Dị Thế Lưu Đày

Chương 96: Người lùn da mặt dày? Nguyên Chiến sinh bệnh?

Trước Sau
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn



“Tình huống anh thế này là bệnh đấy, tên bệnh là hội chứng đói khát đụng chạm da thịt, là loại bệnh mà những người thiếu thốn tình thương từ nhỏ hay mắc phải.”Nguyên Chiến cùng Nghiêm Mặc đi tới chỗ đám người lùn.

“Đại Trạch đã tiếp cận bọn chúng hơn hai lần, nhưng ngôn ngữ của chúng khác chúng ta, cậu thử xem có không nghe hiểu chúng nói gì không.” Nguyên Chiến nhìn vũ khí trong tay đám người lùn đều rủ xuống, hơi nâng tay lên một chút rồi phẩy xuống.

Mưa to cản trở tầm nhìn, nên dũng sĩ chuyên môn phụ trách truyền tin của thủ lĩnh theo sát phía sau Nguyên Chiến, vừa thấy Nguyên Chiến ra thế tay như vậy, lập tức thu lại cây giáo đang chỉa về phía người lùn, sửa lại thành dựng giáo thẳng đứng, những người phía sau thấy anh ta như vậy liền làm theo, cứ thế, một người rồi một người thu giáo lại.

Lãng Lãng nói với trưởng lão Tra Tra đứng bên cạnh: “Đó, ta nói bọn hắn không có địch ý mà.”

Trưởng lão Tra Tra trợn trắng mắt.

Lãng Lãng bỗng nhiên vươn tay chỉ về phía Nghiêm Mặc: “Người kia chắc chắn có địa vị khác những người còn lại, thứ cậu ta đang ngồi rất thú vị, ta cũng muốn có một cái.”

“Anh muốn mọi người phải nâng anh đi? Nằm mơ!” Trưởng lão Tra Tra từ chối phũ phàng.

“Nhưng nó cho ta một gợi ý lớn, chúng ta có thể cải tạo thứ này một chút, dùng nó để nâng thức ăn, nâng con mồi, nâng người bị thương, còn có thể dùng nó để vận chuyển vật nặng. Ông có nghĩ bọn hắn sẽ cho ta một vật như vậy không?”

“Tộc trưởng! Hiện giờ không phải lúc để suy nghĩ những chuyện đó, bọn hắn tới kìa!”

Nhìn đám người khổng lồ giẫm sình lầy đi đến cái ụ đất nơi bọn họ đang đứng, Lãng Lãng quay đầu lại hô một tiếng.

Nhưng người già hay bệnh tàn của tộc Mạc Mạc nghe thấy liền lui xuống phía sau cùng của đội ngũ.

Mà những người lùn đang ngồi dưới đất cũng đứng lên hết, một số vây quanh tộc trưởng, một số khác thì vây quanh những tộc nhân không có sức chiến đấu.

Nguyên Chiến giơ tay.

Đoàn người dừng bước. Qua một thời gian dài huấn luyện, hiện tại những dũng sĩ tộc A Ô đã học được cách truyền đạt và chấp hành mệnh lệnh nhanh nhất trong thời tiết ác liệt, cho nên dù hiệu lệnh dừng bước tới đột ngột, nhưng bọn họ cũng không xuất hiện cảnh tượng người sau tông người trước, loạn thành một cục.

Hai bên cách nhau chừng mười thước.

Dù mưa to cản trở tầm nhìn, nhưng Nghiêm Mặc vẫn lờ mờ ước chừng được số lượng người lùn, có khoảng hai trăm người xuất hiện ở đây.

Lãng Lãng đi ra từ vòng vây của các tộc nhân, trưởng lão Tra Tra và hai chiến sĩ khác cũng theo sát phía sau.

Nguyên Chiến cũng đi ra, hộ vệ và dũng sĩ thì không động đậy, trước khi đến đây bọn họ đã được thủ lĩnh ra lệnh, hết thảy đều lấy bảo hộ tư tế đại nhân làm chủ.

Lãng Lãng ngửa đầu nhìn Nguyên Chiến đi sang đây, lớn tiếng nói: “Này, người khổng lồ, anh đừng có qua đây, ta không muốn nói chuyện với cái giò của anh!”

Đây là lần đầu tiên Nguyên Chiến giao lưu với người lùn, hắn nghe tên người lùn cường tráng đứng đằng trước nói gì đó với mình, nhưng hắn không hiểu, hắn dùng tiếng Cửu Nguyên lớn tiếng nói: “Lũ người lùn kia, các người từ đâu tới? Tới đây làm gì?”

Nghiêm Mặc ở phía sau nghe thấy lời Nguyên Chiến nói, khóe miệng run rẩy một chút, có lẽ sau khi trở về hắn nên đưa việc dạy thủ lĩnh đại nhân của bọn hắn thế nào là ngôn ngữ nghệ thuật lên làm công tác hàng đầu quá, có điều đám người lùn kia ăn nói cũng chả có tý văn minh nào.

May là đám người lùn ấy không hiểu Nguyên Chiến nói gì.

Lãng Lãng tỏ vẻ nói chuyện không hiểu, không thể câu thông thật khổ, dưới cơn mưa đáng chết này, gã muốn dùng tranh vẽ để diễn giải ý mình cũng khó.

Nguyên Chiến đang đợi, xem xem đối phương có tộc vu hay nhân vật như Mặc không.

Lãng Lãng suy xét đến việc mình tới là để tìm kiếm sự trợ giúp, nên đành phải tiếp tục huơ tay huơ chân nói: “Người khổng lồ, bọn ta hy vọng có thể lên ‘núi’ của các người trú mưa, để trao đổi, bọn ta sẽ đưa mấy cây lược cho các người. Đó, xem mớ tóc tai lộn xộn của mấy người kìa, mưa to càng làm chúng nó rồi beng.”

Quả nhiên các chủng tộc có ngôn ngữ phong phú và lưu loát đều không được… chất phác cho lắm. Nghiêm Mặc nghĩ thầm trong lòng, chỉ với mấy cây lược mà muốn dùng làm phí dừng chân cho hơn hai trăm người, này không phải là khôn khéo nữa, mà là giảo hoạt, đám người lùn đó nói như vậy là đang nhân cơ hội tra xét xem điểm mấu chốt của bọn hắn nằm ở đâu, thuận tiện mượn chuyện này thử nghiệm chỉ số thông minh của bọn hắn một chút chăng?

Hành vi của đám người lùn làm hắn nghĩ đến việc các quốc gia tiên tiến phái người đến những bộ lạc nguyên thủy thám hiểm ở thế giới cũ, dùng một chiếc bật lửa với vỏ bọc bằng nhựa đổi một đống đá quý có giá trị liên thành.

Có lẽ trong mắt của những người nguyên thủy đó, giá trị của một chiếc bật lửa bằng nhựa cao hơn những khối đá quý không thể ăn cũng không thể dùng đó, nếu đổi thành hắn khi vừa mới tới đây, cho dù là hiện tại, hắn cũng đồng ý dùng một đống đá màu sắc đẹp đẽ đổi một chiếc bật lửa bằng nhựa hữu dụng.

Nhưng vấn đề là, hắn không phải người nguyên thủy cái gì cũng không biết, giá trị quan của hắn đã thành hình, cho nên khi nghe thấy có người muốn dùng mấy cây lược làm phí dừng chân cho hơn hai trăm người, hắn nhịn cười đến mức suýt tý thì tắt thở —— hắn bị đám người thổ này xem là đồ ngu sao?

Nguyên Chiến nhìn ra vẻ cười nhạo trên mặt tư tế đại nhân của mình, nhưng không thấy tư tế của mình mở miệng, hắn không rõ Mặc có hiểu lũ người lùn đó nói gì không, hay đang có tính toán khác, cuối cùng hắn chọn tạm thời giữ im lặng.

Một đám người khổng lồ trầm mặc đứng trước mặt mình, tươi cười chẳng hề có, trời còn đổ mưa to, lạnh như băng, Lãng Lãng và mấy người lùn khác tỏ vẻ, áp lực thật lớn.

“Được rồi, ta còn tưởng các người thông minh, nhưng biểu hiện của các người hiển nhiên chỉ là một đám ngu si không biết cách diễn đạt và giao tiếp.” Lãng Lãng thở dài, lấy xuống chiếc lược được cài trên tóc, âu yếm chiếc lược một hồi rồi đi lên trước vài bước, giơ tay đưa cho Nguyên Chiến.

Nguyên Chiến cầm chiếc lược, tùy ý nhìn một cái. Thứ Mặc gọi là lược này thoạt nhìn tinh xảo hơn so với chiếc lần trước nhặt được, răng lược đều nhau, lớp bên ngoài bóng loáng, lưng lược được khắc hình thực vật dây leo rất tinh xảo.

“Này, thấy chưa? Thích không? Tỏ vẻ chút đi! Các người muốn nhiều hơn nữa không?” Lãng Lãng lau nước mưa trên mặt, nóng vội hỏi.

Nguyên Chiến cài cây lược lên đai lưng của mình. Chờ khi tóc Mặc dài, cái lược này có thể dùng đến. Sau đó hắn tiếp tục im lặng nhìn Lãng Lãng.

“Ê! Người khổng lồ, anh không thể cứ lấy lược của ta mà chẳng tỏ vẻ gì hết như vậy!” Lãng Lãng nhảy lên, còn phất phất tay: “Ê, nói chuyện coi, vừa rồi chẳng phải anh biết nói à? Trời ạ, chẳng lẽ các người không có địch ý, nhưng đầu các người lại như cục đá!”

Lãng Lãng quay đầu lại, khổ sở nói với đám người trưởng lão Tra Tra: “Tên ngu si kia lấy lược của ta rồi, còn không trả lại cho ta, chúng ta phải tuyên chiến với bọn hắn à?”

Trưởng lão Tra Tra rất muốn che mặt, tỏ vẻ mình không quen biết gì người này, ông thật sự rất muốn đổi một tộc trưởng bình thường hơn một chút, nhưng các trưởng lão khác và tộc nhân lại không đồng ý.

Khi các người lùn không biết nên làm thế nào cho phải, thì một trưởng lão khác đi ra từ trong đám người.

Trưởng lão Tra Tra nhìn thấy người này, liền thở phào một cái, trong tộc vẫn còn một người tương đối đáng tin có thể quản được tộc trưởng.

“Tổ vu đại nhân.” Lãng Lãng và trưởng lão Tra Tra cùng hành lễ với vị trưởng lão này, tổ vu là sự tồn tại đặc biệt nhất trong tộc người lùn bọn họ, tuy cô cũng là trưởng lão, nhưng tộc trưởng và các trưởng lão khác đều rất tôn kính cô.

Tổ vu trưởng lão với mái tóc thật dài được thắt bím là một nữ người lùn có diện mạo rất xinh đẹp, đẹp theo kiểu thanh tú, cô gật đầu với Nguyên Chiến, đưa tấm ván gỗ vừa khắc xong cho Nguyên Chiến, sau đó giương mắt nhìn Nghiêm Mặc đang ngồi trên ghế.

Tổ vu trưởng lão siết hai nắm tay, tay trái ở trên, tay phải ở dưới, hai tay chạm vào nhau, rồi đặt trước ngực, đồng thời còn gật đầu với Nghiêm Mặc, đây là lễ nghi của tộc người lùn.

“Vu giả tôn kính, thần lực của ngài ngay cả nước mắt của Thủy Thần cũng không thể che chắn. Ta là tổ vu của tộc Mạc Mạc, Tạp Đế.”

Nghe đi, đây mới là lời dạo đầu khi hai ‘nước’ kết giao nên nói! Nghiêm Mặc ngồi thẳng lưng dậy, dùng quyền phải đấm lên ngực trái, gật đầu đáp lễ, đồng thời nhìn về phía người lùn cao chưa đến một mét.

Đối phương nói rằng có thể cảm giác được thần lực của hắn là sao? Vì sao Tạp Đế lại bỏ qua Nguyên Chiến, trực tiếp nói chuyện với hắn? Bởi vì bọn họ đều là vu giả ư?

Thấy Nghiêm Mặc chỉ đáp lễ chứ không mở miệng, Tạp Đế có hơi thất vọng, cô không trông mong gì tộc vu của người khổng lồ có thể nghe hiểu những gì cô nói, nhưng cô hy vọng đối phương có thể chủ động tỏ vẻ một chút.

“Trước khi tuyết tan, linh hồn tổ tiên đã báo cho ta, nơi Sơn Thần xuất hiện huyết mạch của thần, nguy hiểm đang đến gần, tham lam nuốt chửng tất cả. Lúc ấy ta cho rằng linh hồn tổ tiên nói cho chúng ta biết, nguy hiểm tới từ huyết mạch của thần. Nhưng không lâu sau đó, khi lũ quái vật tập kích tộc ta, ta mới biết nguy hiểm là chỉ chúng nó. Khi ta lần nữa cần xin giúp đỡ từ linh hồn của tổ tiên, bọn họ liền chỉ về hướng này. Vu giả tôn kính, tộc của ta tìm các người cầu xin trợ giúp, nếu các người nguyện ý trợ giúp cho chúng ta vượt qua thời kỳ khó khăn này, tộc ta chắc chắn sẽ báo đáp các người.”

Tạp Đế nghĩ nếu đối phương nghe không hiểu, vậy thì cứ nói thật, như thế sẽ khiến lời thỉnh cầu của cô thoạt nhìn chân thành và tha thiết hơn.

Linh hồn tổ tiên? Vậy là tổ vu của tộc người lùn có thể gọi hồn của tổ tiên? Trên đời này thật sự có quỷ hồn ư? Hay là thể năng lượng của ý thức nào đó?

Nghiêm Mặc cẩn thận suy nghĩ lời của Tạp Đế, muốn moi thêm nhiều tin tức về năng lực của vị tổ vu này và tộc người lùn.



Theo như Tạp Đế nói, điều linh hồn tổ tiên của tộc người lùn báo không giống như tiên đoán, mà giống như bọn họ nói ra những sự vật đã nhìn thấy, cùng trọng điểm về an nguy của tộc người lùn cho vị tổ vu này, sau đó để mặc vị tổ vu này phân tích và giải đáp.

Nguyên Chiến cũng đã xem nội dung khắc trên tấm ván gỗ, đó là những nét bút đơn giản mà rõ ràng. Vẽ một đám người lùn đi vào thành, một người lùn đưa thứ gì đó cho người khổng lồ, mà trong tay người khổng lồ đã cầm một ít trái cây và vài vật phẩm kỳ quái.

Nguyên Chiến đi về bên cạnh Nghiêm Mặc, đưa tấm ván gỗ cho hắn.

Nghiêm Mặc cúi đầu nhìn, rồi lại ngẩng đầu nhìn Tạp Đế và đám người lùn.

“Chắc là bọn chúng muốn trao đổi với chúng ta, để chúng ta thu lưu bọn chúng. Trước kia ở bộ lạc Nguyên Tế cũng có chuyện tương tự, thông thường bọn tôi sẽ yêu cầu đổi thức ăn hoặc nô lệ, có điều… một đám nô lệ lùn? Bọn chúng nhỏ như vậy thì có thể làm được gì?” Giọng điệu Nguyên Chiến đầy vẻ chán ghét: “Cậu có nghe hiểu bọn chúng nói không?”

“Hiểu. Anh đừng khinh thường người lùn, những thứ được ‘nén’ lại đều là tinh hoa đó.”

“Cái gì?” Nguyên Chiến nghe không hiểu.

Nghiêm Mặc cũng không giải thích, hắn bảo hộ vệ nâng hắn đến gần đám người lùn một chút, giọng hắn không có lớn đến mức có thể truyền đi trong mưa xa như vậy.

Lúc nhìn thấy một người khổng lồ kỳ quái, thiếu niên không giống thiếu niên, cụ già không giống cụ già ngồi trên thứ cũng kỳ quái không kém, đến gần bọn họ, đám người lùn nhìn nhau, có người còn khe khẽ nói.

Trưởng lão Tra Tra cung kính hỏi Tạp Đế: “Tổ vu đại nhân, người nọ là tộc vu của tộc người khổng lồ sao?”

“Có thể lắm, địa vị của hắn trong những người khổng lồ đó rất cao, nhưng hắn thoạt nhìn lại không cường tráng như những người khổng lồ khác, vậy nếu hắn không phải tộc trưởng thì chính là tộc vu, ít nhất cũng là trưởng lão.” Tạp Đế nói ra phân tích của mình.

Lãng Lãng dùng ánh mắt nóng bỏng nhiệt tình nhìn Tạp Đế, ngoài miệng lại đứng đắn nói: “Đám người khổng lồ đó nhìn hình ngài vẽ chắc hẳn sẽ hiểu ý chúng ta, ngài có nghĩ bọn hắn sẽ đồng ý không?”

“Không biết, tiếc là ngôn ngữ của chúng ta và bọn hắn không giống nhau, muốn giao tiếp còn phải tốn chút thời gian.”

Tra Tra lo lắng nhìn các tộc nhân: “Thân thể chúng ta tuy rằng cường tráng, nhưng đứng trong mưa một thời gian dài như vậy, ta sợ bọn nhỏ sẽ sinh bệnh.”

“Tôi cũng rất lo lắng cho bọn nhỏ của các người.” Một giọng nói dễ nghe đột nhiên truyền vào tai các người lùn.

Tạp Đế, Lãng Lãng và trưởng lão Tra Tra cùng giật mình, xoay người nhìn về phía Nghiêm Mặc.

Mấy người lùn vốn đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau, nghe thấy câu nói đó cũng khiếp sợ ngẩng đầu lên.

Nghiêm Mặc rất tự giác điều chỉnh cho giọng nói của mình càng thêm ôn hòa: “Cho nên chúng ta vào thành tránh mưa đi, tôi nghĩ mọi người lúc này nhất định rất muốn có một nơi an toàn, khô ráo, ấm áp để khôi phục nhiệt độ cơ thể, tốt nhất còn có thể có một chén canh thịt nóng hổi nhỉ?”

Đám người lùn có không ít tên nuốt nước bọt, bọn họ đã suốt một ngày không ăn được thứ gì.

Lửa, canh nóng, nơi trú mưa, đó là thứ mà hiện tại bọn họ khát cầu nhất.

“Cậu cậu cậu… có thể hiểu bọn ta nói gì ư? Cậu còn biết nói tiếng của bọn ta? Không, phát âm của cậu không giống, nhưng vì sao ta có thể hiểu cậu đang nói cái gì?” Tạp Đế khiếp sợ mở to mắt.

Những người lùn khác cũng không thể tin được.

Các dũng sĩ tộc A Ô thấy dáng vẻ khiếp sợ của đám người lùn, liền ưỡn ngực, trong lòng đầy kiêu ngạo. Bọn hắn nghe không hiểu, nhưng bọn hắn có thể nhìn ra ý của đối phương qua vẻ mặt.

Nguyên Chiến cười đắc ý, tư tế như vậy chỉ có hắn mới có! Đại Địa Chi Thần nhất định là thấy hắn thật thuận mắt, mới có thể để hắn nhặt được Mặc.

Nghiêm Mặc mỉm cười: “Bởi vì tôi là tư tế của bộ lạc Cửu Nguyên. Tạp Đế trưởng lão tôn kính, tôi biết cô có rất nhiều vấn đề muốn nói, tôi cũng vậy, trước tiên chúng ta trở về thành sắp xếp đã, bộ lạc vừa mới xây, bên trong vẵn còn rất đơn sơ, nhưng sắp xếp chỗ ở cho mọi người thì vẫn phải có.”

Đây là chỗ tốt đầu tiên khi xây một tòa thành lớn như vậy, bất chợt có một lượng khách đông tới chơi cũng không đến mức không có chỗ ở, chia vài tháp vọng và trạm gác cổng thành cho khách, hơi chen chúc nhau một chút nhưng cũng đủ để hai trăm người lùn vào ở, tuyệt đối không thành vấn đề.

Đêm đó, tổn cộng hai trăm lẻ sáu người lùn dưới sự sắp xếp của Nghiêm Mặc ở trong tháp vọng và trạm gác cổng thành Bắc.

Tộc người lùn biết Nghiêm Mặc có thể nghe hiểu bọn họ nói, liền không giấu diếm nữa. Bởi vì khi bọn họ cho rằng đối phương không hiểu mình nói gì đã tiết lộ rất nhiều thứ rồi.

Nghiêm Mặc biết được toàn bộ quá trình gặp nạn đến khi chạy nạn của tộc người lùn từ miệng tộc trưởng Lãng Lãng và tổ vu Tạp Đế.

Đầu tiên là Tạp Đế câu thông với linh hồn tổ tiên, được nhắc nhở rằng có nguy hiểm, bọn họ chuẩn bị, nhưng bởi vì không biết nguy hiểm đến từ nơi nào, cũng không biết ai sẽ mang đến nguy hiểm cho bọn họ, điều này khiến bọn họ không chuẩn bị đầy đủ được.

Sau khi mùa đông đến, một đàn quái vật đói khát tiến vào rừng, chúng nó thích ăn thịt, thỉnh thoảng bắt được vài người lùn, chúng nó bắt đầu theo dõi tộc Mạc Mạc sinh sống ở mé bìa rừng, mà lũ quái vật này chẳng những có thể leo cây, còn có thể đào hang, năng lực học tập rất mạnh, thấy tộc Mạc Mạc dùng giáo gỗ làm vũ khí, chúng nó cũng bắt chước làm ra.

Sau đó, các người lùn trốn tới khu rừng bên cạnh, vừa chống cự những cuộc tập kích của lũ quái vật, vừa ra ngoài tìm kiếm thức ăn. Lúc này Tạp Đế lại lần nữa kêu gọi linh hồn tổ tiên, nhận được gợi ý nên chạy trốn về phía đông bắc. Vì thế các người lùn tốn rất nhiều thời gian đào địa đạo băng qua khu rừng bên cạnh chạy về phía đông bắc, bọn họ đào suốt một tháng trong mùa đông, để đánh lừa lũ quái vật háu ăn đó, trong một tháng ấy bọn họ phải đào không ít địa đạo ngắn.

Lại sau đó, kỳ mưa to đến, hang động dưới nền đất bị ngập nước, nước không thể thoát, các người lùn phải rời khỏi địa đạo ẩn nấp của mình, trèo lên cây, người lùn cho rằng trong kỳ mưa to lũ quái vật sẽ đi trốn mưa, nhưng ai ngờ lũ quái vật ấy vẫn đánh lén bọn họ.

Rơi vào đường cùng, người lùn chỉ có thể tạm thời từ bỏ ngôi nhà của mình, sau khi thương lượng, bọn họ chia làm hai nhóm, một nhóm trốn sâu vào rừng tìm kiếm sự trợ giúp từ tộc người lùn khác, nhóm còn lại thì dụ dỗ đám quái vật đuổi theo, đồng thời lợi dụng địa đạo đã đào trước đó chạy ra khỏi khu rừng nọ, tiến vào thảo nguyên.

Tối hôm sau, Nguyên Chiến bận rộn một ngày trở về hỏi Nghiêm Mặc: “Hang động mà bọn họ dùng để chạy nạn tới đây có phải đã dùng phương pháp đặc biệt nào đó lấp kín rồi hay không? Tối hôm qua tôi tăng mạnh phòng thủ và tuần tra, nhưng đến bây giờ vẫn không thấy lũ quái vật đó đuổi tới.”

“Điều này tôi đã hỏi bọn họ rồi.” Nghiêm Mặc nói: “Tạp Đế không nói với tôi tộc người lùn giỏi về đào hang, nhưng cô ta bảo chúng ta yên tâm, nói rằng đường hầm bọn họ đào sẽ tự động lấp kín, lũ quái vật đó không thể tìm tới nơi này.”

“Nếu vậy, bọn họ ở trong rừng sao lại không có cách thoát khỏi lũ quái vật, một hai phải chạy tới nơi này?”

Nghiêm Mặc giơ ngón tay cái lên với hắn: “Vấn đề này tôi cũng đã hỏi, Tạp Đế nói bọn họ lấp hang thì nhanh, nhưng đào hang thì chậm. Hang mà bọn họ dùng để chạy tới nơi này phải tốn hơn nửa cái mùa đông mới đào thông được. Hơn nữa tôi cảm thấy bọn họ không thể đào sâu vào trong rừng, ngoại trừ việc dưới lòng đất rễ cây chằng chịt, muốn không đá động đến rễ cây mà vẫn có thể đào hang là rất khó, cũng có thể do bọn họ không muốn dẫn lũ quái vật đó tới chỗ ở của tộc người lùn khác.”

Nguyên Chiến tỏ vẻ hắn sẽ tiếp tục quan sát tộc người lùn, cũng bảo Nghiêm Mặc lưu ý về bí mật đào hang của bọn họ nhiều hơn.

Đám người lùn cho rằng mình đã rất thành khẩn khi nói ra hết thảy, nhanh chóng vứt bỏ những ngại ngùng và kín đáo của một người khách, ngày thứ ba, bắt đầu đi dạo khắp nới trong thành Cửu Nguyên.

“Đây là cái gì?” Trưởng lão Tra Tra gấp không chờ nổi hỏi.

“Thành trì.”

Lãng Lãng: “Dùng để làm gì?”

“Dùng để bảo hộ chỗ ở của cư dân và phòng thủ ngoại địch.”

Tạp Đế hỏi nhiều hơn: “Vì sao lại xây như vậy? Lối ra này để làm gì? Cái gọi là tháp vọng và trạm gác cổng thành xây như thế nào? Chỉ dùng gạch chồng lên là được rồi ư? Vì sao tường thành lại dày và cao như vậy? Còn nữa, con sông đào bảo vệ thành…”

Nghiêm Mặc trả lời mắc mệt, trực tiếp nói đây là bí mật của bộ lạc, làm vẻ mặt ‘tiếc quá, tôi không thể tiết lộ’.

“Tư tế đại nhân, xin trả lời một vấn đề nữa! Các người dùng vật liệu gì vậy? Vì sao lại kiên cố đến thế?” Đức Đức và Cách Cách càng không biết khách sáo là gì, trực tiếp cầm cái cuốc chim của lũ quái vật đập lên mặt tường.

Nghiêm Mặc thì nhướng mày, hộ vệ thì giận dữ.

Các dũng sĩ tộc A Ô đi tuần vừa lúc nhìn thấy, xông lên túm cổ Đức Đức và Cách Cách.

Các dũng sĩ tộc A Ô rất phẫn nộ, trưởng lão Tra Tra che mặt, Lãng Lãng và Tạp Đế quay đầu làm như không thấy, Nghiêm Mặc hiền lành nói: “Có đánh thì đánh nhẹ một chút, dược liệu rất trân quý.”

Thế là, các dũng sĩ tộc A Ô đang tức giận vì Đức Đức và Cách Cách dám có ý đồ phá hư tường thành liền ‘nhẹ nhàng’ đánh hai người lùn một trận.

Người lùn tuy bị đánh, nhưng bọn họ vẫn tràn ngập hứng thú và đầy nhiệt tình với tòa thành, ngay cả mưa to bên ngoài cũng không thể ngăn cản bước chân thăm thú của bọn họ, càng đừng nói đến việc chỉ bị trầy da một chút.

Bởi vì tòa thành mới được xây, bên trong chưa có gì cả, Nghiêm Mặc cũng không sợ bọn họ thấy thứ gì không nên thấy, liền để mặc bọn họ tham quan nghiên cứu.



Từ khi tiếp xúc và trò chuyện với người lùn, hắn phát hiện những người lùn này tuy quá mức tự nhiên như người trong nhà, nhưng đúng là không phải thông minh bình thường, tuy chưa đạt tới đẳng cấp học một biết mười, nhưng Nghiêm Mặc thật sự cảm thấy nói chuyện với bọn họ dễ nói chuyện với người tộc A Ô.

Khi các người lùn tham quan và nghiên cứu bộ lạc Cửu Nguyên, thì cư dân của bộ lạc Cửu Nguyên và Nghiêm Mặc cũng quan sát bọn họ.

Dần dà, Nghiêm Mặc có một suy nghĩ. Một ngày nọ, hắn bảo Ô Thần và Mãnh cố ý thảo luận cách xây cầu treo ngay trước mặt người lùn, mô hình lần trước bọn họ làm đã thất bại, đây là lần thứ hai chỉnh sửa và thử nghiệm. Mà khi Cách Cách và Đức Đức đi ngang qua, không ngoài dự đoán, hai người bọn họ liền bị cây cầu treo mới mẻ này hấp dẫn, bu lại rất nhanh.

Ô Thần bỗng nhiên có cảm giác nguy hiểm, nó càng thêm chăm chỉ học tập, tự động giảm bớt giờ nghỉ ngơi và giờ rèn luyện, cơ hồ là mất ăn mất ngủ nghiên cứu phương pháp xây cầu treo, muốn tìm ra được phương án trước khi đám người lùn nọ tìm ra.

Thằng nhóc đệ tử duy nhất này của Nghiêm Mặc vừa có điểm bất thường là hắn nhận ra ngay, nhanh chóng ngăn cản hành vi ép buộc bản thân không chút lý trí này của nó lại.

“Sở trường của nhóc không nằm ở phần này, lúc trước là do anh thiếu nhân lực, nên mới bảo nhóc và Mãnh phụ trách việc này. Nhưng điều này giống như việc Mãnh thích hợp làm một chiến sĩ và người lãnh đạo hơn, thì nhóc cũng vậy, nhóc thích hợp làm một nhà quản lý, giỏi về phụ trợ trong y học và số học, mà muốn làm một nhà quản lý giỏi, thì vũ lực cũng không thể thiếu. Nhớ kỹ, về sau dù là làm chuyện gì, nhóc phải cam đoan giấc ngủ, ba bữa ăn và khóa huấn luyện chiến sĩ mỗi ngày đều đầy đủ, nếu nhóc không làm được, hoặc lại làm ra hành vi mất bình tĩnh như thế này, thì anh sẽ vứt nhóc xuống hồ Thanh Uyên cho người cá ăn!”

Ô Thần nghiêm túc gật đầu, sau đó cười rộ lên trông thật ngu ngốc. Sư phụ đang quan tâm nó!

Nghiêm Mặc giơ tay vỗ nhẹ lên trán nhóc đệ tử ngu xuẩn một cái, chờ khi bàn tay chạm vào trán Ô Thần hắn mới nhớ tới vụ trừng phạt của mình còn chưa kết thúc, nhưng muốn thu tay lại thì đã không kịp nữa rồi.

Ô Thần cảm thấy cả người lại lần nữa chìm trong thứ cảm giác ấm áp và thoải mái cực kỳ, rất nhanh sau đó, mệt mỏi tích lũy mấy ngày nay biến mất toàn bộ.

“Sư phụ!” Ô Thần cảm động đến mức nước mắt lưng tròng.

Nghiêm Mặc cũng muốn khóc, lại lãng phí một lần! Mà điều làm Nghiêm Mặc không ngờ tới là, hắn không chỉ lãng phí một cơ hội giả làm thần côn và ban ân, mà đệ tử ngu ngốc của hắn còn thuận tiện ‘chơi’ hắn một phen.

Mấy ngày nay Ô Thần có gì đó bất thường, Nguyên Chiến cũng phát hiện ra, nhưng bây giờ khi hắn thấy thằng nhóc con mới sáng sớm còn mệt mỏi u ám nay đã tràn trề sức sống, hớn ha hớn hở, đi đường cũng không còn kéo lê bước chân nữa, vành mắt cũng không còn thâm đen.

Ô Thần thấy Nguyên Chiến, lập tức đứng lại hành lễ.

“Nhóc mới từ chỗ Mặc về à?” Nguyên Chiến hỏi nó.

“Dạ.” Ô Thần thành thật đáp, nó khá là sợ Nguyên Chiến, nghe hắn hỏi, lập tức khai hết những lời nên nói lẫn không nên nói, xong, nó còn không quên chọc cho sư phụ mình một dao, bày ra vẻ mặt cảm động: “Sư phụ thật tốt với con, trong thời gian ngắn như vậy đã chúc phúc cho con hai lần, ngài ấy bảo con đừng nói ra ngoài, con đương nhiên sẽ không nói!” Có điều nói cho thủ lĩnh đại nhân chắc là không tính.

Vừa rồi Nguyên Chiến cũng chỉ hoài nghi mà thôi, không ngờ…! Siết chặt thanh giáo trong tay, làm thân giáo hơi hơi biến dạng mới có thể nhịn xúc động muốn đá thằng nhãi vừa chiếm được của hời cực to đang đứng trước mặt mình bay khỏi tường thành.

Cùng ngày hôm đó, Nghiêm Mặc phát hiện Nguyên Chiến cũng bắt đầu trở nên bất thường.

Kế tiếp là Cách Cách và Đức Đức, đám người lùn lại phát hiện Nghiêm Mặc tự mình dạy học cho bọn nhỏ tộc A Ô, rất nhiều tên không mời mà đến, da mặt siêu dày cầm theo một phiến đá và một cây bút than chen vào ‘phòng học’.

Bọn nhỏ và thiếu niên tộc A Ô mới đầu rất xa lánh họ, ngôn ngữ không thông cũng là nhân tố khiến hai bên phát sinh nhiều hiểu lầm, chỉ mới dăm ba bữa đã đánh lộn không ít lần.

Tộc trưởng Lãng Lãng và các vị trưởng lão người lùn tỏ vẻ con nít thì phải hoạt động nhiều, hoạt động nhiều thì đầu óc mới phát triển, mà trong xã hội này, ‘hoạt động’ đó bao gồm cả việc đánh nhau. Còn về phần trong đám người lùn ấy có kẻ không phải trẻ con, bọn họ đều làm như không thấy, bị hỏi còn cãi lại: Thôi đi, con nít năm tuổi của mấy người đã cao bằng bọn tôi, đám nhóc sáu tuổi đánh bọn tôi mới là không công bằng!

Nghiêm Mặc nghẹn cười, nghẹn đến đau cả bụng, thấy học trò của mình không bị gì, nên cũng không quản, chỉ cố ý vô tình bảo Ô Thần phối hợp với bọn họ.

Đám người lùn cũng không phải chiếm lợi một mặt, bọn họ rất thích tặng lược cho người khác, ở được mười ngày, người tộc A Ô gần như ai cũng có một cây lược gỗ do người lùn làm ra.

“Mặc…” Mãnh lắp bắp tiến đến bên cạnh Nghiêm Mặc.

“Có chuyện gì?”

“Có phải cậu với Chiến đánh nhau không?”

“Hả?”

“Không có hả? Tôi biết rồi!” Mãnh vỗ đùi: “Vậy chắc chắn là mấy ngày nay cậu không làm thỏa mãn tên đó, tên đó dạo này nóng tính lắm, nóng đến mức chắc đứng cách hắn cả hai mươi dặm cũng có thể thấy đầu hắn bốc khói đen!”

Nghiêm Mặc: “…”

Mãnh lắc đầu, bày ra vẻ mặt đồng cảm đối với người anh em của mình: “Mặc, cậu đã bao lâu rồi không ngủ với hắn vậy? Lần trước tôi hỏi làm sao năng lực của hắn lại tăng nhanh đến thế, có phải thường xuyên ngủ với cậu không, kết quả hắn chẳng những không trả lời tôi, mà còn đè tôi và thủ hạ của tôi ra đánh cho mỗi thằng một trận. Mấy ngày nay hắn lại tới tìm tụi tôi đánh nhau nữa, hở chút là bảo đang rèn luyện cho tụi tôi, sau đó liều mạng đánh tụi tôi, cậu nhìn mặt tôi này, bây giờ mọi người cứ thấy Chiến là phải đi đường vòng.”

Nghiêm Mặc: “…”

Mãnh muốn vỗ vai Nghiêm Mặc, nhưng lại dừng giữa không trung: “À, tôi quên mất, Chiến nói hiện giờ không thể chạm vào cậu. Đúng rồi, đây là nguyên nhân cậu không ngủ với Chiến có đúng không? Mặc, vì sao bây giờ cậu không thể để người khác chạm vào? Bao lâu mới có thể bình thường trở lại? Ngoại trừ Chiến, tôi còn đang đợi cậu… cái từ kia gọi là gì nhỉ? À, nghiên cứu, chừng nào thì cậu mới nghiên cứu tôi?”

“Nhị Mãnh, Đóa Phỉ vẫn mang dáng vẻ của một bà lão, mà anh vẫn có thể ngủ với cô ta, tôi có nên nói đây là tình yêu đích thực không?”

“Tình yêu đích thực? Là cái gì? Biến thành bà lão vì sao lại không thể ngủ? Dù sao buổi tối có nhìn thấy gì đâu.”

Gia súc! Nghiêm Mặc bảo hộ vệ: “Đuổi cái tên này ra ngoài.”

Vẻ mặt của hai gã hộ vệ rất quái dị, hai người đi đến cạnh Mãnh.

Mãnh gãi gãi đầu, không hiểu sao cậu tư tế nhỏ lại đột nhiên sinh khí.

Lúc ra tới trạm gác cổng thành, trong đầu Mãnh chợt lóe lên một ý nghĩ. A! Cậu biết rồi, chắc chắn là vì Tiểu Mặc không thể để người khác chạm vào, Chiến cũng không có cách nào thỏa mãn cậu ấy, cho nên hai người đều nóng tính, chậc, đáng thương ghê.

Đến tối, Nguyên Chiến tính tình khó ở, dễ nóng nãy trong truyền thuyết, mang sắc mặt đen thui, cực kỳ hung ác đi vào trạm gác cổng thành, hiện giờ hắn và Nghiêm Mặc đều ở tạm chỗ này.

Lúc thấy Ô Thần còn ở đấy, Nguyên Chiến liền chỉ tay ra ngoài cửa.

Ô Thần lập tức đứng lên, trước tiên là nhìn về phía Nghiêm Mặc, sau khi Nghiêm Mặc gật đầu, nó mới hành lễ với hai người rồi rời đi.

Nguyên Chiến đi qua dùng đá chặn lại tấm mành cửa da thú, bọn họ chưa kịp làm cửa gỗ.

Nghiêm Mặc vừa phối thuốc, vừa thuận miệng nói: “Có phải người ngợm rất khó chịu không? Trời đã mưa liên tục hai mươi ngày rồi, nghe tộc người lùn nói chắc còn phải thêm ba ngày nữa mưa mới dừng, anh cố chịu một chút, mặt trời ló dạng sẽ tốt hơn thôi.”

Nguyên Chiến đi đến bên người Nghiêm Mặc, đặt mông ngồi xuống cạnh hắn, nhìn chằm chằm hắn, trong mắt tràn đầy ham muốn tình dục nóng bỏng cần được giải tỏa.

Nghiêm Mặc bị ánh mắt chăm chú của hắn nhìn đến chịu không nổi, buông việc trong tay xuống ngẩng đầu nhìn hắn: “Mấy ngày nay anh làm sao vậy? Có muốn tôi kê cho anh một đơn thuốc thanh nhiệt giải độc trong người không?”

“Ba mươi mốt ngày!”

“Anh nhớ lầm rồi, là ba mươi ba ngày, còn ba ngày nữa tôi mới có thể đi lại được.”

“Tôi không nhớ lầm, tôi đã suốt ba mươi mốt ngày không được chạm vào cậu dù chỉ một chút rồi!” Vẻ mặt Nguyên Chiến như muốn ăn thịt người, hắn đã sắp nhịn tới cực hạn.

“Tôi muốn chạm vào cậu! Muốn ôm cậu! Muốn sờ cậu! Muốn ngủ với cậu!” Nguyên Chiến dịch mông tới gần Nghiêm Mặc hơn nữa. Hiện tại hai người đã rất gần rất gần nhau rồi.

Nghiêm Mặc ngồi trên tấm da thú không thể chạy đi đâu, hắn cũng không muốn chơi cái trò chơi ‘anh đuổi em bò’ không chút hài hòa, vì thế hắn bình tĩnh nói: “Tình huống anh thế này là bệnh đấy, tên bệnh là hội chứng đói khát đụng chạm da thịt, là loại bệnh mà những người thiếu thốn tình thương từ nhỏ hay mắc phải.”

Nói tới đây, hắn đột nhiên nghĩ đến cái gì đó: “Nếu thế thì, ở đây chỉ sợ hơn 90% người mắc phải loại bệnh này.” Người nguyên thủy nuôi con không thường trao cho con mình những cái ôm ấm áp, mà con nít thường xuyên bị bỏ một mình trong lều hoặc để mặc nó bò quanh quẩn bên chân, lớn lên thì để nó tự chơi, hoặc cho đứa lớn hơn trông đứa nhỏ hơn.

“Cậu nói tôi bị bệnh?” Giọng điệu Nguyên Chiến rất quái dị.

“Đúng vậy.” Nghiêm Mặc không nghe ra, hắn còn đang miên man suy nghĩ.

Nguyên Chiến cười dữ tợn, giơ tay lột sạch bản thân, vỗ ngực mình: “Vậy cậu trị cho tôi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau