Chương 4: Mặc vào.
Lạc Hành Vân vọt ra từ WC, theo sau cậu là Bùi Diễn mặt lạnh như tiền.
Hoắc Tư Minh chửi thề một tiếng. Từ trước tới giờ, cậu ta chưa từng ngửi thấy pheromone của lớp trưởng đâu.
Công cụ phổ biến để đánh giá tố chất cơ thể các Alpha chính là hàm số Highgram, hay còn gọi là chỉ số Alpha.
Chỉ số Alpha càng cao, tố chất cơ thể càng tốt, pheromone tiết ra càng mạnh và khó khống chế hơn. Hạc Vọng Lan chính là đại diện cho “hương bay ngàn dặm”, nhưng Bùi Diễn chưa từng tỏa ra bất cứ mùi vị gì, cũng không ai thấy hắn dùng thuốc khử mùi cả. Nói cách khác, lớp trưởng của bọn họ lý trí đến đáng sợ, khả năng khống chế pheromone cũng vượt xa các Alpha bình thường.
Thế nhưng bây giờ, chỉ số Alpha của hắn nổ rồi.
Là một Alpha yếu ớt, Hoắc Tư Minh lập tức bị ảnh hưởng. Cậu lo lắng, sợ hãi, choáng váng và gần như mất đi lý trí.
Cậu thật sự chán ghét đám ông lớn trong trường học này!
Đang định chạy tới lý sự với lớp trưởng vì việc đối phương tự nhiên tung pheromone hù dọa mình, đột nhiên Hoắc Tư Minh nhìn thấy Hạc Vọng Lan bước ra ngay sau lưng Bùi Diễn. Vì thế, cậu hèn mọn nuốt lời định nói trở vào: Huhu.
Bé Hoắc tội nghiệp bị cuốn vào trận chiến của các vị thần, hiển nhiên không xứng để mở miệng hỏi này hỏi nọ.
Sau đó, Lạc thần tự động nói cho cậu ta biết lý do của cuộc chiến.
Mở bình giữ nhiệt, uống một ngụm trà ấm, Lạc Hành Vân bảo: “Tao phải đi chơi bóng.”
Thích Vũ chửi thề một tiếng: “Lạc thần, dắt tao đi cùng được không?” Cậu muốn chơi bóng! Cậu muốn rong ruổi trên sân bóng rổ như những thiếu niên đẹp trai ngầu lòi khác!
Lạc Hành Vân vừa định mở miệng nói “được, mày đi đi” thì Thích Vũ tinh ý phát hiện Bùi Diễn và Hạc Vọng Lan đang đứng chờ cách đó không xa. Cậu ta xoắn lại ngay trong nháy mắt, bảo: “Thôi, tao đi cổ vũ cho mày! Đúng rồi, Lạc thần, mày ở bên nào đấy?”
Sấm dậy đất bằng, một câu nói thành công khiến hai Alpha quay sang nhìn chăm chú. Lạc Hành Vân chửi thầm một tiếng. Thằng ranh họ Thích này thật đáng băm ra làm thức ăn cho chó.
—
Chơi bóng, đương nhiên Lạc Hành Vân sẽ ở đội của Bùi Diễn. Nhưng trong giai đoạn nhạy cảm thế này, một lời sẽ có hai nghĩa kèm theo, mà cái nhìn chăm chú của hot boy trường cùng đại ca đầu gấu quả thật như lờ mờ toát ra khí thế ép người về đội của mình.
Tiểu Lạc chẳng muốn đứng về phe ai cả, cậu chỉ muốn sống yên ổn đến già.
Hạc Vọng Lan thấy Lạc Hành Vân lộ vẻ tiến thoái lưỡng nan, liền dùng giọng nói ngọt như mật để dụ dỗ: “Thầy ơi, thầy học là học sinh lớp 8, vậy thì cứ vào đội của lớp trường lớp thầy đi…”
“Chiến – lược – bao – vây.” Ngay trước mặt Bùi Diễn, Hạc Vọng Lan lặng lẽ dùng khẩu hình ra hiệu với Lạc Hành Vân. Đây là một hành động cực kỳ ác liệt, thật không khác gì ngang nhiên bò lên giường chính chủ, lại còn thoải mái bắt chước y nguyên tư thế của đối phương.
Lạc Hành Vân: ?
Cậu nghe không hiểu. Nhưng điều đó cũng chẳng ảnh hưởng tới việc cậu đoán ra ý đồ của Hạc Vọng Lan. Đại khái đối phương muốn cậu ngáng chân Bùi Diễn, ngoan ngoãn đóng vai một kẻ phản bội đây mà.
Lạc Hành Vân thầm nghĩ: Nếu có khả năng ngáng chân Bùi Diễn thì tôi đã đánh chết cậu từ lâu lắm rồi, còn đứng đây chờ cậu lôi kéo chơi gay à.
Trên mặt vẫn là nụ cười cực kỳ ôn hòa, Lạc Hành Vân gật gù hai cái rất nhẹ chẳng biết mang theo ý tứ gì. Nói chung, người ngoài nhìn vào cũng không biết cậu có đồng ý hay không.
Thích Vũ dùng khuỷu tay huých Hoắc Tư Minh: “Lạc thần có ý gì thế nhỉ? Nó có vẻ rất thân với đại ca trường! Rốt cuộc nó muốn theo đại ca hay theo lớp trưởng của chúng ta? Lạc thần sa đọa rồi à?”
Hoắc Tư Minh thẳng người quan sát trong chốc lát, lại đệt một tiếng, mắng: “Hai thằng kia lại phun pheromone rồi!” Dứt lời, cậu nhanh chóng nằm bẹp xuống bàn bóng hít oxy.
“Alpha có thể phun pheromone thật à? Rốt cuộc pheromone có mùi thế nào nhỉ?” Thích Vũ ngó ngó nghiêng nghiêng.
“Đi thôi.” Bùi Diễn để ý thấy Hoắc Tư Minh đang khó chịu, dẫn đầu đi ra bên ngoài.
—
Ngoài sân bóng, Bùi Diễn dùng Lạc Hành Vân nên quyết định thay Thẩm Thư Ý ra. Lý Ngộ kinh ngạc quan sát Beta gió thổi cũng bay trước mặt, chân thành hỏi: “Ngài mạnh lắm à?!”
Lạc Hành Vân ngại ngùng gật đầu, trông có vẻ giống anh hùng câm điếc hơn là cao thủ bóng rổ Slam Dunk.
Ở phía sau cậu, Thích Vũ lớn tiếng hét: “Lạc thần! Lạc thần cố lên!!!!”
Lý Ngộ hoàn toàn mờ mịt, Beta Lạc Hành Vân này được phong “thần” từ lúc nào, sao ngày thường không thấy đối phương bộc lộ tài năng. Hay lớp bọn họ thực sự là nơi địa linh nhân kiệt, có cao thủ ẩn mình?
Nhưng khi chơi được nửa hiệp, hắn liền xác định…
“Sao chơi bóng mà cậu cứ đứng đực ngoài mép biên thế? Chạy vài bước cậu sẽ chết hả? Kiếp trước cậu là xe đạp điện Tesla à, củ sạc của cậu ở đâu?” Lý Ngộ không giỏi Ngữ văn, nhưng mắng người thì chưa từng thua kém: “Cậu nhìn đi, cậu đứng ì ra như ông cố nội từ nãy đến giờ, rốt cuộc cậu tới đây để làm gì? Hạc Vọng Lan phái cậu đến nằm vùng đúng không?”
Nói tới đây, hắn đột nhiên giật mình bừng tỉnh, hít mũi ngửi mùi pheromone trong không khí, sau đó từ khó chịu bình thường biến thành nổi giận đùng đùng: “Đệt, chẳng trách tôi cứ ngửi thấy mùi của thằng chó Hạc Vọng Lan!”
Trong trường, Hạc Vọng Lan là nhân vật không thích khống chế pheromone có tiếng, thế nên tất cả Alpha và Omega đều phải mang theo một chai thuốc khử mùi khi đi học. Sau khi đại ca này đi qua, bọn họ sẽ xịt một ít thuốc về phía hắn, coi như ngăn chặn nguy cơ động dục tập thể, đảm bảo an toàn trong khuôn viên trường.
“Có à?” Ở một bên, Bùi Diễn cúi người lấy chai nước suối, mở nắp, ngửa cổ tu. Mắt phượng khẽ quét về phía thiếu niên gầy gò đứng trong gió lạnh, yết hầu của hắn chuyển động rất rõ ràng.
“Chắc chắn có.” Lý Ngộ chống bóng ở eo, hùng hổ nói: “Hạc Vọng Lan thật là thâm hiểm, còn chơi sáu chọi bốn nữa…”
Hắn vừa định nói “nếu mình không thông minh, hẳn đã bị Hạc Vọng Lan lừa” thì một chiếc áo chợt bay vèo qua trước mắt.
Áo khoác đồng phục của Bùi Diễn bay theo một đường parabol siêu đẹp, sau đó rơi xuống đầu Lạc Hành Vân một cách vô cùng chuẩn xác.
Thần kinh vận động của Lạc Hành Vân không tốt, phản ứng cũng hơi chậm chạp. Cậu đang đứng nghe mắng trong mơ màng thì tự nhiên bị một chiếc áo trên trời rơi xuống trùm kín mặt.
Lý Ngộ câm nín, nuốt mấy tiếng “kẻ phản bội” đang mắc trong cổ họng xuống, lộ ra vẻ mặt kinh hoàng như gặp quỷ. Alpha có khả năng cảm nhận mạnh mẽ, ở một mức độ nào đó sẽ có thể nhìn thấy pheromone. Trong nháy mắt kia, hắn trông thấy luồng pheromone đỏ rực như lửa đang giương nanh múa vuốt quanh người Lạc Hành Vân bị màu xanh đậm như vạn lá nơi rừng già từ pheromone của Bùi Diễn nhấn chìm.
“Mặc vào.” Bùi Diễn bóp băng thấm mồ hôi màu đen trên cổ tay mình, nhẹ giọng nói.
Đám nữ sinh đang đứng xem trận bóng đồng loạt “oa” lên một tiếng.
Lạc Hành Vân chẳng hiểu chuyện gì, nhưng cậu chưa bao giờ được nhiều nữ sinh để ý đến vậy, dù bọn họ chỉ coi cậu là một cái mắc áo thì cũng đáng để hãnh diện vô cùng.
Mấy Omega đang đứng xem bên ngoài sân bóng lại không rụt rè như vậy: “Đậu má, áo khoác của Bùi Diễn kìa!”
“Hẳn là pheromone cậu ấy mới tỏa ra còn bám trên áo!”
“Đây là thánh vật truyền thuyết gì vậy chứ! Xin hỏi khoác cái đó lên người có thể mang thai không?”
“Đừng mặc, đừng mặc, cậu phải chơi bóng nên là đưa nó cho tôi điiiii!” Có người còn trực tiếp chạy vào xin xỏ Lạc Hành Vân.
Trước giờ Lạc Hành Vân vẫn rất có phong độ đối với nữ sinh và Omega. Tuy gió trên sân bóng rất mạnh, nhưng cậu vẫn do dự, chẳng biết có nên tuồn áo khoác của Bùi Diễn ra ngoài hay không.
Đúng lúc ấy, Alpha đang đi vào vị trí giữa sân chợt dừng bước, hơi nghiêng đầu nhìn về phía cậu. Được tia sáng nhợt nhạt của một ngày u ám làm nền, nửa bên mặt nghiêng của hắn lộ rõ đường nét vô cùng hoàn hảo, đẹp trai không ai sánh bằng mà cũng mang tới áp lực khó lòng diễn tả bằng lời.
Tiếng rì rầm bàn tán bên ngoài liền nhỏ lại, Omega nọ rụt tay trở về. Lạc Hành Vân không nói nửa lời, lập tức khoác áo, kéo khóa lên tận cổ, bọc thân thể mình hết sức kỹ càng.
“Không phải chứ…” Nhìn hai người bọn họ một trước một sau đi vào sân bóng, Lý Ngộ gãi cái băng trán màu đen ra vẻ không thể lý giải được.
“Yo ho.” Ngoài sân bóng, Thẩm Thư Ý đẩy nhẹ gọng kính viền vàng trên sống mũi, phát ra một tiếng kêu hưng phấn vì hóng được chuyện hay.
—
Dù Lạc Hành Vân là người không thích vận động nhưng quả thật Lý Ngộ đã trách oan cho cậu.
Cậu không phải kẻ gian Hạc Vọng Lan gài vào, mà do cậu thực sự không biết chơi.
Công bằng mà nói, Lạc Hành Vân rất tích cực di chuyển ở khu vực này, chẳng qua khả năng chơi bóng của Alpha và Beta không thể so sánh với nhau, nên trông cậu mới giống một nhà triết học đang hoang mang tự hỏi “Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi đang làm gì?”. Thậm chí cả Thích Vũ cũng không hò hét cổ vũ cậu nữa mà chỉ đứng ngoài sân dùng ánh mắt “tao không quen mày” để nhìn vào.
Lạc Hành Vân chống hai tay lên đầu gối, suy nghĩ nên làm gì trong tình cảnh hiện giờ?
Trong lúc cân nhắc, tầm mắt cậu bất chợt lướt tới chỗ anh bạn lớp trưởng của mình. Alpha trẻ tuổi xắn cao tay áo sơ mi, giơ cánh tay lên lau mồ hôi vã ra trên trán. Gương mặt vốn trắng trẻo của hắn hiện lên một vệt đỏ hồng, hơi thở lạnh lùng như thấm một tầng khí nóng. Hắn đang phân công Lý Ngộ phát bóng, lớn tiếng bố trí đội hình trong trận tiếp theo. Hàng lông mày đẹp đẽ trên gương mặt hắn nhíu lại, cho thấy chủ nhân nó đang phải xử lý một việc rất khó khăn.
Nói thật, Lạc Hành Vân không thích chơi bóng rổ lắm, nhưng cậu tôn trọng sở thích của những thiếu niên này.
Hình như lớp trưởng của cậu… cũng rất để ý? Bất kể điểm số, hay là chuyện thắng thua.
Nâng mắt nhìn con số 36: 31 trên bảng điểm, cậu hiểu dưới tình huống mình chẳng giúp ích được gì như thế này, đội của cậu sẽ phải chiến đấu rất gian nan.
Lạc Hành Vân không thích nợ ân tình. Dù không hiểu quá rõ ràng, song cậu biết, mình đứng ở chỗ này là do lớp trưởng có ý bảo vệ cậu. Nếu không chắc chắn giờ này cậu đã bị Hạc Vọng Lan vần vò đủ kiểu trong WC rồi.
Người ta bảo vệ cậu, cậu không thể trở thành gánh nặng của người ta. Thế là không trượng nghĩa, cũng không đáng mặt đàn ông.
Lạc Hành Vân nhìn quanh một vòng, sau đó đi tới trước mặt Hoắc Tư Minh đang hít oxy, khiêm tốn nhờ Alpha duy nhất mà mình quen chỉ bảo: “Lão Hoắc, tình huống của tao hiện giờ có cách gì để cải thiện không?”
Tiểu Hoắc kiêu ngạo: “Không có, chờ chết thôi!”
Lạc Hành Vân: “…”
Mắng xong, Hoắc Tư Minh lại mủi lòng. Dù sao Lạc Hành Vân cũng là người duy nhất trong nhóm tự kỉ bước vào sân bóng rổ. Đây là một bước tiến nhỏ đối với Lạc Hành Vân, song lại là một bước đi dài với bốn người bọn cậu. Nếu Lạc Hành Vân chơi tốt, không chừng nhóm bọn cậu có thể mở được cánh cửa thông với thế giới bên ngoài. Vì thế, Hoắc Tư Minh miễn cưỡng nói vài lời dễ nghe: “Mày cứ cố gắng chạy theo bóng, nếu may mắn cướp bóng thành công thì lập tức truyền cho đồng đội. Trường hợp không cướp được bóng, vậy cứ lượn lờ trước mặt người của đội kia, làm bọn nó hoa mắt. Không cần nghĩ đến chuyện ghi điểm, mày không gây cản trở đã là may mắn lắm rồi.”
Lạc Hành Vân nhanh chóng ghi nhớ phương án hành động vừa được chỉ cho: “Ok.”
Chỉ đạo của huấn luyện viên Hoắc có hiệu quả rất rõ ràng. Vào sân, Lạc Hành Vân lập tức tìm đúng vị trí của mình. Cậu chạy tới chạy lui theo bóng, trông cứng nhắc lại khôi hài. Ngay từ đầu hiệp, những người khác đã không thèm để tâm đến cậu nữa, thế nên cậu có khá nhiều cơ hội tấn công đối thủ từ phía sau lưng!
Nói đơn giản là, trong tình huống mọi người giằng co căng thẳng, cậu thình lình xuất hiện sau lưng đối thủ, nhẹ nhàng gạt bóng trong tay đối phương, sau đó vờ như không biết nhẹ nhàng lướt đi như gió.
“Đậu má, quá là thâm hiểm…” Đứng ngoài quan sát, Thẩm Thư Ý không khỏi rửa mắt nhìn huấn luyện viên Hoắc đang hít oxy ở kế bên.
Hoắc Tư Minh oan ức vô cùng: “Tôi có dạy cậu ta làm thế này đâu!”
Vài lần tranh giành qua lại, cuối cùng bóng rơi vào tay của Hạc Vọng Lan. Bùi Diễn đảm nhận trách nhiệm kèm hắn. Đại ca và hot boy trường đối diện với nhau, trong phút chốc không ai cử động. Thậm chí người xem cũng như ngừng thở, bọn họ đều có thể cảm nhận được áp lực khủng khiếp toát ra từ hai Alpha này.
Ngay lúc tình hình vô cùng căng thẳng, Lạc Hành Vân lại chẳng biết trời cao đất rộng lượn ra sau lưng Hạc Vọng Lan. Đối phương lập tức quay đầu nhìn cậu bằng ánh mắt cực kỳ hung hãn.
Lạc Hành Vân bị dọa đành cười gượng một cái, thức thời giơ tay gãi mũi rồi chậm chạp quay đầu bỏ đi.
“Ai thế?”
“Không biết, chưa thấy bao giờ… Học sinh lớp mày à?”
“Ừ, nhưng tao chưa thấy nó chơi bóng rổ bao giờ, nó toàn chạy đi tập thể dục nhịp điệu thôi.”
“À à à chính nó! Trong điện thoại của tao còn có meme của nó đây này.”
“Nó buồn cười nhỉ?”
“Mày đừng nói thế, tố chất tâm lý của nó tốt lắm đấy, tao chắc chắn sẽ không chịu nổi nếu bị Lan Lan lườm như thế, nhất định sẽ thụ thai.”
“Lan Lan lườm mày kìa!!!!!! A a a a Lan Lan cũng lườm tao!!!! Tao muốn chếtttttt…”
Bùi Diễn nghe thấy đoạn đối thoại ngoài lề này, ánh mắt hiện lên vẻ châm chọc. Hắn nhìn lướt qua Hạc Vọng Lan và Lạc Hành Vân. Kẻ thì hung hăng dữ dằn, người lại thờ ơ chẳng sợ, hình như có gì đó khác thường.
Tình huống trong WC ban nãy cũng là như vậy.
Alpha nắm cổ Beta, nếu người kia là Omega, vị trí đó sẽ là tuyến thể.
Hạc Vọng Lan lườm đám người ồn ào ở ngoài sân rồi lại tiếp tục dùng ánh mắt chết chóc hù dọa Lạc Hành Vân. Nhưng ngay sau đó, bóng trong ngực hắn đã đột nhiên biến mất. Một bóng đen chợt lóe lên, Bùi Diễn nhanh tay đoạt quyền kiểm soát bóng từ tay hắn.
Hạc Vọng Lan kinh ngạc không thôi, Bùi cẩu đến gần hắn từ lúc nào vậy?
Sau khi cướp bóng, Bùi Diễn không vội bỏ đi. Hắn dùng ngón trỏ thon dài để xoay bóng trước mặt Hạc Vọng Lan.
“Ê tao bảo, mày nhìn cái gì đấy?” Bùi Diễn liếm môi, để đầu lưỡi quét qua chiếc răng nanh trắng tinh, nhìn người trước mặt bằng ánh mắt tối đen sâu thẳm, nói: “Của mày à?”
Hoắc Tư Minh chửi thề một tiếng. Từ trước tới giờ, cậu ta chưa từng ngửi thấy pheromone của lớp trưởng đâu.
Công cụ phổ biến để đánh giá tố chất cơ thể các Alpha chính là hàm số Highgram, hay còn gọi là chỉ số Alpha.
Chỉ số Alpha càng cao, tố chất cơ thể càng tốt, pheromone tiết ra càng mạnh và khó khống chế hơn. Hạc Vọng Lan chính là đại diện cho “hương bay ngàn dặm”, nhưng Bùi Diễn chưa từng tỏa ra bất cứ mùi vị gì, cũng không ai thấy hắn dùng thuốc khử mùi cả. Nói cách khác, lớp trưởng của bọn họ lý trí đến đáng sợ, khả năng khống chế pheromone cũng vượt xa các Alpha bình thường.
Thế nhưng bây giờ, chỉ số Alpha của hắn nổ rồi.
Là một Alpha yếu ớt, Hoắc Tư Minh lập tức bị ảnh hưởng. Cậu lo lắng, sợ hãi, choáng váng và gần như mất đi lý trí.
Cậu thật sự chán ghét đám ông lớn trong trường học này!
Đang định chạy tới lý sự với lớp trưởng vì việc đối phương tự nhiên tung pheromone hù dọa mình, đột nhiên Hoắc Tư Minh nhìn thấy Hạc Vọng Lan bước ra ngay sau lưng Bùi Diễn. Vì thế, cậu hèn mọn nuốt lời định nói trở vào: Huhu.
Bé Hoắc tội nghiệp bị cuốn vào trận chiến của các vị thần, hiển nhiên không xứng để mở miệng hỏi này hỏi nọ.
Sau đó, Lạc thần tự động nói cho cậu ta biết lý do của cuộc chiến.
Mở bình giữ nhiệt, uống một ngụm trà ấm, Lạc Hành Vân bảo: “Tao phải đi chơi bóng.”
Thích Vũ chửi thề một tiếng: “Lạc thần, dắt tao đi cùng được không?” Cậu muốn chơi bóng! Cậu muốn rong ruổi trên sân bóng rổ như những thiếu niên đẹp trai ngầu lòi khác!
Lạc Hành Vân vừa định mở miệng nói “được, mày đi đi” thì Thích Vũ tinh ý phát hiện Bùi Diễn và Hạc Vọng Lan đang đứng chờ cách đó không xa. Cậu ta xoắn lại ngay trong nháy mắt, bảo: “Thôi, tao đi cổ vũ cho mày! Đúng rồi, Lạc thần, mày ở bên nào đấy?”
Sấm dậy đất bằng, một câu nói thành công khiến hai Alpha quay sang nhìn chăm chú. Lạc Hành Vân chửi thầm một tiếng. Thằng ranh họ Thích này thật đáng băm ra làm thức ăn cho chó.
—
Chơi bóng, đương nhiên Lạc Hành Vân sẽ ở đội của Bùi Diễn. Nhưng trong giai đoạn nhạy cảm thế này, một lời sẽ có hai nghĩa kèm theo, mà cái nhìn chăm chú của hot boy trường cùng đại ca đầu gấu quả thật như lờ mờ toát ra khí thế ép người về đội của mình.
Tiểu Lạc chẳng muốn đứng về phe ai cả, cậu chỉ muốn sống yên ổn đến già.
Hạc Vọng Lan thấy Lạc Hành Vân lộ vẻ tiến thoái lưỡng nan, liền dùng giọng nói ngọt như mật để dụ dỗ: “Thầy ơi, thầy học là học sinh lớp 8, vậy thì cứ vào đội của lớp trường lớp thầy đi…”
“Chiến – lược – bao – vây.” Ngay trước mặt Bùi Diễn, Hạc Vọng Lan lặng lẽ dùng khẩu hình ra hiệu với Lạc Hành Vân. Đây là một hành động cực kỳ ác liệt, thật không khác gì ngang nhiên bò lên giường chính chủ, lại còn thoải mái bắt chước y nguyên tư thế của đối phương.
Lạc Hành Vân: ?
Cậu nghe không hiểu. Nhưng điều đó cũng chẳng ảnh hưởng tới việc cậu đoán ra ý đồ của Hạc Vọng Lan. Đại khái đối phương muốn cậu ngáng chân Bùi Diễn, ngoan ngoãn đóng vai một kẻ phản bội đây mà.
Lạc Hành Vân thầm nghĩ: Nếu có khả năng ngáng chân Bùi Diễn thì tôi đã đánh chết cậu từ lâu lắm rồi, còn đứng đây chờ cậu lôi kéo chơi gay à.
Trên mặt vẫn là nụ cười cực kỳ ôn hòa, Lạc Hành Vân gật gù hai cái rất nhẹ chẳng biết mang theo ý tứ gì. Nói chung, người ngoài nhìn vào cũng không biết cậu có đồng ý hay không.
Thích Vũ dùng khuỷu tay huých Hoắc Tư Minh: “Lạc thần có ý gì thế nhỉ? Nó có vẻ rất thân với đại ca trường! Rốt cuộc nó muốn theo đại ca hay theo lớp trưởng của chúng ta? Lạc thần sa đọa rồi à?”
Hoắc Tư Minh thẳng người quan sát trong chốc lát, lại đệt một tiếng, mắng: “Hai thằng kia lại phun pheromone rồi!” Dứt lời, cậu nhanh chóng nằm bẹp xuống bàn bóng hít oxy.
“Alpha có thể phun pheromone thật à? Rốt cuộc pheromone có mùi thế nào nhỉ?” Thích Vũ ngó ngó nghiêng nghiêng.
“Đi thôi.” Bùi Diễn để ý thấy Hoắc Tư Minh đang khó chịu, dẫn đầu đi ra bên ngoài.
—
Ngoài sân bóng, Bùi Diễn dùng Lạc Hành Vân nên quyết định thay Thẩm Thư Ý ra. Lý Ngộ kinh ngạc quan sát Beta gió thổi cũng bay trước mặt, chân thành hỏi: “Ngài mạnh lắm à?!”
Lạc Hành Vân ngại ngùng gật đầu, trông có vẻ giống anh hùng câm điếc hơn là cao thủ bóng rổ Slam Dunk.
Ở phía sau cậu, Thích Vũ lớn tiếng hét: “Lạc thần! Lạc thần cố lên!!!!”
Lý Ngộ hoàn toàn mờ mịt, Beta Lạc Hành Vân này được phong “thần” từ lúc nào, sao ngày thường không thấy đối phương bộc lộ tài năng. Hay lớp bọn họ thực sự là nơi địa linh nhân kiệt, có cao thủ ẩn mình?
Nhưng khi chơi được nửa hiệp, hắn liền xác định…
“Sao chơi bóng mà cậu cứ đứng đực ngoài mép biên thế? Chạy vài bước cậu sẽ chết hả? Kiếp trước cậu là xe đạp điện Tesla à, củ sạc của cậu ở đâu?” Lý Ngộ không giỏi Ngữ văn, nhưng mắng người thì chưa từng thua kém: “Cậu nhìn đi, cậu đứng ì ra như ông cố nội từ nãy đến giờ, rốt cuộc cậu tới đây để làm gì? Hạc Vọng Lan phái cậu đến nằm vùng đúng không?”
Nói tới đây, hắn đột nhiên giật mình bừng tỉnh, hít mũi ngửi mùi pheromone trong không khí, sau đó từ khó chịu bình thường biến thành nổi giận đùng đùng: “Đệt, chẳng trách tôi cứ ngửi thấy mùi của thằng chó Hạc Vọng Lan!”
Trong trường, Hạc Vọng Lan là nhân vật không thích khống chế pheromone có tiếng, thế nên tất cả Alpha và Omega đều phải mang theo một chai thuốc khử mùi khi đi học. Sau khi đại ca này đi qua, bọn họ sẽ xịt một ít thuốc về phía hắn, coi như ngăn chặn nguy cơ động dục tập thể, đảm bảo an toàn trong khuôn viên trường.
“Có à?” Ở một bên, Bùi Diễn cúi người lấy chai nước suối, mở nắp, ngửa cổ tu. Mắt phượng khẽ quét về phía thiếu niên gầy gò đứng trong gió lạnh, yết hầu của hắn chuyển động rất rõ ràng.
“Chắc chắn có.” Lý Ngộ chống bóng ở eo, hùng hổ nói: “Hạc Vọng Lan thật là thâm hiểm, còn chơi sáu chọi bốn nữa…”
Hắn vừa định nói “nếu mình không thông minh, hẳn đã bị Hạc Vọng Lan lừa” thì một chiếc áo chợt bay vèo qua trước mắt.
Áo khoác đồng phục của Bùi Diễn bay theo một đường parabol siêu đẹp, sau đó rơi xuống đầu Lạc Hành Vân một cách vô cùng chuẩn xác.
Thần kinh vận động của Lạc Hành Vân không tốt, phản ứng cũng hơi chậm chạp. Cậu đang đứng nghe mắng trong mơ màng thì tự nhiên bị một chiếc áo trên trời rơi xuống trùm kín mặt.
Lý Ngộ câm nín, nuốt mấy tiếng “kẻ phản bội” đang mắc trong cổ họng xuống, lộ ra vẻ mặt kinh hoàng như gặp quỷ. Alpha có khả năng cảm nhận mạnh mẽ, ở một mức độ nào đó sẽ có thể nhìn thấy pheromone. Trong nháy mắt kia, hắn trông thấy luồng pheromone đỏ rực như lửa đang giương nanh múa vuốt quanh người Lạc Hành Vân bị màu xanh đậm như vạn lá nơi rừng già từ pheromone của Bùi Diễn nhấn chìm.
“Mặc vào.” Bùi Diễn bóp băng thấm mồ hôi màu đen trên cổ tay mình, nhẹ giọng nói.
Đám nữ sinh đang đứng xem trận bóng đồng loạt “oa” lên một tiếng.
Lạc Hành Vân chẳng hiểu chuyện gì, nhưng cậu chưa bao giờ được nhiều nữ sinh để ý đến vậy, dù bọn họ chỉ coi cậu là một cái mắc áo thì cũng đáng để hãnh diện vô cùng.
Mấy Omega đang đứng xem bên ngoài sân bóng lại không rụt rè như vậy: “Đậu má, áo khoác của Bùi Diễn kìa!”
“Hẳn là pheromone cậu ấy mới tỏa ra còn bám trên áo!”
“Đây là thánh vật truyền thuyết gì vậy chứ! Xin hỏi khoác cái đó lên người có thể mang thai không?”
“Đừng mặc, đừng mặc, cậu phải chơi bóng nên là đưa nó cho tôi điiiii!” Có người còn trực tiếp chạy vào xin xỏ Lạc Hành Vân.
Trước giờ Lạc Hành Vân vẫn rất có phong độ đối với nữ sinh và Omega. Tuy gió trên sân bóng rất mạnh, nhưng cậu vẫn do dự, chẳng biết có nên tuồn áo khoác của Bùi Diễn ra ngoài hay không.
Đúng lúc ấy, Alpha đang đi vào vị trí giữa sân chợt dừng bước, hơi nghiêng đầu nhìn về phía cậu. Được tia sáng nhợt nhạt của một ngày u ám làm nền, nửa bên mặt nghiêng của hắn lộ rõ đường nét vô cùng hoàn hảo, đẹp trai không ai sánh bằng mà cũng mang tới áp lực khó lòng diễn tả bằng lời.
Tiếng rì rầm bàn tán bên ngoài liền nhỏ lại, Omega nọ rụt tay trở về. Lạc Hành Vân không nói nửa lời, lập tức khoác áo, kéo khóa lên tận cổ, bọc thân thể mình hết sức kỹ càng.
“Không phải chứ…” Nhìn hai người bọn họ một trước một sau đi vào sân bóng, Lý Ngộ gãi cái băng trán màu đen ra vẻ không thể lý giải được.
“Yo ho.” Ngoài sân bóng, Thẩm Thư Ý đẩy nhẹ gọng kính viền vàng trên sống mũi, phát ra một tiếng kêu hưng phấn vì hóng được chuyện hay.
—
Dù Lạc Hành Vân là người không thích vận động nhưng quả thật Lý Ngộ đã trách oan cho cậu.
Cậu không phải kẻ gian Hạc Vọng Lan gài vào, mà do cậu thực sự không biết chơi.
Công bằng mà nói, Lạc Hành Vân rất tích cực di chuyển ở khu vực này, chẳng qua khả năng chơi bóng của Alpha và Beta không thể so sánh với nhau, nên trông cậu mới giống một nhà triết học đang hoang mang tự hỏi “Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi đang làm gì?”. Thậm chí cả Thích Vũ cũng không hò hét cổ vũ cậu nữa mà chỉ đứng ngoài sân dùng ánh mắt “tao không quen mày” để nhìn vào.
Lạc Hành Vân chống hai tay lên đầu gối, suy nghĩ nên làm gì trong tình cảnh hiện giờ?
Trong lúc cân nhắc, tầm mắt cậu bất chợt lướt tới chỗ anh bạn lớp trưởng của mình. Alpha trẻ tuổi xắn cao tay áo sơ mi, giơ cánh tay lên lau mồ hôi vã ra trên trán. Gương mặt vốn trắng trẻo của hắn hiện lên một vệt đỏ hồng, hơi thở lạnh lùng như thấm một tầng khí nóng. Hắn đang phân công Lý Ngộ phát bóng, lớn tiếng bố trí đội hình trong trận tiếp theo. Hàng lông mày đẹp đẽ trên gương mặt hắn nhíu lại, cho thấy chủ nhân nó đang phải xử lý một việc rất khó khăn.
Nói thật, Lạc Hành Vân không thích chơi bóng rổ lắm, nhưng cậu tôn trọng sở thích của những thiếu niên này.
Hình như lớp trưởng của cậu… cũng rất để ý? Bất kể điểm số, hay là chuyện thắng thua.
Nâng mắt nhìn con số 36: 31 trên bảng điểm, cậu hiểu dưới tình huống mình chẳng giúp ích được gì như thế này, đội của cậu sẽ phải chiến đấu rất gian nan.
Lạc Hành Vân không thích nợ ân tình. Dù không hiểu quá rõ ràng, song cậu biết, mình đứng ở chỗ này là do lớp trưởng có ý bảo vệ cậu. Nếu không chắc chắn giờ này cậu đã bị Hạc Vọng Lan vần vò đủ kiểu trong WC rồi.
Người ta bảo vệ cậu, cậu không thể trở thành gánh nặng của người ta. Thế là không trượng nghĩa, cũng không đáng mặt đàn ông.
Lạc Hành Vân nhìn quanh một vòng, sau đó đi tới trước mặt Hoắc Tư Minh đang hít oxy, khiêm tốn nhờ Alpha duy nhất mà mình quen chỉ bảo: “Lão Hoắc, tình huống của tao hiện giờ có cách gì để cải thiện không?”
Tiểu Hoắc kiêu ngạo: “Không có, chờ chết thôi!”
Lạc Hành Vân: “…”
Mắng xong, Hoắc Tư Minh lại mủi lòng. Dù sao Lạc Hành Vân cũng là người duy nhất trong nhóm tự kỉ bước vào sân bóng rổ. Đây là một bước tiến nhỏ đối với Lạc Hành Vân, song lại là một bước đi dài với bốn người bọn cậu. Nếu Lạc Hành Vân chơi tốt, không chừng nhóm bọn cậu có thể mở được cánh cửa thông với thế giới bên ngoài. Vì thế, Hoắc Tư Minh miễn cưỡng nói vài lời dễ nghe: “Mày cứ cố gắng chạy theo bóng, nếu may mắn cướp bóng thành công thì lập tức truyền cho đồng đội. Trường hợp không cướp được bóng, vậy cứ lượn lờ trước mặt người của đội kia, làm bọn nó hoa mắt. Không cần nghĩ đến chuyện ghi điểm, mày không gây cản trở đã là may mắn lắm rồi.”
Lạc Hành Vân nhanh chóng ghi nhớ phương án hành động vừa được chỉ cho: “Ok.”
Chỉ đạo của huấn luyện viên Hoắc có hiệu quả rất rõ ràng. Vào sân, Lạc Hành Vân lập tức tìm đúng vị trí của mình. Cậu chạy tới chạy lui theo bóng, trông cứng nhắc lại khôi hài. Ngay từ đầu hiệp, những người khác đã không thèm để tâm đến cậu nữa, thế nên cậu có khá nhiều cơ hội tấn công đối thủ từ phía sau lưng!
Nói đơn giản là, trong tình huống mọi người giằng co căng thẳng, cậu thình lình xuất hiện sau lưng đối thủ, nhẹ nhàng gạt bóng trong tay đối phương, sau đó vờ như không biết nhẹ nhàng lướt đi như gió.
“Đậu má, quá là thâm hiểm…” Đứng ngoài quan sát, Thẩm Thư Ý không khỏi rửa mắt nhìn huấn luyện viên Hoắc đang hít oxy ở kế bên.
Hoắc Tư Minh oan ức vô cùng: “Tôi có dạy cậu ta làm thế này đâu!”
Vài lần tranh giành qua lại, cuối cùng bóng rơi vào tay của Hạc Vọng Lan. Bùi Diễn đảm nhận trách nhiệm kèm hắn. Đại ca và hot boy trường đối diện với nhau, trong phút chốc không ai cử động. Thậm chí người xem cũng như ngừng thở, bọn họ đều có thể cảm nhận được áp lực khủng khiếp toát ra từ hai Alpha này.
Ngay lúc tình hình vô cùng căng thẳng, Lạc Hành Vân lại chẳng biết trời cao đất rộng lượn ra sau lưng Hạc Vọng Lan. Đối phương lập tức quay đầu nhìn cậu bằng ánh mắt cực kỳ hung hãn.
Lạc Hành Vân bị dọa đành cười gượng một cái, thức thời giơ tay gãi mũi rồi chậm chạp quay đầu bỏ đi.
“Ai thế?”
“Không biết, chưa thấy bao giờ… Học sinh lớp mày à?”
“Ừ, nhưng tao chưa thấy nó chơi bóng rổ bao giờ, nó toàn chạy đi tập thể dục nhịp điệu thôi.”
“À à à chính nó! Trong điện thoại của tao còn có meme của nó đây này.”
“Nó buồn cười nhỉ?”
“Mày đừng nói thế, tố chất tâm lý của nó tốt lắm đấy, tao chắc chắn sẽ không chịu nổi nếu bị Lan Lan lườm như thế, nhất định sẽ thụ thai.”
“Lan Lan lườm mày kìa!!!!!! A a a a Lan Lan cũng lườm tao!!!! Tao muốn chếtttttt…”
Bùi Diễn nghe thấy đoạn đối thoại ngoài lề này, ánh mắt hiện lên vẻ châm chọc. Hắn nhìn lướt qua Hạc Vọng Lan và Lạc Hành Vân. Kẻ thì hung hăng dữ dằn, người lại thờ ơ chẳng sợ, hình như có gì đó khác thường.
Tình huống trong WC ban nãy cũng là như vậy.
Alpha nắm cổ Beta, nếu người kia là Omega, vị trí đó sẽ là tuyến thể.
Hạc Vọng Lan lườm đám người ồn ào ở ngoài sân rồi lại tiếp tục dùng ánh mắt chết chóc hù dọa Lạc Hành Vân. Nhưng ngay sau đó, bóng trong ngực hắn đã đột nhiên biến mất. Một bóng đen chợt lóe lên, Bùi Diễn nhanh tay đoạt quyền kiểm soát bóng từ tay hắn.
Hạc Vọng Lan kinh ngạc không thôi, Bùi cẩu đến gần hắn từ lúc nào vậy?
Sau khi cướp bóng, Bùi Diễn không vội bỏ đi. Hắn dùng ngón trỏ thon dài để xoay bóng trước mặt Hạc Vọng Lan.
“Ê tao bảo, mày nhìn cái gì đấy?” Bùi Diễn liếm môi, để đầu lưỡi quét qua chiếc răng nanh trắng tinh, nhìn người trước mặt bằng ánh mắt tối đen sâu thẳm, nói: “Của mày à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất