Sau Khi Sống Lại Tranh Của Tôi Hot Khắp Thế Giới
Chương 38
Nhưng đến tột cùng là có hay không?
Lâm Lạc không muốn hiểu, dứt khoát không muốn.
Chuyện này không quan trọng.
Lâm Lạc luôn làm mọi việc theo cảm tính.
Thích hay không, yêu hay không thì quá phức tạp và bí ẩn, rất khó để có câu trả lời rõ ràng.
Ngay lúc này, chỉ có mỗi việc cậu muốn nói chuyện với Tỉnh Ngộ là rõ ràng thôi.
Vì vậy, Lâm Lạc mở điện thoại của mình và nhấp vào mục trò chuyện của Tỉnh Ngộ.
Tuy nhiên, ngay khi chuẩn bị gửi tin nhắn, cậu nhận ra đã quá muộn, Tỉnh Ngộ có lẽ đã ngủ rồi chỉ có thể rút ngay bàn tay đang muốn gõ chữ lại.
Quên đi, đừng làm phiền người khác.
Nhưng khi ngón tay đang lướt nhẹ, cậu ấn nhầm vào một emo rồi gửi cho Tỉnh Ngộ.
Lâm Lạc: "Nhóc đáng yêu của anh đột nhiên xuất hiện.jpg."
“………..” Lâm Lạc lập tức thu hồi emo kia.
Một cái emo như vậy sao có thể diễn tả được khí chất hào hoa phong nhã của cậu cơ chứ.
"Nặc Nặc đã thu hồi một tin nhắn."
Tỉnh Ngộ còn chưa ngủ, đêm nay anh ở lại công ty.
Nửa đêm vẫn còn đọc tài liệu, Tỉnh Ngộ có chút mệt mỏi, vừa mới đặt tài liệu trong tay xuống nhấp một ngụm cà phê, liền nghe thấy điện thoại vang lên.
Tỉnh Ngộ cầm máy lên liền thấy Lâm Lạc thu hồi tin nhắn.
Tỉnh Ngộ: “?”
Nhìn thấy Tỉnh Ngộ gửi tin nhắn tới, Lâm Lạc suýt ném điện thoại ra xa.
Cũng không biết tại sao mặt cậu bỗng nóng lên, có cảm giác như đang nhìn trộm thì bị bắt quả tang.
Lâm Lạc bình tĩnh lại, giải thích: “Tôi run tay ấn nhầm đó.”
Sau khi mua điện thoại được vài tháng, Lâm Lạc đã dần học được cách nói chuyện của giới trẻ ngày nay.
Tỉnh Ngộ: "Muộn như vậy sao còn chưa ngủ? Cậu đang làm gì vậy?"
Lâm Lạc ngoan ngoãn trả lời: "Tôi mải vẽ tranh quá nên quên mất thời gian, mới xíu thời gian mà đã muộn rồi."
Bây giờ tôi định đi ngủ đây - nhưng Lâm Lạc đã không gửi tin nhắn này qua.
Trò chuyện với Tỉnh Ngộ rồi, cậu lại không buồn ngủ nữa.
“Sao anh chưa ngủ vậy?” Lâm Lạc hỏi ngược lại.
“Đang làm việc.” Tỉnh Ngộ đáp, “Làm công ăn lương mà, cậu cũng biết đấy.”
Lâm Lạc bật cười thành tiếng: “Vậy nữa cơ, ông chủ Tỉnh, Tỉnh tổng! Anh còn đi làm công thì tính để người khác sống sao hả?”
Tỉnh Ngộ đáp: “Làm công cho hội đồng quản trị, ngày nào họ cũng nhìn chằm chằm tôi.”
Mặc dù đây là tập đoàn do anh thành lập, Tỉnh Ngộ anh cũng là người nắm cổ phần nhiều nhất, nhưng đó cũng không phải là phòng khách nhà anh.
Có rất nhiều thời điểm anh không thể tự ý quyết định được.
Lâm Lạc nói: "Nếu anh cảm thấy phiền phức, vậy có thể chia sẻ với tôi, tôi sẽ giúp anh một tay."
“Mơ đi,” Tỉnh Ngộ đáp, “Nhóc con, đừng cả ngày nghĩ viển vông nữa.”
Trò chuyện với nhóc thối này một lúc, tình trạng mệt mỏi vì làm việc cả ngày của Tỉnh Ngộ đã giảm bớt đi rất nhiều.
“Cái gì gọi là nghĩ viển vông hả, chẳng phải tôi chỉ muốn giúp anh san sẻ phiền não thôi sao?”
Lâm Lạc đột nhiên cảm thấy sau khi trọng sinh, dường như cậu đã thay đổi rất nhiều.
Ít nhất cậu đã biết nói đùa – việc này có công lao rất lớn của Tỉnh Ngộ.
Lâm Lạc muốn cảm ơn anh, liền nói:
“Ông chủ Tỉnh, muốn mua tranh không? Kiệt tác của Lâm Nặc có thể bán rẻ cho ông một chút đó, chỉ cần 1999999 thôi nha.”
Đối với tranh của Lâm Lạc mà nói, mức giá này quả thực quá rẻ.
Nhưng cậu đoán Tỉnh Ngộ sẽ không cần.
Suy cho cùng, cậu cũng chỉ là một đứa trẻ không có tiếng tăm gì, chào giá hai triệu cho một bức tranh, quả là quá phóng đại.
Tỉnh Ngộ đếm xem có mấy số chín, cười một tiếng: "Đúng là công phu sư tử ngoạm, kiệt tác gì mà đắt như vậy hả, cho tôi xem xem?"
Ôm tâm tình vừa thấp thỏm lại vừa tự hào, cậu chụp lại bức tranh vừa vẽ hôm nay gửi cho anh.
Bức tranh này tập trung vào Tỉnh Ngộ, mọi thứ xung quanh chỉ làm nền cho anh.
Anh đang ở trong một sòng bạc dưới lòng đất, xung quanh rất ồn ào, hỗn loạn và mờ mịt, nhưng anh lại có một khí chất tao nhã, không hòa hợp với môi trường xung quanh, rất bắt mắt.
Mặc dù bức ảnh Lâm Lạc chụp rất bình thường, nhưng điều đó không làm giảm sức hút của chính bức tranh.
Tỉnh Ngộ lười biếng dựa vào lưng ghế, một lúc sau mới ngồi thẳng lại.
Người đàn ông xem đi xem lại bức ảnh rất nhiều lần, nhưng do đây chỉ là chụp lại nên có rất nhiều chi tiết anh không nhìn rõ.
Sau đó Lâm Lạc gửi thêm một vài tin nhắn:
“Sao nào, tôi vẽ đẹp chứ?”
“Có thể hiện được hết khí chất cao quý của ông chủ Tỉnh ngài không?”
“Muốn 2 triệu cũng không quá nhiều chứ?”
“Hay là ông chủ Tỉnh cảm thấy khí chất của mình không đáng giá 2 triệu nha?”
Tỉnh Ngộ cảm thấy thú vị, trả lời cậu nhóc:
“Tôi mua bức tranh này để làm gì chứ?”
"Treo ở nhà tự mình ngắm chứ làm gì", Lâm Lạc nói, "Anh hãy treo nó trong phòng ngủ, sau đó mỗi ngày đều có thể chiêm ngưỡng khuôn mặt đẹp trai của mình ngay khi mở mắt, tuyệt biết bao!"
Tỉnh Ngộ: "Thần kinh."
“Nếu muốn vậy, chẳng thà tôi treo một bức ảnh ở đó còn hơn? Rẻ hơn nhiều đó.”
“Tại sao anh lại keo kiệt như vậy?” Lâm Lạc nói, “Hơn nữa, một bức ảnh có thể so sánh với tranh của tôi không? Tôi nghệ thuật như này cơ mà”.
Tỉnh Ngộ thực sự thích bức tranh này.
Xét về kỹ thuật và trình độ hội họa, Tỉnh Ngộ không hề cảm thấy nó kém hơn nhiều so với tranh của Lâm Lạc thật, giống như Lâm Lạc còn sống và vẽ cho mình một bức tranh vậy.
Đột nhiên Tỉnh Ngộ động tâm rồi.
Nhưng là một thương nhân nên đương nhiên anh phải suy nghĩ vấn đề dưới góc độ của một thương nhân.
Về lâu dài, tranh của Lâm Nặc có thể sẽ có giá trị thương mại lớn trong tương lai, nếu bây giờ anh đầu tư, vậy sau này sẽ có lời lớn.
Nhưng nếu giá quá cao thì sẽ không hiệu quả.
Tỉnh Ngộ tính toán rồi đáp: “Bớt vài số 9 đi rồi tôi sẽ mua.”
Lâm Lạc giận rồi.
Hai triệu mà vẫn chê đắt?!
Tôi chính là Lâm Lạc đã từng bán 200 triệu một bức tranh nha!
Có điều, ai bảo giờ cậu không mặc vest nên người khác không biết cậu là chính chủ chứ.
Lâm Lạc thở dài, bất đắc dĩ nói: "Không được, tối đa là một số thôi."
“Nếu anh không mua, vậy tôi không bán nữa, giữ lại cho chính mình.”
“Sẽ treo trong phòng ngủ, mỗi ngày mở mắt là được chiêm ngưỡng khuôn mặt đẹp trai của tôi sao?” Tỉnh Ngộ lặp lại lời Lâm Lạc đã nói với anh.
Lâm Lạc: “……………….”
Hơi xấu hổ nha.
Nhưng lại cảm thấy rất không rồi.
Vậy cũng được đó.
“Vậy anh nói xem có muốn mua hay không?”
“Muốn.” Tỉnh Ngộ nói, “nhưng ngày mai tôi phải đến tận nơi xem đồ thật, sau đó mới quyết định có mua hay không”.
Lâm Lạc chẳng hề ngán, anh ta đến tận nơi xem tranh càng tốt, chắc chắn càng nhìn càng thích cho mà xem.
“Được rồi.” Lâm Lạc nói, “Tôi đang ở Thế Giới Hội Họa, ngày mai anh qua đây đi.”
Có lẽ vì nghèo quá lâu nên Lâm Lạc bây giờ rất quan tâm đến việc kiếm tiền.
Mặc dù bây giờ cậu đã không thiếu tiền.
Ngày hôm sau, Tỉnh Ngộ đến như đã hẹn.
Lâm Lạc buổi sáng dậy ăn sáng, sau đó gọi điện cho Phùng Quyên nói mình sẽ không về nhà, rồi lại tiếp tục đắm mình trong phòng tranh.
Hôm nay cậu không vẽ bức nào.
Thay vào đó, cậu lấy bút chì và phác thảo khung cảnh bên ngoài cửa sổ của Thế Giới Hội Họa.
Kỹ năng cơ bản không thể bị mất.
Vì vậy, khi Tỉnh Ngộ tới, anh đã nhìn thấy Lâm Lạc đứng lặng lẽ một mình trước cửa sổ phòng tranh, tay quơ cây bút chì và vẽ một bản phác thảo trên giấy trắng.
Trên mặt giấy, những ngôi nhà cao tầng trên phố, những chiếc xe đạp chung đậu ven đường đều được cậu tái hiện rõ ràng từng thứ một.
Trong phòng tranh chỉ còn tiếng bút chì sột soạt.
Nhìn khung cảnh trước mắt, Tỉnh Ngộ đột nhiên không muốn cắt ngang, anh chỉ lặng lẽ đứng đó nhìn Lâm Lạc vẽ tranh.
Lâm Lạc không muốn hiểu, dứt khoát không muốn.
Chuyện này không quan trọng.
Lâm Lạc luôn làm mọi việc theo cảm tính.
Thích hay không, yêu hay không thì quá phức tạp và bí ẩn, rất khó để có câu trả lời rõ ràng.
Ngay lúc này, chỉ có mỗi việc cậu muốn nói chuyện với Tỉnh Ngộ là rõ ràng thôi.
Vì vậy, Lâm Lạc mở điện thoại của mình và nhấp vào mục trò chuyện của Tỉnh Ngộ.
Tuy nhiên, ngay khi chuẩn bị gửi tin nhắn, cậu nhận ra đã quá muộn, Tỉnh Ngộ có lẽ đã ngủ rồi chỉ có thể rút ngay bàn tay đang muốn gõ chữ lại.
Quên đi, đừng làm phiền người khác.
Nhưng khi ngón tay đang lướt nhẹ, cậu ấn nhầm vào một emo rồi gửi cho Tỉnh Ngộ.
Lâm Lạc: "Nhóc đáng yêu của anh đột nhiên xuất hiện.jpg."
“………..” Lâm Lạc lập tức thu hồi emo kia.
Một cái emo như vậy sao có thể diễn tả được khí chất hào hoa phong nhã của cậu cơ chứ.
"Nặc Nặc đã thu hồi một tin nhắn."
Tỉnh Ngộ còn chưa ngủ, đêm nay anh ở lại công ty.
Nửa đêm vẫn còn đọc tài liệu, Tỉnh Ngộ có chút mệt mỏi, vừa mới đặt tài liệu trong tay xuống nhấp một ngụm cà phê, liền nghe thấy điện thoại vang lên.
Tỉnh Ngộ cầm máy lên liền thấy Lâm Lạc thu hồi tin nhắn.
Tỉnh Ngộ: “?”
Nhìn thấy Tỉnh Ngộ gửi tin nhắn tới, Lâm Lạc suýt ném điện thoại ra xa.
Cũng không biết tại sao mặt cậu bỗng nóng lên, có cảm giác như đang nhìn trộm thì bị bắt quả tang.
Lâm Lạc bình tĩnh lại, giải thích: “Tôi run tay ấn nhầm đó.”
Sau khi mua điện thoại được vài tháng, Lâm Lạc đã dần học được cách nói chuyện của giới trẻ ngày nay.
Tỉnh Ngộ: "Muộn như vậy sao còn chưa ngủ? Cậu đang làm gì vậy?"
Lâm Lạc ngoan ngoãn trả lời: "Tôi mải vẽ tranh quá nên quên mất thời gian, mới xíu thời gian mà đã muộn rồi."
Bây giờ tôi định đi ngủ đây - nhưng Lâm Lạc đã không gửi tin nhắn này qua.
Trò chuyện với Tỉnh Ngộ rồi, cậu lại không buồn ngủ nữa.
“Sao anh chưa ngủ vậy?” Lâm Lạc hỏi ngược lại.
“Đang làm việc.” Tỉnh Ngộ đáp, “Làm công ăn lương mà, cậu cũng biết đấy.”
Lâm Lạc bật cười thành tiếng: “Vậy nữa cơ, ông chủ Tỉnh, Tỉnh tổng! Anh còn đi làm công thì tính để người khác sống sao hả?”
Tỉnh Ngộ đáp: “Làm công cho hội đồng quản trị, ngày nào họ cũng nhìn chằm chằm tôi.”
Mặc dù đây là tập đoàn do anh thành lập, Tỉnh Ngộ anh cũng là người nắm cổ phần nhiều nhất, nhưng đó cũng không phải là phòng khách nhà anh.
Có rất nhiều thời điểm anh không thể tự ý quyết định được.
Lâm Lạc nói: "Nếu anh cảm thấy phiền phức, vậy có thể chia sẻ với tôi, tôi sẽ giúp anh một tay."
“Mơ đi,” Tỉnh Ngộ đáp, “Nhóc con, đừng cả ngày nghĩ viển vông nữa.”
Trò chuyện với nhóc thối này một lúc, tình trạng mệt mỏi vì làm việc cả ngày của Tỉnh Ngộ đã giảm bớt đi rất nhiều.
“Cái gì gọi là nghĩ viển vông hả, chẳng phải tôi chỉ muốn giúp anh san sẻ phiền não thôi sao?”
Lâm Lạc đột nhiên cảm thấy sau khi trọng sinh, dường như cậu đã thay đổi rất nhiều.
Ít nhất cậu đã biết nói đùa – việc này có công lao rất lớn của Tỉnh Ngộ.
Lâm Lạc muốn cảm ơn anh, liền nói:
“Ông chủ Tỉnh, muốn mua tranh không? Kiệt tác của Lâm Nặc có thể bán rẻ cho ông một chút đó, chỉ cần 1999999 thôi nha.”
Đối với tranh của Lâm Lạc mà nói, mức giá này quả thực quá rẻ.
Nhưng cậu đoán Tỉnh Ngộ sẽ không cần.
Suy cho cùng, cậu cũng chỉ là một đứa trẻ không có tiếng tăm gì, chào giá hai triệu cho một bức tranh, quả là quá phóng đại.
Tỉnh Ngộ đếm xem có mấy số chín, cười một tiếng: "Đúng là công phu sư tử ngoạm, kiệt tác gì mà đắt như vậy hả, cho tôi xem xem?"
Ôm tâm tình vừa thấp thỏm lại vừa tự hào, cậu chụp lại bức tranh vừa vẽ hôm nay gửi cho anh.
Bức tranh này tập trung vào Tỉnh Ngộ, mọi thứ xung quanh chỉ làm nền cho anh.
Anh đang ở trong một sòng bạc dưới lòng đất, xung quanh rất ồn ào, hỗn loạn và mờ mịt, nhưng anh lại có một khí chất tao nhã, không hòa hợp với môi trường xung quanh, rất bắt mắt.
Mặc dù bức ảnh Lâm Lạc chụp rất bình thường, nhưng điều đó không làm giảm sức hút của chính bức tranh.
Tỉnh Ngộ lười biếng dựa vào lưng ghế, một lúc sau mới ngồi thẳng lại.
Người đàn ông xem đi xem lại bức ảnh rất nhiều lần, nhưng do đây chỉ là chụp lại nên có rất nhiều chi tiết anh không nhìn rõ.
Sau đó Lâm Lạc gửi thêm một vài tin nhắn:
“Sao nào, tôi vẽ đẹp chứ?”
“Có thể hiện được hết khí chất cao quý của ông chủ Tỉnh ngài không?”
“Muốn 2 triệu cũng không quá nhiều chứ?”
“Hay là ông chủ Tỉnh cảm thấy khí chất của mình không đáng giá 2 triệu nha?”
Tỉnh Ngộ cảm thấy thú vị, trả lời cậu nhóc:
“Tôi mua bức tranh này để làm gì chứ?”
"Treo ở nhà tự mình ngắm chứ làm gì", Lâm Lạc nói, "Anh hãy treo nó trong phòng ngủ, sau đó mỗi ngày đều có thể chiêm ngưỡng khuôn mặt đẹp trai của mình ngay khi mở mắt, tuyệt biết bao!"
Tỉnh Ngộ: "Thần kinh."
“Nếu muốn vậy, chẳng thà tôi treo một bức ảnh ở đó còn hơn? Rẻ hơn nhiều đó.”
“Tại sao anh lại keo kiệt như vậy?” Lâm Lạc nói, “Hơn nữa, một bức ảnh có thể so sánh với tranh của tôi không? Tôi nghệ thuật như này cơ mà”.
Tỉnh Ngộ thực sự thích bức tranh này.
Xét về kỹ thuật và trình độ hội họa, Tỉnh Ngộ không hề cảm thấy nó kém hơn nhiều so với tranh của Lâm Lạc thật, giống như Lâm Lạc còn sống và vẽ cho mình một bức tranh vậy.
Đột nhiên Tỉnh Ngộ động tâm rồi.
Nhưng là một thương nhân nên đương nhiên anh phải suy nghĩ vấn đề dưới góc độ của một thương nhân.
Về lâu dài, tranh của Lâm Nặc có thể sẽ có giá trị thương mại lớn trong tương lai, nếu bây giờ anh đầu tư, vậy sau này sẽ có lời lớn.
Nhưng nếu giá quá cao thì sẽ không hiệu quả.
Tỉnh Ngộ tính toán rồi đáp: “Bớt vài số 9 đi rồi tôi sẽ mua.”
Lâm Lạc giận rồi.
Hai triệu mà vẫn chê đắt?!
Tôi chính là Lâm Lạc đã từng bán 200 triệu một bức tranh nha!
Có điều, ai bảo giờ cậu không mặc vest nên người khác không biết cậu là chính chủ chứ.
Lâm Lạc thở dài, bất đắc dĩ nói: "Không được, tối đa là một số thôi."
“Nếu anh không mua, vậy tôi không bán nữa, giữ lại cho chính mình.”
“Sẽ treo trong phòng ngủ, mỗi ngày mở mắt là được chiêm ngưỡng khuôn mặt đẹp trai của tôi sao?” Tỉnh Ngộ lặp lại lời Lâm Lạc đã nói với anh.
Lâm Lạc: “……………….”
Hơi xấu hổ nha.
Nhưng lại cảm thấy rất không rồi.
Vậy cũng được đó.
“Vậy anh nói xem có muốn mua hay không?”
“Muốn.” Tỉnh Ngộ nói, “nhưng ngày mai tôi phải đến tận nơi xem đồ thật, sau đó mới quyết định có mua hay không”.
Lâm Lạc chẳng hề ngán, anh ta đến tận nơi xem tranh càng tốt, chắc chắn càng nhìn càng thích cho mà xem.
“Được rồi.” Lâm Lạc nói, “Tôi đang ở Thế Giới Hội Họa, ngày mai anh qua đây đi.”
Có lẽ vì nghèo quá lâu nên Lâm Lạc bây giờ rất quan tâm đến việc kiếm tiền.
Mặc dù bây giờ cậu đã không thiếu tiền.
Ngày hôm sau, Tỉnh Ngộ đến như đã hẹn.
Lâm Lạc buổi sáng dậy ăn sáng, sau đó gọi điện cho Phùng Quyên nói mình sẽ không về nhà, rồi lại tiếp tục đắm mình trong phòng tranh.
Hôm nay cậu không vẽ bức nào.
Thay vào đó, cậu lấy bút chì và phác thảo khung cảnh bên ngoài cửa sổ của Thế Giới Hội Họa.
Kỹ năng cơ bản không thể bị mất.
Vì vậy, khi Tỉnh Ngộ tới, anh đã nhìn thấy Lâm Lạc đứng lặng lẽ một mình trước cửa sổ phòng tranh, tay quơ cây bút chì và vẽ một bản phác thảo trên giấy trắng.
Trên mặt giấy, những ngôi nhà cao tầng trên phố, những chiếc xe đạp chung đậu ven đường đều được cậu tái hiện rõ ràng từng thứ một.
Trong phòng tranh chỉ còn tiếng bút chì sột soạt.
Nhìn khung cảnh trước mắt, Tỉnh Ngộ đột nhiên không muốn cắt ngang, anh chỉ lặng lẽ đứng đó nhìn Lâm Lạc vẽ tranh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất