Nam Phụ Độc Ác Online Nuôi Con

Chương 70

Trước Sau
EDIT: BONNIE/Cấm reup

Hiển nhiên Dung Thịnh cũng không tin đạo sĩ kia: "Có phải cũng bó tay rồi không? Tôi cũng cạn lời luôn, quan trọng là mẹ tôi còn tin. Ông đây đi đâu mà tìm hồ yêu ngàn năm cho lão đây? Tôi thấy lão đạo sĩ kia xem quá nhiều Phong Thần Bảng đi."

Hạ Minh Ngọc: "..."

Hạ Minh Ngọc dừng một chút, mở miệng nói: "Bây giờ người đó ở đâu?"

Dung Thịnh nói xong cũng quên luôn chuyện vừa rồi: "Hở? Người nào?"

Hạ Minh Ngọc: "Đạo sĩ kia."

Dung Thịnh đang ở trong văn phòng xem báo cáo dự án mới của Thịnh Kinh entertainment, đưa tay gấp tài liệu lại: "Cậu nói là đạo sĩ giả thần giả quỷ kia? Đờ mờ, còn có thể ử chỗ nào? Đang ăn ngon uống sướng ở nhà mẹ tôi kìa!"

Hạ Minh Ngọc có vẻ hơi suy nghĩ mấy giây, lãnh đạm nói: "Ngày mai tôi về thành phố J, nếu như thuận tiện, đêm mai sẽ đến nhà cậu thăm dì một chút."

Dung Thịnh: "..."

Dung Thịnh bị một câu của Hạ Minh Ngọc làm cho đơ người: "Không phải chứ lão Hạ, thật hay giả? Lần trước cậu đến nhà tôi vẫn là lúc hai ta lên tiểu học nhỉ?"

Hạ Minh Ngọc giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: "Đêm mai sáu rưỡi, có được không?"

Dung Thịnh: "..."

Dung Thịnh sợ ngây người: "Hạ Minh Ngọc, nếu không phải cậu và Đàm Khanh đã xác định quan hệ, chắc chắn tôi sẽ cho rằng cậu có suy nghĩ đặc biệt gì với lão đạo sĩ kia đấy."

Hạ Minh Ngọc lạnh lùng: "Cút."

Dung Thịnh cười to: "Được rồi, hiếm có ngày cậu đến làm khách, chắc mẹ tôi cũng vui lắm. Đêm nay tôi sẽ nói với bà một tiếng, ngày mai tôi cũng trở về ăn cơm."

Hạ Minh Ngọc gật đầu: "Nhớ kỹ nói rõ với dì, bảo bà giữ người kia ở nhà."

Dung Thịnh: "..."

Dung Thịnh gần đây bị một đống chuyện trong nhà và tư tưởng phong kiến mê tín làm cho sắp sụp đổ: "Đậu má, lão Hạ, cậu nói một câu bảo đảm với anh em đi, Đàm Khanh dáng dấp tốt vóc người đẹp tính cách cũng không tệ, cậu không thể coi trọng lão đạo sĩ kia được!"

Hạ Minh Ngọc: "..."

Hạ bá tổng lạnh lùng vô tình cúp điện thoại.

Hạ Minh Ngọc sắp xếp hành trình đêm mai xong, đang chuẩn bị viết bài đăng trên Weibo lần nữa.

Nhưng mà còn chưa mở được giao diện, đã thấy Đàm Khanh tay trái tay phải xách theo hai chai đồ uống 2 lít, lén lút chạy từ góc rẽ trở lại.

Chờ Đàm Khanh đến gần chút, Hạ Minh Ngọc mới nhìn rõ trong tay hắn đang cầm một chai Cocacola và một chai Sprite.

Cánh tay gầy nhẳng của Đàm Khanh xách hai chái chai lớn, trái Sprite phải Coca, nhanh chóng đi đến trước mặt Hạ Minh Ngọc, người mặt lên, cười hì hì nói: "Uống không?"

Hạ Minh Ngọc: "..."

Hạ Minh Ngọc dùng khăn tay giúp Đàm Khanh lau mồ hôi mỏng ở thái dương, bất đắc dĩ nói: "Sao lại mua nhiều như vậy?"

Đàm Khanh ôm chặt nước ngọt của mình, chuyên tâm tính toán với Hạ Minh Ngọc: "Tui nói cho anh nghe, một cốc Coca trong suất KFC cần tám tệ, có mỗi một xíu, ăn được mấy miếng gà rán đã hết rồi á! Cái chai này siêu có lời! Lớn như vậy mà chỉ có mười lăm tệ một chai!"

Hạ Minh Ngọc: "..."

Tính toán xong, Đàm Khanh tủi thân liếm khóe miệng: "Hức, đã hơn mười ngày tui chưa được ăn gà rán rồi... Mà lại nghe nói trong tiệm mới ra một suất gia đình, loại mà có mấy cái đùi lớn á, tui thật sự rất muốn ăn nha."

Hạ Minh Ngọc đưa tay kéo mũ trùm lên cho Đàm Khanh, sau đó xách hai chai nước đặt dưới đất lên, "Đêm nay mua cho em."

Đàm Khanh vui vẻ mà đi theo sau mông Hạ Minh Ngọc: "Thật sao thật sao?"

Hạ Minh Ngọc dừng bước lại, quay đầu: "Ừm, nhưng em phải ngoan."

Đàm Khanh cực kì ngoan ngoãn kéo vạt áo Hạ Minh Ngọc: "Khanh Khanh siêu nghe lời."

Hạ Minh Ngọc cúi đầu xuống, mắt nhìn góc áo bị Đàm Khanh kéo: "Thật sao?"

Đàm Khanh chớp mắt điên cuồng ám chỉ: "Đúng vậy!"

Hạ Minh Ngọc không nói gì nữa, thoải mái đi ra khỏi trường quay với Đàm Khanh đội mũ trùm, đến gần bãi đỗ xe tạm thời.



Chiếc Bugatti màu đen cam bản giới hạn kia vẫn còn đặt ở trên chỗ đỗ xe tạm thời.

So sánh với trạng thái lúc Hạ Minh Ngọc rời đi, bây giờ ở bên cạnh xe có không ít người chụp ảnh.

Mà Đàm Khanh và Hạ Minh Ngọc vừa ra khỏi cổng trường quay, đã bị đám phóng viên vây quanh ở ngoài cửa chen chúc bao vây, trực tiếp chặn cửa ra vào chật như nêm cối.

So với Đàm Khanh đội mũ trùm, trên người Hạ Minh Ngọc mặc đồ tây không có bất kỳ thứ gì dư thừa để che chắn.

Tương tự, trên mặt anh cũng không có biểu cảm dư thừa gì, dáng vẻ cực kì lạnh lùng.

Nhưng có vẻ Hạ Minh Ngọc cũng không tức giận và không kiên nhẫn, chỉ là nhíu mày rất nhỏ, tiện tay nhận lấy một cái micro đưa lên cao nhất, nói: "Làm phiền các vị lùi về sau một chút, đừng chen chúc."

Trước mắt hot search tình cảm của Đàm Khanh và Hạ Minh Ngọc bị lộ ra ánh sáng vẫng còn đang treo ở vị trí thứ nhất. Vậy mà hai người trong cuộc lại giống như không có chuyện gì xảy ra, vẫn xuất hiện bình thường ở trước mặt công chúng, có vẻ cũng không hề kiêng dè cái gì.

Làm truyền thông cơ bản đều nhận ra Hạ Minh Ngọc, cũng biết hơn nửa tháng trước Hạ Minh Ngọc khởi tố blogger và dân mạng.

Mặc dù lúc này đã cản hai người lại, nhưng tất cả phóng viên cũng không dám nhắm ngay ống kính vào người Hạ Minh Ngọc, cơ bản chỉ nhằm vào Đàm Khanh.

"Xin hỏi Đàm Khanh tiên sinh, ngài có gì muốn nói với việc tình cảm bị lộ ra ngoài không? "

"Đàm tiên sinh, cậu mà Hạ đổng bắt đầu có tình cảm từ khi nào?"

"Xin hỏi sẽ ra nước ngoài đăng ký kết hôn sao?"

"Đàm Khanh, về sau cậu có muốn có con với Hạ đổng không?"

Đàm Khanh: "..."

Đàm Khanh từ trước tới nay chưa từng gặp nhiều ống kính bao vây bốn phía như vậy, liền co rụt lại, nấp ở sau lưng Hạ Minh Ngọc.

Tìm được nơi an toàn, Đàm Khanh từ sau lưng Hạ Minh Ngọc nhìn xung quanh, thuận tiện dùng ngón tay chọc chọc Hạ Minh Ngọc, chân thành nói: "Oa, anh xem, ánh mắt bọn họ nhìn tui y như lúc tui nhìn thấy gà rán vậy!"

Hạ Minh Ngọc: "..."

Hạ Minh Ngọc lấy bàn tay không an phận của Đàm Khanh i xuống, hơi nghiêng người qua: "Em có cái gì muốn nói với bọn họ không?"

Đàm Khanh mờ mịt: "Hả? Nói cái gì?"

Hạ Minh Ngọc nói: "Những câu hỏi vừa rồi của bọn họ, em có cái gì muốn trả lời bọn họ không?"

Đàm Khanh: "À..."

Đúng đúng đúng.

Nghĩ như vậy, Đàm Khanh thò đầu ra từ sau lưng Hạ Minh Ngọc, cong cong khóe miệng, lộ ra một nụ cười xán lạn với phóng viên ở đây: "Hì hì hì ngại quá, đã lâu rồi tui chưa gặp phải nhiều người cùng đặt câu hỏi như vậy, có chút kích động."

Mọi người: "..."

Phóng viên giải trí lập tức lấy tốc độ nói cực nhanh lặp lại những câu hỏi vừa nãy một lần nữa, hơn nữa còn tăng thêm mấy chục câu hỏi mà vừa rồi không nhắc đến.

Đàm Khanh: "..."

Đàm Khanh đến nay còn không có quá nhiều kinh nghiệm trả lời câu hỏi, mím môi, lại dùng cẳng chân đá đá Hạ Minh Ngọc: "Tui phải nói cái gì nha?"

Có thể là bởi vì tiếng người quá mức ồn ào.

Giọng của Hạ Minh Ngọc có vẻ quá mức dịu dàng: "Em muốn nói cái gì thì cứ nói cái đó, cho dù nói như thế nào cũng được."

Đàm Khanh: "Ồ..."

Vì thế.

Đàm Khanh rhành thành thật thật cầm lấy micro, vừa chính trực lại thiện lương nói: "Chào mọi người, tôi và Hạ Minh Ngọc không có đang yêu đương gì nha, chỉ là quen biết bình thường mà thôi!"

Theo công cụ truyền tin không ngừng đổi mới, tần suất phát sóng trực tiếp của phóng viên giải trí trong quá trình phỏng vấn cũng càng ngày càng cao.

Gần như là cùng giây, lời nói của Đàm Khanh không chỉ phóng viên giải trí ở gần đó ồ hết cả lên, mà cũng đã bắc lửa cho đám quần chúng ăn dưa trên mạng.

xxx: Ai tới cứu mắt tui với, tui cảm thấy nụ cười của vị bá tổng đứng bên cạnh Đàm Khanh dần dần biến mất...

xxxx: Tui không chỉ nhìn thấy nụ cười của ông chủ Hạ biến mất, thậm chí còn nhìn thấy sắc mặt của anh ấy cũng thay đổi.

xxx: Sắc mặt đại biến +1, lại có thêm meme rồi! Chờ mong



xxxx: Meme của chị em lầu trên đây [gif], tui cược một trái dưa leo là đêm nay Khanh Khanh sẽ bị dạy dỗ!

xx: Bà chụy, meme này của chị thật xí hổ quá, tui cũng cược một xe gậy mát xa.

xxx: Fan cuồng lầu trên có thể biết ngại một chút không, lúc trước người muốn xào với Hạ đổng là hắn, bây giờ xào ra rồi lại giả bộ bạch liên, wl!

xx: 10086 (rất đồng ý). Cách live stream như vậy mà mấy người còn có thể nhìn thấy sắc mặt của Hạ Minh Ngọc?

xxx: Đàm bạch liên hôm nay đã chết chưa?

xx: Quả nhiên cào phím vĩnh viễn luôn đến trễ, chứ không vắng mặt.

xxx: Ê ê ê, hôm nay anti fans chết tại chỗ chưa?

Dân mạng ăn dưa, fan hâm mộ, anti fans và anh hùng bàn phím đánh nhau loạn xạ trên Weibo.

Đương nhiên đám phóng viên ở hiện trường cũng sẽ không dễ dàng bị một câu của Đàm Khanh cho qua như vậy, lập tức đưa ra câu hỏi tiếp theo.

"Nếu cậu và Hạ đổng đã không phải người yêu, vậy xin hỏi vì sao trong bức ảnh bị tuôn ra là Hạ đổng đưa cậu đến phim trường?"

"Đúng vậy xin hỏi Đàm tiên sinh, hôm nay ông chủ Hạ xuất hiện ở đây là đến thăm cậu sao?"

"Trước kia có một blogger ở khu dân cư cấp cao nhắc đến cậu và Hạ tiên sinh cùng ra cùng vào, cũng ở chung, xin hỏi đây là sự thật sao?"

Đàm Khanh: "..."

Càng nhiều phóng viên nghe tin chạy đến, vốn dĩ đám fans hâm mộ chỉ ở bên ngoài cũng tò mò bu lại.

Càng ngày càng nhiều microđưa tới bên miệng Đàm Khanh.

Hơn nữa còn càng thêm lấn lại gần, giống như hận không thể trực tiếp bám lên trên mặt Đàm Khanh vậy.

Đàm Khanh có thể nghe rõ mỗi một câu hỏi, cũng không cảm thấy có gì phải hốt hoảng.

Chỉ là đám người càng ngày càng chen chúc không ngừng lấn đến chỗ hắn, nhìn qua không thể tìm được một khe hở có thể chuồn từ trong đám người.

Đàm Khanh nhăn cái mũi nhỏ, đành phải lùi về sau một bước lúc một cái micro đưa qua.

Bởi vì Đàm Khanh và Hạ Minh Ngọc vừa đi ra khỏi trường quay đã bị chặn ở cửa, cho nên lùi một bước về sau chính là bậc thang.

Đàm Khanh lùi đến sốt ruột, một bước không yên ổn, lập tức nghiêng một cái về.

Oái oái!

Đàm Khanh giật nảy mình, nhanh chóng vụng trộm dùng sức dưới chân, tranh thủ điều chỉnh lại trong phạm vi động tác của loài người, để tránh mất mặt trước ống kính.

Mà hắn còn chưa kịp dùng sức, một cánh tay cứng rắn đã kéo lại eo Đàm Khanh.

Ôm lấy hắn.

Đàm Khanh sững sờ, vô ý thức nhìn thoáng qua bên cạnh —

Là Hạ Minh Ngọc.

Sắc mặt Hạ Minh Ngọc âm u lạnh lùng.

Giống như là ngày đầu tiên sau khi Đàm Khanh đi vào thế giới này, nhìn thấy anh lần đầu ở khách sạn vậy.

Lạnh lùng, xa cách, cao lãnh.

Trên mặt viết đầy từ không quen.

Haiz...

Đàm Khanh gãi đầu một cái, thấy micro trước mặt lại muốn đưa đến chỗ mình, hắn liền vô ý thức chuẩn bị đưa tay muốn đẩy ra.

Mà bàn tay vừa đỡ hắn lại chặn những cái micro đó trước một bước.

Bàn tay kia thon dài có lực, xương ngón tay rõ ràng.

Khuôn mặt Hạ Minh Ngọc lạnh lẽo, nói với tất cả phóng viên: "Xin lỗi, chúng tôi không chấp nhận bất kì cuộc phỏng vấn nào, xin tránh ra."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau