Chương 40: Asmodeus (22)
Trong đoạn ghi âm có giọng ba người con trai và tiếng la khóc nghẹt nghẹt như bị bịt miệng của Đinh Tư Tân.
“Hướng Thanh, nhét cái này vào mồm nó đi. Giữ chặt tay nó cho tao.”
“Mẹ mày, bảo mày giữ chân nó chứ ai cho mày sờ hả Trương Sấm? Mày vội đe’o gì!”
“Con ranh nhà quê mà dám kiêu à, bố mày đã chơi những đứa xinh gấp tỉ lần mày cơ. Mày thích lên mặt không, thích lên mặt không!”
“Đợi đấy, để bạn bè với thằng bạn trai mày thấy ảnh mày trần truồng xem còn kênh kiệu được nữa không!”
“Mẹ thằng kia đói ăn à! Không thấy nó gào to thế à? Mày có biết bịt mồm không hay phải để bố mày làm cho mày xem?!”
“…”
Sau đó tất cả âm thanh xa xa dần, chỉ còn lại tiếng chân chạy rầm rập hỗn loạn.
Vương Cảnh Bình có một cái MP4 giống hệt cái này, trong đoạn ghi âm cũng không ai nhắc đến Vương Cảnh Bình nên Quý Thương đoán Vương Cảnh Bình chính là người đã ghi âm. Và cái đêm cứu hỏa đó trong lúc hỗn loạn trời xui đất khiến thế nào cậu và Vương Cảnh Bình đã cầm nhầm MP4 của nhau.
Cả nhà Đinh Hằng Viễn còn ở ngoài mộ, Quý Thương lúc đó giận điên người, cậu chạy bổ sang nhà Ngô Anh Tư mà không suy nghĩ gì cả. Nhưng Quý Thương còn chưa kịp chất vấn Vương Cảnh Bình thì đã bị ai đó ở sau lưng đánh cho ngất xỉu.
Quý Thương thần người nhìn cái chuông gió bay bay ngoài sân thượng, Doãn Hạo nhẹ nhàng siết chặt bàn tay anh như an ủi: “Anh có nói cho Đinh Hằng Viễn không?”
Quý Thương khẽ gật đầu rồi lại cười bất đắc dĩ: “Nhưng sau đó cái MP4 bị tráo thành cái Đinh Hằng Viễn tặng anh lúc đầu. Anh báo cảnh sát, cảnh sát cũng không tìm thấy đoạn ghi âm đó trong MP4 mà lại là một đoạn thu tiếng phim hình sự gần giống như vậy.”
“Cảnh sát nghĩ anh nghe đoạn phim ấy rồi tưởng tượng ra mọi chuyện.”
Quý Thương im lặng hồi lâu, anh còn nhớ rõ thái độ của Đinh Hằng Viễn khi nghe anh nói chuyện này: “Tất cả mọi người đều nghĩ anh nghe nhầm, Đinh Hằng Viễn cũng không tin anh. Nhưng anh biết mình đã nghe được cái gì.”
“Nhưng mà anh không có bằng chứng nào cả. Đinh Tư Tân vừa được chôn cất, đoạn ghi âm kia thì chẳng biết ở đâu, đêm đó nhiều người trong thôn đi cứu hỏa đều xác nhận đã tận mắt thấy khi lửa cháy mấy đứa con trai ở nhà Ngô Anh Tư chạy từ trong nhà ra và lên núi theo dòng người. Chính anh, chính anh cũng gặp Vương Cảnh Bình và Hướng Thanh trên đường. Anh tin chắc mình đã nghe được cái gì trong ghi âm nhưng mà anh sợ… anh sợ đến ngày nào đó có lẽ chính anh cũng sẽ bắt đầu hoài nghi…”
Thế nên Quý Thương ghi lại tất cả câu chuyện thật giả mơ hồ này, bao gồm cả mối tình sớm nở tối tàn của mùa hè năm ấy. Chúng giống như một giấc mơ quá ngọt ngào mà kết thúc tàn nhẫn đến quá vội vàng. Nhiều năm như vậy chẳng biết thứ giằng kéo trong những con chữ của Quý Thương, khiến anh không sao yên lòng được là nỗi buồn thương cho tình cảm đã mất hay là cái chết của Đinh Tư Tân nữa.
Đêm hôm trước hai người chẳng nghỉ ngơi được mấy, Doãn Hạo thì vội đọc truyện, Quý Thương thì từ lúc tỉnh rượu không ngủ được nữa. Gần sáng anh ra đắp chăn cho Doãn Hạo nằm trên salon làm Doãn Hạo thức giấc. Thế là Doãn Hạo quyết định dậy luôn, ngồi nghe Quý Thương kể lại thực tế những đoạn hư cấu trong sách.
Gió sớm mai se se lạnh, Doãn Hạo nhét ly nước ấm vào tay Quý Thương. Mối quan hệ giữa Quý Thương và Đinh Hằng Viễn Quý Thương chỉ kể vắn tắt trong một câu nhưng phần này trong sách lại mô tả rất kĩ càng.
Quý Thương trời sinh thích con trai, Đinh Hằng Viễn lại từng có bạn gái. Theo Phù Uy nói thì người bạn trai Quý Thương mới yêu thời học nghiên cứu sinh đã giấu anh việc mình từng có bạn gái, và vì thế nên Quý Thương lựa chọn chia tay.
Ngẫm lại thái độ chừng mực với Doãn Hạo thường ngày và những lời Quý Thương nói đêm qua khi say rượu thì có lẽ Quý Thương bây giờ là chim sợ cành cong. Hai tiếng ‘trai thẳng’ đã bị anh khoanh vào vùng hạn chế mất rồi.
Có chuông tin nhắn, Tiểu Đắng gửi cho Doãn Hạo một số thông tin cá nhân của Dịch Thiếu Thanh mà anh nhờ cậu ta điều tra. Doãn Hạo phóng to hình ảnh đưa cho Quý Thương xem.
Trong hộ khẩu của Dịch Thiếu Thanh cột tên từng sử dụng viết: Hướng Thanh.
“Đúng là anh ta.” khi nhìn thấy hiện trường tử vong của Dịch Thiếu Thanh Quý Thương đã lờ mờ đoán ra như vậy.
Vương Cảnh Bình và giờ là Dịch Thiếu Thanh đúng ra đều là người bị tình nghi trong cái chết của Đinh Tư Tân. Nhưng không có chứng cứ nên chẳng ai tin Quý Thương, cái gọi là ‘bị tình nghi’ vốn chỉ tồn tại trong nhận thức của một mình Quý Thương mà thôi.
Sau mười hai năm liệu có ai đột nhiên biết được sự thật và dùng những cách báo thù trong sách của Quý Thương để trừng phạt từng người trong số họ? Đinh Hằng Viễn ư? Anh ta là người khả nghi nhất nhưng anh ta lại có chứng cứ vắng mặt tại hiện trường quá hoàn hảo.
Doãn Hạo thoát bức ảnh vừa xong rồi tìm trong di động một hồi và chìa máy cho Quý Thương lần nữa.
Đó là bức tranh núi xa Doãn Hạo chụp ở nhà Vương Cảnh Bình khi điều tra vụ án 703, màu hoa hướng dương đã nhạt phai nhưng đó vẫn là bông hoa có màu duy nhất trong tranh. Đinh Tư Tân nói đúng, hoa hướng dương giống hệt mặt trời.
Bức tranh này có được nhắc đến trong tiểu thuyết, Quý Thương cũng còn nhớ rõ. Anh cầm điện thoại rồi nghi ngờ hỏi: “Em chụp ở đâu vậy?”
Doãn Hạo đáp: “Vụ 703, chụp trong nhà Vương Cảnh Bình đấy. Anh ta vẫn luôn giữ bức tranh này.”
Quý Thương cúi đầu nhìn hình ảnh trong điện thoại rồi cười khinh miệt: “Em có biết tại sao trong truyện anh lại để cho Vương Cảnh Bình bị cắt lưỡi không?”
Doãn Hạo nói: “Bởi vì anh ta hèn nhát, nhu nhược. Khi vụ án xảy ra anh ta chỉ chọn đứng nhìn, sau vụ án anh ta lại giữ im lặng, bao che cho thủ phạm.”
Đó đích xác là những gì Quý Thương nghĩ năm đó, giờ đây sau vụ án 703 được nghe nhiều điều về Vương Cảnh Bình từ Doãn Hạo nhưng Quý Thương vẫn không thay đổi ý tưởng ban đầu. Anh thậm chí còn mơ hồ cảm thấy cái lưỡi đó của Vương Cảnh Bình vốn là thừa thãi.
Quý Thương nghĩ có lẽ đó chính là điều giáo sư Hồ Vĩnh Dư muốn nói về cái vùng xám tồn tại trong con người anh.
“Em đưa ảnh này cho anh xem làm gì?” Quý Thương liếc sang Doãn Hạo, không định che giấu suy nghĩ trong lòng mình, “Ý là anh ta đã sám hối suốt mười hai năm qua à? Thậm chí anh ta chọn rời khỏi thế giới này cũng một phần vì sự việc hồi đó hả?”
Doãn Hạo cầm lại điện thoại rồi nhìn Quý Thương: “Anh ta đã trả giá cho sai lầm của mình rồi, với lại lúc đó anh ta chưa đủ mười sáu tuổi.”
“Nhưng không ai được quyền tha thứ thay cho Đinh Tư Tân. Cô ấy lương thiện biết bao, nhạy cảm biết bao. Cô ấy sẵn sàng đối xử tốt với cả những người hầu như không quen biết.”
Doãn Hạo nghĩ đến những từ ngữ tàn nhẫn, đầy kích động Quý Thương dùng trong sách, nghĩ đến nỗi đau đã bị tước da không biết bao nhiêu lần khi Quý Thương viết ra những con chữ ấy… anh đặt bàn tay lên ngực Quý Thương: “Em chỉ muốn nơi này của anh dễ chịu hơn thôi.”
Hình như qua rất lâu sau Quý Thương mới bừng tỉnh, anh mỉm cười.
“Em chịu tin anh là quá đủ rồi, đàn em ạ.” thế rồi Quý Thương thản nhiên vỗ vỗ bàn tay ấp trên ngực mình, phá tan bầu không khí mập mờ bằng một động tác nhẹ tênh xong anh đứng dậy, đi ra phòng khách, “Nào đi thôi, đến lúc tâm sự với đội trưởng Tào rồi.”
Doãn Hạo bất đắc dĩ lắc đầu cười rồi cầm tài liệu lên, theo Quý Thương ra ngoài.
Lúc đi qua sảnh lễ tân họ bị Nghê Hiểu chặn đường. Buổi tối phải nghỉ lại viện dưỡng lão Thường Bình Nghê Hiểu đã được nghe anh chàng Hướng Siêu kể đủ thứ chuyện, cô biết anh trai và chị dâu đối xử với cậu ta không tốt, Hướng Siêu thà ra ngoài làm thêm chứ không muốn về nhà, chuyện đi du học cũng bị người anh trai ngang ngược ngăn cản nên không thành. Thêm nữa hôm đó tận mắt chứng kiến thái độ nanh nọc của Khuông Khiết với Hướng Siêu nên Nghê Hiểu vẫn luôn cảm thấy Hướng Siêu rất là đáng thương.
Quý Thương và Doãn Hạo cũng không tiện tiết lộ quá nhiều, Nghê Hiểu nghe nói Hướng Siêu đã an toàn thì than thở với Quý Thương thêm mấy câu rồi cũng không nói gì nữa.
Hai người đến cục cảnh sát khu vực Táo Lâm vừa kịp để xem một màn kịch.
Đêm trước Dịch Lập Đan, Khuông Khiết và Hướng Siêu đều bị đưa về cục cảnh sát. Sau khi người nhà nhận thi thể cảnh sát tách riêng ba người để thẩm vấn và ghi chép lại toàn bộ những tình tiết trong vụ án liên quan đến họ.
Đến gần sáng thì có kết quả giám định cái bình giữ nhiệt của bé Dịch Hương Tuyết Doãn Hạo gửi đến khoa kỹ thuật hình sự. Kỹ thuật viên làm việc cả đêm, khi có kết quả anh ta vô cùng bức xúc nên vội sang báo cáo với Dương Lộ Minh, lúc đó họ chủ quan không đóng cửa để Dịch Lập Đan từ phòng nghỉ đi ra nghe thấy được.
Sau một đêm, người đàn bà mới đây còn quý phái trang nhã như đã già đi cả chục tuổi. Trên người bà ta vẫn mặc bộ sườn xám màu tím tinh xảo nhưng vải áo đã nhăn nhúm, đường kẻ mắt màu đen nhòe nhoẹt thành một mảng bẩn thỉu trên quầng mắt. Bà ta được hai cô cảnh sát trẻ đỡ đi, trên đường mấy lần bà ta chồm sang túm tóc Khuông Khiết, tay kia vả liên hồi vào mặt cô ta.
“Trên đời sao lại có loại mẹ như mày?! Mày là cái loại mẹ gì?! Con bé mới tí tuổi mà mày nỡ cho nó uống thuốc ngủ!”
Dịch Lập Đan ngồi bệt ra sàn khóc lóc rầm rĩ: “Nhà tôi phải tội nghiệt gì hả giời ơi? Sao lại rước cái giống tai vạ này về!”
Khuông Khiết bụm mặt vùng thoát khỏi cô cảnh sát bên cạnh, cô ta điên cuồng chỉ mặt Dịch Lập Đan mà chửi lại: “Tôi là tai vạ à?! Bà tưởng con bà thì tốt đẹp lắm hay sao? Thằng chó thớ lợ giả tạo không phải giống người! Tiểu Tuyết ở với tôi phải uống thuốc ngủ còn hơn ở với nó!”
“Tao phải xé cái mồm thối thây của mày!!”
Dịch Lập Đan hùng hổ chồm dậy quơ quào hai tay về phía Khuông Khiết nhưng lần này Khuông Khiết tóm được cổ tay bà ta. Gương mặt tấy đỏ của cô ta vằn lên một nụ cười dữ tợn: “Còn bà nữa, con đ* họ Dịch, bà tốt đẹp lắm hả?! Ít ra Tiểu Tuyết nó còn ngủ mê rồi! Còn con bà thì sao, năm ấy con bà chín tuổi rồi đấy! Bà tưởng nó chụp tai chơi điện tử mà không nghe thấy bà làm gì ngay sát vách ư!”
Bốn bề tức thì lặng phắc như vở kịch câm bị hô ngừng diễn. Nhưng chỉ chốc lát sau hai người đàn bà lại lao vào cấu xé nhau. Cuối cùng phải thêm mấy người cảnh sát nữa chạy đến mới lôi được họ ra và đưa vào hai phòng nghỉ độc lập.
Doãn Hạo hỏi thăm Dương Lộ Minh tình hình thẩm vấn, Quý Thương thì lạnh lùng xem màn kịch kia rồi anh thoáng nghe thấy Dương Lộ Minh nhắc đến Hướng Siêu.
“Đội trưởng Dương mới nói gì vậy ạ?” Quý Thương quay sang hỏi lại.
Dương Lộ Minh nhíu mày lắc đầu: “Tôi bảo cậu Hướng Siêu đó vô trách nhiệm, bỏ mặc hai người kia làm loạn ở cục còn cậu ta lại đi lo thủ tục đòi xe. Cái xe đâu quan trọng bằng người nhà phải không? Nhà này bây giờ chỉ còn mình cậu ta là đàn ông mà không chịu ra mặt gánh vác. Cứ thế này đánh nhau đổ máu lại ăn vạ cảnh sát thôi.”
Doãn Hạo vốn chỉ định sang đây xem vụ án có tiến triển gì mới không. Anh nghi ngờ tên đồng lõa đang lẩn trốn có liên quan đến người cắt lưỡi trong vụ án Vương Cảnh Bình nhưng hiện nay vẫn chưa có tin tức gì về kẻ mặc đồ đen chạy trốn khỏi phòng điện. Còn vụ án Dịch Thiếu Thanh thì nhìn bề ngoài đã hoàn toàn sáng tỏ, bên này không còn cần sự hỗ trợ của Doãn Hạo nữa. Doãn Hạo đang tính về trình bày với Tào Vệ Vệ rồi tranh thủ liên kết hai vụ án vào làm một để điều tra sâu hơn.
“Đi thôi, về cục thành phố gặp cục trưởng Tào thôi.” Doãn Hạo cầm tài liệu, huých huých Quý Thương mà người này vẫn đang đứng bần thần một chỗ.
Doãn Hạo gảy gảy những lọn tóc xòa trên trán cho anh, bấy giờ Quý Thương mới sực tỉnh, anh lại hỏi Dương Lộ Minh: “Hướng Siêu làm thủ tục nhận xe bao giờ ạ?”
Dương Lộ Minh đáp: “Hơn mười phút trước, vừa thẩm vấn xong là cậu ta đi làm thủ tục ngay.”
Quý Thương nói: “Tôi nhớ chiếc xe của Dịch Thiếu Thanh đậu trong bãi ngầm ở trung tâm thương mại phải không, cái xe đó đã giám định xong rồi ạ?”
“Không phải xe Dịch Thiếu Thanh lái.” Dương Lộ Minh khoát tay, “Cái xe màu trắng Hướng Tùng Đào đi đến hiện trường kia.”
Mặt Quý Thương chợt cau lại. Lát sau anh mím môi nắm chặt cổ tay Doãn Hạo, “Đi đằng này với anh.”
Doãn Hạo không hỏi gì cả mà để mặc Quý Thương lôi mình ra ngoài.
Dương Lộ Minh cười lẩm bẩm: “Thật là cứ làm rối cả lên, cái anh chàng này.”
Quý Thương lúc ấy mới ra đến cửa liền dừng lại, anh ngoái đầu nói với Dương Lộ Minh: “Đội trưởng Dương ơi phiền đội trưởng gọi cho Hướng Siêu bảo với cậu ta mẹ và chị dâu cậu ta đánh nhau vỡ đầu rồi, nhắn cậu ta đến đây nhanh lên.”
“Hả?” Dương Lộ Minh vội gạt hai người ra, chực chạy sang phòng nghỉ để xem tình hình ra sao, “Đánh nhau vỡ đầu thật à? Hỏng bét rồi…”
Quý Thương vội ngăn ông ta lại rồi ghé tai nói nhỏ: “Phiền cục trưởng Dương phải giữ Hướng Siêu lại bằng mọi giá, nhất định phải giữ cậu ta lại.”
“Hướng Thanh, nhét cái này vào mồm nó đi. Giữ chặt tay nó cho tao.”
“Mẹ mày, bảo mày giữ chân nó chứ ai cho mày sờ hả Trương Sấm? Mày vội đe’o gì!”
“Con ranh nhà quê mà dám kiêu à, bố mày đã chơi những đứa xinh gấp tỉ lần mày cơ. Mày thích lên mặt không, thích lên mặt không!”
“Đợi đấy, để bạn bè với thằng bạn trai mày thấy ảnh mày trần truồng xem còn kênh kiệu được nữa không!”
“Mẹ thằng kia đói ăn à! Không thấy nó gào to thế à? Mày có biết bịt mồm không hay phải để bố mày làm cho mày xem?!”
“…”
Sau đó tất cả âm thanh xa xa dần, chỉ còn lại tiếng chân chạy rầm rập hỗn loạn.
Vương Cảnh Bình có một cái MP4 giống hệt cái này, trong đoạn ghi âm cũng không ai nhắc đến Vương Cảnh Bình nên Quý Thương đoán Vương Cảnh Bình chính là người đã ghi âm. Và cái đêm cứu hỏa đó trong lúc hỗn loạn trời xui đất khiến thế nào cậu và Vương Cảnh Bình đã cầm nhầm MP4 của nhau.
Cả nhà Đinh Hằng Viễn còn ở ngoài mộ, Quý Thương lúc đó giận điên người, cậu chạy bổ sang nhà Ngô Anh Tư mà không suy nghĩ gì cả. Nhưng Quý Thương còn chưa kịp chất vấn Vương Cảnh Bình thì đã bị ai đó ở sau lưng đánh cho ngất xỉu.
Quý Thương thần người nhìn cái chuông gió bay bay ngoài sân thượng, Doãn Hạo nhẹ nhàng siết chặt bàn tay anh như an ủi: “Anh có nói cho Đinh Hằng Viễn không?”
Quý Thương khẽ gật đầu rồi lại cười bất đắc dĩ: “Nhưng sau đó cái MP4 bị tráo thành cái Đinh Hằng Viễn tặng anh lúc đầu. Anh báo cảnh sát, cảnh sát cũng không tìm thấy đoạn ghi âm đó trong MP4 mà lại là một đoạn thu tiếng phim hình sự gần giống như vậy.”
“Cảnh sát nghĩ anh nghe đoạn phim ấy rồi tưởng tượng ra mọi chuyện.”
Quý Thương im lặng hồi lâu, anh còn nhớ rõ thái độ của Đinh Hằng Viễn khi nghe anh nói chuyện này: “Tất cả mọi người đều nghĩ anh nghe nhầm, Đinh Hằng Viễn cũng không tin anh. Nhưng anh biết mình đã nghe được cái gì.”
“Nhưng mà anh không có bằng chứng nào cả. Đinh Tư Tân vừa được chôn cất, đoạn ghi âm kia thì chẳng biết ở đâu, đêm đó nhiều người trong thôn đi cứu hỏa đều xác nhận đã tận mắt thấy khi lửa cháy mấy đứa con trai ở nhà Ngô Anh Tư chạy từ trong nhà ra và lên núi theo dòng người. Chính anh, chính anh cũng gặp Vương Cảnh Bình và Hướng Thanh trên đường. Anh tin chắc mình đã nghe được cái gì trong ghi âm nhưng mà anh sợ… anh sợ đến ngày nào đó có lẽ chính anh cũng sẽ bắt đầu hoài nghi…”
Thế nên Quý Thương ghi lại tất cả câu chuyện thật giả mơ hồ này, bao gồm cả mối tình sớm nở tối tàn của mùa hè năm ấy. Chúng giống như một giấc mơ quá ngọt ngào mà kết thúc tàn nhẫn đến quá vội vàng. Nhiều năm như vậy chẳng biết thứ giằng kéo trong những con chữ của Quý Thương, khiến anh không sao yên lòng được là nỗi buồn thương cho tình cảm đã mất hay là cái chết của Đinh Tư Tân nữa.
Đêm hôm trước hai người chẳng nghỉ ngơi được mấy, Doãn Hạo thì vội đọc truyện, Quý Thương thì từ lúc tỉnh rượu không ngủ được nữa. Gần sáng anh ra đắp chăn cho Doãn Hạo nằm trên salon làm Doãn Hạo thức giấc. Thế là Doãn Hạo quyết định dậy luôn, ngồi nghe Quý Thương kể lại thực tế những đoạn hư cấu trong sách.
Gió sớm mai se se lạnh, Doãn Hạo nhét ly nước ấm vào tay Quý Thương. Mối quan hệ giữa Quý Thương và Đinh Hằng Viễn Quý Thương chỉ kể vắn tắt trong một câu nhưng phần này trong sách lại mô tả rất kĩ càng.
Quý Thương trời sinh thích con trai, Đinh Hằng Viễn lại từng có bạn gái. Theo Phù Uy nói thì người bạn trai Quý Thương mới yêu thời học nghiên cứu sinh đã giấu anh việc mình từng có bạn gái, và vì thế nên Quý Thương lựa chọn chia tay.
Ngẫm lại thái độ chừng mực với Doãn Hạo thường ngày và những lời Quý Thương nói đêm qua khi say rượu thì có lẽ Quý Thương bây giờ là chim sợ cành cong. Hai tiếng ‘trai thẳng’ đã bị anh khoanh vào vùng hạn chế mất rồi.
Có chuông tin nhắn, Tiểu Đắng gửi cho Doãn Hạo một số thông tin cá nhân của Dịch Thiếu Thanh mà anh nhờ cậu ta điều tra. Doãn Hạo phóng to hình ảnh đưa cho Quý Thương xem.
Trong hộ khẩu của Dịch Thiếu Thanh cột tên từng sử dụng viết: Hướng Thanh.
“Đúng là anh ta.” khi nhìn thấy hiện trường tử vong của Dịch Thiếu Thanh Quý Thương đã lờ mờ đoán ra như vậy.
Vương Cảnh Bình và giờ là Dịch Thiếu Thanh đúng ra đều là người bị tình nghi trong cái chết của Đinh Tư Tân. Nhưng không có chứng cứ nên chẳng ai tin Quý Thương, cái gọi là ‘bị tình nghi’ vốn chỉ tồn tại trong nhận thức của một mình Quý Thương mà thôi.
Sau mười hai năm liệu có ai đột nhiên biết được sự thật và dùng những cách báo thù trong sách của Quý Thương để trừng phạt từng người trong số họ? Đinh Hằng Viễn ư? Anh ta là người khả nghi nhất nhưng anh ta lại có chứng cứ vắng mặt tại hiện trường quá hoàn hảo.
Doãn Hạo thoát bức ảnh vừa xong rồi tìm trong di động một hồi và chìa máy cho Quý Thương lần nữa.
Đó là bức tranh núi xa Doãn Hạo chụp ở nhà Vương Cảnh Bình khi điều tra vụ án 703, màu hoa hướng dương đã nhạt phai nhưng đó vẫn là bông hoa có màu duy nhất trong tranh. Đinh Tư Tân nói đúng, hoa hướng dương giống hệt mặt trời.
Bức tranh này có được nhắc đến trong tiểu thuyết, Quý Thương cũng còn nhớ rõ. Anh cầm điện thoại rồi nghi ngờ hỏi: “Em chụp ở đâu vậy?”
Doãn Hạo đáp: “Vụ 703, chụp trong nhà Vương Cảnh Bình đấy. Anh ta vẫn luôn giữ bức tranh này.”
Quý Thương cúi đầu nhìn hình ảnh trong điện thoại rồi cười khinh miệt: “Em có biết tại sao trong truyện anh lại để cho Vương Cảnh Bình bị cắt lưỡi không?”
Doãn Hạo nói: “Bởi vì anh ta hèn nhát, nhu nhược. Khi vụ án xảy ra anh ta chỉ chọn đứng nhìn, sau vụ án anh ta lại giữ im lặng, bao che cho thủ phạm.”
Đó đích xác là những gì Quý Thương nghĩ năm đó, giờ đây sau vụ án 703 được nghe nhiều điều về Vương Cảnh Bình từ Doãn Hạo nhưng Quý Thương vẫn không thay đổi ý tưởng ban đầu. Anh thậm chí còn mơ hồ cảm thấy cái lưỡi đó của Vương Cảnh Bình vốn là thừa thãi.
Quý Thương nghĩ có lẽ đó chính là điều giáo sư Hồ Vĩnh Dư muốn nói về cái vùng xám tồn tại trong con người anh.
“Em đưa ảnh này cho anh xem làm gì?” Quý Thương liếc sang Doãn Hạo, không định che giấu suy nghĩ trong lòng mình, “Ý là anh ta đã sám hối suốt mười hai năm qua à? Thậm chí anh ta chọn rời khỏi thế giới này cũng một phần vì sự việc hồi đó hả?”
Doãn Hạo cầm lại điện thoại rồi nhìn Quý Thương: “Anh ta đã trả giá cho sai lầm của mình rồi, với lại lúc đó anh ta chưa đủ mười sáu tuổi.”
“Nhưng không ai được quyền tha thứ thay cho Đinh Tư Tân. Cô ấy lương thiện biết bao, nhạy cảm biết bao. Cô ấy sẵn sàng đối xử tốt với cả những người hầu như không quen biết.”
Doãn Hạo nghĩ đến những từ ngữ tàn nhẫn, đầy kích động Quý Thương dùng trong sách, nghĩ đến nỗi đau đã bị tước da không biết bao nhiêu lần khi Quý Thương viết ra những con chữ ấy… anh đặt bàn tay lên ngực Quý Thương: “Em chỉ muốn nơi này của anh dễ chịu hơn thôi.”
Hình như qua rất lâu sau Quý Thương mới bừng tỉnh, anh mỉm cười.
“Em chịu tin anh là quá đủ rồi, đàn em ạ.” thế rồi Quý Thương thản nhiên vỗ vỗ bàn tay ấp trên ngực mình, phá tan bầu không khí mập mờ bằng một động tác nhẹ tênh xong anh đứng dậy, đi ra phòng khách, “Nào đi thôi, đến lúc tâm sự với đội trưởng Tào rồi.”
Doãn Hạo bất đắc dĩ lắc đầu cười rồi cầm tài liệu lên, theo Quý Thương ra ngoài.
Lúc đi qua sảnh lễ tân họ bị Nghê Hiểu chặn đường. Buổi tối phải nghỉ lại viện dưỡng lão Thường Bình Nghê Hiểu đã được nghe anh chàng Hướng Siêu kể đủ thứ chuyện, cô biết anh trai và chị dâu đối xử với cậu ta không tốt, Hướng Siêu thà ra ngoài làm thêm chứ không muốn về nhà, chuyện đi du học cũng bị người anh trai ngang ngược ngăn cản nên không thành. Thêm nữa hôm đó tận mắt chứng kiến thái độ nanh nọc của Khuông Khiết với Hướng Siêu nên Nghê Hiểu vẫn luôn cảm thấy Hướng Siêu rất là đáng thương.
Quý Thương và Doãn Hạo cũng không tiện tiết lộ quá nhiều, Nghê Hiểu nghe nói Hướng Siêu đã an toàn thì than thở với Quý Thương thêm mấy câu rồi cũng không nói gì nữa.
Hai người đến cục cảnh sát khu vực Táo Lâm vừa kịp để xem một màn kịch.
Đêm trước Dịch Lập Đan, Khuông Khiết và Hướng Siêu đều bị đưa về cục cảnh sát. Sau khi người nhà nhận thi thể cảnh sát tách riêng ba người để thẩm vấn và ghi chép lại toàn bộ những tình tiết trong vụ án liên quan đến họ.
Đến gần sáng thì có kết quả giám định cái bình giữ nhiệt của bé Dịch Hương Tuyết Doãn Hạo gửi đến khoa kỹ thuật hình sự. Kỹ thuật viên làm việc cả đêm, khi có kết quả anh ta vô cùng bức xúc nên vội sang báo cáo với Dương Lộ Minh, lúc đó họ chủ quan không đóng cửa để Dịch Lập Đan từ phòng nghỉ đi ra nghe thấy được.
Sau một đêm, người đàn bà mới đây còn quý phái trang nhã như đã già đi cả chục tuổi. Trên người bà ta vẫn mặc bộ sườn xám màu tím tinh xảo nhưng vải áo đã nhăn nhúm, đường kẻ mắt màu đen nhòe nhoẹt thành một mảng bẩn thỉu trên quầng mắt. Bà ta được hai cô cảnh sát trẻ đỡ đi, trên đường mấy lần bà ta chồm sang túm tóc Khuông Khiết, tay kia vả liên hồi vào mặt cô ta.
“Trên đời sao lại có loại mẹ như mày?! Mày là cái loại mẹ gì?! Con bé mới tí tuổi mà mày nỡ cho nó uống thuốc ngủ!”
Dịch Lập Đan ngồi bệt ra sàn khóc lóc rầm rĩ: “Nhà tôi phải tội nghiệt gì hả giời ơi? Sao lại rước cái giống tai vạ này về!”
Khuông Khiết bụm mặt vùng thoát khỏi cô cảnh sát bên cạnh, cô ta điên cuồng chỉ mặt Dịch Lập Đan mà chửi lại: “Tôi là tai vạ à?! Bà tưởng con bà thì tốt đẹp lắm hay sao? Thằng chó thớ lợ giả tạo không phải giống người! Tiểu Tuyết ở với tôi phải uống thuốc ngủ còn hơn ở với nó!”
“Tao phải xé cái mồm thối thây của mày!!”
Dịch Lập Đan hùng hổ chồm dậy quơ quào hai tay về phía Khuông Khiết nhưng lần này Khuông Khiết tóm được cổ tay bà ta. Gương mặt tấy đỏ của cô ta vằn lên một nụ cười dữ tợn: “Còn bà nữa, con đ* họ Dịch, bà tốt đẹp lắm hả?! Ít ra Tiểu Tuyết nó còn ngủ mê rồi! Còn con bà thì sao, năm ấy con bà chín tuổi rồi đấy! Bà tưởng nó chụp tai chơi điện tử mà không nghe thấy bà làm gì ngay sát vách ư!”
Bốn bề tức thì lặng phắc như vở kịch câm bị hô ngừng diễn. Nhưng chỉ chốc lát sau hai người đàn bà lại lao vào cấu xé nhau. Cuối cùng phải thêm mấy người cảnh sát nữa chạy đến mới lôi được họ ra và đưa vào hai phòng nghỉ độc lập.
Doãn Hạo hỏi thăm Dương Lộ Minh tình hình thẩm vấn, Quý Thương thì lạnh lùng xem màn kịch kia rồi anh thoáng nghe thấy Dương Lộ Minh nhắc đến Hướng Siêu.
“Đội trưởng Dương mới nói gì vậy ạ?” Quý Thương quay sang hỏi lại.
Dương Lộ Minh nhíu mày lắc đầu: “Tôi bảo cậu Hướng Siêu đó vô trách nhiệm, bỏ mặc hai người kia làm loạn ở cục còn cậu ta lại đi lo thủ tục đòi xe. Cái xe đâu quan trọng bằng người nhà phải không? Nhà này bây giờ chỉ còn mình cậu ta là đàn ông mà không chịu ra mặt gánh vác. Cứ thế này đánh nhau đổ máu lại ăn vạ cảnh sát thôi.”
Doãn Hạo vốn chỉ định sang đây xem vụ án có tiến triển gì mới không. Anh nghi ngờ tên đồng lõa đang lẩn trốn có liên quan đến người cắt lưỡi trong vụ án Vương Cảnh Bình nhưng hiện nay vẫn chưa có tin tức gì về kẻ mặc đồ đen chạy trốn khỏi phòng điện. Còn vụ án Dịch Thiếu Thanh thì nhìn bề ngoài đã hoàn toàn sáng tỏ, bên này không còn cần sự hỗ trợ của Doãn Hạo nữa. Doãn Hạo đang tính về trình bày với Tào Vệ Vệ rồi tranh thủ liên kết hai vụ án vào làm một để điều tra sâu hơn.
“Đi thôi, về cục thành phố gặp cục trưởng Tào thôi.” Doãn Hạo cầm tài liệu, huých huých Quý Thương mà người này vẫn đang đứng bần thần một chỗ.
Doãn Hạo gảy gảy những lọn tóc xòa trên trán cho anh, bấy giờ Quý Thương mới sực tỉnh, anh lại hỏi Dương Lộ Minh: “Hướng Siêu làm thủ tục nhận xe bao giờ ạ?”
Dương Lộ Minh đáp: “Hơn mười phút trước, vừa thẩm vấn xong là cậu ta đi làm thủ tục ngay.”
Quý Thương nói: “Tôi nhớ chiếc xe của Dịch Thiếu Thanh đậu trong bãi ngầm ở trung tâm thương mại phải không, cái xe đó đã giám định xong rồi ạ?”
“Không phải xe Dịch Thiếu Thanh lái.” Dương Lộ Minh khoát tay, “Cái xe màu trắng Hướng Tùng Đào đi đến hiện trường kia.”
Mặt Quý Thương chợt cau lại. Lát sau anh mím môi nắm chặt cổ tay Doãn Hạo, “Đi đằng này với anh.”
Doãn Hạo không hỏi gì cả mà để mặc Quý Thương lôi mình ra ngoài.
Dương Lộ Minh cười lẩm bẩm: “Thật là cứ làm rối cả lên, cái anh chàng này.”
Quý Thương lúc ấy mới ra đến cửa liền dừng lại, anh ngoái đầu nói với Dương Lộ Minh: “Đội trưởng Dương ơi phiền đội trưởng gọi cho Hướng Siêu bảo với cậu ta mẹ và chị dâu cậu ta đánh nhau vỡ đầu rồi, nhắn cậu ta đến đây nhanh lên.”
“Hả?” Dương Lộ Minh vội gạt hai người ra, chực chạy sang phòng nghỉ để xem tình hình ra sao, “Đánh nhau vỡ đầu thật à? Hỏng bét rồi…”
Quý Thương vội ngăn ông ta lại rồi ghé tai nói nhỏ: “Phiền cục trưởng Dương phải giữ Hướng Siêu lại bằng mọi giá, nhất định phải giữ cậu ta lại.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất