Tra Công Muốn Tái Hôn Với Tôi

Chương 48

Trước Sau
Tần Duệ Lâm đưa Tần Thần đến trường học thuận tiện truy tìm mật khẩu vào nhà, vốn hắn cũng biết mật khẩu nhưng Hạ Hi rất hay thay đổi, không biết có phải muốn đề phòng hắn hay không, hơn nữa không muốn hắn vào phòng cho nên cậu cũng không cho Tần Thần biết mật khẩu, có điều nếu hắn muốn biết thì cũng có nhiều cách để tìm lắm.

Tám rưỡi, Tần Duệ Lâm đến nhà trọ lại phát hiện ra Hạ Hi còn đang ngủ, hắn phân vẫn giữa chuyện gọi cậu dậy và không, sau cùng lại quyết định chờ thêm nửa giờ nữa. Bữa sáng là do chuyên gia dinh dưỡng cẩn thận phối hợp nhằm hết sức bù đắp thiếu hụt dinh dưỡng cho Hạ Hi, trước đây Tần Duệ Lâm đều phái người mang đến nhưng hôm nay lại tự mình mang tới, hắn vốn dĩ khuyết thiếu năng lực nấu ăn nghiêm trọng cho nên tuy có lòng cũng không đủ lực để làm một bữa ra trò.

Hắn ngồi chờ trên sô pha một hồi, sau đó chăm chú đánh giá căn phòng. Hạ Hi là một người yêu thích sự sạch sẽ, cho nên nhà cửa vốn rất sạch sẽ thơm tho, trong phòng đọc trưng bày rất nhiều giải thưởng cậu đạt được, huy chương cùng cúp chiếm đến ba tầng giá sách, trong đó hấp dẫn sự chú ý nhất không thể nghi ngờ là cúp cho vai nam chính xuất sắc nhất. Tần Duệ Lâm nhìn chằm chằm chiếc cúp đó hồi lâu, đó là một trong những thời khác huy hoàng nhất cuộc đời Hạ Hi nhưng hình như hắn đã bỏ lỡ mất rồi.

Tần Duệ Lâm cố gắng hình dung lại hình ảnh đó trong tâm trí.

Hạ Hi mặc bộ âu phục màu trắng tinh xảo, dưới ánh mắt của hàng ngàn khán giả, hai tay vững vàng nhận cúp từ ban tổ chức, lúc đó cậu không những tự hào mà còn kiêu hãnh, giống như ông hoàng nở nụ cười trước mặt mọi người, thời khắc mọi ánh đèn đều tập trung lên người cậu cho thấy cậu là một trong những nhân vật trung tâm của bữa tiệc, không ai có thể che lấp ánh hào quang đó.

Khi đó mị lực của Hạ Hi ngập tràn, người người đều yêu mến cậu, nhưng chỉ trừ duy nhất …hắn.

Vô số lần Tần Duệ Lâm tỉnh giấc, hắn hối hận chính mình đã bỏ qua nhiều năm tháng tuyệt đẹp. Từ đầu hắn đã có định kiến sai lầm về Hạ Hi, điều này cũng không thể trách hắn bởi vì Tần gia vốn danh giá, quyền lực vô số người đều muốn chen chân để có tí quan hệ, huống chi Tần gia còn đưa cho Hạ Hi một số tiền lớn. Trước đây Tần Duệ Lâm chỉ nghĩ Hạ Hi là vì tiền, sau đó mới biết được số tiền kia căn bản không nằm trong tay cậu, Hạ Vi Lệ một đồng cũng cầm đi hết.

Người này là cha nuôi trên danh nghĩa của Hạ Hi, còn đem cậu như hàng hóa bán cho Tần gia.

Ngoài cúp ra trong phòng đọc sách còn có mấy khung ảnh thủy tinh, còn có ảnh chụp Hạ Hi còn lại là ảnh của cậu và Tần Thần, mà tấm ảnh gần đây nhất là ảnh Hạ Hi ôm Tần Thần, nhóc cũng ôm lấy cổ cậu, cười đến sáng lạng.

Tần Duệ Lâm ghen tỵ, hắn cũng hy vọng mình có một vị trí trong tấm ảnh chụp chung kia. Hắn vuốt ve khung ảnh, sau đó ma xui quỷ khiến rút tấm ảnh ra, ngay cùng lúc ấy có hai tấm ảnh nhỏ rớt ra khỏi khung ảnh, hắn khom lưng nhặt lên, phát hiện đây là một tấm là ảnh hắn.

Tần Duệ Lâm thực sự mừng rỡ vô cùng, vì sao lại có ảnh hắn ở trong này vậy? Hắn lật qua lật lại kiểm tra, đột nhiên phát hiện trong góc nhỏ phía sau có viết vài chữ nhỏ, hàng chữ xiên xiên vẹo vẹo, vừa nhìn đã biết là chữ viết của Tần Thần rồi.

Nhóc viết: cha của tôi.

Tần Duệ Lâm như bị tạt một gáo nước lạnh, hắn mở tấm ảnh chụp chung kia, không ngạc nhiên khi thấy được mấy chữ: Tôi và daddy.

Hắn lúc này dở khóc dở cười, tất nhiên là do Tần Thần giấu diếm Hạ Hi nếu Hạ Hi biết được thì sẽ chẳng bao giờ cho nhóc làm như vậy, có điều Tần Thần vẫn còn nhỏ mà. Tần Duệ Lâm nhìn ảnh chụp chung có cảm giác vừa mắt hơn nhiều, ít nhất hắn biết nơi này vẫn có vị trí của hắn, mà điều hắn mong muốn nhất chính là quang minh chính đại đứng trong tấm ảnh.

Đến lúc đó, nhất định hắn sẽ viết phía sau tấm ảnh là: Tôi cùng vợ và con trai, hơn nữa, lúc đó chắc là hắn lại có thêm một đứa con trai nữa rồi nhỉ.

Tần Duệ Lâm tưởng tượng đến ngẩn người, trong đầu hắn bây giờ chỉ có hình ảnh vợ và con hắn,  bất thình lình Hạ Hi xuất hiện cạnh cửa, cậu còn mặc đồ ngủ nhưng lần này đã cái kín lại, ánh mắt sâu thẳm khiến lòng Tần Duệ Lâm không khỏi có chút rụt rè.

Đời này hắn chưa từng sợ ai, không ngờ lại có ngày nhìn thấy Hạ Hi nghiêm túc thì chuyện mất mặt nào cũng có thể làm được.

Hạ Hi lạnh lùng nói: “Anh đang làm cái gì vậy?”

“Nhìn thoáng qua một chút thôi.” tần duệ làm bộ muốn đi ra ngoài, thuận tiện đên khung ảnh thả lại chỗ cũ: “Em ngủ dậy rồi à? Anh đi hâm lại bữa sáng.”

“…”

Bữa sáng hôm nay ngoài món chính ra còn có thêm một chén canh xương hầm, Hạ Hi ăn đến sạch sẽ nhưng chỉ duy nhất chén canh kia lại không đụng đến. Tần Duệ Lâm nhiều lần cố ý đặt lên trước mặt cậu nhưng đều bị Hạ Hi đối xử như thù địch mà không thèm nhìn đến.

Hắn phải nhắc nhở: “Chén canh này là cố ý hầm cho em, hầm một đêm mà vẫn có thể giữ nguyên được mùi hương, vị cũng rất ngon, em nếm thử một chút đi?”



“Anh có thể đổi loại đi được không? Mấy loại này tôi ăn nhiều đến buồn nôn luôn rồi.”

“Có rất nhiều loại, anh hứa trong vòng hai tuần sẽ không lặp lại món nào.”

“Có gì khác nhau sao? Ngoài súp vẫn chính là súp….” Hạ Hi xoa xoa mặt, thần trí tỉnh táo hơn nhiều, cậu nghiêm túc nói: “Thực ra anh không cần cố ý mang đến nhiều như vậy đâu, những món này tôi cũng có thể làm được, hơn nữa tôi chắc chắn sẽ không bạc đãi bản thân đâu.”

“Anh cam tâm tình nguyện, nếu như em không thích thì có thể đổ đi nhưng lần sau anh vẫn đưa đến thôi.”

Hạ Hi nhìn hắn một cái, cậu hiểu được Tần Duệ Lâm đã nói là làm, cậu cũng khuyên bảo hắn không ít lần nhưng vẫn chưa lần nào có hiệu quả. Cậu nhíu mày nhìn thoáng qua chén canh xương kia, tuy rằng món này uống nhiều sẽ cảm thấy ngán nhưng cũng không phủ nhận là nó tốt cho thân thể cậu, bổ sung đủ dinh dưỡng cần thiết trong quá trình mang thai.

Cuối cùng Hạ Hi vẫn uống chén canh kia, Tần Duệ Lâm cảm thấy vô cùng thỏa mãn đem bát đũa đi chùi rửa. Hắn không có thiên phú trong lĩnh vực nấu nướng nhưng rửa chén thì miễn cưỡng có thể đảm nhiệm được, kỹ năng này được rèn đúc do phần lớn ở đây.

Tần Duệ Lâm đi từ phòng bếp ra đã nhìn thấy Hạ Hi đang nằm trên ghế sô pha, gối ôm, chăn bông, nước uống …đều được chuẩn bị từ trước, cậu cằm chiếc điều khiển từ xa, một lần lại một lần đổi kênh, tựa như không có gì hay ho để xem. Cậu có vẻ mệt mỏi, dáng vẻ buồn ngủ do bản thân cậu tạo nên trong thời gian qua, dáng vẻ đó tạo ra bầu không khí mệt mỏi mơ màng, cứ một chặp lại ngáp một cái.

Tần Duệ Lâm cởi tạp dề ra cất đi, sau đó thử kéo Hạ Hi dậy khỏi ghế sa lông, tuy nhiên cậu lại cuộn tròn người lại tìm tư thế ấm áp dễ chịu nhất, tất nhiên là vẫn không chịu nhúc nhích.

“Vừa ăn xong phải kết hợp vận động một chút, em cứ như thế này rất dễ béo phì, sau này khó lòng giảm béo được.”

Hạ Hi không thèm chú ý mà hỏi lại: “Tôi rất khó để béo lên, anh có biết có một loại người dù ăn nhiều thế nào cũng không béo nổi không?”

“…”

“Hơn nữa tôi bây giờ, cái gì mà cơ bụng đều đi đời nhà ma rồi, dù sao chờ sau khi sinh xong rồi luyện tập lại thôi, đơn giản sau này làm một lần luôn cho rồi.”

“Em nghĩ đi sẽ mất nhiều thời gian đó.”

“Ừ, nhưng bây giờ tôi chẳng muốn động đậy, anh ngại buồn chán thì có thể tự đi.”

“Anh không chán mà.” Tần Duệ Lâm kiên định nói: “Nhưng mà em vẫn phải vận động một chút, bây giờ đã là 9h 30 rồi, chúng ta có thể ra ngoài tản bộ một chút, thuận tiện hít thở không khí trong lành.”

Hạ Hi xua tay: “Tôi không đi.”

Thái độ của cậu rất kiên quyết, Tần Duệ Lâm không thể bỏ qua được: “Đây là việc có ích cho thân thể em, cứ ở nhà mãi làm sao hít thở được không khí trong lành.”

“…”

Tần Duệ Lâm nhìn chằm chằm một hồi lâu, sau đó ra giọng uy hiếp: “Một là em tự mình đứng lên, hai là anh ôm em xuống nhà?

Hạ Hi căm tức nhìn Tần Duệ Lâm.

“Anh nói được làm được, em muốn mặc như vậy đi tản bộ sao?”

“Anh có thấy phiền không hả!”

Tần Duệ Lâm cúi đầu nhìn Hạ Hi, không động đậy nói: “Chỉ em nghĩ phiền thôi, hay là chúng ta ra ngoài tản bộ, sau đó sẽ sắp xếp kế hoạch cho từng buổi sáng, nếu như em thực sự không muốn đi thì có thể chọn cách anh ôm em đi…”



Hạ Hi dùng sức nem gối ôm qua người Tần Duệ Lâm.

Cậu tức giận nói: “Tôi đi thay quần áo!”

Tần Duệ Lâm thả lỏng một hơi, hắn nhìn thoáng qua cái salon bừa bãi, sau đó bắt tay vào gấp chăn, đem gối ôm sắp đặt lại. Lúc Hạ Hi mặc đồ ngủ có thể thấy rõ ràng đường cong của bụng, nhưng ra ngoài mặc thêm áo khoác lại không thấy rõ được nữa, tuy rằng dáng người và cái bụng có chút không phù hợp nhưng cũng không làm cho ai nghĩ Hạ Hi đang mang thai cả.

Nhưng Hạ Hi hiển nhiên cảm thấy không sung sướng gì, bụng cậu không nhỏ khiến cho trọng tâm cơ thể bị dời đi cho nên khi hoạt động cảm thấy rất mệt mỏi, tuy nhiên cậu lại không muốn Tần Duệ Lâm nhìn ra nên mỗi bước đi đều cố gắng vững vàng. Tần Duệ Lâm theo sát bên cạnh Hạ Hi, hắn lom khom bao quanh cậu phòng ngừa có chuyện bất ngờ xảy ra.

Hạ Hi không tình nguyện ngồi ở ghế sau, cậu đã mấy chục ngày không xuống nhà rồi, lúc này có chút không thích nghi được, chủ yếu là mang thêm cái bụng to này tất nhiên sẽ lo sợ có người nhìn ra điểm khác lạ, mặc dù chính cậu tự đánh giá khả năng này không lớn nhưng vẫn cảm thấy không cách nào yên lòng nổi.

Ô tô chạy về hướng vùng ngoại ô, Tần Duệ Lâm ngoài lái xe thì vẫn tập trung lực chú ý lên người Hạ Hi.

Hạ  hi mang thai đã 20 tuần cho nên tần suất máy thai là rất nhiều, hầu như mỗi ngày cậu đều cảm nhận được nhiệt tình của bé con, bé nhất định là một đứa trẻ hiếu động. Không lâu sau khi lên xe, Hạ Hi lại lần nữa cảm nhận được máy thai, cậu đang muốn dịch chuyển thân thể ra phía trước một chút nhưng máy thai bất ngờ khiến cậu ngừng động tác lại, vẻ mặt cũng trở nên mất tự nhiên.

Máy thai là hiện tượng rất bình thường của thai nhi, Hạ Hi không thể không trải qua được, tuy nhiên đều làm như vẻ không có gì. Nhưng lần máy thai đặc biệt rõ ràng, Hạ Hi có cảm giác như có thứ gì đó đánh mạnh vào bụng, cậu chắc chắn nếu lúc này không mặc quần áo thì trên bụng sẽ hiện lên cả khối nhỏ.

Tần Duệ Lâm hết lần này đến lần khác chú ý đến cảnh tượng này, hắn quay đầu lại, vô cùng khẩn trương hỏi: “Làm sao vậy?”

Hạ Hi tất nhiên nói không nên lời, chỉ xấu hổ im lặng một hồi lâu, sau đó thấp giọng nói: “…Không có gì đâu.”

“Vẻ mặt này của em là sao, bác sĩ đã nói trong khoảng thời gian này thân thể em sẽ thường xuyên cảm thấy không khỏe, có phải cảm thấy khó chịu chỗ nào không?”

“Không có, anh lái xe đi, đừng nói nhiều nữa.”

Cậu càng không nhận thì Tần Duệ Lâm càng cảm thấy bất an: “Chúng ta đến bệnh viện đi.”

Hạ Hi thực sự cảm thấy phiền chết đi được, cậu hơi mím môi không nhịn được nói: “Không cần đi, là nó động thôi.”

“Máy thai sao?”

“…”

Tần Duệ Lâm cảm thấy vô cùng hưng phấn: “Máy thai nhiều lần sao? Anh cũng muốn cảm nhận một chút, ngày mai chúng ta đến bệnh viện kiểm tra, thuận tiện xem dáng hình bảo bối  luôn.”

“Có gì đẹp chứ.”

“Em không muốn nhìn thử sao?”

“…”

“Không được nói dối, thực sự không muốn nhìn xem vẻ ngoài bảo bối một tí sao?”

“… Câm miệng, lái xe.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau