Tôi Chỉ Muốn Nói Chuyện Yêu Đương
Chương 45: Hoắc Cừ, trong lòng tôi, anh mãi mãi là điều tốt đẹp nhất
Như thể có nút khai hỏa, từ ngày chiếu phim đầu tiên, doanh thu phòng vé của "Màu cam" bắt đầu liên tục tăng lên, dùng thế như chẻ tre nhanh chóng vượt qua phần lớn phim điện ảnh cùng chiếu.
Mà danh tiếng vang xa cùng nhiệt độ thảo luận sôi nổi, càng tạo thành vòng tuần hoàn tăng tiến.
Dần dần, càng ngày càng nhiều người chọn đi xem "Màu cam", rạp chiếu phim sắp xếp suất chiếu không ngừng gia tăng, bất luận trước đó như thế nào, chỉ dựa vào ba ngày đầu, Triệu Duệ đã có thể kiếm lời đầy bát đầy chậu.
Không chỉ như thế, trang đáng giá phim nổi tiếng còn đánh giá phim "Màu cam" 9. 3 điểm, đây là số điểm mà phim điện ảnh quốc nội đã rất nhiều năm không đạt được đến.
Mà một bộ phim điện ảnh hay còn mang đến khoản thu nhập hơn xa doanh thu phòng vé.
Khán giả đắm chìm trong bộ phim không có cách nào đi ra, bắt đầu thu thập thông tin xung quanh bộ phim "Màu cam", từ diễn viên đến đạo diễn, một cái cũng không buông tha.
Quá trình quay phim gian khổ, trong khoảnh khắc này chuyển thành thu hoạch quả ngọt.
Khi biết tường tận tình trạng thiếu hụt kinh phí nghiêm trọng của đoàn phim, người trên mạng nhất thời đau lòng không thôi, không chỉ xung phong nhận làm người cung cấp nhiệt độ, còn chủ động hỗ trợ chiêu thương. Trong khoảng thời gian ngắn, nhiệt độ của "Màu cam" tăng cao, thậm chí còn có vài thành phố xuất hiện tình huống xếp hàng tranh vé.
Úc Thanh Hoan nhận được rất nhiều điện thoại chúc mừng, điện thoại của Vu Hâm cũng gần như cháy máy, đều là nhãn hàng tìm đến hợp tác, còn có đạo diễn đưa ra thù lao cao ngất ngưởng, mời Úc Thanh Hoan đi đóng phim thanh xuân thần tượng.
"Đều từ chối hết đi ạ, " Úc Thanh Hoan vừa thu xếp hành lí, đầu cũng không ngẩng lên nói với Vu Hâm.
"Biết rồi." Vu Hâm thở dài, điện thoại đổi sang số cá nhân, trong lòng không khỏi âm thầm bội phục sự bình tĩnh của Úc Thanh Hoan.
Bởi vì "Màu cam" bạo hồng, giá trị bản thân của Úc Thanh Hoan cũng nước lên thì thuyền lên.
Đạo diễn và kịch bản tốt xác thực rất quan trọng, nhưng bản thân kỹ năng diễn xuất rất tốt của hắn cũng không thể không kể đến.
Nhận vai chính của bộ phim này, Úc Thanh Hoan có thể nói là dùng sức một người trực tiếp nâng doanh thu phòng vé của "Màu cam" lên.
Bộ phim đầu tiên chiếu có thể bạo đến trình độ này, trong giới giải trí đúng là có một không hai.
Không nói chuyện khác, chỉ dựa vào loại vận may này cũng có thể làm cho không ít người ngu ngốc động dã tâm.
Thương nhân đều tin những thứ này nên mới xuất hiện rất nhiều người không tiếc đập tiền cũng phải mời được Úc Thanh Hoan về.
Đối với một người mười hai tuổi đã mất đi cha mẹ, từ nhỏ đã vì phát sầu vì tiền mà nói, cái giá mà những người này đưa ra thật sự là vô cùng dụ người. Một bộ phim truyền hình hoặc một cái quảng cáo thương mại, có thể cho hắn không lo ăn uống rất nhiều năm.
Bình tĩnh mà xem xét, Vu Hâm cũng động tâm.
Mà Úc Thanh Hoan lại vẫn cứ thờ ơ, lông mày cũng không động, giống như không đem số tiền này đặt trong mắt, nên làm cái gì thì làm cái đó, hoàn toàn không chịu bất kì ảnh hưởng nào.
"Thanh Hoan, mấy ngày tới có thể sẽ rất bận, tôi nói trước với cậu một tiếng, " Vu Hâm ngồi xuống bên cạnh hắn, lúc Úc Thanh Hoan nhìn sang, lấy album ảnh trên điện thoại di động lật qua lật lại, nói: "Nhà của cậu đã có bản thiết kế tổng thể, cậu xem xem có chỗ nào không hài lòng hay không."
Úc Thanh Hoan cúi đầu nhìn, bản thiết kế theo phong cách Trung Quốc hiện đại, màu sắc ấm áp, thiết kế tinh xảo, mỗi một không gian đều được thiết kế hợp lý tiện dụng, liếc mắt một cái nhìn vừa ấm áp vừa xinh đẹp.
"Rất đẹp." Úc Thanh Hoan bỏ một cái áo sơ mi vào vali, nói: "Cứ dựa theo bản thiết kế này hoàn thiện đi ạ."
"Vậy được, " hắn gật đầu, Vu Hâm trong lòng nhất thời vô cùng quyết tâm, nói một câu, "Vậy tôi đi báo lại với bên thiết kế." Liền đứng lên chuẩn bị rời đi, ai biết mới vừa đứng dậy, điện thoại di động liền vang lên.
Hắn vốn không muốn nhận, nhưng nhìn thấy tên hiển thị, không thể làm gì khác hơn là đưa điện thoại cho Úc Thanh Hoan, "Triệu Khanh Uyên, tìm cậu."
"Khanh Uyên?" Úc Thanh Hoan nghiêng đầu, dùng vai kẹp lấy điện thoại, gọi một tiếng.
"Chúc mừng nha, Thanh Hoan!" Triệu Khanh Uyên âm thanh nghe thập phần hưng phấn, "Tôi xem doanh thu phòng vé của "Màu cam", có khi qua trận này, cậu đây là vừa ra cửa đã hồng a."
Chịu ảnh hưởng của hắn, Úc Thanh Hoan cũng cười theo, "Đáng tiếc anh không ở đây, cho anh cọ ít hỉ khí của tôi."
"Không sao, " Triệu Khanh Uyên nói: "Tôi gọi điện thoại chính là vì báo cho cậu chuyện này, ngày mai cậu tới Giang thành tuyên truyền đúng không, vừa khéo tôi cũng ở đó, đến lúc ấy tôi đi giúp cậu."
Khẩu khí của hắn nghe rất hả hê, đúng là toàn tâm toàn ý trợ giúp bạn bè.
"Tốt quá, " Úc Thanh Hoan rất tự nhiên tiếp nhận ý tốt của hắn, "Vậy ngày mai tôi đến sẽ gọi điện thoại cho anh."
"Ừm." Triệu Khanh Uyên đáp một tiếng, lại nói: "Đúng rồi, cậu đang muốn trang trí nhà đúng không, cứ để tôi lo, đây là nghề của anh rể tôi đấy! Bảo đảm trang trí đẹp mỹ mãn cho cậu."
Trong lòng Úc Thanh Hoan nhất thời trở nên ấm áp, Triệu Khanh Uyên thần kinh thô, vốn là người chuyện gì cũng không để ý, thế mà bây giờ có thể nhỡ rõ ràng chuyện không phải của bản thân như thế, có thể thấy được hắn rất quan tâm đến mình.
"Vậy tôi không khách sáo nữa, đều giao cả cho anh đi."
Triệu Khanh Uyên vỗ ngực bảo đảm, "Yên tâm đi." Ngừng một chút, bỗng nhiên lại hí ha hí hửng nói: "Đúng rồi, tôi còn giúp cậu chọn vài loại sàn nhà, vừa gửi qua cho cậu đấy, cậu nhìn xem có thích không."
"Hả?" Úc Thanh Hoan nghi hoặc mở tin nhắn ra, khi thấy được sàn nhà kiểu cũ toàn một màu xám, nhất thời một chữ cũng không nói ra được.
Bên kia, Triệu Khanh Uyên còn đang giục, "Thanh Hoan, đẹp mắt không?! Nhà cậu trang trí toàn bộ bằng loại sàn nhà này cậu cảm thấy được chứ?"
Úc Thanh Hoan: "... Khanh Uyên."
Triệu Khanh Uyên: "?"
Úc Thanh Hoan: "Anh muốn giúp tôi tôi đều hiểu, nhưng tại sao anh lại muốn dùng đồ vật xấu xí như thế để hại hai con mắt của tôi vậy."
Triệu Khanh Uyên: "..."
Giang thành ở phía nam, giữa tháng tư đã vô cùng ấm áp, Úc Thanh Hoan chỉ mặc đơn giản áo sơ mi trắng và quần bò, kiên cường suất khí như cây bạch dương, bất luận là đi tới chỗ nào cũng trở thành tiêu điểm.
Hắn không nhận thức được nhân khí hiện tại đã lên cao như thế nào, sau khi cùng đoàn phim xuống máy bay, không kịp chuẩn bị đã nhìn thấy một đoàn fan đang giơ biển tên hắn, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Do trong hai ngày ngắn ngủi phải đi tới năm thành phố, nên đoàn phim "Màu cam" phải giành giật từng giây, giờ bay chọn vào lúc sáng sớm. Khi bọn họ xuống sân bay còn chưa tới tám giờ sáng.
Nhưng ở hoàn cảnh như vậy, trong phi trường vẫn đứng đầy fan đón máy bay. Sáng sớm đầu mùa xuân vẫn còn có chút lạnh, những cô gái đáng yêu này vì có thể để thần tượng nhìn thấy hình dáng xinh đẹp nhất của mình mà gần như tất cả đều mặc váy ngắn.
Không biết đã đứng đợi bao lâu, trang điểm cẩn thận cũng không che giấu được sự mệt mỏi.
Thời điểm nhìn thấy Úc Thanh Hoan, các cô nhất thời quên mất tất cả lạnh giá cùng chờ đợi mòn mỏi, hưng phấn hét rần lên, cố gắng đi lại gần bên cạnh hắn, muốn cùng thần tượng tiếp xúc khoảng cách gần hơn.
Thời gian của Úc Thanh Hoan có hạn, muốn dừng lại kí tên cho các cô là chuyện không thể, hắn mới chậm bước chân một lát, Triệu Duệ đã dùng ánh mắt giục hắn không ngừng.
Các nhân viên an ninh như một bức tường kiên cố vững chãi, đem Úc Thanh Hoan và fan ngăn cách ở hai bên.
Mắt thấy thần tượng của mình càng đi càng xa, các cô gái không khỏi lộ ra nỗi thất vọng không che giấu nổi trên mặt, bảng tên giơ lên cũng không đủ sức rơi xuống.
Vừa lúc đó, Úc Thanh Hoan lại đột nhiên dừng bước, giọng hắn không lớn nhưng lại rõ ràng truyền vào tai mỗi một người hâm mộ ở đây, "Mọi người cực khổ rồi, ngày hôm nay hành trình thật sự là quá gấp, xin lỗi không thể kí tên cho mọi người. Lát nữa tôi sẽ nhờ người mua trà sữa cho mọi người, uống xong thì mau về nhà nhé."
Đám người vốn ầm ĩ trong nháy mắt yên tĩnh lại, mãi đến tận khi Úc Thanh Hoan đi ra khỏi sân bay, những người ái mộ nhìn theo bóng lưng càng lúc càng xa của hắn, lâu thật lâu cũng chưa hoàn hồn lại.
Nhân viên công tác làm việc rất nhanh, một cốc ca-cao nóng ấm nhanh chóng phát cho fan, không chỉ có bàn tay lạnh lẽo được ủ ấm áp, người gặp được một mảnh chân tâm cũng ấm áp theo.
Tiếng nức nở nho nhỏ vang lên trong đại sảnh --
"Hức, Thanh Hoan thật là ôn nhu, em muốn làm fan của anh ấy cả đời!"
"Mặc dù không có được chữ kí, cũng không có chụp ảnh chung, nhưng chuyến đi này thật giá trị."
"Hu hu, anh ấy làm gì có tiền! Vẫn hào phóng như thế, thực sự là vừa đau lòng vừa cảm động."
.........
Trong xe, Vu Hâm oán giận với Úc Thanh Hoan, "Cậu vung tiền như thế, có biết kiểu fan như thế này, hôm nay là cậu, ngày mai sẽ biến thành người khác không?"
Úc Thanh Hoan cười cười, ôn hoà nói: "Một ngày các cô ấy là fan của em, em cũng phải che chở cho các cô ấy một ngày."
Lịch trình trong ngày gấp gáp,như đã nói trước từ tối hôm qua, Úc Thanh Hoan gọi điện thoại cho Triệu Khanh Uyên.
Những fan đến tiếp ứng không ngờ sẽ gặp được kinh hỉ như vậy, suýt nữa thì mừng đến phát điên. Không ngừng đăng weibo để diễn tả tâm tình kích động của mình, còn giúp các buổi tuyên truyền tăng thêm nhiệt độ.
Sau khi buổi tuyên truyền phim ở Giang thành kết thúc, Úc Thanh Hoan không kịp nghỉ ngơi liền vội vã bay tới thành phố khác. Một ngày trôi qua, dù thể lực của hắn có tốt đến mấy cũng có chút không chịu nổi.
Nói chuyện với Triệu Duệ một chút, hắn ngay cả cơm cũng không ăn, vội đi về phòng của mình.
Nhưng nhắc tới cũng kì quái, thân thể rõ ràng vô cùng mệt nhưng sau khi rửa mặt xong, lên giường nằm lại không buồn ngủ chút nào, giống như cơn buồn ngủ cũng theo sữa tắm bị nước rửa trôi đi mất.
Úc Thanh Hoan cầm điện thoại lên, ngón tay không tự chủ ngừng lại ở tên của Hoắc Cừ, mất mấy giây, liền cụt hứng buông xuống.
Tách ra mới chưa được một ngày, hắn đã có chút nhớ.
Nhớ tới lúm đồng tiền nhỏ trên khuôn mặt tươi cười ngượng ngùng của người kia, trong lòng Úc Thanh Hoan liền nổi sóng. Kích động vừa mới đè xuống trong nháy mắt như biển động nhào tới, đem lí trí của hắn đánh cho liểng xiểng.
Hay là gọi một lần thôi, cái gì hắn cũng không nói, chỉ nghe âm thanh của người kia thôi là tốt rồi.
Không, không được, có một lần sẽ có lần thứ hai, hắn phải khống chế lại chính mình.
Úc Thanh Hoan buồn bực mất tập trung lắc đầu, vừa muốn nhấn dừng cuộc gọi, bên kia đã truyền đến thanh âm quen thuộc của Hoắc Cừ, "Thanh Hoan!"
Úc Thanh Hoan không ngờ hắn lại nhận điện thoại nhanh như vậy, tâm tư nhất thời loạn như cào cào, suy nghĩ hồi lâu, mới miễn cưỡng tìm ra một đề tài, "Anh đang làm gì vậy?"
"Không, không có..." Một câu hỏi thăm bình thường lại làm cho âm thanh của Hoắc Cừ trong nháy mắt rơi xuống, hắn kinh hoảng ngừng thở, lắp ba lắp bắp trả lời một câu.
Úc Thanh Hoan ngay lập tức nhận ra hắn có chuyện, không tự chủ được từ trên giường ngồi dậy, có chút sốt sắng hỏi: "Hoắc Cừ, có phải anh xảy ra chuyện gì không?"
Bên kia nhất thời trầm mặc.
Khi Úc Thanh Hoan nhịn không được phải lên tiếng giục, Hoắc Cừ rốt cục cũng nói chuyện.
Từ trước đến giờ nhìn thấy hắn đều là dáng vẻ vui vẻ không tim không phổi, lúc này trong thanh âm lại tràn đầy ủ rũ cùng mất mát, ngẫm lại, Úc Thanh Hoan liền cảm thấy tim của mình cũng muốn nhói đau.
Hắn nói: "Xin lỗi, Thanh Hoan, tôi giống như người ta nói, là người vô dụng." Hắn hơi nghẹn ngào, "Tôi cho là tôi rất thông minh, nhưng, nhưng mà không phải vậy, tôi làm thí nghiệm lại thất bại rồi."
Hắn ngừng một lát, cẩn thận từng li từng tí mà hoảng loạn hỏi: "Thanh Hoan, cậu có cảm thấy tôi rất vô dụng không?"
Rõ ràng tại trong đầu đã tính toán rất cẩn thận, đến lúc thực sự làm thí nghiệm lại thất bại hết lần này đến lần khác. Hoắc Cừ mím chặt môi, trong mắt tất cả đều là thống khổ.
Thanh Hoan tốt như vậy, đứng ở trên đài tỏa sáng như sao trên trời. Nhưng hắn đây, hạng mục nghiên cứu làm thế nào cũng thất bại. Còn tiếp tục như vậy, hắn phải làm sao mới xứng đáng làm bạn với Thanh Hoan đây.
Một trận kinh hoảng chưa từng có như đạn bắn trơn tuột găm vào lồng ngực của hắn, lăn lộn va chạm, không cách nào tránh thoát.
"Đương nhiên là không." Úc Thanh Hoan không chút nghĩ ngợi thốt lên: "Anh là người vô cùng quan trọng trên thế giới này, cũng đang làm chuyện vĩ đại, làm sao lại vô dụng được!"
Trái tim Úc Thanh Hoan đau đến muốn phát run, Hoắc Cừ của hắn tốt như vậy, đơn thuần lại chân thành, hắn chỉ có một chút không giống như những người bình thường khác, làm sao lại có người ác độc đến thế, dùng những lời như vậy thương tổn hắn.
Vừa nghĩ tới Hoắc Cừ ở nơi mình không biết đã bị tổn thương không biết bao nhiêu lần, Úc Thanh Hoan liền khó chịu không thôi.
"Hoắc Cừ, anh không cần để ý đến ánh mắt của những người khác, lại càng không cần vì bọn họ mà phủ định chính mình, biết không?"
"Tôi không có." Hoắc Cừ lông mi run rẩy, "Tôi không để ý đến bọn họ."
"Vậy tại sao anh lại thương tâm như vậy?"
"Tôi chỉ sợ cậu sẽ thất vọng về tôi..."
"Tôi sẽ không." Trong lòng Úc Thanh Hoan nhất thời trở nên chua xót nghẹn ngào, hắn nói: "Hoắc Cừ, trong lòng tôi, anh mãi mãi là điều tốt đẹp nhất."
Sau khi "Màu cam" bạo, không ít người theo dõi lịch trình của bọn họ, vì vậy sau khi chuyện fan đến sân bay đón được Úc Thanh Hoan mua cho ca-cao nóng được đăng lên internet, nhất thời gây ra một trận náo động không nhỏ.
Đã từng thấy người sủng fan, nhưng chưa từng thấy ai sủng fan như thế!
Rõ ràng là bản thân vừa mới xuất đạo, còn nhận thù lao vô cùng thấp, lại quan tâm fan như vậy, thật sự là một diễn viên độc nhất vô nhị.
"Hối hận bản thân không đi đón máy bay, không gặp được Thanh Hoan. Lại vui mừng vì mình không đi, giúp Thanh Hoan bớt tiền một cốc ca-cao nóng, cá chép nhỏ nhà chúng ta thật sự là quá ấm áp."
"Thanh Hoan mới hai mươi tuổi thôi, lại biết săn sóc người khác như vậy, thật hâm mộ nửa kia sau này của cậu ấy."
"Thanh Hoan thật sự rất thiện lương, cảm động không biết nói cái gì cho phải, chỉ có thể sau này càng ủng hộ cậu ấy hơn.
"Cá chép nhỏ nhà chúng ta không có người nhà, không sao cả, từ nay về sau, chúng ta chính là người nhà của cậu!"
.........
Không chỉ như thế, sau khi tin tức Triệu Khanh Uyên xuất hiện trong buổi tuyên truyền phim "Màu cam" phát ra, không ít fan của Triệu Khanh Uyên nhất thời đấm ngực giậm chân, hận không thể bóp chết chính mình của ngày hôm qua.
Phải biết là Triệu Khanh Uyên đã gần một tháng không đăng weibo rồi! Trước đây hận không thể một ngày đăng tám bài, bây giờ liền một tháng không đăng weibo! Quả thực làm cho bọn họ canh giữ ở dưới weibo của hắn, gào khóc đòi ăn khó chịu không thôi!
Ai biết, mãi mới chờ đến lúc Triệu Khanh Uyên xuất hiện, bọn họ lại bỏ lỡ!
Có fan của Triệu Khanh Uyên trợ lực, rất nhanh, tin tức Triệu Khanh Uyên giúp Úc Thanh Hoan tuyên truyền phim lại nổi sóng trên weibo.
Lúc Tần Tranh lướt weibo không cẩn thận thấy được cái tin tức này, hắn trầm ngâm mấy phút, nhanh chóng gọi cho Trần Minh, "Giúp tôi lùi lịch trình chiều nay lại. "
Trần Minh nghe vậy, mặt trong nháy mắt liền xụ xuống, "Không phải chứ, Tranh ca, anh tùy hứng cũng phải có mức độ nha, tuyên bố chiều nay phải nói rất quan trọng."
"Tôi có chuyện quan trọng hơn phải xử lý, " Tần Tranh đứng lên, có chút buồn bực nới lỏng cà vạt, "Thêm nữa, đặt cho tôi một vé máy bay đi Hoàng thị."
Tính cách của Tần Tranh rất mạnh, từ trước đến giờ đều là nói một không hai, dù cho hợp tác với nhau nhiều năm như vậy, Trần Minh ở trước mặt hắn cũng vẫn nơm nớp lo sợ. Lúc này nghe hắn nói là chuyện quan trọng hơn, lại thấy sắc mặt nghiêm túc của hắn, không thể làm gì khác hơn là nuốt xuống lời ra đến khóe miệng, yên lặng đi đặt vé cho hắn.
Vì vậy, sau đó, ở bên Hoàng thị, Triệu Duệ còn đang ăn cơm, trong đầu đang diễn tập một lần lời sẽ phát biểu trong buổi tuyên truyền sắp tới, Úc Thanh Hoan liền giơ điện thoại lại nói, "Duệ ca, buổi tuyên truyền lát nữa có thể chậm lại một chút không?"
"Không được!" Triệu Duệ phục hồi tinh thần lại, kiên định từ chối Úc Thanh Hoan.
Làm người nhất định phải có tín nhiệm, nói mấy giờ bắt đầu thì phải đúng giờ đó bắt đầu, tuyệt đối không thể thay đổi!
Để đũa xuống, hắn hỏi Úc Thanh Hoan, "Cậu có việc sao?"
Chung sống thời gian dài như vậy, Triệu Duệ cũng biết Úc Thanh Hoan sẽ không cố ý đùa giỡn cho nên mới hỏi thêm một câu.
"Không phải." Úc Thanh Hoan để điện thoại di động xuống, biểu tình trên mặt hết sức phức tạp, "Tranh ca nói anh ấy sẽ lập tức tới đây."
Triệu Duệ trong khoảng thời gian ngắn còn có chút không phản ứng lại, nghi ngờ hỏi: "Tranh ca? Tranh ca nào?"
Úc Thanh Hoan: "Tần Tranh."
Triệu Duệ: "!!!"
Qua hơn một phút, hắn mới tỉnh hồn lại, ngẩng đầu lên, một mặt kiên định nhìn Úc Thanh Hoan: "Cậu nói đi, cần hoãn lại bao lâu?"
Úc Thanh Hoan: "..."
Sau khi báo tin cho Triệu Duệ biết, Úc Thanh Hoan liền ngồi xuống ăn cơm, hắn không nhìn thấy, dưới đáy bàn, Triệu Duệ đang lén nhắn tin cho Vu Hâm: "Gửi một tấm ảnh mới nhất của Thanh Hoan cho tôi! Nhanh! Tôi muốn lên weibo share cá koi may mắn!"
Tần Tranh đến, giúp cho buổi tuyên truyền phim cuối cùng của "Màu cam" thêm một trang nổi bật. Vị này xưa nay chưa bao giờ tùy tiện có mặt ở hoạt động bình thường, người vừa xuất hiện, hiện trường cùng nhóm người trên mạng liền đồng thời sôi trào.
"Mẹ ơi! Trước đây tôi còn nói mọi người mê tín, hiện tại tôi thật sự tin Úc Thanh Hoan là cá koi may mắn rồi! Mở đầu Triệu Khanh Uyên, kết thúc Tần Tranh! Có thể làm đến mức này, tôi phục!"
"Cảm giác Úc Thanh Hoan cũng không phải là tính cách rất nhiệt tình nha, vì sao nhân duyên lại tốt như thế? Quả thực..."
"Lầu trên thu lại đi, Thanh Hoan tuy rằng nhìn lãnh đạm, nhưng trên thực tế là người vô cùng ấm áp. A... Muốn gả."
"Chúc mừng bộ sưu tập tem của cá chép nhỏ có thêm một vị siêu sao tuyến một."
"Ha ha ha ha lầu trên nói cái quỷ gì a! Cô mau đi ra!"
.........
Không chỉ có người trên mạng, truyền thông cũng dùng cách nói khoa trương như vậy, lên báo cũng nói đến giao tình giữa Úc Thanh Hoan và Triệu Khanh Uyên, còn có Tần Tranh nữa. Ai không biết còn tưởng bọn họ có sinh tử chi giao gì đó.
Nhờ vậy, được lợi lớn nhất vẫn là "Màu cam", đợi đến khi Úc Thanh Hoan lên đường trở về nhà, doanh thu phòng vé của "Màu cam" đã đạt đến ba trăm năm mươi triệu tệ.
Vu Hâm không ngừng ghé vào lỗ tai hắn nhắc nhở: "Triệu Duệ lần này kiếm lời bao nhiêu tiền đây, cậu lấy cái thù lao này thực sự là thiệt thòi chết rồi." đầy mặt là sầu muộn.
"Ca, anh không được phân biệt như thế." Úc Thanh Hoan bị hắn lay đến hoa mắt, không nhịn được nói: "Triệu ca cũng không dễ dàng gì, trước ăn nhiều quả đắng như vậy, tiền này anh ấy xứng đáng được nhận."
"Cậu thì dễ dàng chắc?" Vu Hâm đau lòng nhìn hắn gầy đến mặt cũng lõm vào, lên giọng nói, "Vốn đã gầy, mấy ngày nay chạy đi chạy lại sụt thêm nửa cân, còn tiếp tục như vậy thì người làm bằng sắt cũng không chịu nổi."
Vu Hâm một khi lải nhải sẽ không dừng được, Úc Thanh Hoan sợ nhất chiêu này của hắn, không thể làm gì khác hơn là giơ tay đầu hàng, "Đây không phải là lúc đóng phim yêu cầu nữa, em sẽ khôi phục cân nặng, anh yên tâm đi."
Vu Hâm còn muốn nói gì đó, Triệu Duệ bỗng nhiên đẩy cửa đi vào, hắn chỉ có thể không tình nguyện ngậm miệng lại.
"Thanh Hoan, " Triệu Duệ hai mắt sáng lên nhìn Úc Thanh Hoan, trên mặt không che giấu nổi vui sướng, "Thành tích phòng vé đạt đến đến ba trăm năm mươi triệu rồi!"
Úc Thanh Hoan cười: "Vâng, chúc mừng Duệ ca, " đưa điện thoại cho Triệu Duệ nhìn, ra hiệu hắn nhìn màn hình, "Em còn vừa xem một bài thống kê trên mạng, dựa vào số suất chiếu mỗi ngày hiện tại, có thể còn lên đến năm trăm triệu."
Triệu Duệ nhận lấy điện thoại, đọc kĩ bài thống kê và phân tích kia, khối đá nặng vẫn luôn lơ lửng trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
Hắn đã làm được, hắn thật sự đã quay xong bộ phim này, còn đưa nó lên màn ảnh lớn.
Trong cuộc sống hiện thực, hắn chỉ là một người anh trai vô dụng, chỉ có thể trơ mắt nhìn em gái thống khổ chết đi. Thế nhưng khi hắn đem cuộc đời của cô vào trong phim ảnh, hắn có thể tự tay tạo cho cô một cái kết viên mãn mà ấm áp.
Hơn nữa, bây giờ có nhiều người xem bộ phim này như vậy, có rất nhiều người lớn sẽ chú ý tới vấn đề an toàn của con mình hơn.
Mục đích hắn quay bộ phim này, đến đây đã hoàn toàn đạt được.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, giống như muốn đem những gông xiềng mang trong lòng suốt những năm qua phun hết ra.
"Thanh Hoan, " Triệu Duệ đầy mặt kích động nhìn hắn, lần đầu tiên không giả vờ mạnh mẽ mà nói ra lời thật tâm ở trong lòng, "Cám ơn cậu, thật sự, không có cậu thì sẽ không có bộ phim này."
Hắn đưa ra mức thù lao kia, dù là ai cũng không thể coi trọng, chớ nói chi là hắn còn muốn tìm một diễn viên có kỹ năng diễn xuất tốt đến mức có thể đem tất cả tâm tình đều chỉ dùng một đôi mắt để thể hiện ra ngoài.
Lui 10 ngàn bước mà nói, coi như hắn tìm được diễn viên như vậy, nếu như không có Úc Thanh Hoan, một trận hỏa hoạn kia, đừng nói đến phim, chính cái mạng này của hắn cũng không còn.
Hắn tuy ngoài miệng nói năng tàn nhẫn, nhưng trong lòng đối với Úc Thanh Hoan vẫn luôn rất cảm kích.
Úc Thanh Hoan quen với một Triệu Duệ mặt đen lại độc miệng, lúc này thấy thái độ của hắn tốt lên, vậy mà lại có chút không thích ứng.
"Duệ ca, anh đừng nói như vậy, đây là kết quả nỗ lực của tất cả mọi người mà."
Triệu Duệ lắc đầu một cái, nói như chặt đinh chém sắt: "Cậu yên tâm, đợi khi thu nhập của phòng vé kết toán xong xuôi, tôi sẽ đưa bù thêm thù lao cho cậu."
Vu Hâm ở bên cạnh trong nháy mắt hồi hộp, trong đầu vừa mới liệt kê danh sách đồ cần mua, liền nghe thấy Triệu Duệ tiếp tục nói: "Cậu cũng biết chuyện của em gái tôi, số tiền còn lại, tôi dự định lập một cái quỹ, chuyên trợ giúp trẻ em gặp hoàn cảnh tương tự như vậy."
Hắn biết mình không giúp được toàn bộ, mà tận lực là tốt rồi, hắn không muốn nhìn thấy bi kịch của em gái hắn xuất hiện một lần nữa.
Úc Thanh Hoan trầm mặc mấy giây, sau đó trong ánh mắt vô cùng đau đớn của Vu Hâm, bình tĩnh nói: "Duệ ca, thù lao bù thì em không cần, lúc đầu nói bao nhiêu thì là bấy nhiêu đi. Nếu như anh thật sự cảm thấy băn khoăn, vậy thì đem số tiền kia đem đi lập quỹ luôn."
Triệu Duệ vốn muốn từ chối, nhưng đối diện với đôi mắt nghiêm túc của Úc Thanh Hoan, chỉ có thể gật đầu, "Được."
Sau khi hắn rời đi, Vu Hâm lập tức chạy như bay đến trước mặt Úc Thanh Hoan, chỉ tiếc mài sắt không nên kim nói: "Thanh Hoan, cậu có ngốc không thế?! Cậu có biết chỗ kia là bao nhiêu tiền không!"
Có thể mua bao nhiêu đồ đây! Hắn còn định đổi một cái xe tốt đây!
"Anh, tiền cũng không bay đi mất, " Úc Thanh Hoan động viên hắn, trong ánh mắt lên án của Vu Hâm nói: "Anh quên mất, "Làm sao để yêu người" em vẫn còn chưa kí hợp đồng sao, thù lao của bộ này chắc chắn sẽ không thấp, em lại nhận thêm một cái đại ngôn nữa, tiền sẽ trở lại."
Hắn nói cũng có lý, khiến Vu Hâm đầy đầu bực tức nhất thời như quả bóng hơi bị đâm thủng, nhanh chóng xẹp xuống.
Hắn thở dài, đang muốn muốn nói cái gì, điện thoại liền vang lên.
Ở đầu dây bên kia là người của đài truyền hình quốc gia, có một chương trình giải trí muốn mời Úc Thanh Hoan tới làm khách mời, muốn hẹn hắn đến Tinh Quang bàn bạc.
Vu Hâm vừa nghe xong, hai mắt nhất thời tỏa ánh sáng, liên tục nói mình nhất định sẽ đưa Úc Thanh Hoan tới. Cúp điện thoại, không để hắn kịp chuẩn bị gì hết, trực tiếp lôi người đi.
Mà cùng lúc đó, như mọi ngày, Hoắc Cừ đang trên đường đi làm, ngốc nghếch vào weibo của mình, tìm đọc tin tức của Úc Thanh Hoan.
Không nghĩ tới vừa nhìn liền thấy báo mạng trắng trợn đưa tin vịt về tình cảm thân thiết giữa Úc Thanh Hoan và Tần Tranh.
Tâm trạng thô bạo tàn ác cùng âm u trong nháy mắt dâng lên, chỉ cần vừa nghĩ tới Úc Thanh Hoan cũng sẽ cười với Tần Tranh, cũng sẽ dịu dàng an ủi Tần Tranh, Hoắc Cừ liền cảm thấy trong ngực như có một con thú dữ đang không ngừng gầm thét rít gào, tựa như muốn hủy diệt toàn bộ thế giới.
Lông mi của hắn hơi run lên, khuôn mặt âm trầm như bầu trời trước cơn bão dữ.
Dù cho hắn là người vô dụng thì Thanh Hoan cũng chỉ có thể là của hắn, là của một mình hắn, ai cũng không thể cướp của hắn!
"Tới công ty của anh hai." Thanh âm lãnh khốc của hắn ra lệnh cho tài xế.
Tài xế sững sờ, vừa định hỏi hắn có phải là có chuyện gì xảy ra hay không thì nhìn thấy sắc mặt của Hoắc Cừ trong gương chiếu hậu, liền một chữ cũng không dám nhiều lời, chỉ vội vàng gật gật đầu, cấp tốc nuốt vào những từ sắp nói trở về.
Vì vậy, trong bãi đỗ xe của Tinh Quang, Úc Thanh Hoan mới từ trên xe của Vu Hâm xuống, lại đụng phải Hoắc Cừ cũng vừa mới xuống xe.
"Hoắc Cừ? Tại sao anh lại ở đây?" Úc Thanh Hoan hỏi một câu, vừa muốn đi tới, liền bị Vu Hâm kéo lại.
"Thanh Hoan, người của đài quốc gia đài vẫn đang chờ đấy."
"Anh đi lên trước đi, " nhìn ra sắc mặt của Hoắc Cừ không tốt, Úc Thanh Hoan quay đầu nói với Vu Hâm, "Chúng ta sẽ để anh ấy đi cùng."
Vu Hâm thấy thần sắc hắn kiên quyết, biết không thể thay đổi được gì, đành phải gật gật đầu, lo lắng đi lên lầu trước.
"Đã xảy ra chuyện gì sao?" Úc Thanh Hoan lo lắng nhìn Hoắc Cừ, cho là hắn vẫn không vui vì chuyện hôm trước, liền nói với tài xế của Hoắc gia một tiếng, kéo hắn vào một góc của bãi đỗ xe, dự định giải thích cẩn thận cho hắn hiểu.
"Tôi..." Hoắc Cừ mím mím môi, vừa định mở miệng, phía trước bỗng nhiên truyền đến tiếng cãi vã.
Úc Thanh Hoan nhìn sang, nhất thời sửng sốt, hai người đang cãi nhau hóa ra lại là Evanson và Phương Trọng Hi!
Cụ thể là cãi nhau vì chuyện gì, bởi vì khoảng cách quá xa nên nghe không rõ, nhưng ngay sau đó, Úc Thanh Hoan liền nhìn thấy một màn làm người xem muốn rớt quai hàm.
Evanson vậy mà lại đẩy Phương Trọng Hi vào tường, trực tiếp hôn lên!
Hai người đang xúc động mạnh, căn bản là không chú ý tới bên trong góc còn có hai người khác.
Úc Thanh Hoan bị một màn kích thích đến nổ da đầu này làm cho bất ngờ, giống như phản xạ có điều kiện nhìn về phía Hoắc Cừ.
Liền thấy Hoắc Cừ đang mở lớn hai mắt, nhìn bọn họ chằm chằm, cứ như là đang chiêm ngưỡng cái gì.
"Đi thôi, Hoắc Cừ." Úc Thanh Hoan kéo kéo tay áo của hắn, nhỏ giọng nói.
Nếu như hai bên chạm mặt chắc chắn sẽ rất lúng túng, không bằng thừa dịp bọn họ còn chưa phát hiện, mau chóng rời đi.
Người từ trước đến giờ luôn nghe lời hắn, Hoắc Cừ, lúc này lại giống như không hề để ý đến hắn, ánh mắt vẫn còn dính chặt lên hai người kia không muốn dời.
"Làm sao vậy? Muốn hôn sao?" Úc Thanh Hoan nhíu nhíu mày, trêu nói: "Chắc phải tự đi tìm bạn gái đi thôi."
Sau khi hắn nói xong, Hoắc Cừ cũng không có phản ứng gì, hắn lại thấy khó chịu.
Không biết bạn đời sau này của Hoắc Cừ sẽ là người như thế nào, tình cảm của hắn kiên định lại nghiêm túc như vậy, chắc cũng sẽ giống như thế này, không để ý bên ngoài không kìm lòng được đi hôn cô.
Úc Thanh Hoan càng nghĩ thì lại càng cảm thấy lồng ngực ngột ngạt hơn, cánh tay kéo lấy Hoắc Cừ bất động, chính mình lại vô cùng hoảng loạn.
Hoắc Cừ bỗng nhiên gọi hắn một tiếng, "Thanh Hoan."
Thanh âm trầm thấp của hắn mang theo một tia ý tứ hàm xúc khác.
Úc Thanh Hoan còn không kịp suy nghĩ xem loại cảm giác đó là gì, sau gáy chợt bị ghì chặt lấy, ngay sau đó, một nụ hôn ngây ngô mà bá đạo rơi xuống trên môi.
_________
Editor: Hôn rồi hôn rồi, tung bông tung bông ????????
Mà danh tiếng vang xa cùng nhiệt độ thảo luận sôi nổi, càng tạo thành vòng tuần hoàn tăng tiến.
Dần dần, càng ngày càng nhiều người chọn đi xem "Màu cam", rạp chiếu phim sắp xếp suất chiếu không ngừng gia tăng, bất luận trước đó như thế nào, chỉ dựa vào ba ngày đầu, Triệu Duệ đã có thể kiếm lời đầy bát đầy chậu.
Không chỉ như thế, trang đáng giá phim nổi tiếng còn đánh giá phim "Màu cam" 9. 3 điểm, đây là số điểm mà phim điện ảnh quốc nội đã rất nhiều năm không đạt được đến.
Mà một bộ phim điện ảnh hay còn mang đến khoản thu nhập hơn xa doanh thu phòng vé.
Khán giả đắm chìm trong bộ phim không có cách nào đi ra, bắt đầu thu thập thông tin xung quanh bộ phim "Màu cam", từ diễn viên đến đạo diễn, một cái cũng không buông tha.
Quá trình quay phim gian khổ, trong khoảnh khắc này chuyển thành thu hoạch quả ngọt.
Khi biết tường tận tình trạng thiếu hụt kinh phí nghiêm trọng của đoàn phim, người trên mạng nhất thời đau lòng không thôi, không chỉ xung phong nhận làm người cung cấp nhiệt độ, còn chủ động hỗ trợ chiêu thương. Trong khoảng thời gian ngắn, nhiệt độ của "Màu cam" tăng cao, thậm chí còn có vài thành phố xuất hiện tình huống xếp hàng tranh vé.
Úc Thanh Hoan nhận được rất nhiều điện thoại chúc mừng, điện thoại của Vu Hâm cũng gần như cháy máy, đều là nhãn hàng tìm đến hợp tác, còn có đạo diễn đưa ra thù lao cao ngất ngưởng, mời Úc Thanh Hoan đi đóng phim thanh xuân thần tượng.
"Đều từ chối hết đi ạ, " Úc Thanh Hoan vừa thu xếp hành lí, đầu cũng không ngẩng lên nói với Vu Hâm.
"Biết rồi." Vu Hâm thở dài, điện thoại đổi sang số cá nhân, trong lòng không khỏi âm thầm bội phục sự bình tĩnh của Úc Thanh Hoan.
Bởi vì "Màu cam" bạo hồng, giá trị bản thân của Úc Thanh Hoan cũng nước lên thì thuyền lên.
Đạo diễn và kịch bản tốt xác thực rất quan trọng, nhưng bản thân kỹ năng diễn xuất rất tốt của hắn cũng không thể không kể đến.
Nhận vai chính của bộ phim này, Úc Thanh Hoan có thể nói là dùng sức một người trực tiếp nâng doanh thu phòng vé của "Màu cam" lên.
Bộ phim đầu tiên chiếu có thể bạo đến trình độ này, trong giới giải trí đúng là có một không hai.
Không nói chuyện khác, chỉ dựa vào loại vận may này cũng có thể làm cho không ít người ngu ngốc động dã tâm.
Thương nhân đều tin những thứ này nên mới xuất hiện rất nhiều người không tiếc đập tiền cũng phải mời được Úc Thanh Hoan về.
Đối với một người mười hai tuổi đã mất đi cha mẹ, từ nhỏ đã vì phát sầu vì tiền mà nói, cái giá mà những người này đưa ra thật sự là vô cùng dụ người. Một bộ phim truyền hình hoặc một cái quảng cáo thương mại, có thể cho hắn không lo ăn uống rất nhiều năm.
Bình tĩnh mà xem xét, Vu Hâm cũng động tâm.
Mà Úc Thanh Hoan lại vẫn cứ thờ ơ, lông mày cũng không động, giống như không đem số tiền này đặt trong mắt, nên làm cái gì thì làm cái đó, hoàn toàn không chịu bất kì ảnh hưởng nào.
"Thanh Hoan, mấy ngày tới có thể sẽ rất bận, tôi nói trước với cậu một tiếng, " Vu Hâm ngồi xuống bên cạnh hắn, lúc Úc Thanh Hoan nhìn sang, lấy album ảnh trên điện thoại di động lật qua lật lại, nói: "Nhà của cậu đã có bản thiết kế tổng thể, cậu xem xem có chỗ nào không hài lòng hay không."
Úc Thanh Hoan cúi đầu nhìn, bản thiết kế theo phong cách Trung Quốc hiện đại, màu sắc ấm áp, thiết kế tinh xảo, mỗi một không gian đều được thiết kế hợp lý tiện dụng, liếc mắt một cái nhìn vừa ấm áp vừa xinh đẹp.
"Rất đẹp." Úc Thanh Hoan bỏ một cái áo sơ mi vào vali, nói: "Cứ dựa theo bản thiết kế này hoàn thiện đi ạ."
"Vậy được, " hắn gật đầu, Vu Hâm trong lòng nhất thời vô cùng quyết tâm, nói một câu, "Vậy tôi đi báo lại với bên thiết kế." Liền đứng lên chuẩn bị rời đi, ai biết mới vừa đứng dậy, điện thoại di động liền vang lên.
Hắn vốn không muốn nhận, nhưng nhìn thấy tên hiển thị, không thể làm gì khác hơn là đưa điện thoại cho Úc Thanh Hoan, "Triệu Khanh Uyên, tìm cậu."
"Khanh Uyên?" Úc Thanh Hoan nghiêng đầu, dùng vai kẹp lấy điện thoại, gọi một tiếng.
"Chúc mừng nha, Thanh Hoan!" Triệu Khanh Uyên âm thanh nghe thập phần hưng phấn, "Tôi xem doanh thu phòng vé của "Màu cam", có khi qua trận này, cậu đây là vừa ra cửa đã hồng a."
Chịu ảnh hưởng của hắn, Úc Thanh Hoan cũng cười theo, "Đáng tiếc anh không ở đây, cho anh cọ ít hỉ khí của tôi."
"Không sao, " Triệu Khanh Uyên nói: "Tôi gọi điện thoại chính là vì báo cho cậu chuyện này, ngày mai cậu tới Giang thành tuyên truyền đúng không, vừa khéo tôi cũng ở đó, đến lúc ấy tôi đi giúp cậu."
Khẩu khí của hắn nghe rất hả hê, đúng là toàn tâm toàn ý trợ giúp bạn bè.
"Tốt quá, " Úc Thanh Hoan rất tự nhiên tiếp nhận ý tốt của hắn, "Vậy ngày mai tôi đến sẽ gọi điện thoại cho anh."
"Ừm." Triệu Khanh Uyên đáp một tiếng, lại nói: "Đúng rồi, cậu đang muốn trang trí nhà đúng không, cứ để tôi lo, đây là nghề của anh rể tôi đấy! Bảo đảm trang trí đẹp mỹ mãn cho cậu."
Trong lòng Úc Thanh Hoan nhất thời trở nên ấm áp, Triệu Khanh Uyên thần kinh thô, vốn là người chuyện gì cũng không để ý, thế mà bây giờ có thể nhỡ rõ ràng chuyện không phải của bản thân như thế, có thể thấy được hắn rất quan tâm đến mình.
"Vậy tôi không khách sáo nữa, đều giao cả cho anh đi."
Triệu Khanh Uyên vỗ ngực bảo đảm, "Yên tâm đi." Ngừng một chút, bỗng nhiên lại hí ha hí hửng nói: "Đúng rồi, tôi còn giúp cậu chọn vài loại sàn nhà, vừa gửi qua cho cậu đấy, cậu nhìn xem có thích không."
"Hả?" Úc Thanh Hoan nghi hoặc mở tin nhắn ra, khi thấy được sàn nhà kiểu cũ toàn một màu xám, nhất thời một chữ cũng không nói ra được.
Bên kia, Triệu Khanh Uyên còn đang giục, "Thanh Hoan, đẹp mắt không?! Nhà cậu trang trí toàn bộ bằng loại sàn nhà này cậu cảm thấy được chứ?"
Úc Thanh Hoan: "... Khanh Uyên."
Triệu Khanh Uyên: "?"
Úc Thanh Hoan: "Anh muốn giúp tôi tôi đều hiểu, nhưng tại sao anh lại muốn dùng đồ vật xấu xí như thế để hại hai con mắt của tôi vậy."
Triệu Khanh Uyên: "..."
Giang thành ở phía nam, giữa tháng tư đã vô cùng ấm áp, Úc Thanh Hoan chỉ mặc đơn giản áo sơ mi trắng và quần bò, kiên cường suất khí như cây bạch dương, bất luận là đi tới chỗ nào cũng trở thành tiêu điểm.
Hắn không nhận thức được nhân khí hiện tại đã lên cao như thế nào, sau khi cùng đoàn phim xuống máy bay, không kịp chuẩn bị đã nhìn thấy một đoàn fan đang giơ biển tên hắn, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Do trong hai ngày ngắn ngủi phải đi tới năm thành phố, nên đoàn phim "Màu cam" phải giành giật từng giây, giờ bay chọn vào lúc sáng sớm. Khi bọn họ xuống sân bay còn chưa tới tám giờ sáng.
Nhưng ở hoàn cảnh như vậy, trong phi trường vẫn đứng đầy fan đón máy bay. Sáng sớm đầu mùa xuân vẫn còn có chút lạnh, những cô gái đáng yêu này vì có thể để thần tượng nhìn thấy hình dáng xinh đẹp nhất của mình mà gần như tất cả đều mặc váy ngắn.
Không biết đã đứng đợi bao lâu, trang điểm cẩn thận cũng không che giấu được sự mệt mỏi.
Thời điểm nhìn thấy Úc Thanh Hoan, các cô nhất thời quên mất tất cả lạnh giá cùng chờ đợi mòn mỏi, hưng phấn hét rần lên, cố gắng đi lại gần bên cạnh hắn, muốn cùng thần tượng tiếp xúc khoảng cách gần hơn.
Thời gian của Úc Thanh Hoan có hạn, muốn dừng lại kí tên cho các cô là chuyện không thể, hắn mới chậm bước chân một lát, Triệu Duệ đã dùng ánh mắt giục hắn không ngừng.
Các nhân viên an ninh như một bức tường kiên cố vững chãi, đem Úc Thanh Hoan và fan ngăn cách ở hai bên.
Mắt thấy thần tượng của mình càng đi càng xa, các cô gái không khỏi lộ ra nỗi thất vọng không che giấu nổi trên mặt, bảng tên giơ lên cũng không đủ sức rơi xuống.
Vừa lúc đó, Úc Thanh Hoan lại đột nhiên dừng bước, giọng hắn không lớn nhưng lại rõ ràng truyền vào tai mỗi một người hâm mộ ở đây, "Mọi người cực khổ rồi, ngày hôm nay hành trình thật sự là quá gấp, xin lỗi không thể kí tên cho mọi người. Lát nữa tôi sẽ nhờ người mua trà sữa cho mọi người, uống xong thì mau về nhà nhé."
Đám người vốn ầm ĩ trong nháy mắt yên tĩnh lại, mãi đến tận khi Úc Thanh Hoan đi ra khỏi sân bay, những người ái mộ nhìn theo bóng lưng càng lúc càng xa của hắn, lâu thật lâu cũng chưa hoàn hồn lại.
Nhân viên công tác làm việc rất nhanh, một cốc ca-cao nóng ấm nhanh chóng phát cho fan, không chỉ có bàn tay lạnh lẽo được ủ ấm áp, người gặp được một mảnh chân tâm cũng ấm áp theo.
Tiếng nức nở nho nhỏ vang lên trong đại sảnh --
"Hức, Thanh Hoan thật là ôn nhu, em muốn làm fan của anh ấy cả đời!"
"Mặc dù không có được chữ kí, cũng không có chụp ảnh chung, nhưng chuyến đi này thật giá trị."
"Hu hu, anh ấy làm gì có tiền! Vẫn hào phóng như thế, thực sự là vừa đau lòng vừa cảm động."
.........
Trong xe, Vu Hâm oán giận với Úc Thanh Hoan, "Cậu vung tiền như thế, có biết kiểu fan như thế này, hôm nay là cậu, ngày mai sẽ biến thành người khác không?"
Úc Thanh Hoan cười cười, ôn hoà nói: "Một ngày các cô ấy là fan của em, em cũng phải che chở cho các cô ấy một ngày."
Lịch trình trong ngày gấp gáp,như đã nói trước từ tối hôm qua, Úc Thanh Hoan gọi điện thoại cho Triệu Khanh Uyên.
Những fan đến tiếp ứng không ngờ sẽ gặp được kinh hỉ như vậy, suýt nữa thì mừng đến phát điên. Không ngừng đăng weibo để diễn tả tâm tình kích động của mình, còn giúp các buổi tuyên truyền tăng thêm nhiệt độ.
Sau khi buổi tuyên truyền phim ở Giang thành kết thúc, Úc Thanh Hoan không kịp nghỉ ngơi liền vội vã bay tới thành phố khác. Một ngày trôi qua, dù thể lực của hắn có tốt đến mấy cũng có chút không chịu nổi.
Nói chuyện với Triệu Duệ một chút, hắn ngay cả cơm cũng không ăn, vội đi về phòng của mình.
Nhưng nhắc tới cũng kì quái, thân thể rõ ràng vô cùng mệt nhưng sau khi rửa mặt xong, lên giường nằm lại không buồn ngủ chút nào, giống như cơn buồn ngủ cũng theo sữa tắm bị nước rửa trôi đi mất.
Úc Thanh Hoan cầm điện thoại lên, ngón tay không tự chủ ngừng lại ở tên của Hoắc Cừ, mất mấy giây, liền cụt hứng buông xuống.
Tách ra mới chưa được một ngày, hắn đã có chút nhớ.
Nhớ tới lúm đồng tiền nhỏ trên khuôn mặt tươi cười ngượng ngùng của người kia, trong lòng Úc Thanh Hoan liền nổi sóng. Kích động vừa mới đè xuống trong nháy mắt như biển động nhào tới, đem lí trí của hắn đánh cho liểng xiểng.
Hay là gọi một lần thôi, cái gì hắn cũng không nói, chỉ nghe âm thanh của người kia thôi là tốt rồi.
Không, không được, có một lần sẽ có lần thứ hai, hắn phải khống chế lại chính mình.
Úc Thanh Hoan buồn bực mất tập trung lắc đầu, vừa muốn nhấn dừng cuộc gọi, bên kia đã truyền đến thanh âm quen thuộc của Hoắc Cừ, "Thanh Hoan!"
Úc Thanh Hoan không ngờ hắn lại nhận điện thoại nhanh như vậy, tâm tư nhất thời loạn như cào cào, suy nghĩ hồi lâu, mới miễn cưỡng tìm ra một đề tài, "Anh đang làm gì vậy?"
"Không, không có..." Một câu hỏi thăm bình thường lại làm cho âm thanh của Hoắc Cừ trong nháy mắt rơi xuống, hắn kinh hoảng ngừng thở, lắp ba lắp bắp trả lời một câu.
Úc Thanh Hoan ngay lập tức nhận ra hắn có chuyện, không tự chủ được từ trên giường ngồi dậy, có chút sốt sắng hỏi: "Hoắc Cừ, có phải anh xảy ra chuyện gì không?"
Bên kia nhất thời trầm mặc.
Khi Úc Thanh Hoan nhịn không được phải lên tiếng giục, Hoắc Cừ rốt cục cũng nói chuyện.
Từ trước đến giờ nhìn thấy hắn đều là dáng vẻ vui vẻ không tim không phổi, lúc này trong thanh âm lại tràn đầy ủ rũ cùng mất mát, ngẫm lại, Úc Thanh Hoan liền cảm thấy tim của mình cũng muốn nhói đau.
Hắn nói: "Xin lỗi, Thanh Hoan, tôi giống như người ta nói, là người vô dụng." Hắn hơi nghẹn ngào, "Tôi cho là tôi rất thông minh, nhưng, nhưng mà không phải vậy, tôi làm thí nghiệm lại thất bại rồi."
Hắn ngừng một lát, cẩn thận từng li từng tí mà hoảng loạn hỏi: "Thanh Hoan, cậu có cảm thấy tôi rất vô dụng không?"
Rõ ràng tại trong đầu đã tính toán rất cẩn thận, đến lúc thực sự làm thí nghiệm lại thất bại hết lần này đến lần khác. Hoắc Cừ mím chặt môi, trong mắt tất cả đều là thống khổ.
Thanh Hoan tốt như vậy, đứng ở trên đài tỏa sáng như sao trên trời. Nhưng hắn đây, hạng mục nghiên cứu làm thế nào cũng thất bại. Còn tiếp tục như vậy, hắn phải làm sao mới xứng đáng làm bạn với Thanh Hoan đây.
Một trận kinh hoảng chưa từng có như đạn bắn trơn tuột găm vào lồng ngực của hắn, lăn lộn va chạm, không cách nào tránh thoát.
"Đương nhiên là không." Úc Thanh Hoan không chút nghĩ ngợi thốt lên: "Anh là người vô cùng quan trọng trên thế giới này, cũng đang làm chuyện vĩ đại, làm sao lại vô dụng được!"
Trái tim Úc Thanh Hoan đau đến muốn phát run, Hoắc Cừ của hắn tốt như vậy, đơn thuần lại chân thành, hắn chỉ có một chút không giống như những người bình thường khác, làm sao lại có người ác độc đến thế, dùng những lời như vậy thương tổn hắn.
Vừa nghĩ tới Hoắc Cừ ở nơi mình không biết đã bị tổn thương không biết bao nhiêu lần, Úc Thanh Hoan liền khó chịu không thôi.
"Hoắc Cừ, anh không cần để ý đến ánh mắt của những người khác, lại càng không cần vì bọn họ mà phủ định chính mình, biết không?"
"Tôi không có." Hoắc Cừ lông mi run rẩy, "Tôi không để ý đến bọn họ."
"Vậy tại sao anh lại thương tâm như vậy?"
"Tôi chỉ sợ cậu sẽ thất vọng về tôi..."
"Tôi sẽ không." Trong lòng Úc Thanh Hoan nhất thời trở nên chua xót nghẹn ngào, hắn nói: "Hoắc Cừ, trong lòng tôi, anh mãi mãi là điều tốt đẹp nhất."
Sau khi "Màu cam" bạo, không ít người theo dõi lịch trình của bọn họ, vì vậy sau khi chuyện fan đến sân bay đón được Úc Thanh Hoan mua cho ca-cao nóng được đăng lên internet, nhất thời gây ra một trận náo động không nhỏ.
Đã từng thấy người sủng fan, nhưng chưa từng thấy ai sủng fan như thế!
Rõ ràng là bản thân vừa mới xuất đạo, còn nhận thù lao vô cùng thấp, lại quan tâm fan như vậy, thật sự là một diễn viên độc nhất vô nhị.
"Hối hận bản thân không đi đón máy bay, không gặp được Thanh Hoan. Lại vui mừng vì mình không đi, giúp Thanh Hoan bớt tiền một cốc ca-cao nóng, cá chép nhỏ nhà chúng ta thật sự là quá ấm áp."
"Thanh Hoan mới hai mươi tuổi thôi, lại biết săn sóc người khác như vậy, thật hâm mộ nửa kia sau này của cậu ấy."
"Thanh Hoan thật sự rất thiện lương, cảm động không biết nói cái gì cho phải, chỉ có thể sau này càng ủng hộ cậu ấy hơn.
"Cá chép nhỏ nhà chúng ta không có người nhà, không sao cả, từ nay về sau, chúng ta chính là người nhà của cậu!"
.........
Không chỉ như thế, sau khi tin tức Triệu Khanh Uyên xuất hiện trong buổi tuyên truyền phim "Màu cam" phát ra, không ít fan của Triệu Khanh Uyên nhất thời đấm ngực giậm chân, hận không thể bóp chết chính mình của ngày hôm qua.
Phải biết là Triệu Khanh Uyên đã gần một tháng không đăng weibo rồi! Trước đây hận không thể một ngày đăng tám bài, bây giờ liền một tháng không đăng weibo! Quả thực làm cho bọn họ canh giữ ở dưới weibo của hắn, gào khóc đòi ăn khó chịu không thôi!
Ai biết, mãi mới chờ đến lúc Triệu Khanh Uyên xuất hiện, bọn họ lại bỏ lỡ!
Có fan của Triệu Khanh Uyên trợ lực, rất nhanh, tin tức Triệu Khanh Uyên giúp Úc Thanh Hoan tuyên truyền phim lại nổi sóng trên weibo.
Lúc Tần Tranh lướt weibo không cẩn thận thấy được cái tin tức này, hắn trầm ngâm mấy phút, nhanh chóng gọi cho Trần Minh, "Giúp tôi lùi lịch trình chiều nay lại. "
Trần Minh nghe vậy, mặt trong nháy mắt liền xụ xuống, "Không phải chứ, Tranh ca, anh tùy hứng cũng phải có mức độ nha, tuyên bố chiều nay phải nói rất quan trọng."
"Tôi có chuyện quan trọng hơn phải xử lý, " Tần Tranh đứng lên, có chút buồn bực nới lỏng cà vạt, "Thêm nữa, đặt cho tôi một vé máy bay đi Hoàng thị."
Tính cách của Tần Tranh rất mạnh, từ trước đến giờ đều là nói một không hai, dù cho hợp tác với nhau nhiều năm như vậy, Trần Minh ở trước mặt hắn cũng vẫn nơm nớp lo sợ. Lúc này nghe hắn nói là chuyện quan trọng hơn, lại thấy sắc mặt nghiêm túc của hắn, không thể làm gì khác hơn là nuốt xuống lời ra đến khóe miệng, yên lặng đi đặt vé cho hắn.
Vì vậy, sau đó, ở bên Hoàng thị, Triệu Duệ còn đang ăn cơm, trong đầu đang diễn tập một lần lời sẽ phát biểu trong buổi tuyên truyền sắp tới, Úc Thanh Hoan liền giơ điện thoại lại nói, "Duệ ca, buổi tuyên truyền lát nữa có thể chậm lại một chút không?"
"Không được!" Triệu Duệ phục hồi tinh thần lại, kiên định từ chối Úc Thanh Hoan.
Làm người nhất định phải có tín nhiệm, nói mấy giờ bắt đầu thì phải đúng giờ đó bắt đầu, tuyệt đối không thể thay đổi!
Để đũa xuống, hắn hỏi Úc Thanh Hoan, "Cậu có việc sao?"
Chung sống thời gian dài như vậy, Triệu Duệ cũng biết Úc Thanh Hoan sẽ không cố ý đùa giỡn cho nên mới hỏi thêm một câu.
"Không phải." Úc Thanh Hoan để điện thoại di động xuống, biểu tình trên mặt hết sức phức tạp, "Tranh ca nói anh ấy sẽ lập tức tới đây."
Triệu Duệ trong khoảng thời gian ngắn còn có chút không phản ứng lại, nghi ngờ hỏi: "Tranh ca? Tranh ca nào?"
Úc Thanh Hoan: "Tần Tranh."
Triệu Duệ: "!!!"
Qua hơn một phút, hắn mới tỉnh hồn lại, ngẩng đầu lên, một mặt kiên định nhìn Úc Thanh Hoan: "Cậu nói đi, cần hoãn lại bao lâu?"
Úc Thanh Hoan: "..."
Sau khi báo tin cho Triệu Duệ biết, Úc Thanh Hoan liền ngồi xuống ăn cơm, hắn không nhìn thấy, dưới đáy bàn, Triệu Duệ đang lén nhắn tin cho Vu Hâm: "Gửi một tấm ảnh mới nhất của Thanh Hoan cho tôi! Nhanh! Tôi muốn lên weibo share cá koi may mắn!"
Tần Tranh đến, giúp cho buổi tuyên truyền phim cuối cùng của "Màu cam" thêm một trang nổi bật. Vị này xưa nay chưa bao giờ tùy tiện có mặt ở hoạt động bình thường, người vừa xuất hiện, hiện trường cùng nhóm người trên mạng liền đồng thời sôi trào.
"Mẹ ơi! Trước đây tôi còn nói mọi người mê tín, hiện tại tôi thật sự tin Úc Thanh Hoan là cá koi may mắn rồi! Mở đầu Triệu Khanh Uyên, kết thúc Tần Tranh! Có thể làm đến mức này, tôi phục!"
"Cảm giác Úc Thanh Hoan cũng không phải là tính cách rất nhiệt tình nha, vì sao nhân duyên lại tốt như thế? Quả thực..."
"Lầu trên thu lại đi, Thanh Hoan tuy rằng nhìn lãnh đạm, nhưng trên thực tế là người vô cùng ấm áp. A... Muốn gả."
"Chúc mừng bộ sưu tập tem của cá chép nhỏ có thêm một vị siêu sao tuyến một."
"Ha ha ha ha lầu trên nói cái quỷ gì a! Cô mau đi ra!"
.........
Không chỉ có người trên mạng, truyền thông cũng dùng cách nói khoa trương như vậy, lên báo cũng nói đến giao tình giữa Úc Thanh Hoan và Triệu Khanh Uyên, còn có Tần Tranh nữa. Ai không biết còn tưởng bọn họ có sinh tử chi giao gì đó.
Nhờ vậy, được lợi lớn nhất vẫn là "Màu cam", đợi đến khi Úc Thanh Hoan lên đường trở về nhà, doanh thu phòng vé của "Màu cam" đã đạt đến ba trăm năm mươi triệu tệ.
Vu Hâm không ngừng ghé vào lỗ tai hắn nhắc nhở: "Triệu Duệ lần này kiếm lời bao nhiêu tiền đây, cậu lấy cái thù lao này thực sự là thiệt thòi chết rồi." đầy mặt là sầu muộn.
"Ca, anh không được phân biệt như thế." Úc Thanh Hoan bị hắn lay đến hoa mắt, không nhịn được nói: "Triệu ca cũng không dễ dàng gì, trước ăn nhiều quả đắng như vậy, tiền này anh ấy xứng đáng được nhận."
"Cậu thì dễ dàng chắc?" Vu Hâm đau lòng nhìn hắn gầy đến mặt cũng lõm vào, lên giọng nói, "Vốn đã gầy, mấy ngày nay chạy đi chạy lại sụt thêm nửa cân, còn tiếp tục như vậy thì người làm bằng sắt cũng không chịu nổi."
Vu Hâm một khi lải nhải sẽ không dừng được, Úc Thanh Hoan sợ nhất chiêu này của hắn, không thể làm gì khác hơn là giơ tay đầu hàng, "Đây không phải là lúc đóng phim yêu cầu nữa, em sẽ khôi phục cân nặng, anh yên tâm đi."
Vu Hâm còn muốn nói gì đó, Triệu Duệ bỗng nhiên đẩy cửa đi vào, hắn chỉ có thể không tình nguyện ngậm miệng lại.
"Thanh Hoan, " Triệu Duệ hai mắt sáng lên nhìn Úc Thanh Hoan, trên mặt không che giấu nổi vui sướng, "Thành tích phòng vé đạt đến đến ba trăm năm mươi triệu rồi!"
Úc Thanh Hoan cười: "Vâng, chúc mừng Duệ ca, " đưa điện thoại cho Triệu Duệ nhìn, ra hiệu hắn nhìn màn hình, "Em còn vừa xem một bài thống kê trên mạng, dựa vào số suất chiếu mỗi ngày hiện tại, có thể còn lên đến năm trăm triệu."
Triệu Duệ nhận lấy điện thoại, đọc kĩ bài thống kê và phân tích kia, khối đá nặng vẫn luôn lơ lửng trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
Hắn đã làm được, hắn thật sự đã quay xong bộ phim này, còn đưa nó lên màn ảnh lớn.
Trong cuộc sống hiện thực, hắn chỉ là một người anh trai vô dụng, chỉ có thể trơ mắt nhìn em gái thống khổ chết đi. Thế nhưng khi hắn đem cuộc đời của cô vào trong phim ảnh, hắn có thể tự tay tạo cho cô một cái kết viên mãn mà ấm áp.
Hơn nữa, bây giờ có nhiều người xem bộ phim này như vậy, có rất nhiều người lớn sẽ chú ý tới vấn đề an toàn của con mình hơn.
Mục đích hắn quay bộ phim này, đến đây đã hoàn toàn đạt được.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, giống như muốn đem những gông xiềng mang trong lòng suốt những năm qua phun hết ra.
"Thanh Hoan, " Triệu Duệ đầy mặt kích động nhìn hắn, lần đầu tiên không giả vờ mạnh mẽ mà nói ra lời thật tâm ở trong lòng, "Cám ơn cậu, thật sự, không có cậu thì sẽ không có bộ phim này."
Hắn đưa ra mức thù lao kia, dù là ai cũng không thể coi trọng, chớ nói chi là hắn còn muốn tìm một diễn viên có kỹ năng diễn xuất tốt đến mức có thể đem tất cả tâm tình đều chỉ dùng một đôi mắt để thể hiện ra ngoài.
Lui 10 ngàn bước mà nói, coi như hắn tìm được diễn viên như vậy, nếu như không có Úc Thanh Hoan, một trận hỏa hoạn kia, đừng nói đến phim, chính cái mạng này của hắn cũng không còn.
Hắn tuy ngoài miệng nói năng tàn nhẫn, nhưng trong lòng đối với Úc Thanh Hoan vẫn luôn rất cảm kích.
Úc Thanh Hoan quen với một Triệu Duệ mặt đen lại độc miệng, lúc này thấy thái độ của hắn tốt lên, vậy mà lại có chút không thích ứng.
"Duệ ca, anh đừng nói như vậy, đây là kết quả nỗ lực của tất cả mọi người mà."
Triệu Duệ lắc đầu một cái, nói như chặt đinh chém sắt: "Cậu yên tâm, đợi khi thu nhập của phòng vé kết toán xong xuôi, tôi sẽ đưa bù thêm thù lao cho cậu."
Vu Hâm ở bên cạnh trong nháy mắt hồi hộp, trong đầu vừa mới liệt kê danh sách đồ cần mua, liền nghe thấy Triệu Duệ tiếp tục nói: "Cậu cũng biết chuyện của em gái tôi, số tiền còn lại, tôi dự định lập một cái quỹ, chuyên trợ giúp trẻ em gặp hoàn cảnh tương tự như vậy."
Hắn biết mình không giúp được toàn bộ, mà tận lực là tốt rồi, hắn không muốn nhìn thấy bi kịch của em gái hắn xuất hiện một lần nữa.
Úc Thanh Hoan trầm mặc mấy giây, sau đó trong ánh mắt vô cùng đau đớn của Vu Hâm, bình tĩnh nói: "Duệ ca, thù lao bù thì em không cần, lúc đầu nói bao nhiêu thì là bấy nhiêu đi. Nếu như anh thật sự cảm thấy băn khoăn, vậy thì đem số tiền kia đem đi lập quỹ luôn."
Triệu Duệ vốn muốn từ chối, nhưng đối diện với đôi mắt nghiêm túc của Úc Thanh Hoan, chỉ có thể gật đầu, "Được."
Sau khi hắn rời đi, Vu Hâm lập tức chạy như bay đến trước mặt Úc Thanh Hoan, chỉ tiếc mài sắt không nên kim nói: "Thanh Hoan, cậu có ngốc không thế?! Cậu có biết chỗ kia là bao nhiêu tiền không!"
Có thể mua bao nhiêu đồ đây! Hắn còn định đổi một cái xe tốt đây!
"Anh, tiền cũng không bay đi mất, " Úc Thanh Hoan động viên hắn, trong ánh mắt lên án của Vu Hâm nói: "Anh quên mất, "Làm sao để yêu người" em vẫn còn chưa kí hợp đồng sao, thù lao của bộ này chắc chắn sẽ không thấp, em lại nhận thêm một cái đại ngôn nữa, tiền sẽ trở lại."
Hắn nói cũng có lý, khiến Vu Hâm đầy đầu bực tức nhất thời như quả bóng hơi bị đâm thủng, nhanh chóng xẹp xuống.
Hắn thở dài, đang muốn muốn nói cái gì, điện thoại liền vang lên.
Ở đầu dây bên kia là người của đài truyền hình quốc gia, có một chương trình giải trí muốn mời Úc Thanh Hoan tới làm khách mời, muốn hẹn hắn đến Tinh Quang bàn bạc.
Vu Hâm vừa nghe xong, hai mắt nhất thời tỏa ánh sáng, liên tục nói mình nhất định sẽ đưa Úc Thanh Hoan tới. Cúp điện thoại, không để hắn kịp chuẩn bị gì hết, trực tiếp lôi người đi.
Mà cùng lúc đó, như mọi ngày, Hoắc Cừ đang trên đường đi làm, ngốc nghếch vào weibo của mình, tìm đọc tin tức của Úc Thanh Hoan.
Không nghĩ tới vừa nhìn liền thấy báo mạng trắng trợn đưa tin vịt về tình cảm thân thiết giữa Úc Thanh Hoan và Tần Tranh.
Tâm trạng thô bạo tàn ác cùng âm u trong nháy mắt dâng lên, chỉ cần vừa nghĩ tới Úc Thanh Hoan cũng sẽ cười với Tần Tranh, cũng sẽ dịu dàng an ủi Tần Tranh, Hoắc Cừ liền cảm thấy trong ngực như có một con thú dữ đang không ngừng gầm thét rít gào, tựa như muốn hủy diệt toàn bộ thế giới.
Lông mi của hắn hơi run lên, khuôn mặt âm trầm như bầu trời trước cơn bão dữ.
Dù cho hắn là người vô dụng thì Thanh Hoan cũng chỉ có thể là của hắn, là của một mình hắn, ai cũng không thể cướp của hắn!
"Tới công ty của anh hai." Thanh âm lãnh khốc của hắn ra lệnh cho tài xế.
Tài xế sững sờ, vừa định hỏi hắn có phải là có chuyện gì xảy ra hay không thì nhìn thấy sắc mặt của Hoắc Cừ trong gương chiếu hậu, liền một chữ cũng không dám nhiều lời, chỉ vội vàng gật gật đầu, cấp tốc nuốt vào những từ sắp nói trở về.
Vì vậy, trong bãi đỗ xe của Tinh Quang, Úc Thanh Hoan mới từ trên xe của Vu Hâm xuống, lại đụng phải Hoắc Cừ cũng vừa mới xuống xe.
"Hoắc Cừ? Tại sao anh lại ở đây?" Úc Thanh Hoan hỏi một câu, vừa muốn đi tới, liền bị Vu Hâm kéo lại.
"Thanh Hoan, người của đài quốc gia đài vẫn đang chờ đấy."
"Anh đi lên trước đi, " nhìn ra sắc mặt của Hoắc Cừ không tốt, Úc Thanh Hoan quay đầu nói với Vu Hâm, "Chúng ta sẽ để anh ấy đi cùng."
Vu Hâm thấy thần sắc hắn kiên quyết, biết không thể thay đổi được gì, đành phải gật gật đầu, lo lắng đi lên lầu trước.
"Đã xảy ra chuyện gì sao?" Úc Thanh Hoan lo lắng nhìn Hoắc Cừ, cho là hắn vẫn không vui vì chuyện hôm trước, liền nói với tài xế của Hoắc gia một tiếng, kéo hắn vào một góc của bãi đỗ xe, dự định giải thích cẩn thận cho hắn hiểu.
"Tôi..." Hoắc Cừ mím mím môi, vừa định mở miệng, phía trước bỗng nhiên truyền đến tiếng cãi vã.
Úc Thanh Hoan nhìn sang, nhất thời sửng sốt, hai người đang cãi nhau hóa ra lại là Evanson và Phương Trọng Hi!
Cụ thể là cãi nhau vì chuyện gì, bởi vì khoảng cách quá xa nên nghe không rõ, nhưng ngay sau đó, Úc Thanh Hoan liền nhìn thấy một màn làm người xem muốn rớt quai hàm.
Evanson vậy mà lại đẩy Phương Trọng Hi vào tường, trực tiếp hôn lên!
Hai người đang xúc động mạnh, căn bản là không chú ý tới bên trong góc còn có hai người khác.
Úc Thanh Hoan bị một màn kích thích đến nổ da đầu này làm cho bất ngờ, giống như phản xạ có điều kiện nhìn về phía Hoắc Cừ.
Liền thấy Hoắc Cừ đang mở lớn hai mắt, nhìn bọn họ chằm chằm, cứ như là đang chiêm ngưỡng cái gì.
"Đi thôi, Hoắc Cừ." Úc Thanh Hoan kéo kéo tay áo của hắn, nhỏ giọng nói.
Nếu như hai bên chạm mặt chắc chắn sẽ rất lúng túng, không bằng thừa dịp bọn họ còn chưa phát hiện, mau chóng rời đi.
Người từ trước đến giờ luôn nghe lời hắn, Hoắc Cừ, lúc này lại giống như không hề để ý đến hắn, ánh mắt vẫn còn dính chặt lên hai người kia không muốn dời.
"Làm sao vậy? Muốn hôn sao?" Úc Thanh Hoan nhíu nhíu mày, trêu nói: "Chắc phải tự đi tìm bạn gái đi thôi."
Sau khi hắn nói xong, Hoắc Cừ cũng không có phản ứng gì, hắn lại thấy khó chịu.
Không biết bạn đời sau này của Hoắc Cừ sẽ là người như thế nào, tình cảm của hắn kiên định lại nghiêm túc như vậy, chắc cũng sẽ giống như thế này, không để ý bên ngoài không kìm lòng được đi hôn cô.
Úc Thanh Hoan càng nghĩ thì lại càng cảm thấy lồng ngực ngột ngạt hơn, cánh tay kéo lấy Hoắc Cừ bất động, chính mình lại vô cùng hoảng loạn.
Hoắc Cừ bỗng nhiên gọi hắn một tiếng, "Thanh Hoan."
Thanh âm trầm thấp của hắn mang theo một tia ý tứ hàm xúc khác.
Úc Thanh Hoan còn không kịp suy nghĩ xem loại cảm giác đó là gì, sau gáy chợt bị ghì chặt lấy, ngay sau đó, một nụ hôn ngây ngô mà bá đạo rơi xuống trên môi.
_________
Editor: Hôn rồi hôn rồi, tung bông tung bông ????????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất