Cực Phẩm Thái Tử Chi Liệt Diễm Hồng Thần

Chương 103: Nhẫn bất trụ

Trước Sau
(Không nhịn được)

Đêm càng ngày càng sâu, tiếng gió phía ngoài cũng càng ngày càng rõ, lính tráng dồn lại một góc lộn xộn ngủ, ba người trên xe ngựa, trừ Mạc Nhiễm Thiên buồn ngủ, Liêu Thanh Phong và Dạ Tích Tuyết còn đang hồi tưởng lại ca khúc dễ nghe này.

Mạc Nhiễm Thiên ý thức được mình sắp ngủ, không khỏi nghĩ đến chuyện mị dược mình đã nói, vậy phải làm sao bây giờ? Có làm hay không? Ở trước mặt hắn làm sao đây? Nghĩ tới đây hắn mặt đỏ tới mang tai, cả người nóng hầm hập.

Dạ Tích Tuyết hiểu sai, cho rằng Mạc Nhiễm Thiên nhắc nhở y đã đến giờ biểu diễn, vội vàng kinh ngạc hỏi: "Tiểu Thiên, làm sao vậy, có phải mị dược phát tác không?" Nói xong vuốt ve da thịt bóng loáng trong tiết y của hắn.

"A...ư...." Mạc Nhiễm Thiên nóng vội, khẽ rên thành tiếng, bởi vì bàn tay Dạ Tích Tuyết đang nắm tiểu chu quả trong ngực hắn.

Liêu Thanh Phong trong lòng cả kinh, biết mị dược của Tiểu Thiên sắp phát tác, có chút lúng túng. Nhưng hắn vẫn nghiêng thân nhắm hai mắt lại, bịt chặt hai lỗ tai không nghe, hai mắt không nhìn.

"Tiểu Thiên, đừng sợ." Dạ Tích Tuyết nói xong hôn hắn. Tối nay y đã đủ kích động rồi, thật rất muốn yêu thương khả nhân nhi này, chỉ đợi đến lúc Mạc Nhiễm Thiên nói mị dược phát tác.

"Ư." Mạc Nhiễm Thiên nghĩ bụng, mình đang sợ cái gì? Chẳng lẽ đến bây giờ còn chưa thể thích ứng phong tục nơi này sao? Chờ đến Thân quốc, còn chưa biết phải đối mặt với nhục nhã gì, thế này có là gì.

"A." Môi lưỡi dây dưa, tiếng nước miếng mập mờ, thanh âm dâm uế không ngừng.

Bàn tay Dạ Tích Tuyết bắt đầu đi xuống, ở dưới chăn dỗ dành Mạc Nhiễm Thiên. Miệng còn không buông tha cái miệng ngọt ngào của hắn.

"A, Dạ đại ca, Tiểu Thiên khó chịu, a." Mạc Nhiễm Thiên nhắm chặt hai mắt, cả người nóng ran, thật giống như thật sự trúng mị dược.

"Bảo bối, đừng nóng vội, Dạ đại ca tới đây." Dạ Tích Tuyết bỗng nhiên đem chăn bông trên người hai người kéo ra, đem Tiểu Thiên ôm tới quỳ ở trước mặt mình, sau đó giúp hắn cởi y phục cùng quần trên người, bản thân mình cũng nhanh chóng cởi xuống. Bên trong xe ngựa giờ phút này ấm áp vô cùng, hai người lại dục hỏa đốt người, vẫn cảm thấy lạnh. Liêu Thanh Phong nhắm chặt hai mắt giả bộ nhập định.

"A, Dạ đại ca, nha. A." Dạ Tích Tuyết đem Tiểu Thiên đã bị lột sạch sẽ lật lại, còn mình thì cúi người, dùng khoang miệng ấm áp phục vụ Tiểu Thiên, khiến Mạc Nhiễm Thiên thoải mái rên thành tiếng.

Lúc này, đầu Tiểu Thiên đối diện với Liêu Thanh Phong. Hắn nhìn Liêu Thanh Phong đang nhắm mắt mà thẹn thùng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, thấy hắn nhắm hai mắt mới thở phào. Nghĩ bụng hắn đúng là định lực tốt, nếu là mình khẳng định không nhịn được, chuyện này giống như tường thuật trực tiếp vậy. Mạc Nhiễm Thiên phát hiện mình sa đọa rồi, lại thích loại cảm giác kích thích này.

"A ư, thoải mái quá, nha." Dạ Tích Tuyết kiên nhẫn phun ra nuốt vào cậu bé của hắn, khiến hắn không kìm được hai tay nắm chặt chăn bông. Đúng lúc ấy, Liêu Thanh Phong mở mắt ra, bốn mắt nhìn nhau, hai người cũng giật mình, giống như trước sắc mặt đỏ bừng lên. Liêu Thanh Phong ngay lập tức lại nhắm hai mắt lại nhưng khuôn mặt nhuốm đầy tình dục của Tiểu Thiên đã khắc ghi trong đầu hắn.

"A, Dạ đại ca, Tiểu Thiên không ổn rồi, ô, a." Mạc Nhiễm Thiên không để ý được nhiều chuyện như vậy, khoái cảm mãnh liệt truyền tới thần kinh khiến hắn nhăn mặt, run rẩy mãnh liệt, bắn ra trong miệng Dạ Tích Tuyết.

"A." Mạc Nhiễm Thiên thở dài một hơi, hơi thở trở nên bình ổn.

"Bảo bối, bên trong còn ngứa không?"Dạ Tích Tuyết ôm hắn, thuận tiện ngó Liêu Thanh Phong một cái.

"A, Dạ đại ca, bên trong thật ngứa thật ngứa!" Mạc Nhiễm Thiên lúc này không làm bộ. Trong hai năm qua gần như mỗi ngày đều ân ái khiến thân thể hắn nhạy cảm dị thường, trong cơ thể càng thêm trống rỗng.

"Đừng gấp, Dạ đại ca tới đây."Dạ Tích Tuyết để hắn nằm úp sấp trên chăn.

Đầu Dạ Tích Tuyết đã đầy mồ hôi, đang muốn điều chỉnh tư thế, Mạc Nhiễm Thiên lại bò dậy trước, xoay người, đẩy Dạ Tích Tuyết tới, sau đó nắm thứ cứng rắn của y từ từ ngồi xuống.

"A." Mạc Nhiễm Thiên cau chặt mày liễu, còn Dạ Tích Tuyết hai tay nắm chặt chăn bông, tiểu tử này muốn hầu hạ hắn sao?

Thật ra thì Mạc Nhiễm Thiên cố ý muốn câu dẫn Liêu Thanh Phong, cho nên hết sức phóng đãng, từ từ luật động trên người Dạ Tích Tuyết.

Liêu Thanh Phong cả người cứng ngắc nóng ran, hắn đã đánh giá quá cao sự tự chủ của mình. Mở mắt ra, nhìn một màn dưới ánh trăng này mà càng thêm rung động.

Chỉ thấy Mạc Nhiễm Thiên tóc trắng phát sáng dưới ánh trăng, chuyển động lên xuống, cái đầu hơi ngửa lên, ánh trăng rọi trên dung nhan tuyệt thế của hắn, thánh khiết vô cùng.

Thân thể bóng loáng như ngọc, dưới ánh sáng trăng hắn giống như một tinh linh làm cho người ta mê muội thật sâu. Liêu Thanh Phong chỉ cảm giác trái tim mình đã trầm luân.

"A, nha." Mạc Nhiễm Thiên động tác bắt đầu mau hơn, gương mặt Dạ Tích Tuyết càng thêm căng thẳng. Y bỗng nhiên đứng dậy, đem Mạc Nhiễm Thiên ôm xuống, để cho hắn quỳ sấp sau đó nói: "Bảo bối, ngươi thật đẹp, Dạ đại ca nhịn không được." Dạ Tích Tuyết vịn eo hắn, chợt đẩy vào.

"A." Mạc Nhiễm Thiên lập tức thoải mái ngửa đầu, lúc này vị trí của hắn lại đối diện với Liêu Thanh Phong. Liêu Thanh Phong không nhắm mắt lại, nhìn khuôn mặt hắn, nhìn miệng hắn, trời ạ, hắn phát hiện tiểu hỏa long của mình sắp mất khống chế, hắn thèm muốn đem hỏa long của mình nhét vào cái miệng nhỏ nhắn mê người kia.

Dạ Tích Tuyết dùng sức rất mạnh, Mạc Nhiễm Thiên thoải mái ngâm nga liên tục. Vì không để cho người phía ngoài nghe được, Dạ Tích Tuyết khom người đem một góc chăn bông nhét vào trong miệng Mạc Nhiễm Thiên, sau đó lại ra sức thẳng tiến.

"Ư...ưm..." Khuôn mặt Mạc Nhiễm Thiên đỏ ửng, dáng vẻ giống như đợi ngược đãi nhưng làm người ta càng thêm hưng phấn.

Liêu Thanh Phong rốt cục không nhịn được, kéo miếng vải trong miệng Mạc Nhiễm Thiên, hung hăng hôn lên môi hắn.

"A." Tiếng kêu sợ hãi của Mạc Nhiễm Thiên bị nuốt mất trong miệng hắn.

Dạ Tích Tuyết cũng cả kinh, lập tức dừng tiết tấu hung hăng nói: "Ngươi làm gì?"

"A, hu hu."Xui xẻo nhất chính là Mạc Nhiễm Thiên, cảm giác thoải mái đột ngột bị cắt đứt, khó chịu đến nhúc nhích cái mông, muốn Dạ Tích Tuyết tiếp tục. ( nghĩ đến ngày trước e nó chửi đàn ông với nhau là biến thái mà giờ........:v)

"Không thể trách ta, là người đều nhịn không được, Tiểu Thiên thật đẹp." Liêu Thanh Phong hôn đã đời một trận, mới buông tha cho cái miệng Tiểu Thiên, ngạc nhiên nhìn môi hắn, vì cảm giác tê dại kia mà khiếp sợ trong lòng.

"Không thể nào!"Dạ Tích Tuyết thấy Mạc Nhiễm Thiên khó chịu, tiếp tục động.



"A, hừ hừ, Dạ đại ca, ngươi đừng để ý đến hắn, nhanh lên một chút, Tiểu Thiên thật khó chịu."Mạc Nhiễm Thiên khóc kêu.

Dạ Tích Tuyết đau lòng, lập tức lại hung mãnh chạy nước rút, mà miệng nhỏ của hắn tiếp tục bị Liêu Thanh Phong xâm chiếm. Dạ Tích Tuyết càng tức giận lại càng dùng sức, muốn xóa đi sự cường bách của Liêu Thanh Phong.

"Ư...ư..." Mạc Nhiễm Thiên muốn la nhưng la không được, hai tay nắm lấy chăn, đầu ngón tay cũng trắng bệch.

Liêu Thanh Phong buông bỏ miệng Mạc Nhiễm Thiên, trên mặt là vẻ thống khổ ham muốn, thấy Mạc Nhiễm Thiên lộ ra vẻ cầu xin, Liêu Thanh Phong kinh hoảng.

"A...ưm...." Miệng hắn còn đang rên rỉ, mắt to nhìn Liêu Thanh Phong đầy kinh sợ.

Dạ Tích Tuyết nhìn một màn này càng thêm tức giận, đột nhiên dùng lực mạnh, đem tinh hoa bắn vào trong cơ thể Mạc Nhiễm Thiên.

"A." Mạc Nhiễm Thiên lập tức vùi đầu giấu trong chăn, cả thân thể bởi vì cao trào mà kịch liệt co giật mấy cái.

"Ngươi muốn làm gì?"Dạ Tích Tuyết vội vàng kéo chăn phủ lên hai người rồi giận dữ nói với Liêu Thanh Phong, dù hắn có muốn thì Tiểu Thiên cũng không thể cùng với hắn.

Liêu Thanh Phong quần cao cao nhô lên, liếc nhìn Mạc Nhiễm Thiên đang gục xuống thở hổn hển mà nói: "Tiểu Thiên đã giải được mị dược chưa?" Hắn nghĩ nếu còn chưa giải được, có phải hắn cũng có thể hỗ trợ hay không.

"A, giải, giải rồi."Mạc Nhiễm Thiên ngẩng đầu lên, cơn sóng tình đã lui, ánh mắt thấy đũng quần hắn nhô cao thì có chút đồng tình.

"Tiểu Thiên tới đây, mệt rồi, ngủ đi." Dạ Tích Tuyết rất bảo vệ đem Mạc Nhiễm Thiên ôm lấy, dọn dẹp, sau đó hai người mặc tiết y ôm nhau ngủ.

Trong bóng tối, Mạc Nhiễm Thiên còn có thể cảm giác được ánh mắt lửa nóng của Liêu Thanh Phong, còn Dạ Tích Tuyết nhẹ nhàng ôm ngang hông hắn.

Liêu Thanh Phong bỗng nhiên đứng lên mở cửa xe ngựa nhảy ra ngoài, dĩ nhiên rất có ý tứ mà đem cửa đóng vào cho bọn họ.

"Dạ đại ca, như vậy có quá tàn nhẫn không?"Mạc Nhiễm Thiên nhẹ hỏi Dạ Tích Tuyết.

"Tiểu Thiên đồng tình hắn? Ai bảo hắn muốn chen chúc cùng chúng ta trên một xe ngựa." Dạ Tích Tuyết ôm chặt hắn buồn bực nói.

"Ha ha, thế ngươi đã vui chưa?"Mạc Nhiễm Thiên cười y.

"Không vui, ngươi bị hắn hôn."Dạ Tích Tuyết ghen.

"Sớm muộn gì cũng bị người khác hôn, bị người khác thượng, Dạ đại ca ngươi không thể như vậy. Bằng không Tiểu Thiên ở Thân quốc sẽ không yên lòng." Mạc Nhiễm Thiên phát hiện đoạn đường này, Dạ Tích Tuyết càng thêm yêu hắn say đắm.

Dạ Tích Tuyết trầm mặc, một lát sau mới mở miệng than: "Dạ đại ca biết. Aishh."

"Dạ đại ca, ý của Tiểu Thiên ngươi hiểu không?"Mạc Nhiễm Thiên khẽ hỏi.

"Ừ, chẳng qua là đau lòng, Dạ đại ca cũng sẽ kiên cường, đợi đến giây phút Tiểu Thiên thống nhất tam quốc." Dạ Tích Tuyết hung hăng thầm nghĩ.

"Đúng, chuyện gì cũng đừng xúc động quá, nói khó nghe chút, mới vừa rồi hắn muốn cường bạo, chúng ta biết phải làm gì. Chúng ta chẳng qua là tù nhân mà thôi, đến Thân quốc rồi còn không biết chịu sự khi nhục của bao người, hắn vẫn sẽ có sự trợ giúp nhất định đối với chúng ta, đừng quá đối địch." Mạc Nhiễm Thiên mắt lóe sáng.

"Là Dạ đại ca suy nghĩ không chu đáo, thật xin lỗi Tiểu Thiên."Dạ Tích Tuyết trong lòng trách mình không thể cứu hắn, hắn làm hết thảy cũng chỉ vì tự cứu mà thôi, vì sau này mà chuẩn bị.

"Dạ đại ca, ngươi nói gì đó, ngươi không có gì có lỗi với Tiểu Thiên, là Tiểu Thiên thấy thẹn với ngươi. Thân thể rách nát này, ngươi đừng để ý nhiều như vậy." Mạc Nhiễm Thiên thở dài nói.

"Tiểu Thiên, ngươi đừng như vậy, Dạ đại ca sai rồi. Nếu như tiểu tử kia có thể làm cho Tiểu Thiên ở Thân quốc dễ dàng hơn một chút, Dạ đại ca bằng lòng." Dạ Tích Tuyết lùi một bước nói.

"Dạ đại ca!"Mạc Nhiễm Thiên ôm thật chặt hắn, nước mắt chảy ròng.

Đang lúc ấy thì Liêu Thanh Phong trở lại, mở cửa xe, ánh trăng chiếu vào khuôn mặt khẽ ngước của Mạc Nhiễm Thiên, dấu lệ còn sáng lấp lánh đâm vào mắt, vào tim Liêu Thanh Phong.

"Liêu đại nhân, ngươi không sao chứ?"Mạc Nhiễm Thiên khẽ hỏi.

"Không có gì!"Liêu Thanh Phong trả lời một tiếng, tiếp tục lui vào một góc hai mắt nhắm nghiền, phía ngoài gió lạnh khiến hắn càng rụt lại.

"Liêu đại nhân, ngươi trông nhỏ hơn Thiên nhi, ngươi bao nhiêu tuổi?"Mạc Nhiễm Thiên biết trong lòng hắn nhất định cũng rất buồn bực, bởi vì mình cự tuyệt hắn.

"Mười tám."Liêu Thanh Phong lãnh đạm nói.

"A, nhỏ như vậy, so với Tiểu Thiên còn nhỏ hơn hai tuổi.Ha ha." Mạc Nhiễm Thiên cười nói, sau đó dùng tay lau khô dấu lệ trên mặt. Dạ Tích Tuyết vẫn không nói gì nữa, bởi vì hắn biết hắn đã sai rồi, dục vọng của con người không thể quá lớn, hắn chiếm hữu Tiểu Thiên, chỉ có thể mang đến tai họa cho Tiểu Thiên.

"Ngủ đi, thái tử điện hạ cũng mệt rồi." Liêu Thanh Phong không muốn nói chuyện. Mới vừa rồi ra bên ngoài gió lạnh, đánh tan khô nóng trong cơ thể hắn mới dám trở lại, đầu óc không còn dám nghĩ đến thân thể mỹ lệ thánh khiết và tuyệt thế kiều nhan của Mạc Nhiễm Thiên.

"A, ồ, Liêu đại nhân nếu không chê, gối lên chân Tiểu Thiên đi, đêm càng khuya càng lạnh."Mạc Nhiễm Thiên còn đồng tình hắn, đặc biệt là tiểu tử này còn nhỏ hơn hắn hai tuổi.

"A." Liêu Thanh Phong ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Mạc Nhiễm Thiên, giờ phút này chỉ có thấy được mỉm cười ấm áp, nhất thời trong lòng nóng lên nói: "Tiểu Thiên nói thật sao?" Hắn có phần không thể tin được, còn nhìn qua Dạ Tích Tuyết.

"Đúng vậy, đến đây đi, lạnh quá!" Mạc Nhiễm Thiên chen vào chỗ Dạ Tích Tuyết, cả người rúc trong ngực hắn, không muốn ra ngoài.

"Được, cám ơn, bên ngoài lạnh lắm."Liêu Thanh Phong cũng không giả bộ, trong lòng kích động cởi áo choàng dày ra, che ở trên người Dạ Tích Tuyết và Mạc Nhiễm Thiên, còn mình rúc vào trên chân Tiểu Thiên.



Ba người mặc dù chen chúc nhưng ấm áp hơn nhiều, tay Liêu Thanh Phong có thể cảm nhận được chân Mạc Nhiễm Thiên, trong lòng càng thêm kích động.

"Tiểu Thiên, sau này gọi ta Thanh Phong là được rồi, ta cũng không phải đại nhân gì, chẳng qua là môn khách của Thân thái tử mà thôi." Liêu Thanh Phong than thở.

"Thanh Phong? Cái tên này nghe quen tai thật, được rồi, gọi ngươi là Thanh Phong, hì hì." Mạc Nhiễm Thiên cười nói, trong lòng nghĩ đến tiểu liêm đao có khắc hai chữ "Thanh Phong", không biết hai người có quan hệ gì không.

"Tiểu Thiên, bất kể như thế nào, ta sẽ hết sức giúp ngươi. Chỉ sợ Thanh Phong năng lực không đủ, không giúp được ngươi."

"Cảm ơn ngươi, có những lời này của ngươi, Tiểu Thiên đã rất vui vẻ rồi, đừng suy nghĩ nhiều như vậy, mau ngủ đi."Mạc Nhiễm Thiên mệt mỏi.

"Ừ." Liêu Thanh Phong hai mắt nhắm nghiền, không nhúc nhích nằm nghiêng, trong lòng cũng là hàng vạn hàng nghìn suy nghĩ.

Tiếng hít thở đều đều truyền đến, Tiểu Thiên chìm vào giấc ngủ, chỉ có Liêu Thanh Phong và Dạ Tích Tuyết hai người hơi thở vẫn còn chưa ổn định.

"Ngươi còn chưa đủ à? Sao còn chưa ngủ?"Liêu Thanh Phong đã nhận thấy được Dạ Tích Tuyết cũng là người biết võ giống hắn, nghe hơi thở hắn không yên thì cười khẩy nói.

"Thật xin lỗi, lúc trước vô lễ đối với ngươi." Dạ Tích Tuyết chậm rãi nói.

"A, ngươi bị bệnh à, sao lại nói lời dễ nghe như vậy?" Liêu Thanh Phong sợ hết hồn.

"Không có bệnh, chẳng qua là lòng đau, hi vọng ở Thân quốc ngươi có thể giúp Tiểu Thiên một chút." Dạ Tích Tuyết khẩn cầu.

"Ồ, đây là kết quả thương lượng của hai ngươi, cho nên lấy lòng ta sao?"Liêu Thanh Phong khóe miệng lộ ra cười lạnh.

"Tiểu Thiên không phải là người như thế, hắn rất thiện lương. Là ta, ta chỉ là phát hiện mình xúc động sẽ hại hắn chịu khổ, cho nên mới nói với ngươi."Dạ Tích Tuyết đáp.

"Ngươi muốn lấy lòng ta, chẳng lẽ đối đãi với ta giống như vừa rồi?"Liêu Thanh Phong tiếp tục khinh bỉ.

"Nếu như ngươi bằng lòng giúp Tiểu Thiên, tối mai mị dược của Tiểu Thiên để ngươi giải."Dạ Tích Tuyết lòng đau đớn vạn phần.

"Cái gì!" Liêu Thanh Phong sợ ngã ngửa ra.

"Ta nói thật!" Dạ Tích Tuyết nói thêm một câu.

"Ngươi, ngươi quá u mê!"Liêu Thanh Phong bỗng nhiên hiểu nổi khổ tâm của Dạ Tích Tuyết, cảm thấy người nam nhân này nhất định là yêu thảm Mạc Thái tử.

"Chỉ cần hắn tốt, ta làm gì cũng cam lòng."Dạ Tích Tuyết hướng về ánh trăng phía ngoài cửa sổ, chảy xuống một hàng lệ.

"Aishh, ngủ đi, ngươi nghĩ nhiều quá, ta không nhất định có thể giúp được hắn."Liêu Thanh Phong bỗng nhiên rất kính nể Dạ Tích Tuyết.

"Ngươi còn có Thân thái tử, nhất định có thể trợ giúp Tiểu Thiên, ít nhất đừng làm cho hắn chịu nỗi khổ da thịt được không?" Dạ Tích Tuyết khẩn cầu.

"Cái này, ta sẽ hết sức, ta cũng không hi vọng hắn bị Thân Vô Kỵ chà đạp."Liêu Thanh Phong cau mày nói.

"Bất kể như thế nào, đa tạ ngươi." Dạ Tích Tuyết ngoài nói tạ ơn không nói thêm gì nữa.

Liêu Thanh Phong trong lòng càng cảm động, cũng hâm mộ. Hai người này yêu nhau sâu đậm như vậy, sâu đến mức khiến người khác đau lòng vì họ.

Hai người không nói thêm gì nữa, phía ngoài gió Bắc lồng lộng, lộ ra vẻ hết sức thê lương, đêm càng khuya.

Ngày hôm sau, trời vừa sáng đã bắt đầu ầm ĩ, binh lính đều đã tỉnh dậy. Mạc Nhiễm Thiên được Dạ Tích Tuyết đánh thức mới tỉnh lại, không có cách, trời lạnh ngủ rất ngon.

Mở mắt ra, thấy hai gương mặt tuấn tú mỉm cười nhìn hắn, hại hắn ngại ngùng đỏ mặt nói: "Tiểu Thiên ngủ muộn." Sau đó lỗ mũi ngửi thấy một mùi hương dễ chịu, lập tức cảm thấy bụng đói kêu vang.

"Tiểu Thiên, Dạ đại ca sợ ngươi đói bụng, gọi ngươi dậy ăn gì đó, ăn rồi ngủ tiếp." Dạ Tích Tuyết cười nói, sau đó nhìn Liêu Thanh Phong vẫn cười như lúc trước mà nói: "Thanh Phong, mau lấy ra đi, Tiểu Thiên đói rồi, ha ha."

Liêu Thanh Phong lập tức thần bí lấy hai củ khoai lang rất to từ sau lưng ra, hẵng còn nóng hôi hổi, mới vừa nướng chẳng trách thơm như vậy.

"Tiểu Thiên, đây cũng là Thanh Phong nướng riêng cho ngươi." Dạ Tích Tuyết cười nói.

"A, các ngươi, các ngươi? " Mạc Nhiễm Thiên kinh ngạc, hai người bọn họ tốt như vậy từ lúc nào, chẳng lẽ lúc mình ngủ đã bỏ lỡ chuyện gì.

"Tiểu Thiên, ta và Dạ đại ca chẳng qua là hiểu lầm, đường đi Đô thành còn dài mà, chẳng lẽ chúng ta mỗi ngày hậm hực với nhau, nhanh ăn đi, lạnh sẽ không dễ ăn nữa." đôi mắt thâm thúy của Liêu Thanh Phong nhìn khuôn mặt tinh xảo của Mạc Nhiễm Thiên, trong lòng lại càng thích thêm.

Mạc Nhiễm Thiên biết nhất định là Dạ Tích Tuyết nghe lời hắn cho nên đã giảng hòa với Liêu Thanh Phong, không khỏi nhìn y một chút, mũi đau xót, mắt hồng hồng.

"Đồ ngốc, đừng suy nghĩ quá nhiều, ngươi không ăn Dạ đại ca ăn đấy." Dạ Tích Tuyết đưa tay kéo tay hắn.

"Đừng, Tiểu Thiên muốn ăn, thật lâu rồi chưa ăn khoai lang nướng." Mạc Nhiễm Thiên lập tức đoạt tới, ôm vào trong ngực.

"Ha ha ha." Trong xe ngựa lập tức tràn đầy tiếng cười, Tiền Ngũ phía ngoài buồn bực đến rũ mắt. Liêu Thanh Phong này quả nhiên bản lĩnh lớn, nhanh như vậy đã dỗ được mĩ nhân vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau