Quyển 1 Chương 99: Người đàn ông đến cửa hàng gây sự
Sáng sớm thứ bảy, Cố Hải mặc quần áo tử tế, ngồi bên giường nhéo nhéo má của Bạch Lạc Nhân.
"Tôi đi ra ngoài một chuyến."
Bạch Lạc Nhân vừa mới tỉnh, trong giọng nói mang theo chút lười biếng và buồn ngủ.
"Đi đâu?"
"Anh tôi hôm nay về nước, tôi ra sân bay đón."
Bạch Lạc Nhân dụi dụi mắt,"Anh cậu? Cậu có anh ruột hả? Làm sao lại chưa từng nghe cậu nói qua?"
"Không phải là anh ruột, mà là anh họ, anh ta định cư ở nước ngoài, cơ hội gặp mặt của chúng tôi không nhiều lắm. Lần này anh ta có việc về nước, nhân tiện tới nhà thăm hỏi, mấy ngày nữa liền đi."
Bạch Lạc Nhân ngồi dậy,"Ừm, vậy cậu đi sớm đi."
Cố Hải nhìn chằm chằm Bạch Lạc Nhân một lát,"Ngày hôm nay cậu định làm gì?"
"Không biết, chắc là làm bài tập, cũng có thể đi đến cửa hàng thím Trâu xem có việc gì cần giúp không."
"Đừng chạy loạn khắp nơi đó!" Cố Hải như đang dỗ dành trẻ con.
Bạch Lạc Nhân không nhịn được nhíu nhíu mày,"Không cần quan tâm tôi, cậu nhanh đi làm việc của mình đi."
Cố Hải vỗ nhẹ nhẹ gò má của Bạch Lạc Nhân đứng dậy đi ra ngoài.
Cố Hải vừa đi, Bạch Lạc Nhân cũng không ngủ được nữa, liền thay quần áo đi ra ngoài.
"Thím."
Thím Trâu đang ở cửa hàng thu dọn đồ đạc, nhìn thấy Bạch Lạc Nhân liền quay qua, vẻ mặt dịu dàng.
"Nhân Tử tới hả?"
Bạch Lạc Nhân gật đầu, đi xuống phòng bếp, mấy người đầu bếp vẫn cứ làm việc của mình. Bây giờ quán ăn nhỏ của thím Trâu không còn chỉ bán đồ ăn sáng nữa mà còn bán cả đồ ăn trưa, gần như một quán cơm nhỏ. Bởi vì bán đúng giá, sạch sẽ vệ sinh, vị lại ngon, cái quán ăn này ngày nào cũng đông nghẹt người, còn có nhiều người không có chỗ ngồi, đành phải đóng gói vào mang ra ngoài ăn.
Mỗi lần Bạch Lạc Nhân qua đây, đều là thím Trâu tự mình xuống bếp làm đồ ăn cho cậu.
"Thím, không vội ạ, cháu tùy tiện ăn một chút là được rồi."
Thím Trâu lắc đầu,"Không phiền mà."
Đang nói chuyện, bên ngoài có một khách hàng lớn tiếng quát,"Cho tôi tô mỳ thịt bò."
Ánh mắt Thím Trâu thay đổi, trên mặt dường như hiện lên vài tia khổ sở, lại không muốn biểu hiện ra trước mặt Bạch Lạc Nhân, bà quay sang người đầu bếp bên cạnh nhìn ra hiệu, ý bảo vị đầu bếp làm một bát mỳ.
Đầu bếp cũng không vui,"Người này ăn không trả tiền mấy ngày rồi mà?"
Bạch Lạc Nhân nghe xong sửng sốt, nhìn chằm chằm thím Trâu hỏi,"Thím, bây giờ cũng có người ăn xong quỵt hả?"
"Cháu không cần để ý." Thím Trâu nắm lấy cánh tay Bạch Lạc Nhân,"Không sao, một mình ông ta ăn cũng chả đáng bao nhiêu, đi, tìm chỗ ngồi đi thím làm đồ ăn cho cháu."
Bạch Lạc Nhân đâu còn tâm tình mà ăn cái gì nữa, liền ngăn thím Trâu đang làm việc lại, nghiêm mặt hỏi,"Thím, rốt cuộc chuyện là sao ạ?"
Thím Trâu giật giật môi, không nói gì.
Bạch Lạc Nhân sải bước đi ra phòng ăn, đúng lúc người đàn ông kia ngồi trong góc quát tháo,"Nhanh chóng lên có được hay không hả? Còn muốn cho tôi đợi bao lâu đây?"
Những người bên cạnh đều ở quầy thu tiền thanh toán rồi sau đó tìm một bàn ngồi xuống chờ cơm, chỉ có bàn ông ta là không chịu trả tiền, còn luôn vung tay múa chân với người phục vụ nữa, vẻ mặt kiểu như là một tên lang thang lừa gạt. Bạch Lạc Nhân cố ý nhìn ông ta một chút, người này có vẻ như không phải tên đầu trộm đuôi cướp, xem ra nghèo túng quá, gầy đến xương sườn đều có thể nhìn thấy. Bởi vì gương mặt đó vô cùng tang thương, Bạch Lạc Nhân nhìn không ra số tuổi thật sự của ông ta, nhưng có thể cảm giác được người này thực sự là người chuyên đi gạt ăn gạt uống.
Người phục vụ bưng một tô mì đi tới, người này trợn mắt nhìn người phục vụ rồi lườm nguýt.
"Làm sao chậm chễ như thế? Tôi kêu mấy lần rồi!"
Người phục vụ tức giận buông bát mỳ xuống, gương mặt buồn bực đi vào.
Ai không bị ông làm phiền hả? Nhân viên phục vụ ở đây người nào cũng bị ông ta làm khó dễ, đồ ăn đầu bếp cũng làm cho không ông ta, mà ông ta còn luôn miệng phàn nàn đồ đạc không ngon, khách hàng người ta đều phải xếp hàng đợi, chỉ có một mình ông ta là nghênh ngang đi vào liền ngồi xuống, hơn nữa bản thân ông ta lại chiếm một cái bàn lớn, ai có gan đi qua ngồi vào đó cũng bị ông ta đuổi đi, một thân toàn mùi hôi thối.
Bạch Lạc Nhân kéo một cái ghế qua, ngồi đối diện với người này.
"Ai cho mày ngồi ở đây?" Người đàn ông này hút một sợi mỳ, trợn trừng mắt nhìn Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân lạnh lùng đáp lại một câu,"Tôi cho tôi ngồi ở đây."
Người đàn ông vỗ bàn một cái, thím Trâu từ trong phòng bếp lao ra ngoài.
"Mạnh Kiến Chí, ông đừng có không biết tốt xấu gì."
Người được gọi là Mạnh Kiến Chí này nhổ miếng mỳ đang ăn vào bát, chỉ vào mũi thím Trâu chửi,"Bà là con mẹ đê tiện mà còn dám ồn ào với tôi hả? Con điếm xấu xa! Tôi ăn uống chùa thì làm sao? Tôi nên ăn của bà, nếu không vì bà, con mẹ nó, liệu tôi có ngày hôm nay không! Bà nên nuôi tôi, bà nên cung cấp cho tôi, bà mắc tội với tôi, bà là cái con mẹ già thối tha......."
Bạch Lạc Nhân túm cổ áo Mạnh Kiến Chí, một chân huých phải cái bàn.
"Ông chửi ai đó?"
Mạnh Kiến Chí không hề đánh lại, trái lại cuộn tròn ở dưới đáy bàn rống lên,"Ai u , ai u, có người đánh người này!"
Tất cả khách hàng đều đi ra ngoài, cửa quán ăn bị chặn lại, trên cửa kính dán vô số khuôn mặt người.
"Mạnh Kiến Chí! Ông cút cho tôi! !" Thím Trâu bật khóc.
Bạch Lạc Nhân cảm giác trong này nhất định có chuyện gì đó.
Mạnh Kiến Chí ôm lấy một cái chân bàn, vẻ mặt giả vờ đau đớn,"Tôi không đi được, tôi bị đánh hỏng rồi, các người phải bồi thường tiền, không đền tiền tôi không đi."
Bạch Lạc Nhân đã nhìn ra, người này chính là người ấm ức khi bị thất bại, chuyên đi ức hiếp người thành thật lại yếu đuối. Đặc điểm lớn nhất của người như thế chính là thích càn quấy, đem toàn bộ bần cùng khốn khổ của mình đổ lên đầu người khác để trả thù, nói một cách đơn giản thì, ông ta sống không ra gì thì cũng không muốn để cho người khác sống khá hơn.
Có lẽ là nhìn thấy vóc dáng của Bạch Lạc Nhân cao lớn, hoặc cũng có thể nhân viên cửa hàng không chịu được nữa, mấy phục vụ nam trực tiếp tiến lên đạp cho Mạnh Kiến Chí một trận, Mạnh Kiến Chí khoa trương kêu gào chói tai người đứng bên cạnh.
Bây giờ Thím Trâu nhìn không nổi nữa, tiến lên ngăn cản mọi người,"Đừng đánh, đừng đánh nữa."
Mấy người dừng tay lại, khuôn mặt thím Trâu nước mắt tùm lum.
"Đem ông ta đuổi ra ngoài đi."
Người đàn ông vừa nghe thấy lời này ngay lập tức ngừng kêu gào, nổi giận mắng chửi,"Trâu Tú Vân, bà đúng là đồ đê tiện, bà dám đem tôi đuổi ra ngoài! Bà đúng là đồ xấu xa, bà là người phụ nữ tim đen, con trai của tôi cũng có thể nhìn ra bà......."
"Ông còn biết đến con trai ông hả?" Thím Trâu khóc thành tiếng,"Ông cút cho tôi!"
Mấy người cùng nhau đem Mạnh Kiến Chí ném ra ngoài.
Bạch Lạc Nhân đưa thím Trâu lên tầng hai, thím Trâu vẫn đang rơi nước mắt.
"Nhân Tử, để cho cháu chê cười rồi, điểm tâm còn chưa ăn được. Cháu chờ chút, thím đi làm cho cháu."
"Không cần đâu ạ." Bạch Lạc Nhân ngăn thím Trâu lại,"Cháu không đói bụng."
Thím Trâu ngồi đờ ra ở trên ghế, khóe mắt hiện lên mấy nếp nhăn.
Bạch Lạc Nhân đã nhìn ra đại khái vấn đề, người Mạnh Kiến Chí này nhất định chính là người chồng của thím Trâu đang ở bên ngoài làm chuyện lớn mà Bạch Hán Kỳ hay nhắc đến, trước kia vẫn không chịu lộ diện là vì sợ hai mẹ con thím Trâu liên lụy đến ông ta, bây giờ đột nhiên xuất hiện, nhất định là đã thăm dò được tin tức ở đâu đó biết thím Trâu có một cửa hàng như vậy, có lẽ muốn đến dính lấy để hưởng chút mỡ.
Loại đàn ông này thật đáng hận.
"Thím à, ba cháu biết chuyện này chưa?"
Thím Trâu vừa nghe đến tên Bạch Hán Kỳ, sắc mặt ngay lập tức thay đổi, bà kéo tay của Bạch Lạc Nhân, nhỏ giọng dặn dò,"Việc này cũng đừng để cho ba cháu biết, với cái tính khí của ông ấy, nhất định sẽ đánh Mạnh Kiến Chí đến tàn phế."
"Nghe lời này của thím, thím vẫn còn rất đau lòng cho ông ta hả?"
"Không phải thím đau lòng cho ông ta." Gương mặt Thím Trâu lo lắng băn khoăn,"Thím sợ ông ta lại lừa gạt ba cháu, cháu cũng thấy hiện tại ông ta như thế nào rồi! Nào còn giống con người nữa hả? Cả ngày ông ta vào quán cơm nổi điên lên, là vì cái gì, không phải là muốn chọc tức chúng ta, rồi chẳng may chúng ta đánh ông ta, thì nửa đời còn lại liền ăn vạ chúng ta nuôi sống hay sao!"
"Thím cũng không để cho ông ta cứ quấy rối mãi được phải không? Lúc thím nghèo túng, ông ta cũng không quan tâm đến thím, bây giờ thím vừa mới tốt được mấy ngày, ông ta lại mặt dày bám lấy. Thím à, đối phó với người như thế không thể nương tay, ông ta cần phải bị trừng trị."
"Nhân Tử." Thím Trâu kéo tay của Bạch Lạc Nhân,"Thím biết cháu có ý tốt, nhưng ông ta dù sao cũng là cha của con thím! Đây là do bản thân thím trồng lên nghiệt chướng, vậy cứ để thím đi thu dọn tàn cục đi! Nhân Tử, nghe thím nói, việc này cháu đừng nói cho ba cháu biết, tự thím có cách đối phó với ông ta."
Bạch Lạc Nhân nghe xong lời này, trong lòng rất rầu rĩ.
"Thím, cháu hỏi thím một việc, thím đã ly hôn với ông ta chưa?"
Ánh mí mắt Thím Trâu rủ xuống nhìn mặt bàn sáng loáng, khẽ thở dài một tiếng,"Kỳ thực, thím và ông ta căn bản thì không hề kết hôn, chúng ta là người nhà quê, hơn nữa quan niệm lạc hậu, làm gì có người nào đi chứng hôn. Hai nhà cùng ngồi ăn một bữa cơm, thế là đã xong mọi việc. Lúc đầu muốn đi làm giấy đăng ký kết hôn, kết quả ông ta đi ra ngoài làm công, chạy theo người đàn bà khác, ba năm chưa từng về nhà một lần, việc này cũng chưa giải quyết được. Khoảng thời gian cuộc sống còn khó khăn, mẹ chồng thím suốt ngày mắng chửi thím, nói con của bà không trở về nhà là do thím. Trong cơn tức giận thím mang theo con trai tới Bắc Kinh, ở đây đợi chờ cũng đã năm năm, năm năm rồi ông ta chưa từng liên lạc với thím, thím cứ nghĩ thím và người này coi như kết thúc, ai ngờ ông ta.....Ai nha, không nói nữa, càng nói càng đau lòng."
Bạch Lạc Nhân còn chưa kịp mở miệng, chợt nghe thấy tiếng gọi của Bạch Hán Kỳ.
"Con trai, con ở trên đó phải không?"
Thím Trâu vội vàng lau nước mắt, cấp tốc sửa sang lại quần áo, nhỏ giọng quay sang Bạch Lạc Nhân nhắc nhở,"Nhớ kỹ, đừng nói chuyện này cho ba cháu."
Bạch Lạc Nhân bất đắt dĩ gật đầu.
Bạch Hán Kỳ đi lên tầng, thở hổn hển mấy hơi, quay sang nói với Bạch Lạc Nhân,"Đại Hải vừa gọi điện cho ba, bảo trưa đến đón con, cùng đi ăn cơm."
Bạch Lạc Nhân tỏ ra không hứng thú,"Con không muốn đi."
"Ba cũng đồng ý với người ta rồi." Bạch Hán Kỳ vỗ đầu Bạch Lạc Nhân,"Đi thôi, người ta cũng có lòng tốt."
Bạch Lạc Nhân không lên tiếng, trực tiếp đi xuống tầng dưới.
Bạch Hán Kỳ nhìn chằm chằm thím Trâu xem xét một lúc thật lâu, hỏi,"Sao tôi thấy có người nằm ngang ngửa ở bên ngoài cửa hàng thế."
Thím Trâu che giấu,"Có thể là ăn xin."
"Sao ăn xin lại muốn chặn cửa chúng ta chứ? Thím chờ đấy, để tôi đi ra ngoài đuổi ông ta đi."
"Đừng!" Thím Trâu đột nhiên kéo áo Bạch Hán Kỳ lại, cảm giác được ánh mắt kinh ngạc của ông ta, lại đem vẻ mặt hốt hoảng thu lại,"Một người ăn xin thôi mà, không cần để ý đến ông ta làm gì, mấy ngày nữa ông ta liền đi mà."
"Thím đó, lòng dạ quá tốt đi." Bạch Hán Kỳ giả vờ giận nhìn thím Trâu.
Thím Trâu miễn cưỡng bài trừ ra một nụ cười, đi theo Bạch Hán Kỳ xuống tầng dưới.
"Tôi đi ra ngoài một chuyến."
Bạch Lạc Nhân vừa mới tỉnh, trong giọng nói mang theo chút lười biếng và buồn ngủ.
"Đi đâu?"
"Anh tôi hôm nay về nước, tôi ra sân bay đón."
Bạch Lạc Nhân dụi dụi mắt,"Anh cậu? Cậu có anh ruột hả? Làm sao lại chưa từng nghe cậu nói qua?"
"Không phải là anh ruột, mà là anh họ, anh ta định cư ở nước ngoài, cơ hội gặp mặt của chúng tôi không nhiều lắm. Lần này anh ta có việc về nước, nhân tiện tới nhà thăm hỏi, mấy ngày nữa liền đi."
Bạch Lạc Nhân ngồi dậy,"Ừm, vậy cậu đi sớm đi."
Cố Hải nhìn chằm chằm Bạch Lạc Nhân một lát,"Ngày hôm nay cậu định làm gì?"
"Không biết, chắc là làm bài tập, cũng có thể đi đến cửa hàng thím Trâu xem có việc gì cần giúp không."
"Đừng chạy loạn khắp nơi đó!" Cố Hải như đang dỗ dành trẻ con.
Bạch Lạc Nhân không nhịn được nhíu nhíu mày,"Không cần quan tâm tôi, cậu nhanh đi làm việc của mình đi."
Cố Hải vỗ nhẹ nhẹ gò má của Bạch Lạc Nhân đứng dậy đi ra ngoài.
Cố Hải vừa đi, Bạch Lạc Nhân cũng không ngủ được nữa, liền thay quần áo đi ra ngoài.
"Thím."
Thím Trâu đang ở cửa hàng thu dọn đồ đạc, nhìn thấy Bạch Lạc Nhân liền quay qua, vẻ mặt dịu dàng.
"Nhân Tử tới hả?"
Bạch Lạc Nhân gật đầu, đi xuống phòng bếp, mấy người đầu bếp vẫn cứ làm việc của mình. Bây giờ quán ăn nhỏ của thím Trâu không còn chỉ bán đồ ăn sáng nữa mà còn bán cả đồ ăn trưa, gần như một quán cơm nhỏ. Bởi vì bán đúng giá, sạch sẽ vệ sinh, vị lại ngon, cái quán ăn này ngày nào cũng đông nghẹt người, còn có nhiều người không có chỗ ngồi, đành phải đóng gói vào mang ra ngoài ăn.
Mỗi lần Bạch Lạc Nhân qua đây, đều là thím Trâu tự mình xuống bếp làm đồ ăn cho cậu.
"Thím, không vội ạ, cháu tùy tiện ăn một chút là được rồi."
Thím Trâu lắc đầu,"Không phiền mà."
Đang nói chuyện, bên ngoài có một khách hàng lớn tiếng quát,"Cho tôi tô mỳ thịt bò."
Ánh mắt Thím Trâu thay đổi, trên mặt dường như hiện lên vài tia khổ sở, lại không muốn biểu hiện ra trước mặt Bạch Lạc Nhân, bà quay sang người đầu bếp bên cạnh nhìn ra hiệu, ý bảo vị đầu bếp làm một bát mỳ.
Đầu bếp cũng không vui,"Người này ăn không trả tiền mấy ngày rồi mà?"
Bạch Lạc Nhân nghe xong sửng sốt, nhìn chằm chằm thím Trâu hỏi,"Thím, bây giờ cũng có người ăn xong quỵt hả?"
"Cháu không cần để ý." Thím Trâu nắm lấy cánh tay Bạch Lạc Nhân,"Không sao, một mình ông ta ăn cũng chả đáng bao nhiêu, đi, tìm chỗ ngồi đi thím làm đồ ăn cho cháu."
Bạch Lạc Nhân đâu còn tâm tình mà ăn cái gì nữa, liền ngăn thím Trâu đang làm việc lại, nghiêm mặt hỏi,"Thím, rốt cuộc chuyện là sao ạ?"
Thím Trâu giật giật môi, không nói gì.
Bạch Lạc Nhân sải bước đi ra phòng ăn, đúng lúc người đàn ông kia ngồi trong góc quát tháo,"Nhanh chóng lên có được hay không hả? Còn muốn cho tôi đợi bao lâu đây?"
Những người bên cạnh đều ở quầy thu tiền thanh toán rồi sau đó tìm một bàn ngồi xuống chờ cơm, chỉ có bàn ông ta là không chịu trả tiền, còn luôn vung tay múa chân với người phục vụ nữa, vẻ mặt kiểu như là một tên lang thang lừa gạt. Bạch Lạc Nhân cố ý nhìn ông ta một chút, người này có vẻ như không phải tên đầu trộm đuôi cướp, xem ra nghèo túng quá, gầy đến xương sườn đều có thể nhìn thấy. Bởi vì gương mặt đó vô cùng tang thương, Bạch Lạc Nhân nhìn không ra số tuổi thật sự của ông ta, nhưng có thể cảm giác được người này thực sự là người chuyên đi gạt ăn gạt uống.
Người phục vụ bưng một tô mì đi tới, người này trợn mắt nhìn người phục vụ rồi lườm nguýt.
"Làm sao chậm chễ như thế? Tôi kêu mấy lần rồi!"
Người phục vụ tức giận buông bát mỳ xuống, gương mặt buồn bực đi vào.
Ai không bị ông làm phiền hả? Nhân viên phục vụ ở đây người nào cũng bị ông ta làm khó dễ, đồ ăn đầu bếp cũng làm cho không ông ta, mà ông ta còn luôn miệng phàn nàn đồ đạc không ngon, khách hàng người ta đều phải xếp hàng đợi, chỉ có một mình ông ta là nghênh ngang đi vào liền ngồi xuống, hơn nữa bản thân ông ta lại chiếm một cái bàn lớn, ai có gan đi qua ngồi vào đó cũng bị ông ta đuổi đi, một thân toàn mùi hôi thối.
Bạch Lạc Nhân kéo một cái ghế qua, ngồi đối diện với người này.
"Ai cho mày ngồi ở đây?" Người đàn ông này hút một sợi mỳ, trợn trừng mắt nhìn Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân lạnh lùng đáp lại một câu,"Tôi cho tôi ngồi ở đây."
Người đàn ông vỗ bàn một cái, thím Trâu từ trong phòng bếp lao ra ngoài.
"Mạnh Kiến Chí, ông đừng có không biết tốt xấu gì."
Người được gọi là Mạnh Kiến Chí này nhổ miếng mỳ đang ăn vào bát, chỉ vào mũi thím Trâu chửi,"Bà là con mẹ đê tiện mà còn dám ồn ào với tôi hả? Con điếm xấu xa! Tôi ăn uống chùa thì làm sao? Tôi nên ăn của bà, nếu không vì bà, con mẹ nó, liệu tôi có ngày hôm nay không! Bà nên nuôi tôi, bà nên cung cấp cho tôi, bà mắc tội với tôi, bà là cái con mẹ già thối tha......."
Bạch Lạc Nhân túm cổ áo Mạnh Kiến Chí, một chân huých phải cái bàn.
"Ông chửi ai đó?"
Mạnh Kiến Chí không hề đánh lại, trái lại cuộn tròn ở dưới đáy bàn rống lên,"Ai u , ai u, có người đánh người này!"
Tất cả khách hàng đều đi ra ngoài, cửa quán ăn bị chặn lại, trên cửa kính dán vô số khuôn mặt người.
"Mạnh Kiến Chí! Ông cút cho tôi! !" Thím Trâu bật khóc.
Bạch Lạc Nhân cảm giác trong này nhất định có chuyện gì đó.
Mạnh Kiến Chí ôm lấy một cái chân bàn, vẻ mặt giả vờ đau đớn,"Tôi không đi được, tôi bị đánh hỏng rồi, các người phải bồi thường tiền, không đền tiền tôi không đi."
Bạch Lạc Nhân đã nhìn ra, người này chính là người ấm ức khi bị thất bại, chuyên đi ức hiếp người thành thật lại yếu đuối. Đặc điểm lớn nhất của người như thế chính là thích càn quấy, đem toàn bộ bần cùng khốn khổ của mình đổ lên đầu người khác để trả thù, nói một cách đơn giản thì, ông ta sống không ra gì thì cũng không muốn để cho người khác sống khá hơn.
Có lẽ là nhìn thấy vóc dáng của Bạch Lạc Nhân cao lớn, hoặc cũng có thể nhân viên cửa hàng không chịu được nữa, mấy phục vụ nam trực tiếp tiến lên đạp cho Mạnh Kiến Chí một trận, Mạnh Kiến Chí khoa trương kêu gào chói tai người đứng bên cạnh.
Bây giờ Thím Trâu nhìn không nổi nữa, tiến lên ngăn cản mọi người,"Đừng đánh, đừng đánh nữa."
Mấy người dừng tay lại, khuôn mặt thím Trâu nước mắt tùm lum.
"Đem ông ta đuổi ra ngoài đi."
Người đàn ông vừa nghe thấy lời này ngay lập tức ngừng kêu gào, nổi giận mắng chửi,"Trâu Tú Vân, bà đúng là đồ đê tiện, bà dám đem tôi đuổi ra ngoài! Bà đúng là đồ xấu xa, bà là người phụ nữ tim đen, con trai của tôi cũng có thể nhìn ra bà......."
"Ông còn biết đến con trai ông hả?" Thím Trâu khóc thành tiếng,"Ông cút cho tôi!"
Mấy người cùng nhau đem Mạnh Kiến Chí ném ra ngoài.
Bạch Lạc Nhân đưa thím Trâu lên tầng hai, thím Trâu vẫn đang rơi nước mắt.
"Nhân Tử, để cho cháu chê cười rồi, điểm tâm còn chưa ăn được. Cháu chờ chút, thím đi làm cho cháu."
"Không cần đâu ạ." Bạch Lạc Nhân ngăn thím Trâu lại,"Cháu không đói bụng."
Thím Trâu ngồi đờ ra ở trên ghế, khóe mắt hiện lên mấy nếp nhăn.
Bạch Lạc Nhân đã nhìn ra đại khái vấn đề, người Mạnh Kiến Chí này nhất định chính là người chồng của thím Trâu đang ở bên ngoài làm chuyện lớn mà Bạch Hán Kỳ hay nhắc đến, trước kia vẫn không chịu lộ diện là vì sợ hai mẹ con thím Trâu liên lụy đến ông ta, bây giờ đột nhiên xuất hiện, nhất định là đã thăm dò được tin tức ở đâu đó biết thím Trâu có một cửa hàng như vậy, có lẽ muốn đến dính lấy để hưởng chút mỡ.
Loại đàn ông này thật đáng hận.
"Thím à, ba cháu biết chuyện này chưa?"
Thím Trâu vừa nghe đến tên Bạch Hán Kỳ, sắc mặt ngay lập tức thay đổi, bà kéo tay của Bạch Lạc Nhân, nhỏ giọng dặn dò,"Việc này cũng đừng để cho ba cháu biết, với cái tính khí của ông ấy, nhất định sẽ đánh Mạnh Kiến Chí đến tàn phế."
"Nghe lời này của thím, thím vẫn còn rất đau lòng cho ông ta hả?"
"Không phải thím đau lòng cho ông ta." Gương mặt Thím Trâu lo lắng băn khoăn,"Thím sợ ông ta lại lừa gạt ba cháu, cháu cũng thấy hiện tại ông ta như thế nào rồi! Nào còn giống con người nữa hả? Cả ngày ông ta vào quán cơm nổi điên lên, là vì cái gì, không phải là muốn chọc tức chúng ta, rồi chẳng may chúng ta đánh ông ta, thì nửa đời còn lại liền ăn vạ chúng ta nuôi sống hay sao!"
"Thím cũng không để cho ông ta cứ quấy rối mãi được phải không? Lúc thím nghèo túng, ông ta cũng không quan tâm đến thím, bây giờ thím vừa mới tốt được mấy ngày, ông ta lại mặt dày bám lấy. Thím à, đối phó với người như thế không thể nương tay, ông ta cần phải bị trừng trị."
"Nhân Tử." Thím Trâu kéo tay của Bạch Lạc Nhân,"Thím biết cháu có ý tốt, nhưng ông ta dù sao cũng là cha của con thím! Đây là do bản thân thím trồng lên nghiệt chướng, vậy cứ để thím đi thu dọn tàn cục đi! Nhân Tử, nghe thím nói, việc này cháu đừng nói cho ba cháu biết, tự thím có cách đối phó với ông ta."
Bạch Lạc Nhân nghe xong lời này, trong lòng rất rầu rĩ.
"Thím, cháu hỏi thím một việc, thím đã ly hôn với ông ta chưa?"
Ánh mí mắt Thím Trâu rủ xuống nhìn mặt bàn sáng loáng, khẽ thở dài một tiếng,"Kỳ thực, thím và ông ta căn bản thì không hề kết hôn, chúng ta là người nhà quê, hơn nữa quan niệm lạc hậu, làm gì có người nào đi chứng hôn. Hai nhà cùng ngồi ăn một bữa cơm, thế là đã xong mọi việc. Lúc đầu muốn đi làm giấy đăng ký kết hôn, kết quả ông ta đi ra ngoài làm công, chạy theo người đàn bà khác, ba năm chưa từng về nhà một lần, việc này cũng chưa giải quyết được. Khoảng thời gian cuộc sống còn khó khăn, mẹ chồng thím suốt ngày mắng chửi thím, nói con của bà không trở về nhà là do thím. Trong cơn tức giận thím mang theo con trai tới Bắc Kinh, ở đây đợi chờ cũng đã năm năm, năm năm rồi ông ta chưa từng liên lạc với thím, thím cứ nghĩ thím và người này coi như kết thúc, ai ngờ ông ta.....Ai nha, không nói nữa, càng nói càng đau lòng."
Bạch Lạc Nhân còn chưa kịp mở miệng, chợt nghe thấy tiếng gọi của Bạch Hán Kỳ.
"Con trai, con ở trên đó phải không?"
Thím Trâu vội vàng lau nước mắt, cấp tốc sửa sang lại quần áo, nhỏ giọng quay sang Bạch Lạc Nhân nhắc nhở,"Nhớ kỹ, đừng nói chuyện này cho ba cháu."
Bạch Lạc Nhân bất đắt dĩ gật đầu.
Bạch Hán Kỳ đi lên tầng, thở hổn hển mấy hơi, quay sang nói với Bạch Lạc Nhân,"Đại Hải vừa gọi điện cho ba, bảo trưa đến đón con, cùng đi ăn cơm."
Bạch Lạc Nhân tỏ ra không hứng thú,"Con không muốn đi."
"Ba cũng đồng ý với người ta rồi." Bạch Hán Kỳ vỗ đầu Bạch Lạc Nhân,"Đi thôi, người ta cũng có lòng tốt."
Bạch Lạc Nhân không lên tiếng, trực tiếp đi xuống tầng dưới.
Bạch Hán Kỳ nhìn chằm chằm thím Trâu xem xét một lúc thật lâu, hỏi,"Sao tôi thấy có người nằm ngang ngửa ở bên ngoài cửa hàng thế."
Thím Trâu che giấu,"Có thể là ăn xin."
"Sao ăn xin lại muốn chặn cửa chúng ta chứ? Thím chờ đấy, để tôi đi ra ngoài đuổi ông ta đi."
"Đừng!" Thím Trâu đột nhiên kéo áo Bạch Hán Kỳ lại, cảm giác được ánh mắt kinh ngạc của ông ta, lại đem vẻ mặt hốt hoảng thu lại,"Một người ăn xin thôi mà, không cần để ý đến ông ta làm gì, mấy ngày nữa ông ta liền đi mà."
"Thím đó, lòng dạ quá tốt đi." Bạch Hán Kỳ giả vờ giận nhìn thím Trâu.
Thím Trâu miễn cưỡng bài trừ ra một nụ cười, đi theo Bạch Hán Kỳ xuống tầng dưới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất