Trọng Sinh Dị Thế Chi Điền Viên Kí
Chương 14: Thật muốn ói
Gió thổi ngoài định thật nhẹ nhàng, mang theo một chút mùi hương cỏ xanh, ngửi thấy thực tươi mát.
Trong đình thực im lặng, đôi mắt hoa đào của Lam Nhan Phi mang theo mê ly thản nhiên nhìn về một nơi nào đó ở ngoài đình, Lục Hàn Tình một bên để ý An Á Phi, một bên cuốn theo suy nghĩ.
Duy nhất không có gánh nặng gì, đại khái cũng chỉ có An Á Phi đang cúi đầu ăn điểm tâm.
Hương vị của điểm tâm này thật không sai, lúc trở về phải tự mình làm thử xem.
Lam Nhan Phi quay đầu nhìn thoáng qua An Á Phi, khóe miệng cong lên, “Ngươi cũng để ý một chút đi, nếu không, không để ý một chút là sẽ bị huynh đệ mình hãm hại.”
Ánh mắt Lục Hàn Tình băng hàn, lạnh lùng nói: “Ta thật sự muốn nhìn một chút hai huynh đệ kia còn muốn làm ra chuyện gì.”
“Không cần quá sơ suất, hai huynh đệ kia, một người thì thích giả bộ, một người thì tâm địa ngoan độc.” Lam Nhan Phi nhàn nhạt nhắc nhở, trong giọng nói còn có một chút nản lòng.
Lục Hàn Tình nhìn hắn, “Cho tới bây giờ vẫn không gặp không nói chuyện với ngươi nên ngươi ủ rủ như vậy.”
“Chính là có chút mệt mỏi.” Lam Nhan Phi khẽ cười một chút, vẻ mặt thoạt nhìn thật bi thương.
Lục Hàn Tình cũng không biết nên an ủi bạn tốt của mình như thế nào, chỉ nói: “Ngươi nên tin tưởng Thiểu Lan, cũng nên tin tưởng bản thân mình hơn.”
Lam Nhan Phi lắc lắc đầu, không nói nữa.
Có thời điểm hắn cũng rất muốn tin tưởng, cũng muốn tin tưởng vào bản thân mình nhiều một chút, chính là, sự thật thường thường không như mong muốn, quá mệt mỏi.
“Tóm lại tự ngươi nghĩ tốt, nếu trong phủ không thoải mái, có thể đến chỗ ta ở một thời gian. Hoặc là đi biệt viện cũng được.” Lục Hàn Tình đứng dậy, lôi kéo An Á Phi đi ra đình.
“Nói như thế liền đi sao?” An Á Phi rất không thỏa mãn, hắn còn có hai loại điểm tâm khác biệt còn chưa có nghiên cứu ra được, “Bằng hữu kia của ngươi bộ dạng thoạt nhìn không vui vẻ, không ở cùng hắn tiếp sao?”
“Không cần.” Lục Hàn Tình xoa xoa đầu hắn, có một số việc chính mình phải tự hiểu rõ, người ngoài không thể nhúng tay vào.
An Á Phi xem thường, đối với đôi tay luôn chấp nhất xoa đầu chính mình, đã không biết nên nói cái gì mới tốt.
“Đúng rồi, vừa rồi các ngươi nhắc tới Kha gia, đã có chuyện gì xảy ra sao?” An Á Phi cảm thấy kỳ quái, vừa rồi hai người vừa nhắc đến chuyện này không khí liền không đúng lắm.
Lục Hàn Tình cúi đầu nhìn hắn một cái, “Phi nhi không lâu nữa sẽ biết.” Đến lúc đó hai huynh đệ kia tất nhiên sẽ đến quý phủ của hắn đi.
Nghĩ đến đây, trong mắt Lục Hàn Tình lóe hàn quang, hai huynh đệ kia tốt nhất một vừa hai phải, đừng trêu chọc hắn.
An Á Phi bĩu môi, thu hồi lại hứng thú.
Mặt trời càng lúc càng lớn, hai người về đến nhà liền không ra cửa.
An Á Phi ngồi ở trong phòng mình nhìn ánh dương bắn ra bốn phía ở bên ngoài cửa sổ, cảm thấy vừa động một cái liền thực nóng, thật sự là rất nhớ điều hòa, cho dù là quạt điện, giờ phút này hắn cũng rất nhớ mong.
“An công tử, đây là canh đậu xanh đông lạnh thiếu gia cho người làm cho ngươi, uống một chén giải nhiệt đi.” Đông Viễn cẩn thận mang một chén đặt lên bàn cho hắn.
“Ngươi có uống không?’ An Á Phi hung hăng mở to mồm, liền cảm thấy một cảm giác mát lạnh từ miệng truyền xuống dạ dày, cả người đều mát mẻ không ít.
Đông Viễn mỉm cười, “Hạ nhân trong phủ đều có uống.” Cho dù là trước khi mất trí, hay là sau khi mất trí, tâm địa của An công tử vẫn rất là tốt.
Mắt thấy sắp tới giờ cơm trưa, An Á Phi không biết nên làm cái gì mới tốt, nên đi ngủ, hay là làm bộ muốn ăn nhưng không phấn chấn trực tiếp uống nước liền no?
Không đợi hắn nghĩ ra đáp án, một thanh âm kiêu ngọa từ ngoài vườn bay tới nơi này.
Đông Viễn nhíu mày, quản gia là xảy ra chuyện gì, làm sao lại để cho người ta chạy tới nơi này.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” An Á Phi tò mò hỏi Đông Viễn.
Đông Viễn ngay cả nói đều không kịp nói, chủ nhân của âm thanh kiêu ngạo đã đi đến tiểu viện.
“Yêu, thì ra người nhà quê ở nông thôn thật đúng là ở nơi này.” Người tới mặc quần áo dài màu lục nhạt, khoác áo ngoài sa mỏng nhạt màu, vẻ mặt chanh chua.
An Á Phi liếc qua, lạnh nhạt nói : « ngươi nhà quê nói chính là ai?” Khuôn mặt thật sự là nhìn rất tốt.
Kha Mạo Khiêm hừ lạnh, vẻ mặt hèn mọn nhìn về phía hắn, “Người nhà quê nói chính là ngươi, nông dân chính là nông dân, ngay cả nói còn nghe không rõ.” Thật không biết Hàn Tình thích người nhà quê này ở điểm nào.
“Ờ.” Cả nhà ngươi mới ở nông thôn, An Á Phi xem thường, cũng không biết ai mới là người ngay cả nói nghe còn không rõ ràng lắm, chỉ số thông minh thật là đáng lo lắng.
“Thế nào, ở trong phủ đã quen rồi đi, cũng đúng, viện này của Hàn Tình so với ba gian nhà tranh vách đất kia của nhà ngươi tốt hơn nhiều lắm, ngươi nói có phải không?” Kha Mạo Khiêm nói nói cười cười, trong lời nói cũng dị thường không tốt.
An Á Phi liếc mắt đánh giá hắn một cái, ni mã, bệnh nhân tâm thần nhà ai lại chạy tới đây, cũng không quản cho tốt.
“Nghe nói ngươi mất trí nhớ, làm sao lại không thấy ngươi mất trí nhớ với Hàn Tình, nhưng thật ra trước và sau khi mất trí nhớ, đều giống nhau khiến người ta chán ghét, cũng không biết phụ thân của ngươi giáo dục ngươi như thế nào.” Kha Mạo Khiêm che lấy khóe miệng, vẻ mặt cười châm chọc, lời nói ra khỏi miệng làm cho người nghe xong muốn giơ tay cho hắn một cái tát.
An Á Phi híp hai mắt lại, hắn vẫn cảm thấy, nhiều chuyện của người khác, nói như thế nào đó cũng là chuyện của người khác, cho dù ở nơi nào, luôn sẽ có một đám người chuyên đi dồn ép người khác, nếu so đo với bọn họ vậy thì chính mình sẽ giống như bọn họ.
Nhưng là, hắn cũng có điểm mấu chốt của chính mình, đó là, mặc kệ người khác nói gì, hắn rất không thích người khác mang người nhà của mình ra nói.
Ở trong lòng hừ lạnh một tiếng, tự mình muốn tìm ngược, đừng trách hắn.
Phương thức đả kích địch nhân tốt nhất, chính là dùng đến thứ hắn để ý nhất, không khách khí công kích tới chết.
An Á Phi trừng mắt nhìn, vẻ mặt không biết làm như thế nào, “Ngươi cũng không biết, sau khi Tình ca ca biết ta mất trí nhớ, liền chạy tới nhà của ta, kêu ta tới ở nơi này của hắn. Ngươi cũng biết, ta mất trí nhớ, cũng không nhớ rõ hắn, làm sao lại đồng ý được. Nhưng mà ngươi không biết, Tình ca ca đối với ta ôn nhu vô cùng, vừa hỏi ta có lạnh không có đủ ấm không, còn nói rất thích ta, khiến cho ta không biết xấu hổ mà mở miệng từ chối.”
Nói xong vẻ mặt liền ngọt ngào.
Trong lòng cũng điên cuồng nôn mửa, ni mã, nếu không phải muốn đả kích tên nhị hóa này, hắn mới không cần kêu tên kia là Tình ca ca, thật sự là ghê tởm muốn chết.
Không biết lát nữa có thể ăn cơm trưa hay không nữa.
Kha Mạo Khiêm hít một ngụm khí lạnh, rõ ràng đã bị lời nói của An Á Phi làm cho kinh sợ rồi. Tười cười xinh đẹp ở trên mặt liền cứng ngắc, vẻ mặt cũng rất khó coi. Tên nhà quê này mồm miệng khi nào lại nhanh nhẹn như vậy.
An Á Phi nhìn hắn một cái, thành khẩn nói: “Ngượng ngùng, ta quên tên ngươi, không biết ngươi tên là gì.”
Kha Mạo Khiêm hung hăng nhìn hắn, vẻ mặt tức giận đến đỏ lên.
Đông Viễn vửa mỉm cười vừa âm thầm vỗ tay, An công tử ăn nói thật sự là tài hoa. Sau đó ở một bên thấp giọng nói: “An công tử, hắn gọi Kha Mạo Khiêm, là đại công tử của Kha gia.”
Trong lòng An Á Phi kinh ngạc một chút, Kha Mạo Khiêm? Kha gia? Là Kha gia mà buổi sáng Lục Hàn Tình vừa nhắc tới?Ánh mắt không khỏi đánh giá cẩn thận nam nhân trước mặt một phen, tuy rằng nhìn rất tốt, nhưng là một chút cũng yêu không nổi.
“Kha công tử đi, không biết đã ăn cơm trưa chưa, Tình ca ca đang bận rộn ở thư phòng, ta liền làm chủ mời ngươi ở lại ăn cơm trưa.” An Á Phi thật sự ôn hòa, sau đó quay đầu hướng Đông Viễn nói: “Đông Viễn, đi gọi đầu bếp béo làm một bàn đồ ăn thật tốt, nhất định phải phát huy tiêu chuẩn hơn bình thường, không thể chậm trễ khách nhân phải không?.” giọng nói chủ nhân đương gia.
Đông Viễn ngầm hiểu, trên mặt mang ý cười đáp, “Đúng vậy, An công tử.”
Kha Mạo Khiêm ở một bên nghiến răng nghiến lợi, tên nhà quê chết tiệt này.
An Á Phi nhìn Đông Viễn ra sân, cười nhìn về phía Kha Mạo Khiêm, biết rõ còn nói: “Kha công tử đây là làm sao vậy? sắc mặt làm sao lại không tốt như vậy, có phải là do thời tiết nóng quá hay không, đến, nơi này ta có canh đậu xanh ướp lạnh, là Tình ca ca sợ ta nóng, cố ý kêu người làm cho ta, ngươi lại đây nếm thử một chút để giải nhiệt đi.”
Ni mã, cái tên Lục Hàn Tình này làm sao vẫn còn chưa tới, lão tử kêu Tình ca ca đều sắp ói ra rồi.
Kha Mạo Khiêm hừ lạnh một tiếng, “Kêu Tình ca ca Tình ca ca, ngươi cũng không thấy e lệ sao? Thật đúng là không biết xấu hổ.”
An Á Phi ở trong lòng dựng thẳng ngón giữa, đại ca, từ ngữ ngươi dùng để mắng chửi người đã bần cùng rồi sao? Ngoài miệng thì ủy khuất nói: “Ta cũng không muốn kêu như vậy, nhưng mà, Tình ca ca muốn ta kêu như vậy, còn nói ta cùng hắn đã định thân rồi, kêu như vậy mới thân thiết.”
Ni mã mới không phải như vậy, rõ ràng chính là ngẫu nhiên sẽ động kinh một chút, làm gì mà có cảm giác thân thiết.
Giờ phút này Kha Mạo Khiêm đã không còn bộ dạng vênh váo hung hăng ngay từ ban đầu, giờ phút này hắn hiển nhiên đã bị An Á Phi làm cho tức giận đến một câu cũng không nói được, đánh mất cả năng lực cãi lại cơ bản.
An Á Phi ở một bên trộm nhìn thoáng qua, trong lòng nở nụ cười đắc ý, hừ, muốn so lời ác độc với ta. Cũng không xem gia là từ đâu đi ra.
Nghĩ đến bạn tốt chuyên biết nói những lời độc ác của chính mình, trong lòng An Á Phi yên lặng thương cảm một phen.
Lục Hàn Tình mắt lạnh nhìn Kha Mạo Quân ở trước mặt, “Không biết Kha nhị công tử ngăn cản tại hạ là có chuyện gì?”
Kha Mạo Quân cười nói: “Tại hạ đương nhiên là có chuyện muốn nói với Lục thiếu.”
“Nếu không có gì vội, mời Kha nhị công tử đi phòng khách chờ trong chốc lát.” Lục Hàn Tình hướng đến Tây Nam ở một bên, “Mang Kha nhị công tử đi phòng khách.”
Nói xong liền xoay người đi đến tiểu viện tử của chính mình.
Hai huynh đệ Kha gia trước nay đều như hình với bóng, Kha Mạo Quân ở trong này, vậy Kha Mạo Quân nhất định là đi tiểu viện tử của chính mình.
Nghĩ đến đây, trên người Lục Hàn Tình liền tỏa ra hàn khí.
Kha Mạo Quân nhếch mi nhìn Lục Hàn Tình đi xa, đi theo bên người Tây Nam nói: “Thiếu gia nhà ngươi giống như thực sốt ruột.”
Tây Nam cười mà không đáp.
Kha Mạo Quân cũng không nói gì, trên mặt thủy chung mang mỉm cười.
Trong tiểu viện tử, không khí không thể nói là tốt.
An Á Phi lạnh lùng nhìn Kha Mạo Khiêm ở trước mặt, lạnh nhạt nhắc nhở nói: “Kha đại công tử, hy vọng ngươi chú ý một chút thân phận của chính mình, đây là Lục phủ, mà không phải Kha phủ của ngươi, không nên động thủ động cước mới tốt.” Nói xong hung hăng bỏ ra nắm tay bị hắn nắm.
Muốn động thủ đánh hắn? Cũng phải xem hắn có đồng ý cho người khác đánh hắn hay không.
Kha Mạo Khiêm hiển nhiên thực khiếp sợ, “Ngươi có võ công?” Không, không đúng, tên nhà quê này hẳn là rất yếu đuối đi, vậy làm sao có thể dễ dàng kiềm chế tay của chính mình.
An Á Phi mặt kệ hắn, hắn mới không phải có võ công gì, chỉ là cầm nã thủ mà thôi.
Thân là nhị thiếu gia của An gia, công phu phòng thân là phải học, cầm nã thủ chẳng qua là một trong số đó mà thôi.
Vẫn không biểu hiện ra ngoài, đó là bởi vì không có cơ hội.
Ông nội vẫn giáo dục hắn, thuật phòng thân là để đối phó với người tâm hoài bất quỹ, mà không phải dùng với người không có ác ý với chính mình.
Lục Hàn Tình đứng ở hành lang gấp khúc, xem ra chuyện vừa rồi xảy ra ở trong tiểu viện tử hắn đã nhìn thấy toàn bộ, trong lòng cũng khẳng định với phán đoán của chính mình, xem ra, nên viết cho a cha một phong thư, nếu a cha biết nhất định sẽ rất vui vẻ.
Trong đình thực im lặng, đôi mắt hoa đào của Lam Nhan Phi mang theo mê ly thản nhiên nhìn về một nơi nào đó ở ngoài đình, Lục Hàn Tình một bên để ý An Á Phi, một bên cuốn theo suy nghĩ.
Duy nhất không có gánh nặng gì, đại khái cũng chỉ có An Á Phi đang cúi đầu ăn điểm tâm.
Hương vị của điểm tâm này thật không sai, lúc trở về phải tự mình làm thử xem.
Lam Nhan Phi quay đầu nhìn thoáng qua An Á Phi, khóe miệng cong lên, “Ngươi cũng để ý một chút đi, nếu không, không để ý một chút là sẽ bị huynh đệ mình hãm hại.”
Ánh mắt Lục Hàn Tình băng hàn, lạnh lùng nói: “Ta thật sự muốn nhìn một chút hai huynh đệ kia còn muốn làm ra chuyện gì.”
“Không cần quá sơ suất, hai huynh đệ kia, một người thì thích giả bộ, một người thì tâm địa ngoan độc.” Lam Nhan Phi nhàn nhạt nhắc nhở, trong giọng nói còn có một chút nản lòng.
Lục Hàn Tình nhìn hắn, “Cho tới bây giờ vẫn không gặp không nói chuyện với ngươi nên ngươi ủ rủ như vậy.”
“Chính là có chút mệt mỏi.” Lam Nhan Phi khẽ cười một chút, vẻ mặt thoạt nhìn thật bi thương.
Lục Hàn Tình cũng không biết nên an ủi bạn tốt của mình như thế nào, chỉ nói: “Ngươi nên tin tưởng Thiểu Lan, cũng nên tin tưởng bản thân mình hơn.”
Lam Nhan Phi lắc lắc đầu, không nói nữa.
Có thời điểm hắn cũng rất muốn tin tưởng, cũng muốn tin tưởng vào bản thân mình nhiều một chút, chính là, sự thật thường thường không như mong muốn, quá mệt mỏi.
“Tóm lại tự ngươi nghĩ tốt, nếu trong phủ không thoải mái, có thể đến chỗ ta ở một thời gian. Hoặc là đi biệt viện cũng được.” Lục Hàn Tình đứng dậy, lôi kéo An Á Phi đi ra đình.
“Nói như thế liền đi sao?” An Á Phi rất không thỏa mãn, hắn còn có hai loại điểm tâm khác biệt còn chưa có nghiên cứu ra được, “Bằng hữu kia của ngươi bộ dạng thoạt nhìn không vui vẻ, không ở cùng hắn tiếp sao?”
“Không cần.” Lục Hàn Tình xoa xoa đầu hắn, có một số việc chính mình phải tự hiểu rõ, người ngoài không thể nhúng tay vào.
An Á Phi xem thường, đối với đôi tay luôn chấp nhất xoa đầu chính mình, đã không biết nên nói cái gì mới tốt.
“Đúng rồi, vừa rồi các ngươi nhắc tới Kha gia, đã có chuyện gì xảy ra sao?” An Á Phi cảm thấy kỳ quái, vừa rồi hai người vừa nhắc đến chuyện này không khí liền không đúng lắm.
Lục Hàn Tình cúi đầu nhìn hắn một cái, “Phi nhi không lâu nữa sẽ biết.” Đến lúc đó hai huynh đệ kia tất nhiên sẽ đến quý phủ của hắn đi.
Nghĩ đến đây, trong mắt Lục Hàn Tình lóe hàn quang, hai huynh đệ kia tốt nhất một vừa hai phải, đừng trêu chọc hắn.
An Á Phi bĩu môi, thu hồi lại hứng thú.
Mặt trời càng lúc càng lớn, hai người về đến nhà liền không ra cửa.
An Á Phi ngồi ở trong phòng mình nhìn ánh dương bắn ra bốn phía ở bên ngoài cửa sổ, cảm thấy vừa động một cái liền thực nóng, thật sự là rất nhớ điều hòa, cho dù là quạt điện, giờ phút này hắn cũng rất nhớ mong.
“An công tử, đây là canh đậu xanh đông lạnh thiếu gia cho người làm cho ngươi, uống một chén giải nhiệt đi.” Đông Viễn cẩn thận mang một chén đặt lên bàn cho hắn.
“Ngươi có uống không?’ An Á Phi hung hăng mở to mồm, liền cảm thấy một cảm giác mát lạnh từ miệng truyền xuống dạ dày, cả người đều mát mẻ không ít.
Đông Viễn mỉm cười, “Hạ nhân trong phủ đều có uống.” Cho dù là trước khi mất trí, hay là sau khi mất trí, tâm địa của An công tử vẫn rất là tốt.
Mắt thấy sắp tới giờ cơm trưa, An Á Phi không biết nên làm cái gì mới tốt, nên đi ngủ, hay là làm bộ muốn ăn nhưng không phấn chấn trực tiếp uống nước liền no?
Không đợi hắn nghĩ ra đáp án, một thanh âm kiêu ngọa từ ngoài vườn bay tới nơi này.
Đông Viễn nhíu mày, quản gia là xảy ra chuyện gì, làm sao lại để cho người ta chạy tới nơi này.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” An Á Phi tò mò hỏi Đông Viễn.
Đông Viễn ngay cả nói đều không kịp nói, chủ nhân của âm thanh kiêu ngạo đã đi đến tiểu viện.
“Yêu, thì ra người nhà quê ở nông thôn thật đúng là ở nơi này.” Người tới mặc quần áo dài màu lục nhạt, khoác áo ngoài sa mỏng nhạt màu, vẻ mặt chanh chua.
An Á Phi liếc qua, lạnh nhạt nói : « ngươi nhà quê nói chính là ai?” Khuôn mặt thật sự là nhìn rất tốt.
Kha Mạo Khiêm hừ lạnh, vẻ mặt hèn mọn nhìn về phía hắn, “Người nhà quê nói chính là ngươi, nông dân chính là nông dân, ngay cả nói còn nghe không rõ.” Thật không biết Hàn Tình thích người nhà quê này ở điểm nào.
“Ờ.” Cả nhà ngươi mới ở nông thôn, An Á Phi xem thường, cũng không biết ai mới là người ngay cả nói nghe còn không rõ ràng lắm, chỉ số thông minh thật là đáng lo lắng.
“Thế nào, ở trong phủ đã quen rồi đi, cũng đúng, viện này của Hàn Tình so với ba gian nhà tranh vách đất kia của nhà ngươi tốt hơn nhiều lắm, ngươi nói có phải không?” Kha Mạo Khiêm nói nói cười cười, trong lời nói cũng dị thường không tốt.
An Á Phi liếc mắt đánh giá hắn một cái, ni mã, bệnh nhân tâm thần nhà ai lại chạy tới đây, cũng không quản cho tốt.
“Nghe nói ngươi mất trí nhớ, làm sao lại không thấy ngươi mất trí nhớ với Hàn Tình, nhưng thật ra trước và sau khi mất trí nhớ, đều giống nhau khiến người ta chán ghét, cũng không biết phụ thân của ngươi giáo dục ngươi như thế nào.” Kha Mạo Khiêm che lấy khóe miệng, vẻ mặt cười châm chọc, lời nói ra khỏi miệng làm cho người nghe xong muốn giơ tay cho hắn một cái tát.
An Á Phi híp hai mắt lại, hắn vẫn cảm thấy, nhiều chuyện của người khác, nói như thế nào đó cũng là chuyện của người khác, cho dù ở nơi nào, luôn sẽ có một đám người chuyên đi dồn ép người khác, nếu so đo với bọn họ vậy thì chính mình sẽ giống như bọn họ.
Nhưng là, hắn cũng có điểm mấu chốt của chính mình, đó là, mặc kệ người khác nói gì, hắn rất không thích người khác mang người nhà của mình ra nói.
Ở trong lòng hừ lạnh một tiếng, tự mình muốn tìm ngược, đừng trách hắn.
Phương thức đả kích địch nhân tốt nhất, chính là dùng đến thứ hắn để ý nhất, không khách khí công kích tới chết.
An Á Phi trừng mắt nhìn, vẻ mặt không biết làm như thế nào, “Ngươi cũng không biết, sau khi Tình ca ca biết ta mất trí nhớ, liền chạy tới nhà của ta, kêu ta tới ở nơi này của hắn. Ngươi cũng biết, ta mất trí nhớ, cũng không nhớ rõ hắn, làm sao lại đồng ý được. Nhưng mà ngươi không biết, Tình ca ca đối với ta ôn nhu vô cùng, vừa hỏi ta có lạnh không có đủ ấm không, còn nói rất thích ta, khiến cho ta không biết xấu hổ mà mở miệng từ chối.”
Nói xong vẻ mặt liền ngọt ngào.
Trong lòng cũng điên cuồng nôn mửa, ni mã, nếu không phải muốn đả kích tên nhị hóa này, hắn mới không cần kêu tên kia là Tình ca ca, thật sự là ghê tởm muốn chết.
Không biết lát nữa có thể ăn cơm trưa hay không nữa.
Kha Mạo Khiêm hít một ngụm khí lạnh, rõ ràng đã bị lời nói của An Á Phi làm cho kinh sợ rồi. Tười cười xinh đẹp ở trên mặt liền cứng ngắc, vẻ mặt cũng rất khó coi. Tên nhà quê này mồm miệng khi nào lại nhanh nhẹn như vậy.
An Á Phi nhìn hắn một cái, thành khẩn nói: “Ngượng ngùng, ta quên tên ngươi, không biết ngươi tên là gì.”
Kha Mạo Khiêm hung hăng nhìn hắn, vẻ mặt tức giận đến đỏ lên.
Đông Viễn vửa mỉm cười vừa âm thầm vỗ tay, An công tử ăn nói thật sự là tài hoa. Sau đó ở một bên thấp giọng nói: “An công tử, hắn gọi Kha Mạo Khiêm, là đại công tử của Kha gia.”
Trong lòng An Á Phi kinh ngạc một chút, Kha Mạo Khiêm? Kha gia? Là Kha gia mà buổi sáng Lục Hàn Tình vừa nhắc tới?Ánh mắt không khỏi đánh giá cẩn thận nam nhân trước mặt một phen, tuy rằng nhìn rất tốt, nhưng là một chút cũng yêu không nổi.
“Kha công tử đi, không biết đã ăn cơm trưa chưa, Tình ca ca đang bận rộn ở thư phòng, ta liền làm chủ mời ngươi ở lại ăn cơm trưa.” An Á Phi thật sự ôn hòa, sau đó quay đầu hướng Đông Viễn nói: “Đông Viễn, đi gọi đầu bếp béo làm một bàn đồ ăn thật tốt, nhất định phải phát huy tiêu chuẩn hơn bình thường, không thể chậm trễ khách nhân phải không?.” giọng nói chủ nhân đương gia.
Đông Viễn ngầm hiểu, trên mặt mang ý cười đáp, “Đúng vậy, An công tử.”
Kha Mạo Khiêm ở một bên nghiến răng nghiến lợi, tên nhà quê chết tiệt này.
An Á Phi nhìn Đông Viễn ra sân, cười nhìn về phía Kha Mạo Khiêm, biết rõ còn nói: “Kha công tử đây là làm sao vậy? sắc mặt làm sao lại không tốt như vậy, có phải là do thời tiết nóng quá hay không, đến, nơi này ta có canh đậu xanh ướp lạnh, là Tình ca ca sợ ta nóng, cố ý kêu người làm cho ta, ngươi lại đây nếm thử một chút để giải nhiệt đi.”
Ni mã, cái tên Lục Hàn Tình này làm sao vẫn còn chưa tới, lão tử kêu Tình ca ca đều sắp ói ra rồi.
Kha Mạo Khiêm hừ lạnh một tiếng, “Kêu Tình ca ca Tình ca ca, ngươi cũng không thấy e lệ sao? Thật đúng là không biết xấu hổ.”
An Á Phi ở trong lòng dựng thẳng ngón giữa, đại ca, từ ngữ ngươi dùng để mắng chửi người đã bần cùng rồi sao? Ngoài miệng thì ủy khuất nói: “Ta cũng không muốn kêu như vậy, nhưng mà, Tình ca ca muốn ta kêu như vậy, còn nói ta cùng hắn đã định thân rồi, kêu như vậy mới thân thiết.”
Ni mã mới không phải như vậy, rõ ràng chính là ngẫu nhiên sẽ động kinh một chút, làm gì mà có cảm giác thân thiết.
Giờ phút này Kha Mạo Khiêm đã không còn bộ dạng vênh váo hung hăng ngay từ ban đầu, giờ phút này hắn hiển nhiên đã bị An Á Phi làm cho tức giận đến một câu cũng không nói được, đánh mất cả năng lực cãi lại cơ bản.
An Á Phi ở một bên trộm nhìn thoáng qua, trong lòng nở nụ cười đắc ý, hừ, muốn so lời ác độc với ta. Cũng không xem gia là từ đâu đi ra.
Nghĩ đến bạn tốt chuyên biết nói những lời độc ác của chính mình, trong lòng An Á Phi yên lặng thương cảm một phen.
Lục Hàn Tình mắt lạnh nhìn Kha Mạo Quân ở trước mặt, “Không biết Kha nhị công tử ngăn cản tại hạ là có chuyện gì?”
Kha Mạo Quân cười nói: “Tại hạ đương nhiên là có chuyện muốn nói với Lục thiếu.”
“Nếu không có gì vội, mời Kha nhị công tử đi phòng khách chờ trong chốc lát.” Lục Hàn Tình hướng đến Tây Nam ở một bên, “Mang Kha nhị công tử đi phòng khách.”
Nói xong liền xoay người đi đến tiểu viện tử của chính mình.
Hai huynh đệ Kha gia trước nay đều như hình với bóng, Kha Mạo Quân ở trong này, vậy Kha Mạo Quân nhất định là đi tiểu viện tử của chính mình.
Nghĩ đến đây, trên người Lục Hàn Tình liền tỏa ra hàn khí.
Kha Mạo Quân nhếch mi nhìn Lục Hàn Tình đi xa, đi theo bên người Tây Nam nói: “Thiếu gia nhà ngươi giống như thực sốt ruột.”
Tây Nam cười mà không đáp.
Kha Mạo Quân cũng không nói gì, trên mặt thủy chung mang mỉm cười.
Trong tiểu viện tử, không khí không thể nói là tốt.
An Á Phi lạnh lùng nhìn Kha Mạo Khiêm ở trước mặt, lạnh nhạt nhắc nhở nói: “Kha đại công tử, hy vọng ngươi chú ý một chút thân phận của chính mình, đây là Lục phủ, mà không phải Kha phủ của ngươi, không nên động thủ động cước mới tốt.” Nói xong hung hăng bỏ ra nắm tay bị hắn nắm.
Muốn động thủ đánh hắn? Cũng phải xem hắn có đồng ý cho người khác đánh hắn hay không.
Kha Mạo Khiêm hiển nhiên thực khiếp sợ, “Ngươi có võ công?” Không, không đúng, tên nhà quê này hẳn là rất yếu đuối đi, vậy làm sao có thể dễ dàng kiềm chế tay của chính mình.
An Á Phi mặt kệ hắn, hắn mới không phải có võ công gì, chỉ là cầm nã thủ mà thôi.
Thân là nhị thiếu gia của An gia, công phu phòng thân là phải học, cầm nã thủ chẳng qua là một trong số đó mà thôi.
Vẫn không biểu hiện ra ngoài, đó là bởi vì không có cơ hội.
Ông nội vẫn giáo dục hắn, thuật phòng thân là để đối phó với người tâm hoài bất quỹ, mà không phải dùng với người không có ác ý với chính mình.
Lục Hàn Tình đứng ở hành lang gấp khúc, xem ra chuyện vừa rồi xảy ra ở trong tiểu viện tử hắn đã nhìn thấy toàn bộ, trong lòng cũng khẳng định với phán đoán của chính mình, xem ra, nên viết cho a cha một phong thư, nếu a cha biết nhất định sẽ rất vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất