Đồ Cổ Xuống Núi

Chương 101: Thái thương tông! thương hiệu nổi danh! đáng giá tin tưởng!

Trước Sau
Trải qua một phen cạnh tranh kịch liệt, nghiệp vụ nuôi Phì Di cuối cùng rơi vào tay Hạ Thủ Nhân.

Sau khi đặt trọn bộ [Sách Hướng Dẫn Hộ Sản Heo Nái], Hạ Thủ Nhân sau một ngày dài đầy ủy khuất rốt cuộc cũng xoay mình làm chủ, hắn biết sức chiến đấu của mình không đủ, công trạng mấy năm nay cũng bình thường, không thể phục chúng, Sóc Tông phỏng chừng cố ý suy xét để mình tham dự cạnh tranh thẻ bài Boss, hắn vừa chột dạ lại cảm động nói với Tất Phương đang tiếc nuối ở bên cạnh: "Tiểu Tất, ông đừng nghĩ nhiều, vinh dự này chính là sức mạnh của tình bằng hữu, phỏng chừng Sóc Tông cũng cân nhắc các mặt tuổi tác cùng kinh nghiệm, cộng thêm tôi cũng nghiên cứu tương đối nhiều về phương diện này của thú vật, còn mua cả sách tham khảo, luận về lý lịch quả thực mạnh hơn ông một chút."

Lời này nói không sai, mặc dù hắn không có khả năng đánh nhau nhưng tuổi tác trong đám thần thú công ty có thể xếp vào hàng lão đại. Hắn là nhóm thụy thú đầu tiên được sinh ra ở thời hồng hoang, thời trung cổ còn đặc biệt nổi danh, có thể coi là yêu đậu quốc dân đứng đầu nhóm đồng lứa. Bây giờ mặc dù đã suy giảm nhưng vào thời nổi nhất thì gần như nhà nào cũng dán hình hắn trên cửa, so với nhóm minh tinh thời hiện đại bây giờ còn được hoan nghênh hơn nhiều.

Bàn về đoạn lịch sử rạng rỡ này, đừng nói Tất Phương, ngay cả Sóc Tông cũng không thể so nổi.

Vừa nãy Tất Phương còn cảm thấy không cam lòng, lúc này nghe tuyên ngôn nhậm chức của Hạ Thủ Nhân xong thì không khỏi ngẩn người, vẻ mặt thẫn thờ: "Aiz, thật không biết ông có gì mà cao hứng. Thời thượng cổ tôi còn bầu bạn bên cạnh Hoàng đế kia kìa, nếu có người nói một ngày nào đó tôi sẽ vì giành được quyền tranh nuôi Phì Di mà vui sướng như thế này thì chắc đã phun một hớp lửa nướng rụi đối phương rồi."

Khóe miệng nhếch cao của Hạ Thủ Nhân chậm rãi hạ xuống: "...."

Một dao cắm vào tim.

Hai người mặt không biến sắc đối mặt một hồi, Hạ Thủ Nhân: "...bây giờ ông có bao nhiêu tín đồ?"

Tất Phương: "...mấy năm trước thì bảy tám chục đi, bây giờ [Chiến Thần Hồng Hoang] I khá hot, có thẻ SSR, phỏng chừng đã tăng lên mấy ngàn."

"Ồ, vậy tôi khá hơn một chút." Hạ Thủ Nhân nhớ lại sau khi thời thịnh vượng qua đi thì mình cũng không còn nhiều hương hỏa: "Dầu gì tôi cũng được mười vạn."

Tất Phương: "..."

Tất Phương: "Không nói tới Sóc Tông tiên sinh, nói cậu phát ngôn viên của game chúng ta đi, chính là cậu trai mới ra mắt hai năm ấy, lượng fan trên weibo bao nhiêu nhỉ? Mười triệu hay hai chục triệu?"

Hạ Thủ Nhân: "..."

Hai người cùng yên lặng.

Một lúc lâu sau, Hạ Thủ Nhân lạc quan phá vỡ không khí ngưng trệ: "Được rồi được rồi, fan nhiều cũng có ích lợi gì đâu, không có thần cốt cùng thiên đạo chấp nhận, có nhiều fan cỡ nào cũng chỉ là một người phàm mà thôi."

Tất Phương cũng gật đầu: "Đúng đúng, vẫn là chúng ta lợi hại hơn một chút."

Hai người dừng một chút, thật sự là không nói chuyện nổi nữa, chỉ có thể bi thương dời tầm mắt. Đúng vậy, đường đường là thần thú sao lại trong ánh hào quang của xã hội khoa học biến thành một con chim như vậy chứ.

***

Vệ Tây vội vàng tạm biệt Sóc Tông đưa mình về, cũng không để tâm tới ánh mắt phức tạp của đối phương, vừa vào cửa liền túm lấy người hỏi: "Thiên Di, Khuyết Nhi về chưa?"

Vệ Thiên Di tựa hồ vừa mới tan tầm về, âu phục giày da, sậm mặt nhìn Vệ Tây, dáng vẻ tựa hồ muốn nổi giận, ánh mắt liếc nhìn nhóm người uống trà ở xung quanh, thật lâu sau mới nuốt cơn giận vào lòng, bực bội đáp: "Làm sao tôi biết được, cũng đâu phải đồ đệ của tôi, tự mình vào mà xem!"

Vệ Tây trước nay vẫn rất khoan dung với người của mình, cũng không truy cứu giọng điệu của đối phương mà vội vã đi vào nhà, nhóm khách quen tới uống trà nhìn thấy phương thức trao đổi của hai người thì không khỏi ngạc nhiên hỏi: "Vệ, Vệ Tổng, nhà ông bình thường vẫn luôn trao đổi như vậy à?"

Vệ Thiên Di: "..."

Thư Uyển Dung bưng ly trà, thấy sắc mặt chồng mình ngày càng trắng xanh thì ho khan một tiếng, mở miệng giải vây: "Đúng vậy, gia đình chúng tôi giáo dục khá bình đẳng, bình thường mọi người vẫn gọi tên nhau, đúng không Thiên Di?"

Vệ Thiên Di: "..."

Thư Uyển Dung thầm nói sao không chịu nghĩ thoáng một chút a, sau đó vội vàng gọi đứa con út đang đi ngang qua: "Thừa Thù?"

Vệ Thừa Thù: "..."

Vệ Thừa Thù âm trầm liếc nhìn mẹ mình đang cười giả lả, lại liếc nhìn cha mình cơ hồ đã hóa thành một bức tượng đá, khóe miệng nhếch lên thành độ cong giễu cợt: "Đúng vậy, đều gọi như vậy, đúng không Vệ Thiên Di."

Vệ Thiên Di: "..."

Trong ánh mắt nghi hoặc của đám người ở xung quanh, Vệ Thiên Di cắn răng gật đầu, ánh mắt liếc nhìn đứa con út, đứa con út của ông đang khom người vuốt đầu Mic, cũng không thèm để tâm tới ông.

Nhóm bằng hữu đồng lứa ở xung quanh thấy vậy thì không khỏi khâm phục khen ngợi phương thức chung sống hiếm thấy lại khoa học này: "Thật không ngờ Vệ tổng bình thường tính tình thoạt nhìn nóng nảy độc đoán như vậy nhưng ở nhà lại rất tôn trọng người nhà, trước kia tôi còn nghe ba tin vịt nói rằng ổng còn đánh mấy đứa nhỏ nữa, đúng là nhìn người không thể nhìn tướng mạo a!"

Vệ Thiên Di thật sự không nghe nổi nữa, co cẳng lao vào nhà, ánh mắt liếc nhìn lư hương hương khói ngày càng thịnh vượng ở cửa nhà, đầu óc trầm xuống, kết quả bước vào trong rồi còn nghe âm thanh tán gẫu của nhóm khách ở bên ngoài truyền vào----

"Mấy ông có nghe nói chưa? Mấy hôm trước Hình gia hình như xảy ra chuyện a."

"Là đứa nhóc Hình gia đúng không? Lần trước ở Quốc Tân quán tiêu phí hơn bảy con số xong bị cha nó đập gãy giò tới nay vẫn chưa khỏi hẳn, sau đó vừa ra cửa lại bị tông xe gãy thêm phát nữa, cáng đáng nói là tài xế nói rằng khi ấy có người thì thầm bên tai mình, sau đó xe ù ù cạc cạc húc vào thân cây, có tà môn không chứ?"

"Haiz, này mà tà môn cái gì, chuyện nhà bên đó mới tà môn, nghe nói liên tiếp mấy hạng mục không thành, sức khỏe lão Hình gần nhất cũng rất xấu, còn chưa được một tuần đã vào viện nằm rồi."

"Nghe nói mộ phần tổ tiên nhà đó xảy ra vấn đề, kỳ quái thật, mấy năm trước tôi có nghe nói bọn họ có mời người tới thay đổi phong thủy rồi cơ mà? Lại còn là một vị đại sư đặc biệt nổi danh, nhà đó đặc biệt giữ kín thông tin về chuyện này, không chịu tiết lộ với ai về lai lịch của vị đại sư này."

"Phỏng chừng là bị gạt đi, bên đó có nhiều đại sư nổi danh vậy à, trước đó vài ngày không phải vừa bắt giữ một tên đại sư lừa đảo à? Là giáo chủ Tu Sinh Giáo gì đó, nghe cảnh sát đế đô chúng ta thông báo, nói là bọn họ dụ dỗ phá hư tình cảm vợ chồng người khác, làm mấy chuyện không biết xấu hổ như vậy nhưng tín đồ ở Tân Nam lại không ít. Ông nói coi hạng người như vậy cũng có thể được tôn xưng là đại sư, có buồn cười không chứ? Tiêu tiền kiếm về thứ đại sư này, tôi thấy còn không bằng tới Thái Thương Tông thắp nén nhang linh quang."

"Đúng đó, nghe nhóm Vương lão thái nói, Đắc Đạo Thiên Tôn nhà lão Vệ thờ phụng quả thực rất linh nghiệm."

"Linh thế nào?"

"Bà ấy không chịu nói, chỉ nói mình đã trị hết bệnh, sức khỏe của bạn bè cũng tốt hơn nhiều."

"Thật hay giả vậy, thế mau mau ra thắp cây nến lạy một lạy đi."

Trước mắt Vệ Thiên Di biến thành màu đen, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong đám người quen kia quả thật có người thắp nến, ông suýt chút nữa đã tức chết.

Từ sau lần bị Tu Sinh Giáo lừa gạt tới nhà làm pháp sự rồi tranh chấp một phen, Vệ Thiên Di cảm thấy thật mất mặt nên vẫn luôn giữ miệng như bưng về mấy chuyện phong kiến mê tín này. Đáng tiếc lúc này đang ở trước mặt người ngoài cần phải giữ thể diện nên trừ bỏ tức giận thầm mắt vài câu ngu xuẩn thì thật sự không có biện pháp nào.

Sau khi vào nhà đụng phải đứa con lớn đang mất mác vì không tìm được nhị đồ đệ, Vệ Thiên Di bực bội trong lòng, ánh mắt liếc nhìn cái hộp lớn mà Vệ Tây để trên bàn ăn, nhíu mày hỏi: "Thứ gì vậy?"

Vệ Tây cúi đầu gửi tin nhắn cho nhị đồ đệ, không ngẩng đầu lên nói: "Thịt Phì Di."

Vệ Thiên Di: "Phì Di?"

Đoàn Kết Nghĩa chợt cảm thấy bản thân kiến thức uyên bác: "Ngài không biết Phì Di sao? Chính là cái thứ trong truyền thuyết cư ngụ ở chân núi Hồn Tịch..."

Còn chưa nói hết, Vệ Thiên Di đã ngắt ngang: "Là một con rắn hai thân, một khi xuất thế liền mang tới đại hạn? Tôi có đọc [Sơn Hải Kinh]."

Đoàn Kết Nghĩa: "A? Ngài biết sao?"

Vậy sao lại không hề có chút kinh ngạc nào hết vậy?

Vệ Thiên Di lạnh lùng tiến tới mở hộp ra liếc nhìn một cái, quả nhiên là từng đoạn thịt rắn thật lớn, còn có mùi thơm xộc vào mũi. Thế nhưng ông thực có cốt khí, một hớp cũng không ăn, quay đầu giễu chợt liếc nhìn hai thầy trò Vệ Tây một cái rồi không chút do dự bỏ đi.

Bệnh thần kinh, lại còn Phì Di nữa chứ, đầu óc chẳng có lúc nào bình thường được, cũng không biết lấy thịt trăn ở đâu về, muốn bịp ông à?

Thấy Vệ Thiên Di sải bước bỏ đi, Đoàn Kết Nghĩa có chút khó hiểu, suy tư một chút thì không khỏi xấu hổ: "Sư phụ, Vệ tổng này đúng là không phải người thường, nghĩ tới lúc mới biết Phì Di con sợ tới phát hoảng, kết quả Vệ tổng lớn tuổi như vậy nhưng năng lực tiếp nhận còn mạnh hơn cả con, sau này con không bao giờ.... kinh hoảng làm người mất thể diện nữa."

Vệ Tây an ủi vỗ vai Đoàn Kết Nghĩa, sau đó đột nhiên quay đầu lại, quả nhiên nhị đồ đệ khí thế trong trẻo lạnh lùng đã mấy ngày không gặp bước vào cửa.

Thân thể gầy gò của đối phương đưa lưng về phía ánh sáng, thế nhưng nháy mắt đó cả phòng tựa hồ sáng rực lên hai độ.

Hai mắt đối diện, không biết vì sao Vệ Tây nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch vang vọng bên tai, theo bản năng mở miệng hô: "Khuyết Nhi!"

Bất quá nhị đồ đệ đứng ở cửa nhìn cậu chứ không đi tới, chỉ bình tĩnh đáp một tiếng: "Ừm."

Đoàn Kết Nghĩa trước nay vẫn luôn sợ vị sư đệ này, thấy vậy không khỏi rụt cổ suy đoán: "Sư phụ, có phải tâm tình của sư đệ không tốt lắm không?"

Vệ Tây nào có nhạy bén được như vậy, căn bản không thèm nghe lời Đoàn Kết Nghĩa, nhanh chóng đi tới chỗ nhị đồ đệ, sau khi tới gần thì đưa tay dán lên mặt đồ đệ: "Khuyết Nhi, mấy ngày nay con đi đâu?"

Đồ đệ khom người áp tới gần cho Vệ Tây sờ mặt, biểu tình cực kỳ nghiêm túc: "Em nói thử xem?"

Dĩ nhiên Vệ Tây không biết rồi, mặt đồ đệ thực ấm áp, trên người tựa hồ cũng không bị thương, tâm tình thấp thỏm cũng buông lỏng, nhớ lại gì đó, cậu lập tức thu tay lại mò mò cổ áo mình.

Trong ánh mắt chăm chú của đồ đệ, Vệ Tây lôi Tử Kim Liên vừa mới tới tay không lâu ra: "Sư phụ mới có được đồ tốt."

Đồ đệ liếc Tử Kim Liên một cái, dáng vẻ tựa hồ không mấy hứng thú, âm thanh bình ổn không gợn sóng: "Phải không? Mùi vị thế nào?"

Vệ Tây không rõ nội tình, chỉ đưa tay gỡ sợi dây chuyền trên cổ mình xuống, sau đó đeo cho nhị đồ đệ, sờ sờ mặt dây Tử Kim Liên, Vệ Tây nói: "Mùi vị thế nào? Thứ này có linh khí, từ khi rời núi tới nay đây là lần đầu tiên gặp được, con mang theo bên người, có lợi cho thân thể."

Đồ đệ tựa hồ hơi khựng lại, ánh mắt nhu hòa đi rất nhiều, tròng mắt chăm chú nhìn cậu, cuối cùng tựa hồ có chút bất đắc dĩ thở dài: "Thật là..."



Thấy đồ đệ như vậy, Vệ Tây còn tưởng đồ đệ không thích, đang định khuyên nhủ vài câu thì chỉ thấy đồ đệ đứng thằng người nhanh lẹ thu chuỗi vòng cổ kia vào trong cổ áo, sau đó đưa tay nhéo tai cậu: "Tôi biết."

Ánh mắt hai người quấn quít đến khi âm thanh kinh ngạc của Đoàn Kết Nghĩa ở bên kia truyền tới: "...sư, sư phụ, sợi dây kia ngài lấy của Sóc Tông tiên sinh là để mang về cho sư đệ sao?"

Vệ Tây đương nhiên nói: "Oh."

Đoàn Kết Nghĩa trơ mắt nhìn Vệ Tây, không thể nói tiếp được nữa, suýt chút nữa đã khóc thành tiếng thì nghe sư đệ chậc một tiếng, tâm tình không tệ mở miệng gọi hắn: "Được rồi, mang thứ này đi xử lý đi, bài tập bùa chú tuần này giảm bớt phân nửa."

Gần đây sư đệ ngày càng nghiêm khắc về chuyện học hành hơn, Đoàn Kết Nghĩa nghe vậy thì cảm thấy được an ủi một chút, tiến tới nhìn một cái thì không khỏi sửng sốt: "Sư đệ, cậu mang thứ gì về vậy?"

Sư đệ giơ tay ném tới, thoạt nhìn dáng vẻ giống cá chép, thế nhưng trên lưng lại có một đôi cánh kỳ quái. Đoàn Kết Nghĩa đưa tay chạm thử thì phát hiện con quái ngư này đã được xử lý sạch sẽ, phần cánh vốn nên có lông cũng đã được thanh trừ sạch sẽ.

Lúc này Thư Uyển Dung cùng Vệ Thừa Thù cũng tiến vào, nghe vậy thì liếc nhìn thứ trong tay Đoàn Kết Nghĩa một cái, sau đó cả kinh dừng bước: "Này là thứ gì vậy? Sao dáng dấp lại kỳ quái như vậy?"

Đoàn Kết Nghĩa nghe thấy sư đệ mình bình tĩnh nói: "Doanh ngư."

Hôm nay vì phì di mà lần đầu tiên hắn lật xem Sơn Hải Kinh, bất quá kiến thức không đủ nên nghe thấy cái tên này vẫn có chút mờ mịt, may mắn lúc này ở phía sau truyền tới một âm thanh trầm thấp giải thích giúp: "Doanh ngư, trong quyển bốn Sơn Hải Kinh, là một loại quái vật thân cá cánh chim phát ra âm thanh như loài uyên ương, nó xuất hiện ở nơi nào thì nơi đó sẽ phát sinh nạn lụt. Có vậy thôi mà cũng không biết, sách vở học được nuốt hết vào bụng chó rồi chắc."

Đoàn Kết Nghĩa quay đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy Vệ Thiên Di đã đổi qua đồ ở nhà sậm mặt từ trên lầu đi xuống, ánh mắt nhìn thẳng về phía mình.

Đoàn Kết Nghĩa lấy di động ra tìm kiếm, quả nhiên giống như lời Vệ Thiên Di nói, ánh mắt không khỏi lộ ra kính nể: "Lợi hại, thật không hổ là Vệ tổng, tài trí hơn người, ngay cả cái này cũng biết."

Vệ Thiên Di nghiêm mặt cười lạnh.

Thư Uyển Dung ngơ ngác: "Sơn Hải Kinh gì? Mọi người đang nói gì vậy?"

Vệ Thừa Thù cũng nhíu mày: "Quái vật mang tới nạn lụt? Sao có thể có thứ này chứ?"

Đúng vậy, nghi ngờ cũng chất vấn mới đúng là phản ứng của người bình thường a. Đoàn Kết Nghĩa không khỏi nghĩ tới thái độ của Vệ Thiên Di khi nhìn thấy hai hộp thịt phì di, kính nể cũng chuyển thành khó hiểu, nghi hoặc hỏi: "....Vệ tổng, thấy doanh ngư, ngài không cảm thấy kỳ quái chút nào sao?"

Đừng nói hắn cùng mọi người không hề có chút tri thức về vấn đề này, ngay cả Vệ Tây cùng Sóc Tông cũng lộ rõ chút bất ngờ.

Thế nhưng Vệ Thiên Di chỉ: "Ha hả."

Đoàn Kết Nghĩa: "...ha hả là ý gì?"

Vệ Thiên Di đi tới gần, ánh mắt liếc con cá trong lòng Đoàn Kết Nghĩa, đột nhiên đưa tay vỗ đầu hắn một cái.

Đoàn Kết Nghĩa: "?"

Sóc Tông: "?"

Vệ Tây: "?"

Sau khi nghi ngờ Vệ Tây lập tức mất hứng: "Sao ông lại đánh đồ đệ tôi?"

Mặc dù là môn nhân, tính chất không giống với người ngoài, thế nhưng tông môn nội đấu cũng không phải chuyện tốt lành gì.

Bị chất vấn, Vệ Thiên Di hoàn toàn không có chút chột dạ nào, còn tỏ ra đương nhiên giận dữ hét: "Đánh thì sao? Không chỉ đánh nó, tôi còn muốn đánh cả anh nữa đấy!"

Vệ Tây: "?"

Bất quá trong ánh mắt sâu như vực thẳm của nhị đồ đệ đứng phía sau Vệ Tây, cánh tay giơ cao của Vệ Thiên Di rốt cuộc vẫn không dám hạ xuống, cuối cùng chỉ rụt tay về, nặng nề hừ lạnh một tiếng----

"Khốn khiếp, làm nhà cửa đầy khói nhang cũng thôi đi, ngày ngày còn giả thần giả quỷ. Trước đó dùng thịt trăn gạt là phì di tôi không so đo với anh thì anh liền xem tôi là kẻ ngu đúng không? Bây giờ còn bày ra doanh ngư này nọ, tôi thấy ánh mới giống con quỷ doanh ngư ấy!"

Sóc Tông: "..."

Đoàn Kết Nghĩa: "..."

Đoàn Kết Nghĩa bị mắng có chút ủy khuất, cầm cái cánh của con cá giơ giơ: "Ai lừa ông chứ, nó không phải doanh ngư thì làm sao có được thứ này chứ?"

"Thứ gì? Cánh à?" Vệ Thiên Di nhìn thấy cái cánh kia lại càng tức giận hơn: "Có cánh thì lạ lắm à? Tiệm thức ăn nhanh gì đó dùng thuốc kích thích hormon XX làm một con gà có thể mọc ra ba cặp cánh kia kìa, sao anh không nói là phượng hoàng luôn đi?!"

Đoàn Kết Nghĩa: "..."

Sóc Tông: "..."

Thư Uyển Dung ngược lại thở phào, lập tức tin tưởng lý luận của chồng mình: "Bởi vậy nói sao lớn lên có hình thù kỳ quái như vậy, hóa ra là thuốc kích thích hormon."

Biểu tình âm trầm của Vệ Thừa Thù có chút không duy trì nổi nữa, ánh mắt lóe lên nghi hoặc nồng đậm, tâm tư khó lý giải.

Thật hay giả, chuyện thuốc kích thích hormon XX kia không phải tin vịt à? Trên thế giới này chẳng lẽ thật sự có thuốc làm động vật mọc ra cánh?

***

Thế nhưng vợ chồng Vệ gia, đặc biệt là Vệ Thiên Di kiên quyết không tin tưởng bác bỏ cải chính phổ cập khoa học.

Một người kiến thức uyên bác kiên quyết ủng hộ chủ nghĩa duy vật thời nay như ông cư nhiên lại bị một tên bịp bợm giang hồ lừa gạt một lần đã đủ rồi, sau khi ngã một lần, làm sao có thể tin tưởng thế giới này có thứ như doanh ngư, nhất định là do thuốc kích thích!

Cho dù thứ gọi là doanh ngư kia bị đầu bếp xử lý thơm ngon kinh người thì ông tuyệt đối sẽ không đụng tới.

Cuối cùng vẫn là Thư Uyển Dung bị thơm tới chịu không nổi, không để ý tới uy hiếp thuốc kích thích hormon, dè dặt nếm thử một miếng, nhất thời bị vị thịt còn đậm đà hơn cả cá mú làm kinh hãi, mềm mềm ngon ngọt trơn nhẵn, tươi mới như muốn nổ tung trên đầu lưỡi, cho dù chỉ hấp qua thôi nhưng vẫn không hề có chút mùi tanh nào.

Bà là một vị quý thái thái không lo tiêu xài, nhiều năm qua có thứ tốt gì chưa từng ăn qua? Thế nhưng đây thật sự là lần đầu tiên nếm được nguyên liệu nấu ăn có mùi vị đặc biệt như vậy.

Sóng mắt lưu chuyển, biểu tình rung động, nội tâm không khỏi xúc động---- thuốc kích thích hormon bây giờ cũng quá thần kỳ đi!

***

Không bao lâu sau, nhóm tín đồ trung thành của Thái Thương Tông liền kết bạn tới cửa, Vương lão thái Lưu lão thái là nhóm đầu tiên thỉnh tượng về thờ sau khi dâng hương tạ lễ xong thì cảm kích rớt nước mắt nói cám ơn Vệ Tây: "Tiểu Tây a, vị Thiên Tôn trong quan con thật hiển linh, bà mời ngài về nhà không lâu thì bệnh phù chân đã được trị hết rồi, bệnh táo bón của bạn bà cũng hết, thật không biết làm sao cám ơn con."

Còn không chờ Vệ Tây nói chuyện, Vệ Thiên Di tan tầm trở về đang cởi áo khoác đã lên tiếng, ông cảm thấy thực vô ngữ, mời thần tiên về cầu chữa bệnh phù chân, táo bón thật sự quá hoang đường, bây giờ mọi người làm sao vậy, bị bệnh thì tin tưởng vào khoa học không phải tốt hơn sao: "Dì Vương, dì bị bệnh phù chân lạy thần có ích lợi gì chứ, phải đi mua thuốc chữa bệnh phù chân mới đúng!"

Vương lão thái: "Mua rồi, sớm đã mua rồi a."

Vệ Thiên Di lại càng bất đắc dĩ hơn: "Vậy đó là do thuốc chữa hết cho dì, liên quan cái rắm gì với Đắc Đạo Thiên Tôn chứ?"

Vương lão thái thực không đồng ý nhìn Vệ Thiên Di: "Không có Đắc Đạo Thiên Tôn thì thuốc kia làm sao có tác dụng với chân tôi a?"

Người khác không biết nhưng bản thân bà còn không biết sao? Tật chân này đã dây dưa bà mười mấy năm rồi nhưng không biết rốt cuộc là vì nguyên do gì, dùng thuốc nào cũng không trị hết. Bà quả thực cũng không có cách nào mới chọn cách này, kết quả vừa mời Đắc Đạo Thiên Tôn về thì liền hết, haiz, chân thần có khác, đồng dạng là loại thuốc đó nhưng bệnh tình lại tự nhiên khỏi hẳn.

Người nhà mới đầu vẫn kín đáo phê bình chuyện bà cung phụng Đắc Đạo Thiên Tôn, sau đó thấy được hiệu quả thiết thực thì rốt cuộc không nói gì nữa. Ngoài ra từ khi sức khỏe Vương lão thái chuyển biến tốt, trừ bỏ bệnh của mình, có khi bà cũng cầu mong người thân bình an khỏe mạnh.

Cũng không biết có phải Đắc Đạo Thiên Tôn hiển linh hay không mà đứa cháu nhỏ ở trong bụng mẹ chưa đủ tháng vốn rất yếu ớt, mùa đông hàng năm vẫn luôn bệnh một trận, thế nhưng năm nay vui vẻ nhảy nhót, cả ngày không hề hắt xì phát nào.

Bây giờ mọi người trong nhà đã hoàn toàn tin phục, bây giờ dâng hương còn chuyên cần hơn cả bà, mỗi ngày đều không quên làm thịt kho cung phụng, chỉ cầu Thiên Tôn vẫn luôn che chở gia đình bọn họ bình an.

Vệ Thiên Di không rõ nội tình, nghe Vương lão thái nói vậy cũng hết biết nói gì, chỉ có thể câm nín biểu đạt tâm tình phức tạp của mình: "........."

Trước kia ông từng nói chỉ có mấy kẻ bệnh thần kinh mới tin tưởng mấy chuyện hoang đường này của Vệ Tây, giờ không phải có rồi sao?

Vệ Thiên Di bụng dạ hẹp hòi, vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện Vệ Tây dùng doanh ngư bơm thuốc kích thích hormon lừa ông, thấy vậy không khỏi tức giận: "Hết cứu, hết thuốc cứu mấy người rồi."

Mấy người ngu xuẩn này sao cứ tin tưởng mấy thứ không có thực kia vậy chứ, gì mà quỷ quỷ thần thần, làm hại tâm tình ông cũng không vui vẻ nổi, đến tận khi nhìn thấy tin tức [Tin Tưởng Khoa Học] mà vòng bạn bè gửi tới mới đỡ hơn một chút.

Là tiết mục mới có nội dung cực kỳ bắt mắt----- "Khiếp sợ! Hoàng Hà phía đông Hải thị đột nhiên phát sinh lũ lụt! Hải thị vào mùa đông đột nhiên nghênh đón một trận bão! Dân cư thành phố sống dọc theo con sông chụp được bóng rồng thần bí! Chân long hiện thế, là khoa học sụp đổ hay ống kính vặn vẹo? Đoàn đội [Tin Tưởng Khoa Học] liều chết truy tìm sự thật!"

Mới đầu Vệ Thiên Di còn thấy kinh hãi, rồng?! Sao có thể? Bất quá nhìn bình luận bên dưới thì tâm tình dần dần bình phục, những bình luận được like nhiều nhất đều là lời mắng chửi----

"Đúng là lạm dụng cái tên tiết mục mà! Con mẹ nó quần cũng cởi ra rồi cư nhiên để tôi xem cái này?!"

"Nhảm! 45 phút trước còn nói điềm báo này nọ, bầu không khí sặc mùi thần bí, con mẹ nó phổ cập khoa học nửa ngày nói cơn bão này quỷ dị thế nào, bóng rồng huyền nghi ra sao, còn nói một đống ý nghĩa của chân long đối với quốc gia, tôi con mẹ nó cũng muốn quỳ lạy, kết quả năm phút cuối cùng lại nói cái thứ bị chụp rốt cuộc lại là một con rắn nước?!"

"23333 quả nhiên phong cách của [Tin Tưởng Khoa Học] trước sau như một, tôi cư nhiên lại ôm mong đợi, quả thực quá ngây thơ mà."

"Bị vả mặt 101 lần rồi, tôi thề tuyệt đối sẽ không tin tưởng chuyện hoang đường của tổ tiết mục nữa."

Vệ Thiên Di hừ lạnh một tiếng, dám người ngu xuẩn này rốt cuộc mong đợi thứ không thiết thực gì chứ?



Tâm tình của ông khác với nhóm khán giả kia, giống như một đóa sen trắng thuần khiết không chút tỳ vết ở giữa đống bùn nhơ, nghĩ tới đây, ông thực hào hùng chánh khí nhấn một cái like thật to cho tổ tiết mục, đồng thời trả lời-----

"Không sai! Tổ tiết mục cực khổ rồi, nói ra chân tướng bảo vệ khoa học có gì không đúng chứ? Huống chi nghĩ cũng biết trên thế giới này làm sao có rồng được chứ! Đừng để ý mấy lời bình luận ngu xuẩn kia, đại quốc ta mênh mông rộng lớn, minh trí chưa thông suốt, các vị đạo diễn phổ cập khoa học quả thực gánh vác trách nhiệm nặng nề, xin tiếp tục cố gắng!"

Gửi xong đoạn bình luận này, Vệ Thiên Di không thèm quan tâm nhóm bạn mạng mắng mỏ mình thế nào, lanh lẹ tắt kênh công chúng chuyển qua đứa con lớn vẫn đang kéo chân sau tổ quốc, lạnh lùng mắng: "Thực mất mặt."

Vệ Tây căn bản không có thì giờ nói lý với Vệ Thiên Di, bởi vì Cố tiên sinh nhiều ngày không gặp rốt cuộc cũng gọi điện thoại tới.

Âm thanh bên kia đầu dây của Cố tiên sinh có chút yếu ớt, tựa hồ đã mấy ngày không được ngủ ngon, thế nhưng lần này ông mang tới tin tức tốt.

Vệ Tây cúp máy, hiếm khi lộ ra biểu tình vui mừng, tín đồ Vương lão thái thấy vậy thì kinh ngạc hỏi: "Tiểu Vệ a, có chuyện gì sao?"

Vệ Thiên Di liền nghe Vệ Tây nói với Vương lão thái: "Cũng không có gì, trước đó có quay quảng cáo, bây giờ rốt cuộc cũng được phát rồi."

***

Vệ Thiên Di sửng sốt, lúc này đã hoàn toàn quên mất việc nên kiểm tra sức khỏe trước khi tiếp nhận tin tức: "Quảng cáo??"

Vương lão thái nghe vậy cũng thực ngạc nhiên mừng rỡ: "Quả nhiên là chuyện đại hỷ, bây giờ xét duyệt nghiêm như vậy, muốn thông qua quảng cáo thật sự không dễ a."

Vệ Tây thầm nghĩ còn không phải sao, phí biết bao nhiêu công sức, cậu lập tức cầm lấy điều khiển mở TV, đồng thời khoát tay bảo Đoàn Kết Nghĩa: "Mau mau mau, thông báo cho đạo hữu đạo hiệp các nơi cùng nhân viên của công ty chúng ta."

Đoàn Kết Nghĩa nhanh chóng lĩnh mệnh, không chỉ thông báo đạo hữu nhân viên mà còn nắm chặt thời gian mở weibo Thái Thương Tông cập nhập tin tức quan trọng này cho nhóm người ái mộ biết. Vệ Tây mở TV, chọn kênh tổng hợp theo tin tức mà Cố tiên sinh báo, Vương lão thái nhìn kênh liền ai yo: "Tiểu Vệ thực lợi hãi a, này chính là kênh chính thức của chính phủ, giờ này cũng có thể coi là giờ hoàng kim đi? Quảng cáo này có phải không dễ dành được không?"

Vệ Tây gật đầu, có thể thấy vị lãnh đạo kia cùng Cố tiên sinh thật sự rất lưu tâm.

Lúc này Vương lão thái mới hỏi thêm một câu: "Đúng rồi Tiểu Vệ, con quay quảng cáo gì vậy?"

Vệ Tây suy nghĩ một chút, đại khái nói: "Chính là một ít công việc kinh doanh của tông môn, nội dung khá phức tạp, bất quá chủ yếu là chiêu mộ nhân viên."

Vương lão thái cái hiểu cái không, chiêu mộ nhân viên? Thái Thương Tông chiêu mộ công việc gì? Vệ Thiên Di phản ứng khá nhanh. Ông biết con trai mình có không ít nghiệp vụ kỳ quái ở bên ngoài, tỳ như nhà ma gì đó, đăng quảng cáo trên TV mở rộng danh tiếng đồng thời chiêu mộ nhân viên cũng có thể coi là phương pháp tốt.

Vừa vặn lúc này trên TV đang chiếu tiết mục [Tin Tưởng Khoa Học] bị chửi khá thảm thiết gần đây, phần gây cấn kích thích nhất đã qua, tiết mục sắp phát tới đoạn cuối, bức ảnh chụp được bóng rồi ở hạ lưu sông Hoàng Hà bị vạch trần chân tướng, Vương lão thái chậc lưỡi: "Không ngờ, thật không ngờ a."

"Có gì mà không ngờ, tôi đã sớm đoán được là chân tướng này rồi, chỉ có đám mấy người mới suy nghĩ bậy bạ thôi." Vệ Thiên Di cảm thấy mọi người đều say chỉ có mỗi mình mình tỉnh táo, oán giận lão thái phong kiến xong còn không quên cảnh cáo đứa con trai nhà mình: "Thấy chưa hả thằng nhóc, tôi khuyên anh biết chừng mực đi, xem tiết mục này nhiều một chút, học hỏi thêm chút kiến thức khoa học, hiểu rõ ý nguyện của quốc gia, sớm ngày dẹp bỏ tông môn nát bét mà anh hồ đồ gây dựng này đi."

Vương lão thái trợn to mắt: "Đừng nói nhảm, Thái Thương Tông sao có thể là tông môn nát bét chứ, Đắc Đạo Thiên Thiên rõ ràng rất linh nghiệm."

Sắc mặt Vệ Thiên Di thúi quắc: "Linh cái gì mà linh, tôi thấy mấy người hồ đồ quá rồi, chờ mà xem, cứ tuyên truyền phong kiến mê tín như vậy sớm muộn gì cũng có ngày tôi đại nghĩa diệt thân tố cáo nó."

Vừa nói vừa chỉ dòng biểu ngữ kết thúc của tiết mục [Tin Tưởng Khoa Học]: "Thấy không, nhìn cái này đi, TV này, đài này này, chính là thuốc để chữa bệnh của mấy người!"

Vừa dứt lời, chỉ thấy màn hình biến đổi, tiết mục [Tin Tưởng Khoa Học] kết thúc, tiến vào thời gian quảng cáo.

Vương lão thái lấy di động ra mở chế độ camera: "Tới rồi tới rồi!"

Vệ Thiên Di cũng oai vệ đứng bên cạnh ghế sô pha, trợn mắt nhìn kỹ, mới vừa nãy còn có chút buồn bực, thế nhưng bây giờ ưu tư đã tốt hơn hẳn rồi.

Đúng vậy, làm ăn có phải tốt không, cứ tuân theo quy củ mà làm, không cần biết là làm gì cũng phải tuân theo giá trị quan nòng cốt của xã hội khoa học mới được cấp phép, còn quy tắc là gì thì lời kết của tiết mục [Tin Tưởng Khoa Học] vừa nãy chính là ví dụ tốt nhất.

Vệ Thiên Di suy tư tới đây thì đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, trong TV truyền ra âm thanh gì vậy?

Lúc này Vệ Thiên Di mới tỉnh hồn liếc nhìn về phía TV, thứ ông nhìn thấy chính là: "......"

Trên màn hình TV thật lớn là một nhóm đạo sĩ mặc đạo bào đang cầm pháp khí niệm chú, bối cảnh âm nhạc cũng không biết đang hát cái quỷ ca gì, nhóm đạo sĩ tựa hồ đang đánh nhau với một đám nhân vật phản diện mờ mờ ảo ảo.

Đám nhân vật phản diện kia mờ ảo, cả người đầy hắc khí, mặt mũi dữ tợn, thân thể bồng bồng bềnh bềnh, không giống hình ảnh của nhân loại.

Hiện trượng đánh nhau kịch liệt, nhưng chủ yếu vẫn là bên đạo sĩ chiếm thượng phong, dáng vẻ của nhóm đạo sĩ cực kỳ soái, động tác cũng thực tiêu sái, một kiếm một tên, đảo mắt đã đánh bại đám quỷ.

Hình ảnh không đầu không đuôi, người xem mê mang, cơ hồ cho rằng đang quảng cáo một bộ phim mới, lúc này ống kính đột nhiên xoay chuyển, một vị đạo sĩ anh tuấn nghiêng đầu nhìn về phía ống kính, âm thanh từ tính khàn khàn vang lên: "Sợ quỷ phải làm thế nào?"

Ống kính chuyển gần đặc tả vị đạo trưởng da ngăm đen nhưng cũng cực kỳ anh tuấn, đối phương lười biếng hỏi: "Sợ yêu phải làm thế nào?"

Tiểu đạo sĩ dáng vẻ thanh tú ở phía sau cười hì hì: "Nhà ở phong thủy không tốt phải làm thế nào?"

Ống kính chuyển ra xa, song phương vừa đánh nhau vừa hô to: "Đương! Nhiên! Phải! Tìm! Thái! Thương! Tông!"

Lời dẫn: "Thái Thương Tông! Tông môn ngàn năm! Lịch sử lâu đời! Thương hiệu nổi danh! Truyền thừa được sáu mươi hai đời! Đáng giá tin cậy!"

Các vị đạo sĩ: "Cuối tuần không có chỗ đi phải làm thế nào?"

"Địa điểm hẹn hò không đủ mới lạ phải làm thế nào?"

"Muốn thể nghiệm kích thích phải làm thế nào?"

Song phương lại vừa đánh nhau vừa hô to: "Đương! Nhiên! Phải! Tìm! Thái! Thương! Tông!"

Lời dẫn: "Thái Thương Tông! Nhà ma tân tiến! Đầu tư hùng hậu! Chủ đề thay đổi mới lạ! Nhân viên ưu tú! Phục vụ chu đáo!"

Các vị đạo sĩ: "Đối tượng ngoại tình nhưng không có chứng cớ phải làm thế nào?"

"Kinh doanh hợp tác, lo lắng bị bẫy phải làm thế nào?"

"Muốn chống hàng giả, không biết phải làm thế nào?!"

Cùng hô to: "Đương! Nhiên! Phải! Tìm! Thái! Thương! Tông!"

Lời dẫn: "Thái Thương Tông! Nộp thuế hợp pháp! Điều tra hợp pháp! Trường hợp công cộng! Đảm bảo công khai! Tuyệt đối không xâm phạm riêng tư!"

Đánh tới đánh lui một hồi, nhóm phản diện rốt cuộc cũng bị các vị đạo sĩ đánh bại, ôm ngực thoi thóp ngã xuống đất, ống kính quay gận, chỉ thấy miệng lệch mắt lòi, dáng vẻ cơ bản là quỷ quái không thể nghi ngờ.

Tên cầm đầu quỷ khí âm trầm nhìn vào ống kính, gương mặt dữ tợn lộ ra biểu tình mê mang: "Thái Thương Tông.... thật sự lợi hại như vậy?!"

Nhóm đồng đội ở sau lưng bò qua nói: "Đương nhiên rồi, tôi cũng sớm nghe nói nơi đó ưu đãi rất tốt, đại vương, vừa vặn chúng ta không có công việc, hay là tới đó xem thử đi."

Nháy mắt lão đại phản diện còn chật vật trước đó chợt lắc mình biến thành âu phục giày da, mặc dù vẫn còn âm u nhưng nó cùng nhóm tiểu đệ vây quanh đã biến thành hình tượng nhân sĩ thành đạt. Nó nhiệt tình hóa địch thành bạn với nhóm đạo sĩ, nắm tay nói: "Cám ơn các vị đã giúp chúng tôi tìm được công việc tốt như vậy."

Song phương cùng xoay về phía ống kính, mỉm cười.

"Thái Thương Tông! Thương hiệu nổi danh! Đảm bảo chất lượng! Đãi ngộ ưu việt! Đáng giá tin cậy!"

Bên trong ống kính là một mãnh vui vẻ sung sướng, ngoài ống kính-----

Vệ Thiên Di: "......"

Các vị đạo trưởng đạo hiệp nhận được tin vui vẻ mở TV: "..."

Người xem vô tội đang xem truyền hình: "..."

Nhóm ái mộ or nhóm tín đồ hay tin trên weibo vốn mê mang: "..."

Nhóm phụ trách văn hóa ngậm thuốc lá vẻ mặt hoảng hốt nhìn chằm chằm TV: "..."

?????

Này rốt cuộc đang phát cái gì vậy?!

.o.

[tác giả] Vệ Tây [chảy nước mắt vui mừng]: "Thật cảm động, quay tốt quá, tông môn chúng ta rốt cuộc phi thăng rồi!"

Đoàn Kết Nghĩa: "Đúng! Đúng!"

Sóc Tông [mặt lạnh]: "Có thể sẽ bị coi là một tiết mục hài."

.100.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau