
Không gì bằng trùng hợp, bình thường Tần lão gia y quan bất chỉnh, hôm nay không biết thế nào lại hưng khởi ngoan ngoãn bó buộc phát quan trên đầu, xem ra hắn chính là thích hợp tóc tai bù xù.
Không phải tiểu tư gan lớn, mà là do lệnh Tam chủ tử ban ra không thể phạm. So sánh với việc đắc tội thần tài Tần phủ, thà rằng mạng nhỏ không muốn. (chấp nhận mất mạng chứ không muốn trái ý Vân Phi)
Tiểu tư cầm ngọc quan vui tươi hớn hở đi, Tần Chính còn ngồi yên ở đó nhìn chằm chằm ngân phiếu trong tay. Tần lão gia dường như còn chưa tiếp thu được chuyện xảy ra trước mắt. Hắn, đường đường Tần phủ đại lão gia, lại trở thành một tên khất cái chờ bố thí!
Đừng nói Lão gia, ngay cả Tiểu Bính Tử cũng sững sờ, nhìn chằm chằm ngân phiếu nói: “Lão gia, ở đây có tới chín mươi bảy lượng, ngươi có thể ăn hai ngày cơm đó.” Ăn ngay nói thật, tuyệt không có nửa phần châm chọc, tuyệt không.
Tần Chính chỉ thẳng ra cửa: “Cút, đi giặt quần áo —!”
Tiểu Bình Tử cầm ngay nắm cửa, ha hả mà nói: “Tam chủ tử vừa phái người tới truyền lệnh, nói ta cũng là người ăn bổng lộc Tần phủ, Lão gia cũng phải cho ta ngân … A a a…..”
“Cầm!” Tần Chính dùng lực đem ngân phiếu nhét vào miệng của hắn, sau đó một chân đá hắn bay ra khỏi Thính Vũ Các.
Ngày hôm đó trở đi sống không hề dễ dàng, sống không hề dễ dàng nha!
Từ trong bụng mẹ chui ra tới nay, Ngụy Vô Song cũng được mà Tần Chính cũng tốt, chẳng bao giờ vì tiền bạc mà hao tổn tinh thần. Ba vị thê của hắn, Kỳ Nhi là thiên, mọi việc chủ tể, Quần Ngạo là nhật, mọi việc đảm đương, còn Vân Phi thì thường xuyên không có lên tiếng. Tới hôm nay hắn mới biết được địa vị của Tam phu nhân tại Tần phủ, che thiên cái nhật!
Lúc này Vân Phi đang dùng Cửu Tiết Tiên mới luyện tập, thấy người, dừng lại hỏi, “Lão gia là muốn cùng ta bàn việc buôn bán à?”
Tần Chính cúi đầu, cắn chặt răng, thà chết chứ không chịu khuất phục.
“Ngươi … Ngươi cười cái gì?” Vân Phi từng bước lui về phía sau.
Trên mặt Tần lão gia cuồn cuộn nổi lên một trận gió lạnh. Bạc mà, như lời tam phu nhân nói, vô công vô lộc.
“Ngươi … Ngươi muốn làm gì?” Vân Phi tiếp tục lùi về sau.
Tần Chính cười: “Kiến công lập nghiệp a.”
Tiếng nói vừa dứt, xôn xao một tiếng, đai lưng của Vân Phi bị cởi ra, mà bộ y sam đi kèm của Vân Phi cũng bị xé đi một mảng lớn.
Vân Phi lập tức hai tay bảo vệ ngực, “Tần Chính!”
Giữa lúc Tần Chính cho rằng Tam phu nhân xấu hổ và giận dữ muốn phát hỏa thì, đã thấy Vân Phi đưa tay kéo mảnh vải trên người xuống, mặt mày đầy nét cười: “Lão gia sẽ kiến, lập nghiệp như thế nào?” Nói xong liền kéo qua bím tóc, ngón tay nhẹ nhàng kéo nhẹ sợi ti buộc, từng sợi tóc lập tức được tung bay, đẹp không sao tả xiết.
Thân thể duyên dáng của Vân Phi, Tần Chính đã từng thấy qua, nhưng lần này cổ họng vẫn hơi bị căng thẳng, môi không khỏi run.
Khác với Sĩ Thần tâm cơ thích câu hoặc hay biến đổi, Vân Phi chính là luôn luôn bằng phẳng tiêu sái như vậy. Nhưng đó lại là sự câu dẫn thẳng thắn, sự mê hoặc lất phất. Muốn ‘Ăn’? Vậy phải coi bản lĩnh của ngươi, chỉ cần ngươi có bản lĩnh, gia cho ngươi ăn no.
Càng không có sự ngượng ngùng quẫn bách của A Kiệt. Vì sao phải xấu hổ chứ? Chuyện ân ái của phu thê là chuyện bình thường chẳng khác gì chuyện ăn ngủ, có ai đi ăn bữa cơm cũng phải mặt đỏ không?
Vân Phi của hắn, chính là như vậy khiến cho người ta …
Ôi chao, sai rồi! Sao hắn lại có thể đem cái chuyện này mà lấy các phu nhân ra so sánh chứ? Sai sai, các phu nhân của hắn ai cũng là độc nhất vô nhị, ai cũng tốt hết!
“Ta nói này Lão gia,” Vân Phi khoanh hai tay trước ngực, nhìn người kia với bộ dạng không nhịn được. “Ngươi là tới xem ta phơi nắng?”
Tần Chính cười haha: “Phơi nắng? Cũng không khác lắm.”
Nhìn khuôn mặt dữ tợn của hắn, Vân Phi có chút sợ run.
“Trời nóng tới thế, Vân Phi còn thấy lạnh sao?”
Ngay thời điểm gió mạnh ùa tới trước mặt, Vân Phi lập tức nhón chân nhắm giữa không trung bay lên, thuận lợi đoạt lấy ngoại bào mà hắn mặc bên người, ở giữa không trung xoay tròn một cái, ngoại bào lập tức mặc vào người: “Ngày nắng gắt, che một chút cũng tốt.”
Tần Chính cả người nhào tới, hai chân đặt lên hồng trụ làm cột, tựa như tiễn bắn thẳng tới chỗ Tam phu nhân: “Nếu như ngại phơi nắng, Lão gia tới cởi ra cho ngươi.”
Vân Phi theo gió bay lên, dưới chân nhẹ nhàng chạm vào trên ngọn cây, cơ thể lập tức xoay tròn: “Xem ra Lão Ngũ huấn giáo ngươi khá tốt nha, công lực tăng trưởng a.”
Tần Chính cong môi, cười đến thập phần hạ lưu, “Tăng trưởng thì không chỉ có võ công thôi nha, công phu khác của Lão gia ta tiến bộ cũng không ít.” Ngoài miệng thì công phu rất cao, nhưng lực dưới chân thì chẳng được tốt lắm, đang nói chuyện, khí chợt tận, cơ thể Tần lão gia nghiêng qua một bên, rơi xuống dưới, đầu đâm thẳng mặt đất. “A!” Nguy hiểm thật! Thiếu chút nữa trồng người trên mặt đất rồi.
Hai chân tại thân cây mượn lực, Tần Chính lau mồ hôi, lúc này mới một lần nữa đuổi theo Vân Phi. Khinh công của Vân Phi quả thực càng lúc càng khiến người ta kinh tâm, mới vừa rồi còn bay nhanh như gió, rồi có thể lập tức ổn định thân hình trên cành trúc không đổi, còn có thể lập tức đổi phương hướng.
“Lão gia, đang đếm kiến ở trên cây sao?” Tam chủ tử đây là cười nhạo tốc độ của Tần lão gia.
Tần Chính hung hăng cắn răng, một cước đạp mạnh cành cây, liều mạng dồn hết khí lực đuổi theo Tam phu nhân.
“Thực sự khá tốt nha, sắp đụng tới góc áo rồi.” Vân Phi tiếp tục cười nhạo.
“Hừ, chờ lão gia ta bắt được ngươi, ngươi còn thể hiện được như vậy nữa hay không.” Tần Chính kêu.
Vân Phi vừa dễ dàng ứng phó, vừa thở dài: “Ta làm sao lại muốn thể hiện với ngươi chứ, ta a, càng muốn ngươi mau thể hiện với ta thì hơn.”
Ve vãn minh mục trương đảm, chế nhạo chính đại quang minh.
“Cho ngươi một nén nhang, nếu ngươi bắt được ta, tiền đặt cọc gấp bội!”
Tần Chính tức tới mức hàm răng cắn chặt nhau nhưng lại không thể làm gì khác, vẫn luôn chỉ có thể cùng Tam phu nhân bảo trì khoảng cách ngoài ba bước.
“Mau nhìn! Đó là gì vậy?”
Các hạ nhân Tần phủ trên đường đi ngang qua sân của Tam chủ tử đều dừng bước lại, mỗi người trợn mắt há hốc mồm mà nhìn rừng liễu dường như đang rung động điên cuồng.
Các cây liễu lớn trong Liễu Hiên đều cực kỳ cao to, tới ngày hè càng thêm tươi xanh, mọc trải dài chẳng khác gì một thác nước lớn. Lúc này chỉ có chút gió nhẹ, nhưng cả khoảng rừng liễu kia lại tựa như bị cơn gió mạnh mà lay động không ngừng.
Không chỉ là điên, mà quả thực như bị quỷ ám.
“Quỷ … Quỷ a!” Một gã tiểu gia đinh mới vừa mở lớn miệng đã bị một cú gõ nhẹ vào ở phía sau gáy.
“Quỷ gì mà quỷ! Bộ hiếm thấy hả?” Tiểu Bính Tử đột nhiên nhảy ra.
Đám gia đinh đứng bên cạnh đồng loạt nâng tay, kêu lên: “Đã lâu rồi không thấy Lão gia cùng Tam chủ tử đấu pháp, Ngũ chủ tử quả thực có năng lực, lão gia hảo công phu!”
“Công lực Lão gia khôi phục rồi?” “Vậy phải chúc mừng Lão gia rồi!” Bọn hạ nhân vui mừng phụ họa.
Tiểu Bính Tử con mắt chợt sáng lên, vươn tay, mở ra …
“Hả?” Cả đám gia đinh không hiểu gì.
“Nào nào, tới đặt đi đặt đi, Tam chủ tử đặt một bồi hai, Lão gia đặt một bồi tám, ai mua Tam chủ tử, ai mua Lão gia?” Tiểu Bính Tử ngay tại chỗ mở nhà cái.
Chúng gia đinh kêu to: “Tiêu thiếu gia, ngươi tạo phản à? Lão gia đặt một bồi hai, Tam chủ tử mới là đặt một bồi tám.”
Tỷ lệ bồi chính là dựa vào năng lực của Lão gia và Tam chủ tử hồi xưa mà phân định thắng bại đó, tính ra năm xưa khoảng chừng Lão gia thắng tám lần, Tam chủ tử mới thắng hai lần.
Tiểu Bính Tử hé miệng trộm cười: “Quy củ là do nhà cái đặt, muốn định thế nào thì định thế đó, mua hay không mua?”
“Mua!” Mọi người cùng nhau lấy bạc ra. “Toàn bộ mua!”
“Mua ai?” Tiểu Bính Tử nhìn đồng ngân phiếu trong tay đám người đó cười tới ruột cũng thắt lại, phát tài rồi! Bị Lão gia lấy hết toàn bộ bạc, cuối cùng cũng thu về được rồi! Đê tiện thì đê tiện vậy, không còn cách nào khác, ai kêu Lão gia lấy hết tiền cưới vợ của hắn đi mua điểu, sau đó Tam chủ tử lại cắt lương của hắn, kêu hắn phải ngoan ngoãn nghe lời, còn không thì một cắc cũng không có, dù sao hắn cũng phải tìm cách mưu sinh chứ.
“Tam chủ tử.” Chúng khẩu đồng thanh.
“Haha … Hả?” Tiểu Bính Tử ngừng cười, xoáy lỗ tai mình nói. “Ta không nghe sai chứ? Tam chủ tử? Không phải Lão gia? Lão gia thế nhưng là bồi tám đó nha, các ngươi đáng lẽ phải mua Lão gia chứ?” Như vậy nhà cái là hắn mới có bạc chứ.
Mấy người kia đồng tình nhìn Tiêu thiếu gia, chắc không phải do hắn nghèo quá nên phát điên rồi chứ? Mua Lão gia? Rõ ràng là lỗ chắc. Trước đây Lão gia có thể thắng rất nhiều, nhưng giờ khác xưa rồi nha.
“Các ngươi không phải nói lão gia hảo công phu sao, vì sao không mua lão gia?” Tiểu Bính Tử giơ chân kêu to,
Tiểu gia đinh cười như châm chọc: “Nói cho vui tai lại không được sao?”
Lão gia đinh chỉ chỉ Liễu Hiêu nói: “Dưới chân Lão gia quá yếu, vừa nhìn chính là miệng cọp gan thỏ, ngoài mạnh trong yếu.”
“Các ngươi … Các ngươi!” Tiểu Bính Tử giờ mới phát hiện bản thân bị đùa giỡn.
“Tiêu thiếu gia, nhớ kỹ đặt một bồi hai nha.” Mấy tên gia đinh kia cười trộm nghênh ngang rời đi.
“Trở về đây cho ta … Uy, mấy tên tiểu tử kia, có muốn đặt lại không, Lão gia là một bồi tám đó.” Thấy mấy tiểu gia đinh mới tới, Tiêu thiếu gia lại xoay tay đứng lên.
“Muốn đặt chứ, chúng ta đặt Tam chủ tử.” Nói giỡn chứ, ai lại nhìn không ra, Lão gia tuy tư thế đẹp, thế nhưng nhìn được dùng không được. Dù là gia đinh, thì họ cũng là gia đinh của Tần phủ, là Tần phủ đó!!!
“Có lầm hay không, đặt một bồi tám đó —-“
Nghe tiếng tru lên, Tần Chính té phịch một cái, bắt lấy một cành liễu mới đứng trụ kịp lại không thì thành quả hồng nát.
Tên Tiểu Bính Tử chết tiệt, dám lấy Lão gia ta trêu đùa!
Thấy người phía sau không đuổi kịp, Vân Phi đang bay ở phía trước chợt tung người lên cao, sau đó xoay người ra sau một cái, tựa như Đại Bằng giương cánh cấp tốc lao xuống, ngay lúc Tần Chính cho rằng mình sẽ bị đạp trúng, thì y lại mềm mại như chính là chim sẻ mà nhẹ nhàng đáp xuống đầu cành liễu. Một cước cuốn lấy cành cây, một cước dẫm nát mu bàn tay Tần Chính, cả người theo sự mềm dẻo của cành liễu mà nhẹ nhàng lay động.
Tần Chính bị kẹt ở dưới ngửa đầu nhìn Tam phu nhân cao cao tại thượng, hé miệng sự ngu dại nhìn.
“Lão gia nói gì cơ?” Vân Phi buồn cười nhìn ngón tay đang không ngừng dâm loạn trên mắt cá chân y.
“Tiên tư trác ước vận du du, khuynh quốc khuynh thành mạo, phi vu phi yên lưu …” Mây trắng làm y phục, phiêu nhiên như tiên, áo choàng trắng của y khoác lên người Vân Phi quả thực quá hợp.
Vân Phi cũng không cảm động gì, thiếu chút nữa cười chết: “Lão gia khen sai rồi, cái cụm từ đó thích hợp với Đại chủ tử hơn … A! Đê tiện!” Một chút lơ đãng, bên chân đã bị điểm huyệt, hừ, cho rằng như vậy cũng được sao?
Sa, sa, sa, một cái chớp mắt gió chấm dứt, một vòng truy đuổi mới lại bắt đầu.
“Tần Chính, tiếp tục!” Lúc này Vân Phi không có chút bảo lưu, dùng hết toàn phần công lực của mình. Nếu vừa rồi Tần Chính còn có thể bảo trì khoảng cách ba bước với y, giờ là theo không kịp.
Đây không phải là khinh công, y chính là cùng gió hóa thành một thể, bào sam tung bay trước mắt như biến thành mây, thân ảnh từ từ không rõ, như khói như sương, tựa như muốn mọc cánh thành tiên bay đi …
Tần Chính vươn tay thế nào cũng không thể bắt lấy được người sắp bay lên trời kia. Bắt không được, bắt không được … Tần Chính cảm thấy ngực mình chợt rung động mạnh, hoảng hốt rống to hơn: “Vân Phi …!”
Tiếng kêu thê lương kia khiến Vân Phi hồn phi phách tán, lập tức xoay người trở về, “Lão gia làm sao vậy?” Chẳng lẽ do quá sức nên khiến cấp hỏa công tâm??
“Ha…”
“Nguy rồi …” Tần Tam chủ tử muốn nói nguy rồi bị lừa, nhưng còn chưa kịp nói hết, đã bị Tần lão gia dùng chiêu ‘Chó dữ chụp mồi’ đè ép xuống dưới, “A …”
“Bắt không được?” Tần Chính hừ cười. “Lão gia ta từ khi nào thì không bắt được ngươi?”
“Tần Chính ngươi tên khốn này! Thắt lưng của ta ….” Vân Phi rơi xuống thân cây suýt nữa muốn gãy thắt lưng, muốn đánh hai ba quyền vào tên đanh đá này, bất đắc dĩ lại bị ôm chặt lấy không thể động đậy. “Ngươi …”
Sai, không phải giả bộ! Vân Phi cảm giác được, hai cánh tay đang ôm chặt lấy y đang run rẩy, người đang ôm chặt cả người y dù thế nào cũng không che giấu được sự sợ hãi ẩn sâu bên trong.
“Ngươi đang sợ cái gì?” Vân Phi rút ra một tay, kéo sợi tóc của hắn ra nhẹ giọng hỏi.
Tần Chính khóe miệng giương lên, cười lộ vẻ hạ lưu, “Sợ ngươi lát nữa thật sự thấy ‘sợ’.” Hắn chính là không thích nhất loại ánh mắt này của Vân Phi, thời điểm khi y vứt bỏ Bạch Vân thành, cũng chính là loại ánh mắt này, chết cũng không muốn thấy lại.
“Vân Phi, nhắm mắt lại …”
Đôi môi nóng hổi kia nặng nề đặt ở mi mắt, Vân Phi bị ép phải nhắm mắt lại, mông lung cảm giác thân thể bị xoay một trận, chờ lần thứ hai mở ra, chỉ thấy hai đùi mình đã bị tách xa ra, dĩ nhiên đang bị quấn quanh thắt lưng tên kia!
“Thế nào, sợ rồi?” Tần Chính vừa nhìn cảnh xuân giữa hai chân trước mắt mình, vừa hơi lui ra phía sau toàn bộ tinh thần đề phòng, rất sợ Vân Phi vút lên đứng dậy một chưởng đánh chết hắn.
Cũng không phải Vân Phi không tức giận, mà là ở giữa trán lộ ra nét tính toán: “Muốn ta phải bỏ ra khoản ‘tiền đặt cọc’ lớn tới vậy, chẳng biết Tần lão gia muốn làm cuộc buôn bán thế nào đây?” Dù cho hiện tại đang trong tư thế cảm thấy thẹn bất kham, Tần Tam chủ tử vẫn như cũ không quên làm ăn, không hổ là dân có máu buôn bán.
Tần Chính ngậm chặt miệng, làm ra bộ dáng nghe chẳng hiểu gì hết, chỉ có cởi quần áo ra, lót chỗ nằm ở phía sau lưng cho Tam phu nhân.
Dưới những tán cây liễu rậm rạp xanh um, ngay giữa lộ ra một khoảng không do từng bị sét đánh trúng, sau khi được Vân Phi chỉnh đốn thì trở thành một nơi để nghỉ trưa. Một người nằm còn được, hai người nằm có chút chật.
“Lão gia đây là muốn cùng ta làm một cuộc buôn bán hồ đồ?” Vân Phi nheo lại mắt, hỏi.
Tần Chính run lên.
“A,” Vân Phi cười nhạt. “Ngươi hồ đồ cũng không sao, ta thanh tỉnh là được.” Nói xong Vân Phi di chuyển một chân nâng ngang qua người, ngón tay ngay tại phần đùi trong chuyển động tựa như động tác tính bàn tính.
Tầm Chính tim chợt run lên, quang cảnh trước mắt, Tam phu nhân, ngươi chẳng lẽ không có chút thẹn thùng?
Tính toán xong, Vân Phi hỏi: “Được rồi, khách quan.”
Tần Chính chỉ thiếu phun ra bụng máu. Tần Tam chủ tử, ngươi coi ngươi là ai vậy hả?
“Ngài đây là ‘Nghỉ trọ’ hay là ‘Ở trọ’?” Tần Tam chủ tử chuyển động tay tạo ra gió xốc các tán lá nhìn thoáng qua bên ngoài. “Nghỉ trọ thì đánh một trận là được, nếu ngươi định ở trọ thì sợ rằng Tam phu nhân của ngươi phải phế đi, ngươi còn phải đi tìm một người khác thú về thay thế. Hửm? Sính lễ dành cho Tần Tam chủ tử chắc tới mấy trăm vạn lượng đi?”
“Nghỉ trọ là được!” Miệng vừa mở, Tần Chính chỉ muốn khóc. Cứu mạng a, Tam phu nhân của ta, cầu ngươi nghiêm túc một chút, nghiêm túc một chút được không?
Nguyên bản chỉ là hù dọa Tam chủ tử, nhưng lúc này … nhìn nhìn cái thứ dưới quần đang ngẩng cao đầu, Tần Chính vô luận như thế nào cũng không thể nhẫn được, là do ngươi bức ta nha!
“A …” Vân Phi nâng lên thắt lưng, để cho ngón tay đã bôi nhuận cao thuận tiện tiến vào, sau một trận run rẩy bỗng nhiên vươn một chân quàng lấy cái cổ Tần Chính kéo mặt hắn tới gần. “Tần lão gia, xin nhờ người báo cho tại hạ biết, cái thứ trơn trượt này của ngươi, bình thuốc mỡ này rốt cục là từ đâu mà có?”
“Đó đương nhiên là …” Tần Chính kề sát lỗ tai y nhẹ nhàng thở. “Là bí mật của Lão gia ta.”
“A …” Mặc dù có thuốc mỡ mở rộng thuận tiện, nhưng thứ lớn như vậy tiến vào trong vẫn khiến Vân Phi có chút ăn không tiêu. “Chờ một chút, chờ …”
“Đau rồi?” Tần Chính nhanh chóng ôm lấy Tam phu nhân ngồi lên đùi của mình, thay y xoa phía sau lưng. “Chúng ta về phòng đi?”
Vân Phi liền đè lại đầu vai hắn. “Lão gia, muốn quỵt nợ?” Quay về phòng làm gì, sớm giải quyết cho xong đi.
“Quỵt nợ?” Tần Chính có chút không hiểu. Chẳng lẽ ‘tiền đặt cọc’ cuộc buôn bán của Tam chủ tử là muốn … mua long tinh hổ mãnh của lão gia ta? Không thể nào, còn cần phải mua ư, lão gia ta mỗi ngày cho không cũng được mà.
“Mới nãy miệng lưỡi trơn tru, sao giờ đầu lưỡi như bị mèo ăn rồi?” Vân Phi thấy vẻ mặt hắn tuy tà dâm nhưng lại không nói gì, khác thường.
“Nga?” Tần Chính nhướng mày. “Vậy tới coi thử, xem xem nó còn ở đó hay không?” Nói xong liền đè lấy sau gáy Vân Phi, mở ra đôi môi y, lấy lưỡi hắn tiến vào trong miệng y không ngừng chuyển động.
“Ân … Cáp … Lão gia … Ngụy ca …”
Ba, một tay chế trụ tay kia.
“Tần Tam chủ tử, xin nhờ người báo cho tại hạ biết, cái thứ ngươi lấy ra, cái thứ vừa dài vừa thô như thế, rốt cục là từ đâu mà có?”
“Đó đương nhiên là …” Vân Phi mạnh mẽ kẹp chặt hai chân mình lại, quả nhiên khiến tay của đối phương có chút thả lỏng. “Là bí mật của Tam chủ tử ta.”
“A~A~A” Cái ngân châm so với chiếc đũa chẳng kém là bao, ân … gọi là ngân trùy thì đúng hơn, lần lượt đâm thẳng vào hai vai cùng phía sau cổ của Tần lão gia, đau đến khiến hắn kêu to.
Vân Phi thoả mãn nở nụ cười: “Hân hạnh chiếu cố!”
Tần Chính ngẩng đầu lên, cười: “Nếu vậy … càng nhiều càng tốt!”
Mồ hôi lạnh từ trán Vân Phi rơi xuống, nguy rồi! Sao lại cảm giác được thứ bên trong cơ thể y càng lúc càng có tinh thần thế này!
“Lão gia, haha, ngươi không phải chỉ là nghỉ trọ thôi sao, nghỉ trọ …”
“Lão gia ta đổi ý rồi, muốn ở trọ!”
“Ở trọ! Không được! Không … A …”
Đến tận khi mặt trời lặn, bên trong tán cây liễu kia vẫn xuân sắc tràn đầy.
****************
Hương Lan dặn dò người chuẩn bị xong mộc dục, lo lắng nhìn chủ tử nhà mình: “Chủ tử, hay để ta tới hầu hạ ngài …” Tam chủ tử đỡ bình phong mà đi như lung lay sắp đổ, nàng lo lắng nói.
Vân Phi khoát khoát tay: “Xuống phía dưới đi.”
Đợi cửa khép lại rồi, Vân Phi cởi bỏ quần áo, nhấc chân vừa bước vào dục thùng thì cảm giác được một thứ chất lỏng nóng nhớt từ phía dưới tràn ra ngoài. Trong đầu liền hồi tưởng lại hình ảnh bên trong tán cây liễu kia, lập tức y đem đầu mình tiến ngập vào trong nước, bên tai tựa hồ nghe được tiếng nước ra vào lúc ái ân. Nguyên lai Tam chủ tử không phải không biết thẹn, mà là do biết giả bộ quá mức!
Vân Phi nghĩ cuộc buôn bán này, dường như có chút lỗ!
Còn về phần đánh cuộc của Tiểu Bính Tử, đến tột cùng thắng thua ra sao, lúc có người to gan đi tới hỏi Tam chủ tử, Tam chủ tử mỉm cười, bạc toàn bộ tịch thu sung công. Lỗ vốn, đương nhiên phải kiếm về một ít chứ.
Beta: Kaori0kawa
Kỳ thực trong Tần phủ không ai mà không tận tâm tận lực chăm sóc Thất vị chủ tử, ngay cả Duy Nhất từ nhỏ đã sống trong nhung lụa quý giá cũng không thể soi mói được. Thế nhưng, Tần Chính luôn cứ lo lắng không thể cho được Vân Phi thứ tốt nhất.
Dư Uyển Nhi là tiểu thư khuê các, là một người cực kỳ tinh tế. Từ nhỏ đã thích cho con trai mình ăn mặc tiêu xài toàn bộ phải là thứ quý giá nhất, phải là thứ tốt nhất. Chỉ cần nhìn sợi dây bó buộc bím tóc của Vân Phi thôi, chính là sợi tơ được nhả ra từ tằm băng, trên đó phải dùng bao vạn kim mới khâu lại thành phẩm, một cái cũng phải khiến thợ may dệt mất cả tháng trời. Nó dùng để buộc tóc chặt mà không quấn tóc, có thể nhẹ nhàng kéo xuống tùy tiện rút ra, không làm mất đi sợi tóc nào.
Tần Chính với Kỳ Nhi từ nhỏ cũng là dốc lòng chăm sóc, cũng không so được với Dư Uyển Nhi. Dược thánh tuy tuổi già nhưng cũng yêu thương Tiểu Lâm, nhưng phần yêu thương đó dù thế nào cũng thiếu sự cẩn thận tỉ mỉ chu đáo của nữ tử. Duy Nhất mặc dù muốn gió được gió, Quần Ngạo, Sĩ Thần và A Kiệt tuy là thế gia, nhưng từ nhỏ cũng không có thân mẫu bên cạnh, nên cũng khó cảm nhận được tình thương yêu hết sức của một người mẹ. Hoàn toàn khác hẳn Vân Phi, Tần Chính không muốn kể từ sau khi y theo hắn, bắt y thiếu mất đi phần yêu thương thời xưa.
Tần Chính thực ra chính là suy nghĩ quá nhiều, Vân Phi chưa từng để ý tới mấy thứ này. Mẹ mình cho gì tặng gì, y là một nam nhi thời gian đâu mà đi suy xét, còn luôn xem mẹ mình là một người thanh lịch không thích xa hoa, hoàn toàn không hề biết mẹ mình là tập hợp toàn bộ thành lực của Bạch Vân thành đi làm mọi thứ cho y. Y không để ý, nhưng Tần Chính lại lưu tâm.
Vân Phi vì sao lại thích mặc quần áo cũ, Vân Phi vì sao lại thích bộ quần áo săn cũ, Vân Phi gần đây yêu thích mấy trò của bên Nam Dương, Vân Phi nói sơn lâm vùng Giang Nam thú điểu đặc biệt thú vị … Toàn bộ yêu ghét của Vân Phi, Tần Chính còn hiểu rõ hơn cả lòng bàn tay mình.
Thế nhưng, tâm ý của Tần Chính lại không thể mang lại niềm vui cho Tam phu nhân.
“Nói! Bao nhiêu bạc?” Vân Phi hận không thể bẻ nát cổ hắn. Sau này không còn lo về tên phu nhân phá sản, chẳng biết củi gạo đắt tiền này nữa.
Tần Chính bĩu môi nói: “Bất quá chỉ vài món ăn mặc, có thể tốn bao nhiêu chứ!”
Vân Phi buông tay ra, nhìn áo choàng quanh thân mình, hừ nói: “Xem ra bạc tiêu hằng tháng của Lão gia dường như hơi nhiều a~~~”
Tần Chính lúc này mới ý thức được sự tình nghiêm trọng rồi, liền lắc đầu vẫy đuôi: “Không nhiều lắm, không nhiều lắm!”
“Hương Lan, đuổi theo Hạ viên ngoại, nói cho gã biết, tam thất!” Y biết rõ dưỡng cả nhà cực khổ thế nào, nên sao có thể nhân từ nương tay với người ngoài!
Tần Chính ở trong lòng vì Hạ viên ngoại thắp ba nén nhang.
Tam chủ tử quay đầu cười nhìn Tần lão gia: “Lão gia nếu bạc dùng chẳng hết, vậy từ tháng sau tiền tiêu hàng tháng giảm phân nửa, được không?”
“Cái gì? Không được!” Đây chẳng phải muốn mạng hắn ư? Tháng sau hắn còn rất nhiều thứ muốn mua nha, chỉ vài con bạch hạc đỉnh hồng cũng phải tiêu tốn rất nhiều rồi đó. “Ta rất tiết kiệm mà.”
Hương Lan ngoài cửa nhanh chóng dừng lại bước chân, nhịn không được nhìn trời, chỉ sợ có tia sét giáng xuống.
“Tiết kiệm?” Vân Phi cười kéo hắn đẩy hắn ngồi xuống nhuyễn tháp. “Ý của Lão gia là một văn tiền cũng không tiêu phải không? Ân, nên tiết kiệm như vậy.”
“Vân Phi, đừng …” Tần Chính muốn ngửa mặt lên trời khóc rống. Còn có thiên lý nữa hay không, hắn đã tiêu hết toàn bộ tiền dành dụm mấy tháng qua, một câu khen ngợi cũng không có, ngược lại còn bị đối đãi như vậy. Lẽ nào vì hắn đã mất võ công, hắn đã không còn là Ngụy ca ca mà ngày xưa Vân Phi từng ái mộ ngày xưa nữa ư?
“Đương nhiên, ta cũng có thể tăng cho Lão gia một ít.” Nói xong Vân Phi vác chân vắt ngang lòng hắn. “Lão gia, chúng ta làm một cuộc buôn bán đi, thế nào?”
Tần Chính liên tục gật đầu: “Được, được.”
“Ngươi còn không biết buôn bán thế nào đã bảo được?” Vân Phi đưa tay đặt bên hông mình, cố sức kéo trói buộc trên lưng, ngay cả đai lưng cũng rớt.
Quần áo mở rộng, phần ngực trơn bóng đầy đặn lộ ra trước mắt, Tần Chính mắt kích động không ngớt, cuộc buôn bán này chẳng lẽ …
Vân Phi còn ôm lấy cổ hắn, đưa môi lên nhẹ nhàng chạm vào môi hắn: “Lão gia nếu đã khẳng khái như thế, ta trước có nên tặng một khoản thưởng?”
Có người nói Tần Tam chủ tử trước khi tiến hành buôn bán chính thức, phần thưởng trước rất là cao đó nha.
Tần Chính nhìn chằm chằm Tam phu nhân nửa thân trần trong ngực, dở khóc dở cười. Bất mị bất hoặc, vô tu vô tao, rõ ràng đã ra cái bộ dáng này, lại không hề mất đi nửa phần tiêu sái, tựa như vị thiếu chủ Bạch Vân thành năm xưa quần áo chỉnh tề thản nhiên hướng thẳng về phía hắn.
Vân Phi của hắn a, có thể tựa một đám mây phiêu phiêu xa vời, im ắng cười nhìn vạn vật thay đổi, cũng có thể trở thành oán nữ đố phụ cùng Sĩ Thần tranh chấp một khắc ôm ấp. Có gì không thể chứ, một ngày với chuyện mà y đã kiên định, chuyện khác đều là thứ bỏ đi. Muốn làm liền làm, không cần mị hoặc, muốn lấy liền lấy, cần gì ngượng ngùng. Chính vì như vậy, Tần Chính mới có đôi lúc thấy bất an …
Mặc dù phần thưởng trước này Tần Chính rất muốn lấy, nhưng không dám đại động, chỉ là nâng lên phần cổ đang cọ trên vai hắn, “Phu nhân, vậy cuộc buôn bán này là?” Thắt lưng dưới tay căng như cung, hiển nhiên là đang đề phòng, nếu như hắn dám làm bậy, Vân Phi lập tức có thể chưởng gãy đầu khớp xương của hắn. Quả nhiên, cuộc buôn bán của Tam phu nhân không dễ ăn nha.
“Ta cùng Lão Lục đã từng suy nghĩ qua, nếu muốn Lão gia mau chóng khôi phục công lực, không bằng để cho Lão Lục giúp ngươi thi Cửu Long Châm …” Lời còn chưa dứt, Vân Phi liền cảm thấy trên người có một đôi tay đang ôm chặt mình.
“Không muốn!” Đánh chết hắn cũng không làm! Cửu Long châm đó không phải là đem hắn biến thành một con nhím sao, hắn thà chết! Huống chi sau khi thử qua ‘bất hồi lai’ của Lục phu nhân, Tần lão gia chết cũng không chịu để Lục phu nhân trị liệu tiếp cho hắn, ai gặp qua quỷ lại không sợ?
Vân Phi tiếc nuối phe phẩy đầu: “Lão gia, đây là một buôn bán ổn kiếm bất bồi (kiếm tiền ổn định mà không mất gì cả) nha.”
Tần Chính đưa ngón tay dò tới giữa mông, cười hỏi: “Tài chính?”
Vân Phi điều chỉnh tư thế, mở rộng phía dưới, đem một chân quấn quanh thắt lưng của hắn, con ngươi hiện lên một tia khôn khéo, nói: “Dốc túi tương thụ.” Ngụ ý, muốn bao nhiêu có bao nhiêu, muốn cái gì có cái đó.
“Nga?” Tần Chính vuốt ve bắp đùi ấm áp của y, cũng bày ra bộ mặt của người làm ăn. “Phu nhân làm sao lại đi làm một cuộc buôn bán lỗ vốn?”
“Là lỗ hay lời, đều do ta định đoạt.” Vân Phi cởi ra một bên ống quần, đem mông lộ ra một phần, vừa lúc đem cái thứ cực nóng kia đặt giữa mông mình. “Làm sao, thành giao?” Cảm giác được thứ cứng rắn kia đã chạm, Tam chủ tử đang trong lúc đắc ý, bỗng nhiên trước ngực mát lạnh, vừa lấy lại tinh thần thì đã bị ném lên giường.
“Không thành.” Tần Chính chuẩn bị chạy trốn. Cuộc buôn bán của Tam chủ tử làm không được, quá lỗ!
“Ngươi nghĩ rằng hôm nay ngươi chạy thoát khỏi ta?” Cư nhiên muốn trốn?
Tần Chính đang chạy hai bước bỗng nhiên quay lại, nắm lấy cái ồng quần ở bên kia chân y, cố sức kéo ra.
“Ngươi …” Vân Phi cả kinh nửa ngày không khép lại miệng được, dĩ nhiên rút quần của y, còn dám, mang nó chạy!
“Tần Chính! Ngươi chờ đó cho ta, xem ta thu thập ngươi thế nào —-” Dù cho Tam chủ tử khinh công tốt thế nào đi nữa, có tiêu sái phóng khoáng thế nào đi nữa, cũng không thể đưa cái mông trần bay ra cửa được.
**********************
Không phải chờ lâu, ngày hôm sau Tần Chính đã biết Tam phu nhân thu thập hắn thế nào.
“Không có! Không có! Không có!” Giấu dưới quần áo trong tủ không có, giấu dưới giường không có, giấu trên xà nhà cũng không có, ngay cả ở dưới thảm trải chân cũng không có, toàn bộ ngân phiếu của hắn đều không có!
Không chỉ bắt trướng phòng cắt toàn bộ ngân lượng mà hắn được nhận, ngay cả tiền riêng của hắn cũng bị tịch thu??? Tiền riêng mà Tần lão gia giấu kỹ như vậy, Vân Phi hai ba cái đã cướp đoạt sạch sẽ.
Tiểu Bính Tử nhìn cả phòng đống hỗn độn, nháy mắt mấy cái nói: “Lão gia, mấy con hạc đã đưa đến bến đò, trước hết phải đưa tiền cho họ mới lấy được.”
“Còn cần ngươi nói!”
“Lão gia ngươi đi đâu vậy?”
“Tới chỗ Đại chủ tử mượn!”
Nhưng mà, không chỉ bên chỗ Kỳ Nhi không có mượn bạc, ngay cả Quần Ngạo, Duy Nhất, Tiểu Lâm, A Kiệt cũng toàn bộ không cho, thậm chỉ cả Sĩ Thần cũng nói phải làm theo dặn của Tam chủ tử. Trời có mưa máu à? Ngay cả Tứ chủ tử cũng tuân theo lời Tam chủ tử!
Nguyên nhân chính là, theo lời của Tam chủ tử, ai dám lén đưa tiền cho Lão gia, dù chỉ một đồng, thì chưởng quỹ của Tần phủ sẽ do người đó tiếp nhận. Y vừa nói, bọn Kỳ Nhi sao lại không chạy trốn chứ. Ngoại trừ Bạch Vân thành chủ, hộ bộ thượng thư cũng khó làm được chức đại chưởng quỹ Tần phủ. Dưỡng một Tần lão gia so với nhất điện triều thần, tam quân tướng soái còn muốn gian nan hơn.
“Tiểu Bính Tử.” Tần Chính cười tủm tỉm nhìn hắn.
Tiểu Bính Tử nhanh chóng xông lên một cây đại thụ lớn trước mặt, ôm chặt túi tiền. “Lão gia tha mạng a! Một chút của ta còn không đủ cho ngươi bữa ăn ngon! Hơn nữa ta còn chưa cưới lão bà mà!”
“Ngươi có cho hay không?” Tần lão gia mặt lộ vẻ hung quang. “Ngươi dám không cho, cẩn thận ta khiến ngươi thành lão bà của người khác!”
Không nghĩ tới mấy năm sau, một câu thành thật.
Tiểu Bính Tử thương cảm dành dụm bao nhiêu năm qua để cưới lão bà, đành phải mang ra chạy tới vội vã lấy hạc cho Lão gia. Thấy hắn khóc tới muốn chết, Tần Chính thoải mái hắn, bạch hạc Lão gia ta chơi chán rồi sẽ đưa lại cho ngươi dùng làm lão bà. Tiểu Bính Tử thầm nghĩ nếu giờ một phen cắn chết ‘lão bà’ này, chắc sẽ bị rút da mất.
Đem bạch hạc mang vào trong vườn nhà rồi, nhưng tới giờ cơm trưa, Tần Chính ở ngay Thính Vũ Các lập tức nổi giận.
“Lão gia ta ăn cơm nhà mình, còn phải trả tiền?”
Hác trù nương nhíu mắt nói: “Tam chủ tử nói, người vô công không cho ăn không.” Vươn tay, trả thù lao đi.
“Các ngươi … này …” Tần Chính muốn mắng, nhưng sao hắn dám mắng Tam phu nhân mình? Mấy thỏi bạc vụn trên người quy củ đặt vào lòng bàn tay Hác trù nương.
Sau khi mang cái bụng đầy tức giận ăn xong bữa cơm, Tần lão gia cởi cái áo khoác ô uế tiện tay vung: “Đi giặt!”
Vậy mà tiểu tư đứng bên cạnh không nhúc nhích, “Tam chủ tử nói, Lão gia nếu muốn sai sử ai trước phải đưa bạc cho người đó.”
Tần Chính bóp nát chén trà trong tay: “Tiểu Bính Tử, đưa bạc cho nó! Nếu không ngươi tự mình đi giặt!”
“Ô ….” Tiểu Bính Tử khóc lóc nhặt quần áo lên. Hắn làm sao còn bạc, chỉ còn cách tự thân đi làm.
Tiểu tư kia tiến lên nhặt mảnh nhỏ của chén trà trên mặt đất. “Lão gia, đây là chén trà ngũ sắc, ba lượng.” Vươn tay, đền tiền đi.
Tần Chính nhịn xuống xung động muốn bóp chết tên đó, cười lạnh nói: “Không bằng ngươi coi trên người Lão gia ta còn gì đáng giá, thì tự đi lấy.”
Sau đó là tiếng hít thở sâu của Tiểu Bính Tử.
Tần Chính cho rằng tên tiểu tư đó sẽ bỏ đi, không nghĩ tới tên đó lớn mật hướng tới phát quan trên đầu Lão gia cố sức nhổ xuống, sau đó từ trong lòng bàn tay lấy ra vài tờ ngân phiếu đặt vào tay Tần lão gia. “Chín mươi bảy lượng, Lão gia cất kỹ.” Cái phát quan kia ước tính một trăm lượng, thối lại cho hắn chín mươi bảy lượng.
Không gì bằng trùng hợp, bình thường Tần lão gia y quan bất chỉnh, hôm nay không biết thế nào lại hưng khởi ngoan ngoãn bó buộc phát quan trên đầu, xem ra hắn chính là thích hợp tóc tai bù xù.
Không phải tiểu tư gan lớn, mà là do lệnh Tam chủ tử ban ra không thể phạm. So sánh với việc đắc tội thần tài Tần phủ, thà rằng mạng nhỏ không muốn. (chấp nhận mất mạng chứ không muốn trái ý Vân Phi)
Tiểu tư cầm ngọc quan vui tươi hớn hở đi, Tần Chính còn ngồi yên ở đó nhìn chằm chằm ngân phiếu trong tay. Tần lão gia dường như còn chưa tiếp thu được chuyện xảy ra trước mắt. Hắn, đường đường Tần phủ đại lão gia, lại trở thành một tên khất cái chờ bố thí!
Đừng nói Lão gia, ngay cả Tiểu Bính Tử cũng sững sờ, nhìn chằm chằm ngân phiếu nói: “Lão gia, ở đây có tới chín mươi bảy lượng, ngươi có thể ăn hai ngày cơm đó.” Ăn ngay nói thật, tuyệt không có nửa phần châm chọc, tuyệt không.
Tần Chính chỉ thẳng ra cửa: “Cút, đi giặt quần áo —!”
Tiểu Bình Tử cầm ngay nắm cửa, ha hả mà nói: “Tam chủ tử vừa phái người tới truyền lệnh, nói ta cũng là người ăn bổng lộc Tần phủ, Lão gia cũng phải cho ta ngân … A a a…..”
“Cầm!” Tần Chính dùng lực đem ngân phiếu nhét vào miệng của hắn, sau đó một chân đá hắn bay ra khỏi Thính Vũ Các.
Ngày hôm đó trở đi sống không hề dễ dàng, sống không hề dễ dàng nha!
Từ trong bụng mẹ chui ra tới nay, Ngụy Vô Song cũng được mà Tần Chính cũng tốt, chẳng bao giờ vì tiền bạc mà hao tổn tinh thần. Ba vị thê của hắn, Kỳ Nhi là thiên, mọi việc chủ tể, Quần Ngạo là nhật, mọi việc đảm đương, còn Vân Phi thì thường xuyên không có lên tiếng. Tới hôm nay hắn mới biết được địa vị của Tam phu nhân tại Tần phủ, che thiên cái nhật!
Lúc này Vân Phi đang dùng Cửu Tiết Tiên mới luyện tập, thấy người, dừng lại hỏi, “Lão gia là muốn cùng ta bàn việc buôn bán à?”
Tần Chính cúi đầu, cắn chặt răng, thà chết chứ không chịu khuất phục.
“Ngươi … Ngươi cười cái gì?” Vân Phi từng bước lui về phía sau.
Trên mặt Tần lão gia cuồn cuộn nổi lên một trận gió lạnh. Bạc mà, như lời tam phu nhân nói, vô công vô lộc.
“Ngươi … Ngươi muốn làm gì?” Vân Phi tiếp tục lùi về sau.
Tần Chính cười: “Kiến công lập nghiệp a.”
Tiếng nói vừa dứt, xôn xao một tiếng, đai lưng của Vân Phi bị cởi ra, mà bộ y sam đi kèm của Vân Phi cũng bị xé đi một mảng lớn.
Vân Phi lập tức hai tay bảo vệ ngực, “Tần Chính!”
Giữa lúc Tần Chính cho rằng Tam phu nhân xấu hổ và giận dữ muốn phát hỏa thì, đã thấy Vân Phi đưa tay kéo mảnh vải trên người xuống, mặt mày đầy nét cười: “Lão gia sẽ kiến, lập nghiệp như thế nào?” Nói xong liền kéo qua bím tóc, ngón tay nhẹ nhàng kéo nhẹ sợi ti buộc, từng sợi tóc lập tức được tung bay, đẹp không sao tả xiết.
Thân thể duyên dáng của Vân Phi, Tần Chính đã từng thấy qua, nhưng lần này cổ họng vẫn hơi bị căng thẳng, môi không khỏi run.
Khác với Sĩ Thần tâm cơ thích câu hoặc hay biến đổi, Vân Phi chính là luôn luôn bằng phẳng tiêu sái như vậy. Nhưng đó lại là sự câu dẫn thẳng thắn, sự mê hoặc lất phất. Muốn ‘Ăn’? Vậy phải coi bản lĩnh của ngươi, chỉ cần ngươi có bản lĩnh, gia cho ngươi ăn no.
Càng không có sự ngượng ngùng quẫn bách của A Kiệt. Vì sao phải xấu hổ chứ? Chuyện ân ái của phu thê là chuyện bình thường chẳng khác gì chuyện ăn ngủ, có ai đi ăn bữa cơm cũng phải mặt đỏ không?
Vân Phi của hắn, chính là như vậy khiến cho người ta …
Ôi chao, sai rồi! Sao hắn lại có thể đem cái chuyện này mà lấy các phu nhân ra so sánh chứ? Sai sai, các phu nhân của hắn ai cũng là độc nhất vô nhị, ai cũng tốt hết!
“Ta nói này Lão gia,” Vân Phi khoanh hai tay trước ngực, nhìn người kia với bộ dạng không nhịn được. “Ngươi là tới xem ta phơi nắng?”
Tần Chính cười haha: “Phơi nắng? Cũng không khác lắm.”
Nhìn khuôn mặt dữ tợn của hắn, Vân Phi có chút sợ run.
“Trời nóng tới thế, Vân Phi còn thấy lạnh sao?”
Ngay thời điểm gió mạnh ùa tới trước mặt, Vân Phi lập tức nhón chân nhắm giữa không trung bay lên, thuận lợi đoạt lấy ngoại bào mà hắn mặc bên người, ở giữa không trung xoay tròn một cái, ngoại bào lập tức mặc vào người: “Ngày nắng gắt, che một chút cũng tốt.”
Tần Chính cả người nhào tới, hai chân đặt lên hồng trụ làm cột, tựa như tiễn bắn thẳng tới chỗ Tam phu nhân: “Nếu như ngại phơi nắng, Lão gia tới cởi ra cho ngươi.”
Vân Phi theo gió bay lên, dưới chân nhẹ nhàng chạm vào trên ngọn cây, cơ thể lập tức xoay tròn: “Xem ra Lão Ngũ huấn giáo ngươi khá tốt nha, công lực tăng trưởng a.”
Tần Chính cong môi, cười đến thập phần hạ lưu, “Tăng trưởng thì không chỉ có võ công thôi nha, công phu khác của Lão gia ta tiến bộ cũng không ít.” Ngoài miệng thì công phu rất cao, nhưng lực dưới chân thì chẳng được tốt lắm, đang nói chuyện, khí chợt tận, cơ thể Tần lão gia nghiêng qua một bên, rơi xuống dưới, đầu đâm thẳng mặt đất. “A!” Nguy hiểm thật! Thiếu chút nữa trồng người trên mặt đất rồi.
Hai chân tại thân cây mượn lực, Tần Chính lau mồ hôi, lúc này mới một lần nữa đuổi theo Vân Phi. Khinh công của Vân Phi quả thực càng lúc càng khiến người ta kinh tâm, mới vừa rồi còn bay nhanh như gió, rồi có thể lập tức ổn định thân hình trên cành trúc không đổi, còn có thể lập tức đổi phương hướng.
“Lão gia, đang đếm kiến ở trên cây sao?” Tam chủ tử đây là cười nhạo tốc độ của Tần lão gia.
Tần Chính hung hăng cắn răng, một cước đạp mạnh cành cây, liều mạng dồn hết khí lực đuổi theo Tam phu nhân.
“Thực sự khá tốt nha, sắp đụng tới góc áo rồi.” Vân Phi tiếp tục cười nhạo.
“Hừ, chờ lão gia ta bắt được ngươi, ngươi còn thể hiện được như vậy nữa hay không.” Tần Chính kêu.
Vân Phi vừa dễ dàng ứng phó, vừa thở dài: “Ta làm sao lại muốn thể hiện với ngươi chứ, ta a, càng muốn ngươi mau thể hiện với ta thì hơn.”
Ve vãn minh mục trương đảm, chế nhạo chính đại quang minh.
“Cho ngươi một nén nhang, nếu ngươi bắt được ta, tiền đặt cọc gấp bội!”
Tần Chính tức tới mức hàm răng cắn chặt nhau nhưng lại không thể làm gì khác, vẫn luôn chỉ có thể cùng Tam phu nhân bảo trì khoảng cách ngoài ba bước.
“Mau nhìn! Đó là gì vậy?”
Các hạ nhân Tần phủ trên đường đi ngang qua sân của Tam chủ tử đều dừng bước lại, mỗi người trợn mắt há hốc mồm mà nhìn rừng liễu dường như đang rung động điên cuồng.
Các cây liễu lớn trong Liễu Hiên đều cực kỳ cao to, tới ngày hè càng thêm tươi xanh, mọc trải dài chẳng khác gì một thác nước lớn. Lúc này chỉ có chút gió nhẹ, nhưng cả khoảng rừng liễu kia lại tựa như bị cơn gió mạnh mà lay động không ngừng.
Không chỉ là điên, mà quả thực như bị quỷ ám.
“Quỷ … Quỷ a!” Một gã tiểu gia đinh mới vừa mở lớn miệng đã bị một cú gõ nhẹ vào ở phía sau gáy.
“Quỷ gì mà quỷ! Bộ hiếm thấy hả?” Tiểu Bính Tử đột nhiên nhảy ra.
Đám gia đinh đứng bên cạnh đồng loạt nâng tay, kêu lên: “Đã lâu rồi không thấy Lão gia cùng Tam chủ tử đấu pháp, Ngũ chủ tử quả thực có năng lực, lão gia hảo công phu!”
“Công lực Lão gia khôi phục rồi?” “Vậy phải chúc mừng Lão gia rồi!” Bọn hạ nhân vui mừng phụ họa.
Tiểu Bính Tử con mắt chợt sáng lên, vươn tay, mở ra …
“Hả?” Cả đám gia đinh không hiểu gì.
“Nào nào, tới đặt đi đặt đi, Tam chủ tử đặt một bồi hai, Lão gia đặt một bồi tám, ai mua Tam chủ tử, ai mua Lão gia?” Tiểu Bính Tử ngay tại chỗ mở nhà cái.
Chúng gia đinh kêu to: “Tiêu thiếu gia, ngươi tạo phản à? Lão gia đặt một bồi hai, Tam chủ tử mới là đặt một bồi tám.”
Tỷ lệ bồi chính là dựa vào năng lực của Lão gia và Tam chủ tử hồi xưa mà phân định thắng bại đó, tính ra năm xưa khoảng chừng Lão gia thắng tám lần, Tam chủ tử mới thắng hai lần.
Tiểu Bính Tử hé miệng trộm cười: “Quy củ là do nhà cái đặt, muốn định thế nào thì định thế đó, mua hay không mua?”
“Mua!” Mọi người cùng nhau lấy bạc ra. “Toàn bộ mua!”
“Mua ai?” Tiểu Bính Tử nhìn đồng ngân phiếu trong tay đám người đó cười tới ruột cũng thắt lại, phát tài rồi! Bị Lão gia lấy hết toàn bộ bạc, cuối cùng cũng thu về được rồi! Đê tiện thì đê tiện vậy, không còn cách nào khác, ai kêu Lão gia lấy hết tiền cưới vợ của hắn đi mua điểu, sau đó Tam chủ tử lại cắt lương của hắn, kêu hắn phải ngoan ngoãn nghe lời, còn không thì một cắc cũng không có, dù sao hắn cũng phải tìm cách mưu sinh chứ.
“Tam chủ tử.” Chúng khẩu đồng thanh.
“Haha … Hả?” Tiểu Bính Tử ngừng cười, xoáy lỗ tai mình nói. “Ta không nghe sai chứ? Tam chủ tử? Không phải Lão gia? Lão gia thế nhưng là bồi tám đó nha, các ngươi đáng lẽ phải mua Lão gia chứ?” Như vậy nhà cái là hắn mới có bạc chứ.
Mấy người kia đồng tình nhìn Tiêu thiếu gia, chắc không phải do hắn nghèo quá nên phát điên rồi chứ? Mua Lão gia? Rõ ràng là lỗ chắc. Trước đây Lão gia có thể thắng rất nhiều, nhưng giờ khác xưa rồi nha.
“Các ngươi không phải nói lão gia hảo công phu sao, vì sao không mua lão gia?” Tiểu Bính Tử giơ chân kêu to,
Tiểu gia đinh cười như châm chọc: “Nói cho vui tai lại không được sao?”
Lão gia đinh chỉ chỉ Liễu Hiêu nói: “Dưới chân Lão gia quá yếu, vừa nhìn chính là miệng cọp gan thỏ, ngoài mạnh trong yếu.”
“Các ngươi … Các ngươi!” Tiểu Bính Tử giờ mới phát hiện bản thân bị đùa giỡn.
“Tiêu thiếu gia, nhớ kỹ đặt một bồi hai nha.” Mấy tên gia đinh kia cười trộm nghênh ngang rời đi.
“Trở về đây cho ta … Uy, mấy tên tiểu tử kia, có muốn đặt lại không, Lão gia là một bồi tám đó.” Thấy mấy tiểu gia đinh mới tới, Tiêu thiếu gia lại xoay tay đứng lên.
“Muốn đặt chứ, chúng ta đặt Tam chủ tử.” Nói giỡn chứ, ai lại nhìn không ra, Lão gia tuy tư thế đẹp, thế nhưng nhìn được dùng không được. Dù là gia đinh, thì họ cũng là gia đinh của Tần phủ, là Tần phủ đó!!!
“Có lầm hay không, đặt một bồi tám đó —-“
Nghe tiếng tru lên, Tần Chính té phịch một cái, bắt lấy một cành liễu mới đứng trụ kịp lại không thì thành quả hồng nát.
Tên Tiểu Bính Tử chết tiệt, dám lấy Lão gia ta trêu đùa!
Thấy người phía sau không đuổi kịp, Vân Phi đang bay ở phía trước chợt tung người lên cao, sau đó xoay người ra sau một cái, tựa như Đại Bằng giương cánh cấp tốc lao xuống, ngay lúc Tần Chính cho rằng mình sẽ bị đạp trúng, thì y lại mềm mại như chính là chim sẻ mà nhẹ nhàng đáp xuống đầu cành liễu. Một cước cuốn lấy cành cây, một cước dẫm nát mu bàn tay Tần Chính, cả người theo sự mềm dẻo của cành liễu mà nhẹ nhàng lay động.
Tần Chính bị kẹt ở dưới ngửa đầu nhìn Tam phu nhân cao cao tại thượng, hé miệng sự ngu dại nhìn.
“Lão gia nói gì cơ?” Vân Phi buồn cười nhìn ngón tay đang không ngừng dâm loạn trên mắt cá chân y.
“Tiên tư trác ước vận du du, khuynh quốc khuynh thành mạo, phi vu phi yên lưu …” Mây trắng làm y phục, phiêu nhiên như tiên, áo choàng trắng của y khoác lên người Vân Phi quả thực quá hợp.
Vân Phi cũng không cảm động gì, thiếu chút nữa cười chết: “Lão gia khen sai rồi, cái cụm từ đó thích hợp với Đại chủ tử hơn … A! Đê tiện!” Một chút lơ đãng, bên chân đã bị điểm huyệt, hừ, cho rằng như vậy cũng được sao?
Sa, sa, sa, một cái chớp mắt gió chấm dứt, một vòng truy đuổi mới lại bắt đầu.
“Tần Chính, tiếp tục!” Lúc này Vân Phi không có chút bảo lưu, dùng hết toàn phần công lực của mình. Nếu vừa rồi Tần Chính còn có thể bảo trì khoảng cách ba bước với y, giờ là theo không kịp.
Đây không phải là khinh công, y chính là cùng gió hóa thành một thể, bào sam tung bay trước mắt như biến thành mây, thân ảnh từ từ không rõ, như khói như sương, tựa như muốn mọc cánh thành tiên bay đi …
Tần Chính vươn tay thế nào cũng không thể bắt lấy được người sắp bay lên trời kia. Bắt không được, bắt không được … Tần Chính cảm thấy ngực mình chợt rung động mạnh, hoảng hốt rống to hơn: “Vân Phi …!”
Tiếng kêu thê lương kia khiến Vân Phi hồn phi phách tán, lập tức xoay người trở về, “Lão gia làm sao vậy?” Chẳng lẽ do quá sức nên khiến cấp hỏa công tâm??
“Ha…”
“Nguy rồi …” Tần Tam chủ tử muốn nói nguy rồi bị lừa, nhưng còn chưa kịp nói hết, đã bị Tần lão gia dùng chiêu ‘Chó dữ chụp mồi’ đè ép xuống dưới, “A …”
“Bắt không được?” Tần Chính hừ cười. “Lão gia ta từ khi nào thì không bắt được ngươi?”
“Tần Chính ngươi tên khốn này! Thắt lưng của ta ….” Vân Phi rơi xuống thân cây suýt nữa muốn gãy thắt lưng, muốn đánh hai ba quyền vào tên đanh đá này, bất đắc dĩ lại bị ôm chặt lấy không thể động đậy. “Ngươi …”
Sai, không phải giả bộ! Vân Phi cảm giác được, hai cánh tay đang ôm chặt lấy y đang run rẩy, người đang ôm chặt cả người y dù thế nào cũng không che giấu được sự sợ hãi ẩn sâu bên trong.
“Ngươi đang sợ cái gì?” Vân Phi rút ra một tay, kéo sợi tóc của hắn ra nhẹ giọng hỏi.
Tần Chính khóe miệng giương lên, cười lộ vẻ hạ lưu, “Sợ ngươi lát nữa thật sự thấy ‘sợ’.” Hắn chính là không thích nhất loại ánh mắt này của Vân Phi, thời điểm khi y vứt bỏ Bạch Vân thành, cũng chính là loại ánh mắt này, chết cũng không muốn thấy lại.
“Vân Phi, nhắm mắt lại …”
Đôi môi nóng hổi kia nặng nề đặt ở mi mắt, Vân Phi bị ép phải nhắm mắt lại, mông lung cảm giác thân thể bị xoay một trận, chờ lần thứ hai mở ra, chỉ thấy hai đùi mình đã bị tách xa ra, dĩ nhiên đang bị quấn quanh thắt lưng tên kia!
“Thế nào, sợ rồi?” Tần Chính vừa nhìn cảnh xuân giữa hai chân trước mắt mình, vừa hơi lui ra phía sau toàn bộ tinh thần đề phòng, rất sợ Vân Phi vút lên đứng dậy một chưởng đánh chết hắn.
Cũng không phải Vân Phi không tức giận, mà là ở giữa trán lộ ra nét tính toán: “Muốn ta phải bỏ ra khoản ‘tiền đặt cọc’ lớn tới vậy, chẳng biết Tần lão gia muốn làm cuộc buôn bán thế nào đây?” Dù cho hiện tại đang trong tư thế cảm thấy thẹn bất kham, Tần Tam chủ tử vẫn như cũ không quên làm ăn, không hổ là dân có máu buôn bán.
Tần Chính ngậm chặt miệng, làm ra bộ dáng nghe chẳng hiểu gì hết, chỉ có cởi quần áo ra, lót chỗ nằm ở phía sau lưng cho Tam phu nhân.
Dưới những tán cây liễu rậm rạp xanh um, ngay giữa lộ ra một khoảng không do từng bị sét đánh trúng, sau khi được Vân Phi chỉnh đốn thì trở thành một nơi để nghỉ trưa. Một người nằm còn được, hai người nằm có chút chật.
“Lão gia đây là muốn cùng ta làm một cuộc buôn bán hồ đồ?” Vân Phi nheo lại mắt, hỏi.
Tần Chính run lên.
“A,” Vân Phi cười nhạt. “Ngươi hồ đồ cũng không sao, ta thanh tỉnh là được.” Nói xong Vân Phi di chuyển một chân nâng ngang qua người, ngón tay ngay tại phần đùi trong chuyển động tựa như động tác tính bàn tính.
Tầm Chính tim chợt run lên, quang cảnh trước mắt, Tam phu nhân, ngươi chẳng lẽ không có chút thẹn thùng?
Tính toán xong, Vân Phi hỏi: “Được rồi, khách quan.”
Tần Chính chỉ thiếu phun ra bụng máu. Tần Tam chủ tử, ngươi coi ngươi là ai vậy hả?
“Ngài đây là ‘Nghỉ trọ’ hay là ‘Ở trọ’?” Tần Tam chủ tử chuyển động tay tạo ra gió xốc các tán lá nhìn thoáng qua bên ngoài. “Nghỉ trọ thì đánh một trận là được, nếu ngươi định ở trọ thì sợ rằng Tam phu nhân của ngươi phải phế đi, ngươi còn phải đi tìm một người khác thú về thay thế. Hửm? Sính lễ dành cho Tần Tam chủ tử chắc tới mấy trăm vạn lượng đi?”
“Nghỉ trọ là được!” Miệng vừa mở, Tần Chính chỉ muốn khóc. Cứu mạng a, Tam phu nhân của ta, cầu ngươi nghiêm túc một chút, nghiêm túc một chút được không?
Nguyên bản chỉ là hù dọa Tam chủ tử, nhưng lúc này … nhìn nhìn cái thứ dưới quần đang ngẩng cao đầu, Tần Chính vô luận như thế nào cũng không thể nhẫn được, là do ngươi bức ta nha!
“A …” Vân Phi nâng lên thắt lưng, để cho ngón tay đã bôi nhuận cao thuận tiện tiến vào, sau một trận run rẩy bỗng nhiên vươn một chân quàng lấy cái cổ Tần Chính kéo mặt hắn tới gần. “Tần lão gia, xin nhờ người báo cho tại hạ biết, cái thứ trơn trượt này của ngươi, bình thuốc mỡ này rốt cục là từ đâu mà có?”
“Đó đương nhiên là …” Tần Chính kề sát lỗ tai y nhẹ nhàng thở. “Là bí mật của Lão gia ta.”
“A …” Mặc dù có thuốc mỡ mở rộng thuận tiện, nhưng thứ lớn như vậy tiến vào trong vẫn khiến Vân Phi có chút ăn không tiêu. “Chờ một chút, chờ …”
“Đau rồi?” Tần Chính nhanh chóng ôm lấy Tam phu nhân ngồi lên đùi của mình, thay y xoa phía sau lưng. “Chúng ta về phòng đi?”
Vân Phi liền đè lại đầu vai hắn. “Lão gia, muốn quỵt nợ?” Quay về phòng làm gì, sớm giải quyết cho xong đi.
“Quỵt nợ?” Tần Chính có chút không hiểu. Chẳng lẽ ‘tiền đặt cọc’ cuộc buôn bán của Tam chủ tử là muốn … mua long tinh hổ mãnh của lão gia ta? Không thể nào, còn cần phải mua ư, lão gia ta mỗi ngày cho không cũng được mà.
“Mới nãy miệng lưỡi trơn tru, sao giờ đầu lưỡi như bị mèo ăn rồi?” Vân Phi thấy vẻ mặt hắn tuy tà dâm nhưng lại không nói gì, khác thường.
“Nga?” Tần Chính nhướng mày. “Vậy tới coi thử, xem xem nó còn ở đó hay không?” Nói xong liền đè lấy sau gáy Vân Phi, mở ra đôi môi y, lấy lưỡi hắn tiến vào trong miệng y không ngừng chuyển động.
“Ân … Cáp … Lão gia … Ngụy ca …”
Ba, một tay chế trụ tay kia.
“Tần Tam chủ tử, xin nhờ người báo cho tại hạ biết, cái thứ ngươi lấy ra, cái thứ vừa dài vừa thô như thế, rốt cục là từ đâu mà có?”
“Đó đương nhiên là …” Vân Phi mạnh mẽ kẹp chặt hai chân mình lại, quả nhiên khiến tay của đối phương có chút thả lỏng. “Là bí mật của Tam chủ tử ta.”
“A~A~A” Cái ngân châm so với chiếc đũa chẳng kém là bao, ân … gọi là ngân trùy thì đúng hơn, lần lượt đâm thẳng vào hai vai cùng phía sau cổ của Tần lão gia, đau đến khiến hắn kêu to.
Vân Phi thoả mãn nở nụ cười: “Hân hạnh chiếu cố!”
Tần Chính ngẩng đầu lên, cười: “Nếu vậy … càng nhiều càng tốt!”
Mồ hôi lạnh từ trán Vân Phi rơi xuống, nguy rồi! Sao lại cảm giác được thứ bên trong cơ thể y càng lúc càng có tinh thần thế này!
“Lão gia, haha, ngươi không phải chỉ là nghỉ trọ thôi sao, nghỉ trọ …”
“Lão gia ta đổi ý rồi, muốn ở trọ!”
“Ở trọ! Không được! Không … A …”
Đến tận khi mặt trời lặn, bên trong tán cây liễu kia vẫn xuân sắc tràn đầy.
****************
Hương Lan dặn dò người chuẩn bị xong mộc dục, lo lắng nhìn chủ tử nhà mình: “Chủ tử, hay để ta tới hầu hạ ngài …” Tam chủ tử đỡ bình phong mà đi như lung lay sắp đổ, nàng lo lắng nói.
Vân Phi khoát khoát tay: “Xuống phía dưới đi.”
Đợi cửa khép lại rồi, Vân Phi cởi bỏ quần áo, nhấc chân vừa bước vào dục thùng thì cảm giác được một thứ chất lỏng nóng nhớt từ phía dưới tràn ra ngoài. Trong đầu liền hồi tưởng lại hình ảnh bên trong tán cây liễu kia, lập tức y đem đầu mình tiến ngập vào trong nước, bên tai tựa hồ nghe được tiếng nước ra vào lúc ái ân. Nguyên lai Tam chủ tử không phải không biết thẹn, mà là do biết giả bộ quá mức!
Vân Phi nghĩ cuộc buôn bán này, dường như có chút lỗ!
Còn về phần đánh cuộc của Tiểu Bính Tử, đến tột cùng thắng thua ra sao, lúc có người to gan đi tới hỏi Tam chủ tử, Tam chủ tử mỉm cười, bạc toàn bộ tịch thu sung công. Lỗ vốn, đương nhiên phải kiếm về một ít chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất