Chương 95: Chứng nghiện rượu (51)
Edit: Phong Nguyệt
Mạnh Miên Đông nói: “Chính vì có anh bên cạnh em nên em mới biến mình trở nên tốt hơn, Văn Nhiên, em yêu anh.”
Vì phải lên sân khấu biểu diễn nên Mạnh Miên Đông có trang điểm nhẹ, mà không biết vì sao cúc áo chỉ hé mở một chút lại quyến rũ như vậy.
Đáng lẽ trước khi rời khỏi đài truyền hình phải tẩy trang nhưng cậu vội vã rời đi nên khi vừa thay đồ xong cậu đã đi luôn.
Nghe Mạnh Miên Đông bày tỏ như thế, trái tim Văn Nhiên tê rần, anh cũng thâm tình nhìn Mạnh Miên Đông nói: “Miên Đông, anh cũng yêu em.”
Mạnh Miên Đông nghe xong, đỏ mặt nói: “Vậy sao anh còn không chịu làm em?”
“Miên Đông háo sắc.” Văn Nhiên đặt ngón trỏ tay phải lên khóe miệng Mạnh Miên Đông, tỉ mỉ vuốt ve, rồi thăm dò vào giữa khoang miệng Mạnh Miên Đông, ma sát mặt lưỡi.
Mạnh Miên Đông cảm thấy mặt lưỡi vừa nhột vừa tê, càng lúc càng lan rộng, cậu dùng thân thể cọ vào chỗ đó của Văn Nhiên.
Văn Nhiên không làm gì khác, chỉ dùng ngón trỏ thăm dò khoang miệng của cậu.
Trong miệng tràn đầy nước bọt, Mạnh Miên Đông ngọng nghịu oán: “Nhanh lên đi.”
Văn Nhiên thong dong nói: “Đừng gấp.”
Mạnh Miên Đông tự dưng cảm thấy Văn Nhiên đang dùng ngón trỏ mô phỏng động tác làm tình, cậu thấy mình đen tối quá rồi.
Văn Nhiên lấy ngón trỏ ra khỏi khoang miệng Mạnh Miên Đông, không đợi Mạnh Miên Đông kịp phản ứng, lần nữa đưa ngón trỏ dính nước bọt vào.
“Ưm…” Mạnh Miên Đông vô thức ngẩng cao đầu, vòng tay ôm cổ Văn Nhiên.
Văn Nhiên ngậm vành tai Mạnh Miên Đông: “Em chưa tẩy trang kìa, đi tẩy trang trước đi.”
Dứt lời, thân thể Mạnh Miên Đông trở nên lạnh lẽo, theo sau đó cảm giác trống rỗng.
“Anh là đại bại hoại.” Cậu trừng mắt, vừa nhấc chân muốn đến WC thì bị Văn Nhiên túm lấy ngón út.
Văn Nhiên cọ xát lòng bàn tay mềm mại của cậu: “Anh đi chung với em.”
Mạnh Miên Đông bực bội: “Không cần anh đi chung.”
“Thật sự không cần anh đi chung à?” Văn Nhiên thấy Mạnh Miên Đông gật đầu, liền thả ngón út của Mạnh Miên Đông ra.
Mạnh Miên Đông đi tới WC, quay đầu lại, phát hiện Văn Nhiên không đi theo, không khỏi thất vọng.
Cậu vừa cầm dầu tẩy trang, chưa kịp lau mặt đã bị Văn Nhiên từ phía sau.
Hai tay Văn Nhiên đặt trên eo cậu, dần dần đi lên, cuối cùng đoạt lấy chai dầu tẩy trang, bóp một chút, nhũ hóa* rồi thoa lên mặt cậu, nhẹ nhàng xoa để lớp trang điểm trên mặt tan ra.
*Nhũ hóa là quá trình chuyển lớp dầu trên da thành dạng lỏng như sữa để dễ dàng tẩy dầu và bụi bẩn trên da, nôm na là bôi dầu lên mặt xong thoa nước lên để hòa tan, làm như vậy sẽ sạch hơn.
Một lát sau, Văn Nhiên chuyển đến trước mặt cậu, cẩn thận nhìn cậu.
Ánh nhìn của Văn Nhiên không hề có một chút tình dục nào, chỉ cẩn thận quan sát lớp trang điểm tan ra, cậu lại xấu hổ vô cùng.
Văn Nhiên thấy thế, cười giục: “Nhanh rửa mặt đi, rửa mặt xong anh sẽ thỏa mãn em.”
Để chứng minh mình không hề thèm khát, Mạnh Miên Đông chậm chạp rửa mặt, y như phim slow motion.
Văn Nhiên không nói gì, xoa tóc Mạnh Miên Đông, sau đó xoa tai Mạnh Miên Đông.
Mạnh Miên Đông bị Văn Nhiên trêu đến khó nhịn, chỉ đành nhanh chóng rửa mặt cho xong, sau đó quay người, nhiệt tình ôm Văn Nhiên.
“Đừng gấp.” Tuy Văn Nhiên nói như vậy, nhưng anh đã nhanh chóng lột sạch quần áo Mạnh Miên Đông, lưu loát đốt lửa trên người Mạnh Miên Đông rồi.
Mạnh Miên Đông sâu sắc nhận ra mình ra kẻ yếu đuối, cậu vẫn còn sợ hãi đến trước khi bị Văn Nhiên xâm nhập.
Giờ thì cậu không để ý đến nó nữa, cậu chỉ cảm nhận được khoái cảm mà Văn Nhiên cho cậu.
Ba ngày sau, chương trình ca nhạc mà cậu tham gia lên sóng vào 8 giờ 30 tối.
Cậu và Văn Nhiên đúng giờ canh trước TV, người lên sân khấu đầu tiên là người có doanh số thấp nhất nhưng hát rất hay, phong thái cũng rất ổn.
Nếu đổi lại là Mạnh Miên Đông của ba năm trước thì chắc chắn sẽ tự tin mình là người xuất sắc nhất, còn cậu bây giờ đã học được cách trân trọng người khác, không còn kiêu căng tự mãn nữa.
Người thứ hai, người thứ ba, người thứ tư, người thứ năm, người thứ sáu…
Mỗi ca sĩ một thể loại, điểm chung là đều thể hiện rất tốt.
Sắp đến mình rồi.
Cậu hồi hộp nắm chặt tay chặt Văn Nhiên, sau khi nhận thấy Văn Nhiên trở tay nắm tay cậu, cậu quay đầu nhìn Văn Nhiên.
Văn Nhiên xoa tóc cậu nói: “Miên Đông, em giỏi nhất.”
“Ừm, em biết.” Mạnh Miên Đông nắm tay Văn Nhiên, cảm thấy chưa đủ, ngồi lên người Văn Nhiên, dựa gáy vào lòng Văn Nhiên, hai tai lắng nghe nhịp tim của Văn Nhiên.
Văn Nhiên vòng tay ôm eo Mạnh Miên Đông, hôn đỉnh đầu Mạnh Miên Đông một cái, sau đó nhìn chằm chằm vào màn hình TV.
MC cất giọng: “Chúng ta hãy chào mừng ca sĩ tiếp theo bước lên sân khấu. Là người hơn ba năm không phát hành bài hát mới, vừa ra tay một cái đã càn quét top 1 tất cả bảng xếp hạng, EP mới của anh ấy phát hành chưa đầy một tuần, tổng doanh số đã đạt 177494100 bản, là quán quân doanh số tháng này của chúng ta, thiếu niên vương giả của chúng ta đã trở về- Mạnh Miên Đông. Mạnh Miên Đông sắp biểu diễn ca khúc mới của mình, đó là ca khúc <Hai>”
Kế tiếp, Mạnh Miên Đông đi tới sân khấu, cậu không nói lời nào, cầm microphone bắt đầu hát.
Đây là bản Mạnh Miên Đông hát lần thứ bảy, nhìn kỹ sẽ phát hiện thân thể Mạnh Miên Đông vẫn run rẩy, có điều tiếng ca rất ổn, đặc biệt cảm động và truyền cảm.
Nhìn từ góc độ của Văn Nhiên, Mạnh Miên Đông đã hát rất hay, mặc dù có khuyết điểm, nhưng khuyết điểm không che lấp được ưu điểm.
Mà nhìn từ góc độ Mạnh Miên Đông, chỉ là tạm được, kém bản thu âm nhiều lắm.
Dần dần, từ điệp khúc trở đi hay hơn một chút, đến khi kết thúc bài hát, Mạnh Miên Đông cảm thấy nửa đoạn sau không kém bản thu âm là mấy.
Văn Nhiên kề tai Mạnh Miên Đông tai khen ngợi: “Miên Đông của anh hát hay lắm.”
Mạnh Miên Đông nói: “Không hay, sau này sẽ hay hơn.”
“Anh rất mong chờ.” Văn Nhiên cười nói, “Anh tin Miên Đông của anh sẽ càng ngày càng hát hay hơn.”
Năm ngày sau, Mạnh Miên Đông lại tham gia một chương trình ca nhạc khác, đây là chương trình ghi hình có khán giả.
Lúc Mạnh Miên Đông đợi lên sân khấu, Văn Nhiên trộn lẫn vào nhóm fans hâm mộ.
Bên trái anh là fans hâm mộ đang giơ bảng led, phía trước là fans hâm mộ cầm băng rôn, tất cả đều rất phấn khích.
Đây là lần đầu tiên Mạnh Miên Đông xuất hiện trước mặt fans hâm mộ sau ba năm.
Lúc Mạnh Miên Đông lên sân khấu, anh có thể thấy rõ đôi tay đang nắm thành quyền và hai chân run rẩy của cậu, nhưng vẻ mặt lại hết sức bình tĩnh, khóe léo đối đáp với MC.
Vì là chương trình có khán giả, để tránh cho hiện trường quá ầm ĩ làm tổn thương đến tai trái, Mạnh Miên Đông đeo thiết bị bảo hộ tai, thoạt nhìn giống như tai nghe nhưng vẫn thu hút sự chú ý của fans.
Mạnh Miên Đông chưa từng công khai tình huống bình phục tai trái, thế nên khi cậu mang thiết bị bảo hộ tai khó tránh khỏi bị xì xào bàn tán.
Lời xì xào bàn tán phần lớn là lo lắng, nỗi lo lắng dưới đáy lòng Văn Nhiên chợt trỗi dậy.
Dù Mạnh Miên Đông đã có thể đứng ca hát ở trên sân khấu, tựa hồ trở lại là Mạnh Miên Đông ba năm trước, nhưng anh vẫn hy vọng tai trái của Mạnh Miên Đông bình phục.
Sau khi MC rời đi, tất cả ánh đèn đều bị tắt, chỉ chừa mỗi tia sáng soi trên người Mạnh Miên Đông.
Ngay sau đó, nhạc đệm vang lên.
Mạnh Miên Đông đứng ở trên sân khấu, sau khi tìm được Văn Nhiên mới bình tĩnh lại.
Trước khi cậu bắt đầu hát, cậu cố nói với mình rằng mình đang hát cho Văn Nhiên nghe, không phải hát cho người khác nghe, không cần phải căng thẳng.
Cậu nặng nề nhắm mắt, cất giọng theo nhịp.
Bàn tay cầm micro toàn mồ hôi, tay còn lại vờ như tự nhiên mà duỗi thẳng, thật ra cứng ngắc.
Văn Nhiên, Văn Nhiên, Văn Nhiên…
Cậu đang hát nhưng lòng không ngừng gọi tên Văn Nhiên.
Cái tên này có thể ban sức mạnh cho cậu, khiến cậu có thể vượt qua bất kỳ khó khăn nào.
Đến khi cậu hát xong đã kiệt sức, nhưng quan trọng là đã trút được gánh nặng.
Cậu lấy dũng khí nhìn fans, cúi người hướng về phía fans hâm mộ đang vỗ tay, thét chói tai, hoan hô: “Cảm ơn mọi người đã chờ tôi trở lại.”
Đáp lại lời của cậu, tiếng thét chói tai, hoan hô vang dội hơn, có một âm thanh ngăn cản xen lẫn trong đó: “Nhỏ thôi, tai trái Miên Đông không tốt.”
Gương mặt người này rất quen, hẳn là fans lâu năm của cậu, ba năm trước cậu thường thấy người này ngồi hàng đầu trong các chương trình cậu xuất hiện.
Fans hâm mộ lập tức yên tĩnh lại, vẫy vẫy quạt tiếp ứng, bảng led, băng rôn… thể hiện tình yêu với cậu.
Cậu bỗng nhiên cảm thấy không chân thật, cậu của bây giờ thật sự có những thứ này sao? Không phải đây là những thứ mà cậu ba năm trước mới có thể có sao?
Cậu lặng lẽ xuống sân khấu, trở lại phòng nghỉ, một bên để thợ trang điểm tẩy trang, một bên ngẩn người.
Cậu trang điểm không đậm nên tẩy rất nhanh, chẳng mấy chốc thợ trang điểm đã ra ngoài.
Một lát sau, cửa phòng nghỉ bị mở ra, cậu men theo thanh âm nhìn sang thì thấy Văn Nhiên của cậu.
Văn Nhiên đi tới trước mặt cậu, hôn mi tâm cậu nói: “Miên Đông, hôm nay em hát hay hơn lần trước nhiều.”
Mạnh Miên Đông gỡ kính trên sống mũi Văn Nhiên, cởi tóc giả của Văn Nhiên ra, nói: “Văn Nhiên, em cảm thấy không chân thật, em thật sự đã trở lại sao? Em vừa mới lên sân khấu ca hát sao? Em thật sự được fans hâm mộ vỗ tai, thét chói tai, hoan hô sao?”
Văn Nhiên lấy thiết bị bảo hộ tai của Mạnh Miên Đông xuống, chăm chú nhìn Mạnh Miên Đông: “Miên Đông, em thật sự đã trở lại, em vừa mới lên sân khấu ca hát, em thật sự được fans hâm mộ vỗ tai, thét chói tai, hoan hô. Em làm được rồi, dù em nghĩ mình yếu đuối và vô dụng nhưng thật sự em đã làm được rồi.”
Mạnh Miên Đông gật đầu, cười khổ: “Vừa nãy em không dám nhìn fans, cũng không dám nhìn người khác, em chỉ nhìn mỗi anh, đến khi hát xong, em mới dám nhìn fans.”
Văn Nhiên nói: “Anh biết em vẫn luôn nhìn anh, anh vui lắm.”
Mạnh Miên Đông vùi mặt vào eo Văn Nhiên, lẩm bẩm: “Không biết lúc nào em mới có thể nhìn fans mà hát.”
Văn Nhiên an ủi: “Nhanh thôi.”
Hai người đang nói chuyện, cửa phòng nghỉ ngơi đột nhiên bị gõ, người gõ cửa là Hàn Thừa, Hàn Thừa ở bên ngoài hỏi: “Có tiện không?”
Văn Nhiên cất giọng: “Vào đi.”
Hàn Thừa vào phòng nghỉ rồi đóng cửa phòng lại, lần này hắn không thấy Văn Nhiên và Mạnh Miên Đông đang hôn nhau nữa, mà thấy Mạnh Miên Đông vùi mặt vào eo Văn Nhiên, Văn Nhiên khẽ vỗ lưng Mạnh Miên Đông.
Lại là một họng cẩu lương quen thuộc!
Hắn đi tới trước mặt hai người, nhìn Mạnh Miên Đông nói: “Miên Đông, tôi mới nhận được một cuộc điện thoại mời cậu tham gia một chương trình âm nhạc phát sóng trực tiếp, tên là…”
Hắn dừng lại, nói: “Là <Đêm âm nhạc>”
Ba năm trước, Mạnh Miên Đông bị điếc đột ngột, nôn mửa ở chương trình <Đêm âm nhạc>.
Mạnh Miên Đông không nói gì, song thân thể rõ ràng cứng lên.
Văn Nhiên cũng không nói gì, chỉ ôm cả người Mạnh Miên Đông vào lòng.
Hàn Thừa vốn muốn cho Mạnh Miên Đông tự quyết định, nhưng thấy dáng vẻ này của Mạnh Miên Đông, lại không đành lòng.
Vậy nên hắn nói: “Tôi đi từ chối.”
<Đêm âm nhạc> là chương trình có rating cao nhất trong các chương trình âm nhạc, hơn nữa còn là chương trình của đài truyền hình quốc gia, cả nước, thậm chí là toàn thế giới đều có thể xem.
Ca sĩ muốn tham gia <Đêm âm nhạc> không dễ, người nào được tham gia chứng tỏ đã được công nhận trong giới âm nhạc.
Ba năm trước Mạnh Miên Đông một đêm bạo hồng, vào đêm trước khi tham gia <Đêm âm nhạc> kích động đến trằn trọc không ngủ được.
Theo lý thuyết, lần trước cậu biểu diễn thất bại, hoặc nên nói là tai nạn, <Đêm âm nhạc> không nên mời cậu nữa mới đúng, đột nhiên mời cậu như thế, có nghĩa là Mạnh Miên Đông một lần nữa được công nhận.
Nếu như có thể thuận lợi biểu diễn ở <Đêm âm nhạc>, độ nổi tiếng của Mạnh Miên Đông sẽ được tăng lên.
Vả lại nếu có thể thuận lợi biểu diễn ở <Đêm âm nhạc>, đồng nghĩa với việc Mạnh Miên Đông sẽ chân chân chính chính ra khỏi bóng tối.
Có phải quá gấp rồi không?
Văn Nhiên ngưng mắt nhìn Mạnh Miên Đông nói: “Miên Đông, em muốn thế nào?”
Mạnh Miên Đông run giọng nói: “Em sợ em làm không được.”
<Đêm âm nhạc> là chương trình phát sóng trực tiếp, nếu cậu thất bại, tất cả mọi người biết sẽ biết cậu thất bại lần nữa, không giống chương trình ghi hình có cơ hội sửa chữa.
Nhưng cậu vẫn nói với Hàn Thừa đang chuẩn bị lấy điện thoại ra: “Tôi muốn thử xem.”
Hàn Thừa không để di động xuống, nghiêm mặt nói: “Miên Đông, cậu chắc chứ?”
Thấy Mạnh Miên Đông gật đầu, hắn lại nói: “Cậu phải suy nghĩ kỹ, 8 giờ ngày mốt <Đêm âm nhạc> sẽ lên hình, cậu có kịp chuẩn bị không?”
Mạnh Miên Đông hôn Văn Nhiên một cái, đáp: “Tôi đã nghĩ kỹ.”
Tám giờ tối ngày mốt rất nhanh đến.
Mạnh Miên Đông đã mấy ngày không uống thuốc, trước khi lên sân khấu cậu có uống disulfiram, acamprosate và naltrexone.
Cậu nhiều lần xác nhận máy trợ thính nằm ở trong tai mới tạm biệt Văn Nhiên và Hàn Thừa lên sân khấu.
Văn Nhiên cải trang, trộn lẫn vào fans hâm mộ, còn Hàn Thừa đứng bên cạnh sân khấu.
Ba năm trước, Hàn Thừa cũng đứng ở vị trí này.
Mạnh Miên Đông trước giờ chưa từng phạm sai lầm, biểu diễn trực tiếp còn tuyệt hơn trong CD nên hắn không lo lắng, hắn đứng lắng nghe tiếng hát của Mạnh Miên Đông như bao khán giả khác.
Ai ngờ, giọng Mạnh Miên Đông bỗng dưng thay đổi, vẻ mặt đau đớn, dùng tai trái đè chặt tai trái.
Ngay sau đó, thân thể Mạnh Miên Đông lung lay, dường như choáng váng.
Lại tiếp sau đó, hát đến câu cuối cùng, Mạnh Miên Đông quỳ trên đất và nôn ra.
Hắn giật mình, chóp mũi tràn đầy mùi hôi chua, một lát sau, hắn mới hồi phục tinh thần, cuống quít lên sân khấu dìu Mạnh Miên Đông xuống.
Lúc đó hắn cho rằng Mạnh Miên Đông chỉ đột nhiên không thoải mái, hắn không nghĩ tới Mạnh Miên Đông lại điếc đột ngột.
Chuyện về sau, như một một chiếc xe lửa trật đường ray, trở thành bi kịch không thể vãn hồi.
Sau khi Mạnh Miên Đông nghe bác sĩ nói tai trái của cậu có lẽ sẽ không thể khôi phục, Mạnh Miên Đông bắt đầu nghiện rượu, Mạnh Miên Đông lạnh lùng bảo hắn cút.
May mắn là Văn Nhiên xuất hiện, may mắn là Văn Nhiên yêu Mạnh Miên Đông, may mắn là Mạnh Miên Đông cũng yêu Văn Nhiên.
Nếu không có Văn Nhiên, Mạnh Miên Đông không thể nào đứng trên sân khấu một lần nữa, huống chi là sân khấu <Đêm âm nhạc>.
Hắn nhìn Mạnh Miên Đông trên sân khấu, nghe Mạnh Miên Đông hát, thầm cầu nguyện: Nhất định phải thuận lợi.
Văn Nhiên cách Hàn Thừa không xa cũng lo lắng giống vậy, <Đêm âm nhạc> là ác mộng của Mạnh Miên Đông, toàn bộ tâm tình tiêu cực đều bởi vì <Đêm âm nhạc> này mà ra.
Anh nhớ rõ khi gặp Mạnh Miên Đông trong ánh đèn mờ ảo của quán bar cậu gầy như thế nào, chán chường thế nào, hệt như một cái xác không hồn.
Anh cũng không quên sau đêm đầu tiên, Mạnh Miên Đông cố gắng ra vẻ trai bao mời mọc, liếm môi nói: “Quý khách có muốn làm thêm một lần không? Một triệu một lần.”
Không được thất bại, nhất định không được thất bại.
Anh nhìn Mạnh Miên Đông cố gắng bình tĩnh, hối hận không thôi, lẽ ra anh phải ngăn cản, vì sao không chịu ngăn cản?
Khúc nhạc dạo dừng lại, anh thấy Mạnh Miên Đông cầm micro, anh nghe thấy tiếng hát của Mạnh Miên Đông.
Giọng cậu hơi hơi run rẩy, anh thật muốn xông lên sân khấu, ôm Mạnh Miên Đông vào lòng.
Anh không thể làm như vậy được.
Anh ra lệnh mình phải ngồi tại chỗ, hai chân anh lại chỉ muốn chạy đến bên Miên Đông của anh.
Mạnh Miên Đông đứng trên sân khấu, cả người căng thẳng đến mức đổ mồ hôi lạnh, cậu rất yêu âm nhạc, yêu sân khấu, nhưng 4 phút 57 giây hát bài <Hai> này gần như là địa ngục.
Micro trong tay dường như sắp tuột khỏi tay cậu vậy, cậu liều mạng nắm chặt nó.
Từ câu đầu tiên cậu hát tai trái của cậu đã bắt đầu ù, khiến đầu cậu đau vô cùng.
Thiết bị bảo hộ tai trên đầu cậu như siết chặt hơn, giống như muốn nghiền nát đầu cậu, thậm chí cậu còn nghĩ đến tình cảnh mình máu me đầy đất.
Cậu không hề nôn mửa, cũng không có dấu hiệu muốn nôn, cổ họng của cậu lại như bị axit tạt qua, đau đến khó chịu.
Cậu biết có thể mình sẽ giống như lần trước, ở trên sân khấu này được Hàn Thừa đỡ xuống.
Nếu như vậy, sao cậu lại chọn đến đây, cậu thật có lỗi với bản thân đã nhận lời mời và sự tin tưởng của mình.
Văn Nhiên đang ngồi dưới sân khấu nhìn cậu, cậu không thể để Văn Nhiên lo lắng, cậu muốn hát cho Văn Nhiên nghe.
Đúng vậy, cậu đang hát cho Văn Nhiên nghe, như hai lần biểu diễn trước, cậu nói với mình rằng mình đang hát cho Văn Nhiên nghe, rồi thuận lợi hát xong.
Em nhất định sẽ hát thật tốt, Văn Nhiên, Văn Nhiên…
Cậu thôi miên mình như thế, vất vả hát đến đoạn điệp khúc.
Ba năm trước, lúc hát tới đây, cậu bỗng dưng cảm thấy tai trái không nghe thấy gì hết, ngay sau đó tầm mắt bắt đầu mơ hồ, cả người choáng váng.
Lúc đó cậu dựa vào ý chí mạnh mẽ mới không té ngã khi chưa hát xong.
Bây giờ thính lực tai trái của cậu đã khôi phục hơn nửa, còn có Văn Nhiên ở bên cậu, cậu không nên, cũng không thể bại bởi ý chí ba năm trước của mình.
Cậu ngưng mắt Văn Nhiên, dùng ánh mắt phát họa mặt mày Văn Nhiên, tưởng tượng cảm giác được Văn Nhiên ôm vào lòng.
Trước khi lên sân khấu, Văn Nhiên từng xoa tóc cậu nói cậu có thể làm được, cho nên cậu nhất định có thể làm được.
Văn Nhiên, Văn Nhiên, Văn Nhiên…
Ngoài miệng cậu hát tiếng lòng của mình dành cho Văn Nhiên, trong lòng không ngừng gọi tên Văn Nhiên, cuối cùng cũng hát xong.
Biểu hiện không tính là hoàn mỹ, thậm chí kém lần trước, cậu vẫn thấy mình đã đạt thành tựu đáng tự hào.
Cậu cảm ơn khán giả xong, xuống sân khấu trong tiếng vỗ tay như sấm, vừa đến chỗ không có không ai, cậu ngã khuỵu, may mà Hàn Thừa đúng lúc đỡ lấy.
Văn Nhiên nhìn Mạnh Miên Đông xuống sân khấu, thật lâu chưa hoàn hồn.
Anh nghe được sự đau khổ, giãy dụa và tình yêu đối với anh trong tiếng hát của Mạnh Miên Đông.
Nghe đến cuối cùng, anh chợt cảm thấy Mạnh Miên Đông không phải đang hát mà đang tỏ tình với anh trước mặt mọi người.
Tình yêu này nóng bỏng đến mức thiêu đốt trái tim anh, khiến anh muốn ôm chặt Miên Đông của anh vào lòng không chừa một kẻ hở.
Anh đứng dậy, lách ra khỏi dòng người, đi về phía phòng nghỉ.
Anh không phát hiện mình bị camera lia tới.
Lúc anh tới phòng nghỉ, Mạnh Miên Đông đang tẩy trang, thợ trang điểm vẫn còn ở đó, anh giả làm trợ lý của Mạnh Miên Đông, đứng một bên.
Đến khi thợ trang điểm đi ra, anh mới có thể như nguyện mà ôm chặt Mạnh Miên Đông vào lòng không chừa một kẻ hở.
Mạnh Miên Đông bị Văn Nhiên ôm đến nghẹt thở, nhưng cũng không nói gì.
Một lúc lâu, Văn Nhiên mới thả Mạnh Miên Đông ra, ôn nhu nói: “Chúng ta về nhà đi.”
Vừa về tới nhà, Mạnh Miên Đông liền bị Văn Nhiên hôn lên, đây là một nụ hôn vô cùng mãnh liệt.
Mãnh liệt đến nỗi chạm tới linh hồn cậu, mãnh liệt đến nỗi cậu không có cơ hội đáp lại.
Cậu chỉ có thể bị ôm, bị hôn, rên rỉ, thở hổn hển thôi.
Điện thoại trong túi Văn Nhiên phát sáng, trên thanh thông báo hiển thị một tin tức Weibo: Văn Nhiên và Mạnh Miên Đông là một cặp đồng tính luyến ái!
Mạnh Miên Đông nói: “Chính vì có anh bên cạnh em nên em mới biến mình trở nên tốt hơn, Văn Nhiên, em yêu anh.”
Vì phải lên sân khấu biểu diễn nên Mạnh Miên Đông có trang điểm nhẹ, mà không biết vì sao cúc áo chỉ hé mở một chút lại quyến rũ như vậy.
Đáng lẽ trước khi rời khỏi đài truyền hình phải tẩy trang nhưng cậu vội vã rời đi nên khi vừa thay đồ xong cậu đã đi luôn.
Nghe Mạnh Miên Đông bày tỏ như thế, trái tim Văn Nhiên tê rần, anh cũng thâm tình nhìn Mạnh Miên Đông nói: “Miên Đông, anh cũng yêu em.”
Mạnh Miên Đông nghe xong, đỏ mặt nói: “Vậy sao anh còn không chịu làm em?”
“Miên Đông háo sắc.” Văn Nhiên đặt ngón trỏ tay phải lên khóe miệng Mạnh Miên Đông, tỉ mỉ vuốt ve, rồi thăm dò vào giữa khoang miệng Mạnh Miên Đông, ma sát mặt lưỡi.
Mạnh Miên Đông cảm thấy mặt lưỡi vừa nhột vừa tê, càng lúc càng lan rộng, cậu dùng thân thể cọ vào chỗ đó của Văn Nhiên.
Văn Nhiên không làm gì khác, chỉ dùng ngón trỏ thăm dò khoang miệng của cậu.
Trong miệng tràn đầy nước bọt, Mạnh Miên Đông ngọng nghịu oán: “Nhanh lên đi.”
Văn Nhiên thong dong nói: “Đừng gấp.”
Mạnh Miên Đông tự dưng cảm thấy Văn Nhiên đang dùng ngón trỏ mô phỏng động tác làm tình, cậu thấy mình đen tối quá rồi.
Văn Nhiên lấy ngón trỏ ra khỏi khoang miệng Mạnh Miên Đông, không đợi Mạnh Miên Đông kịp phản ứng, lần nữa đưa ngón trỏ dính nước bọt vào.
“Ưm…” Mạnh Miên Đông vô thức ngẩng cao đầu, vòng tay ôm cổ Văn Nhiên.
Văn Nhiên ngậm vành tai Mạnh Miên Đông: “Em chưa tẩy trang kìa, đi tẩy trang trước đi.”
Dứt lời, thân thể Mạnh Miên Đông trở nên lạnh lẽo, theo sau đó cảm giác trống rỗng.
“Anh là đại bại hoại.” Cậu trừng mắt, vừa nhấc chân muốn đến WC thì bị Văn Nhiên túm lấy ngón út.
Văn Nhiên cọ xát lòng bàn tay mềm mại của cậu: “Anh đi chung với em.”
Mạnh Miên Đông bực bội: “Không cần anh đi chung.”
“Thật sự không cần anh đi chung à?” Văn Nhiên thấy Mạnh Miên Đông gật đầu, liền thả ngón út của Mạnh Miên Đông ra.
Mạnh Miên Đông đi tới WC, quay đầu lại, phát hiện Văn Nhiên không đi theo, không khỏi thất vọng.
Cậu vừa cầm dầu tẩy trang, chưa kịp lau mặt đã bị Văn Nhiên từ phía sau.
Hai tay Văn Nhiên đặt trên eo cậu, dần dần đi lên, cuối cùng đoạt lấy chai dầu tẩy trang, bóp một chút, nhũ hóa* rồi thoa lên mặt cậu, nhẹ nhàng xoa để lớp trang điểm trên mặt tan ra.
*Nhũ hóa là quá trình chuyển lớp dầu trên da thành dạng lỏng như sữa để dễ dàng tẩy dầu và bụi bẩn trên da, nôm na là bôi dầu lên mặt xong thoa nước lên để hòa tan, làm như vậy sẽ sạch hơn.
Một lát sau, Văn Nhiên chuyển đến trước mặt cậu, cẩn thận nhìn cậu.
Ánh nhìn của Văn Nhiên không hề có một chút tình dục nào, chỉ cẩn thận quan sát lớp trang điểm tan ra, cậu lại xấu hổ vô cùng.
Văn Nhiên thấy thế, cười giục: “Nhanh rửa mặt đi, rửa mặt xong anh sẽ thỏa mãn em.”
Để chứng minh mình không hề thèm khát, Mạnh Miên Đông chậm chạp rửa mặt, y như phim slow motion.
Văn Nhiên không nói gì, xoa tóc Mạnh Miên Đông, sau đó xoa tai Mạnh Miên Đông.
Mạnh Miên Đông bị Văn Nhiên trêu đến khó nhịn, chỉ đành nhanh chóng rửa mặt cho xong, sau đó quay người, nhiệt tình ôm Văn Nhiên.
“Đừng gấp.” Tuy Văn Nhiên nói như vậy, nhưng anh đã nhanh chóng lột sạch quần áo Mạnh Miên Đông, lưu loát đốt lửa trên người Mạnh Miên Đông rồi.
Mạnh Miên Đông sâu sắc nhận ra mình ra kẻ yếu đuối, cậu vẫn còn sợ hãi đến trước khi bị Văn Nhiên xâm nhập.
Giờ thì cậu không để ý đến nó nữa, cậu chỉ cảm nhận được khoái cảm mà Văn Nhiên cho cậu.
Ba ngày sau, chương trình ca nhạc mà cậu tham gia lên sóng vào 8 giờ 30 tối.
Cậu và Văn Nhiên đúng giờ canh trước TV, người lên sân khấu đầu tiên là người có doanh số thấp nhất nhưng hát rất hay, phong thái cũng rất ổn.
Nếu đổi lại là Mạnh Miên Đông của ba năm trước thì chắc chắn sẽ tự tin mình là người xuất sắc nhất, còn cậu bây giờ đã học được cách trân trọng người khác, không còn kiêu căng tự mãn nữa.
Người thứ hai, người thứ ba, người thứ tư, người thứ năm, người thứ sáu…
Mỗi ca sĩ một thể loại, điểm chung là đều thể hiện rất tốt.
Sắp đến mình rồi.
Cậu hồi hộp nắm chặt tay chặt Văn Nhiên, sau khi nhận thấy Văn Nhiên trở tay nắm tay cậu, cậu quay đầu nhìn Văn Nhiên.
Văn Nhiên xoa tóc cậu nói: “Miên Đông, em giỏi nhất.”
“Ừm, em biết.” Mạnh Miên Đông nắm tay Văn Nhiên, cảm thấy chưa đủ, ngồi lên người Văn Nhiên, dựa gáy vào lòng Văn Nhiên, hai tai lắng nghe nhịp tim của Văn Nhiên.
Văn Nhiên vòng tay ôm eo Mạnh Miên Đông, hôn đỉnh đầu Mạnh Miên Đông một cái, sau đó nhìn chằm chằm vào màn hình TV.
MC cất giọng: “Chúng ta hãy chào mừng ca sĩ tiếp theo bước lên sân khấu. Là người hơn ba năm không phát hành bài hát mới, vừa ra tay một cái đã càn quét top 1 tất cả bảng xếp hạng, EP mới của anh ấy phát hành chưa đầy một tuần, tổng doanh số đã đạt 177494100 bản, là quán quân doanh số tháng này của chúng ta, thiếu niên vương giả của chúng ta đã trở về- Mạnh Miên Đông. Mạnh Miên Đông sắp biểu diễn ca khúc mới của mình, đó là ca khúc <Hai>”
Kế tiếp, Mạnh Miên Đông đi tới sân khấu, cậu không nói lời nào, cầm microphone bắt đầu hát.
Đây là bản Mạnh Miên Đông hát lần thứ bảy, nhìn kỹ sẽ phát hiện thân thể Mạnh Miên Đông vẫn run rẩy, có điều tiếng ca rất ổn, đặc biệt cảm động và truyền cảm.
Nhìn từ góc độ của Văn Nhiên, Mạnh Miên Đông đã hát rất hay, mặc dù có khuyết điểm, nhưng khuyết điểm không che lấp được ưu điểm.
Mà nhìn từ góc độ Mạnh Miên Đông, chỉ là tạm được, kém bản thu âm nhiều lắm.
Dần dần, từ điệp khúc trở đi hay hơn một chút, đến khi kết thúc bài hát, Mạnh Miên Đông cảm thấy nửa đoạn sau không kém bản thu âm là mấy.
Văn Nhiên kề tai Mạnh Miên Đông tai khen ngợi: “Miên Đông của anh hát hay lắm.”
Mạnh Miên Đông nói: “Không hay, sau này sẽ hay hơn.”
“Anh rất mong chờ.” Văn Nhiên cười nói, “Anh tin Miên Đông của anh sẽ càng ngày càng hát hay hơn.”
Năm ngày sau, Mạnh Miên Đông lại tham gia một chương trình ca nhạc khác, đây là chương trình ghi hình có khán giả.
Lúc Mạnh Miên Đông đợi lên sân khấu, Văn Nhiên trộn lẫn vào nhóm fans hâm mộ.
Bên trái anh là fans hâm mộ đang giơ bảng led, phía trước là fans hâm mộ cầm băng rôn, tất cả đều rất phấn khích.
Đây là lần đầu tiên Mạnh Miên Đông xuất hiện trước mặt fans hâm mộ sau ba năm.
Lúc Mạnh Miên Đông lên sân khấu, anh có thể thấy rõ đôi tay đang nắm thành quyền và hai chân run rẩy của cậu, nhưng vẻ mặt lại hết sức bình tĩnh, khóe léo đối đáp với MC.
Vì là chương trình có khán giả, để tránh cho hiện trường quá ầm ĩ làm tổn thương đến tai trái, Mạnh Miên Đông đeo thiết bị bảo hộ tai, thoạt nhìn giống như tai nghe nhưng vẫn thu hút sự chú ý của fans.
Mạnh Miên Đông chưa từng công khai tình huống bình phục tai trái, thế nên khi cậu mang thiết bị bảo hộ tai khó tránh khỏi bị xì xào bàn tán.
Lời xì xào bàn tán phần lớn là lo lắng, nỗi lo lắng dưới đáy lòng Văn Nhiên chợt trỗi dậy.
Dù Mạnh Miên Đông đã có thể đứng ca hát ở trên sân khấu, tựa hồ trở lại là Mạnh Miên Đông ba năm trước, nhưng anh vẫn hy vọng tai trái của Mạnh Miên Đông bình phục.
Sau khi MC rời đi, tất cả ánh đèn đều bị tắt, chỉ chừa mỗi tia sáng soi trên người Mạnh Miên Đông.
Ngay sau đó, nhạc đệm vang lên.
Mạnh Miên Đông đứng ở trên sân khấu, sau khi tìm được Văn Nhiên mới bình tĩnh lại.
Trước khi cậu bắt đầu hát, cậu cố nói với mình rằng mình đang hát cho Văn Nhiên nghe, không phải hát cho người khác nghe, không cần phải căng thẳng.
Cậu nặng nề nhắm mắt, cất giọng theo nhịp.
Bàn tay cầm micro toàn mồ hôi, tay còn lại vờ như tự nhiên mà duỗi thẳng, thật ra cứng ngắc.
Văn Nhiên, Văn Nhiên, Văn Nhiên…
Cậu đang hát nhưng lòng không ngừng gọi tên Văn Nhiên.
Cái tên này có thể ban sức mạnh cho cậu, khiến cậu có thể vượt qua bất kỳ khó khăn nào.
Đến khi cậu hát xong đã kiệt sức, nhưng quan trọng là đã trút được gánh nặng.
Cậu lấy dũng khí nhìn fans, cúi người hướng về phía fans hâm mộ đang vỗ tay, thét chói tai, hoan hô: “Cảm ơn mọi người đã chờ tôi trở lại.”
Đáp lại lời của cậu, tiếng thét chói tai, hoan hô vang dội hơn, có một âm thanh ngăn cản xen lẫn trong đó: “Nhỏ thôi, tai trái Miên Đông không tốt.”
Gương mặt người này rất quen, hẳn là fans lâu năm của cậu, ba năm trước cậu thường thấy người này ngồi hàng đầu trong các chương trình cậu xuất hiện.
Fans hâm mộ lập tức yên tĩnh lại, vẫy vẫy quạt tiếp ứng, bảng led, băng rôn… thể hiện tình yêu với cậu.
Cậu bỗng nhiên cảm thấy không chân thật, cậu của bây giờ thật sự có những thứ này sao? Không phải đây là những thứ mà cậu ba năm trước mới có thể có sao?
Cậu lặng lẽ xuống sân khấu, trở lại phòng nghỉ, một bên để thợ trang điểm tẩy trang, một bên ngẩn người.
Cậu trang điểm không đậm nên tẩy rất nhanh, chẳng mấy chốc thợ trang điểm đã ra ngoài.
Một lát sau, cửa phòng nghỉ bị mở ra, cậu men theo thanh âm nhìn sang thì thấy Văn Nhiên của cậu.
Văn Nhiên đi tới trước mặt cậu, hôn mi tâm cậu nói: “Miên Đông, hôm nay em hát hay hơn lần trước nhiều.”
Mạnh Miên Đông gỡ kính trên sống mũi Văn Nhiên, cởi tóc giả của Văn Nhiên ra, nói: “Văn Nhiên, em cảm thấy không chân thật, em thật sự đã trở lại sao? Em vừa mới lên sân khấu ca hát sao? Em thật sự được fans hâm mộ vỗ tai, thét chói tai, hoan hô sao?”
Văn Nhiên lấy thiết bị bảo hộ tai của Mạnh Miên Đông xuống, chăm chú nhìn Mạnh Miên Đông: “Miên Đông, em thật sự đã trở lại, em vừa mới lên sân khấu ca hát, em thật sự được fans hâm mộ vỗ tai, thét chói tai, hoan hô. Em làm được rồi, dù em nghĩ mình yếu đuối và vô dụng nhưng thật sự em đã làm được rồi.”
Mạnh Miên Đông gật đầu, cười khổ: “Vừa nãy em không dám nhìn fans, cũng không dám nhìn người khác, em chỉ nhìn mỗi anh, đến khi hát xong, em mới dám nhìn fans.”
Văn Nhiên nói: “Anh biết em vẫn luôn nhìn anh, anh vui lắm.”
Mạnh Miên Đông vùi mặt vào eo Văn Nhiên, lẩm bẩm: “Không biết lúc nào em mới có thể nhìn fans mà hát.”
Văn Nhiên an ủi: “Nhanh thôi.”
Hai người đang nói chuyện, cửa phòng nghỉ ngơi đột nhiên bị gõ, người gõ cửa là Hàn Thừa, Hàn Thừa ở bên ngoài hỏi: “Có tiện không?”
Văn Nhiên cất giọng: “Vào đi.”
Hàn Thừa vào phòng nghỉ rồi đóng cửa phòng lại, lần này hắn không thấy Văn Nhiên và Mạnh Miên Đông đang hôn nhau nữa, mà thấy Mạnh Miên Đông vùi mặt vào eo Văn Nhiên, Văn Nhiên khẽ vỗ lưng Mạnh Miên Đông.
Lại là một họng cẩu lương quen thuộc!
Hắn đi tới trước mặt hai người, nhìn Mạnh Miên Đông nói: “Miên Đông, tôi mới nhận được một cuộc điện thoại mời cậu tham gia một chương trình âm nhạc phát sóng trực tiếp, tên là…”
Hắn dừng lại, nói: “Là <Đêm âm nhạc>”
Ba năm trước, Mạnh Miên Đông bị điếc đột ngột, nôn mửa ở chương trình <Đêm âm nhạc>.
Mạnh Miên Đông không nói gì, song thân thể rõ ràng cứng lên.
Văn Nhiên cũng không nói gì, chỉ ôm cả người Mạnh Miên Đông vào lòng.
Hàn Thừa vốn muốn cho Mạnh Miên Đông tự quyết định, nhưng thấy dáng vẻ này của Mạnh Miên Đông, lại không đành lòng.
Vậy nên hắn nói: “Tôi đi từ chối.”
<Đêm âm nhạc> là chương trình có rating cao nhất trong các chương trình âm nhạc, hơn nữa còn là chương trình của đài truyền hình quốc gia, cả nước, thậm chí là toàn thế giới đều có thể xem.
Ca sĩ muốn tham gia <Đêm âm nhạc> không dễ, người nào được tham gia chứng tỏ đã được công nhận trong giới âm nhạc.
Ba năm trước Mạnh Miên Đông một đêm bạo hồng, vào đêm trước khi tham gia <Đêm âm nhạc> kích động đến trằn trọc không ngủ được.
Theo lý thuyết, lần trước cậu biểu diễn thất bại, hoặc nên nói là tai nạn, <Đêm âm nhạc> không nên mời cậu nữa mới đúng, đột nhiên mời cậu như thế, có nghĩa là Mạnh Miên Đông một lần nữa được công nhận.
Nếu như có thể thuận lợi biểu diễn ở <Đêm âm nhạc>, độ nổi tiếng của Mạnh Miên Đông sẽ được tăng lên.
Vả lại nếu có thể thuận lợi biểu diễn ở <Đêm âm nhạc>, đồng nghĩa với việc Mạnh Miên Đông sẽ chân chân chính chính ra khỏi bóng tối.
Có phải quá gấp rồi không?
Văn Nhiên ngưng mắt nhìn Mạnh Miên Đông nói: “Miên Đông, em muốn thế nào?”
Mạnh Miên Đông run giọng nói: “Em sợ em làm không được.”
<Đêm âm nhạc> là chương trình phát sóng trực tiếp, nếu cậu thất bại, tất cả mọi người biết sẽ biết cậu thất bại lần nữa, không giống chương trình ghi hình có cơ hội sửa chữa.
Nhưng cậu vẫn nói với Hàn Thừa đang chuẩn bị lấy điện thoại ra: “Tôi muốn thử xem.”
Hàn Thừa không để di động xuống, nghiêm mặt nói: “Miên Đông, cậu chắc chứ?”
Thấy Mạnh Miên Đông gật đầu, hắn lại nói: “Cậu phải suy nghĩ kỹ, 8 giờ ngày mốt <Đêm âm nhạc> sẽ lên hình, cậu có kịp chuẩn bị không?”
Mạnh Miên Đông hôn Văn Nhiên một cái, đáp: “Tôi đã nghĩ kỹ.”
Tám giờ tối ngày mốt rất nhanh đến.
Mạnh Miên Đông đã mấy ngày không uống thuốc, trước khi lên sân khấu cậu có uống disulfiram, acamprosate và naltrexone.
Cậu nhiều lần xác nhận máy trợ thính nằm ở trong tai mới tạm biệt Văn Nhiên và Hàn Thừa lên sân khấu.
Văn Nhiên cải trang, trộn lẫn vào fans hâm mộ, còn Hàn Thừa đứng bên cạnh sân khấu.
Ba năm trước, Hàn Thừa cũng đứng ở vị trí này.
Mạnh Miên Đông trước giờ chưa từng phạm sai lầm, biểu diễn trực tiếp còn tuyệt hơn trong CD nên hắn không lo lắng, hắn đứng lắng nghe tiếng hát của Mạnh Miên Đông như bao khán giả khác.
Ai ngờ, giọng Mạnh Miên Đông bỗng dưng thay đổi, vẻ mặt đau đớn, dùng tai trái đè chặt tai trái.
Ngay sau đó, thân thể Mạnh Miên Đông lung lay, dường như choáng váng.
Lại tiếp sau đó, hát đến câu cuối cùng, Mạnh Miên Đông quỳ trên đất và nôn ra.
Hắn giật mình, chóp mũi tràn đầy mùi hôi chua, một lát sau, hắn mới hồi phục tinh thần, cuống quít lên sân khấu dìu Mạnh Miên Đông xuống.
Lúc đó hắn cho rằng Mạnh Miên Đông chỉ đột nhiên không thoải mái, hắn không nghĩ tới Mạnh Miên Đông lại điếc đột ngột.
Chuyện về sau, như một một chiếc xe lửa trật đường ray, trở thành bi kịch không thể vãn hồi.
Sau khi Mạnh Miên Đông nghe bác sĩ nói tai trái của cậu có lẽ sẽ không thể khôi phục, Mạnh Miên Đông bắt đầu nghiện rượu, Mạnh Miên Đông lạnh lùng bảo hắn cút.
May mắn là Văn Nhiên xuất hiện, may mắn là Văn Nhiên yêu Mạnh Miên Đông, may mắn là Mạnh Miên Đông cũng yêu Văn Nhiên.
Nếu không có Văn Nhiên, Mạnh Miên Đông không thể nào đứng trên sân khấu một lần nữa, huống chi là sân khấu <Đêm âm nhạc>.
Hắn nhìn Mạnh Miên Đông trên sân khấu, nghe Mạnh Miên Đông hát, thầm cầu nguyện: Nhất định phải thuận lợi.
Văn Nhiên cách Hàn Thừa không xa cũng lo lắng giống vậy, <Đêm âm nhạc> là ác mộng của Mạnh Miên Đông, toàn bộ tâm tình tiêu cực đều bởi vì <Đêm âm nhạc> này mà ra.
Anh nhớ rõ khi gặp Mạnh Miên Đông trong ánh đèn mờ ảo của quán bar cậu gầy như thế nào, chán chường thế nào, hệt như một cái xác không hồn.
Anh cũng không quên sau đêm đầu tiên, Mạnh Miên Đông cố gắng ra vẻ trai bao mời mọc, liếm môi nói: “Quý khách có muốn làm thêm một lần không? Một triệu một lần.”
Không được thất bại, nhất định không được thất bại.
Anh nhìn Mạnh Miên Đông cố gắng bình tĩnh, hối hận không thôi, lẽ ra anh phải ngăn cản, vì sao không chịu ngăn cản?
Khúc nhạc dạo dừng lại, anh thấy Mạnh Miên Đông cầm micro, anh nghe thấy tiếng hát của Mạnh Miên Đông.
Giọng cậu hơi hơi run rẩy, anh thật muốn xông lên sân khấu, ôm Mạnh Miên Đông vào lòng.
Anh không thể làm như vậy được.
Anh ra lệnh mình phải ngồi tại chỗ, hai chân anh lại chỉ muốn chạy đến bên Miên Đông của anh.
Mạnh Miên Đông đứng trên sân khấu, cả người căng thẳng đến mức đổ mồ hôi lạnh, cậu rất yêu âm nhạc, yêu sân khấu, nhưng 4 phút 57 giây hát bài <Hai> này gần như là địa ngục.
Micro trong tay dường như sắp tuột khỏi tay cậu vậy, cậu liều mạng nắm chặt nó.
Từ câu đầu tiên cậu hát tai trái của cậu đã bắt đầu ù, khiến đầu cậu đau vô cùng.
Thiết bị bảo hộ tai trên đầu cậu như siết chặt hơn, giống như muốn nghiền nát đầu cậu, thậm chí cậu còn nghĩ đến tình cảnh mình máu me đầy đất.
Cậu không hề nôn mửa, cũng không có dấu hiệu muốn nôn, cổ họng của cậu lại như bị axit tạt qua, đau đến khó chịu.
Cậu biết có thể mình sẽ giống như lần trước, ở trên sân khấu này được Hàn Thừa đỡ xuống.
Nếu như vậy, sao cậu lại chọn đến đây, cậu thật có lỗi với bản thân đã nhận lời mời và sự tin tưởng của mình.
Văn Nhiên đang ngồi dưới sân khấu nhìn cậu, cậu không thể để Văn Nhiên lo lắng, cậu muốn hát cho Văn Nhiên nghe.
Đúng vậy, cậu đang hát cho Văn Nhiên nghe, như hai lần biểu diễn trước, cậu nói với mình rằng mình đang hát cho Văn Nhiên nghe, rồi thuận lợi hát xong.
Em nhất định sẽ hát thật tốt, Văn Nhiên, Văn Nhiên…
Cậu thôi miên mình như thế, vất vả hát đến đoạn điệp khúc.
Ba năm trước, lúc hát tới đây, cậu bỗng dưng cảm thấy tai trái không nghe thấy gì hết, ngay sau đó tầm mắt bắt đầu mơ hồ, cả người choáng váng.
Lúc đó cậu dựa vào ý chí mạnh mẽ mới không té ngã khi chưa hát xong.
Bây giờ thính lực tai trái của cậu đã khôi phục hơn nửa, còn có Văn Nhiên ở bên cậu, cậu không nên, cũng không thể bại bởi ý chí ba năm trước của mình.
Cậu ngưng mắt Văn Nhiên, dùng ánh mắt phát họa mặt mày Văn Nhiên, tưởng tượng cảm giác được Văn Nhiên ôm vào lòng.
Trước khi lên sân khấu, Văn Nhiên từng xoa tóc cậu nói cậu có thể làm được, cho nên cậu nhất định có thể làm được.
Văn Nhiên, Văn Nhiên, Văn Nhiên…
Ngoài miệng cậu hát tiếng lòng của mình dành cho Văn Nhiên, trong lòng không ngừng gọi tên Văn Nhiên, cuối cùng cũng hát xong.
Biểu hiện không tính là hoàn mỹ, thậm chí kém lần trước, cậu vẫn thấy mình đã đạt thành tựu đáng tự hào.
Cậu cảm ơn khán giả xong, xuống sân khấu trong tiếng vỗ tay như sấm, vừa đến chỗ không có không ai, cậu ngã khuỵu, may mà Hàn Thừa đúng lúc đỡ lấy.
Văn Nhiên nhìn Mạnh Miên Đông xuống sân khấu, thật lâu chưa hoàn hồn.
Anh nghe được sự đau khổ, giãy dụa và tình yêu đối với anh trong tiếng hát của Mạnh Miên Đông.
Nghe đến cuối cùng, anh chợt cảm thấy Mạnh Miên Đông không phải đang hát mà đang tỏ tình với anh trước mặt mọi người.
Tình yêu này nóng bỏng đến mức thiêu đốt trái tim anh, khiến anh muốn ôm chặt Miên Đông của anh vào lòng không chừa một kẻ hở.
Anh đứng dậy, lách ra khỏi dòng người, đi về phía phòng nghỉ.
Anh không phát hiện mình bị camera lia tới.
Lúc anh tới phòng nghỉ, Mạnh Miên Đông đang tẩy trang, thợ trang điểm vẫn còn ở đó, anh giả làm trợ lý của Mạnh Miên Đông, đứng một bên.
Đến khi thợ trang điểm đi ra, anh mới có thể như nguyện mà ôm chặt Mạnh Miên Đông vào lòng không chừa một kẻ hở.
Mạnh Miên Đông bị Văn Nhiên ôm đến nghẹt thở, nhưng cũng không nói gì.
Một lúc lâu, Văn Nhiên mới thả Mạnh Miên Đông ra, ôn nhu nói: “Chúng ta về nhà đi.”
Vừa về tới nhà, Mạnh Miên Đông liền bị Văn Nhiên hôn lên, đây là một nụ hôn vô cùng mãnh liệt.
Mãnh liệt đến nỗi chạm tới linh hồn cậu, mãnh liệt đến nỗi cậu không có cơ hội đáp lại.
Cậu chỉ có thể bị ôm, bị hôn, rên rỉ, thở hổn hển thôi.
Điện thoại trong túi Văn Nhiên phát sáng, trên thanh thông báo hiển thị một tin tức Weibo: Văn Nhiên và Mạnh Miên Đông là một cặp đồng tính luyến ái!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất