Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học
Chương 82
Trong lúc đi ra hành lang, biểu tình của Cung Ngọc Tuyết đã điềm tĩnh ưu nhã lại như trước, dáng vẻ này của nhỏ vốn đã khiến người ta cảm thấy thân thiết, nhóc ẻo lả kia dứt khoát nói "Chị Tuyết chị phải cứu bọn em, bọn em cũng là vì chèn ép con Nhan Hàm kiêu ngạo kia giúp chị, cho nên mới..."
Cho nên mới bịa đặt chửi bới đối phương khắp chốn.
"Ai mà ngờ đám con gái lớp mười bốn thích con nhỏ đó vậy đâu!" Nói đến đây cứ như là tìm được người chung chí hướng, mấy nữ sinh khác cũng nói "Bọn mình cũng không ngờ chúng nó lại nhảy ra nói giúp Nhan Hàm, nó có cái gì hay cơ chứ, đúng là hồ ly tinh biết chơi ngải, mê hoặc cả lớp đó rồi!"
Trong lòng Cung Ngọc Tuyết cũng hận cực kỳ, nhưng nhỏ vẫn mỉm cười như cũ, nhỏ nhẹ mà nói "Vì mình? Sao lại nói là vì mình?"
"..." Đám đối diện không hẹn mà cùng nín thở, những người còn lại thì đều dừng mắt trên người nhóc ẻo lả kia, nhịn xuống cảm giác muốn lui ra sau một bước, không khỏi thấp thỏm.
Bọn họ không oán không thù với Nhan Hàm, nếu không phải vì giúp Cung Ngọc Tuyết xả giận, ai lại rảnh rỗi không gì làm, cả ngày chạy ra ngoài lan truyền mấy tin nhảm đó chứ!
Nhưng về lý thì đúng như vậy, lời này bọn họ cũng chỉ có thể nhai trong lòng, nói ra sẽ phạm vào kiêng kị của chị Tuyết.
Nhóc ẻo lả kia vội nói "Không phải vì chị, là bọn em không thích con Nhan Hàm đó..."
"Vốn là như vậy." Cung Ngọc Tuyết mỉm cười, nhưng vì trong lòng đang giận, nên nụ cười này có chút vặn vẹo "Không ưa thì thôi đi, các cậu còn chủ động đánh người, chuyện này mình muốn lo cũng lo không được, trường học có quy định, mình cũng hết cách rồi."
"... Chị Tuyết." Nhóc ẻo lả suýt thì khóc "Em cũng không có cố ý, ai biết nó đứng bên cạnh cầu thang, em chỉ đẩy có cái nhẹ thôi..."
"Chuyện này các cậu đi mà nói với nhà trường ấy, nói với mình thì có ích gì?" Cung Ngọc Tuyết đã mất kiên nhẫn tới cực điểm, nhưng mặt ngoài vẫn an ủi cậu ta "Nhưng nếu thật sự chỉ là ngoài ý muốn, mình tin nhà trường cũng không làm gì các cậu đâu."
Lúc này tiếng nhạc trong sân đã dừng lại, còn nghe thấy tiếng còi của giáo viên thể dục, cũng có nghĩa trận đấu tiếp theo sắp bắt đầu.
Cung Ngọc Tuyết dứt khoát xoay người đi, về lại khán đài.
Nhảy múa gì đó nhỏ không muốn xem, nhưng thi đấu nhỏ lại không định bỏ lỡ.
Để lại vài người lớp ba mặt mày tái mét.
Nhưng vấn đề là không phải ngoài ý muốn.
"... Vậy à chị Tuyết bỏ tụi mình rồi sao? Vì tụi mình không làm nhục được con nhỏ Nhan Hàm đó sao?" Một nữ sinh trong đó tự mình lẩm bẩm.
"Không chỉ thế, còn để nó vào đội cổ động mát mặt nữa kìa..." Một nữ sinh khác nói.
Mà nhóc ẻo lả cả người run rẩy, bây giờ cậu ta chỉ mong sao cho video giám sát trông mình đẩy người không quá cố tình, đến lúc đó may ra còn cãi lại được vài câu...
Diêm Hàn không phải thể chất hay ra mồ hôi, nhưng nhảy múa một hồi trông cũng chả khác gì vớt từ trong nước vớt ra.
Cuối cùng cũng xong việc, cuối cùng lớp trưởng còn đứng bên cạnh khen bọn cậu "Nhìn đi, anh Nhan của bọn mình cố gắng quá trời, mồ hôi nhễ nhại."
Diêm Hàn "..."
Thật muốn nói ông nội không có cố gắng, mà là bộ đồ này chật gần chết! Đã thế chất lượng còn không tốt, cậu sợ động tác mạnh quá quần áo sẽ rách toạt, dọa chết người ta.
Càng chết người chính là bộ đồ này chưa cởi ra được, đợi lát nữa trận đấu bắt đầu bọn họ còn phải đứng bên cạnh hò hét trợ uy.
......
Đại ca không khỏi hoài nghi đời trước mình trêu ai chọc ai, mà phải làm những việc này.
Thế nhưng trong khổ có vui, tưởng tượng đến hơn tuần nữa cậu có thể hoàn thành nhiệm vụ kiều mị, nhận được rương kho báy, nên lúc đi ngang qua người Lâm Kiến Lộc, Diêm Hàn còn cố ý nháy mắt với hắn một cái "Anh Đại Lâm, cậu thấy tôi mặc cái này đẹp không?"
"..."
Lâm Kiến Lộc hơi bất đắc dĩ mà nhìn cậu một cái, không nói gì, trông có vẻ là không biết phải nói làm sao.
Lúc này trọng tài đã thổi còi, MC cũng thông báo tuyển thủ nhanh chóng ra sân, anh Đại Lâm bèn không nói nữa, theo hàng ngũ chạy ra sân.
Bọn họ vừa xuất hiện, thính phòng lại vang lên một trận hò reo.
Kỳ thật lớp ba hay lớp mười bốn cũng không có ai chơi bóng có tiếng, nhân vật hô mưa gọi gió duy nhất chính là Lâm Kiến Lộc từng chịu một đợt trào phúng vì chuyện này, cho nên trận đấu này cũng giống y chang trận vừa nãy của năm hai, không có gì oanh động.
Nhưng cũng bởi vì Lâm Kiến Lộc có mặt trong hàng ngũ thi đấu, một tuần này đề tài lớp mười bốn khắc khổ luyện tập luyên rất hot, cho nên mọi người cũng có chút chờ mong với trận đấu này.
Huống chi đoạn nhảy múa lúc nãy làm người ta nổi hứng, khán giả cũng thấy vui, lúc này mới phản ứng nhiệt liệt được như vậy.
Trong tiếng hoan hô nhiệt tình, tuyển thủ hai bên đướng ở hai sườn, người phụ trách đoạt bóng đầu tiên của lớp mười bốn chính là Lâm Kiến Lộc, bởi vì hắn cao, sức bật cũng tốt, là người thích hợp nhất.
Trọng tài rất nhanh đã phát bóng, bắp chân phát ra sức mạnh chưa từng có, Lâm Kiến Lộc quả nhiên cướp được quả bóng đầu tiên ngay trước mắt đối thủ, trận đấu vừa chạm là bùng nổ!
Thính phòng lại vang lên tiếng hò reo cùng tiếng thét càng nhiệt liệt, bạn học lớp mười bốn cùng đội cổ động đứng sau hội trường cơ hồ là nhảy cẫng cả lên, chủ yếu là do động tác cướp bóng vừa nãy của anh Đại Lâm quá là đẹp trai!
Các đội viên nhìn thấy Lâm Kiến Lộc thành công cướp bóng như được tiếp sức, dựa theo sách lược lúc trước đã thương lượng, hai người ở lại trông sân nhà, hai người còn lại một đường đi theo Lâm Kiến Lộc truyền bóng, vượt mọi chông gai, cuối cùng thuận lợi tới dưới bản rổ, thuận lợi ném bóng!
Vừa mở màng mấy chục giây đã lấy được hai điểm, này không thể nghi ngờ là tiếp thêm niềm tin cho những cầu thủ tay mơ như bọn họ.
Mà làm hắc mã, Lâm Kiến Lộc vừa ra sân đã bày ra sức lực cùng tính linh hoạt làm người ta khiếp sợ.
Thân thể phối hợp tốt với sức phán đoán kinh người, còn có tố chất tâm lý bình tĩnh cực điểm khiến hắn có thể tìm ra hướng đi của bóng, nhược điểm của đối thủ trong nháy mắt, lợi dụng thời gian không phết mấy giây để đưa ra phán đoán cũng như điều động cơ thể chấp hành, hắn có thể dùng tốc độ cùng tư thế khó mà tưởng tượng để bắt được bóng, cũng nhanh chóng biết được nên chuyền bóng cho đồng đội nào, hay là chính hắn cần phải tự phá vòng vây, rồi mới hợp tác với toàn đội, đạt tới mục đích ném bóng cuối cùng.
Hiệp đầu kết thúc, điểm số trong sân đã hơn kém nhau mười trái.
Mà lúc này bầu không khí trong thính phòng lại không nhiệt liệt như trước.
—— Tất cả mọi người đều xem đến ngây người.
Một bộ phận bạn học lúc trước chỉ mang tâm tình đến hóng kịch.
Bộ phận này khá là vô cảm với nam thần trường học, chỉ cảm thấy "Trận đấu này thế nào cũng được, bọn họ chỉ tới để thả lỏng thể xác với tinh thần thôi", nhưng không ngờ lại đột ngột bị làm cho mê muội, đúng thật là xem đến sôi cả máu!
Còn có fan của Lâm Kiến Lộc, có fan trung thành nghe nói nam thần chơi bóng mà ẩn ẩn lo lắng, sợ phải thất vọng, bồi hồi bên lằn ranh thoát fan, bộ phận này bây giờ không liều chết cầm điện thoại chụp lén nam thần đủ góc độ, thì cũng là bị Lâm Kiến Lộc mang đồng phục áo cụt tay cùng quần đùi giữa sân hấp dẫn, nhìn cánh tay cánh chân dài hiếm có cơ hội lộ ra, sắp quên cả hít thở.
Còn lại chính là những người từng công khai chửi bới cùng thất vọng với Lâm Kiến Lộc, lúc này phản ứng y hệt nhau, đều cảm thấy má mình bỏng rát.
—— Hồi trước đứa nào nói học bá không biết chơi bóng?
Chỉ số thông minh cao chơi bóng mới có ưu thế đó biết chưa!
Dùng óc mà nghĩ đi, người ta dùng kinh nghiệm cùng bản năng của thân thể để chơi bóng, nhưng đại học bá có thể dùng đầu để tính toán mà! Bọn họ mù mới đi bôi đen đại học bá!
Thời gian giải lao giữa hiệp qua đi, đội cổ động viên cũng nhảy xong lần cuối cùng, tuy rằng hiệp sau vẫn cần bọn họ đứng bên cạnh sân lôi kéo không khí cổ vũ cho vận động viên, nhưng không còn yêu cầu về nhân số nữa, không ảnh hưởng điểm số, Tần Tư Du bèn để Diêm Hàn thay đồng phục.
Nhỏ cũng nhìn ta Diêm Hàn mang bộ này rất cực, cái nữa chính là anh Nhan nói thế nào cũng là đội viên dự bị, nên về đội bóng, mà bản thân Tần Tư Du cũng rất mong chờ màn đánh bóng của anh Nhan.
... Nếu bây giờ có thể ra sân, anh Nhan cùng anh Đại Lâm phối hợp với nhau...
Tần Tư Du không hiểu bóng rổ, nhưng nhỏ biết, cảnh tượng đó sẽ rất trâu bò.
Thế nhưng tâm nguyện này không thành, nửa trận đầu thua hơn hai mươi điểm, nửa trận sau sĩ khí lớp ba đã bị đánh tan nát, có thể nhìn ra bọn họ không muốn đánh nữa, vất vả lắm mới xong hiệp cuối.
Lớp mười bốn không thể nghi ngờ toàn thắng.
Tuy rằng đối thủ cũng không giỏi lắm, nhưng bởi vì biểu hiện của Lâm Kiến Lộc vượt qua mong đợi của mọi người, cho nên trận bóng này vẫn sôi trào, đến khi trận đấu kết thúc cũng có người ngồi tại chỗ không muốn nhúc nhích, nhịn không được thảo luận đủ kiểu trận đấu vừa rồi.
Nhưng nhóm vận động viên lại lui cực nhanh, lớp ba là vì chuyện đội cổ động trước đó, thi đấu lại còn thua, lúc này ngại không chịu được.
Vận động viên lớp mười bốn lại bị bạn cùng lớp cùng bạn học ngưỡng mộ vây quanh, khen vô cùng mãnh liệt.
Trong đám người, Lâm Kiến Lộc cả người mồ hôi đang nhíu mày, Diêm Hàn biết hắn lại muốn rửa tay, liền nói với lớp trưởng "Anh Đại Lâm sắp không được rồi, về lớp lại nói tiếp."
Phối hợp luyện tập một tuần, người khác cũng biết thói quen rửa tay của anh Lâm, lúc này mọi người lập tức phản ứng lại, dùng thân thể chặn những người vây xem lại, tạo đường máu cho anh Lâm.
Lâm Kiến Lộc đi rửa tay, tự nhiên Diêm Hàn phải đuổi theo, lớp trưởng nhìn quen một màn này bèn bảo bạn học khác về lớp trước.
Thi đấu xong Lâm Kiến Lộc quả thật biến thành người hùng của lớp mười bốn, chờ Diêm Hàn cùng Lâm Kiến Lộc về tới lớp, lập tức có người đưa đồ ăn đồ uống cho bọn họ, mà lớp trưởng lại càng vừa lòng xoa xoa tay, đầu tiên là khen từ đầu đến cuối anh Đại Lâm một lần, cái gì mà muốn dáng người có dáng người, muốn thể lực có thể lực, nếu không phải vốn từ nghèo nàn, đúng là hận không thể khen hắn đến mức trên trời dưới đất không gì không làm được.
Mọi người "..."
"Nhưng anh Đại Lâm trâu bò thật đó." Nghe không nổi nữa, Ôn Giác Vinh nhận thước bảng trong tay lớp trưởng, tiếp tục nịnh.
"Không nổ chứ, lúc đầu em còn hơi hoảng, nhưng vừa thấy khuôn mặt vững vàng bình tĩnh của anh Đại Lâm là em ổn lại ngay!"
Những người khác phụ họa theo.
Trận bóng này khiến người vốn không có hứng thú gì với bóng rổ phải nghiện, trọng điểm là khi phối hợp với Lâm Kiến Lộc có thể phát huy sở trường đặc biệt cùng ưu thế của bản thân, khiến người ta rất có cảm giác thành tựu.
Hôm nay không chỉ có người lớp mười bốn phục anh Lâm sát đất, mà tin rằng cả trường cũng không còn tin mấy tin đồn nhảm Lâm Kiến Lộc không biết lượng sức linh tinh nữa.
Mà đương sự Lâm Kiến Lộc không có tí biến hóa gì với trận khen mãnh liệt này, ánh mắt hắn bình tĩnh, ăn xong bánh mì lớp thống nhất mua từ trước, nói "Tranh thủ chưa vào học, tôi đi khu giáo vụ một lát đã."
"Vì chuyện Phương Vũ Phỉ bị thương sao?"
"Ừm."
"!!!" Biểu tình những người khác nhìn Lâm Kiến Lộc lại càng thêm sùng kính, nhìn anh Đại Lâm của tụi này đi! Không chỉ đánh lớp bọn họ nhục mặt trên sân bóng, bây giờ thi đấu xong lại còn muốn giúp lớp mình xả giận!
"Tôi đi xem tình huống thế nào đã." Lâm Kiến Lộc nói.
"Được, vất vả anh Đại Lâm rồi."
Những người khác sôi nổi muốn đến phòng y tế thăm Phương Vũ Phỉ.
Cho nên mới bịa đặt chửi bới đối phương khắp chốn.
"Ai mà ngờ đám con gái lớp mười bốn thích con nhỏ đó vậy đâu!" Nói đến đây cứ như là tìm được người chung chí hướng, mấy nữ sinh khác cũng nói "Bọn mình cũng không ngờ chúng nó lại nhảy ra nói giúp Nhan Hàm, nó có cái gì hay cơ chứ, đúng là hồ ly tinh biết chơi ngải, mê hoặc cả lớp đó rồi!"
Trong lòng Cung Ngọc Tuyết cũng hận cực kỳ, nhưng nhỏ vẫn mỉm cười như cũ, nhỏ nhẹ mà nói "Vì mình? Sao lại nói là vì mình?"
"..." Đám đối diện không hẹn mà cùng nín thở, những người còn lại thì đều dừng mắt trên người nhóc ẻo lả kia, nhịn xuống cảm giác muốn lui ra sau một bước, không khỏi thấp thỏm.
Bọn họ không oán không thù với Nhan Hàm, nếu không phải vì giúp Cung Ngọc Tuyết xả giận, ai lại rảnh rỗi không gì làm, cả ngày chạy ra ngoài lan truyền mấy tin nhảm đó chứ!
Nhưng về lý thì đúng như vậy, lời này bọn họ cũng chỉ có thể nhai trong lòng, nói ra sẽ phạm vào kiêng kị của chị Tuyết.
Nhóc ẻo lả kia vội nói "Không phải vì chị, là bọn em không thích con Nhan Hàm đó..."
"Vốn là như vậy." Cung Ngọc Tuyết mỉm cười, nhưng vì trong lòng đang giận, nên nụ cười này có chút vặn vẹo "Không ưa thì thôi đi, các cậu còn chủ động đánh người, chuyện này mình muốn lo cũng lo không được, trường học có quy định, mình cũng hết cách rồi."
"... Chị Tuyết." Nhóc ẻo lả suýt thì khóc "Em cũng không có cố ý, ai biết nó đứng bên cạnh cầu thang, em chỉ đẩy có cái nhẹ thôi..."
"Chuyện này các cậu đi mà nói với nhà trường ấy, nói với mình thì có ích gì?" Cung Ngọc Tuyết đã mất kiên nhẫn tới cực điểm, nhưng mặt ngoài vẫn an ủi cậu ta "Nhưng nếu thật sự chỉ là ngoài ý muốn, mình tin nhà trường cũng không làm gì các cậu đâu."
Lúc này tiếng nhạc trong sân đã dừng lại, còn nghe thấy tiếng còi của giáo viên thể dục, cũng có nghĩa trận đấu tiếp theo sắp bắt đầu.
Cung Ngọc Tuyết dứt khoát xoay người đi, về lại khán đài.
Nhảy múa gì đó nhỏ không muốn xem, nhưng thi đấu nhỏ lại không định bỏ lỡ.
Để lại vài người lớp ba mặt mày tái mét.
Nhưng vấn đề là không phải ngoài ý muốn.
"... Vậy à chị Tuyết bỏ tụi mình rồi sao? Vì tụi mình không làm nhục được con nhỏ Nhan Hàm đó sao?" Một nữ sinh trong đó tự mình lẩm bẩm.
"Không chỉ thế, còn để nó vào đội cổ động mát mặt nữa kìa..." Một nữ sinh khác nói.
Mà nhóc ẻo lả cả người run rẩy, bây giờ cậu ta chỉ mong sao cho video giám sát trông mình đẩy người không quá cố tình, đến lúc đó may ra còn cãi lại được vài câu...
Diêm Hàn không phải thể chất hay ra mồ hôi, nhưng nhảy múa một hồi trông cũng chả khác gì vớt từ trong nước vớt ra.
Cuối cùng cũng xong việc, cuối cùng lớp trưởng còn đứng bên cạnh khen bọn cậu "Nhìn đi, anh Nhan của bọn mình cố gắng quá trời, mồ hôi nhễ nhại."
Diêm Hàn "..."
Thật muốn nói ông nội không có cố gắng, mà là bộ đồ này chật gần chết! Đã thế chất lượng còn không tốt, cậu sợ động tác mạnh quá quần áo sẽ rách toạt, dọa chết người ta.
Càng chết người chính là bộ đồ này chưa cởi ra được, đợi lát nữa trận đấu bắt đầu bọn họ còn phải đứng bên cạnh hò hét trợ uy.
......
Đại ca không khỏi hoài nghi đời trước mình trêu ai chọc ai, mà phải làm những việc này.
Thế nhưng trong khổ có vui, tưởng tượng đến hơn tuần nữa cậu có thể hoàn thành nhiệm vụ kiều mị, nhận được rương kho báy, nên lúc đi ngang qua người Lâm Kiến Lộc, Diêm Hàn còn cố ý nháy mắt với hắn một cái "Anh Đại Lâm, cậu thấy tôi mặc cái này đẹp không?"
"..."
Lâm Kiến Lộc hơi bất đắc dĩ mà nhìn cậu một cái, không nói gì, trông có vẻ là không biết phải nói làm sao.
Lúc này trọng tài đã thổi còi, MC cũng thông báo tuyển thủ nhanh chóng ra sân, anh Đại Lâm bèn không nói nữa, theo hàng ngũ chạy ra sân.
Bọn họ vừa xuất hiện, thính phòng lại vang lên một trận hò reo.
Kỳ thật lớp ba hay lớp mười bốn cũng không có ai chơi bóng có tiếng, nhân vật hô mưa gọi gió duy nhất chính là Lâm Kiến Lộc từng chịu một đợt trào phúng vì chuyện này, cho nên trận đấu này cũng giống y chang trận vừa nãy của năm hai, không có gì oanh động.
Nhưng cũng bởi vì Lâm Kiến Lộc có mặt trong hàng ngũ thi đấu, một tuần này đề tài lớp mười bốn khắc khổ luyện tập luyên rất hot, cho nên mọi người cũng có chút chờ mong với trận đấu này.
Huống chi đoạn nhảy múa lúc nãy làm người ta nổi hứng, khán giả cũng thấy vui, lúc này mới phản ứng nhiệt liệt được như vậy.
Trong tiếng hoan hô nhiệt tình, tuyển thủ hai bên đướng ở hai sườn, người phụ trách đoạt bóng đầu tiên của lớp mười bốn chính là Lâm Kiến Lộc, bởi vì hắn cao, sức bật cũng tốt, là người thích hợp nhất.
Trọng tài rất nhanh đã phát bóng, bắp chân phát ra sức mạnh chưa từng có, Lâm Kiến Lộc quả nhiên cướp được quả bóng đầu tiên ngay trước mắt đối thủ, trận đấu vừa chạm là bùng nổ!
Thính phòng lại vang lên tiếng hò reo cùng tiếng thét càng nhiệt liệt, bạn học lớp mười bốn cùng đội cổ động đứng sau hội trường cơ hồ là nhảy cẫng cả lên, chủ yếu là do động tác cướp bóng vừa nãy của anh Đại Lâm quá là đẹp trai!
Các đội viên nhìn thấy Lâm Kiến Lộc thành công cướp bóng như được tiếp sức, dựa theo sách lược lúc trước đã thương lượng, hai người ở lại trông sân nhà, hai người còn lại một đường đi theo Lâm Kiến Lộc truyền bóng, vượt mọi chông gai, cuối cùng thuận lợi tới dưới bản rổ, thuận lợi ném bóng!
Vừa mở màng mấy chục giây đã lấy được hai điểm, này không thể nghi ngờ là tiếp thêm niềm tin cho những cầu thủ tay mơ như bọn họ.
Mà làm hắc mã, Lâm Kiến Lộc vừa ra sân đã bày ra sức lực cùng tính linh hoạt làm người ta khiếp sợ.
Thân thể phối hợp tốt với sức phán đoán kinh người, còn có tố chất tâm lý bình tĩnh cực điểm khiến hắn có thể tìm ra hướng đi của bóng, nhược điểm của đối thủ trong nháy mắt, lợi dụng thời gian không phết mấy giây để đưa ra phán đoán cũng như điều động cơ thể chấp hành, hắn có thể dùng tốc độ cùng tư thế khó mà tưởng tượng để bắt được bóng, cũng nhanh chóng biết được nên chuyền bóng cho đồng đội nào, hay là chính hắn cần phải tự phá vòng vây, rồi mới hợp tác với toàn đội, đạt tới mục đích ném bóng cuối cùng.
Hiệp đầu kết thúc, điểm số trong sân đã hơn kém nhau mười trái.
Mà lúc này bầu không khí trong thính phòng lại không nhiệt liệt như trước.
—— Tất cả mọi người đều xem đến ngây người.
Một bộ phận bạn học lúc trước chỉ mang tâm tình đến hóng kịch.
Bộ phận này khá là vô cảm với nam thần trường học, chỉ cảm thấy "Trận đấu này thế nào cũng được, bọn họ chỉ tới để thả lỏng thể xác với tinh thần thôi", nhưng không ngờ lại đột ngột bị làm cho mê muội, đúng thật là xem đến sôi cả máu!
Còn có fan của Lâm Kiến Lộc, có fan trung thành nghe nói nam thần chơi bóng mà ẩn ẩn lo lắng, sợ phải thất vọng, bồi hồi bên lằn ranh thoát fan, bộ phận này bây giờ không liều chết cầm điện thoại chụp lén nam thần đủ góc độ, thì cũng là bị Lâm Kiến Lộc mang đồng phục áo cụt tay cùng quần đùi giữa sân hấp dẫn, nhìn cánh tay cánh chân dài hiếm có cơ hội lộ ra, sắp quên cả hít thở.
Còn lại chính là những người từng công khai chửi bới cùng thất vọng với Lâm Kiến Lộc, lúc này phản ứng y hệt nhau, đều cảm thấy má mình bỏng rát.
—— Hồi trước đứa nào nói học bá không biết chơi bóng?
Chỉ số thông minh cao chơi bóng mới có ưu thế đó biết chưa!
Dùng óc mà nghĩ đi, người ta dùng kinh nghiệm cùng bản năng của thân thể để chơi bóng, nhưng đại học bá có thể dùng đầu để tính toán mà! Bọn họ mù mới đi bôi đen đại học bá!
Thời gian giải lao giữa hiệp qua đi, đội cổ động viên cũng nhảy xong lần cuối cùng, tuy rằng hiệp sau vẫn cần bọn họ đứng bên cạnh sân lôi kéo không khí cổ vũ cho vận động viên, nhưng không còn yêu cầu về nhân số nữa, không ảnh hưởng điểm số, Tần Tư Du bèn để Diêm Hàn thay đồng phục.
Nhỏ cũng nhìn ta Diêm Hàn mang bộ này rất cực, cái nữa chính là anh Nhan nói thế nào cũng là đội viên dự bị, nên về đội bóng, mà bản thân Tần Tư Du cũng rất mong chờ màn đánh bóng của anh Nhan.
... Nếu bây giờ có thể ra sân, anh Nhan cùng anh Đại Lâm phối hợp với nhau...
Tần Tư Du không hiểu bóng rổ, nhưng nhỏ biết, cảnh tượng đó sẽ rất trâu bò.
Thế nhưng tâm nguyện này không thành, nửa trận đầu thua hơn hai mươi điểm, nửa trận sau sĩ khí lớp ba đã bị đánh tan nát, có thể nhìn ra bọn họ không muốn đánh nữa, vất vả lắm mới xong hiệp cuối.
Lớp mười bốn không thể nghi ngờ toàn thắng.
Tuy rằng đối thủ cũng không giỏi lắm, nhưng bởi vì biểu hiện của Lâm Kiến Lộc vượt qua mong đợi của mọi người, cho nên trận bóng này vẫn sôi trào, đến khi trận đấu kết thúc cũng có người ngồi tại chỗ không muốn nhúc nhích, nhịn không được thảo luận đủ kiểu trận đấu vừa rồi.
Nhưng nhóm vận động viên lại lui cực nhanh, lớp ba là vì chuyện đội cổ động trước đó, thi đấu lại còn thua, lúc này ngại không chịu được.
Vận động viên lớp mười bốn lại bị bạn cùng lớp cùng bạn học ngưỡng mộ vây quanh, khen vô cùng mãnh liệt.
Trong đám người, Lâm Kiến Lộc cả người mồ hôi đang nhíu mày, Diêm Hàn biết hắn lại muốn rửa tay, liền nói với lớp trưởng "Anh Đại Lâm sắp không được rồi, về lớp lại nói tiếp."
Phối hợp luyện tập một tuần, người khác cũng biết thói quen rửa tay của anh Lâm, lúc này mọi người lập tức phản ứng lại, dùng thân thể chặn những người vây xem lại, tạo đường máu cho anh Lâm.
Lâm Kiến Lộc đi rửa tay, tự nhiên Diêm Hàn phải đuổi theo, lớp trưởng nhìn quen một màn này bèn bảo bạn học khác về lớp trước.
Thi đấu xong Lâm Kiến Lộc quả thật biến thành người hùng của lớp mười bốn, chờ Diêm Hàn cùng Lâm Kiến Lộc về tới lớp, lập tức có người đưa đồ ăn đồ uống cho bọn họ, mà lớp trưởng lại càng vừa lòng xoa xoa tay, đầu tiên là khen từ đầu đến cuối anh Đại Lâm một lần, cái gì mà muốn dáng người có dáng người, muốn thể lực có thể lực, nếu không phải vốn từ nghèo nàn, đúng là hận không thể khen hắn đến mức trên trời dưới đất không gì không làm được.
Mọi người "..."
"Nhưng anh Đại Lâm trâu bò thật đó." Nghe không nổi nữa, Ôn Giác Vinh nhận thước bảng trong tay lớp trưởng, tiếp tục nịnh.
"Không nổ chứ, lúc đầu em còn hơi hoảng, nhưng vừa thấy khuôn mặt vững vàng bình tĩnh của anh Đại Lâm là em ổn lại ngay!"
Những người khác phụ họa theo.
Trận bóng này khiến người vốn không có hứng thú gì với bóng rổ phải nghiện, trọng điểm là khi phối hợp với Lâm Kiến Lộc có thể phát huy sở trường đặc biệt cùng ưu thế của bản thân, khiến người ta rất có cảm giác thành tựu.
Hôm nay không chỉ có người lớp mười bốn phục anh Lâm sát đất, mà tin rằng cả trường cũng không còn tin mấy tin đồn nhảm Lâm Kiến Lộc không biết lượng sức linh tinh nữa.
Mà đương sự Lâm Kiến Lộc không có tí biến hóa gì với trận khen mãnh liệt này, ánh mắt hắn bình tĩnh, ăn xong bánh mì lớp thống nhất mua từ trước, nói "Tranh thủ chưa vào học, tôi đi khu giáo vụ một lát đã."
"Vì chuyện Phương Vũ Phỉ bị thương sao?"
"Ừm."
"!!!" Biểu tình những người khác nhìn Lâm Kiến Lộc lại càng thêm sùng kính, nhìn anh Đại Lâm của tụi này đi! Không chỉ đánh lớp bọn họ nhục mặt trên sân bóng, bây giờ thi đấu xong lại còn muốn giúp lớp mình xả giận!
"Tôi đi xem tình huống thế nào đã." Lâm Kiến Lộc nói.
"Được, vất vả anh Đại Lâm rồi."
Những người khác sôi nổi muốn đến phòng y tế thăm Phương Vũ Phỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất