Chương 72
Thật sự thì không chỉ mỗi Quan Quan mệt, Chúc Chu cũng mệt, dù sao không còn là thanh niên hai mươi mấy tuổi nữa, ở cùng trẻ con là một công việc chân tay đó.
Chúc Chu dần dần dựa ra sau, nhắm mắt lại trong chiếc xe đang di chuyển với tốc độ ổn định.
Một lớn một nhỏ đều đang ngủ, Thời Đường đổi từ chế độ lái tự động sang chế độ lái thủ công, khiến tốc độ càng vững vàng hơn.
Hành trình gần mười phút mà nửa giờ sau mới về đến nhà.
Sau khi xe dừng lại, Thời Đường gọi tên Chúc Chu một tiếng, không có động tĩnh gì, bèn vỗ vỗ vai anh, Chúc Chu ngáp một cái, mắt còn chưa mở, miệng đã mở trước: “ Đã tới nơi rồi?”
Chúc Chu cởi dây an toàn, nói: “Tốt.” nói xong còn ngáp một cái.
Hai người cùng mở cửa xuống xe, sau đó Thời Đường nói với Chúc Chu: “Nhìn anh mệt quá, để tôi bế Quan Quan đi.”
Chúc Chu đứng cạnh cửa xe, từ từ xoay người, nghe vậy nói: “Vẫn nên để tôi bế đi.” không muốn làm phiền Thời Đường.
Mà sau khi Thời Đường xuống xe đã ra mở cửa sau, cởi dây an toàn cho Quan Quan, bế nhóc con ngủ say tít ra, ôm vào lòng, còn sờ trán bé một chút.
Phụ huynh của trẻ con thường có một thói quen, thỉnh thoảng sờ trán bé con, xem xem bé có bị sốt hay không.
Thói quen này của Thời Đường được hình thành do mỗi ngày đón bé con và nhìn thấy Chúc Chu như vậy.
Đến vườn trẻ đón bé, khi cô giáo dắt bé lại chỗ hắn, hắn cũng sờ trán Quan Quan một chút, chỉ đơn giản là xác nhận xem khi rời vườn trẻ bé vẫn khỏe mạnh, miễn cho bé bị sốt mà các cô giáo cũng không biết, coi như sờ một chút cho yên tâm.
Thực ra đúng là có lúc trẻ con bị sốt mà cô giáo lại không phát hiện ra, cho nên hiện tại ở nhà trẻ sáng đến chiều về, cùng thời gian nghỉ trưa đều sờ trán các bé một chút, làm một bước kiểm tra đơn giản, xem các bé có vấn đề gì không.
Bởi vì có bé dù bị sốt vẫn nhảy nhót tràn đầy sức sống. Dưới tình huống như vậy, chỉ nhìn bề ngoài thì không thể thấy được bé có sốt có ốm hay không, phải sờ và đo nhiệt độ thì mới biết được.
Cho nên dần dần Thời Đường chưa từng làm baba cũng dưỡng được thói quen thỉnh thoảng sờ trán Quan Quan, xác nhận xem bé có bị ốm hay không.
Chúc Chu nhìn thấy Thời Đường đã ôm Quan Quan, cũng không miễn cưỡng muốn tự ôm con nữa, đi cùng Thời Đường hàn huyên về những chuyện trong chuyến đi chơi công viên ngày hôm nay.
“Có tàu lượn siêu tốc phù hợp cho trẻ em, ban đầu nhóc con này còn rất hồ hởi, không muốn tôi ngồi cùng, mà tôi kiên quyết ngồi cùng bé, kết quả là khi tàu lên cao lao xuống bé đã sợ đến độ chảy cả nước mắt, nắm chặt tay tôi, trong miệng lẩm bẩm, bị dọa sợ, trên mặt thì vẫn cậy mạnh cố chống đỡ, chỉ hừ hai tiếng. Xuống khỏi tàu lại căng tràn sức sống, giống như đứa nhóc vừa ngồi trên tàu lượn siêu tốc không phải mình ấy.”
Thời Đường nghe kể, khóe miệng cũng cong lên, không nịn được phải nói: “Tính cách thích cậy mạnh của Quan Quan có vẻ không giống anh.”
Chúc Chu tùy ý nói: “Tính cách của bé không hề giống tôi, chắc giống một baba khác của bé.”
Nghe thấy Chúc Chu nói đến baba khác, nụ cười của Thời Đường cứng đờ, lặng im một lúc rồi nói, “Các anh còn liên hệ không?”
Chúc Chu sửng sốt, sau đó bật cười: “Không liên hệ, nói đúng ra là tôi cũng không biết hắn là ai, bởi vì tôi mua gen t*ng trùng, nuôi cấy cùng gen của tôi. Mặc dù bình thường đàn ông muốn làm ba đơn thân phải kết đôi cùng gen nữ, nhưng có thể để t*ng trùng kết hợp với t*ng trùng, nên tôi mua gen t*ng trùng. Vì vậy cũng không phải yêu tên nào sâu đậm, không kìm lòng được muốn có một đứa con với hắn đâu.” Bị hiểu lầm cũng là bình thường, dù sao ba đơn thân đồng tính, nếu không phải đã thương lượng với người yêu, mỗi người cung cấp một nửa gen t*ng trùng, thì bình thường những người độc thân nhưng nhiều tiền đều chọn gen từ trứng.
Thời Đường không ngờ Quan Quan được sinh ra như vậy, lời Chúc Chu nói khiến hắn nhớ lại trải nghiệm của chính mình, vì vậy càng thêm im lặng.
Chúc Chu lại nói tiếp.
“Trứng quý hơn t*ng trùng nhiều, chớ nói chi trứng có gen chất lượng tốt vốn đã ít, hơn nữa phần lớn phụ nữ trẻ lưu trữ trứng của mình là để sau này lớn tuổi hơn có thế thai nghe được đứa con khỏe mạnh.”
“Có lý.” Thời Đường vốn trốn tránh chuyện này nên không quan tâm tới mấy chuyện liên quan đến nó, bởi vậy không biết rõ ràng được bằng Chúc Chu.
Nói đến đề tài này, Thời Đường không thể tránh khỏi chuyện nhớ lại đoạn quá khứ u ám kia, khi ra khỏi thang máy, Thời Đường hỏi Chúc Chu một câu.
“Nếu Quan Quan lớn hơn, có oán giận một người ba khác của mình không? Tuy rằng đối với bé người nọ chỉ là một người xa lạ.”
Chúc Chu cảm thấy câu hỏi này rất buồn cười, đón Quan Quan từ trong lòng ngực Thời Đường, nói với hắn: “Sao lại thế chứ? Ba đơn thân hay mẹ đơn thân như tôi cũng không phải hiếm thấy, chỉ cần chúng ta không truyền bá linh tinh mấy tư tưởng không tốt thì sẽ chẳng ảnh hưởng gì đến bọn nhỏ đâu.”
“Vậy Quan Quan sẽ hiếu kỳ về hắn chứ?”
Chúc Chu gật đầu: “Đương nhiên, có lúc bé sẽ hỏi, tại sao con lại chỉ có một baba, người khác hoặc là có ba mẹ, hoặc là có hai baba, hoặc hai mama, tại sao con lại chỉ có một.”
“Vậy anh nói sao?”
“Tôi nói, bởi vì một người cũng có thể làm ba hoặc mẹ, cho nên có bạn nhỏ cũng chỉ có một ba hoặc một mẹ, đây là lựa chọn cá nhân. Có lẽ nói đạo lý thì bé không rõ, nhưng giải thích từng chút một, bé sẽ rõ thôi. Hiện tại bé đã hoàn toàn chấp nhận bé chỉ có mọt người ba chăm lo cho cuộc sống của mình, hơn nữa còn phát hiện trong lớp cũng có hai bạn giống mình, cũng đến từ gia đình độc thân, có một bé gái chỉ có một mẹ, bé còn rất thích mấy bạn, như là tìm được đồng loại ấy.”
Chúc Chu nói xong thì ra hiệu với Thời Đường mình đặt con lên giường trước rồi lại sang chuẩn bị bữa tối.
Thời Đường nhìn bóng lưng thoải mái quay về nhà của Chúc Chu, không biết tại sao, hắn nghe Chúc Chu trả lời xong, chuyện lúc trước làm hắn thấy nặng lòng bỗng chốc không còn nặng đến vậy nữa.
Đương nhiên Thời Đường không thể vì mấy câu này mà buông bỏ hết gông xiềng của nhiều năm trước được, nhưng đúng là nhờ những lời ấy hắn đã thả lòng hơn trước nhiều.
Hắn chưa từng nghĩ tới chuyện đi tìm hậu duệ của mình, trước kia là trốn tránh chuyện này, không muốn đối mặt với nó. Bây giờ là nhẹ lòng hơn, có lẽ đứa bé sống rất tốt, dù sao người có năng lực mua được gen của hắn cũng không thiếu tiền, từ thông tin đưa tới có thể biết, người có thể tự chu cấp cho mình để trở thành ba hoặc mẹ đơn thân thì trên phương tiện tiền bạc chắc chắn không gặp khó khăn, như vậy cuộc sống của đứa nhỏ cũng không thành vấn đề.
Chúc Chu thu xếp cho Quan Quan xong, đặt con lên giường, xoa mặt xoa tay đắp kín chăn cho bé rồi mới sang chỗ Thời Đường.
Thời Đường đang cầm cốc nước ngồi ngẩn người trên ghế salon, Chúc Chu đi vào, hắn liếc mắt nhìn, hai người đối mặt nhau. Chúc Chu cười gật đầu với Thời Đường, không quấy rầy hắn, anh mở nhạc theo thói quen, sau đó anh đi đến đâu, đèn phòng ăn, đèn phòng bếp mở đến đấy, theo sự di chuyển của anh, căn phòng mới nãy còn yên tĩnh không hề có một tiếng động nháy mắt trở nên sống động.
Nhạc Chúc Chu nghe khi nấu cơm cùng không phải mấy bản nhạc không lời hay nhạc hòa tấu tao nhã gì, mà là mấy ca khúc đang thịnh hành, có lúc tâm trạng tốt còn có thể hát theo mấy câu, giọng anh trong trẻo dễ nghe, ngũ âm cũng tốt, hát khá hay.
Thời Đường nghe một đoạn như bị tiếng hát kêu gọi, cầm cốc nước đi vào bếp, hắn vừa đứng một bên rót nước, vừa ngước mắt nhìn Chúc Chu đang bận rộn.
Chúc Chu cảm nhận được ánh mắt của Thời Đường, nở một nụ cười theo bản năng.
Thời Đường rót nước xong cũng không rời đi ngay, hắn đứng một bên, nhìn nguyên liệu được xếp gọn gàng đầy trên bàn bếp, nói chuyện ban ngày mình nghĩ đến cho Chúc Chu nghe.
“Tôi thấy video anh quay rất tốt, rất hợp phát lên mạng, anh có hứng thú làm blogger mỹ thực không?”
“Hả?” Chúc Chu chưa từng nghĩ tới chuyện này, đột nhiên nghe Thời Đường nhắc tới, anh ngây ngẩn hết cả người.
“Không chừng còn có không ít người thích đấy.” Thời Đường chân thành gợi ý.
Chúc Chu dần dần dựa ra sau, nhắm mắt lại trong chiếc xe đang di chuyển với tốc độ ổn định.
Một lớn một nhỏ đều đang ngủ, Thời Đường đổi từ chế độ lái tự động sang chế độ lái thủ công, khiến tốc độ càng vững vàng hơn.
Hành trình gần mười phút mà nửa giờ sau mới về đến nhà.
Sau khi xe dừng lại, Thời Đường gọi tên Chúc Chu một tiếng, không có động tĩnh gì, bèn vỗ vỗ vai anh, Chúc Chu ngáp một cái, mắt còn chưa mở, miệng đã mở trước: “ Đã tới nơi rồi?”
Chúc Chu cởi dây an toàn, nói: “Tốt.” nói xong còn ngáp một cái.
Hai người cùng mở cửa xuống xe, sau đó Thời Đường nói với Chúc Chu: “Nhìn anh mệt quá, để tôi bế Quan Quan đi.”
Chúc Chu đứng cạnh cửa xe, từ từ xoay người, nghe vậy nói: “Vẫn nên để tôi bế đi.” không muốn làm phiền Thời Đường.
Mà sau khi Thời Đường xuống xe đã ra mở cửa sau, cởi dây an toàn cho Quan Quan, bế nhóc con ngủ say tít ra, ôm vào lòng, còn sờ trán bé một chút.
Phụ huynh của trẻ con thường có một thói quen, thỉnh thoảng sờ trán bé con, xem xem bé có bị sốt hay không.
Thói quen này của Thời Đường được hình thành do mỗi ngày đón bé con và nhìn thấy Chúc Chu như vậy.
Đến vườn trẻ đón bé, khi cô giáo dắt bé lại chỗ hắn, hắn cũng sờ trán Quan Quan một chút, chỉ đơn giản là xác nhận xem khi rời vườn trẻ bé vẫn khỏe mạnh, miễn cho bé bị sốt mà các cô giáo cũng không biết, coi như sờ một chút cho yên tâm.
Thực ra đúng là có lúc trẻ con bị sốt mà cô giáo lại không phát hiện ra, cho nên hiện tại ở nhà trẻ sáng đến chiều về, cùng thời gian nghỉ trưa đều sờ trán các bé một chút, làm một bước kiểm tra đơn giản, xem các bé có vấn đề gì không.
Bởi vì có bé dù bị sốt vẫn nhảy nhót tràn đầy sức sống. Dưới tình huống như vậy, chỉ nhìn bề ngoài thì không thể thấy được bé có sốt có ốm hay không, phải sờ và đo nhiệt độ thì mới biết được.
Cho nên dần dần Thời Đường chưa từng làm baba cũng dưỡng được thói quen thỉnh thoảng sờ trán Quan Quan, xác nhận xem bé có bị ốm hay không.
Chúc Chu nhìn thấy Thời Đường đã ôm Quan Quan, cũng không miễn cưỡng muốn tự ôm con nữa, đi cùng Thời Đường hàn huyên về những chuyện trong chuyến đi chơi công viên ngày hôm nay.
“Có tàu lượn siêu tốc phù hợp cho trẻ em, ban đầu nhóc con này còn rất hồ hởi, không muốn tôi ngồi cùng, mà tôi kiên quyết ngồi cùng bé, kết quả là khi tàu lên cao lao xuống bé đã sợ đến độ chảy cả nước mắt, nắm chặt tay tôi, trong miệng lẩm bẩm, bị dọa sợ, trên mặt thì vẫn cậy mạnh cố chống đỡ, chỉ hừ hai tiếng. Xuống khỏi tàu lại căng tràn sức sống, giống như đứa nhóc vừa ngồi trên tàu lượn siêu tốc không phải mình ấy.”
Thời Đường nghe kể, khóe miệng cũng cong lên, không nịn được phải nói: “Tính cách thích cậy mạnh của Quan Quan có vẻ không giống anh.”
Chúc Chu tùy ý nói: “Tính cách của bé không hề giống tôi, chắc giống một baba khác của bé.”
Nghe thấy Chúc Chu nói đến baba khác, nụ cười của Thời Đường cứng đờ, lặng im một lúc rồi nói, “Các anh còn liên hệ không?”
Chúc Chu sửng sốt, sau đó bật cười: “Không liên hệ, nói đúng ra là tôi cũng không biết hắn là ai, bởi vì tôi mua gen t*ng trùng, nuôi cấy cùng gen của tôi. Mặc dù bình thường đàn ông muốn làm ba đơn thân phải kết đôi cùng gen nữ, nhưng có thể để t*ng trùng kết hợp với t*ng trùng, nên tôi mua gen t*ng trùng. Vì vậy cũng không phải yêu tên nào sâu đậm, không kìm lòng được muốn có một đứa con với hắn đâu.” Bị hiểu lầm cũng là bình thường, dù sao ba đơn thân đồng tính, nếu không phải đã thương lượng với người yêu, mỗi người cung cấp một nửa gen t*ng trùng, thì bình thường những người độc thân nhưng nhiều tiền đều chọn gen từ trứng.
Thời Đường không ngờ Quan Quan được sinh ra như vậy, lời Chúc Chu nói khiến hắn nhớ lại trải nghiệm của chính mình, vì vậy càng thêm im lặng.
Chúc Chu lại nói tiếp.
“Trứng quý hơn t*ng trùng nhiều, chớ nói chi trứng có gen chất lượng tốt vốn đã ít, hơn nữa phần lớn phụ nữ trẻ lưu trữ trứng của mình là để sau này lớn tuổi hơn có thế thai nghe được đứa con khỏe mạnh.”
“Có lý.” Thời Đường vốn trốn tránh chuyện này nên không quan tâm tới mấy chuyện liên quan đến nó, bởi vậy không biết rõ ràng được bằng Chúc Chu.
Nói đến đề tài này, Thời Đường không thể tránh khỏi chuyện nhớ lại đoạn quá khứ u ám kia, khi ra khỏi thang máy, Thời Đường hỏi Chúc Chu một câu.
“Nếu Quan Quan lớn hơn, có oán giận một người ba khác của mình không? Tuy rằng đối với bé người nọ chỉ là một người xa lạ.”
Chúc Chu cảm thấy câu hỏi này rất buồn cười, đón Quan Quan từ trong lòng ngực Thời Đường, nói với hắn: “Sao lại thế chứ? Ba đơn thân hay mẹ đơn thân như tôi cũng không phải hiếm thấy, chỉ cần chúng ta không truyền bá linh tinh mấy tư tưởng không tốt thì sẽ chẳng ảnh hưởng gì đến bọn nhỏ đâu.”
“Vậy Quan Quan sẽ hiếu kỳ về hắn chứ?”
Chúc Chu gật đầu: “Đương nhiên, có lúc bé sẽ hỏi, tại sao con lại chỉ có một baba, người khác hoặc là có ba mẹ, hoặc là có hai baba, hoặc hai mama, tại sao con lại chỉ có một.”
“Vậy anh nói sao?”
“Tôi nói, bởi vì một người cũng có thể làm ba hoặc mẹ, cho nên có bạn nhỏ cũng chỉ có một ba hoặc một mẹ, đây là lựa chọn cá nhân. Có lẽ nói đạo lý thì bé không rõ, nhưng giải thích từng chút một, bé sẽ rõ thôi. Hiện tại bé đã hoàn toàn chấp nhận bé chỉ có mọt người ba chăm lo cho cuộc sống của mình, hơn nữa còn phát hiện trong lớp cũng có hai bạn giống mình, cũng đến từ gia đình độc thân, có một bé gái chỉ có một mẹ, bé còn rất thích mấy bạn, như là tìm được đồng loại ấy.”
Chúc Chu nói xong thì ra hiệu với Thời Đường mình đặt con lên giường trước rồi lại sang chuẩn bị bữa tối.
Thời Đường nhìn bóng lưng thoải mái quay về nhà của Chúc Chu, không biết tại sao, hắn nghe Chúc Chu trả lời xong, chuyện lúc trước làm hắn thấy nặng lòng bỗng chốc không còn nặng đến vậy nữa.
Đương nhiên Thời Đường không thể vì mấy câu này mà buông bỏ hết gông xiềng của nhiều năm trước được, nhưng đúng là nhờ những lời ấy hắn đã thả lòng hơn trước nhiều.
Hắn chưa từng nghĩ tới chuyện đi tìm hậu duệ của mình, trước kia là trốn tránh chuyện này, không muốn đối mặt với nó. Bây giờ là nhẹ lòng hơn, có lẽ đứa bé sống rất tốt, dù sao người có năng lực mua được gen của hắn cũng không thiếu tiền, từ thông tin đưa tới có thể biết, người có thể tự chu cấp cho mình để trở thành ba hoặc mẹ đơn thân thì trên phương tiện tiền bạc chắc chắn không gặp khó khăn, như vậy cuộc sống của đứa nhỏ cũng không thành vấn đề.
Chúc Chu thu xếp cho Quan Quan xong, đặt con lên giường, xoa mặt xoa tay đắp kín chăn cho bé rồi mới sang chỗ Thời Đường.
Thời Đường đang cầm cốc nước ngồi ngẩn người trên ghế salon, Chúc Chu đi vào, hắn liếc mắt nhìn, hai người đối mặt nhau. Chúc Chu cười gật đầu với Thời Đường, không quấy rầy hắn, anh mở nhạc theo thói quen, sau đó anh đi đến đâu, đèn phòng ăn, đèn phòng bếp mở đến đấy, theo sự di chuyển của anh, căn phòng mới nãy còn yên tĩnh không hề có một tiếng động nháy mắt trở nên sống động.
Nhạc Chúc Chu nghe khi nấu cơm cùng không phải mấy bản nhạc không lời hay nhạc hòa tấu tao nhã gì, mà là mấy ca khúc đang thịnh hành, có lúc tâm trạng tốt còn có thể hát theo mấy câu, giọng anh trong trẻo dễ nghe, ngũ âm cũng tốt, hát khá hay.
Thời Đường nghe một đoạn như bị tiếng hát kêu gọi, cầm cốc nước đi vào bếp, hắn vừa đứng một bên rót nước, vừa ngước mắt nhìn Chúc Chu đang bận rộn.
Chúc Chu cảm nhận được ánh mắt của Thời Đường, nở một nụ cười theo bản năng.
Thời Đường rót nước xong cũng không rời đi ngay, hắn đứng một bên, nhìn nguyên liệu được xếp gọn gàng đầy trên bàn bếp, nói chuyện ban ngày mình nghĩ đến cho Chúc Chu nghe.
“Tôi thấy video anh quay rất tốt, rất hợp phát lên mạng, anh có hứng thú làm blogger mỹ thực không?”
“Hả?” Chúc Chu chưa từng nghĩ tới chuyện này, đột nhiên nghe Thời Đường nhắc tới, anh ngây ngẩn hết cả người.
“Không chừng còn có không ít người thích đấy.” Thời Đường chân thành gợi ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất