Ảnh Đế Thị Phi

Chương 90: Nói chuyện điện thoại

Trước Sau
Không ít người biết chuyện, ánh mắt đều xen lẫn vẻ kỳ quái. Mượn lời của Tiểu Hồ Ly nói thì là thế này: “Đột nhiên hiểu được sự khác nhau giữa cười giả và cười thật, cũng biết được diễn xuất của ai là tốt nhất.”

Người phóng viên kia chụp ảnh xong liền tung ngay lên mạng bài viết Lăng Hàm và Y Tự cười nói với nhau, tiêu đề viết “Mối quan hệ giữa các tiểu thịt tươi bất hòa? Tin đồn không cần phá cũng tự vỡ”, đính kèm theo đó là bức ảnh Lăng Hàm và Y Tự đang ngồi cạnh nhau cười cười nói nói.

Lăng Hàm: “…”

OK, xem ra quan hệ cũng không tồi. May da mặt Y Tự dày, người khác cũng không thấy được vết năm ngón tay.

Bài viết này viết bậy viết bạ nói hai người như anh em ruột thịt trong công ty, làm Lăng Hàm còn tưởng mình và Y Tự có quan hệ vững chãi như thế thật.

Các bộ phận truyền thông khác cũng dùng bài viết này thay thế cho các tin tức về chuyện video trước đó. Đến đây, Lăng Hàm có thể biết rõ được Y Tự được GMG giữ lại chắc rồi. Nhưng vì trước đó có chuyện của Âu Dĩnh, lại bị những ngôi sao nhỏ khác làm chứng, Lăng Hàm cũng biết GMG có thể đè được chuyện này xuống trong chốc lát nhưng không thể đè được suốt đời, danh tiếng của Y Tự chắc chắn bị ảnh hưởng nặng nề rồi.

Không ai có thể hiểu được sức nặng mang tính hủy hoại của internet hơn Lăng Hàm, kiếp trước, kiếp này, chuyện xấu không ngừng bám riết lấy cậu. Dù sau này Y Tự có trở thành nghệ sĩ mang tầm cỡ quốc tế thì những lịch sử đen tối này cũng sẽ quấn lấy cậu ta cả đời.

Hơn nữa còn rất nhiều tin xấu.

Những lời chỉ trích kiểu như “mắc bệnh sao”, “bắt nạt người mới”, “kiêu căng tự đại”,… không thể đánh đổ được Y Tự, dù sao thì những tội đó cũng không phải là không thể tha thứ được, nhưng cũng sẽ không để cậu ta dễ sống.

Lăng Hàm trầm tư quay về phòng ở khách sạn, cậu mở cửa phát hiện phòng vẫn còn sáng, phản ứng đầu tiên chính là nghĩ mình quên tắt đèn, nhưng phản ứng tiếp theo là nhớ ra trong phòng còn người nữa.

Lục Tư Nguyên đang gọi điện thoại ngoài ban công, tấm rèm xanh lam che mất cửa sổ, Lăng Hàm theo bản năng bước thật khẽ, sợ làm phiền tới anh.

Qua khe hở của rèm cửa, Lăng Hàm nhìn thấy anh đang đứng quay lưng về phía mình, có vẻ như không chú ý thấy cậu đã quay về.

“Được, tôi hiểu rồi… Yên tâm… hai ngày nữa tôi sẽ về…”

Một giọng nói nhẹ bẫng bay vào tai.

“Tung scandal? Ờ, tiếp tục… đắc tội Chu Bắc Hiền á?” Lục Tư Nguyên cười: “Tôi phải sợ sẽ đắc tội anh ta sao?”

Bên kia điện thoại nói gì đó, Lục Tư Nguyên lại cười: “Quan tâm tới GMG làm gì? Không ai tra ra chúng ta đâu…”

“Đừng có quá đáng… Không có bằng chứng thì đừng có nói linh tinh gì vội…”

“… Dạy dỗ một bài học nhỏ là được…”

Lăng Hàm sững người.



Scandal, Chu Bắc Hiền, GMG… Những từ khóa này khiến đầu óc Lăng Hàm nhanh chóng vận chuyển, cậu không tự chủ được mà nghĩ đến những lời Âu Dĩnh công kích Y Tự, có người thầm tung tin về Y Tự…

Chẳng lẽ là Lục Tư Nguyên làm?

Không, không thể nào?

Sao anh ta phải làm như vậy?

Lục Tư Nguyên gọi điện thoại xong, anh cất điện thoại đi rồi quay lại, đẩy cửa kính đi vào. Vừa vào liền thấy Lăng Hàm đứng cạnh cửa sổ, thấy hơi giật mình, anh nhướn mày: “Cậu nghe thấy hết rồi à?”

Lăng Hàm do dự một hồi, khẽ gật.

Lục Tư Nguyên khẽ cười: “Chắc giờ cậu đang muốn hỏi tại sao tôi lại phải nhắm vào Y Tự đúng không?”

Lăng Hàm gật gật.

Lục Tư Nguyên trả lời: “Tôi ghét cậu ta, muốn cho cậu ta một bài học.”

“…”

“Cậu muốn hỏi tại sao tôi ghét cậu ta?”

Lăng Hàm lại gật đầu, cảm thấy cuộc đối thoại này dường như đều nằm trong lòng bàn tay của Lục Tư Nguyên.

“Vì Bạch Tử Sách.” Lục Tư Nguyên tự hỏi tự trả lời, vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi ghét cậu ta vì Bạch Tử Sách.”

Lăng Hàm sững sờ, hoàn toàn không biết nên nói gì. Cậu không dám tin, cậu cứ tưởng Lục Tư Nguyên ghét Y Tự là vì Chu Bắc Hiền, nhưng không ngờ lại là vì Bạch Tử Sách.

Vậy có nghĩa là, Lục Tư Nguyên thật sự là fan của Bạch Tử Sách sao?

Vì quá sốc, cậu không hề chú ý thấy Lục Tư Nguyên đang rất cẩn thận quan sát sắc mặt của cậu.

Như thể nhìn ra nghi vấn của cậu, Lục Tư Nguyên lại thong thả nói: “Chắc cậu không biết đâu nhỉ, Bạch Tử Sách và Chu Bắc Hiền từng là người yêu của nhau.”

Lúc nói tới đây, ánh mắt của anh khóa chặt vào Lăng Hàm, một cái chớp mắt cũng không có.



“Thật á?” Lăng Hàm bày ra vẻ mặt kinh ngạc như thật, lúc sống lại, cậu đã từng tưởng tượng thử những phản ứng khi nghe thấy tin tức kiểu này, cho nên biểu cảm rất tự nhiên. Nhưng không biết vì lý do gì, trong ánh mắt của Lục Tư Nguyên lại thoáng qua vẻ thất vọng. Lăng Hàm không biết tại sao anh lại thất vọng, lúc cậu đang muốn nhìn kĩ lại thì ánh mắt của anh đã quay lại vẻ bình thường.

“Sau đó Chu Bắc Hiền thích Y Tự, chia tay với Bạch Tử Sách, hại Bạch Tử Sách chết vì tai nạn xe. Đối với tôi, Bạch Tử Sách là một người bạn rất rất tốt, cho nên tôi ghét bọn họ, giờ thì cậu hiểu rồi chứ?” Lục Tư Nguyên nhàn nhạt nói.

Lăng Hàm: “…”

Lăng Hàm hơi xoắn xuýt, cậu rất muốn nói chuyện Bạch Tử Sách bị tai nạn xe căn bản không phải là vì bị kẻ thứ ba xen vào chuyện tình cảm, mà vì bị lừa vào bẫy, mất hết tâm trạng nên không cẩn thận mới đi gặp Diêm Vương. Nhưng giờ cậu không phải là Bạch Tử Sách, không tiện nói ra. Hơn nữa, sao cậu không biết chuyện Lục Tư Nguyên và Bạch Tử Sách là bạn rất thân với nhau nhỉ? Hai người phải ghét bỏ nhau mới đúng chứ!

Chắc vì vẻ mặt của Lăng Hàm quá kỳ quái, Lục Tư Nguyên bất đắc dĩ lắc đầu: “Được rồi, tôi thừa nhận, quan hệ giữa tôi và Bạch Tử Sách không tốt lắm, là tôi đơn phương nghĩ cậu ấy là bạn tôi, chắc cậu ấy không biết điều này.”

Lăng Hàm: “…”

Anh giai à, anh thể hiện quá kín đáo, có quỷ mới biết là anh muốn làm bạn với tôi ấy!

Phỉ nhổ xong, vẻ mặt Lăng Hàm giãn ra, trực giác của cậu mách bảo Lục Tư Nguyên không hề nói dối. Liên hệ với một đống sách ảnh và đồ dùng liên quan tới Bạch Tử Sách mà Lục Tư Nguyên sưu tầm trước đó, lời nói của Lục Tư Nguyên lại đáng tin hơn mấy phần.

“Còn nữa, quan hệ giữa tôi với Chu Bắc Hiền cũng không ra làm sao, cho nên nếu có thể đả kích anh ta và tình nhân của anh ta thì tội gì không làm? Hơn nữa, lần này tôi cũng chỉ thuận nước đẩy thuyền thôi.”

Thuận nước đẩy thuyền?

Anh thuận nước đẩy thuyền thế này suýt khiến Y Tự thành con chuột ngoài đường rồi đấy.

Lăng Hàm run bắn người, Lục Tư Nguyên lúc nào cũng trưng ra cái vẻ lạnh lùng không quan tâm tới người khác, thì ra lòng dạ lại đen tối như hạt mè thế này. Kiểu người như anh không nên đắc tội là tốt nhất…

“Đang nghĩ gì thế?”

Giọng nói quyến rũ của anh khiến Lăng Hàm hoàn hồn lại, cậu vội đáp: “Không có gì.”

“Thật à?” Dưới ánh mắt bức thiết của Lục Tư Nguyên, Lăng Hàm chỉ chịu đựng được hai giây rồi miễn cưỡng nói: “Tôi đang nghĩ đến chuyện của Bạch Tử Sách.”

“Ồ?”

“Tôi biết anh là fan của anh ấy mà, chuyện này… tôi nghe nói… năm đó chuyện Bạch Tử Sách gọi trai bao là bị người ta hãm hại…” Gần đây, thám tử tư không cung cấp được nhiều thông tin cho Lăng Hàm, Lăng Hàm hơi lo lắng, giờ thấy Lục Tư Nguyên để tâm tới chuyện của Bạch Tử Sách, cậu liền buột miệng nói ra.

“Hãm hại?” Ánh mắt của Lục Tư Nguyên nhất thời sầm xuống: “Ai hại?”

“Không biết nữa.” Giờ cậu không phải là Bạch Tử Sách, không tiện nói thẳng, hơn nữa đến chính bản thân cậu cũng thấy hơi mông lung… Haiz, tự dưng thấy bản thân sống mơ màng quá, muốn tự tát cho mình một phát thì phải làm sao giờ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau