Chương 79: Tri Trọng Tuyết.
Vân Nghiễn Lý tội nghiệp vuốt lại mái tóc bị sét đánh thành tổ quạ, nhỏ giọng than thở: “Ta không nói gì với hắn hết, là Phụ tôn hung dữ quá nên hù hắn thì có.”
Hắn thuận miệng nói lời oán trách xong thì mới bất giác nhận ra mình nói hớ, vội vã bụm miệng lại, trong lòng run sợ chờ giáng sét xuống.
Chẳng qua lần này ngoài dự đoán, Vân tôn chủ không giáng sét đánh hắn nữa, trong Đại điện truyền ra giọng nói trầm thấp uy nghiêm: “Chuyện này bàn sau— Nghiễn Lý.”
Vân Nghiễn Lý vội vàng quỳ thẳng lên: “Có mặt.”
Vân tôn chủ nói: “Dẫn ca ca của ngươi đến Tuyết Trọng Uyển.”
Vân Nghiễn Lý khẽ sửng sốt, lập tức đáp: “Vâng ạ!”
Tương Trọng Kính nhanh chóng phất tay áo ung dung ra khỏi Đại điện, thấy Vân Nghiễn Lý không bị sét đánh tổn thương, yên tâm hỏi: “Tuyết Trọng Uyển là nơi nào?”
Cửa điện cạch một tiếng đóng lại, Vân Nghiễn Lý giống như đại xá lật đật bò dậy khỏi mặt đất, kéo tay Tương Trọng Kính chạy như bay xuống bậc thang ngọc.
Nhưng chưa chạy được mấy bước thì bản năng sinh tồn của Vân Nghiễn Lý đột nhiên hú còi báo động, hắn lập tức thả tay Tương Trọng Kính ra rồi rút nhanh về, trong một giây tiếp theo, hắn trơ mắt nhìn Cố Tòng Nhứ giống như chó gặm xương cắn một phát vào chỗ để tay vừa rồi của hắn.
Âm thanh răng nanh ma sát vào nhau vang lên kèn kẹt.
Vân Nghiễn Lý: “…”
Nếu Vân Nghiễn Lý không tránh kịp, không chừng cổ tay của hắn đã bị cắn đứt.
Cố Tòng Nhứ dọa Vân Nghiễn Lý né ra xong, còn hung hăng trừng một cái, sau đó đứng sau lưng Tương Trọng Kính cầm dù che cho hắn.
Tiếng sấm phía chân trời vang lên còn dữ hơn trước.
Sau khi Vân Nghiễn Lý trở về Vân Trung Châu, tu vi bị áp chế đã khôi phục, nhưng ác long cũng đã thoát khỏi phong ấn, bây giờ hai người lao vào đánh nhau sẽ khó phân thắng bại, huống chi y đã kí khế ước sinh tử với Tương Trọng Kính, coi như Vân Nghiễn Lý có tức ói máu cũng không dám ra tay, chỉ có thể nuốt giận trừng y.
“Tuyết Trọng Uyển ở đó.” Vân Nghiễn Lý chỉ tay về phía các tầng mây xếp chồng thành tòa cao ốc ở xa xa.
Tương Trọng Kính nhấc cái tay đang cầm dù của Cố Tòng Nhứ lên cao một chút để thấy cho rõ Tuyết Trọng Uyển trên bầu trời.
Cố Tòng Nhứ đang nhe nanh hằm hè với Vân Nghiễn Lý, bất ngờ được nắm tay nên khẽ run lên, y đỏ mặt nhìn Tương Trọng Kính hồi lâu mới lặng lẽ vươn ngón út ra móc lấy ngón tay của hắn.
Tương Trọng Kính không phát hiện, quay đầu nghi ngờ hỏi Vân Nghiễn Lý: “Ai ở đó vậy?”
Vân Nghiễn Lý hiếm khi nói giọng dịu dàng: “Là mẫu thân.”
Tương Trọng Kính khẽ sửng sốt.
Khi đối mặt với Vân tôn chủ, Tương Trọng Kính không tỏ ra sợ hãi trong lòng cũng không dao động, nhưng khi Vân Nghiễn Lý thốt ra hai chữ ‘Mẫu thân’ với giọng ôn hòa, bước chân đang bước xuống bậc thang của Tương Trọng Kính khẽ khựng lại, một luồng cảm giác kì lạ chợt dâng trào lên lồng ngực hắn.
Hắn đứng tại chỗ khẽ run vì sợ hãi, mờ mịt nâng tay che ngực lại.
Vân Nghiễn Lý vội vàng muốn dẫn Tương Trọng Kính đi Tuyết Trọng Uyển, hắn nhảy một cái bay đến bậc thang cuối cùng, ngửa đầu nói với Tương Trọng Kính: “Sao thế? Đi thôi, Phụ tôn lo lắng không tìm được ngươi nên vẫn chưa báo tin ngươi đã về cho mẫu thân biết.”
Tương Trọng Kính chần chừ một lát, lúc này mới đuổi kịp bước chân của Vân Nghiễn Lý.
Đi được một đoạn đường, Tương Trọng Kính do dự hỏi vấn đề giống lúc trước: “Mẫu thân… Là người như thế nào?”
Vân Nghiễn Lý thấy Tương Trọng Kính gọi là mẫu thân chứ không gọi Tôn chủ phu nhân, hắn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng không vắt óc chọn lời khen ngợi tâng bốc cha mình như lúc trước, hắn cười cong hai mắt nói đơn giản.
“Tuyết Trọng Uyển có chỗ ở dành cho ngươi, mấy chục năm qua những gì mẫu thân tặng cho ta cũng sẽ dành cho ngươi một phần.”
Tương Trọng Kính chợt mở to hai mắt.
Vân Nghiễn Lý nói: “Còn nữa, những lời khen mà mẫu thân khen ta từ nhỏ đến lớn, nàng đều viết ra một danh sách dài, nói đến khi tìm được ngươi về, sẽ chọn ra những câu chưa khen ta để dành khen ngươi.”
Trong mắt Tương Trọng Kính toàn là mờ mịt, nếu người thường nghe vậy chắc chắn sẽ mừng rỡ như điên, nhưng trong lòng hắn không có chút gợn sóng nào, chỉ có cảm giác sợ hãi vô hình.
Hắn ngẩng đầu nhìn Tuyết Trọng Uyển ngày càng gần, chợt nhận ra bản thân không dám tới đó.
Thiên đạo keo kiệt, từ nhỏ đến lớn Tương Trọng Kính không cảm nhận được nhiều chân tình, Vân Trung Châu trong mắt hắn chỉ là một nơi đặt chân tầm thường không hơn không kém.
Hắn chỉ muốn điều tra cho rõ thân phận của kẻ đã vứt hắn xuống Lạc Xuyên rồi trở về Cửu Châu, vì thế hắn mới hời hợt với Tôn chủ, không muốn nhận tổ quy tông, vì hắn không muốn nhận bất kỳ bố thí nào của Vân Trung Châu.
Nhưng bây giờ Vân Nghiễn Lý nói cho hắn biết, trong những năm hắn không có ở đây, luôn có một người nhớ nhung chờ đợi hắn.
Mà Tương Trọng Kính chỉ cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Hắn không biết bản thân đang sợ vì điều gì, nhưng khi hắn càng lúc càng đến gần Tuyết Trọng Uyển, cảm giác sợ hãi đó càng trở nên nặng nề khiến cả người hắn phát run.
Trong chớp mắt, Tương Trọng Kính đột nhiên tỉnh ngộ.
Hắn sợ nhưng không phải sợ một nữ nhân chưa gặp mặt bao giờ, mà là sợ vì không thể xác nhận phần tình cảm này là thật hay giả.
Nếu là giả, hắn sợ mình lại sinh lòng hy vọng, cuối cùng rơi vào nơi tận cùng của vực sâu.
Nếu là thật…
Trái tim của Tương Trọng Kính run rẩy dữ dội, hắn mờ mịt nghĩ: “Nếu là thật, loại người như ta… Có thể có được chân tình sao?”
Hắn đáng giá có người vì hắn nhọc lòng lo lắng thương nhớ như vậy qua nhiều năm sao?
Cố Tòng Nhứ thấy mặt hắn trắng bệch, do dự vươn tay ra cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn.
Tương Trọng Kính vẫn ngơ ngác, mặc dù bị cầm tay nhưng không có phản ứng gì, chỉ biết chậm rãi bước đi như rối gỗ.
Vân Nghiễn Lý không biết Tương Trọng Kính đang nghĩ gì, vẫy tay với hắn: “Mau lên đi, trời sáng nhanh lắm, chắc bây giờ mẫu thân đã dậy tưới cây.”
Lúc này Tương Trọng Kính mới tỉnh táo lại, vội vàng gật đầu nói: “Được.”
Hắn hơi luống cuống tay chân, không biết để tay ở đâu, một hồi lâu sau mới cầm chặt cán dù, cố tỏ ra bình tĩnh nói: “Ngươi quấn lên tay ta đi.”
Cố Tòng Nhứ nghe lời hóa thành rồng nhỏ quấn lên cổ tay hắn.
Tương Trọng Kính cầm dù chậm rãi đi trên con đường lát ngọc thạch như một cây nấm, Tuyết Trọng Uyển đã ở ngay trước mặt.
Toàn bộ Vân Trung Châu giăng đầy mây đen trút mưa xối xả vì cơn giận của Vân tôn chủ, nhưng chỉ có bầu trời ở Tuyết Trọng Uyển là trong xanh không có lấy một đám mây đen, từng tầng mây trắng như tuyết trùng trùng điệp điệp phảng phất tựa tranh vẽ trông như xuyên qua tòa lầu kia.
Một tia sáng mặt trời chậm rãi xuyên qua tầng mây, chiếu sáng nóc tòa lâu.
Cửa gỗ của Tuyết Trọng Uyển mở rộng lộ ra một khu vườn đầy hoa rực rỡ, trong khu vườn còn có con đường lát đá xanh dẫn vào sâu bên trong.
Lần đầu tiên Tương Trọng Kính sinh ra tình cảm cận hương tình khiếp, hắn hoảng hốt nhìn biển hoa đủ màu trước mắt, loáng thoáng nghe thấy tiếng tưới nước.
(Cận hương tình khiếp: lâu không trở về quê, đến gần quê nhà lại cảm thấy hồi hộp lo lắng.)
Vân Nghiễn Lý hớn hở vui mừng chạy tới, hô lớn: “Mẫu thân! Mẫu thân đoán xem là ai tới?!”
Cổ tay của Tương Trọng Kính mềm nhũn, chiếc dù liền rơi xuống lăn vào mây mù bên cạnh rồi biến mất.
Bên trong truyền tới giọng nói dịu dàng như nước: “Nghiễn Lý đó à, sao nhiều ngày qua không thấy con đâu?”
Tương Trọng Kính khẽ run rẩy, vô thức lùi về sau một bước.
Tuyết Trọng Uyển gần trong gang tấc nhưng hắn lại muốn trốn.
Tương Trọng Kính nghe Vân Nghiễn Lý và nữ nhân kia líu ríu nói gì đó, nhưng bên tai chỉ nghe thấy tiếng ong ong, trong đầu rối rít hiện lên vô số vấn đề.
Nàng trân trọng đứa con đã thất lạc nhiều năm của mình, nếu nàng nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của hắn, liệu nàng sẽ thất vọng không?
Nàng sẽ cảm thấy mấy chục năm qua nhớ thương hắn là một hồi phí công vô ích không?
Nàng sẽ…
Chê mình không?
Tương Trọng Kính sống đã nhiều năm, cho tới nay chưa từng phát hiện bản thân mình cũng có một mặt tự ti yếu đuối như vậy.
Hắn sợ chân tình ở ngay trước mắt vốn không thuộc về mình, càng sợ hơn đây chỉ là một giấc mơ đẹp.
Có lẽ khi hắn đi qua cánh cửa đó, thứ hắn lấy được không phải là chân tình mà hắn muốn, ngược lại là đau đớn và sợ hãi vô tận giống như sáu mươi năm trước.
Hắn không muốn dẫm lên vết xe đổ, hắn không muốn bị đau, không muốn bản thân lại rơi vào bóng tối.
Bên trong cánh cửa, Vân Nghiễn Lý mỉm cười cởi mở, thuần phục làm nũng chọc nàng dịu dàng cười khẽ.
Tương Trọng Kính ngơ ngác thầm nghĩ: “Ta là một người không thú vị, càng không biết chọc người cười.”
Vân Nghiễn Lý là anh em song sinh với hắn, nhưng Tương Trọng Kính chưa bao giờ đặt hai người lên bàn cân so sánh, mà vào lúc này Tương Trọng Kính đột nhiên sợ hãi, hắn và Vân Nghiễn Lý vốn không thể so sánh được.
Vân Nghiễn Lý từ nhỏ đã mang thân phận tôn quý, sống trong nhung lụa, còn hắn chỉ là bù nhìn bị thuật nhiếp hồn thao túng ở Cửu Châu, hao tâm tổn sức nhưng không có được tự do.
Hai người vốn không thuộc về cùng một thế giới, chẳng qua đời này có huyết mạch tương liên mà thôi.
Trong trí nhớ kiếp trước của Tương Trọng Kính, không thấy có phần kí ức nào liên quan đến phụ mẫu hay huynh đệ muội gì, với loại cảm giác này hắn vừa sợ hãi vừa lại muốn tới gần, hắn ngơ ngác đứng ngoài cửa thật lâu mới ngập ngừng nhấc chân bước vào.
Vân Nghiễn Lý đang đứng trong lương đình, ngước đầu nũng nịu với nữ nhân áo trắng: “Phụ tôn đuổi con ra khỏi thành khoảng hai tháng để đi làm chuyện quan trọng, hôm nay vất vả lắm mới về được, ổng còn giáng sét đánh con, hai lần lận! Mẫu thân phải làm chủ cho con!”
(Lương đình: Đình nghỉ mát, chòi nghỉ mát.)
Nữ nhân áo trắng tên là Tri Tuyết Trọng, Tuyết Trọng Uyển này là Vân tôn chủ xây cho nàng, dung mạo của nàng hiền dịu đằm thắm, nàng che miệng cười nhẹ: “Tia sét đó đã đánh mái tóc của Nghiễn Lý chúng ta thành tổ quạ đây sao?”
Vân Nghiễn Lý đứng bên cạnh níu tay áo của nàng: “Con không chọc ổng, là ổng cố ý trút giận vào con— A, mẫu thân, mẫu thân còn chưa đoán là ai tới đâu!”
Sắc mặt của Tri Tuyết Trọng hơi xanh xao thiếu sức sống, nàng nghiêng đầu ho nhẹ một tiếng, nghe vậy nói: “Ôi, mẫu thân không đoán được.”
Vân Nghiễn Lý cười một tiếng, nghiêng đầu nháy mắt với bóng người đứng ngoài cửa, tỏ ý kêu hắn mau tới đây.
Tri Tuyết Trọng vốn tưởng Vân Nghiễn Lý lại dẫn những người bạn thân trước đó của hắn tới nhà chơi, nàng mỉm cười ngoái đầu nhìn.
Khi tầm mắt của Tri Trọng Tuyết rơi vào bóng người đứng tựa vào khung cửa, nàng lập tức ngây ra như phỗng, trên khuôn mặt dịu dàng hiện lên vẻ mê mang, tiếp đó đôi mắt của nàng chậm rãi mở to giống như đã nhận ra người trước mặt là ai.
Tương Trọng Kính do dự đứng cạnh cửa, trong nhất thời không dám đi tới.
Vân Nghiễn Lý truyền âm thúc giục hắn: “Mau tới đây, mau tới!”
Ngón tay rũ xuống trong tay áo của Tương Trọng Kính run bần bật, hắn lặng lẽ hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi cất bước xuyên qua bụi hoa cao ngang eo, từng bước một đi tới chỗ Tri Tuyết Trọng.
Con đường lát đá xanh như thể dài vô tận nhưng chớp mắt đã đi qua, trong đầu Tương Trọng Kính rỗng tuếch, đến khi hắn tỉnh táo lại thì mình đã đứng bên cạnh Tri Tuyết Trọng, đang rũ mắt nhìn nàng.
Tri Tuyết Trọng ngơ ngác nhìn hắn, thân thể của nàng quá yếu, vô thức nhấc tay vịn bàn gỗ bên cạnh để đứng lên nhưng hai chân lại mềm nhũn, không có chút sức lực nào.
Nàng tựa như mất tiếng, trong đôi mắt to tròn từ mê mang dần dần chứa đầy vẻ không tin nổi và vui mừng khôn xiết lẫn bi thương, nước mắt chực trào, đôi môi nhạt màu khẽ run không thể thốt lên lời.
Tương Trọng Kính thấy nàng ngửa đầu, do dự một chút rồi khẽ cúi người vén vạt áo quỳ một gối bên chân nàng, thuận lợi cùng nàng đối diện.
Trong khi hắn khom người quỳ xuống thì một giọt lệ từ đôi mắt xinh đẹp của nàng chầm chậm chảy xuống, trượt qua gò má vừa vặn rơi vào tầm mắt của Tương Trọng Kính.
Vang lên một tiếng tí tách nhỏ.
Một đóa hoa vừa được tưới no nước nên hơi nghiêng, giọt nước trong nhụy hoa cuối cùng lăn xuống nhỏ tí tách trên đất.
Theo sau là vô số giọt lệ trong mắt Tri Tuyết Trọng nối đuôi nhau lăn xuống, nàng lặng lẽ rơi lệ, bàn tay của nàng run rẩy muốn chạm vào mặt Tương Trọng Kính, phảng phất như sợ trước mặt chỉ là mộng cảnh.
Cả người Tương Trọng Kính cứng đờ, tựa hồ không dám nhận sự đụng chạm ấm áp này.
Vân Nghiễn Lý đột nhiên truyền âm cho hắn.
“Đừng tránh.”
Tương Trọng Kính ngẩng đầu nhìn hắn.
Vân Nghiễn Lý nhìn Tương Trọng Kính với ánh mắt cầu xin, lần đầu tiên buông bỏ kiêu ngạo của bản thân, hèn mọn cầu xin hắn: “Van xin ngươi, chỉ lần này thôi.”
Tương Trọng Kính khẽ sửng sốt, miễn cưỡng đè nén xung động muốn tránh, hắn hơi cúi đầu để bàn tay ấm áp của Tri Tuyết Trọng có thể chạm vào đầu mình.
Bàn tay run rẩy của Tri Tuyết Trọng nhẹ nhàng xoa đầu hắn.
Một cái xoa đầu trễ hơn mấy chục năm.
Tri Tuyết Trọng vừa rơi lệ vừa nở nụ cười cực kỳ dịu dàng, nàng lại xoa thêm một chút, mở miệng lẩm bẩm.
“Thì ra… Là Ngọc Chu của mẫu thân.”
Trái tim của Tương Trọng Kính bỗng chốc run lên, tứ chi bách hài dường như cũng chìm đắm trong sự tê dại thấu xương này, làm cho bàn tay luôn siết chặt của hắn từ lúc bước vào cửa tới giờ khẽ nới lỏng ra, móng tay trắng bệch dần hồng hào trở lại.
Hắn ngẩng đầu lên, đột nhiên mỉm cười, dịu dàng nói: “Vâng.”
Hắn thuận miệng nói lời oán trách xong thì mới bất giác nhận ra mình nói hớ, vội vã bụm miệng lại, trong lòng run sợ chờ giáng sét xuống.
Chẳng qua lần này ngoài dự đoán, Vân tôn chủ không giáng sét đánh hắn nữa, trong Đại điện truyền ra giọng nói trầm thấp uy nghiêm: “Chuyện này bàn sau— Nghiễn Lý.”
Vân Nghiễn Lý vội vàng quỳ thẳng lên: “Có mặt.”
Vân tôn chủ nói: “Dẫn ca ca của ngươi đến Tuyết Trọng Uyển.”
Vân Nghiễn Lý khẽ sửng sốt, lập tức đáp: “Vâng ạ!”
Tương Trọng Kính nhanh chóng phất tay áo ung dung ra khỏi Đại điện, thấy Vân Nghiễn Lý không bị sét đánh tổn thương, yên tâm hỏi: “Tuyết Trọng Uyển là nơi nào?”
Cửa điện cạch một tiếng đóng lại, Vân Nghiễn Lý giống như đại xá lật đật bò dậy khỏi mặt đất, kéo tay Tương Trọng Kính chạy như bay xuống bậc thang ngọc.
Nhưng chưa chạy được mấy bước thì bản năng sinh tồn của Vân Nghiễn Lý đột nhiên hú còi báo động, hắn lập tức thả tay Tương Trọng Kính ra rồi rút nhanh về, trong một giây tiếp theo, hắn trơ mắt nhìn Cố Tòng Nhứ giống như chó gặm xương cắn một phát vào chỗ để tay vừa rồi của hắn.
Âm thanh răng nanh ma sát vào nhau vang lên kèn kẹt.
Vân Nghiễn Lý: “…”
Nếu Vân Nghiễn Lý không tránh kịp, không chừng cổ tay của hắn đã bị cắn đứt.
Cố Tòng Nhứ dọa Vân Nghiễn Lý né ra xong, còn hung hăng trừng một cái, sau đó đứng sau lưng Tương Trọng Kính cầm dù che cho hắn.
Tiếng sấm phía chân trời vang lên còn dữ hơn trước.
Sau khi Vân Nghiễn Lý trở về Vân Trung Châu, tu vi bị áp chế đã khôi phục, nhưng ác long cũng đã thoát khỏi phong ấn, bây giờ hai người lao vào đánh nhau sẽ khó phân thắng bại, huống chi y đã kí khế ước sinh tử với Tương Trọng Kính, coi như Vân Nghiễn Lý có tức ói máu cũng không dám ra tay, chỉ có thể nuốt giận trừng y.
“Tuyết Trọng Uyển ở đó.” Vân Nghiễn Lý chỉ tay về phía các tầng mây xếp chồng thành tòa cao ốc ở xa xa.
Tương Trọng Kính nhấc cái tay đang cầm dù của Cố Tòng Nhứ lên cao một chút để thấy cho rõ Tuyết Trọng Uyển trên bầu trời.
Cố Tòng Nhứ đang nhe nanh hằm hè với Vân Nghiễn Lý, bất ngờ được nắm tay nên khẽ run lên, y đỏ mặt nhìn Tương Trọng Kính hồi lâu mới lặng lẽ vươn ngón út ra móc lấy ngón tay của hắn.
Tương Trọng Kính không phát hiện, quay đầu nghi ngờ hỏi Vân Nghiễn Lý: “Ai ở đó vậy?”
Vân Nghiễn Lý hiếm khi nói giọng dịu dàng: “Là mẫu thân.”
Tương Trọng Kính khẽ sửng sốt.
Khi đối mặt với Vân tôn chủ, Tương Trọng Kính không tỏ ra sợ hãi trong lòng cũng không dao động, nhưng khi Vân Nghiễn Lý thốt ra hai chữ ‘Mẫu thân’ với giọng ôn hòa, bước chân đang bước xuống bậc thang của Tương Trọng Kính khẽ khựng lại, một luồng cảm giác kì lạ chợt dâng trào lên lồng ngực hắn.
Hắn đứng tại chỗ khẽ run vì sợ hãi, mờ mịt nâng tay che ngực lại.
Vân Nghiễn Lý vội vàng muốn dẫn Tương Trọng Kính đi Tuyết Trọng Uyển, hắn nhảy một cái bay đến bậc thang cuối cùng, ngửa đầu nói với Tương Trọng Kính: “Sao thế? Đi thôi, Phụ tôn lo lắng không tìm được ngươi nên vẫn chưa báo tin ngươi đã về cho mẫu thân biết.”
Tương Trọng Kính chần chừ một lát, lúc này mới đuổi kịp bước chân của Vân Nghiễn Lý.
Đi được một đoạn đường, Tương Trọng Kính do dự hỏi vấn đề giống lúc trước: “Mẫu thân… Là người như thế nào?”
Vân Nghiễn Lý thấy Tương Trọng Kính gọi là mẫu thân chứ không gọi Tôn chủ phu nhân, hắn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng không vắt óc chọn lời khen ngợi tâng bốc cha mình như lúc trước, hắn cười cong hai mắt nói đơn giản.
“Tuyết Trọng Uyển có chỗ ở dành cho ngươi, mấy chục năm qua những gì mẫu thân tặng cho ta cũng sẽ dành cho ngươi một phần.”
Tương Trọng Kính chợt mở to hai mắt.
Vân Nghiễn Lý nói: “Còn nữa, những lời khen mà mẫu thân khen ta từ nhỏ đến lớn, nàng đều viết ra một danh sách dài, nói đến khi tìm được ngươi về, sẽ chọn ra những câu chưa khen ta để dành khen ngươi.”
Trong mắt Tương Trọng Kính toàn là mờ mịt, nếu người thường nghe vậy chắc chắn sẽ mừng rỡ như điên, nhưng trong lòng hắn không có chút gợn sóng nào, chỉ có cảm giác sợ hãi vô hình.
Hắn ngẩng đầu nhìn Tuyết Trọng Uyển ngày càng gần, chợt nhận ra bản thân không dám tới đó.
Thiên đạo keo kiệt, từ nhỏ đến lớn Tương Trọng Kính không cảm nhận được nhiều chân tình, Vân Trung Châu trong mắt hắn chỉ là một nơi đặt chân tầm thường không hơn không kém.
Hắn chỉ muốn điều tra cho rõ thân phận của kẻ đã vứt hắn xuống Lạc Xuyên rồi trở về Cửu Châu, vì thế hắn mới hời hợt với Tôn chủ, không muốn nhận tổ quy tông, vì hắn không muốn nhận bất kỳ bố thí nào của Vân Trung Châu.
Nhưng bây giờ Vân Nghiễn Lý nói cho hắn biết, trong những năm hắn không có ở đây, luôn có một người nhớ nhung chờ đợi hắn.
Mà Tương Trọng Kính chỉ cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Hắn không biết bản thân đang sợ vì điều gì, nhưng khi hắn càng lúc càng đến gần Tuyết Trọng Uyển, cảm giác sợ hãi đó càng trở nên nặng nề khiến cả người hắn phát run.
Trong chớp mắt, Tương Trọng Kính đột nhiên tỉnh ngộ.
Hắn sợ nhưng không phải sợ một nữ nhân chưa gặp mặt bao giờ, mà là sợ vì không thể xác nhận phần tình cảm này là thật hay giả.
Nếu là giả, hắn sợ mình lại sinh lòng hy vọng, cuối cùng rơi vào nơi tận cùng của vực sâu.
Nếu là thật…
Trái tim của Tương Trọng Kính run rẩy dữ dội, hắn mờ mịt nghĩ: “Nếu là thật, loại người như ta… Có thể có được chân tình sao?”
Hắn đáng giá có người vì hắn nhọc lòng lo lắng thương nhớ như vậy qua nhiều năm sao?
Cố Tòng Nhứ thấy mặt hắn trắng bệch, do dự vươn tay ra cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn.
Tương Trọng Kính vẫn ngơ ngác, mặc dù bị cầm tay nhưng không có phản ứng gì, chỉ biết chậm rãi bước đi như rối gỗ.
Vân Nghiễn Lý không biết Tương Trọng Kính đang nghĩ gì, vẫy tay với hắn: “Mau lên đi, trời sáng nhanh lắm, chắc bây giờ mẫu thân đã dậy tưới cây.”
Lúc này Tương Trọng Kính mới tỉnh táo lại, vội vàng gật đầu nói: “Được.”
Hắn hơi luống cuống tay chân, không biết để tay ở đâu, một hồi lâu sau mới cầm chặt cán dù, cố tỏ ra bình tĩnh nói: “Ngươi quấn lên tay ta đi.”
Cố Tòng Nhứ nghe lời hóa thành rồng nhỏ quấn lên cổ tay hắn.
Tương Trọng Kính cầm dù chậm rãi đi trên con đường lát ngọc thạch như một cây nấm, Tuyết Trọng Uyển đã ở ngay trước mặt.
Toàn bộ Vân Trung Châu giăng đầy mây đen trút mưa xối xả vì cơn giận của Vân tôn chủ, nhưng chỉ có bầu trời ở Tuyết Trọng Uyển là trong xanh không có lấy một đám mây đen, từng tầng mây trắng như tuyết trùng trùng điệp điệp phảng phất tựa tranh vẽ trông như xuyên qua tòa lầu kia.
Một tia sáng mặt trời chậm rãi xuyên qua tầng mây, chiếu sáng nóc tòa lâu.
Cửa gỗ của Tuyết Trọng Uyển mở rộng lộ ra một khu vườn đầy hoa rực rỡ, trong khu vườn còn có con đường lát đá xanh dẫn vào sâu bên trong.
Lần đầu tiên Tương Trọng Kính sinh ra tình cảm cận hương tình khiếp, hắn hoảng hốt nhìn biển hoa đủ màu trước mắt, loáng thoáng nghe thấy tiếng tưới nước.
(Cận hương tình khiếp: lâu không trở về quê, đến gần quê nhà lại cảm thấy hồi hộp lo lắng.)
Vân Nghiễn Lý hớn hở vui mừng chạy tới, hô lớn: “Mẫu thân! Mẫu thân đoán xem là ai tới?!”
Cổ tay của Tương Trọng Kính mềm nhũn, chiếc dù liền rơi xuống lăn vào mây mù bên cạnh rồi biến mất.
Bên trong truyền tới giọng nói dịu dàng như nước: “Nghiễn Lý đó à, sao nhiều ngày qua không thấy con đâu?”
Tương Trọng Kính khẽ run rẩy, vô thức lùi về sau một bước.
Tuyết Trọng Uyển gần trong gang tấc nhưng hắn lại muốn trốn.
Tương Trọng Kính nghe Vân Nghiễn Lý và nữ nhân kia líu ríu nói gì đó, nhưng bên tai chỉ nghe thấy tiếng ong ong, trong đầu rối rít hiện lên vô số vấn đề.
Nàng trân trọng đứa con đã thất lạc nhiều năm của mình, nếu nàng nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của hắn, liệu nàng sẽ thất vọng không?
Nàng sẽ cảm thấy mấy chục năm qua nhớ thương hắn là một hồi phí công vô ích không?
Nàng sẽ…
Chê mình không?
Tương Trọng Kính sống đã nhiều năm, cho tới nay chưa từng phát hiện bản thân mình cũng có một mặt tự ti yếu đuối như vậy.
Hắn sợ chân tình ở ngay trước mắt vốn không thuộc về mình, càng sợ hơn đây chỉ là một giấc mơ đẹp.
Có lẽ khi hắn đi qua cánh cửa đó, thứ hắn lấy được không phải là chân tình mà hắn muốn, ngược lại là đau đớn và sợ hãi vô tận giống như sáu mươi năm trước.
Hắn không muốn dẫm lên vết xe đổ, hắn không muốn bị đau, không muốn bản thân lại rơi vào bóng tối.
Bên trong cánh cửa, Vân Nghiễn Lý mỉm cười cởi mở, thuần phục làm nũng chọc nàng dịu dàng cười khẽ.
Tương Trọng Kính ngơ ngác thầm nghĩ: “Ta là một người không thú vị, càng không biết chọc người cười.”
Vân Nghiễn Lý là anh em song sinh với hắn, nhưng Tương Trọng Kính chưa bao giờ đặt hai người lên bàn cân so sánh, mà vào lúc này Tương Trọng Kính đột nhiên sợ hãi, hắn và Vân Nghiễn Lý vốn không thể so sánh được.
Vân Nghiễn Lý từ nhỏ đã mang thân phận tôn quý, sống trong nhung lụa, còn hắn chỉ là bù nhìn bị thuật nhiếp hồn thao túng ở Cửu Châu, hao tâm tổn sức nhưng không có được tự do.
Hai người vốn không thuộc về cùng một thế giới, chẳng qua đời này có huyết mạch tương liên mà thôi.
Trong trí nhớ kiếp trước của Tương Trọng Kính, không thấy có phần kí ức nào liên quan đến phụ mẫu hay huynh đệ muội gì, với loại cảm giác này hắn vừa sợ hãi vừa lại muốn tới gần, hắn ngơ ngác đứng ngoài cửa thật lâu mới ngập ngừng nhấc chân bước vào.
Vân Nghiễn Lý đang đứng trong lương đình, ngước đầu nũng nịu với nữ nhân áo trắng: “Phụ tôn đuổi con ra khỏi thành khoảng hai tháng để đi làm chuyện quan trọng, hôm nay vất vả lắm mới về được, ổng còn giáng sét đánh con, hai lần lận! Mẫu thân phải làm chủ cho con!”
(Lương đình: Đình nghỉ mát, chòi nghỉ mát.)
Nữ nhân áo trắng tên là Tri Tuyết Trọng, Tuyết Trọng Uyển này là Vân tôn chủ xây cho nàng, dung mạo của nàng hiền dịu đằm thắm, nàng che miệng cười nhẹ: “Tia sét đó đã đánh mái tóc của Nghiễn Lý chúng ta thành tổ quạ đây sao?”
Vân Nghiễn Lý đứng bên cạnh níu tay áo của nàng: “Con không chọc ổng, là ổng cố ý trút giận vào con— A, mẫu thân, mẫu thân còn chưa đoán là ai tới đâu!”
Sắc mặt của Tri Tuyết Trọng hơi xanh xao thiếu sức sống, nàng nghiêng đầu ho nhẹ một tiếng, nghe vậy nói: “Ôi, mẫu thân không đoán được.”
Vân Nghiễn Lý cười một tiếng, nghiêng đầu nháy mắt với bóng người đứng ngoài cửa, tỏ ý kêu hắn mau tới đây.
Tri Tuyết Trọng vốn tưởng Vân Nghiễn Lý lại dẫn những người bạn thân trước đó của hắn tới nhà chơi, nàng mỉm cười ngoái đầu nhìn.
Khi tầm mắt của Tri Trọng Tuyết rơi vào bóng người đứng tựa vào khung cửa, nàng lập tức ngây ra như phỗng, trên khuôn mặt dịu dàng hiện lên vẻ mê mang, tiếp đó đôi mắt của nàng chậm rãi mở to giống như đã nhận ra người trước mặt là ai.
Tương Trọng Kính do dự đứng cạnh cửa, trong nhất thời không dám đi tới.
Vân Nghiễn Lý truyền âm thúc giục hắn: “Mau tới đây, mau tới!”
Ngón tay rũ xuống trong tay áo của Tương Trọng Kính run bần bật, hắn lặng lẽ hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi cất bước xuyên qua bụi hoa cao ngang eo, từng bước một đi tới chỗ Tri Tuyết Trọng.
Con đường lát đá xanh như thể dài vô tận nhưng chớp mắt đã đi qua, trong đầu Tương Trọng Kính rỗng tuếch, đến khi hắn tỉnh táo lại thì mình đã đứng bên cạnh Tri Tuyết Trọng, đang rũ mắt nhìn nàng.
Tri Tuyết Trọng ngơ ngác nhìn hắn, thân thể của nàng quá yếu, vô thức nhấc tay vịn bàn gỗ bên cạnh để đứng lên nhưng hai chân lại mềm nhũn, không có chút sức lực nào.
Nàng tựa như mất tiếng, trong đôi mắt to tròn từ mê mang dần dần chứa đầy vẻ không tin nổi và vui mừng khôn xiết lẫn bi thương, nước mắt chực trào, đôi môi nhạt màu khẽ run không thể thốt lên lời.
Tương Trọng Kính thấy nàng ngửa đầu, do dự một chút rồi khẽ cúi người vén vạt áo quỳ một gối bên chân nàng, thuận lợi cùng nàng đối diện.
Trong khi hắn khom người quỳ xuống thì một giọt lệ từ đôi mắt xinh đẹp của nàng chầm chậm chảy xuống, trượt qua gò má vừa vặn rơi vào tầm mắt của Tương Trọng Kính.
Vang lên một tiếng tí tách nhỏ.
Một đóa hoa vừa được tưới no nước nên hơi nghiêng, giọt nước trong nhụy hoa cuối cùng lăn xuống nhỏ tí tách trên đất.
Theo sau là vô số giọt lệ trong mắt Tri Tuyết Trọng nối đuôi nhau lăn xuống, nàng lặng lẽ rơi lệ, bàn tay của nàng run rẩy muốn chạm vào mặt Tương Trọng Kính, phảng phất như sợ trước mặt chỉ là mộng cảnh.
Cả người Tương Trọng Kính cứng đờ, tựa hồ không dám nhận sự đụng chạm ấm áp này.
Vân Nghiễn Lý đột nhiên truyền âm cho hắn.
“Đừng tránh.”
Tương Trọng Kính ngẩng đầu nhìn hắn.
Vân Nghiễn Lý nhìn Tương Trọng Kính với ánh mắt cầu xin, lần đầu tiên buông bỏ kiêu ngạo của bản thân, hèn mọn cầu xin hắn: “Van xin ngươi, chỉ lần này thôi.”
Tương Trọng Kính khẽ sửng sốt, miễn cưỡng đè nén xung động muốn tránh, hắn hơi cúi đầu để bàn tay ấm áp của Tri Tuyết Trọng có thể chạm vào đầu mình.
Bàn tay run rẩy của Tri Tuyết Trọng nhẹ nhàng xoa đầu hắn.
Một cái xoa đầu trễ hơn mấy chục năm.
Tri Tuyết Trọng vừa rơi lệ vừa nở nụ cười cực kỳ dịu dàng, nàng lại xoa thêm một chút, mở miệng lẩm bẩm.
“Thì ra… Là Ngọc Chu của mẫu thân.”
Trái tim của Tương Trọng Kính bỗng chốc run lên, tứ chi bách hài dường như cũng chìm đắm trong sự tê dại thấu xương này, làm cho bàn tay luôn siết chặt của hắn từ lúc bước vào cửa tới giờ khẽ nới lỏng ra, móng tay trắng bệch dần hồng hào trở lại.
Hắn ngẩng đầu lên, đột nhiên mỉm cười, dịu dàng nói: “Vâng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất