Em Là Vì Sao Sa Vào Mắt Anh

Chương 81: Em là vì sao sa vào mắt anh

Trước Sau
Tháng ngày sau đó, hai người trải qua cuộc sống đích thực như keo như sơn, nụ cười của Thẩm Tiêu chưa từng biến mất.

Đầu tháng 3, Thẩm Tiêu vào đoàn phim điện ảnh ‘Cầu vồng’. Sau đó Giản Tinh cũng vào đoàn phim ‘Quân sư đế quốc’.

‘Cầu vồng’ là bộ phim điện ảnh lấy đề tài lính đặc chủng, đầu tư cực khủng, là bộ phim điện ảnh được đánh giá cao nhất năm.

‘Quân sư đế quốc’ là phim chuyển thể lớn nhất năm, nam chính là Sở Phong Dương, Giản Tinh là nam hai.

Để quay tốt bộ phim này, Giản Tinh ở trong đoàn tròn 2 tháng, không xin nghỉ một ngày nào, kịch bản bị cậu lật hỏng ba quyển, cả phim chỉ NG chưa đến mười lần. Cuối cùng, đầu tháng 5, Giản Tinh đóng máy trước thời hạn hơn một tháng, ngay cả đạo diễn cũng choáng váng.

Trong bữa tiệc đóng máy, đạo diễn chủ động mời rượu Giản Tinh, cảm ơn công sức cậu đã bỏ ra vì bộ phim này, những người khác cũng nhao nhao cảm ơn cậu. Trải qua mấy tháng vừa rồi, không ai hiểu rõ hơn họ, có một người siêu cấp học giỏi ở trong đoàn phim là thể nghiệm thế nào.

Thật sự là quá phê.

Đóng máy xong, Giản Tinh về Kinh Đô ngay trong ngày, chuyên tâm giúp Lâm Tuệ chạy nước rút cuộc thi đại học.

Đầu tháng 6, Lâm Tuệ thi đại học, đạt tiêu chuẩn tuyển sinh của Học viện Nghệ thuật Quốc gia với thành tích cao hơn điểm chuẩn 130 điểm.

Lâm Tuệ đăng ký vào khoa Biên đạo của học viện, hôm đi thi phỏng vấn, Giản Tinh có mặt, Sở Phong Dương có mặt, ba chị em tốt của Lâm Tuệ cũng có mặt.

Bên cạnh ba người hội Diêu Mai còn có ba người khác bám theo. Lưu Ngạn đứng bên Tống Oánh Oánh, cười nhạt gật đầu chào Giản Tinh. Nhưng sự chú ý của Giản Tinh lại đặt hết vào Phó Nguyên đang sung sướng đứng cạnh Diêu Mai và Bạch Đồ đang đứng cạnh Bùi Giai, đôi mắt xinh đẹp trợn tròn xoe.

Phó Nguyên với Diêu Mai còn bình thường, nhưng Bạch Đồ và Bùi Giai sao lại ở bên nhau cơ.

Song thấy Diêu Mai và Bùi Giai đều không đuổi hai người đi, Giản Tinh đã hiểu ra, kinh ngạc biến thành vui sướng, thật lòng mừng thay cho họ.

Mấy người hồi hộp đứng ngoài đợi hơn hai tiếng, bởi vì sự nổi tiếng của Sở Phong Dương và Giản Tinh, người qua đường thấy họ đều sáng bừng hai mắt, thi thoảng lại có người chạy đến xin họ ký tên cho. Diêu Mai không muốn cả đám bị xem như khỉ, thẳng thừng đuổi hai người đi, bảo họ tự tìm chỗ nào vắng người mà chờ.

Hai tiếng sau, Lâm Tuệ ra khỏi trường thi. Mọi người lập tức vây quanh cô, im lặng nhìn cô bằng ánh mắt chờ mong. Lâm Tuệ cắn môi, đưa mắt nhìn sắc mặt mọi người một lượt, cuối cùng gật nhẹ đầu.

“Oa! Tuệ Tuệ, cậu giỏi quá đi!”

Ba chị em xông lên ôm cô, Lâm Tuệ vừa cười vừa khóc.

Cô đi đến trước mặt Giản Tinh, mắt rớm lệ: “Tiểu Tinh, cảm ơn em!”

Không có Giản Tinh, cô sẽ không được như hiện tại. Chưa biết chừng cô đã không thể tẩy sạch tội danh trong vụ án oan uổng kia, cuộc đời tan nát. Kể cả tẩy sạch, có lẽ cô cũng đã rời khỏi giới này, rời khỏi Kinh Đô mà cô đã sinh sống mười năm, cũng rời khỏi những người bạn tốt này.

Giản Tinh cười nói: “Chị Tuệ, chị là người đã giúp em trước mà.”

Có thể chăm sóc một nghệ sỹ hoàn toàn không có chút tiếng tăm nào từng li từng tí, trong mắt Giản Tinh, Lâm Tuệ là người cực kỳ tốt. Mà người tốt thì nên được đền đáp xứng đáng.

Ngày thứ ba sau khi Lâm Tuệ nhận được giấy báo trúng tuyển, Thẩm Tiêu mới đóng máy trở về. Ôm Sao Nhỏ đã ba tháng không gặp nhà mình, vừa ngắm vừa hôn vừa cắn cả tối, anh mới có thời gian nghe Giản Tinh kể chuyện của Lâm Tuệ.

Thẩm Tiêu không qua lại thân thiết với Lâm Tuệ, nhưng dựa vào quan hệ của Giản Tinh, anh vẫn gửi cho Lâm Tuệ một món quà. Anh giới thiệu cô cho một biên kịch thâm niên của Giải trí Tinh Đồ, để cô làm học trò.

Với Lâm Tuệ, món quà này vô cùng quý giá. Cô sung sướng chạy đến nhà Thẩm Tiêu để cảm ơn anh, Sở Phong Dương cũng đi theo.

Đợi Lâm Tuệ cảm ơn Thẩm Tiêu xong, sau đó kéo Giản Tinh vào phòng bến nấu cơm và thì thầm to nhỏ, Sở Phong Dương mới hỏi Thẩm Tiêu: “Sao anh có thể khiến thầy Tống đồng ý nhận Lâm Tuệ làm học trò vậy?”

Tống Hàn là người cầm trịch ở bộ phận biên kịch của Giải trí Tinh Đồ, là biên kịch trứ danh mà cả giới giải trí phải tán tụng. Kịch bản của ông, bộ nào cũng là kinh điển. Tống Hàn xuất sắc mọi mặt, nhưng mắc bệnh của kẻ làm nghệ thuật, bản tính hà khắc và cứng nhắc, rất khó tác động.

Thẩm Tiêu chỉ nhếch mép nói một câu: “Bởi vì tôi họ Thẩm.”



Sở Phong Dương đầu tiên là nghi hoặc, sau đó khiếp sợ nhìn Thẩm Tiêu.

Mấy năm gần đây, Sở Phong Dương luôn hoạt động trong giới dưới danh nghĩa phòng làm việc của mình. Mấy năm đầu không suôn sẻ lắm, nhưng hai năm qua, địa vị của Sở Phong Dương trong giới đã chỉ thua mỗi mình Thẩm Tiêu, nhiều người gặp Sở Phong Dương đều nửa đùa nửa thật gọi anh là “Sếp Sở”. Có thể đạt được thành tựu hiện tại bằng năng lực cá nhân, không một ai hoài nghi tương lai Sở Phong Dương sẽ còn huy hoàng hơn nữa.

Thế nên, khi tin tức Sở Phong Dương đầu quân cho Tinh Đồ nổ ra, cả giới giải trí đều chấn động.

Tinh Đồ có Thẩm Tiêu, dẫu Sở Phong Dương nổi tiếng thế nào chăng nữa, đến Tinh Đồ cũng chỉ có thể đứng dưới Thẩm Tiêu, tất cả mọi người đều nghĩ Sở Phong Dương điên rồi.

Sở Phong Dương không giải thích.

Ngày Lâm Tuệ từ chức ở Tinh Đồ, Sở Phong Dương đi đón cô. Hôm ấy cũng là ngày Sở Phong Dương bắt đầu làm việc ở Tinh Đồ.

Nhìn nơi mình đã làm việc mười một năm, những ngày tháng đẹp đẽ nhất của cô đã trôi qua ở đây. Lâm Tuệ ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao lớn hồi lâu, sau đó mới rời đi cùng Sở Phong Dương.

Tháng 7, Thẩm Tiêu vào đoàn phim ‘Đại xuyên’, Giản Tinh cũng nhận phim mới là ‘Giấc mộng xuân’.

‘Giấc mộng xuân’ là một bộ phim đô thị, Giản Tinh lần đầu vào vai nam chính. Tuy là chế tác nhỏ, nhưng với Giản Tinh mà nói, thế đã là tuyệt lắm rồi.

Tháng 10, ‘Đại xuyên’ đóng máy, Thẩm Tiêu không nhận bất cứ kịch bản nào nữa.

Cùng tháng, ‘Cầu vồng’ công chiếu, trở thành gương mặt xuất chúng trong kỳ nghỉ Quốc khánh, nằm yên trên hotsearch suốt một tháng.

Cũng cùng tháng, ‘Quân sư đế quốc’ lên sóng, rating liên tục tăng cao.

Tháng 12, Đêm hội phim ảnh, Sở Phong Dương dựa vào vai nam chính của bộ phim ‘Quân sư đế quốc’, lần đầu tiên nhận được giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất phim truyền hình. Giản Tinh dựa vào vai nam hai của bộ phim, đoạt giải Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất.

Còn Thẩm Tiêu, dựa vào ‘Cầu vồng’, lần đầu tiên đánh bại Hàn Đinh, ẵm cúp Nam diễn viên chính xuất sắc nhất phim điện ảnh.

Thẩm Tiêu đứng trên sân khấu nhận giải, lặng lẽ chờ những người hâm mộ không ngừng hú hét bên dưới bình tĩnh lại.

Cả hội trường im phăng phắc, tất cả mọi người đều nhìn anh.

Thẩm Tiêu im lặng một lúc mới cầm cúp bắt đầu phát biểu.

“Đây là lần đầu tiên tôi nhận được giải này, và cũng là lần cuối cùng.”

Câu nói ấy khiến cả hội trường lập tức xôn xao, sau đó nhanh chóng yên tĩnh trở lại. Mọi người nhìn anh với vẻ không thể tin nổi, dường như đoán ra điều gì.

Giản Tinh ngồi dưới khán đài, sau thoáng sững sờ, cậu khẽ mỉm cười.

Có biểu cảm giống cậu, còn có Thẩm Dật đang ngồi trên ghế khách mời.

Thẩm Tiêu nghiêm túc nói: “Tôi từng rất thích phần sự nghiệp này, vì nó, tôi thậm chí đã vứt bỏ trách nhiệm của mình để theo đuổi ước mơ. Nhưng theo thời gian, tôi bắt đầu thấy chán nơi này, chán những người đã vì lợi ích mà phá vỡ sự đơn thuần nên có của việc biểu diễn, lần đầu tiên tôi muốn rời khỏi nơi này.”

Bên dưới, có fan của Thẩm Tiêu đã đoán được anh muốn nói gì, bắt đầu khóc rấm rứt. Họ đã đi theo anh suốt cả chặng đường dài, biết anh đang nói đến cái gì.

Những chiếc hotsearch đã hãm hại anh, những lời chửi rủa không có đầu óc, những bộ kịch bản đã bị người khác cướp mất.

Thẩm Tiêu cười: “Đúng lúc tôi chuẩn bị rời đi, tôi gặp được vì sao thuộc về mình. Người ấy rất rực rỡ, rọi sáng cả thế giới của tôi. Người ấy nói với tôi, nếu đã đến rồi, vậy hãy nên làm hết sức mình. Thế là tôi ở lại đây, cho đến ngày hôm nay, tôi đạt được minh chứng tốt nhất cho mình.”

Nói đến đây, anh nhìn về phía Giản Tinh, ánh mắt giao nhau, hai người cùng mỉm cười.

Có người nhìn họ và đoán ra gì đó, nhưng không ai nói gì.



Thẩm Tiêu tiếp tục nói: “Nhưng lần này tôi phải đi thật rồi. Tại đây, tôi tuyên bố, bắt đầu từ hôm nay, Thẩm Tiêu chính thức giải nghệ, đi thực hiện trách nhiệm của anh.”

Hiện trường, tiếng khóc lớn lên.

Có người hỏi to: “Tiêu thần, anh phải đi đâu vậy?”

“Đi đâu ấy à?” Thẩm Tiêu cười khẽ, nói nửa đùa nửa thật, “Đương nhiên là về nhà kế thừa gia nghiệp rồi.”

Trước TV, Phỉ Tịnh đang xem trực tiếp Đêm hội phim ảnh, hai mắt ướt nhòa, Thẩm Chiến Quốc im lặng, ánh mắt cũng lộ vẻ xúc động khó giấu.

Kết thúc Đêm hội phim ảnh, Thẩm Tiêu dắt tay Giản Tinh về nhà.

Đi vào sân, Giản Tinh ấn công tắc mở cửa, cả ngôi nhà được treo những chiếc đèn màu rực rỡ đều sáng bừng. Gần đến Tết, cậu đã lại treo hết đèn lên. Tuyết rơi xuống đất, trong sân tích một lớp tuyết dày.

Trên đường, Giản Tinh lướt weibo suốt, cậu theo dõi hotsearch “Tiêu thần giải nghệ”, xem fan của Thẩm Tiêu òa khóc lưu luyến, cuối cùng thống nhất nhau chạy đến weibo của Thẩm Tiêu nói lời tạm biệt.

Giản Tinh xem rất nghiêm túc, sợ cậu bị ngã, Thẩm Tiêu nắm tay cậu đi vào nhà.

Giản Tinh đột nhiên nói: “Anh Thẩm, anh mau xem weibo đi, người hâm mộ của anh đều đang bày tỏ với anh kìa, viết hay lắm.”

Thẩm Tiêu dừng bước: “Xem rồi thì cũng có thể làm gì đâu? Cuối cùng vẫn phải đi thôi.”

Giản Tinh ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Đi thì phải chào tạm biệt chứ.”

Thẩm Tiêu im lặng một hồi, lấy điện thoại ra, đăng một bài trên weibo.

“Cảm ơn mười năm đồng hành của các bạn, ngày tháng sau này, mong các bạn đều có người yêu kề bên, hạnh phúc vui vẻ.”

Đăng xong, Thẩm Tiêu bất thình lình mở weibo của Một Vì Sao Nhỏ ra, lâu rồi anh không có thời gian xem, không ngờ lần cập nhật cuối cùng lại là ngày hôm nay.

Anh kéo xuống, phát hiện mỗi một ngày trước kia, Sao Nhỏ của anh chưa bao giờ để gián đoạn lời tỏ tình hằng ngày.

Ảnh đính kèm trong bài hôm nay là Thẩm Tiêu cầm cúp ảnh đế đứng trên sân khấu, ánh đèn lấp lánh rực rỡ, tựa như các vì sao đang bao quanh anh.

“Anh Thẩm, vì sao của anh sẽ mãi mãi ở bên anh.”

Nhìn lời tỏ tình này, Thẩm Tiêu nở nụ cười: “Đây là lời tỏ tình đẹp đẽ nhất mà anh nghe được hôm nay.”

Giản Tinh không ngờ anh lại đột nhiên xem weibo, khó tránh khỏi xấu hổ khi bị phát hiện.

Cậu hơi đỏ mặt, hiếm có khi đùa: “Có nhiều người hâm mộ tỏ tình với anh như vậy, anh vui và đắc ý lắm đúng không.”

Thẩm Tiêu mỉm cười: “Đúng là rất vui và đắc ý.”

Giản Tinh mím môi, nói nhỏ: “Anh chưa bao giờ nói với em những lời như thế.”

Cậu nói nhỏ nhí, nhưng Thẩm Tiêu nghe thấy rõ. Sau thoáng sửng sốt, anh cười trầm lắng, nhẹ nhàng ôm Giản Tinh vào lòng.

Anh ngẩng đầu ngắm những vì sao trên trời đêm, cất giọng rất đỗi nhẹ nhàng, dịu dàng và kiên định.

“Giản Tinh, em là vì sao sa vào mắt anh.”

Từ ấy, thế giới của anh có được ánh sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau