Chương 19: Phiên ngoại về Tần Duệ Lâm 1
Tần Duệ Lâm ngồi ở một góc, trước mặt hắn là một bàn đầy rượu, cả người thần chí hầu như không còn rõ ràng.
Quán bar đã bị giải tỏa, vắng vẻ không có chút khí người, mất đi đèn điện cùng âm nhạc, Tần Duệ Lâm cô đơn lẻ loi nhìn vào sân khấu cách đó không xa, như một đứa trẻ bị người ta vứt bỏ, ánh mắt hắn mãi vẫn không nhúc nhích, phảng phất như nơi đó tồn tại khát vọng thành kính của hắn vậy, hắn vĩnh viễn đều không thể chống cự nổi.
Trái tim bị đau đớn như bị ái nhéo, mỗi một tế nào đều đang kháng nghị nhưng hắn không có chút sức lực nào để đứng dậy, Tần Duệ Lâm ngã vào trên bàn, hắn liều mạng mở hai mắt ra, ép bản thân tiếp tục thưởng thức người trên sân khấu.
Đúng vậy, hắn có thể thấy nơi đó có một người.
Chỉ khi hắn đến quán bar này, uống đến say mềm thì có thể nhìn thấy Hạ Hi, hắn cứ lặp đi lặp lại việc này, dường như chỉ có lúc nhìn thấy Hạ Hi, hắn mới thực sự sống lại.
Hắn chẳng bao giờ đoán trước được Hạ Hi lại ảnh hưởng đến mình nhiều như vậy, nhưng tất cả tâm tình lại đều không khống chế nổi, hắn giống như một kẻ điên sưu tầm tất cả những thứ gì về Hạ Hi, Hạ Hi đi qua chỗ nào, Hạ Hi đã từng mặc quần áo ra sao, vùng đất Hạ Hi đã đi qua, hắn nỗ lực đem bản thân hoàn toàn dung nhập vào thế giới của Hạ Hi, thậm chí sẽ quên đi sự thực rằng Hạ Hi đã chết.
Hạ Hi đã chết, vì sao hắn còn sống.
Kim đồng hồ chỉ hướng chín giờ, Tần Duệ Lâm mãnh liệt ngẩng đầu lên, ánh mắt của hắn rất rõ ràng, vẻ mặt tràn ngập chờ mong, không còn lưu lại chút hơi thở chán chường do vừa say rượu, hắn ngồi rất nghiêm chỉnh, không biết vì cái gì mà trên mặt lộ rõ vẻ tươi cười.
Trên sân khấu vẫn trống rỗng, nhưng Tần Duệ Lâm cười đến dịu dàng.
Hắn thấy tay Hạ Hi cầm microphone, lòng đầy chờ mong ngượng ngùng nhìn hắn phía xa xa, cậu cao giọng nói: “Ngại quá, đã quấy rầy mọi người, hôm nay là sinh nhật người yêu của tôi, tôi muốn hát tặng cho hắn một bài.”
“Không có cảm xúc thăng trầm, bởi vì sau khi ngươi bình tĩnh xuất hiện, chấn động đến trái tim đã bế phong của ta, băng sơn và tuyết cùng hòa tan…”
Giọng hát của cậu trong trẻo, mang theo sự sạch sẽ và sự thuần khiết của thiếu niên, trong quá trình ngân nga, ánh mắt của cậu thủy chung lưu lại trên người Tần Duệ Lâm, có thể thấy cậu rất chân thành, trong con mắt lộ rõ sự ái mộ không che giấu đối với Tần Duệ Lâm, khóe miệng cậu hơi nhếch lên thành một nụ cười, giống như một đứa trẻ lớn xác đang chờ được khen thưởng.
Cậu tiếp tục hát: “Thì ra sinh mệnh còn lại không được bao nhiêu, chỉ ần âm thầm ôm nhau trong nháy mắt, đã khiến cho em yêu anh, chứng minh có kỳ tích..Em bằng lòng buông tha cả thế giới đang mỉm cười, hạnh phúc và trái tim đều chung một chỗ…”
Tần Duệ Lâm nở nụ cười từ đáy lòng, hắn bỗng nhiên đứng dậy, sau đó loạng choạng đi đến chỗ Hạ Hi, hắn giống như theo đuổi mong muốn của bản thân, vội muốn ôm Hạ Hi vào lồng ngực mình, nhưng hắn vẫn không thể như ý nguyện, hắn kinh ngạc đứng ở trước mặt Hạ Hi, nhìn ống nói trong tay Hạ Hi bị ném xuống đất, cả người hắn như bị một năng lượng nào đó kéo lại, Tần Duệ Lâm liều mạng muốn cướp Hạ Hi về, nhưng khi hắn vươn tay lại xuyên qua thân thể Hạ Hi.
Hắn tuyệt vọng nhìn hai tay mình, cuối cùng cũng nghe rõ cuộc đối thoại.
Người đối diện vẻ mặt vô tình lạnh nhạt nói: “Cậu đang làm gì đó? Lấy lòng mọi người?”
“Tôi…”
“Không biết xấu hổ sao, tôi không có thời gian nghe giọng hát dở ẹc của cậu.”
“… Nghe tôi hát xong có được không?”
“Đừng đề cao bản thân.” Người nọ lạnh lùng nói: “Cậu cùng lắm chỉ là trò tiêu khiển được đưa cho tôi dùng, coi mình là thiếu phu nhân nhà Tần thật sao?”
“Tôi… Không có…”
“Tốt nhất là như vậy, sau này đừng làm mấy chuyện thế này nữa, tôi đã nhìn chán rồi, cậu nghe lời một chút, có lẽ tôi có thể giữ cậu ở lại lâu một chút, bằng không cậu liền thu dọn đồ đạc cút khỏi Tần gia cho tôi!”
Tần Duệ Lâm giống như kẻ điên la lớn: “___Không! Không phải như thế! Đừng đi!” Hắn vươn tay vô ích, không cách nào nắm được hình bóng ngày càng mờ nhạt của Hạ Hi: “Hạ Hi, anh xin em, đừng đi! Em trở về đi, anh van em____”
Hắn ngồi bệt xuống sân khấu, như một thằng điên, Hạ Hi cũng không quay về được, hắn mờ mịt nhìn về bốn phía, cuối cùng mặc cho cồn xông lên trí não.
Tạ An dẫn cha Tần lững thững đi đến liền nhìn thấy Tần Duệ Lâm đang uống rượu đến phát điên trên sân khấy, hắn như muốn nắm lấy cái gì đó, hết lần này đến lần khác đều không nắm được trong tay. Từ sau khi Hạ Hi mất, Tần Duệ Lâm thường xuyên xuất hiện tình trạng này, hắn thậm chí sẽ lừa mình dối người rằng Hạ Hi vẫn còn chưa chết, cha Tần vội vàng đưa hắn đến bác sĩ tâm lý, nhưng cũng không thấy chuyển biến tốt hơn.
Tần Duệ Lâm mắc phải một loại bệnh, trừ khi Hạ Hi xuất hiện, nếu không cả đời này hắn đều không khá lên được.
Cha Tần đi đến đạp cho Tần Duệ Lâm mấy cái, giận dữ nói: “Mày điên rồi có đúng không! Một thằng Hạ Hi đã khiến cho mày trở thành như thế này, Tần Duệ Lâm mày khiến tao phải thất vọng! Mày cứ như vậy làm sao tao có thể an tâm giao Bách Dạ Lệ Nhã cho mày? Mày có thể tỉnh táo lại không? Thằng Hạ Hi đã chết! Mày tự tay chôn cất cho nó, có phải mày đã quên? Mày còn muốn sa sút tinh thần đến lúc nào?”
Tần Duệ Lâm nắm chặt lấy tay cha Tần, hắn dùng lực đến mức xương ngón tay trở nên trắng bệch, hắn nôn nóng và cấp bách nói: “Cha, Hạ Hi đâu? Người có gặp Hạ Hi sao? Em ấy bị người mang đi, có phải người không cho con gặp em ấy?”
Hắn nói xong liền muốn tìm rượu, lại bị Tạ An ngăn lại lần nữa.
Một Tạ An từ trước đến nay tôn kính Tần Duệ Lâm lần động động tay đánh hắn, hắn nắm lấy áo Tần Duệ Lâm, tức giận nói: “Tần ca, anh tỉnh táo lại một chút có được hay không? Hạ Hi chết rồi, cho dù anh có khổ sở thế nào cậu ấy cũng không quay về được, anh quên cậu ấy đi có được không? Anh không biết Bách Dạ Lệ Nhã hiện đang rất cần anh sao? Tần Vũ Nhạc và Quý Tử sắp bức chú Tần đến tuyệt lộ, tôi xin anh, quên Hạ Hi đi có được không?”
“Quên… ” Sức lực toàn thân Tần Duệ Lâm như bị hút đi, hắn vô lực nói: “Tôi không quên được em ấy, em ấy ở chỗ này, trừ khi tôi chết, bằng không vĩnh viễn cũng không thể.”
“Anh sớm biết có ngày hôm nay sao lúc trước lại..”
“Đúng vậy, lúc trước nếu tôi… Đây là tôi gieo gió thì gặt bão, tôi có lỗi với Hạ Hi, những điều này đều là tôi nợ em ấy, cuối cùng tôi cũng phải đi trả nợ từng chút một.”
Sau khi Hạ Hi chết, Tần Duệ Lâm dần dần chìm trong rượu cồn, suốt thời gian này hắn sống mơ mơ màng màng, để có thể nhìn thấy được Hạ Hi, hắn còn nghĩ ra biện pháp sưu tầm ảnh của Hạ Hi, sau đó dán từng cái một đầy phòng của mình, hắn có thể đúng nhìn ảnh chụp mấy giờ liền không nhúc nhích, nhìn lâu, hắn thậm chí còn có thể vẽ hình dáng Hạ Hi vào trong không khí.
Một ngày, nửa tháng, ba tháng, nửa năm…
Thời gian trôi qua càng dài, bóng dáng Hạ Hi hiện lên càng rõ ràng, tất cả đều đang thay đổi nhưng Tần Duệ Lâm lại sống cùng bóng ma Hạ Hi, hắn bị nhốt trong ngục, không có cách nào giãy dụa, hắn bắt đầu mất ngủ, mỗi đêm đều cần một lượng lớn thuốc ngủ mới có thể chợp mắt, tinh thần của hắn ngày càng xuống dốc trầm trọng, không còn dáng dấp hăng hái như lúc trước. Ở Bách Dạ Lệ Nhã Tần Vũ Nhã phản kích hắn, mỗi ngày hắn đều như tiêu hao mất nửa cái mạng mình.
Người giúp việc mới tới không hiểu quy củ, chưa được sự đồng ý của Tần Duệ Lâm mà đã đến phòng hắn quét dọn. Lúc cô đẩy cửa vào cơ hồ bị sợ đến mức tông cửa xông ra, trân tường dán đầy ảnh một thiếu niên xa lạ, mà bên cạnh mỗi ảnh chụp đều dán một tờ giấy, cảnh này cực kì quỷ dị, người giúp việc thật lâu sau mới thích ứng nổi, cô ỷ vào lá gan của mình mà quay lại can phòng, lại phát hiện thêm nhiều chuyện không thể hiểu nổi.
Trong phòng có rất nhiều đồ đạc không thuộc về Tần Duệ Lâm, trên giường có đặt hai cái gối đầu, đầu giường có hai cái cốc, đồ dùng rửa mặt cũng có hai bộ, cô hiếu kì mở tủ quần áo, phát hiện ra bên trong có rất nhiều quần áo Tần Duệ Lâm chưa mặc qua, rõ ràng còn nhỏ hơn một chút, nhưng thật ra rất phù hợp với thiếu niên dán trên tưởng. Người giúp việc thầm cảm thán Tần Duệ Lâm đối xử với vợ thật tốt, sau đó chăm chú quét tước rồi đóng cửa đi ra ngoài.
Cô không ngờ được Tần Duệ Lâm lại tức giận đến tím mặt, hắn nổi giận đùng đùng nói: “Ai cho cô bước vào phòng tôi?”
Người giúp việc lại càng hoảng sợ, cúi đầu không dám lên tiếng.
Tần Duệ Lâm lại nói: “Em ấy còn đang ngủ, có phải cô đã quấy rối em ấy?”
“Tôi… Trong phòng không có ai…”
“A Hi ở trong phòng, cô dám nói không có ai!” Vẻ mặt Tần Duệ Lâm càng lúc càng đáng sợ, người giúp việc thậm chí còn cho rằng hắn có thể động thủ bóp chết mình, cô ta sợ hãi liên tiếp lùi về phía sau, Tần Duệ Lâm phẫn nộ chỉ vào cửa: “___Biến, đừng để tôi phải nhìn thấy cô!”
Người giúp việc tông cửa xông ra, giống như phía sau có ác quỷ đòi lấy mạng. Tần Duệ Lâm càng phẫn nộ, rồi đột nhiên lại khẩn trương, hắn bước nhanh lên lầu rất sợ người giúp việc kia quấy nhiễu A Hi, sẽ chọc đối phương không hài lòng, hắn đi rất nhanh đến đẩy cửa, ngay cả lời xin lỗi đến Hạ Hi cũng đã chuẩn bị xong.
Nhưng hắn lại không nhìn thấy Hạ Hi, cái người thường lui tới cửa phòng chờ hắn, lần này lại đột nhiên biến mất, hắn giống như điên tìm kiếm khắp phòng, vừa lớn tiếng kêu tên Hạ Hi, làm sao vậy, hắn vừa rời đi có một chút, thế nào lại không thấy tăm hơi Hạ Hi. Trong lòng Tần Duệ Lâm hoảng loạn không thôi, sợ hãi ường liệt khiến hắn không thể không chế được run rẩy.
—— Người giúp việc, nhất định là người giúp việc!
Tần Duệ Lâm lấy điện thoại gọi cho công ty giúp việc, hắn muốn tìm người giúp việc kia, nhất định là cô ta mang Hạ Hi đi! Hắn không cho phép, hắn tuyệt đối không cho phép kẻ nào cướp Hạ Hi đi.
Công ty giúp việc cam đoan sẽ đối chứng với người giúp việc sau, Tần Duệ Lâm mới hơi yên lòng một chút, hắn ngồi trên sô pha, lại nhịn không được bắt đầu nhớ Hạ Hi. Hạ Hi bình thường sẽ ngoan ngoãn đến ngồi bên cạnh hắn, dùng ánh mắt ôn nhu nhìn hắn, bây giờ chỉ cần ngồi một lúc, hắn sẽ phá lệ không có thói quen đứng lên, hắn lục ra một chồng ảnh chụp của Hạ Hi, sau đó chăm chú nhìn vào từng cái một.
Những ảnh này đều chụp lúc trước, giờ Hạ Hi rất ghét chụp ảnh, Tần Duệ Lâm đương nhiên sẽ không làm khó cậu, hắn đã hài lòng, chỉ cần Hạ Hi một lần nữa trở về bên cạnh hắn, hắn trả giá như thế nào cũng đáng.
Chuông cửa vang lên, Tần Duệ Lâm phi nhanh đến mở cửa, thấy vẻ mặt nơm nớp lo sợ của người giúp việc, bên cạnh cô là Hạ Hi mang theo vẻ mặt dịu dàng ôn nhu, tâm trạng Tần Duệ Lâm liền tốt lên, hắn vươn tay nắm lấy Hạ Hi, giọng trách cứ nói: “Em đi đâu vậy? Có biết anh rất lo lắng hay không?”
Hạ Hi nhìn hắn, vẫn mãi giữ nụ cười dịu dàng như vậy.
Tần Duệ Lâm liền không tức giận nổi, hắn nắm chặt lấy tay Hạ Hi, hướng người giúp việc nói: “Cô đi đi, sau này không được mang A Hi đi!”
Hắn nói xong liền đóng cửa lại.
Mà người giúp việc đứng ở ngoài cửa, trố mắt nhìn Tần Duệ Lâm cùng nói chuyện với không khí.
Quán bar đã bị giải tỏa, vắng vẻ không có chút khí người, mất đi đèn điện cùng âm nhạc, Tần Duệ Lâm cô đơn lẻ loi nhìn vào sân khấu cách đó không xa, như một đứa trẻ bị người ta vứt bỏ, ánh mắt hắn mãi vẫn không nhúc nhích, phảng phất như nơi đó tồn tại khát vọng thành kính của hắn vậy, hắn vĩnh viễn đều không thể chống cự nổi.
Trái tim bị đau đớn như bị ái nhéo, mỗi một tế nào đều đang kháng nghị nhưng hắn không có chút sức lực nào để đứng dậy, Tần Duệ Lâm ngã vào trên bàn, hắn liều mạng mở hai mắt ra, ép bản thân tiếp tục thưởng thức người trên sân khấu.
Đúng vậy, hắn có thể thấy nơi đó có một người.
Chỉ khi hắn đến quán bar này, uống đến say mềm thì có thể nhìn thấy Hạ Hi, hắn cứ lặp đi lặp lại việc này, dường như chỉ có lúc nhìn thấy Hạ Hi, hắn mới thực sự sống lại.
Hắn chẳng bao giờ đoán trước được Hạ Hi lại ảnh hưởng đến mình nhiều như vậy, nhưng tất cả tâm tình lại đều không khống chế nổi, hắn giống như một kẻ điên sưu tầm tất cả những thứ gì về Hạ Hi, Hạ Hi đi qua chỗ nào, Hạ Hi đã từng mặc quần áo ra sao, vùng đất Hạ Hi đã đi qua, hắn nỗ lực đem bản thân hoàn toàn dung nhập vào thế giới của Hạ Hi, thậm chí sẽ quên đi sự thực rằng Hạ Hi đã chết.
Hạ Hi đã chết, vì sao hắn còn sống.
Kim đồng hồ chỉ hướng chín giờ, Tần Duệ Lâm mãnh liệt ngẩng đầu lên, ánh mắt của hắn rất rõ ràng, vẻ mặt tràn ngập chờ mong, không còn lưu lại chút hơi thở chán chường do vừa say rượu, hắn ngồi rất nghiêm chỉnh, không biết vì cái gì mà trên mặt lộ rõ vẻ tươi cười.
Trên sân khấu vẫn trống rỗng, nhưng Tần Duệ Lâm cười đến dịu dàng.
Hắn thấy tay Hạ Hi cầm microphone, lòng đầy chờ mong ngượng ngùng nhìn hắn phía xa xa, cậu cao giọng nói: “Ngại quá, đã quấy rầy mọi người, hôm nay là sinh nhật người yêu của tôi, tôi muốn hát tặng cho hắn một bài.”
“Không có cảm xúc thăng trầm, bởi vì sau khi ngươi bình tĩnh xuất hiện, chấn động đến trái tim đã bế phong của ta, băng sơn và tuyết cùng hòa tan…”
Giọng hát của cậu trong trẻo, mang theo sự sạch sẽ và sự thuần khiết của thiếu niên, trong quá trình ngân nga, ánh mắt của cậu thủy chung lưu lại trên người Tần Duệ Lâm, có thể thấy cậu rất chân thành, trong con mắt lộ rõ sự ái mộ không che giấu đối với Tần Duệ Lâm, khóe miệng cậu hơi nhếch lên thành một nụ cười, giống như một đứa trẻ lớn xác đang chờ được khen thưởng.
Cậu tiếp tục hát: “Thì ra sinh mệnh còn lại không được bao nhiêu, chỉ ần âm thầm ôm nhau trong nháy mắt, đã khiến cho em yêu anh, chứng minh có kỳ tích..Em bằng lòng buông tha cả thế giới đang mỉm cười, hạnh phúc và trái tim đều chung một chỗ…”
Tần Duệ Lâm nở nụ cười từ đáy lòng, hắn bỗng nhiên đứng dậy, sau đó loạng choạng đi đến chỗ Hạ Hi, hắn giống như theo đuổi mong muốn của bản thân, vội muốn ôm Hạ Hi vào lồng ngực mình, nhưng hắn vẫn không thể như ý nguyện, hắn kinh ngạc đứng ở trước mặt Hạ Hi, nhìn ống nói trong tay Hạ Hi bị ném xuống đất, cả người hắn như bị một năng lượng nào đó kéo lại, Tần Duệ Lâm liều mạng muốn cướp Hạ Hi về, nhưng khi hắn vươn tay lại xuyên qua thân thể Hạ Hi.
Hắn tuyệt vọng nhìn hai tay mình, cuối cùng cũng nghe rõ cuộc đối thoại.
Người đối diện vẻ mặt vô tình lạnh nhạt nói: “Cậu đang làm gì đó? Lấy lòng mọi người?”
“Tôi…”
“Không biết xấu hổ sao, tôi không có thời gian nghe giọng hát dở ẹc của cậu.”
“… Nghe tôi hát xong có được không?”
“Đừng đề cao bản thân.” Người nọ lạnh lùng nói: “Cậu cùng lắm chỉ là trò tiêu khiển được đưa cho tôi dùng, coi mình là thiếu phu nhân nhà Tần thật sao?”
“Tôi… Không có…”
“Tốt nhất là như vậy, sau này đừng làm mấy chuyện thế này nữa, tôi đã nhìn chán rồi, cậu nghe lời một chút, có lẽ tôi có thể giữ cậu ở lại lâu một chút, bằng không cậu liền thu dọn đồ đạc cút khỏi Tần gia cho tôi!”
Tần Duệ Lâm giống như kẻ điên la lớn: “___Không! Không phải như thế! Đừng đi!” Hắn vươn tay vô ích, không cách nào nắm được hình bóng ngày càng mờ nhạt của Hạ Hi: “Hạ Hi, anh xin em, đừng đi! Em trở về đi, anh van em____”
Hắn ngồi bệt xuống sân khấu, như một thằng điên, Hạ Hi cũng không quay về được, hắn mờ mịt nhìn về bốn phía, cuối cùng mặc cho cồn xông lên trí não.
Tạ An dẫn cha Tần lững thững đi đến liền nhìn thấy Tần Duệ Lâm đang uống rượu đến phát điên trên sân khấy, hắn như muốn nắm lấy cái gì đó, hết lần này đến lần khác đều không nắm được trong tay. Từ sau khi Hạ Hi mất, Tần Duệ Lâm thường xuyên xuất hiện tình trạng này, hắn thậm chí sẽ lừa mình dối người rằng Hạ Hi vẫn còn chưa chết, cha Tần vội vàng đưa hắn đến bác sĩ tâm lý, nhưng cũng không thấy chuyển biến tốt hơn.
Tần Duệ Lâm mắc phải một loại bệnh, trừ khi Hạ Hi xuất hiện, nếu không cả đời này hắn đều không khá lên được.
Cha Tần đi đến đạp cho Tần Duệ Lâm mấy cái, giận dữ nói: “Mày điên rồi có đúng không! Một thằng Hạ Hi đã khiến cho mày trở thành như thế này, Tần Duệ Lâm mày khiến tao phải thất vọng! Mày cứ như vậy làm sao tao có thể an tâm giao Bách Dạ Lệ Nhã cho mày? Mày có thể tỉnh táo lại không? Thằng Hạ Hi đã chết! Mày tự tay chôn cất cho nó, có phải mày đã quên? Mày còn muốn sa sút tinh thần đến lúc nào?”
Tần Duệ Lâm nắm chặt lấy tay cha Tần, hắn dùng lực đến mức xương ngón tay trở nên trắng bệch, hắn nôn nóng và cấp bách nói: “Cha, Hạ Hi đâu? Người có gặp Hạ Hi sao? Em ấy bị người mang đi, có phải người không cho con gặp em ấy?”
Hắn nói xong liền muốn tìm rượu, lại bị Tạ An ngăn lại lần nữa.
Một Tạ An từ trước đến nay tôn kính Tần Duệ Lâm lần động động tay đánh hắn, hắn nắm lấy áo Tần Duệ Lâm, tức giận nói: “Tần ca, anh tỉnh táo lại một chút có được hay không? Hạ Hi chết rồi, cho dù anh có khổ sở thế nào cậu ấy cũng không quay về được, anh quên cậu ấy đi có được không? Anh không biết Bách Dạ Lệ Nhã hiện đang rất cần anh sao? Tần Vũ Nhạc và Quý Tử sắp bức chú Tần đến tuyệt lộ, tôi xin anh, quên Hạ Hi đi có được không?”
“Quên… ” Sức lực toàn thân Tần Duệ Lâm như bị hút đi, hắn vô lực nói: “Tôi không quên được em ấy, em ấy ở chỗ này, trừ khi tôi chết, bằng không vĩnh viễn cũng không thể.”
“Anh sớm biết có ngày hôm nay sao lúc trước lại..”
“Đúng vậy, lúc trước nếu tôi… Đây là tôi gieo gió thì gặt bão, tôi có lỗi với Hạ Hi, những điều này đều là tôi nợ em ấy, cuối cùng tôi cũng phải đi trả nợ từng chút một.”
Sau khi Hạ Hi chết, Tần Duệ Lâm dần dần chìm trong rượu cồn, suốt thời gian này hắn sống mơ mơ màng màng, để có thể nhìn thấy được Hạ Hi, hắn còn nghĩ ra biện pháp sưu tầm ảnh của Hạ Hi, sau đó dán từng cái một đầy phòng của mình, hắn có thể đúng nhìn ảnh chụp mấy giờ liền không nhúc nhích, nhìn lâu, hắn thậm chí còn có thể vẽ hình dáng Hạ Hi vào trong không khí.
Một ngày, nửa tháng, ba tháng, nửa năm…
Thời gian trôi qua càng dài, bóng dáng Hạ Hi hiện lên càng rõ ràng, tất cả đều đang thay đổi nhưng Tần Duệ Lâm lại sống cùng bóng ma Hạ Hi, hắn bị nhốt trong ngục, không có cách nào giãy dụa, hắn bắt đầu mất ngủ, mỗi đêm đều cần một lượng lớn thuốc ngủ mới có thể chợp mắt, tinh thần của hắn ngày càng xuống dốc trầm trọng, không còn dáng dấp hăng hái như lúc trước. Ở Bách Dạ Lệ Nhã Tần Vũ Nhã phản kích hắn, mỗi ngày hắn đều như tiêu hao mất nửa cái mạng mình.
Người giúp việc mới tới không hiểu quy củ, chưa được sự đồng ý của Tần Duệ Lâm mà đã đến phòng hắn quét dọn. Lúc cô đẩy cửa vào cơ hồ bị sợ đến mức tông cửa xông ra, trân tường dán đầy ảnh một thiếu niên xa lạ, mà bên cạnh mỗi ảnh chụp đều dán một tờ giấy, cảnh này cực kì quỷ dị, người giúp việc thật lâu sau mới thích ứng nổi, cô ỷ vào lá gan của mình mà quay lại can phòng, lại phát hiện thêm nhiều chuyện không thể hiểu nổi.
Trong phòng có rất nhiều đồ đạc không thuộc về Tần Duệ Lâm, trên giường có đặt hai cái gối đầu, đầu giường có hai cái cốc, đồ dùng rửa mặt cũng có hai bộ, cô hiếu kì mở tủ quần áo, phát hiện ra bên trong có rất nhiều quần áo Tần Duệ Lâm chưa mặc qua, rõ ràng còn nhỏ hơn một chút, nhưng thật ra rất phù hợp với thiếu niên dán trên tưởng. Người giúp việc thầm cảm thán Tần Duệ Lâm đối xử với vợ thật tốt, sau đó chăm chú quét tước rồi đóng cửa đi ra ngoài.
Cô không ngờ được Tần Duệ Lâm lại tức giận đến tím mặt, hắn nổi giận đùng đùng nói: “Ai cho cô bước vào phòng tôi?”
Người giúp việc lại càng hoảng sợ, cúi đầu không dám lên tiếng.
Tần Duệ Lâm lại nói: “Em ấy còn đang ngủ, có phải cô đã quấy rối em ấy?”
“Tôi… Trong phòng không có ai…”
“A Hi ở trong phòng, cô dám nói không có ai!” Vẻ mặt Tần Duệ Lâm càng lúc càng đáng sợ, người giúp việc thậm chí còn cho rằng hắn có thể động thủ bóp chết mình, cô ta sợ hãi liên tiếp lùi về phía sau, Tần Duệ Lâm phẫn nộ chỉ vào cửa: “___Biến, đừng để tôi phải nhìn thấy cô!”
Người giúp việc tông cửa xông ra, giống như phía sau có ác quỷ đòi lấy mạng. Tần Duệ Lâm càng phẫn nộ, rồi đột nhiên lại khẩn trương, hắn bước nhanh lên lầu rất sợ người giúp việc kia quấy nhiễu A Hi, sẽ chọc đối phương không hài lòng, hắn đi rất nhanh đến đẩy cửa, ngay cả lời xin lỗi đến Hạ Hi cũng đã chuẩn bị xong.
Nhưng hắn lại không nhìn thấy Hạ Hi, cái người thường lui tới cửa phòng chờ hắn, lần này lại đột nhiên biến mất, hắn giống như điên tìm kiếm khắp phòng, vừa lớn tiếng kêu tên Hạ Hi, làm sao vậy, hắn vừa rời đi có một chút, thế nào lại không thấy tăm hơi Hạ Hi. Trong lòng Tần Duệ Lâm hoảng loạn không thôi, sợ hãi ường liệt khiến hắn không thể không chế được run rẩy.
—— Người giúp việc, nhất định là người giúp việc!
Tần Duệ Lâm lấy điện thoại gọi cho công ty giúp việc, hắn muốn tìm người giúp việc kia, nhất định là cô ta mang Hạ Hi đi! Hắn không cho phép, hắn tuyệt đối không cho phép kẻ nào cướp Hạ Hi đi.
Công ty giúp việc cam đoan sẽ đối chứng với người giúp việc sau, Tần Duệ Lâm mới hơi yên lòng một chút, hắn ngồi trên sô pha, lại nhịn không được bắt đầu nhớ Hạ Hi. Hạ Hi bình thường sẽ ngoan ngoãn đến ngồi bên cạnh hắn, dùng ánh mắt ôn nhu nhìn hắn, bây giờ chỉ cần ngồi một lúc, hắn sẽ phá lệ không có thói quen đứng lên, hắn lục ra một chồng ảnh chụp của Hạ Hi, sau đó chăm chú nhìn vào từng cái một.
Những ảnh này đều chụp lúc trước, giờ Hạ Hi rất ghét chụp ảnh, Tần Duệ Lâm đương nhiên sẽ không làm khó cậu, hắn đã hài lòng, chỉ cần Hạ Hi một lần nữa trở về bên cạnh hắn, hắn trả giá như thế nào cũng đáng.
Chuông cửa vang lên, Tần Duệ Lâm phi nhanh đến mở cửa, thấy vẻ mặt nơm nớp lo sợ của người giúp việc, bên cạnh cô là Hạ Hi mang theo vẻ mặt dịu dàng ôn nhu, tâm trạng Tần Duệ Lâm liền tốt lên, hắn vươn tay nắm lấy Hạ Hi, giọng trách cứ nói: “Em đi đâu vậy? Có biết anh rất lo lắng hay không?”
Hạ Hi nhìn hắn, vẫn mãi giữ nụ cười dịu dàng như vậy.
Tần Duệ Lâm liền không tức giận nổi, hắn nắm chặt lấy tay Hạ Hi, hướng người giúp việc nói: “Cô đi đi, sau này không được mang A Hi đi!”
Hắn nói xong liền đóng cửa lại.
Mà người giúp việc đứng ở ngoài cửa, trố mắt nhìn Tần Duệ Lâm cùng nói chuyện với không khí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất