Chương 242: Bộ lạc Đỉnh Việt
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Nếu hai cái lúm đồng tiền kia nằm trên mặt tôi, có phải anh sẽ thích hơn không?”“Má lúm đồng tiền là cái gì?” Nguyên Chiến không hiểu ra sao.
“Là cái lỗ nhỏ hiện trên má người ta khi cười mà anh nhiều lần chọt vào đấy, có phải trông rất dễ thương không?”
Thịch thịch! Nguyên Chiến cảm thấy như tim mình bị ai đó đập một cái.
“Hay là anh thích Thố Hống?”
Ình! Lần này là tiếng búa nện xuống. Rõ ràng là con thỏ kia quyến rũ hắn, sao giờ biến thành hắn thích con thỏ cao lớn thô kệch đó rồi?
Nghiêm Mặc vỗ vỗ lưng Nguyên Chiến: “Thật ra tôi cũng cảm thấy Thố Hống đáng yêu lắm, nhất là khi cười rộ lên.”
Giết thỏ nướng ăn!
Thanh niên Chiến dùng vẻ mặt vặn vẹo và lấy lòng nhìn qua ông chú Nghiêm bốn mươi tuổi.
Nghiêm Mặc sờ sờ mặt mình, cười tủm tỉm hỏi: “Nếu hai cái lúm đồng tiền kia nằm trên mặt tôi, có phải anh sẽ thích hơn không?”
Nguyên Chiến nhịn không được tưởng tượng một chút, Mặc nhà hắn với gò mông vểnh và gương mặt khi cười rộ lên xuất hiện hai cái lúm đồng tiền thật sâu… Cái đệch! Muốn chọt quá!
Chọt chọt rồi liềm liềm hai má, lưỡi cũng thò vào, bên dưới cũng đâm vào, sau đó bạch bạch bạch!
Mặc của hắn sẽ bị hắn đâm chọc đến mức phải khóc lóc rên rỉ, thân thể sẽ uốn tới ẹo lui, miệng cười lạnh, cười lạnh được một chút lại nhịn không được mà nhíu mày rên rỉ, còn cắn hắn thật mạnh…
Nghiêm Mặc cúi đầu, Nguyên Chiến cũng cúi đầu, ánh mắt hai người dừng trên cùng một vị trí.
Cơ mặt Nghiêm Mặc co giật: “Ê, đang đứng giữa đường đấy, người đến người đi, phiền anh chú ý tiết tháo một chút.”
“Tiết tháo là cái gì?” Nguyên Chiến hoàn toàn không biết xấu hổ, nghiêng thân tới, cố ý vô tình cọ lên người Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc rất muốn chưởng cho hắn một cái té sấp mặt, nhưng lại sợ càng gây sự chú ý.
“Kiệt!” Cửu Phong ngủ trong ngực Nghiêm Mặc đột nhiên thò cái đầu nhỏ ra.
Nghiêm Mặc lại nhét đầu nó vào trong, cái mặt người của nó quá gây chú ý rồi.
Cửu Phong há mồm ngậm ngón tay Nghiêm Mặc, kéo nhẹ.
Nguyên Chiến liếm liếm môi, đột nhiên cúi đầu cắn vành tai Nghiêm Mặc một cái.
“Này!”
Nguyên Chiến cong môi cười, không nói gì, chỉ vươn tay quàng qua vai cậu thiếu niên, còn thuận tiện xoa mái tóc mềm ngắn ngắn của hắn.
Nghiêm Mặc muốn đẩy Nguyên Chiến ra, nhưng cuối cùng lại không đẩy, mặc kệ hắn.
Đinh Phi đi phía sau hai người, hết nhìn tư tế đại nhân rồi lại nhìn thủ lĩnh, cười bỉ ổi.
Bởi vì có mục tiêu, ba người Nghiêm Mặc không dừng lại giữa đường nữa, trực tiếp đi từ bãi thứ tư tới bãi thứ hai.
Quầy hàng của tộc Ngư Phụ nằm ở vị trí thứ ba của bãi thứ hai.
Nghiêm Mặc vốn còn định vừa đi vừa ngắm nghía hàng hóa mấy tộc khác, nhưng ngắm được một hồi hắn bắt đầu nhìn thẳng, nếu không phải không có cách nào tạm thời tắt đi chức năng của lỗ tai, thì hắn chắc chắn sẽ cúp cầu dao luôn.
Ở chỗ này, nô lệ là thứ hàng hóa thấp kém nhất, thậm chí bọn họ còn không bằng lũ dã thú bị bắt tới.
Không phải bộ lạc nào cũng đối xử tàn nhẫn với các nô lệ bị mang ra buôn bán, nhưng dù không cố ý tra tấn thì cũng sẽ không đối xử tốt với bọn họ.
Lúc này thời tiết vẫn chưa thể xem là ấm, vào giữa trưa thì còn đỡ, chứ vào chạng vạng và sáng sớm vẫn rất lạnh, nhưng những nô lệ đó hiếm có người nào có được một tấm da thú bọc thân, đại đa số đều trần truồng, bọn họ lạnh đến mức cả người phát run, con nít thì rúc vào với nhau để sưởi ấm, mà khi có người ưng ý bọn họ, bọn họ sẽ bị lôi mạnh ra rồi phô bày thân thể, nếu người ngợm quá bẩn thì sẽ bị giội cho một thau nước, không cần biết bọn họ lạnh tới cỡ nào.
Mà loại tình huống này diễn ra ở quầy hàng của Ma Nhĩ Càn rất nghiêm trọng, hơn phân nửa hàng hóa của bọn họ là nô lệ, có người đã được huấn luyện, cũng có người mới bị bắt tới không bao lâu. Bọn họ vừa bán những nô lệ đã được huấn luyện cho các bộ lạc khác, vừa điều giáo những chiến nô mới bị bắt tới, đủ loại thảm cảnh khó coi.
Có một nô lệ phản kháng, bị mổ bụng ngay tại chỗ sau đó treo lên cây.
Lúc Nghiêm Mặc đi đến đấy, cũng vừa lúc nô lệ kia buông hơi thở cuối cùng.
Nguyên Chiến đã rất quen thuộc với cảnh tượng này, mày không nhíu lại lấy một chút.
Nụ cười trên mặt Đinh Phi biến mất, cậu nghĩ, nếu không có Mặc đại nhân, thì khi thủ lĩnh và Mãnh đại nhân thu phục tộc A Ô bọn họ chắc sẽ xem bọn họ như nô lệ đi? Chờ đến khi thủ lĩnh đưa các chiến sĩ Nguyên Tế đến, người tộc A Ô càng không có cơ hội chạy trốn và vươn mình.
Nói không chừng bọn họ còn giống như những nô lệ đó, bị người ta tùy ý đánh chửi, cưỡng hiếp, hành hạ cho đến chết.
Nếu bộ lạc không có quy định cấm xem người và sinh vật trí tuệ như nô lệ, thì những người phụ nữ và trẻ em bị đưa đến Cửu Nguyên sẽ biến thành cái dạng gì? Bọn họ sẽ vui vẻ được như lúc này sao? Bộ lạc sẽ tràn đầy tiếng cười đùa như bây giờ sao?
Tưởng tượng đến cảnh mình sống trong bộ lạc mà bị những ánh mắt chết lặng và đầy thù hận đó nhìn chằm chằm, tưởng tượng đến cảnh đi tới đâu cũng có thể nghe thấy tiếng nô lệ khóc kêu thảm thiết, tưởng tượng đến cảnh bầu không khí vui vẻ nhẹ nhàng của bộ lạc trở nên u ám nặng nề, Đinh Phi liền cảm thấy không thể chịu được.
May là có Mặc đại nhân, thật may!
Lúc này, Đinh Phi càng hạ quyết tâm, về sau phải kiên định ủng hộ tất cả những quy tắc mà tư tế đại nhân đặt ra.
Nghiêm Mặc xoa xoa huyệt Thái Dương, hắn nên cảm thấy may mắn khi những nô lệ bị thương mà mình thấy dọc đường đi vẫn chưa đến mức chết sao? Mà những người sắp chết chờ khi hắn đi tới thì cũng đã chết rồi. Kỳ thật hắn biết đó là do mình chưa nhìn kỹ thôi, chứ nếu nhìn kỹ, nhất định sẽ phát hiện ra không ít người còn đang hấp hối.
Hắn có một suy nghĩ, nhưng hắn phải ngẫm lại cho kỹ.
Cửu Phong không chịu nổi tịch mịch, lại thò đầu ra khỏi ngực Nghiêm Mặc, hai cái cánh nhỏ đập đập, bay lên đầu Nghiêm Mặc ngồi, đôi mắt khôn khéo láu lỉnh nhìn tứ phương, nó thấy không ít thức ăn ngon, nhưng Mặc nói dã thú ở đây không thể ăn, bởi vì nếu bị kẻ khác nhìn thấy thì sẽ rất phiền toái, vậy chỉ cần không bị ai thấy là được đúng không?
Bây giờ nghía trước con nào ngon, chờ đến tối… khặc khặc!
Nguyên Chiến nắm lấy tay cậu thiếu niên, ngón cái xoa nhẹ lên mu bàn tay hắn: “Lần này dù có muốn mua nô lệ, thì cũng chỉ có thể muốn những tên đã được thuần phục.”
“Anh biết tôi muốn làm gì hả?” Nghiêm Mặc thấy đằng trước có người đang nhặt xương cốt ở quầy hàng đầu tiên, người nọ lựa xương rất mau, khi lựa ra rồi thì phía sau có nô lệ dùng da thú buộc mấy khúc xương đó lại, chờ người nọ trả tiền xong liền có nô lệ khác tiến lên khiêng cái bao da đi.
“Ừ.” Nguyên Chiến nhìn theo ánh mắt hắn.
Nghiêm Mặc lắc đầu, cười nói: “Tôi dám cá là anh chắc chắn không biết tôi muốn làm gì.”
Nguyên Chiến lập tức nổi hứng thú, liền tò mò hỏi, nhưng Nghiêm Mặc lại không chịu nói: “Tôi thấy đã có người bắt đầu tới các quầy hàng mua xương, chút nữa anh phụ trách đi mua xương, đừng giành mua trước người ta, chờ người ta chọn xong rồi, chúng ta mua mấy cái còn lại là được.”
Nguyên Chiến gật đầu, trước kia muốn mua xương đều phải lựa chọn, Nghiêm Mặc lại không cần lựa, điều này chứng tỏ cái gì?
Lúc tới chỗ tộc Ngư Phụ, Nghiêm Mặc thấy bọn họ quả nhiên không xem gậy trúc như hàng hóa, nên hắn không mở miệng hỏi chuyện gậy trúc, mà giả bộ như những người khác, khom người xem hàng hóa của bọn họ.
Có vẻ như tộc Ngư Phụ có rất nhiều thảo dược, quầy hàng của bọn họ ngoại trừ da thú và xương thường thấy nhất thì là các loại thảo dược.
Bọn họ còn kiêm luôn việc xem bệnh trị thương, đứng xem một chốc, Nghiêm Mặc liền thấy có người từ hai bộ lạc khác tới hỏi thuốc.
Ba người Nghiêm Mặc từ khi mới đến đã khiến cho tộc Ngư Phụ chú ý tới, Nguyên Chiến với Nghiêm Mặc tách ra, Nghiêm Mặc xem thảo dược, còn hắn lựa xương thú.
Tuy Nghiêm Mặc nói không cần phải lựa, nhưng Nguyên Chiến vẫn không muốn chịu thiệt, hắn liền chọn một ít xương thú thoạt nhìn khá to, cứng cáp và đặc biệt, rồi dùng kim và chỉ để trao đổi.
Tộc Ngư Phụ rất vui mừng, bọn họ cũng có kim, nhưng kim không thể đâm thủng cái đai lưng và mảnh như vậy, chỉ cũng rất dễ đứt. Bọn họ ân cần hỏi xem Nguyên Chiến có muốn thứ gì khác không, Nguyên Chiến nghiêng đầu nhìn nhìn, có vẻ như không có hứng thú với mấy mặt hàng khác, cuối cùng chỉ xin hai cây gậy trúc mà bọn họ dùng để dựng lều.
Tộc Ngư Phụ có được kim chỉ xịn, liền sẵn sàng dở cả túp lều, dù sao không có gậy trúc, bọn họ vẫn có thể sai nô lệ đi loanh quanh chặt cây dựng lại.
Nguyên Chiến vung tay lên, bảo Đinh Phi khiêng bao xương lớn và hai cây gậy trúc trở về cửa tiệm của mình trước.
Nghiêm Mặc còn đứng ở đó xem người tộc Ngư Phụ trị thương cho người ta.
Cụ già tộc Ngư Phụ trị liệu vết thương do dã thú cắn cho người ta có động tác rất nhanh nhẹn, ông dùng dao đá cắt đi phần thịt thối ở miệng vết thương trên cẳng chân, rồi lựa mấy cây thảo dược, bứt lá cho vào miệng nhai nát, sau đó phun ra, bôi cả nước lẫn bã cây lên vết thương.
Người bị thương đau đến mức mặt mày nhăn hết lại, nhưng vẫn kiên cường chịu đựng mà không kêu ra tiếng.
Cụ già làm xong, lại cầm lấy mấy cây thảo dược cho vào một phiến lá to, sau đó gấp lại rồi dùng dây thừng nhỏ cột kỹ, đưa cho người bị thương: “Mỗi ngày đổi thuốc một lần, mỗi loại thảo dược trong mỗi lần nhai nhiều nhất chỉ được hai chiếc lá, thảo dược phải nhai nát, nước lá cây chảy ra đừng nuốt xuống, làm xong thì nhớ súc miệng, chỗ bị thương không được để dính nước.”
“Về sau có tốt hơn không?” Người bị thương lo lắng hỏi.
“Không thối rữa thì sẽ tốt.” Cụ già vỗ vỗ chân hắn an ủi: “Trời lạnh, hẳn sẽ không thối rữa, đi đi.”
Người bị thương để lại một tấm da thú được thuộc tốt rồi mới rời đi.
Một người phụ nữ đang lựa thảo dược cầm chút thảo dược đi tới cạnh ông cụ, thấp giọng nói gì đó, hình như đang hỏi tác dụng của những thảo dược này, nhưng vẻ mặt mất tự nhiên của người nọ hiển nhiên không chỉ có vậy.
Ông cụ trả lời vấn đề của cô ta, sau đó dừng lại một chút, tìm một vài cây thảo dược khác đưa cho cô ta, nhỏ giọng nói.
Nghiêm Mặc loáng thoáng nghe thấy: “Trở về đốt thành tro, rồi nhét vào.”
Cô ta liền cầm lấy thảo dược, một phần giấu trong ngực, một phần cầm trên tay, để lại một viên đá muối thô to bằng cái nắm tay, sau đó vội vàng cúi đầu rời đi.
Nghiêm Mặc đứng khá gần, loáng thoáng nghe cô gái đó nói vùng kín của mình cứ chảy máu không ngừng, đã gần một năm rồi.
Loại bệnh này là về chu kỳ kinh nguyệt, ra máu không ngừng, nói dễ trị thì cũng dễ, mà khó trị thì cũng khó, ngoại trừ những thay đổi sinh lý bên ngoài của thân thể người bệnh, mà thói quen sinh hoạt và môi trường sống cũng là tác nhân gây ảnh hưởng.
Cách đốt thảo dược thành tro rồi nhét vào vùng kín từng có ở thế giới cũ của hắn, rất thô bạo, không phải lúc nào cũng hữu hiệu, có khi còn vì xử lý không tốt hay vệ sinh không kỹ mà gây nên biến chứng khác.
Nhưng Nghiêm Mặc không ngăn cản hay sửa đúng, nhìn thái độ của cô gái kia liền biết cô ta không muốn để nhiều người biết về bệnh của mình, vì thế còn mua thêm một vài thứ thảo dược không cần đến để che mắt.
“Cậu nhóc, ta thấy cậu đứng ở đây xem nửa ngày rồi, cậu có gì muốn mua không?” Ông cụ sửa sang lại thảo dược, cười hỏi.
“Mấy cây thảo dược của ông không tồi.” Nghiêm Mặc nói thiệt tình. So với thảo dược mà các quầy hàng khác tùy tiện bày bán, thì thảo dược của tộc Ngư Phụ không bị hư thối, rễ ra rễ, lá ra lá, xử lý rất sạch sẽ, gọn gàng.
Hắn thấy Nguyên Chiến đổi được gậy trúc rồi mà còn chưa đi, chính là vì mấy cây thảo dược này. Có vài thảo dược hắn biết, có vài cái lại không biết, mà mấy cái hắn biết đều là những loại hắn đang cần.
“Cậu nhóc biết về mấy thứ này?”
“Biết một chút.”
“Cậu là đệ tử tư tế?” Ông cụ nhìn cách ăn mặc của hắn và loại khí chất khác với người thường mà suy đoán.
Nghiêm Mặc lắc đầu, hắn không phải đệ tử tư tế, mà là tư tế.
Ông cụ cười, trên mặt xuất hiện những nếp nhăn thật sâu: “Cậu nhóc, cậu đến từ bộ lạc nào?”
“Cửu Nguyên, ở thượng du sông lớn.”
“Thượng du sông lớn? Đó là vùng đất hoang dã nổi danh, không ngờ các cậu sống ở đó mà thoạt nhìn còn tốt hơn bọn ta nhiều.” Ông cụ sửa sang thảo dược xong, cầm mấy cây cỏ khô trong tay chà chà.
“Ngài là tư tế tộc Ngư Phụ?” Nghiêm Mặc cầm một thứ quả nhỏ nhỏ nhìn giống ngôi sao, có bảy tám cánh, màu xanh lá, thịt quả cứng cứng lên, để dưới mũi ngửi ngửi*. Mùi hương quen thuộc chui vào mũi, cái này chắc chắn là quả đại hồi vừa có thể dùng làm dược liệu vừa có thể dùng như gia vị.
*Quả đại hồi:
May là hắn từng thấy quả đại hồi trông như thế nào, hơn nữa thứ này còn dễ nhận dạng, nếu quả khô không có hình dáng ấn tượng thì rất dễ bỏ qua.
Quả hồi dại và quả hồi hương trông cũng giống như đại hồi. Có điều đại hồi có nhiều nhất là chín cánh, và khá cứng. Mà hồi dại thì có đầu nhọn và nhiều cánh hơn, có thể lên tới mười một mười hai cánh, hồi hương thì có mười bốn cánh, hai thứ này đều có độc, hồi hương càng độc hơn, thật không dám tưởng tượng nếu như ăn nhầm.
Để tránh việc ngộ nhận, Nghiêm Mặc âm thầm dùng sách hướng dẫn xác định lại một lần, quả thật đúng là đại hồi.
“Bọn ta không gọi là tư tế, mà kêu là vu. Ta là lão đại vu, đại vu đương nhiệm hiện giờ là đệ tử của ta. Ta già rồi, không muốn chờ chết trong tộc, thừa lúc còn có thể đi đứng, ra ngoài cùng mọi người đi khắp nơi ngắm nghía một chút.” Ông cụ cười ôn hòa, cỏ khô trong tay dần bị ông chà cho xoắn lại thành cái dây thừng.
Đây là lần đầu tiên Nghiêm Mặc được tiếp xúc với một Đại Vu bình dị và gần gũi như thế, nét cười trên mặt cũng chân thành hơn: “Ồ? Vậy ngài có thể đến Cửu Nguyên chúng tôi thăm thú, chúng tôi rất hoan nghênh những vị khách hữu hảo, không bài xích Đại Vu tộc ngoài.”
“Ha hả, tiếc là bọn ta không có thuyền, muốn lên thượng du sông lớn thì phải đi qua nhiều núi và rừng, đi tới được chỗ của các cậu không biết phải tốn bao nhiêu năm, có lẽ đi giữa đường đã chết sạch hết rồi.”
“Có lẽ có thể mượn thuyền của người Ma Nhĩ Càn?”
Ông cụ cười, nếp nhăn trên mặt lại hiện rõ: “Cậu nhóc, cậu nói lời ngốc gì vậy?”
“Cũng phải có cách chứ. Đại Vu, tôi nghe nói các ông là tộc Ngư Phụ, các ông sống ở gần đây sao?” Nghiêm Mặc để đại hồi sang một bên, cầm một thứ quả khác trông như hạnh nhân, có màu vàng đất lên cẩn thận nhìn, cái này là sa nhân* hả?
*Sa nhân:
Sa nhân có thể chữa rối loạn tiêu hóa, giúp an thai, xoa dịu dạ dày, nói chung là thứ quả có hiệu quả không tồi trong phương diện trị liệu, nó còn có thể dùng làm gia vị.
Ông cụ nhìn Nghiêm Mặc, chỗ ở của bộ tộc bọn họ cũng không phải bí mật gì, nói cho đối phương biết cũng không sao, dù đối phương có xem trọng thảo dược của bọn họ, thì từ thượng du sông lớn đến chỗ bộ lạc mình cũng không phải ngắn, càng đừng nói chi đến việc kéo quân tấn công.
“Bọn ta ở cách Ma Nhĩ Càn một khoảng, không ở gần sông lớn, nhưng ở gần một nhánh sông khác, đó là một sơn cốc đẹp, xung quanh là rừng rậm, nếu không có người dẫn đường thì rất dễ đi lạc, trong rừng còn có rất nhiều dã thú.”
Rừng? Có rừng trúc không? “Đại Vu, ông không cần phải đề phòng tôi, tôi không có ác ý với các ông, tôi chỉ cảm thấy các ông có không ít thảo dược mà tôi có thể sử dụng, nên muốn trao đổi trực tiếp với các ông ấy mà, chứ không phải ngay trước mặt mọi người trong chợ.”
Ông cụ nghi hoặc: “Bây giờ không phải chúng ta đang trao đổi trực tiếp sao?”
Nghiêm Mặc cười cười, lắc đầu: “Nhiều người nhìn như vậy, có thứ tốt cũng không thể lấy ra.”
“Cậu có thứ gì tốt?” Ông cụ cảm thấy hứng thú.
Nghiêm Mặc nhìn quanh, rồi đứng dậy nói với ông: “Chúng ta vào trong nói chuyện được không?”
Ông cụ liền bỏ dây thừng cỏ xuống, đang định đáp lại.
Thì Nguyên Chiến đột nhiên giữ lấy tay Nghiêm Mặc: “Khoan đã!”
Có người đi tới chỗ bọn họ, mục tiêu của đối phương rất rõ ràng, chính là bọn họ, thậm chí Thải Vũ phụ trách dẫn đường còn hô to: “Hai vị Cửu Nguyên, xin chờ một chút!”
Thải Vũ bước nhanh đến trước mặt bọn họ, hành lễ nói: “Các vị khách quý, quang huy của Mẫu Thần tại thượng, Thuỷ Thần Thiên Ngô phù hộ, các vị này là Đỉnh Việt – bộ lạc lớn nhất đến từ hạ du sông lớn, vừa rồi bọn họ tới xem hàng hóa của các cậu, muốn giao dịch với các cậu một chút.”
Nghiêm Mặc đang định mở miệng thì cảm nhận được một tầm mắt, ngẩng đầu nhìn liền thấy một người đàn ông trẻ tuổi tóc dài xõa trên vai, để ngực trần, thân dưới quấn một cái váy da dài, chân đi giày rơm, cổ, cánh tay và cổ tay cổ chân đều đeo trang sức bằng đồng, người nọ đang dùng một loại ánh mắt cực kỳ thâm trầm mà quan sát hắn.
Nghiêm Mặc bỗng nhiên cảm thấy bụng mình bị đỉnh một cái, cảm giác này đã lâu rồi không có.
Nguyên Chiến nghiêng người, che Nghiêm Mặc ở phía sau: “Bộ lạc Đỉnh Việt? Các anh có thứ tốt gì? Muốn trao đổi gì với chúng tôi?”
“Nếu hai cái lúm đồng tiền kia nằm trên mặt tôi, có phải anh sẽ thích hơn không?”“Má lúm đồng tiền là cái gì?” Nguyên Chiến không hiểu ra sao.
“Là cái lỗ nhỏ hiện trên má người ta khi cười mà anh nhiều lần chọt vào đấy, có phải trông rất dễ thương không?”
Thịch thịch! Nguyên Chiến cảm thấy như tim mình bị ai đó đập một cái.
“Hay là anh thích Thố Hống?”
Ình! Lần này là tiếng búa nện xuống. Rõ ràng là con thỏ kia quyến rũ hắn, sao giờ biến thành hắn thích con thỏ cao lớn thô kệch đó rồi?
Nghiêm Mặc vỗ vỗ lưng Nguyên Chiến: “Thật ra tôi cũng cảm thấy Thố Hống đáng yêu lắm, nhất là khi cười rộ lên.”
Giết thỏ nướng ăn!
Thanh niên Chiến dùng vẻ mặt vặn vẹo và lấy lòng nhìn qua ông chú Nghiêm bốn mươi tuổi.
Nghiêm Mặc sờ sờ mặt mình, cười tủm tỉm hỏi: “Nếu hai cái lúm đồng tiền kia nằm trên mặt tôi, có phải anh sẽ thích hơn không?”
Nguyên Chiến nhịn không được tưởng tượng một chút, Mặc nhà hắn với gò mông vểnh và gương mặt khi cười rộ lên xuất hiện hai cái lúm đồng tiền thật sâu… Cái đệch! Muốn chọt quá!
Chọt chọt rồi liềm liềm hai má, lưỡi cũng thò vào, bên dưới cũng đâm vào, sau đó bạch bạch bạch!
Mặc của hắn sẽ bị hắn đâm chọc đến mức phải khóc lóc rên rỉ, thân thể sẽ uốn tới ẹo lui, miệng cười lạnh, cười lạnh được một chút lại nhịn không được mà nhíu mày rên rỉ, còn cắn hắn thật mạnh…
Nghiêm Mặc cúi đầu, Nguyên Chiến cũng cúi đầu, ánh mắt hai người dừng trên cùng một vị trí.
Cơ mặt Nghiêm Mặc co giật: “Ê, đang đứng giữa đường đấy, người đến người đi, phiền anh chú ý tiết tháo một chút.”
“Tiết tháo là cái gì?” Nguyên Chiến hoàn toàn không biết xấu hổ, nghiêng thân tới, cố ý vô tình cọ lên người Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc rất muốn chưởng cho hắn một cái té sấp mặt, nhưng lại sợ càng gây sự chú ý.
“Kiệt!” Cửu Phong ngủ trong ngực Nghiêm Mặc đột nhiên thò cái đầu nhỏ ra.
Nghiêm Mặc lại nhét đầu nó vào trong, cái mặt người của nó quá gây chú ý rồi.
Cửu Phong há mồm ngậm ngón tay Nghiêm Mặc, kéo nhẹ.
Nguyên Chiến liếm liếm môi, đột nhiên cúi đầu cắn vành tai Nghiêm Mặc một cái.
“Này!”
Nguyên Chiến cong môi cười, không nói gì, chỉ vươn tay quàng qua vai cậu thiếu niên, còn thuận tiện xoa mái tóc mềm ngắn ngắn của hắn.
Nghiêm Mặc muốn đẩy Nguyên Chiến ra, nhưng cuối cùng lại không đẩy, mặc kệ hắn.
Đinh Phi đi phía sau hai người, hết nhìn tư tế đại nhân rồi lại nhìn thủ lĩnh, cười bỉ ổi.
Bởi vì có mục tiêu, ba người Nghiêm Mặc không dừng lại giữa đường nữa, trực tiếp đi từ bãi thứ tư tới bãi thứ hai.
Quầy hàng của tộc Ngư Phụ nằm ở vị trí thứ ba của bãi thứ hai.
Nghiêm Mặc vốn còn định vừa đi vừa ngắm nghía hàng hóa mấy tộc khác, nhưng ngắm được một hồi hắn bắt đầu nhìn thẳng, nếu không phải không có cách nào tạm thời tắt đi chức năng của lỗ tai, thì hắn chắc chắn sẽ cúp cầu dao luôn.
Ở chỗ này, nô lệ là thứ hàng hóa thấp kém nhất, thậm chí bọn họ còn không bằng lũ dã thú bị bắt tới.
Không phải bộ lạc nào cũng đối xử tàn nhẫn với các nô lệ bị mang ra buôn bán, nhưng dù không cố ý tra tấn thì cũng sẽ không đối xử tốt với bọn họ.
Lúc này thời tiết vẫn chưa thể xem là ấm, vào giữa trưa thì còn đỡ, chứ vào chạng vạng và sáng sớm vẫn rất lạnh, nhưng những nô lệ đó hiếm có người nào có được một tấm da thú bọc thân, đại đa số đều trần truồng, bọn họ lạnh đến mức cả người phát run, con nít thì rúc vào với nhau để sưởi ấm, mà khi có người ưng ý bọn họ, bọn họ sẽ bị lôi mạnh ra rồi phô bày thân thể, nếu người ngợm quá bẩn thì sẽ bị giội cho một thau nước, không cần biết bọn họ lạnh tới cỡ nào.
Mà loại tình huống này diễn ra ở quầy hàng của Ma Nhĩ Càn rất nghiêm trọng, hơn phân nửa hàng hóa của bọn họ là nô lệ, có người đã được huấn luyện, cũng có người mới bị bắt tới không bao lâu. Bọn họ vừa bán những nô lệ đã được huấn luyện cho các bộ lạc khác, vừa điều giáo những chiến nô mới bị bắt tới, đủ loại thảm cảnh khó coi.
Có một nô lệ phản kháng, bị mổ bụng ngay tại chỗ sau đó treo lên cây.
Lúc Nghiêm Mặc đi đến đấy, cũng vừa lúc nô lệ kia buông hơi thở cuối cùng.
Nguyên Chiến đã rất quen thuộc với cảnh tượng này, mày không nhíu lại lấy một chút.
Nụ cười trên mặt Đinh Phi biến mất, cậu nghĩ, nếu không có Mặc đại nhân, thì khi thủ lĩnh và Mãnh đại nhân thu phục tộc A Ô bọn họ chắc sẽ xem bọn họ như nô lệ đi? Chờ đến khi thủ lĩnh đưa các chiến sĩ Nguyên Tế đến, người tộc A Ô càng không có cơ hội chạy trốn và vươn mình.
Nói không chừng bọn họ còn giống như những nô lệ đó, bị người ta tùy ý đánh chửi, cưỡng hiếp, hành hạ cho đến chết.
Nếu bộ lạc không có quy định cấm xem người và sinh vật trí tuệ như nô lệ, thì những người phụ nữ và trẻ em bị đưa đến Cửu Nguyên sẽ biến thành cái dạng gì? Bọn họ sẽ vui vẻ được như lúc này sao? Bộ lạc sẽ tràn đầy tiếng cười đùa như bây giờ sao?
Tưởng tượng đến cảnh mình sống trong bộ lạc mà bị những ánh mắt chết lặng và đầy thù hận đó nhìn chằm chằm, tưởng tượng đến cảnh đi tới đâu cũng có thể nghe thấy tiếng nô lệ khóc kêu thảm thiết, tưởng tượng đến cảnh bầu không khí vui vẻ nhẹ nhàng của bộ lạc trở nên u ám nặng nề, Đinh Phi liền cảm thấy không thể chịu được.
May là có Mặc đại nhân, thật may!
Lúc này, Đinh Phi càng hạ quyết tâm, về sau phải kiên định ủng hộ tất cả những quy tắc mà tư tế đại nhân đặt ra.
Nghiêm Mặc xoa xoa huyệt Thái Dương, hắn nên cảm thấy may mắn khi những nô lệ bị thương mà mình thấy dọc đường đi vẫn chưa đến mức chết sao? Mà những người sắp chết chờ khi hắn đi tới thì cũng đã chết rồi. Kỳ thật hắn biết đó là do mình chưa nhìn kỹ thôi, chứ nếu nhìn kỹ, nhất định sẽ phát hiện ra không ít người còn đang hấp hối.
Hắn có một suy nghĩ, nhưng hắn phải ngẫm lại cho kỹ.
Cửu Phong không chịu nổi tịch mịch, lại thò đầu ra khỏi ngực Nghiêm Mặc, hai cái cánh nhỏ đập đập, bay lên đầu Nghiêm Mặc ngồi, đôi mắt khôn khéo láu lỉnh nhìn tứ phương, nó thấy không ít thức ăn ngon, nhưng Mặc nói dã thú ở đây không thể ăn, bởi vì nếu bị kẻ khác nhìn thấy thì sẽ rất phiền toái, vậy chỉ cần không bị ai thấy là được đúng không?
Bây giờ nghía trước con nào ngon, chờ đến tối… khặc khặc!
Nguyên Chiến nắm lấy tay cậu thiếu niên, ngón cái xoa nhẹ lên mu bàn tay hắn: “Lần này dù có muốn mua nô lệ, thì cũng chỉ có thể muốn những tên đã được thuần phục.”
“Anh biết tôi muốn làm gì hả?” Nghiêm Mặc thấy đằng trước có người đang nhặt xương cốt ở quầy hàng đầu tiên, người nọ lựa xương rất mau, khi lựa ra rồi thì phía sau có nô lệ dùng da thú buộc mấy khúc xương đó lại, chờ người nọ trả tiền xong liền có nô lệ khác tiến lên khiêng cái bao da đi.
“Ừ.” Nguyên Chiến nhìn theo ánh mắt hắn.
Nghiêm Mặc lắc đầu, cười nói: “Tôi dám cá là anh chắc chắn không biết tôi muốn làm gì.”
Nguyên Chiến lập tức nổi hứng thú, liền tò mò hỏi, nhưng Nghiêm Mặc lại không chịu nói: “Tôi thấy đã có người bắt đầu tới các quầy hàng mua xương, chút nữa anh phụ trách đi mua xương, đừng giành mua trước người ta, chờ người ta chọn xong rồi, chúng ta mua mấy cái còn lại là được.”
Nguyên Chiến gật đầu, trước kia muốn mua xương đều phải lựa chọn, Nghiêm Mặc lại không cần lựa, điều này chứng tỏ cái gì?
Lúc tới chỗ tộc Ngư Phụ, Nghiêm Mặc thấy bọn họ quả nhiên không xem gậy trúc như hàng hóa, nên hắn không mở miệng hỏi chuyện gậy trúc, mà giả bộ như những người khác, khom người xem hàng hóa của bọn họ.
Có vẻ như tộc Ngư Phụ có rất nhiều thảo dược, quầy hàng của bọn họ ngoại trừ da thú và xương thường thấy nhất thì là các loại thảo dược.
Bọn họ còn kiêm luôn việc xem bệnh trị thương, đứng xem một chốc, Nghiêm Mặc liền thấy có người từ hai bộ lạc khác tới hỏi thuốc.
Ba người Nghiêm Mặc từ khi mới đến đã khiến cho tộc Ngư Phụ chú ý tới, Nguyên Chiến với Nghiêm Mặc tách ra, Nghiêm Mặc xem thảo dược, còn hắn lựa xương thú.
Tuy Nghiêm Mặc nói không cần phải lựa, nhưng Nguyên Chiến vẫn không muốn chịu thiệt, hắn liền chọn một ít xương thú thoạt nhìn khá to, cứng cáp và đặc biệt, rồi dùng kim và chỉ để trao đổi.
Tộc Ngư Phụ rất vui mừng, bọn họ cũng có kim, nhưng kim không thể đâm thủng cái đai lưng và mảnh như vậy, chỉ cũng rất dễ đứt. Bọn họ ân cần hỏi xem Nguyên Chiến có muốn thứ gì khác không, Nguyên Chiến nghiêng đầu nhìn nhìn, có vẻ như không có hứng thú với mấy mặt hàng khác, cuối cùng chỉ xin hai cây gậy trúc mà bọn họ dùng để dựng lều.
Tộc Ngư Phụ có được kim chỉ xịn, liền sẵn sàng dở cả túp lều, dù sao không có gậy trúc, bọn họ vẫn có thể sai nô lệ đi loanh quanh chặt cây dựng lại.
Nguyên Chiến vung tay lên, bảo Đinh Phi khiêng bao xương lớn và hai cây gậy trúc trở về cửa tiệm của mình trước.
Nghiêm Mặc còn đứng ở đó xem người tộc Ngư Phụ trị thương cho người ta.
Cụ già tộc Ngư Phụ trị liệu vết thương do dã thú cắn cho người ta có động tác rất nhanh nhẹn, ông dùng dao đá cắt đi phần thịt thối ở miệng vết thương trên cẳng chân, rồi lựa mấy cây thảo dược, bứt lá cho vào miệng nhai nát, sau đó phun ra, bôi cả nước lẫn bã cây lên vết thương.
Người bị thương đau đến mức mặt mày nhăn hết lại, nhưng vẫn kiên cường chịu đựng mà không kêu ra tiếng.
Cụ già làm xong, lại cầm lấy mấy cây thảo dược cho vào một phiến lá to, sau đó gấp lại rồi dùng dây thừng nhỏ cột kỹ, đưa cho người bị thương: “Mỗi ngày đổi thuốc một lần, mỗi loại thảo dược trong mỗi lần nhai nhiều nhất chỉ được hai chiếc lá, thảo dược phải nhai nát, nước lá cây chảy ra đừng nuốt xuống, làm xong thì nhớ súc miệng, chỗ bị thương không được để dính nước.”
“Về sau có tốt hơn không?” Người bị thương lo lắng hỏi.
“Không thối rữa thì sẽ tốt.” Cụ già vỗ vỗ chân hắn an ủi: “Trời lạnh, hẳn sẽ không thối rữa, đi đi.”
Người bị thương để lại một tấm da thú được thuộc tốt rồi mới rời đi.
Một người phụ nữ đang lựa thảo dược cầm chút thảo dược đi tới cạnh ông cụ, thấp giọng nói gì đó, hình như đang hỏi tác dụng của những thảo dược này, nhưng vẻ mặt mất tự nhiên của người nọ hiển nhiên không chỉ có vậy.
Ông cụ trả lời vấn đề của cô ta, sau đó dừng lại một chút, tìm một vài cây thảo dược khác đưa cho cô ta, nhỏ giọng nói.
Nghiêm Mặc loáng thoáng nghe thấy: “Trở về đốt thành tro, rồi nhét vào.”
Cô ta liền cầm lấy thảo dược, một phần giấu trong ngực, một phần cầm trên tay, để lại một viên đá muối thô to bằng cái nắm tay, sau đó vội vàng cúi đầu rời đi.
Nghiêm Mặc đứng khá gần, loáng thoáng nghe cô gái đó nói vùng kín của mình cứ chảy máu không ngừng, đã gần một năm rồi.
Loại bệnh này là về chu kỳ kinh nguyệt, ra máu không ngừng, nói dễ trị thì cũng dễ, mà khó trị thì cũng khó, ngoại trừ những thay đổi sinh lý bên ngoài của thân thể người bệnh, mà thói quen sinh hoạt và môi trường sống cũng là tác nhân gây ảnh hưởng.
Cách đốt thảo dược thành tro rồi nhét vào vùng kín từng có ở thế giới cũ của hắn, rất thô bạo, không phải lúc nào cũng hữu hiệu, có khi còn vì xử lý không tốt hay vệ sinh không kỹ mà gây nên biến chứng khác.
Nhưng Nghiêm Mặc không ngăn cản hay sửa đúng, nhìn thái độ của cô gái kia liền biết cô ta không muốn để nhiều người biết về bệnh của mình, vì thế còn mua thêm một vài thứ thảo dược không cần đến để che mắt.
“Cậu nhóc, ta thấy cậu đứng ở đây xem nửa ngày rồi, cậu có gì muốn mua không?” Ông cụ sửa sang lại thảo dược, cười hỏi.
“Mấy cây thảo dược của ông không tồi.” Nghiêm Mặc nói thiệt tình. So với thảo dược mà các quầy hàng khác tùy tiện bày bán, thì thảo dược của tộc Ngư Phụ không bị hư thối, rễ ra rễ, lá ra lá, xử lý rất sạch sẽ, gọn gàng.
Hắn thấy Nguyên Chiến đổi được gậy trúc rồi mà còn chưa đi, chính là vì mấy cây thảo dược này. Có vài thảo dược hắn biết, có vài cái lại không biết, mà mấy cái hắn biết đều là những loại hắn đang cần.
“Cậu nhóc biết về mấy thứ này?”
“Biết một chút.”
“Cậu là đệ tử tư tế?” Ông cụ nhìn cách ăn mặc của hắn và loại khí chất khác với người thường mà suy đoán.
Nghiêm Mặc lắc đầu, hắn không phải đệ tử tư tế, mà là tư tế.
Ông cụ cười, trên mặt xuất hiện những nếp nhăn thật sâu: “Cậu nhóc, cậu đến từ bộ lạc nào?”
“Cửu Nguyên, ở thượng du sông lớn.”
“Thượng du sông lớn? Đó là vùng đất hoang dã nổi danh, không ngờ các cậu sống ở đó mà thoạt nhìn còn tốt hơn bọn ta nhiều.” Ông cụ sửa sang thảo dược xong, cầm mấy cây cỏ khô trong tay chà chà.
“Ngài là tư tế tộc Ngư Phụ?” Nghiêm Mặc cầm một thứ quả nhỏ nhỏ nhìn giống ngôi sao, có bảy tám cánh, màu xanh lá, thịt quả cứng cứng lên, để dưới mũi ngửi ngửi*. Mùi hương quen thuộc chui vào mũi, cái này chắc chắn là quả đại hồi vừa có thể dùng làm dược liệu vừa có thể dùng như gia vị.
*Quả đại hồi:
May là hắn từng thấy quả đại hồi trông như thế nào, hơn nữa thứ này còn dễ nhận dạng, nếu quả khô không có hình dáng ấn tượng thì rất dễ bỏ qua.
Quả hồi dại và quả hồi hương trông cũng giống như đại hồi. Có điều đại hồi có nhiều nhất là chín cánh, và khá cứng. Mà hồi dại thì có đầu nhọn và nhiều cánh hơn, có thể lên tới mười một mười hai cánh, hồi hương thì có mười bốn cánh, hai thứ này đều có độc, hồi hương càng độc hơn, thật không dám tưởng tượng nếu như ăn nhầm.
Để tránh việc ngộ nhận, Nghiêm Mặc âm thầm dùng sách hướng dẫn xác định lại một lần, quả thật đúng là đại hồi.
“Bọn ta không gọi là tư tế, mà kêu là vu. Ta là lão đại vu, đại vu đương nhiệm hiện giờ là đệ tử của ta. Ta già rồi, không muốn chờ chết trong tộc, thừa lúc còn có thể đi đứng, ra ngoài cùng mọi người đi khắp nơi ngắm nghía một chút.” Ông cụ cười ôn hòa, cỏ khô trong tay dần bị ông chà cho xoắn lại thành cái dây thừng.
Đây là lần đầu tiên Nghiêm Mặc được tiếp xúc với một Đại Vu bình dị và gần gũi như thế, nét cười trên mặt cũng chân thành hơn: “Ồ? Vậy ngài có thể đến Cửu Nguyên chúng tôi thăm thú, chúng tôi rất hoan nghênh những vị khách hữu hảo, không bài xích Đại Vu tộc ngoài.”
“Ha hả, tiếc là bọn ta không có thuyền, muốn lên thượng du sông lớn thì phải đi qua nhiều núi và rừng, đi tới được chỗ của các cậu không biết phải tốn bao nhiêu năm, có lẽ đi giữa đường đã chết sạch hết rồi.”
“Có lẽ có thể mượn thuyền của người Ma Nhĩ Càn?”
Ông cụ cười, nếp nhăn trên mặt lại hiện rõ: “Cậu nhóc, cậu nói lời ngốc gì vậy?”
“Cũng phải có cách chứ. Đại Vu, tôi nghe nói các ông là tộc Ngư Phụ, các ông sống ở gần đây sao?” Nghiêm Mặc để đại hồi sang một bên, cầm một thứ quả khác trông như hạnh nhân, có màu vàng đất lên cẩn thận nhìn, cái này là sa nhân* hả?
*Sa nhân:
Sa nhân có thể chữa rối loạn tiêu hóa, giúp an thai, xoa dịu dạ dày, nói chung là thứ quả có hiệu quả không tồi trong phương diện trị liệu, nó còn có thể dùng làm gia vị.
Ông cụ nhìn Nghiêm Mặc, chỗ ở của bộ tộc bọn họ cũng không phải bí mật gì, nói cho đối phương biết cũng không sao, dù đối phương có xem trọng thảo dược của bọn họ, thì từ thượng du sông lớn đến chỗ bộ lạc mình cũng không phải ngắn, càng đừng nói chi đến việc kéo quân tấn công.
“Bọn ta ở cách Ma Nhĩ Càn một khoảng, không ở gần sông lớn, nhưng ở gần một nhánh sông khác, đó là một sơn cốc đẹp, xung quanh là rừng rậm, nếu không có người dẫn đường thì rất dễ đi lạc, trong rừng còn có rất nhiều dã thú.”
Rừng? Có rừng trúc không? “Đại Vu, ông không cần phải đề phòng tôi, tôi không có ác ý với các ông, tôi chỉ cảm thấy các ông có không ít thảo dược mà tôi có thể sử dụng, nên muốn trao đổi trực tiếp với các ông ấy mà, chứ không phải ngay trước mặt mọi người trong chợ.”
Ông cụ nghi hoặc: “Bây giờ không phải chúng ta đang trao đổi trực tiếp sao?”
Nghiêm Mặc cười cười, lắc đầu: “Nhiều người nhìn như vậy, có thứ tốt cũng không thể lấy ra.”
“Cậu có thứ gì tốt?” Ông cụ cảm thấy hứng thú.
Nghiêm Mặc nhìn quanh, rồi đứng dậy nói với ông: “Chúng ta vào trong nói chuyện được không?”
Ông cụ liền bỏ dây thừng cỏ xuống, đang định đáp lại.
Thì Nguyên Chiến đột nhiên giữ lấy tay Nghiêm Mặc: “Khoan đã!”
Có người đi tới chỗ bọn họ, mục tiêu của đối phương rất rõ ràng, chính là bọn họ, thậm chí Thải Vũ phụ trách dẫn đường còn hô to: “Hai vị Cửu Nguyên, xin chờ một chút!”
Thải Vũ bước nhanh đến trước mặt bọn họ, hành lễ nói: “Các vị khách quý, quang huy của Mẫu Thần tại thượng, Thuỷ Thần Thiên Ngô phù hộ, các vị này là Đỉnh Việt – bộ lạc lớn nhất đến từ hạ du sông lớn, vừa rồi bọn họ tới xem hàng hóa của các cậu, muốn giao dịch với các cậu một chút.”
Nghiêm Mặc đang định mở miệng thì cảm nhận được một tầm mắt, ngẩng đầu nhìn liền thấy một người đàn ông trẻ tuổi tóc dài xõa trên vai, để ngực trần, thân dưới quấn một cái váy da dài, chân đi giày rơm, cổ, cánh tay và cổ tay cổ chân đều đeo trang sức bằng đồng, người nọ đang dùng một loại ánh mắt cực kỳ thâm trầm mà quan sát hắn.
Nghiêm Mặc bỗng nhiên cảm thấy bụng mình bị đỉnh một cái, cảm giác này đã lâu rồi không có.
Nguyên Chiến nghiêng người, che Nghiêm Mặc ở phía sau: “Bộ lạc Đỉnh Việt? Các anh có thứ tốt gì? Muốn trao đổi gì với chúng tôi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất