Đồ Cổ Xuống Núi

Chương 72: Thái thương tông cần quảng cáo

Trước Sau
Lúc ngủ mơ mơ màng màng, Vệ Tây có cảm giác hình như có người nói xấu sau lưng mình, còn chưa kịp mở mắt thì có cảm giác có người cách chăn nhẹ nhàng vỗ về, rất nhanh liền một lần nữa ngủ say.

Sáng sớm hôm sau mở mắt ra thì đồ đệ đã tỉnh, đang gọi điện thoại, âm thanh trầm áp đè xuống thật thấp: "...khu quán bar bên thành bắc... kiểm tra tin tức khách trọ đi..."

Vệ Tây tỉnh lại liền đói bụng, ngửi thấy mùi dương khí mơ hồ bay tới liền nâng mắt nhìn sang, nhị đồ đệ mặc áo sơ mi chữ T màu trắng tựa vào đầu giường, ánh mắt nhìn một thân cây ngoài cửa sổ, tựa hồ phát giác tầm mắt của cậu nên quay sang.

Tầm mắt đối diện, ánh mắt đồ đệ khẽ nhúc nhích, đổi tay cầm di động rồi vươn tay qua giúp Vệ Tây chỉnh lại mái tóc rối bù: "Dậy rồi à?"

Gần nhất Vệ Tây thường xuyên tới chỗ nhị đồ đệ hút dương khí, có khi hút no thì buồn ngủ, liền trực tiếp không về phòng ngủ lại đây, may mắn nhị đồ đệ tựa hồ không có ý thức lãnh địa, không xua đuổi. Cũng không biết có phải ảo giác hay không, chăn của nhị đồ đệ vẫn thực thơm thực mềm thực thoải mái, mùi cũng dễ ngửi, làm tinh thần người ta thực thả lỏng. Vệ Tây ừ một tiếng, cảm giác tê dại nhồn nhột khi đầu ngón tay luồn qua sợi tóc làm Vệ Tây híp mắt, nghe thấy bên kia đầu dây có người hỏi: "Gì đấy? Tôi vẫn luôn tỉnh mà, ông hỏi ai vậy?"

Nhị đồ đệ khựng một chút: "... thẻ căn cước của tỉnh Tân Nam, sau khi tra ra thì thống kê danh sách, không có chuyện gì khác thì cúp đây."

Vệ Tây hỏi: "Ai vậy?"

Cúp máy trước khi đầu dây bên kia truyền tới một trận gầm thét, nhị đồ đệ đặt di động xuống, trượt người chui vào trong chăn, quay đầu nhìn Vệ Tây: "Người không quan trọng."

Sáng sớm ánh mặt trời vừa vặn, nhìn hàng mi bị ánh ban mai chiếu rọi tạo thành một vệt bóng mờ trên gương mặt đồ đệ, Vệ Tây theo bản năng tiến tới cắn môi đối phương một ngụm, sau đó bò dậy thì phát hiện vừa nãy đã quên thuận tiện hút dương khí.

****

Đoàn Kết Nghĩa đụng hai người trên hành lang thì có chút sửng sốt: "Sư phụ, ngài từ phòng sư đệ ra à?"

Sư đệ giống như bình thường không nói lời nào, sư phụ ngược lại thực thản nhiên nói: "Ừm."

Thấy thái độ Vệ Tây tự nhiên như vậy, Đoàn Kết Nghĩa liền đổi suy nghĩ, cảm thấy không có gì lạ, còn thầm mắt suy nghĩ của chính mình quá dơ bẩn: "Đúng rồi sư phụ, ông chủ tiệm nặn tượng đã đưa tượng Thiên Tôn đã nung xong của chúng ta tới rồi."

****

Tượng nung sau khi đưa tới đạo quan cần phải khai quang mới có thể sử dụng, đó là điểm bất đồng lớn nhất của tượng mua ngoài tiệm cùng tượng thỉnh trong đạo quan miếu thờ, người trong nghề gọi là minh lộ... ý là đây là bản chính của vị thần tiên các vị cung phụng.

Tính khí của các vị này bất đồng, có người tương đối nhiệt tâm, không cần biết bạn có cung phụng hay không, ngày nào đó đi dạo ngang qua phát hiện nhà bạn có phiền toái liền thuận tay giải quyết. Thế nhưng cũng có vị khá cứng nhắc, chú trọng quy tắc, chỉ hỗ trợ tín đồ chân chính của mình. Còn có một số vị có yêu cầu rất cao, tỷ như vị trong quan của Huống Chí Minh. Huống Chí Minh từng kể chuyện Liên Đô Quan mới nặn tượng, lúc đó số tượng mới nung xong cứ thường xuyên bị nứt, rất xui xẻo, vì thế mọi người rất sợ, cứ tưởng thủ tục không đúng chọc giận tổ sư gia nhà mình. Kết quả sau khi kiểm tra cẩn thận thì phát hiện xưởng nặn tượng quá qua loa, có vài bức con mắt bị nặn thành mắt hí, tổ sư gia nhà bọn họ vì thế mà nổi trận lôi đình, cho mớ tượng kia nứt sạch.

Chuyện này mới đầu làm các vị đạo trưởng cảm thấy buồn cười, thế nhưng nghĩ một chút liền hiểu, người bình thường chụp hình xong còn chỉnh sửa cho thành thiên tiên, tổ sư gia người ta ít nhiều cũng là nhân vật công chúng, có yêu cầu hình tượng cũng đúng.

Dáng vẻ nhóm tượng Vệ Đắc Đạo này rất phù hợp với yêu cầu của Vệ Tây, tiên phong đạo cốt, ôn hòa nhã nhặn, mặc dù nhắm mắt nhưng có vài phần thần vận của Vệ Đắc Đạo. Lúc phát quang, Vệ Tây cảm thấy miếng ngọc bội đeo trên cổ vẫn luôn tỏa ra hơi ấm.

Đoàn Kết Nghĩa cũng phát hiện nhang cắm trong án cháy đặc biệt nhanh, sau khi thành kính quỳ lạy thì kính sợ trong lòng lại càng gia tăng hơn, ngắm dáng vẻ thiên tôn nhà mình, so với những bức tượng từng thấy, không khỏi cảm khái: "Sư phụ, thiên tôn nhà chúng ta đẹp như vậy, ở trong nhóm thần tiên cũng đủ xếp hàng một hàng hai đi?"

Vệ tây cảm thấy nhiệt độ miếng ngọc lại càng ấm áp hơn: "Phải không?"

"Đương nhiên rồi a." Đoàn Kết Nghĩa nói: "Hào hoa phong nhã lại tiêu sái, đặt vào vòng giải trí chắc chắn hot, nhóm tín đồ nữ nhất định cũng cảm thấy đẹp trai."

Nhiệt độ của miếng ngọc cơ hồ ấm áp mềm mại như suối nước nóng.

****

Vương lão thái cách một đoạn thời gian dẫn theo bằng hữu tới thỉnh tượng, cũng phát hiện tượng thần mình sắp thỉnh về nhà đặc biệt đẹp mắt: "Tiểu Vệ, tượng Thiên Tôn này nặn thực tinh xảo a."

Không biết có phải ảo giác hay không, nhang đèn của bà cùng bằng hữu vừa nãy vốn có chút ảm đạm, thế nhưng lời này vừa nói ra thì lập tức cháy bình thường, Vương lão thái cũng không quá để ý, lúc nhận lấy tượng thần còn hỏi: "Tiểu Vệ, sau này chúng ta phải cung phụng tế phẩm gì a?"

Bà hỏi vấn đề này rõ ràng biểu thị bà có đặc biệt tìm hiểu, chỉ có tín đồ chân chính thỉnh tượng về nhà đặc biệt chú ý tới vấn đề cung phụng tế phẩm.

Nào ngờ Vệ Tây suy tư một chốc rồi nói: "Có thể cung phụng thịt kho."

Trước kia khi ở trong núi Vệ Đắc Đạo rất thích ăn thịt kho, ngày chết cũng nhắc tới, đáng tiếc cuối cùng không thể ăn vào miệng.

Vương lão thái ngẩn ngơ, bà đã hỏi qua không ít người nên biết được không ít quy củ, loáng thoáng nhớ được thường ngày ngoại trừ nhang đèn còn phải cúng trái cây tươi này nọ... dù sao cũng đều là mấy thứ tươi mát tràn trề tiên khí.

Bà có chút do dự, tượng thần trong tay tựa hồ nặng hơn không ít, thực sự nặng tới mức làm người ta suýt chút nữa đã cầm không nổi. Vệ Tây chú ý thấy bà sợ tới ngây ngốc, liền hỏi: "Không tiện sao?"

Vương lão thái lấy lại tinh thần, vội vàng cùng nhóm bạn gật đầu: "Tiện! Tiện chứ!"

Đầu năm nay có nhà ai không mua được thịt chứ? Thịt kho cũng không khó làm, múc một chén cung phụng kỳ thực còn thuận tiện cùng tiết kiệm hơn mua trái cây tươi a.

Nói ra cũng kỳ quái, sau khi bà đáp ứng thì tượng thần nặng trĩu đột nhiên nhẹ hẳn, không còn nặng tới quá sức như khi nãy nữa.

Theo lý thì đồ cầm càng lâu càng nặng hơn mới đúng, sao lại nhẹ được chứ?

Vương lão thái nâng tượng thần, trong lòng không khỏi xuất hiện ý tưởng kỳ diệu, tựa hồ Thiên Tôn vốn không muốn theo bà về nhà, bất quá thấy biểu hiện của bà tương đối hợp cách nên bất đắc dĩ đồng ý cho bà cung phụng.



Vương lão thái có chút lúng túng, liếc nhìn mấy người bạn của mình, ý thức được đối phương tựa hồ cũng có cảm giác như mình thì thái độ không khỏi lại càng thận trọng hơn, không dám nhiều lời, vị Thiên Tôn Đắc Đạo này của Thái Thương Tông quả thực rất linh nghiệm!

Lúc này trên TV truyền tới âm thanh phá vỡ sự trầm mặc giữa hai người, là tin tức của một đài truyền hình lớn, tỷ suất người xem rất tốt, phát thanh viên thận trọng thông báo tin tức mới xuất hiện gần đây, đầu tiên là khu vực Khâu Hiền bị lũ lụt...

".... chính phủ rất coi trọng chuyện này, đội quân cứu viện đã thành lập khu cứu trợ để cứu viện dân chúng gặp nạn..."

Vương lão thái nghe tới đây thì thở dài: "Mấy năm nay quốc gia gặp thiên tai ngày càng nhiều, tôi nhớ mấy tuần trước ở vùng nào đó mới bị động đất, năm nay mưa bão hạn hán lũ lụt động đất cứ nháo mãi không chịu dừng. Nhờ ông trù phù hộ cùng chính phủ xuất lực, bằng không không biết đã thương vong biết bao nhiêu mệnh người."

Bạn Vương lão thái nói: "Đâu chỉ nước chúng ta, nước ngoài cũng không yên ổn a, bà quên tháng trước nước X có sóng thần à? Đó mới thảm thật a, nhà cửa bị cuốn trôi, cả thành phố người thì lang thang vất vưởng người thì chết, nhìn hình ảnh nhóm dân bị nạn kia, tôi thật sự khổ sở tới ăn ngủ không ngon a."

Vương lão thái nói: "Bất quá bà biết không, tôi nghe cháu gái tôi nói người bên Khâu Hiền post bài trên mạng, nói bọn họ thấy có rồng xuất hiện trong sông trước khi lũ lụt xảy ra! Có hình chụp luôn! Rất nhiều người thấy hình xong nói là rồng đã mang lũ tới!"

Phát thanh viên trên TV vừa vặn cũng nói tới đề tài này: "...nguyên nhân gây ra trận lũ lụt này là do trời đột nhiên đổ mưa như thác đổ, vách đập chứa nước trên thượng du bị sụp đổ. Liên quan tới hình ảnh xuất hiện trên mạng, bổn đài xin nhắc nhở các vị khán giả đừng tin vào lời đồn, tránh bị mắc lừa."

Trên màn hình cũng xuất hiện một bức ảnh, góc độ chụp là đứng trên bờ chụp dòng sông, hình ảnh có chút mơ hồ nhưng có thể nhìn ra một mệt bóng mờ thật dài trong nước sông.

Vương lão thái nói: "Chính là hình này! Rất nhiều người nói đó là rồng đang bơi lội dưới sông!"

Bạn bà cười nói: "Phát thanh viên nói là tin vịt thôi. Huống chi rồng không phải thần thú bảo vệ quốc gia tứ hải thái bình à? Sao có thể mang tới lũ lụt chứ, đúng không đạo trưởng?"

Vệ Tây đang xem TV nên không quay đầu lại, bà lão liền quay qua nhìn nhị đồ đệ đang chăm chú nhìn Vệ Tây.

Sóc Tông thu hồi tầm mắt, trả lời: "Rồng thì không, giao thì có khả năng."

Vương lão thái: "Giao?"

"Rắn năm trăm năm hóa giao, giao ngàn năm hóa rồng, có sừng là rồng không sừng là giao."

Bóng dáng trong hình không có sừng, như vậy thời điểm bị chụp chỉ là giao mà thôi.

Gần nhất Đoàn Kết Nghĩa xem qua không ít sách vở, cũng kịp phản ứng: "Đúng a, truyền thuyết nói giao dẫn nước, nơi nào nó xuất hiện sẽ phát động đại hồng hủy nhấn chìm nhà cửa, vì thế rất nhiều nơi khắc hình long trên cột cầu, hi vọng làm giao kinh sợ không dám tới gần. Hắc hắc hắc, sư đệ nói coi sau khi chúng hóa rồng rồi, này có thể xem là lịch sử đen tối thời kỳ trưởng thành không?"

Vương lão thái im lặng nghe hai vị đạo trưởng phổ cập kiến thức, hơn nữa nội dung tựa hồ có chút là lạ...

Chỉ thấy lúc này Vệ Tây vốn đang im lặng nhìn chằm chằm bức hình trên TV đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt chuyên chú hỏi: "Giao long là động vật bảo vệ à?"

Sóc Tông: "..."

Đoàn Kết Nghĩa: "..."

Các vị thái thãi: "..."

Giọng điệu của Vệ Tây rất nghiêm túc, Vương lão thái sửng sốt một hồi rồi suy tư: "...chưa, chưa từng nghe nói, hẳn là không phải đi......"

Rống a giao a, không phải là truyền thuyết thần thoại sao? Mặc dù chúng là đồ đằng quốc gia nên khá quen thuộc với mọi người, nhưng bảo vệ văn hóa là bảo vệ văn hóa, hẳn không đến mức mất trí liệt vào danh sách động vật bảo vệ đi...

Vệ Tây sâu xa ồ một tiếng: "Là vậy a."

Đoàn Kết Nghĩa mê mang hỏi sư đệ: "...là vậy a là ý gì?"

Sóc Tông: "..."

Anh không cần hiểu đâu.

***

Cũng may tin tức nhanh chóng kết thúc, đài truyền hình bắt đầu quảng cáo, là quảng cáo về mặt hàng quần áo, chất lượng quay chụp rất đẹp, đi đôi với âm nhạc, trên màn hình xuất hiện vài người trẻ tuổi ăn mặc xinh đẹp, Vệ Tây thấy rõ mặt bọn họ thì nhất thời sửng sốt, Đoàn Kết Nghĩa cũng nhận ra người thanh niên da ngăm đen dẫn đầu: "Ơ? Không phải heo rừng ca sao?"

Người đầu tiên xuất hiện trên màn hình quả nhiên chính là heo rừng tinh, hắn mặc một bộ áo lông sáng màu, biểu tình lãnh khốc từ xa đi tới gần ống kính, dáng đi có chút khí thế, ngũ quan cùng khí chất cực kỳ nổi bật. Sau lưng truyền tới âm thanh của Vương lão thái: "Ai nha, heo rừng gì a, người ta tên là Chu Dã, tên dễ nghe biết bao nhiêu a."

Bên góc màn hình quả nhiên có một hàng chữ nhỏ giới thiệu tên diễn viên khi xuất hiện, lúc heo rừng tinh xuất hiện, dòng chữ đề là "Chu Dã".

Đoàn Kết Nghĩa phụt: "Tên hay."

Bất quá nhìn dáng vẻ Vương lão thái thì tựa hồ biết heo rừng tinh là ai, Đoàn Kết Nghĩa không khỏi khiếp sợ, không phải mới ra mắt thôi sao? Chẳng lẽ nổi tiếng rồi?

Anh liền hỏi Vương lão thái: "Bà biết hắn à?"



Vương lão thái phì cười: "Là đứa chái gái của tôi, hôm qua nó đưa video cho tôi xem. Tuổi trẻ nên thích theo đuổi minh tinh, nói là nghệ sĩ mới của công ty nào đó, tôi thấy quả thực có vị nam nhân nên nhớ tên."

Bà vừa nói vậy, Vệ Tây cũng nhớ tới đoạn thời gian trước Khâu Quốc Khải quả thực có gọi điện khen ngợi heo rừng tinh, nói là sau chuyến đi chơi tập thể của Thái Thương Tông, heo rừng tinh trở về công ty có thay đổi rất lớn.

Khâu Quốc Khải từng nói tới vấn đề của nhóm tinh quái này, có lẽ vì chủng tộc bất đồng tuổi thọ bất đồng nên sau khi xuống núi mặc dù cái gì cũng không hiểu nhưng vẫn theo bản năng không quá nguyện ý hòa nhập vào xã hội loài người, còn có chút khinh miệt nhân loại, không quá nguyện ý phối hợp mấy lớp học mà ông bố trí, còn coi thường tiền tài, trong đám tinh quái thì lão đại heo rừng tinh tuyệt đối là đối tượng cứng đầu nhất.

Thế nhưng sau chuyến hoạt động tập thể của Thái Thương Tông, heo rừng tinh giống như thay đổi một con heo khác, không chỉ dẫn dắt đám tiểu đệ học tập chăm ngoan, buổi tối không chịu ngủ ôm sách đọc, trước kia vẫn luôn tỏ ra coi thường vật chất nhân gian lại chủ động nói mình khao khát kiếm tiền với Khâu Quốc Khải. Thậm chí còn trực tiếp biểu thị, chỉ cần có thể kiếm tiền, cực khổ mệt mỏi thế nào cũng không oán than một câu.

Nghĩ tới bản tính ươn ngạnh của nó trước đó, Khâu Quốc Khải vốn không dám tin là thật, nào ngờ thử dùng một công việc quay quảng cáo thăm dò thì nó hoàn thành xuất sắc, không chỉ cực kỳ phối hợp, lúc phim trường xuất hiện vài vấn đề nhỏ, nó lập tức dẫn đám tinh quái hỗ trợ giải quyết, được nhóm quay phim nhất trí khen ngợi, lúc nhận được thù lao thì mệt mỏi trên mặt biến sạch, lộ ra nụ cười hạnh phúc.

Khi ấy Khâu Quốc Khải cực kỳ xúc động nói với Vệ Tây, xã hội nhân gian thực không dễ dàng, mới xuống núi không bao lâu mà một con heo rừng trong sáng đã học được coi tiền như mạng rồi.

Vệ Tây thầm nghĩ chứ còn gì nữa, sau khi xuống núi cậu cũng bị chữ tiền này quấy nhiễu không nhẹ, một tông môn lớn như vậy, muốn phát triển lớn mạnh có chỗ nào không cần tiêu tiền đâu chứ?

Bất quá sự thay đổi này rõ ràng có lợi cho tông môn, số tiền huê hồng Khâu Quốc Khải chuyển tới cũng rất khả quan.

Chỉ là bây giờ cậu mới biết khoản huê hồng này thu được từ quảng cáo, nghĩ tới sáu con số kia lớn hơn hẳn các vụ pháp sự mình đã nhận, không khỏi ý thức được sự thần kỳ khi hành nghiệp ở ngoài núi: "Chỉ quay quảng cáo thôi cư nhiên có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, thứ này rốt cuộc có lợi ích gì?"

Vương lão thái là tinh anh thương nghiệp về hưu, vừa nói tới vấn đề này liền không nhịn được: "Tiểu Vệ, con nói vậy là sai rồi a, quảng cáo sao lại không có lợi chứ? Lợi ích của quảng cáo rất lớn a. Không nói các bên khác, chỉ riêng đài truyền hình của đế đô chúng ta thôi đã có tỷ suất xem cao biết bao nhiêu a? Ban đầu loại thức uống mới của công ty bà tung ra không được tiêu thụ tốt lắm, sau đó liền chọn quảng cáo giữa tiết mục đang hot thì hiệu quả thực sự khó tin, lập tức trở thành sản phẩm hot nhất công ty, đắt hàng tới mức suýt chút nữa không đủ hàng cung ứng!"

Vệ Tây ngoài ý muốn hỏi: "Thật à?"

Vương lão thái tỏ ra từng trải: "Mọi người bây giờ biết mấy thứ mới không phải từ mạng thì cũng từ quảng cáo. Hiện giờ không còn là niên đại tụt hậu ngày xưa nữa a."

****

Vương lão thái ôm tượng Thiên Tôn mới thỉnh được cung kính rời đi, muốn về nhà kho thịt. Sau khi bà đi rồi, Vệ Tây liền ngồi trên ghế sô pha suy tư.

Quảng cáo a...

Cậu đột nhiên nhớ tới, lúc tông môn nhà mình mới khai trương, Đoàn Kết Nghĩa quả thực có đề cập tới chuyện quảng cáo rộng rãi trên mạng, còn mở hoạt động may mắn trên weibo tông môn. Thái Thương Tông quả thực nhờ vào cố gắng của Đoàn Kết Nghĩa mà ngày càng có danh tiếng hơn, đoạn thời gian trước người ái mộ đã vượt hơn ba trăm ngàn. Ba trăm ngàn người ái mộ có ý nghĩa thế nào? Tương đương hơn ba trăm ngàn đệ tử.

Tông môn có đệ tử trải khắp thiên hạ chính là dấu hiệu tông môn hưng thịnh mà Vệ Đắc Đạo từng nói. Ba trăm ngàn đệ tử trong khái niệm của Vệ Tây là một con số không nhỏ, vì thế lúc mới đầu cậu còn rất vui sướng, nào ngờ sau đó lướt danh sách top hâm mộ, tùy tiện chọn một tài khoản nào đó cũng có số lượng hâm mộ cao hơn Thái Thương Tông.

Cứ vậy không được.

...

Hôm nay là ngày kiểm tra định kỳ, Vệ Thiên Di mở cuộc họp sớm ở công ty xong liền trở về nhà chuẩn bị đồ đạc, qua lại mấy lần, dư quang khóe mắt để ý thấy đứa con lớn ngồi trầm tư không nhúc nhích. Ánh mắt rơi một vùng hư không nào đó, đỉnh mái tóc xoăn tít rối tung, vóc người tinh tế vùi mình trong chiếc ghế sô pha, thoạt nhìn không hề thô bạo, ngược lại an tĩnh chững chạc, mơ hồ còn có chút ưu buồn.

Vệ Thiên Di khiếp sợ, có trời mới biết đứa con lớn của ông đã bao lâu rồi không an tĩnh như vậy!

Khoảng thời gian này ông vẫn luôn dùng phương thức cũ, khóa thẻ tín dụng cùng không thèm nói nhiều lời với Vệ Tây, hi vọng đứa con lớn này sẽ thoát khỏi dáng vẻ lạnh lùng quay về nơm nớp lo sợ trước kia. Dĩ nhiên Vệ Tây hoàn toàn không phát hiện.... cậu vốn không cà thẻ tín dụng của tiểu quỷ xui xẻo, huống chi không có chuyện gì cậu cần chi phải nói chuyện với Vệ Thiên Di?

Thư Uyển Dung cũng phải kiểm tra sức khỏe, lúc này đang ôm tay Vệ Thiên Di, định cùng ông ra ngoài thì nghe ông hừ lạnh một tiếng, bà liền dừng lại.

Bà nhìn đối phương hỏi:"Sao vậy?"

Vệ Thiên Di giễu cợt hất cằm ý bảo bà nhìn Vệ Tây: "Tôi thấy nó rốt cuộc cũng biết lợi hại rồi."

Thư Uyển Dung không quá lạc quan biểu thị: "...em thấy mình đừng nghĩ nhiều."

"Hừ." Vệ Thiên Di tự tin bỏ lại Thư Uyển Dung đi nhanh về phía Vệ Tây, lạnh lùng hỏi: "Anh có gì muốn nói không?"

Lập tức nghe vệ Tây trầm ngâm: "...tôi cảm thấy Thái Thương Tông cứ tiếp tục như vậy là không ổn."

Vệ Thiên Di sửng sốt, ánh mắt liếc nhìn đủ thứ bia đá lư hương tượng thần quỷ dị bên ngoài, còn có nhóm tín đồ đông đúc đang dâng hương ngoài cửa...

Trời ạ!!! Nó rốt cuộc muốn đóng cái công ty chó má mất mặt xấu hổ này rồi sao???

Vệ Thiên Di khó tin nhìn Vệ Tây, nháy mắt trong lòng vang lên tiếng đì đùng điếc tai của lễ hội pháo hoa pháo dây đủ loại pháo.

Giây tiếp theo liền nghe Vệ Tây phân tích tiếp: "Phát triển quá chậm, Thái Thương Tông có lẽ cần phải quảng cáo trên TV."

Lễ hội pháo nháy mắt vụt tắt.

Thư Uyển Dung xách chiếc túi nhỏ, ánh mắt phức tạp nhìn chồng mình hoảng hốt đi tới: "...em đã nói mình nghĩ nhiều rồi mà."

.o.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau