Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học
Chương 20
Ăn cơm trưa với Lâm Kiến Lộc xong, Diêm Hàn liền quay về lớp học.
Bây giờ cậu mới hiểu vì sao một người cả ngày lắc lư trên sân trường giữ gìn trật tự, vẫn có thể làm đại học bá.
—— Bởi vì trí tưởng tượng của người ta căn bản không nằm cùng trục hoành với mình.
Tương đương, Lâm Kiến Lộc nghĩ cái gì mình không biết, nhưng mình nghĩ cái gì hắn lại đoán ra dễ như lật bàn tay.
Từ một bức thư tình đã có thể nhìn ra, rõ ràng từ trước đến nay hắn không quen biết nguyên chủ, những bạn học sớm chiều ở chung còn chưa nhận ra có gì không đúng, Lâm Kiến Lộc đã có thể thông qua một ít logic cùng lỗi nhỏ mà phát hiện ra vấn đề, từ đó suy đoán ra có... Cái từ kia nói thế nào ấy nhỉ... À đúng, là có lượng biến đổi.
... Mẹ nó ai mà chịu cho được!
Ai biết hắn có phát hiện ra chuyện gì nữa hay không!
... Tự nhiên nói mình mặc quần đẹp hơn mặc váy, này chắc chắn là có vấn đề!
Thưa dịp ăn cơm trưa, Diêm Hàn thu hồi lại bao lì xì lần trước gửi cho Lâm Kiến Lộc, Diêm Hàn quyết định khoản thời gian này phải yên tĩnh như gà.
Tuyệt đối không gây chuyện, toàn tâm toàn ý học tập, không có việc thì ít ra cửa thôi, tranh thủ trốn tên Lâm Kiến Lộc kia.
Lúc vùi đầu khổ học thời gian trôi rất nhanh, Diêm Hàn lại có cảm giác như mơ màng sống qua ngày.
Người khác nói chuyện trên trời dưới đất cậu đang làm bài tập, người ta xem tạp chí theo đuổi idol cậu đang học văn bản, người ta trộm cầm điện thoại chơi game cậu đang chuẩn bị môn tiếp theo...
Nhưng dù là vậy, Diêm Hàn vẫn có cảm giác không được thoải mái, rất nhiều thứ cậu học xong rồi lại quên, hoặc là dùng không nhanh nhạy, điều này làm Diêm Hàn thấy ủ rũ vô cùng.
Bất quá cậu bây giờ chỉ mới bắt đầu học tập, chuyện như vậy cũng khó tránh khỏi, Diêm Hàn chọn cách cắn răng kiên trì.
Buổi tối tan học về ký túc xá trời đã khuya, vốn đã rất mệt, hận không thể trực tiếp đi ngủ, nhưng Diêm hàn vẫn mở livestream, định làm nốt những bài tập chưa xong, lại dựa theo phương pháp hôm qua học được ôn lại tri thức Vật Lý trước kia.
Một ngày qua đi, fan của cậu từ mười chín lên hai mươi người, Diêm hàn vừa mở livestream đã có một làn đạn bay ngang qua ——
'Hic hic hic streamer cuối cùng cũng tới rồi, vì đợi cậu cùng làm bài tập mà tui phải đau khổ chơi điện thoại, đợi cậu hơn một giờ rồi đấy!'
Diêm Hàn "..."
Cậu không định nói chuyện, dù sao học tập so với livestream thì quan trọng hơn nhiều.
Huống chi trước kia cậu cũng xem livestream không ít, biết mỗi streamer đều có cá tính cùng phong cách riêng, còn phong cách của cậu... Chắc là không nói lời nào nhỉ. Dù sao lúc cậu học bài cũng không có cách nhìn làn đạn, đã định trước là không thể giao lưu với fan.
Diêm Hàn mở sách giáo khoa Vật Lý ra, bắt đầu khêu đèn học đêm.
Cả ngày lăn qua lộn lại, công việc lu bù, sinh hoạt cứ như xe lửa gào théo, ầm ầm vang lên, lại dễ dàng đem con người ta đến tận cuối đường ray.
Rất nhanh đã tới thứ năm, sáng sớm Diêm Hàn theo thói quen nhìn qua thời khóa biểu, ngay lập tức bị mấy con chữ hấp dẫn...
"... Tiết bơi lội là cái quỷ gì!" Diêm hàn hỏi Tiểu Ngũ "Trường này còn có tiết bơi lội?!"
[Đúng thế, ý trên mặt chữ, anh không nhìn lầm.]
Diêm Hàn "Ở ngoài đi bơi một lần mất mấy chục thì phải, trường này cũng giàu quá rồi nhỉ?!"
[Thường thôi, dù sao cũng là cao trung Lộc Trạch.] Tiểu Ngũ nói còn lộ ra vẻ đương nhiên.
...
Thật xin lỗi, là bần cùng nó hạn chế sức tưởng tượng của anh.
Nhưng đây không phải trọng điểm.
Trọng điểm là làm sao mà ông có thể tham gia lớp bơi lội được!
Không nói dáng người như ván giặt đồ này của cậu, chỉ nói bé chim non dưới háng... Đồ bơi bình thường còn thể giấu nó đi sao?
Diêm Hàn nhức não mà gõ gõ cái đầu, lúc này Tiểu Ngũ còn không sợ chết nhắc nhở cậu [Hết thảy đều phải tham dự dưới hình thức nữ trang!]
... Vô nghĩa!
Sáng sớm đã đau đầu, anh Diêm vẫn phải hồi tâm, cưỡng ép chính mình chuẩn bị xong môn Văn.
Bơi lội là tiết một buổi chiều, Diêm Hàn tranh thủ giờ nghỉ trưa vội vội vàng vàng đến phòng y tế trường một chuyến, tìm Lý Hồng Khinh.
Đúng lúc giáo viên trực buổi chiều đã có việc đi trước, phòng y tế không còn người ngoài.
"Vấn đề này nghe có vẻ nghiêm trọng." Lý Hồng Khinh sờ cằm.
Diêm Hàn dựa nửa người trên ghế của anh ta, không hề có hình tượng bắt chéo chân "Nhiệm vụ của anh không phải đánh yểm trợ à? Mau nói xem tôi phải làm gì bây giờ?"
"Kỳ thật cậu lo vấn đề bên dưới, anh tương đối lo mặt trên của cậu hơn."
"Vấn đề gì?"
"Ngực đó, nhìn cái sân bay của cậu..."
"Biến! Chưa nghe miếng dán ngực à? Đến lúc đó lót vào không phải là được rồi sao."
"Cậu vậy mà đồng ý dùng miếng dán ngực á?" Bộ dáng Lý Hồng Khinh cứ như chịu kinh hách không hề nhẹ "Á không đúng! Sao cậu biết có cái thứ miếng dán ngực đó?!"
"..." Diêm hàn hít sâu "Tại sao anh cho rằng rôi không đồng ý dùng miếng dán ngực?"
Kỳ thật cậu cũng không vui lắm.
Nhưng váy cũng mang rồi, còn sợ gì miếng dán ngực.
Thứ này nói cũng rất kỳ, nếu một hai phải tổng kết lại, có lẽ là tiết tháo cùng giới hạn của con người kể từ lúc bắt đầu mặc váy, từng chút từng chút một bị mài mòn đi.
Lý Hồng Khinh lúc này mới phản ứng lại "Trời ơi ghét ghê, anh còn xem cưng là cường 1 gà bự nữa chứ."
Tự nhiên bày dáng thẹn thùng, tự nhiên giọng nói biến dạng.
Diêm Hàn "..."
Tiếp tục hít sâu.
Hồi trước lúc Lý Hồng Khinh nhìn cậu thường xuyên sáng bừng cả mắt, làm cậu không thể không cường điệu thuộc tính của mình cho anh ta nghe.
Dù tính tình cậu có cục súc, nội tâm cậu không mềm mại, thì cũng không nằm trên nổi.
Đương nhiên cách Lý Hồng Khinh dùng từ miêu tả chít chít của cậu rất chi là chuẩn xác.
"Vấn đề ngực đã được giải quyết, phía dưới cùng dễ thôi, có thể dùng khóa." Lý Hồng Khinh cảm thấy mình đúng là tiểu thiên tài.
"Trò gì cơ?"
"Cái đó đó hả, chính là buộc chặc cố định cái dưới kia, tuy rằng đây không phải mục đích chính của nó, nhưng ít ra có thể đảm bảo không lắc lư lung tung." Tiểu thiên tài búng tay một cái.
"..."
Không biết vì sao, Diêm Hàn cảm thấy phía dưới có hơi đau.
"Cậu yên tâm, chuyện này cứ giao cho anh, tan tầm anh đi mua cho cậu liền." Lý Hồng Khinh nói "Kỳ thật nhà anh cũng có, nhưng mà xài rồi, nếu cậu không ngại..."
"Anh mua cho tôi cái mới đi." Diêm Hàn nghĩ tới hình ảnh nào đó là cảm thấy sợ hãi "Ghi nợ trước, đợi khi nào ông có tiền lại trả cho anh sau."
"Ấy, anh em tốt mà tiền bạc cái gì." Lý Hồng Khinh lại sáp tới gần cậu, bắt đầu khơi gợi đề tài khuê mật "Lại nói tiếp, cậu từng dùng loại đạo cụ nào như vậy chưa?"
"Đạo cụ nào?"
"Thì là loại này đó!"
"... Không có." Diêm Hàn lạnh mặt nói.
Tuy rằng đã công bố thuộc tính, nhưng Diêm Hàn không định nói chuyện mình là xử nam cho anh ta.
Không phải là cố ý giấu diếm, mà lạ... con mẹ nó nói không nên lời!
Lý Hồng Khinh vốn đã hoài nghi mình là đại thúc cục súc không hiểu phong tình, thậm chí lúc đầu còn tưởng mình là trai thẳng, này mà để anh ta biết mình vẫn còn xử, sẽ kỳ lắm cho coi.
Phải biết rằng, bề ngoài đối phương tuy văn nhã tuấn tú, nhưng tâm hồn nhiều chuyện không thua gì Ôn Giác Vinh.
"Có cơ hội thì thử đi."
Mắt thấy Lý Hồng Khinh lại muốn mở miệng quảng cáo, Diêm Hàn vội vàng dừng anh ta lại, còn phải nói chính sự mà.
"Yên tâm, cậu còn chưa thành niên mà." Lý Hồng Khinh nói "Tốt xấu cũng làm thầy người ta một hồi, anh không thể dạy hư con nít."
Diêm Hàn "..."
"Nói chính sự đi." Lý Hồng Khinh ho khan hai tiếng "Đạo cụ anh giúp cậu mua, bất quá ngày mai mới tới lấy được, trong lúc này..."
Lúc này đột nhiên Diêm Hàn nghĩ ra cách mới.
Cậu cởi áo khoác đồng phục ra, vén tay áo sơ mi lên, lộ ra cánh tay còn đang quấn băng gạc "Anh viết cho tôi tờ đơn, nói cánh tay tôi không thể dính nước ấy."
Trải qua mấy ngày tu dưỡng, vết thương trên cánh tay đã rất tốt, chỉ là không thể làm vận động mạnh, mấy loại như bơi lội này chắc chắn là không được.
"Hàm Hàm! Cưng quá là thông minh!" Lý Hồng Khinh kích động nhào tới ôm lấy cậu, lại bị Diêm Hàn dùng cái tay tật tát trở về.
Vừa nghe người ta kêu Hàn Hàn là cậu nhịn không được nổi hết cả da gà.
"Nói chính sự!"
"Còn chính sự nữa hả?"
"Ừ thì... Tôi cũng nghĩ không ra." Diêm Hàn dõng dạc "Vậy thì không có gì, trước tiên cứ như vậy đi."
"Từ từ Hàm Hàm! Anh nhớ rồi!"
"Sao?" Diêm Hàn run run da gà trên cánh tay nói.
"Chỗ anh có miếng dán ngực, cậu thử đi?"
"... Thử cái gì, đưa đồ cho tôi, tôi về tự thử."
"Nhưng cái thứ này cậu biết cách dùng không? Dán cái bốp lên ngực cũng đâu có được."
"..."
"Cậu phải siết cho chặt."
"..."
Sao phiền dữ vậy!
"Cưng thẹn thùng hở? Ấy da mọi người đều là chị em tốt, có gì đâu mà thẹn."
Lý Hồng Khinh nói, duỗi tay sờ vào ngăn kéo, thế mà lấy ra một bộ tóc giả.
Tóc đen thẳng mái ngang, vô cùng thành thạo đội lên đầu, hơi sửa sang lại một chút, Lý Hồng Khinh cứ như biến thành người khác.
Ngũ quan vốn cân xứng thanh tú lại có thêm mái tóc dài tới eo, lập tức trở nên trang trọng tinh xảo hơn trước kia nhiều. Mái ngang dài đến tai làm khuôn mặt anh ta càng thêm tú mỹ, lập tức biến thành một khuôn mặt V-line.
Làn da được bảo dưỡng đến lán mịnh, Lý Hồng Khinh thuận tay vung áo blouse, dáng đứng điệu đà... Này mẹ nó còn nữ tính hơn cả con gái!
Cho nên hệ thống chọn sai người rồi đúng không? Vị này mới thích hợp làm nữ trang đại lão!
"Không cần khen anh như vậy, anh ngại đó!" Lý Hồng Khinh hiển nhiên rất hài lòng với hiệu quả giả gái của mình, trên thực tế, lúc anh ta đi bar chơi cũng là cái dạng này.
Diêm Hàn chỉ đi gay bar một lần, đi vào còn bị mấy tiểu 0 quấn lên, cậu chỉ thấy thầt đần độn vô vị, còn bị dọa nữa chứ, cuối cùng là không đi nữa.
"Gay bar vốn khắp nơi tiểu thụ mà." Lý Hồng Khinh sao cũng được mà xua xua tay, lại tùy ý đùa nghịch mái tóc dài treo trên đầu vai mình, cố ý bóp giọng nói "Một công khó cầu, công chất lượng tốt càng khó chạm tới, gặp trúng cũng phải dùng bản lĩnh mà truy, không mấy mai anh đưa cưng tới kiến thức một chút, biết ngay ấy mà."
"..."
Không cần, cảm ơn.
"Rồi, đừng dong dài nữa! Mau đi qua đây, bên này không có camera." Lý Hồng Khinh tiếp tục bóp giọng nói "Làm chính sự nào! Mau cởi quần áo!"
"..."
Tô Lâm Bồi hôm nay không biết đạp trúng lộ tuyến thần tiên nào, sáng sớm uống sữa bò suýt chút nữa sặc chết, giữa trưa đến nhà ăn làm bữa cơm còn trượt ngã, trượt trẹo cả chân.
Mấy anh em khác còn có việc phải làm, cậu ta cũng không định gọi người đi chung, mình tiện đường đến phòng y tế nhìn là được, mua cái bình phun thuốc gì gì đó.
Không ngờ đến cửa phòng y tế, phát hiện cửa chính thế mà bị khóa chặt.
Cậu ta vừa định gõ cửa, đã bị âm thanh cổ quái bên trong trấn trụ!
Cái gì mà làm chính sự? Chính sự gì mà phải cởi quần áo!
Tô Lâm Bồi hoàn toàn rơi vào trạng thái mộng bức, cậu ta phản ứng mất một chốc, mới nhớ tới phải dán lỗ tai lên cửa, muốn nghe xem có chuyện gì.
Vừa dán lên liền quên nhúc nhích, nghe thấy bên trong có một giọng nói khác.
"Đù, lạnh quá."
Ý? Giọng này nghe quen quen?...
Trong lòng đang nghi hoặc, giọng nói bên trong lại lớn hơn một ít.
"Ấy ấy ấy nhẹ thôi!... Má, không được rồi, chặt quá..."
"Hứ, cưng nhỏ tiếng một chút, nhịn lát đi."
"Ông thở không nổi rồi... ưm..."
Tô Lâm Bồi:...!!!
Thân thể không chịu khống chế mà nhảy cẫng lên, lưng cậu ta dán lên vách tường, tay chân cứng đờ.
... Kêu cái gì nhỉ? Câu chuyện hường phấn trong phòng y tế? Chuyện này có nên quản hay không? Có thuộc về phạm vi quản lý của bọn họ không? Người bên trong là ai...
Đại não trống rỗng, toàn bộ cơ thể lâm vào tình trạng chết máy, Tô Lâm Bồi tiểu thiếu niên khỏe mạnh kháu khỉnh chính trực, lần đầu tiên gặp loại chuyện này...
Lão đại... Đúng rồi, lão đại!
Tư tưởng có chuyện gì phải tìm lão đại đã ăn sâu bén rễ, Tô Lâm Bồi nhanh chóng móc điện thoại ra.
Còn chưa kịp bấm số, cửa phòng y tế phát ra động tĩnh, trong nháy mắt đó, Tô Lâm Bồi cứ như nai con bị mãnh hổ truy kích, hoàn toàn hành động theo bản năng, lắc mình một cái trốn ra sau chỗ ngoặt ở hành lang.
Cửa phòng y tế lần nữa mở ra, cậu ta thoáng nhú đầu ra từ vách tường, nhìn ngó xung quanh, đồng thời còn không quên mở điện thoại ra quay lại.
Nếu bên trong là giáo viên thì tốt, chỉ sợ là học sinh nào đó...
Từ từ... Đù má?! Kia không phải Nhan Hàm sao!
Vậy người còn lại trong phòng y tế là... Một nữ nhân?!
Cách quá xa Tô Lâm Bồi nhìn không rõ, nhưng có thể nhìn ra người nọ tóc dài đến eo, vóc dáng cao gầy!
Cho nên sự kiện câu chuyện hường phấn trong phòng y tế này... là phiên bản nữ nữ?!
Tô Lâm Bồi lần nữa thắt não, liền nghe nữ nhân kia dùng giọng rất quái dị mà nói "Đại gia, có rảnh thì nhớ tới thăm nha."
Nhan Hàm đã đi xa xua xua tay với cô, bộ dáng có chút lãnh khốc.
......
Ui má tui ơi!
Tận mắt thấy một màn này, Tô Lâm Bồi bị dọa đến quên cả đau chân, lập tức kéo cái chân tàn rời khỏi khu giáo vụ, đi tìm lão đại của bọn họ.
Cậu ta phải nhanh nói chuyện này cho lão đại!
Lão đại của bọn họ là người xuất sắc bao nhiêu, thuần khiết bao nhiêu! Cậu ta tuyệt đối không cho phép! Không cho phép lão đại lần đầu tiên yêu đương đã bị người lừa dối!
Tác giả có lời muốn nói:
Chương này anh Diêm bị tác giả làm cho tức đến câm nín, tiểu kịch trường này để lại cho Tô cục cưng đã chịu kinh hách ——
Bây giờ cậu mới hiểu vì sao một người cả ngày lắc lư trên sân trường giữ gìn trật tự, vẫn có thể làm đại học bá.
—— Bởi vì trí tưởng tượng của người ta căn bản không nằm cùng trục hoành với mình.
Tương đương, Lâm Kiến Lộc nghĩ cái gì mình không biết, nhưng mình nghĩ cái gì hắn lại đoán ra dễ như lật bàn tay.
Từ một bức thư tình đã có thể nhìn ra, rõ ràng từ trước đến nay hắn không quen biết nguyên chủ, những bạn học sớm chiều ở chung còn chưa nhận ra có gì không đúng, Lâm Kiến Lộc đã có thể thông qua một ít logic cùng lỗi nhỏ mà phát hiện ra vấn đề, từ đó suy đoán ra có... Cái từ kia nói thế nào ấy nhỉ... À đúng, là có lượng biến đổi.
... Mẹ nó ai mà chịu cho được!
Ai biết hắn có phát hiện ra chuyện gì nữa hay không!
... Tự nhiên nói mình mặc quần đẹp hơn mặc váy, này chắc chắn là có vấn đề!
Thưa dịp ăn cơm trưa, Diêm Hàn thu hồi lại bao lì xì lần trước gửi cho Lâm Kiến Lộc, Diêm Hàn quyết định khoản thời gian này phải yên tĩnh như gà.
Tuyệt đối không gây chuyện, toàn tâm toàn ý học tập, không có việc thì ít ra cửa thôi, tranh thủ trốn tên Lâm Kiến Lộc kia.
Lúc vùi đầu khổ học thời gian trôi rất nhanh, Diêm Hàn lại có cảm giác như mơ màng sống qua ngày.
Người khác nói chuyện trên trời dưới đất cậu đang làm bài tập, người ta xem tạp chí theo đuổi idol cậu đang học văn bản, người ta trộm cầm điện thoại chơi game cậu đang chuẩn bị môn tiếp theo...
Nhưng dù là vậy, Diêm Hàn vẫn có cảm giác không được thoải mái, rất nhiều thứ cậu học xong rồi lại quên, hoặc là dùng không nhanh nhạy, điều này làm Diêm Hàn thấy ủ rũ vô cùng.
Bất quá cậu bây giờ chỉ mới bắt đầu học tập, chuyện như vậy cũng khó tránh khỏi, Diêm Hàn chọn cách cắn răng kiên trì.
Buổi tối tan học về ký túc xá trời đã khuya, vốn đã rất mệt, hận không thể trực tiếp đi ngủ, nhưng Diêm hàn vẫn mở livestream, định làm nốt những bài tập chưa xong, lại dựa theo phương pháp hôm qua học được ôn lại tri thức Vật Lý trước kia.
Một ngày qua đi, fan của cậu từ mười chín lên hai mươi người, Diêm hàn vừa mở livestream đã có một làn đạn bay ngang qua ——
'Hic hic hic streamer cuối cùng cũng tới rồi, vì đợi cậu cùng làm bài tập mà tui phải đau khổ chơi điện thoại, đợi cậu hơn một giờ rồi đấy!'
Diêm Hàn "..."
Cậu không định nói chuyện, dù sao học tập so với livestream thì quan trọng hơn nhiều.
Huống chi trước kia cậu cũng xem livestream không ít, biết mỗi streamer đều có cá tính cùng phong cách riêng, còn phong cách của cậu... Chắc là không nói lời nào nhỉ. Dù sao lúc cậu học bài cũng không có cách nhìn làn đạn, đã định trước là không thể giao lưu với fan.
Diêm Hàn mở sách giáo khoa Vật Lý ra, bắt đầu khêu đèn học đêm.
Cả ngày lăn qua lộn lại, công việc lu bù, sinh hoạt cứ như xe lửa gào théo, ầm ầm vang lên, lại dễ dàng đem con người ta đến tận cuối đường ray.
Rất nhanh đã tới thứ năm, sáng sớm Diêm Hàn theo thói quen nhìn qua thời khóa biểu, ngay lập tức bị mấy con chữ hấp dẫn...
"... Tiết bơi lội là cái quỷ gì!" Diêm hàn hỏi Tiểu Ngũ "Trường này còn có tiết bơi lội?!"
[Đúng thế, ý trên mặt chữ, anh không nhìn lầm.]
Diêm Hàn "Ở ngoài đi bơi một lần mất mấy chục thì phải, trường này cũng giàu quá rồi nhỉ?!"
[Thường thôi, dù sao cũng là cao trung Lộc Trạch.] Tiểu Ngũ nói còn lộ ra vẻ đương nhiên.
...
Thật xin lỗi, là bần cùng nó hạn chế sức tưởng tượng của anh.
Nhưng đây không phải trọng điểm.
Trọng điểm là làm sao mà ông có thể tham gia lớp bơi lội được!
Không nói dáng người như ván giặt đồ này của cậu, chỉ nói bé chim non dưới háng... Đồ bơi bình thường còn thể giấu nó đi sao?
Diêm Hàn nhức não mà gõ gõ cái đầu, lúc này Tiểu Ngũ còn không sợ chết nhắc nhở cậu [Hết thảy đều phải tham dự dưới hình thức nữ trang!]
... Vô nghĩa!
Sáng sớm đã đau đầu, anh Diêm vẫn phải hồi tâm, cưỡng ép chính mình chuẩn bị xong môn Văn.
Bơi lội là tiết một buổi chiều, Diêm Hàn tranh thủ giờ nghỉ trưa vội vội vàng vàng đến phòng y tế trường một chuyến, tìm Lý Hồng Khinh.
Đúng lúc giáo viên trực buổi chiều đã có việc đi trước, phòng y tế không còn người ngoài.
"Vấn đề này nghe có vẻ nghiêm trọng." Lý Hồng Khinh sờ cằm.
Diêm Hàn dựa nửa người trên ghế của anh ta, không hề có hình tượng bắt chéo chân "Nhiệm vụ của anh không phải đánh yểm trợ à? Mau nói xem tôi phải làm gì bây giờ?"
"Kỳ thật cậu lo vấn đề bên dưới, anh tương đối lo mặt trên của cậu hơn."
"Vấn đề gì?"
"Ngực đó, nhìn cái sân bay của cậu..."
"Biến! Chưa nghe miếng dán ngực à? Đến lúc đó lót vào không phải là được rồi sao."
"Cậu vậy mà đồng ý dùng miếng dán ngực á?" Bộ dáng Lý Hồng Khinh cứ như chịu kinh hách không hề nhẹ "Á không đúng! Sao cậu biết có cái thứ miếng dán ngực đó?!"
"..." Diêm hàn hít sâu "Tại sao anh cho rằng rôi không đồng ý dùng miếng dán ngực?"
Kỳ thật cậu cũng không vui lắm.
Nhưng váy cũng mang rồi, còn sợ gì miếng dán ngực.
Thứ này nói cũng rất kỳ, nếu một hai phải tổng kết lại, có lẽ là tiết tháo cùng giới hạn của con người kể từ lúc bắt đầu mặc váy, từng chút từng chút một bị mài mòn đi.
Lý Hồng Khinh lúc này mới phản ứng lại "Trời ơi ghét ghê, anh còn xem cưng là cường 1 gà bự nữa chứ."
Tự nhiên bày dáng thẹn thùng, tự nhiên giọng nói biến dạng.
Diêm Hàn "..."
Tiếp tục hít sâu.
Hồi trước lúc Lý Hồng Khinh nhìn cậu thường xuyên sáng bừng cả mắt, làm cậu không thể không cường điệu thuộc tính của mình cho anh ta nghe.
Dù tính tình cậu có cục súc, nội tâm cậu không mềm mại, thì cũng không nằm trên nổi.
Đương nhiên cách Lý Hồng Khinh dùng từ miêu tả chít chít của cậu rất chi là chuẩn xác.
"Vấn đề ngực đã được giải quyết, phía dưới cùng dễ thôi, có thể dùng khóa." Lý Hồng Khinh cảm thấy mình đúng là tiểu thiên tài.
"Trò gì cơ?"
"Cái đó đó hả, chính là buộc chặc cố định cái dưới kia, tuy rằng đây không phải mục đích chính của nó, nhưng ít ra có thể đảm bảo không lắc lư lung tung." Tiểu thiên tài búng tay một cái.
"..."
Không biết vì sao, Diêm Hàn cảm thấy phía dưới có hơi đau.
"Cậu yên tâm, chuyện này cứ giao cho anh, tan tầm anh đi mua cho cậu liền." Lý Hồng Khinh nói "Kỳ thật nhà anh cũng có, nhưng mà xài rồi, nếu cậu không ngại..."
"Anh mua cho tôi cái mới đi." Diêm Hàn nghĩ tới hình ảnh nào đó là cảm thấy sợ hãi "Ghi nợ trước, đợi khi nào ông có tiền lại trả cho anh sau."
"Ấy, anh em tốt mà tiền bạc cái gì." Lý Hồng Khinh lại sáp tới gần cậu, bắt đầu khơi gợi đề tài khuê mật "Lại nói tiếp, cậu từng dùng loại đạo cụ nào như vậy chưa?"
"Đạo cụ nào?"
"Thì là loại này đó!"
"... Không có." Diêm Hàn lạnh mặt nói.
Tuy rằng đã công bố thuộc tính, nhưng Diêm Hàn không định nói chuyện mình là xử nam cho anh ta.
Không phải là cố ý giấu diếm, mà lạ... con mẹ nó nói không nên lời!
Lý Hồng Khinh vốn đã hoài nghi mình là đại thúc cục súc không hiểu phong tình, thậm chí lúc đầu còn tưởng mình là trai thẳng, này mà để anh ta biết mình vẫn còn xử, sẽ kỳ lắm cho coi.
Phải biết rằng, bề ngoài đối phương tuy văn nhã tuấn tú, nhưng tâm hồn nhiều chuyện không thua gì Ôn Giác Vinh.
"Có cơ hội thì thử đi."
Mắt thấy Lý Hồng Khinh lại muốn mở miệng quảng cáo, Diêm Hàn vội vàng dừng anh ta lại, còn phải nói chính sự mà.
"Yên tâm, cậu còn chưa thành niên mà." Lý Hồng Khinh nói "Tốt xấu cũng làm thầy người ta một hồi, anh không thể dạy hư con nít."
Diêm Hàn "..."
"Nói chính sự đi." Lý Hồng Khinh ho khan hai tiếng "Đạo cụ anh giúp cậu mua, bất quá ngày mai mới tới lấy được, trong lúc này..."
Lúc này đột nhiên Diêm Hàn nghĩ ra cách mới.
Cậu cởi áo khoác đồng phục ra, vén tay áo sơ mi lên, lộ ra cánh tay còn đang quấn băng gạc "Anh viết cho tôi tờ đơn, nói cánh tay tôi không thể dính nước ấy."
Trải qua mấy ngày tu dưỡng, vết thương trên cánh tay đã rất tốt, chỉ là không thể làm vận động mạnh, mấy loại như bơi lội này chắc chắn là không được.
"Hàm Hàm! Cưng quá là thông minh!" Lý Hồng Khinh kích động nhào tới ôm lấy cậu, lại bị Diêm Hàn dùng cái tay tật tát trở về.
Vừa nghe người ta kêu Hàn Hàn là cậu nhịn không được nổi hết cả da gà.
"Nói chính sự!"
"Còn chính sự nữa hả?"
"Ừ thì... Tôi cũng nghĩ không ra." Diêm Hàn dõng dạc "Vậy thì không có gì, trước tiên cứ như vậy đi."
"Từ từ Hàm Hàm! Anh nhớ rồi!"
"Sao?" Diêm Hàn run run da gà trên cánh tay nói.
"Chỗ anh có miếng dán ngực, cậu thử đi?"
"... Thử cái gì, đưa đồ cho tôi, tôi về tự thử."
"Nhưng cái thứ này cậu biết cách dùng không? Dán cái bốp lên ngực cũng đâu có được."
"..."
"Cậu phải siết cho chặt."
"..."
Sao phiền dữ vậy!
"Cưng thẹn thùng hở? Ấy da mọi người đều là chị em tốt, có gì đâu mà thẹn."
Lý Hồng Khinh nói, duỗi tay sờ vào ngăn kéo, thế mà lấy ra một bộ tóc giả.
Tóc đen thẳng mái ngang, vô cùng thành thạo đội lên đầu, hơi sửa sang lại một chút, Lý Hồng Khinh cứ như biến thành người khác.
Ngũ quan vốn cân xứng thanh tú lại có thêm mái tóc dài tới eo, lập tức trở nên trang trọng tinh xảo hơn trước kia nhiều. Mái ngang dài đến tai làm khuôn mặt anh ta càng thêm tú mỹ, lập tức biến thành một khuôn mặt V-line.
Làn da được bảo dưỡng đến lán mịnh, Lý Hồng Khinh thuận tay vung áo blouse, dáng đứng điệu đà... Này mẹ nó còn nữ tính hơn cả con gái!
Cho nên hệ thống chọn sai người rồi đúng không? Vị này mới thích hợp làm nữ trang đại lão!
"Không cần khen anh như vậy, anh ngại đó!" Lý Hồng Khinh hiển nhiên rất hài lòng với hiệu quả giả gái của mình, trên thực tế, lúc anh ta đi bar chơi cũng là cái dạng này.
Diêm Hàn chỉ đi gay bar một lần, đi vào còn bị mấy tiểu 0 quấn lên, cậu chỉ thấy thầt đần độn vô vị, còn bị dọa nữa chứ, cuối cùng là không đi nữa.
"Gay bar vốn khắp nơi tiểu thụ mà." Lý Hồng Khinh sao cũng được mà xua xua tay, lại tùy ý đùa nghịch mái tóc dài treo trên đầu vai mình, cố ý bóp giọng nói "Một công khó cầu, công chất lượng tốt càng khó chạm tới, gặp trúng cũng phải dùng bản lĩnh mà truy, không mấy mai anh đưa cưng tới kiến thức một chút, biết ngay ấy mà."
"..."
Không cần, cảm ơn.
"Rồi, đừng dong dài nữa! Mau đi qua đây, bên này không có camera." Lý Hồng Khinh tiếp tục bóp giọng nói "Làm chính sự nào! Mau cởi quần áo!"
"..."
Tô Lâm Bồi hôm nay không biết đạp trúng lộ tuyến thần tiên nào, sáng sớm uống sữa bò suýt chút nữa sặc chết, giữa trưa đến nhà ăn làm bữa cơm còn trượt ngã, trượt trẹo cả chân.
Mấy anh em khác còn có việc phải làm, cậu ta cũng không định gọi người đi chung, mình tiện đường đến phòng y tế nhìn là được, mua cái bình phun thuốc gì gì đó.
Không ngờ đến cửa phòng y tế, phát hiện cửa chính thế mà bị khóa chặt.
Cậu ta vừa định gõ cửa, đã bị âm thanh cổ quái bên trong trấn trụ!
Cái gì mà làm chính sự? Chính sự gì mà phải cởi quần áo!
Tô Lâm Bồi hoàn toàn rơi vào trạng thái mộng bức, cậu ta phản ứng mất một chốc, mới nhớ tới phải dán lỗ tai lên cửa, muốn nghe xem có chuyện gì.
Vừa dán lên liền quên nhúc nhích, nghe thấy bên trong có một giọng nói khác.
"Đù, lạnh quá."
Ý? Giọng này nghe quen quen?...
Trong lòng đang nghi hoặc, giọng nói bên trong lại lớn hơn một ít.
"Ấy ấy ấy nhẹ thôi!... Má, không được rồi, chặt quá..."
"Hứ, cưng nhỏ tiếng một chút, nhịn lát đi."
"Ông thở không nổi rồi... ưm..."
Tô Lâm Bồi:...!!!
Thân thể không chịu khống chế mà nhảy cẫng lên, lưng cậu ta dán lên vách tường, tay chân cứng đờ.
... Kêu cái gì nhỉ? Câu chuyện hường phấn trong phòng y tế? Chuyện này có nên quản hay không? Có thuộc về phạm vi quản lý của bọn họ không? Người bên trong là ai...
Đại não trống rỗng, toàn bộ cơ thể lâm vào tình trạng chết máy, Tô Lâm Bồi tiểu thiếu niên khỏe mạnh kháu khỉnh chính trực, lần đầu tiên gặp loại chuyện này...
Lão đại... Đúng rồi, lão đại!
Tư tưởng có chuyện gì phải tìm lão đại đã ăn sâu bén rễ, Tô Lâm Bồi nhanh chóng móc điện thoại ra.
Còn chưa kịp bấm số, cửa phòng y tế phát ra động tĩnh, trong nháy mắt đó, Tô Lâm Bồi cứ như nai con bị mãnh hổ truy kích, hoàn toàn hành động theo bản năng, lắc mình một cái trốn ra sau chỗ ngoặt ở hành lang.
Cửa phòng y tế lần nữa mở ra, cậu ta thoáng nhú đầu ra từ vách tường, nhìn ngó xung quanh, đồng thời còn không quên mở điện thoại ra quay lại.
Nếu bên trong là giáo viên thì tốt, chỉ sợ là học sinh nào đó...
Từ từ... Đù má?! Kia không phải Nhan Hàm sao!
Vậy người còn lại trong phòng y tế là... Một nữ nhân?!
Cách quá xa Tô Lâm Bồi nhìn không rõ, nhưng có thể nhìn ra người nọ tóc dài đến eo, vóc dáng cao gầy!
Cho nên sự kiện câu chuyện hường phấn trong phòng y tế này... là phiên bản nữ nữ?!
Tô Lâm Bồi lần nữa thắt não, liền nghe nữ nhân kia dùng giọng rất quái dị mà nói "Đại gia, có rảnh thì nhớ tới thăm nha."
Nhan Hàm đã đi xa xua xua tay với cô, bộ dáng có chút lãnh khốc.
......
Ui má tui ơi!
Tận mắt thấy một màn này, Tô Lâm Bồi bị dọa đến quên cả đau chân, lập tức kéo cái chân tàn rời khỏi khu giáo vụ, đi tìm lão đại của bọn họ.
Cậu ta phải nhanh nói chuyện này cho lão đại!
Lão đại của bọn họ là người xuất sắc bao nhiêu, thuần khiết bao nhiêu! Cậu ta tuyệt đối không cho phép! Không cho phép lão đại lần đầu tiên yêu đương đã bị người lừa dối!
Tác giả có lời muốn nói:
Chương này anh Diêm bị tác giả làm cho tức đến câm nín, tiểu kịch trường này để lại cho Tô cục cưng đã chịu kinh hách ——
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất