Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học
Chương 158: Phiên ngoại 26
Một giây trước còn lạnh đến kết sương, lúc này đã tươi cười rạng rỡ đi ôm người ta...
Tuy rằng mọi người đều là thế lực đối địch, Diêm Hàn lạnh mặt với bọn họ cũng không có gì lạ.
Nhưng bây giờ cười cũng xán lạn quá rồi đi!
......
Những người khác hai mặt nhìn nhau, bị Diêm Hàn ôm Lâm Kiến Lộc lại cười, thở phảo nhẹ nhãm "Rốt cuộc cũng tìm được em."
Diêm Hàn không quan tâm hỏi "Ban nãy người đứng ở đầu hẻm là anh sao? Chuyện này là như thế nào?"
Lâm Kiến Lộc lại không giải thích ngay, mà trở tay bảo vệ cậu, hỏi ngược lại "Ban nãy là thế nào? Những người này ăn hiếp em?"
Lúc hắn nói chuyện tự động ngẩng đầu nhìn về phía đối diện, đôi mắt nhíu lại, thế nhưng lộ ra một tia sắc bén.
—— Lâm Kiến Lộc hiếm khi dùng ánh mắt như vậy nhìn người khác.
Nhưng nếu như hắn thật sự nhìn như vậy, vậy chứng minh hắn đã giận.
"Ôi chao." Diêm Hàn vỗ hắn một cái, bảo hắn đừng lo lắng, nói "Không có việc gì, chúng ta rời khỏi đây rồi nói tiếp."
Cậu nói rời khỏi đây, không ai dám cản nữa.
Chủ yếu là một mình Diêm Hàn mọi người đã đoán không ra, không hiểu tình hình thế này là làm sao, bao vây người ta xong cũng không dám tùy tiện động thủ.
Bây giờ lại lòi ra thêm một tên...
Chẳng trách thằng oắt này dám ra tay với anh Đường, bọn chúng nghĩ, thì ra là xếp sẵn viện trợ ở trong này!
Bộ dạng không biểu tình của người này trông còn dữ hơn, mà từ lúc hắn đi vào đây, không biết vì sao, bọn chúng đều cảm thấy cả căn phòng như bị ngăn cách với thế giới bên ngoài, âm thanh xung quanh đều xa xôi...
Ai biết bọn nó lại đây để làm cái gì?!
Hai thằng đàn em canh ở cửa muốn điên luôn rồi, những người khác không ngăn cản, bọn nó cũng không biết có nên cản tiếp hay không, chỉ có thể không ngừng nhìn về phía anh Đường ở cửa, xin chỉ thị.
Anh Đường có tiếng hơn mấy đứa ở đây một chút, nhà nó có chút cửa ngõ, tuy rằng ngày thường không quan tâm nó làm gì bên ngoài, nhưng cũng không phải là không cha không mẹ, ngược lại đúng là nhờ trong nhà có chút thế lực cùng cửa ngõ nó mới dám kiêu ngạo như vậy, lắc lư bên ngoài hai năm về nhà vẫn có ăn có uống, qua vài ba năm sau còn có thể nhận công việc đàng hoàng, so với mấy đứa chơi chung với nó thì hoàn toàn không cùng cấp bậc.
Nên kiến thức của nó cũng nhiều hơn người khác một ít.
Nếu nói hôm nay Diêm Hàn chợt xuất hiện làm nó sáng mắt, nhịn không được mà bị khuôn mặt cậu hấp dẫn, không quan tâm những chuyện khác, vậy thì khi người cao ráo này xuất hiện, anh Đường liên theo bản năng mà căng chặt toàn thân.
Nó có giao lưu vài lần với mấy tên con ông cháu cha trong thành phố, có mối quan hệ nhất định, nhưng nó nhìn ra, những tên con ông cháu cha mà nó quen, chẳng sợ năm nay đã tới hai mươi ba mươi tuổi, cũng không có một ai bì nổi khí chất của người này.
Người thật sự có khí thế, không cần biết là mặc cái gì, nói cái gì đều không thể che giấu.
Một thân quý khí của bọn họ là nhiều năm gia giáo cùng thói quen mà có được.
Mà người này không giống bọn chúng, làm cho trong lòng anh Đường có chút không dễ chịu.
Vậy nên đây là ai? Chạy từ đâu ra đây?!
Cái thằng Diêm Hàn chết cũng không chịu thua kia bây giờ đang làm cái gì?
Nó ôm hắn ta, dán lấy hắn ta, cười với hắn ta??
Một trận lửa giận không biết từ đâu mà nhảy ra, nhưng anh Đường cũng không phải mãng phu, hòa thượng chạy được miếu không chạy được, Diêm Hàn nó có đi sau này tìm lại là được thôi.
Bây giờ đánh nhau ở đây cũng không hay, bây giờ việc cấp bách phải là liên lạc bạn bè, hỏi xem người này địa vị như thế nào...
Nó bèn nhấc cằm, ý bảo đàn em thả người.
Vì thế Diêm Hàn cùng Lâm Kiến Lộc không chút trở ngại mà rời khỏi đây, vừa bước ra khỏi cửa, đi được vài bước, Diêm Hàn đã nhịn không được đè anh Đại Lâm lại.
Từ buổi sáng xuyên trở về đến khi Lâm Kiến Lộc xuất hiện, không cần biết gặp phải chuyện gì đại ca cũng không chút phập phồng lo lắng.
Cho đến hôm nay, đủ chuyện trong quá khứ đã không thể ảnh hưởng cậu nữa.
Nhưng tới giờ khắc này, sao lại không kiềm nén được, cậu cũng không biết phải nói làm sao, nội tâm như một mảnh lũ quét, nghẹn đến mức lòng cậu đau trướng, cực kỳ khó chịu, thế nào cũng phải muốn đè người kia lại, nhìn nhau một lúc, thấy rõ ánh sáng nơi đáy mắt Lâm Kiến Lộc cậu mới cảm thấy dễ chịu một chút.
Mà Lâm Kiến Lộc bị cậu giữ chặt cũng dừng lại nhìn cậu, một đôi mắt sáng sủa đối diện với cậu, Lâm Kiến Lộc mở miệng "Xin lỗi, hình như bên Chủ Thần xuất hiện sai sót nào đó, dịch chuyển em đến đây, anh sẽ nghĩ cách nhanh chóng đưa em về."
"À..." Diêm Hàn xua xua tay tỏ vẻ không việc gì, vấn đề không nằm ở đây.
Tuy rất không muốn thừa nhận, nhưng thật sự lúc cậu nhìn thấy Lâm Kiến Lộc, tâm tình khác hẳn đi.
Kiên định hơn nhiều.
Thậm chí để cậu lại đây cũng không sao cả, chỉ cần người trước mắt đứng bên cạnh cậu, cái gì cậu cũng có thể chịu được...
Không biết cậu ỷ lại Lâm Kiến Lộc như vậy từ bao giờ.
Diêm Hàn nghĩ.
Khoảng thời gian hai người gắn bó với nhau cậu thật sự thay đổi rất nhiều, không chỉ hiền hòa hơn, đến tính cách cũng mềm mại hơn nhiều lắm.
Nếu là mấy năm về trước để cậu mang một thân tuyệt kỹ trở lại đây, Diêm Hàn cảm thấy mình chắc chắn không phân rõ phải trái như vậy.
Cậu đã sớm dạy dỗ lại đám anh Đường kia một hơi rồi mới đúng.
Như là từ đôi mắt đọc được suy nghĩ trong lòng Diêm Hàn, Lâm Kiến Lộc dừng một chút, vô cùng xin lỗi mà nói "Nhưng hiện tại năng lượng của anh ở thế giới này vẫn chưa ổn định, một lát nữa sẽ biến mất, bây giờ tốt nhất em nên tìm một chỗ sắp xếp, anh rất nhanh sẽ..."
Diêm Hàn "..."
Chú ý thấy bên trong cửa hàng bán quà vặt có mấy bóng người lắc lư lắc lư, Diêm Hàn kéo kéo Lâm Kiến Lộc, vòng đến sườn bên kia của trường học, né tránh đám người anh Đường, lúc này cậu mới nhìn phía Lâm Kiến Lộc, biểu tình chính cậu cũng không chú ý, một chút níu kéo cùng không nỡ.
Bị cậu nhìn bằng ánh mắt trông mong, Lâm Kiến Lộc đã áy náy, bây giờ lại đau lòng gần chết.
Lúc sáng tỉnh dậy phát hiện không thấy Diêm Hàn, đến khi cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại phân tích tình hình, loại trừ tất cả những tình huống không có khả năng xảy ra, cuối cùng mới tìm đến Chủ Thần đương nhiệm, làm hắn mất hơn một tiếng đồng hồ.
Nếu là tình huống bình thường hắn không cần phải dùng nhiều thời gian phân tích như vậy.
Nhưng lần này Diêm Hàn đột nhiên mất tích, Lâm Kiến Lộc khó tránh khỏi hoảng loạn.
Những tình huống rõ ràng là không có khả năng như Diêm Hàn bỏ nhà ra đi đến có người đến trả thù, tranh thủ đêm khuya bắt cóc cậu đi hắn cũng nghĩ đi nghĩ lại mấy lần, cuối cùng vì không tìm được mới quăng nồi cho Chủ Thần, mỗi giây mỗi phút với hắn mà nói đều hết sức thống khổ.
Quả thật là khổ không nói nổi.
Sau đó dưới sự trợ giúp của Chủ Thần, tìm được thế giới song song lại tốn một khoảng thời gian nhất định.
Này còn phải quy công cho hệ thống Chủ Thần của Lâm Kiến Lộc có một vài kỹ năng vượt thời gian cùng không gian, nếu không...
"Chủ Thần này... Nếu như còn tiếp tục như vậy, anh phải xét đến chuyện mưu quyền soán vị." Lâm Kiến Lộc mặt lạnh tanh mà nói.
Mới một lát đã đem người yêu của hắn đi mất tăm, ai có thể chịu được...
Diêm Hàn "..."
"Vậy là Chủ Thần già rồi lẩm cẩm, không cẩn thận đưa em về đây?"
Lâm Kiến Lộc mím môi "Chính anh ta nói như vậy."
Nhưng thật ra, hệ thống đã nói cho hắn, Chủ Thần đây là vì muốn bồi dưỡng năng lực khống chế không gian năm chiều của hắn, lại thấy hắn bình thường không ham thích mấy cái đó, mới cố ý đưa Diêm Hàn đi, mỹ danh là "rèn luyện" hắn.
Lâm Kiến Lộc nhíu mày "Chỉ là năng lực này anh còn phải luyện tập một chút, bản thân anh phải ổn định trước, rồi mới mang em về được. Tính toán thời gian anh có thể tồn tại ở thế giới này... Hẳn đến buổi tối là được."
"Vậy thì không sao, chỉ cần anh có thể đưa em về là được rồi."
Ngữ khí của Diêm Hàn trở nên nhẹ nhàng, tự mình lải nhải "Nếu sớm biết đêm nay có thể rời đi, lúc nãy chào hỏi em đã xuống tay nặng một chút."
Vốn còn tưởng ít nhất phải ở lại thế giới này vài ngày, nghĩ tin tức mình ở đâu hắn còn chưa có, ngày thường mọi người ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, cậu cũng không muốn gây sự quá mức.
Nhưng buổi tối đã phải đi... Vậy cậu còn để ý làm gì!
Diêm Hàn cảm thấy mình có thể chơi tới bến.
"Đừng gây chuyện, chờ buổi tối anh đến đón em." Tựa hồ Lâm Kiến Lộc nhìn ra suy nghĩ của cậu, nhịn không được mà dặn dò.
"Đương nhiên cũng đừng để người ta ăn hiếp, anh mang tạm một ít tiền trong nhà đi, em cầm tiêu trước đã."
Hắn nói, rồi sờ mó trong túi quần, móc ra một xấp tờ một trăm nguyên.
Tiền ở hai thế giới nhìn chung không khác gì nhau, thậm chí còn có thể dùng chung, nhưng tiền giấy sau này không thường thấy nữa, mọi người thường dùng quét mã để chi trả.
Lâm Kiến Lộc còn nghĩ được phải đem tiền đến cho cậu, cũng coi như là suy nghĩ thấu đáo rồi.
Diêm Hàn cười hì hì nhận lấy, nhìn xấp kia chắc phải có mười mấy hai mươi tờ, dựa theo mức sống ở đây cậu có thể sống một hai tháng, dùng một ngày thật sự có chút xa xỉ.
Cậu an ủi Lâm Kiến Lộc "Không sao mà, anh không cần để ý, từ từ mà chuẩn bị. Coi như em... Ồ, chơi quê một ngày đi."
"Ừm." Lâm Kiến Lộc hơi rũ mi mắt, lại nhịn không được mà dặn dò "Nếu có người ăn hiếp em thì cứ đánh lại, chuyện sau đó anh sẽ xử lý, hiểu chưa?"
"Được rồi, yên tâm đi."
Diêm Hàn nỗ lực nở nụ cười chân thành tha thiết, đại biểu mình không sao cả.
Ở chung lâu như vậy, từ khi quyết định ở bên cạnh Lâm Kiến Lộc đại ca đã dần dần mở lòng, những chuyện đau lòng đã qua Lâm Kiến Lộc cũng biết ít nhiều.
Hắn như bây giờ, đơn giản là vì Diêm Hàn bị đưa đến đúng thời điểm này, đúng ngay thời khắc tối tăm nhất cuộc đời cậu.
Lâm Kiến Lộc nhịn không được đau lòng.
Huống chi ban nãy còn thấy Diêm Hàn bị người khác bao vây, một khắc kia Lâm Kiến Lộc xưa nay luôn theo khuôn phép lại thủ lễ thậm chí còn muốn xé nát thế giới này!
"Anh quên rồi à, em không còn như trước nữa." Diêm Hàn tiếp tục an ủi hắn.
Đối diện với tường sau trường học là một tòa dân cư, ngày thường không mấy ai đi đường này, nơi bọn họ đang đứng còn là góc chết, sẽ không bị ai nhìn thấy, biết những cái đó Diêm Hàn không thèm kiêng nể gì.
Mũi chân cậu hơi dịch về phía trước, ở nơi không có người ngoài nhích tới gần Lâm Kiến Lộc, khuôn mặt xinh đẹp đối diện với hắn, đại ca không phải kiểu biết an ủi người khác, lúc này cũng chỉ có thể chớp chớp mắt với hắn, tận lực biểu đạt suy nghĩ cùng tâm tình hiện tại của mình.
"Hơn nữa em cũng không phải một mình... Ưm."
Còn chưa dứt lời, cậu đã bị Lâm Kiến Lộc ôm lấy.
Một cái hôn nóng ấm, mang theo khí vị quen thuộc dừng trên môi, một khắc kia Diêm Hàn trợn tròn hai mắt.
Tuy đã là vợ chồng già, nhưng cậu không ngờ Lâm Kiến Lộc lại đột nhiên hôn cậu.
Lại còn ở đây, ở cái nơi cậu cực kỳ quen thuộc, những cảnh tượng buồn giận chua xót trong mộng ngoài mộng đều xuất hiện ở đây...
Không chỉ một mình.
Không biết bị ôm từ khi nào, không khí như thể khô nóng hẳn lên.
Tuy rằng đã già đầu rồi, nhưng đứng ngoài trường học trộm hôn môi lại sinh ra cảm giác như ăn trái cấm.
Hồi hộp lại kích thích, còn có một chút ấm áp, ấm đến mức cậu sắp nhịn không được, mặt đỏ bừng cả lên.
Tác giả có lời muốn nói:
Diêm Hàn: Cảm thấy thẹn.jpg
Hôn môi cũng không dám tả, tác giả rớt một dòng lệ.
Tuy rằng mọi người đều là thế lực đối địch, Diêm Hàn lạnh mặt với bọn họ cũng không có gì lạ.
Nhưng bây giờ cười cũng xán lạn quá rồi đi!
......
Những người khác hai mặt nhìn nhau, bị Diêm Hàn ôm Lâm Kiến Lộc lại cười, thở phảo nhẹ nhãm "Rốt cuộc cũng tìm được em."
Diêm Hàn không quan tâm hỏi "Ban nãy người đứng ở đầu hẻm là anh sao? Chuyện này là như thế nào?"
Lâm Kiến Lộc lại không giải thích ngay, mà trở tay bảo vệ cậu, hỏi ngược lại "Ban nãy là thế nào? Những người này ăn hiếp em?"
Lúc hắn nói chuyện tự động ngẩng đầu nhìn về phía đối diện, đôi mắt nhíu lại, thế nhưng lộ ra một tia sắc bén.
—— Lâm Kiến Lộc hiếm khi dùng ánh mắt như vậy nhìn người khác.
Nhưng nếu như hắn thật sự nhìn như vậy, vậy chứng minh hắn đã giận.
"Ôi chao." Diêm Hàn vỗ hắn một cái, bảo hắn đừng lo lắng, nói "Không có việc gì, chúng ta rời khỏi đây rồi nói tiếp."
Cậu nói rời khỏi đây, không ai dám cản nữa.
Chủ yếu là một mình Diêm Hàn mọi người đã đoán không ra, không hiểu tình hình thế này là làm sao, bao vây người ta xong cũng không dám tùy tiện động thủ.
Bây giờ lại lòi ra thêm một tên...
Chẳng trách thằng oắt này dám ra tay với anh Đường, bọn chúng nghĩ, thì ra là xếp sẵn viện trợ ở trong này!
Bộ dạng không biểu tình của người này trông còn dữ hơn, mà từ lúc hắn đi vào đây, không biết vì sao, bọn chúng đều cảm thấy cả căn phòng như bị ngăn cách với thế giới bên ngoài, âm thanh xung quanh đều xa xôi...
Ai biết bọn nó lại đây để làm cái gì?!
Hai thằng đàn em canh ở cửa muốn điên luôn rồi, những người khác không ngăn cản, bọn nó cũng không biết có nên cản tiếp hay không, chỉ có thể không ngừng nhìn về phía anh Đường ở cửa, xin chỉ thị.
Anh Đường có tiếng hơn mấy đứa ở đây một chút, nhà nó có chút cửa ngõ, tuy rằng ngày thường không quan tâm nó làm gì bên ngoài, nhưng cũng không phải là không cha không mẹ, ngược lại đúng là nhờ trong nhà có chút thế lực cùng cửa ngõ nó mới dám kiêu ngạo như vậy, lắc lư bên ngoài hai năm về nhà vẫn có ăn có uống, qua vài ba năm sau còn có thể nhận công việc đàng hoàng, so với mấy đứa chơi chung với nó thì hoàn toàn không cùng cấp bậc.
Nên kiến thức của nó cũng nhiều hơn người khác một ít.
Nếu nói hôm nay Diêm Hàn chợt xuất hiện làm nó sáng mắt, nhịn không được mà bị khuôn mặt cậu hấp dẫn, không quan tâm những chuyện khác, vậy thì khi người cao ráo này xuất hiện, anh Đường liên theo bản năng mà căng chặt toàn thân.
Nó có giao lưu vài lần với mấy tên con ông cháu cha trong thành phố, có mối quan hệ nhất định, nhưng nó nhìn ra, những tên con ông cháu cha mà nó quen, chẳng sợ năm nay đã tới hai mươi ba mươi tuổi, cũng không có một ai bì nổi khí chất của người này.
Người thật sự có khí thế, không cần biết là mặc cái gì, nói cái gì đều không thể che giấu.
Một thân quý khí của bọn họ là nhiều năm gia giáo cùng thói quen mà có được.
Mà người này không giống bọn chúng, làm cho trong lòng anh Đường có chút không dễ chịu.
Vậy nên đây là ai? Chạy từ đâu ra đây?!
Cái thằng Diêm Hàn chết cũng không chịu thua kia bây giờ đang làm cái gì?
Nó ôm hắn ta, dán lấy hắn ta, cười với hắn ta??
Một trận lửa giận không biết từ đâu mà nhảy ra, nhưng anh Đường cũng không phải mãng phu, hòa thượng chạy được miếu không chạy được, Diêm Hàn nó có đi sau này tìm lại là được thôi.
Bây giờ đánh nhau ở đây cũng không hay, bây giờ việc cấp bách phải là liên lạc bạn bè, hỏi xem người này địa vị như thế nào...
Nó bèn nhấc cằm, ý bảo đàn em thả người.
Vì thế Diêm Hàn cùng Lâm Kiến Lộc không chút trở ngại mà rời khỏi đây, vừa bước ra khỏi cửa, đi được vài bước, Diêm Hàn đã nhịn không được đè anh Đại Lâm lại.
Từ buổi sáng xuyên trở về đến khi Lâm Kiến Lộc xuất hiện, không cần biết gặp phải chuyện gì đại ca cũng không chút phập phồng lo lắng.
Cho đến hôm nay, đủ chuyện trong quá khứ đã không thể ảnh hưởng cậu nữa.
Nhưng tới giờ khắc này, sao lại không kiềm nén được, cậu cũng không biết phải nói làm sao, nội tâm như một mảnh lũ quét, nghẹn đến mức lòng cậu đau trướng, cực kỳ khó chịu, thế nào cũng phải muốn đè người kia lại, nhìn nhau một lúc, thấy rõ ánh sáng nơi đáy mắt Lâm Kiến Lộc cậu mới cảm thấy dễ chịu một chút.
Mà Lâm Kiến Lộc bị cậu giữ chặt cũng dừng lại nhìn cậu, một đôi mắt sáng sủa đối diện với cậu, Lâm Kiến Lộc mở miệng "Xin lỗi, hình như bên Chủ Thần xuất hiện sai sót nào đó, dịch chuyển em đến đây, anh sẽ nghĩ cách nhanh chóng đưa em về."
"À..." Diêm Hàn xua xua tay tỏ vẻ không việc gì, vấn đề không nằm ở đây.
Tuy rất không muốn thừa nhận, nhưng thật sự lúc cậu nhìn thấy Lâm Kiến Lộc, tâm tình khác hẳn đi.
Kiên định hơn nhiều.
Thậm chí để cậu lại đây cũng không sao cả, chỉ cần người trước mắt đứng bên cạnh cậu, cái gì cậu cũng có thể chịu được...
Không biết cậu ỷ lại Lâm Kiến Lộc như vậy từ bao giờ.
Diêm Hàn nghĩ.
Khoảng thời gian hai người gắn bó với nhau cậu thật sự thay đổi rất nhiều, không chỉ hiền hòa hơn, đến tính cách cũng mềm mại hơn nhiều lắm.
Nếu là mấy năm về trước để cậu mang một thân tuyệt kỹ trở lại đây, Diêm Hàn cảm thấy mình chắc chắn không phân rõ phải trái như vậy.
Cậu đã sớm dạy dỗ lại đám anh Đường kia một hơi rồi mới đúng.
Như là từ đôi mắt đọc được suy nghĩ trong lòng Diêm Hàn, Lâm Kiến Lộc dừng một chút, vô cùng xin lỗi mà nói "Nhưng hiện tại năng lượng của anh ở thế giới này vẫn chưa ổn định, một lát nữa sẽ biến mất, bây giờ tốt nhất em nên tìm một chỗ sắp xếp, anh rất nhanh sẽ..."
Diêm Hàn "..."
Chú ý thấy bên trong cửa hàng bán quà vặt có mấy bóng người lắc lư lắc lư, Diêm Hàn kéo kéo Lâm Kiến Lộc, vòng đến sườn bên kia của trường học, né tránh đám người anh Đường, lúc này cậu mới nhìn phía Lâm Kiến Lộc, biểu tình chính cậu cũng không chú ý, một chút níu kéo cùng không nỡ.
Bị cậu nhìn bằng ánh mắt trông mong, Lâm Kiến Lộc đã áy náy, bây giờ lại đau lòng gần chết.
Lúc sáng tỉnh dậy phát hiện không thấy Diêm Hàn, đến khi cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại phân tích tình hình, loại trừ tất cả những tình huống không có khả năng xảy ra, cuối cùng mới tìm đến Chủ Thần đương nhiệm, làm hắn mất hơn một tiếng đồng hồ.
Nếu là tình huống bình thường hắn không cần phải dùng nhiều thời gian phân tích như vậy.
Nhưng lần này Diêm Hàn đột nhiên mất tích, Lâm Kiến Lộc khó tránh khỏi hoảng loạn.
Những tình huống rõ ràng là không có khả năng như Diêm Hàn bỏ nhà ra đi đến có người đến trả thù, tranh thủ đêm khuya bắt cóc cậu đi hắn cũng nghĩ đi nghĩ lại mấy lần, cuối cùng vì không tìm được mới quăng nồi cho Chủ Thần, mỗi giây mỗi phút với hắn mà nói đều hết sức thống khổ.
Quả thật là khổ không nói nổi.
Sau đó dưới sự trợ giúp của Chủ Thần, tìm được thế giới song song lại tốn một khoảng thời gian nhất định.
Này còn phải quy công cho hệ thống Chủ Thần của Lâm Kiến Lộc có một vài kỹ năng vượt thời gian cùng không gian, nếu không...
"Chủ Thần này... Nếu như còn tiếp tục như vậy, anh phải xét đến chuyện mưu quyền soán vị." Lâm Kiến Lộc mặt lạnh tanh mà nói.
Mới một lát đã đem người yêu của hắn đi mất tăm, ai có thể chịu được...
Diêm Hàn "..."
"Vậy là Chủ Thần già rồi lẩm cẩm, không cẩn thận đưa em về đây?"
Lâm Kiến Lộc mím môi "Chính anh ta nói như vậy."
Nhưng thật ra, hệ thống đã nói cho hắn, Chủ Thần đây là vì muốn bồi dưỡng năng lực khống chế không gian năm chiều của hắn, lại thấy hắn bình thường không ham thích mấy cái đó, mới cố ý đưa Diêm Hàn đi, mỹ danh là "rèn luyện" hắn.
Lâm Kiến Lộc nhíu mày "Chỉ là năng lực này anh còn phải luyện tập một chút, bản thân anh phải ổn định trước, rồi mới mang em về được. Tính toán thời gian anh có thể tồn tại ở thế giới này... Hẳn đến buổi tối là được."
"Vậy thì không sao, chỉ cần anh có thể đưa em về là được rồi."
Ngữ khí của Diêm Hàn trở nên nhẹ nhàng, tự mình lải nhải "Nếu sớm biết đêm nay có thể rời đi, lúc nãy chào hỏi em đã xuống tay nặng một chút."
Vốn còn tưởng ít nhất phải ở lại thế giới này vài ngày, nghĩ tin tức mình ở đâu hắn còn chưa có, ngày thường mọi người ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, cậu cũng không muốn gây sự quá mức.
Nhưng buổi tối đã phải đi... Vậy cậu còn để ý làm gì!
Diêm Hàn cảm thấy mình có thể chơi tới bến.
"Đừng gây chuyện, chờ buổi tối anh đến đón em." Tựa hồ Lâm Kiến Lộc nhìn ra suy nghĩ của cậu, nhịn không được mà dặn dò.
"Đương nhiên cũng đừng để người ta ăn hiếp, anh mang tạm một ít tiền trong nhà đi, em cầm tiêu trước đã."
Hắn nói, rồi sờ mó trong túi quần, móc ra một xấp tờ một trăm nguyên.
Tiền ở hai thế giới nhìn chung không khác gì nhau, thậm chí còn có thể dùng chung, nhưng tiền giấy sau này không thường thấy nữa, mọi người thường dùng quét mã để chi trả.
Lâm Kiến Lộc còn nghĩ được phải đem tiền đến cho cậu, cũng coi như là suy nghĩ thấu đáo rồi.
Diêm Hàn cười hì hì nhận lấy, nhìn xấp kia chắc phải có mười mấy hai mươi tờ, dựa theo mức sống ở đây cậu có thể sống một hai tháng, dùng một ngày thật sự có chút xa xỉ.
Cậu an ủi Lâm Kiến Lộc "Không sao mà, anh không cần để ý, từ từ mà chuẩn bị. Coi như em... Ồ, chơi quê một ngày đi."
"Ừm." Lâm Kiến Lộc hơi rũ mi mắt, lại nhịn không được mà dặn dò "Nếu có người ăn hiếp em thì cứ đánh lại, chuyện sau đó anh sẽ xử lý, hiểu chưa?"
"Được rồi, yên tâm đi."
Diêm Hàn nỗ lực nở nụ cười chân thành tha thiết, đại biểu mình không sao cả.
Ở chung lâu như vậy, từ khi quyết định ở bên cạnh Lâm Kiến Lộc đại ca đã dần dần mở lòng, những chuyện đau lòng đã qua Lâm Kiến Lộc cũng biết ít nhiều.
Hắn như bây giờ, đơn giản là vì Diêm Hàn bị đưa đến đúng thời điểm này, đúng ngay thời khắc tối tăm nhất cuộc đời cậu.
Lâm Kiến Lộc nhịn không được đau lòng.
Huống chi ban nãy còn thấy Diêm Hàn bị người khác bao vây, một khắc kia Lâm Kiến Lộc xưa nay luôn theo khuôn phép lại thủ lễ thậm chí còn muốn xé nát thế giới này!
"Anh quên rồi à, em không còn như trước nữa." Diêm Hàn tiếp tục an ủi hắn.
Đối diện với tường sau trường học là một tòa dân cư, ngày thường không mấy ai đi đường này, nơi bọn họ đang đứng còn là góc chết, sẽ không bị ai nhìn thấy, biết những cái đó Diêm Hàn không thèm kiêng nể gì.
Mũi chân cậu hơi dịch về phía trước, ở nơi không có người ngoài nhích tới gần Lâm Kiến Lộc, khuôn mặt xinh đẹp đối diện với hắn, đại ca không phải kiểu biết an ủi người khác, lúc này cũng chỉ có thể chớp chớp mắt với hắn, tận lực biểu đạt suy nghĩ cùng tâm tình hiện tại của mình.
"Hơn nữa em cũng không phải một mình... Ưm."
Còn chưa dứt lời, cậu đã bị Lâm Kiến Lộc ôm lấy.
Một cái hôn nóng ấm, mang theo khí vị quen thuộc dừng trên môi, một khắc kia Diêm Hàn trợn tròn hai mắt.
Tuy đã là vợ chồng già, nhưng cậu không ngờ Lâm Kiến Lộc lại đột nhiên hôn cậu.
Lại còn ở đây, ở cái nơi cậu cực kỳ quen thuộc, những cảnh tượng buồn giận chua xót trong mộng ngoài mộng đều xuất hiện ở đây...
Không chỉ một mình.
Không biết bị ôm từ khi nào, không khí như thể khô nóng hẳn lên.
Tuy rằng đã già đầu rồi, nhưng đứng ngoài trường học trộm hôn môi lại sinh ra cảm giác như ăn trái cấm.
Hồi hộp lại kích thích, còn có một chút ấm áp, ấm đến mức cậu sắp nhịn không được, mặt đỏ bừng cả lên.
Tác giả có lời muốn nói:
Diêm Hàn: Cảm thấy thẹn.jpg
Hôn môi cũng không dám tả, tác giả rớt một dòng lệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất