Tra Công Muốn Tái Hôn Với Tôi

Chương 53

Trước Sau
(1)

Vừa xuống máy bay Tần Thần đã hứng thú bừng bừng gọi điện liên lạc với quản gia, vẻ mặt Hạ Hi lộ chút chần chừ nhưng cũng không ngăn cản hành vi của nhóc. Theo như kế hoạch, Hạ Hi dự định ở một khách sạn gần đó, có điều Tần Thần lâu lắm rồi không quay lại Tần gia, ngoài ra cậu cũng có chút nhớ quản gia nên chuyện này cứ đơn giản theo suy nghĩ của nhóc.

Hạ Hi đeo kính đen, một tay kéo va ly hành lí, một tay nắm chặt Tần Thần. Tần Thần ôm di động báo địa điểm mình đang ở.

Hai người nhanh chóng gặp được quản gia, Tần Thần cơ hồ là được quản gia nuôi từ nhỏ đến lớn vừa thấy đối phương đã vui vẻ chạy đến. Carlo thân thiết ôm hôn Tần Thần, rồi nhanh chóng nhìn về phía Hạ Hi.

“Xin chào, ngài Hạ.”

Hạ Hi lễ phép cười nói: “Xin chào, thời gian này làm phiền rồi.”

Carlo nhận hành lý trong tay Hạ Hi, ông là một quản gia khôn khéo, rất biết xem xét thời thế: “Được phục vụ ngài và tiểu thiếu gia là vinh hạnh của tôi.”

Tần thân nắm chặt tay Hạ Hi: “Daddy, Carlo là bạn tốt của con.”

Carlo ấn vào trán Tần Thần: “Carlo làm Chocolate Morse cho cậu được không?”

“Được!” Tần Thần lập tức nổi lên cơn thèm hắn, nhóc nói xong lại quay đầu nhìn về Hạ Hi: “Daddy, con có thể ăn không?”

“Có thể, nhưng không được ăn quá nhiều, bây giờ con mới thay răng, những món ăn vặt ngọt có thể khiến răng con bị tổn thương.”

“Vâng!Con chỉ ăn một miếng nhỏ thôi!”

Carlo kinh ngạc nhìn thoáng qua Hạ Hi, không ngờ được Tần Thần sẽ nghe lời cậu như vậy. Ông và Tần Thần ở chung một thời gian dài, có thể hiểu rõ nhất tính xấu của nhóc, sao có thể bị Hạ Hi thuần phục dễ dàng như vậy, xem ra Tần gia ở nước z cũng không thoát khỏi kết cục bị thuần phục.

Nghĩ tới đây, thái độ của ông với Hạ Hi có thêm vài phần kính trọng.

Tần gia ở một khu dân cư xa hoa rộng lớn, tọa lạc trên đoạn đường hoàng kim, ở đây phong cảnh tươi đẹp, hơi thở giàu có, bảo vệ biệt thự tỉ lệ thuận với thế lực, nếu không có sự cho phép thì không ai được phép tự tiện xâm nhập vào, đương nhiên không có bất kì hạn chế nào với Tần Thần.

Tần Thần trở lại chốn cũ, thật giống như chim nhỏ được thả tự do, Carlo vừa trò chuyện cùng Hạ Hi, vừa ngâm trà vào nước. Hạ Hi nhấp một ngụm, rồi không uống nữa, Carlo thấy vậy liền gọi người mang bánh kem đến, ông không biết khẩu vị của Hạ Hi nhưng mà bánh kem chắc không ai chán ghét đâu nhỉ.

Carlo đem Hạ Hi đến phòng dành cho khách, sau đó vì có chuyện mà rời đi, trước khi đi còn dặn đi đặn lại Hạ Hi không được đến căn phòng trên tầng năm. Hạ Hi tất nhiên đồng ý, tầng năm là nơi ở của Tần Duệ Lâm mà hắn từ trước đến nay đều không thích có người quấy rối.

Một hồi sau Tần Thần chạy đi tìm Hạ Hi, phía sau nhóc còn có một con Husky, màu lông đen trắng đen xen hài hòa, ngoại hình vừa đẹp vừa oai hùng, Husky thấy Tần Thần dừng lại liền đi vòng quanh nhóc, cùng lúc dùng sức liếm nhóc. Tần Thần quát một tiếng lớn, Husky mới khiêm tốn lại một chút, sau đó chú ý đến Hạ Hi.

“Daddy, đây là Tiểu Sài, năm nay sáu tuổi.” Tần Thần giới thiệu xong lại vỗ đầu Husky nói: “Tiểu Sài, đây là daddy tao, tao muốn mày yêu thương ông ấy như tao, hiểu không?”

Husky ngửa đầu, dùng đầu lưỡi liếm liếm lòng bàn tay Tần Thần.

Hạ Hi nói: “Con thích nó đến vậy sao?”

“Vâng, Tiểu Sài sẽ cùng con chơi đùa, nó là bạn của con.”

Hạ Hi đến gần con Husky, hai bên nhìn nhau vài giây sau đó cậu dùng tay sờ nhẹ lông nó. Husky nghi ngờ nhìn chằm chằm Hạ Hi, sau đó ghé sát vào ngửi mùi, thậm chí còn nhiệt tình liếm mặt Hạ Hi.

Tần Thần ca ngợi nói: “Daddy Nó rất thích người đó!”

Hạ Hi gật đầu, Tần Thần không biết rằng con chó này là quà cậu tặng nhóc, khi đó Tần Thần và Husky còn quá nhỏ, có điều đã qua nhiều năm vậy rồi, không biết Husky có còn nhận ra cậu nữa không.

“Daddy mệt sao?”

“Ba muốn ngủ một chút, con có thể tự mình chơi chứ?”

“Vâng ạ, có phải daddy bị bệnh không?”

“Không phải đâu, đừng lo lắng.” Hạ Hi nghiêm túc dặn dò: “Con không được đi chơi một mình đâu đấy, có chuyện gì phải nói với chú Carlo biết không?”

“Vâng, đến giờ ăn tối con sẽ gọi ba, Carlo nói sẽ chuẩn bị cơm Trung cho bữa tối.”

Hạ Hi xoa đầu Tần Thần, dịu dàng nói: “Thật ngoan.”

Tần Thần ra khỏi phòng trước, theo sát phía sau là Husky, khi đi ra đến cửa phòng nó quay đầu lại nhìn vào mắt Hạ Hi, cuối cùng vẫn bị Tần Thần kéo đuôi lôi đi.

Hạ Hi cũng không nói dối, bây giờ quả thực cậu hơi mệt, chỉ rửa mặt đơn giản rồi cởi áo khoác ra nằm lên giường, hôm nay cậu mặc một chiếc áo khoác rộng thùng thình nhưng vẫn có thể nhìn thấy cái bụng cong. Thậm chí Hạ Hi có thể nhận thấy Carlo đã chú ý đến điểm này, nhưng không hiểu tại sao ông ta lại chọn cách im lặng không nói gì, đã như vậy tất nhiên Hạ Hi cũng không chủ động đề cập đến.

Eo đau nhức, Hạ Hi vừa mát xa vừa nghĩ đến cuộc trò chuyện với Tần Duệ Lâm.

Cậu cần thời gian để điều chỉnh lại tình cảm với Tần Duệ Lâm, cậu không biết loại tình cảm này có thể ngưng tụ thành tình yêu không, nhưng cho dù thế nào Hạ Hi đều cần có thời gian. Cậu đã từng thề sẽ không yêu lại Tần Duệ Lâm, còn nói muốn làm bạn bè với hắn, bây giờ nếu cậu muốn tự mình phá tan lời thề bản thân thì cần thêm chút thời gian, trong khoảng thời gian này cậu cần bình tĩnh hết mức, sự xuất hiện của Tần Duệ Lâm sẽ khiến cậu không suy nghĩ được, cho nên đó là nguyên nhân Hạ Hi yêu cầu Tần Duệ Lâm không được xuất hiện trước mặt mình.

Có điều Hạ Hi cũng không thể chắc chắn Tần Duệ Lâm không xuất hiện, cú điện thoại cuối cùng là do Tần Duệ Lâm chủ động tắt máy, cậu không rõ liệu  đối phương có thể thấu hiểu hay là ám hiệu của mình đủ rồi.

Ít nhất bây giờ mọi chuyện cũng không phát triển theo chiều hướng xấu.

Cậu không có cách nào không động lòng, cho dù bản thân đã từng nói qua vô số lời từ chối. Tần Duệ Lâm vẫn kiên trì theo lời thề của bản thân, ban đầu Hạ Hi cho rằng hắn chỉ đang chơi trò chơi nhưng rồi thời gian trôi qua cậu bắt đầu tin tưởng quyết tâm của Tần Duệ Lâm, hắn thực sự đã hối hận, cũng thực sự muốn bắt đầu lại một lần nữa. Song điều này với Hạ Hi mà nói cũng không dễ dàng, cậu cần chuẩn bị tâm lí thật tốt.



Nếu lựa chọn bắt đầu với hắn, cậu sẽ phải vứt bỏ khúc mắc trước kia, thử tìm lại một Hạ Hi của ngày xưa.

Nhưng mấu chốt là rốt cuộc cậu có còn yêu Tần Duệ Lâm không?

Hạ Hi dùng tay che mắt lại, một tay kia nhẹ nhàng vuốt ve bụng, cảm nhận được dấu hiệu động đậy của đứa trẻ, cậu hiểu Tần Duệ Lâm sẽ vĩnh viễn không buông tha mình, hắn đã dùng đủ hành động để chứng minh điều này, Hạ Hi còn hiểu hơn nếu đối phương cứ dây dưa không ngừng với mình thì sẽ có một ngày nới lỏng.

Chuyện này chỉ là sớm hay muộn thôi.

Mấy ngày tiếp theo Tần Thần triệt để điên cuồng vui chơi, Hạ Hi liên lạc với bạn, sau đó Tần gia phái người đi theo nhằm bảo đảm an toàn tuyệt đối. Hạ Hi chỉ im lặng nghỉ ngơi dưỡng thai, mỗi ngày cậu lại sắp xếp kế hoạch cho mình, bao gồm chuyện nghỉ ngơi, ăn uống. Mấy ngày này rất thoải mái, mỗi ngày Carlo đều mang báo chí đến cho Hạ Hi, cậu có thể vừa uống sữa vừa đọc báo, nếu như mệt thì có thể ngủ một hồi, sau đó đúng giờ ra ngoài tản bộ.

Hạ Hi không biết Carlo đã nhận được thông tin gì nhưng thái độ của hắn có sự thay đổi lớn, vừa mới đầu thì lễ phép còn bây giờ là cung kính, hầu như đạt đến mức cung kính, hơn nữa trên phương diện ẩm thực cũng nghiêng theo sở thích Hạ Hi, mỗi lần nấu cơm sẽ hỏi cậu thích ăn gì, chưa từng một lần sơ sẩy.

Thời gian nhàn nhã cứ thế trôi qua, không ngờ được lại gặp Lâm Vi Tình ở chốn này.

Hôm đó Hạ Hi rảnh rỗi không có gì làm liền đi dạo đến cổng biệt thự, vừa vặn thấy Tần Thần ở cách đó không xa. Tần Thần vừa nhìn thấy cậu đã nhiệt tình vẫy tay, bên trái Hạ Hi còn có Tiểu Sài nhiệt tình vô cùng. Tần Thần vừa xuống xe đã vui vẻ chạy vào lòng Hạ Hi, Tiểu Sài càng vui vẻ chạy về phía nhóc cuối cùng kết quả là Tiểu Sài thắng. Nó chạy vòng quanh Tần Thần, ngoắt ngoắt đuôi rồi liếm tay nhóc, Tần Thần bị khựng lại nửa đường tức giận dùng sức đẩy Tiểu Sài ra, có điều con Husky này nhiệt tình quá độ, căn bản không có cách nào chú ý đến tâm tình chủ nhân.

Mà đúng lúc này Hạ Hi thấy Lâm Vi Tình chui từ trong xe ra, hiển nhân cô cũng cực kì kinh ngạc: “Hạ Hi? Sao anh ở lại ở chỗ này?” cô nói xong lại nhìn về phía Tần Thần, vẻ mặt không giải thích nói: “Nhóc gọi anh là daddy? Anh và Tần gia có quan hệ như thế nào?”

Hạ Hi nghĩ câu hỏi tiếp theo của cô chắc là về vóc dạng cậu rồi, cậu ngắt lời nói: “Chờ một chút, cô đừng hỏi nhiều như vậy, chuyện này rất dài dòng, à tại sao cô lại ở chỗ này? Còn đem Thần Thần về?”

“Lẽ nào anh chính là đại minh tinh Trần Mạc nói đến?”

“Cô quen Trần Mạc?”

Lâm Vi Tình cười nhẹ một cái, bừng tỉnh nói: “Cậu giao Tần Thần cho chị của Trần Mạc đúng không, hôm nay bọn họ có việc bận nên đem hai đứa trẻ cột ở cửa nhà tôi, ngày nay bọn chúng khiến tôi phát điên lên.”

Trần Mặc cũng ló cổ từ trong xe ra: “Hạ ca, xin chào!”

Hạ Hi không khỏi cười nói: “Thật là khéo nhỉ, mấy người vào nhà ngồi một chút đã?”

Lâm Vi Tình suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Hôm nay không được rồi, bọn tôi còn có chút việc, ngày mai tôi sẽ tìm anh, chúng ta cùng nhau trò chuyện.”

“Được thôi, lúc nào cũng hoan nghênh hai người.”

Bất ngờ gặp Lâm Vi Tình nhưng Hạ Hi không cảm thấy lúng túng, Lâm Vi Tình là một người có khả năng hiểu chuyện hơn nữa năng lưc tiếp thu vô cùng mạnh mẽ, cô tuyệt đối không nói về vấn đề khó xử của Hạ Hi mà ngược lại còn có thể giải thích cho Hạ Hi một số vấn đề cậu không thông.

Hạ Hi vừa bước chân vào giới giải trí đã quen biết Lâm Vi Tình, khi đó đã bước chân vào con đường này rồi. Lúc đầu cậu còn bị người khác lạnh nhạt, chính Lâm Vi Tình cố gắng hết sức giúp đỡ, thậm chí còn chủ động hướng dẫn Hạ Hi hoạt động cho nên cậu rất biết ơn Lâm Vi Tình, nếu không có đối phương, tự cậu phải đi không biết bao nhiêu lối rẽ nữa. Nhưng mà Lâm Vi Tình làm những chuyện đó không phải không có mục đích, sau này cô mới nói cho Hạ Hi biết cô coi trọng Hạ Hi, rất thích tính cách chân thật sạch sẽ.

Nhưng thảm hại là Lâm Vi Tình vừa bày tỏ đã bị Hạ Hi từ chối, thậm chí còn từ chối không chút do dự nào, lúc đó cô không cam lòng, còn hỏi Hạ Hi chán ghét mình ở điểm nào, Hạ Hi không khom người cũng chẳng lừa gạt, gọn gàng dứt khoát nói: tôi đã có người trong lòng.

Chuyện kia khiến Lâm Vi Tình cảm thấy cực kì thất bại, nhưng vẫn muốn trở lại bình thường, song cô phát hiện Hạ Hi không thể làm như vậy, cho nên chỉ còn cách chậm rãi buông tay.

Nhưng trải qua chuyện này hai người lại quay lại làm bạn bè, không vì danh lợi, không vì so đo, đúng lúc đối phương cần giúp đỡ thì cuối cùng cũng không thể làm ngơ được.

( 2)

Hai người nhanh chóng có cơ hội tâm sự với nhau thật lâu, dưới đại sảnh Tần gia, Lâm Vi Tình khó nén sốt ruột, sự tò mò của cô đã lớn đến mức không cách nào nhịn nổi, nếu không phải hôm qua có mặt Trần Mạc thì làm sao cô lại bỏ qua được, dù sao cảm giác có bí mật trong lòng thật sự là cực kì khó chịu.

“Nói mau, sao cậu lại đến Mỹ? Lại còn ở Tần gia?” Lâm Vi Tình điều chỉnh tư thế ngồi, nghiêm túc nói: “Đừng lừa tôi, Tần gia là nơi không phải ai cũng tùy tiện vào được.”

Hạ Hi tập trung sắp xếp lại ngôn ngữ, trên người cậu mặc một bộ quần áo tùy tiện, trên chân vẫn còn mang dép lê, vừa nhìn đã biết không có khả năng đến đây làm khách được, huống hồ cách xưng hô của Tần Thần cũng làm bại lộ thân phận cậu. Cậu suy nghĩ một hồi, phát hiện ra mình và Tần Duệ Lâm có quan hệ hết sức phức tạp, một lát mới nói: “Thực ra tôi và Tần gia không có quan hệ gì.”

Hiển nhiên Lâm Vi Tình không tin được.

Hạ Hi dừng một lát, thấp giọng nói: “Tôi đã ly hôn với Tần Duệ Lâm.”

Vẻ mặt Lâm Vi Tình càng lúc càng phong phú, đầu tiên cô kinh ngạc một chút, sau đó trừng to hai mắt, trên mặt hiện rõ vẻ mờ mịt, cố gắng làm rõ lượng thông tin vừa rồi, qua một hồi cô mới kinh hãi nói: “Cậu và hắn từng kết hôn!”

Hạ Hi không nói chuyện.

Lâm Vi Tình lại nói: “Cho nên khi đó cậu từ chối tôi là bởi vì đã kết hôn với hắn?”

“Có thể nói như vậy.”

“… Dĩ nhiên là như vậy, cuối cùng tôi cũng cần bằng được tâm lý rồi.”

“Từ chối thôi mà có cần phải nhớ lâu vậy không?”

Lâm Vi Tình híp mắt lại, thân thể cô hơi nghiêng về phía trước, mỗi câu mỗi chữ đều rất nghiêm túc nói: “Cậu là người đầu tiên dám từ chối tôi không chút kiêng nể đó!”

“Tôi đã nghĩ cô sẽ trả thù.”

“Tôi cũng có nghĩ đến nhưng mà tôi rất thích cậu, có can đảm lẫn tài năng mới có thể tồn tại trong giới giải trí được, tôi cũng thuận tiện giúp đỡ cậu. May mắn là tôi không nhìn nhầm người, hơn nữa cậu có quan hệ như thế với Tần gia, vì sao còn phải khổ sở đi lên từ người mới chứ?”



“Nếu không thì sao?”

“Tần gia có quyền có thế, ít nhất có thể phát hồng trong nửa năm, nâng đỡ một người không khó, quan trọng là có muốn nâng lên không thôi.”

Hạ Hi cười một nhẹ: “Không nói tới chuyện này nữa, chẳng có ý nghĩa gì, cô thì sao? Không phải nói đang quay phim mà?”

Lâm Vi Tình thở dài một tiếng, thả lỏng thân thế, cả người biếng nhác dựa vào ghế sô pha, bất đắc dĩ nói: “Tôi chạy từ đoàn làm phim đến đây, mấy ngày nữa vẫn phải quay phim.”

Hạ Hi ồ một tiếng, lại nói: “Không phải cô quen biết Trần Mạc sao? Hắn không nhắc gì đến tôi sao?”

“Nói cái rắm, hắn ngay cả nghĩ cũng không muốn nói với tôi.” Vẻ mặt Lâm Vi Tình phiền muộn nói: “Theo đuổi một người sao gian nan vậy chứ, mỗi ngày hắn đều cách khác nhau chạy trốn tôi, không phải tôi chỉ lớn hơn hắn có vài tuổi thôi sao, không thể so sánh với mấy tiểu cô nương kia sao? Huống hồ trước đây tôi thấy hắn cũng thích mình, mà đụng đến vấn đề này thì lại do dự không dám quyết định, thật muốn trói hắn lại khiêng về nhà!”

“… Đó là phạm pháp.”

“Luật hình sự không quy định phụ nữ đè đàn ông là phạm pháp.”

“Cô thấy có tác dụng sao? Có lần đầu tiên cũng không có lần thứ hai.”

Lâm Vi Tình cười phì một tiếng: “Đừng có so sánh tôi với sắc lang có được không?”

Hạ Hi hừ một tiếng: “Lời này là cô tự nói nhé, có năng lực thì nói với Trần Mạc đi, xem hắn có còn dám gặp mặt cô nữa không.”

“Ôi, phiền chết mất, lần này tôi đi phải một tháng mới gặp lại được.” Lâm Vi Tình đau đầu nói: “Lần sau gặp đừng nói hắn có con luôn chứ!”

“Một tháng đã có con, cô xem nhiều phim khoa học viễn tưởng quá rồi đó!”

Lâm Vi Tình ngớ ra một chuyện, lại chỉ tay vào bụng Hạ Hi: “Sao lại thế này?”

Hạ Hi đem một ly trà vào tay cô: “Biết ngay tính tò mò của cô thật lớn mà, sao dễ vậy.”

“Cậu không muốn nói?”

“Ừm.”

“Được rồi, tôi không hỏi nữa, tôi rất là nhân từ không thích đánh hơi chuyện người khác.” Lâm Vi Tình nói chậm dần, ánh mắt cô đảo vài vòng quanh Hạ Hi, đột nhiên nhiệt liệt vỗ tay: “Hạ Hi, tôi đột nhiên nghĩ đến một cách.”

Hạ Hi hơi ngẩng đầu.

……………………………

Tuy rằng cách của Lâm Vi Tình không ổn  lắm nhưng Hạ Hi vẫn quyết định giúp cô một lần, dù sao chuyện này cũng chẳng hư hại gì đến cậu, nếu chuyện Lâm Vi Tình thành công cũng có thể tính là một chuyện tốt. Nghe Lâm Vi Tình kể chuyện, cô đảm bảo Trần Mạc cũng thích mình, để cho Hạ Hi tin tưởng mình, cô còn kiên nhẫn kể ra nhiều minh chứng, sau khi nói xong Hạ Hi cũng chẳng thể phản bác nổi.

Lâm Vi Tình cho rằng hiện tại Trần Mạc cần có cảm giác nguy hiểm, nếu có một tình địch xuất hiện, hắn nhất định sẽ nhanh chóng đưa ra quyết định, thậm chí còn thay đổi hoàn toàn thái độ với Lâm Vi Tình.

Đương nhiên hết thảy điều này chẳng qua là giả thiết Lâm Vi Tình đặt ra, khiến Hạ Hi ngạc nhiên là cô và Trần Mạc quen nhau qua internet, hắn thậm chí còn là một antifan của cô, bất kì trạng thái trên weibo nào của cô đối phương sẽ không ngoại lệ nói xấu một lần. Ở chuyện này cũng dễ hiểu vì Lâm Vi Tình là một người có cá tính, từ trước đến nay đều không theo khuôn mẫu nào, tất nhiên sự chú ý của mỗi người đến cô cũng là khác nhau.

Quá trình quen biết của hai người cực kỳ phức tạp, nhưng ban đầu Trần Mạc không biết thân phận Lâm Vi Tình, một khoảng thời gian hắn bị Lâm Vi Tình lấy ra trêu chọc cho nên sau này có quan hệ với cô nàng, Trần Mạc chưa từng tức giận như vậy, điều này dẫn đến con đường hối hận dài dài của Lâm Vi Tình.

Hạ Hi nghe xong chuyện Lâm Vi Tình kể lại thì đồng ý với ý tưởng của cô, tất nhiên Trần Mạc thích cô nếu không làm sao hắn lại tình nguyện theo cô lâu vậy, nếu như vậy nhất định phải có gì đó kéo chân hắn lại, là do thân phận hai người hay do hoàn cảnh gia đình?

Sau hôm đồng ý với Lâm Vi Tình, cô đã bắt đầu bày biện một bữa tối với ánh nến, trước đó cô còn làm như vô tình khiến Trần Mạc nghe được nội dung cuộc trò chuyện, còn nói đêm nay cô có việc, đảm bảo kích thích hứng thú của Trần Mạc. Trần Mạc có hứng thú hay không thì không biết, nhưng tâm trạng của hắn không yên là có thật.

Carlo bố trí tài xế chở Hạ Hi đến nhà hàng, khi ô tô cất bánh cậu thấy Tần Thần cùng Tiểu Sài đang ngồi xổm trước cổng biệt thị, một người nhiệt tình vẫy tay với Hạ Hi, một đứa thì le lười liều mạng vẫy đuôi. Hạ Hi thấy cảnh tượng này thực sự muốn nhảy xuống hung hăng ôm lấy Tần Thần.

vốn Lâm Vi Tình muốn cậu mặc âu phục nhưng với vóc dáng Hạ Hi bây giờ không có cách nào mặc được, chỉ có thể lùi bước mặc chiếc áo khoác dài bên ngoài. Tuy rằng vóc dáng không cân đối nhưng nhan sắc Hạ Hi cũng đủ san bằng tất cả, đêm nay Lâm Vi Tình cũng chuẩn bị quần áo rất công phu, cô mặc một chiếc áo lông màu đen, giày bốt đen làm nổi bật đôi chân thon, tóc xoăn rũ xuống hai bên vai, trang điểm cầu kì càng tăng thêm nét đặc biệt.

Hạ Hi chăm chú nhìn qua Lâm Vi Tình, bình luận: “Cô làm chân thật quá đó.”

Lâm Vi Tình trừng mắt nhìn cậu, cười nói: “Không chân thật làm sao lừa được người, nhà hàng này có tiếng là nhà hàng tình nhân, tôi không tin hắn không mắc bẫy.”

Hai người ngồi xuống, Hạ Hi vẫn cảm giác không được tự nhiên, xung quanh bọn họ đều là những cặp tình nhân mặn nồng, thậm chí có người nhờ bầu không khí mà hôn môi, nói không xấu hổ là giả nhưng khi Hạ Hi liếc mắt nhìn Lâm Vi Tình thì phát hiện đối phương rất tự nhiên, không bị anh hưởng bởi bất kỳ kẻ nào.

Hạ Hi thử không quan tâm đến những người xung quanh, cậu nếm một miếng thịt bò, tò mò nói: “Rốt cuộc cô thích Trần Mạc ở điểm nào?”

Lâm Vi Tình nâng cằm lên, ưu nhã nhấc chiếc ly dài, tự hỏi: “Có lẽ là do hắn rất thú vị, nhưng lại không để chơi đùa, hừ, cụ thể thì khó nói nên lời, ai giải thích được yêu có nghĩa là gì, dù sao tôi ở bên hắn cảm thấy rất vui, có được không.”

“Đây là yêu sao?”

“Đừng đem chuyện này nghĩ thành phức tạp, cậu tự hỏi mình hai vấn đề: cậu ghét ở cùng một chỗ với đối phương sao? Thứ hai, không bên nhau cậu có hối hận không?

Hạ Hi cúi đầu tự vấn rồi lại nghe Lâm Vi Tình cười nói: “Cậu muốn biết đáp án ư? Hai câu hỏi vừa rồi đều vô nghĩa, tôi nói cho cậu biết, trong lòng cậu đang nghĩ đến người kia, cậu yêu hắn tuyệt đối không sai được!”

Hạ Hi ngơ ngác một chút, sau đó dùng sức nắm chặt dĩa.

Cậu vừa nghĩ đến người kia ư.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau