Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học

Chương 56

Trước Sau
Được rồi.

Thừa dịp khởi động lại điện thoại, Diêm Hàn dùng thiết bị hệ thống livestream cho cậu để xem số liệu kênh mình.

Sau đó liền khiếp sợ phát hiện bạc hà mèo mình nhận được có gần 500 cái!

Bạc hà mèo mỗi cái có giá một tệ, có thể dùng tiền để mua, trừ cái này ra, trang web mỗi ngày cũng tặng miễn phí cho người dùng đã đăng kí một cái, bình thường những streamer khác livestream cũng sẽ yêu cầu cái bạc hà mèo miễn phí này.

Nhưng thật ra Diêm Hàn trước nay chưa từng yêu cầu, bất quá fan trung thành của cậu mỗi ngày đều sẽ đột nhiên chạy tới tặng bạc hà mèo cho cậu, nhưng số lượng fan có hạn, mỗi ngày thu được cũng chỉ có con số nho nhỏ.

Nhưng sao hôm nay lại suýt đột quá ngưỡng 500 rồi?!

Mà tiếp tục xem những số liệu khác, Diêm Hàn mới thật sự chấn kinh.

Kênh Đuôi Mèo có một cái bảng, toàn bộ phòng stream đều có thể lên trên đó, chẳng qua nhiệt độ phải cao mới được.

Mà Diêm Hàn nhận được thông báo của hậu kỳ, nói rằng cậu đã chen vào cái bảng kia rồi!

Trừ cái này ra, hai tiếng cậu livestream số lượng làn đạn đã lên đến gần hai vạn cái, quà tặng lớn lớn bé bé cũng nhiều y chang, đừng nói trước nay kênh học tập chưa từng có, dù có là mấy kênh khác cũng chưa có streamer lớn nào được hưởng!

Cho nên mình đây là đột nhiên debut à?

Diêm Hàn bắt đầu chết lặng mà lật bình luận ra xem.

Ý thức được lúc mình lật xe fan của mình hẳn sẽ nói chút gì đó trong phòng stream, dù sao tới tới lui lui cũng chỉ có mấy người thôi mà, Diêm Hàn cũng quen làm đề mệt mỏi là sẽ xem bình luận của bọn họ để thả lỏng.

Cho nên cậu trăm triệu lần không nghĩ tới... Mình vậy mà dùng phương thức này để nổi tiếng?!

Muốn lật xem hai vạn bình luận cũng là việc tốn sức, cậu nhìn lướt một chút, cũng hiểu được là có người cảm thấy cậu là học sinh cao trung kia, cũng có người cảm thấy là cậu cọ nhiệt, thế là hai bên mắng nhau... Dù hiện tại đã nghỉ giải lao giữa hiệp cũng không ngăn được đôi bên cãi nhau không ngừng nghỉ.

Diêm Hàn có chút dở khóc dở cười, cho nên việc mình có phải học sinh cao trung thấy việc nghĩa hăng hái làm kia hay không quan trọng lắm à?

Không muốn đi cái lộ tuyến hot mạng nửa đỏ nửa đen, Diêm Hàn cảm thấy những người bình luận kiến nghị cậu khống chế bình luận thật sự rất đúng trọng tâm.

Nhưng những người như quản lý viên đều là do fan trung thành tự nguyện làm, cậu là một streamer học tập, xem video của cậu hơn phân nửa là để học chung, làm ảnh hưởng thời gian học tập quý giá của người ta thật sự không thích hợp lắm.

Cho nên Diêm Hàn nghĩ tới nghĩ lui, vẫn phải gọi Tiểu Ngũ "Đồng chí Tiểu Ngũ, hình như anh chưa từng quan tâm em nhỉ, không biết ngày thường em hay làm cái gì?"

[Hố?] Tiểu Ngũ vẻ mặt mờ mịt [Là hệ thống phụ trợ của anh, mỗi ngày Tiểu Ngũ bận rất nhiều việc, ví dụ như tính điểm cho tinh chuẩn nè, giám sát tình huống các mục của ký chủ nè...]

"Vậy em có thể giúp anh một việc không?"

[Việc chi?]

"Giúp anh quản lý bình luận phòng stream ấy mà."

[... Loại việc thế này thật sự không nằm trong phạm vi phục vụ của Tiểu Ngũ đâu á.] Tiểu Ngũ cực độ tàn nhẫn, từ chối ngay.

"..."

Rồi thôi, nỗ lực cũng nỗ lực rồi, nếu nói như vậy cậu cũng hết cách, phải mặc kệ chứ biết làm sao.

Dù sao thì cậu cũng không có thời gian nhìn chằm chằm bình luận của phòng stream.

Hơn nữa nhìn các loại nghị luận cậu âm mưu cọ nhiệt người ta cũng sẽ ảnh hưởng tâm tình.

Chắc mắng tầm hai ngày nửa là rời đi rồi, nghĩ tích cực chút, ít nhất hai ngày này mình còn có quá trời nhiệt độ đấy thôi?

Bị người hiểu lầm thì giận, nhưng cũng chỉ giận thôi, Diêm Hàn cũng không có ý định công khai thừa nhận mình là học sinh trên tin tức kia, cũng không muốn giải thích.

Cậu thật sự không có cọ nhiệt, đối với cậu học tập chính là học tập, cũng không ảnh hưởng sự kiện kia giúp mình tăng nhân khí.

Tuy rằng nhiệt độ cùng số quà tặng hôm nay nhận được cũng đã đủ khiến cậu leo lên top 5 streamer được tặng quà nhiều nhất rồi, chắc cũng phải có mấy trăm đồng đấy.

Nhưng cậu thật sự rất thô, không đủ tinh tế để làm mấy trò hình tượng, nội dung livestream của cậu vĩnh viễn cũng chỉ là nghìn bài một điệu, livestream học tập, bởi vì hiện tại học tập với cậu mới là quan trọng nhất, Diêm Hàn không thừa hơi mà đi làm mấy trò bàng môn tà đạo.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận thì dứt khoát buông thiết bị không nhìn nữa, hơi hơi hoạt động gân cốt, Diêm Hàn bắt đầu ôn tập bài Tiếng Anh đã thuộc trong một tuần qua.

Những người đang cãi lộn thấy cậu tạm dừng livestream còn tưởng cậu muốn áp dụng quy tắc gì.

Ai ngờ vài phút trôi qua streamer tiếp tục livestream, phòng stream vẫn không có âm thanh gì như cũ, cũng không có dòng chữ giải thích nào, chỉ là trước màn hình đổi thành cuốn sách giáo khoa Tiếng Anh...

Cư dân mạng lần nữa bùng nổ, lúc này anti-fan cùng anh hùng bàn phím mắng càng dữ, nói chuyện càng khó nghe càng khiến người qua đường cùng fan phản kích lại, nhiệt độ phòng stream lại lần nữa bay lên, chẳng qua những chuyện đó không còn liên quan đến Diêm Hàn đã hạ quyết tâm chờ nhiệt độ tan đi cả.

Sau khi cậu ôn tập hết bài Tiếng Anh liền đóng livestream, tắm rửa một cái rồi leo lên giường đi ngủ.

Ngày mai là thứ hai, Diêm Hàn còn nhớ kỹ lắm đấy, còn một trận chiến ác liệt cần phải đánh cơ mà...

Tuy hai ngày cuối tuần dùng để nghỉ ngơi, nhưng Diêm Hàn dùng toàn bộ để học tập, với cường độ thế này, nhìn chung cũng sắp đuổi kịp tiết học trên trường rồi.

Cho dù buổi tối ngày hôm trước đi ngủ sớm, nhưng sáng hôm sau cậu vẫn hấp tấp vọt vào khu dạy học như cũ, miễn cưỡng đuổi kịp thời gian quy định của chủ nhiệm lớp.

Vọt vào phòng xong cậu mới phát hiện tiết tự học sớm hôm nay chủ nhiệm lớp còn chưa tới, những bạn học khác đều đã đến đông đủ, còn đang hùng dũng chép bài tập, nhưng đại đa số đều đang ăn bữa sáng.

Dưới ánh nhìn chăm chú của bạn học Diêm Hàn đi tới hàng trong cùng, cửa sổ trong góc, thời gian này còn chưa vào học, Lâm Kiến Lộc cũng đang ăn sáng.



"Hi, buổi sáng tốt lành." Diêm Hàn chào hắn, Lâm Kiến Lộc tự nhiên chống cặp chân dài đứng lên, tráng ra chừa cho cậu lối đi nho nhỏ, Ôn Giác Vinh đang chép bài tập bên cạnh cũng nâng cánh tay mập mạp với Diêm Hàn, ngoan ngoãn nói "Anh Nhan buổi sáng tốt lành."

"Buổi sáng tốt lành."

Diêm Hàn ngồi xuống chỗ ngồi, đào hết sách giáo khoa trong cặp ra ngoài, liền nghe Lâm Kiến Lộc hỏi cậu "Bữa sáng ăn chưa?"

"Chưa."

Trời biết, kỳ thật cậu cũng muốn vọt vào nhà ăn mua phần bữa sáng, đói bụng cũng khó chịu mà.

Nhưng giữa ăn sáng với không muộn học, cậu chỉ có thể chọn cái sau.

Tối hôm qua trước khi đi ngủ còn nghĩ hôm nay nhất định phải dậy sớm ăn sáng, đánh một cái mở đầu tốt đẹp cho một tuần học tập.

Đáng tiếc lời nói gió bay, cũng chỉ là ngẫm lại mà thôi.

Thế nhưng cậu vừa đáp xong, Lâm Kiến Lộc liền đẩy hộp bánh mì trên bàn mình qua cho cậu.

Diêm Hàn không hiểu ý, nhìn về phía Lâm Kiến Lộc, liền nghe đối phương nói "Hôm qua trên đường về trường mua hơi nhiều, nếu không chê cậu có thể ăn cái này."

Bánh mì là của cửa hàng nổi danh cả nước, ngoại trừ danh tiếng bên ngoài, bản thân nó cũng đủ mới mẻ đủ mỹ vị, cho nên giá cả xa xỉ vô cùng.

Lâm Kiến Lộc đang ăn sandwich nhà hắn làm, bởi vì không có chất hóa học nên hạn sử dụng rất ngắn, cũng chỉ có thể để một ngày hai ngày, nếu ngày mai mới ăn thì không tươi nữa, ổ bánh mì này trông giống mua thừa thật."

"Cảm ơn cậu."

Hai người cũng thân tới mức nào rồi, Diêm Hàn không ra vẻ nữa "Ngày mai tôi mời cậu ăn bữa sáng nhé."

Tranh thủ chưa vào học phải nhanh gặm bánh mì.

Vui mừng nhất chính là bởi vì có thể đi WC, cậu không sợ uống nước nữa, Diêm Hàn còn muốn lấy cái ly đến máy lọc nước lấy nước uống.

Rồi sau đó có thể là Lâm Kiến Lộc ngại cậu ra ra vào vào phiền phức, tự động cầm cái ly giúp cậu đi lấy nước.

"Cảm ơn nhé." Diêm Hàn hàm hàm hồ hồ mà nói, cậu muốn tranh thủ chưa vào tiết tự học để ăn nhiều một chút, cho nên ăn ngấu nghiến.

Mà trước khi Lâm Kiến Lộc đi lấy nước cho cậu, Ôn Giác Vinh cách một lối đi nhỏ đột nhiên ngẩng đầu kêu Diêm Hàn một tiếng, chờ Diêm Hàn ngẩng đầu nhìn cậu ta, cậu ta lại làm một bộ không biết mở mồm làm sao, nghẹn nửa ngày mới nói "Ôi chao đợi chút, anh chờ em viết xong bài tập rồi nói với anh luôn!"

Nói liền cầm bút, điên cuồng ủi lên bài thi Tiếng Anh.

Diêm Hàn "???"

Không rõ Ôn Giác Vinh lại muốn làm cái gì, thế nhưng dựa theo phong cách của chủ nhiệm lớp bọn họ, tuyệt đối là sắp kiểm tra bài tập rồi, những lúc như này cậu vẫn luôn để Ôn Giác Vinh viết xong bài tập rồi mới nói.

Kỳ quái chính là chờ Ôn Giác Vinh viết xong hết mớ bài tập, tiết tự học đã bắt đầu năm phút, vẫn không thấy bóng dáng chủ nhiệm lớp.

Lớp trưởng không thể không cầm vở lên bục tổ chức kỷ luật, trông mọi người tự học, mà Ôn Giác Vinh trộm ho khan với hai người Diêm Hàn một tiếng, thẳng đến khi Diêm Hàn cùng Lâm Kiến Lộc song song nhìn qua, cậu ta đột nhiên vươn tay với Lâm Kiến Lộc, nhỏ giọng nói "Anh Đại Lâm, giúp em chuyền tờ giấy này cho anh Nhan đi."

Diêm Hàn "..."

Lâm Kiến Lộc bên cạnh không chút biểu tình giúp bọn cậu chuyền giấy, Diêm Hàn cạn lời mở tờ giấy ra, liền thấy trên tờ giấy có dòng chữ rồng bay phượng múa, viết "Có phải anh Nhan livestream trên đuôi mèo hơm?"

"..."

Diêm Hàn nhìn thoáng qua hướng Ôn Giác Vinh, còn chưa kịp nghĩ xong phải trả lời làm sao, đối phương đã gửi tờ giấy thứ hai qua.

"Ngày hôm qua em vào phòng stream là biết anh ngay, mấy người đó còn nói anh cọ nhiệt lăng xê, tức chết cục cưng rồi! Em nhảy ra giúp anh làm sáng tỏ, kết quả mấy người đó mắng em là thủy quân, hại em bị bọn nó mắng tới nửa đêm luôn."

Diêm Hàn "..."

Tha cho cậu, cậu biết trên mạng hãy còn mắng, nhưng cậu không biết Ôn Giác Vinh cũng vì cậu mà bị mắng đến nửa đêm.

Đang muốn trả tờ giấy cho Ôn Giác Vinh bảo tan học rồi lại nói, lúc này thì thấy chủ nhiệm khối đi vào lớp bọn họ, đứng ngoài cửa nhìn lướt một cái rồi kêu lớp trưởng ra ngoài.

Chuyện phát sinh lúc gió thổi cỏ lay, nhịn không được phải bàn tán một phen là thiên tính của học sinh, bạn học trong lớp cũng rất tự nhiên mà bàn tán, tiếng nói chuyện cũng lớn hơn.

May mắn chốc lát sau lớp trưởng liền quay về, nói với bạn học trong lớp "Chủ nhiệm lớp chúng ta sinh bệnh nằm viện, trong khoảng thời gian này sẽ có giáo viên dạy thay chủ nhiệm lớp."

Theo lời giới thiệu của lớp trưởng, chủ nhiệm lớp thay thế đi đến, thế mà lại là cô Tiểu Điền dạy Tiếng Anh hồi bọn họ học lớp mười bảy!

Phúc lợi cùng đãi ngộ cho giáo viên chủ nhiệm ở cao trung Lộc Trạch cao hơn giáo viên bộ môn không ít, ở trong trường học địa vị của họ cũng không giống nhau, cần phải có giáo viên nhiều năm đi dạy đảm nhiệm.

Mà cô Tiểu Điền vừa mới tới trường hai năm, tuy rằng tốt nghiệp tiến sĩ, nhưng tư lịch mỏng, cộng thêm việc phải trình bày chương trình học với những giáo viên Tiếng Anh làm chủ nhiệm lớp khác, tuy rằng cô rất muốn nghênh đón cái khiêu chiến này, nhưng lại sợ mình tinh lực không đủ không gánh nổi trọng trách, cho nên lúc đến lớp mười bốn chuyện đầu tiên chính là muốn chọn thêm một lớp trưởng, cùng nhau quản lý kỷ luật lớp mười bốn với lớp trưởng hiện tại.

Lớp trưởng cũng vô cùng tán đồng ý tưởng của cô, cuối cùng mọi người đẩy tới đẩy đi, vẫn chọn người có kinh nghiệm làm lớp trưởng là Tần Tư Du.

"Em?" Tần Tư Du trợn mắt chỉ vào chính mình, quả thật không dám tin, rõ ràng nhỏ đã từ bỏ rồi, không hề chấp nhất chuyện làm lớp trưởng, sao cái chức này vẫn cứ rơi xuống đầu nhỏ vậy?

Nhưng cô Tiểu Điền vẫn còn nhớ rất rõ, ấn tượng đối với nhỏ cũng không tồi.

Mà lớp trưởng cũng đề cử nhỏ —— Tần Tư Du tính cách tương đối rộng rãi tương đối hào phóng, trong khoảng thời gian này đã hòa mình vào tập thể lớp, lớp trưởng cảm thấy mình rất hiểu biết nhỏ, nên mãnh liệt đề cử nhỏ làm lớp trưởng.

Những bạn học khác cũng ồn ào theo, cuối cùng một cây búa gõ xuống, dưới âm thanh vỗ tay nhiệt liệt, Tần Tư Du lại thành lớp trưởng.

Vừa lúc hôm nay là thứ hai tổng vệ sinh, mà bạn học lớp mười bốn xưa nay đều vô cùng đoàn kết, trên cơ bản sau khi hai lớp trưởng sắp xếp xong, mọi người liền vô cùng phối hợp làm theo, không hề như lớp mười bảy không chút lòng thành.

Trong quá trình quét tước Tần Tư Du rực rỡ hẳn lên, chẳng hiểu sao mà lại muốn khóc.



Vốn có thể khống chế được cảm xúc, nhưng lúc nhỏ nhìn thấy Diêm Hàn đang hự hự lau sàn, liền suýt thì nhịn không được mà lệ nóng doanh tròng.

Nếu không phải gặp được người này, nhỏ cũng sẽ không tìm về được tôn nghiêm của mình, cũng sẽ không đặt chú ý lên học tập mà thi vào lớp mình... Không biết vì sao, trong nháy mắt cảm xúc liền trào dâng, cái loại cảm xúc cảm ơn này bộc lộ ra bên ngoài, Tần Tư Du thật sự không khống chế được bản thân, tiến lên muốn ôm anh Nhan một cái.

Bất quá xúc động này rất nhanh đã bị nhỏ áp xuống, nhỏ biết anh Nhan của nhỏ là muốn nháo thì nháo, nhưng không thích tiếp xúc cùng người khác.

Thần kinh Tần Tư Du từ trước đến nay tương đối thô, tuy rằng tóc dài, nhưng từ bé đến lớn cứ như một thằng nhóc.

Này là lúc lên cao trung mới bị nhỏ thu liễm, bởi vì cao trung Lộc Trạch thi hành giáo dục tinh anh, bạn học xung quanh từ lời nói đến cử chỉ đều vô hình mang đến cho nhỏ rất nhiều trói buộc, nhưng cái khuôn sáo này từ lúc nhỏ gặp anh Nhan thì càng về sau càng mất hiệu lực, Tần Tư Du gần đây phát hiện mình đang dần trở về thiên tính, cũng tự lập hơn.

Chẳng qua càng tự lập, anh Nhan trong mắt nhỏ liền không thể dính tới dâm loạn.

Áp xuống xúc động muốn ôm ôm, Tần Tư Du cũng không biết phải cảm ơn anh Nhan như thế nào, chỉ có thể ý đồ muốn lấy cây lau nhà, nói "Anh Nhan nghỉ ngơi chút đi, mình giúp cậu lau nhà!"

"Không không không, không cần đâu." Diêm hàn vội vàng từ chối, cho tới bây giờ đã là lần thứ ba Tần Tư Du chạy tới muốn giúp cậu lau nhà.

Trên thực tế là bởi vì nhớ rõ tay cậu bị thương, lúc sắp xếp công việc hai vị lớp trưởng đã tự động lược qua cậu, các bạn học khác cũng không phản đối, đều bảo cậu nghỉ ngơi cho tốt, khiến cho Diêm Hàn không thể không nơi nơi cướp việc để làm, cây lau nhà này là cậu vất vả lắm mới cướp được đó!

Ông đây cũng chỉ muốn kiếm chút điểm thôi mà.

Diêm Hàn vô cùng bất đắc dĩ, không rõ mình như thế trong mắt người khác là biến thành nũng nịu.

Này thật là... Đời người là bể khổ.

Bởi vì các bạn học lớp mười bốn quá là đoàn kết, nên trở thành lớp vệ sinh đầu tiên của lầu ba.

Không chỉ có hiệu suất cao, làm lại còn tốt, đến xó xỉnh trong phòng học còn sạch sẽ vô cùng, lúc trường học kiểm tra còn được khen ngợi, không có vì chủ nhiệm lớp nằm viền mà loạn thành đống cát như lớp bọn họ, tỏ vẻ phải cộng thêm điểm cho lớp mười bốn.

Sau đó ủy viên kỷ luật liền ghi quyết định này lên sổ, mà Lâm Kiến Lộc phải đi theo giáo viên kiểm tra vệ sinh, giữa trưa bởi vì trường học có việc nên không thể tổng vệ sinh với mọi người, Lâm Kiến Lộc bày tỏ mọi người vất vả quá, mời mọi người uống trà sữa.

"Mời cả lớp hả?" Cả lớp kích động xoa xoa tay, lộ ra nụ cười đáng khinh "Ngại quá đi à."

Ánh mắt Lâm Kiến Lộc dừng ở hàng cuối cùng, nhẹ nhàng phun ra năm chữ "Đương nhiên là cả lớp."

Bởi vì hiệu suất tổng vệ sinh lần này cao chưa từng có, chờ trường học kiểm tra xong liền hết việc để làm, cho nên lớp trưởng tự mình dẫn hai người đi tới nhà ăn đặt trà sữa cho cả lớp.

Mấy lúc thế này Ôn Giác Vinh là không sợ mệt, đương nhiên phải đi theo, hàng sau liền dư lại Tần Tư Du ở lại lớp học bài, nhưng vì phải làm việc mà nóng chịu không nổi, chỉ có thể không ngừng dùng sách quạt cho mình với Diêm Hàn.

Kỳ thực hiện tại còn chưa nóng lắm, mười mấy độ, có thể nói là vô cùng hợp lòng người.

Nhưng Diêm Hàn còn mang nhiều lớp đồ chịu không có nổi!

Không phải luyến tiếc cái quần này không muốn cởi, mà là cậu sợ cởi rồi sẽ lộ hàng.

[Sợ cái gì, sớm muộn gì chả phải cởi.] Tiểu Ngũ ở bên cạnh khai đao [Lại nói, bây giờ anh có phòng hóa trang rồi, có thể vào trong đó tìm xem có cái gì thế quần leggings không mà.]

"Em không hiểu." Diêm Hàn mặt vô biểu tình nói.

Xuất phát từ nhận thức kỳ quái nào đó, cậu cứ cảm thấy chỉ cần mình còn mang quần, dù có mang thêm cái váy thì cũng không thể tính là mang váy được.

Nhưng một khi không mặc quần, gió luồn khe háng, cảm giác kia cứ như... Triệt để mang váy vậy.

Cậu cũng không thể nói cảm giác này thành lời được, giống như mình đang gian nan mà níu kéo lớp quần lót cuối cùng khỏi hiện thực vậy, một khi buông tay là sẽ thua, là cái loại thua không gì để thua ấy.

Nhưng mà...

"Còn cái gì có thể thay thế quần leggings à?" Xin lỗi chứ, hồi trước cậu không nghĩ đến điểm này, hơn nữa theo cậu quan sát, hình như các bạn nữ khác đều trực tiếp lộ chân mà?

Mấy thứ quần áo của con gái đúng là muôn màu muôn vẻ!

[Có nha, có vớ quần nè, à, năm nay tất lưới đang hot trên mạng lắm á, trừ cái này ra còn có...]

"..." Diêm Hàn "Dừng!"

Không hiểu vì sao, chỉ cần hơi tưởng tượng cảnh mình mang quần vớ... Không, là cảnh mình mang vào cơ, đại ca thiệt muốn chết tâm!

Càng hỏng mất chính là Tiểu Ngũ vừa nhắc đến chuyện này Diêm Hàn liền nhớ tới tiết bơi lội, nguyên buổi sáng hôm nay của Diêm Hàn cũng không tốt lắm, cậu kỳ vọng, chỉ kém cầu nguyện thần linh thôi, hy vọng có chuyện gì ngoài ý muốn phát sinh, có thể giúp cậu trốn tiết bơi.

Nhưng mà sự thật là...

Nhân sinh tự cổ thùy vô tử. (Edit: Xưa nay tự hỏi ai không chết.)

Trước khi chuông vào học vang lên, Diêm Hàn lấy cớ đi vệ sinh, trực tiếp đi tới sân vận động.

Tiết bơi lội ngoại trừ tiết một, những tiết khác đều phải đổi đồ bơi sớm, vì không để mình biến mất cùng xuất hiện quá đột ngột, Diêm Hàn vẫn là tới sân vận động từ sớm, ở một góc hẻo lánh vĩnh viễn không có ai tới ở lầu hai, tìm một vị trí rồi vào phòng hóa trang.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiết bơi trốn hơn 50 chương, cuối cùng cũng sa lưới.

Anh Diêm: Xin lỗi chứ tui nhảy nhót không nổi QAQ

Editor có lời muốn nói:

Tiết bơi lội chờ đợi đã lâu, cuối cùng cũng tới rồi

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau