Chương 562: Năng lượng tiến hóa
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Anh cho nó một cuộc sống mới, chẳng phải cũng như mẹ nó sao!”Nghiêm Mặc có thể cảm giác được mọi tế bào trong thân thể hắn đều tràn đầy sinh lực, thậm chí hắn còn có cảm giác, chỉ cần hắn muốn, hắn có thể biến thành bất cứ bộ dáng nào mà hắn muốn.
Năng lượng sinh mệnh cũng có thể giúp hắn tạo ra một phần nguyên bản không có tứ chi, hoặc thay đổi một bộ phận vốn có nào đó. Nhưng loại thay đổi này cần thiết lập trên cơ sở tồn tại mà hắn từng chạm qua và có hiểu biết, hơn nữa, với năng lực mà hắn có trong tay lúc này, hắn chỉ có thể thay đổi một phần thân thể mình.
Nhưng cổ năng lượng kỳ dị này tiến vào cơ thể hắn, sau khi trộn lẫn với năng lượng sinh mệnh, khiến thân thể hắn bắt đầu rơi vào trạng thái như đang tới điểm tiến hóa, hắn đã có thể tùy ý lựa chọn phương hướng tiến hóa, chứ không chỉ có năng lực tương tự như biến hình.
Nói tóm lại, nếu lúc bấy giờ hắn muốn biến thành xuyên sa giáp, thì hắn có thể hoàn toàn biến thành, dù là từ bề ngoài đến bên trong, bao gồm cả các năng lực mà xuyên sa giáp có thể làm được, thì hắn cũng có thể.
Hắn cũng có thể chọn phương hướng tiến hóa khác, tỷ như mọc ra một đôi cánh, lần này không phải là cánh tạm thời, mà là sau khi mọc ra thì có thể tồn tại mãi mãi.
Hắn cũng có thể biến thành người cây, người cá, người rắn… bao gồm cả những sinh vật không tồn tại trên thế gian này, chỉ cần hắn muốn.
Nghiêm Mặc muốn tách năng lượng vừa mới xâm nhập và năng lượng sinh mệnh ra, nhưng lại phát hiện có chút khó khăn.
Hắn không thể không chìm vào biển hồn một lần nữa.
Chân vừa mới chạm đất, liền thấy cây non đang đánh tơi bời một con sâu trong suốt béo ục ịch đền mềm oặt.
Con sâu béo kia bị đánh đến mức nước mắt chảy xoành xoạch, nước mắt trong suốt còn chưa rơi xuống đất thì đã biến mất.
Cây non thấy Nghiêm Mặc tiến vào, liền tức giận chỉ nhánh cây vào con sâu béo, giống như cáo trạng, mấy cái cành trên đầu không ngừng khua loạn. Không biết có phải vì tức nhịn không nổi hay không, mà nó nâng rễ cây lên rồi bắt đầu ra sức giẫm đạp con sâu béo.
Lúc này Nghiêm Mặc mới nhìn thấy, cái đuôi của con sâu béo lại nối liền với bộ rễ của cây non, chắc là cây non muốn nhổ ra, nhưng không nhổ được mới nổi giận.
“Trước tiên tạm thời đừng đánh nó nữa, ai có thể nói cho tao biết, tình huống này có lợi hay có hại với tao?” Nghiêm Mặc đau đầu.
Cây non vươn cành, quấn quanh ngón tay Nghiêm Mặc.
Cây non truyền lại một hình ảnh rất quái dị, nhưng Nghiêm Mặc vừa xem đã hiểu, nó đang nói cho hắn biết: Loại năng lượng này tên là năng lượng tiến hóa, cũng giống như năng lượng sinh mệnh, đều đến từ vật chất mẹ.
Mà nguyên khí ngày thường hắn cảm nhận được nhiều nhất, thì năng lượng nguyên tố và các năng lượng khác cũng đến từ vật chất mẹ.
Nguyên khí bao gồm năng lượng của các loại nguyên tố và một phần vật chất mẹ chưa được kích hoạt, có thể hiểu là hỗn hợp của vật chất mẹ và các loại năng lượng nguyên tố, cho nên nguyên khí mới khó hấp thu, đây cũng là lý do vì sao sinh vật trên tây đại lục có rất ít con thức tỉnh dị năng, hoàn toàn kém xa các sinh vật trên đông đại lục.
Những năng lượng này lúc bình thường tự quản lý lĩnh vực của mình nhưng vẫn liên kết với nhau.
Năng lượng sinh mệnh giúp sinh vật có sinh mệnh và ý thức, nguyên khí và năng lượng nguyên tố cung cấp năng lượng để các sinh vật có thể sống, năng lượng tiến hóa thì thúc đẩy sinh vật biến đổi để thích nghi với môi trường xung quanh.
Những thay đổi mà nguyên khí, năng lượng nguyên tố và năng lượng tiến hóa ảnh hưởng đến sinh vật nếu kể ra thì rất dài dòng, nhất là năng lượng tiến hóa, nó cần có truyền thừa của nhiều thế hệ để thay đổi một cách chậm rãi và ngấm ngầm, chứ chỉ có năng lượng sinh mệnh thôi thì không đủ, ‘tiến hóa’, hoặc là nói ‘cải tạo’ đối với bất cứ một thể sinh mệnh ổn định nào mà nói đều không phải chuyện có thể vượt qua nhẹ nhàng, nếu bản thân sinh mệnh đó không có đủ năng lượng để chống đỡ và hoàn thành quá trình tiến hóa, thì sẽ xuất hiện những tình huống như chết non, chết yểu, vân vân.
Nhưng khi có hai loại năng lượng hoặc nhiều hơn kết hợp với nhau, thì sinh vật này sẽ sinh ra thay đổi lớn.
Tỷ như một thể sinh mệnh là hắn đồng thời có dư thừa năng lượng sinh mệnh, lại vừa lúc có thêm năng lượng tiến hóa, như vậy trước khi tiêu hao hết năng lượng sinh mệnh, hắn có thể không ngừng tiến hóa, thẳng đến khi chính hắn hài lòng hoặc môi trường không cách nào chứa hắn hoặc là năng lượng hao hết mới thôi.
Loại năng lực này có thể nói là nghịch thiên, cho nên người mang cội nguồn năng lượng sinh mệnh và đứa con Sinh Mệnh mới trở nên quý giá và bị chúng sinh vật thèm nhỏ dãi như vậy.
Cùng lý lẽ đó, lượng nguyên khí và năng lượng nguyên tố trong cơ thể các sinh vật có thể chứa được đều hữu hạn, bọn họ muốn đột phá giới hạn thì nhất định phải trả cái giá ngang bằng và thời gian để tôi luyện cho thân thể mình, nhưng thời gian này quá dài, có sinh vật còn chưa đi tới giới hạn thì tuổi thọ đã hết. Có sinh vật có lẽ đã tới được giới hạn, nhưng bởi vì giới hạn của bản thân sinh vật đó khiến nó không cách nào đột phá được bình cảnh. Mà nếu lúc này có đủ năng lượng sinh mệnh rót vào cơ thể nó, năng lượng sinh mệnh sẽ không ngừng duy trì sinh mệnh của nó và mở rộng thân thể nó để chứa càng nhiều năng lượng hơn nữa.
Sinh vật đồng thời có cả năng lượng tiến hóa và nguyên khí hoặc năng lượng nguyên tố, cũng sẽ tiến hóa nhanh hơn những sinh vật khuyết thiếu một trong số các năng lượng đó, hoặc là nói, trở nên lợi hại hơn.
Xem đi! Hai loại năng lượng vừa kết hợp đã có thể tạo ra vô hạn kỳ tích, huống chi là nhiều loại năng lượng dung hợp với nhau?
Tình huống bây giờ của Nghiêm Mặc chính là thân thể hắn đồng thời có cội nguồn năng lượng sinh mệnh, năng lượng tiến hóa, và còn có thể hấp thụ bất cứ năng lượng nào xung quanh để chuyển hóa cho mình sử dụng. Nói cách khác, bây giờ hắn ngoại trừ không thể trực tiếp sử dụng vật chất mẹ, thì điều kiện của bản thân hắn dùng một câu thông tục để miêu tả là, đã đạt tới ngưỡng cửa thấp nhất của việc thành thần, về sau có thật sự thành thần hay không thì phải xem sự nỗ lực của hắn.
Nghiêm Mặc tạm thời không có hứng thú đối với việc thành thần, hắn chỉ muốn biết làm thế nào để sử dụng thứ năng lượng biến dị trong cơ thể. Chuyện này không phải chỉ cần năng lượng tiến hóa thôi chứ?
Đương nhiên không phải! Anh có thể hợp bọn tôi lại mà sử dụng thì cũng có thể tách ra! Cây non hận hắn ngu ngốc, liền nỗ lực truyền đạt ý mình cho hắn.
“Có thể tách ra? Nhưng vừa rồi tao thử hình như có hơi khó.”
Đó là do anh quá yếu! Năng lượng này thuộc về anh, anh muốn điều khiển như thế nào thì cũng có thể, muốn hợp thì hợp, muốn tách thì tách. Cây non dùng nhánh cây quất nhẹ hắn: Đừng có nghĩ nhiều, tật xấu của anh chính là nghĩ nhiều quá!
Nghiêm Mặc mỉm cười: “Vậy nếu tao chưa thể tách tụi mày ra, thì có phải chỉ có thể sử dụng thứ năng lượng biến dị này? Nó có ích lợi gì?”
Cây non lại quất hắn: Tự mà suy nghĩ!
Nghiêm Mặc cảm thấy chính cây non cũng không biết.
Có lẽ cây non phát hiện ra hắn nghĩ gì, liền khó chịu mà quất hắn một cái mạnh!
Nghiêm Mặc khẳng định, cây non cũng không biết năng lượng sinh mệnh và năng lượng tiến hóa cùng năng lượng nguyên tố kết hợp lại có thể làm được gì.
Cây non tỏ vẻ oán giận đối với việc này, rút một quyển sách từ trên kệ sách xuống, hung hăng quẳng ra ngoài.
Nghiêm Mặc chụp lấy quyển sách kia, mở ra.
Hả? Có liên quan đến tộc Luyện Cốt?
***
Nhóm xuyên sa giáp trong phòng nhìn chằm chằm đồng bọn xấu xí dị dạng kia, ngay cả bọn nhóc con cũng không hề ầm ĩ.
Chúng nó thấy Nghiêm Mặc ôm lấy đầu của xuyên sa giáp nhỏ dị dạng kia rồi nhắm mắt lại, sau một lúc lâu mới mở ra.
Khoảng thời gian này chừng mười phút.
Khái niệm về thời gian của nhóm xuyên sa giáp không mạnh, trong mắt chúng nó mười phút cũng không tính là dài, vì khi bắt mồi chúng nó thường xuyên mai phục trong cát thật lâu mà không nhúc nhích, có khi còn có thể giữ nguyên tư thế suốt một ngày.
Vẻ mặt Nghiêm Mặc hiện lên ý cười, năng lượng tiến hóa tích tụ trong đầu xuyên sa giáp nhỏ tuy chạy vào người hắn, nhưng hắn muốn trả về cũng rất dễ, thậm chí chỉ cần hắn muốn, hắn còn có thể giúp xuyên sa giáp nhỏ này thật sự tiến hóa thành người xuyên sa giáp.
Các loại vấn đề hình thành trong thân thể nhóc con này cũng là vì tiến hóa không đúng chỗ mà ra, giống như khi bạn lấy một cái chậu đồng đã được chế tạo tốt bỏ vào trong lửa nung chảy, rồi trộn với các kim loại khác, chỉ là, các kim loại khác cần phải thí nghiệm từ từ mới tìm ra được tỉ lệ phối tốt nhất, nếu không, thì mọi thứ tan trong đó đều có thể trở thành một cục kim loại phế, cho dù có may mắn tạo ra được thứ gì thì hỗn hợp kim này vẫn chưa có tỉ lệ phối tốt nhất, tuổi thọ và độ bền khi sử dụng cũng sẽ bị ảnh hưởng lớn.
Nếu là vu y bình thường, gặp phải tình huống của xuyên sa giáp nhỏ hình người này thì chỉ có thể đau đầu trị đầu, đau chân trị chân, chứ không cách nào giải quyết được triệt để. Nếu lợi hại một chút, thì có thể giúp xuyên sa giáp nhỏ hình người sống lâu thêm vài năm cũng đã rất ghê gớm rồi.
Mà Nghiêm Mặc có nhiều loại năng lượng, lại có thể dễ dàng dung hợp và sử dụng chúng nó sẽ làm được những việc các vu y khác không cách nào làm được, hắn có thể làm một thợ rèn, tinh luyện lại thân thể của xuyên sa giáp nhỏ hình người này một lần nữa, lợi dụng năng lượng tiến hóa đã biến dị để ổn định lại các trị số tiến hóa trong thân thể nó, rồi dùng năng lượng nguyên tố tương đồng để rèn lại thân thể này, giúp nó mai sau chẳng những khỏe mạnh mà còn có nhiều khả năng kích phát năng lực thần huyết.
Việc kết hợp năng lượng sinh mệnh với các năng lượng khác để sử dụng trên người các sinh vật khác, đối với Nghiêm Mặc mà nói thì đây là lần đầu tiên.
Mà lần này là cứu mạng, còn là cứu một con non nữa chứ, làm hắn có chút căng thẳng.
Nhưng sự căng thẳng của hắn không có con xuyên sa giáp nào nhìn ra, vẻ mặt và động tác của hắn đều rất thong thả và tự nhiên.
Khiến xuyên sa giáp nhỏ tiến hóa thành người trong một lần cần quá nhiều năng lượng, hơn nữa kiểu tiến hóa chiều ngang này quá đáng sợ, Nghiêm Mặc cũng không muốn làm trái với quy luật phát triển của tự nhiên, nếu tự nhiên không muốn để xuyên sa giáp trở thành nhân loại vào lúc này thì hắn cũng không cần phải giúp đối phương giảm bớt quá trình tiến hóa có thể diễn ra trong mấy trăm hay thậm chí là mấy ngàn năm.
Kiếp trước hắn đã ăn một bài học về phương diện này, Đô Đô là nổi đau xót vĩnh viễn trong lòng hắn, thằng bé từ khi được sinh ra đến khi chết đi có hơn phân nửa thời gian đều phải ở trong phòng thí nghiệm, trước khi chết nó còn phải chịu hết thảy những dằn vặt thống khổ.
Bởi vì không biết, cho nên không sợ.
Bây giờ hắn đã biết kết quả đáng sợ khi đùa bỡn với sinh mệnh, nên cũng sinh ra sự sợ hãi đối với tự nhiên và sinh mệnh, tuy như vậy sẽ tạo nên sự trói buộc nhất định cho hắn lúc nghiên cứu, nhưng lương tâm hắn sẽ yên ổn hơn, về sau hắn cũng sẽ dễ đối mặt với con của mình hơn.
Con người quả nhiên không thể có vướng bận, một khi có vướng bận, thì dù tâm lý có mạnh thế nào, ngay cả là người có tâm lý xấu xa vặn vẹo, đều sẽ hỏng mất từ bên trong.
Nghiêm Mặc thu lại suy nghĩ đang chạy xa, một lần nữa đặt lực chú ý lên người xuyên sa giáp nhỏ.
Ừm, hắn chỉ cần giúp đối phương ổn định lại quá trình tiến hóa là được. Những chuyện dư thừa khác, hắn sẽ không làm, còn có thể giúp hắn tiết kiệm được chút năng lượng.
Năng lượng tiến hóa ở một mức độ nào đó mà nói cũng có thể xem là một loại năng lượng phá hủy, mà phá rồi đắp lại mới có thể trở nên dẻo dai cứng cỏi.
“Mình chỉ cần năng lượng sinh mệnh.” Hắn tự nói với mình.
Nghiêm Mặc không nghĩ xem phải làm sao để phân tách năng lượng ra, mà chỉ dựa vào bản năng, tách một tia năng lượng sinh mệnh trong cơ thể ra, chậm rãi đưa vào cơ thể của xuyên sa giáp nhỏ.
Thành công! Cây non nói không sai, hắn căn bản không cần phải nghĩ xem làm thế nào để tách các năng lượng đó ra, mà chỉ cần hắn muốn, thì hắn có thể thoải mái sử dụng năng lượng trong thân thể.
Bước đầu tiên, trước hết dùng loại năng lượng sinh mệnh này ổn định tất cả các cơ quan quan trọng trong cơ thể xuyên sa giáp nhỏ, bao gồm cả não.
Bước thứ hai, lại đưa một tia năng lượng tiến hóa vào.
Luồng năng lượng này quá mức hoạt bát, dù chỉ là một tia, thì khi tiến vào cơ thể của xuyên sa giáp nhỏ cũng vô cùng sôi nổi.
Xuyên sa giáp nhỏ đang hôn mê đột nhiên run rẩy, đám xuyên sa giáp xung quanh đang nhìn chằm chằm cũng run theo.
Nghiêm Mặc có chút hối hận, trước tiên hắn nên trị liệu thử trong biển hồn rồi mới làm ở hiện thực thì hiệu quả sẽ càng tốt hơn, xuyên sa giáp nhỏ cũng có thể bớt đau một chút. Nhưng đã bắt đầu rồi thì phải tiếp tục thôi.
Năng lượng tiến hóa tiến vào người xuyên sa giáp nhỏ, hiện giờ đã có đủ năng lượng sinh mệnh để chống đỡ, xuyên sa giáp nhỏ có thể hoàn thành quá trình tiến hóa trước khi bị dày vò tới chết.
Trong thân thể của xuyên sa giáp nhỏ bắt đầu sinh ra thay đổi, thay đổi rất nhỏ, hầu như không khác gì bình thường là mấy.
Nhưng chỉ một chút đó thôi mà các cơ quan trong thân thể nó đã bắt đầu hoạt động một cách bình thường, mạch máu bị tắc nghẽn và đường lưu thông năng lượng cũng êm ả hơn.
Nơi cuối cùng năng lượng tiến hóa chạy vào là não, nơi này nó chạy qua khá chậm, nhưng cũng chỉ là tương đối mà thôi, khi có đủ năng lượng sinh mệnh để chống đỡ, nó có thể hoàn thành giai đoạn tiến hóa này một cách trơn tru.
Tiến hóa cũng có chia giai đoạn, tỷ như vượn và khỉ cũng có phân nhánh, chúng nó từ khi sinh ra đã có một mức trí tuệ nhất định, bắt đầu sử dụng công cụ, bắt đầu đứng thẳng, sau đó biến thành người vượn, lại từ người vượn trở thành người nguyên thủy, người nguyên thủy lại tiếp tục phát triển.
Quá trình tiến hóa của xuyên sa giáp cũng thế, Nghiêm Mặc không biết trước đó chúng nó phải trải qua bao nhiêu lần tiến hóa, nhưng bây giờ, chúng nó đã có một mức trí tuệ nhất định, đang từ dã thú phát triển về phía hình người.
Quá trình tiến hóa giống như phá kén thành bướm, vừa dài vừa khổ.
Nghiêm Mặc có thể rút ngắn quá trình của nó, nhưng lại không cách nào làm giảm đau đớn khi tiến hóa giúp xuyên sa giáp nhỏ hình người.
Đám xuyên sa giáp xung quanh lúc kinh sợ lúc giật mình, chúng nó sẽ vì xuyên sa giáp nhỏ phát ra tiếng tê tê đau đớn mà không tự chủ được ngừng thở, cũng sẽ bởi vì thân thể xuyên sa giáp nhỏ đột nhiên co giật cũng không tự chủ được mà giật mình theo.
Nghiêm Mặc dù có thể giảm đau cho xuyên sa giáp nhỏ thì hắn cũng không muốn làm vậy, bởi vì hắn cảm thấy bất cứ một sinh vật gì muốn tiến hóa đều phải trả giá, con xuyên sa giáp nhỏ này có thể gặp hắn là đã may mắn rồi, nếu nó lại tiến hóa thành công mà không hề đau đớn gì, chỉ sợ đến chết nó cũng chỉ là một bán thành phẩm mà thôi.
Thân thể của xuyên sa giáp nhỏ bắt đầu bình ổn lại, nhịp thở dồn dập vì đau đớn của nó cũng theo đó mà chậm rãi hơn.
Nhóm xuyên sa giáp hóng chuyện xung quanh cũng đồng thời thở ra một hơi, nhìn đến thật là căng thẳng.
Người thường xem trò vui, người trong nghề thì —— hai vị trưởng lão biết một chút trị liệu đã mang ánh mắt tỏa ánh sáng nhìn Nghiêm Mặc: Anh tài trong lớp thú chính là đây! Xấu, không thành vấn đề! Dị dạng, không thành vấn đề! Chỉ cần có bản lĩnh, hết thảy đều không thành vấn đề. Thú này còn là đồng loại của chúng nó, nhất định phải trọng dụng!
Mắt thấy giai đoạn tiến hóa đã kết thúc.
Nhưng không biết có phải vì năng lượng tiến hóa phát hiện ra cơ thể của xuyên sa giáp nhỏ vẫn còn thừa sức để tiến hóa lần thứ hai hay không, liền hăm hở tiến lên một lần nữa.
Đây là lần đầu tiên Nghiêm Mặc giúp sinh vật tiến hóa, hắn không biết giai đoạn tiến hóa thứ nhất của xuyên sa giáp này đã đạt tới mức nào mới xem là kết thúc, có điều, cũng may kiến thức cơ bản về y học của hắn rất vững chắc, nên sự thay đổi của xuyên sa giáp nhỏ không qua được mắt hắn.
Sau khi thân thể xuyên sa giáp nhỏ bắt đầu ổn định, hắn theo bản năng mà cảm thấy giai đoạn tiến hóa này hẳn là đã kết thúc, không đợi tia năng lượng tiến hóa kia tiếp tục xông lên thúc đẩy nhóc con này tiến hóa, Nghiêm Mặc nhanh chóng rút nó ra khỏi thân thể của xuyên sa giáp nhỏ.
Cuối cùng, Nghiêm Mặc dùng tia năng lượng sinh mệnh còn lại trong cơ thể xuyên sa giáp nhỏ lượn một vòng, đồng thời đưa năng lượng nguyên tố cùng thuộc tính vào thân thể nó. Bất cứ một sinh vật nào cũng có đủ loại nguyên tố, chẳng qua là có cái mạnh, có cái yếu. Nghiêm Mặc dựa theo nguyên tố mà xuyên sa giáp nhỏ đang cần để đưa vào.
Đến tận lúc này, quá trình trị liệu đã kết thúc.
Nghiêm Mặc rút tia năng lượng sinh mệnh kia ra, trước tiên hắn nhắm mắt khôi phục.
Không làm không biết, làm xong mới phát hiện việc trợ giúp tiến hóa so với kích phát năng lực thần huyết còn hao phí tinh lực và năng lượng nhiều hơn gấp mười lần.
Xét về mặt thời gian, toàn bộ quá trình diễn ra chừng ba tiếng đồng hồ, các cuộc phẫu thuật lớn mà Nghiêm Mặc từng làm không chỉ có bao nhiêu đó thời gian.
Nhưng trong ba tiếng này, ở giữa không thể mất tập trung dù chỉ là một chút, xong việc rồi thì phải đề phòng năng lượng tiến hóa quậy phá, còn phải giám sát tình huống của các cơ quan nội tạng trong thân thể của xuyên sa giáp nhỏ mỗi giây mỗi khắc, mức độ tinh vi và phiền toái tương đương với một cuộc phẫu thuật não và toàn thân. Trị liệu một trận như vậy xong, ngay cả người mang cội nguồn năng lượng sinh mệnh như Nghiêm Mặc cũng cảm thấy mệt mỏi quá sức!
Cũng may cây non rất cố gắng, nó nhanh chóng giúp hắn hấp thu năng lượng tiến vào và chuyển hóa thành năng lượng sinh mệnh, để Nghiêm Mặc dùng tốc độ nhanh nhất mà khôi phục lại.
Lần này, thu hoạch lớn nhất của cuộc trị liệu là có rất nhiều năng lượng tiến hóa còn tồn tại trong thân thể hắn.
Thông thường, khi sinh vật tiến hóa cần rất nhiều năng lượng tiến hóa, bởi vì quá trình tiến hóa rất gian nan, dưới tình huống năng lượng sinh mệnh không đủ, thì sẽ dựa vào năng lượng tiến hóa để bù đắp.
Nhưng việc tiến hóa cần đến năng lượng tiến hóa thật ra cũng không nhiều, tỷ như xuyên sa giáp nhỏ hình người đang ngủ say trước mặt hắn, số năng lượng tiến hóa giúp nó tiến hóa thành công còn chưa bằng một phần trăm tia năng lượng mà hắn đưa vào thân thể nó.
Năng lượng tiến hóa rất hữu dụng, ngoại trừ có tác dụng tiến hóa, mà khi kết hợp với năng lượng sinh mệnh và các năng lượng khác, năng lượng dung hợp sẽ biến thành một loại năng lượng mới. Mà theo như thông tin đáng tin cậy do cây non cung cấp, hình như tộc Luyện Cốt ngày trước cũng từng thử sử dụng loại năng lượng dung hợp này, còn từng thành công.
Có điều, muốn nghiên cứu loại năng lượng dung hợp này cần phải có một lượng năng lượng tiến hóa lớn.
Điều may mắn là, mấy nhóc con dị tất giống xuyên sa giáp nhỏ hình người còn tới ba con.
“Tê tê! Có phải nó được cứu rồi không?” Một rưởng lão thấy Nghiêm Mặc mở mắt ra, lập tức gấp không chờ nổi mà hỏi.
Nghiêm Mặc cười cười, vỗ nhẹ nhẹ nhóc con đang ngủ say.
Nhóc con mơ mơ màng màng mở mắt ra, đứng lên, vô thức dùng chi sau và đuôi đỡ lấy thân thể mình mà ngồi dậy.
“Tê tê!” Nhóm xuyên sa giáp cả kinh mà không ngừng kêu tê tê. Xuyên sa giáp chúng nó không biết ngồi như vậy! Hơn nữa, lúc trước những còn xuyên sa giáp dị dạng ngay cả bò cũng rất cố sức, nên đừng nói chi đến việc ngồi xổm như vậy.
Xuyên sa giáp nhỏ hình người còn nhỏ, âm thanh quá lớn làm nó sợ, thân thể nó hơi co rúm lại, sau đó nó nhìn thấy Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc rất tinh tường mà nhìn thấy con xuyên sa giáp nhỏ hình người này lộ ra vẻ cực kỳ thân mật và như được cứu rỗi đối với hắn, nhóc con này cúi đầu dúi vào lòng hắn, còn phát ra tiếng tê tê tủi thân.
Nghiêm Mặc: “…”
Nhóc con cọ cọ Nghiêm Mặc, giống như đang cọ một thân tộc có cùng huyết thống và là thú thân thiết nhất của mình. Xuyên sa giáp nhỏ hình người cũng cảm thấy thật lạ, nó rõ ràng không quen không biết con xuyên sa giáp lớn này, nhưng từ đối phương lại tỏa ra luồng hơi thở làm nó cảm thấy vô cùng quen thuộc và thân thiết, xuyên sa giáp nhỏ hình người không biết nên hình dung cảm giác này như thế nào, nếu muốn nó nói thì con thú này còn giống mẹ nó hơn cả mẹ thật của nó!
Cây non chống nạnh đứng trong biển hồn, giẫm con sâu béo, lắc mấy nhánh cây trên đầu mà cười to: Anh cho nó một cuộc sống mới, chẳng phải cũng như mẹ nó sao! Hia hia hia!
Cứu sống một con xuyên sa giáp nhỏ dị dạng sắp chết, còn giúp nó khỏe mạnh trở lại, trong mắt tất cả xuyên sa giáp ở đây, quả thực là chuyện thần kỳ đến không thể thần kỳ hơn.
Hai vị trưởng lão vây quanh Nghiêm Mặc, không ngừng hỏi hắn làm sao mà làm được.
Quản lý nhận được chỉ thị của trưởng lão, vội chạy nhanh đi báo chuyện này lên cho tộc trưởng biết, lúc này nó đã không còn cảm thấy ghét Nghiêm Mặc nữa, ngược lại thấy hắn sao mà anh tuấn vô cùng! Ai nha, kỳ giao phối năm sau có nên đi tìm hắn giao phối không ta? Dù không sinh được xuyên sa giáp nhỏ thì cũng không sao cả!
Xuyên sa giáp nhỏ hình người được cứu sống dính chặt Nghiêm Mặc, một bước cũng không chịu rời. Ngay cả trưởng lão muốn xem thử nó khôi phục được tới mức nào, nó cũng làm bộ như không nghe thấy.
Tiểu Ngân muốn chen đến bên người Nghiêm Mặc, mà cứ bị đẩy ra —— có quá nhiều xuyên sa giáp muốn đến gần Nghiêm Mặc! Toàn là mấy con đã già muốn nhờ hắn giúp xem bệnh!
Tộc trưởng xuyên sa giáp lúc này đang nhận mệnh lệnh mới của chủ nhân.
Cái đứa con gái có hơi thở của linh hồn nguyên chủ, mà bề ngoài lại không giống kia hạ tối hậu thư với nó: “Tao muốn tiến vào tầng ngầm thứ mười một ngay trong đêm nay, tao biết tụi mày trông coi chìa khóa của lối đi, nếu mày không đưa chìa khóa cho tao, thì tộc tụi mày cũng không cần tiếp tục ở lại chỗ này nữa! Tao không cần lũ nô lệ không biết nghe lệnh!”
Tộc trưởng xuyên sa giáp rất khó xử, cốt khí nó đeo có thể giúp nó dùng tinh thần lực để nói chuyện với chủ nhân, nghe thấy chủ nhân tuyệt tình như thế, nó bị tổn thương, cũng cảm thấy rất oan ức và tủi thân, không thể không nói lại một lần nữa: “Chủ nhân, ngài từng dặn, chỉ có người giải được ba cửa ải kia, thì mới có thể lấy chìa khóa. Nhưng ngài chỉ mới giải được ải thứ nhất, hai ải sau thì…”
“Tao nói là thời gian qua lâu lắm rồi, tao đã quên mất! Chẳng lẽ mày không nhận ra linh hồn tao à?!” Diệu Hương giận.
Tộc trưởng xuyên sa giáp gục đầu xuống: “Linh hồn ngài cũng có chỗ bị thiếu…”
Vẻ mặt Diệu Hương trầm xuống: “Vậy mày không muốn nghe lệnh tao?”
“Không, tôi và tộc tôi đều dốc hết sức phục vụ cho chủ nhân.” Tộc trưởng xuyên sa giáp kinh sợ.
“Vậy sao thấy kẻ địch đã bao vây chúng ta, thấy chúng sắp làm hại đến chủ nhân của mày, mà mày còn muốn giữ khư khư cái điều kiện tao đặt ra trong quá khứ à?” Diệu Hương gằn giọng.
Tộc trưởng xuyên sa giáp trầm mặc một chốc, chung quy nó cũng không dám quá mức chống lại chủ nhân, đành phải nói: “Tôi trở về thương lượng với các trưởng lão một chút, nếu tất cả bọn họ đều đồng ý…”
“Mau! Tao muốn ngay đêm nay phải có đáp án!” Vẻ mặt Diệu Hương hơi dịu xuống, giọng nói âm trầm: “Nhớ kỹ, nếu tao mà chết, thì tụi mày cũng đừng hòng sống! Trước khi chết tao sẽ đánh sập tòa thành này!”
Tộc trưởng xuyên sa giáp thở dài lui ra, có lẽ nó không thể không làm trái với ý chỉ của nguyên chủ, dù sao thì đứa con gái trước mắt cũng có hơi thở của linh hồn nguyên chủ, hơn nữa, nó không muốn tộc mình cứ vậy mà chết theo tòa thành ngầm này.
Diệu Hương quay đầu đi ra khỏi gian mật thất, gã còn có chuyện phải sắp xếp.
Đột nhiên, bước chân gã hơi dừng, gã cảm giác có ai đó đang rình gã!
Nhưng xung quanh không có ai cả, ngay cả sâu bọ và côn trùng cũng không.
Người có thể ở dưới lòng đất hay không? Nhưng làm sao mà đối phương tiến vào tòa thành ngầm này được?
Gã biết thủ lĩnh Cửu Nguyên ít nhất cũng phải là chiến sĩ khống chế đất cấp mười, hắn có thể đi dưới lòng đất, nhưng ba mươi mét dưới lòng đất của khu này đều là loại cát có thể cắn nuốt năng lượng, sao hắn có thể tránh khỏi chúng được?
Diệu Hương nghi thần nghi quỷ, cảm thấy lo lắng một cách kỳ lạ, điều này khiến gã bước nhanh hơn.
Gã phải tiến vào tầng thứ mười một để triệt để nắm quyền kiểm soát tòa thành ngầm này, chỉ có như vậy gã mới đánh thức được cốt binh thần có sức chiến đấu bằng với bán thần trong trí nhớ để thủ thành!
“Anh cho nó một cuộc sống mới, chẳng phải cũng như mẹ nó sao!”Nghiêm Mặc có thể cảm giác được mọi tế bào trong thân thể hắn đều tràn đầy sinh lực, thậm chí hắn còn có cảm giác, chỉ cần hắn muốn, hắn có thể biến thành bất cứ bộ dáng nào mà hắn muốn.
Năng lượng sinh mệnh cũng có thể giúp hắn tạo ra một phần nguyên bản không có tứ chi, hoặc thay đổi một bộ phận vốn có nào đó. Nhưng loại thay đổi này cần thiết lập trên cơ sở tồn tại mà hắn từng chạm qua và có hiểu biết, hơn nữa, với năng lực mà hắn có trong tay lúc này, hắn chỉ có thể thay đổi một phần thân thể mình.
Nhưng cổ năng lượng kỳ dị này tiến vào cơ thể hắn, sau khi trộn lẫn với năng lượng sinh mệnh, khiến thân thể hắn bắt đầu rơi vào trạng thái như đang tới điểm tiến hóa, hắn đã có thể tùy ý lựa chọn phương hướng tiến hóa, chứ không chỉ có năng lực tương tự như biến hình.
Nói tóm lại, nếu lúc bấy giờ hắn muốn biến thành xuyên sa giáp, thì hắn có thể hoàn toàn biến thành, dù là từ bề ngoài đến bên trong, bao gồm cả các năng lực mà xuyên sa giáp có thể làm được, thì hắn cũng có thể.
Hắn cũng có thể chọn phương hướng tiến hóa khác, tỷ như mọc ra một đôi cánh, lần này không phải là cánh tạm thời, mà là sau khi mọc ra thì có thể tồn tại mãi mãi.
Hắn cũng có thể biến thành người cây, người cá, người rắn… bao gồm cả những sinh vật không tồn tại trên thế gian này, chỉ cần hắn muốn.
Nghiêm Mặc muốn tách năng lượng vừa mới xâm nhập và năng lượng sinh mệnh ra, nhưng lại phát hiện có chút khó khăn.
Hắn không thể không chìm vào biển hồn một lần nữa.
Chân vừa mới chạm đất, liền thấy cây non đang đánh tơi bời một con sâu trong suốt béo ục ịch đền mềm oặt.
Con sâu béo kia bị đánh đến mức nước mắt chảy xoành xoạch, nước mắt trong suốt còn chưa rơi xuống đất thì đã biến mất.
Cây non thấy Nghiêm Mặc tiến vào, liền tức giận chỉ nhánh cây vào con sâu béo, giống như cáo trạng, mấy cái cành trên đầu không ngừng khua loạn. Không biết có phải vì tức nhịn không nổi hay không, mà nó nâng rễ cây lên rồi bắt đầu ra sức giẫm đạp con sâu béo.
Lúc này Nghiêm Mặc mới nhìn thấy, cái đuôi của con sâu béo lại nối liền với bộ rễ của cây non, chắc là cây non muốn nhổ ra, nhưng không nhổ được mới nổi giận.
“Trước tiên tạm thời đừng đánh nó nữa, ai có thể nói cho tao biết, tình huống này có lợi hay có hại với tao?” Nghiêm Mặc đau đầu.
Cây non vươn cành, quấn quanh ngón tay Nghiêm Mặc.
Cây non truyền lại một hình ảnh rất quái dị, nhưng Nghiêm Mặc vừa xem đã hiểu, nó đang nói cho hắn biết: Loại năng lượng này tên là năng lượng tiến hóa, cũng giống như năng lượng sinh mệnh, đều đến từ vật chất mẹ.
Mà nguyên khí ngày thường hắn cảm nhận được nhiều nhất, thì năng lượng nguyên tố và các năng lượng khác cũng đến từ vật chất mẹ.
Nguyên khí bao gồm năng lượng của các loại nguyên tố và một phần vật chất mẹ chưa được kích hoạt, có thể hiểu là hỗn hợp của vật chất mẹ và các loại năng lượng nguyên tố, cho nên nguyên khí mới khó hấp thu, đây cũng là lý do vì sao sinh vật trên tây đại lục có rất ít con thức tỉnh dị năng, hoàn toàn kém xa các sinh vật trên đông đại lục.
Những năng lượng này lúc bình thường tự quản lý lĩnh vực của mình nhưng vẫn liên kết với nhau.
Năng lượng sinh mệnh giúp sinh vật có sinh mệnh và ý thức, nguyên khí và năng lượng nguyên tố cung cấp năng lượng để các sinh vật có thể sống, năng lượng tiến hóa thì thúc đẩy sinh vật biến đổi để thích nghi với môi trường xung quanh.
Những thay đổi mà nguyên khí, năng lượng nguyên tố và năng lượng tiến hóa ảnh hưởng đến sinh vật nếu kể ra thì rất dài dòng, nhất là năng lượng tiến hóa, nó cần có truyền thừa của nhiều thế hệ để thay đổi một cách chậm rãi và ngấm ngầm, chứ chỉ có năng lượng sinh mệnh thôi thì không đủ, ‘tiến hóa’, hoặc là nói ‘cải tạo’ đối với bất cứ một thể sinh mệnh ổn định nào mà nói đều không phải chuyện có thể vượt qua nhẹ nhàng, nếu bản thân sinh mệnh đó không có đủ năng lượng để chống đỡ và hoàn thành quá trình tiến hóa, thì sẽ xuất hiện những tình huống như chết non, chết yểu, vân vân.
Nhưng khi có hai loại năng lượng hoặc nhiều hơn kết hợp với nhau, thì sinh vật này sẽ sinh ra thay đổi lớn.
Tỷ như một thể sinh mệnh là hắn đồng thời có dư thừa năng lượng sinh mệnh, lại vừa lúc có thêm năng lượng tiến hóa, như vậy trước khi tiêu hao hết năng lượng sinh mệnh, hắn có thể không ngừng tiến hóa, thẳng đến khi chính hắn hài lòng hoặc môi trường không cách nào chứa hắn hoặc là năng lượng hao hết mới thôi.
Loại năng lực này có thể nói là nghịch thiên, cho nên người mang cội nguồn năng lượng sinh mệnh và đứa con Sinh Mệnh mới trở nên quý giá và bị chúng sinh vật thèm nhỏ dãi như vậy.
Cùng lý lẽ đó, lượng nguyên khí và năng lượng nguyên tố trong cơ thể các sinh vật có thể chứa được đều hữu hạn, bọn họ muốn đột phá giới hạn thì nhất định phải trả cái giá ngang bằng và thời gian để tôi luyện cho thân thể mình, nhưng thời gian này quá dài, có sinh vật còn chưa đi tới giới hạn thì tuổi thọ đã hết. Có sinh vật có lẽ đã tới được giới hạn, nhưng bởi vì giới hạn của bản thân sinh vật đó khiến nó không cách nào đột phá được bình cảnh. Mà nếu lúc này có đủ năng lượng sinh mệnh rót vào cơ thể nó, năng lượng sinh mệnh sẽ không ngừng duy trì sinh mệnh của nó và mở rộng thân thể nó để chứa càng nhiều năng lượng hơn nữa.
Sinh vật đồng thời có cả năng lượng tiến hóa và nguyên khí hoặc năng lượng nguyên tố, cũng sẽ tiến hóa nhanh hơn những sinh vật khuyết thiếu một trong số các năng lượng đó, hoặc là nói, trở nên lợi hại hơn.
Xem đi! Hai loại năng lượng vừa kết hợp đã có thể tạo ra vô hạn kỳ tích, huống chi là nhiều loại năng lượng dung hợp với nhau?
Tình huống bây giờ của Nghiêm Mặc chính là thân thể hắn đồng thời có cội nguồn năng lượng sinh mệnh, năng lượng tiến hóa, và còn có thể hấp thụ bất cứ năng lượng nào xung quanh để chuyển hóa cho mình sử dụng. Nói cách khác, bây giờ hắn ngoại trừ không thể trực tiếp sử dụng vật chất mẹ, thì điều kiện của bản thân hắn dùng một câu thông tục để miêu tả là, đã đạt tới ngưỡng cửa thấp nhất của việc thành thần, về sau có thật sự thành thần hay không thì phải xem sự nỗ lực của hắn.
Nghiêm Mặc tạm thời không có hứng thú đối với việc thành thần, hắn chỉ muốn biết làm thế nào để sử dụng thứ năng lượng biến dị trong cơ thể. Chuyện này không phải chỉ cần năng lượng tiến hóa thôi chứ?
Đương nhiên không phải! Anh có thể hợp bọn tôi lại mà sử dụng thì cũng có thể tách ra! Cây non hận hắn ngu ngốc, liền nỗ lực truyền đạt ý mình cho hắn.
“Có thể tách ra? Nhưng vừa rồi tao thử hình như có hơi khó.”
Đó là do anh quá yếu! Năng lượng này thuộc về anh, anh muốn điều khiển như thế nào thì cũng có thể, muốn hợp thì hợp, muốn tách thì tách. Cây non dùng nhánh cây quất nhẹ hắn: Đừng có nghĩ nhiều, tật xấu của anh chính là nghĩ nhiều quá!
Nghiêm Mặc mỉm cười: “Vậy nếu tao chưa thể tách tụi mày ra, thì có phải chỉ có thể sử dụng thứ năng lượng biến dị này? Nó có ích lợi gì?”
Cây non lại quất hắn: Tự mà suy nghĩ!
Nghiêm Mặc cảm thấy chính cây non cũng không biết.
Có lẽ cây non phát hiện ra hắn nghĩ gì, liền khó chịu mà quất hắn một cái mạnh!
Nghiêm Mặc khẳng định, cây non cũng không biết năng lượng sinh mệnh và năng lượng tiến hóa cùng năng lượng nguyên tố kết hợp lại có thể làm được gì.
Cây non tỏ vẻ oán giận đối với việc này, rút một quyển sách từ trên kệ sách xuống, hung hăng quẳng ra ngoài.
Nghiêm Mặc chụp lấy quyển sách kia, mở ra.
Hả? Có liên quan đến tộc Luyện Cốt?
***
Nhóm xuyên sa giáp trong phòng nhìn chằm chằm đồng bọn xấu xí dị dạng kia, ngay cả bọn nhóc con cũng không hề ầm ĩ.
Chúng nó thấy Nghiêm Mặc ôm lấy đầu của xuyên sa giáp nhỏ dị dạng kia rồi nhắm mắt lại, sau một lúc lâu mới mở ra.
Khoảng thời gian này chừng mười phút.
Khái niệm về thời gian của nhóm xuyên sa giáp không mạnh, trong mắt chúng nó mười phút cũng không tính là dài, vì khi bắt mồi chúng nó thường xuyên mai phục trong cát thật lâu mà không nhúc nhích, có khi còn có thể giữ nguyên tư thế suốt một ngày.
Vẻ mặt Nghiêm Mặc hiện lên ý cười, năng lượng tiến hóa tích tụ trong đầu xuyên sa giáp nhỏ tuy chạy vào người hắn, nhưng hắn muốn trả về cũng rất dễ, thậm chí chỉ cần hắn muốn, hắn còn có thể giúp xuyên sa giáp nhỏ này thật sự tiến hóa thành người xuyên sa giáp.
Các loại vấn đề hình thành trong thân thể nhóc con này cũng là vì tiến hóa không đúng chỗ mà ra, giống như khi bạn lấy một cái chậu đồng đã được chế tạo tốt bỏ vào trong lửa nung chảy, rồi trộn với các kim loại khác, chỉ là, các kim loại khác cần phải thí nghiệm từ từ mới tìm ra được tỉ lệ phối tốt nhất, nếu không, thì mọi thứ tan trong đó đều có thể trở thành một cục kim loại phế, cho dù có may mắn tạo ra được thứ gì thì hỗn hợp kim này vẫn chưa có tỉ lệ phối tốt nhất, tuổi thọ và độ bền khi sử dụng cũng sẽ bị ảnh hưởng lớn.
Nếu là vu y bình thường, gặp phải tình huống của xuyên sa giáp nhỏ hình người này thì chỉ có thể đau đầu trị đầu, đau chân trị chân, chứ không cách nào giải quyết được triệt để. Nếu lợi hại một chút, thì có thể giúp xuyên sa giáp nhỏ hình người sống lâu thêm vài năm cũng đã rất ghê gớm rồi.
Mà Nghiêm Mặc có nhiều loại năng lượng, lại có thể dễ dàng dung hợp và sử dụng chúng nó sẽ làm được những việc các vu y khác không cách nào làm được, hắn có thể làm một thợ rèn, tinh luyện lại thân thể của xuyên sa giáp nhỏ hình người này một lần nữa, lợi dụng năng lượng tiến hóa đã biến dị để ổn định lại các trị số tiến hóa trong thân thể nó, rồi dùng năng lượng nguyên tố tương đồng để rèn lại thân thể này, giúp nó mai sau chẳng những khỏe mạnh mà còn có nhiều khả năng kích phát năng lực thần huyết.
Việc kết hợp năng lượng sinh mệnh với các năng lượng khác để sử dụng trên người các sinh vật khác, đối với Nghiêm Mặc mà nói thì đây là lần đầu tiên.
Mà lần này là cứu mạng, còn là cứu một con non nữa chứ, làm hắn có chút căng thẳng.
Nhưng sự căng thẳng của hắn không có con xuyên sa giáp nào nhìn ra, vẻ mặt và động tác của hắn đều rất thong thả và tự nhiên.
Khiến xuyên sa giáp nhỏ tiến hóa thành người trong một lần cần quá nhiều năng lượng, hơn nữa kiểu tiến hóa chiều ngang này quá đáng sợ, Nghiêm Mặc cũng không muốn làm trái với quy luật phát triển của tự nhiên, nếu tự nhiên không muốn để xuyên sa giáp trở thành nhân loại vào lúc này thì hắn cũng không cần phải giúp đối phương giảm bớt quá trình tiến hóa có thể diễn ra trong mấy trăm hay thậm chí là mấy ngàn năm.
Kiếp trước hắn đã ăn một bài học về phương diện này, Đô Đô là nổi đau xót vĩnh viễn trong lòng hắn, thằng bé từ khi được sinh ra đến khi chết đi có hơn phân nửa thời gian đều phải ở trong phòng thí nghiệm, trước khi chết nó còn phải chịu hết thảy những dằn vặt thống khổ.
Bởi vì không biết, cho nên không sợ.
Bây giờ hắn đã biết kết quả đáng sợ khi đùa bỡn với sinh mệnh, nên cũng sinh ra sự sợ hãi đối với tự nhiên và sinh mệnh, tuy như vậy sẽ tạo nên sự trói buộc nhất định cho hắn lúc nghiên cứu, nhưng lương tâm hắn sẽ yên ổn hơn, về sau hắn cũng sẽ dễ đối mặt với con của mình hơn.
Con người quả nhiên không thể có vướng bận, một khi có vướng bận, thì dù tâm lý có mạnh thế nào, ngay cả là người có tâm lý xấu xa vặn vẹo, đều sẽ hỏng mất từ bên trong.
Nghiêm Mặc thu lại suy nghĩ đang chạy xa, một lần nữa đặt lực chú ý lên người xuyên sa giáp nhỏ.
Ừm, hắn chỉ cần giúp đối phương ổn định lại quá trình tiến hóa là được. Những chuyện dư thừa khác, hắn sẽ không làm, còn có thể giúp hắn tiết kiệm được chút năng lượng.
Năng lượng tiến hóa ở một mức độ nào đó mà nói cũng có thể xem là một loại năng lượng phá hủy, mà phá rồi đắp lại mới có thể trở nên dẻo dai cứng cỏi.
“Mình chỉ cần năng lượng sinh mệnh.” Hắn tự nói với mình.
Nghiêm Mặc không nghĩ xem phải làm sao để phân tách năng lượng ra, mà chỉ dựa vào bản năng, tách một tia năng lượng sinh mệnh trong cơ thể ra, chậm rãi đưa vào cơ thể của xuyên sa giáp nhỏ.
Thành công! Cây non nói không sai, hắn căn bản không cần phải nghĩ xem làm thế nào để tách các năng lượng đó ra, mà chỉ cần hắn muốn, thì hắn có thể thoải mái sử dụng năng lượng trong thân thể.
Bước đầu tiên, trước hết dùng loại năng lượng sinh mệnh này ổn định tất cả các cơ quan quan trọng trong cơ thể xuyên sa giáp nhỏ, bao gồm cả não.
Bước thứ hai, lại đưa một tia năng lượng tiến hóa vào.
Luồng năng lượng này quá mức hoạt bát, dù chỉ là một tia, thì khi tiến vào cơ thể của xuyên sa giáp nhỏ cũng vô cùng sôi nổi.
Xuyên sa giáp nhỏ đang hôn mê đột nhiên run rẩy, đám xuyên sa giáp xung quanh đang nhìn chằm chằm cũng run theo.
Nghiêm Mặc có chút hối hận, trước tiên hắn nên trị liệu thử trong biển hồn rồi mới làm ở hiện thực thì hiệu quả sẽ càng tốt hơn, xuyên sa giáp nhỏ cũng có thể bớt đau một chút. Nhưng đã bắt đầu rồi thì phải tiếp tục thôi.
Năng lượng tiến hóa tiến vào người xuyên sa giáp nhỏ, hiện giờ đã có đủ năng lượng sinh mệnh để chống đỡ, xuyên sa giáp nhỏ có thể hoàn thành quá trình tiến hóa trước khi bị dày vò tới chết.
Trong thân thể của xuyên sa giáp nhỏ bắt đầu sinh ra thay đổi, thay đổi rất nhỏ, hầu như không khác gì bình thường là mấy.
Nhưng chỉ một chút đó thôi mà các cơ quan trong thân thể nó đã bắt đầu hoạt động một cách bình thường, mạch máu bị tắc nghẽn và đường lưu thông năng lượng cũng êm ả hơn.
Nơi cuối cùng năng lượng tiến hóa chạy vào là não, nơi này nó chạy qua khá chậm, nhưng cũng chỉ là tương đối mà thôi, khi có đủ năng lượng sinh mệnh để chống đỡ, nó có thể hoàn thành giai đoạn tiến hóa này một cách trơn tru.
Tiến hóa cũng có chia giai đoạn, tỷ như vượn và khỉ cũng có phân nhánh, chúng nó từ khi sinh ra đã có một mức trí tuệ nhất định, bắt đầu sử dụng công cụ, bắt đầu đứng thẳng, sau đó biến thành người vượn, lại từ người vượn trở thành người nguyên thủy, người nguyên thủy lại tiếp tục phát triển.
Quá trình tiến hóa của xuyên sa giáp cũng thế, Nghiêm Mặc không biết trước đó chúng nó phải trải qua bao nhiêu lần tiến hóa, nhưng bây giờ, chúng nó đã có một mức trí tuệ nhất định, đang từ dã thú phát triển về phía hình người.
Quá trình tiến hóa giống như phá kén thành bướm, vừa dài vừa khổ.
Nghiêm Mặc có thể rút ngắn quá trình của nó, nhưng lại không cách nào làm giảm đau đớn khi tiến hóa giúp xuyên sa giáp nhỏ hình người.
Đám xuyên sa giáp xung quanh lúc kinh sợ lúc giật mình, chúng nó sẽ vì xuyên sa giáp nhỏ phát ra tiếng tê tê đau đớn mà không tự chủ được ngừng thở, cũng sẽ bởi vì thân thể xuyên sa giáp nhỏ đột nhiên co giật cũng không tự chủ được mà giật mình theo.
Nghiêm Mặc dù có thể giảm đau cho xuyên sa giáp nhỏ thì hắn cũng không muốn làm vậy, bởi vì hắn cảm thấy bất cứ một sinh vật gì muốn tiến hóa đều phải trả giá, con xuyên sa giáp nhỏ này có thể gặp hắn là đã may mắn rồi, nếu nó lại tiến hóa thành công mà không hề đau đớn gì, chỉ sợ đến chết nó cũng chỉ là một bán thành phẩm mà thôi.
Thân thể của xuyên sa giáp nhỏ bắt đầu bình ổn lại, nhịp thở dồn dập vì đau đớn của nó cũng theo đó mà chậm rãi hơn.
Nhóm xuyên sa giáp hóng chuyện xung quanh cũng đồng thời thở ra một hơi, nhìn đến thật là căng thẳng.
Người thường xem trò vui, người trong nghề thì —— hai vị trưởng lão biết một chút trị liệu đã mang ánh mắt tỏa ánh sáng nhìn Nghiêm Mặc: Anh tài trong lớp thú chính là đây! Xấu, không thành vấn đề! Dị dạng, không thành vấn đề! Chỉ cần có bản lĩnh, hết thảy đều không thành vấn đề. Thú này còn là đồng loại của chúng nó, nhất định phải trọng dụng!
Mắt thấy giai đoạn tiến hóa đã kết thúc.
Nhưng không biết có phải vì năng lượng tiến hóa phát hiện ra cơ thể của xuyên sa giáp nhỏ vẫn còn thừa sức để tiến hóa lần thứ hai hay không, liền hăm hở tiến lên một lần nữa.
Đây là lần đầu tiên Nghiêm Mặc giúp sinh vật tiến hóa, hắn không biết giai đoạn tiến hóa thứ nhất của xuyên sa giáp này đã đạt tới mức nào mới xem là kết thúc, có điều, cũng may kiến thức cơ bản về y học của hắn rất vững chắc, nên sự thay đổi của xuyên sa giáp nhỏ không qua được mắt hắn.
Sau khi thân thể xuyên sa giáp nhỏ bắt đầu ổn định, hắn theo bản năng mà cảm thấy giai đoạn tiến hóa này hẳn là đã kết thúc, không đợi tia năng lượng tiến hóa kia tiếp tục xông lên thúc đẩy nhóc con này tiến hóa, Nghiêm Mặc nhanh chóng rút nó ra khỏi thân thể của xuyên sa giáp nhỏ.
Cuối cùng, Nghiêm Mặc dùng tia năng lượng sinh mệnh còn lại trong cơ thể xuyên sa giáp nhỏ lượn một vòng, đồng thời đưa năng lượng nguyên tố cùng thuộc tính vào thân thể nó. Bất cứ một sinh vật nào cũng có đủ loại nguyên tố, chẳng qua là có cái mạnh, có cái yếu. Nghiêm Mặc dựa theo nguyên tố mà xuyên sa giáp nhỏ đang cần để đưa vào.
Đến tận lúc này, quá trình trị liệu đã kết thúc.
Nghiêm Mặc rút tia năng lượng sinh mệnh kia ra, trước tiên hắn nhắm mắt khôi phục.
Không làm không biết, làm xong mới phát hiện việc trợ giúp tiến hóa so với kích phát năng lực thần huyết còn hao phí tinh lực và năng lượng nhiều hơn gấp mười lần.
Xét về mặt thời gian, toàn bộ quá trình diễn ra chừng ba tiếng đồng hồ, các cuộc phẫu thuật lớn mà Nghiêm Mặc từng làm không chỉ có bao nhiêu đó thời gian.
Nhưng trong ba tiếng này, ở giữa không thể mất tập trung dù chỉ là một chút, xong việc rồi thì phải đề phòng năng lượng tiến hóa quậy phá, còn phải giám sát tình huống của các cơ quan nội tạng trong thân thể của xuyên sa giáp nhỏ mỗi giây mỗi khắc, mức độ tinh vi và phiền toái tương đương với một cuộc phẫu thuật não và toàn thân. Trị liệu một trận như vậy xong, ngay cả người mang cội nguồn năng lượng sinh mệnh như Nghiêm Mặc cũng cảm thấy mệt mỏi quá sức!
Cũng may cây non rất cố gắng, nó nhanh chóng giúp hắn hấp thu năng lượng tiến vào và chuyển hóa thành năng lượng sinh mệnh, để Nghiêm Mặc dùng tốc độ nhanh nhất mà khôi phục lại.
Lần này, thu hoạch lớn nhất của cuộc trị liệu là có rất nhiều năng lượng tiến hóa còn tồn tại trong thân thể hắn.
Thông thường, khi sinh vật tiến hóa cần rất nhiều năng lượng tiến hóa, bởi vì quá trình tiến hóa rất gian nan, dưới tình huống năng lượng sinh mệnh không đủ, thì sẽ dựa vào năng lượng tiến hóa để bù đắp.
Nhưng việc tiến hóa cần đến năng lượng tiến hóa thật ra cũng không nhiều, tỷ như xuyên sa giáp nhỏ hình người đang ngủ say trước mặt hắn, số năng lượng tiến hóa giúp nó tiến hóa thành công còn chưa bằng một phần trăm tia năng lượng mà hắn đưa vào thân thể nó.
Năng lượng tiến hóa rất hữu dụng, ngoại trừ có tác dụng tiến hóa, mà khi kết hợp với năng lượng sinh mệnh và các năng lượng khác, năng lượng dung hợp sẽ biến thành một loại năng lượng mới. Mà theo như thông tin đáng tin cậy do cây non cung cấp, hình như tộc Luyện Cốt ngày trước cũng từng thử sử dụng loại năng lượng dung hợp này, còn từng thành công.
Có điều, muốn nghiên cứu loại năng lượng dung hợp này cần phải có một lượng năng lượng tiến hóa lớn.
Điều may mắn là, mấy nhóc con dị tất giống xuyên sa giáp nhỏ hình người còn tới ba con.
“Tê tê! Có phải nó được cứu rồi không?” Một rưởng lão thấy Nghiêm Mặc mở mắt ra, lập tức gấp không chờ nổi mà hỏi.
Nghiêm Mặc cười cười, vỗ nhẹ nhẹ nhóc con đang ngủ say.
Nhóc con mơ mơ màng màng mở mắt ra, đứng lên, vô thức dùng chi sau và đuôi đỡ lấy thân thể mình mà ngồi dậy.
“Tê tê!” Nhóm xuyên sa giáp cả kinh mà không ngừng kêu tê tê. Xuyên sa giáp chúng nó không biết ngồi như vậy! Hơn nữa, lúc trước những còn xuyên sa giáp dị dạng ngay cả bò cũng rất cố sức, nên đừng nói chi đến việc ngồi xổm như vậy.
Xuyên sa giáp nhỏ hình người còn nhỏ, âm thanh quá lớn làm nó sợ, thân thể nó hơi co rúm lại, sau đó nó nhìn thấy Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc rất tinh tường mà nhìn thấy con xuyên sa giáp nhỏ hình người này lộ ra vẻ cực kỳ thân mật và như được cứu rỗi đối với hắn, nhóc con này cúi đầu dúi vào lòng hắn, còn phát ra tiếng tê tê tủi thân.
Nghiêm Mặc: “…”
Nhóc con cọ cọ Nghiêm Mặc, giống như đang cọ một thân tộc có cùng huyết thống và là thú thân thiết nhất của mình. Xuyên sa giáp nhỏ hình người cũng cảm thấy thật lạ, nó rõ ràng không quen không biết con xuyên sa giáp lớn này, nhưng từ đối phương lại tỏa ra luồng hơi thở làm nó cảm thấy vô cùng quen thuộc và thân thiết, xuyên sa giáp nhỏ hình người không biết nên hình dung cảm giác này như thế nào, nếu muốn nó nói thì con thú này còn giống mẹ nó hơn cả mẹ thật của nó!
Cây non chống nạnh đứng trong biển hồn, giẫm con sâu béo, lắc mấy nhánh cây trên đầu mà cười to: Anh cho nó một cuộc sống mới, chẳng phải cũng như mẹ nó sao! Hia hia hia!
Cứu sống một con xuyên sa giáp nhỏ dị dạng sắp chết, còn giúp nó khỏe mạnh trở lại, trong mắt tất cả xuyên sa giáp ở đây, quả thực là chuyện thần kỳ đến không thể thần kỳ hơn.
Hai vị trưởng lão vây quanh Nghiêm Mặc, không ngừng hỏi hắn làm sao mà làm được.
Quản lý nhận được chỉ thị của trưởng lão, vội chạy nhanh đi báo chuyện này lên cho tộc trưởng biết, lúc này nó đã không còn cảm thấy ghét Nghiêm Mặc nữa, ngược lại thấy hắn sao mà anh tuấn vô cùng! Ai nha, kỳ giao phối năm sau có nên đi tìm hắn giao phối không ta? Dù không sinh được xuyên sa giáp nhỏ thì cũng không sao cả!
Xuyên sa giáp nhỏ hình người được cứu sống dính chặt Nghiêm Mặc, một bước cũng không chịu rời. Ngay cả trưởng lão muốn xem thử nó khôi phục được tới mức nào, nó cũng làm bộ như không nghe thấy.
Tiểu Ngân muốn chen đến bên người Nghiêm Mặc, mà cứ bị đẩy ra —— có quá nhiều xuyên sa giáp muốn đến gần Nghiêm Mặc! Toàn là mấy con đã già muốn nhờ hắn giúp xem bệnh!
Tộc trưởng xuyên sa giáp lúc này đang nhận mệnh lệnh mới của chủ nhân.
Cái đứa con gái có hơi thở của linh hồn nguyên chủ, mà bề ngoài lại không giống kia hạ tối hậu thư với nó: “Tao muốn tiến vào tầng ngầm thứ mười một ngay trong đêm nay, tao biết tụi mày trông coi chìa khóa của lối đi, nếu mày không đưa chìa khóa cho tao, thì tộc tụi mày cũng không cần tiếp tục ở lại chỗ này nữa! Tao không cần lũ nô lệ không biết nghe lệnh!”
Tộc trưởng xuyên sa giáp rất khó xử, cốt khí nó đeo có thể giúp nó dùng tinh thần lực để nói chuyện với chủ nhân, nghe thấy chủ nhân tuyệt tình như thế, nó bị tổn thương, cũng cảm thấy rất oan ức và tủi thân, không thể không nói lại một lần nữa: “Chủ nhân, ngài từng dặn, chỉ có người giải được ba cửa ải kia, thì mới có thể lấy chìa khóa. Nhưng ngài chỉ mới giải được ải thứ nhất, hai ải sau thì…”
“Tao nói là thời gian qua lâu lắm rồi, tao đã quên mất! Chẳng lẽ mày không nhận ra linh hồn tao à?!” Diệu Hương giận.
Tộc trưởng xuyên sa giáp gục đầu xuống: “Linh hồn ngài cũng có chỗ bị thiếu…”
Vẻ mặt Diệu Hương trầm xuống: “Vậy mày không muốn nghe lệnh tao?”
“Không, tôi và tộc tôi đều dốc hết sức phục vụ cho chủ nhân.” Tộc trưởng xuyên sa giáp kinh sợ.
“Vậy sao thấy kẻ địch đã bao vây chúng ta, thấy chúng sắp làm hại đến chủ nhân của mày, mà mày còn muốn giữ khư khư cái điều kiện tao đặt ra trong quá khứ à?” Diệu Hương gằn giọng.
Tộc trưởng xuyên sa giáp trầm mặc một chốc, chung quy nó cũng không dám quá mức chống lại chủ nhân, đành phải nói: “Tôi trở về thương lượng với các trưởng lão một chút, nếu tất cả bọn họ đều đồng ý…”
“Mau! Tao muốn ngay đêm nay phải có đáp án!” Vẻ mặt Diệu Hương hơi dịu xuống, giọng nói âm trầm: “Nhớ kỹ, nếu tao mà chết, thì tụi mày cũng đừng hòng sống! Trước khi chết tao sẽ đánh sập tòa thành này!”
Tộc trưởng xuyên sa giáp thở dài lui ra, có lẽ nó không thể không làm trái với ý chỉ của nguyên chủ, dù sao thì đứa con gái trước mắt cũng có hơi thở của linh hồn nguyên chủ, hơn nữa, nó không muốn tộc mình cứ vậy mà chết theo tòa thành ngầm này.
Diệu Hương quay đầu đi ra khỏi gian mật thất, gã còn có chuyện phải sắp xếp.
Đột nhiên, bước chân gã hơi dừng, gã cảm giác có ai đó đang rình gã!
Nhưng xung quanh không có ai cả, ngay cả sâu bọ và côn trùng cũng không.
Người có thể ở dưới lòng đất hay không? Nhưng làm sao mà đối phương tiến vào tòa thành ngầm này được?
Gã biết thủ lĩnh Cửu Nguyên ít nhất cũng phải là chiến sĩ khống chế đất cấp mười, hắn có thể đi dưới lòng đất, nhưng ba mươi mét dưới lòng đất của khu này đều là loại cát có thể cắn nuốt năng lượng, sao hắn có thể tránh khỏi chúng được?
Diệu Hương nghi thần nghi quỷ, cảm thấy lo lắng một cách kỳ lạ, điều này khiến gã bước nhanh hơn.
Gã phải tiến vào tầng thứ mười một để triệt để nắm quyền kiểm soát tòa thành ngầm này, chỉ có như vậy gã mới đánh thức được cốt binh thần có sức chiến đấu bằng với bán thần trong trí nhớ để thủ thành!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất