Chương 446: Không có tiền, nửa bước khó đi
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Nghiêm Mặc vốn cho rằng nguyên tinh tệ trên tay hắn sẽ có thể giảm bớt cái bước kiếm tiền rườm rà này, nhưng sự thật nói cho hắn biết, không có cửa lười biếng đâu!”Hắn cho rằng đây là một tòa thành dùng xương cốt dựng nên hoặc cả tòa chính là cốt khí, nhưng không phải.
Chỉnh thể tòa thành này được xây từ đá, vật liệu là một loại đá xanh cỡ lớn, thoạt nhìn vô cùng cứng chắc.
Bởi vì là bốn tòa lâu đài nối liền và lại có hai tầng, tầng dưới ngoại trừ quảng trường, phần lớn các khu vực còn lại đều có chút âm u, nhưng mạch nước ngầm khá dồi dào, một vài góc còn mọc đầy rêu xanh.
Tầng trên không biết thế nào, nhưng ở tầng dưới, số lượng Hữu Giác Nhân và Vô Giác Nhân có vẻ không chênh lệch lắm, hình như Vô Giác Nhân còn nhiều hơn một chút.
Rất rõ ràng, Hữu Giác Nhân có địa vị cao hơn Vô Giác Nhân, điều này có thể thấy từ phần lớn Hữu Giác Nhân đi đường đều ngẩng đầu mà bước, Vô Giác Nhân thì co đầu rụt cổ, cho nên tuy ở cùng một tầng, nhưng khi đi trên đường phố vẫn vạch rõ giới hạn.
Người có tính cách như Hậu Sư sau khi vào thành mà cũng trở nên khá cẩn thận, thậm chí còn chú ý né tránh Hữu Giác Nhân để không phải đụng trúng họ.
“Đại nhân, tầng thứ nhất trong thành có hai cửa hàng thảo dược, nằm ở chợ phía đông và chợ phía tây, ngài thấy chúng ta nên đi bên nào trước?” Hậu Nữ tiến lên hỏi.
Nghiêm Mặc thu lại tầm mắt đang nhìn các loại cốt khí mà Hữu Giác Nhân đeo trên người, quay đầu: “Hai bên có gì khác nhau?”
Hậu Nữ như đang chờ hắn hỏi câu này, lập tức trả lời: “Cửa hàng thảo dược ở chợ đông có khá nhiều hàng, ngay cả những quý tộc Hữu Giác sống ở tầng thứ hai đôi khi cũng sẽ phái người tới tiệm bọn họ mua thảo dược, phần lớn quý tộc Hữu Giác và Cốt Khí Sư ở tầng thứ nhất đều thích đến cửa hàng của bọn họ. Có điều, cửa hàng thảo dược ở chợ tây thì nhiều thứ kỳ lạ, nghe nói bọn họ thường xuyên có một vài thảo dược quý giá mà người khác không kiếm được.”
Nghiêm Mặc lập tức quyết định: “Vậy đi chợ đông trước.”
“Vâng, đại nhân, đi bên này.” Hậu Nữ đi trước dẫn đường, Hậu Sư đi sau.
Nghiêm Mặc: “Anh biết người đứng sau hai cửa hàng này là ai không?”
Hậu Nữ hơi sửng sốt, lắc đầu. Với thân phận của y vẫn chưa đủ để hiểu biết những việc này.
Nghiêm Mặc hiểu rõ, tiếp tục hỏi: “Vậy cửa hàng kia là Hữu Giác Nhân mở hay là Vô Giác Nhân mở?”
Hậu Nữ cười, vấn đề này y có thể trả lời: “Đương nhiên là Hữu Giác Nhân, trong thành, tất cả các cửa hàng đều là Hữu Giác Nhân mở, Vô Giác Nhân chúng ta nào có tư cách mở cửa hàng trong thành.”
Địa vị xã hội thấp! Nghiêm Mặc nghĩ thầm, chẳng trách bọn họ đi đường mà những Hữu Giác Nhân đi ngang qua đều không thèm nhìn nhiều đến bọn họ. Người dựa vào phục sức, những lời này quả không sai, quần áo mà thay đổi thì hắn và Nguyên Chiến cũng không có gì khác so với đại đa số những Vô Giác Nhân khác.
Mà hắn và Nguyên Chiến vì không để bị chú ý còn cố ý thu liễm khí tức của bản thân, lúc đi đường đều ra sức cúi đầu.
“Vô Giác Nhân chúng ta vào tiệm của Hữu Giác Nhân mua thảo dược, bọn họ có chịu bán không?”
“Chuyện này đại nhân không cần lo lắng, quý tộc Hữu Giác thường xuyên phái nô lệ Vô Giác Nhân đi làm việc, mua hàng, những cửa hàng đó đã quen giao dịch với các Vô Giác Nhân như chúng ta, chỉ cần có đủ cốt tệ là có thể mua được đồ mình muốn mua.” Hậu Nữ căn bản không nghĩ tới chuyện trên người Nghiêm Mặc có cốt tệ hay không, y cảm thấy nếu là con trai của thần, muốn bao nhiêu cốt tệ liền có bấy nhiêu.
Nhưng đây lại là nan đề quan trọng nhất mà Nghiêm Mặc cần giải quyết.
Băng qua một con đường, đi vào hẻm, có vẻ như đường mà Hậu Nữ dẫn bọn họ đi đều là đường nhỏ, thậm chí còn phải băng qua một khu thoạt nhìn giống khu dân nghèo. Có điều, tựa như Hậu Nữ đã nói, trị an của thành Ô Càn không tồi, dọc đường đi bọn họ không gặp phải trộm, càng không có ai chặn đường cướp bóc.
Nhưng mà dáng dấp bọn họ vẫn tỏ rõ mình là người bên ngoài, nên ít nhiều gì cũng bị chú ý một chút, người chú ý bọn họ không phải Hữu Giác Nhân, mà là Vô Giác Nhân.
Hậu Sư đột nhiên thấp giọng nói: “Chúng ta đi nhanh lên!”
Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc không hỏi nhiều, chỉ dùng dư quang khóe mắt liếc nhìn vài thanh niên Vô Giác vừa mới xuất hiện sau khi đi qua khu dân nghèo.
Trong đó có một người dáng dấp chắc nịch, hắn ta nhìn theo bóng bọn họ mà nhổ đàm xuống đất, chửi: “Mẹ nó, chúng trốn nhanh thật!”
Sau đó phân phó những kẻ bên cạnh: “Đi, theo bọn chúng, xem xem có phải chúng muốn tìm công việc ở khu chợ đông của chúng ta không.”
Người được phân phó cười quái dị, lập tức đuổi theo bốn người Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc quay đầu lại hỏi Hậu Sư: “Anh biết người vừa rồi?”
Hậu Sư có chút căng thẳng: “Tên đó là nha quan Vô Giác Nhân của thành Ô Càn, các Vô Giác Nhân đều sợ hắn.”
“Nha quan?”
Hậu Sư căm giận nói: “Tên đó chuyên phụ trách mua bán nô lệ và chiến nô Vô Giác Nhân ở thành đông và thành nam, người ngoài tới chợ đông kiếm việc làm phải được hắn đồng ý, mỗi ngày đều giao một nửa thu hoạch của mình cho hắn, nếu không thì không ai làm dài lâu được. Nếu làm việc mà không giao cốt tệ cho hắn, chẳng những bị đánh, nghiêm trọng hơn sẽ bị đánh chết, hoặc bị bỏ tù.”
“Hắn phụ trách chợ đông, vậy chợ tây thì sao?”
Hậu Sư thấy người hỏi là Nguyên Chiến, nghe không hiểu, lại nhìn sang Nghiêm Mặc, Nghiêm Mặc phiên dịch lại, Hậu Sư không dám chậm trễ, vội nói: “Chợ tây cũng có một nha quan, nhưng không tham lam như tên Cẩu Nha ở chợ đông, trước kia tôi muốn kiếm việc làm đều đến chợ tây tìm việc, tên Cẩu Nha kia cho người tới bắt tôi dẫn người trong thôn qua chợ đông làm, tôi không đi, hắn liền ghi hận tôi.”
Nghiêm Mặc hiểu ra vấn đề: “Nha quan là chức vụ mà tộc Hữu Giác thành Ô Càn ban cho?”
Hậu Sư gật đầu.
“Có phải bọn họ nhận được ích lợi gì cũng cần nộp lên trên một phần?”
“Cái này thì tôi không biết, tôi chỉ biết Cẩu Nha ở chợ đông thu phí ác hơn Hỏa Kê ở chợ tây.”
Tên của hai gã nha quan này làm Nghiêm Mặc phải cạn lời một trận, có điều, nghe thấy cái tên Hỏa Kê làm hắn nảy sinh hứng thú, có lẽ nơi này thật sự có gà chăng?
Nguyên Chiến vươn tay giữ lấy vai Nghiêm Mặc: “Phía sau có kẻ đi theo chúng ta.”
Nghiêm Mặc không thèm để ý nói: “Kệ chúng.”
Nguyên Chiến thấy Nghiêm Mặc không thèm để ý, cũng lười ra tay dạy dỗ kẻ theo dõi.
Dọc đường đi không có gì cản trở, bọn họ nhanh chóng tới chợ đông.
Quy mô của chợ đông không lớn như chợ Cửu Nguyên, nhưng vừa thấy cửa hàng của bọn họ lại có cảm giác như trầm tích lịch sử, không nói đến cửa hàng, chỉ xem những kiến trúc khác là biết, chắc hẳn đã tồn tại rất nhiều năm rồi.
Cửa hàng ở chợ đông tách làm hai bên trái phải, đường không rộng, ước chừng chỉ đủ để bốn con ngựa đi song song, trên mặt đường có một dãy cửa để lấy sáng, những tia sáng rọi xuống.
Đường ở chợ khá là náo nhiệt, có vài Vô Giác Nhân ngồi xổm trước một vài cửa hàng bán rau dại, thịt, và xương cốt linh tinh, chủ cửa hàng cũng không đuổi bọn họ đi.
Thậm chí có một cửa hàng ngoài trời bị người vây quanh đến mức không có lối vào, người hóng chuyện có Vô Giác Nhân lẫn Hữu Giác Nhân, trong vòng người không ngừng truyền ra tiếng cười vang và tiếng kêu sợ hãi, đôi lúc còn có tiếng chửi lớn.
Hậu Sư hâm mộ nói: “Bên kia chắc đang biện cốt.”
“Biện cốt? Phân loại xương? Sao lại ồn ào vậy?” Cảm giác cứ như đang giựt cô hồn ấy. Nghiêm Mặc cảm thấy nơi này không hổ là lãnh địa tộc Luyện Cốt, chức nghiệp luyện cốt rất phát triển, bọn họ mới đi một phần ba con đường mà đã nhìn thấy không dưới hai cửa hàng cốt khí, mỗi cửa hàng đều có khách, hiện giờ quầy hàng ngoài trời này bày biện xương cốt ra để chọn lựa như đánh bạc.
Hậu Sư: “Mấy cái kia hoặc là hên hoặc là xui. Thường xuyên có người, nhất là những du chiến sĩ mang một vài loại xương hiếm lạ cổ quái tới, ra một cái giá không cao không thấp, nếu cậu biết nhìn hàng thì có thể mua về, sang tay bán cho cửa hàng cốt khí sẽ kiếm được không ít, nhưng có thể chọn được hàng tốt vẫn rất ít, phần lớn đều tiêu cốt tệ mà không được gì hay ho.”
Nghiêm Mặc thầm vui vẻ, quả nhiên không khác những gì hắn nghĩ lắm, những du chiến sĩ mà Hậu Sư nói chắc tương tự như lính đánh thuê và du hiệp nhỉ?
Nguyên Chiến nghe ra vẻ tò mò trong giọng Nghiêm Mặc, đề nghị: “Muốn qua đó xem thử không?”
“Chút nữa rồi tính sau, chúng ta tới cửa hàng thảo dược trước, xem xem có thảo dược mình cần không đã.”
Cửa hàng thảo dược ở chợ đông có mặt tiền rất lớn, trên đầu cửa dùng văn tự của tộc Luyện Cốt khắc tên cửa hàng.
Nghiêm Mặc học thuật luyện cốt trong cốt thừa, đương nhiên cũng có tiếp xúc với văn tự và ngôn ngữ tộc Luyện Cốt không ít, nhưng sau hơn ngàn năm thay đổi, văn tự hiện giờ của tộc Luyện Cốt hắn nhìn mà mù quáng, trong bốn chữ chỉ nhận ra được một chữ ‘Bạch’.
Bước vào trong, chủ quán chỉ hơi ngẩng đầu nhìn bốn người bọn họ một cái rồi không để ý tới nữa, không phải xem thường bọn họ, mà là trong tiệm có không ít khách, quá nhiều việc không thể lo liệu hết. Lại nói, bốn người Nghiêm Mặc ăn mặc như những Vô Giác Nhân bình thường, không có gì đáng để chủ quán bỏ những vị khách khác mà tiếp đón bọn họ.
Nghiêm Mặc còn ước gì như thế, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cửa hàng thảo dược của thế giới này nên rất tò mò, định quan sát một phen.
Điều thú vị là, có lẽ bởi vì thảo dược quá nhiều, mà thảo dược trong này được bày biện như phòng thuốc trung y, ở sau quầy, trong không gian chừng hai trăm mét vuông có bốn cái tủ thuốc.
Hai bên đường trước cửa hàng còn bày biện hai cái giá lớn, cái giá chia làm năm tầng, mỗi tầng đều có một vài sọt được mở ra, trong sọt là những thảo dược hoặc mới hái hoặc đã bào chế xong.
Nghiêm Mặc đi tới bên mấy cái sọt đó.
Nguyên Chiến hạ quyết tâm đi theo bên người Nghiêm Mặc, tựa như một chiến sĩ bảo hộ thầm lặng.
Hậu Nữ và Hậu Sư cũng là lần đầu tiên tiến vào cửa hàng này, cả hai đều có hơi co ro.
Nghiêm Mặc muốn chế hoắc hương chính khí tán*, loại thuốc truyền thống này chẳng những có thể trị phong hàn và cảm mạo bốn mùa, sốt rét và cảm nắng, mà cũng có hiệu quả không tồi đối với bệnh dịch tả. Chờ khi chế ra, còn có thể dùng làm thuốc ngừa bệnh.
(*Hoắc hương chính khí tán: Chủ yếu do hoắc hương, tô diệp, bạch chỉ và hơn mười vị thuốc Đông y tạo thành.)
Nhưng mà, có một vấn đề, tên thuốc mà hắn từng biết chắc chắn khác với tên thuốc nơi này, hơn nữa, có vài loại thảo dược nói không chừng còn không có, nhưng sẽ có thảo dược mang dược tính đồng dạng thay thế.
Dù vẽ ra, dựa theo kinh nghiệm hái thuốc của Nguyên Chiến cũng không chưa chắc đã có hiệu quả, đôi khi rõ ràng là loại thảo dược đó, nhưng ngoại hình lại thay đổi, càng không cần phải nói đến có vài loại thoạt nhìn thì cực kỳ tương tự, nhưng dược tính lại khác hoàn toàn.
Nếu không phải hắn từng học rất nhiều tên thảo dược từ cốt thừa, thì hôm nay, hắn tới cái tiệm này chắc phải phí sức một phen mà chưa chắc đã có thu hoạch.
Thảo dược trong sọt, đa phần là thứ mà Nghiêm Mặc không biết. Nhưng không sao, hắn có sách hướng dẫn.
Khi sách hướng dẫn giới thiệu chúng, Nghiêm Mặc đều muốn lấy ít nhất mỗi thứ hai cây, nếu là loại mới hái và có hạt thì càng tốt, hắn mua về còn có thể nhờ Nguyên Chiến trồng nhiều thêm giúp hắn.
“Cậu muốn mua thảo dược? Mua loại nào? Muốn bao nhiêu?” Một tiểu nhị của cửa hàng là Hữu Giác Nhân vừa tiễn khách đi, thuận tiện đi tới hỏi.
“Hai cây thảo dược này bán thế nào?” Nghiêm Mặc hỏi loại thảo dược có hiệu quả đối với bệnh dịch tả trước.
Người nọ ra hiệu bảo Nguyên Chiến nhường đường, Nguyên Chiến lui ra sau một bước.
“Hai loại này à, một cây hai mươi cốt tệ, hai cây bốn mươi.”
Hậu Sư và Hậu Nữ nghe giá thì trợn to mắt, Nghiêm Mặc chỉ gật gật đầu, lại hỏi thêm giá cả vài loại.
Tên tiểu nhị kia trả lời hai lần liền không còn kiên nhẫn nữa: “Rốt cuộc cậu muốn mua loại nào?”
Nghiêm Mặc nhẩm tính giá cả, cảm thấy cốt tệ mà thôn vu Hậu Nữ mang đến chỉ sợ không đủ, đành phải lui mà nói: “Chỗ anh có thảo dược trị bệnh đi tả hoặc nôn mửa không?”
Tiểu nhị trợn mắt: “Sao tôi biết được thảo dược nào thì trị bệnh gì, tôi có phải dược sư đâu!”
Được rồi, hắn kỳ vọng quá cao rồi, nơi này chỉ là cửa hàng thảo dược, chứ không có bác sĩ hay thầy thuốc, hơn nữa, khách của cửa hàng thảo dược này nói không chừng phần lớn chủ yếu là Cốt Khí Sư.
“Vậy chỗ anh có lạp mạn thảo không?” Lạp mạn thảo là tên gọi mà tộc Luyện Cốt đặt ra, thảo dược có dược tính tương đồng trong trung y gọi là hoắc hương.
“Cậu muốn lạp mạn thảo? Có, cậu muốn bao nhiêu?”
Nghiêm Mặc vừa nghe thấy có loại thảo dược chính cho thuốc của mình thì vui vẻ: “Có hàng tươi không?”
“Lạp mạn thảo sao mà có hàng tươi được?” Tiểu nhị rất khinh bỉ mà nhìn Nghiêm Mặc: “Đó là thảo dược chỉ có thần điện thành Lạc Lan mới tạo ra được, thảo dược vận chuyển ra ngoài đều đã được luyện chế rồi.”
Xem ra hoắc hương không có nhiều trên đại lục này, cái tộc Luyện Cốt có bây giờ chỉ sợ cũng là mang từ đông đại lục sang mà gieo trồng. Nghiêm Mặc chưa từ bỏ ý định hỏi: “Vậy hạt thì sao?”
“Hạt giống càng không thể có! Tôi nói rồi, đó là thảo dược chỉ có thần điện thành Lạc Lan ở xa mới có.”
Nghiêm Mặc nhìn Nguyên Chiến, không có hàng tươi, anh có thể trồng không?
Nguyên Chiến biết hắn đang hỏi cái gì, buồn cười mà lắc đầu.
Nghiêm Mặc thật thất vọng, đành phải nói với tiểu nhị: “Vậy các anh có bao nhiêu lạp mạn thảo, tôi mua hết.”
“Mua hết? Lạp mạn thảo là thảo dược mà thần điện nơi khác trồng ra, lại là từ thành Lạc Lan xa xôi mà đến, một cây phải tốn một trăm cốt tệ, chủ nhân của cậu có chắc là muốn mua hết không vậy?” Tiểu nhị hoài nghi hỏi.
“Chắc. Các anh có tổng cộng bao nhiêu lạp mạn thảo? Đúng rồi, có thể lấy một cây tới cho tôi xem không? Nếu bào chế không tốt, mất đi dược tính, tôi sẽ không mua đâu.”
Tiểu nhị như khá là kinh ngạc khi thấy tên Vô Giác Nhân này lớn mật như vậy, vừa đoán thầm xem chủ nhân sau lưng hắn là ai, vừa nhíu mày nói: “Đợi chút.”
Một lát sau, tiểu nhị kia lấy một cây lạp mạn thảo ra từ tủ thuốc, để lên quầy, dẫn Nghiêm Mặc qua xem.
Nghiêm Mặc muốn cầm lấy nhưng bị tiểu nhị giơ tay muốn đánh bay tay hắn, tuy rằng không đập trúng nhưng ngón tay Nguyên Chiến vẫn khẽ nhúc nhích, Nghiêm Mặc nhanh chóng cầm lấy tay hắn, cười với tiểu nhị, nói: “Sao, ngay cả xem cũng không cho?”
“Cậu có hiểu biết về thảo dược không? Tùy tiện cầm lấy xem, nếu làm hư rồi thì có đền nổi không?” Tiểu nhị càng lúc càng không vui.
Nghiêm Mặc nghe thấy tiếng của tiểu nhị khác bên cạnh đang ôn tồn nhã nhặn với một vị khách là tộc Hữu Giác, thậm chí còn mang vẻ lấy lòng mà nói chuyện, lại nhìn nhìn tiểu nhị trước mặt mình, một lần nữa cảm giác được địa vị cách biệt giữa Vô Giác Nhân và Hữu Giác Nhân.
Có điều, hoắc hương mà tiểu nhị này lấy ra trông có vẻ như được bào chế không tối, mà dược tính có xói mòn không thì không biết, nhưng chắc có thể sử dụng. Chỉ là, thủ pháp xử lý của bọn họ không giống trong trung y, lá cây và rể cây không tách ra mà lại trộn lẫn, để nguyên một cây phơi khô.
“Xảy ra chuyện gì?” Thấy bên này có vẻ như bất hòa, một người trông như thể quản lý xuất hiện.
Tiểu nhị kia lập tức thì thầm to nhỏ cái gì đó với quản lý, Nghiêm Mặc nghe thấy rất rõ ràng, đối phương đang cáo trạng hắn, còn nhân tiện khinh thường hắn một phen.
Quản lý kia nhìn hắn từ trên xuống dưới, còn nhìn kỹ Nguyên Chiến một chút, trực tiếp hỏi: “Chủ nhân các người là ai? Vì sao lại muốn mua nhiều lạp mạn thảo như vậy?”
Nghiêm Mặc: “…Chủ nhân của tôi chính là tôi.” Hắn cũng từng nghĩ tới việc giả mạo làm nô lệ tộc Hữu Giác, nhưng rất có thể hắn phải dùng đến vật thay thế cốt tệ, nên đành phải từ bỏ. Vì nếu hắn có chủ nhân thì không thể ngay cả cốt tệ mua thảo dược cũng không có.
“Tự cậu muốn mua? Có mang đủ cốt tệ không?” Tên tiểu nhị Hữu Giác Nhân cười nhạo, càng thêm không chút khách khí mà hỏi.
Nhưng quản lý kia lại hỏi thêm một câu: “Cậu không phải người ở vùng phụ cận này đúng không? Cậu muốn mua nhiều lạp mạn thảo như vậy làm gì?”
Nghiêm Mặc nhàn nhạt nói: “Chữa bệnh.”
Quản lý: “Bệnh gì?”
Nghiêm Mặc vì muốn giảm nhiều điểm cặn bã nên không ngại nói cho hắn: “Trị bệnh đi tả, nôn mửa, cảm nắng, vân vân, lạp mạn thảo chỉ là một trong số những thứ tôi cần.”
“Cậu là Đại Vu của Vô Giác Nhân?”
“Phải.”
Quản lý đảo mắt nhìn qua cái cốt khí hắn đeo trước ngực và chủy thủ cắm bên hông, gật gật đầu: “Tôi không cần biết cậu là ai, chỉ cần cậu mang đủ cốt tệ, tôi sẽ bán thảo dược cho cậu. Chỗ tôi có tổng cộng một trăm lẻ hai cây, nếu cậu muốn hết, thì trả mười ngàn cốt tệ, cậu có thể lấy toàn bộ đi.”
Mười ngàn cốt tệ! Hậu Nữ và Hậu Sư nghe thấy cái giá mà muốn té xỉu. Cốt tệ của bọn họ còn chưa hơn được hai trăm, biết lấy mười ngàn cốt tệ từ đâu ra đây?
Có điều… thần sứ đại nhân hẳn là có nhiều cốt tệ như vậy đi?
Thật ra thần sứ đại nhân không có một cắc nào, hồi ở thành Hắc Thổ hắn còn thu được một ít cốt tệ, nhưng cốt tệ mà Cửu Đại Thượng Thành sử dụng hoàn toàn khác với nơi này.
“Chỗ anh chỉ lấy cốt tệ? Không lấy vật có giá trị khác à?”
“Cậu thì có vật giá trị gì? Có thể thay thế cốt tệ không, trước tiên đưa tôi xem rồi mới nói.” Quản lý gõ gõ ngón tay lên mặt quầy, tên tiểu nhị kia lập tức cất cây lạp mạn thảo kia đi.
Nghiêm Mặc suy xét mãi, cuối cùng lấy ra một viên nguyên tinh tệ cấp năm.
Quản lý cầm nguyên tinh tệ, trong mắt hiện lên một tia sáng kỳ dị: “Đây là nguyên tinh điều khiển cốt khí?”
“Phải.”
“Chờ đó.” Quản lý không cầm nguyên tinh tệ rời đi, nếu đây là giả, đến lúc đó sẽ khó mà nói rõ, hắn lấy thanh chủy thủ trên đai lưng xuống ngay trước mặt Nghiêm Mặc, moi viên nguyên tinh nằm trên chủy thủ xuống, rồi lại lấy nguyên tinh tệ mà Nghiêm Mặc đưa nhét vào.
Vị trí nhét nguyên tinh không dựa theo kích cỡ nguyên tinh, chỉ cần có nguyên tinh đến gần là sẽ tự động hít vô, trừ phi dùng thủ pháp đặc biệt gỡ xuống.
Viên nguyên tinh tệ cấp năm thuận lợi hít vào ổ năng lượng, trên mặt quản lý lộ ra vẻ vừa lòng, cốt tệ sao có thể so được với nguyên tinh, nếu có nguyên tinh, hắn đương nhiên muốn lấy nguyên tinh hơn.
Còn một bước kiểm tra cuối cùng, quản lý đưa sức mạnh linh hồn vào nguyên tinh để khởi động, muốn khiến thanh chủy thủ xuất hiện đặc điểm của nó —— lưỡi dao lửa.
Lần đầu tiên khởi động, không có phản ứng gì.
Quản lý còn tưởng mình lầm, làm lại một lần, cốt chủy vẫn không có chút phản ứng nào.
Vẻ mặt quản lý thay đổi, hắn vì để xác định mà lại khởi động lần thứ ba, cốt chủy vẫn không có chút thay đổi.
“Bộp!” Quản lý nhanh chóng moi viên nguyên tinh tệ kia đập lên mặt quầy, tức giận mắng: “Bọn mi thật to gan! Dám dùng nguyên tinh giả lừa tao! Đại Trảo, đi, tìm thủ vệ của thành, bắt bọn Vô Giác lừa đảo này vào tù cho tao!”
“Được, tôi đi liền!” Tên tiểu nhị kia đã sớm chướng mắt Nghiêm Mặc, vừa nghe nói hắn lừa đảo thì lập tức bày ra vẻ mặt vui khi người gặp họa.
“Khoan đã! Tôi không lừa các người, nếu không tin thì tôi có thể sử dụng cho các người xem.” Nghiêm Mặc ngạc nhiên, hóa ra nguyên tinh ở bên này cũng có thể làm giả?
Nghiêm Mặc muốn lấy chủy thủ của mình để thử nguyên tinh, chờ khi rút chủy thủ ra mới sực nhớ cái này chỉ là một thanh cốt khí cấp ba, hắn căn bản không tạo nơi khảm nguyên tinh.
“Dùng nó.” Nguyên Chiến rút Mặc Sát ra đưa cho Nghiêm Mặc.
Nguyên Chiến mới vừa giơ Mặc Sát lên, tên quản lý kia còn tưởng hắn muốn tấn công, lập tức cầm chủy thủ của mình, nhanh chóng nhét lại nguyên tinh cũ, lưỡi dao liền bùng lên ánh lửa, chỉa vào Nguyên Chiến.
Nguyên Chiến ngắm nghía con dao lửa kia, nửa điểm căng thẳng cũng không có.
“Đây đều là hiểu lầm.” Nghiêm Mặc không thể không thêm sức mạnh linh hồn vào lời nói, trấn an tên quản lý kia: “Xin hãy tin tôi, có lẽ cách chúng ta sử dụng nguyên tinh khác nhau, nhưng loại cốt khí này của tôi có thể sử dụng nguyên tinh đó, anh xem, là thật, tôi không có lừa.”
Nghiêm Mặc cầm viên nguyên tinh tệ cấp năm trên quầy nhét vào ổ năng lượng dùng để khảm nguyên tinh của Mặc Sát, lúc bình thường Nguyên Chiến dùng Mặc Sát đều không cần đến nguyên tinh, hiện giờ khảm thêm nguyên tinh vào, lưỡi dao Mặc Sát lại tỏa ra bóng sương đỏ như máu lượn lờ.
Thân đao xanh sẫm phối với bóng sương đỏ tạo nên một loại mỹ cảm quỷ dị khó nói thành lời.
Lúc này, khách trong tiệm và tất cả tiểu nhị đều dừng việc giao dịch, mọi người cùng nhìn về phía Nghiêm Mặc và quản lý kia.
Tên quản lý thấy Nghiêm Mặc thật sự có thể sử dụng viên nguyên tinh kia để khởi động cốt khí, cũng có chút hoài nghi suy đoán của mình.
Nghiêm Mặc thấy tên quản lý có chút dao động, liền tăng thêm sức mạnh linh hồn trong giọng nói: “Nếu tôi lừa đảo, vậy cũng sẽ không dùng loại mánh khoé dễ phát hiện như vậy để bịp người, đúng không?”
Quản lý: Không sai. Nguyên tinh là thật hay giả thì chỉ cần dùng cốt khí khảm nguyên tinh thử một lần là biết.
“Có lẽ nguyên tinh chỗ chúng tôi không giống nguyên tinh của các anh bên này, nếu không phải tôi đã tiêu hết cốt tệ trên đường đi, thì tôi cũng sẽ không dùng nó để giao dịch.” Nghiêm Mặc cảm thấy hố muốn chết, hắn nên nghĩ đến việc thành phần trong nguyên khí nơi đây không giống với đông đại lục, thì nguyên khí ngưng kết trong nguyên tinh ở nơi này sao có thể giống nguyên tinh ở đông đại lục chứ?
Nhưng trên mặt tên quản lý vẫn còn vẻ phẫn nộ: “Tôi không cần biết là thật hay giả, tóm lại, tôi không nhận nguyên tinh của cậu, nếu cậu muốn mua lạp mạn thảo thì hoặc là dùng cốt tệ, hoặc là dùng đồ vật có giá trị khác!”
Quản lý là người làm ăn nên cũng không muốn gây rắc rối, lập tức kêu tên tiểu nhị kia trở về. Tuy rằng hắn khinh thường lũ Vô Giác Nhân, nhưng vẫn có chút kiêng dè Đại Vu của bọn Vô Giác Nhân đó, phải biết rằng, trong tộc Hữu Giác có không ít truyền thuyết nói Đại Vu Vô Giác Nhân có thể giết chết Hữu Giác Nhân.
Vào lúc này, một người khách đột nhiên mở miệng: “Đại Vu Vô Giác kia, cậu đưa thanh cốt đao trong tay cho tôi xem, nếu nó tốt, tôi sẽ mua nó.”
Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc cùng nhìn về phía Hữu Giác Nhân kia, hai người thầm nghĩ: Ánh mắt người này không tồi, tiếc là bọn họ không muốn bán Mặc Sát.
Nguyên Chiến trực tiếp cho Mặc Sát vào vỏ, một lần nữa đeo lên hông mình.
Hữu Giác Nhân kia lộ vẻ tiếc nuối, nhưng hắn không cưỡng ép, Nghiêm Mặc nhìn sừng của hắn mới phát hiện hắn là người tộc Bạch Giác.
Nói đến nói đi, muốn mua thảo dược vẫn phải kiếm cốt tệ trước, Nghiêm Mặc vốn cho rằng nguyên tinh tệ trên tay hắn sẽ có thể giảm bớt cái bước kiếm tiền rườm rà này, nhưng sự thật nói cho hắn biết, không có cửa lười biếng đâu!
Hắn cũng có thể lấy cốt khí và thuốc ra để trao đổi, nhưng vẫn còn phương pháp đơn giản hơn.
Vì thế, cái quán biện cốt đang bu đầy người lúc nãy lại có thêm bốn tên Vô Giác Nhân bần cùng gia nhập.
“Nghiêm Mặc vốn cho rằng nguyên tinh tệ trên tay hắn sẽ có thể giảm bớt cái bước kiếm tiền rườm rà này, nhưng sự thật nói cho hắn biết, không có cửa lười biếng đâu!”Hắn cho rằng đây là một tòa thành dùng xương cốt dựng nên hoặc cả tòa chính là cốt khí, nhưng không phải.
Chỉnh thể tòa thành này được xây từ đá, vật liệu là một loại đá xanh cỡ lớn, thoạt nhìn vô cùng cứng chắc.
Bởi vì là bốn tòa lâu đài nối liền và lại có hai tầng, tầng dưới ngoại trừ quảng trường, phần lớn các khu vực còn lại đều có chút âm u, nhưng mạch nước ngầm khá dồi dào, một vài góc còn mọc đầy rêu xanh.
Tầng trên không biết thế nào, nhưng ở tầng dưới, số lượng Hữu Giác Nhân và Vô Giác Nhân có vẻ không chênh lệch lắm, hình như Vô Giác Nhân còn nhiều hơn một chút.
Rất rõ ràng, Hữu Giác Nhân có địa vị cao hơn Vô Giác Nhân, điều này có thể thấy từ phần lớn Hữu Giác Nhân đi đường đều ngẩng đầu mà bước, Vô Giác Nhân thì co đầu rụt cổ, cho nên tuy ở cùng một tầng, nhưng khi đi trên đường phố vẫn vạch rõ giới hạn.
Người có tính cách như Hậu Sư sau khi vào thành mà cũng trở nên khá cẩn thận, thậm chí còn chú ý né tránh Hữu Giác Nhân để không phải đụng trúng họ.
“Đại nhân, tầng thứ nhất trong thành có hai cửa hàng thảo dược, nằm ở chợ phía đông và chợ phía tây, ngài thấy chúng ta nên đi bên nào trước?” Hậu Nữ tiến lên hỏi.
Nghiêm Mặc thu lại tầm mắt đang nhìn các loại cốt khí mà Hữu Giác Nhân đeo trên người, quay đầu: “Hai bên có gì khác nhau?”
Hậu Nữ như đang chờ hắn hỏi câu này, lập tức trả lời: “Cửa hàng thảo dược ở chợ đông có khá nhiều hàng, ngay cả những quý tộc Hữu Giác sống ở tầng thứ hai đôi khi cũng sẽ phái người tới tiệm bọn họ mua thảo dược, phần lớn quý tộc Hữu Giác và Cốt Khí Sư ở tầng thứ nhất đều thích đến cửa hàng của bọn họ. Có điều, cửa hàng thảo dược ở chợ tây thì nhiều thứ kỳ lạ, nghe nói bọn họ thường xuyên có một vài thảo dược quý giá mà người khác không kiếm được.”
Nghiêm Mặc lập tức quyết định: “Vậy đi chợ đông trước.”
“Vâng, đại nhân, đi bên này.” Hậu Nữ đi trước dẫn đường, Hậu Sư đi sau.
Nghiêm Mặc: “Anh biết người đứng sau hai cửa hàng này là ai không?”
Hậu Nữ hơi sửng sốt, lắc đầu. Với thân phận của y vẫn chưa đủ để hiểu biết những việc này.
Nghiêm Mặc hiểu rõ, tiếp tục hỏi: “Vậy cửa hàng kia là Hữu Giác Nhân mở hay là Vô Giác Nhân mở?”
Hậu Nữ cười, vấn đề này y có thể trả lời: “Đương nhiên là Hữu Giác Nhân, trong thành, tất cả các cửa hàng đều là Hữu Giác Nhân mở, Vô Giác Nhân chúng ta nào có tư cách mở cửa hàng trong thành.”
Địa vị xã hội thấp! Nghiêm Mặc nghĩ thầm, chẳng trách bọn họ đi đường mà những Hữu Giác Nhân đi ngang qua đều không thèm nhìn nhiều đến bọn họ. Người dựa vào phục sức, những lời này quả không sai, quần áo mà thay đổi thì hắn và Nguyên Chiến cũng không có gì khác so với đại đa số những Vô Giác Nhân khác.
Mà hắn và Nguyên Chiến vì không để bị chú ý còn cố ý thu liễm khí tức của bản thân, lúc đi đường đều ra sức cúi đầu.
“Vô Giác Nhân chúng ta vào tiệm của Hữu Giác Nhân mua thảo dược, bọn họ có chịu bán không?”
“Chuyện này đại nhân không cần lo lắng, quý tộc Hữu Giác thường xuyên phái nô lệ Vô Giác Nhân đi làm việc, mua hàng, những cửa hàng đó đã quen giao dịch với các Vô Giác Nhân như chúng ta, chỉ cần có đủ cốt tệ là có thể mua được đồ mình muốn mua.” Hậu Nữ căn bản không nghĩ tới chuyện trên người Nghiêm Mặc có cốt tệ hay không, y cảm thấy nếu là con trai của thần, muốn bao nhiêu cốt tệ liền có bấy nhiêu.
Nhưng đây lại là nan đề quan trọng nhất mà Nghiêm Mặc cần giải quyết.
Băng qua một con đường, đi vào hẻm, có vẻ như đường mà Hậu Nữ dẫn bọn họ đi đều là đường nhỏ, thậm chí còn phải băng qua một khu thoạt nhìn giống khu dân nghèo. Có điều, tựa như Hậu Nữ đã nói, trị an của thành Ô Càn không tồi, dọc đường đi bọn họ không gặp phải trộm, càng không có ai chặn đường cướp bóc.
Nhưng mà dáng dấp bọn họ vẫn tỏ rõ mình là người bên ngoài, nên ít nhiều gì cũng bị chú ý một chút, người chú ý bọn họ không phải Hữu Giác Nhân, mà là Vô Giác Nhân.
Hậu Sư đột nhiên thấp giọng nói: “Chúng ta đi nhanh lên!”
Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc không hỏi nhiều, chỉ dùng dư quang khóe mắt liếc nhìn vài thanh niên Vô Giác vừa mới xuất hiện sau khi đi qua khu dân nghèo.
Trong đó có một người dáng dấp chắc nịch, hắn ta nhìn theo bóng bọn họ mà nhổ đàm xuống đất, chửi: “Mẹ nó, chúng trốn nhanh thật!”
Sau đó phân phó những kẻ bên cạnh: “Đi, theo bọn chúng, xem xem có phải chúng muốn tìm công việc ở khu chợ đông của chúng ta không.”
Người được phân phó cười quái dị, lập tức đuổi theo bốn người Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc quay đầu lại hỏi Hậu Sư: “Anh biết người vừa rồi?”
Hậu Sư có chút căng thẳng: “Tên đó là nha quan Vô Giác Nhân của thành Ô Càn, các Vô Giác Nhân đều sợ hắn.”
“Nha quan?”
Hậu Sư căm giận nói: “Tên đó chuyên phụ trách mua bán nô lệ và chiến nô Vô Giác Nhân ở thành đông và thành nam, người ngoài tới chợ đông kiếm việc làm phải được hắn đồng ý, mỗi ngày đều giao một nửa thu hoạch của mình cho hắn, nếu không thì không ai làm dài lâu được. Nếu làm việc mà không giao cốt tệ cho hắn, chẳng những bị đánh, nghiêm trọng hơn sẽ bị đánh chết, hoặc bị bỏ tù.”
“Hắn phụ trách chợ đông, vậy chợ tây thì sao?”
Hậu Sư thấy người hỏi là Nguyên Chiến, nghe không hiểu, lại nhìn sang Nghiêm Mặc, Nghiêm Mặc phiên dịch lại, Hậu Sư không dám chậm trễ, vội nói: “Chợ tây cũng có một nha quan, nhưng không tham lam như tên Cẩu Nha ở chợ đông, trước kia tôi muốn kiếm việc làm đều đến chợ tây tìm việc, tên Cẩu Nha kia cho người tới bắt tôi dẫn người trong thôn qua chợ đông làm, tôi không đi, hắn liền ghi hận tôi.”
Nghiêm Mặc hiểu ra vấn đề: “Nha quan là chức vụ mà tộc Hữu Giác thành Ô Càn ban cho?”
Hậu Sư gật đầu.
“Có phải bọn họ nhận được ích lợi gì cũng cần nộp lên trên một phần?”
“Cái này thì tôi không biết, tôi chỉ biết Cẩu Nha ở chợ đông thu phí ác hơn Hỏa Kê ở chợ tây.”
Tên của hai gã nha quan này làm Nghiêm Mặc phải cạn lời một trận, có điều, nghe thấy cái tên Hỏa Kê làm hắn nảy sinh hứng thú, có lẽ nơi này thật sự có gà chăng?
Nguyên Chiến vươn tay giữ lấy vai Nghiêm Mặc: “Phía sau có kẻ đi theo chúng ta.”
Nghiêm Mặc không thèm để ý nói: “Kệ chúng.”
Nguyên Chiến thấy Nghiêm Mặc không thèm để ý, cũng lười ra tay dạy dỗ kẻ theo dõi.
Dọc đường đi không có gì cản trở, bọn họ nhanh chóng tới chợ đông.
Quy mô của chợ đông không lớn như chợ Cửu Nguyên, nhưng vừa thấy cửa hàng của bọn họ lại có cảm giác như trầm tích lịch sử, không nói đến cửa hàng, chỉ xem những kiến trúc khác là biết, chắc hẳn đã tồn tại rất nhiều năm rồi.
Cửa hàng ở chợ đông tách làm hai bên trái phải, đường không rộng, ước chừng chỉ đủ để bốn con ngựa đi song song, trên mặt đường có một dãy cửa để lấy sáng, những tia sáng rọi xuống.
Đường ở chợ khá là náo nhiệt, có vài Vô Giác Nhân ngồi xổm trước một vài cửa hàng bán rau dại, thịt, và xương cốt linh tinh, chủ cửa hàng cũng không đuổi bọn họ đi.
Thậm chí có một cửa hàng ngoài trời bị người vây quanh đến mức không có lối vào, người hóng chuyện có Vô Giác Nhân lẫn Hữu Giác Nhân, trong vòng người không ngừng truyền ra tiếng cười vang và tiếng kêu sợ hãi, đôi lúc còn có tiếng chửi lớn.
Hậu Sư hâm mộ nói: “Bên kia chắc đang biện cốt.”
“Biện cốt? Phân loại xương? Sao lại ồn ào vậy?” Cảm giác cứ như đang giựt cô hồn ấy. Nghiêm Mặc cảm thấy nơi này không hổ là lãnh địa tộc Luyện Cốt, chức nghiệp luyện cốt rất phát triển, bọn họ mới đi một phần ba con đường mà đã nhìn thấy không dưới hai cửa hàng cốt khí, mỗi cửa hàng đều có khách, hiện giờ quầy hàng ngoài trời này bày biện xương cốt ra để chọn lựa như đánh bạc.
Hậu Sư: “Mấy cái kia hoặc là hên hoặc là xui. Thường xuyên có người, nhất là những du chiến sĩ mang một vài loại xương hiếm lạ cổ quái tới, ra một cái giá không cao không thấp, nếu cậu biết nhìn hàng thì có thể mua về, sang tay bán cho cửa hàng cốt khí sẽ kiếm được không ít, nhưng có thể chọn được hàng tốt vẫn rất ít, phần lớn đều tiêu cốt tệ mà không được gì hay ho.”
Nghiêm Mặc thầm vui vẻ, quả nhiên không khác những gì hắn nghĩ lắm, những du chiến sĩ mà Hậu Sư nói chắc tương tự như lính đánh thuê và du hiệp nhỉ?
Nguyên Chiến nghe ra vẻ tò mò trong giọng Nghiêm Mặc, đề nghị: “Muốn qua đó xem thử không?”
“Chút nữa rồi tính sau, chúng ta tới cửa hàng thảo dược trước, xem xem có thảo dược mình cần không đã.”
Cửa hàng thảo dược ở chợ đông có mặt tiền rất lớn, trên đầu cửa dùng văn tự của tộc Luyện Cốt khắc tên cửa hàng.
Nghiêm Mặc học thuật luyện cốt trong cốt thừa, đương nhiên cũng có tiếp xúc với văn tự và ngôn ngữ tộc Luyện Cốt không ít, nhưng sau hơn ngàn năm thay đổi, văn tự hiện giờ của tộc Luyện Cốt hắn nhìn mà mù quáng, trong bốn chữ chỉ nhận ra được một chữ ‘Bạch’.
Bước vào trong, chủ quán chỉ hơi ngẩng đầu nhìn bốn người bọn họ một cái rồi không để ý tới nữa, không phải xem thường bọn họ, mà là trong tiệm có không ít khách, quá nhiều việc không thể lo liệu hết. Lại nói, bốn người Nghiêm Mặc ăn mặc như những Vô Giác Nhân bình thường, không có gì đáng để chủ quán bỏ những vị khách khác mà tiếp đón bọn họ.
Nghiêm Mặc còn ước gì như thế, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cửa hàng thảo dược của thế giới này nên rất tò mò, định quan sát một phen.
Điều thú vị là, có lẽ bởi vì thảo dược quá nhiều, mà thảo dược trong này được bày biện như phòng thuốc trung y, ở sau quầy, trong không gian chừng hai trăm mét vuông có bốn cái tủ thuốc.
Hai bên đường trước cửa hàng còn bày biện hai cái giá lớn, cái giá chia làm năm tầng, mỗi tầng đều có một vài sọt được mở ra, trong sọt là những thảo dược hoặc mới hái hoặc đã bào chế xong.
Nghiêm Mặc đi tới bên mấy cái sọt đó.
Nguyên Chiến hạ quyết tâm đi theo bên người Nghiêm Mặc, tựa như một chiến sĩ bảo hộ thầm lặng.
Hậu Nữ và Hậu Sư cũng là lần đầu tiên tiến vào cửa hàng này, cả hai đều có hơi co ro.
Nghiêm Mặc muốn chế hoắc hương chính khí tán*, loại thuốc truyền thống này chẳng những có thể trị phong hàn và cảm mạo bốn mùa, sốt rét và cảm nắng, mà cũng có hiệu quả không tồi đối với bệnh dịch tả. Chờ khi chế ra, còn có thể dùng làm thuốc ngừa bệnh.
(*Hoắc hương chính khí tán: Chủ yếu do hoắc hương, tô diệp, bạch chỉ và hơn mười vị thuốc Đông y tạo thành.)
Nhưng mà, có một vấn đề, tên thuốc mà hắn từng biết chắc chắn khác với tên thuốc nơi này, hơn nữa, có vài loại thảo dược nói không chừng còn không có, nhưng sẽ có thảo dược mang dược tính đồng dạng thay thế.
Dù vẽ ra, dựa theo kinh nghiệm hái thuốc của Nguyên Chiến cũng không chưa chắc đã có hiệu quả, đôi khi rõ ràng là loại thảo dược đó, nhưng ngoại hình lại thay đổi, càng không cần phải nói đến có vài loại thoạt nhìn thì cực kỳ tương tự, nhưng dược tính lại khác hoàn toàn.
Nếu không phải hắn từng học rất nhiều tên thảo dược từ cốt thừa, thì hôm nay, hắn tới cái tiệm này chắc phải phí sức một phen mà chưa chắc đã có thu hoạch.
Thảo dược trong sọt, đa phần là thứ mà Nghiêm Mặc không biết. Nhưng không sao, hắn có sách hướng dẫn.
Khi sách hướng dẫn giới thiệu chúng, Nghiêm Mặc đều muốn lấy ít nhất mỗi thứ hai cây, nếu là loại mới hái và có hạt thì càng tốt, hắn mua về còn có thể nhờ Nguyên Chiến trồng nhiều thêm giúp hắn.
“Cậu muốn mua thảo dược? Mua loại nào? Muốn bao nhiêu?” Một tiểu nhị của cửa hàng là Hữu Giác Nhân vừa tiễn khách đi, thuận tiện đi tới hỏi.
“Hai cây thảo dược này bán thế nào?” Nghiêm Mặc hỏi loại thảo dược có hiệu quả đối với bệnh dịch tả trước.
Người nọ ra hiệu bảo Nguyên Chiến nhường đường, Nguyên Chiến lui ra sau một bước.
“Hai loại này à, một cây hai mươi cốt tệ, hai cây bốn mươi.”
Hậu Sư và Hậu Nữ nghe giá thì trợn to mắt, Nghiêm Mặc chỉ gật gật đầu, lại hỏi thêm giá cả vài loại.
Tên tiểu nhị kia trả lời hai lần liền không còn kiên nhẫn nữa: “Rốt cuộc cậu muốn mua loại nào?”
Nghiêm Mặc nhẩm tính giá cả, cảm thấy cốt tệ mà thôn vu Hậu Nữ mang đến chỉ sợ không đủ, đành phải lui mà nói: “Chỗ anh có thảo dược trị bệnh đi tả hoặc nôn mửa không?”
Tiểu nhị trợn mắt: “Sao tôi biết được thảo dược nào thì trị bệnh gì, tôi có phải dược sư đâu!”
Được rồi, hắn kỳ vọng quá cao rồi, nơi này chỉ là cửa hàng thảo dược, chứ không có bác sĩ hay thầy thuốc, hơn nữa, khách của cửa hàng thảo dược này nói không chừng phần lớn chủ yếu là Cốt Khí Sư.
“Vậy chỗ anh có lạp mạn thảo không?” Lạp mạn thảo là tên gọi mà tộc Luyện Cốt đặt ra, thảo dược có dược tính tương đồng trong trung y gọi là hoắc hương.
“Cậu muốn lạp mạn thảo? Có, cậu muốn bao nhiêu?”
Nghiêm Mặc vừa nghe thấy có loại thảo dược chính cho thuốc của mình thì vui vẻ: “Có hàng tươi không?”
“Lạp mạn thảo sao mà có hàng tươi được?” Tiểu nhị rất khinh bỉ mà nhìn Nghiêm Mặc: “Đó là thảo dược chỉ có thần điện thành Lạc Lan mới tạo ra được, thảo dược vận chuyển ra ngoài đều đã được luyện chế rồi.”
Xem ra hoắc hương không có nhiều trên đại lục này, cái tộc Luyện Cốt có bây giờ chỉ sợ cũng là mang từ đông đại lục sang mà gieo trồng. Nghiêm Mặc chưa từ bỏ ý định hỏi: “Vậy hạt thì sao?”
“Hạt giống càng không thể có! Tôi nói rồi, đó là thảo dược chỉ có thần điện thành Lạc Lan ở xa mới có.”
Nghiêm Mặc nhìn Nguyên Chiến, không có hàng tươi, anh có thể trồng không?
Nguyên Chiến biết hắn đang hỏi cái gì, buồn cười mà lắc đầu.
Nghiêm Mặc thật thất vọng, đành phải nói với tiểu nhị: “Vậy các anh có bao nhiêu lạp mạn thảo, tôi mua hết.”
“Mua hết? Lạp mạn thảo là thảo dược mà thần điện nơi khác trồng ra, lại là từ thành Lạc Lan xa xôi mà đến, một cây phải tốn một trăm cốt tệ, chủ nhân của cậu có chắc là muốn mua hết không vậy?” Tiểu nhị hoài nghi hỏi.
“Chắc. Các anh có tổng cộng bao nhiêu lạp mạn thảo? Đúng rồi, có thể lấy một cây tới cho tôi xem không? Nếu bào chế không tốt, mất đi dược tính, tôi sẽ không mua đâu.”
Tiểu nhị như khá là kinh ngạc khi thấy tên Vô Giác Nhân này lớn mật như vậy, vừa đoán thầm xem chủ nhân sau lưng hắn là ai, vừa nhíu mày nói: “Đợi chút.”
Một lát sau, tiểu nhị kia lấy một cây lạp mạn thảo ra từ tủ thuốc, để lên quầy, dẫn Nghiêm Mặc qua xem.
Nghiêm Mặc muốn cầm lấy nhưng bị tiểu nhị giơ tay muốn đánh bay tay hắn, tuy rằng không đập trúng nhưng ngón tay Nguyên Chiến vẫn khẽ nhúc nhích, Nghiêm Mặc nhanh chóng cầm lấy tay hắn, cười với tiểu nhị, nói: “Sao, ngay cả xem cũng không cho?”
“Cậu có hiểu biết về thảo dược không? Tùy tiện cầm lấy xem, nếu làm hư rồi thì có đền nổi không?” Tiểu nhị càng lúc càng không vui.
Nghiêm Mặc nghe thấy tiếng của tiểu nhị khác bên cạnh đang ôn tồn nhã nhặn với một vị khách là tộc Hữu Giác, thậm chí còn mang vẻ lấy lòng mà nói chuyện, lại nhìn nhìn tiểu nhị trước mặt mình, một lần nữa cảm giác được địa vị cách biệt giữa Vô Giác Nhân và Hữu Giác Nhân.
Có điều, hoắc hương mà tiểu nhị này lấy ra trông có vẻ như được bào chế không tối, mà dược tính có xói mòn không thì không biết, nhưng chắc có thể sử dụng. Chỉ là, thủ pháp xử lý của bọn họ không giống trong trung y, lá cây và rể cây không tách ra mà lại trộn lẫn, để nguyên một cây phơi khô.
“Xảy ra chuyện gì?” Thấy bên này có vẻ như bất hòa, một người trông như thể quản lý xuất hiện.
Tiểu nhị kia lập tức thì thầm to nhỏ cái gì đó với quản lý, Nghiêm Mặc nghe thấy rất rõ ràng, đối phương đang cáo trạng hắn, còn nhân tiện khinh thường hắn một phen.
Quản lý kia nhìn hắn từ trên xuống dưới, còn nhìn kỹ Nguyên Chiến một chút, trực tiếp hỏi: “Chủ nhân các người là ai? Vì sao lại muốn mua nhiều lạp mạn thảo như vậy?”
Nghiêm Mặc: “…Chủ nhân của tôi chính là tôi.” Hắn cũng từng nghĩ tới việc giả mạo làm nô lệ tộc Hữu Giác, nhưng rất có thể hắn phải dùng đến vật thay thế cốt tệ, nên đành phải từ bỏ. Vì nếu hắn có chủ nhân thì không thể ngay cả cốt tệ mua thảo dược cũng không có.
“Tự cậu muốn mua? Có mang đủ cốt tệ không?” Tên tiểu nhị Hữu Giác Nhân cười nhạo, càng thêm không chút khách khí mà hỏi.
Nhưng quản lý kia lại hỏi thêm một câu: “Cậu không phải người ở vùng phụ cận này đúng không? Cậu muốn mua nhiều lạp mạn thảo như vậy làm gì?”
Nghiêm Mặc nhàn nhạt nói: “Chữa bệnh.”
Quản lý: “Bệnh gì?”
Nghiêm Mặc vì muốn giảm nhiều điểm cặn bã nên không ngại nói cho hắn: “Trị bệnh đi tả, nôn mửa, cảm nắng, vân vân, lạp mạn thảo chỉ là một trong số những thứ tôi cần.”
“Cậu là Đại Vu của Vô Giác Nhân?”
“Phải.”
Quản lý đảo mắt nhìn qua cái cốt khí hắn đeo trước ngực và chủy thủ cắm bên hông, gật gật đầu: “Tôi không cần biết cậu là ai, chỉ cần cậu mang đủ cốt tệ, tôi sẽ bán thảo dược cho cậu. Chỗ tôi có tổng cộng một trăm lẻ hai cây, nếu cậu muốn hết, thì trả mười ngàn cốt tệ, cậu có thể lấy toàn bộ đi.”
Mười ngàn cốt tệ! Hậu Nữ và Hậu Sư nghe thấy cái giá mà muốn té xỉu. Cốt tệ của bọn họ còn chưa hơn được hai trăm, biết lấy mười ngàn cốt tệ từ đâu ra đây?
Có điều… thần sứ đại nhân hẳn là có nhiều cốt tệ như vậy đi?
Thật ra thần sứ đại nhân không có một cắc nào, hồi ở thành Hắc Thổ hắn còn thu được một ít cốt tệ, nhưng cốt tệ mà Cửu Đại Thượng Thành sử dụng hoàn toàn khác với nơi này.
“Chỗ anh chỉ lấy cốt tệ? Không lấy vật có giá trị khác à?”
“Cậu thì có vật giá trị gì? Có thể thay thế cốt tệ không, trước tiên đưa tôi xem rồi mới nói.” Quản lý gõ gõ ngón tay lên mặt quầy, tên tiểu nhị kia lập tức cất cây lạp mạn thảo kia đi.
Nghiêm Mặc suy xét mãi, cuối cùng lấy ra một viên nguyên tinh tệ cấp năm.
Quản lý cầm nguyên tinh tệ, trong mắt hiện lên một tia sáng kỳ dị: “Đây là nguyên tinh điều khiển cốt khí?”
“Phải.”
“Chờ đó.” Quản lý không cầm nguyên tinh tệ rời đi, nếu đây là giả, đến lúc đó sẽ khó mà nói rõ, hắn lấy thanh chủy thủ trên đai lưng xuống ngay trước mặt Nghiêm Mặc, moi viên nguyên tinh nằm trên chủy thủ xuống, rồi lại lấy nguyên tinh tệ mà Nghiêm Mặc đưa nhét vào.
Vị trí nhét nguyên tinh không dựa theo kích cỡ nguyên tinh, chỉ cần có nguyên tinh đến gần là sẽ tự động hít vô, trừ phi dùng thủ pháp đặc biệt gỡ xuống.
Viên nguyên tinh tệ cấp năm thuận lợi hít vào ổ năng lượng, trên mặt quản lý lộ ra vẻ vừa lòng, cốt tệ sao có thể so được với nguyên tinh, nếu có nguyên tinh, hắn đương nhiên muốn lấy nguyên tinh hơn.
Còn một bước kiểm tra cuối cùng, quản lý đưa sức mạnh linh hồn vào nguyên tinh để khởi động, muốn khiến thanh chủy thủ xuất hiện đặc điểm của nó —— lưỡi dao lửa.
Lần đầu tiên khởi động, không có phản ứng gì.
Quản lý còn tưởng mình lầm, làm lại một lần, cốt chủy vẫn không có chút phản ứng nào.
Vẻ mặt quản lý thay đổi, hắn vì để xác định mà lại khởi động lần thứ ba, cốt chủy vẫn không có chút thay đổi.
“Bộp!” Quản lý nhanh chóng moi viên nguyên tinh tệ kia đập lên mặt quầy, tức giận mắng: “Bọn mi thật to gan! Dám dùng nguyên tinh giả lừa tao! Đại Trảo, đi, tìm thủ vệ của thành, bắt bọn Vô Giác lừa đảo này vào tù cho tao!”
“Được, tôi đi liền!” Tên tiểu nhị kia đã sớm chướng mắt Nghiêm Mặc, vừa nghe nói hắn lừa đảo thì lập tức bày ra vẻ mặt vui khi người gặp họa.
“Khoan đã! Tôi không lừa các người, nếu không tin thì tôi có thể sử dụng cho các người xem.” Nghiêm Mặc ngạc nhiên, hóa ra nguyên tinh ở bên này cũng có thể làm giả?
Nghiêm Mặc muốn lấy chủy thủ của mình để thử nguyên tinh, chờ khi rút chủy thủ ra mới sực nhớ cái này chỉ là một thanh cốt khí cấp ba, hắn căn bản không tạo nơi khảm nguyên tinh.
“Dùng nó.” Nguyên Chiến rút Mặc Sát ra đưa cho Nghiêm Mặc.
Nguyên Chiến mới vừa giơ Mặc Sát lên, tên quản lý kia còn tưởng hắn muốn tấn công, lập tức cầm chủy thủ của mình, nhanh chóng nhét lại nguyên tinh cũ, lưỡi dao liền bùng lên ánh lửa, chỉa vào Nguyên Chiến.
Nguyên Chiến ngắm nghía con dao lửa kia, nửa điểm căng thẳng cũng không có.
“Đây đều là hiểu lầm.” Nghiêm Mặc không thể không thêm sức mạnh linh hồn vào lời nói, trấn an tên quản lý kia: “Xin hãy tin tôi, có lẽ cách chúng ta sử dụng nguyên tinh khác nhau, nhưng loại cốt khí này của tôi có thể sử dụng nguyên tinh đó, anh xem, là thật, tôi không có lừa.”
Nghiêm Mặc cầm viên nguyên tinh tệ cấp năm trên quầy nhét vào ổ năng lượng dùng để khảm nguyên tinh của Mặc Sát, lúc bình thường Nguyên Chiến dùng Mặc Sát đều không cần đến nguyên tinh, hiện giờ khảm thêm nguyên tinh vào, lưỡi dao Mặc Sát lại tỏa ra bóng sương đỏ như máu lượn lờ.
Thân đao xanh sẫm phối với bóng sương đỏ tạo nên một loại mỹ cảm quỷ dị khó nói thành lời.
Lúc này, khách trong tiệm và tất cả tiểu nhị đều dừng việc giao dịch, mọi người cùng nhìn về phía Nghiêm Mặc và quản lý kia.
Tên quản lý thấy Nghiêm Mặc thật sự có thể sử dụng viên nguyên tinh kia để khởi động cốt khí, cũng có chút hoài nghi suy đoán của mình.
Nghiêm Mặc thấy tên quản lý có chút dao động, liền tăng thêm sức mạnh linh hồn trong giọng nói: “Nếu tôi lừa đảo, vậy cũng sẽ không dùng loại mánh khoé dễ phát hiện như vậy để bịp người, đúng không?”
Quản lý: Không sai. Nguyên tinh là thật hay giả thì chỉ cần dùng cốt khí khảm nguyên tinh thử một lần là biết.
“Có lẽ nguyên tinh chỗ chúng tôi không giống nguyên tinh của các anh bên này, nếu không phải tôi đã tiêu hết cốt tệ trên đường đi, thì tôi cũng sẽ không dùng nó để giao dịch.” Nghiêm Mặc cảm thấy hố muốn chết, hắn nên nghĩ đến việc thành phần trong nguyên khí nơi đây không giống với đông đại lục, thì nguyên khí ngưng kết trong nguyên tinh ở nơi này sao có thể giống nguyên tinh ở đông đại lục chứ?
Nhưng trên mặt tên quản lý vẫn còn vẻ phẫn nộ: “Tôi không cần biết là thật hay giả, tóm lại, tôi không nhận nguyên tinh của cậu, nếu cậu muốn mua lạp mạn thảo thì hoặc là dùng cốt tệ, hoặc là dùng đồ vật có giá trị khác!”
Quản lý là người làm ăn nên cũng không muốn gây rắc rối, lập tức kêu tên tiểu nhị kia trở về. Tuy rằng hắn khinh thường lũ Vô Giác Nhân, nhưng vẫn có chút kiêng dè Đại Vu của bọn Vô Giác Nhân đó, phải biết rằng, trong tộc Hữu Giác có không ít truyền thuyết nói Đại Vu Vô Giác Nhân có thể giết chết Hữu Giác Nhân.
Vào lúc này, một người khách đột nhiên mở miệng: “Đại Vu Vô Giác kia, cậu đưa thanh cốt đao trong tay cho tôi xem, nếu nó tốt, tôi sẽ mua nó.”
Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc cùng nhìn về phía Hữu Giác Nhân kia, hai người thầm nghĩ: Ánh mắt người này không tồi, tiếc là bọn họ không muốn bán Mặc Sát.
Nguyên Chiến trực tiếp cho Mặc Sát vào vỏ, một lần nữa đeo lên hông mình.
Hữu Giác Nhân kia lộ vẻ tiếc nuối, nhưng hắn không cưỡng ép, Nghiêm Mặc nhìn sừng của hắn mới phát hiện hắn là người tộc Bạch Giác.
Nói đến nói đi, muốn mua thảo dược vẫn phải kiếm cốt tệ trước, Nghiêm Mặc vốn cho rằng nguyên tinh tệ trên tay hắn sẽ có thể giảm bớt cái bước kiếm tiền rườm rà này, nhưng sự thật nói cho hắn biết, không có cửa lười biếng đâu!
Hắn cũng có thể lấy cốt khí và thuốc ra để trao đổi, nhưng vẫn còn phương pháp đơn giản hơn.
Vì thế, cái quán biện cốt đang bu đầy người lúc nãy lại có thêm bốn tên Vô Giác Nhân bần cùng gia nhập.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất