Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học

Chương 143

Trước Sau
"... Cậu làm khi nào vậy?" Không thể trách Diêm Hàn trợn mắt há mồm được, trông như chưa hiểu chuyện đời, chủ yếu là... Xin lỗi chứ, cậu còn chưa tận mắt thấy xe nhà xa hoa như vậy đâu!

Vốn cậu không thích tham gia du lịch tự túc cho lắm, loại xe truyền thuyết này lại chỉ xuất hiện trong tay của nhà giàu có, ngày thường còn không thấy trên đường lớn, cậu phải nhìn bằng cách nào đây.

Bây giờ một chiếc xe nhà phản quang rực rỡ đặc trước mắt cậu, sao đại ca có thể không khiếp sợ.

"Mượn người quen trong nhà." Lâm Kiến Lộc nói, rồi kéo Diêm Hàn vào trong xe.

Phòng xe là kiểu siêu xa hoa, tầng một có phòng khách, phòng ăn cùng phòng vệ sinh, tầng hai có phòng ngủ chính với phòng ngủ phụ, thậm chí trong phòng ngủ chính còn có giường lớn xa hoa, sạch sẽ ngăn nắp, trông là biết cực kỳ thoải mái.

Cho nên đây có chỗ nào giống ở tạm một đêm không? Này còn xa hoa hơn cả phòng tổng thống đấy!

"... Chẳng lẽ đây là quà sinh nhật cậu muốn tặng tôi hả? Xe nhà hoành tráng?"

"Đương nhiên không phải."

Hai người ngồi trong xe, Lâm Kiến Lộc rót cho cậu ly nước "Đây chỉ là chỗ cho cậu nghỉ ngơi tạm thời thôi."

Lâm Kiến Lộc có chút bất đắc dĩ, sủng nịch trong mắt hắn như muốn tràn ra ngoài.

Ý là, quà tặng trình độ thế này anh Đại Lâm còn coi thường.

Diêm Hàn:...

Trời đã khuya, bọn họ cũng không có ngồi lâu.

Mang cậu dạo một vòng tầng một, Lâm Kiến Lộc trực tiếp kéo cậu lên trên, vào phòng ngủ chính.

Ngồi trên giường to rộng mềm mại như ngồi trên đám mây, Diêm Hàn ngưỡng cổ nhìn chứ không ngồi xuống, mà Lâm Kiến Lộc đứng trước mặt cậu, nghe hắn nói "Buổi tối nhà trường không đi kiểm tra, cậu yên tâm ngủ ở đây đi, chỉ cần sáng mai dậy trước 7 giờ quay về là được."

"..." Diêm Hàn tiếp tục khiếp sợ "Cậu không ở với tôi sao?"

Cậu vốn cho rằng thời cơ tốt thế này, cơ hội tốt thế này, hai người hẳn phải ngủ chung giường cơ!

Mà tuy ở với nhau lâu ngày cậu cũng thường xuyên về nhà họ Lâm ngủ, nhưng ngủ chung chỉ có một lần, sau đó thì hết rồi.

—— Lâm Kiến Lộc nói ngủ cùng phòng với cậu là sẽ mất ngủ, cậu cũng không biết vì sao, nhưng sau này cậu đều ở một mình trong gian phòng khách anh Đại Lâm xếp cho cậu lúc trước.

Ngày thường ôm ấp hôn hít gì cũng được, vừa đến thời khắc mấu chốt lại biến thành tăng nhân khổ hạnh, cái này làm cho đại ca có hơi sầu não.

Thật ra cũng không bắt buộc phải làm gì, hai người nằm chung với nhau tâm sự, ngắm sao gì đó cũng tốt lắm rồi... Cậu không muốn ngủ khác phòng với Lâm Kiến Lộc.

Đặc biệt lần này còn ngủ ngoài trời.

Diêm Hàn nói "Tôi ngủ một mình lỡ sợ thì phải làm sao?"

Cậu ngẩng cổ, nhìn người khác từ dưới lên không giống như bình thường.

Bình thường ánh mắt cậu luôn là nhìn thẳng chúng sinh, biểu tình vừa lạnh vừa căng, kiểu người sống đừng tới làm phiền, trông không dễ chơi.

Nhưng bây giờ ngẩng đầu bĩu môi, đôi mắt nai con đen như mực lấp lánh, khí chất mạnh mẽ lúc trước liền giảm đi không ít, thật ra có chút đáng yêu, cũng có chút... Đẹp không sao tả xiết.

Lâm Kiến Lộc hơi do dự một chút, lại do dự thêm chút nữa, chỉ là bước chân dừng ở đó không nhúc nhích.

Hắn gật đầu, bất đắc dĩ lại có chút buồn cười, cuối cùng vẫn nâng mặt người kia lên, gặm một phát lên mặt người ta, nói "Vậy được rồi, tôi ở lại với cậu."

"Ừ ừ." Diêm Hàn cười lộ hết răng ra "Vậy cậu ngủ chung phòng với tôi."

"... Cậu ngủ ở đây, tôi ngủ phòng bên cạnh."

"Rừng núi hoang vắng, lỡ nữa đêm tôi sợ hãi thì biết làm sao?" Tuy sức chiến đấu bây giờ của cậu không chừng có thể một đấm chết trâu, nhưng Diêm Hàn vẫn dõng dạc mà dùng cái lý do này, lại còn thích thú cực kỳ.

"..."

Lâm Kiến Lộc dùng ánh mắt cậu cũng biết sợ sao để nhìn cậu, cuối cùng chọn tiếp tục dung túng chứ không vạch trần, gật đầu đồng ý.

Hắn bảo Diêm Hàn về phòng hóa trang tắm rửa, còn hắn thì tắm trong phòng.

Tuy rằng về phần cứng thì trong xe không thiếu gì, nhưng phòng tắm thì chỉ có một gian.

Diêm Hàn định nói hay tụi mình tắm chung đi, sau đó thấy không gian bên trong... Được rồi, hai người đứng chung thì hơi chật.

Cậu ngoan ngoãn về phòng hóa trang của mình tắm cho ngào ngạt mùi sữa, dù sao cũng ngủ chung với anh Đại Lâm, tuy rằng tâm tình đại ca không thể nói là cực kỳ phập phồng, nhưng hưng phấn thì vẫn khó mà tránh.

Trước kia cậu bận học cũng không rảnh lo những chuyện đó, thế nhưng nếu đã đến Trại Đông để thả lỏng, như vậy những chuyện ngày thường không nghĩ tới tự nhiên cũng xếp thành một hàng, chạy tới chạy lui trong đầu cậu, toàn bộ đều là hình ảnh lát nữa cậu ngủ cùng Lâm Kiến Lộc.

Nghĩ nghĩ, không khỏi cảm thấy kích thích.

Mang theo một thân hơi nước ra khỏi phòng hóa trang, bởi vì thời gian không gian bên trong khác với bên ngoài, lúc này Lâm Kiến Lộc còn đang tắm rửa trong phòng.

Diêm Hàn trực tiếp leo lên giường, lăn lộn một vòng, rồi nằm thành chữ X.

Chờ Lâm Kiến Lộc đi ra, thấy người nằm dài trên giường chỉ mang một cái áo tắm dài tư thế cực phóng khoáng, không khỏi nhếch khóe môi.

Lăn lộn xong làm áo tắm của Diêm Hàn lỏng đi một ít, lúc này trên ngực trên đùi đều có một ít lộ ra bên ngoài, cảnh xuân trắng bóng chợt xuất hiện, nụ cười của Lâm Kiến Lộc đột nhiên hơi thu lại, đôi mắt cũng sầm đi một ít.

Nhưng hắn cũng không biểu hiện ra cái gì lạ thường, vẫn vững vàng mà nói "Tôi tắt đèn nhé?"

"Tắt đi tắt đi baby!"



"..."

Lâm Kiến Lộc liền giơ tay tắt đèn, trong mảnh đen nhánh Diêm Hàn lại lăn lăn vào trong, nhường cho anh Đại Lâm chỗ giường đủ rộng.

Cảm giác bên người lún xuống, cậu không khỏi nín thở.

Chờ Lâm Kiến Lộc nằm hẳn xuống, giường đệm mềm mại cũng không nhúc nhích nữa, Diêm Hàn có thể cảm giác được lúc này đang nằm ngửa.

—— Tư thế ngủ của anh Đại Lâm rất chuẩn, cũng rất có quy củ.

Dù chỉ ngủ cùng nhau một lần, nhưng Diêm Hàn vẫn rất rõ.

Bên này vốn không giống trong thành phố, bây giờ lại là mùa đông, bên ngoài vừa đen vừa im lặng, không một chút tiếng động, làm hai người trong xe có thể nghe rõ tiếng hít thở của nhau.

Đột nhiên không kịp phòng ngừa, Diêm Hàn có chút hồi hộp.

Tuy rằng mỗi ngày chỉ cần ngủ hai ba tiếng là đủ, nhưng không có nghĩa cậu chỉ có thể ngủ hai ba tiếng, thời gian còn lại đều trong trạng thái mất ngủ.

Trên thực tế chỉ cần cậu buồn ngủ, muốn ngủ bao lâu cũng được cả.

Có lẽ là ưu điểm lớn nhất của kỹ năng sáng sáng —— có thể tự do điều khiển giấc ngủ của mình, đúng là thần kỹ bao nhiêu con người mất ngủ tha thiết ước mơ.

Chỉ tiếc bây giờ Diêm Hàn một chút cũng không muốn ngủ.

Vốn cậu cũng chẳng ngủ ngoan hiền gì, lúc này đột nhiên rất muốn trò chuyện với Lâm Kiến Lộc, nhưng nghĩ giờ đã khuya, anh Đại Lâm cũng không phải không biết mệt như cậu, lại do dự.

Cậu cứ rối rắm mãi, trong bóng tối vừa không dám lên tiếng vừa không dám xoay người, nghe tiếng hít thở bên cạnh càng thêm vững vàng, cậu vẫn nhịn không được kêu một tiếng "Anh Đại Lâm?"

"Hửm?"

Âm thanh có chút trầm thấp của Lâm Kiến Lộc nháy mắt truyền đến bên tai, không biết có phải lúc này đã mệt muốn ngủ rồi hay không, giọng của hắn khàn hơn bình thường, cũng gợi cảm hơn.

Diêm Hàn không khỏi liếm liếm môi, đột nhiên cảm thấy có chút miệng khô lưỡi khô.

"Anh Đại Lâm... Tôi muốn hỏi cậu một vấn đề."

"Ừm, vấn đề gì?"

"Sao cậu không muốn ngủ cùng phòng với tôi vậy? Có phải tôi ngủ hư quá không, làm cậu sợ hả?"

Rối rắm tới rối rắm lui, cuối cùng Diêm Hàn vẫn hỏi ra vấn đề cậu suy nghĩ đã lâu.

Nhớ lần trước cùng ngâm suối nước nóng với nhau, anh Đại Lâm còn rất chủ động muốn mình ngủ chung, sau đó lại không chịu nữa, cái này làm cho Diêm Hàn vô cùng nghi ngờ không biết đêm hôm đó mình đã làm gì Lâm Kiến Lộc rồi.

Cậu chỉ có thể nghĩ rằng chắc mình ngủ hơi quậy, dọa anh Đại Lâm sợ.

Hoặc là mình xâm chiếm địa bàn của đối phương, thói ở sạch của Lâm Kiến Lộc vốn đã khá kỳ lạ, không chừng chuyện đó sẽ chạm vào giới hạn chịu đựng của hắn.

Không cần biết là lý do nào cũng khiến Diêm Hàn cảm thấy rất hụt hẫng.

Cậu cảm thấy hai người ở bên nhau thì phải làm cho hai bên cùng thoải mái, nếu có chỗ khó chịu... Vậy đại ca cũng không biết phải làm sao.

Cậu không muốn nghĩ quá bi quan, ít ra trước khi nghĩ cách giải quyết, cậu muốn hỏi rõ rốt cuộc chuyện là như thế nào.

Trước kia không có cơ hội nhắc đến chuyện này, bây giờ hai người lại ngủ chung với nhau, hỏi câu này hiển nhiên rất thích hợp.

Nhưng có lẽ là không ngờ cậu lại nghĩ như vậy, Lâm Kiến Lộc còn có chút khó hiểu.

Hắn nói "Đương nhiên không phải."

"Vậy vì sao?"

"..."

Trong bóng tối, Diêm Hàn chớp đôi mắt có thể câu hồn nhiếp phách mà nhìn Lâm Kiến Lộc, đối phương trầm mặc, cậu lại càng muốn biết, không khỏi truy vấn "Rốt cuộc là vì sao?"

"Bởi vì..." Không biết có phải là ảo giác hay không, trong bóng đêm âm thanh của Lâm Kiến Lộc càng thêm trầm thấp.

Có vài lời hắn thật sự không thể nói ra miệng, chỉ có thể dùng hành động để thay thế.

Vậy nên trong mảnh đen nhánh duỗi tay không thấy năm ngón, Diêm Hàn cảm thấy bàn tay đặt trong chăn của mình bị người ta cầm, kéo đi, duỗi thẳng tới chỗ kia của Lâm Kiến Lộc...

Rồi dời đi ngay.

......

Diêm Hàn đột nhiên hít sao.

Giọng của Lâm Kiến Lộc vang lên bên cạnh "Hiểu chưa?"

"... Hiểu rồi."

Hô hấp của hai người không hẹn mà cùng nặng nề, trong bóng đêm đan xen tiếng hít thở, Lâm Kiến Lộc nói "Tôi là một nam giới bình thường."

"..."

"Ở bên cạnh cậu cũng sẽ muốn."

"..."



"Muốn đến ngủ không được."

Giờ phút này Diêm Hàn như con tôm lớn bị luộc chính, cả người đỏ rực.

Cậu rất muốn nói đừng có áp lực! Giải phóng bản thân đi! Đừng làm khó mình!

Nhưng măc kệ trong lòng cậu kêu gào lợi hại bao nhiêu, mặc kệ bình thường da mặt dày bao nhiêu, lúc này cũng không nói ra nổi.

Lại trầm mặc thêm nửa ngày, nghĩ ra một lý do uyển chuyển để thoái thác "Ừm thì, chúng ta nhất định phải chờ đến thành niên mới được gì gì sao?"

"Hay cậu muốn chờ đến kết hôn?"

Diêm Hàn "..."

Tha cho cậu, cậu thế mà không nghe ra đối phương cố ý giả nghiêm túc, hay là nghĩ như vậy thật.

Sợ phải chờ đến tận khi kết hôn, Diêm Hàn nhanh chóng cứu vãn tình hình, khổ não mà nói "Vậy anh Đại Lâm bao giờ tới sinh nhật? Khi nào thành niên?"

"Đã thành niên rồi." Lâm Kiến Lộc nói "Sinh nhật của tôi hồi tháng tám."

"..." Diêm Hàn "... Lúc nghỉ hè á?"

Cậu thật sự không quan trọng chuyện sinh nhật lắm, nếu không phải lần này Lâm Kiến Lộc nói cho cậu, cậu căn bản không có khái niệm sinh nhật, tự nhiên cũng không nghĩ rằng tổ chức sinh nhật cho người khác.

Tháng nghỉ hè cuối cậu luôn ở trong trường học bài, Lâm Kiến Lộc cũng không đi tìm cậu, thế mà lỡ mất sinh nhật của đối phương rồi!

Nghe nói là vì khi còn nhỏ không dễ gần, cộng thêm trong nhà xảy ra ít biến cố, cho nên Lâm Kiến Lộc tạm nghỉ học một năm.

Cho nên tuy năm nay lên năm hai, nhưng anh Đại Lâm đã qua sinh nhật 18 tuổi, cũng đã thành niên, là người trưởng thành rồi.

Trong lòng Diêm Hàn băn khoăn, lại có chút khó chịu.

Dù sao điều cậu bỏ lỡ không chỉ là sinh nhật 18 tuổi của Lâm Kiến Lộc, mà còn có mười tám năm nay của hắn.

Nếu bọn họ gặp nhau sớm hơn một chút...

Nhưng bây giờ nghĩ những chuyện đó cũng không có nghĩa lý gì nữa, cậu hỏi ngày sinh nhật của Lâm Kiến Lộc, ghi nhớ trong lòng, lặp đi lặp lại, thẳng đến khi không bao giờ quên mất mới thôi.

Nói đến đây, Diêm Hàn không khỏi hít khí lạnh "Vậy cậu vẫn luôn đợi thân phận thế giới này của tôi thành niên sao?"

"Đúng vậy." Lâm Kiến Lộc vô cùng thật thà mà trả lời.

Diêm Hàn "..."

Nhưng cậu là người trưởng thành từ lâu rồi mà, thậm chí ở thế giới này cũng là cơ thể của cậu, không cần biết là tuổi sinh lý hay tâm lý đều lớn hơn Lâm Kiến Lộc, sao phải chờ đến đủ tuổi pháp luật nhỉ.

Tuy nói là phải tuân theo khuôn phép, nhưng anh Đại Lâm này... Cậu cứng nhắc quá đi!

"Tôi chỉ không muốn tùy tiện với cậu thôi." Trong chăn Lâm Kiến Lộc không hề buông tay cậu ra, dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay cậu, giải thích "Xem như là có cảm giác nghi thức đi, tôi hy vọng chúng ta quen nhau là vì thích nhau thật lòng... Nửa năm này, có thể chứng minh rồi."

"..."

Diêm Hàn bấm tay tính toán, từ đầu tháng chín bọn họ quen nhau, đến bây giờ cũng đã gần nửa năm rồi.

Đối với anh Đại Lâm kiên cường giữ vững ý chí, đại ca cũng chỉ cá thể dựng ngón tay cái, khen một chữ tuyệt, không hổ là anh Đại Lâm của cậu, quả nhiên không phải người thường.

Mà lúc này, giải thích xong anh Lâm của cậu nói thêm "Ngủ đi, chờ hai ngày nữa..."

"Ừ." Diêm Hàn lên tiếng, đột nhiên bị cảm giác nghi thức thần thánh bao vây.

Tục ngữ nói... Nói gì nhỉ, ăn nóng dễ phỏng, đại ca cái gì cũng thấy rồi, còn nhịn không nổi hai ngày hay sao?

"Ngủ ngon." Diêm Hàn nói.

"Ngủ ngon."

Tuy nói như vậy, nhưng hai bàn tay nắm chặt không hề buông ra.

Nhiệt độ của đối phương như thể làm nóng cả trời đông giá rét, Diêm Hàn chậm rãi rơi vào giấc mộng.

Trong lúc ngủ Diêm Hàn trở mình, phát hiện bên người trống không, Lâm Kiến Lộc không biết đi từ bao giờ.

Lúc trước ngủ quá say, bây giờ y thức còn hơi mơ màng, nếu không phải bên ngoài có một chút ánh sáng chiếu vào, có thể nhìn rõ hình dáng trong xe, cậu còn tưởng rằng mình đang ngủ trong ký túc xá trường, những chuyện trước khi ngủ chỉ là nằm mơ.

Tưởng rằng Lâm Kiến Lộc đi vệ sinh, Diêm Hàn nhắm mắt nằm đó, mơ mơ màng màng đợi một lúc, sau đó lần nữa cảm giác được bên người lún xuống, lúc giường hơi chấn động, cậu mở choàng mắt, phát hiện nắng bên ngoài đã hơi chói.

—— Trời sáng rồi sao?

Là Lâm Kiến Lộc đi vệ sinh tới tận hừng đông, hay là mình lại ngủ quên mất, anh Đại Lâm về lâu rồi?

Diêm Hàn có chút ngây ngốc mê man, thế nhưng lúc này Lâm Kiến Lộc nhẹ nhàng leo lên giường có lẽ không phát hiện cậu đã tỉnh, nắm lấy bàn tay cậu, nằm ở đó chốc lát sau thì ngủ.

Diêm Hàn không nhúc nhích nữa.

Cậu nhìn đồng hồ, 6 giờ sáng, còn một tiếng nữa là tới giờ tập hợp.

Bình thường Lâm Kiến Lộc đều rời giường lúc 6 giờ, nếu thấy đã đến giờ hắn sẽ không ngủ nữa, nhưng bây giờ vừa dính gối đã ngủ rồi...

Vậy tối hôm qua hắn đã làm cái gì? Chẳng lẽ ở trong nhà vệ sinh cả đêm?!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau