Chương 29
Chín năm lẻ ba trăm sáu mươi hai ngày.
“Công tử, đây là y phục màu lam cậu đặt may, chúng tôi suốt đêm tăng tốc… Không thành vấn đề, chi phí như vậy là đủ rồi…”
…
Chín năm lẻ ba trăm sáu mươi ba ngày.
“Thiếu gia! Cẩn thận! Phía trước có gốc cây!”
“Cầu thang! Thiếu gia! Cầu thang a!”
…
Chín năm lẻ ba trăm sáu mươi bốn ngày.
“Công tử! Công tử! Sân đã quét rồi…”
“Thiếu gia, bàn ghế mới lau hồi sáng…”
“Ôi trời! Thôi xong!!! Thiếu gia đốt nhà bếp!!!”
…
Chín năm lẻ ba trăm sáu mươi lăm ngày.
“Chàng không đi thật à?!”
“Không đi!”
“Không đi thật sao?”
“Đã nói không đi là không đi!”
Mỹ nhân than thở, “Chàng rốt cuộc đang sợ cái gì? Mười năm cũng vượt qua được… Ngày nào cũng đi, mỗi ngày đều đi, như bị ma ám. Giờ tới kỳ hẹn, chàng lại nói không đi nữa?!”
Con ma men vốn đang nằm úp sấp trên bàn thoáng chốc trừng mắt bật dậy, miệng hàm hồ nói: “Ai… Ai cần nàng lo!” Lát sau chảy nước miếng cười xuề xòa, “Tô nhi, Tô nhi… Đàn… Đàn cho ta…”
Mỹ nhân bất chấp hình tượng trợn trắng mắt, “Đàn cái gì?!” Nói thì nói thế, người đã đi tới bên đàn, chuẩn bị tấu một khúc vạn năm bất biến.
Không ngờ con ma men kia bỗng nhiên nhảy dựng lên, vọt tới trước gương đồng ở góc phòng, giơ tay vuốt mặt mình nhìn nửa ngày, “Tô nhi, ta già rồi đúng không?” Dứt lời, đau khổ lẩm bẩm, “Tô nhi, cả nàng cũng già đi, ta còn có thể không già sao?”
Mỹ nhân rốt cuộc nổi giận, “Lý Kính! Ngươi cút về ngủ cho ta!”
…
Mười năm đúng.
Cao sơn độc thụ. Nguyệt lạc nhật thăng.
Vẫn là trời xuân se lạnh, vẫn là hoa dại tản mạn khắp mặt đất.
Nào đỏ nào vàng. Bướm lượn ong bay.
Mưa tuyết qua đi, nắng soi lá mới, xuân thu vô thường.
Mười năm gió nhẹ thổi bụi trần, thảy đều không bằng năm nay rét lại ấm, ấm lại rét.
Lý Kính thu dọn phương viên mấy dặm, bày nem thịt nướng thơm lừng, còn mình ngồi ngay ngắn ở giữa, y quan loay hoay hồi lâu. Sẵn sàng rồi, không dám mở mắt đợi, chỉ nín thở ngưng thần, trong lòng không ngừng mặc niệm: “Sinh nhi ngoan, Sinh nhi mau tới… Ca ca mang đồ ngon cho ngươi này… Sinh nhi ngoan, Sinh nhi mau tới… Mười năm rồi… Sinh nhi, mười năm rồi…”
Sinh nhi, mười năm rồi… Mười năm rồi.
Ngươi có thật… sẽ quay lại?
Mặt trời lặn, mặt trăng lên.
Sao tỏa sáng lộ ra lãnh bạc, lạnh lùng bàng quan nhân thế biến thiên.
Thi thoảng có tiếng chim tịch liêu truyền đến. Tất cả tựa hồ là quang cảnh năm nào.
Hắn giao tiểu hồ cho người nọ, vẫn đứng mãi phía sau nhìn người nọ ôm nó đi.
Bàn tay còn lưu lại nhiệt độ quen thuộc, ấm đến say lòng.
Thân thể nhưng bị buốt giá triệt để vây hãm không thể xua đi.
Hắn lấy làm lạ mình cư nhiên không khóc.
Chỉ gắt gao nhìn họ biến mất khỏi tầm mắt.
Sau đó, hắn ngồi ở đây. Suốt ba hôm.
Không nhúc nhích.
Không phải không muốn, mà là không thể.
Mãi đến khi có người tìm thấy, hắn mặc người kéo đi, nhân ảnh nhốn nháo, vật ảnh hỗn loạn, cũng phân không rõ âm thanh, hắn tựa hồ nghe thấy tiếng mắng giận khóc la, còn có một trận giai điệu quen thuộc… Tâm đã sớm lạc ở phương nào, không tìm về được nữa, phảng phất kinh qua giấc mộng dài.
Đợi bị một cái tát đánh thức, dần dần thấy rõ người trước mặt, lê hoa đái vũ, nhưng lại vờ tỏ ra hung hăng: “Lý Kính, ngươi muốn đợi hắn, thì phải hảo hảo đợi cho ta! Dở sống dở chết, có đáng mặt nam nhi?!” Lý Kính ôm mặt một lát, mới cười khổ, “Tô nhi, nàng hạ thủ nên kiềm chế chút chứ…” Lưu Tô rưng rưng mỉm cười, cắn răng dữ dằn nói, “Xem ngươi còn dám giả chết không!” Như hổ đói phốc tới, thấm ướt vai hắn.
Lý Kính ôm nàng, thở dài. Hà tất gọi ta tỉnh lại. Lưu Tô, những mười năm, nàng bảo ta làm sao chờ, làm sao vượt qua?
Hóa ra không phải mộng.
Lý Kính từ miệng người khác biết được phần nào. Nghe nói lúc mình được tìm thấy, ngây ngây ngốc ngốc, cái gì cũng không biết. Cha mẹ ban đầu tức giận, sau lại không khỏi hoảng sợ, chỉ mong hắn khỏi bệnh, chuyện khác không tính nữa. Điều này trái lại thập phần có lợi. Ít nhất không phải liên tục đi xem mắt. Ngay cả nữ tử bái đường lần trước, bởi vì không muốn làm lỡ đời hoa của người ta, Lý Kính thà chết không tuân. Vì vậy, tùy tiện tìm cớ hồi hôn. Đối phương tuy rằng ngầm ghi hận, thế nhưng luận gia thế rốt cuộc không làm gì được phu phụ Thành Nam vương, huống chi tung tin công tử đã trở nên ngốc nghếch, họ làm sao nỡ để con gái mình sa vào hố lửa? Ầm ĩ một trận, rồi êm xuôi.
Lý Kính càng thêm tùy tâm sở dục, không ai quản thúc. Thực sự đổi lấy một đoạn ngày thanh tĩnh.
Bất quá, dù hắn đã khôi phục thần trí, hành vi cử chỉ vẫn chưa bình thường được bao nhiêu.
Việc đầu tiên Lý Kính làm là lục tung gian phòng mình. Mấy lần như thế, rốt cuộc ở dưới gầm giường tìm được năm sáu sợi lông trắng nhung nhung. Hắn dùng tráp ngọc bảo quản, ăn ngủ đều không rời. Chỉ thiếu mỗi ngày thắp ba nén nhang.
Chuyện thứ hai chính là hắn tự tay đào một cái hố to trước sân nhà, sục nước vào trong đó. Cứ cách một thời gian lại ném vài con cá xuống dưới. Không được vài ngày, lại vớt hết lên, không giết không ăn, chỉ nhìn chúng, cười khúc khích.
Đương nhiên quái dị nhất chính là, Lý Kính bắt đầu mất ăn mất ngủ học leo cây, đợi học xong, toàn bộ những gốc đại thụ có chút tư sắc ở Dương Châu đều bị hắn leo hết một lượt. Hắn thường ngồi đờ trên cây, si ngốc nhìn về phía xa xa, dường như thất hồn lạc phách. Người không biết chuyện nhìn thấy, cũng không khỏi suy diễn, Dương Châu đệ nhất công tử, đại khái đang chờ ai đó chăng?
Chừng một năm trôi qua, Lý Kính hàng tháng trời không ở trong nhà, luôn trở về vài ngày, lại đi biệt tích. Vương gia phái người theo, phát hiện hắn chỉ là chạy đến sườn núi lúc trước được người phát hiện, ngồi cả ngày. Ngoài chỗ này ra, Lý Kính chỉ đến Tiêu Dao cư tìm đầu bài Lưu Tô của họ, lần nào cũng đi cả ngày.
Phu phụ vương gia nghĩ, tuy là kỹ nữ, nhưng hắn thích, rước về cũng được. Không ngờ mới nói ra miệng, nhi tử nhà mình liền cười đến ứa nước mắt.
Phụ thân, mẫu thân, hài nhi đích thực có người trong lòng. Nhưng không phải Lưu Tô.
Là ai? Con nói đi. Cha mẹ sẽ làm chủ cho con.
… Mười năm…
Lý Kính thì thầm, mười năm. Phóng khoáng thoải mái, khóe mắt vẫn còn tàn dư nước mắt. Hắn cười nói, chờ chín năm nữa, hài nhi sẽ cho hai người gặp con dâu tương lai.
Lưu Tô từng hỏi Lý Kính, vì sao không vẽ lại dung mạo Mặc Sinh, để có thể tùy thời ngắm nhìn, giải sầu tương tư.
Có cần không? Đáy lòng cười thầm.
Từng đường từng nét đều đã khắc vào lòng, không dung thế tục quấy nhiễu.
Mười năm… Dài đấy…
… Mà cũng không dài… Tô nhi, thực sự không dài lắm đâu… Nàng xem, đã năm năm rồi, không phải sao?
Tương tư thành độc.
Thuốc giải của hắn giấu tại nơi tận cùng năm tháng.
Cho nên, chỉ có thể mặc cho độc này ăn mòn tâm can, phải rất cố gắng, rất nỗ lực, mới có thể giữ mình không phát rồ.
Lý Kính, thiếp quen biết chàng mười mấy năm, đến giờ mới biết, hóa ra chàng ngốc ơi là ngốc.
Tô nhi, ta không phải ngốc, ta chỉ là đang chờ hắn.
Lý Kính, chàng có từng nghĩ tới, nếu hắn thực sự…
… Ta cũng sẽ chờ hắn.
Nói thì mạnh miệng, trong lòng trái lại dần dần bất an. Thậm chí sợ ngày đó thực sự tới.
Hắn đợi Sinh nhi. Nhưng người không về.
Thực chất Thượng Ỷ gạt hắn, dùng kế chia rẽ hắn và Sinh nhi, chỉ có hắn ngu xuẩn mới đi tin “lòng tốt” của người nọ.
Lý Kính buộc mình không suy nghĩ lung tung, thế nhưng ý niệm vừa trỗi dậy, liền như ngựa hoang thoát cương, muốn ngăn cũng ngăn không được.
Sinh nhi. Ngươi có nghe thấy ta gọi ngươi không?
Ta ở đây chờ ngươi. Ta bắt cá. Ta kiểm tra từng cái cây. Ta ngỡ rằng sẽ được gặp lại ngươi.
Nhưng ngươi không về xem ta dù chỉ một lần.
Đây phải chăng chứng tỏ, ngươi đã không còn là Sinh nhi của ta? Phải chăng mười năm thời gian đổi lấy ta lại đánh mất ngươi?
…
Lý Kính ngẩng đầu nhìn thái dương đỏ rực vừa ngự trị phương xa, vẫn chói lọi như ngày hôm qua.
Mặc kệ hắn không tình không nguyện thể nào, mặt trời vẫn đông thăng tây lạc. Không thêm một khắc. Cũng không bớt một khắc.
Mười năm lẻ một ngày.
Lý Kính bất chợt ngửa mặt cười dài.
Tiếng cười trống trải dâng trào huyết lệ. Cười người. Cười mình.
Lý Kính, thì ra ngươi ngốc thật a!
Thiên địa vạn vật hợp thành một con sóng thần, hung dũng ập đến.
Lý Kính cước bộ lảo đảo, điên cuồng gào thét với trời cao.
“Mặc Sinh! Sinh nhi! Ngươi ở đâu?! Ngươi đang ở đâu?! Ngươi ra đây cho ta! Ngươi ra đây đi…”
“Ngươi ra đây đi… Ta xin ngươi… Ta cầu xin ngươi…”
Nước mắt không nén được nữa, tuôn như thác.
Đáy lòng dần sáng tỏ.
Sinh nhi, hắn sẽ không bao giờ quay lại.
—–
THE END~~~
*né dép*
Giật gân chơi thôi, Lý Kính tuy đáng đánh nhưng cũng đáng thương, các vị có nghĩ thế không? Cho nên, không thể để hắn lẻ bóng như vậy a!
“Công tử, đây là y phục màu lam cậu đặt may, chúng tôi suốt đêm tăng tốc… Không thành vấn đề, chi phí như vậy là đủ rồi…”
…
Chín năm lẻ ba trăm sáu mươi ba ngày.
“Thiếu gia! Cẩn thận! Phía trước có gốc cây!”
“Cầu thang! Thiếu gia! Cầu thang a!”
…
Chín năm lẻ ba trăm sáu mươi bốn ngày.
“Công tử! Công tử! Sân đã quét rồi…”
“Thiếu gia, bàn ghế mới lau hồi sáng…”
“Ôi trời! Thôi xong!!! Thiếu gia đốt nhà bếp!!!”
…
Chín năm lẻ ba trăm sáu mươi lăm ngày.
“Chàng không đi thật à?!”
“Không đi!”
“Không đi thật sao?”
“Đã nói không đi là không đi!”
Mỹ nhân than thở, “Chàng rốt cuộc đang sợ cái gì? Mười năm cũng vượt qua được… Ngày nào cũng đi, mỗi ngày đều đi, như bị ma ám. Giờ tới kỳ hẹn, chàng lại nói không đi nữa?!”
Con ma men vốn đang nằm úp sấp trên bàn thoáng chốc trừng mắt bật dậy, miệng hàm hồ nói: “Ai… Ai cần nàng lo!” Lát sau chảy nước miếng cười xuề xòa, “Tô nhi, Tô nhi… Đàn… Đàn cho ta…”
Mỹ nhân bất chấp hình tượng trợn trắng mắt, “Đàn cái gì?!” Nói thì nói thế, người đã đi tới bên đàn, chuẩn bị tấu một khúc vạn năm bất biến.
Không ngờ con ma men kia bỗng nhiên nhảy dựng lên, vọt tới trước gương đồng ở góc phòng, giơ tay vuốt mặt mình nhìn nửa ngày, “Tô nhi, ta già rồi đúng không?” Dứt lời, đau khổ lẩm bẩm, “Tô nhi, cả nàng cũng già đi, ta còn có thể không già sao?”
Mỹ nhân rốt cuộc nổi giận, “Lý Kính! Ngươi cút về ngủ cho ta!”
…
Mười năm đúng.
Cao sơn độc thụ. Nguyệt lạc nhật thăng.
Vẫn là trời xuân se lạnh, vẫn là hoa dại tản mạn khắp mặt đất.
Nào đỏ nào vàng. Bướm lượn ong bay.
Mưa tuyết qua đi, nắng soi lá mới, xuân thu vô thường.
Mười năm gió nhẹ thổi bụi trần, thảy đều không bằng năm nay rét lại ấm, ấm lại rét.
Lý Kính thu dọn phương viên mấy dặm, bày nem thịt nướng thơm lừng, còn mình ngồi ngay ngắn ở giữa, y quan loay hoay hồi lâu. Sẵn sàng rồi, không dám mở mắt đợi, chỉ nín thở ngưng thần, trong lòng không ngừng mặc niệm: “Sinh nhi ngoan, Sinh nhi mau tới… Ca ca mang đồ ngon cho ngươi này… Sinh nhi ngoan, Sinh nhi mau tới… Mười năm rồi… Sinh nhi, mười năm rồi…”
Sinh nhi, mười năm rồi… Mười năm rồi.
Ngươi có thật… sẽ quay lại?
Mặt trời lặn, mặt trăng lên.
Sao tỏa sáng lộ ra lãnh bạc, lạnh lùng bàng quan nhân thế biến thiên.
Thi thoảng có tiếng chim tịch liêu truyền đến. Tất cả tựa hồ là quang cảnh năm nào.
Hắn giao tiểu hồ cho người nọ, vẫn đứng mãi phía sau nhìn người nọ ôm nó đi.
Bàn tay còn lưu lại nhiệt độ quen thuộc, ấm đến say lòng.
Thân thể nhưng bị buốt giá triệt để vây hãm không thể xua đi.
Hắn lấy làm lạ mình cư nhiên không khóc.
Chỉ gắt gao nhìn họ biến mất khỏi tầm mắt.
Sau đó, hắn ngồi ở đây. Suốt ba hôm.
Không nhúc nhích.
Không phải không muốn, mà là không thể.
Mãi đến khi có người tìm thấy, hắn mặc người kéo đi, nhân ảnh nhốn nháo, vật ảnh hỗn loạn, cũng phân không rõ âm thanh, hắn tựa hồ nghe thấy tiếng mắng giận khóc la, còn có một trận giai điệu quen thuộc… Tâm đã sớm lạc ở phương nào, không tìm về được nữa, phảng phất kinh qua giấc mộng dài.
Đợi bị một cái tát đánh thức, dần dần thấy rõ người trước mặt, lê hoa đái vũ, nhưng lại vờ tỏ ra hung hăng: “Lý Kính, ngươi muốn đợi hắn, thì phải hảo hảo đợi cho ta! Dở sống dở chết, có đáng mặt nam nhi?!” Lý Kính ôm mặt một lát, mới cười khổ, “Tô nhi, nàng hạ thủ nên kiềm chế chút chứ…” Lưu Tô rưng rưng mỉm cười, cắn răng dữ dằn nói, “Xem ngươi còn dám giả chết không!” Như hổ đói phốc tới, thấm ướt vai hắn.
Lý Kính ôm nàng, thở dài. Hà tất gọi ta tỉnh lại. Lưu Tô, những mười năm, nàng bảo ta làm sao chờ, làm sao vượt qua?
Hóa ra không phải mộng.
Lý Kính từ miệng người khác biết được phần nào. Nghe nói lúc mình được tìm thấy, ngây ngây ngốc ngốc, cái gì cũng không biết. Cha mẹ ban đầu tức giận, sau lại không khỏi hoảng sợ, chỉ mong hắn khỏi bệnh, chuyện khác không tính nữa. Điều này trái lại thập phần có lợi. Ít nhất không phải liên tục đi xem mắt. Ngay cả nữ tử bái đường lần trước, bởi vì không muốn làm lỡ đời hoa của người ta, Lý Kính thà chết không tuân. Vì vậy, tùy tiện tìm cớ hồi hôn. Đối phương tuy rằng ngầm ghi hận, thế nhưng luận gia thế rốt cuộc không làm gì được phu phụ Thành Nam vương, huống chi tung tin công tử đã trở nên ngốc nghếch, họ làm sao nỡ để con gái mình sa vào hố lửa? Ầm ĩ một trận, rồi êm xuôi.
Lý Kính càng thêm tùy tâm sở dục, không ai quản thúc. Thực sự đổi lấy một đoạn ngày thanh tĩnh.
Bất quá, dù hắn đã khôi phục thần trí, hành vi cử chỉ vẫn chưa bình thường được bao nhiêu.
Việc đầu tiên Lý Kính làm là lục tung gian phòng mình. Mấy lần như thế, rốt cuộc ở dưới gầm giường tìm được năm sáu sợi lông trắng nhung nhung. Hắn dùng tráp ngọc bảo quản, ăn ngủ đều không rời. Chỉ thiếu mỗi ngày thắp ba nén nhang.
Chuyện thứ hai chính là hắn tự tay đào một cái hố to trước sân nhà, sục nước vào trong đó. Cứ cách một thời gian lại ném vài con cá xuống dưới. Không được vài ngày, lại vớt hết lên, không giết không ăn, chỉ nhìn chúng, cười khúc khích.
Đương nhiên quái dị nhất chính là, Lý Kính bắt đầu mất ăn mất ngủ học leo cây, đợi học xong, toàn bộ những gốc đại thụ có chút tư sắc ở Dương Châu đều bị hắn leo hết một lượt. Hắn thường ngồi đờ trên cây, si ngốc nhìn về phía xa xa, dường như thất hồn lạc phách. Người không biết chuyện nhìn thấy, cũng không khỏi suy diễn, Dương Châu đệ nhất công tử, đại khái đang chờ ai đó chăng?
Chừng một năm trôi qua, Lý Kính hàng tháng trời không ở trong nhà, luôn trở về vài ngày, lại đi biệt tích. Vương gia phái người theo, phát hiện hắn chỉ là chạy đến sườn núi lúc trước được người phát hiện, ngồi cả ngày. Ngoài chỗ này ra, Lý Kính chỉ đến Tiêu Dao cư tìm đầu bài Lưu Tô của họ, lần nào cũng đi cả ngày.
Phu phụ vương gia nghĩ, tuy là kỹ nữ, nhưng hắn thích, rước về cũng được. Không ngờ mới nói ra miệng, nhi tử nhà mình liền cười đến ứa nước mắt.
Phụ thân, mẫu thân, hài nhi đích thực có người trong lòng. Nhưng không phải Lưu Tô.
Là ai? Con nói đi. Cha mẹ sẽ làm chủ cho con.
… Mười năm…
Lý Kính thì thầm, mười năm. Phóng khoáng thoải mái, khóe mắt vẫn còn tàn dư nước mắt. Hắn cười nói, chờ chín năm nữa, hài nhi sẽ cho hai người gặp con dâu tương lai.
Lưu Tô từng hỏi Lý Kính, vì sao không vẽ lại dung mạo Mặc Sinh, để có thể tùy thời ngắm nhìn, giải sầu tương tư.
Có cần không? Đáy lòng cười thầm.
Từng đường từng nét đều đã khắc vào lòng, không dung thế tục quấy nhiễu.
Mười năm… Dài đấy…
… Mà cũng không dài… Tô nhi, thực sự không dài lắm đâu… Nàng xem, đã năm năm rồi, không phải sao?
Tương tư thành độc.
Thuốc giải của hắn giấu tại nơi tận cùng năm tháng.
Cho nên, chỉ có thể mặc cho độc này ăn mòn tâm can, phải rất cố gắng, rất nỗ lực, mới có thể giữ mình không phát rồ.
Lý Kính, thiếp quen biết chàng mười mấy năm, đến giờ mới biết, hóa ra chàng ngốc ơi là ngốc.
Tô nhi, ta không phải ngốc, ta chỉ là đang chờ hắn.
Lý Kính, chàng có từng nghĩ tới, nếu hắn thực sự…
… Ta cũng sẽ chờ hắn.
Nói thì mạnh miệng, trong lòng trái lại dần dần bất an. Thậm chí sợ ngày đó thực sự tới.
Hắn đợi Sinh nhi. Nhưng người không về.
Thực chất Thượng Ỷ gạt hắn, dùng kế chia rẽ hắn và Sinh nhi, chỉ có hắn ngu xuẩn mới đi tin “lòng tốt” của người nọ.
Lý Kính buộc mình không suy nghĩ lung tung, thế nhưng ý niệm vừa trỗi dậy, liền như ngựa hoang thoát cương, muốn ngăn cũng ngăn không được.
Sinh nhi. Ngươi có nghe thấy ta gọi ngươi không?
Ta ở đây chờ ngươi. Ta bắt cá. Ta kiểm tra từng cái cây. Ta ngỡ rằng sẽ được gặp lại ngươi.
Nhưng ngươi không về xem ta dù chỉ một lần.
Đây phải chăng chứng tỏ, ngươi đã không còn là Sinh nhi của ta? Phải chăng mười năm thời gian đổi lấy ta lại đánh mất ngươi?
…
Lý Kính ngẩng đầu nhìn thái dương đỏ rực vừa ngự trị phương xa, vẫn chói lọi như ngày hôm qua.
Mặc kệ hắn không tình không nguyện thể nào, mặt trời vẫn đông thăng tây lạc. Không thêm một khắc. Cũng không bớt một khắc.
Mười năm lẻ một ngày.
Lý Kính bất chợt ngửa mặt cười dài.
Tiếng cười trống trải dâng trào huyết lệ. Cười người. Cười mình.
Lý Kính, thì ra ngươi ngốc thật a!
Thiên địa vạn vật hợp thành một con sóng thần, hung dũng ập đến.
Lý Kính cước bộ lảo đảo, điên cuồng gào thét với trời cao.
“Mặc Sinh! Sinh nhi! Ngươi ở đâu?! Ngươi đang ở đâu?! Ngươi ra đây cho ta! Ngươi ra đây đi…”
“Ngươi ra đây đi… Ta xin ngươi… Ta cầu xin ngươi…”
Nước mắt không nén được nữa, tuôn như thác.
Đáy lòng dần sáng tỏ.
Sinh nhi, hắn sẽ không bao giờ quay lại.
—–
THE END~~~
*né dép*
Giật gân chơi thôi, Lý Kính tuy đáng đánh nhưng cũng đáng thương, các vị có nghĩ thế không? Cho nên, không thể để hắn lẻ bóng như vậy a!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất