Lão Gia Luyện Công Ký

Chương 22

Trước Sau
Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Trong yến hội, tam vị công tử của Vinh Hằng cốc chủ trước đây chưa gặp qua cũng hiện thân.

“Đây là ba khuyển tử của ta, Lão đại Vinh Bân, lão nhị Vinh Thao, lão tam Vinh Lược.”

Quần Ngạo đứng dậy cúi đầu: “Tam vị công tử, hữu lễ, Vinh cốc chủ thật có phúc, tam công tử ai cũng nổi tiếng.”

Thật là một dãy tên hay văn thao vũ lược, có cùng một dòng hay không thì y không biết, nhưng trong nháy mắt từ trong người tam thanh niên trước mắt, sát khí tuôn ra thật không giống bình thường.

Quần Ngạo đã hiểu, thì ra đây chính là Hồng Môn Yến dành riêng cho Tần lão gia.

“Nếu Triển công tử cơ thể không khỏe, vậy chẳng biết ngôn vũ luận kiếm nửa tháng sau chẳng biết Tần lão gia có thể thay mặt?” Vinh Bân bái thủ nói.

Quần Ngạo vùng xung quanh lông mày nhíu hạ, lại có thể gọn gàng dứt khoát như vậy, xem ra Hồng Linh Cốc chẳng hề mong đợi gặp được Tần lão gia a.

“Tần đại hiệp thú Triển công tử làm thê, phu đại thê trách (chồng gánh thay cho trách nhiệm của vợ) cũng không phải nói suông.” Vinh Thao cũng không hề che giấu chán ghét cho người trước mắt.

“Thê?” Vinh Lược giả vờ dáng dấp vô cùng kinh ngạc. “Chẳng phải nói Tần lão gia tề nhân chi phúc, có tới thất vị phu nhân sao, còn Triển công tử lại là Nhị phu nhân, chẳng phải là thi …” Từ ‘thiếp’ mặc dù không ra tiếng, nhưng từ miệng thì có thể nhìn ra được.

Quần Ngạo vẫn mang bộ mặt ôn hòa như cũ, chẳng thèm để ý với mấy lời nhục nhã mình của bọn người này. Tần Nhị chủ tử cảm thấy may mắn vì họ không biết tính cách của Tần Chính, bằng không thái độ hiện tại của y sẽ khiến cho họ nghi ngờ mất rồi. Nếu đổi lại là Tần lão gia chân chính, còn để cho họ có lưỡi nói nhiều tới vậy sao? Từ lúc họ phun ra từ đầu tiên hạ nhục Nhị phu nhân mình, thì Tần Chính đã cắt đầu lưỡi họ rồi.

Chắp tay sau lưng, Quần Ngạo cười nói: “Ba vị Thiếu cốc chủ nói đúng, không dối Vinh cốc chủ, Nhị phu nhân của tại hạ …” Cách gọi đó ra miệng không được tự nhiên lắm, dừng một chút mới nói tiếp được. “Trước đây tại Hành Sơn cùng tiền bối võ lâm luận bàn võ nghệ thực sự mệt nhọc, tại hạ đến đây chính là muốn thay hắn cấp Cốc chủ một cái công đạo.” (Thật ra trong lòng anh rất muốn gọi Tần Chính một tiếng phu nhân lắm có phải không ~~~)

Mặc dù đã nghi ngờ từ lâu, nhưng lúc này Quần Ngạo mới có thể vững tin rằng uy hiếp của Triển gia dành cho Hồng Linh Cốc đã lỏng lẻo. Trong lòng không khỏi hối hận, đáng lẽ không nên mang đại ca vào cốc, hôm nay đâm lao phải theo lao rồi.

Tam nhi tử luân phiên nói lời nhục nhã, nhưng Vinh Hằng lại mắt điếc tai ngơ, trận dò xét âm thầm phân cao thấp trong bữa tiệc rượu cuối cùng kết thúc.

Thân ở ổ lang sói, Quần Ngạo trong lòng lo lắng cho Tần Chính, ngay cả nói lời cáo từ với Vinh Hằng cũng không nói nhiều, nhanh chóng quay người về lại sương phòng. Ai ngờ ngay giữa đường, lại gặp một người y chẳng bao giờ muốn gặp.

“Tướng công!”

Nghe một tiếng gọi, Quần Ngạo sững sờ tại chỗ. Nếu không phải thấy rõ người nữ tử đứng trước mặt mình, bốn phía lại chẳng có ai, y sẽ nghĩ nàng gọi người khác.

“Tướng công chẳng lẽ là đã quên ta? Ta là Hương nhi a.” Nữ tử tú lệ trong mắt vừa mừng rỡ vừa ưu thương.

“Hương Nhi? Sao ngươi lại ở đây?” Quần Ngạo nhớ ra, đó chính là thị thiếp trước đây của y.

Hương Nhi tiến lên cúi thấp người: “Sau khi từ tướng công … Lão gia thương cảm Hương Nhi, nên dàn xếp ta vào trong cốc.”

Quần Ngạo hiểu rõ chuyện. Lúc trước một cái mắt lạnh của Ngụy Vô Song, khiến cho Hương Nhi sợ tới mức bệnh nặng mấy ngày, chắc cha y đã từ lâu nhìn thấy được sự tà từ trong khung của vị đại ca kết nghĩa, lo lắng làm hại nữ tử vô tội này, nên mới mang nàng tới Hồng Linh Cốc là nơi an toàn nhất.

Thấy nàng cả người co ro, Quần Ngạo bận rộn nói: “Mau đứng lên đi, ngươi ở đây sống có tốt …” Lời chưa nói dứt thì nữ tử đã nhào vào lòng y

“Hương Nhi quên không được tướng công, vốn ta không thể quên được ngươi a!” Nữ tử tha thiết dính chặt vào lòng y, khóc tới lê hoa đái vũ.

Quần Ngạo đem người trong lòng đẩy ra, ôn hòa trên mặt giờ mang chút bất đắc dĩ: “Hương Nhi, đã tới lúc này, ngươi không nên gọi ta như thế.”

“Không, không! Ngươi chính là tướng công của Hương Nhi!” Nữ tử không nghe theo mà tiếp tục gọi.

“Ngươi tội gì …”

Cảm giác được hai tay đang hơi hơi ôm vai mình, Hương Nhi vui mừng quá đỗi, lần thứ hai ôm chặt lấy người trước mặt: “Tướng công, ta biết ngươi có nỗi khổ, nếu ngươi nguyện ý, Cốc chủ nhất định sẽ giúp ngươi …”

Ánh mắt của Quần Ngạo thu hẹp lại hai phần, nhẹ giọng nói: “Vinh cốc chủ biết được thân phận của ta?”

Hương Nhi lắc đầu: “Ta chưa từng nói qua cho Cốc chủ …”

Quần Ngạo nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc đen của nàng: “Nỗi khổ của ta … Từ trước vốn cho rằng chỉ cần với hắn toàn tâm toàn ý, hắn sớm muộn sẽ hiểu rõ lòng ta mà hồi tâm chuyển ý, nhưng chung quy hắn vẫn luyến tiếc sáu người kia … Nếu Cốc chủ muốn giúp ta thì cần phải bàn bạc kỹ hơn. Ta nói không bằng tương kế tựu kế, để Vinh cốc chủ nghĩ ta là chủ nhân Tần phủ, sau đó ta sẽ có dự định.”

Hương Nhi không ngừng gật đầu: “Ta nghe lời tướng công, chỉ cần tướng công còn cần Hương Nhi, ta nguyện ý vì tướng công làm mọi việc! Chỉ cần, chỉ cần tướng công sau này đi đâu, cũng mang theo Hương Nhi, được không?”

Nữ tử nhìn như nhu nhược nhưng lại biết nắm được lợi thế mà ra điều kiện.

Quần Ngạo cười gật đầu.

Nữ tử lưu luyến không rời cẩn thận mỗi bước đi, Quần Ngạo vất vả lắm mới đẩy nàng đi được, xoay người lại trong nháy mắt ba hồn bảy vía mất hết đi. “Lão … Lão gia? Ngươi đứng đó bao lâu rồi?”

Tần Chính cười: “Sao vậy, không gọi Đại ca nữa rồi?”

Mấy ngày vừa rồi đều cứng rắn gọi đại ca, giờ lại một tiếng lại đổi thành Lão gia, cũng đủ biết Tần Nhị chủ tử đến tột cùng có bao nhiêu sợ hãi.

“Ta liệu có thể hiểu được ý của Nhị chủ tử vừa rồi nói là, lão bà của Tần Chính đang có ý định muốn cùng nàng kia bỏ trốn?” Biểu hiện ra khí thế bức người, nhưng ai biết nội tâm Tần lão gia có bao nhiêu thương tâm.

Triển Quần Ngạo ngươi hơi quá đáng rồi, quá đáng lắm luôn rồi! Mới chỉ có mấy ngày, không chỉ muốn xoay người đổi làm lão gia, giờ còn muốn cùng nữ nhân bỏ trốn, còn cùng nữ nhân mưu kế hại phu quân mình! Hắn chẳng phải mới mất đi nội lực thôi sao, hắn chưa có chết mà!

“Ngươi, ngươi vì sao …” Quần Ngạo từng bước lui về phía sau.

Tần Chính tiến lên cầm lấy một lọn tóc của Nhị phu nhân đặt giữa hai ngón tay vuốt ve: “Nhị chủ tử là muốn hỏi sao ta lại để ngươi không phát hiện được đúng không? Nói đùa, ta chỉ là một tên phế nhân, nếu chẳng phải ngươi vốn không hề đặt ta trong lòng, sao lại không để ý được chứ.”

“Ngươi biết rõ ta không phải …” Vì sao y lại phải sợ người này, Tần lão gia hiện tại liệu có thể làm gì được y đây? Quần Ngạo cắn mạnh môi. “Đại ca đang nói gì vậy, trong cốc giờ ta mới là Lão gia. Biết rõ ta là Tần lão gia thì sao có thể cùng nữ nhân bỏ trốn chứ, trong thiên hạ ai chẳng biết ưu thích của Tần lão gia, hừ.”

Tần Chính tức muốn thổ huyết, cũng á khẩu không thể trả lời. Lão gia ta ưu thích vậy thì sao hả, chẳng phải ngươi cũng là một trong những ưu thích đó của ta sao?

“Tần lão gia?” Tần Chính xoa môi y, thanh âm nhè nhẹ lướt qua làn môi. “Ngạo, ngươi nói nếu lúc này ta hô to tận trời một tiếng, báo cho toàn bộ người trong cốc ta mới là Tần lão gia chết tiệt kia, thì sẽ làm sao?”

Quần Ngạo gạt tay hắn, đề phòng quét mắt mọi nơi, mắt lạnh nói: “Ngươi uy hiếp ta?”

Tần Chính vuốt gương mặt y: “Không được sao?”

Quần Ngạo vừa muốn né lại bị hắn bắt được cằm: “Ngươi muốn thế nào?”

Tần Chính vươn tay, ôm lấy thắt lưng y: “Đêm nay, ta muốn quay về làm Lão gia.”



Quần Ngạo một chưởng thẳng lên hạ phúc đang dính sát người y, vô liêm sỉ, cho là y không thể phản kích được sao? Cứ như thế mà y sẽ chịu thua sao? Mơ tưởng!

“Ngươi hô đi, hô to đi!” Quần Ngạo lặng lẽ dựng lên hai ngón tay, chỉ đợi hắn há mồm sẽ lập tức một kích bắt hắn. “Lão gia nếu muốn ta một mình đối phó với cha con bốn người họ, thì cứ gọi đi.” Ngươi muốn đi chết, thì ta phụng bồi!

Tần Chính mặt ủ chột, nắm tóc kêu to: “Lão bà của ta sao lại vô tình như thế a!” Toàn bộ thủ đoạn trước giờ đều dùng, Nhị phu nhân hắn lần này quyết tâm nửa điểm không nhượng bộ … Nhượng bộ?

“Ngạo!” Tần Chính hơi hơi cúi đầu ở môi y cọ sát. “Nếu không, cả hai ta đều nhượng bộ 1 bước?”

Thường thường chỉ cần đầu lưỡi lướt qua môi đã khiến cho Quần Ngạo rối loạn hô hấp. Mấy ngày nay Tần lão gia bị nghẹn tới muốn chết, thì y cũng như vậy thôi. “Nhượng thế nào?”

Tần Chính nhanh chóng ghé vào lỗ tai y nói: “Chúng ta như vậy …”

Quần Ngạo mặt nóng lên vội vàng lắc đầu: “Không được!”

“Vậy đổi thành như vậy …”

Quần Ngạo càng lắc đầu lợi hại hơn: “Cũng … Không được!”

“Vậy …”

Quần Ngạo kinh hãi nhìn hắn: “Còn có thể vậy được?” Ngươi quá vô sỉ rồi! Cái ‘chiêu pháp’ này mà ngươi cũng nghĩ ra được?

Cái gì cũng không được, Tần Chính cũng nổi nóng. “Quên đi, để ta gọi vậy.” Ho khan hai tiếng hắng giọng chuẩn bị mở to họng.

Quần Ngạo vội vã che miệng hắn lại, tức giận xấu hổ nói: “Vậy ngươi không được phép.. không được phép tiến vào …” Ngày mai còn rất nhiều chuyện cần y phải ứng phó, tuyệt không thể để cho cái tên vô liêm sỉ nghẹn tới điên này giày vò phế đi.

“Không tiến vào, không tiến vào.”

“Câm miệng, nhỏ giọng chút.”

Thắng rồi! Tần Chính vô cùng cao hứng tiến lên muốn đem Nhị phu nhân ôm lấy quay về sương phòng! Rốt cục hòa nhau là được! Lão gia ta chịu nhục cũng không thể trắng tay được, Nhị chủ tử, ta để cho ngươi kiến thức một chút, lão gia chân chính thì phải làm thế nào!

Hả? Sao nhị phu nhân lại như tòa sơn không chút di động thế này?

Quần Ngạo đứng tại đó, cười kéo tay Tần lão gia ra, sau đó đưa tay luồn dưới nách hắn, nhẹ nhàng điểm huyệt rồi ôm lấy người hắn. “Đi thôi, Triển công tử.”

Tần Chính ôm lấy cổ của y trợn trắng mắt, vậy mà cũng muốn tranh, có ý gì? Ánh mắt đảo qua một nơi trong chỗ tối, lén ở phía sau lưng Quần Ngạo ra dấu, bóng đen kia lúc này lắc mình biến mất.

Nụ cười trên mặt Tiêu Băng Chí cũng tà y như chủ nhân của hắn, coi thử Hồng Linh Cốc có đủ để lão gia chơi vui hay không.

Trở lại sương phòng, cửa phòng vừa khóa Tần Chính lập tức đem hai người cởi sạch.

Nhìn hắn ngẩng cao thắt lưng nghênh ngang đi tới, Quần Ngạo chỉ vào cái thứ phía dưới, tròng mắt cũng muốn lọt ra: “Ngươi, ngươi!” Cái gì cũng chưa làm mà hắn đã như vậy, đã có tinh thần như vậy! Cầm thú sao?

Tần Chính lại trợn trắng mắt, làm phu thê lâu như vậy mà còn ngạc nhiên thế, Lão gia ta chính là yêu ngươi như thế, cho nên ta mới là Lão gia, ngươi mới là phu nhân nha.

“Ngươi, ngươi đừng xằng bậy! Ngươi nói rồi đó, hiện tại ta mới là Lão … Lão gia!” Quần Ngạo hoảng hốt trốn trong góc giường, trốn cũng muốn khóc ra luôn. Hai người sao lại trở về cái ‘tư thái’ như lúc trước mất rồi!

Chắc là thói quen rồi!

Tần Chính thuận thế nhào tới đem người bao trùm phía dưới, cố ý nâng lên thắt lưng y rồi lại cúi người mình xuống, để dục vọng phía dưới của hai người kề sát chặt chẽ cùng nhau dính tại một chỗ, sau đó thong thả mà cử động: “A …”

“Ân …”

Đã lâu không thân thiết, cận kề tiếp xúc như vậy khiến cho hai người họ đều cùng lúc rên rỉ.

“Triển Lão gia, ngươi có biết làm một Lão gia như thế nào không?” Tần Chính vừa cử động vừa cắn môi y hỏi.

Quần Ngạo bị chọc giận: “Ngươi làm sao biết ta không làm được?”

“Nga?” Tần Chính bỗng nhiên đứng dậy khóa ngồi ở trên người y, sau đó di động thêm hai phân ngồi lên phần ngực, trên cao nhìn xuống nhìn chăm chú vào khuôn mặt kinh hoảng của y: “Vậy tới đi!”

Nhìn chằm chằm vào cự vật ngay thẳng mặt mình, thứ đang bừng bừng phấn chấn đôi lúc có chút rung động, tim của Quần Ngạo như bị khóa chặt, khắc chế sợ hãi trong lòng, nhắm mắt lại chậm rãi hé miệng.

Tần Chính hừ cười 1 tiếng, nhưng vẫn không đem cự vật đưa vào trong miệng y, mà là xoay người qua 1 bên, bỗng dưng đem hạ thân của ‘Triển lão gia’ uốn cong lại, “Làm Lão gia? Có biết cái gọi là họa hổ họa bì nan họa cốt hay không, ngươi trước tiên phải học cái này cái đã!”

Bị uốn cong đến trước mắt, tư thế như vậy, Quần Ngạo có thể thấy rõ được hắn đem thứ của mình bỏ vào trong miệng, nhìn chỗ yếu đuối của mình đang ở trong miệng hắn bị đùa bỡn biến đổi đa dạng. Loại chỗ đó lại bị đối đãi chẳng chút không kiêng nể gì cả, ngay cả mình còn thấy nó dơ bẩn bất kham, nhưng hắn lại hưởng thụ không ngớt. Học thế nào, căn bản là không thể học được!

“Ân.. hừ …” Quần Ngạo nắm chặt đệm chăn, đem đầu nghiêng qua 1 bên thở phì phò nói. “Đại ca, không muốn như vậy …”

Tần Chính thả bổng vật từ trong miệng mình ra, cố ý phát sinh 1 thanh âm vang dội, cười nói: “Sao lại không muốn, thường ngày cũng là như vậy a. Mở mắt ra, học đi!” Nói xong lại dùng răng ngay lỗ trên đỉnh đầu nhẹ nhàng cắn, sau đó lại dùng hai phiếm môi kẹp lấy phần da thịt mỏng trên đó nhẹ nhàng kéo.

“A …” Quần Ngạo nước mắt cũng chảy ra rồi, y không muốn học a!

Cử chỉ khó xử cảm thấy bị sỉ nhục, rất nhanh khiến Tần Nhị chủ tử giương cờ hàng. Ngay trong lúc nước lũ trong thân thể lao tới, nghe thấy được tiếng nuốt xuống, Quần Ngạo triệt để điên rồi: “Dừng lại! Ta không làm nữa, ta không làm nữa a!”

“Vậy mà không làm được?” Tần Chính ngay cả thứ dính bên mép cũng chẳng thèm lau, chỉ đưa cho y thứ đang dần mềm đi ở giữa hai chân mình. “Muốn làm thì làm tới cùng đi.”

Quần Ngạo ngồi thẳng dậy, nhìn khuôn mặt đặt giữa hai chân mình, chống lại hai mắt hẹp dài kia, biết hắn thực sự tức giận rồi. “Ta chỉ là …” Lúc này, ta chỉ là muốn đổi lại thành bảo hộ cho ngươi, lẽ nào ngươi cũng không cho?

Tần Chính nửa quỳ đứng dậy, một cánh tay đem hai chân y vững vàng quyển trụ, sau đó đem cự vật đang bừng bừng phấn chấn kia tiến vào phần đùi trong giữa hai chân đang kẹp lại, lắc đầu.

Không được, Ngạo, ta chính là một tên ích kỷ như thế!

“Đại ca, đừng vậy mà, không muốn như vậy a! Ta.. Ta …” Ba chữ ‘ta sai rồi’, Quần Ngạo vô luận như thế nào cũng nói không nên lời. Luôn luôn bại dưới người này, y không cam lòng!

“Vậy đổi tư thế khác!” Tần Chính một tay chế trụ vai y, một tay kéo lấy chân y, cứ như thế đem toàn bộ cơ thể cao to đưa lật ngược lại.

Hắn lại muốn làm gì? Quần Ngạo lật ngược lại được nằm sấp lên giường, còn chưa kịp phản kháng thì thắt lưng đã bị nâng lên. Hai chân lần thứ hai bị hắn hợp lại, sau đó lưỡi dao sắc bén kia từ phía sau chèn vào giữa hai đùi. Tần lão gia chính là tuân thủ lời hứa không tiến vào cơ thể y, nhưng cái tư thế này cũng không mấy dễ chịu a.

“Ân.. Ách …” Thứ nóng cứng giữa hai chân kia cũng dần nhanh châm ngòi y, thứ cứng rắn như là mũi kiếm giống như đang cắt lấy da thịt y, từng chút một xâm nhập da thịt, khiến cho cơ thể y run rẩy như dây cầm: “Đại ca, ngươi chính.. chính.. A … Ân!”

Tần Chính ép cong thắt lưng y, để cái mông vểnh của y nâng càng cao, lại thấy hai túi nhỏ giữa không ngừng run rẩy giữa hai chân, liền đem lưỡi dao sắt bén của mình đánh lên, ở ngay nơi túi cầu cọ sát, rồi lại đâm lên phần đỉnh kia, suýt nữa đem cái thứ đang căng tràn trong đó nổ bùng tuôn trào ra.

“Không! Đừng a …” Quần Ngạo cắn chặt áo gối kiềm chế xung động tiết ra. Tên vô liêm sỉ này điên rồi sao, không sợ sẽ bẻ gãy y sao? Vô liêm sỉ kia bản thân hắn không đau, nhưng mà y đau a!

Đau đớn, nhưng hơn trên đó chính là khoái cảm khiến người kích động, mỗi một sự cọ sát hay đâm đều khiến cho y cảm giác tê dại như con đê muốn tan vỡ. So với cảm giác tiến vào nhẹ nhàng vui vẻ, thì cái loại cảm giác “Kích thạch yến minh” (1) này càng khiến cho người ta khó chịu hơn.



(1) “Kích thạch yến minh” (Gõ tường nghe chim yến hót) là một câu chuyện truyền thuyết. Tương truyền, thời cổ có đôi chim yến xây tổ tại trong Gia Dự Quan, hai chim yến khi bay đi, đến hoàng hôn, yến mái bay về trước, sau đó yến trống bay trở về, nhưng cửa quan đã đóng, không thể tiến vào trong được, nên liền đậu bên cạnh tường đá mà hót rên rĩ. Yến mái nghe tiếng hót thấy cực kỳ bi thương, thỉnh thoảng cũng phát sinh ra tiếng “chiêm chiếp”, rên rĩ đến chết. Sau khi chết đi nỗi sầu không tan, chỉ cần gõ tường liền nghe thấy tiếng chim yến kêu “chiêm chiếp”. Từ đó về sau, du khách khi tới đó, đều sẽ gõ tường để nghe tiếng yến hót, đến nỗi mặt tường đầy dấu vết.

(Mai_kari: Chả hiểu tại sao Quần Ngạo lại lấy hình tượng này để diễn tả cho tình huống này nữa >~<)

“A!”

“Ngạo! Chờ chút đã …” Tần Chính một tay nắm lấy ngọc trụ của y, quay người y lại, nâng lên một chân của y lên đem hai thứ kia kề sát một chỗ, cầm lấy hai thứ đang trướng đại kia không ngừng cọ sát nhau, một tay nhanh chóng vuốt ve lên xuống, rồi cùng y phóng xuất.

“Hô … A ….” Quần Ngạo thả cái thắt lưng xụi lơ của mình xuống giường, thất thần thở phì phò. Đây là lần thứ mấy rồi, sớm biết vậy đã để hắn tiến vào, nhanh chóng tiêu diệt dục hỏa của hắn, còn tốt hơn là bị hắn giày vò hơn 5 6 lần như thế. Tên vô liêm sỉ này bản thân “tội ác chồng chất”, cũng nghĩ người khác giống hắn có thể sóng triều không dứt sao?

Tần Nhị chủ tử chỉ cảm thấy, cả người đều bị hút sạch, ngay cả cặn bã cũng không còn lại một chút gì.

“Ngạo …” Tần Chính cúi người xuống phía dưới nhẹ nhàng hôn lên vành môi của y, sau đó đẩy ra lọn tóc trên mặt y nói: “Ngươi nếu cảm thấy khó chịu, ta sau này đều …” Ngón tay mò xuống cái lỗ đang khép chặt phía sau kia, nhẹ nhàng nhấn động vài cái liền lưu luyến không rời ly khai. “Đều như vậy mà muốn ngươi, được không?”

Quần Ngạo khóc: “Không được!” Giết người bất quá chỉ là chặt cái đầu rơi xuống đất thôi, hắn muốn giết thì cứ giết đi, sao còn muốn chậm rãi lăng trì y chứ? Giơ lên hai chân của mình vòng quanh thắt lưng hắn, đôi môi cùng hắn giao kề: “Ta chưa từng cùng ngươi tính toán chuyện này …”

“A?” Tần Chính nhíu mi. “Chưa từng ư?” Nhị chủ tử vừa bắt được cơ hội lập tức muốn lên làm lão gia, thực sự không sợ gió lớn cắt ngay đầu lưỡi ư?

Quần Ngạo chuyển khai đường nhìn, xấu hổ mà nói: “Ta cũng bất quá chỉ nói vậy …”

“Thì ra là chỉ nói vậy a.” Tần Chính nhéo nhéo cái miệng y, cười. “Miệng nếu muốn nói bậy, vậy …” Khóa nó!

“Ngô ân …” Nụ hôn kịch liệt hung mãnh khiến Quần Ngạo không thể phát ra chút thanh âm nào.

Chỉ nói vậy thôi? Có mới là lạ. Chỉ là do ngươi đánh không lại ta thôi a!

Ân ái kéo dài, ai cũng luyến tiếc ngủ trước. Đôi uyên ương nằm cùng một cái gối đầu, môi kề sát một chỗ, trong phù dung trướng cả hai người thân dính sát, tim cũng chồng lấy nhau.

“Quần Ngạo, đừng!” Tần Chính kéo tay y xuống, không cho y đem chân khí của mình truyền qua hắn.

Quần Ngạo vội va lên: “Ta bất quá chỉ khơi thông cho ngươi, không hao tổn nhiều lắm …” Dược Vương có thể chữa thương cho hắn, nhưng khó có thể điều trị tâm mạch bị thương tổn của hắn.

Tần Chính vẫn lắc đầu: “Có số việc, ta không nói, người khác sẽ không biết, nhưng ngươi vốn biết rõ ta..”

Quần Ngạo cũng có thể đoán được một ít, nhưng cũng không khẳng định chắc chắn được. Sau khi bị Khải lão tặc gây trọng thương khiến công lực của hắn hao tổn rất nhiều, tuy nói là không muốn gây thương hại đến tam sư huynh đệ Thiên Sơn Môn, nhưng ngoại trừ việc hủy diệt toàn bộ nội lực, thì không còn biện pháp nào khác. Nhưng hắn lại không chút nào lưu luyến, cứ thế cho tan biến toàn bộ. Sau khi bị trọng thương như vậy hắn vẫn không tự mình tiếp tục tu luyện, rồi bị phá hủy một cách đơn giản như thế, nguyên nhân là chỉ trừ khi lưu không được nữa.

Tần Chính biết hắn đã làm Quần Ngạo thương tâm. Với Quần Ngạo mà nói, hắn gạt ai cũng được nhưng không thể gạt được Nhị phu nhân của hắn. Không phải hai người họ so với bọn Kỳ Nhi thì tâm đầu ý hợp hơn, mà là mấy bảo bối kia của hắn thứ nhất không thể khiến hắn bớt lo, mà thứ hai hắn cũng không muốn họ phải thêm lo. Rất nhiều lúc sự lãnh tĩnh ổn thỏa của Quần Ngạo khiến hắn có thể mở rộng lòng mình, nhưng chuyện này ngay cả Quần Ngạo hắn cũng không muốn kể, sao tâm Quần Ngạo lại không lạnh?

Hắn cùng vị sư bá kia giao thủ mặc dù thắng, nhưng hậu quả để lại vô cùng lớn. Chỉ cần tu luyện vài lần, Tần Chính lập tức phát giác được. Thực khí còn sót lại trong cơ thể hắn dường như một luồng nước kịch độc không hề sạch sẽ, dù cho thanh lý thế nào vẫn còn tồn đọng ở bên trong, toàn bộ độc vật trong cái đầm ao độc hại đó không cách nào có thể thanh trừ sạch sẽ. Nếu hắn gượng ép tu luyện, thì chỉ càng khiến cho ‘mầm độc’ mà Khải Di Tinh cấy trong cơ thể hắn càng sinh trưởng mạnh mẽ hơn, cuối cùng sẽ tẩu hỏa nhập ma, càng thêm tổn hại. Sự xuất hiện của Thiên Sơn tam hiệp, chính là cơ hội để hắn có thể đem ‘mầm độc’ đó trừ đi tận gốc.

Những chuyện này, Tần Chính không thể để cho bất kỳ ai biết được.

Chỉ cần nghĩ thôi cũng có thể biết, bảy bảo bối của hắn chỉ cần biết được căn nguyên, Kỳ Nhi cho đến nay luôn tự trách bản thân mình sẽ càng thêm bao nhiêu đau khổ, tiểu Lâm tiểu linh nhi kia sẽ ngày đêm không thiết sống mà vì hắn nghiên cứu phương pháp trị liệu, A Kiệt tiểu tử nóng nảy kia coi chừng lại muốn cùng tiểu đầu đất Duy Nhất tìm cách đào bới từng tấc đất tìm cho ra bằng được tên Khải lão tặc, cái cặp đối thủ một mất một còn Vân Phi cùng Sĩ Thần sẽ cùng nhau liên thủ không từ thủ đoạn vơ vét bắt ép toàn bộ người trong võ lâm để lấy công lực cho hắn.

Còn Quần Ngạo, sẽ đem toàn bộ mọi chuyện của hắn một mình gánh hết trên vai. Nói đùa à, hắn thú Quần Ngạo về không phải để làm cột trụ cho hắn dựa vào. Hắn phùng sơn mở đường, vượt mọi chông gai, muốn chính là cho Quần Ngạo một giang hồ ấm áp võ lâm chính đạo, hắn muốn chính là một Quần Ngạo có thể vĩnh viễn suốt đời chính khí cương trực, thanh phong vạn lý. Quần Ngạo của hắn, vốn phải như vậy.

Cho nên Tần Chính thà để cho bọn họ đoán, cũng tuyệt không để lộ nửa phần. Chỉ cần bảy người bọn họ hoàn hảo không tổn hao gì đứng ở trước mặt hắn, ở dưới trời quang nắng hạ hướng hắn nở nụ cười lanh lảnh, cái thế vô song cũng tốt, ân cừu túc oán cũng được, đáng giá sao?

“Quần Ngạo!” Tần Chính lại chui vào trong lòng ngực của Nhị phu nhân, giọng nói mang theo chút làm nũng. “Ngươi hứa để ta tùy ý đi được không?”

Quần Ngạo không thể tránh được mà than thở: “Đã mặc ngươi tùy ý bao nhiêu lần rồi …”

********************

“Lão gia, miệng ngươi làm sao vậy?” Tiểu Bính Tử ngạc nhiên mà chỉ vào miệng sưng đỏ của Lão gia.

“Ngươi còn quản Lão gia ta sao?” Tần Chính bĩu môi. Chẳng phải do Quần Ngạo nói tối hôm qua hắn “ăn” thứ gì đó bậy, bắt buộc hắn phải dùng bàn chải chà heo chà xát miệng thật lâu, lúc này trong miệng còn lưu lại mùi máu. Hắn đâu có ăn bậy, rõ ràng thứ đó là của Nhị phu nhân mà. “Nói đi.”

Tiêu Băng Chí thu lại nét mặt, bên tai lắng nghe tiếng gió thổi xác nhận không có bất kỳ ai đang nghe lén, lúc này mới thấp giọng nói: “Lão gia quả nhiên đoán không sai, lão đại Vinh Bân quả thật không phải ruột thịt một mẹ với hai người huynh đệ còn lại. Mà tên Lão đại này cũng không phải con vợ cả, do Vinh cốc chủ cùng một nha hoàn làm bậy sinh ra. Nhưng việc này toàn bộ người trong cốc không ai biết, Vinh phu nhân cũng hướng phía ngoài tuyên bộ toàn bộ ba đứa con đều do nàng sinh ra, nhưng sao Lão gia lại biết?”

Tần Chính nhếch môi dưới: “Người trong cốc này ăn mặc mộc mạc, ba đứa con cũng vậy. Nhưng ngươi có phát giác, y phục của Lão đại đường may nghiêng lệch, không có sự tinh tế giống hai người còn lại, mà đôi giày cũng khá cũ kỹ và bẩn thỉu. Cả ba huynh đệ chưa ai lập gia đình có thê tử, người thu xếp cuộc sống hàng ngày của ba người họ tất nhiên sẽ là mẫu thân của họ, vì sao chỉ có duy nhất Lão đại lại khác biệt với hai người còn lại?”

“Có ư?” Tiêu Băng Chí cũng giống Lão gia, cũng chỉ mới gặp qua ba huynh đệ kia có một lần, nhưng hoàn toàn không chú ý thấy những vấn đề này. Nói ngược lại, Lão gia là một nam nhân, vì sao lại lưu tâm mấy cái chuyện chỉ có nữ nhân mới làm này?

Ngụy Vô Song là một người quanh năm quần áo bất chỉnh tất nhiên sẽ không lưu tâm mấy thứ này, nhưng Tần Chính được bọn Kỳ Nhi chăm sóc cẩn thận lại không cách nào không lưu ý. Lúc trước Sĩ Thần chỉ cần vừa thấy y phục của hắn mặc có đường may không chỉnh chu sẽ lập tức thu hồi bỏ đi, từng đôi giày mà hắn mang, Duy Nhất đều bắt vị sư phụ trong kinh thành tự mình tới đo lấy mẫu rồi tự tay may. Từng miếng ngọc bội, Vân Phi chỉ cần thấy trên đó có một vết xước nhỏ lập tức thảy ra ngân phiếu bắt đi đổi mới. Ngay cả A Kiệt là người thô ráp nhất, thấy đồ trong Thính Vũ Các chỉ cần không vừa mắt, lập tức mang đồ từ nhà mẹ đẻ Nam Cung Môn mang qua nhà chồng.

Một châm một đường, người đau lòng vì mình cùng người không để tâm đến mình, nhìn là khác biệt.

“Đi thôi, gọi Đại công tử tới đây, ta với y đơn độc tâm sự.” Tần Chính phủi ống tay áo nói.

“Đơn độc?” Tiểu Bính Tử lé mắt nhìn Lão gia. “Đại công tử nhìn cũng khá thuận mắt, Lão gia có khi nào định cấp chúng tiểu nhân thêm vị Bát chủ tử không?”

Tần Chính cười nhạt: “Ta bóp chết ngươi, sau đó dùng nghi lễ đưa tiễn theo quy cách Bát chủ tử thế nào?”

“Tiểu nhân lập tức đi!”

“Khoan đã.” Tần Chính gọi hắn. “Sau đó, gọi Tứ tiểu thư tới đây uống trà.”

Tiểu Băng Chí cười, ngay cả nữ tử cũng coi trọng luôn rồi.

Tần Chính lắc đầu. Quần Ngạo của hắn chẳng có chút ngu dốt nào, chỉ là không muốn tin tưởng rằng người khác có ác tâm, ngay cả vừa nhìn đã thấy cũng muốn cho người ta thêm một lần cơ hội. Thế nhưng Lão gia ta, lại không thể thiện tâm được.

Hồng Linh Cốc và Triển gia nếu ngược về phía cội nguồn sâu xa chính là bắt đầu từ đồng lứa cố phụ của Quần Ngạo. Lúc đó, Vinh Hằng cùng tiền bối trong cốc lúc đó là người thuộc phía Tà Môn chấn động võ lâm một thời. Thời đó môn phái vô căn vô danh, người trong giang hồ chỉ biết là ở phương Bắc bỗng nhiên hưng khởi một đám ô hợp, ban đầu cũng không có gì đáng lo, nhưng sau khi có một vị cao tăng Thiếu Lâm chết dưới tay thủ hạ của chúng thì bắt đầu dậy sóng. Sau đó năm cao đồ của cao tăng đó tiến vào hang ổ truy bắt hung thủ, cũng lập tức bại tẩu. Vì vậy giang hồ rung động, các đại môn phái bắt đầu tập hợp lại đi sát phạt.

Lại nói, môn phái đó vốn chưa bao giờ đi làm mấy chuyện tàn ác, việc giết cao tăng Thiếu Lâm kia cũng chỉ là xuất phát từ hiểu lầm. Nhưng mấy người trong môn phái này ai cũng võ công cao cường, nội lực quỷ dị, thật khiến các phái trong võ lâm kiêng kỵ, vì vậy nhân cơ hội này mà muốn đi tiêu diệt một cái tai họa.

Mắt thấy môn phái mà người trong võ lâm cứ luôn miệng gọi là Tà Giáo sắp bị diệt, Triển gia ở Dương Chân bắt đầu ra trận. Hoàng gia có Vương Hầu, giang hồ có Triển gia. Cố phụ của Quần Ngạo dùng toàn bộ Triển gia đảm bảo, cứu được mấy trăm kia người, còn bảo chứng sẽ cấm cố Hồng Linh Cốc ở trong cốc không giao thiệp với giang hồ nửa bước.

Từ đó, Triển gia cùng Hồng Linh Cốc gông cùm xiềng xiếc. Để trả lại ân đức ngày xưa, Vinh gia của Hồng Linh Cốc cũng trở thành hậu thuẫn mạnh mẽ cho Triển gia. Khác biệt với sự suy thoái của Hoài Lĩnh Nam Cung thế gia, Triển gia trong chốn giang hồ vẫn sừng sững bất bại, ngoại trừ kỳ danh chi môn khiến cho người ta kính nể, sau đó lại có thêm Hồng Linh Cốc chuôi kiếm lợi hại khiến người ta thêm sợ hãi.

Nhưng mà, vốn võ lâm luôn thay đổi, nhân tâm cũng biến đổi. Đã gần 100 năm, mối quan hệ giữa người và người thế hệ sau cũng càng mỏng manh. Triển gia và Hồng Linh Cốc có cuộc hẹn mười năm một lần, khởi điểm là hai nhà cùng nhau đối đãi chân thành, hoặc là Triển gia để người kế thừa tới rèn luyện. Nhưng tới thời của Triển Kính thì mọi thứ dần thay đổi đi, khi còn trẻ đã từng cùng bọn Vinh Hằng giao thủ, có thắng có thua nên khiến họ dần suy xét liệu Triển gia có đáng để mình thần phục nữa hay không. Cho đến khi Triển Kính trở thành võ lâm minh chủ, lúc đó Vinh Hằng mới vui lòng phục tùng.

Tới đời của Quần Ngạo, thì Vinh gia lại bắt đầu có sự soi mói với Triển gia. Đầu nguồn tự nhiên là chuyện Tần Chính đem người kế thừa Triển gia thú về cửa Tần phủ, chuyện thứ hai chính là Triển gia tuy lớn nhưng nòi giống đơn bạc, Hồng Linh Cốc cảm thấy giờ gông xiềng cũng đã buông lỏng nhiều, nên mấy người trẻ tuổi luôn muốn ra ngoài cốc để tới kiến thức thiên địa bên ngoài bắt đầu ngứa tay.

Ngay từ đầu khi nghe trong miệng Quần Ngạo nói tới cái tên Hồng Linh Cốc, Ngụy Vô Song lúc đó đã nhíu mi, nên nói khi Quần Ngạo thành niên thì sẽ cùng y tới đây. Trong mắt Ngụy Vô Song thời điểm đó, đã nhận ra cái chuôi hai lưỡi này sớm muộn một ngày sẽ làm bị thương Quần Ngạo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau