Chương 466: Lời hứa hẹn thật giả
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Tới đây chiến! Gia súc bự, đêm nay anh mà không khiến tôi hài lòng thì ba tháng sau anh cứ coi như mình là thái giám đi!”Nghiêm Mặc nhận người thôn Kỳ Vũ.
Muốn quấy rối tộc Luyện Cốt, khiến chi viện sau lưng của bọn họ ngã xuống, còn gì hay hơn việc hắn thành lập một thế lực chính quyền của mình?
Đông đại lục có nhiều sinh vật trí tuệ như vậy tồn tại, vậy tây đại lục cũng sẽ có một chút không phải sao?
Nghiêm Mặc không yêu cầu thôn vu và thôn trưởng thôn Kỳ Vũ giao quyền chỉ huy thôn dân cho hắn, hắn chỉ giao năm trăm người ẩn nấp của thôn Kỳ Vũ đó cho Nguyên Chiến.
Hắn có thể định vị vị trí của mình, hắn có thể làm lãnh tụ tinh thần, có thể làm linh vật, nhưng biểu hắn đi uy hiếp, lãnh đạo đội quân và xử lý chính quyền gì đó thì thật sự không thể. Nếu giao người thôn Kỳ Vũ giao cho hắn lãnh đạo, hắn cùng lắm sẽ chỉ khiến những người này sống tốt hơn được một chút, nhưng giao cho Nguyên Chiến, hắn có thể dùng năm trăm người làm khởi điểm, tạo ra một quốc gia.
Mà sự thật trước kia đã chứng minh Nguyên Chiến có năng lực này.
Nghiêm Mặc giải quyết xong chuyện của thôn Kỳ Vũ thì phân tâm nghiên cứu làm thế nào để Nguyên Chiến hấp thu nguyên tinh ở nơi này.
Mà điều này không khiến hắn tốn nhiều thời gian là đã tìm ra được, Cửu Phong khác Nguyên Chiến, vì sao hắn và Cửu Phong có thể hấp thu, mà Nguyên Chiến lại không?
Bọn họ và Nguyên Chiến khác nhau chỗ nào?
Mới đầu hắn tưởng là do sức mạnh linh hồn, không phải vì linh hồn Nguyên Chiến không cường đại, mà là cách sử dụng sức mạnh linh hồn.
Nhưng rất nhanh sau đó hắn đã bác bỏ suy luận này, Cửu Phong cũng không giỏi sử dụng sức mạnh linh hồn, nó chỉ là chủng tộc có thiên phú và năng lực cực cao, lại có truyền thừa huyết mạch như một kiểu gian lận.
Vậy vì sao Nguyên Chiến không thể hấp thu nguyên khí nơi này? Bởi vì lúc bình thường hắn sử dụng nguyên tố tự nhiên, mà trong năng lượng của tây đại lục lại có chứa một loại năng lượng khác sao?
Nhưng Cửu Phong cũng có khả năng thao túng gió.
Nghiêm Mặc lại nghĩ tới tộc Hữu Giác.
Đại đa số Hữu Giác Nhân ở tây đại lục có sức mạnh linh hồn không cường đại, vì sao bọn họ có thể hấp thu nguyên tinh? Hắn phỏng đoán, chủ yếu có lẽ là vì thân thể bọn họ được tự nhiên cải tạo qua một thời gian dài nên đã thích ứng với môi trường sống ở tây đại lục.
“Bình thường anh tu luyện có hấp thu năng lượng xung quanh theo lẽ thường không?” Nghiêm Mặc hỏi Nguyên Chiến.
“Có.”
“Vậy sao anh không thể hấp thu nguyên tinh?”
Nguyên Chiến nhíu mày, vất vả suy nghĩ từ ngữ để diễn tả: “Lúc tu luyện bình thường, năng lượng xung quanh khá ít, không linh động và cũng không dễ hấp thu, nhưng hấp thu một chút thì vẫn được. Mà nguyên tinh, nó… rất cô đọng, rất cứng, tôi biết bên trong có năng lượng, nhưng cứ như có thứ gì trộn lẫn trong loại năng lượng mà tôi cần, tôi muốn tách chúng nó ra để hấp thu năng lượng mình cần rất khó.”
Nghiêm Mặc nhịp nhịp ngón tay trên đầu gối: “Vì sao anh nhất quyết phải tách năng lượng ra? Khoan đã, để tôi hỏi Tổ Thần xem nguyên khí nơi này rốt cuộc có gì khác với nguyên khí ở đông đại lục.”
Nghiêm Mặc nhắm mắt lại, tay phải cầm một cục nguyên tinh của tây đại lục, bắt đầu hỏi sách hướng dẫn.
Sách hướng dẫn nhanh chóng đưa ra đáp án.
Nghiêm Mặc nhìn thấy đáp án kia thì cong môi cười.
“Thú vị.” Nói rồi mới mở mắt.
Nguyên Chiến ngồi xuống cạnh hắn: “Tổ Thần nói như thế nào?”
Nghiêm Mặc nghĩ xem nên nói làm sao Nguyên Chiến mới hiểu được: “Như vầy đi, chúng ta gọi năng lượng mà ngày thường dễ hấp thu là năng lượng nguyên tố, mà năng lượng đặc thù của tây đại lục thì gọi là năng lượng ám.”
“Năng lượng ám?”
“Tổ Thần nói như vậy, ông ấy nói năng lượng ám chiếm phần lớn năng lượng trong vũ trụ, năng lượng ám có mặt ở khắp nơi. Năng lượng ám nếu được kích thích thì có thể biến thành loại năng lượng khác, đông đại lục cũng có năng lượng ám, nhưng chúng nó đã trải qua một loại biến hóa nào đó mà đại bộ phận đã biến thành năng lượng nguyên tố, cho nên sinh vật có năng lực thần huyết ở đông đại lục cũng đặc biệt nhiều. Mà năng lượng ám của tây đại lục thì chưa được kích phát, khá cô đặc, giống như….”
Nghiêm Mặc cố gắng động não, muốn tìm cách nói đơn giản để giải thích cho Nguyên Chiến: “À, giống vậy núi lửa và dung nham dưới lòng đất, khi chưa bùng nổ, chúng nó chỉ là dung nham. Nhưng một khi bùng nổ, chúng nó sẽ biến thành nham thạch, vàng, hoặc những khoáng vật khác.”
Nguyên Chiến hiểu rồi: “Em nói làm tôi cảm thấy hết thảy năng lượng đều xuất phát từ năng lượng ám.”
Vẻ mặt Nghiêm Mặc có chút rối rắm: “Anh có thể hiểu là như vậy, nhưng về năng lượng ám, ngay cả Tổ Thần hiện giờ cũng không thể đưa ra lời giải thích chính xác, hoặc là ông ta không muốn nói cho tôi biết. Tóm lại, Tổ Thần cho chúng ta phép huấn luyện là có thể hấp thu năng lượng ám, nếu đưa phép huấn luyện này cho người bản xứ, bọn họ sẽ hình thành một hệ thống năng lượng khác trong cơ thể, phát ra năng lượng cùng loại với ‘khí ’. Nếu anh có thể hấp thu những năng lượng tự do trong không khí nơi này, vậy năng lượng trong nguyên tinh anh cũng có thể hấp thu.”
“Biện pháp.”
“Sao anh không động não?”
Nguyên Chiến nhếch môi: “Chẳng phải có em rồi à?”
Nghiêm Mặc dùng khuỷu tay thúc hắn một cái, mắng: “Đồ lười!”
Nguyên Chiến bày ra vẻ mặt em cứ tùy ý mắng, dù sao em phải nghĩ cách giúp tôi.
Nghiêm Mặc bó tay, đành phải tiếp tục suy nghĩ: “Anh có thể hấp thu năng lượng ám, đúng không? Vậy trước tiên anh thử hấp thu năng lượng ám vào cơ thể, sau đó lại vận chuyển phép huấn luyện trong cơ thể, xem xem có biến nó thành năng lượng nguyên tố được không. Chờ khi anh thuần thục rồi thì lại thử hấp thu năng lượng ám trong nguyên tinh, tiến lên dần dần như vậy sẽ dễ hơn. Hoặc là anh thử tấn công vào năng lượng ám trong nguyên tinh, xem xem có thể khiến nó sinh ra biến hóa nào không, rồi chuyển thành năng lượng nguyên tố mà anh cần.”
Nguyên Chiến vẫn có điều không rõ: “Vì sao em với Cửu Phong có thể hấp thu?”
“Có lẽ bởi vì tôi không chỉ sử dụng năng lượng nguyên tố, mà Cửu Phong… chắc là do đặc tính chủng tộc? Côn Bằng mặt người hình như là giống loài đứng ở đỉnh chuỗi thức ăn trong thế giới này.”
Nguyên Chiến gật gù, thuận thế đẩy ngã người bên cạnh.
“Làm gì?” Nghiêm Mặc đang suy nghĩ, nhất thời không phản ứng lại.
Nguyên Chiến cưỡi lên eo hắn, khom lưng cắn hắn một cái, dán vào tai hắn thấp giọng nói: “Vì sao lần nào em cũng hỏi câu hỏi ngu xuẩn này vậy? Hay là em thích tôi nói hai chữ kia?”
Nghiêm Mặc quay đầu, cạp hắn một cái, mắng: “Đừng có nhiều lời! Tới đây chiến! Gia súc bự, đêm nay anh mà không khiến tôi hài lòng thì ba tháng sau anh cứ coi như mình là thái giám đi!”
Gia súc Chiến bự sao có thể chịu được lời lẽ trêu chọc như vậy, chỉ trong nháy mắt đã hóa điên…
Ông nhỏ Cửu Phong đi ra ngoài dạo một vòng trở về, đột nhiên phát hiện cửa hang biến mất.
“Kiệt! Đại Chiến xấu, bịt kín cửa hang rồi!” Ông nhỏ Cửu Phong tức chết.
Ngày hôm sau, ngày thứ mười bảy sau khi dịch bệnh bùng nổ, cũng là ngày Nghiêm Mặc đưa thuốc cho đám người Y Phàm đại sư.
Thành Ô Càn lại phái người tới, lần này Y Phàm đại sư cũng tới theo.
Y Phàm đại sư thoạt nhìn có chút tiều tụy, ông ôn hòa nói với Nghiêm Mặc: “Đại Vu và thành chủ tỏ vẻ có thể chia hai ngọn núi này cùng với mảnh đất một ngàn mét vuông xung quanh cho các cậu để đổi lấy phương thuốc.”
Một thần thị lấy bản đồ ra vứt cho Nghiêm Mặc.
Nguyên Chiến chụp được, mở ra.
Nghiêm Mặc nghiêng đầu nhìn, hai ngọn núi kia chính là trái núi có hình dấu ngoặc đơn mà hắn thấy. Phạm vi vẽ trên bản đồ vừa lúc là khoảng cách từ thôn Tiền Sơn đến thôn Đất Trũng.
“Tôi nhớ rõ lúc trước tôi không chỉ đưa ra những điều kiện đó.”
Y Phàm thở dài: “Cậu nhóc, Đại Vu và thành chủ có thể đồng ý chia cho các cậu một vùng đất lớn như vậy đã không dễ dàng gì, về phần không tấn công các cậu, chỉ cần các cậu không càn quấy, không gây chuyện, thì thành Ô Càn sẽ không tới tìm các cậu. Còn cung phụng… có thể giảm bớt, nhưng không thể không giao một chút nào, càng không thể vĩnh viễn không giao. Có lẽ ta có thể giúp cậu tranh thủ được ba mươi năm không giao cung phụng.”
“Ba mươi năm?” Nghiêm Mặc còn chưa nói gì thì thần thị lần trước tới liền trở mặt: “Đừng nói ba mươi năm, ngay cả ba năm cũng không! Cung phụng là phải giao, đây là phí thuê mà tụi bây lấy đất và cung phụng cho thần, nếu không muốn giao cung phụng, vậy dùng người… A a a!”
Tên thần thị kia đột nhiên bị hất tung lên, té cắm đầu vào trong bùn.
Đám Hữu Giác Nhân liền nhao nhao rút vũ khí. Có người thì đi cứu tên thần thị kia.
Nhóm hộ vệ đứng phía sau Nghiêm Mặc cũng chỉa đầu mâu ra ngoài.
Nghiêm Mặc buồn cười, không nể mặt mũi Y Phàm đại sư nữa: “Đầu óc bị hỏng à? Hiện giờ là các người cần đến tôi chứ không phải tôi cần đến các người, dám dùng thái độ như vậy nói chuyện với tôi, các người không muốn có phương thuốc nữa à?”
Y Phàm đại sư cũng rất khó chịu, ông không muốn, nhưng Đại Vu đã ra mặt, dù ông có là Đại Cốt Khí Sư thì cũng không thể tùy tiện cự tuyệt, huống chi tình hình trong thành đã rối beng lên.
“Tên Vô Giác Nhân này, nếu mày thông minh, thì chủ động dâng phương thuốc lên, chứ không phải đưa ra một đống điều kiện hoang đường!” Một tên thần thị khác giận dữ.
“Đủ rồi!” Y Phàm đại sư phất tay, xoay người nói với thần thị: “Nếu các người còn muốn ta ở lại thành Ô Càn, thì chuyện đổi phương thuốc phải hoàn toàn giao cho ta, nếu các người không cần đến ta, vậy ta có thể rời đi ngay bây giờ!”
“Y Phàm đại sư…” Tên thần thị dám lớn họng với Nghiêm Mặc nhưng lại không dám khinh thường Đại Cốt Khí Sư.
Y Phàm đại sư không để ý đến hắn nữa, lại quay đầu nhìn Nghiêm Mặc: “Ta sẽ thuật lại yêu cầu của cậu, ta sẽ tận lực thuyết phục Đại Vu và thành chủ cho các cậu miễn giao cung phụng trong vòng ba mươi năm. Đây là điều cực hạn mà ta có thể làm.”
Nghiêm Mặc cũng không muốn làm khó Y Phàm, thậm chí hắn còn rất đồng cảm với tình thế mắc kẹt giữa hai bên của đối phương: “Tiên sinh, tôi biết ngài đã tận lực. Được rồi, nể mặt ngài, tôi có thể chấp nhận điều kiện như vậy, dùng địa bàn mà các người đã nói để đổi phương thuốc, đồng thời miễn giao ba mươi năm cung phụng.”
Nhóm Vô Giác Nhân phía sau nghe được thì mừng rơn. Điều kiện như vậy, bọn họ căn bản không dám tưởng tượng tới. Đừng nói là mấy cái yêu cầu mà Nghiêm Mặc đưa ra kia, Hữu Giác Nhân đã đáp ứng, nhất là điều kiện ba mươi năm không cần giao cung phụng, quả thực có thể khiến bọn họ vui muốn chết.
“Nội dung phương thuốc như sau, các người nhớ đi.” Nghiêm Mặc bắt đầu nói, Hữu Giác Nhân bên kia lập tức có vài người lấy giấy bút ra ghi chép lại.
Y Phàm đại sư nghĩ nghĩ, rồi cũng nhớ kỹ một phần.
Thần thị muốn ngăn cản Nghiêm Mặc nói ra phương thuốc trước mặt nhiều người như vậy, nhưng Nghiêm Mặc nói rất nhanh, chỉ đảo mắt một cái đã nói tràng giang đại hải, hắn đành phải tập trung để mà chép nhanh hơn.
Một vài Hữu Giác Nhân và Vô Giác Người không tiện ghi lại thì liều mạng ghi nhớ, không nói tới việc cứu người hay không cứu người, mà có thể nhớ được phương thuốc này, đây chính là bảo bối có thể đổi được cốt tệ!
Người thôn Kỳ Vũ và thôn Đất Trũng đều đau lòng không thôi, bọn họ cảm thấy Nghiêm Mặc lỗ nặng, không nên nói ra phương thuốc trước nhiều người như vậy.
Bên kia, vài tên chiến sĩ Hữu Giác còn đang vật vã rút tên thần thị té cắm đầu vào bùn ra, không biết thứ bùn đó là gì mà bên trong như có lực hút, người bên ngoài càng giãy giụa thì càng bị hút chặt.
Chiến sĩ Hữu Giác cố sức rút hắn ta ra, cổ liền bị kéo dài, đau đến mức không ngừng kêu rên, nhưng tiếng kêu rên của hắn đã bị bùn đất lấp kín, không có âm thanh gì truyền ra ngoài.
Dần dần, hắn ta bắt đầu không thở nổi.
“Phốc!” Rốt cuộc tên thần thị kia cũng được rút ra.
Khi đó Nghiêm Mặc cũng đã đọc xong phương thuốc.
Tên thần thị kia đã hôn mê, các Hữu Giác Nhân khác vừa mới có được phương thuốc, tạm thời không muốn làm việc thừa, liền mang theo tên thần thị kia quay về thành Ô Càn. Phải trả thù, phải dạy cho đám Vô Giác Nhân này một bài học, về sau sẽ có rất nhiều cơ hội!
Y Phàm đại sư đi chậm một bước, trầm trọng nói với Nghiêm Mặc: “Cậu nhóc, đi đi. Đừng ở lại đây!”
Nói xong, Y Phàm đại sư không cho Nghiêm Mặc có cơ hội hỏi dò, đã nhanh chóng đi theo vài hộ vệ mà rời khỏi.
Nghiêm Mặc đi đến cạnh Nguyên Chiến, yên lặng cười, tiện tay cuốn cái tấm da dê viết khế đất đó cho Tịch Dương.
Nguyên Chiến ôm lấy vai Nghiêm Mặc, cúi đầu cọ cọ trán hắn.
“Chuẩn bị tốt hết rồi?” Nghiêm Mặc nói tiếng Cửu Nguyên.
“Ừ.”
“Anh nói xem khi nào bọn họ mới tấn công?”
“Sẽ không muộn đâu, cùng lắm thì trước khi thu tới.”
“Lâu quá, chúng ta không có nhiều thời gian như vậy để chơi với bọn họ.”
“Tôi sẽ khiến chúng phải tăng tốc, chẳng phải em rất thiếu cốt tệ sao?”
“Chúng ta còn thiếu lương thực, một lượng lớn vũ khí, vải vóc, tóm lại cái gì cũng thiếu.”
“Giao cho tôi.”
Bố Hoa thấy Hữu Giác Nhân đến liền tránh đi, chờ khi bọn họ đi rồi mới ra, cũng bởi vậy mà lỡ mất phương thuốc.
Hai ngày nay, hắn rất tự giác không xâm phạm doanh trại của Vô Giác Nhân, nhưng hắn đã đi dạo ở bên ngoài, cái gì nên thấy đều đã thấy.
Khi Nghiêm Mặc tới điều trị cho bạn hắn, Bố Hoa đi ra cạnh xe.
Nghiêm Mặc bước ra từ trong xe: “Bạn anh khôi phục lại rất tốt.”
Quả thật là rất tốt, tình huống tệ nhất là Trát La cũng đã có thể mở mắt ngồi dậy, Đơn Đốn thì xuống xe tản bộ được rồi, còn có thể ăn chút cháo và thịt.
Trát La được Vô Giác Nhân hầu hạ quen rồi, thấy Vô Giác Nhân cũng không lấy làm kinh ngạc, gã không biết Vô Giác Nhân này đang trị liệu cho gã.
Bố Hoa cũng không nói chuyện này cho gã biết, nếu để Trát La biết gã uống thuốc do Vô Giác Nhân chế, còn để Vô Giác Nhân ghim kim tùm lum lên người mình, thì gã nhất định sẽ lăn lộn một phen.
Bố Hoa chỉ nói chuyện này cho Đơn Đốn, Đơn Đốn giống như đại đa số người Hắc Giác, có cái nhìn khá ôn hòa đối với Vô Giác Nhân, khi biết mình được Vô Giác Nhân cứu thì không nói gì hết, chỉ bảo sẽ đưa nhiều cốt tệ một chút, sau đó xem xem có thể mua được phương thuốc và thảo dược đặc thù của bọn họ hay không.
Quay đầu lại nhìn đám bạn trong xe, Bố Hoa ra hiệu cho Nghiêm Mặc đi xa một chút.
Bốn hộ vệ vẫn theo sát Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc bảo bọn họ không cần đi theo, bọn họ mới đứng yên không nhúc nhích.
“Có chuyện gì sao?”
“Khụ, dịch bệnh lần này có tính lây lan.” Bố Hoa có chút xấu hổ.
“Ừ.”
“Có rất nhiều Hữu Giác Nhân rời khỏi thành Ô Càn.”
“Ừ.”
Bố Hoa thấy Nghiêm Mặc không chủ động nói ra lời mình muốn, đành phải nói thẳng: “Tôi sợ dịch bệnh tên là dịch tả này sẽ lan ra các thành trấn khác.”
“Anh có nỗi lo này rất chính xác.” Nghiêm Mặc nghiêm túc nói: “Lúc trước tôi đã đề cập với Y Phàm đại sư, nhờ ông cảnh cáo thành chủ thành Ô Càn, cố gắng cách ly người bệnh, không được tùy tiện cho nhân khẩu lưu động, tôi còn nói cho ông phương pháp phòng ngừa và chăm sóc người bệnh, nhưng theo như tình hình của thành Ô Càn, thì thành chủ thành Ô Càn hiển nhiên không để tâm tới lời nhắc nhở của tôi và Y Phàm đại sư.”
“Không, chuyện này kỳ thật…” Bố Hoa có chút hảo cảm với thành chủ thành Ô Càn, hắn cảm thấy thành chủ thành Ô Càn đã quản lý khá tốt: “Cậu cũng biết thành chủ ngã bệnh, có muốn làm cái gì cũng không được, mà tình hình trong thành biến thành như vậy đều là vì người em trai Ô Càn Á Sắt của thành chủ càn quấy.”
“Thần điện đâu?”
“Đại Vu trong thần điện không có thực quyền.”
“Vậy à?”
“Ít nhất thì bây giờ không có.”
Nghiêm Mặc cười, trong lòng hắn nghĩ cái gì không cần phải nói cho Bố Hoa, bất luận một chính quyền nào, bất luận một giống loài nào đều sẽ có hành vi tranh quyền đoạt lợi, đây không phải điều mà giống loài có sừng hay không sừng có thể thay đổi.
Bố Hoa phát hiện đề tài bị cậu Vô Giác Nhân này dời đi, liền cười khổ mà kéo về: “Cho nên tôi muốn mua phương thuốc có thể trị liệu dịch bệnh lần này.”
Nghiêm Mặc không trả lời ngay.
Bố Hoa ngượng ngùng mà cười gượng: “Tôi biết phương thuốc này đối với cậu mà nói rất quý giá, nhưng tôi thật sự rất muốn có được nó, cậu cứ ra giá đi.”
Nghiêm Mặc lắc đầu: “Tôi có thể đưa phương thuốc cho anh, thậm chí còn không cần anh trả cốt tệ, nhưng tôi hy vọng anh có thể đồng ý với tôi một điều.”
Bố Hoa mới đầu thất vọng sau là vui sướng và kinh ngạc: “Cậu cứ nói, cậu muốn tôi làm gì?”
Nghiêm Mặc nhìn vào mắt hắn nói: “Tôi hy vọng anh có thể đưa ra một lời hứa, nếu dịch bệnh này lan đến nơi khác, phàm là những Hữu Giác Nhân được trị liệu bằng phương thuốc này, bọn họ cũng phải trị liệu cho Vô Giác Nhân, hơn nữa còn không được thu bất cứ phí dụng gì của Vô Giác Nhân.”
Vẻ mặt Bố Hoa hơi thay đổi, thái độ khi đối diện cậu thiếu niên Vô Giác Nhân này cũng trở nên trịnh trọng: “Tôi đáp ứng cậu, tuy tôi không dám cam đoan mỗi một thế lực đều sẽ lo cho Vô Giác Nhân sinh bệnh, nhưng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để những thế lực có được phương thuốc này trợ giúp cho những Vô Giác Nhân sinh bệnh.”
“Thề đi.”
Bố Hoa trịnh trọng thề: “Bàn A Thần tại thượng, nếu tôi có được phương thuốc chính xác trị liệu bệnh dịch tả, nếu vu dược được chế ra dựa theo phương thuốc này hữu hiệu, tôi sẽ cố gắng hết sức để những thế lực có phương thuốc đó…”
Nghiêm Mặc nghe xong thì gật gật đầu, lấy ra một tấm vải thô đã chuẩn bị sẵn từ túi không gian, đưa cho Bố Hoa: “Bên trên là phương thuốc, bao gồm các bước và độ lửa khi chế thuốc, bất cứ người nào chỉ cần có chút kinh nghiệm làm dược sư thì khi đọc vào đều có thể chế ra vu dược chính xác. Nếu không có dược sư, có thể hốt thuốc theo thành phần phía trên rồi ngao nấu, phương pháp tôi cũng đã viết, người bệnh uống nước thuốc đã nấu cũng được, làm như vậy hiệu quả sẽ ít hơn một chút, có thể giảm bớt áp lực cho dược sư chế thuốc.”
Bố Hoa mở ra cẩn thận đọc, đọc trong chốc lát hắn bỗng nhíu mày: “Đây là… cổ ngữ? Cậu viết chúng? Sao cậu lại biết cổ ngữ của tộc Hữu Giác chúng tôi?”
Nghiêm Mặc chỉ biết viết cổ ngữ của tộc Hữu Giác, đây còn là nhờ có cốt thừa, nếu không thì hắn ngay cả viết cũng không biết.
“Anh quên à, tôi còn là Cốt Khí Sư.” Nghiêm Mặc cười cười, sau đó xoay người rời đi.
“Khoan đã!” Bố Hoa cẩn thận cuốn tấm vải cất đi: “Tôi thấy các cậu xây nhà.”
Nghiêm Mặc quay lại: “Anh muốn nói cái gì?”
Bố Hoa liếm liếm môi, nói ra lời y chang Y Phàm đại sư: “Các cậu mau đi đi! Đừng ở lại.”
Nghiêm Mặc bình tĩnh hỏi: “Vì sao?”
Bố Hoa không nói thẳng: “Chúng tôi cũng phải đi, ngay trong chiều nay.”
“Bệnh tình của bạn anh vẫn chưa khỏi hẳn.”
“Cậu cũng đã nói, bọn họ chỉ cần chú ý một chút thì sẽ không sao cả, hơn nữa chúng tôi còn có vu dược mà cậu đưa.”
“Vì sao lại vội vã như vậy?” Nghiêm Mặc chậm rãi hỏi.
Bố Hoa nói mình chỉ không thích chiếm lợi của người ta, nhất là chiếm của Vô Giác Nhân: “Các cậu có thể tới thành Minh Nguyệt, nơi đó là một trong những lãnh địa của tộc Bạch Giác, tộc Bạch Giác ít có thành kiến với Vô Giác Nhân nhất, xung quanh thành Minh Nguyệt có rất nhiều thôn xóm Vô Giác Nhân sinh sống, các cậu tới đó, chỉ cần lấy tấm quân bài này ra cho thành chủ thành Minh Nguyệt, ông ấy sẽ ban cho nhóm các cậu một khu đất, tạo điều kiện cho các cậu sống.”
Bố Hoa nói rồi lấy một quân bài từ cốt khí trữ vật của mình ra, đưa cho Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc nhận lấy, lần này giọng điệu của hắn càng thêm ôn hòa, hắn nhìn vào mắt Bố Hoa, hỏi lại lần nữa: “Vì sao anh bảo chúng tôi rời đi? Thành Ô Càn đã xảy ra chuyện gì à?”
Bố Hoa nhìn cậu thiếu niên Vô Giác trước mặt, có chút không đành lòng, nghĩ nghĩ rồi vẫn nói: “Cậu vừa là dược sư vừa là Cốt Khí Sư, chiến sĩ của cậu thoạt nhìn cũng khác với người thường, tôi nghe nói chiến sĩ của cậu còn là chiến sĩ ma? Đây là sự tồn tại mà thần điện tuyệt đối không cho phép. Mặt khác, nhiều Vô Giác Nhân như vậy đến nương nhờ các cậu, nhân số của các cậu đã vượt quá phạm vi mà thành Ô Càn có thể cho phép. Lúc trước thành Ô Càn chịu đựng các cậu chỉ là vì lần dịch bệnh này khiến bọn họ trở tay không kịp, chờ khi bọn họ giải quyết xong vấn đề trong thành, nhất định sẽ dùng hết toàn lực giải quyết các cậu. Bọn họ tuyệt đối sẽ không cho phép có một lực lượng Vô Giác Nhân gây uy hiếp cho bọn họ tồn tại.”
“Bọn họ là ai?”
“Cậu là một người thông minh, tôi nghĩ cậu đã biết. Theo như những gì tôi hay, ngày hôm qua thành Ô Càn đã náo loạn, luồng sóng này sẽ nhanh chóng lan ra ngoài thành, huống chi Hữu Giác Nhân trong thành hầu như ai cũng biết trên tay các cậu có vu dược trị bệnh, nếu có người không thể nhận vu dược từ thần điện thì bọn họ nhất định sẽ phá vỡ suy nghĩ ban đầu, tìm cách lấy phương thuốc và vu dược của các cậu, khi đó các cậu dù có chạy cũng chạy không kịp!”
“Cảm ơn vì đã báo cho.”
Bố Hoa nhìn bóng dáng không quá cao lớn của Nghiêm Mặc, có chút ngây ngốc. Bởi vì Nghiêm Mặc tận tâm trị liệu, lại còn chưa bao giờ nhắc đến việc bắt bọn họ trả cốt tệ, điều này làm hắn càng thêm có hảo cảm với cậu thiếu niên Vô Giác này, mà phương thuốc cậu thiếu niên đưa ra quý giá như vậy, nhưng cậu ta lại suy nghĩ cho mọi người chứ không phải tư lợi bản thân, càng làm hắn thêm tôn trọng cậu ta.
Hắn muốn giúp Vô Giác Nhân này và bạn của cậu ta, cung cấp nơi đặt chân là do hắn tự nguyện. Nhưng vì sao hắn lại nói nhiều như vậy? Có một số việc ngay cả Hữu Giác Nhân cũng không biết rõ mà?
Bố Hoa không hiểu nổi, chỉ có thể xem biểu hiện khác thường của mình là do quý và đồng cảm với cậu thiếu niên.
Nguyên Chiến đã đoán là trước đầu thu thành Ô Càn sẽ tới tấn công bọn họ, ngay cả Nghiêm Mặc nhận được tin từ Bố Hoa cũng cho rằng thành Ô Càn phải giải quyết chuyện trong nội thành rồi mới giải quyết đến chuyện bên ngoài.
Hai người vốn đang lên kế hoạch kích thích thành Ô Càn một chút, để bọn họ ra tay nhanh nhanh, thúc đẩy sự gay gắt trong mâu thuẫn giữa Vô Giác Nhân và Hữu Giác Nhân. Nhưng không chờ Nguyên Chiến ra tay, thành Ô Càn đã đi trước một bước!
Hai người đều không ngờ đến, thành Ô Càn lại dùng bọn họ để di dời mâu thuẫn bên trong.
“Tới đây chiến! Gia súc bự, đêm nay anh mà không khiến tôi hài lòng thì ba tháng sau anh cứ coi như mình là thái giám đi!”Nghiêm Mặc nhận người thôn Kỳ Vũ.
Muốn quấy rối tộc Luyện Cốt, khiến chi viện sau lưng của bọn họ ngã xuống, còn gì hay hơn việc hắn thành lập một thế lực chính quyền của mình?
Đông đại lục có nhiều sinh vật trí tuệ như vậy tồn tại, vậy tây đại lục cũng sẽ có một chút không phải sao?
Nghiêm Mặc không yêu cầu thôn vu và thôn trưởng thôn Kỳ Vũ giao quyền chỉ huy thôn dân cho hắn, hắn chỉ giao năm trăm người ẩn nấp của thôn Kỳ Vũ đó cho Nguyên Chiến.
Hắn có thể định vị vị trí của mình, hắn có thể làm lãnh tụ tinh thần, có thể làm linh vật, nhưng biểu hắn đi uy hiếp, lãnh đạo đội quân và xử lý chính quyền gì đó thì thật sự không thể. Nếu giao người thôn Kỳ Vũ giao cho hắn lãnh đạo, hắn cùng lắm sẽ chỉ khiến những người này sống tốt hơn được một chút, nhưng giao cho Nguyên Chiến, hắn có thể dùng năm trăm người làm khởi điểm, tạo ra một quốc gia.
Mà sự thật trước kia đã chứng minh Nguyên Chiến có năng lực này.
Nghiêm Mặc giải quyết xong chuyện của thôn Kỳ Vũ thì phân tâm nghiên cứu làm thế nào để Nguyên Chiến hấp thu nguyên tinh ở nơi này.
Mà điều này không khiến hắn tốn nhiều thời gian là đã tìm ra được, Cửu Phong khác Nguyên Chiến, vì sao hắn và Cửu Phong có thể hấp thu, mà Nguyên Chiến lại không?
Bọn họ và Nguyên Chiến khác nhau chỗ nào?
Mới đầu hắn tưởng là do sức mạnh linh hồn, không phải vì linh hồn Nguyên Chiến không cường đại, mà là cách sử dụng sức mạnh linh hồn.
Nhưng rất nhanh sau đó hắn đã bác bỏ suy luận này, Cửu Phong cũng không giỏi sử dụng sức mạnh linh hồn, nó chỉ là chủng tộc có thiên phú và năng lực cực cao, lại có truyền thừa huyết mạch như một kiểu gian lận.
Vậy vì sao Nguyên Chiến không thể hấp thu nguyên khí nơi này? Bởi vì lúc bình thường hắn sử dụng nguyên tố tự nhiên, mà trong năng lượng của tây đại lục lại có chứa một loại năng lượng khác sao?
Nhưng Cửu Phong cũng có khả năng thao túng gió.
Nghiêm Mặc lại nghĩ tới tộc Hữu Giác.
Đại đa số Hữu Giác Nhân ở tây đại lục có sức mạnh linh hồn không cường đại, vì sao bọn họ có thể hấp thu nguyên tinh? Hắn phỏng đoán, chủ yếu có lẽ là vì thân thể bọn họ được tự nhiên cải tạo qua một thời gian dài nên đã thích ứng với môi trường sống ở tây đại lục.
“Bình thường anh tu luyện có hấp thu năng lượng xung quanh theo lẽ thường không?” Nghiêm Mặc hỏi Nguyên Chiến.
“Có.”
“Vậy sao anh không thể hấp thu nguyên tinh?”
Nguyên Chiến nhíu mày, vất vả suy nghĩ từ ngữ để diễn tả: “Lúc tu luyện bình thường, năng lượng xung quanh khá ít, không linh động và cũng không dễ hấp thu, nhưng hấp thu một chút thì vẫn được. Mà nguyên tinh, nó… rất cô đọng, rất cứng, tôi biết bên trong có năng lượng, nhưng cứ như có thứ gì trộn lẫn trong loại năng lượng mà tôi cần, tôi muốn tách chúng nó ra để hấp thu năng lượng mình cần rất khó.”
Nghiêm Mặc nhịp nhịp ngón tay trên đầu gối: “Vì sao anh nhất quyết phải tách năng lượng ra? Khoan đã, để tôi hỏi Tổ Thần xem nguyên khí nơi này rốt cuộc có gì khác với nguyên khí ở đông đại lục.”
Nghiêm Mặc nhắm mắt lại, tay phải cầm một cục nguyên tinh của tây đại lục, bắt đầu hỏi sách hướng dẫn.
Sách hướng dẫn nhanh chóng đưa ra đáp án.
Nghiêm Mặc nhìn thấy đáp án kia thì cong môi cười.
“Thú vị.” Nói rồi mới mở mắt.
Nguyên Chiến ngồi xuống cạnh hắn: “Tổ Thần nói như thế nào?”
Nghiêm Mặc nghĩ xem nên nói làm sao Nguyên Chiến mới hiểu được: “Như vầy đi, chúng ta gọi năng lượng mà ngày thường dễ hấp thu là năng lượng nguyên tố, mà năng lượng đặc thù của tây đại lục thì gọi là năng lượng ám.”
“Năng lượng ám?”
“Tổ Thần nói như vậy, ông ấy nói năng lượng ám chiếm phần lớn năng lượng trong vũ trụ, năng lượng ám có mặt ở khắp nơi. Năng lượng ám nếu được kích thích thì có thể biến thành loại năng lượng khác, đông đại lục cũng có năng lượng ám, nhưng chúng nó đã trải qua một loại biến hóa nào đó mà đại bộ phận đã biến thành năng lượng nguyên tố, cho nên sinh vật có năng lực thần huyết ở đông đại lục cũng đặc biệt nhiều. Mà năng lượng ám của tây đại lục thì chưa được kích phát, khá cô đặc, giống như….”
Nghiêm Mặc cố gắng động não, muốn tìm cách nói đơn giản để giải thích cho Nguyên Chiến: “À, giống vậy núi lửa và dung nham dưới lòng đất, khi chưa bùng nổ, chúng nó chỉ là dung nham. Nhưng một khi bùng nổ, chúng nó sẽ biến thành nham thạch, vàng, hoặc những khoáng vật khác.”
Nguyên Chiến hiểu rồi: “Em nói làm tôi cảm thấy hết thảy năng lượng đều xuất phát từ năng lượng ám.”
Vẻ mặt Nghiêm Mặc có chút rối rắm: “Anh có thể hiểu là như vậy, nhưng về năng lượng ám, ngay cả Tổ Thần hiện giờ cũng không thể đưa ra lời giải thích chính xác, hoặc là ông ta không muốn nói cho tôi biết. Tóm lại, Tổ Thần cho chúng ta phép huấn luyện là có thể hấp thu năng lượng ám, nếu đưa phép huấn luyện này cho người bản xứ, bọn họ sẽ hình thành một hệ thống năng lượng khác trong cơ thể, phát ra năng lượng cùng loại với ‘khí ’. Nếu anh có thể hấp thu những năng lượng tự do trong không khí nơi này, vậy năng lượng trong nguyên tinh anh cũng có thể hấp thu.”
“Biện pháp.”
“Sao anh không động não?”
Nguyên Chiến nhếch môi: “Chẳng phải có em rồi à?”
Nghiêm Mặc dùng khuỷu tay thúc hắn một cái, mắng: “Đồ lười!”
Nguyên Chiến bày ra vẻ mặt em cứ tùy ý mắng, dù sao em phải nghĩ cách giúp tôi.
Nghiêm Mặc bó tay, đành phải tiếp tục suy nghĩ: “Anh có thể hấp thu năng lượng ám, đúng không? Vậy trước tiên anh thử hấp thu năng lượng ám vào cơ thể, sau đó lại vận chuyển phép huấn luyện trong cơ thể, xem xem có biến nó thành năng lượng nguyên tố được không. Chờ khi anh thuần thục rồi thì lại thử hấp thu năng lượng ám trong nguyên tinh, tiến lên dần dần như vậy sẽ dễ hơn. Hoặc là anh thử tấn công vào năng lượng ám trong nguyên tinh, xem xem có thể khiến nó sinh ra biến hóa nào không, rồi chuyển thành năng lượng nguyên tố mà anh cần.”
Nguyên Chiến vẫn có điều không rõ: “Vì sao em với Cửu Phong có thể hấp thu?”
“Có lẽ bởi vì tôi không chỉ sử dụng năng lượng nguyên tố, mà Cửu Phong… chắc là do đặc tính chủng tộc? Côn Bằng mặt người hình như là giống loài đứng ở đỉnh chuỗi thức ăn trong thế giới này.”
Nguyên Chiến gật gù, thuận thế đẩy ngã người bên cạnh.
“Làm gì?” Nghiêm Mặc đang suy nghĩ, nhất thời không phản ứng lại.
Nguyên Chiến cưỡi lên eo hắn, khom lưng cắn hắn một cái, dán vào tai hắn thấp giọng nói: “Vì sao lần nào em cũng hỏi câu hỏi ngu xuẩn này vậy? Hay là em thích tôi nói hai chữ kia?”
Nghiêm Mặc quay đầu, cạp hắn một cái, mắng: “Đừng có nhiều lời! Tới đây chiến! Gia súc bự, đêm nay anh mà không khiến tôi hài lòng thì ba tháng sau anh cứ coi như mình là thái giám đi!”
Gia súc Chiến bự sao có thể chịu được lời lẽ trêu chọc như vậy, chỉ trong nháy mắt đã hóa điên…
Ông nhỏ Cửu Phong đi ra ngoài dạo một vòng trở về, đột nhiên phát hiện cửa hang biến mất.
“Kiệt! Đại Chiến xấu, bịt kín cửa hang rồi!” Ông nhỏ Cửu Phong tức chết.
Ngày hôm sau, ngày thứ mười bảy sau khi dịch bệnh bùng nổ, cũng là ngày Nghiêm Mặc đưa thuốc cho đám người Y Phàm đại sư.
Thành Ô Càn lại phái người tới, lần này Y Phàm đại sư cũng tới theo.
Y Phàm đại sư thoạt nhìn có chút tiều tụy, ông ôn hòa nói với Nghiêm Mặc: “Đại Vu và thành chủ tỏ vẻ có thể chia hai ngọn núi này cùng với mảnh đất một ngàn mét vuông xung quanh cho các cậu để đổi lấy phương thuốc.”
Một thần thị lấy bản đồ ra vứt cho Nghiêm Mặc.
Nguyên Chiến chụp được, mở ra.
Nghiêm Mặc nghiêng đầu nhìn, hai ngọn núi kia chính là trái núi có hình dấu ngoặc đơn mà hắn thấy. Phạm vi vẽ trên bản đồ vừa lúc là khoảng cách từ thôn Tiền Sơn đến thôn Đất Trũng.
“Tôi nhớ rõ lúc trước tôi không chỉ đưa ra những điều kiện đó.”
Y Phàm thở dài: “Cậu nhóc, Đại Vu và thành chủ có thể đồng ý chia cho các cậu một vùng đất lớn như vậy đã không dễ dàng gì, về phần không tấn công các cậu, chỉ cần các cậu không càn quấy, không gây chuyện, thì thành Ô Càn sẽ không tới tìm các cậu. Còn cung phụng… có thể giảm bớt, nhưng không thể không giao một chút nào, càng không thể vĩnh viễn không giao. Có lẽ ta có thể giúp cậu tranh thủ được ba mươi năm không giao cung phụng.”
“Ba mươi năm?” Nghiêm Mặc còn chưa nói gì thì thần thị lần trước tới liền trở mặt: “Đừng nói ba mươi năm, ngay cả ba năm cũng không! Cung phụng là phải giao, đây là phí thuê mà tụi bây lấy đất và cung phụng cho thần, nếu không muốn giao cung phụng, vậy dùng người… A a a!”
Tên thần thị kia đột nhiên bị hất tung lên, té cắm đầu vào trong bùn.
Đám Hữu Giác Nhân liền nhao nhao rút vũ khí. Có người thì đi cứu tên thần thị kia.
Nhóm hộ vệ đứng phía sau Nghiêm Mặc cũng chỉa đầu mâu ra ngoài.
Nghiêm Mặc buồn cười, không nể mặt mũi Y Phàm đại sư nữa: “Đầu óc bị hỏng à? Hiện giờ là các người cần đến tôi chứ không phải tôi cần đến các người, dám dùng thái độ như vậy nói chuyện với tôi, các người không muốn có phương thuốc nữa à?”
Y Phàm đại sư cũng rất khó chịu, ông không muốn, nhưng Đại Vu đã ra mặt, dù ông có là Đại Cốt Khí Sư thì cũng không thể tùy tiện cự tuyệt, huống chi tình hình trong thành đã rối beng lên.
“Tên Vô Giác Nhân này, nếu mày thông minh, thì chủ động dâng phương thuốc lên, chứ không phải đưa ra một đống điều kiện hoang đường!” Một tên thần thị khác giận dữ.
“Đủ rồi!” Y Phàm đại sư phất tay, xoay người nói với thần thị: “Nếu các người còn muốn ta ở lại thành Ô Càn, thì chuyện đổi phương thuốc phải hoàn toàn giao cho ta, nếu các người không cần đến ta, vậy ta có thể rời đi ngay bây giờ!”
“Y Phàm đại sư…” Tên thần thị dám lớn họng với Nghiêm Mặc nhưng lại không dám khinh thường Đại Cốt Khí Sư.
Y Phàm đại sư không để ý đến hắn nữa, lại quay đầu nhìn Nghiêm Mặc: “Ta sẽ thuật lại yêu cầu của cậu, ta sẽ tận lực thuyết phục Đại Vu và thành chủ cho các cậu miễn giao cung phụng trong vòng ba mươi năm. Đây là điều cực hạn mà ta có thể làm.”
Nghiêm Mặc cũng không muốn làm khó Y Phàm, thậm chí hắn còn rất đồng cảm với tình thế mắc kẹt giữa hai bên của đối phương: “Tiên sinh, tôi biết ngài đã tận lực. Được rồi, nể mặt ngài, tôi có thể chấp nhận điều kiện như vậy, dùng địa bàn mà các người đã nói để đổi phương thuốc, đồng thời miễn giao ba mươi năm cung phụng.”
Nhóm Vô Giác Nhân phía sau nghe được thì mừng rơn. Điều kiện như vậy, bọn họ căn bản không dám tưởng tượng tới. Đừng nói là mấy cái yêu cầu mà Nghiêm Mặc đưa ra kia, Hữu Giác Nhân đã đáp ứng, nhất là điều kiện ba mươi năm không cần giao cung phụng, quả thực có thể khiến bọn họ vui muốn chết.
“Nội dung phương thuốc như sau, các người nhớ đi.” Nghiêm Mặc bắt đầu nói, Hữu Giác Nhân bên kia lập tức có vài người lấy giấy bút ra ghi chép lại.
Y Phàm đại sư nghĩ nghĩ, rồi cũng nhớ kỹ một phần.
Thần thị muốn ngăn cản Nghiêm Mặc nói ra phương thuốc trước mặt nhiều người như vậy, nhưng Nghiêm Mặc nói rất nhanh, chỉ đảo mắt một cái đã nói tràng giang đại hải, hắn đành phải tập trung để mà chép nhanh hơn.
Một vài Hữu Giác Nhân và Vô Giác Người không tiện ghi lại thì liều mạng ghi nhớ, không nói tới việc cứu người hay không cứu người, mà có thể nhớ được phương thuốc này, đây chính là bảo bối có thể đổi được cốt tệ!
Người thôn Kỳ Vũ và thôn Đất Trũng đều đau lòng không thôi, bọn họ cảm thấy Nghiêm Mặc lỗ nặng, không nên nói ra phương thuốc trước nhiều người như vậy.
Bên kia, vài tên chiến sĩ Hữu Giác còn đang vật vã rút tên thần thị té cắm đầu vào bùn ra, không biết thứ bùn đó là gì mà bên trong như có lực hút, người bên ngoài càng giãy giụa thì càng bị hút chặt.
Chiến sĩ Hữu Giác cố sức rút hắn ta ra, cổ liền bị kéo dài, đau đến mức không ngừng kêu rên, nhưng tiếng kêu rên của hắn đã bị bùn đất lấp kín, không có âm thanh gì truyền ra ngoài.
Dần dần, hắn ta bắt đầu không thở nổi.
“Phốc!” Rốt cuộc tên thần thị kia cũng được rút ra.
Khi đó Nghiêm Mặc cũng đã đọc xong phương thuốc.
Tên thần thị kia đã hôn mê, các Hữu Giác Nhân khác vừa mới có được phương thuốc, tạm thời không muốn làm việc thừa, liền mang theo tên thần thị kia quay về thành Ô Càn. Phải trả thù, phải dạy cho đám Vô Giác Nhân này một bài học, về sau sẽ có rất nhiều cơ hội!
Y Phàm đại sư đi chậm một bước, trầm trọng nói với Nghiêm Mặc: “Cậu nhóc, đi đi. Đừng ở lại đây!”
Nói xong, Y Phàm đại sư không cho Nghiêm Mặc có cơ hội hỏi dò, đã nhanh chóng đi theo vài hộ vệ mà rời khỏi.
Nghiêm Mặc đi đến cạnh Nguyên Chiến, yên lặng cười, tiện tay cuốn cái tấm da dê viết khế đất đó cho Tịch Dương.
Nguyên Chiến ôm lấy vai Nghiêm Mặc, cúi đầu cọ cọ trán hắn.
“Chuẩn bị tốt hết rồi?” Nghiêm Mặc nói tiếng Cửu Nguyên.
“Ừ.”
“Anh nói xem khi nào bọn họ mới tấn công?”
“Sẽ không muộn đâu, cùng lắm thì trước khi thu tới.”
“Lâu quá, chúng ta không có nhiều thời gian như vậy để chơi với bọn họ.”
“Tôi sẽ khiến chúng phải tăng tốc, chẳng phải em rất thiếu cốt tệ sao?”
“Chúng ta còn thiếu lương thực, một lượng lớn vũ khí, vải vóc, tóm lại cái gì cũng thiếu.”
“Giao cho tôi.”
Bố Hoa thấy Hữu Giác Nhân đến liền tránh đi, chờ khi bọn họ đi rồi mới ra, cũng bởi vậy mà lỡ mất phương thuốc.
Hai ngày nay, hắn rất tự giác không xâm phạm doanh trại của Vô Giác Nhân, nhưng hắn đã đi dạo ở bên ngoài, cái gì nên thấy đều đã thấy.
Khi Nghiêm Mặc tới điều trị cho bạn hắn, Bố Hoa đi ra cạnh xe.
Nghiêm Mặc bước ra từ trong xe: “Bạn anh khôi phục lại rất tốt.”
Quả thật là rất tốt, tình huống tệ nhất là Trát La cũng đã có thể mở mắt ngồi dậy, Đơn Đốn thì xuống xe tản bộ được rồi, còn có thể ăn chút cháo và thịt.
Trát La được Vô Giác Nhân hầu hạ quen rồi, thấy Vô Giác Nhân cũng không lấy làm kinh ngạc, gã không biết Vô Giác Nhân này đang trị liệu cho gã.
Bố Hoa cũng không nói chuyện này cho gã biết, nếu để Trát La biết gã uống thuốc do Vô Giác Nhân chế, còn để Vô Giác Nhân ghim kim tùm lum lên người mình, thì gã nhất định sẽ lăn lộn một phen.
Bố Hoa chỉ nói chuyện này cho Đơn Đốn, Đơn Đốn giống như đại đa số người Hắc Giác, có cái nhìn khá ôn hòa đối với Vô Giác Nhân, khi biết mình được Vô Giác Nhân cứu thì không nói gì hết, chỉ bảo sẽ đưa nhiều cốt tệ một chút, sau đó xem xem có thể mua được phương thuốc và thảo dược đặc thù của bọn họ hay không.
Quay đầu lại nhìn đám bạn trong xe, Bố Hoa ra hiệu cho Nghiêm Mặc đi xa một chút.
Bốn hộ vệ vẫn theo sát Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc bảo bọn họ không cần đi theo, bọn họ mới đứng yên không nhúc nhích.
“Có chuyện gì sao?”
“Khụ, dịch bệnh lần này có tính lây lan.” Bố Hoa có chút xấu hổ.
“Ừ.”
“Có rất nhiều Hữu Giác Nhân rời khỏi thành Ô Càn.”
“Ừ.”
Bố Hoa thấy Nghiêm Mặc không chủ động nói ra lời mình muốn, đành phải nói thẳng: “Tôi sợ dịch bệnh tên là dịch tả này sẽ lan ra các thành trấn khác.”
“Anh có nỗi lo này rất chính xác.” Nghiêm Mặc nghiêm túc nói: “Lúc trước tôi đã đề cập với Y Phàm đại sư, nhờ ông cảnh cáo thành chủ thành Ô Càn, cố gắng cách ly người bệnh, không được tùy tiện cho nhân khẩu lưu động, tôi còn nói cho ông phương pháp phòng ngừa và chăm sóc người bệnh, nhưng theo như tình hình của thành Ô Càn, thì thành chủ thành Ô Càn hiển nhiên không để tâm tới lời nhắc nhở của tôi và Y Phàm đại sư.”
“Không, chuyện này kỳ thật…” Bố Hoa có chút hảo cảm với thành chủ thành Ô Càn, hắn cảm thấy thành chủ thành Ô Càn đã quản lý khá tốt: “Cậu cũng biết thành chủ ngã bệnh, có muốn làm cái gì cũng không được, mà tình hình trong thành biến thành như vậy đều là vì người em trai Ô Càn Á Sắt của thành chủ càn quấy.”
“Thần điện đâu?”
“Đại Vu trong thần điện không có thực quyền.”
“Vậy à?”
“Ít nhất thì bây giờ không có.”
Nghiêm Mặc cười, trong lòng hắn nghĩ cái gì không cần phải nói cho Bố Hoa, bất luận một chính quyền nào, bất luận một giống loài nào đều sẽ có hành vi tranh quyền đoạt lợi, đây không phải điều mà giống loài có sừng hay không sừng có thể thay đổi.
Bố Hoa phát hiện đề tài bị cậu Vô Giác Nhân này dời đi, liền cười khổ mà kéo về: “Cho nên tôi muốn mua phương thuốc có thể trị liệu dịch bệnh lần này.”
Nghiêm Mặc không trả lời ngay.
Bố Hoa ngượng ngùng mà cười gượng: “Tôi biết phương thuốc này đối với cậu mà nói rất quý giá, nhưng tôi thật sự rất muốn có được nó, cậu cứ ra giá đi.”
Nghiêm Mặc lắc đầu: “Tôi có thể đưa phương thuốc cho anh, thậm chí còn không cần anh trả cốt tệ, nhưng tôi hy vọng anh có thể đồng ý với tôi một điều.”
Bố Hoa mới đầu thất vọng sau là vui sướng và kinh ngạc: “Cậu cứ nói, cậu muốn tôi làm gì?”
Nghiêm Mặc nhìn vào mắt hắn nói: “Tôi hy vọng anh có thể đưa ra một lời hứa, nếu dịch bệnh này lan đến nơi khác, phàm là những Hữu Giác Nhân được trị liệu bằng phương thuốc này, bọn họ cũng phải trị liệu cho Vô Giác Nhân, hơn nữa còn không được thu bất cứ phí dụng gì của Vô Giác Nhân.”
Vẻ mặt Bố Hoa hơi thay đổi, thái độ khi đối diện cậu thiếu niên Vô Giác Nhân này cũng trở nên trịnh trọng: “Tôi đáp ứng cậu, tuy tôi không dám cam đoan mỗi một thế lực đều sẽ lo cho Vô Giác Nhân sinh bệnh, nhưng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để những thế lực có được phương thuốc này trợ giúp cho những Vô Giác Nhân sinh bệnh.”
“Thề đi.”
Bố Hoa trịnh trọng thề: “Bàn A Thần tại thượng, nếu tôi có được phương thuốc chính xác trị liệu bệnh dịch tả, nếu vu dược được chế ra dựa theo phương thuốc này hữu hiệu, tôi sẽ cố gắng hết sức để những thế lực có phương thuốc đó…”
Nghiêm Mặc nghe xong thì gật gật đầu, lấy ra một tấm vải thô đã chuẩn bị sẵn từ túi không gian, đưa cho Bố Hoa: “Bên trên là phương thuốc, bao gồm các bước và độ lửa khi chế thuốc, bất cứ người nào chỉ cần có chút kinh nghiệm làm dược sư thì khi đọc vào đều có thể chế ra vu dược chính xác. Nếu không có dược sư, có thể hốt thuốc theo thành phần phía trên rồi ngao nấu, phương pháp tôi cũng đã viết, người bệnh uống nước thuốc đã nấu cũng được, làm như vậy hiệu quả sẽ ít hơn một chút, có thể giảm bớt áp lực cho dược sư chế thuốc.”
Bố Hoa mở ra cẩn thận đọc, đọc trong chốc lát hắn bỗng nhíu mày: “Đây là… cổ ngữ? Cậu viết chúng? Sao cậu lại biết cổ ngữ của tộc Hữu Giác chúng tôi?”
Nghiêm Mặc chỉ biết viết cổ ngữ của tộc Hữu Giác, đây còn là nhờ có cốt thừa, nếu không thì hắn ngay cả viết cũng không biết.
“Anh quên à, tôi còn là Cốt Khí Sư.” Nghiêm Mặc cười cười, sau đó xoay người rời đi.
“Khoan đã!” Bố Hoa cẩn thận cuốn tấm vải cất đi: “Tôi thấy các cậu xây nhà.”
Nghiêm Mặc quay lại: “Anh muốn nói cái gì?”
Bố Hoa liếm liếm môi, nói ra lời y chang Y Phàm đại sư: “Các cậu mau đi đi! Đừng ở lại.”
Nghiêm Mặc bình tĩnh hỏi: “Vì sao?”
Bố Hoa không nói thẳng: “Chúng tôi cũng phải đi, ngay trong chiều nay.”
“Bệnh tình của bạn anh vẫn chưa khỏi hẳn.”
“Cậu cũng đã nói, bọn họ chỉ cần chú ý một chút thì sẽ không sao cả, hơn nữa chúng tôi còn có vu dược mà cậu đưa.”
“Vì sao lại vội vã như vậy?” Nghiêm Mặc chậm rãi hỏi.
Bố Hoa nói mình chỉ không thích chiếm lợi của người ta, nhất là chiếm của Vô Giác Nhân: “Các cậu có thể tới thành Minh Nguyệt, nơi đó là một trong những lãnh địa của tộc Bạch Giác, tộc Bạch Giác ít có thành kiến với Vô Giác Nhân nhất, xung quanh thành Minh Nguyệt có rất nhiều thôn xóm Vô Giác Nhân sinh sống, các cậu tới đó, chỉ cần lấy tấm quân bài này ra cho thành chủ thành Minh Nguyệt, ông ấy sẽ ban cho nhóm các cậu một khu đất, tạo điều kiện cho các cậu sống.”
Bố Hoa nói rồi lấy một quân bài từ cốt khí trữ vật của mình ra, đưa cho Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc nhận lấy, lần này giọng điệu của hắn càng thêm ôn hòa, hắn nhìn vào mắt Bố Hoa, hỏi lại lần nữa: “Vì sao anh bảo chúng tôi rời đi? Thành Ô Càn đã xảy ra chuyện gì à?”
Bố Hoa nhìn cậu thiếu niên Vô Giác trước mặt, có chút không đành lòng, nghĩ nghĩ rồi vẫn nói: “Cậu vừa là dược sư vừa là Cốt Khí Sư, chiến sĩ của cậu thoạt nhìn cũng khác với người thường, tôi nghe nói chiến sĩ của cậu còn là chiến sĩ ma? Đây là sự tồn tại mà thần điện tuyệt đối không cho phép. Mặt khác, nhiều Vô Giác Nhân như vậy đến nương nhờ các cậu, nhân số của các cậu đã vượt quá phạm vi mà thành Ô Càn có thể cho phép. Lúc trước thành Ô Càn chịu đựng các cậu chỉ là vì lần dịch bệnh này khiến bọn họ trở tay không kịp, chờ khi bọn họ giải quyết xong vấn đề trong thành, nhất định sẽ dùng hết toàn lực giải quyết các cậu. Bọn họ tuyệt đối sẽ không cho phép có một lực lượng Vô Giác Nhân gây uy hiếp cho bọn họ tồn tại.”
“Bọn họ là ai?”
“Cậu là một người thông minh, tôi nghĩ cậu đã biết. Theo như những gì tôi hay, ngày hôm qua thành Ô Càn đã náo loạn, luồng sóng này sẽ nhanh chóng lan ra ngoài thành, huống chi Hữu Giác Nhân trong thành hầu như ai cũng biết trên tay các cậu có vu dược trị bệnh, nếu có người không thể nhận vu dược từ thần điện thì bọn họ nhất định sẽ phá vỡ suy nghĩ ban đầu, tìm cách lấy phương thuốc và vu dược của các cậu, khi đó các cậu dù có chạy cũng chạy không kịp!”
“Cảm ơn vì đã báo cho.”
Bố Hoa nhìn bóng dáng không quá cao lớn của Nghiêm Mặc, có chút ngây ngốc. Bởi vì Nghiêm Mặc tận tâm trị liệu, lại còn chưa bao giờ nhắc đến việc bắt bọn họ trả cốt tệ, điều này làm hắn càng thêm có hảo cảm với cậu thiếu niên Vô Giác này, mà phương thuốc cậu thiếu niên đưa ra quý giá như vậy, nhưng cậu ta lại suy nghĩ cho mọi người chứ không phải tư lợi bản thân, càng làm hắn thêm tôn trọng cậu ta.
Hắn muốn giúp Vô Giác Nhân này và bạn của cậu ta, cung cấp nơi đặt chân là do hắn tự nguyện. Nhưng vì sao hắn lại nói nhiều như vậy? Có một số việc ngay cả Hữu Giác Nhân cũng không biết rõ mà?
Bố Hoa không hiểu nổi, chỉ có thể xem biểu hiện khác thường của mình là do quý và đồng cảm với cậu thiếu niên.
Nguyên Chiến đã đoán là trước đầu thu thành Ô Càn sẽ tới tấn công bọn họ, ngay cả Nghiêm Mặc nhận được tin từ Bố Hoa cũng cho rằng thành Ô Càn phải giải quyết chuyện trong nội thành rồi mới giải quyết đến chuyện bên ngoài.
Hai người vốn đang lên kế hoạch kích thích thành Ô Càn một chút, để bọn họ ra tay nhanh nhanh, thúc đẩy sự gay gắt trong mâu thuẫn giữa Vô Giác Nhân và Hữu Giác Nhân. Nhưng không chờ Nguyên Chiến ra tay, thành Ô Càn đã đi trước một bước!
Hai người đều không ngờ đến, thành Ô Càn lại dùng bọn họ để di dời mâu thuẫn bên trong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất