Chương 60
Không biết Sở Tương Tích đi được bao lâu, Nam Cung Kiệt mới lấy lại tinh thần, phía chân trời đã nổi lên mây hồng như lửa thiêu đốt.
Nam Cung Kiệt dáng đi trầm trọng trở về trong phòng, đi vào ngồi xổm xuống trước tháp thượng Phong Ngâm đang nằm, hai tay nắm chặt lấy tay hắn, nghẹn ngào ra lệnh_: “Không được rời khỏi ta, có biết hay không?”.
Nam Cung Kiệt ngẩng đầu lên, mắt mở to hấp lại từng ngụm từng ngụm hơi khí, nước mắt vẫn là không chịu thua kém trượt xuống hai hàng. Cuối cùng nhịn không được, Nam Cung Kiệt nằm ở bên giường kiềm chế mà khóc lên.
Thấy Phong Ngâm tỉnh lại, Nam Cung Kiệt an tâm mỉm cười, cầm lấy tay phải hắn nắm thật chặt.
Phong Ngâm cười vừa định nói chuyện, lại không biết đột nhiên phát hiện ra cái gì, nét cười trên mặt chậm rãi ảm đạm lui xuống, yên lặng nhìn mặt Nam Cung Kiệt, đưa tay trái lên xoa nhẹ khóe mắt của y.
Nam Cung Kiệt thân thể hơi lui về phía sau, vội bắt lấy tay Phong Ngâm, làm ra vẻ không có chuyện gì, hôn lên đầu ngón tay của Phong Ngâm, ôn nhu nói_: “Đói bụng sao? Ta đã bảo trù công* (đầu bếp) làm ít đồ ăn vặt ngươi thích, hiện tại lấy lại đây cho ngươi”_Nói xong liền buông tay Phong Ngâm ra, đứng dậy rời đi.
Phong Ngâm vội cầm tay Nam Cung Kiệt lại, khóe môi gợi lên nụ cười yếu ớt_: “Mới vừa tỉnh ngủ, cũng không muốn ăn cái gì. Ngươi theo giúp ta một chút, năm nay hoa nở khá đẹp”.
Nam Cung Kiệt gật đầu, đỡ Phong Ngâm đứng dậy.
Phong Ngâm vừa mới ngồi thẳng, liền ở trên môi Nam Cung Kiệt nhẹ hôn một cái, rồi mới cười giảo hoạt kéo Nam Cung Kiệt đang không có tinh thần đi ra ngoài.
-“Hôm nay trời không mưa”_Phong Ngâm nắm lấy một đóa hoa, không có cảm giác ướt át_: “Chính là lúc ta đang ngủ, nghe được tiếng mưa rơi”_ Buông năm ngón tay ra, đóa hoa nhất thời theo gió bay tán loạn quanh quẩn.
Nam Cung Kiệt dắt tay Phong Ngâm, cúi đầu nói_: “Đó là mộng”.
-“Có lẽ là sự thật, cũng không định…..”_Phong Ngâm nâng cằm Nam Cung Kiệt lên, cùng nhìn nhau. Nam Cung Kiệt rất nhanh dời đi tầm mắt.
Phong Ngâm thở dài, hai tay vòng quanh lưng Nam Cung Kiệt, đầu ngã vào trong ngực y, chậm rãi mở miệng_: “Kiệt, ta muốn đặt tên cho đứa nhỏ”.
Nam Cung Kiệt cắn môi, đầu ngón tay run rẩy xuyên qua tóc Phong Ngâm.
-“Chờ ngày mở tiệc rượu đầy tháng cho đứa nhỏ, ta sẽ nói cho ngươi biết”_Phong Ngâm ngẩng đầu đối với Nam Cung Kiệt cười giảo hoạt.
Nam Cung Kiệt biết hàm ý trong lời nói của Phong Ngâm, tâm lại đau xót, chỉ ngây ngẩn gật đầu.
Phong Ngâm bất đắc dĩ ôm lấy đầu Nam Cung Kiệt, ngẩng đầu lên dùng sức hôn môi Nam Cung Kiệt, đầu lưỡi ôn nhu rồi lại bá đạo khiêu khích cạy mở hàm răng của y, dụng tâm khơi mào mỗi một chỗ mẫn cảm trong khoang miệng y.
Đêm lạnh như nước. Dưới tàng cây có hai người dây dưa với nhau, dùng cái hôn không chỉ vừa sâu sắc vừa giản đơn, còn vừa bá đạo vừa ôn nhu để biểu đạt sự sợ hãi trong lòng mình.
Sau ngày hôm đó, Nam Cung Kiệt cùng Phong Ngâm tựa hồ như im lặng mà đạt thành chung nhận thức, không còn nhắc đến chuyện ngày hôm đó nữa, cũng nỗ lực không thèm nghĩ đến hai người còn bao nhiêu thời gian ở cũng nhau nữa, làm cho mỗi ngày cuộc sống càng thêm tràn ngập hạnh phúc và ấm áp mới là chuyện quan trọng nhất.
Một tháng sau, kế hoạch nghe thai máy của Nam Cung Kiệt lại hừng hực khí thế tiến hành, dường như mỗi phút mỗi giây đều ở bên cạnh Phong Ngâm, chuẩn bị nghênh đón thời khắc động lòng người này.
Chính là hai vật nhỏ trong bụng Phong Ngâm tựa hồ không cấp mặt mũi cho Nam Cung Kiệt, thế nhưng lại chậm chạp không đá ra một cước thần thánh kia.
Nam Cung Kiệt đôi khi có vẻ không kiên nhẫn, sẽ hung dữ nhìn chằm chọc vào bụng Phong Ngâm, giống như đang cảnh cáo hai tiểu gia khỏa đang ung dung tự tại trong bụng người yêu mình thức thời một chút, nếu không động sẽ đánh đòn!
Phong Ngâm mỗi lần nhìn thấy bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của Nam Cung Kiệt liền dở khóc dở cười, chỉ có thể vỗ mặt hắn an ủi rồi cười bất đắc dĩ.
-“Phong”_Ở phía trước, Nam Cung Kiệt nằm úp sấp trên bụng Phong Ngâm hơn nửa canh giờ mới đứng thẳng dậy, ngữ khí hơi oán giận_: “Hai tiểu quỷ này cũng thật không cho cha nó mặt mũi”.
Phong Ngâm cúi đầu, theo thói quen đem tay đặt trên bụng, bất đắc dĩ cười nói_: “Phải từ từ kiên nhẫn”_Kỳ thật Phong Ngâm chính mình cũng có chút lo lắng, chỉ là có muốn cũng vô dụng, chỉ có thể mặc cho số phận.
Nam Cung Kiệt giống như đột nhiên phát hiện ra điều gì, khẽ nhsu mày sờ bụng Phong Ngâm_: “ Quần áo có phải hay không có chút chật?”.
Phong Ngâm cúi đầu xem vải dệt có chút bị kéo căng ra, gật gật đầu nói_: “Đứa nhỏ lớn lên có chút nhanh quá”.
Có thai được hơn bốn tháng, nhưng bởi vì là song thai nên có vẻ giống như bụng bầu sáu tháng.
Nam Cung Kiệt tựa như đăm chiêu trừng mắt nhìn, đột nhiên kéo Phong Ngâm đứng lên, ở phía sau ôm lấy hắn, hai tay vòng quanh eo bụng, không biết đang để ý cái gì.
Sờ rồi lại sờ, động tác của Nam Cung Kiệt dần dần chậm lại, động chạm ôn nhu làm cho thân thể hai người giống như bị lửa thiêu đốt.
Phong Ngâm có thể cảm giác được hạ thân nóng như lửa Nam Cung Kiệt đang ở phía sau mình, làm cho người đang có thai nhi mấy tháng qua chưa từng hoan ái nhanh chóng hiện lên một tầng đỏ ửng trên mặt hắn.
Nam Cung Kiệt bởi vì cấm dục lâu ngày, hơi một chút vuốt ve đều có thể làm cho y hưng phấn đứng lên. Nhưng nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng Phong Ngâm, y liền tự giác khắc chế dục hỏa, càng không có tiến thêm một bước nào nữa.
Phong Ngâm chậm rãi xoay người lại, hai người có chút sợ hãi vừa có chút chờ mong nhìn nhau.
Nam Cung Kiệt dáng đi trầm trọng trở về trong phòng, đi vào ngồi xổm xuống trước tháp thượng Phong Ngâm đang nằm, hai tay nắm chặt lấy tay hắn, nghẹn ngào ra lệnh_: “Không được rời khỏi ta, có biết hay không?”.
Nam Cung Kiệt ngẩng đầu lên, mắt mở to hấp lại từng ngụm từng ngụm hơi khí, nước mắt vẫn là không chịu thua kém trượt xuống hai hàng. Cuối cùng nhịn không được, Nam Cung Kiệt nằm ở bên giường kiềm chế mà khóc lên.
Thấy Phong Ngâm tỉnh lại, Nam Cung Kiệt an tâm mỉm cười, cầm lấy tay phải hắn nắm thật chặt.
Phong Ngâm cười vừa định nói chuyện, lại không biết đột nhiên phát hiện ra cái gì, nét cười trên mặt chậm rãi ảm đạm lui xuống, yên lặng nhìn mặt Nam Cung Kiệt, đưa tay trái lên xoa nhẹ khóe mắt của y.
Nam Cung Kiệt thân thể hơi lui về phía sau, vội bắt lấy tay Phong Ngâm, làm ra vẻ không có chuyện gì, hôn lên đầu ngón tay của Phong Ngâm, ôn nhu nói_: “Đói bụng sao? Ta đã bảo trù công* (đầu bếp) làm ít đồ ăn vặt ngươi thích, hiện tại lấy lại đây cho ngươi”_Nói xong liền buông tay Phong Ngâm ra, đứng dậy rời đi.
Phong Ngâm vội cầm tay Nam Cung Kiệt lại, khóe môi gợi lên nụ cười yếu ớt_: “Mới vừa tỉnh ngủ, cũng không muốn ăn cái gì. Ngươi theo giúp ta một chút, năm nay hoa nở khá đẹp”.
Nam Cung Kiệt gật đầu, đỡ Phong Ngâm đứng dậy.
Phong Ngâm vừa mới ngồi thẳng, liền ở trên môi Nam Cung Kiệt nhẹ hôn một cái, rồi mới cười giảo hoạt kéo Nam Cung Kiệt đang không có tinh thần đi ra ngoài.
-“Hôm nay trời không mưa”_Phong Ngâm nắm lấy một đóa hoa, không có cảm giác ướt át_: “Chính là lúc ta đang ngủ, nghe được tiếng mưa rơi”_ Buông năm ngón tay ra, đóa hoa nhất thời theo gió bay tán loạn quanh quẩn.
Nam Cung Kiệt dắt tay Phong Ngâm, cúi đầu nói_: “Đó là mộng”.
-“Có lẽ là sự thật, cũng không định…..”_Phong Ngâm nâng cằm Nam Cung Kiệt lên, cùng nhìn nhau. Nam Cung Kiệt rất nhanh dời đi tầm mắt.
Phong Ngâm thở dài, hai tay vòng quanh lưng Nam Cung Kiệt, đầu ngã vào trong ngực y, chậm rãi mở miệng_: “Kiệt, ta muốn đặt tên cho đứa nhỏ”.
Nam Cung Kiệt cắn môi, đầu ngón tay run rẩy xuyên qua tóc Phong Ngâm.
-“Chờ ngày mở tiệc rượu đầy tháng cho đứa nhỏ, ta sẽ nói cho ngươi biết”_Phong Ngâm ngẩng đầu đối với Nam Cung Kiệt cười giảo hoạt.
Nam Cung Kiệt biết hàm ý trong lời nói của Phong Ngâm, tâm lại đau xót, chỉ ngây ngẩn gật đầu.
Phong Ngâm bất đắc dĩ ôm lấy đầu Nam Cung Kiệt, ngẩng đầu lên dùng sức hôn môi Nam Cung Kiệt, đầu lưỡi ôn nhu rồi lại bá đạo khiêu khích cạy mở hàm răng của y, dụng tâm khơi mào mỗi một chỗ mẫn cảm trong khoang miệng y.
Đêm lạnh như nước. Dưới tàng cây có hai người dây dưa với nhau, dùng cái hôn không chỉ vừa sâu sắc vừa giản đơn, còn vừa bá đạo vừa ôn nhu để biểu đạt sự sợ hãi trong lòng mình.
Sau ngày hôm đó, Nam Cung Kiệt cùng Phong Ngâm tựa hồ như im lặng mà đạt thành chung nhận thức, không còn nhắc đến chuyện ngày hôm đó nữa, cũng nỗ lực không thèm nghĩ đến hai người còn bao nhiêu thời gian ở cũng nhau nữa, làm cho mỗi ngày cuộc sống càng thêm tràn ngập hạnh phúc và ấm áp mới là chuyện quan trọng nhất.
Một tháng sau, kế hoạch nghe thai máy của Nam Cung Kiệt lại hừng hực khí thế tiến hành, dường như mỗi phút mỗi giây đều ở bên cạnh Phong Ngâm, chuẩn bị nghênh đón thời khắc động lòng người này.
Chính là hai vật nhỏ trong bụng Phong Ngâm tựa hồ không cấp mặt mũi cho Nam Cung Kiệt, thế nhưng lại chậm chạp không đá ra một cước thần thánh kia.
Nam Cung Kiệt đôi khi có vẻ không kiên nhẫn, sẽ hung dữ nhìn chằm chọc vào bụng Phong Ngâm, giống như đang cảnh cáo hai tiểu gia khỏa đang ung dung tự tại trong bụng người yêu mình thức thời một chút, nếu không động sẽ đánh đòn!
Phong Ngâm mỗi lần nhìn thấy bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của Nam Cung Kiệt liền dở khóc dở cười, chỉ có thể vỗ mặt hắn an ủi rồi cười bất đắc dĩ.
-“Phong”_Ở phía trước, Nam Cung Kiệt nằm úp sấp trên bụng Phong Ngâm hơn nửa canh giờ mới đứng thẳng dậy, ngữ khí hơi oán giận_: “Hai tiểu quỷ này cũng thật không cho cha nó mặt mũi”.
Phong Ngâm cúi đầu, theo thói quen đem tay đặt trên bụng, bất đắc dĩ cười nói_: “Phải từ từ kiên nhẫn”_Kỳ thật Phong Ngâm chính mình cũng có chút lo lắng, chỉ là có muốn cũng vô dụng, chỉ có thể mặc cho số phận.
Nam Cung Kiệt giống như đột nhiên phát hiện ra điều gì, khẽ nhsu mày sờ bụng Phong Ngâm_: “ Quần áo có phải hay không có chút chật?”.
Phong Ngâm cúi đầu xem vải dệt có chút bị kéo căng ra, gật gật đầu nói_: “Đứa nhỏ lớn lên có chút nhanh quá”.
Có thai được hơn bốn tháng, nhưng bởi vì là song thai nên có vẻ giống như bụng bầu sáu tháng.
Nam Cung Kiệt tựa như đăm chiêu trừng mắt nhìn, đột nhiên kéo Phong Ngâm đứng lên, ở phía sau ôm lấy hắn, hai tay vòng quanh eo bụng, không biết đang để ý cái gì.
Sờ rồi lại sờ, động tác của Nam Cung Kiệt dần dần chậm lại, động chạm ôn nhu làm cho thân thể hai người giống như bị lửa thiêu đốt.
Phong Ngâm có thể cảm giác được hạ thân nóng như lửa Nam Cung Kiệt đang ở phía sau mình, làm cho người đang có thai nhi mấy tháng qua chưa từng hoan ái nhanh chóng hiện lên một tầng đỏ ửng trên mặt hắn.
Nam Cung Kiệt bởi vì cấm dục lâu ngày, hơi một chút vuốt ve đều có thể làm cho y hưng phấn đứng lên. Nhưng nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng Phong Ngâm, y liền tự giác khắc chế dục hỏa, càng không có tiến thêm một bước nào nữa.
Phong Ngâm chậm rãi xoay người lại, hai người có chút sợ hãi vừa có chút chờ mong nhìn nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất