Chương 14
《Mua Phải Omega Muốn Lên Trời 》
Chương 14
Mặc dù cậu không biết tại sao Úc Tranh lại lựa chọn che giấu cho mình, nhưng tảng đá trong lòng chớp mắt đã được buông xuống, cái đầu ong ong tê dại dần khôi phục bình tĩnh, tay chân lạnh toát cũng ấm áp trở lại.
Cậu đột nhiên cảm thấy Alpha trước mặt đã dịu dàng hơn rất nhiều, nhưng chưa được một giây, tay Úc Tranh đang bóp gương mặt Phương Bất Nhĩ tăng thêm mấy phần lực, làm cậu đau đến nheo mắt, nắm lấy tay Úc Tranh rít lên:
"Đauuu..."
Những ngón tay dài và mảnh khảnh của Phương Bất Nhĩ trắng mềm như búp măng mới nhú lên sau cơn mưa.
Úc Tranh lạnh nhạt nói: "Tại sao phải ám sát Trương Hoài Khôn?" Nói xong mới đại từ đại bi buông lỏng tay, nhìn gương mặt trắng nõn non mịn của cậu hiện lên hai dấu ngón tay hồng hồng.
Phương Bất Nhĩ ôm quai hàm xoa xoa, phỉ nhổ trong lòng vừa mới cảm thấy hắn không còn kinh khủng như trước, vậy mà chỉ một giây đã bộc lộ bản tính, vẫn là tên xấu xa thích bắt nạt Omega như cũ.
"Kiếm tiền đó."
Úc Tranh cau mày: "Em thiếu tiền lắm sao?"
Phương Bất Nhĩ thờ ơ gật đầu, lầu bầu một câu: "Anh lớn lên trong ngôi nhà to như thế làm sao hiểu được nỗi khổ của người nghèo như tôi, nhiều người còn ăn không đủ no mặc không đủ ấm đó."
Úc Tranh đột nhiên ý thức được mình đã bỏ quên một điều rất quan trọng. Kết hôn đã nhiều ngày như vậy, hắn vẫn chưa cho Phương Bất Nhĩ tiền tiêu vặt. Mặc dù trong nhà không thiếu thứ gì, muốn mua đồ gì chỉ cần nói với quản gia một câu là được. Nhưng hắn đã không cân nhắc đến việc Phương Bất Nhĩ có chủ động mở miệng nhắc đến tiền bạc hay không.
Để vợ tự mình đi ra ngoài kiếm tiền là do hắn quá sơ suất.
Sắc mặt Úc Tranh dần sáng tỏ, hắn ngồi lên ghế sofa vỗ vỗ đùi: "Lại đây."
Hồi chuông cảnh báo trong đầu Phương Bất Nhĩ vang lên, cậu ôm mông lùi về phía sau, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy khẩn trương và cảnh giác:
"Lại làm gì chứ?"
Úc Tranh nhìn bộ dáng của cậu mà buồn cười trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn tỉnh bơ:
"Lại nhìn xem mông em còn hay không."
Phương Bất Nhĩ rất muốn chửi ầm lên, tên xấu xa này lại lấy câu nói đáng xấu hổ vì đau mất kiểm soát hôm qua của cậu ra trêu chọc, đáng khinh hơn nữa là hắn còn làm vẻ mặt nghiêm túc. Nhưng cậu không dám nổi cáu chỉ vội vàng lắc đầu: "Không cần nhìn, vẫn còn."
"Lại đây" Úc Tranh nghiêm giọng hơn "Đừng để tôi đến lôi em."
Giọng điệu đầy đe dọa khiến Phương Bất Nhĩ ôm mặt đau khổ cam chịu đi qua nằm sấp xuống. Cậu bất an nắm chặt lưng quần, trang bị cho mình mấy lời thú tội: "Ông chủ Úc, ngày hôm qua tôi không cố ý lừa anh, tôi sợ...."
Úc Tranh làm như không nghe, hắn không nói lời nào hất tay cậu ra, vòng tay qua chiếc eo thon như cành liễu, những ngón tay thon dài lưu loát cởi cúc quần và dây khéo của Phương Bất Nhĩ như một công việc đã rất quen thuộc.
Tim Phương Bất Nhĩ đập thình thịch, ngay sau đó cậu cảm thấy cái lưng trắng nõn cùng bờ mông đang sưng xanh của mình lạnh lẽo một trận. Úc Tranh kéo chiếc quần jean đang ôm trọn đường cong mông eo xinh đẹp xuống đầu gối.
Lúc trở về thấy cậu đang dẫm lên băng ghế soi gương, hắn còn cho rằng vết thương rất nghiêm trọng. Nhẹ nhàng tặc lưỡi một tiếng rồi đặt tay lên xoa xoa, vừa mềm lại đàn hồi như trong dự liệu.
Suýt chút nữa đã bị da thịt dễ để lại dấu vết này lừa.
"Đau không?"
"... Bây giờ không đau." Phương Bất Nhĩ liên tục quay đầu nhìn, thấy vẻ mặt người đàn ông không có dấu hiện tức giận.
Cậu vừa thở phào, Úc Tranh liền nâng tay vỗ một chưởng không nặng không nhẹ.
Mông thịt đầy đặn rung lên như miếng thạch núng nính, Phương Bất Nhĩ nóng nảy chống cùi chỏ lên đùi hắn giùng giằng muốn đứng lên, miệng la toáng: "Anh nhìn thì nhìn thôi, sao còn động tay."
Úc Tranh ấn eo cậu lại, bình thản vén tay áo: "Nhĩ Nhĩ, hôm qua tôi nói gì em còn nhớ không?"
Phương Bất Nhĩ hoàn toàn không chú ý tới xưng hô thân mật trong câu nói, lúc này đâu còn nghĩ được gì khác, cậu vội vàng gật đầu lia lịa: "Nhớ nhớ, Ngài nói chuyện được rồi, đừng đánh..."
"Lặp lại một lần."
"..."
Phương Bất Nhĩ mắng chửi trong lòng.
Ngày hôm qua hắn nói nhiều như thế, cậu làm sao nhớ hết được, hơn nữa cũng không biết hắn đang muốn nói đến câu nào.
Tên Alpha đáng hận này cứ làm khó người khác.
Phương Bất Nhĩ tuyệt vọng vơ vét lại kí ức trong đầu, cho đến khi Úc Tranh đem cái tay đang che chắn phía sau của cậu rời đi, Phương Bất Nhĩ bỗng căng thẳng, một tiếng "Bốp" giòn dã đã nổ vang trên mông.
Cậu không nhịn được gào lên.
Úc Tranh nhìn cậu cuống cuồng đến buồn cười, bình tĩnh nói: "Ngày hôm qua còn thiếu ba mươi lăm bàn tay không đánh, vừa hay bây giờ trả nợ luôn đi."
Phương Bất Nhĩ lại nóng nảy ngồi dậy: "Tôi không có phạm lỗi, sao anh lại như thế, anh không thể chờ mông tôi lành lại rồi tính sao."
"Nợ phải có lãi."
Phương Bất Nhĩ: "..." Bà nội anh.
"Hôm qua em bịa chuyện lừa tôi, có tính là lừa dối hay không?"
Phương Bất Nhĩ lần này hoàn toàn không phản đối, mặc dù cậu thật sự cảm thấy mình không sai. Dưới tình huống không xác định được thái độ của Úc Tranh, cậu vì bảo vệ mình mà giấu giếm hắn là điều hết sức bình thường.
Nhưng cậu cũng có thể hiểu tâm tình của Úc Tranh, bị lừa dối nhất định hắn sẽ tức giận.
Úc Tranh lại giơ tay vỗ hai cái, hạ giọng: "Ở đâu ra tật xấu đó, trả lời."
Phương Bất Nhĩ ngồi phịch trên đùi hắn, nhìn đến bộ quần áo cũ mà Úc Tranh sáng sớm tới hội trường lấy về cho mình đang nằm yên bên cạnh, ỉu xìu nói:. Truyện Light Novel
"... Hức, anh đánh đi."
Úc Tranh nhếch mi, có chút ngoài ý muốn, Omega ngày hôm qua khóc lên khóc xuống sợ bị đánh, hôm nay lại lựa chọn chấp nhận thõa hiệp.
Được.
Úc Tranh giữ eo cậu, thêm mấy phần lực vỗ liên tục mười lăm cái không ngừng, cái mông Phương Bất Nhĩ bị bàn tay hắn xào cho đỏ bừng run rẩy.
Cơn đau bị đánh đêm qua được thức tỉnh, Phương Bất Nhĩ lắc eo né tránh, Úc Tranh giữ chặt người trong ngực, không quên lấy tay xoa tới xoa lui, trêu chọc: "Ai vừa mới nói trả nợ rất hùng hồn?"
Phương Bất Nhĩ không thèm để ý lời cười nhạo của hắn, nức nở hỏi: "Còn mấy cái hu hu."
Úc Tranh giơ tay lại quạt mấy bàn tay: "Quên rồi, em không đếm thì bắt đầu lại."
Phương Bất Nhĩ không động đậy, cậu rõ ràng cảm giác được Úc Tranh không hề giận, chính là cố ý trêu chọc cậu cho vui.
Cậu đưa tay ra sau giữ chặt mông mình, nói gì cũng không chịu buông ra. Úc Tranh kéo cổ tay vẫn quyết không nhúc nhích, hắn phải dùng lực mới thành công đem hai cái móng vuốt giữ chặt lên eo, rồi vỗ cho ra mấy dấu ngón tay đỏ hồng đẹp mắt.
"Còn che nữa thì đánh lại." Úc Tranh không để ý cậu kêu đau, nhanh chóng vỗ hết mười mấy cái còn lại, không hề nương tay tí nào.
Lừa dối cho dù là lớn hay nhỏ, mỗi một lần đều phải để cho cậu sâu sắc cảm nhận được cơn đau.
Mắt Phương Bất Nhĩ đỏ lên nhưng kiềm nén không rơi nước mắt, giọt nước lóng lánh cứ trực trào lởn vởn trong hốc mắt. Lòng mắng đồ xấu xa Úc Tranh.
"Lần này có tiến bộ."
Úc Tranh không ngần ngại khen ngợi, nhưng trong lời nói toàn ý trêu chọc, Phương Bất Nhĩ gục đầu liếc hắn.
Úc Tranh giúp cậu kéo quần lên rồi đỡ người dậy, ngón tay lau đi giọt nước lấp lánh ở khóe mắt.
Phương Bất Nhĩ chú ý tới dấu răng nhàn nhạt trên cánh tay hắn, vị trí hai cái răng nanh trùng khớp với dấu răng của mình, không sợ hắn nổi cáu mà chỉ vào: "Đây là tôi cắn sao?"
"Nếu không thì là ai?"
Phương Bất Nhĩ vui vẻ: "Ôi đệt, răng mình thật lợi hại!"
Úc Tranh nhìn cậu đột nhiên vui sướng hả hê, tựa như tính cách ban đầu đã quay trở về, vô cùng trẻ con.
Giơ tay lên xoa cái đầu rối bù của cậu rồi bật cười: "Nhĩ Nhĩ, quay về chính đạo không?"
Phương Bất Nhĩ nghe vậy chợt ngẩng đầu, hơi mở to mắt, giờ phút này cậu không nhìn thấu được tâm tình của Úc Tranh.
Cậu đột nhiên giảo hoạt cười một tiếng: "Không theo chính đạo, theo anh!"
Bật nói ra, cậu vốn chỉ muốn khiêu khích hắn, nói xong lại tự mình ngây ngẩn cả người, hai người im lặng rơi vào không gian tĩnh mịch.
Qua hồi lâu, Úc Tranh mỉm cười: "Đói bụng không?"
Phương Bất Nhĩ khẽ gật đầu, cậu còn chưa kịp ăn bữa sáng. Thật ra lúc cậu ngủ nướng quản gia đã lượn qua lượn lại mấy lần, nhưng cũng không đánh thức cậu dậy.
"Muốn ăn cái gì, đợi phòng bếp đi làm cho em."
Nhất thời chẳng nhớ ra được món ăn gì, cậu thuận miệng nói bánh bao súp rồi đi theo lưng Úc Tranh ra khỏi phòng ngủ.
Trái tim mới vừa nhảy cẩng lên đã dần chậm nhịp lại, Phương Bất Nhĩ nhìn bóng lưng cao to anh tuấn của hắn, trong lòng yên lặng suy nghĩ -
Lúc không đánh người, Úc Tranh là một Alpha rất rất tốt.
- -
Chương sau:
"Phương thiếu gia nói Ngài là đồ nhỏ mọn."
Chương 14
Mặc dù cậu không biết tại sao Úc Tranh lại lựa chọn che giấu cho mình, nhưng tảng đá trong lòng chớp mắt đã được buông xuống, cái đầu ong ong tê dại dần khôi phục bình tĩnh, tay chân lạnh toát cũng ấm áp trở lại.
Cậu đột nhiên cảm thấy Alpha trước mặt đã dịu dàng hơn rất nhiều, nhưng chưa được một giây, tay Úc Tranh đang bóp gương mặt Phương Bất Nhĩ tăng thêm mấy phần lực, làm cậu đau đến nheo mắt, nắm lấy tay Úc Tranh rít lên:
"Đauuu..."
Những ngón tay dài và mảnh khảnh của Phương Bất Nhĩ trắng mềm như búp măng mới nhú lên sau cơn mưa.
Úc Tranh lạnh nhạt nói: "Tại sao phải ám sát Trương Hoài Khôn?" Nói xong mới đại từ đại bi buông lỏng tay, nhìn gương mặt trắng nõn non mịn của cậu hiện lên hai dấu ngón tay hồng hồng.
Phương Bất Nhĩ ôm quai hàm xoa xoa, phỉ nhổ trong lòng vừa mới cảm thấy hắn không còn kinh khủng như trước, vậy mà chỉ một giây đã bộc lộ bản tính, vẫn là tên xấu xa thích bắt nạt Omega như cũ.
"Kiếm tiền đó."
Úc Tranh cau mày: "Em thiếu tiền lắm sao?"
Phương Bất Nhĩ thờ ơ gật đầu, lầu bầu một câu: "Anh lớn lên trong ngôi nhà to như thế làm sao hiểu được nỗi khổ của người nghèo như tôi, nhiều người còn ăn không đủ no mặc không đủ ấm đó."
Úc Tranh đột nhiên ý thức được mình đã bỏ quên một điều rất quan trọng. Kết hôn đã nhiều ngày như vậy, hắn vẫn chưa cho Phương Bất Nhĩ tiền tiêu vặt. Mặc dù trong nhà không thiếu thứ gì, muốn mua đồ gì chỉ cần nói với quản gia một câu là được. Nhưng hắn đã không cân nhắc đến việc Phương Bất Nhĩ có chủ động mở miệng nhắc đến tiền bạc hay không.
Để vợ tự mình đi ra ngoài kiếm tiền là do hắn quá sơ suất.
Sắc mặt Úc Tranh dần sáng tỏ, hắn ngồi lên ghế sofa vỗ vỗ đùi: "Lại đây."
Hồi chuông cảnh báo trong đầu Phương Bất Nhĩ vang lên, cậu ôm mông lùi về phía sau, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy khẩn trương và cảnh giác:
"Lại làm gì chứ?"
Úc Tranh nhìn bộ dáng của cậu mà buồn cười trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn tỉnh bơ:
"Lại nhìn xem mông em còn hay không."
Phương Bất Nhĩ rất muốn chửi ầm lên, tên xấu xa này lại lấy câu nói đáng xấu hổ vì đau mất kiểm soát hôm qua của cậu ra trêu chọc, đáng khinh hơn nữa là hắn còn làm vẻ mặt nghiêm túc. Nhưng cậu không dám nổi cáu chỉ vội vàng lắc đầu: "Không cần nhìn, vẫn còn."
"Lại đây" Úc Tranh nghiêm giọng hơn "Đừng để tôi đến lôi em."
Giọng điệu đầy đe dọa khiến Phương Bất Nhĩ ôm mặt đau khổ cam chịu đi qua nằm sấp xuống. Cậu bất an nắm chặt lưng quần, trang bị cho mình mấy lời thú tội: "Ông chủ Úc, ngày hôm qua tôi không cố ý lừa anh, tôi sợ...."
Úc Tranh làm như không nghe, hắn không nói lời nào hất tay cậu ra, vòng tay qua chiếc eo thon như cành liễu, những ngón tay thon dài lưu loát cởi cúc quần và dây khéo của Phương Bất Nhĩ như một công việc đã rất quen thuộc.
Tim Phương Bất Nhĩ đập thình thịch, ngay sau đó cậu cảm thấy cái lưng trắng nõn cùng bờ mông đang sưng xanh của mình lạnh lẽo một trận. Úc Tranh kéo chiếc quần jean đang ôm trọn đường cong mông eo xinh đẹp xuống đầu gối.
Lúc trở về thấy cậu đang dẫm lên băng ghế soi gương, hắn còn cho rằng vết thương rất nghiêm trọng. Nhẹ nhàng tặc lưỡi một tiếng rồi đặt tay lên xoa xoa, vừa mềm lại đàn hồi như trong dự liệu.
Suýt chút nữa đã bị da thịt dễ để lại dấu vết này lừa.
"Đau không?"
"... Bây giờ không đau." Phương Bất Nhĩ liên tục quay đầu nhìn, thấy vẻ mặt người đàn ông không có dấu hiện tức giận.
Cậu vừa thở phào, Úc Tranh liền nâng tay vỗ một chưởng không nặng không nhẹ.
Mông thịt đầy đặn rung lên như miếng thạch núng nính, Phương Bất Nhĩ nóng nảy chống cùi chỏ lên đùi hắn giùng giằng muốn đứng lên, miệng la toáng: "Anh nhìn thì nhìn thôi, sao còn động tay."
Úc Tranh ấn eo cậu lại, bình thản vén tay áo: "Nhĩ Nhĩ, hôm qua tôi nói gì em còn nhớ không?"
Phương Bất Nhĩ hoàn toàn không chú ý tới xưng hô thân mật trong câu nói, lúc này đâu còn nghĩ được gì khác, cậu vội vàng gật đầu lia lịa: "Nhớ nhớ, Ngài nói chuyện được rồi, đừng đánh..."
"Lặp lại một lần."
"..."
Phương Bất Nhĩ mắng chửi trong lòng.
Ngày hôm qua hắn nói nhiều như thế, cậu làm sao nhớ hết được, hơn nữa cũng không biết hắn đang muốn nói đến câu nào.
Tên Alpha đáng hận này cứ làm khó người khác.
Phương Bất Nhĩ tuyệt vọng vơ vét lại kí ức trong đầu, cho đến khi Úc Tranh đem cái tay đang che chắn phía sau của cậu rời đi, Phương Bất Nhĩ bỗng căng thẳng, một tiếng "Bốp" giòn dã đã nổ vang trên mông.
Cậu không nhịn được gào lên.
Úc Tranh nhìn cậu cuống cuồng đến buồn cười, bình tĩnh nói: "Ngày hôm qua còn thiếu ba mươi lăm bàn tay không đánh, vừa hay bây giờ trả nợ luôn đi."
Phương Bất Nhĩ lại nóng nảy ngồi dậy: "Tôi không có phạm lỗi, sao anh lại như thế, anh không thể chờ mông tôi lành lại rồi tính sao."
"Nợ phải có lãi."
Phương Bất Nhĩ: "..." Bà nội anh.
"Hôm qua em bịa chuyện lừa tôi, có tính là lừa dối hay không?"
Phương Bất Nhĩ lần này hoàn toàn không phản đối, mặc dù cậu thật sự cảm thấy mình không sai. Dưới tình huống không xác định được thái độ của Úc Tranh, cậu vì bảo vệ mình mà giấu giếm hắn là điều hết sức bình thường.
Nhưng cậu cũng có thể hiểu tâm tình của Úc Tranh, bị lừa dối nhất định hắn sẽ tức giận.
Úc Tranh lại giơ tay vỗ hai cái, hạ giọng: "Ở đâu ra tật xấu đó, trả lời."
Phương Bất Nhĩ ngồi phịch trên đùi hắn, nhìn đến bộ quần áo cũ mà Úc Tranh sáng sớm tới hội trường lấy về cho mình đang nằm yên bên cạnh, ỉu xìu nói:. Truyện Light Novel
"... Hức, anh đánh đi."
Úc Tranh nhếch mi, có chút ngoài ý muốn, Omega ngày hôm qua khóc lên khóc xuống sợ bị đánh, hôm nay lại lựa chọn chấp nhận thõa hiệp.
Được.
Úc Tranh giữ eo cậu, thêm mấy phần lực vỗ liên tục mười lăm cái không ngừng, cái mông Phương Bất Nhĩ bị bàn tay hắn xào cho đỏ bừng run rẩy.
Cơn đau bị đánh đêm qua được thức tỉnh, Phương Bất Nhĩ lắc eo né tránh, Úc Tranh giữ chặt người trong ngực, không quên lấy tay xoa tới xoa lui, trêu chọc: "Ai vừa mới nói trả nợ rất hùng hồn?"
Phương Bất Nhĩ không thèm để ý lời cười nhạo của hắn, nức nở hỏi: "Còn mấy cái hu hu."
Úc Tranh giơ tay lại quạt mấy bàn tay: "Quên rồi, em không đếm thì bắt đầu lại."
Phương Bất Nhĩ không động đậy, cậu rõ ràng cảm giác được Úc Tranh không hề giận, chính là cố ý trêu chọc cậu cho vui.
Cậu đưa tay ra sau giữ chặt mông mình, nói gì cũng không chịu buông ra. Úc Tranh kéo cổ tay vẫn quyết không nhúc nhích, hắn phải dùng lực mới thành công đem hai cái móng vuốt giữ chặt lên eo, rồi vỗ cho ra mấy dấu ngón tay đỏ hồng đẹp mắt.
"Còn che nữa thì đánh lại." Úc Tranh không để ý cậu kêu đau, nhanh chóng vỗ hết mười mấy cái còn lại, không hề nương tay tí nào.
Lừa dối cho dù là lớn hay nhỏ, mỗi một lần đều phải để cho cậu sâu sắc cảm nhận được cơn đau.
Mắt Phương Bất Nhĩ đỏ lên nhưng kiềm nén không rơi nước mắt, giọt nước lóng lánh cứ trực trào lởn vởn trong hốc mắt. Lòng mắng đồ xấu xa Úc Tranh.
"Lần này có tiến bộ."
Úc Tranh không ngần ngại khen ngợi, nhưng trong lời nói toàn ý trêu chọc, Phương Bất Nhĩ gục đầu liếc hắn.
Úc Tranh giúp cậu kéo quần lên rồi đỡ người dậy, ngón tay lau đi giọt nước lấp lánh ở khóe mắt.
Phương Bất Nhĩ chú ý tới dấu răng nhàn nhạt trên cánh tay hắn, vị trí hai cái răng nanh trùng khớp với dấu răng của mình, không sợ hắn nổi cáu mà chỉ vào: "Đây là tôi cắn sao?"
"Nếu không thì là ai?"
Phương Bất Nhĩ vui vẻ: "Ôi đệt, răng mình thật lợi hại!"
Úc Tranh nhìn cậu đột nhiên vui sướng hả hê, tựa như tính cách ban đầu đã quay trở về, vô cùng trẻ con.
Giơ tay lên xoa cái đầu rối bù của cậu rồi bật cười: "Nhĩ Nhĩ, quay về chính đạo không?"
Phương Bất Nhĩ nghe vậy chợt ngẩng đầu, hơi mở to mắt, giờ phút này cậu không nhìn thấu được tâm tình của Úc Tranh.
Cậu đột nhiên giảo hoạt cười một tiếng: "Không theo chính đạo, theo anh!"
Bật nói ra, cậu vốn chỉ muốn khiêu khích hắn, nói xong lại tự mình ngây ngẩn cả người, hai người im lặng rơi vào không gian tĩnh mịch.
Qua hồi lâu, Úc Tranh mỉm cười: "Đói bụng không?"
Phương Bất Nhĩ khẽ gật đầu, cậu còn chưa kịp ăn bữa sáng. Thật ra lúc cậu ngủ nướng quản gia đã lượn qua lượn lại mấy lần, nhưng cũng không đánh thức cậu dậy.
"Muốn ăn cái gì, đợi phòng bếp đi làm cho em."
Nhất thời chẳng nhớ ra được món ăn gì, cậu thuận miệng nói bánh bao súp rồi đi theo lưng Úc Tranh ra khỏi phòng ngủ.
Trái tim mới vừa nhảy cẩng lên đã dần chậm nhịp lại, Phương Bất Nhĩ nhìn bóng lưng cao to anh tuấn của hắn, trong lòng yên lặng suy nghĩ -
Lúc không đánh người, Úc Tranh là một Alpha rất rất tốt.
- -
Chương sau:
"Phương thiếu gia nói Ngài là đồ nhỏ mọn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất