Trọng Sinh Dị Thế Chi Điền Viên Kí

Chương 17: Ngươi cứ giả trang đi

Trước Sau
Á Phi nhìn thấy một đôi chân đứng ở trước người mình, khó hiểu ngẩng đầu, “Ngươi không phải đi thư phòng sao?” Làm sao lại ở trong này.

Vẻ mặt Lục Hàn Tình tương tư, “Ta nhớ Phi nhi.”

An Á Phi nghe vậy không khách khí trở mình xem thường, “Ngươi cứ giả trang đi.” Thực nghĩ hắn nhìn không ra những gì người này thể hiện ra ngoài đều là giả trang sao?

Lục Hàn Tình nhếch mi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, “Phi nhi làm sao lại oan uổng ta như vậy.”

Lần này ngay cả đầu An Á Phi cũng lười nâng, “Ngươi thật sự diễn rất giả.” So với diễn viên hạng ba diễn còn kém hơn.

“Thật sự rất giả sao?” Lục Hàn Tình bắt đầu tự kiểm điểm lại bản thân.

An Á Phi gật gật đầu, tiếp tục đem lực chú ý đặt vào quyển sách trước mắt.

Sách ở thế giới này thật sự là kinh khủng, một bên ở dưới đáy lòng oán thầm một bên lại nồng nhiệt.

Lục Hàn Tình nhìn hắn, ở trong lòng so sánh An Á Phi trước và sau một chút, trong hai mắt hiện lên  quang mang cảm thấy hứng thú, vẫn là cảm thấy người trước mặt này làm cho hắn cảm thấy hứng thú hơn.

An Á Phi trước kia thật sự rất thẹn thùng.

“Ngươi làm sao vẫn còn ở đây?” Đợi xem xong một quyển sách khủng bố, An Á Phi ngẩng đầu mới phát hiện người nào đó vẫn chưa rời đi, nhất thời không vừa lòng, “Chẳng lẽ Lục gia đã sắp suy sụp rồi sao?” Nếu không làm sao hắn có thể nhàn nhã ở trong phòng này làm cây cột.

Vẻ mặt Lục Hàn Tình nghiêm túc nhìn hắn.

Thấy vẻ mặt này của hắn, lưng An Á Phi chấn động, ngọa tào, chẳng lẽ thật sự suy sụp? miệng lão tử thật sự là rất linh nghiệm.

“Phi nhi chuẩn bị  nói cho ta biết, cho dù Lục gia suy sụp, ngươi cũng sẽ nuôi ta sao?”  Lục Hàn Tình còn nghiêm túc nói.

Lúc này An Á Phi còn nghiêm túc nhìn hắn, “Ta nhất định sẽ làm bộ không biết ngươi.” Những lời này nhất định sẽ làm cho người ta cảm thấy hắn là tiểu nhân thấy lợi quên nghĩa, An Á Phi chờ mong nhìn qua.

Lục Hàn Tình nghe vậy lông mày hơi nhíu, ngay tại lúc An Á Phi nghĩ đối phương sẽ khinh thường hắn, chỉ thấy Lục Hàn Tình cười nói: “Xem ra, ta chỉ có thể vất vả, cố gắng để Lục gia thật tốt, không cho Phi nhi có cơ hội này.”

An Á Phi sửng sốt, ngạo tào, không phải là hắn nên trừng mắt với mình sao?

Bên ngoài mưa phùn tầm tạ đang rơi lả tả, cảm giác mát mẻ trong không khí cũng càng ngày càng nhiều, gió thổi qua, còn có thể làm cho người ta run một chút.

An Á Phi quyết định bây giờ còn đang ở chỗ hắn, trận đầu tiên đã bại, như vậy đọc sách cũng không thoải mái, thật sự là phiền chết đi được.

“Ngươi rốt cuộc là có chuyện gì?” Nếu như không có chuyện gì làm sao lại tới nơi này mắt to trừng mắt nhỏ với hắn.

Lục Hàn Tình nhìn thoáng qua thời tiết ở bên ngoài, buồn bã nói: “Phi nhi có cảm thấy đói bụng hay không.”

An Á Phi nháy mắt, sau đó lắc đầu, “Ta không cảm thấy đói bụng.”

“Nhưng mà ta đói bụng.” Lục Hàn Tình mang theo điểm ủy khuất nhìn hắn.

Dạ dày An Á Phi lại bốc lên, đại ca ngươi bán manh cái gì, cũng không phải em gái. “Ngươi đói bụng hay không thì liên quan gì đến ta?” Chẳng phải hắn nên đi tìm đầu bếp béo sao?

Lục Hàn Tình tiếp tục nói: “Ta đã đói bụng, sẽ không muốn làm việc, cũng không muốn động đậy.”

Trong lòng An Á Phi dựng ngón giữa, ngọa tào, thật sự là tiểu nhân, đây rõ ràng là uy hiếp hắn.

Lục Hàn Tình cúi đầu nhìn trà xanh trên bàn, giống như là nhìn thấy một đáo hoa ở bên trong.

An Á Phi chịu thua.

Nhìn một bàn đồ ăn đầy đủ sắc hương, Lục Hàn Tình cười đến không thấy mắt, “Đồ ăn Phi nhi làm quả thật hương bay bốn phía, làm cho người ta ăn một lần lại muốn ăn thêm lần nữa.”

An Á Phi bỗng nhiên đứng dậy.

Vẻ mặt Lục Hàn Tình kinh ngạc hỏi: “Phi nhi đi nơi nào?”

“Chặt tay.” An Á Phi nghiến răng, cho ngươi chặt tay.

Lục Hàn Tình: phụt.

“Cười cái lông.” Có gì mà buồn cười, tuyệt không buồn cười. Lần sau lão tử làm đồ ăn sẽ độc chết ngươi.

Tuy rằng trong lòng thực buồn bực thực hối hận, nhưng cũng không thể thay đổi được sự thực luôn đi ngược lại với kế hoạch trong lòng.



Dù sao đều đã làm, không ăn thì thực lãng phí, An Á Phi liều mạng dụng sức cúi đầu ăn cơm.

Hai mắt Lục Hàn Tình mỉm cười nhìn người giống như có thù oán với đồ ăn trên bàn, thích ý chậm chạp ăn, ngẫu nhiên gắp một đũa đồ ăn mà mình thích, vui mừng tự đắc ở trong lòng.

Mưa mùa hè mau tới, đi cũng mau, buổi sáng vẫn là mưa nhỏ tung bay, buổi chiều bầu trời liền trong, hiện ra mặt trời.

Không khí cũng bắt đầu trở về độ ấm vốn có của mùa hạ.

Sau khi ngủ trưa dậy, An Á Phi đi vào ngoại thư phòng làm việc của Lục Hàn Tình, gõ vài cái lên cửa.

Tây Nam mở cửa đi ra, mỉm cười nói: “An công tử mời vào.”

Trong thư phòng, Lục Hàn Tình đang cúi đầu xem một phong thư trên bàn, vẻ mặt có chút tối tăm.

Trong lòng An Á Phi có chút kinh ngạc, lại không mở miệng hỏi nhiều.

Một lát sau, Lục Hàn Tình mới ngẩng đầu nói: “Phi nhi tìm ta có việc sao?”

An Á Phi nhìn hắn một cái, thấy hắn cũng không có gì kì lạ, lúc này mới nói: “Ta nghĩ trở về.” Bắp ở trong nhà nên thu hoạch.

Lục Hàn Tình nghĩ nghĩ, gật đầu, “Hai ngày này trong thôn chắc chắn đang bận, sáng sớm ngày mai ta cho người đưa Phi nhi trở về.”

Trong lòng An Á Phi nhẹ nhàng thở ra, thực sợ người kia lại tìm lý do lung tung để giữ mình ở lại.

Nói xong chuyện này, An Á Phi nói: “Ta đi trước.”

Lục Hàn Tình cũng không giữ hắn lại, gật gật đầu, nhìn theo hắn đi ra cửa thư phòng.

“Thanh Lưu.”

“Thiếu gia.” Một người mặc áo xanh xuất hiện trong thư phòng.

“Đi mời Lam công tử cùng Ti thiếu gia lại đây.” Lục Hàn Tình híp hai mắt lại, thanh âm lạnh lùng.

“Vâng.”

Buổi chiều nhàn đến không có việc gì làm, An Á Phi mang theo Đông Viễn đi đến trù phòng.

Tại trù phòng đầu bếp béo cùng hai gã sai vặt trong phòng bếp đều chào hỏi hắn, “An công tử buổi chiều tốt lành.”

“Buổi chiều tốt lành.” An Á Phi đáp lại, sau đó đi đến bên cạnh những cái vại trống, “Những cái vại này đều không dùng sao?”

Một gã sai vặt đi tới nhìn nhìn, hỏi: “An công tử là muốn dùng sao?”

An Á Phi quơ quơ cái vại trống trơn, “Ừ.” Trước khi đi hắn muốn làm chút dưa chua.

Vườn rau Lục phủ tuy rằng không lớn, nhưng cung ứng cho vài người trong phủ thì dư thừa, thậm chí có chút rau còn ăn không hết, như là đậu đũa, đậu cô ve, dưa chuột.

Để tại vườn rau cho héo thật sự rất lãng phí.

Như vậy không bằng lấy làm dưa chua.

“Ta giúp An công tử đem những thứ này đi rửa.” Gã sai vặt kia cũng đi tới.

“Được.” An Á Phi chỉ vào gã sai vặt tới trước nói: “Tiểu Qủa theo tôi ra vườn rau hái rau đi.”

Đầu bếp béo Triệu Đức nghi hoặc hỏi: “An công tử muốn làm đồ ăn sao?”

An Á Phi gật đầu, “Triệu sư phó chê cười.”

Triệu Đực vội vàng lay động đôi tay mập mạp của chính mình, “Làm sao có thể. An công tử quá khách khí rồi.”

An Á Phi lại cùng hắn hàn huyên hai câu, liền mang theo tiểu Qủa cùng Đông Viễn ra vườn rau, thuận tiện ở trong tay mỗi người đều cầm một cái rổ.

“An công tử là muốn làm đồ ăn gì?” Đông Viễn có chút nghi hoặc, những đồ ăn này đều không phải mang đi xào hoặc phơi khô gì chứ? Rửa trước vại làm cái gì.

“Làm dưa chua.” An Á Phi thưởng thức phong cảnh ở bên đường, “Trong vườn rau có rất nhiều đồ ăn không ăn hết, ta nghĩ lấy đến làm dưa chua ăn.” Tuy rằng có lẽ hắn xen vào việc của người khác, nhưng là, hắn thật không thích nhìn thấy rau xanh ở trong vườn cứ để như vậy rồi bị hư.

Hắn ruy rằng không phải người rất tiết kiệm, nhưng là, cũng không thể chịu được những rau xanh tinh khiết không ô nhiễm như vậy bị phá hư mất.



Ba người ra tay rất nhanh, ba rổ rau xanh đều nhanh chóng đầy ắp, trong lúc đó Đông Viễn còn phải trở về vài lần, mới có thể đem những rau xanh này hái không sai biệt lắm.

Nhìn vườn rau còn lại một ít rau xanh đủ ăn, An Á Phi lúc này mới kêu ngừng lại.

Bởi vì chưa đến giờ cơm chiều, phòng bếp giờ phút này cũng thực nhàn, bởi thế có không ít người giúp An Á Phi cùng nhau làm dưa chua, tất cả mọi người đều rất tốt.

Thứ dưa chua này từ trước tới giờ chưa bao giờ nghe qua, khẳng định là một món ăn rất ngon.

Lại thấy trong thời gian này những món An Á Phi làm ra đều là mĩ vị, trên cơ bản Lục phủ đều bị hắn thu mua, nhất là sau khi Lục Hàn Tình đưa ra mệnh lệnh tàn nhẫn như vậy.

Dưa chua không phải mĩ thực gì, nhưng mà, dùng nó nấu ăn, ăn với cơm, sẽ có một mùi vị khác.

An Á Phi còn nhớ rõ trước kia ở nông thôn, bà ngoại nói với hắn, “Ba ngày không ăn chua, đi đường sẽ loạng choạng.” Lời này tuy rằng có chút khoa trương, nhưng cũng thể hiện dưa chua vẫn là có giá trị.

Đậu đũa kì thật làm đậu đũa khô rất tốt, sáng mai hắn phải đi, hắn sợ những người này không biết làm. Bởi vậy quyết định hái rau đến làm dưa chua hết.

Làm dưa chua rất đơn giản, chính là đun một nồi nước ấm trước, sau đó cho dưa chua vào trong vại, bỏ vài một lượng muối vừa phải, cây hồi, gừng, hạt tiêu, nếu thích ăn cay, còn có thể cho chút ớt vào.

Vừa lòng nhìn thấy rau đã được rửa sạch sẽ, còn có vại đã được đổ nước muối dưa vào, An Á Phi vừa lòng gật đầu, bưng lên nước uống ở một bên uống một hớp.

Triệu Đức hiếu kì nói: “An công tử, như vậy là được rồi sao?” có phả là quá đơn giản hay không?

An Á Phi lắc đầu, “Như vậy là được rồi.” Làm dưa chua vốn rất đơn giản, cơ bản không cần kỹ năng gì, chỉ cần nhìn qua một lần là sẽ làm được.

“Đợi cho nước lạnh đem rau cho vào là được.”

Vẻ mặt tiểu Qủa ngạc nhiên, “Làm đồ ăn như vậy có thể ngon sao?”

An Á Phi gật đầu cười nói: “Tất nhiên là ngon, nhưng mà cần chút thời gian mới có thể ăn được.” hắn khẳng định là không kịp đợi rồi.

Ngẩn ngơ ở phòng bếp như vậy, thời gian trôi qua thật là mau, mắt thấy đã tới giờ làm cơm chiều.

Tròng mắt Triệu Đực chuyển vòng vo, đột nhiên thống khổ ôm bụng, “Ai nha, cũng không biết giữa trưa ăn cái gì nữa, hình như bụng không thoải mái, ta phải đi xem thầy thuốc, An công tử ngại quá, ta xin lỗi không tiếp được.” Nói xong không đợi An Á Phi phản ứng, người đã muốn biến mất tại trù phòng, tốc độ cùng hình thể của hắn hoàn toàn không có một chút quan hệ nào.

Đông Viễn kéo khóe miệng, hai gã sai vặt còn lại một nhìn trời một nhìn đất, hiển nhiên là biết đầu bếp béo diễn xuất ra.

Tươi cười trên mặt An Á Phi cứng một chút, lập tức một tiểu nhân trong lòng đã nhào nặn một tiểu nhân khác, tiểu nhân Lục Hàn Tình này.

Cho dù không muốn như thế nào, An Á Phi cũng phải trầm mặt đảm nhiệm chức trách đầu bếp. Tuy rằng hắn có thể mặc kệ, nhưng là, nhìn thấy ba đôi mắt tha thiết ở xung quanh nhìn hắn, An Á Phi cảm thấy, chính mình nếu không làm cái gì, giống như là sẽ phạm tội rất lớn.

Thật sự là phiền chết người.

Đông Viễn nhìn thoáng qua tiểu Qủa tiểu Hữu ở một bên hỗ trợ, lắc mình chạy tới thư phòng.

Trong thư phòng, vẻ mặt Lục Hàn Tình âm trầm cùng hai bạn tốt bàn bạc chuyện tình.

Vẻ mặt Ti Thiểu Lan lãnh đạm, trên mặt không nhiều biểu cảm lắm, “Một đời Tả thừa tướng thanh minh, sợ là bị hủy ở trên tay phu lang của hắn.”

Lam Nhan Phi miễn cưỡng tựa trên ghế, hạ mắt giống như đang ngủ.

Lục Hàn Tình cười lạnh nói: “Khẩu vị thật là lớn.”

Ti Thiểu Lan nói: “Ngươi có tính toán gì không.”

“Đương nhiên là tương kế tựu kế.” Vẻ mặt Lục Hàn Tình cười âm hiểm, đôi mắt sâu thẳm.

“Thiếu gia.” Ngoài thư phòng, Đông Viễn gọi.

“Tiến vào.” Lục Hàn Tình nhìn qua.

“Ti thiếu gia Lam công tử.” Đông Viễn hướng hai người gật gật đầu, liền đi tới bên người Lục Hàn Tình, thấp giọng thầm thì vài câu.

“A?” Vẻ mặt Lục Hàn Tình biến hóa, cong lên khóe miệng nói: “Phần thưởng.”

“Phải” Đông Viễn cười lui ra ngoài.

Lam Nhan Phi nâng lên đôi mắt nhìn qua, “Ngươi nhưng thật ra thật thú vị.” Cũng không biết đây là khen hay chê.

Lục Hàn Tình cười mà không nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau