Chương 46
Ân Kỳ Uyên vẫn luôn ở phòng của Nhạn Lạc chờ nàng trở lại. Xa xa nghe âm thanh tiếng nàng đi đường, vội vàng đứng dậy mở cửa.
-“Nhạn nhi”_Ân Kỳ Uyên một phen nhảy ra ôm lấy Nhạn Lạc vừa bước vào cửa.
Nhạn Lạc lập tức vứt cho một cái xem thường, nhấc chân giẫm lên giày của Ân Kỳ Uyên rồi mới đẩy hắn ta ra.
Ân Kỳ Uyên cũng không có tức giận, ôn nhu nói_: “Phong Ngâm là theo nàng nói cái gì?”
-“Còn có thể là cái gì?”_Nhạn Lạc liếc Ân Kỳ Uyên một cái_: “Không phải là muốn ta giúp hắn lấy được giải dược sao?”
Ân Kỳ Uyên nghĩ nghĩ_: “Hắn sao lại nghĩ tìm đến nàng nhờ vả?”
Nhạn Lạc tức giận_: “Ngươi còn hỏi là vì sao? Còn không phải là hiểu lầm giữa ta và ngươi có quan hệ sao?”_Bĩu môi cái miệng nhỏ nhắn, Nhạn Lạc căm giận nói_: “Ta mới không có tốt bụng như thế, cứu một người muốn giết chính mình”
Ân Kỳ Uyên điểm nhẹ mũi Nhạn Lạc, cười nói_: “Hắn có tìm ngươi cũng vô dụng, bởi vì giải dược duy nhất trên đời này….”_Ân Kỳ Uyên thần sắc giảo hoạt nói_: “ Cũng không có ở trên tay ta.”
-“Ngươi…”_Nhạn Lạc kinh ngạc trừng to hai mắt_: “Ngươi không phải đã nói dùng linh ngọc đổi lấy giải dược sao?”
Ân Kỳ Uyên nhướng mi_: “Ta đều đã có chủ ý của mình”.
Nhạn Lạc lo lắng_: “Nếu như ngươi nuốt lời đắc tội với Huyền Minh giáo, tất sẽ khiến cho võ lâm một hồi phân tranh”.
-“Huyền Minh giáo là ma giáo, mọi người đều muốn giết. Nhà ta lại là chính phái đứng đầu. Nếu thật sự khơi mào phân tranh, bọn hắn chính là thất bại thảm hại.”_Ân Kỳ Uyên đắc ý nhướng mày_: “Nếu ta có thể có được linh ngọc, ở võ lâm xưng bá dễ như trở bàn tay. Một khi giang hồ hỗn loạn, đúng là thời thế tạo anh hùng, ta nhất định có thể ngồi lên cái ghế minh chủ võ lâm”.
-“Anh hùng? Ta phỉ nhổ! Ngươi nhiều nhất cũng chỉ là một đầu gấu chó* mà thôi!”_Nhạn Lạc không thể ngờ Ân Kỳ Uyên lại lòng dạ thâm sâu như thế, lại muốn tính kế toàn bộ giang hồ.
*nhất cẩu đầu hùng: ý chỉ những người nhát gan, chỉ tỏ vẻ ra oai.
Ân Kỳ Uyên ngượng ngùng sờ sờ mũi mình.
Khẩu khí bình thường lại, Nhạn Lạc tiếp tục nói_: “Chỉ có thời gian hai ngày, ngươi làm thế nào để Phong Ngâm tự nguyện giao ra linh ngọc?”
Ân Kỳ Uyên trầm ngâm nói_: “Cho nên sáng sớm ngày mai, ta muốn đi ra khỏi thành, đi gặp một người, hỏi hắn ta xem liệu có biện pháp gì?”
Nhạn Lạc như có điều suy nghĩ_: “Đi gặp Tiêu Hà Thần?”
-“Thông minh”_Ân Kỳ Uyên cười cười.
Ân Kỳ Uyên nhìn ra ngoài cửa sổ, nói_: “Thời gian không còn sớm nữa, nhanh một chút đi nghỉ ngơi”.
Chờ Nhạn Lạc gật đầu, Ân Kỳ Uyên cười rồi đi ra ngoài. Cho đên khi thấy bóng dáng của Ân Kỳ Uyên biến mất không thấy sau chỗ rẽ, Nhạn Lạc mới yên tâm bỏ đi tảng đá trong đầu mình, thở dài một hơi.
Nhạn Lạc lăn lộn khó ngủ một đêm, thật vất vả mới đợi sắc trời sáng ra, khoác kiện ngoại bào liền vội đi tìm phòng ngủ của Nhạn Thiên Nhai.
-“Nhị ca! Mở cửa nhanh!”_Nhạn Lạc kêu một hồi lâu cũng không thấy người ra mở cửa, đang muốn tránh đi thì đã có người ở phía sau chụp lấy bả vai nàng. Nàng cả kinh có tật giật mình thất thanh hô to.
Tay người nọ lập tức che lấy miệng của nàng, âm thanh trầm thấp nói_: “Là ta!”.
Toàn thân Nhạn Lạc nhất thời bình tĩnh lại, đẩy tay người nọ ra_: “Nhị ca!”
-“Có chuyện gì?”_Nhạn Thiên Nhai vẻ mặt mệt mỏi, hiển nhiên là một đêm không có nghỉ ngơi.
Nhạn Lạc thật cẩn thận nhìn ngó hai bên trái phải, đem Nhạn Thiên Nhai kéo đến núi giả ở hậu viện.
-“Nhị ca, Phong Ngâm nói ta nhắn lại với huynh”_Nhạn Lạc chỉ cảm thấy trái tim nhát gan của mình đang nhảy loạn.
Thần sắc trầm tĩnh của Nhạn Thiên Nhai nổi lên gợn sóng, nghi hoặc _: “Nói chuyện gì?”
-“Hắn nói, nếu có thể lấy được giải dược, thỉnh nhanh chóng đem đến Huyền Minh giáo”_Nhạn Lạc ngừng lại một chút rồi tiếp tục nói_: “Hắn còn nói, không cần lo lắng đến an nguy của hắn, Ân Kỳ Uyên tạm thời sẽ không làm điều gì bất lợi đối với hắn. Chỉ cần đưa được giải dược đến đúng lúc là tốt rồi”.
Nhạn Thiên Nhai chỉ cảm thấy lòng ngực như bị kim châm vào đau đớn_: “Hắn sao lại…?”
-“Hắn nói, hắn tin tưởng huynh”_Nhạn Lạc giải đáp nghi vấn của Nhạn Thiên Nhai.
Nhạn Thiên Nhai trước giờ chưa từng có cảm giác vô lực như lúc này.
Ân Kỳ Uyên từ trước kia đã nghi ngờ Phong Ngâm là truyền nhân của Bạch Ngọc tộc. Một mặt âm thầm phái tâm phúc Nhạn Thiên Nhai dò hỏi, một mặt cùng Tiêu Hà Thần tìm bắt hết thảy những tin tức về linh ngọc.
Chính là Nhạn Thiên Nhai sớm “thân tại Tào doanh, tâm tại Hán”*. Sau khi biết được Nam Cung Kiệt trúng độc, cơ hồ mỗi ngày đều đi tìm kiếm Thiên Trúc thảo, nhưng mà cho đến bây giờ vẫn chưa có nửa điểm tiến triển.
*Trong “Tam Quốc Chí” nói về nhân vật Quân Vũ, tuy ở tại doanh trại của Tào Tháo, hưởng được nhiều ban ân, nhưng vẫn luôn ngóng trông về nước Hán ( ám chỉ đứng về cùng phía chiến tuyến với Lưu Bị)
Nam Cung Kiệt sống chết còn chưa biết, Phong Ngâm lại là thân bị giam trong ngục. Điều này làm cho Nhạn Thiên Nhai luôn bình tĩnh cũng cảm thấy bối rối cùng bất lực.
-“Còn có một chuyện”_Nhạn Lạc khẩn trương nói_: “Ân Kỳ Uyên vì có được linh ngọc, sáng sớm hôm nay đã đi gặp một người”.
Nhạn Thiên Nhai nhất thời bừng tỉnh_: “Ai? Bọn họ sẽ gặp mặt ở đâu?”
Nhạn Lạc lắc đầu_: “Muội chỉ biết hắn ta tên gọi là Tiêu Hà Thần”.
Nhạn Thiên Nhai vô cùng lo lắng, vội nói_: “Ta muốn đi theo nhìn xem”
-“Nhị ca cẩn thận!”_Nhạn Lạc có chút bất an.
Nhạn Thiên Nhai gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
-“Nhạn nhi”_Ân Kỳ Uyên một phen nhảy ra ôm lấy Nhạn Lạc vừa bước vào cửa.
Nhạn Lạc lập tức vứt cho một cái xem thường, nhấc chân giẫm lên giày của Ân Kỳ Uyên rồi mới đẩy hắn ta ra.
Ân Kỳ Uyên cũng không có tức giận, ôn nhu nói_: “Phong Ngâm là theo nàng nói cái gì?”
-“Còn có thể là cái gì?”_Nhạn Lạc liếc Ân Kỳ Uyên một cái_: “Không phải là muốn ta giúp hắn lấy được giải dược sao?”
Ân Kỳ Uyên nghĩ nghĩ_: “Hắn sao lại nghĩ tìm đến nàng nhờ vả?”
Nhạn Lạc tức giận_: “Ngươi còn hỏi là vì sao? Còn không phải là hiểu lầm giữa ta và ngươi có quan hệ sao?”_Bĩu môi cái miệng nhỏ nhắn, Nhạn Lạc căm giận nói_: “Ta mới không có tốt bụng như thế, cứu một người muốn giết chính mình”
Ân Kỳ Uyên điểm nhẹ mũi Nhạn Lạc, cười nói_: “Hắn có tìm ngươi cũng vô dụng, bởi vì giải dược duy nhất trên đời này….”_Ân Kỳ Uyên thần sắc giảo hoạt nói_: “ Cũng không có ở trên tay ta.”
-“Ngươi…”_Nhạn Lạc kinh ngạc trừng to hai mắt_: “Ngươi không phải đã nói dùng linh ngọc đổi lấy giải dược sao?”
Ân Kỳ Uyên nhướng mi_: “Ta đều đã có chủ ý của mình”.
Nhạn Lạc lo lắng_: “Nếu như ngươi nuốt lời đắc tội với Huyền Minh giáo, tất sẽ khiến cho võ lâm một hồi phân tranh”.
-“Huyền Minh giáo là ma giáo, mọi người đều muốn giết. Nhà ta lại là chính phái đứng đầu. Nếu thật sự khơi mào phân tranh, bọn hắn chính là thất bại thảm hại.”_Ân Kỳ Uyên đắc ý nhướng mày_: “Nếu ta có thể có được linh ngọc, ở võ lâm xưng bá dễ như trở bàn tay. Một khi giang hồ hỗn loạn, đúng là thời thế tạo anh hùng, ta nhất định có thể ngồi lên cái ghế minh chủ võ lâm”.
-“Anh hùng? Ta phỉ nhổ! Ngươi nhiều nhất cũng chỉ là một đầu gấu chó* mà thôi!”_Nhạn Lạc không thể ngờ Ân Kỳ Uyên lại lòng dạ thâm sâu như thế, lại muốn tính kế toàn bộ giang hồ.
*nhất cẩu đầu hùng: ý chỉ những người nhát gan, chỉ tỏ vẻ ra oai.
Ân Kỳ Uyên ngượng ngùng sờ sờ mũi mình.
Khẩu khí bình thường lại, Nhạn Lạc tiếp tục nói_: “Chỉ có thời gian hai ngày, ngươi làm thế nào để Phong Ngâm tự nguyện giao ra linh ngọc?”
Ân Kỳ Uyên trầm ngâm nói_: “Cho nên sáng sớm ngày mai, ta muốn đi ra khỏi thành, đi gặp một người, hỏi hắn ta xem liệu có biện pháp gì?”
Nhạn Lạc như có điều suy nghĩ_: “Đi gặp Tiêu Hà Thần?”
-“Thông minh”_Ân Kỳ Uyên cười cười.
Ân Kỳ Uyên nhìn ra ngoài cửa sổ, nói_: “Thời gian không còn sớm nữa, nhanh một chút đi nghỉ ngơi”.
Chờ Nhạn Lạc gật đầu, Ân Kỳ Uyên cười rồi đi ra ngoài. Cho đên khi thấy bóng dáng của Ân Kỳ Uyên biến mất không thấy sau chỗ rẽ, Nhạn Lạc mới yên tâm bỏ đi tảng đá trong đầu mình, thở dài một hơi.
Nhạn Lạc lăn lộn khó ngủ một đêm, thật vất vả mới đợi sắc trời sáng ra, khoác kiện ngoại bào liền vội đi tìm phòng ngủ của Nhạn Thiên Nhai.
-“Nhị ca! Mở cửa nhanh!”_Nhạn Lạc kêu một hồi lâu cũng không thấy người ra mở cửa, đang muốn tránh đi thì đã có người ở phía sau chụp lấy bả vai nàng. Nàng cả kinh có tật giật mình thất thanh hô to.
Tay người nọ lập tức che lấy miệng của nàng, âm thanh trầm thấp nói_: “Là ta!”.
Toàn thân Nhạn Lạc nhất thời bình tĩnh lại, đẩy tay người nọ ra_: “Nhị ca!”
-“Có chuyện gì?”_Nhạn Thiên Nhai vẻ mặt mệt mỏi, hiển nhiên là một đêm không có nghỉ ngơi.
Nhạn Lạc thật cẩn thận nhìn ngó hai bên trái phải, đem Nhạn Thiên Nhai kéo đến núi giả ở hậu viện.
-“Nhị ca, Phong Ngâm nói ta nhắn lại với huynh”_Nhạn Lạc chỉ cảm thấy trái tim nhát gan của mình đang nhảy loạn.
Thần sắc trầm tĩnh của Nhạn Thiên Nhai nổi lên gợn sóng, nghi hoặc _: “Nói chuyện gì?”
-“Hắn nói, nếu có thể lấy được giải dược, thỉnh nhanh chóng đem đến Huyền Minh giáo”_Nhạn Lạc ngừng lại một chút rồi tiếp tục nói_: “Hắn còn nói, không cần lo lắng đến an nguy của hắn, Ân Kỳ Uyên tạm thời sẽ không làm điều gì bất lợi đối với hắn. Chỉ cần đưa được giải dược đến đúng lúc là tốt rồi”.
Nhạn Thiên Nhai chỉ cảm thấy lòng ngực như bị kim châm vào đau đớn_: “Hắn sao lại…?”
-“Hắn nói, hắn tin tưởng huynh”_Nhạn Lạc giải đáp nghi vấn của Nhạn Thiên Nhai.
Nhạn Thiên Nhai trước giờ chưa từng có cảm giác vô lực như lúc này.
Ân Kỳ Uyên từ trước kia đã nghi ngờ Phong Ngâm là truyền nhân của Bạch Ngọc tộc. Một mặt âm thầm phái tâm phúc Nhạn Thiên Nhai dò hỏi, một mặt cùng Tiêu Hà Thần tìm bắt hết thảy những tin tức về linh ngọc.
Chính là Nhạn Thiên Nhai sớm “thân tại Tào doanh, tâm tại Hán”*. Sau khi biết được Nam Cung Kiệt trúng độc, cơ hồ mỗi ngày đều đi tìm kiếm Thiên Trúc thảo, nhưng mà cho đến bây giờ vẫn chưa có nửa điểm tiến triển.
*Trong “Tam Quốc Chí” nói về nhân vật Quân Vũ, tuy ở tại doanh trại của Tào Tháo, hưởng được nhiều ban ân, nhưng vẫn luôn ngóng trông về nước Hán ( ám chỉ đứng về cùng phía chiến tuyến với Lưu Bị)
Nam Cung Kiệt sống chết còn chưa biết, Phong Ngâm lại là thân bị giam trong ngục. Điều này làm cho Nhạn Thiên Nhai luôn bình tĩnh cũng cảm thấy bối rối cùng bất lực.
-“Còn có một chuyện”_Nhạn Lạc khẩn trương nói_: “Ân Kỳ Uyên vì có được linh ngọc, sáng sớm hôm nay đã đi gặp một người”.
Nhạn Thiên Nhai nhất thời bừng tỉnh_: “Ai? Bọn họ sẽ gặp mặt ở đâu?”
Nhạn Lạc lắc đầu_: “Muội chỉ biết hắn ta tên gọi là Tiêu Hà Thần”.
Nhạn Thiên Nhai vô cùng lo lắng, vội nói_: “Ta muốn đi theo nhìn xem”
-“Nhị ca cẩn thận!”_Nhạn Lạc có chút bất an.
Nhạn Thiên Nhai gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất