Chương 12
Bầu trời vào đêm, Phong Ngâm liền dựa theo chỉ dẫn của Sở Tương Tích mà tìm đường lặn ra khỏi liên trì, thay y phục dạ hành phi thân vụt ra ngoài.
Nam Cung Kiệt bố trí nhân thủ tại Bạch Ngọc trấn tuy nhiều nhưng chủ yếu lục soát tìm người là sở trường, còn công phu chỉ là mô phỏng theo (ý là chỉ ở mức bình thường), Phong Ngâm khinh công luôn luôn tuyệt chiêu, ra khỏi Bạch Ngọc trấn chỉ trong vòng nửa canh giờ.
Bạch Ngọc trấn chỉ là một trấn nhỏ hẻo lánh, cùng Huyền Minh giáo ở Trung Nguyên cách một khoảng cách rất xa, thể lực của Phong Ngâm còn chưa khôi phục tốt, không thể không vừa đi vừa nghỉ, đến Huyền Minh giáo đã là canh năm.
Tiến vào đại lao Huyền Minh giáo dễ như trở bàn tay, Phong Ngâm hiểu được là Nam Cung Kiệt cố ý muốn chính mình đi vào, y luôn luôn như thế chờ người khác tự chui đầu vào lưới.
-Phong, Phong Ngâm…._Nhạn Thiên Nhai ngốc lăng lăng nhìn Phong Ngâm một thân hắc y đứng trước mặt, yết hầu khô khốc khàn khàn mà hô lên tên hắn.
Phong Ngâm vọt đến trước mặt Nhạn Thiên Nhai, trấn tĩnh nói_:” Há miệng! Đem viên thuốc nuốt xuống!”_Phong Ngâm từ trong vạt áo lấy ra viên bảo mệnh hoàn duy nhất mà Sở Tương Tích cho hắn, rồi cầm lấy hàm dưới của Nhạn Thiên Nhai, đẩy nhanh viên thuốc vào miệng trôi xuống yết hầu của Nhạn Thiên Nhai.
Bảo hoàn mệnh là do Sở Tương Tích lo lắng nếu như Phong Ngâm sự tình bại lộ, ở thời điểm cuối cùng có thể bảo về tâm mạch vì thế cố ý dặn dò hắn mang theo bên người.
Nhưng thế nào vẫn không nghĩ đến, Phong Ngâm chính là sớm đã hạ quyết tâm hẳn phải chết….
Dược hiệu rất nhanh có tác dụng, Nhạn Thiên Nhai cảm thấy ở ngực có chân khí ngưng tụ, nội lực nhanh chóng khôi phục được bảy phần.
Nhạn Thiên Nhai cũng không rảnh ngẫm nghĩ, vội la lên_: “Ngươi đi mau! Nam Cung Kiệt đã bố trí sẵn mai phục…”
Thiết liên theo tiếng đao chém mà đứt đoạn.
Tay chân Nhạn Thiên Nhai bị trói buộc đều được thoát ra, sắc mặt Phong Ngâm đã muốn có vẻ có chút tái nhợt, trên trán dày đặc mồ hôi.
Nhạn Thiên Nhai nhìn sắc mặt tiều tụy của hắn, đau lòng nói_: “Thân thể của ngươi….”
Phong Ngâm không muốn nói đến, chỉ nắm chặt tay Nhạn Thiên Nhai, muốn kéo đem ra khỏi lao.
-Ba…ba.._Trước cửa lao liền vang lên một trận vỗ tay hoan nghênh, Nam Cung Kiệt nét mặt lạnh lùng xuất hiện trước mặt hai người, khóe miệng mang theo chút khinh miệt cười, thần sắc mặt đều là ý tứ châm chọc.
-Qủa nhiên là mối tình thắm thiết, thật sự làm cho người khác hâm mộ_Nhìn Phong Ngâm cùng Nhạn Thiên Nhai gắt gao nắm lấy tay nhau, Nam Cung Kiệt tận lực áp chế lửa giận trong lòng, lạnh nhạt nói_: “Phong Ngâm, chẳng lẽ ngươi cho rằng với sức của hai người các ngươi, có thể lao ra khỏi Huyền Minh giáo? “
Phong Ngâm theo thói quen đem Nhạn Thiên Nhai kéo đến phía sau, rồi sau đó trấn tĩnh nhìn Nam Cung Kiệt nói_: “ Thuộc hạ không có từng nghĩ qua như vậy.”
Nam Cung Kiệt nhíu mày, [hừ] nói_: “ Vậy ngươi chính là ôm tâm hẳn phải chết mà xông vào?”
-Chỉ cần Thiếu chủ buông tha cho Nhạn Thiên Nhai_Phong Ngâm chậm rãi nhắm mắt, rồi sau đó trấn tĩnh nhìn về phía Nam Cung Kiệt_: “ Mệnh của thuộc hạ, có thể mặc ý cho Thiếu chủ xử trí”
-Phong Ngâm!_Nhạn Thiên Nhai khẩn trương mà đem người Phong Ngâm xoay lại phía mình, khó có thể tin mà lắc đầu.
Nam Cung Kiệt cắn chặt môi, một tay nắm lấy tay Phong Ngâm kéo đến trước mặt mình, hung hăng nhìn thẳng vào ánh mắt bình tĩnh của hắn:_ “ Ngươi như thế liền thương hắn? Nguyện dùng chính tính mạng của mình để đổi mạng của hắn ? “ ( hắn: Nhạn Thiên Nhai)
Phong Ngâm xoay đầu đi hướng khác, không có phủ nhận.
Nhạn Thiên Nhai đang muốn bước tới đoạt lại Phong Ngâm, lập tức trên cổ có bảy, tám chuôi kiếm chĩa vào.
-Ha..ha….Tốt!_Nam Cung Kiệt ngửa đầu cười lên vài tiếng, đột nhiên bắt lấy vạt áo trứơc ngực Phong Ngâm, dùng sức một cái kéo hắn về phía chính mình, đem mặt dán bên tai hắn, âm thanh thưa thớt thì thầm_:”Thật sự, tốt lắm…”
Nam Cung Kiệt bố trí nhân thủ tại Bạch Ngọc trấn tuy nhiều nhưng chủ yếu lục soát tìm người là sở trường, còn công phu chỉ là mô phỏng theo (ý là chỉ ở mức bình thường), Phong Ngâm khinh công luôn luôn tuyệt chiêu, ra khỏi Bạch Ngọc trấn chỉ trong vòng nửa canh giờ.
Bạch Ngọc trấn chỉ là một trấn nhỏ hẻo lánh, cùng Huyền Minh giáo ở Trung Nguyên cách một khoảng cách rất xa, thể lực của Phong Ngâm còn chưa khôi phục tốt, không thể không vừa đi vừa nghỉ, đến Huyền Minh giáo đã là canh năm.
Tiến vào đại lao Huyền Minh giáo dễ như trở bàn tay, Phong Ngâm hiểu được là Nam Cung Kiệt cố ý muốn chính mình đi vào, y luôn luôn như thế chờ người khác tự chui đầu vào lưới.
-Phong, Phong Ngâm…._Nhạn Thiên Nhai ngốc lăng lăng nhìn Phong Ngâm một thân hắc y đứng trước mặt, yết hầu khô khốc khàn khàn mà hô lên tên hắn.
Phong Ngâm vọt đến trước mặt Nhạn Thiên Nhai, trấn tĩnh nói_:” Há miệng! Đem viên thuốc nuốt xuống!”_Phong Ngâm từ trong vạt áo lấy ra viên bảo mệnh hoàn duy nhất mà Sở Tương Tích cho hắn, rồi cầm lấy hàm dưới của Nhạn Thiên Nhai, đẩy nhanh viên thuốc vào miệng trôi xuống yết hầu của Nhạn Thiên Nhai.
Bảo hoàn mệnh là do Sở Tương Tích lo lắng nếu như Phong Ngâm sự tình bại lộ, ở thời điểm cuối cùng có thể bảo về tâm mạch vì thế cố ý dặn dò hắn mang theo bên người.
Nhưng thế nào vẫn không nghĩ đến, Phong Ngâm chính là sớm đã hạ quyết tâm hẳn phải chết….
Dược hiệu rất nhanh có tác dụng, Nhạn Thiên Nhai cảm thấy ở ngực có chân khí ngưng tụ, nội lực nhanh chóng khôi phục được bảy phần.
Nhạn Thiên Nhai cũng không rảnh ngẫm nghĩ, vội la lên_: “Ngươi đi mau! Nam Cung Kiệt đã bố trí sẵn mai phục…”
Thiết liên theo tiếng đao chém mà đứt đoạn.
Tay chân Nhạn Thiên Nhai bị trói buộc đều được thoát ra, sắc mặt Phong Ngâm đã muốn có vẻ có chút tái nhợt, trên trán dày đặc mồ hôi.
Nhạn Thiên Nhai nhìn sắc mặt tiều tụy của hắn, đau lòng nói_: “Thân thể của ngươi….”
Phong Ngâm không muốn nói đến, chỉ nắm chặt tay Nhạn Thiên Nhai, muốn kéo đem ra khỏi lao.
-Ba…ba.._Trước cửa lao liền vang lên một trận vỗ tay hoan nghênh, Nam Cung Kiệt nét mặt lạnh lùng xuất hiện trước mặt hai người, khóe miệng mang theo chút khinh miệt cười, thần sắc mặt đều là ý tứ châm chọc.
-Qủa nhiên là mối tình thắm thiết, thật sự làm cho người khác hâm mộ_Nhìn Phong Ngâm cùng Nhạn Thiên Nhai gắt gao nắm lấy tay nhau, Nam Cung Kiệt tận lực áp chế lửa giận trong lòng, lạnh nhạt nói_: “Phong Ngâm, chẳng lẽ ngươi cho rằng với sức của hai người các ngươi, có thể lao ra khỏi Huyền Minh giáo? “
Phong Ngâm theo thói quen đem Nhạn Thiên Nhai kéo đến phía sau, rồi sau đó trấn tĩnh nhìn Nam Cung Kiệt nói_: “ Thuộc hạ không có từng nghĩ qua như vậy.”
Nam Cung Kiệt nhíu mày, [hừ] nói_: “ Vậy ngươi chính là ôm tâm hẳn phải chết mà xông vào?”
-Chỉ cần Thiếu chủ buông tha cho Nhạn Thiên Nhai_Phong Ngâm chậm rãi nhắm mắt, rồi sau đó trấn tĩnh nhìn về phía Nam Cung Kiệt_: “ Mệnh của thuộc hạ, có thể mặc ý cho Thiếu chủ xử trí”
-Phong Ngâm!_Nhạn Thiên Nhai khẩn trương mà đem người Phong Ngâm xoay lại phía mình, khó có thể tin mà lắc đầu.
Nam Cung Kiệt cắn chặt môi, một tay nắm lấy tay Phong Ngâm kéo đến trước mặt mình, hung hăng nhìn thẳng vào ánh mắt bình tĩnh của hắn:_ “ Ngươi như thế liền thương hắn? Nguyện dùng chính tính mạng của mình để đổi mạng của hắn ? “ ( hắn: Nhạn Thiên Nhai)
Phong Ngâm xoay đầu đi hướng khác, không có phủ nhận.
Nhạn Thiên Nhai đang muốn bước tới đoạt lại Phong Ngâm, lập tức trên cổ có bảy, tám chuôi kiếm chĩa vào.
-Ha..ha….Tốt!_Nam Cung Kiệt ngửa đầu cười lên vài tiếng, đột nhiên bắt lấy vạt áo trứơc ngực Phong Ngâm, dùng sức một cái kéo hắn về phía chính mình, đem mặt dán bên tai hắn, âm thanh thưa thớt thì thầm_:”Thật sự, tốt lắm…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất