Sau Khi Trở Thành Bánh Xe Dự Phòng, Cả Nam Chính Lẫn Nam Phản Diện Đều Theo Dõi Ta
Chương 143
Hừng đông, tất cả hỗn loạn trở về yên tĩnh.
Cảnh Nhất Thành vẫn như mọi ngày, hắn rời giường từ sớm, rửa mặt xong xuôi lại chuẩn bị sẵn bàn chải có kem đánh răng, rồi xoay người đi đến bên giường gọi người còn lại dậy: "Hạo Hạo dậy thôi, hôm nay còn phải lên công ty, Lý Niệm nói em có hai cuộc họp, không thể trễ được."
Hứa Thừa Hạo lầu bầu, chôn đầu sâu vào trong chăn, bộ dạng muốn nằm lỳ trên giường.
Cảnh Nhất Thành buồn cười, hắn kéo chăn nhưng quả nhiên là kéo không được, hắn thuần thục vói tay vào trong chăn, tìm thấy tay của Hứa Thừa Hạo, gỡ tay anh khỏi chăn, tay còn lại của hắn thì vòng qua hông Hứa Thừa Hạo, ôm người, kéo hẳn ra khỏi giường.
Hứa Thừa Hạo miễn cưỡng mở mắt, giãy dụa nói: "Từ từ đã, cho em xem camera một tí."
Cảnh Nhất Thành lạnh lùng vô tình: "Em xem anh trước đi."
Hứa Thừa Hạo: "......"
Anh bực mình, cắn vào cằm đối phương, rồi đành đi đánh răng rửa mặt dưới sự đốc thúc của Cảnh Nhất Thành, mãi đến lúc thay quần áo xong xuôi mới được cầm di động. Trong màn hình, mặt đất vẫn phẳng lì như lúc chưa gieo hạt, Hứa Thừa Hạo lại thở dài, điện thoại bị tịch thu.
Cảnh Nhất Thành sờ hàng lông mày đang nhíu lại của anh: "Cứ thở dài là sẽ mau già đấy."
Hứa Thừa Hạo lườm hắn một cái, cụt hứng nói: "Cho dù mặt em có nhăn nheo thì anh vẫn phải yêu em, không được đổi ý."
Cảnh Nhất Thành cố ý trêu anh: "Em thế nào lại ngang ngược như vậy."
Hứa Thừa Hạo nói: "Em ngang ngược là vì mặt anh có nhăn cỡ nào em cũng yêu, dù anh biến thành gì đi nữa, em cũng yêu."
Cảnh Nhất Thành bị lời yêu thương bắn trúng tim, bộ mặt trêu tức chuyển ngay sang dịu dàng, hắn nhẹ giọng nói: "Ừ, anh cũng vậy."
Hứa Thừa Hạo dương dương đắc ý: "Còn muốn nói gì nữa không?"
"Không có."
"Vậy thì bế vịt vàng nhỏ đi ăn sáng,"
Cảnh Nhất Thành phối hợp: "Ừ."
Hai người vừa đùa giỡn vừa ra khỏi phòng ngủ. Dưới phòng ăn, dì giúp việc đã chuẩn bị xong bữa sáng, thấy hai người đã dậy, dì mỉm cười chào hỏi: "Hứa tiên sinh, Cảnh tiên sinh, chào buổi sáng."
"Chào dì." Hứa Thừa Hạo trả lời, Cảnh Nhất Thành bên cạnh chỉ gật đầu một cái, xem như đáp lại.
"Đã nấu xong rồi, thừa dịp nóng thì ăn nhanh đi." Dì dặn dò vài câu rồi rời khỏi phòng ăn, vào bếp dọn dẹp.
Hứa Thừa Hạo cắn một miếng bánh khoai tây chiên, anh chợt nhớ ra gì đó rồi lấy điện thoại của mình ra tìm kiếm, xong bất ngờ "A" một tiếng.
"Sao vậy?"
"Không có tin tức." Hứa Thừa Hạo đọc những tin tức vừa được đưa lên hàng đầu, nhưng vẫn không thấy tin gì liên quan đến cảnh sát giải cứu hay Nguyễn gia. Anh không nhịn được, quay qua nhìn Cảnh Nhất Thành...... Rõ ràng là tối hôm qua, anh còn nghe thấy Cảnh Nhất Thành gọi điện thoại, nói rằng buổi tối sẽ tiến hành giải cứu, thế nào mà hôm nay một chút tin tức cũng không có?
Cảnh Nhất Thành cắt xúc xích, đưa lên miệng Hứa Thừa Hạo, hắn bình thản nói: "Chắc là bị ém xuống rồi, để anh hỏi trợ lý...... Giờ thì bỏ điện thoại xuống, ăn sáng đã."
"Vâng......" Hứa Thừa Hạo đành buông di động, thành thật ăn sáng.
Cảnh Nhất Thành không thất hứa, tuy trợ lý gọi lại có hơi trễ, nhưng vẫn tìm được tin tức Hứa Thừa Hạo muốn biết.
Trợ lý nói: "Theo tin từ bệnh viện, đứa bé bị cảm lạnh, có hơi phát sốt, An Nhu Vũ thì bị sợ đến bất tỉnh, không có gì đáng lo, trái lại thì Nguyễn Thần Hiên đi cứu người lại bị thương nặng nhất, không chỉ bị trúng đạn, mà còn bị thương ở đầu, hiện giờ vẫn đang hôn mê."
"Về chuyện thẩm vấn, các nghi phạm đã thú nhận việc phóng hỏa và bắt cóc, bất ngờ là An Nhu Vũ có chút dính dáng tới bọn chúng, nghe nói đã nộp chứng cứ lên, nhưng vì An Nhu Vũ còn chưa tỉnh nên không thẩm vấn được."
Cảnh Nhất Thành khẽ nhíu mày: "Chứng cứ gì?"
"Tin nhắn và thông tin chuyển khoản." Trợ lý nói: "Theo lời khai của nghi phạm, bọn chúng là những tên phạm tội nhiều lần đang chạy trốn, nay đây mai đó, chúng vào thành phố này là vì nhận được một yêu cầu, nói muốn bọn chúng trả thù một người...... Đúng rồi, người bị trả thù chính là Hứa tổng, nhưng bên cạnh Hứa tổng luôn có người đi theo, bọn chúng không tìm được cơ hội, bèn lấy lùi làm tiến, chọn đi đốt vườn ớt."
"Trong tin nhắn có viết "nếu anh ta dám cướp thứ quý giá nhất của tôi, tôi không thương tổn được anh ta thì vẫn có thể cho anh ta nếm thử cảm giác đau khổ nó có mùi vị như thế nào". Liên tưởng đến Hứa tổng xem trọng nhất là cây ớt, cho nên đối phương muốn đốt vườn thì nghe cũng có lý."
Hứa Thừa Hạo cụt hứng, bĩu môi: "Đúng thế, quả thật là đau lòng muốn chết."
Cảnh Nhất Thành nghe vậy thì lập tức ôm người vào lòng, dịu dàng an ủi: "Không sao, có anh giúp em trả thù."
Hứa Thừa Hạo gật đầu: "Được."
Cảnh Nhất Thành hôn má anh, rồi lại lạnh lùng nói chuyện: "Tiếp tục."
Trợ lý cảm nhận sự khác biệt trong giọng điệu, cậu nhịn không được, ho nhẹ một tiếng: "Nếu thật là An Nhu Vũ làm, vậy mọi chuyện sau đấy thuần túy là cô ta tự ném đá vào chân, lúc cô ta đưa tiền cho đối phương thì bất ngờ bị tra được thân phận, đám người đó nghe được đây là mẹ của đứa chắt vàng bạc của tập đoàn Nguyễn thị thì sáng mắt, bèn rình rập mất ngày, thừa dịp Nguyễn Thần Hiên đi vắng thì bắt một mẻ cả mẹ lẫn con, sau đó là uy hiếp tống tiền."
Chắp nối mọi việc lại thì sự tình cũng sáng tỏ, Cảnh Nhất Thành nghe xong, hắn cười lạnh trong cơn giận dữ: "An Nhu Vũ giỏi lắm! Kiện, kiện hết cho tôi, nếu Nguyễn Thần Hiên dám cứu An Nhu Vũ thì kiện luôn cả thằng đó!"
Trợ lý: "Vâng"
Cảnh Nhất Thành nói: "An Nhu Vũ tỉnh thì báo cho tôi, tôi muốn đích thân gặp cô ta."
Trợ lý: "Vâng."
"......"
Cúp điện thoại xong, Hứa Thừa Hạo căng thẳng túm lấy tay Cảnh Nhất Thành, anh nhíu mày, nói: "Anh gặp An Nhu Vũ làm gì, đừng vì cô ta mà dơ tay."
Cơn giận ngút trời của Cảnh Nhất Thành nháy mắt tắt ngúm trong tay Hứa Thừa Hạo, hắn vuốt má anh, cười nói: "Hiếm khi thấy em nói như vậy."
Hứa Thừa Hạo úp nồi: "Gần mực thì đen."
Cảnh Nhất Thành càng cười tươi hơn, hắn nhẹ nhàng nói: "Không sao, có đen anh cũng yêu."
Hứa Thừa Hạo lườm hắn một cái: "Em nói nghiêm túc đấy, đừng vì An Nhu Vũ mà làm bẩn tay mình."
"Ừ" Cảnh Nhất Thành đồng ý, nhưng trong mắt lại ánh lên tia lạnh lẽo, có đôi khi, còn sống cũng không phải kết quả tốt nhất.
- ------------
Buổi chiều, An Nhu Vũ tỉnh lại.
Cô mờ mịt nhìn cảnh sát canh giữ một bên, đối mặt với những câu hỏi về vụ phóng hỏa, trái tim cô như muốn nhảy ra khỏi cổ, cô chỉ biết lắc đầu.
Cô biết cô không thể thừa nhận, nếu cô thừa nhận, nhất định sẽ bị kết tội, sau này sẽ không còn được gặp con, cả cơ hội đứng xa xa ngắm nó cũng sẽ trở thành xa vời, cho nên cô tuyệt đối không thể thừa nhận, luôn một mực chắc chắn rằng cô không biết việc này, cô thoái thác rằng quan hệ của mình và Hứa Thừa Hạo rất tốt, làm sao sẽ làm chuyện này chứ, cô còn tỏ vẻ mình chuyển khoản là do bị uy hiếp mới làm như vậy, không ngờ đối phương nhận tiền xong thì nảy sinh lòng tham, bắt cóc luôn cả cô.
Tóm lại, cô viện cớ nhiều hơn, dù ánh mắt né tránh, sắc mặt trắng bệch thì vẫn không chịu thừa nhận, đến cuối cùng, rõ ràng là không ốm nhưng vẫn r3n rỉ rằng mình choáng đầu, trốn thẩm vấn.
Thấy sức khỏe đối phương chưa tốt, cảnh sát đành tạm thời bỏ dở thẩm vấn, rời khỏi phòng bệnh.
An Nhu Vũ yên lặng một lát, rồi cô rón rén ngồi dậy, cách lớp cửa thủy tinh, cô thấy cảnh sát vẫn chưa đi xa, hình như đứng ở ngoài để canh chừng cô.
An Nhu Vũ lập tức căng thẳng trong lòng, cô đại khái đoán được có người đã khai những gì đã biết ra, nhưng cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận, chỉ cần Hứa Thừa Hạo không truy tới cùng, cô vẫn còn cơ hội chạy trốn, còn có thể gặp được đứa bé ---
Cạch, cửa đột nhiên lại bị mở ra.
An Nhu Vũ tưởng cảnh sát lại tới thẩm vấn, cô vội vã nằm xuống, làm bộ đang ngủ, nhưng không ngờ người bước vào phòng lại nói: "Dội nước cho cô ta tỉnh."
Giọng nói này...... An Nhu Vũ mở choàng mắt, kinh sợ hỏi: "Cảnh, Cảnh Nhất Thành, sao anh lại ở đây? Anh tới đây làm gì?"
Cảnh Nhất Thành đứng bên cạnh giường, cao cao nhìn xuống, sát ý trong mắt không thèm giấu: "Nghe nói An tiểu thư bị thương, phải nhập viện, tôi đặc biệt đến thăm hỏi An tiểu thư, hy vọng An tiểu thư vĩnh viễn đừng khỏe lại, mà tốt nhất là tự giả ngu để được ở luôn trong này đi."
"Anh đang châm chọc tôi à?"
"Chứ chẳng lẽ lại khen cô? Khen cô mướn người trả thù Hứa Thừa Hạo, trả thù không thành thì đi đốt vườn?" Cảnh Nhất Thành nói xong, hắn đột nhiên bóp cổ cô, tàn nhẫn nói: "Cách tôi khen người khác có hơi chút đặc biệt, không biết An tiểu thư có thể chịu được không!"
An Nhu Vũ hít thở không được, sắc mặt nháy mắt trắng bệch, cô cào cấu bàn tay đang bóp cổ mình, muốn hắn thả ra, nhưng làm thế nào cũng không gỡ tay đối phương ra được. Trong chớp mắt đó, cô tưởng mình sắp phải chết, trong lòng vừa sợ hãi vừa tuyệt vọng, cô thậm chí còn hy vọng cảnh sát nhanh vào đây cứu cô...... Cô không thở được nữa...... Cứu......
Bàn tay bóp cổ cô đột nhiên buông ra, An Nhu Vũ như con cá mắc cạn được thả về nước, cô nằm thở hỏn hển trên giường, sắc mặt tái mét cũng dần dần hồi phục trở lại, chỉ có ánh mắt là càng lúc càng hoảng sợ, cô nhìn Cảnh Nhất Thành mà răng cứ đánh lập cập vào nhau: "Anh, anh rốt cuộc muốn, muốn làm gì......"
Cô biết người đàn ông này thật sự muốn giết cô, nhưng đối phương đột nhiên thu tay lại, việc này không làm cô cảm thấy may mắn mà ngược lại càng sợ hãi hơn, sợ hãi thứ mình phải chịu tiếp theo sẽ càng thêm khủng b0.
Cảnh Nhất Thành thong thả quan sát cô: "Nghe nói cô nhắn tin cho mấy thằng tội phạm kia, nói muốn thương tổn thứ Hứa Thừa Hạo quan tâm nhất, để em ấy đau lòng phải không?"
An Nhu Vũ giật thót trong lòng, ngay cả tiếng thở hổn hển cũng chậm lại vài phần, cô căng thẳng nói: "Tôi không biết anh đang nói cái gì."
"Tôi không muốn nghe cô biện giải." Giọng Cảnh Nhất Thành lạnh lùng: "Cô chỉ cần biết rằng nếu cô không thể bảo vệ được thứ mình quý trọng nhất, thì tốt nhất là nên ngoan ngoãn nghe lời, đừng phản kháng, bằng không...... Tôi cũng sẽ cho cô nếm thử cái cảm giác đau lòng muốn chết mà người ta hay đồn đại đấy."
An Nhu Vũ lập tức bật dậy, do quá sốt ruột, vừa muốn mở miệng nói chuyện thì đã ho một trận kịch liệt, cô khàn khàn hỏi: "Anh muốn làm gì?!"
Cảnh Nhất Thành: "Tôi cho cô hai lựa chọn, một là thành thật nhận tội, có lẽ sau này cô còn có thể gặp được đứa bé; hai, nếu cô không chọn điều thứ nhất, cô đã làm gì Hứa Thừa Hạo thì tôi sẽ trả lại bằng hết cho cô, về phần trả lại thế nào, chắc cô biết rõ thứ mình quan tâm nhất là gì phải không."
Cảnh Nhất Thành hơi cúi người nhìn cô, giọng nhẹ như mây trôi: "Cô nói xem, để đứa bé không nhớ rõ nó có một người mẹ như cô, tiếp tục vui vẻ sống cuộc sống của nó, hay là để tất cả mọi thứ chấm dứt trong tay cô?"
Hai lựa chọn này với An Nhu Vũ quý đứa bé như mạng mình, hận không thể cột nó vào bên người vĩnh viễn mà nói, cái nào cũng như muốn gi3t ch3t cô, như con dao khoét đi từng miếng xương miếng thịt của cô vậy. Cô hận thù nhìn chằm chằm Cảnh Nhất Thành, sợi dây lý trí trong đầu đứt đôi, hận không thể kéo hắn chết cùng.
Nhưng cô biết mình không thể, cô đánh không lại đối phương, còn có thể mang tai vạ đến cho đứa bé...... Cô sẽ làm liên lụy đến nó mất......
Nước mắt trực trào ra, cô cắn răng, gằn từng chữ bằng giọng vẫn còn khàn khàn: "Tôi, nhận!"
Cảnh Nhất Thành cười lạnh: "Oan ức lắm à? Nếu cô không mướn người đốt vườn thì làm sao sẽ rơi vào tình trạng này, liên lụy đến đứa bé chứ?"
"Tôi nói là tôi nhận tôi nhận tôi nhận, cút đi!" An Nhu Vũ mất lý trí, vừa khóc vừa điên cuồng gào thét, nhưng ngay sau đó, cô bị Cảnh Nhất Thành bóp cổ, nhấn mạnh xuống giường.
Cảnh Nhất Thành giống như không có ý thương hoa tiếc ngọc, hắn nhìn chằm chằm cô gái đang đau khổ giãy dụa, tàn nhẫn nói: "Nghe cho kỹ, đây là báo ứng cô đáng phải nhận, đừng bày ra cái vẻ như người khác thiếu nợ cô! Nếu đầu còn chưa tỉnh thì tôi cũng không ngại giúp cô tỉnh đâu!"
=========================
Cảnh Nhất Thành vẫn như mọi ngày, hắn rời giường từ sớm, rửa mặt xong xuôi lại chuẩn bị sẵn bàn chải có kem đánh răng, rồi xoay người đi đến bên giường gọi người còn lại dậy: "Hạo Hạo dậy thôi, hôm nay còn phải lên công ty, Lý Niệm nói em có hai cuộc họp, không thể trễ được."
Hứa Thừa Hạo lầu bầu, chôn đầu sâu vào trong chăn, bộ dạng muốn nằm lỳ trên giường.
Cảnh Nhất Thành buồn cười, hắn kéo chăn nhưng quả nhiên là kéo không được, hắn thuần thục vói tay vào trong chăn, tìm thấy tay của Hứa Thừa Hạo, gỡ tay anh khỏi chăn, tay còn lại của hắn thì vòng qua hông Hứa Thừa Hạo, ôm người, kéo hẳn ra khỏi giường.
Hứa Thừa Hạo miễn cưỡng mở mắt, giãy dụa nói: "Từ từ đã, cho em xem camera một tí."
Cảnh Nhất Thành lạnh lùng vô tình: "Em xem anh trước đi."
Hứa Thừa Hạo: "......"
Anh bực mình, cắn vào cằm đối phương, rồi đành đi đánh răng rửa mặt dưới sự đốc thúc của Cảnh Nhất Thành, mãi đến lúc thay quần áo xong xuôi mới được cầm di động. Trong màn hình, mặt đất vẫn phẳng lì như lúc chưa gieo hạt, Hứa Thừa Hạo lại thở dài, điện thoại bị tịch thu.
Cảnh Nhất Thành sờ hàng lông mày đang nhíu lại của anh: "Cứ thở dài là sẽ mau già đấy."
Hứa Thừa Hạo lườm hắn một cái, cụt hứng nói: "Cho dù mặt em có nhăn nheo thì anh vẫn phải yêu em, không được đổi ý."
Cảnh Nhất Thành cố ý trêu anh: "Em thế nào lại ngang ngược như vậy."
Hứa Thừa Hạo nói: "Em ngang ngược là vì mặt anh có nhăn cỡ nào em cũng yêu, dù anh biến thành gì đi nữa, em cũng yêu."
Cảnh Nhất Thành bị lời yêu thương bắn trúng tim, bộ mặt trêu tức chuyển ngay sang dịu dàng, hắn nhẹ giọng nói: "Ừ, anh cũng vậy."
Hứa Thừa Hạo dương dương đắc ý: "Còn muốn nói gì nữa không?"
"Không có."
"Vậy thì bế vịt vàng nhỏ đi ăn sáng,"
Cảnh Nhất Thành phối hợp: "Ừ."
Hai người vừa đùa giỡn vừa ra khỏi phòng ngủ. Dưới phòng ăn, dì giúp việc đã chuẩn bị xong bữa sáng, thấy hai người đã dậy, dì mỉm cười chào hỏi: "Hứa tiên sinh, Cảnh tiên sinh, chào buổi sáng."
"Chào dì." Hứa Thừa Hạo trả lời, Cảnh Nhất Thành bên cạnh chỉ gật đầu một cái, xem như đáp lại.
"Đã nấu xong rồi, thừa dịp nóng thì ăn nhanh đi." Dì dặn dò vài câu rồi rời khỏi phòng ăn, vào bếp dọn dẹp.
Hứa Thừa Hạo cắn một miếng bánh khoai tây chiên, anh chợt nhớ ra gì đó rồi lấy điện thoại của mình ra tìm kiếm, xong bất ngờ "A" một tiếng.
"Sao vậy?"
"Không có tin tức." Hứa Thừa Hạo đọc những tin tức vừa được đưa lên hàng đầu, nhưng vẫn không thấy tin gì liên quan đến cảnh sát giải cứu hay Nguyễn gia. Anh không nhịn được, quay qua nhìn Cảnh Nhất Thành...... Rõ ràng là tối hôm qua, anh còn nghe thấy Cảnh Nhất Thành gọi điện thoại, nói rằng buổi tối sẽ tiến hành giải cứu, thế nào mà hôm nay một chút tin tức cũng không có?
Cảnh Nhất Thành cắt xúc xích, đưa lên miệng Hứa Thừa Hạo, hắn bình thản nói: "Chắc là bị ém xuống rồi, để anh hỏi trợ lý...... Giờ thì bỏ điện thoại xuống, ăn sáng đã."
"Vâng......" Hứa Thừa Hạo đành buông di động, thành thật ăn sáng.
Cảnh Nhất Thành không thất hứa, tuy trợ lý gọi lại có hơi trễ, nhưng vẫn tìm được tin tức Hứa Thừa Hạo muốn biết.
Trợ lý nói: "Theo tin từ bệnh viện, đứa bé bị cảm lạnh, có hơi phát sốt, An Nhu Vũ thì bị sợ đến bất tỉnh, không có gì đáng lo, trái lại thì Nguyễn Thần Hiên đi cứu người lại bị thương nặng nhất, không chỉ bị trúng đạn, mà còn bị thương ở đầu, hiện giờ vẫn đang hôn mê."
"Về chuyện thẩm vấn, các nghi phạm đã thú nhận việc phóng hỏa và bắt cóc, bất ngờ là An Nhu Vũ có chút dính dáng tới bọn chúng, nghe nói đã nộp chứng cứ lên, nhưng vì An Nhu Vũ còn chưa tỉnh nên không thẩm vấn được."
Cảnh Nhất Thành khẽ nhíu mày: "Chứng cứ gì?"
"Tin nhắn và thông tin chuyển khoản." Trợ lý nói: "Theo lời khai của nghi phạm, bọn chúng là những tên phạm tội nhiều lần đang chạy trốn, nay đây mai đó, chúng vào thành phố này là vì nhận được một yêu cầu, nói muốn bọn chúng trả thù một người...... Đúng rồi, người bị trả thù chính là Hứa tổng, nhưng bên cạnh Hứa tổng luôn có người đi theo, bọn chúng không tìm được cơ hội, bèn lấy lùi làm tiến, chọn đi đốt vườn ớt."
"Trong tin nhắn có viết "nếu anh ta dám cướp thứ quý giá nhất của tôi, tôi không thương tổn được anh ta thì vẫn có thể cho anh ta nếm thử cảm giác đau khổ nó có mùi vị như thế nào". Liên tưởng đến Hứa tổng xem trọng nhất là cây ớt, cho nên đối phương muốn đốt vườn thì nghe cũng có lý."
Hứa Thừa Hạo cụt hứng, bĩu môi: "Đúng thế, quả thật là đau lòng muốn chết."
Cảnh Nhất Thành nghe vậy thì lập tức ôm người vào lòng, dịu dàng an ủi: "Không sao, có anh giúp em trả thù."
Hứa Thừa Hạo gật đầu: "Được."
Cảnh Nhất Thành hôn má anh, rồi lại lạnh lùng nói chuyện: "Tiếp tục."
Trợ lý cảm nhận sự khác biệt trong giọng điệu, cậu nhịn không được, ho nhẹ một tiếng: "Nếu thật là An Nhu Vũ làm, vậy mọi chuyện sau đấy thuần túy là cô ta tự ném đá vào chân, lúc cô ta đưa tiền cho đối phương thì bất ngờ bị tra được thân phận, đám người đó nghe được đây là mẹ của đứa chắt vàng bạc của tập đoàn Nguyễn thị thì sáng mắt, bèn rình rập mất ngày, thừa dịp Nguyễn Thần Hiên đi vắng thì bắt một mẻ cả mẹ lẫn con, sau đó là uy hiếp tống tiền."
Chắp nối mọi việc lại thì sự tình cũng sáng tỏ, Cảnh Nhất Thành nghe xong, hắn cười lạnh trong cơn giận dữ: "An Nhu Vũ giỏi lắm! Kiện, kiện hết cho tôi, nếu Nguyễn Thần Hiên dám cứu An Nhu Vũ thì kiện luôn cả thằng đó!"
Trợ lý: "Vâng"
Cảnh Nhất Thành nói: "An Nhu Vũ tỉnh thì báo cho tôi, tôi muốn đích thân gặp cô ta."
Trợ lý: "Vâng."
"......"
Cúp điện thoại xong, Hứa Thừa Hạo căng thẳng túm lấy tay Cảnh Nhất Thành, anh nhíu mày, nói: "Anh gặp An Nhu Vũ làm gì, đừng vì cô ta mà dơ tay."
Cơn giận ngút trời của Cảnh Nhất Thành nháy mắt tắt ngúm trong tay Hứa Thừa Hạo, hắn vuốt má anh, cười nói: "Hiếm khi thấy em nói như vậy."
Hứa Thừa Hạo úp nồi: "Gần mực thì đen."
Cảnh Nhất Thành càng cười tươi hơn, hắn nhẹ nhàng nói: "Không sao, có đen anh cũng yêu."
Hứa Thừa Hạo lườm hắn một cái: "Em nói nghiêm túc đấy, đừng vì An Nhu Vũ mà làm bẩn tay mình."
"Ừ" Cảnh Nhất Thành đồng ý, nhưng trong mắt lại ánh lên tia lạnh lẽo, có đôi khi, còn sống cũng không phải kết quả tốt nhất.
- ------------
Buổi chiều, An Nhu Vũ tỉnh lại.
Cô mờ mịt nhìn cảnh sát canh giữ một bên, đối mặt với những câu hỏi về vụ phóng hỏa, trái tim cô như muốn nhảy ra khỏi cổ, cô chỉ biết lắc đầu.
Cô biết cô không thể thừa nhận, nếu cô thừa nhận, nhất định sẽ bị kết tội, sau này sẽ không còn được gặp con, cả cơ hội đứng xa xa ngắm nó cũng sẽ trở thành xa vời, cho nên cô tuyệt đối không thể thừa nhận, luôn một mực chắc chắn rằng cô không biết việc này, cô thoái thác rằng quan hệ của mình và Hứa Thừa Hạo rất tốt, làm sao sẽ làm chuyện này chứ, cô còn tỏ vẻ mình chuyển khoản là do bị uy hiếp mới làm như vậy, không ngờ đối phương nhận tiền xong thì nảy sinh lòng tham, bắt cóc luôn cả cô.
Tóm lại, cô viện cớ nhiều hơn, dù ánh mắt né tránh, sắc mặt trắng bệch thì vẫn không chịu thừa nhận, đến cuối cùng, rõ ràng là không ốm nhưng vẫn r3n rỉ rằng mình choáng đầu, trốn thẩm vấn.
Thấy sức khỏe đối phương chưa tốt, cảnh sát đành tạm thời bỏ dở thẩm vấn, rời khỏi phòng bệnh.
An Nhu Vũ yên lặng một lát, rồi cô rón rén ngồi dậy, cách lớp cửa thủy tinh, cô thấy cảnh sát vẫn chưa đi xa, hình như đứng ở ngoài để canh chừng cô.
An Nhu Vũ lập tức căng thẳng trong lòng, cô đại khái đoán được có người đã khai những gì đã biết ra, nhưng cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận, chỉ cần Hứa Thừa Hạo không truy tới cùng, cô vẫn còn cơ hội chạy trốn, còn có thể gặp được đứa bé ---
Cạch, cửa đột nhiên lại bị mở ra.
An Nhu Vũ tưởng cảnh sát lại tới thẩm vấn, cô vội vã nằm xuống, làm bộ đang ngủ, nhưng không ngờ người bước vào phòng lại nói: "Dội nước cho cô ta tỉnh."
Giọng nói này...... An Nhu Vũ mở choàng mắt, kinh sợ hỏi: "Cảnh, Cảnh Nhất Thành, sao anh lại ở đây? Anh tới đây làm gì?"
Cảnh Nhất Thành đứng bên cạnh giường, cao cao nhìn xuống, sát ý trong mắt không thèm giấu: "Nghe nói An tiểu thư bị thương, phải nhập viện, tôi đặc biệt đến thăm hỏi An tiểu thư, hy vọng An tiểu thư vĩnh viễn đừng khỏe lại, mà tốt nhất là tự giả ngu để được ở luôn trong này đi."
"Anh đang châm chọc tôi à?"
"Chứ chẳng lẽ lại khen cô? Khen cô mướn người trả thù Hứa Thừa Hạo, trả thù không thành thì đi đốt vườn?" Cảnh Nhất Thành nói xong, hắn đột nhiên bóp cổ cô, tàn nhẫn nói: "Cách tôi khen người khác có hơi chút đặc biệt, không biết An tiểu thư có thể chịu được không!"
An Nhu Vũ hít thở không được, sắc mặt nháy mắt trắng bệch, cô cào cấu bàn tay đang bóp cổ mình, muốn hắn thả ra, nhưng làm thế nào cũng không gỡ tay đối phương ra được. Trong chớp mắt đó, cô tưởng mình sắp phải chết, trong lòng vừa sợ hãi vừa tuyệt vọng, cô thậm chí còn hy vọng cảnh sát nhanh vào đây cứu cô...... Cô không thở được nữa...... Cứu......
Bàn tay bóp cổ cô đột nhiên buông ra, An Nhu Vũ như con cá mắc cạn được thả về nước, cô nằm thở hỏn hển trên giường, sắc mặt tái mét cũng dần dần hồi phục trở lại, chỉ có ánh mắt là càng lúc càng hoảng sợ, cô nhìn Cảnh Nhất Thành mà răng cứ đánh lập cập vào nhau: "Anh, anh rốt cuộc muốn, muốn làm gì......"
Cô biết người đàn ông này thật sự muốn giết cô, nhưng đối phương đột nhiên thu tay lại, việc này không làm cô cảm thấy may mắn mà ngược lại càng sợ hãi hơn, sợ hãi thứ mình phải chịu tiếp theo sẽ càng thêm khủng b0.
Cảnh Nhất Thành thong thả quan sát cô: "Nghe nói cô nhắn tin cho mấy thằng tội phạm kia, nói muốn thương tổn thứ Hứa Thừa Hạo quan tâm nhất, để em ấy đau lòng phải không?"
An Nhu Vũ giật thót trong lòng, ngay cả tiếng thở hổn hển cũng chậm lại vài phần, cô căng thẳng nói: "Tôi không biết anh đang nói cái gì."
"Tôi không muốn nghe cô biện giải." Giọng Cảnh Nhất Thành lạnh lùng: "Cô chỉ cần biết rằng nếu cô không thể bảo vệ được thứ mình quý trọng nhất, thì tốt nhất là nên ngoan ngoãn nghe lời, đừng phản kháng, bằng không...... Tôi cũng sẽ cho cô nếm thử cái cảm giác đau lòng muốn chết mà người ta hay đồn đại đấy."
An Nhu Vũ lập tức bật dậy, do quá sốt ruột, vừa muốn mở miệng nói chuyện thì đã ho một trận kịch liệt, cô khàn khàn hỏi: "Anh muốn làm gì?!"
Cảnh Nhất Thành: "Tôi cho cô hai lựa chọn, một là thành thật nhận tội, có lẽ sau này cô còn có thể gặp được đứa bé; hai, nếu cô không chọn điều thứ nhất, cô đã làm gì Hứa Thừa Hạo thì tôi sẽ trả lại bằng hết cho cô, về phần trả lại thế nào, chắc cô biết rõ thứ mình quan tâm nhất là gì phải không."
Cảnh Nhất Thành hơi cúi người nhìn cô, giọng nhẹ như mây trôi: "Cô nói xem, để đứa bé không nhớ rõ nó có một người mẹ như cô, tiếp tục vui vẻ sống cuộc sống của nó, hay là để tất cả mọi thứ chấm dứt trong tay cô?"
Hai lựa chọn này với An Nhu Vũ quý đứa bé như mạng mình, hận không thể cột nó vào bên người vĩnh viễn mà nói, cái nào cũng như muốn gi3t ch3t cô, như con dao khoét đi từng miếng xương miếng thịt của cô vậy. Cô hận thù nhìn chằm chằm Cảnh Nhất Thành, sợi dây lý trí trong đầu đứt đôi, hận không thể kéo hắn chết cùng.
Nhưng cô biết mình không thể, cô đánh không lại đối phương, còn có thể mang tai vạ đến cho đứa bé...... Cô sẽ làm liên lụy đến nó mất......
Nước mắt trực trào ra, cô cắn răng, gằn từng chữ bằng giọng vẫn còn khàn khàn: "Tôi, nhận!"
Cảnh Nhất Thành cười lạnh: "Oan ức lắm à? Nếu cô không mướn người đốt vườn thì làm sao sẽ rơi vào tình trạng này, liên lụy đến đứa bé chứ?"
"Tôi nói là tôi nhận tôi nhận tôi nhận, cút đi!" An Nhu Vũ mất lý trí, vừa khóc vừa điên cuồng gào thét, nhưng ngay sau đó, cô bị Cảnh Nhất Thành bóp cổ, nhấn mạnh xuống giường.
Cảnh Nhất Thành giống như không có ý thương hoa tiếc ngọc, hắn nhìn chằm chằm cô gái đang đau khổ giãy dụa, tàn nhẫn nói: "Nghe cho kỹ, đây là báo ứng cô đáng phải nhận, đừng bày ra cái vẻ như người khác thiếu nợ cô! Nếu đầu còn chưa tỉnh thì tôi cũng không ngại giúp cô tỉnh đâu!"
=========================
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất