Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học

Chương 24

Trước Sau
Lâm Kiến Lộc "..."

Có sở thích mặc đồ khác giới hay không, vấn đề này Lâm Kiến Lộc phải giữ lại để suy nghĩ thêm.

Hắn nói "Xem náo nhiệt xong rồi, đi thôi."

"Ấy? Không lên chào hỏi một tiếng sao?" Tô Lâm Bồi đã sớm cam chịu mối quan hệ đặc thù của Lâm Kiến Lộc và Diêm Hàn, cho nên mới hỏi như vậy.

Nhưng Lâm Kiến Lộc lại kỳ quái mà liếc cậu ta một cái "Không được, buổi tối tôi có hẹn..."

Lời còn chưa dứt, cả khu trò chơi đã bị âm thanh kinh động đất trời bao phủ ——

"Vòng loại thứ hai của King of Street Dance chính thức bắt đầu!"

Sân không lớn lắm, bốn máy nhảy được đặt phía trước sân khấu tạm thời, MC đứng trên sân khấu, vì là vòng loại nên không cần làm màu mè, trực tiếp công bố danh sách nhóm đầu tiên lên thi đấu.

Trùng hợp, tên của Diêm Hàn nằm ngay giữa danh sách nhóm đầu tiên.

Nghe thấy tên này, Lâm Kiến Lộc hơi do dự, cuối cùng vẫn dừng chân lại.

Có bốn máy nhảy, đương nhiên là bốn người một nhóm, vòng loại thứ nhất là hình thức bốn loại hai, quy tắc rất đơn giản, bốn người thi đấu một lượt, loại hai người giữ lại hai người, đơn giản thô bạo, một ván định thắng thua.

Trình tự là rút thăm ngẫu nhiên số báo danh của các tuyển thủ, quy tắc này có hạn chế, khách quan mà nói cũng không công bằng, có khi trong nhóm sẽ xuất hiện đối thủ quá cường đại, khiến những tuyển thủ có năng lực không tồi bị loại mất, nhưng có câu nói gì đấy nhỉ, vận khí cũng là một loại thực lực.

Thình lình nghe thấy tên Diêm Hàn, Ôn Giác Vinh còn khẩn trương một chút, muốn cổ vũ cho anh Nhan của cậu ta.

Không ngờ Diêm Hàn đã sao cũng được mà đứng trên máy nhảy, khởi động tứ chi với bả vai.

Kỳ thật Diêm Hàn cũng không ôm hy vọng gì, nhưng có lẽ là do vô dục vô cầu, làm cho tâm thái thả lỏng, biểu hiện cũng tự nhiên hơn.

Âm nhạc vang lên, vì để công bằng, bốn máy nhảy đều lựa chọn ca khúc có độ khó như nhau, tuy cũng là rút ngẫu nhiên, nhưng suy xét đến vòng loại, ca khúc ban tổ chức chọn cũng không khó khăn lắm, cho nên lúc tiếng nhạc vui sướng lướt qua màn hình, Diêm Hàn gãi đúng chỗ ngứa, đạp đúng chỗ cần đạp.

Cậu phát hiện cái này cũng không khó như tưởng tượng.

Bởi vì tố chất thân thể trời sinh đã tốt, phản ứng của cậu cũng cách người thường cả một ruộng lúa.

Rất nhiều lúc đầu óc còn chưa kịp phản ứng, chân tay đã theo tiết tấu cùng nhắc nhở trên màn hình đã chạm đến vị trí tương ứng.

Một khúc nhạc dạo qua đi, Diêm Hàn đã hơi chút quen tiết tấu này, tâm thái càng thêm thả lỏng.

Chờ một lát sau cậu còn dư tinh lực mà đi ưu hóa động tác một chút, dù sao thì cuộc thi cũng có một chỗ quan trọng, điểm của máy nhảy cho chiếm 80%, 20% còn lại là giảm khảo tới quyết định.

Căn cứ cho điểm chính là độ phối hợp tứ chi cùng cảm nhận thị giác của tuyển thủ.

Từ trên xuống trái phải trái, phải trái phải trái từ trên xuống.

Khi Diêm Hàn hoàn toàn nắm được kỹ xảo của máy nhảy, mới tin lời Tiểu Ngũ nói là đúng, trước kia cậu chưa từng chơi, nên không biết mình có thể chơi trò này giỏi thế nào.

Nhảy nhảy một hồi còn nhảy ra cảm giác, biểu hiện của Diêm Hàn trên sàn nhảy tương đối tùy tính cùng thoải mái.

Một đôi chân thon dài tinh tế khi thẳng khi cong, lúc này động tác của Diêm Hàn hung mãnh, phóng khoáng buông thả mà tràn ngập mạnh mẽ cùng cuống dã.

Tựa như Street Dance cool ngầu nhất, cũng giống điệu dân tộc hào phóng xinh đẹp. Cố tình thân thể cậu mềm dẽo, mỗi cái nâng chân nhấc tay đều mang theo một loại phong tình, giống như ráng hồng khi mặt trời lặn, mãnh liệt lại nhu mỹ, sáng chói như lửa đỏ.

Mái tóc đen nhánh theo động tác của cậu tung bay trong không khí, khi lại bại lộ khuôn mặt kinh vi thiên nhân, phối hợp với động tác của cậu, phảng phất như cương như đồng thời tồn tại.

Không có ai biết vì sao cậu có thể kết hợp cương và nhu lại cùng nhau, nhưng cậu lại làm được.

Khung cảnh ầm ĩ của khu trò chơi hay những thí sinh trên sàn nhảy đều trở thành phông nền, ánh mắt mọi người không tự giác dừng trên Diêm Hàn.

"Trời má, lần đầu tiên nhìn thấy người chơi máy nhảy cũng chơi... chuyên nghiệp như vậy."

"... Rõ ràng là không có biểu tình, nhưng mà đẹp trai vãi!"

"Ai nói không có biểu tình, biểu tình tự tin thế còn gì, này nhất định là đại thần rồi! Bây giờ mà có người đặt cược, tôi chắc chắn phải cược cậu ta!"

Lúc người khác nghị luận Ôn Giác Vinh cũng không buông tha cơ hội này —— ở bên cạnh chụp 270 độ không góc chết của anh Nhan.

Hí hí, mớ hình này nhất định phải đăng lên diễn đàn, biết đâu anh Nhan còn được lập trang riêng! Đến lúc đó, thân là first fan của anh Nhan, cậu ta chắc chắn sẽ là người bắt được tài nguyên đầu tiên, ai có thể có một tay đầy tài nguyên như cậu ta được chớ?!

First fan một bên điên cuồng chụp ảnh, một bên cười ngây ngô.

Bài hát kết thúc, Diêm Hàn vững vàng dẫm chân lên nút cuối cùng bày cái tạo hình.

Dưới đài lập tức vang lên một trận kinh hô.

"Trời đất, thần tiên ca ca đến từ phương nào đây, đẹp trai! Quá đẹp trai!"



"Ai nói là con trai, tôi thấy đây là con gái đấy, cô xem bộ dáng người ta kìa, xinh vãi chưởng!"

Bởi vì đẹp đến khó phân biệt nam nữ, cho nên giám khảo ngồi đằng trước cũng nhịn không được truyền tay nhau xem phiếu thông tin của Diêm Hàn, muốn nhìn xem cậu rốt cuộc là nam hay nữ.

Để tiết kiệm thời gian, ca khúc vòng loại chỉ có nửa bài.

Bày xong tạo hình, ca khúc kết thúc, máy nhảy bắt đầu chấm điểm.

Diêm Hàn hơi hơi thở dốc xuống dưới đài, mặt có chút đen, không khỏi thấy mệt tâm.

Nếu chỉ đơn thuần là leo lên máy nhảy nhót, cậu tuyệt đối sẽ không thở dốc.

Mới vừa nãy chỉ nhảy hơn một phút, lại phải vừa đạp đúng chỗ vừa duy trì tư thế tuyệt đẹp động tác lưu loát, cho giám khảo xem biểu hiện giả dối mỹ mão 360 độ không góc chết, suýt thì mệt chết!

"Hu hu hu anh Nhan đẹp trai quá!" Ôn Giác Vinh ôm cái mặt đàn em si hán đẩy đám người ra, đi đến bên người Diêm Hàn, lấy tờ khăn giấy trong túi quần đưa cho cậu "Anh Nhan lau mồ hôi đi, vất vả thế!"

Diêm Hàn "..."

Mới vừa rồi toàn tâm toàn ý nhào vào máy nhảy, kỳ thật cậu cũng không biết chuyện gì xảy ra.

Cũng không rõ tại sao mọi người vây quanh mình.

May mắn máy nhảy cho điểm rất nhanh, Diêm Hàn thấy màn hình chấm 93 điểm, không khỏi có hơi khẩn trương.

Ca khúc này không khó, tiết tấu cũng rất chậm, thậm chí có thể nói là quá đơn giản.

Tuy rằng cậu một nốt cũng không rớt, nhưng vẫn có vài cái không đạt được điểm hoàn mỹ, đạt được điểm trung bình đã là không tệ, cho nên mới có điểm số như vậy.

Theo góc nhìn của Diêm Hàn, những điểm này kỳ thật vẫn tránh được, vẫn là do cậu không đủ thuần thục.

Cũng bởi vì như thế, cậu cảm thấy điểm của những người khác sẽ cao hơn mình.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao ở khúc sau cậu lại dùng đến khí chất cùng phối hợp tay chân để mang lại hiệu quả cảm quan.

Bất quá tuy chỉ có 93 điểm, kết quả lại khiến người ta ngoài ý muốn.

Cậu vẫn thành công thăng cấp.

"Anh Nhan! Chúc mừng anh nha!"

Ôn Giác Vinh thoạt nhìn còn vui mừng hơn cả cậu.

"Cảm ơn." Thông qua vòng đầu tiên, cũng có nghĩa cậu lại đến gần giải thưởng một bước, Diêm Hàn vẫn là rất vui vẻ.

Cánh tay dài duỗi ra, cầm cổ Ôn Giác Vinh nói "Đi, anh mời cậu uống nước trái cây nhỉ."

"Tới đi anh." Ôn Giác Vinh đã quen Diêm Hàn nói giỡn với mình như vậy, cười hì hì xoắn thân thể cường tráng, đi theo Diêm Hàn nói "Lần này anh mời không tính, nếu anh giành được giải nhất, phải mời em uống trà sữa đấy!"

Hôm nay đã xem như xong việc, trận bán kết phải đợi kết thúc vòng loại mới có thể bắt đầu, nói cách khác, dù cho có lấy được tiền thưởng thì cũng không phải một chốc một lát.

Bất quá không sao, Diêm Hàn bây giờ cũng không có dã tâm lớn lao gì, chỉ cần có thể kiếm được học phí với sinh hoạt phí trước cuối kỳ này là được rồi.

Diêm Hàn rời đi, vòng loại vẫn còn tiếp tục.

Chẳng qua mấy trận qua đi khán giả vây xem không chỉ không nhiều thêm, mà còn ít đi một mả.

Mở màn quá xuất sắc, xem mấy tuyển thủ khác lại không có cảm xúc mênh mông như vậy.

"Chúng ta cũng đi thôi." Lâm Kiến Lộc nói.

"Ấy." Tô Lâm Bồi nói "Lão đại, ý anh là đi làm ăn sao? Cho em học tập với."

Phương thức giáo dục của Lâm gia tương đối độc đáo, Lâm Kiến Lộc năm nay vừa lên cấp ba đã phải tiếp nhận một phần công việc của gia đình.

Hôm nay phải đi gặp mặt một khách hàng.

"Vậy cùng đi." Lâm Kiến Lộc nói.

Trong đầu hắn chỉ còn lại hình ảnh Diêm Hàn trên sàn nhảy.

Hắn có cảm giác, người đứng trên sàn nhảy cùng với người hắn thường gặp trong trường không phải là một.

... Hẳn không phải vì thay đổi trang phục thôi đâu.

Nếu là như vậy, mọi chuyện càng thú vị.

Chín giờ tối, Lâm Kiến Lộc bị khách hàng hẹn gặp ở quán bar.



Quán bar là của khách hàng kia tự mở, tương đối chính quy, trẻ vị thành niên vốn không thể đi vào.

Nhưng không bao gồm Lâm Kiến Lộc được ông chỉ mời vào chơi.

Chọn thời gian cùng địa điểm như vậy, cũng là do mối quan hệ của khách hàng này với Lâm Kiến Lộc không tồi, muốn mời hắn tới chơi.

Đổi đi đồng phục, Lâm Kiến Lộc biểu tình trầm ổn, khí chất lỗi lạc, hắn vừa vào cửa người khác chỉ biết lén lút đánh giá, không ai nghĩ đến việc hắn chưa thành niên.

Tô Lâm Bồi đi bên cạnh hắn thì khác, khỏe mạnh kháu khỉnh, mặt mũi còn nộn nộn, khiến một ít người chú ý.

"Tiên sinh muốn chọn gì?" Hai người vào phòng, khách hàng còn chưa tới.

Tô Lâm Bồi lắc thực đơn đánh giá một vòng, ngón tay đặt lên một ly Cocktail màu xanh nhạt, vừa định nói là muốn cái này, đã nghe Lâm Kiến Lộc nói "Nước trái cây."

"..."

"Được, tiên sinh muốn nước trái cây nào? Chúng tôi hiện tại có nước chanh, nước blueberry, nước táo cà rốt..."

"Tùy tiện." Lâm Kiến Lộc nói.

"Vậy cho tôi nước táo cà rốt đi." Tô Lâm Bồi vẻ mặt đưa đám.

Đây là lần đầu tiên cậu ta tới quán bar, nếu không phải là đi theo Lâm Kiến Lộc, không chừng còn chẳng vào được.

Nhưng tới quán bar uống nước trái cây là cái quỷ gì? Lại lướt thực đơn điện tử đến trang nước trái cây... 128 một ly lại là cái quỷ gì nữa! Rẻ nhất cũng tận 88! Còn đắt hơn cả rượu, thật là quá đáng!

Vừa định oán giận, xuyên qua cánh cánh cửa phòng khép hờ, Tô Lâm Bồi chợt nhìn thấy một mỹ nữ cao gầy tóc dài thẳng lóe qua.

... Sao quen thế nhỉ?

!!!

Hai hôm nay cậu ta sắp điên luôn rồi, hẳn là không sai đâu.

"Lão đại! Hình như em thấy thấy người phụ nữa kia rồi!" Tô Lâm Bồi đột nhiên nhảy dựng lên. Bạn có biết trang truyện # T гЦмtгuуeЛ.vЛ #

"Hửm?" Lâm Kiến Lộc đang chơi Sudoku trên điện thoại, giọng nói có hơi lơ đãng.

"Là cái người trong phòng y tế!"

"?"

Tô Lâm Bồi dưới tình thế cấp bách đuổi theo, chờ Lâm Kiến Lộc đi ra ngoài, chỉ nhìn thấy toàn bộ cơ thể nhỏ bé của Tô Lâm Bồi đã cứng đờ, tầm mắt quả nhiên dừng trên người "mỹ nữ" tóc dài ngồi trước quầy bar tối sầm.

Một mái tóc đen dài thẳng tắp trút xuống dưới, mái ngang tinh xảo ghé vào trán, người này còn trang điểm.

Nhưng vô luận trang điểm thế nào vẫn không thể che giấu ngũ quan quá mức dương cương sâu sắc của anh, cùng với hầu kết nhô ra ở cổ.

Lâm Kiến Lộc "..."

Tô Lâm Bồi sững sờ tại chỗ, trừng mắt nửa ngày mới phản ứng lại được "... Mất nửa ngày, mẹ nó thì ra là nữ trang đại lão! Xem ra em nhận sai người rồi, ma quỷ thật chứ."

Vuốt vuốt cái ót, Tô Lâm Bồi có hơi ngượng ngùng.

Thấy lão đại nhà mình không trả lời, liền quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lâm Kiến Lộc hơi mím môi mỏng, ánh mắt như hàn đao xuất vỏ lấp lánh ánh sáng, nói thầm một câu "Giả gái à?"

Tựa như đã bắt được điểm quan trọng nhất, manh mối rời rạc trong đầu tự động liên kết lại, hình thành một vòng khép kín.

Những manh mối linh tinh vụn vặt đó, bình thường đều được hắn phân loại rồi cất giữ trong đại não, Lâm Kiến Lộc cũng không thường xuyên lấy chúng nó ra cân nhắc nghiên cứu.

Nhưng ngay một khắc tìm được điểm mấu chốt kia, thật giống như nước lạnh bắn vào chảo dầu, tư duy nháy mắt nổ mạnh, trong nháy mắt ấy, hắn tự động suy luận được một kết quả.

... Tất cả chứng cứ đều hướng về một phía, cho dù có khó tin đến đâu, cũng không phải là không thể tin tưởng.

"Đúng vậy, em nghe chị nói hiện tại rất lưu hành trò này, ở hộp đêm ở gay bar có rất nhiều, không ngờ ở đây cũng có..."

Câu nói của Tô Lâm Bồi bị đánh gãy, Lâm Kiến Lộc lẩm bẩm tự nói "Hình như tôi biết rồi."

"Hả?" Tô Lâm Bồi càng ngớ người.

Nhưng vẫn là cái định luật kia, lão đại nói hình như đã biết, thì chắc chắn là ổng đã biết.

"Lão đại... Anh biết gì?" Tô Lâm Bồi không hiểu gì hỏi.

"Lượng biến đổi."

Lâm Kiến Lộc hơi hơi nhếch khóe miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau