Tôi Chỉ Muốn Nói Chuyện Yêu Đương
Chương 68: Vậy em gọi đi
Úc Thanh Hoan cùng Kenn ký hợp đồng đại ngôn trong hai năm, tổng phí đại ngôn là 18 triệu, cái giá này đã hoàn toàn là đãi ngộ dành cho diễn viên tuyến một.
Không giống với Úc Thanh Hoan vô cùng bình tĩnh, Vu Hâm quả thực là sắp điên rồi. Thanh Hoan vào giới chưa tới một năm mà đã leo đến độ cao này, chuyện như vậy hắn nằm mơ cũng không dám tưởng tượng!
Vu Hâm nắm chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm phí đại ngôn trên hợp đồng, gần như sắp rơi nước mắt. Làm quản lí hơn hai mươi năm, cuối cùng hắn cũng có một nghệ nhân là diễn viên tuyến một rồi!
Hắn bây giờ không còn là Vu Hâm mà ai cũng có thể đạp lên người, nghệ nhân nói chuyện không hợp liền có thể trực tiếp đổi quản lí rồi! Tốn mất hai mươi năm để gặp được Úc Thanh Hoan, cái giá này xứng đáng!
Vu Hâm cũng không biết ở Tinh Quang đang có rất nhiều người để mắt đến Úc Thanh Hoan, trong đó không thiếu quản lí hàng đầu, còn nắm cả cổ phần của Tinh Quang.
Tốc độ phát triển của Úc Thanh Hoan quá nhanh, chỉ cần bồi dưỡng thêm một chút, nâng hắn lên đến hàng siêu sao cũng không phải việc gì khó.
Mà Vu Hâm, ai biết hắn cũng biết năng lực nghiệp vụ của hắn thế nào, đem hạt giống tốt như vậy đặt vào tay hắn, thật sự là quá lãng phí.
Thậm chí còn có mấy người trực tiếp tìm Hoắc Vanh thương lượng.
Bình tĩnh mà xem xét, Hoắc Vanh vẫn hi vọng Úc Thanh Hoan đổi quản lý. Dưới cái nhìn của hắn, Vu Hâm làm trợ lý là thích hợp nhất. Một người mà nhân mạch và tài nguyên đều không có căn bản là không thích hợp làm quản lý của Úc Thanh Hoan.
Hắn đã từng bóng gió đề cập với Úc Thanh Hoan chuyện này một lần nhưng lại bị Úc Thanh Hoan vô cùng kiên quyết từ chối.
Nếu như không có mối quan hệ kia của Úc Thanh Hoan và Hoắc Cừ, Hoắc Vanh sẽ không thèm để ý đến ý kiến của hắn. Nghệ sĩ giỏi có rất nhiều, Tinh Quang cũng không phải là thiếu Úc Thanh Hoan thì không được. Không nghe lời sao? Vậy thì đóng băng một khoảng thời gian là sẽ ngoan ngay thôi.
Nhưng mà bây giờ, Úc Thanh Hoan cũng có thể coi là nửa người nhà họ Hoắc, người trong nhà với nhau, tất nhiên phải đối xử đặc biệt.
Vậy nên lúc có thêm quản lí đến nói muốn có Úc Thanh Hoan, hắn đều đuổi đi hết.
Úc Thanh Hoan xóa tin nhắn của một quản lí muốn mời hắn ăn cơm, đem hợp đồng nhét vào ngực Vu Hâm, "Anh, lát nữa còn chụp ảnh, anh giúp em đặt mấy cốc cà phê, tặng cho nhân viên công tác một phần."
"Đã biết, đã biết." chuyện Úc Thanh Hoan bàn giao làm Vu Hâm cấp tốc điều chỉnh lại tình trạng của bản thân, hắn lau mồ hôi trên trán, kín đáo đưa bình giữ nhiệt cho Úc Thanh Hoan, dặn dò: "Cổ họng cậu không khỏe, uống nhiều nước một chút, nếu như uống hết rồi mà tôi chưa về,"
Hắn chỉ vào một góc trong phòng làm việc nói: "Cậu tới đó lấy nước tiếp nhé."
"Em biết rồi." Úc Thanh Hoan nhận bình nước, khẽ nhấp một ngụm, đẩy hắn ra ngoài, "Anh mau đi đi."
Vu Hâm vừa đi, một người da trắng mặc áo đen quần da cao to liền đi tới, nhìn thấy Úc Thanh Hoan, giơ tay ra cười với hắn, "Chào tiểu Úc, tôi là Dim, người chụp ảnh buổi hôm nay."
Úc Thanh Hoan ngạc nhiên một chút, lập tức điều chỉnh cảm xúc, bắt tay, "Chào anh Dim, mong được giúp đỡ."
"Chỉ cần cậu phối hợp, tất cả đều dễ nói." Dim nở nụ cười khoe hàm răng trắng bóng, có thâm ý khác nói một câu xong liền cúi đầu kiểm tra camera, không để ý đến Úc Thanh Hoan nữa.
Úc Thanh Hoan không nghĩ tới lần này người phụ trách chụp quảng cáo cho hắn lại là Dim, vị này chính là nhiếp ảnh gia đẳng cấp thế giới, giá trị bản thân có thể so sánh với ngôi sao hàng đầu, vô cùng khó mời. Đặc biệt là mấy năm gần đây, hắn còn cố gắng giảm bớt lượng công việc. Ngay cả giám đốc sáng tạo của Ada muốn mời hắn đến chụp cũng bị từ chối.
Dim tuy rằng nhìn qua giống người dễ tính, ít nói chuyện nhưng trên thực tế lại vô cùng khó hợp tác.
Tính tình của hắn rất cứng rắn và táo bạo, một khi tiến vào trạng thái làm việc, hơi không vừa ý sẽ nhảy dựng lên mắng người. Nghe nói ngôi sao Hollywood bị hắn mắng đến bật khóc nhiều vô số kể. Nhưng dù như thế, các ngôi sao vẫn không tiếc tiền muốn mời hắn đến chụp ảnh cho, thậm chí đã trở thành trào lưu.
Xem ra Kenn đối với dòng xe thể thao mới này rất coi trọng, Úc Thanh Hoan vuốt ve bình giữ nhiệt trong tay, nghĩ ngợi.
Dim không để Úc Thanh Hoan nghỉ ngơi nhiều, trao đổi đơn giản với chuyên gia trang điểm một phen, liền đẩy hắn tới phòng hóa trang.
Dòng xe thể thao của Kenn từ trước đến giờ đều lấy chắc chắn ổn định làm mục tiêu, không táo bạo giống các dòng xe thể thao khác nên rất được người trung niên hoan nghênh. Nhưng mà như vậy cũng khiến họ đánh mất một bộ phận người tiêu thụ vô cùng quan trọng: người trẻ tuổi xuất thân giàu có.
Vì vậy sau khi nổi lên mấy năm, Kenn bắt đầu tung ra dòng xe thể thao cảm giác mãnh liệt.
Dòng xe này vô cùng đánh trúng tâm lí của những người trẻ tuổi, tạo hình băng lãnh lại hoa lệ, lộ liễu mà thu hút ánh mắt người nhìn.
Lần đầu tiên nhìn thấy xe, Úc Thanh Hoan bình thường không có hứng thú gì với xe cộ cũng phải sửng sốt mấy giây.
"Xong chưa?" Có lẽ là chờ hơi lâu, Dim hơi mất kiên nhẫn, hắn đặt camera lên bàn, nhíu mày đẩy cửa phòng hóa trang.
Đang định giục, lúc nhìn đến Úc Thanh Hoan liền trong nháy mắt ngậm miệng lại.
Dim mặc dù có cá tính nhưng vô cùng chuyên nghiệp. Trước khi gặp mặt, hắn đã xem qua ảnh chụp của Úc Thanh Hoan.
Trên thực tế, hắn cũng không hiểu tạo sao Kenn lại chọn một phát ngôn viên như vậy. Hắn không phủ nhận tướng mạo của Úc Thanh Hoan đúng là không thể xoi mói, nhưng khí chất thanh lãnh kia của hắn cùng với dòng xe cảm xúc mãnh liệt này hoàn toàn không phù hợp.
Vì điểm này, hắn đã nghĩ ra vô số phương án, cuối cùng không ngủ không nghỉ làm việc hai ngày, mới miễn cưỡng nghĩ ra được một phương án không tồi.
Hắn đã làm tốt công tác chuẩn bị, nhưng bây giờ nhìn thấy Úc Thanh Hoan sau khi trang điểm xong, linh cảm của hắn trong nháy mắt tuôn ra như thác nước.
Úc Thanh Hoan trang điểm không đậm, hắn chỉ dùng một lớp phấn nền mỏng, đôi mắt đào hoa đẹp đẽ bị chuyên gia trang điểm dùng bút kẻ mắt vẽ lại một chút, hiện ra càng ngày càng thâm thúy mê người.
Xương gò má bị chuyên gia trang điểm vẽ lên một đồ đằng dây leo phức tạp, từ khóe mắt kéo dài tới hai má, thoạt nhìn vừa yêu dị lại xinh đẹp.
Cùng với khí chất lạnh nhạt của Úc Thanh Hoan, rõ ràng có mâu thuẫn nhưng lại rất cuốn hút người khác.
"Chính là thế này! Chính là thế này!" Dim hưng phấn đến mức lời nói có chút không rõ ràng, trong ánh mắt sững sờ của chuyên gia trang điểm trực tiếp kéo Úc Thanh Hoan ra ngoài, bắt đầu chụp ảnh tanh tách.
Cuối cùng vẫn là trợ lý của hắn phản ứng kịp, chống lại ánh mắt giết người của Dim, kiên trì dẫn Úc Thanh Hoan tới bên cạnh xe.
Kenn chuẩn bị hai concept chụp quảng cáo xe, một chiếc màu đỏ thẫm, một chiếc phối hai màu xám bạc và trắng, người trước mỹ lệ, người sau lãnh khốc, đều vô cùng đẹp đẽ.
Úc Thanh Hoan theo chỉ thị của Dim, dựa vào thân chiếc xe thể thao màu đỏ, khẽ ngẩng đầu, lộ ra đồ đằng trên gò má.
Hắn an tĩnh cười mỉm, dù là đứng bên cạnh một chiếc xe thể thao vô cùng mĩ lệ chói mắt cũng hoàn toàn không lâm vào cảnh phải làm nền. Một người một xe hỗ trợ lẫn nhau, cực kỳ hài hòa mỹ lệ.
"Được, tiếp theo cúi thấp đầu một chút! Đúng!" Dim kích động ấn lại màn trập, thay đổi góc độ chụp mười mấy tấm, lúc này mới hài lòng để Úc Thanh Hoan đi hóa trang lại.
Liên tiếp thay đổi năm, sáu lần hóa trang, chụp hết một buổi chiều, lúc này mới chọn được một bức tốt nhất.
Hành động của Kenn rất nhanh, sau khi chỉnh sửa xong xuôi liền không trì hoãn một giây đăng ảnh lên weibo, đồng thời tuyên bố chuyện hợp tác với Úc Thanh Hoan.
Cư dân mạng sôi trào!
"Ngọa tào!! Điên cuồng liếm màn hình! Chồng tôi quá tuấn tú a!!!"
"Trời ạ! Mời Thanh Hoan chính diện **** tôi!! Bức này chụp quá tuyệt vời! A!! Tôi muốn nhắc anh tôi phải mua dòng xe này!"
"Ảo tưởng muốn ăn được Thanh Hoan sao!!!! Thật quá mơ mộng rồi!"
"A!!!! Sao chồng tôi lại đẹp trai như vậy a!! Trời ạ!! Không chịu được! Chồng, tôi là vợ cậu đây a a a!!! Cậu mau tới nhìn tôi đi!"
Hoắc Cừ đang lướt weibo, ngẫu nhiên nhìn thấy mấy bình luận này, nhất thời không vui ngẩng đầu lên, nhìn về phía Úc Thanh Hoan.
Úc Thanh Hoan đang tìm áo ngủ, từ khi cùng Hoắc Cừ ở chung thì hắn liền không bao giờ tìm được đồ của mình.
Hoắc Cừ có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nghiêm trọng, quần áo treo trong tủ cũng phải chỉnh tề, một chút bị lệch cũng không được chấp nhận. Úc Thanh Hoan mới đầu còn nhân nhượng hắn, quần áo giặt xong phải gấp gọn gàng mới có thể bỏ vào tủ quần áo.
Mà rất nhanh, hắn liền càng ngày càng lười biếng, thường xuyên thừa dịp Hoắc Cừ không chú ý, lén lút đem quần áo nhét vào tủ.
Nhưng mà Hoắc Cừ giống như là có mắt thần, mỗi lần Úc Thanh Hoan như vậy đều có thể bị hắn lập tức bắt được. Sau đó, lấy hết quần áo ra, nghiêm túc sắp xếp lại một lần nữa.
Thường xuyên như vậy, về sau Úc Thanh Hoan mỗi lần muốn tìm đồ gì cũng phải đi hỏi hắn.
"Hoắc Cừ, anh để quần áo ngủ của em ở đâu rồi?" Úc Thanh Hoan tìm một vòng không tìm được, lại không dám tùy tiện làm loạn tủ quần áo, chỉ có thể bực mình quay đầu lại, nhìn về phía Hoắc Cừ, "Cho anh một phút, mau tìm ra cho em!"
"Ở đây," Hoắc Cừ mở cửa tủ bên cạnh, dễ dàng lấy ra đồ ngủ của Úc Thanh Hoan, bỏ vào tay hắn.
"Anh đây là cái tật xấu gì vậy!" Úc Thanh Hoan phát cáu nói: "Coi như là có chứng ám ảnh cưỡng chế đi chăng nữa thì đóng cửa tủ lại anh cũng có nhìn thấy gì nữa đâu! Không thể nhường em muốn để ở đâu thì để sao?"
Úc Thanh Hoan ở trước mặt người khác đều trưng ra bộ dạng hiểu chuyện, lạnh nhạt. Nhưng trong âm thầm, càng là đối với người thân thiết với mình, hắn càng tùy hứng.
Biết rõ tật xấu này của Hoắc Cừ không bỏ được, nhưng vẫn muốn nói một chút.
"Đừng tức giận." Hoắc Cừ ôm eo hắn, cúi đầu hôn một cái lên khóe môi hắn, nói: "Em không tìm được liền tìm anh, anh rất vui vẻ."
Hoắc Cừ chính là có loại năng lực chỉ dùng một câu nói đơn giản là có thể làm tiêu tán toàn bộ tức giận của Úc Thanh Hoan.
Úc Thanh Hoan có chút ngượng ngùng nhận cái hôn của hắn, vừa định đi thay quần áo, Hoắc Cừ bỗng nhiên đem điện thoại di động giơ lên trước mắt hắn.
Úc Thanh Hoan sững sờ, "Làm sao vậy?"
Hoắc Cừ sắc mặt hơi trầm xuống "Tại sao bọn họ lại muốn gọi em là chồng?"
"Khụ," Úc Thanh Hoan không nghĩ tới hắn sẽ chú ý đến điểm này, bị đánh trở tay không kịp, hắng giọng một chút mới nói: "Bây giờ bọn họ đều như vậy, nhìn thấy người nào đẹp trai liền gọi là chồng."
Thấy Hoắc Cừ vẫn cứ mím môi, đầy mặt không vui vẻ, không thể làm gì khác hơn là lại nói: "Thật, anh đăng một tấm ảnh lên weibo, bảo đảm những người này cũng sẽ gọi anh là chồng."
Hoắc Cừ tiêu hóa mấy câu này một lúc lâu mới rút ra được trọng điểm, "Thanh Hoan, em đang nói là anh cũng đẹp trai sao?"
Úc Thanh Hoan vội vã an ủi hắn, không nhận ra được đây thật ra là một cái hố, như không thể chờ đợi được nữa liền nhảy xuống, như chém đinh chặt sắt nói ra một chữ: “Dạ!"
Lông mi Hoắc Cừ run run, đôi mắt đẹp đẽ mắt đen thẳm nhìn Úc Thanh Hoan, "Vậy tại sao em không gọi anh là chồng?"
Úc Thanh Hoan: "..."
Hoắc Cừ: "Là em nói, anh đẹp trai, nhìn thấy trai đẹp phải gọi là chồng."
Úc Thanh Hoan sắc mặt ửng đỏ, có chút ngượng ngùng đá hắn một cú: "Đừng nói linh tinh! Nếu thật sự nhìn thấy trai đẹp đều phải gọi là chồng, vậy em phải có bao nhiêu chồng đây!" Hắn đẩy Hoắc Cừ ra, nỗ lực nói lái sang chuyện khác, "Được rồi, không muốn nghe anh nói nữa, em muốn đi tắm."
Kết quả mới vừa cất bước liền bị Hoắc Cừ kéo lại, hắn nhìn Úc Thanh Hoan, lông mày hơi nhíu lên, một mặt không vui, "Thanh Hoan, ngoại trừ anh, em cảm thấy những người khác có đẹp trai không?”
Dừng một chút, giọng hơi chua xót, "Tần Tranh? Hay là Triệu Khanh Uyên?"
"Không..." Úc Thanh Hoan không nghĩ tới hắn sẽ nhắc đến Tần Tranh, nhất thời tê cả da đầu, não cũng không phản ứng kịp, vội vã giải thích: "Không, không, một mình anh, em chỉ cảm thấy anh rất đẹp trai, được chưa."
Hoắc Cừ: "Vậy em gọi đi."
Úc Thanh Hoan: "......"
______
Tác giả có lời muốn nói:
Thanh Hoan: Tiểu khả ái từng làm tôi rung động đã một đi không trở về *khóc*
Không giống với Úc Thanh Hoan vô cùng bình tĩnh, Vu Hâm quả thực là sắp điên rồi. Thanh Hoan vào giới chưa tới một năm mà đã leo đến độ cao này, chuyện như vậy hắn nằm mơ cũng không dám tưởng tượng!
Vu Hâm nắm chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm phí đại ngôn trên hợp đồng, gần như sắp rơi nước mắt. Làm quản lí hơn hai mươi năm, cuối cùng hắn cũng có một nghệ nhân là diễn viên tuyến một rồi!
Hắn bây giờ không còn là Vu Hâm mà ai cũng có thể đạp lên người, nghệ nhân nói chuyện không hợp liền có thể trực tiếp đổi quản lí rồi! Tốn mất hai mươi năm để gặp được Úc Thanh Hoan, cái giá này xứng đáng!
Vu Hâm cũng không biết ở Tinh Quang đang có rất nhiều người để mắt đến Úc Thanh Hoan, trong đó không thiếu quản lí hàng đầu, còn nắm cả cổ phần của Tinh Quang.
Tốc độ phát triển của Úc Thanh Hoan quá nhanh, chỉ cần bồi dưỡng thêm một chút, nâng hắn lên đến hàng siêu sao cũng không phải việc gì khó.
Mà Vu Hâm, ai biết hắn cũng biết năng lực nghiệp vụ của hắn thế nào, đem hạt giống tốt như vậy đặt vào tay hắn, thật sự là quá lãng phí.
Thậm chí còn có mấy người trực tiếp tìm Hoắc Vanh thương lượng.
Bình tĩnh mà xem xét, Hoắc Vanh vẫn hi vọng Úc Thanh Hoan đổi quản lý. Dưới cái nhìn của hắn, Vu Hâm làm trợ lý là thích hợp nhất. Một người mà nhân mạch và tài nguyên đều không có căn bản là không thích hợp làm quản lý của Úc Thanh Hoan.
Hắn đã từng bóng gió đề cập với Úc Thanh Hoan chuyện này một lần nhưng lại bị Úc Thanh Hoan vô cùng kiên quyết từ chối.
Nếu như không có mối quan hệ kia của Úc Thanh Hoan và Hoắc Cừ, Hoắc Vanh sẽ không thèm để ý đến ý kiến của hắn. Nghệ sĩ giỏi có rất nhiều, Tinh Quang cũng không phải là thiếu Úc Thanh Hoan thì không được. Không nghe lời sao? Vậy thì đóng băng một khoảng thời gian là sẽ ngoan ngay thôi.
Nhưng mà bây giờ, Úc Thanh Hoan cũng có thể coi là nửa người nhà họ Hoắc, người trong nhà với nhau, tất nhiên phải đối xử đặc biệt.
Vậy nên lúc có thêm quản lí đến nói muốn có Úc Thanh Hoan, hắn đều đuổi đi hết.
Úc Thanh Hoan xóa tin nhắn của một quản lí muốn mời hắn ăn cơm, đem hợp đồng nhét vào ngực Vu Hâm, "Anh, lát nữa còn chụp ảnh, anh giúp em đặt mấy cốc cà phê, tặng cho nhân viên công tác một phần."
"Đã biết, đã biết." chuyện Úc Thanh Hoan bàn giao làm Vu Hâm cấp tốc điều chỉnh lại tình trạng của bản thân, hắn lau mồ hôi trên trán, kín đáo đưa bình giữ nhiệt cho Úc Thanh Hoan, dặn dò: "Cổ họng cậu không khỏe, uống nhiều nước một chút, nếu như uống hết rồi mà tôi chưa về,"
Hắn chỉ vào một góc trong phòng làm việc nói: "Cậu tới đó lấy nước tiếp nhé."
"Em biết rồi." Úc Thanh Hoan nhận bình nước, khẽ nhấp một ngụm, đẩy hắn ra ngoài, "Anh mau đi đi."
Vu Hâm vừa đi, một người da trắng mặc áo đen quần da cao to liền đi tới, nhìn thấy Úc Thanh Hoan, giơ tay ra cười với hắn, "Chào tiểu Úc, tôi là Dim, người chụp ảnh buổi hôm nay."
Úc Thanh Hoan ngạc nhiên một chút, lập tức điều chỉnh cảm xúc, bắt tay, "Chào anh Dim, mong được giúp đỡ."
"Chỉ cần cậu phối hợp, tất cả đều dễ nói." Dim nở nụ cười khoe hàm răng trắng bóng, có thâm ý khác nói một câu xong liền cúi đầu kiểm tra camera, không để ý đến Úc Thanh Hoan nữa.
Úc Thanh Hoan không nghĩ tới lần này người phụ trách chụp quảng cáo cho hắn lại là Dim, vị này chính là nhiếp ảnh gia đẳng cấp thế giới, giá trị bản thân có thể so sánh với ngôi sao hàng đầu, vô cùng khó mời. Đặc biệt là mấy năm gần đây, hắn còn cố gắng giảm bớt lượng công việc. Ngay cả giám đốc sáng tạo của Ada muốn mời hắn đến chụp cũng bị từ chối.
Dim tuy rằng nhìn qua giống người dễ tính, ít nói chuyện nhưng trên thực tế lại vô cùng khó hợp tác.
Tính tình của hắn rất cứng rắn và táo bạo, một khi tiến vào trạng thái làm việc, hơi không vừa ý sẽ nhảy dựng lên mắng người. Nghe nói ngôi sao Hollywood bị hắn mắng đến bật khóc nhiều vô số kể. Nhưng dù như thế, các ngôi sao vẫn không tiếc tiền muốn mời hắn đến chụp ảnh cho, thậm chí đã trở thành trào lưu.
Xem ra Kenn đối với dòng xe thể thao mới này rất coi trọng, Úc Thanh Hoan vuốt ve bình giữ nhiệt trong tay, nghĩ ngợi.
Dim không để Úc Thanh Hoan nghỉ ngơi nhiều, trao đổi đơn giản với chuyên gia trang điểm một phen, liền đẩy hắn tới phòng hóa trang.
Dòng xe thể thao của Kenn từ trước đến giờ đều lấy chắc chắn ổn định làm mục tiêu, không táo bạo giống các dòng xe thể thao khác nên rất được người trung niên hoan nghênh. Nhưng mà như vậy cũng khiến họ đánh mất một bộ phận người tiêu thụ vô cùng quan trọng: người trẻ tuổi xuất thân giàu có.
Vì vậy sau khi nổi lên mấy năm, Kenn bắt đầu tung ra dòng xe thể thao cảm giác mãnh liệt.
Dòng xe này vô cùng đánh trúng tâm lí của những người trẻ tuổi, tạo hình băng lãnh lại hoa lệ, lộ liễu mà thu hút ánh mắt người nhìn.
Lần đầu tiên nhìn thấy xe, Úc Thanh Hoan bình thường không có hứng thú gì với xe cộ cũng phải sửng sốt mấy giây.
"Xong chưa?" Có lẽ là chờ hơi lâu, Dim hơi mất kiên nhẫn, hắn đặt camera lên bàn, nhíu mày đẩy cửa phòng hóa trang.
Đang định giục, lúc nhìn đến Úc Thanh Hoan liền trong nháy mắt ngậm miệng lại.
Dim mặc dù có cá tính nhưng vô cùng chuyên nghiệp. Trước khi gặp mặt, hắn đã xem qua ảnh chụp của Úc Thanh Hoan.
Trên thực tế, hắn cũng không hiểu tạo sao Kenn lại chọn một phát ngôn viên như vậy. Hắn không phủ nhận tướng mạo của Úc Thanh Hoan đúng là không thể xoi mói, nhưng khí chất thanh lãnh kia của hắn cùng với dòng xe cảm xúc mãnh liệt này hoàn toàn không phù hợp.
Vì điểm này, hắn đã nghĩ ra vô số phương án, cuối cùng không ngủ không nghỉ làm việc hai ngày, mới miễn cưỡng nghĩ ra được một phương án không tồi.
Hắn đã làm tốt công tác chuẩn bị, nhưng bây giờ nhìn thấy Úc Thanh Hoan sau khi trang điểm xong, linh cảm của hắn trong nháy mắt tuôn ra như thác nước.
Úc Thanh Hoan trang điểm không đậm, hắn chỉ dùng một lớp phấn nền mỏng, đôi mắt đào hoa đẹp đẽ bị chuyên gia trang điểm dùng bút kẻ mắt vẽ lại một chút, hiện ra càng ngày càng thâm thúy mê người.
Xương gò má bị chuyên gia trang điểm vẽ lên một đồ đằng dây leo phức tạp, từ khóe mắt kéo dài tới hai má, thoạt nhìn vừa yêu dị lại xinh đẹp.
Cùng với khí chất lạnh nhạt của Úc Thanh Hoan, rõ ràng có mâu thuẫn nhưng lại rất cuốn hút người khác.
"Chính là thế này! Chính là thế này!" Dim hưng phấn đến mức lời nói có chút không rõ ràng, trong ánh mắt sững sờ của chuyên gia trang điểm trực tiếp kéo Úc Thanh Hoan ra ngoài, bắt đầu chụp ảnh tanh tách.
Cuối cùng vẫn là trợ lý của hắn phản ứng kịp, chống lại ánh mắt giết người của Dim, kiên trì dẫn Úc Thanh Hoan tới bên cạnh xe.
Kenn chuẩn bị hai concept chụp quảng cáo xe, một chiếc màu đỏ thẫm, một chiếc phối hai màu xám bạc và trắng, người trước mỹ lệ, người sau lãnh khốc, đều vô cùng đẹp đẽ.
Úc Thanh Hoan theo chỉ thị của Dim, dựa vào thân chiếc xe thể thao màu đỏ, khẽ ngẩng đầu, lộ ra đồ đằng trên gò má.
Hắn an tĩnh cười mỉm, dù là đứng bên cạnh một chiếc xe thể thao vô cùng mĩ lệ chói mắt cũng hoàn toàn không lâm vào cảnh phải làm nền. Một người một xe hỗ trợ lẫn nhau, cực kỳ hài hòa mỹ lệ.
"Được, tiếp theo cúi thấp đầu một chút! Đúng!" Dim kích động ấn lại màn trập, thay đổi góc độ chụp mười mấy tấm, lúc này mới hài lòng để Úc Thanh Hoan đi hóa trang lại.
Liên tiếp thay đổi năm, sáu lần hóa trang, chụp hết một buổi chiều, lúc này mới chọn được một bức tốt nhất.
Hành động của Kenn rất nhanh, sau khi chỉnh sửa xong xuôi liền không trì hoãn một giây đăng ảnh lên weibo, đồng thời tuyên bố chuyện hợp tác với Úc Thanh Hoan.
Cư dân mạng sôi trào!
"Ngọa tào!! Điên cuồng liếm màn hình! Chồng tôi quá tuấn tú a!!!"
"Trời ạ! Mời Thanh Hoan chính diện **** tôi!! Bức này chụp quá tuyệt vời! A!! Tôi muốn nhắc anh tôi phải mua dòng xe này!"
"Ảo tưởng muốn ăn được Thanh Hoan sao!!!! Thật quá mơ mộng rồi!"
"A!!!! Sao chồng tôi lại đẹp trai như vậy a!! Trời ạ!! Không chịu được! Chồng, tôi là vợ cậu đây a a a!!! Cậu mau tới nhìn tôi đi!"
Hoắc Cừ đang lướt weibo, ngẫu nhiên nhìn thấy mấy bình luận này, nhất thời không vui ngẩng đầu lên, nhìn về phía Úc Thanh Hoan.
Úc Thanh Hoan đang tìm áo ngủ, từ khi cùng Hoắc Cừ ở chung thì hắn liền không bao giờ tìm được đồ của mình.
Hoắc Cừ có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nghiêm trọng, quần áo treo trong tủ cũng phải chỉnh tề, một chút bị lệch cũng không được chấp nhận. Úc Thanh Hoan mới đầu còn nhân nhượng hắn, quần áo giặt xong phải gấp gọn gàng mới có thể bỏ vào tủ quần áo.
Mà rất nhanh, hắn liền càng ngày càng lười biếng, thường xuyên thừa dịp Hoắc Cừ không chú ý, lén lút đem quần áo nhét vào tủ.
Nhưng mà Hoắc Cừ giống như là có mắt thần, mỗi lần Úc Thanh Hoan như vậy đều có thể bị hắn lập tức bắt được. Sau đó, lấy hết quần áo ra, nghiêm túc sắp xếp lại một lần nữa.
Thường xuyên như vậy, về sau Úc Thanh Hoan mỗi lần muốn tìm đồ gì cũng phải đi hỏi hắn.
"Hoắc Cừ, anh để quần áo ngủ của em ở đâu rồi?" Úc Thanh Hoan tìm một vòng không tìm được, lại không dám tùy tiện làm loạn tủ quần áo, chỉ có thể bực mình quay đầu lại, nhìn về phía Hoắc Cừ, "Cho anh một phút, mau tìm ra cho em!"
"Ở đây," Hoắc Cừ mở cửa tủ bên cạnh, dễ dàng lấy ra đồ ngủ của Úc Thanh Hoan, bỏ vào tay hắn.
"Anh đây là cái tật xấu gì vậy!" Úc Thanh Hoan phát cáu nói: "Coi như là có chứng ám ảnh cưỡng chế đi chăng nữa thì đóng cửa tủ lại anh cũng có nhìn thấy gì nữa đâu! Không thể nhường em muốn để ở đâu thì để sao?"
Úc Thanh Hoan ở trước mặt người khác đều trưng ra bộ dạng hiểu chuyện, lạnh nhạt. Nhưng trong âm thầm, càng là đối với người thân thiết với mình, hắn càng tùy hứng.
Biết rõ tật xấu này của Hoắc Cừ không bỏ được, nhưng vẫn muốn nói một chút.
"Đừng tức giận." Hoắc Cừ ôm eo hắn, cúi đầu hôn một cái lên khóe môi hắn, nói: "Em không tìm được liền tìm anh, anh rất vui vẻ."
Hoắc Cừ chính là có loại năng lực chỉ dùng một câu nói đơn giản là có thể làm tiêu tán toàn bộ tức giận của Úc Thanh Hoan.
Úc Thanh Hoan có chút ngượng ngùng nhận cái hôn của hắn, vừa định đi thay quần áo, Hoắc Cừ bỗng nhiên đem điện thoại di động giơ lên trước mắt hắn.
Úc Thanh Hoan sững sờ, "Làm sao vậy?"
Hoắc Cừ sắc mặt hơi trầm xuống "Tại sao bọn họ lại muốn gọi em là chồng?"
"Khụ," Úc Thanh Hoan không nghĩ tới hắn sẽ chú ý đến điểm này, bị đánh trở tay không kịp, hắng giọng một chút mới nói: "Bây giờ bọn họ đều như vậy, nhìn thấy người nào đẹp trai liền gọi là chồng."
Thấy Hoắc Cừ vẫn cứ mím môi, đầy mặt không vui vẻ, không thể làm gì khác hơn là lại nói: "Thật, anh đăng một tấm ảnh lên weibo, bảo đảm những người này cũng sẽ gọi anh là chồng."
Hoắc Cừ tiêu hóa mấy câu này một lúc lâu mới rút ra được trọng điểm, "Thanh Hoan, em đang nói là anh cũng đẹp trai sao?"
Úc Thanh Hoan vội vã an ủi hắn, không nhận ra được đây thật ra là một cái hố, như không thể chờ đợi được nữa liền nhảy xuống, như chém đinh chặt sắt nói ra một chữ: “Dạ!"
Lông mi Hoắc Cừ run run, đôi mắt đẹp đẽ mắt đen thẳm nhìn Úc Thanh Hoan, "Vậy tại sao em không gọi anh là chồng?"
Úc Thanh Hoan: "..."
Hoắc Cừ: "Là em nói, anh đẹp trai, nhìn thấy trai đẹp phải gọi là chồng."
Úc Thanh Hoan sắc mặt ửng đỏ, có chút ngượng ngùng đá hắn một cú: "Đừng nói linh tinh! Nếu thật sự nhìn thấy trai đẹp đều phải gọi là chồng, vậy em phải có bao nhiêu chồng đây!" Hắn đẩy Hoắc Cừ ra, nỗ lực nói lái sang chuyện khác, "Được rồi, không muốn nghe anh nói nữa, em muốn đi tắm."
Kết quả mới vừa cất bước liền bị Hoắc Cừ kéo lại, hắn nhìn Úc Thanh Hoan, lông mày hơi nhíu lên, một mặt không vui, "Thanh Hoan, ngoại trừ anh, em cảm thấy những người khác có đẹp trai không?”
Dừng một chút, giọng hơi chua xót, "Tần Tranh? Hay là Triệu Khanh Uyên?"
"Không..." Úc Thanh Hoan không nghĩ tới hắn sẽ nhắc đến Tần Tranh, nhất thời tê cả da đầu, não cũng không phản ứng kịp, vội vã giải thích: "Không, không, một mình anh, em chỉ cảm thấy anh rất đẹp trai, được chưa."
Hoắc Cừ: "Vậy em gọi đi."
Úc Thanh Hoan: "......"
______
Tác giả có lời muốn nói:
Thanh Hoan: Tiểu khả ái từng làm tôi rung động đã một đi không trở về *khóc*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất