Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học
Chương 21
Tiết đầu buồi chiều là tiết bơi lội, Diêm Hàn cánh tay có thương tích, còn có cả đơn từ phòng y tế, nên được phép an an tĩnh tĩnh ngồi một bên xem các bạn học khác làm nóng, xuống nước.
Hồ bơi trường học là dạng bán lộ thiên, nằm trên tầng cao nhất của sân vận động trong nhà, phía trên là tầng kính mỏng, nắng chiều đang trút xuống, chiếu lên mặt nước xanh thẫm lấp lánh ánh sáng, lung la lung linh.
Thật tốt quá.
Mắt thấy bạn học của mình từng đám nhảy xuống nước, Diêm Hàn không khỏi sinh ra cảm giác ghen tỵ.
Kỳ thực cậu cũng thích bơi lội, bơi cũng giỏi lắm.
Cái loại cảm giác có thể lợi dụng sức nổi trôi dạt trên mặt nước, hay là tự do đung đưa tứ chi thân thể, nghĩ thôi đã thấy thoải mái.
Diêm Hàn lại cảm khái một tiếng, sau đó móc ra sổ tay in các tri thức môn Vật Lý, bắt đầu học tập.
Hai hôm nay về đến ký túc xá là buồn ngủ, cái thứ này còn rất biết thiêu não người ta, cho nên thanh tiến triển ôn Vật Lý của cậu cứ thong thả mà chạy, đến nay vẫn chưa xong.
Kỳ thật Diêm Hàn định nhân tiết bơi lội mà học Tiếng Anh, nhưng sách Tiếng Anh quá lớn, cậu lại không có bản thu gọn, đành phải ôn Vật Lý thay.
Tiết bơi lội tương đối lỏng lẻo với học sinh xin nghỉ, dù sao không xuống nước cũng chẳng làm được gì, có thể hoạt động tự do, chỉ cần đừng đến gần phạm vi hồ bơi là được.
Cho nên Diêm Hàn tìm một góc ngồi đọc sách cũng không ai quản.
Nhưng hành động của cậu trong mắt những người khác rất chi là kinh thế hãi tục, cho nên Diêm Hàn ngồi trên bờ học, liền có người ở dưới nước phun tào.
"Quào, học nghiêm túc dữ vậy ta."
"Cứ như ngày mai là thi Đại học ấy."
"Phụt, ngày mai tôi thi Đại học chắc cũng không dụng công được như nhỏ đâu."
"Lớp mười bảy mà học như vậy á, tôi thấy nhỏ muốn kiểm tra xếp lên mấy lớp trên thì có."
Có đôi khi bầu không khí trong trường là rất quan trọng.
Có nhiều người không phải không muốn nỗ lực, chỉ là không dám làm ra bộ dáng toàn lực ứng phó.
Vì một khi thất bại, sẽ bị rất nhiều người cười nhạo.
Xem, chưa đến kiểm tra xếp lớp, đã có người chờ xem trò hay của cậu.
Bất quá Diêm Hàn không thèm để tâm mấy cái này.
Mấy lời như thế này, hai hôm nay cậu nghe đến phiền, nhưng cậu cũng lười đến mắng lại, chẳng lẽ chạy tới hỏi mấy người đang chờ "xem trò hay của cậu", ông đi lớp nào liên quan gì đến mấy người?
Diêm Hàn hoàn toàn không để ý tới bọn họ, ngồi xếp bằng trên miếng nhựa chống trơn, vẽ vẽ vạch vạch lên vở mình để làm bút ký.
A, học Vật Lý quả nhiên vừa đọc sách vừa viết bút ký sẽ dễ hơn, bây giờ cậu vạch trọng điểm ra giấy, trở về lại viết bút ký lần nữa, cảm giác khoảng thời gian này để phí rồi.
Cuối tuần còn phải đến hiệu sách, phải nhìn xem có sách giáo khoa Tiếng Anh bản thu nhỏ không.
Bộ dáng hiện tại của Diêm Hàn không phải nghiêm túc bình thường.
Tuy rằng bể bơi trong nhà rất ồn ào, đôi khi Diêm Hàn vẫn bị tiếng ồn làm phân tâm, bất quá mỗi lần xuất hiện tình huống như vậy, cậu sẽ mạnh mẽ ép mình đem tinh lực đặt lên sách vở, không được bị ngoại giới ảnh hưởng.
Cứ như vậy, những người ban đầu còn châm chọc cậu, chơi đùa một lúc lại phát hiện cậu vẫn còn đang học, không khỏi bị bộ dáng nghiêm túc của cậu hấp dẫn.
Diêm Hàn hơi hơi rũ đầu, tóc mái hai bên tai rơi xuống vài sợi, vừa nhỏ vừa mảnh che đi nửa bên má.
Nhìn từ mặt bên, có thể thấy khuôn mặt oánh bạch trơn bóng, sóng mũi cao thẳng cùng đôi mắt sáng ngời hữu thần, mông lung mà đẹp đẽ, lại phối hợp với biểu tình chăm chú của cậu, những người gần đó còn nhìn đến ngây người.
Nhìn ngu người rồi còn không dám trắng trợn táo bạo mà nhìn người ta.
Vì hình ảnh quá mức tốt đẹp, cho nên cảm giác xem nhiều một cái cũng là một loại khinh nhờn.
Huống chi mới vừa rồi bọn họ còn khinh bỉ cậu.
"Không thể không nói, Nhan Hàm xinh thật."
"Đúng vậy..."
Vài người ngượng ngùng nghị luận hai câu, tuy rằng miệng không thừa nhận, nhưng trong lòng đều nhịn không được mà nghĩ, không chỉ xinh đẹp, mà còn có cá tính, khó trách nhiều người thích cậu như vậy.
Cái này thì Nhan Hàm làm tốt thật, nếu là bọn họ, nhất định không có dũng khí làm chuyện khác người sau khi bị người ta diss, nhưng từ đầu đến cuối cậu đều nghiêm túc mà đọc sách.
Cậu thật sự là đang học tập, không phải lòe thiên hạ.
Cậu cũng rất kiên cường, sẽ không để ý ánh mắt của người khác...
Ở nơi khác, Tô Lâm Bồi lê cái chân tàn đi tìm Lâm Kiến Lộc, nói với hắn chuyện mình vừa mới chứng kiến.
"Thật đó! Lão đại! Em không lừa anh! Nhan Hàm thật sự là les đó! Nhỏ còn làm với người ta ở phòng y tế kìa! Tuy em không thấy rõ người kia là ai, nhưng người nọ không mặc đồng phục, thoạt nhìn cũng không giống giáo viên..."
Lâm Kiến Lộc tùy tiện xoay bút, nhìn nhìn mắt cá chân của Tô Lâm Bồi "Không phải cậu đi phòng y tế khám chân sao? Khám chưa?"
Tô Lâm Bồi "... Em còn tâm tư nào mà khám chân! Vừa phát hiện tình tình là em chạy đến nói cho anh luôn đó!"
Lâm Kiến Lộc "Vậy sao lúc đó cậu không đi vào xem người kia là ai, rồi thuận tiện khám chân?"
Tô Lâm Bồi "..."
Thanh âm đột nhiên im bặt, cậu ta cảm thấy trí lực của mình hình như cũng bị thương rồi.
Bất quá lúc ấy cậu ta phản ứng cũng nhanh, móc điện thoại ra cho Lâm Kiến Lộc xem video.
Vì để tiện liên lạc, nên trường cho phép ủy viên kỷ luật dùng điện thoại di động, nhưng chỉ có thể làm việc công, không thể làm chuyện khác.
Độ phân giải điện thoại quá gà, lúc ấy Tô Lâm Bồi đứng xa, ánh sáng còn không được tốt, cho nên hình ảnh trên video cực kỳ mờ, chỉ có thể miễn miễn cưỡng cưỡng nhìn thấy Diêm Hàn được một người tóc dài cao gầy đưa đến cửa phòng y tế, cái quá trình này tua đi tua lại ba lần, cũng chỉ thấy được một cái sườn mặt của người tóc dài cao gầy kia.
Không khỏi có chút uể oải, qua một lát, Tô Lâm Bồi lại nói "Em biết rồi! Có camera! Chúng ta có thể xem camera!"
Việc này Lâm Kiến Lộc không đồng ý, hắn lại nhìn văn kiện của mình, thuận miệng nói "Bắt tặc bắt dơ, bắt gian bắt song*, trích camera sẽ kinh động đến trường học, chúng ta lại không có đủ chứng cứ chứng minh, nếu như chỉ là hiểu lầm thì sao? Này sẽ mang đến ảnh hưởng không tốt cho đương sự." (Edit: *ắt tặc bắt dơ, bắt gian bắt song: Bắt trộm phải có chứng cứ, bắt gian (ngoại tình) thì phải bắt được cả hai đứa.)
Tô Lâm Bồi "..."
Trôi qua bao lâu, kỹ năng hùng biện của lão đại vẫn không chút suy giảm.
"Em cũng là sốt ruột giùm anh mà lão đại!" Tô Lâm Bồi hận rèn sắt không thành thép.
"Hửm?" Lâm Kiến Lộc hiển nhiên không hiểu ý của cậu ta.
"Sao anh có thể chịu đựng người phụ nữ của mình chơi les được!"
"Cậu ấy không phải les."
"Hả?"
"Ngôn ngữ cùng hành vi của một người thông thường sẽ lộ ra một ít ý tưởng nội tâm hoặc tính hướng. Cậu ấy không có ý tưởng gì với nữ sinh, xác xuất là đồng tính luyến ái không vượt quá 20%."
"Thì cũng có 20% đấy thôi!"
Lúc này Lâm Kiến Lộc ngẩng đầu nhìn cậu ta một cái.
Tô Lâm Bồi im ra.
Cậu ta biết lão đại của bọn họ bấm đốt ngón tay tính sác xuất cũng rất bảo thủ, nói là hai mươi, kỳ thật có khi mười còn không tới.
Nói như không nói, đó tuyệt đối không có khả năng.
"Được thôi, coi như em hiểu lầm nhỏ. Nhưng lão đại anh cũng phải để ý một chút chứ! Phương diện này anh không có kinh nghiệm, em sợ anh bị lừa tình." Tô Lâm Bồi không quên dặn dò.
Lâm Kiến Lộc không trả lời, Tô Lâm Bồi lại cúi đầu, liền thấy hắn hơi hơi mím môi, nhìn sườn mặt của người trên màn hình điện thoại.
Nhìn đến xuất thần.
"... Lão đại?"
"À." Biểu tình của Lâm Kiến Lộc rất nhanh đã khôi phục như ban đầu "Không phải tôi nói rồi sao, tôi cùng bạn học kia không phải loại quan hệ đó."
"Hả? Nhưng mà..."
Hai hôm nay cậu ta sắp lướt nát diễn đàn rồi, thậm chí còn có người viết văn CP cho hai người bọn họ, Tô Lâm Bồi suýt nữa thì lọt hố.
Không thể trách cậu ta suy nghĩ nhiều, sự thật là ngày thường lão đại không vội chuyện trường học thì là vội chuyện công ty, nếu không thì chính là học tập, bận thật sự. Tuy rằng trong trường là nhân vật phong vân, nhưng lão đại chưa từng đứng chung với người khác trên đầu sóng ngọn gió đâu!
"Thật sự không phải, đừng nói bậy." Lâm Kiến Lộc thu hồi ánh mắt, đóng nắp bút, nói "Cậu nghỉ ngơi một lát đi, tôi đến phòng y tế lấy thuốc cho cậu."
"Gì? Lão đại muốn đi phòng y tế á? Em cũng đi!"
Lâm Kiến Lộc đứng dậy, sửa sang lại đồng phục trên người, vuốt phẳng nếp nhăn nhỏ xíu "Chân cậu..."
"Ai da không sao không sao." Tô Lâm Bồi nắm tay "Em phải đi nhìn xem có tìm được dấu vết nào hay không!"
Dấu vết đương nhiên sẽ không tìm được, chờ đến khi Tô Lâm Bồi quay lại phòng y tế, Lý Hồng Khinh đã sớm tháo tóc giả, lần nữa mang lại áo blouse, cài cúc áo đến cái trên cùng, quần áo chính tề, văn nhã tuấn mỹ.
"Bị sao đây? Mau tới ngồi." Gấp cuốn sách y học lại, Lý Hồng Khinh vô cùng có trách nhiệm mà đón tiếp đoàn người.
Bởi vì Tô Lâm Bồi kiên trì muốn tới, cho nên Lâm Kiến Lộc phải nhờ hai bạn học dìu cậu ta tới đây.
"Không sao không sao! Thầy Lý, chân em bị lệch một chút, nhưng chắc không nghiêm trọng mấy, giờ bớt đau rồi."
Giáo viên y tế trong trường bọn họ đều quen, đặc biệt là vị này tướng mạo xuất chính, hành xử rộng rãi hữu lễ kiên nhẫn, còn là thấy giáo trẻ tuổi nhiệt tình, nên quan hệ với bọn họ cũng không tệ lắm, Tô Lâm Bồi cũng rất tôn kính anh.
Cởi vớ để Lý Hồng Khinh kiểm tra kỳ thật Tô Lâm Bồi rất muốn hỏi anh ta ban nãy có cô gái thân phận kỳ lạ nào tới hay không.
Nhưng nhớ tới lời nói của Lâm Kiến Lộc, cậu ta vẫn lựa chọn trầm mặc.
Và sự kiện lần này đã được thăng cấp tạm thời vì độ gây khó hiểu của nó.
Tác giả có lời muốn nói:
Về phát ngôn xác suất đồng tính luyến ái của anh Diêm không vượt quá 20%, Lâm Kiền Lộc bày tỏ: Tôi chỉ đoán trúng mở bài, lại không đoán trúng kết cục.
Bạn học Tiểu Lâm rất nhanh sẽ phát hiện một vài việc, bất quá cũng không ảnh hưởng đến anh Diêm của chúng ta, yên tâm yên tâm!
Hồ bơi trường học là dạng bán lộ thiên, nằm trên tầng cao nhất của sân vận động trong nhà, phía trên là tầng kính mỏng, nắng chiều đang trút xuống, chiếu lên mặt nước xanh thẫm lấp lánh ánh sáng, lung la lung linh.
Thật tốt quá.
Mắt thấy bạn học của mình từng đám nhảy xuống nước, Diêm Hàn không khỏi sinh ra cảm giác ghen tỵ.
Kỳ thực cậu cũng thích bơi lội, bơi cũng giỏi lắm.
Cái loại cảm giác có thể lợi dụng sức nổi trôi dạt trên mặt nước, hay là tự do đung đưa tứ chi thân thể, nghĩ thôi đã thấy thoải mái.
Diêm Hàn lại cảm khái một tiếng, sau đó móc ra sổ tay in các tri thức môn Vật Lý, bắt đầu học tập.
Hai hôm nay về đến ký túc xá là buồn ngủ, cái thứ này còn rất biết thiêu não người ta, cho nên thanh tiến triển ôn Vật Lý của cậu cứ thong thả mà chạy, đến nay vẫn chưa xong.
Kỳ thật Diêm Hàn định nhân tiết bơi lội mà học Tiếng Anh, nhưng sách Tiếng Anh quá lớn, cậu lại không có bản thu gọn, đành phải ôn Vật Lý thay.
Tiết bơi lội tương đối lỏng lẻo với học sinh xin nghỉ, dù sao không xuống nước cũng chẳng làm được gì, có thể hoạt động tự do, chỉ cần đừng đến gần phạm vi hồ bơi là được.
Cho nên Diêm Hàn tìm một góc ngồi đọc sách cũng không ai quản.
Nhưng hành động của cậu trong mắt những người khác rất chi là kinh thế hãi tục, cho nên Diêm Hàn ngồi trên bờ học, liền có người ở dưới nước phun tào.
"Quào, học nghiêm túc dữ vậy ta."
"Cứ như ngày mai là thi Đại học ấy."
"Phụt, ngày mai tôi thi Đại học chắc cũng không dụng công được như nhỏ đâu."
"Lớp mười bảy mà học như vậy á, tôi thấy nhỏ muốn kiểm tra xếp lên mấy lớp trên thì có."
Có đôi khi bầu không khí trong trường là rất quan trọng.
Có nhiều người không phải không muốn nỗ lực, chỉ là không dám làm ra bộ dáng toàn lực ứng phó.
Vì một khi thất bại, sẽ bị rất nhiều người cười nhạo.
Xem, chưa đến kiểm tra xếp lớp, đã có người chờ xem trò hay của cậu.
Bất quá Diêm Hàn không thèm để tâm mấy cái này.
Mấy lời như thế này, hai hôm nay cậu nghe đến phiền, nhưng cậu cũng lười đến mắng lại, chẳng lẽ chạy tới hỏi mấy người đang chờ "xem trò hay của cậu", ông đi lớp nào liên quan gì đến mấy người?
Diêm Hàn hoàn toàn không để ý tới bọn họ, ngồi xếp bằng trên miếng nhựa chống trơn, vẽ vẽ vạch vạch lên vở mình để làm bút ký.
A, học Vật Lý quả nhiên vừa đọc sách vừa viết bút ký sẽ dễ hơn, bây giờ cậu vạch trọng điểm ra giấy, trở về lại viết bút ký lần nữa, cảm giác khoảng thời gian này để phí rồi.
Cuối tuần còn phải đến hiệu sách, phải nhìn xem có sách giáo khoa Tiếng Anh bản thu nhỏ không.
Bộ dáng hiện tại của Diêm Hàn không phải nghiêm túc bình thường.
Tuy rằng bể bơi trong nhà rất ồn ào, đôi khi Diêm Hàn vẫn bị tiếng ồn làm phân tâm, bất quá mỗi lần xuất hiện tình huống như vậy, cậu sẽ mạnh mẽ ép mình đem tinh lực đặt lên sách vở, không được bị ngoại giới ảnh hưởng.
Cứ như vậy, những người ban đầu còn châm chọc cậu, chơi đùa một lúc lại phát hiện cậu vẫn còn đang học, không khỏi bị bộ dáng nghiêm túc của cậu hấp dẫn.
Diêm Hàn hơi hơi rũ đầu, tóc mái hai bên tai rơi xuống vài sợi, vừa nhỏ vừa mảnh che đi nửa bên má.
Nhìn từ mặt bên, có thể thấy khuôn mặt oánh bạch trơn bóng, sóng mũi cao thẳng cùng đôi mắt sáng ngời hữu thần, mông lung mà đẹp đẽ, lại phối hợp với biểu tình chăm chú của cậu, những người gần đó còn nhìn đến ngây người.
Nhìn ngu người rồi còn không dám trắng trợn táo bạo mà nhìn người ta.
Vì hình ảnh quá mức tốt đẹp, cho nên cảm giác xem nhiều một cái cũng là một loại khinh nhờn.
Huống chi mới vừa rồi bọn họ còn khinh bỉ cậu.
"Không thể không nói, Nhan Hàm xinh thật."
"Đúng vậy..."
Vài người ngượng ngùng nghị luận hai câu, tuy rằng miệng không thừa nhận, nhưng trong lòng đều nhịn không được mà nghĩ, không chỉ xinh đẹp, mà còn có cá tính, khó trách nhiều người thích cậu như vậy.
Cái này thì Nhan Hàm làm tốt thật, nếu là bọn họ, nhất định không có dũng khí làm chuyện khác người sau khi bị người ta diss, nhưng từ đầu đến cuối cậu đều nghiêm túc mà đọc sách.
Cậu thật sự là đang học tập, không phải lòe thiên hạ.
Cậu cũng rất kiên cường, sẽ không để ý ánh mắt của người khác...
Ở nơi khác, Tô Lâm Bồi lê cái chân tàn đi tìm Lâm Kiến Lộc, nói với hắn chuyện mình vừa mới chứng kiến.
"Thật đó! Lão đại! Em không lừa anh! Nhan Hàm thật sự là les đó! Nhỏ còn làm với người ta ở phòng y tế kìa! Tuy em không thấy rõ người kia là ai, nhưng người nọ không mặc đồng phục, thoạt nhìn cũng không giống giáo viên..."
Lâm Kiến Lộc tùy tiện xoay bút, nhìn nhìn mắt cá chân của Tô Lâm Bồi "Không phải cậu đi phòng y tế khám chân sao? Khám chưa?"
Tô Lâm Bồi "... Em còn tâm tư nào mà khám chân! Vừa phát hiện tình tình là em chạy đến nói cho anh luôn đó!"
Lâm Kiến Lộc "Vậy sao lúc đó cậu không đi vào xem người kia là ai, rồi thuận tiện khám chân?"
Tô Lâm Bồi "..."
Thanh âm đột nhiên im bặt, cậu ta cảm thấy trí lực của mình hình như cũng bị thương rồi.
Bất quá lúc ấy cậu ta phản ứng cũng nhanh, móc điện thoại ra cho Lâm Kiến Lộc xem video.
Vì để tiện liên lạc, nên trường cho phép ủy viên kỷ luật dùng điện thoại di động, nhưng chỉ có thể làm việc công, không thể làm chuyện khác.
Độ phân giải điện thoại quá gà, lúc ấy Tô Lâm Bồi đứng xa, ánh sáng còn không được tốt, cho nên hình ảnh trên video cực kỳ mờ, chỉ có thể miễn miễn cưỡng cưỡng nhìn thấy Diêm Hàn được một người tóc dài cao gầy đưa đến cửa phòng y tế, cái quá trình này tua đi tua lại ba lần, cũng chỉ thấy được một cái sườn mặt của người tóc dài cao gầy kia.
Không khỏi có chút uể oải, qua một lát, Tô Lâm Bồi lại nói "Em biết rồi! Có camera! Chúng ta có thể xem camera!"
Việc này Lâm Kiến Lộc không đồng ý, hắn lại nhìn văn kiện của mình, thuận miệng nói "Bắt tặc bắt dơ, bắt gian bắt song*, trích camera sẽ kinh động đến trường học, chúng ta lại không có đủ chứng cứ chứng minh, nếu như chỉ là hiểu lầm thì sao? Này sẽ mang đến ảnh hưởng không tốt cho đương sự." (Edit: *ắt tặc bắt dơ, bắt gian bắt song: Bắt trộm phải có chứng cứ, bắt gian (ngoại tình) thì phải bắt được cả hai đứa.)
Tô Lâm Bồi "..."
Trôi qua bao lâu, kỹ năng hùng biện của lão đại vẫn không chút suy giảm.
"Em cũng là sốt ruột giùm anh mà lão đại!" Tô Lâm Bồi hận rèn sắt không thành thép.
"Hửm?" Lâm Kiến Lộc hiển nhiên không hiểu ý của cậu ta.
"Sao anh có thể chịu đựng người phụ nữ của mình chơi les được!"
"Cậu ấy không phải les."
"Hả?"
"Ngôn ngữ cùng hành vi của một người thông thường sẽ lộ ra một ít ý tưởng nội tâm hoặc tính hướng. Cậu ấy không có ý tưởng gì với nữ sinh, xác xuất là đồng tính luyến ái không vượt quá 20%."
"Thì cũng có 20% đấy thôi!"
Lúc này Lâm Kiến Lộc ngẩng đầu nhìn cậu ta một cái.
Tô Lâm Bồi im ra.
Cậu ta biết lão đại của bọn họ bấm đốt ngón tay tính sác xuất cũng rất bảo thủ, nói là hai mươi, kỳ thật có khi mười còn không tới.
Nói như không nói, đó tuyệt đối không có khả năng.
"Được thôi, coi như em hiểu lầm nhỏ. Nhưng lão đại anh cũng phải để ý một chút chứ! Phương diện này anh không có kinh nghiệm, em sợ anh bị lừa tình." Tô Lâm Bồi không quên dặn dò.
Lâm Kiến Lộc không trả lời, Tô Lâm Bồi lại cúi đầu, liền thấy hắn hơi hơi mím môi, nhìn sườn mặt của người trên màn hình điện thoại.
Nhìn đến xuất thần.
"... Lão đại?"
"À." Biểu tình của Lâm Kiến Lộc rất nhanh đã khôi phục như ban đầu "Không phải tôi nói rồi sao, tôi cùng bạn học kia không phải loại quan hệ đó."
"Hả? Nhưng mà..."
Hai hôm nay cậu ta sắp lướt nát diễn đàn rồi, thậm chí còn có người viết văn CP cho hai người bọn họ, Tô Lâm Bồi suýt nữa thì lọt hố.
Không thể trách cậu ta suy nghĩ nhiều, sự thật là ngày thường lão đại không vội chuyện trường học thì là vội chuyện công ty, nếu không thì chính là học tập, bận thật sự. Tuy rằng trong trường là nhân vật phong vân, nhưng lão đại chưa từng đứng chung với người khác trên đầu sóng ngọn gió đâu!
"Thật sự không phải, đừng nói bậy." Lâm Kiến Lộc thu hồi ánh mắt, đóng nắp bút, nói "Cậu nghỉ ngơi một lát đi, tôi đến phòng y tế lấy thuốc cho cậu."
"Gì? Lão đại muốn đi phòng y tế á? Em cũng đi!"
Lâm Kiến Lộc đứng dậy, sửa sang lại đồng phục trên người, vuốt phẳng nếp nhăn nhỏ xíu "Chân cậu..."
"Ai da không sao không sao." Tô Lâm Bồi nắm tay "Em phải đi nhìn xem có tìm được dấu vết nào hay không!"
Dấu vết đương nhiên sẽ không tìm được, chờ đến khi Tô Lâm Bồi quay lại phòng y tế, Lý Hồng Khinh đã sớm tháo tóc giả, lần nữa mang lại áo blouse, cài cúc áo đến cái trên cùng, quần áo chính tề, văn nhã tuấn mỹ.
"Bị sao đây? Mau tới ngồi." Gấp cuốn sách y học lại, Lý Hồng Khinh vô cùng có trách nhiệm mà đón tiếp đoàn người.
Bởi vì Tô Lâm Bồi kiên trì muốn tới, cho nên Lâm Kiến Lộc phải nhờ hai bạn học dìu cậu ta tới đây.
"Không sao không sao! Thầy Lý, chân em bị lệch một chút, nhưng chắc không nghiêm trọng mấy, giờ bớt đau rồi."
Giáo viên y tế trong trường bọn họ đều quen, đặc biệt là vị này tướng mạo xuất chính, hành xử rộng rãi hữu lễ kiên nhẫn, còn là thấy giáo trẻ tuổi nhiệt tình, nên quan hệ với bọn họ cũng không tệ lắm, Tô Lâm Bồi cũng rất tôn kính anh.
Cởi vớ để Lý Hồng Khinh kiểm tra kỳ thật Tô Lâm Bồi rất muốn hỏi anh ta ban nãy có cô gái thân phận kỳ lạ nào tới hay không.
Nhưng nhớ tới lời nói của Lâm Kiến Lộc, cậu ta vẫn lựa chọn trầm mặc.
Và sự kiện lần này đã được thăng cấp tạm thời vì độ gây khó hiểu của nó.
Tác giả có lời muốn nói:
Về phát ngôn xác suất đồng tính luyến ái của anh Diêm không vượt quá 20%, Lâm Kiền Lộc bày tỏ: Tôi chỉ đoán trúng mở bài, lại không đoán trúng kết cục.
Bạn học Tiểu Lâm rất nhanh sẽ phát hiện một vài việc, bất quá cũng không ảnh hưởng đến anh Diêm của chúng ta, yên tâm yên tâm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất