Chương 16: Đang đợi anh nè
Edit: Miinu — Beta: Chicho
*****
Ôn Thừa Thư về đến nhà khi trời tờ mờ sáng. Do dự một chút, cuối cùng anh vẫn giữ lời hứa nhắn tin cho cậu nhóc kia.
[ Wen ]: Đã ngủ chưa?
Người bên kia gần như trả lời ngay lập tức: Vẫn chưa, anh về đến nhà rồi à?
Ôn Thừa Thư cởi áo khoác, tiện tay vắt lên thành ghế sa lông, đi rót cho mình một cốc nước, đồng thời giữ nút ghi âm để gửi tin nhắn thoại cho đối phương: “Ừ, sao chưa đi nghỉ?”
Bên kia vẫn hồi đáp rất nhanh.
[ Tiểu Dã trong hoang dã ]: Đang đợi anh nè.
Sau đó còn có một tin, kết thúc bằng một cái emoji khuôn mặt ửng hồng đang cười cong cả mắt.
[ Tiểu Dã trong hoang dã ]: Đã nói sẽ đợi anh mà.
Ôn Thừa Thư cầm lấy cốc nước, không nhanh không chậm uống từng ngụm một. Thấy được sự khôn khéo lấy lòng lộ ra rõ ràng trong tin nhắn của người kia, nhưng cách thể hiện của đối phương lại thẳng thắn đến mức khiến anh không hề thấy phản cảm.
Anh đặt cốc nước lên mặt bàn, đưa điện thoại đến bên miệng, hỏi: “Muốn nhìn nó không?”
[ Tiểu Dã trong hoang dã ]: Cóóóóóóó!
Nhận được câu trả lời không ngoài dự đoán, Ôn Thừa Thư trực tiếp mở cuộc gọi video. Lần này, tốc độ kết nối không chậm như ban sáng, âm báo còn chưa vang lên trọn vẹn, màn hình đã hiện lên hình ảnh của người phía bên kia.
Hình Dã để di động hơi thấp, hình ảnh hơi chếch xuống phía dưới, chỉ để lộ khuôn miệng và một nửa gương mặt.
Tuy hình ảnh không rõ lắm, nhưng Ôn Thừa Thư lại cảm thấy tảng đá đè nặng trong lòng đột nhiên rớt xuống mà chẳng hiểu vì sao.
… Không thấy rõ mặt là tốt rồi.
Có lẽ tín hiệu ở đầu bên kia không tốt lắm, hình ảnh bên Ôn Thừa Thư vẫn chưa được truyền qua nên ánh mắt nhìn vào màn hình của Hình Dã có hơi mờ mịt. Cậu thoáng hé môi, phần gợn nhỏ mượt mà ở giữa môi trên nhẹ nhàng chạm vào môi dưới. Im lặng trong chốc lát, cậu lại mỉm cười, khiến cho đôi mắt nhỏ dài xinh đẹp cong lên thành một mảnh trăng thật mỏng, rồi lên tiếng chào hỏi Ôn Thừa Thư: “Hi.”
Lúc này, Hình Dã đang ngồi dựa vào thành giường ký túc xá, trên bức tường sau lưng còn treo một bức tranh phong cảnh bằng vải bố sơn dầu. Cậu để điện thoại tương đối gần, hơn nữa ánh sáng trong phòng cũng không tốt lắm, nên Ôn Thừa Thư không nhìn rõ bức tranh vẽ cái gì. Song anh lại thấy rõ đường xương quai xanh mảnh khảnh lộ ra ngay phần cổ áo không cài của đối phương. Hình Dã mặc một bộ đồ ngủ màu đen, chất vải phi bóng, rộng rãi và mềm mại. Làn da trắng nõn lộ bên ngoài quần áo của cậu được sắc đen của vải làm nổi bật thêm, thậm chí dưới ánh đèn mờ ảo trong căn phòng trông còn rất chói mắt.
Ôn Thừa Thư cố gắng thu lại ánh mắt đang dán lên màn hình điện thoại, nhìn ra cái lồng chim đang treo ngoài cửa sổ, thuận miệng hỏi: “Buổi tối trường em tắt đèn à?”
“Đâu có…” Hình Dã hơi sửng sốt, mấy giây sau mới hiểu ý anh, nhỏ giọng nói, “Ấy, mờ quá đúng không? Bạn cùng phòng của em ngủ rồi nên em chỉnh đèn tối đi, để em chỉnh lại…”
“À, không sao.” Giọng nói của Ôn Thừa Thư bằng phẳng không hề nhấp nhô gợn sóng, anh nâng mắt nhìn lướt qua màn hình một chút.
Hiển nhiên hình ảnh trong video đã sáng hơn lúc đầu không ít.
Người bên kia đang nghiêng mình, vừa duỗi tay vặn đèn bàn đến sáng lên hết cỡ, vừa quay đầu nhìn điện thoại, nhỏ giọng hỏi: “Như vậy có được không?”
Bấy giờ, Ôn Thừa Thư mới chú ý thấy cục u vừa sưng vừa đỏ trên thái dương cậu lúc trưa đã xẹp đi, chỉ để lại một vết máu bầm nho nhỏ, trông qua cũng hơi nghiêm trọng, nhưng may là không bị rách da.
Mà Hình Dã cũng vô cùng tinh ý, nhanh chóng giơ tay che đầu, ngồi thẳng dậy, chỉnh điện thoại thấp hơn để tránh vết thương trên trán lọt vào khung hình, giọng nói cố tỏ vẻ như chẳng có vấn đề gì, tuy là hơi gượng gạo: “Giờ anh đã nhìn rõ hơn chưa?”
Ôn Thừa Thư để điện thoại lên mặt bàn, quay sang cửa sổ rồi lại cúi đầu nhìn màn hình, giọng nói trầm thấp dịu dàng: “Tôi chỉ thuận miệng thôi, không cần để ý.”
“… Ặc.” Hình Dã nhẹ nhàng lên tiếng, “Nhóc khốn nạn kia đâu?”
Ôn Thừa Thư đứng dậy, đi tới chỗ cửa sổ, ngồi xuống, cúi đầu ngó ngó cái lồng chim, cuối cùng, tầm mắt anh dừng lại trên mình một chú chim nhỏ đang ngủ khò khò bên trong, mỉm cười bảo: “Nó ngủ rồi, ở trong lồng.”
“À, muộn quá rồi còn gì nữa.” Dứt lời, Hình Dã lại thoáng ngượng ngùng, “Trễ thế này còn đòi anh gọi video, làm phiền anh nghỉ ngơi rồi phải không ạ?”
“Không phiền, vẫn còn sớm.” Ôn Thừa Thư chậm rãi xắn tay áo sơmi lên, để lộ cánh tay rắn chắc với đường cong cơ bắp hoàn hảo. Anh vươn tay mở cửa lồng, lại thuận miệng hỏi, “Sao em cũng chưa đi nghỉ?”
Hình Dã trả lời theo bản năng: “Đang đợi anh gọi video nè.”
Ôn Thừa Thư ngẩng đầu, hết sức thản nhiên nhìn cậu một cái.
Hình Dã hơi khựng lại, xong liền giải thích: “Chủ yếu là xế chiều hôm nay em ngủ hơi quá, bây giờ vẫn còn tỉnh lắm, nên định chờ anh về gửi video chim nhỏ rồi mới ngủ.”
Vừa nghe lời giải thích đậm chất giấu đầu hở đuôi của cậu, Ôn Thừa Thư vừa thò tay lấy cái bát thức ăn chú chim nhỏ không dùng đến nữa ra, ngẩng đầu cười với Hình Dã: “Tôi đi rửa bát đã.”
Hình Dã hơi sửng sốt, xong mới vội vàng đáp: “Vâng.”
Lúc rửa bát xong và quay trở lại, anh thoáng liếc qua màn hình điện thoại một cái. Vẻ mặt của Hình Dã ở bên kia có vẻ hơi mơ màng, chẳng biết là đang nghĩ cái gì.
Ôn Thừa Thư đặt bát ăn đã sạch và một cốc nước ấm lên cửa sổ, đồ dùng bằng thủy tinh va chạm với mặt đá cẩm thạch tạo ra một tiếng vang nhỏ. Lúc này, người trong video mới phát hiện anh đã trở về, bất giác nở nụ cười: “Anh xong rồi à?”
“Ừ.” Anh lấy gói thức ăn cho chim non từ cái giá bên cạnh xuống, múc hai chén bỏ vào trong bát, lại đổ thêm một ít nước ấm rồi trộn lên, “Trán em làm sao vậy?”
Hình Dã không biết camera điện thoại đã bị chỉnh lên trên từ lúc nào, nghe thế thì hơi sửng sốt. Bất đắc dĩ bị phát hiện thêm lần nữa rồi, giấu cũng chẳng có ý nghĩa gì, cậu dứt khoát giơ điện thoại lên, hơi mất tự nhiên nói: “Buổi sáng em thức dậy hơi đột ngột, không cẩn thận đập phải trần nhà ạ.”
Ôn Thừa Thư giật mình, hoàn toàn không ngờ nguyên nhân lại là như vậy, anh không nhịn được cười khẽ một tiếng.
Hình Dã bị anh cười thì rất xấu hổ, giơ tay sờ sờ cái trán của mình.
Ôn Thừa Thư lo cậu nhóc tự ái, vội thu lại ý cười, lấy lại phong thái thản nhiên điềm tĩnh mọi ngày, nói như bình thường: “Cẩn thận một chút.”
Hình Dã quay đầu đi, lại nhéo nhéo vành tai của mình, khẽ đáp: “Em biết rồi.”
*****
Ôn Thừa Thư về đến nhà khi trời tờ mờ sáng. Do dự một chút, cuối cùng anh vẫn giữ lời hứa nhắn tin cho cậu nhóc kia.
[ Wen ]: Đã ngủ chưa?
Người bên kia gần như trả lời ngay lập tức: Vẫn chưa, anh về đến nhà rồi à?
Ôn Thừa Thư cởi áo khoác, tiện tay vắt lên thành ghế sa lông, đi rót cho mình một cốc nước, đồng thời giữ nút ghi âm để gửi tin nhắn thoại cho đối phương: “Ừ, sao chưa đi nghỉ?”
Bên kia vẫn hồi đáp rất nhanh.
[ Tiểu Dã trong hoang dã ]: Đang đợi anh nè.
Sau đó còn có một tin, kết thúc bằng một cái emoji khuôn mặt ửng hồng đang cười cong cả mắt.
[ Tiểu Dã trong hoang dã ]: Đã nói sẽ đợi anh mà.
Ôn Thừa Thư cầm lấy cốc nước, không nhanh không chậm uống từng ngụm một. Thấy được sự khôn khéo lấy lòng lộ ra rõ ràng trong tin nhắn của người kia, nhưng cách thể hiện của đối phương lại thẳng thắn đến mức khiến anh không hề thấy phản cảm.
Anh đặt cốc nước lên mặt bàn, đưa điện thoại đến bên miệng, hỏi: “Muốn nhìn nó không?”
[ Tiểu Dã trong hoang dã ]: Cóóóóóóó!
Nhận được câu trả lời không ngoài dự đoán, Ôn Thừa Thư trực tiếp mở cuộc gọi video. Lần này, tốc độ kết nối không chậm như ban sáng, âm báo còn chưa vang lên trọn vẹn, màn hình đã hiện lên hình ảnh của người phía bên kia.
Hình Dã để di động hơi thấp, hình ảnh hơi chếch xuống phía dưới, chỉ để lộ khuôn miệng và một nửa gương mặt.
Tuy hình ảnh không rõ lắm, nhưng Ôn Thừa Thư lại cảm thấy tảng đá đè nặng trong lòng đột nhiên rớt xuống mà chẳng hiểu vì sao.
… Không thấy rõ mặt là tốt rồi.
Có lẽ tín hiệu ở đầu bên kia không tốt lắm, hình ảnh bên Ôn Thừa Thư vẫn chưa được truyền qua nên ánh mắt nhìn vào màn hình của Hình Dã có hơi mờ mịt. Cậu thoáng hé môi, phần gợn nhỏ mượt mà ở giữa môi trên nhẹ nhàng chạm vào môi dưới. Im lặng trong chốc lát, cậu lại mỉm cười, khiến cho đôi mắt nhỏ dài xinh đẹp cong lên thành một mảnh trăng thật mỏng, rồi lên tiếng chào hỏi Ôn Thừa Thư: “Hi.”
Lúc này, Hình Dã đang ngồi dựa vào thành giường ký túc xá, trên bức tường sau lưng còn treo một bức tranh phong cảnh bằng vải bố sơn dầu. Cậu để điện thoại tương đối gần, hơn nữa ánh sáng trong phòng cũng không tốt lắm, nên Ôn Thừa Thư không nhìn rõ bức tranh vẽ cái gì. Song anh lại thấy rõ đường xương quai xanh mảnh khảnh lộ ra ngay phần cổ áo không cài của đối phương. Hình Dã mặc một bộ đồ ngủ màu đen, chất vải phi bóng, rộng rãi và mềm mại. Làn da trắng nõn lộ bên ngoài quần áo của cậu được sắc đen của vải làm nổi bật thêm, thậm chí dưới ánh đèn mờ ảo trong căn phòng trông còn rất chói mắt.
Ôn Thừa Thư cố gắng thu lại ánh mắt đang dán lên màn hình điện thoại, nhìn ra cái lồng chim đang treo ngoài cửa sổ, thuận miệng hỏi: “Buổi tối trường em tắt đèn à?”
“Đâu có…” Hình Dã hơi sửng sốt, mấy giây sau mới hiểu ý anh, nhỏ giọng nói, “Ấy, mờ quá đúng không? Bạn cùng phòng của em ngủ rồi nên em chỉnh đèn tối đi, để em chỉnh lại…”
“À, không sao.” Giọng nói của Ôn Thừa Thư bằng phẳng không hề nhấp nhô gợn sóng, anh nâng mắt nhìn lướt qua màn hình một chút.
Hiển nhiên hình ảnh trong video đã sáng hơn lúc đầu không ít.
Người bên kia đang nghiêng mình, vừa duỗi tay vặn đèn bàn đến sáng lên hết cỡ, vừa quay đầu nhìn điện thoại, nhỏ giọng hỏi: “Như vậy có được không?”
Bấy giờ, Ôn Thừa Thư mới chú ý thấy cục u vừa sưng vừa đỏ trên thái dương cậu lúc trưa đã xẹp đi, chỉ để lại một vết máu bầm nho nhỏ, trông qua cũng hơi nghiêm trọng, nhưng may là không bị rách da.
Mà Hình Dã cũng vô cùng tinh ý, nhanh chóng giơ tay che đầu, ngồi thẳng dậy, chỉnh điện thoại thấp hơn để tránh vết thương trên trán lọt vào khung hình, giọng nói cố tỏ vẻ như chẳng có vấn đề gì, tuy là hơi gượng gạo: “Giờ anh đã nhìn rõ hơn chưa?”
Ôn Thừa Thư để điện thoại lên mặt bàn, quay sang cửa sổ rồi lại cúi đầu nhìn màn hình, giọng nói trầm thấp dịu dàng: “Tôi chỉ thuận miệng thôi, không cần để ý.”
“… Ặc.” Hình Dã nhẹ nhàng lên tiếng, “Nhóc khốn nạn kia đâu?”
Ôn Thừa Thư đứng dậy, đi tới chỗ cửa sổ, ngồi xuống, cúi đầu ngó ngó cái lồng chim, cuối cùng, tầm mắt anh dừng lại trên mình một chú chim nhỏ đang ngủ khò khò bên trong, mỉm cười bảo: “Nó ngủ rồi, ở trong lồng.”
“À, muộn quá rồi còn gì nữa.” Dứt lời, Hình Dã lại thoáng ngượng ngùng, “Trễ thế này còn đòi anh gọi video, làm phiền anh nghỉ ngơi rồi phải không ạ?”
“Không phiền, vẫn còn sớm.” Ôn Thừa Thư chậm rãi xắn tay áo sơmi lên, để lộ cánh tay rắn chắc với đường cong cơ bắp hoàn hảo. Anh vươn tay mở cửa lồng, lại thuận miệng hỏi, “Sao em cũng chưa đi nghỉ?”
Hình Dã trả lời theo bản năng: “Đang đợi anh gọi video nè.”
Ôn Thừa Thư ngẩng đầu, hết sức thản nhiên nhìn cậu một cái.
Hình Dã hơi khựng lại, xong liền giải thích: “Chủ yếu là xế chiều hôm nay em ngủ hơi quá, bây giờ vẫn còn tỉnh lắm, nên định chờ anh về gửi video chim nhỏ rồi mới ngủ.”
Vừa nghe lời giải thích đậm chất giấu đầu hở đuôi của cậu, Ôn Thừa Thư vừa thò tay lấy cái bát thức ăn chú chim nhỏ không dùng đến nữa ra, ngẩng đầu cười với Hình Dã: “Tôi đi rửa bát đã.”
Hình Dã hơi sửng sốt, xong mới vội vàng đáp: “Vâng.”
Lúc rửa bát xong và quay trở lại, anh thoáng liếc qua màn hình điện thoại một cái. Vẻ mặt của Hình Dã ở bên kia có vẻ hơi mơ màng, chẳng biết là đang nghĩ cái gì.
Ôn Thừa Thư đặt bát ăn đã sạch và một cốc nước ấm lên cửa sổ, đồ dùng bằng thủy tinh va chạm với mặt đá cẩm thạch tạo ra một tiếng vang nhỏ. Lúc này, người trong video mới phát hiện anh đã trở về, bất giác nở nụ cười: “Anh xong rồi à?”
“Ừ.” Anh lấy gói thức ăn cho chim non từ cái giá bên cạnh xuống, múc hai chén bỏ vào trong bát, lại đổ thêm một ít nước ấm rồi trộn lên, “Trán em làm sao vậy?”
Hình Dã không biết camera điện thoại đã bị chỉnh lên trên từ lúc nào, nghe thế thì hơi sửng sốt. Bất đắc dĩ bị phát hiện thêm lần nữa rồi, giấu cũng chẳng có ý nghĩa gì, cậu dứt khoát giơ điện thoại lên, hơi mất tự nhiên nói: “Buổi sáng em thức dậy hơi đột ngột, không cẩn thận đập phải trần nhà ạ.”
Ôn Thừa Thư giật mình, hoàn toàn không ngờ nguyên nhân lại là như vậy, anh không nhịn được cười khẽ một tiếng.
Hình Dã bị anh cười thì rất xấu hổ, giơ tay sờ sờ cái trán của mình.
Ôn Thừa Thư lo cậu nhóc tự ái, vội thu lại ý cười, lấy lại phong thái thản nhiên điềm tĩnh mọi ngày, nói như bình thường: “Cẩn thận một chút.”
Hình Dã quay đầu đi, lại nhéo nhéo vành tai của mình, khẽ đáp: “Em biết rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất