Dị Thế Lưu Đày

Chương 289: Làm mất mặt

Trước Sau
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn



“Ong Ăn Thịt, Cốt Điểu, người rắn, chim mặt người có thể biến lớn thu nhỏ, rốt cuộc người này còn thứ gì mà bọn họ chưa thấy nữa?.”Mặc dù Nghiêm Mặc cố ý chơi trò sĩ diện với đối phương, nhưng hắn không thật sự muốn đối địch với ba người đó, chỉ sợ bọn họ nhìn ra sơ hở gì.

Không có ai biết, lúc này người hắn đã mướt mồ hôi, đầu đau như muốn nứt ra.

Muốn dùng tinh thần lực chỉ mới vừa thăng tên cấp sáu để thao túng cốt khí cấp chín, thì sao không trả cái giá nào?

Hắn vẫn đang chịu đựng, nhưng đầu càng lúc càng đau kịch liệt, mới đầu chỉ hơi nhức nhức, nhưng bây giờ thì không cách nào làm lơ được nữa.

Ô Thần kéo kéo tay áo Nghiêm Mặc, ý bảo hắn nhìn qua bên cạnh.

Tranh cản trước ba người Diệp Hách, Ốc Đặc định ra tay với Tranh, liền bị Diệp Hách ngăn lại.

“Cậu là tư tế Cửu Nguyên?” Bành Tư giương giọng nói: “Bọn tôi là sứ giả Tam Thành, đến từ thành Lạch Trời, vì sao không cho chúng tôi vào bộ lạc của các người?”

Nghiêm Mặc làm như tới lúc này mình mới thấy ba người kia, xoay người lại, nhân lúc không ai chú ý phất tay lau mồ hôi trên trán, ánh mắt cực kỳ làm càn mà quét ba người kia từ trên xuống dưới một phen, chọc cho ba người đó tức muốn điên, sau đó mới cười hỏi Ô Thần: “Ba người này là khách của Cửu Nguyên chúng ta à?”

Ô Thần lập tức ưỡn ngực, lớn tiếng trả lời: “Không phải!”

“Vậy là khách của tộc Người Cá hả?” Nghiêm Mặc nhìn về phía các chiến sĩ người cá trong sông.

Lạp Mông đang hóng hớt liền vung đuôi cười nói: “Cũng không phải!”

Nghiêm Mặc lại nhìn qua phía người lùn, tộc trưởng Lãng Lãng không đợi Nghiêm Mặc hỏi đã ồm ồm rống lên: “Cũng không phải khách của người lùn bọn ta, bọn ta chẳng quen biết gì chúng! Ba thằng to xác ngu si!”

Các người lùn cười vang một trận.

Cũng may là Lãng Lãng không nói bằng ngôn ngữ thông dụng, nếu không thì chắc ba người Diệp Hách đã tức tới mức lại khai chiến lần nữa quá.

Nhưng nghe tiếng cười vang của người lùn và ánh mắt người Cửu Nguyên nhìn phía bọn hắn chứa đầy vẻ cười nhạo và căm ghét, thì trong lòng bọn hắn cùng nảy lên một suy nghĩ: Phải giết sạch lũ nhân loại và người lùn ở nơi này!

Cuối cùng Nghiêm Mặc cũng chuyển đầu sang nhìn ba người Bành Tư, cười nói: “Các người không phải khách của Cửu Nguyên, cũng không phải khách của bạn bè chúng tôi, thì mắc gì chúng tôi lại phải cho các người vào Cửu Nguyên? Hay nhà các người cũng tùy tiện cho kẻ lạ mặt bước vào?”

Bành Tư tức giận: “Thằng nhãi vô lễ, bọn tao là……”

“À! Đúng rồi, anh nói các anh là ai chứ? Từ đâu đến?”

Ốc Đặc chịu không nổi, siết chặt nắm tay, thấp giọng kêu Diệp Hách: “Đại nhân!”

Diệp Hách nhìn qua ba vị người rắn, sau đó nhìn qua con chim mặt người đang đậu trên đầu Cốt Điểu khổng lồ, ông ta lạnh mặt, ra hiệu với Bành Tư.

Bành Tư nén cơn tức, lớn tiếng nói: “Lỗ tai không tốt à? Vậy nghe cho rõ đây, tao lặp lại lần nữa, bọn tao đến từ thành Lạch Trời của Tam Thành…”

Nghiêm Mặc lại ngắt lời hắn, ra vẻ như thật ngạc nhiên: “Thì ra là sứ giả thành Lạch Trời, các người tới để cảm ơn ân tình mà lúc trước thủ lĩnh bọn tôi đã cứu công chúa của các người vào trời đông giá rét à? Sao không nói sớm? Ô Thần, nhóc với Băng cùng đi lấy quà cảm ơn mà sứ giả thành Lạch Trời đưa tới đi, đúng rồi, cả đám nô lệ mà Đóa Phỉ điện hạ đáp ứng đưa tới nữa, mang hết vào thành đi.”

Ô Thần bước ra khỏi hàng: “Vâng.”

Băng cũng bước ra, hắn vẫn luôn phụ trách quản lý an nguy trong thành.

Bành Tư không ngờ còn có chuyện như vậy, hắn không nghe thấy công chúa điện hạ nói cô ta từng được thủ lĩnh Cửu Nguyên cứu giúp, lập tức nhìn về phía Diệp Hách.

Diệp Hách cũng không biết chuyện này, nhưng ông ta vừa nghĩ liền hiểu được quá trình đại khái, công chúa vừa đến đây không thể thành lập bộ lạc ngay lập tức, nếu cô ta biết người Cửu Nguyên, vậy thì lúc vừa tới đây đã từng được người Cửu Nguyên cứu, sau đó có lẽ vì phát hiện ra tư tế Cửu Nguyên không dễ chọc, liền rời khỏi Cửu Nguyên, rồi dựa vào năng lực của mấy tên người chim Phỉ Lực cùng thuật trị liệu của mình để thành lập bộ lạc riêng.

Hiểu ra điều này, Diệp Hách nói nhỏ bên tai Ốc Đặc hai câu.

Ốc Đặc biến sắc: “Đại nhân, chúng ta…”

Diệp Hách đặt tay lên cánh tay hắn.

Ốc Đặc không cần phải nhiều lời nữa, hung hăng trừng Nghiêm Mặc một cái, không cam nguyện mà cởi túi da bên hông xuống ném cho Ô Thần, dữ tợn nói: “Cho đấy! Một trăm viên nguyên tinh! Bọn tao thưởng…”

“Ô Thần, còn không cảm ơn quà gặp mặt của mấy vị khách này.” Nghiêm Mặc bảo Ô Thần nhận lấy túi nguyên tinh, nhìn nhìn cấp bậc nguyên tinh bên trong, rồi cười với ba người Diệp Hách: “Ngại quá, các anh tốn kém rồi, tặng quà cảm ơn thì tặng quà cảm ơn thôi, còn cho đệ tử của tôi quà gặp mặt, tuy chỉ là một trăm viên nguyên tinh cấp một, nhưng cũng không thể nuông chiều trẻ con như vậy, ha hả.”

Mặt Ốc Đặc từ xanh mét biến thành đỏ bừng vì tức giận, ánh lửa thoáng hiện trên tay hắn.

Nghiêm Mặc cụp mắt xuống, con Cốt Điểu đang đứng yên đột nhiên ngẩng đầu, hướng thẳng về phía ba người Diệp Hách, Cửu Phong cũng phối hợp mà rít lên uy hiếp.

“Ốc Đặc!” Diệp Hách thấp giọng quát Ốc Đặc.

Ốc Đặc nhịn rồi lại nhịn mới không phóng quả cầu lửa về phía tên thiếu niên đang ra vẻ hàm hậu nhưng kỳ thật lại vô cùng gian xảo đứng đối diện kia, hận không thể đốt tên đó thành than!

Ô Thần cất cái túi da, cúi đầu cười thầm.

Diệp Tinh đảo đảo mắt, kéo Tát Vũ qua, nháy mắt với Nghiêm Mặc: “Sư phụ, con với Tát Vũ có không ạ?”

Nghiêm Mặc cố chịu cơn đau kịch liệt ập vào đầu, xị mặt, tức giận mắng: “Hư đốn, mới có một trăm viên nguyên tinh cấp một mà đã đỏ mắt? Lần trước sứ giả bộ lạc Ma Nhĩ Càn tới cho hai nhóc mười viên nguyên tinh cấp hai, mà hai nhóc có chia cho Ô Thần không? Đi qua bên kia, hai đứa với Ô Thần mau đưa nô lệ mà Đóa Phỉ điện hạ mang tới vào trong nhanh.”

“Dạ!” Hai đứa nhóc le lưỡi, kéo Ô Thần, đi theo Băng dẫn nô lệ vào trong. Còn về số nguyên tinh mà Ô Thần mới được nhận, đương nhiên sẽ chia cho mọi người.



Ốc Đặc tức chết! Chê ít thì trả lại đây cho tao! Này đúng là tặng quà mà còn bị người ta vả mặt, hắn hận không thể nhào qua cướp lại cái túi nguyên tinh!

Tranh và Bộ Nga tiến lên trước một bước, Bộ Nga rất không khách khí mà vươn tay.

Ốc Đặc trợn mắt trừng cái tay kia, có ý gì?

Nghiêm Mặc phất tay, nhàn nhạt nói: “Bộ Nga, được rồi, thành Lạch Trời trông vậy thôi chứ không giàu có gì, nếu người ta không mang theo quà cảm ơn ân cứu mạng thay công chúa người ta, thì chúng ta cũng không thể khắc khe quá, nếu để Đóa Phỉ điện hạ hay, thật không biết sẽ đau lòng đến mức nào? Chúng ta là hàng xóm với bộ lạc mới của Đóa Phỉ điện hạ, sao lại không chừa chút mặt mũi cho công chúa điện hạ chứ, có đúng không?”

Thân thể Ốc Đặc run lên, hắn sắp không kiềm chế được nữa, hắn đã muốn hộc máu rồi!

Lúc này Diệp Hách mới mở miệng: “Cậu luôn miệng nói các cậu có ân cứu mạng với Đóa Phỉ điện hạ, nhưng trước khi tới bọn ta không hề biết chuyện này, chờ sau khi bọn ta trở về xác định lời cậu nói là thật, thì đương nhiên sẽ mang quà đến thăm một chuyến.”

“Ủa? Không phải tới tặng quà hả? Vậy chứ các người tới làm gì?” Nghiêm Mặc hình như đã quên mất cảnh tượng mình thấy trước khi đáp xuống, cũng đã quên mất chuyện Hào bị thương.

Mà các chiến sĩ thủ lĩnh khác của Cửu Nguyên cũng giữ im lặng, không có ai nhắc nhở hắn.

Diệp Hách nhíu mày, ông ta phát hiện ra tên nhãi này có vẻ như khó đối phó đây, lời nói kín không kẽ hở, còn đục thủng lỗ hổng trong lời của bọn họ, không giống như những gì mà một tên thiếu niên nên hành xử.

“Bước chân của sứ giả Tam Thành đi khắp thiên hạ, lần này bọn ta tới đây là để xem tình hình phát triển của các bộ lạc khác như thế nào.”

Tranh cười lạnh: “Hóa ra phương thức xem của các người là nhân lúc tư tế và thủ lĩnh của chúng tôi không có ở nhà, khiêu chiến chúng tôi? Còn mưu toan xâm chiếm Cửu Nguyên chúng tôi?”

“Ồ?” Nghiêm Mặc nhướng mày: “Cách quan sát tình hình phát triển của các bộ lạc khác thú vị đó, có cơ hội tôi cũng muốn cùng thủ lĩnh của mình tới Tam Thành, đặc biệt là thành Lạch Trời các người xem thử.”

Ốc Đặc rất muốn nói ‘chẳng lẽ thành Lạch Trời bọn tao phải sợ lũ mọi rợ tụi mày?’ Nhưng nhìn qua con Cốt Điểu có thể phun ra quả cầu lửa lợi hại hơn hắn gấp mấy lần kia, hắn lại nuốt trở về.

Cho một con Cốt Điểu bay đến thành Lạch Trời, chỉ cần phun vài quả cầu lửa là có thể tạo nên một đả kích đáng sợ cho thành Lạch Trời, cuối cùng dù có giết được chúng, thì bọn họ cũng mất nhiều hơn được.

Mà đây cũng là lý do các tòa Thượng Thành không dễ khai chiến với nhau, sức phá hoại của một chiến sĩ cấp chín là cực lớn, ngang bằng nhau thì xem như là uy hiếp, chứ không thật sự tranh đến mức mày chết tao sống, trừ phi bị dồn đến bước đường cùng thì không có phe nào phái chiến sĩ cấp chín ra trận cả.

Nếu trước khi tới đây bọn họ biết ở Cửu Nguyên có chiến sĩ từ cấp tám trở lên, thì bọn họ tuyệt đối sẽ không mở miệng đòi khiêu chiến, cách thức kết giao cũng sẽ khác.

Nhưng bây giờ hai bên đã trở mặt, ba người Ốc Đặc cũng không thể hạ mặt mũi để cầu hòa được, thế nên cục diện bây giờ có chút căng thẳng.

Diệp Hách than khẽ: “Cậu thiếu niên, miệng lưỡi cậu rất lợi hại, chưa có tên mọi rợ nào dám đối xử với sứ giả Tam Thành như thế cả, thứ phía sau cậu chính là cốt bảo cấp cao đi? Cậu đến từ thần điện của tòa Thượng Thành nào thế?”

Đúng vậy, Diệp Hách cũng giống các bộ lạc ở chợ Ma Nhĩ Càn, bắt đầu cho rằng Nghiêm Mặc đến từ Tam Thành.

Ông ta nghĩ như vậy không phải bởi vì ông ta không có kiến thức, mà ngược lại, chính bởi vì ông ta đã từng đi qua Trung Thành và Thượng Thành, gặp được những thần thị trong thần điện, lại thêm cách nói năng của Nghiêm Mặc và của cải của Cửu Nguyên, liền nghĩ hắn là tư tế do một tòa thành nào đó phái ra để mở rộng thế lực, hơn nữa, trong mắt ông ta, nơi có thể giao cốt bảo cấp cao cho một thằng nhãi tư tế, chắc chắn chỉ có Thượng Thành mới có khả năng.

Ôm suy nghĩ đó, Diệp Hách như quên mất thái độ vô lễ của Nghiêm Mặc đối với mình, càng như quên mất lời nói và hành động muốn xâm chiếm Cửu Nguyên của mình trước đó, mỉm cười với Nghiêm Mặc, cứ như trưởng bối nhân từ nhìn hậu bối vậy.

Ốc Đặc và Bành Tư nghe Diệp Hách nói vậy, lập tức lộ ra vẻ bừng tỉnh.

Thì ra đầy là tư tế đến từ thần điện của Thượng Thành, chẳng trách!

Ốc Đặc và Bành Tư không thể không nghĩ như vậy, vì việc bị một tư tế Thượng Thành chèn ép, so với bị một thằng nhãi sống ở nơi hoang dã chà đạp mặt mũi thì là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Nghiêm Mặc cười nhạt, không trả lời vấn đề này: “Có thân phận của sứ giả Tam Thành không có nghĩa là các người được tùy tiện làm xằng, vùng đất hoang dã đã thuộc về Cửu Nguyên, về sau các người mà đến, thì tốt nhất là nghĩ kỹ xem các người tới để làm khách, hay tới để khai chiến.”

Ăn nói gan dạ đấy! Ba người Diệp Hách chưa đi hết vùng hoang dã nhưng cũng đủ biết vùng đất hoang dã rộng lớn cỡ nào, tên thiếu niên này lại nói vùng đất hoang dã đều thuộc về Cửu Nguyên, hắn dựa vào cái gì?

Chắc cũng vì cách ăn nói của Nghiêm Mặc mà ba người Diệp Hách lại càng không dám xem thường hay cười nhạo. Bởi vì hốc mắt đen ngòm của con Cốt Điểu kia còn đang nhìn chằm chằm bọn họ đấy!

Diệp Hách nói: “Vùng đất hoang dã có vô số các bộ tộc lớn nhỏ, Cửu Nguyên muốn chinh phục từng bộ tộc chỉ sợ sẽ không dễ dàng đâu nhỉ?”

“Đó là chuyện của Cửu Nguyên.”

Diệp Hách muốn hỏi vì sao hắn lại nhất quyết phải chiếm địa bàn ở vùng hoang dã, có phải là vì thần điện Thượng Thành đã đưa ra mệnh lệnh gì đó hay không?

Đột nhiên Nghiêm Mặc nhìn chằm chằm Diệp Hách: “Chúng ta là những người quang minh chính đại, không cần phải nói chuyện quanh co, vì sao các người tới vùng đất hoang dã, thì tôi cũng chính là vì cái lý do đó. Nếu các người có thể đoán ra lai lịch của tôi, vậy chắc cũng đoán được vì cớ gì mà tôi muốn xây thành ở chỗ này và chinh phục toàn bộ vùng hoang dã.”

Diệp Hách kêu một tiếng trong lòng: Quả nhiên!

Nghiêm Mặc lại nói: “Tôi biết mục đích của các người, cũng biết rõ Tam Thành đã phái ra không ít nhân thủ, vùng đất hoang dã lớn như vậy, chúng tôi không thể tìm tất cả các bộ lạc chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, hai bên cùng sử dụng bản lĩnh của mình, nếu các người có thể tìm được trước, thì đó là do các người lợi hại, có điều lấy được rồi thì giấu cho kỹ đi, đừng để tôi biết, nếu không tôi sẽ cướp đấy. Mặt khác, nếu để tôi biết các người còn chưa tìm được nó mà lén lút động tay động chân với tòa thành tôi vừa mới xây, vậy thì đừng oán tôi dẫn quân đánh tới thành của các người!”

Lời này của Nghiêm Mặc làm người Cửu Nguyên và phần lớn người khác nghe mà chẳng hiểu gì, chỉ có ba người Diệp Hách là hiểu rõ ý hắn.

Quả nhiên, người này được Thượng Thành phái ra, hơn nữa tòa Thượng Thành kia còn biết tin quả Vu Vận xuất hiện ở vùng đất hoang dã trước cả thành bọn họ, nên phái người đi trước một bước, ra ngoài vừa tìm vừa thành lập thế lực luôn.

Diệp Hách càng muốn biết Nghiêm Mặc tới từ tòa Thượng Thành nào, nhưng sự tình liên quan đến quả Vu Vận, chỉ cần đối phương không bị ngu thì tuyệt đối sẽ không sẽ nói cho ông ta biết mình đến từ đâu.

“Vù vù!” Đàn ong Ăn Thịt đen nghìn nghịt bay ra khỏi nội thành Cửu Nguyên.

Do ong vệ tuần tra phát hiện ra ong chúa của chúng nó đã trở về, nên thông báo cho cả đàn ra đón.

Người Cửu Nguyên, người lùn, người cá, dù là ai thì khi nhìn thấy cả đàn ong Ăn Thịt đều lập tức nhao nhao né tránh, tuy bọn họ biết đàn ong Ăn Thịt sẽ không kiếm ăn ở phụ cận nhưng bọn họ vẫn e dè theo bản năng.

Bạch Nham và Diệp Hách cùng sợ hãi kêu lên: “Ong Ăn Thịt!”



Xem ra danh tiếng của đàn ong nhà hắn không chỉ vang vọng ở vùng đất hoang dã, mà những nơi khác cũng rất nổi tiếng. Nghiêm Mặc đắc ý.

“Không cần sợ, chỉ là mấy bé cưng mà tôi nuôi thôi.” Nghiêm Mặc cười, giơ tay lên, ong Ăn Thịt bay tới, nghìn nghịt như muốn che trời lấp đất.

Ba vị người rắn và ba người Diệp Hách trợn to mắt, không thể tin được mà nhìn Nghiêm Mặc, sau đó đồng thời thụt lùi.

Trong chớp mắt, phạm vi bán kính một trượng quanh Nghiêm Mặc không có ai đứng! Ngay cả các chiến sĩ thủ lĩnh của Cửu Nguyên cũng không dám tới gần.

Bành Tư đã sớm bế Diệp Hách chạy ra thật xa.

Ốc Đặc có thể khống chế lửa, không sợ đám ong Ăn Thịt đó, nhưng hắn cũng không muốn chọc vào đám ong biến thái thù dai mà trí nhớ lại còn tốt này, vừa thấy cũng bỏ chạy.

Ông lớn Cửu Phong đã lâu không gặp đàn ong, vừa thấy bọn côn trùng mà nó ghét lại đẻ ra nhiều hơn, liền tức giận đến mức khặc khặc kêu to.

Nghiêm Mặc cũng bị số lượng che trời lấp đất dọa cho lắp bắp kinh hãi, hình như đã tăng lên gấp đôi có phải không?

Cũng may là ong Ăn Thịt không lớn lắm, sức ăn cũng không nhiều nên một con trâu cũng đủ. Hơn nữa, nếu chúng nó được ăn chán chê một bữa thì nhiều ngày sau chúng có thể không ăn gì, còn sản xuất ra một lượng lớn sữa ong chúa, tóm lại, nuôi dưỡng chúng nó rất có lời.

Hồng Sí và Phi Thứ luôn đi theo Nghiêm Mặc cũng bay vào nhập bọn với đàn ong, dẫn cả đàn bay vòng vòng Nghiêm Mặc, bày ra cái loại trận hình đa dạng để ‘triều bái’ hắn.

Nghiêm Mặc không muốn khắp người mình bu đầy ong Ăn Thịt, khiến những người khác sợ tới mức không dám lại gần, liền dùng tinh thần lực truyền đạt suy nghĩ, để đàn ong Ăn Thịt đậu lên lưng Cốt Điểu.

Cửu Phong thấy đàn ong bay qua, rất muốn phun lưỡi dao gió xử lý chúng nó, nhưng nó biết mấy nhóc con này đều do quái hai chân nhỏ của nó nuôi, thế nên chỉ quạt cánh uy hiếp chúng nó một cái, rồi thu nhỏ lại bay lên đầu Nghiêm Mặc, an tọa trên đó.

Ong Ăn Thịt, Cốt Điểu, người rắn, chim mặt người có thể biến lớn thu nhỏ, rốt cuộc người này còn thứ gì mà bọn họ chưa thấy nữa?

Lúc này Diệp Hách đột nhiên hận Đóa Phỉ cực, công chúa điện hạ, rốt cuộc cô còn giấu ta bao nhiêu chuyện! Cô thật sự không biết những điều này sao?

Cấp bậc của tên tư tế này vậy mà cô nói chỉ có cấp ba, còn nói đám người mọi rợ đó đều không biết che giấu hình xăm chiến sĩ, nhưng sự thật thì hoàn toàn không phải vậy!

Rõ ràng trên mặt tên Nghiêm Mặc kia không có hình xăm chiến sĩ, hơn nữa đối phương thật sự chỉ mới cấp ba thôi ư? Có chết ông cũng không tin!

Diệp Hách hối hận, ông hẳn là phải chờ tới khi thủ lĩnh và tư tế Cửu Nguyên trở về mới đúng, sau khi biết được thực lực thật sự của bọn họ, rồi mới suy xét nên tạo quan hệ như thế nào, thì đã không đến mức nửa vời như bây giờ.

Nghiêm Mặc bảo ong Ăn Thịt rời đi, tuy trên đầu còn có một con chim mặt người thu nhỏ, nhưng ít ra thì không đáng sợ như vừa rồi nữa.

Diệp Hách thở phào một hơi, kêu Bành Tư đưa mình về chỗ cũ, chạy tới chạy lui như vậy thật mất mặt, nhưng bây giờ ông không thể để ý đến điều đó.

Nghiêm Mặc thấy ba người Diệp Hách lại đi qua, liền cố ý nhìn sắc trời: “Ba vị, tôi vừa trở về, còn không ít chuyện phải xử lý. Nếu các người muốn đi dạo ở phụ cận Cửu Nguyên thì cứ tự nhiên, nhưng phải tuân theo quy định của Cửu Nguyên, tiền thuê nhà… dù là ở ngoài thành, chỉ cần nó nằm trong địa bàn Cửu Nguyên thì đều phải trả tiền thuê, cụ thể như thế nào, tôi sẽ phái người báo cho các anh biết.”

Ốc Đặc không nhịn được nữa: “Chẳng lẽ tư cách để bọn tôi vào thành cũng không có à? Dù cậu có là tư tế do thần điện Thượng Thành phái ra thì cũng không thể đối đãi với các sứ giả Tam Thành khác như vậy!”

Nghiêm Mặc lập tức lạnh giọng, trở mặt nói: “Nếu các người là khách, đến đây với mục đích hữu hảo thì chúng tôi đương nhiên sẽ chiêu đãi các người như khách, nhưng các người có phải không?! Vừa rồi tôi đã hạ thủ lưu tình với các người, nếu không thì cái vị có thể cướp sinh mệnh của các sinh vật trên mảnh đất Cửu Nguyên này để trị liệu kia cũng chẳng thể biến một cái xác chết lại thành người sống đâu!”

Vừa nghe nói Diệp Hách cũng có thể cướp sinh mệnh của sinh vật khác để trị liệu thì người Cửu Nguyên, người cá và người lùn đã biết tới Đóa Phỉ như một ví dụ điển hình đều bày ra vẻ mặt chán ghét cực độ, ánh mắt nhìn ông ta càng thêm bất hảo. Ba vị người rắn cũng cảm thấy khó chịu, lúc bị thương ai cũng muốn sống, nhưng đồng thời cũng chẳng có ai muốn bị kẻ khác cướp đi sinh mệnh cả.

Diệp Hách nghe Nghiêm Mặc nói toạc ra năng lực của ông ta, thì tâm tư liền trầm xuống. Thấy vẻ mặt Nghiêm Mặc mang theo sát ý, nếu đối phương dám xuống tay, dám không màng tới thành Lạch Trời, giết ông trước, thì Ốc Đặc và Bành Tư cũng sẽ chết là điều không thể nghi ngờ.

Nếu tên thiếu niên này thật sự đến từ thần điện của tòa Thượng Thành nào đó, chấp hành nhiệm vụ tìm kiếm quả Vu Vận, thì dù thành Lạch Trời có biết bọn họ bị tên thiếu niên này giết chết, chắc chắn cũng sẽ không báo thù cho họ, thành Phí La lại càng không.

Diệp Hách thay đổi suy nghĩ thật nhanh, quyết định tạm lui. Mục đích chính của ông ta là tìm kiếm quả Vu Vận, chứ không phải kết thù với tư tế của Thượng Thành.

Còn về phần mặt mũi hôm nay, chờ mai sau khi ông ta tìm được quả Vu Vận, chờ khi ông ta học được phương pháp tu luyện cấp cao, chờ khi ông ta lên tới thần điện Thượng Thành, ông ta sẽ đòi lại hết thảy.

Tạm thời cúi đầu không phải là thoái nhượng, mà là sách lược.

Nghĩ đến đây, Diệp Hách trầm giọng nói với Ốc Đặc: “Ốc Đặc, không được vô lễ!”

Sau đó ông ta lại cười với Nghiêm Mặc: “Vị tư tế đại nhân này, vẫn chưa biết tên cậu? Ta là Diệp Hách, thẹn là Đại Tư Tế của thần điện thành Lạch Trời.”

“Nghiêm Mặc, tư tế Cửu Nguyên.”

“Hôm nay đã có rất nhiều hiểu lầm, Mặc đại cậu lại vừa trở về, vậy chắc phải có rất nhiều chuyện cần làm, chờ khi ta trở về bộ lạc của Đóa Phỉ điện hạ, hỏi chuyện thủ lĩnh Cửu Nguyên cứu giúp công chúa điện hạ, rồi sẽ đến nói lời cảm tạ với quý thủ lĩnh.”

Nghiêm Mặc thấy đối phương mềm xuống, sát ý trên mặt cũng rút lại, thay vào đó là nụ cười hàm hậu: “Thì ra là Diệp Hách đại nhân, không dám nhận lời cảm tạ ấy, bộ lạc của Đóa Phỉ điện hạ ở ngay gần đây thôi, chúng tôi cũng muốn đi thăm hỏi, hay là như vầy đi, không cần Diệp Hách đại nhân lại đi một chuyến, chờ khi thấy khói xanh đốt trên đồng cỏ, đó là lúc tôi và thủ lĩnh của tôi sẽ đến bộ lạc mới xây của điện hạ, lúc đó chúng ta sẽ lại gặp nhau.”

Cái này là uy hiếp đúng không? Uy hiếp một cách trần trụi! Nhưng cho dù biết rõ đây là uy hiệp, với vũ lực của đối phương, lại kiêng kị thế lực phía sau đối phương, Diệp Hách chỉ có thể nuốt cái uy hiếp này, còn phải cười đáp: “Vậy bọn ta sẽ ở bộ lạc của Đóa Phỉ điện hạ chờ chư vị đến, cáo từ!”

Diệp Hách căn bản không định ở lại bộ lạc của đám người Đóa Phỉ, ông ta muốn rời khỏi đây để đến các bộ lạc khác tìm quả Vu Vận, ông ta phải tìm được quả Vu Vận trước Cửu Nguyên!

Người Cửu Nguyên thấy thái độ của ba người Diệp Hách thay đổi, nhìn theo bóng dáng ôm một bụng lửa giận mà còn phải tươi cười rời đi của họ mà khoái trá không thôi, trong lòng cũng rất chấn động. Mặc đại có phải đến từ thần điện Thượng Thành hay không họ không biết, nhưng họ biết rõ một điều, đó là ngay cả sứ giả Tam Thành trong truyền thuyết cũng chẳng là gì, chỉ cần đủ mạnh, thì bọn họ đều phải khom lưng uốn gối!

Ánh mắt như lửa nóng của người Cửu Nguyên đều dừng trên người Nghiêm Mặc. Lúc này không có ai hoan hô, bởi vì bọn họ không còn cảm thấy ba tên sứ giả kia là kẻ địch mạnh nữa, không thấy tư tế đại nhân của bọn họ vừa trở về liền bắn một quả cầu lửa, nói nói mấy câu đã dọa cho cụp đuôi bỏ chạy sao?

Trên lưng Nghiêm Mặc chảy đầy mồ hôi lạnh, tinh thần lực tiêu hao quá độ, đầu hắn đau đến mức muốn đâm sầm vào một tảng đá nào đó cho rồi, nhưng hắn vẫn cười tươi với mọi người, vẫy vẫy tay, được mọi người vây quanh mà đi vào nội thành Cửu Nguyên.

Nghiêm Mặc muốn cất Cốt Điểu, nhưng tinh thần lực của hắn hiện giờ không đủ để hắn điều khiển Cốt Điểu nữa, chỉ có thể để Cốt Điểu lại bãi đất trống, rồi bảo Tranh phái người canh chừng Cốt Điểu, không cho kẻ khác đến gần.

“Vù vù vù!” Đàn ong Ăn Thịt bay theo sau đám người, cùng ‘ôm lấy’ ong chúa của chúng nó trở về thành.

Diệp Hách quay đầu nhìn một cái cuối cùng, ông ta thấy Nghiêm Mặc để cốt bảo lại đó, không biết là muốn uy hiếp họ hay còn có ý gì khác, nhất thời đoán không ra. Sau đó ông ta nghĩ, đêm nay phải dùng năng lượng của nguyên tinh để bói một lần thử xem, hy vọng lần này có thể thu nhỏ lại phạm vi quả Vu Vận xuất hiện một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau