Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học

Chương 133

Trước Sau
Ý thức được điểm này, chủ nhiệm khối đột nhiên tức giận, cô nói với Diêm Hàn "Chuyện này cô đã biết, em cứ kiểm tra tiếp đi, cô sẽ đi điều tra ngay, đảm bảo không oan uổng em!"

Không chỉ có thái bộ của cô chuyển biến, bạn học xung quanh trong khoảng thời gian ngắn cũng đổi hướng gió, cảm thấy đây nhất định là vu oan giá họa.

Chỉ có bạn học ngồi xa xa còn không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ nghe thấy thầy giáo kia nói trước mắt bạn học Nhan Hàm giải đúng hết, không khỏi chết lặng.

Đề kiểm tra lần này độ khó tầm trung, chủ yếu không gian quá rộng, hận không thể bẻ hết kiến thức từ lúc khai giảng tới giờ ra, xoa nát nhừ để kiểm tra, từ câu tự luận đầu tiên là có thể nhận ra, chỉ cần có một chỗ chưa đủ cứng là sẽ xuất hiện vấn đề.

Nếu phần trắc nghiệm đúng hết thì còn có thể nói là may mắn, nhưng phần điền vào chỗ trống cùng tự luận cũng đúng... Đây là con người à?

Tiếng nói khe khẽ xung quanh bị giáo viên quản thúc lại lần nữa bình ổn, nhưng những ánh mắt nể phục hay hết hồn của người khác lại không ngừng đảo qua đảo lại trên người Diêm Hàn.

Đón những ánh mắt đó, Diêm Hàn cũng không bắt tay giảng hòa.

Dung nhan bình tĩnh đến lãnh đạm làm người ta cảm giác như đóa tuyết liên trong truyền thuyết đứng lặng trên núi tuyết, quý báu nhất cũng kiều quý nhất.

Chỉ có thể nhìn lên, không thể dâm loạn.

Tuyết liên nở trên đỉnh núi tuyết, nhận hết gió thổi tuyết tạt, nhưng vẫn lạnh lùng cao ngạo mà nở rộ, thuần khiết đến thiêng liêng, không cho phép bị vấy bẩn.

Trên thực tế toàn thân Diêm Hàn tản ra khí lạnh, tuy rằng trông không thấy tức giận, nhưng biểu tình cậu đã nói lên hết thảy.

—— Cậu oan ức, chuyện này không thể cho qua như vậy được.

"Xin lỗi cô." Cái người bề ngoài lãnh đạm vô cùng ẩn nhẫn mà nói "Có chuyện như vậy em thật sự không kiểm tra nổi nữa."

"..."

Chủ nhiệm khối thoáng sửng sốt, giờ phút này cô mới hiểu được bạn học này biểu hiện bình tĩnh như vậy, không phải vì có tâm lý tốt đến cỡ nào, mà là nhờ gia giáo cùng tố chất của đối phương.

Một học sinh bị báo cáo oan, đối mặt với kiểm tra bị gián đoạn, giáo viên đến kiểm tra, bình thường trừ kinh hoảng vô thố, thật ra còn một cảm giác khác, đó chính là phẫn nộ.

Trong trong sạch sạch lại bị giáo viên điều tra trước mặt bao nhiêu bạn học đương nhiên không chịu được, thật ra cô cũng đã suy xét đến điểm này, nếu không phải người báo cáo vô cùng khẳng định, nói nếu cô không nhanh chóng đến, rất có khả năng chứng cứ sẽ bị tiêu hủy, cô cũng sẽ không vội vàng chạy tới.

Tưởng tượng đến một đứa nhỏ bị người oan uổng, rõ ràng là tràn ngập lửa giận, nhưng vì đối diện là giáo viên, cho nên mới mạnh mẽ kiềm chế, để họ xem xét bài kiểm tra, điều tra chỗ ngồi của mình.

Rõ ràng là uất ức, nhẫn nhịn trước khi thu được chứng cứ chưa nói, lúc phát hiện có chứng cứ lại phải cố gắng làm mình bình tĩnh lại, cẩn thận xem xét...

Đứa nhỏ ngoan ngoãn đến chừng nào!

Không chỉ chủ nhiệm khối nghĩ như vậy, những giáo viên khác cũng thế.

Cao trung Lộc Trạch trước nay không thiếu học trò ngoan, nhưng đây hẳn là học sinh đầu tiên gặp nguy không loạn, biết suy nghĩ cho người khác nhất!"

"Chủ nhiệm." Thầy giáo vừa xem bài kiểm tra của Diêm Hàn mở miệng "Tôi thấy nếu chúng ta đã tới tra xét, không thể để chuyện như vậy được. Bạn học này rốt cuộc là gian lận hay là bị người hãm hại, chũng ta phải điều tra rõ! Nếu không chuyện này truyền ra ngoài, bạn học này biết phải sinh hoạt trong trường làm sao!"

"Đúng vậy." Vị bên cạnh thầy cũng nói "Tôi cũng kiến nghị kêu người báo cáo đến để các em ấy đối chất. Không cần biết là gian lận hay bị vu oan hãm hại đều là hành vi trường học kiên quyết không chấp nhận, cần phải làm rõ ràng!"

"Đúng vậy, nếu thế không phải ai muốn giá họa ai cứ trực tiếp ném tài liệu vào ngăn bàn sau lưng người đó là xong rồi hay sao." Bạn học ngồi bên cạnh Diêm Hàn nhìn không nổi "Thưa cô, em có thể làm chứng, ban nãy kiểm tra bạn học này vẫn luôn giải đề, không có động tác không hợp lệ nào, bao gồm cả lúc kiểm tra Ngữ Văn."

Một người đứng ra, bạn học ngồi một bên khác của Diêm Hàn cũng nhấc tay nói chưa từng thấy Diêm Hàn duỗi tay ra sau đặt hay lấy thứ gì.

Hai bạn học bên cạnh đều chịu đứng ra làm chứng, Diêm Hàn cảm kích nhìn bọn họ.

Cậu cũng không quen hai bạn học này, nhưng cậu tin ánh mắt quần chúng sáng như tuyết, cũng tin công đạo tại tâm.

Chủ nhiệm khối trầm mặc nghe hai giáo viên cùng hai bạn học cho ý kiến, lại tự hỏi một trận, cuối cùng cũng quyết định.

"Vậy được rồi, Đường Hoằng Bác, em lại đây nói cho cô biết, em phát hiện bạn học Nhan Hàm giấu tờ giấy vào ngăn bàn khi nào?". Đọc truyện hay tại [ T R U М t r u y e n . VЛ ]



Chủ nhiệm khối vừa dứt lời, mọi người trong lớp cùng ngẩng đầu nhìn, cuối cùng nhìn về phía nam sinh ngồi trong góc cuối của phòng thi.

Nam sinh kia bị điểm danh thì hai tai đỏ đậm, Đường Hoằng Bác chỉ cảm thấy máu mình đang điên cuồng trào lên, trong đầu cũng vang tiếng ầm ầm.

Kế hoạch hôm nay là bọn họ thương lượng hồi lâu, trong khoảng thời gian này camera theo dõi khu dạy học lầu ba không thể dùng, đây hiển nhiên là cơ hội tốt để vu oan giá họa.

Huống chi chuyện camera hỏng có rất ít người biết, dù sao nếu đề cập đến chuyện bộ phận làm việc sơ sẩy thì sẽ bị gièm pha, trường học lại cố ý che giấu, muốn để mấy ngày này trôi qua bình an, cho nên căn bản không lộ chuyện.

Theo như lời người kia nói, ngay cả Lâm Kiến Lộc có khả năng sẽ ra mặt bảo vệ Nhan Hàm cũng không biết chuyện này.

Vậy nên kế hoạch của bọn họ chính là tranh thủ phòng thi cùng chỗ ngồi thông báo, tìm một người sẽ kiểm tra ở phòng mười bốn đặt tờ giấy này vào ngăn bàn sau chỗ ngồi của Diêm Hàn, sau đó cậu ta sẽ báo cáo với chủ nhiệm khối lúc kiểm tra môn Ngữ Văn kết thúc.

Chuyện báo cáo này vốn cậu ta không muốn làm, nhưng vì vị trí của cậu ta vừa hay nằm nghiêng phía sau Nhan Hàm, vì để cho chuyện thật thêm một chút, cậu ta không thể không tự đi làm.

Lại nói vì kế hoạch ngày hôm nay, bọn họ đã chuẩn bị suốt hai ngày.

Mỗi tờ giấy đó cậu ta cũng dành hết hai ngày cuối tuần để viết.

Chuyện này vốn phải thuận lợi, không ngờ có người phá rối!

Nhưng cậu ta không thể tin nổi, Nhan Hàm thế mà có biện pháp khiến chủ nhiệm khối gọi tên cậu ta trước mắt mọi người!

Nội quy của cao trung Lộc Trạch khắc nghiệt, nhưng học sinh cũng rất nhiều, chỉ dựa vào mấy ủy viên kỷ luật hiển nhiên không đủ dùng.

Vậy nên để dễ bề quản lý, trường học rất cổ vũ hình thức âm thầm báo cáo này, cũng lá lý do vì sao mỗi chủ nhiệm lớp đều sẽ gài vài tai mắt của mình vào tập thể lớp.

Mà nhà trường cũng có một ít phương pháp bảo vệ với người báo cáo, nguyên tắc xưa nay là không tiết lộ bất cứ thông tin nào của người báo cáo.

... Chẳng qua là, có hiềm nghi cố ý vu oan hãm hại, nên thuận lý thành chương bị gọi ra...

Hoảng hốt thì hoảng hốt, nhưng tố chất tâm lý của Đường Hoằng Bác không kém, mặc dù bị chủ nhiệm khối kêu tên cũng có thể miễn cưỡng đứng lên đối chất.

"Lúc kiểm tra môn Ngữ Văn em có thấy cậu ấy ném cái gì đó vào ngăn bàn đằng sau..."

"Vậy sao lúc ấy cậu không báo cho giáo viên giám thị, lại tranh thủ tan tiết nói với chủ nhiệm?" Diêm Hàn dẫn trước hỏi chuyện "Cậu không sợ tôi tranh thủ lúc đó tiêu hủy tờ giấy sao?"

"Tôi..." Đường Hoằng Bác siết chặt tay, cố gắng làm mình bình tĩnh lại, miễn cưỡng ứng đối "Tôi sợ mình nhìn lầm, oan uổng cậu, nên vẫn luôn suy nghĩ chuyện này. Hơn nữa tôi cảm thấy nếu muốn gian lận không có khả năng chỉ sao chép một môn Ngữ Văn, nên nếu cậu thật sự có vấn đề, chắc chắn lúc kiểm tra Vật Lý cũng sẽ lộ ra dấy vết... Mà hai chúng ta cùng học cùng lớp, nên tôi..."

Câu kế tiếp Đường Hoằng Bác chưa nói, nhưng ai cũng hiểu ý của cậu ta, trong phòng thi công nhiên báo cáo có người gian lận quả thật là dễ đắc tội người ta, còn làm các bạn học khác cảm thấy cậu ta lo chuyện bao đồng.

Nhưng ngầm báo cáo với chủ nhiệm khối người ta sẽ không biết là cậu ta, tự nhiên cũng không trêu phải thị phi.

Lý do này nói ra, tuy trong lòng mọi người khinh thường, nhưng cũng tán thành.

Chỉ là không ai chú ý thấy vừa nói xong lời này, Đường Hoằng Bác âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

... May mà cậu ta phản ứng nhanh! Kịp thời nhớ ra tờ giấy đó có nội dung cả hai môn, nếu không thì đúng là khó giải thích.

Phải nói thế nào chứ? Nói báo cáo cho giám thị khó mà làm lớn chuyện này, trực tiếp báo cho chủ nhiệm khối tính tình nóng nảy, trong mắt không chưa nổi một hạt cát mới chơi chết cậu được hay sao?

Nói đi cũng phải nói lại, Đường Hoằng Bác không thèm để ý thái độ của các bạn học khác.

Dù sao báo cáo không thành công là lo chuyện bao đồng nhỏ mọn ích kỉ, nhưng nếu có tội danh, vậy cậu ta sẽ thành anh hùng dũng cảm đấu tranh vì lẽ phải.

Lý do cậu ta báo cáo với chủ nhiệm lớp ban nãy cũng không khác cái này là bao, không phải lo.

Thấy chủ nhiệm khối không dị nghị với lời của mình, có lẽ cửa này qua được rồi.

Ngay cả Diêm Hàn cũng gật gật đầu, hiển nhiên cũng tán thành.

Cậu bắt đầu hỏi vấn đề thứ hai "Vậy cậu thấy tôi giấu tờ giấy vào khoảng thời gian nào? Vì sao nhiều người như vậy chỉ có một mình cậu thấy?"



"Có thể là người khác không chú ý." Ánh mắt Đường Hoằng Bác dời xuống, tuy rằng cửa đầu lừa dối qua được, nhưng không biết vì sao, đối mặt với thái độ vô cùng bình tĩnh của giáo hoa cậu ta lại cảm thấy sợ hãi.

Thế nhưng dư quang thoáng nhìn qua gương mặt của giáo hoa, cậu ta lại sinh ra một kế, đầu tiên là dựa theo lý do bọn họ đã thương lượng tốt mà nói "Lúc sắp hết giờ kiểm tra Ngữ Văn, tôi cũng chỉ tùy tiện ngẩng đầu lên mới thấy. Còn vì sao những người khác không thấy... Tôi cũng muốn hỏi bạn học ngồi bên cạnh cậu một chút, sao cậu ta dám khẳng định mình không thấy? Chẳng lẽ bọn họ nhìn chằm chằm cậu mãi à?"

Cậu ta vừa nói câu này, lập tức phát ra tiếng cười vang.

Hai người làm chứng cho Diêm Hàn đỏ bừng mặt, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng giáo hoa đẹp quá, vất vả lắm mới thành "bạn cùng bàn" với giáo hoa, bọn họ cứ trộm ngắm mãi.

Không thể không nói, câu cuối cùng của Đường Hoằng Bác rất có hiệu quả, lập tức phá hư bầu không khí bị giương cung bạc kiếm bị khí tràng của Diêm Hàn ảnh hưởng.

Biểu tình của Diêm Hàn vẫn cao lãnh như cũ, nhưng người khác lại không cảm thấy nghiêm túc như vậy nữa.

Nhưng Diêm Hàn cũng không quan tâm, cậu tiếp tục mở miệng, lúc này nói với chủ nhiệm khối "Vậy nên thưa cô, em xin được xem camera để nói tiếp. Xem lúc kết thúc môn trước em có làm động tác đó hay không, xem camera là biết ngay."

"... Vậy được rồi. Em đi với cô, còn có Đường Hoằng Bác, em cũng đi."

Chuyện đến nước này chủ nhiệm khối không biết phải thoái thác thế nào nữa, chuyện duy nhất cô có thể làm là không thể lộ chuyện camera theo dõi bị hỏng trước mặt các học sinh khác.

Lúc này Diêm Hàn đồng ý, cũng không rối rắm chuyện tiếp tục kiểm tra.

Tuy rằng Đường Hoằng Bác còn muốn kiểm tra, nhưng cũng chỉ là một đợt kiểm tra tháng mà thôi, mất điểm Vật Lý cũng không có cái gì gọi là, chỉ cần có thể xử lý Nhan Hàm này...

Đi theo chủ nhiệm khối, Đường Hoằng Bác vui vẻ ra khỏi phòng học.

Cậu ta nghĩ tuy rằng Nhan Hàm cao thâm khó đoán, nhưng vẫn quá là ngây thơ.

Nếu không phải hoàn toàn nắm chắc, nghĩ ra kỹ kế hoạch, sao cậu ta dám tham dự vụ vu oan giá họa trắng trợn như vậy!

Còn chuyện camera hỏng... Lấy quan hệ của người kia, đêm qua cậu ta còn tự vào phòng điều khiển xem, cũng đã thí nghiệm, chắc chắn là hỏng rồi, hỏng đến mức không thể hỏng thêm.

Chuyện có điểm khúc chiết, nhưng mình là người báo cáo, lại thật sự lục soát được chứng cứ, tuy rằng nhìn chung kế hoạch còn có chút tỳ vết, nhưng cũng xem như là bắt cả người lẫn tang vật.

Giáo hoa không thể tẩy trắng chứng cứ của mình, phỏng chừng nhà trường sẽ không buông tha nó dễ như vậy.

... Ai mà biết được camera tự nhiên hỏng, muốn trách chỉ có thể trách số xui, thiếu may mắn.

Đường Hoằng Bác nghĩ.

Trước cửa phòng điều khiển khu giáo vụ, cũng không biết nên nói làm sao, nhưng khi vào cửa chủ nhiệm khối đã xin lỗi giải thích chuyện camera lầu ba bị tê liệt.

"Vậy nên không có camera không thể chứng minh."

Cô nói một nửa hiển nhiên ý muốn nói là không camera chứng minh chuyện Diêm Hàn gian lận, cũng không có chứng cứ để chứng minh cậu không gian lận.

Đối diện Diêm Hàn vẫn trấn định như cũ, mà Đường Hoằng Bác cả đường đi cuối đầu, không kêu không nói lộ ra nụ cười đắc ý.

Đến lúc này, đang định hành quân lặng lẽ nghĩ làm sao để giải vây cho mình, Diêm Hàn lại đột nhiên nói.

"Rốt cuộc có camera hay không, thì phải xem mới biết được."

Vừa dứt lời, cậu vặn mở cửa phòng điều khiển, dẫn đầu đi vào.

Phòng điều khiên không khóa, bên trong có hai giáo viên hậu cần đang đứng, không biết là mân mê cái gì.

Hai thầy thấy có người đi vào, đằng sau còn có chủ nhiệm khối từng vì chuyện này mà mắng bọn họ một trận, thầy hậu cần vội vàng ân cần cười nói với cô "Cô chủ nhiệm tới rồi à, há, đúng là thần kỳ thật đấy, ai mà ngờ camera theo dõi tự bình thường đúng dịp kiểm tra tháng chứ!"

......

Ngoài cửa, Đường Hoằng Bác nghe thấy những lời này nháy mắt ngu người.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau