Chương 46: Linh Duyệt, cậu đẹp hơn cả pháo hoa
"Thét độc lắm, ông thích rồi đó." Ông chủ này cũng nghe ra Linh Duyệt đang chửi ông ta. Ông đẩy người bảo vệ đang định ngăn lại rồi nắm lấy vai Linh Duyệt, "Cậu đi theo tôi, phục vụ tôi thật tốt thì cậu muốn gì tôi cũng chiều."
Bảo vệ của khách sạn nhận ra Linh Duyệt vì hiện giờ cậu rất nổi tiếng nên những người nào mà thường xuyên lên mạng đa phần đều nhận ra cậu. Bản vệ nhắc nhở: "Lưu tổng, ông uống nhiều quá rồi, mau về nghỉ đi."
Một bảo vệ khác nháy mắt cho Linh Duyệt: Cậu đi nhanh lên, ông ta quá chén nên đừng so đo với ông ta.
Linh Duyệt chán ghét tránh xa hai mét, cậu cảm thấy nếu mà đánh con ma men này sẽ làm dơ bẩn tay mình.
Linh Duyệt không muốn gây rắc rối nhưng Lưu tổng nào phải người chịu nghe lời khuyên bảo, "Tụi bây tránh ra cho tao, tao nói cho tụi bây biết, bất cứ ai mà cản tao lại tao sẽ khiếu nại thằng đó đấy! Khiến ông chú tụi bây đuổi việc cả đám, hiểu chưa? Biết tao là ai không? Ông đây là người mà tụi bây có thể quản lý sao?"
Hai bảo vệ trố mắt nhìn nhau, ánh mắt càng nhìn ông ta càng thấy ghê tởm, cũng không biết người bị mắng như cháu trai ở bên trong khách sạn hồi nãy là ai nữa. Ông ta đi ra chung với bảo vệ bọn họ mà còn ngang tàng như vậy, thật đúng là hết sức ngạo mạn.
Men rượu lên não ông chủ Lưu nên ông ta bắt đầu muốn giở trò. Sau khi ông ta đẩy hai bảo vệ ra bèn nhào qua định ôm lấy Linh Duyệt, "Bảo bối..."
Vương Sao định chặn lại nhưng bị Linh Duyệt lôi ra xa hai mét. Cậu bực mình, bảo bối con mẹ nó. Sau khi cậu tránh được đối phương bèn đạp đúng ngay trên bụng ông ta, "Ông còn nói câu nào khiến tôi mắc ói thì tôi sẽ đánh chết ông!"
Mặt Vương Sao vô cùng kinh ngạc khi bị hất văng ra, Linh Duyệt lấy đâu ra sức mạnh lớn đến mức hất văng một người nặng bảy mươi ký như anh giống như hất một đứa con nít. Anh lại nhìn ông chủ Lưu, vì đối phương đã uống say nên chân không vững bèn bị một cú này đạp cho ngã lăn quay.
Tài xế trên chiếc se sang kia thấy vậy bèn xách một cây gậy chạy xuống rồi hung hăng hét: "Làm gì thế? Tại sao mày lại động chân? Có biết ông chủ tao là ai không?"
Bấy giờ, Tần Duệ và Khuất Diên Ba đang ngồi trên xe cũng bước xuống. Hai vị thiếu gia này từ nhỏ đã đi đánh nhau rất nhiều, nhất là tần Duệ, người từng là con nhà giàu đời thứ hai gai góc nên y không bắt nạt người khác đã là may mắn lắm rồi nhưng thấy bạn mình bị bắt nạt, y lập tức hùng hổ bước tới.
"Ê, lão già kia! Cũng không mở to con mắt ra xem đây là anh em của ai! Con mẹ nó ông bị mù nên mới dám đánh chủ ý lên người cậu ta!" Tần Duệ bước lên đạp ông ta một phát.
Vóc dáng Khuất Diên Ba cao to lại còn thích tập thể hình nên sức lực lớn. Hồi nãy hắn nhìn tài xế không vừa mắt nên lúc thấy đối phương tính lên giúp đỡ bèn trực tiếp vung mạnh nắm đấm xông vào, "Tao đánh chính là loại cháu trai như mày! Ban nãy chẳng phải mày nói muốn đụng xe tao sao? Có đúng là muốn vào đụng xe tao không?"
Hai người động tay quá nhanh khiến Linh Duyệt cũng không ngờ bọn họ có nghĩa khí như vậy. Bảo vệ chết lặng, tuy rằng Lưu tổng chẳng phải gia đình quyền thế gì, song vẫn là người có thế lực nên hai người muốn cản lại. Linh Duyệt sợ Tần Duệ và Khuất Diên Ba thiệt thòi bèn phất tay lên dùng linh khí tạo thành một màn phản quang. Sau khi cậu ngăn chặn hai người bọn họ bèn nhanh chóng tham chiến cho ông chủ Lưu mấy đấm rồi kéo Tần Duệ ra.
Khuất Diên Ba đã kết thúc trận chiến ở bên đó và đánh tài xế sưng hết mặt mũi. Ánh mắt hắn tàn bạo như một chó sói con vì còn chưa đánh đã tay.
Linh Duyệt kéo hai người bọn họ lại, "Chúng ta chạy mau đi, lát nữa cảnh sát sẽ tới đấy."
Vương Sao sốt ruột, thôi tiêu rồi, nếu chuyện ba minh tinh đi đánh nhau bị phát tán ra ngoài, có khi nào ba người bọn họ sẽ bị nguyên giới giải trí đóng băng các hoạt động không?
Tần Duệ vẫn chưa muốn đi, "Cảnh sát tới thì chúng cứ nói là phòng vệ chính đáng, thằng ngu kia cầm theo roi điện thuộc về hàng lậu nên bọn nó mới là người phạm pháp!" Tần Duệ chửi thêm một câu, "Ông đây đánh tên vô sinh như ông!"
Tần Duệ phỉ nhổ xong bèn gọi điện thoại, "Tôi đánh người rồi, đúng vậy, đánh một thằng cháu trai, kêu người tới điều tra cho tôi xem tên cháy trai này làm nghề gì, tiền thuốc men tôi trả tiền nhưng để ông ta nằm viện hai tháng đi."
Bấy giừo ông chủ Lưu đã tỉnh rượu hơn phân nữa nên khi cặp mắt mờ nhìn thấy gương mặt tần Duệ bèn bị dọa sợ đến quên mất cả đau," Tần... Tần thiếu?!"
Tần Duệ lại định đánh ông ta, "Biết tôi à, ông biết tôi thì dễ giải quyết hơn rồi, mau đi xin lỗi người anh em của tôi đi! Bằng không, hôm nay ông đừng hòng chạy thoát!"
"Xin, xin lỗi!" Trời đang nóng nực nên ông chủ Lưu sợ đến toát hết mồ hôi lạnh. Ánh mắt ông ta nhìn Linh Duyệt thay đổi, có thể chơi cung với Tần Duệ thì chắc chắn cũng là một cậu ấm, hành vi hồi nãy của ông, thôi xong đời rồi! Không chừng toàn bộ doanh nghiệp sẽ bị đùa đến phá sản mất.
"Tôi thật sự xin lỗi vị thiếu gia này! Tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn vì tôi lỡ uống nhiều quá, uống nhiều quá, cậu xem cái miệng của tôi này!" Ông chủ Lưu tự tát vào mặt mình rồi cúi đầu khom lưng, khuôn mặt đầy vẻ lấy lòng.
Ông chủ Lưu nhìn sang tên tài xế kia thì lập tức trở mặt, ông giận sôi máu bèn tát gã một bạt tay, "Tao uống say thì mày cũng uống say à? Tại sao mày không biết ngăn tao lại!"
Tài xế thấy uất ức, gã cũng bị đánh chứ bộ!
"Tôi thật sự xin lỗi mấy vị thiếu gia, tôi uống bia xong thì quên mất mình là ai nên mong đại nhân không chấp tiểu nhân, cứ xem như là thả rắm mà cho tôi đi đi."
Có thể nói là ông ta không có dây thần kinh đạo đức và còn mặt dày nữa. Lần đầu tiên Linh Duyệt mới cảm nhận được lợi ích của việc có tiền và có quyền vì một thân một mình như cậu nên đối phương mới dám đùa giỡn lưu manh, nhưng sau khi nhận ra Tần Duệ thì đối phương bị đánh xong còn tự nhận mình là cháu trai. Sự tương phản lớn như thế cũng chỉ vì tiền mà thôi!
Khi nào cậu mới có tiền đây? Linh Duyệt đặt tay lên ngực tự hỏi, lòng đau như cắt!
Linh Duyệt vô cảm nâng chân lên, thân thể cậu mềm dẻo nên chân cậu giơ rất cao, đỉnh đầu gối đụng đến ngực thì đế giày đã trực tiếp đạp lên mặt đối phương, "Cút đi!"
Một ngày nào đó cậu cũng sẽ có tiền!!!
"Chao ôi, chao ôi, chao ôi, tôi cút, cút, cút đây." Ông chủ Lưu và tên tái xế khập khểnh chạy trối chết lái xe đi mất.
Tần Duệ vỗ vai Linh Duyệt an ủi: "Không sau, nếu ông ta dám tìm cậu gây phiền phức thì anh sẽ đứng lên bảo vệ cậu, tên cháu trai này không dám phát tán ra ngoài đâu."
Sau khi ông chủ Lưu trở về thì quả thật câm như hến, ông sợ gần chết. có bao nhiêu người trong giới kinh doanh dám xúc phạm đến Tần gia? Đây chẳng phải là ông muốn lấy trứng chọi đá, tự mình tìm chết sao?
Song chuyện ba minh tinh đánh nhau trước cửa khách sạn vẫn bị lan truyền ra ngoài. Có một người qua đường đã quay video từ đằng xa nhưng vì trời quá tối lại cách khá xa nên không thấy rõ mặt. Chỉ có điều là nhìn dáng dấp thì quả thật trông rất giống Linh Duyệt, Tần Duệ và Khuất Diên Ba.
Người chụp được tin tức này định bán cho công ty phóng viên. Kết quả là không một ai muốn mua vì nhìn thấy có dính dáng đến Tần Duệ. Người quay đoạn video này tức giận bèn tự mình tạo tài khoản đăng tin tức lên mạng.
Chưa đầy hai phút thì đoạn video này đã bị xóa bỏ. Vì tin tức này liên quan đến Tần Duệ nên tất cả các trang trên mạng đều không dám đăng lên.
Song tin tức Linh Duyệt nửa đêm đáng nhau vẫn nhanh chóng lan truyền ra ngoài. Hiện giờ Linh Duyệt rất nổi tiếng nên chỉ một tin tức nhỏ cũng đủ thu hút sự chú ý của hàng nghìn người. Đáng tiếc, tin đó chưa có chứng cứ mà chỉ dựa vào vài câu nói nên cư mạng không tin. Bên cạnh đó, quan hệ giữa Linh Duyệt và Dương Hoằng Bác là như thế nào? Hai người họ sao có thể đánh lộn chung với nhau? Nói thế sao không bảo Khuất Diên Ba ăn phân nuốt thủy tinh đi?
Tuy rằng trên mạng không làm ầm ĩ nhưng hơn nửa đêm, Linh Duyệt vẫn bị Ngô Cẩm Vinh mắng cho một trận, "Cậu ăn cơm mà còn ăn đến xảy ra chuyện. Nếu không phải bối cảnh của Tần Duệ đủ lớn thì sáu chữ đêm khuya Linh Duyệt đánh người cũng đủ làm cậu nhức cả đầu đấy. Anh từng bảo cậu lúc ra ngoài luôn phải đeo khẩu trang, tại sao cậu mau quên thế? Từ nay về sau, bất luận là khi nào cậu đều phải đeo khẩu trang lên cho anh, cậu còn không biết bản thân mình trông như thế nào sao? Cậu chỉ toàn chọc vào mấy tên có tâm địa bất chính trên mạng!"
Ngô Cẩm Vinh thở hồng hộc mắng xong bèn thấy Linh Duyệt im lặng nên giận dữ hỏi: "Biết mình làm sai ở đâu rồi à?"
Linh Duyệt ngoan ngoãn nói "Em quên mang theo khẩu trang."
"Cậu biết là tốt rồi, có bị thiệt thòi không?"
Linh Duyệt vui vẻ, "Chỉ là ông ta..."
"Hửm?"
"Không có gì đâu."
"Cậu không có gì thì tốt. Sau vụ việc lần này thì ngoài quên mang theo khẩu trang cậu còn học được những gì?" Ngô Cẩm Vinh vốn định nghe cậu nói rằng làm nghệ sĩ sẽ luôn bị người khác nhìn chằm hằm từng phút từng giây nên về sau cậu sẽ bớt đi ra ngoài vào buổi và làm việc sẽ cẩn thận hơn.
Ai ngờ, Linh Duyệt lại sâu sắc nói với anh: "Em cảm thấy có tiền thật tốt, em nghèo quá rồi!"
Ngô Cẩm Vinh: "..."
"Anh Vinh, em phải kiếm tiền, em phải kiếm thật nhiều thật nhiều tiền."
Ngô Cẩm Vinh: "..."
Sau khi Linh Duyệt về đến nhà đã hơn một giờ sáng, cậu bước vào ngõ thì từ đằng xa đã nhìn thấy một cặp mắt xanh biếc tản ra ánh sáng lạnh lẽo trong đêm tối dừng trước cửa nhà cậu.
Linh Duyệt đi tới bèn cảm nhận được luồng yêu khí chập chờn quen thuộc đâu đây rồi hăng hái bay qua. "Meo meo!"
Cậu đang nói chuyện thì một con mèo mập to khoảng ba mươi centimet cao tới đầu gối người dùng đôi chân mèo mềm mại bước tới. Ngoại trừ chuyện trên đỉnh đầu nó không có chữ vương [1]ra thì mọi thứ đều trông như một con cọp nhỏ.
(Xoài: chữ Vương = 王)
"Kêu bằng anh, cấm cậu kêu là meo meo!"
Linh Duyệt nhào qua ôm chầm lấy y rồi điên cuồng cọ mặt, "Anh Miêu, sao anh lại ở đây?"Mèo mập tựa vào cổ cậu rồi bất lực với cách xưng hô này, "Mẹ cậu bảo anh tới xem cậu một chút."
Linh Duyệt phấn khởi ôm mèo mập chạy về nhà, "Gia đình em khỏe không?"
"Ai cũng khỏe cả, em trai cậu tính bỏ nhà đi tìm cậu nhưng bị mẹ cậu phát hiện nên đánh cho một trận."
Linh Duyệt đau lòng, "Đứa nhỏ ngốc nghếch này vẫn chưa trưởng thành nên đâu thể nào xuống núi được."
"Nó chưa trưởng thành mà vẫn lợi hại hơn cậu đấy."
Linh Duyệt: "..."
Đột nhiên cậu mất hứng nói chuyện rồi.
Ánh mắt anh Miêu ghét bỏ quan sát nhà Linh Duyệt, "Cậu nghèo đến thế sao? Mau kiếm tiền đi chứ!"
Linh Duyệt nghiêm túc nói: "Em có kiếm mà!"
"Ít quá, cậu phải nghĩ cách kiếm tiền khác đi!"
"Kiếm tiền bằng cách nào?"
"Sao một con mèo như anh biết được!"
Linh Duyệt im lặng, hay thật, cậu bị con mèo nhà mình nuôi chê bai. Linh Duyệt lần nữa cảm nhận được tầm quan trọng của đồng tiền, cặp mắt cậu sắp sửa biến thành bóng của những đồng tiền vàng mất rồi.
Anh Miêu leo một hơi lên cây ngô đồng rồi nằm trên cây chỉ bằng móng vuốt, "Về sau anh sẽ bảo vệ cậu nên cậu phải kiếm tiền nuôi anh."
"Anh không đi về sao?" Tuy rằng Linh Duyệt rất vui mừng nhưng vẫn cảm thấy thật áp lực khi nuôi một con mèo yêu, "... Thật ra thì em không cần một vệ sĩ đâu."
Anh Miêu liếm móng vuốt rồi vô thức thấy đói bụng bèn liếc sân nhà Mặc Diễm, "Mẹ cậu bắt tôi tới đây."
Chuyện Mặc Diễm đi lên núi Côn Lôn để tìm vợ cuối cùng cũng đến tai nhóm hung thú. Cha mẹ Linh Duyệt bị nhồi máu cơ tim nửa thàng trời nên rốt cuộc vẫn gửi thú cưng đáng yêu nhà mình tới quan sát con rể tương lai. Thật ra thì toàn bộ Linh gia đều từ chối đi vì suy cho cùng thì Mặc Diễm rất nổi tiếng với biệt danh hung dữ.
Linh Duyệt nắm chặt đấm tay, "Em sẽ liều mạng mình để kiếm tiền nuôi anh!"
Hiện giờ, Weibo Linh Duyệt đã có hai nghìn năm trăm vạn fan hâm mộ đã áp đảo Dương Hoằng Bác và đang đe dọa Hình Tuấn Phong. Người hâm mộ Linh Duyệt nhiều nên độ nhận biết rộng rãi lập tức chứng tỏ người mời cậu biểu diễn sẽ càng nhiều hơn, đến lúc đó tiền cũng sẽ tới tay nhanh hơn cậu. Chẳng phải chỉ nuôi cậu và một con mèo thôi sao, cậu sẽ liều mạng kiếm tiền.
Mặc Diễm từng nói khi fans của cậu đạt đến ba nghìn vạn thì anh sẽ dạy cậu cách tu luyện nên cậu cần phải cố gắng thêm nữa!
Anh Miêu thấy Linh Duyệt như vậy bèn nhảy từ trên cây xuống rồi chạy đến ao nuôi cá của Linh Duyệt. Móng vuốt anh Miêu vung lên thì tức khắc bắt được một con cá trắm to đùng. Y dùng móng vuốt làm con cá hôn mê xong bèn giơ nó lên, "Cậu đừng nghĩ nhiều làm gì, lấy cá hầm cho anh đi."
Linh Duyệt giậm chân, "Tại sao anh có thể ăn cá của em ngay khi anh vừa tới nhà!"
"Tại anh đói chứ sao." Cuộc sống quá khó khăn, mèo mập than thở. jpg
"Tại sao cậu lại ngốc đến thế?" Anh Miêu ngậm cá đi vào nhà bếp rồi đặt cá vào nồi và đậy nắp lại, "Nổi lửa lên."
Linh Duyệt: "... Tuy rằng em chưa biết nấu cơm nhưng em biết làm vậy là sai rồi."
Mặt y đen thùi ngồi dưới đất, mỡ bụng đập phải móng vuốt nhưng điều này vẫn không thể phủ nhận chuyện y muốn ăn cá.
Linh Duyệt thấy mềm lòng, "Hay em mua cá nướng bên ngoài cho anh nha?"
Y nghiêm túc nói: "Không được cay, không được bỏ muối vì anh sợ rụng lông."
Linh Duyệt: "Được thôi~"
Một tiếng sau, anh Miêu đang nhấm nháp cá trắm cỏ trên móng vuốt thì phát hiện bên ngoài làm còn ngon hơn cả y làm, "Đồ ăn bên ngoài bán rất ngon, đơn giản lại tiện lợi. Cậu sẽ không tiêu hết tiền mình vào việc ăn uống chứ?"
"Sao có thể có chuyện đó được?" Linh Duyệt vỗ ngực, "Em là loại yêu tinh đó sao?"
Anh Miêu nhìn cậu rồi tiếp tục ăn cá nhưng ánh mắt sâu xa, "Duyệt Duyệt, vị hôn thê của cậu đã tìm ra chưa?"
Linh Duyệt thở dài, "Chưa ra."
Anh Miêu phun xương cá ra, "Ngày mai là Thất Tịch, lễ tình nhân nên oán khí sẽ rất mạnh mẽ. Cậu dùng năng lực khế ước chắc chắn có thể sẽ tìm ra hôn ước trên tay người kẻ khác."
Tinh thần Linh Duyệt lập tức tỉnh táo, "Dùng bằng các nào? Mau chỉ em đi!"
Anh Miêu vuốt ngón tay Linh Duyệt, "Cậu tập trung linh lực rồi xuất nó ra."
Linh Duyệt thử làm theo nhưng không có phản ứng nên anh Miêu nhắc nhở: "Vì linh lực cậu còn quá yếu. Khế ước này là do trời định thì sao mà xuất ra một cách đơn giản như vậy. Cậu chỉ có một cơ hội duy nhất vào đêm Thất Tích thôi."
Linh Duyệt hít sâu một hơi rồi đột nhiên thấy hơi lo lắng và sợ hãi, "Anh nói xem cô ấy sẽ là yêu gì?"
Anh Miêu lắc đầu, "Cậu gặp được là biết chứ gì. Anh chắc chắn sẽ rất kích động đấy."
Ngày hôm sau, Linh Duyệt về nhà thật sớm bèn kích động ôm chầm lấy anh Miêu: "Nhanh, nhanh dạy em đi!"
Y lười biếng bò dậy rồi dùng đuôi quấn ngón áp út của Linh Duyệt kéo đến bên cạnh mình, "Anh sẽ dùng yêu lực của mình giúp cậu dẫn linh lực ra, cậu phóng ngay chỗ này đi."
"Vâng." Trong lúc đối phương dẫn linh khí ra thì Linh Duyệt tập hợp tất cả linh khí trời đất lại với nhau rồi luyện hóa thành một quả cầu lửa trong cơ thế. Sau đó cậu đẩy nó thật mạnh ra ngoài.
Ầm một tiếng, cậu nghe thấy anh Miêu hét thảm thiết, "Meow!!"
Anh Miêu bay cao khiến đỉnh đầu đụng vào trần nhà làm thủng một lỗ to.
Linh Duyệt đóng băng, "Anh Miêu, anh ổn không đấy?"
Anh Miêu ôm cái đuôi trụi lông của mình ngồi trên nóc nhà, y giận dữ hỏi: "Làm thế nào mà linh khí cậu phát triển nhanh đến thế? Cậu nhận được truyền thừa thì phải báo trước cho anh một tiếng chứ!!"
Linh Duyệt cười khổ, "Vẫn chưa đâu, chỉ là Mặc Diễm đưa cho em cây quạt nên mỗi ngày em đều ôm quạt ngủ khiến linh khí phát triển nhanh thôi. Quạt này có thể sử dụng vô thời hạn vì nó tự động hấp thụ linh khí mới truyền sang cho em. Nói chung là thuộc tính của cây quạt này giống em nên những linh khí trong đó cũng tự động chui vào trong cơ thể."
Anh Miêu nhảy xuống từ lỗ thủng kia rồi meo meo ôm đuôi mình tức giận, "Anh mặc kệ chuyện đó, cậu đền lông cho anh đi!"
Linh Duyệt nhìn từ mông y đến chóp đuôi và một bên chân đều trụi lũi. Mặc dù cậu rất đau lòng, song vẫn chịu hết nổi: "Phụt!"
Ạnh Miêu nổi giận, "Anh muốn về quê!"
"Đừng đừng đừng, em mua cá cho anh ăn, em xin lỗi mà!"
Trong lòng Linh Duyệt vô cùng áy náy, "Em thật sự đâu có cố ý, anh cũng làm hỏng nóc nhà em đó thôi. Ngày mai sửa nhà khiến em khóc không nổi mất."
Linh Duyệt ngẩng đầu nhìn trời cũng có thể thấy trăng sáng, đấy đều là sao tiền!
Anh Miêu im lặng tự kỷ dùng móng vuốt kéo rách áo gối rồi đắp lên mông mình.
Linh Duyệt vội vã nói: "Ngày mai em sẽ mua một bộ đồ mới cho anh mặc."
Anh Miêu: "Tự kỷ. jpg
Linh Duyệt tạm thời mặc kệ y. Cậu thử cảm giác hồi nãy, tập trung tất cả linh khí lên ngón áp út khiến khế ước trên ngón tay càng ngày càng nóng lên, quả nhiên nó đã hiện ra một vòng sáng mờ. Linh Duyệt vui mừng nói: "Anh Miêu! Anh mau nhìn xem người đó xuất hiện rồi kìa!"
Anh Miêu vẫn đang trong trạng thái tự kỷ nên chẳng buồn đến cậu, Linh Duyệt tự mình giơ tay xoay vòng giống như máy radar tìm kiếm, "Lần cuối cùng em cảm nhận được cô ấy là lúc ở gần nhà em. Tại sao lần nay hình ảnh lại như có như không, liên tục bị gián đoạn thế?"
Anh Miêu bực bội nói: "Đó là tại vì người đó cách cậu xa quá."
Linh Duyệt lo lắng nói: "Cô ấy chạy đến trời nam đất bắc, vậy cuối cùng cô ấy làm gì trong vòng giải trí này? Diễn viên? Chuyện gia trang điểm? Trợ lý? Nhà hay cái gì đó cũng chưa nói thì em biết đi đâu mà tìm?"
Anh Miêu vẫn đang ôm đuôi mình liếm láp chóp đuôi.
Tâm trạng Linh Duyệt chết lặng bèn thở dài, "Ngay cả tên em còn không có thì biết đi đâu mà tìm đây?"
Đột nhiên cậu thấy lo âu, "Cô ấy sẽ không bị người ta bắt cóc rồi chứ?"
ANh Miêu ngẩng đầu, "Chưa biết được, ban đầu cha mẹ cậu tốn rất nhiều công sức mới khiến lão yêu tinh mạo hiểm bị sét đánh trúng nói manh mối duy nhất cho cậu là yêu tinh ở trong vòng giải trí. Tuy rằng những thứ khác ông ta không dám nói ra nhưng sinh mệnh đối phương rất dài nên chắc chắc sẽ không bị bắt cóc đâu."
Linh Duyệt lại giơ tay mình lên như radar, phản ứng của đối phương vẫn vô cùng yếu. Cậu thử lại mà vẫn như vậy. "Em không thể xác định được vị trí của cô ấy, chuyện gì xảy ra thế này?"
"Phép lực vợ cậu mạnh hơn cậu chắc là do anh ấy cách quá xa."
(Xoài: Cô ấy và anh ấy đều = tā nên Linh Duyệt vẫn hiểu lầm)
Linh Duyệt thất vọng hỏi: "Chẳng phải là cô ấy đang cố tình không muốn em tìm ra sao? Thật ra thì chuyện đó cũng dễ hiểu vì con gái ai lại muốn gả cho một người xa lạ chứ. Sau khi tìm được cô ấy, em sẽ nói chuyện với cổ, nếu như không hợp nhau sẽ nghĩ cách xóa bỏ việc cưới xin. Anh Miêu, anh ở nhà em nhiều năm như vậy, anh có biết tại sao hôn ước này lại xuất hiện không?"
ANh Miêu ngẩng đầu nhìn trời, "Chỉ ông trời mới biết."
"À quên mất, hàng xóm cậu sao luôn đi vắng vậy?"
Linh Duyệt gật đầu, "Anh ta là siêu sao lớn nên rất bận bịu."
"Cảm tình giữa hai người như thế nào?"
Linh Duyệt phất tay, "Anh ta vẫn như bình thường chê em vừa ngốc vừa lùn. Chuyện này không được, chuyện kia cũng không được, anh ta còn là một con gà què! Thật ra thì tính cách anh ta cực kỳ tồi tệ! Chẳng giống phong thái của một đại yêu tinh tí nào!" Linh Duyệt nhớ lại lúc Mặc Diễm cố chấp buộc cậu hiện nguyên hình bèn thấy chán ghét, "Các mặt khác thì đối xử với em rất tốt, nhưng đôi khi sẽ vô cùng đáng sợ."
Động tác anh Miêu liếm lông thoáng dừng lại, quan hệ tệ đến thế sao? Tình báo nhỏ lạch bạch chuẩn bị gửi tin tới nhà cha mẹ Linh Duyệt: Hai người bọn họ là oan gia nên cho đến nay vẫn chưa ai chịu làm rõ quan hệ. Chắc là Mặc Diễm thấy phản ứng quá kích động của Linh Duyệt nên định đun nước sôi luộc chim nhưng không thấy hiệu quả rõ rệt đành từ bỏ.
Bấy giờ điện thoại Linh Duyệt reo lên, cậu cầm lên đọc tin nhắn đến từ Mặc Diễm: "Chín giờ tôi về tới kinh đô sẽ có quà cho cậu."
Linh Duyệt đột nhiên phấn khởi khôi phục lại sức sống, "Quà gì vậy?"
"Đi ăn, đi chơi rồi đến chín giờ tối, cậu hãy tới quảng trường lớn ở công viên Hải Lộ."
"Ừm!" Linh Duyệt vui vẻ phất tay với Anh Miêu, "Em đi đây! Cơm tối em có đặt cho anh để bên ngoài nên anh tự lấy vào nha!"
Anh Miêu ngạc nhiên: "Trời tối rồi cậu còn định đi đâu?"
"Mặc Diễm bảo em đi chơi!" Linh Duyệt biến mất tiêu.
"Cậu mau quay về sửa lại nóc nhà đi!" Anh Miêu tức giận giậm chân, nóc nhà bị thủng một lỗ to còn ra thể thống gì nữa?
Anh Miêu không thể gọi Linh Duyệt về bèn trèo lên cây bẻ gãy vài nhánh rồi kéo lên mái nhà che lấp lỗ thủng. Sau đó y dùng móng vuốt ấn điện thoại và xóa tất cả những thông tin được chỉnh sửa cho cha mẹ Linh Duyệt rồi biên soạn lại: "Con trai của mọi người bị con Mặc Kỳ Lân đó dẫn đi rồi. Lúc mọi người xuống núi nhớ đến nhà cào chết hắn, đừng nên khách khí!
- ---------------
Lúc chín giờ tối, Linh Duyệt đúng hẹn đến quảng trường ở công viên Hải Lộ. Hiện giờ trên quảng trường đông nghịt người vì là ngày lễ tình nhân nên rất nhiều cặp tình nhân nhỏ đi hẹn hò và đầy người đi bán hoa hồng trên đường. Linh Duyệt đeo khẩu trang lẫn vào trong đám đông tìm kiếm bóng dáng Mặc Diễm. Dáng người của đối phương cao nên bất luận là ở đâu đều như hạc đứng trong bầy gà. Linh Duyệt nhìn vài lần vẫn chưa tìm ra đối phương nên đang lúc ủ rũ thì bên tai cậu đột nhiên vang lên một tiếng cười khẽ, "Nhóc con?"
Linh Duyệt ngạc nhiên mừng rỡ quay đầu nhưng vẫn không thấy ai bèn thì thầm: "Anh đừng thể hiện nữa, mau ra đây đi."
"Bây giờ tôi không thể ở bên cậu ngắm trăng sáng được."
Linh Duyệt ngẩng đầu nhìn bầu trời thì lúc này pháo hoa nổ tung trên trời. Từng đợt pháo hoa phóng lên không trung rực rỡ đa dạng và đầy đủ màu sắc sặc sỡ ngay lập tức lọt vào mắt của tất cả mọi người trong quảng trường. Pháo hoa phóng lên liên tục hơn mười phút đồng hồ, cùng cuối cùng pháo hoa màu vàng dừng giữa bầu trời: Linh Duyệt, cậu còn đẹp hơn cả pháo hoa!
Linh Duyệt đang xem hăng say thì đột nhiên ngại ngùng đỏ mặt vì dòng chữ cuối cùng. Tuy rằng cậu đẹp thiệt nhưng... thẳng thắn cho mọi người biết như vậy khiến cậu mắc cỡ quá!
Mọi người xung quanh bàn tán, "Linh Duyệt mà có ngoại hình đẹp, hát hay diễn giỏi, chắc là Linh Duyệt đó!"
"Trời ạ, có người tỏ tình với Linh Duyệt trước mặt mọi người trong ngày lễ tình nhân chắc chắn giới truyền thông chưa được biết trước đâu."
"Cách làm việc khá ồn ào nhưng Linh Duyệt lại không nhìn thấy, hahahaha có lẽ cậu ấy chỉ đành xem trên tin tức thôi. Nhưng điều này vẫn thật là lãng mạn! Tôi hâm mộ quá đi mất!"
"Đừng làm ầm ĩ, chuyện này chỉ có thể là trò chơi của bọn giàu có vì nhiều pháo hoa như thế phải tốn hết bao nhiêu tiền chứ?"
"Tôi chỉ muốn biết người đó làm thế nào mà được cho phép đốt pháo hoa trong thành phố."
"Tôi mặc kệ, tôi cũng muốn được tỏ tình như vậy!"
Linh Duyệt nghe tháy lời của đám đông khiến hai tai cậu đỏ ửng bèn ôm mặt tìm bóng dáng Mặc Diễm khắp mọi nơi vì cậu biết đợt pháo hoa này là món quà mà đối phương dành tặng cho cậu. Nhịp tim Linh Duyệt đập càng lúc càng nhanh mãi một lúc sau mới nhận ra cậu đang kích động đến run hết cả người.
Linh Duyệt không hiểu tại sao mình lại phản ứng như vậy và cũng không hiểu tại sao Mặc Diễm lại làm ra hành động như thế, khiến mọi người đều nói cái gì mà tỏ tình làm Linh Duyệt chẳng dám tin. Mặc Diễm chê bai cậu mỗi ngày thì sao mà thích cậu được? Nếu đối phương thích cậu chắc chắc sẽ thẳng thắn nói ra, còn nếu bị cậu từ chối thì Mặc Diễm sẽ dùng miệng độc của mình mà tấn công cậu trên mọi bề mặt, hoặc dùng bạo lực để đe dọa cậu. Anh tuyệt đối sẽ không bao giờ làm những chuyện phức tạp như thế đâu.
Bên cạnh Linh Duyệt bỗng nhiên bay đến một luồng khí nóng, cậu bị luồng khí nóng này cuộn lấy rồi nhanh chóng bị đẩy tới một nơi không người. Luồng khí khiến Linh Duyệt gần trong gang tấc với khuôn mặt khôi ngô của Mặc Diễm, đối phương khẽ cúi xuống rồi nhếch môi cười, "Pháo hoa có đẹp không?"
Linh Duyệt vội vàng gật đầu, "Ừm."
"Lần này tôi chỉ xin bắn được mười lăm phút, lần sau tôi sẽ mang cậu ra ngoại ô bắn pháo hoa."Linh Duyệt lắc đầu, "Không muốn đâu, đắt tiền lắm."
Vào lúc này cậu còn nhắc tới tiền khiến Mặc Diễm bật cười, anh nâng mặt Linh Duyệt lên rồi nựng hai má cậu, "Dòng chữ cuối cùng cậu có nhìn thấy không?"
Mặt Linh Duyệt càng đỏ ửng bèn gật đầu lảng tránh anh, "Đương nhiên là tôi đẹp hơn pháo hoa rồi."
Mặc Diễm nghiêm túc bước tới gần khiến hơi thở hai người hòa vào nhau. Trong một khoảng khắc, Linh Duyệt cảm giác như môi của đối phương áp lên môi mình làm cậu sợ đến không dám động đậy, chẳng biết đối phương có ý gì nhưng dù không biết lý do thì cậu vẫn vô cùng hồi hộp.
Mặc Diễm đột nhiên nghiêm túc, "Đó là tín hiệu mà tôi cho cậu nên cậu đã nhận rồi đấy."
"Cái gì?"
"Cậu sẽ sớm biết thôi," Mặc Diễm nở nụ cười kiên định, "Cậu có thấy vui vẻ khi ở chung một chỗ với tôi không?"
Tim Linh Duyệt đập mạnh như sấm đánh bèn gật đầu.
Mặc Diễm nâng mặt cậu lên, "Cậu hãy ghi nhớ những lời hôm nay, nếu ngày nào đó cậu không rõ lòng mình thì chỉ cần nghĩ về dòng chữ đó."
Lời tác giả: Anh Mặc: "Tôi muốn xuống tay, mấy người mau tránh ra!"
Bảo vệ của khách sạn nhận ra Linh Duyệt vì hiện giờ cậu rất nổi tiếng nên những người nào mà thường xuyên lên mạng đa phần đều nhận ra cậu. Bản vệ nhắc nhở: "Lưu tổng, ông uống nhiều quá rồi, mau về nghỉ đi."
Một bảo vệ khác nháy mắt cho Linh Duyệt: Cậu đi nhanh lên, ông ta quá chén nên đừng so đo với ông ta.
Linh Duyệt chán ghét tránh xa hai mét, cậu cảm thấy nếu mà đánh con ma men này sẽ làm dơ bẩn tay mình.
Linh Duyệt không muốn gây rắc rối nhưng Lưu tổng nào phải người chịu nghe lời khuyên bảo, "Tụi bây tránh ra cho tao, tao nói cho tụi bây biết, bất cứ ai mà cản tao lại tao sẽ khiếu nại thằng đó đấy! Khiến ông chú tụi bây đuổi việc cả đám, hiểu chưa? Biết tao là ai không? Ông đây là người mà tụi bây có thể quản lý sao?"
Hai bảo vệ trố mắt nhìn nhau, ánh mắt càng nhìn ông ta càng thấy ghê tởm, cũng không biết người bị mắng như cháu trai ở bên trong khách sạn hồi nãy là ai nữa. Ông ta đi ra chung với bảo vệ bọn họ mà còn ngang tàng như vậy, thật đúng là hết sức ngạo mạn.
Men rượu lên não ông chủ Lưu nên ông ta bắt đầu muốn giở trò. Sau khi ông ta đẩy hai bảo vệ ra bèn nhào qua định ôm lấy Linh Duyệt, "Bảo bối..."
Vương Sao định chặn lại nhưng bị Linh Duyệt lôi ra xa hai mét. Cậu bực mình, bảo bối con mẹ nó. Sau khi cậu tránh được đối phương bèn đạp đúng ngay trên bụng ông ta, "Ông còn nói câu nào khiến tôi mắc ói thì tôi sẽ đánh chết ông!"
Mặt Vương Sao vô cùng kinh ngạc khi bị hất văng ra, Linh Duyệt lấy đâu ra sức mạnh lớn đến mức hất văng một người nặng bảy mươi ký như anh giống như hất một đứa con nít. Anh lại nhìn ông chủ Lưu, vì đối phương đã uống say nên chân không vững bèn bị một cú này đạp cho ngã lăn quay.
Tài xế trên chiếc se sang kia thấy vậy bèn xách một cây gậy chạy xuống rồi hung hăng hét: "Làm gì thế? Tại sao mày lại động chân? Có biết ông chủ tao là ai không?"
Bấy giờ, Tần Duệ và Khuất Diên Ba đang ngồi trên xe cũng bước xuống. Hai vị thiếu gia này từ nhỏ đã đi đánh nhau rất nhiều, nhất là tần Duệ, người từng là con nhà giàu đời thứ hai gai góc nên y không bắt nạt người khác đã là may mắn lắm rồi nhưng thấy bạn mình bị bắt nạt, y lập tức hùng hổ bước tới.
"Ê, lão già kia! Cũng không mở to con mắt ra xem đây là anh em của ai! Con mẹ nó ông bị mù nên mới dám đánh chủ ý lên người cậu ta!" Tần Duệ bước lên đạp ông ta một phát.
Vóc dáng Khuất Diên Ba cao to lại còn thích tập thể hình nên sức lực lớn. Hồi nãy hắn nhìn tài xế không vừa mắt nên lúc thấy đối phương tính lên giúp đỡ bèn trực tiếp vung mạnh nắm đấm xông vào, "Tao đánh chính là loại cháu trai như mày! Ban nãy chẳng phải mày nói muốn đụng xe tao sao? Có đúng là muốn vào đụng xe tao không?"
Hai người động tay quá nhanh khiến Linh Duyệt cũng không ngờ bọn họ có nghĩa khí như vậy. Bảo vệ chết lặng, tuy rằng Lưu tổng chẳng phải gia đình quyền thế gì, song vẫn là người có thế lực nên hai người muốn cản lại. Linh Duyệt sợ Tần Duệ và Khuất Diên Ba thiệt thòi bèn phất tay lên dùng linh khí tạo thành một màn phản quang. Sau khi cậu ngăn chặn hai người bọn họ bèn nhanh chóng tham chiến cho ông chủ Lưu mấy đấm rồi kéo Tần Duệ ra.
Khuất Diên Ba đã kết thúc trận chiến ở bên đó và đánh tài xế sưng hết mặt mũi. Ánh mắt hắn tàn bạo như một chó sói con vì còn chưa đánh đã tay.
Linh Duyệt kéo hai người bọn họ lại, "Chúng ta chạy mau đi, lát nữa cảnh sát sẽ tới đấy."
Vương Sao sốt ruột, thôi tiêu rồi, nếu chuyện ba minh tinh đi đánh nhau bị phát tán ra ngoài, có khi nào ba người bọn họ sẽ bị nguyên giới giải trí đóng băng các hoạt động không?
Tần Duệ vẫn chưa muốn đi, "Cảnh sát tới thì chúng cứ nói là phòng vệ chính đáng, thằng ngu kia cầm theo roi điện thuộc về hàng lậu nên bọn nó mới là người phạm pháp!" Tần Duệ chửi thêm một câu, "Ông đây đánh tên vô sinh như ông!"
Tần Duệ phỉ nhổ xong bèn gọi điện thoại, "Tôi đánh người rồi, đúng vậy, đánh một thằng cháu trai, kêu người tới điều tra cho tôi xem tên cháy trai này làm nghề gì, tiền thuốc men tôi trả tiền nhưng để ông ta nằm viện hai tháng đi."
Bấy giừo ông chủ Lưu đã tỉnh rượu hơn phân nữa nên khi cặp mắt mờ nhìn thấy gương mặt tần Duệ bèn bị dọa sợ đến quên mất cả đau," Tần... Tần thiếu?!"
Tần Duệ lại định đánh ông ta, "Biết tôi à, ông biết tôi thì dễ giải quyết hơn rồi, mau đi xin lỗi người anh em của tôi đi! Bằng không, hôm nay ông đừng hòng chạy thoát!"
"Xin, xin lỗi!" Trời đang nóng nực nên ông chủ Lưu sợ đến toát hết mồ hôi lạnh. Ánh mắt ông ta nhìn Linh Duyệt thay đổi, có thể chơi cung với Tần Duệ thì chắc chắn cũng là một cậu ấm, hành vi hồi nãy của ông, thôi xong đời rồi! Không chừng toàn bộ doanh nghiệp sẽ bị đùa đến phá sản mất.
"Tôi thật sự xin lỗi vị thiếu gia này! Tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn vì tôi lỡ uống nhiều quá, uống nhiều quá, cậu xem cái miệng của tôi này!" Ông chủ Lưu tự tát vào mặt mình rồi cúi đầu khom lưng, khuôn mặt đầy vẻ lấy lòng.
Ông chủ Lưu nhìn sang tên tài xế kia thì lập tức trở mặt, ông giận sôi máu bèn tát gã một bạt tay, "Tao uống say thì mày cũng uống say à? Tại sao mày không biết ngăn tao lại!"
Tài xế thấy uất ức, gã cũng bị đánh chứ bộ!
"Tôi thật sự xin lỗi mấy vị thiếu gia, tôi uống bia xong thì quên mất mình là ai nên mong đại nhân không chấp tiểu nhân, cứ xem như là thả rắm mà cho tôi đi đi."
Có thể nói là ông ta không có dây thần kinh đạo đức và còn mặt dày nữa. Lần đầu tiên Linh Duyệt mới cảm nhận được lợi ích của việc có tiền và có quyền vì một thân một mình như cậu nên đối phương mới dám đùa giỡn lưu manh, nhưng sau khi nhận ra Tần Duệ thì đối phương bị đánh xong còn tự nhận mình là cháu trai. Sự tương phản lớn như thế cũng chỉ vì tiền mà thôi!
Khi nào cậu mới có tiền đây? Linh Duyệt đặt tay lên ngực tự hỏi, lòng đau như cắt!
Linh Duyệt vô cảm nâng chân lên, thân thể cậu mềm dẻo nên chân cậu giơ rất cao, đỉnh đầu gối đụng đến ngực thì đế giày đã trực tiếp đạp lên mặt đối phương, "Cút đi!"
Một ngày nào đó cậu cũng sẽ có tiền!!!
"Chao ôi, chao ôi, chao ôi, tôi cút, cút, cút đây." Ông chủ Lưu và tên tái xế khập khểnh chạy trối chết lái xe đi mất.
Tần Duệ vỗ vai Linh Duyệt an ủi: "Không sau, nếu ông ta dám tìm cậu gây phiền phức thì anh sẽ đứng lên bảo vệ cậu, tên cháu trai này không dám phát tán ra ngoài đâu."
Sau khi ông chủ Lưu trở về thì quả thật câm như hến, ông sợ gần chết. có bao nhiêu người trong giới kinh doanh dám xúc phạm đến Tần gia? Đây chẳng phải là ông muốn lấy trứng chọi đá, tự mình tìm chết sao?
Song chuyện ba minh tinh đánh nhau trước cửa khách sạn vẫn bị lan truyền ra ngoài. Có một người qua đường đã quay video từ đằng xa nhưng vì trời quá tối lại cách khá xa nên không thấy rõ mặt. Chỉ có điều là nhìn dáng dấp thì quả thật trông rất giống Linh Duyệt, Tần Duệ và Khuất Diên Ba.
Người chụp được tin tức này định bán cho công ty phóng viên. Kết quả là không một ai muốn mua vì nhìn thấy có dính dáng đến Tần Duệ. Người quay đoạn video này tức giận bèn tự mình tạo tài khoản đăng tin tức lên mạng.
Chưa đầy hai phút thì đoạn video này đã bị xóa bỏ. Vì tin tức này liên quan đến Tần Duệ nên tất cả các trang trên mạng đều không dám đăng lên.
Song tin tức Linh Duyệt nửa đêm đáng nhau vẫn nhanh chóng lan truyền ra ngoài. Hiện giờ Linh Duyệt rất nổi tiếng nên chỉ một tin tức nhỏ cũng đủ thu hút sự chú ý của hàng nghìn người. Đáng tiếc, tin đó chưa có chứng cứ mà chỉ dựa vào vài câu nói nên cư mạng không tin. Bên cạnh đó, quan hệ giữa Linh Duyệt và Dương Hoằng Bác là như thế nào? Hai người họ sao có thể đánh lộn chung với nhau? Nói thế sao không bảo Khuất Diên Ba ăn phân nuốt thủy tinh đi?
Tuy rằng trên mạng không làm ầm ĩ nhưng hơn nửa đêm, Linh Duyệt vẫn bị Ngô Cẩm Vinh mắng cho một trận, "Cậu ăn cơm mà còn ăn đến xảy ra chuyện. Nếu không phải bối cảnh của Tần Duệ đủ lớn thì sáu chữ đêm khuya Linh Duyệt đánh người cũng đủ làm cậu nhức cả đầu đấy. Anh từng bảo cậu lúc ra ngoài luôn phải đeo khẩu trang, tại sao cậu mau quên thế? Từ nay về sau, bất luận là khi nào cậu đều phải đeo khẩu trang lên cho anh, cậu còn không biết bản thân mình trông như thế nào sao? Cậu chỉ toàn chọc vào mấy tên có tâm địa bất chính trên mạng!"
Ngô Cẩm Vinh thở hồng hộc mắng xong bèn thấy Linh Duyệt im lặng nên giận dữ hỏi: "Biết mình làm sai ở đâu rồi à?"
Linh Duyệt ngoan ngoãn nói "Em quên mang theo khẩu trang."
"Cậu biết là tốt rồi, có bị thiệt thòi không?"
Linh Duyệt vui vẻ, "Chỉ là ông ta..."
"Hửm?"
"Không có gì đâu."
"Cậu không có gì thì tốt. Sau vụ việc lần này thì ngoài quên mang theo khẩu trang cậu còn học được những gì?" Ngô Cẩm Vinh vốn định nghe cậu nói rằng làm nghệ sĩ sẽ luôn bị người khác nhìn chằm hằm từng phút từng giây nên về sau cậu sẽ bớt đi ra ngoài vào buổi và làm việc sẽ cẩn thận hơn.
Ai ngờ, Linh Duyệt lại sâu sắc nói với anh: "Em cảm thấy có tiền thật tốt, em nghèo quá rồi!"
Ngô Cẩm Vinh: "..."
"Anh Vinh, em phải kiếm tiền, em phải kiếm thật nhiều thật nhiều tiền."
Ngô Cẩm Vinh: "..."
Sau khi Linh Duyệt về đến nhà đã hơn một giờ sáng, cậu bước vào ngõ thì từ đằng xa đã nhìn thấy một cặp mắt xanh biếc tản ra ánh sáng lạnh lẽo trong đêm tối dừng trước cửa nhà cậu.
Linh Duyệt đi tới bèn cảm nhận được luồng yêu khí chập chờn quen thuộc đâu đây rồi hăng hái bay qua. "Meo meo!"
Cậu đang nói chuyện thì một con mèo mập to khoảng ba mươi centimet cao tới đầu gối người dùng đôi chân mèo mềm mại bước tới. Ngoại trừ chuyện trên đỉnh đầu nó không có chữ vương [1]ra thì mọi thứ đều trông như một con cọp nhỏ.
(Xoài: chữ Vương = 王)
"Kêu bằng anh, cấm cậu kêu là meo meo!"
Linh Duyệt nhào qua ôm chầm lấy y rồi điên cuồng cọ mặt, "Anh Miêu, sao anh lại ở đây?"Mèo mập tựa vào cổ cậu rồi bất lực với cách xưng hô này, "Mẹ cậu bảo anh tới xem cậu một chút."
Linh Duyệt phấn khởi ôm mèo mập chạy về nhà, "Gia đình em khỏe không?"
"Ai cũng khỏe cả, em trai cậu tính bỏ nhà đi tìm cậu nhưng bị mẹ cậu phát hiện nên đánh cho một trận."
Linh Duyệt đau lòng, "Đứa nhỏ ngốc nghếch này vẫn chưa trưởng thành nên đâu thể nào xuống núi được."
"Nó chưa trưởng thành mà vẫn lợi hại hơn cậu đấy."
Linh Duyệt: "..."
Đột nhiên cậu mất hứng nói chuyện rồi.
Ánh mắt anh Miêu ghét bỏ quan sát nhà Linh Duyệt, "Cậu nghèo đến thế sao? Mau kiếm tiền đi chứ!"
Linh Duyệt nghiêm túc nói: "Em có kiếm mà!"
"Ít quá, cậu phải nghĩ cách kiếm tiền khác đi!"
"Kiếm tiền bằng cách nào?"
"Sao một con mèo như anh biết được!"
Linh Duyệt im lặng, hay thật, cậu bị con mèo nhà mình nuôi chê bai. Linh Duyệt lần nữa cảm nhận được tầm quan trọng của đồng tiền, cặp mắt cậu sắp sửa biến thành bóng của những đồng tiền vàng mất rồi.
Anh Miêu leo một hơi lên cây ngô đồng rồi nằm trên cây chỉ bằng móng vuốt, "Về sau anh sẽ bảo vệ cậu nên cậu phải kiếm tiền nuôi anh."
"Anh không đi về sao?" Tuy rằng Linh Duyệt rất vui mừng nhưng vẫn cảm thấy thật áp lực khi nuôi một con mèo yêu, "... Thật ra thì em không cần một vệ sĩ đâu."
Anh Miêu liếm móng vuốt rồi vô thức thấy đói bụng bèn liếc sân nhà Mặc Diễm, "Mẹ cậu bắt tôi tới đây."
Chuyện Mặc Diễm đi lên núi Côn Lôn để tìm vợ cuối cùng cũng đến tai nhóm hung thú. Cha mẹ Linh Duyệt bị nhồi máu cơ tim nửa thàng trời nên rốt cuộc vẫn gửi thú cưng đáng yêu nhà mình tới quan sát con rể tương lai. Thật ra thì toàn bộ Linh gia đều từ chối đi vì suy cho cùng thì Mặc Diễm rất nổi tiếng với biệt danh hung dữ.
Linh Duyệt nắm chặt đấm tay, "Em sẽ liều mạng mình để kiếm tiền nuôi anh!"
Hiện giờ, Weibo Linh Duyệt đã có hai nghìn năm trăm vạn fan hâm mộ đã áp đảo Dương Hoằng Bác và đang đe dọa Hình Tuấn Phong. Người hâm mộ Linh Duyệt nhiều nên độ nhận biết rộng rãi lập tức chứng tỏ người mời cậu biểu diễn sẽ càng nhiều hơn, đến lúc đó tiền cũng sẽ tới tay nhanh hơn cậu. Chẳng phải chỉ nuôi cậu và một con mèo thôi sao, cậu sẽ liều mạng kiếm tiền.
Mặc Diễm từng nói khi fans của cậu đạt đến ba nghìn vạn thì anh sẽ dạy cậu cách tu luyện nên cậu cần phải cố gắng thêm nữa!
Anh Miêu thấy Linh Duyệt như vậy bèn nhảy từ trên cây xuống rồi chạy đến ao nuôi cá của Linh Duyệt. Móng vuốt anh Miêu vung lên thì tức khắc bắt được một con cá trắm to đùng. Y dùng móng vuốt làm con cá hôn mê xong bèn giơ nó lên, "Cậu đừng nghĩ nhiều làm gì, lấy cá hầm cho anh đi."
Linh Duyệt giậm chân, "Tại sao anh có thể ăn cá của em ngay khi anh vừa tới nhà!"
"Tại anh đói chứ sao." Cuộc sống quá khó khăn, mèo mập than thở. jpg
"Tại sao cậu lại ngốc đến thế?" Anh Miêu ngậm cá đi vào nhà bếp rồi đặt cá vào nồi và đậy nắp lại, "Nổi lửa lên."
Linh Duyệt: "... Tuy rằng em chưa biết nấu cơm nhưng em biết làm vậy là sai rồi."
Mặt y đen thùi ngồi dưới đất, mỡ bụng đập phải móng vuốt nhưng điều này vẫn không thể phủ nhận chuyện y muốn ăn cá.
Linh Duyệt thấy mềm lòng, "Hay em mua cá nướng bên ngoài cho anh nha?"
Y nghiêm túc nói: "Không được cay, không được bỏ muối vì anh sợ rụng lông."
Linh Duyệt: "Được thôi~"
Một tiếng sau, anh Miêu đang nhấm nháp cá trắm cỏ trên móng vuốt thì phát hiện bên ngoài làm còn ngon hơn cả y làm, "Đồ ăn bên ngoài bán rất ngon, đơn giản lại tiện lợi. Cậu sẽ không tiêu hết tiền mình vào việc ăn uống chứ?"
"Sao có thể có chuyện đó được?" Linh Duyệt vỗ ngực, "Em là loại yêu tinh đó sao?"
Anh Miêu nhìn cậu rồi tiếp tục ăn cá nhưng ánh mắt sâu xa, "Duyệt Duyệt, vị hôn thê của cậu đã tìm ra chưa?"
Linh Duyệt thở dài, "Chưa ra."
Anh Miêu phun xương cá ra, "Ngày mai là Thất Tịch, lễ tình nhân nên oán khí sẽ rất mạnh mẽ. Cậu dùng năng lực khế ước chắc chắn có thể sẽ tìm ra hôn ước trên tay người kẻ khác."
Tinh thần Linh Duyệt lập tức tỉnh táo, "Dùng bằng các nào? Mau chỉ em đi!"
Anh Miêu vuốt ngón tay Linh Duyệt, "Cậu tập trung linh lực rồi xuất nó ra."
Linh Duyệt thử làm theo nhưng không có phản ứng nên anh Miêu nhắc nhở: "Vì linh lực cậu còn quá yếu. Khế ước này là do trời định thì sao mà xuất ra một cách đơn giản như vậy. Cậu chỉ có một cơ hội duy nhất vào đêm Thất Tích thôi."
Linh Duyệt hít sâu một hơi rồi đột nhiên thấy hơi lo lắng và sợ hãi, "Anh nói xem cô ấy sẽ là yêu gì?"
Anh Miêu lắc đầu, "Cậu gặp được là biết chứ gì. Anh chắc chắn sẽ rất kích động đấy."
Ngày hôm sau, Linh Duyệt về nhà thật sớm bèn kích động ôm chầm lấy anh Miêu: "Nhanh, nhanh dạy em đi!"
Y lười biếng bò dậy rồi dùng đuôi quấn ngón áp út của Linh Duyệt kéo đến bên cạnh mình, "Anh sẽ dùng yêu lực của mình giúp cậu dẫn linh lực ra, cậu phóng ngay chỗ này đi."
"Vâng." Trong lúc đối phương dẫn linh khí ra thì Linh Duyệt tập hợp tất cả linh khí trời đất lại với nhau rồi luyện hóa thành một quả cầu lửa trong cơ thế. Sau đó cậu đẩy nó thật mạnh ra ngoài.
Ầm một tiếng, cậu nghe thấy anh Miêu hét thảm thiết, "Meow!!"
Anh Miêu bay cao khiến đỉnh đầu đụng vào trần nhà làm thủng một lỗ to.
Linh Duyệt đóng băng, "Anh Miêu, anh ổn không đấy?"
Anh Miêu ôm cái đuôi trụi lông của mình ngồi trên nóc nhà, y giận dữ hỏi: "Làm thế nào mà linh khí cậu phát triển nhanh đến thế? Cậu nhận được truyền thừa thì phải báo trước cho anh một tiếng chứ!!"
Linh Duyệt cười khổ, "Vẫn chưa đâu, chỉ là Mặc Diễm đưa cho em cây quạt nên mỗi ngày em đều ôm quạt ngủ khiến linh khí phát triển nhanh thôi. Quạt này có thể sử dụng vô thời hạn vì nó tự động hấp thụ linh khí mới truyền sang cho em. Nói chung là thuộc tính của cây quạt này giống em nên những linh khí trong đó cũng tự động chui vào trong cơ thể."
Anh Miêu nhảy xuống từ lỗ thủng kia rồi meo meo ôm đuôi mình tức giận, "Anh mặc kệ chuyện đó, cậu đền lông cho anh đi!"
Linh Duyệt nhìn từ mông y đến chóp đuôi và một bên chân đều trụi lũi. Mặc dù cậu rất đau lòng, song vẫn chịu hết nổi: "Phụt!"
Ạnh Miêu nổi giận, "Anh muốn về quê!"
"Đừng đừng đừng, em mua cá cho anh ăn, em xin lỗi mà!"
Trong lòng Linh Duyệt vô cùng áy náy, "Em thật sự đâu có cố ý, anh cũng làm hỏng nóc nhà em đó thôi. Ngày mai sửa nhà khiến em khóc không nổi mất."
Linh Duyệt ngẩng đầu nhìn trời cũng có thể thấy trăng sáng, đấy đều là sao tiền!
Anh Miêu im lặng tự kỷ dùng móng vuốt kéo rách áo gối rồi đắp lên mông mình.
Linh Duyệt vội vã nói: "Ngày mai em sẽ mua một bộ đồ mới cho anh mặc."
Anh Miêu: "Tự kỷ. jpg
Linh Duyệt tạm thời mặc kệ y. Cậu thử cảm giác hồi nãy, tập trung tất cả linh khí lên ngón áp út khiến khế ước trên ngón tay càng ngày càng nóng lên, quả nhiên nó đã hiện ra một vòng sáng mờ. Linh Duyệt vui mừng nói: "Anh Miêu! Anh mau nhìn xem người đó xuất hiện rồi kìa!"
Anh Miêu vẫn đang trong trạng thái tự kỷ nên chẳng buồn đến cậu, Linh Duyệt tự mình giơ tay xoay vòng giống như máy radar tìm kiếm, "Lần cuối cùng em cảm nhận được cô ấy là lúc ở gần nhà em. Tại sao lần nay hình ảnh lại như có như không, liên tục bị gián đoạn thế?"
Anh Miêu bực bội nói: "Đó là tại vì người đó cách cậu xa quá."
Linh Duyệt lo lắng nói: "Cô ấy chạy đến trời nam đất bắc, vậy cuối cùng cô ấy làm gì trong vòng giải trí này? Diễn viên? Chuyện gia trang điểm? Trợ lý? Nhà hay cái gì đó cũng chưa nói thì em biết đi đâu mà tìm?"
Anh Miêu vẫn đang ôm đuôi mình liếm láp chóp đuôi.
Tâm trạng Linh Duyệt chết lặng bèn thở dài, "Ngay cả tên em còn không có thì biết đi đâu mà tìm đây?"
Đột nhiên cậu thấy lo âu, "Cô ấy sẽ không bị người ta bắt cóc rồi chứ?"
ANh Miêu ngẩng đầu, "Chưa biết được, ban đầu cha mẹ cậu tốn rất nhiều công sức mới khiến lão yêu tinh mạo hiểm bị sét đánh trúng nói manh mối duy nhất cho cậu là yêu tinh ở trong vòng giải trí. Tuy rằng những thứ khác ông ta không dám nói ra nhưng sinh mệnh đối phương rất dài nên chắc chắc sẽ không bị bắt cóc đâu."
Linh Duyệt lại giơ tay mình lên như radar, phản ứng của đối phương vẫn vô cùng yếu. Cậu thử lại mà vẫn như vậy. "Em không thể xác định được vị trí của cô ấy, chuyện gì xảy ra thế này?"
"Phép lực vợ cậu mạnh hơn cậu chắc là do anh ấy cách quá xa."
(Xoài: Cô ấy và anh ấy đều = tā nên Linh Duyệt vẫn hiểu lầm)
Linh Duyệt thất vọng hỏi: "Chẳng phải là cô ấy đang cố tình không muốn em tìm ra sao? Thật ra thì chuyện đó cũng dễ hiểu vì con gái ai lại muốn gả cho một người xa lạ chứ. Sau khi tìm được cô ấy, em sẽ nói chuyện với cổ, nếu như không hợp nhau sẽ nghĩ cách xóa bỏ việc cưới xin. Anh Miêu, anh ở nhà em nhiều năm như vậy, anh có biết tại sao hôn ước này lại xuất hiện không?"
ANh Miêu ngẩng đầu nhìn trời, "Chỉ ông trời mới biết."
"À quên mất, hàng xóm cậu sao luôn đi vắng vậy?"
Linh Duyệt gật đầu, "Anh ta là siêu sao lớn nên rất bận bịu."
"Cảm tình giữa hai người như thế nào?"
Linh Duyệt phất tay, "Anh ta vẫn như bình thường chê em vừa ngốc vừa lùn. Chuyện này không được, chuyện kia cũng không được, anh ta còn là một con gà què! Thật ra thì tính cách anh ta cực kỳ tồi tệ! Chẳng giống phong thái của một đại yêu tinh tí nào!" Linh Duyệt nhớ lại lúc Mặc Diễm cố chấp buộc cậu hiện nguyên hình bèn thấy chán ghét, "Các mặt khác thì đối xử với em rất tốt, nhưng đôi khi sẽ vô cùng đáng sợ."
Động tác anh Miêu liếm lông thoáng dừng lại, quan hệ tệ đến thế sao? Tình báo nhỏ lạch bạch chuẩn bị gửi tin tới nhà cha mẹ Linh Duyệt: Hai người bọn họ là oan gia nên cho đến nay vẫn chưa ai chịu làm rõ quan hệ. Chắc là Mặc Diễm thấy phản ứng quá kích động của Linh Duyệt nên định đun nước sôi luộc chim nhưng không thấy hiệu quả rõ rệt đành từ bỏ.
Bấy giờ điện thoại Linh Duyệt reo lên, cậu cầm lên đọc tin nhắn đến từ Mặc Diễm: "Chín giờ tôi về tới kinh đô sẽ có quà cho cậu."
Linh Duyệt đột nhiên phấn khởi khôi phục lại sức sống, "Quà gì vậy?"
"Đi ăn, đi chơi rồi đến chín giờ tối, cậu hãy tới quảng trường lớn ở công viên Hải Lộ."
"Ừm!" Linh Duyệt vui vẻ phất tay với Anh Miêu, "Em đi đây! Cơm tối em có đặt cho anh để bên ngoài nên anh tự lấy vào nha!"
Anh Miêu ngạc nhiên: "Trời tối rồi cậu còn định đi đâu?"
"Mặc Diễm bảo em đi chơi!" Linh Duyệt biến mất tiêu.
"Cậu mau quay về sửa lại nóc nhà đi!" Anh Miêu tức giận giậm chân, nóc nhà bị thủng một lỗ to còn ra thể thống gì nữa?
Anh Miêu không thể gọi Linh Duyệt về bèn trèo lên cây bẻ gãy vài nhánh rồi kéo lên mái nhà che lấp lỗ thủng. Sau đó y dùng móng vuốt ấn điện thoại và xóa tất cả những thông tin được chỉnh sửa cho cha mẹ Linh Duyệt rồi biên soạn lại: "Con trai của mọi người bị con Mặc Kỳ Lân đó dẫn đi rồi. Lúc mọi người xuống núi nhớ đến nhà cào chết hắn, đừng nên khách khí!
- ---------------
Lúc chín giờ tối, Linh Duyệt đúng hẹn đến quảng trường ở công viên Hải Lộ. Hiện giờ trên quảng trường đông nghịt người vì là ngày lễ tình nhân nên rất nhiều cặp tình nhân nhỏ đi hẹn hò và đầy người đi bán hoa hồng trên đường. Linh Duyệt đeo khẩu trang lẫn vào trong đám đông tìm kiếm bóng dáng Mặc Diễm. Dáng người của đối phương cao nên bất luận là ở đâu đều như hạc đứng trong bầy gà. Linh Duyệt nhìn vài lần vẫn chưa tìm ra đối phương nên đang lúc ủ rũ thì bên tai cậu đột nhiên vang lên một tiếng cười khẽ, "Nhóc con?"
Linh Duyệt ngạc nhiên mừng rỡ quay đầu nhưng vẫn không thấy ai bèn thì thầm: "Anh đừng thể hiện nữa, mau ra đây đi."
"Bây giờ tôi không thể ở bên cậu ngắm trăng sáng được."
Linh Duyệt ngẩng đầu nhìn bầu trời thì lúc này pháo hoa nổ tung trên trời. Từng đợt pháo hoa phóng lên không trung rực rỡ đa dạng và đầy đủ màu sắc sặc sỡ ngay lập tức lọt vào mắt của tất cả mọi người trong quảng trường. Pháo hoa phóng lên liên tục hơn mười phút đồng hồ, cùng cuối cùng pháo hoa màu vàng dừng giữa bầu trời: Linh Duyệt, cậu còn đẹp hơn cả pháo hoa!
Linh Duyệt đang xem hăng say thì đột nhiên ngại ngùng đỏ mặt vì dòng chữ cuối cùng. Tuy rằng cậu đẹp thiệt nhưng... thẳng thắn cho mọi người biết như vậy khiến cậu mắc cỡ quá!
Mọi người xung quanh bàn tán, "Linh Duyệt mà có ngoại hình đẹp, hát hay diễn giỏi, chắc là Linh Duyệt đó!"
"Trời ạ, có người tỏ tình với Linh Duyệt trước mặt mọi người trong ngày lễ tình nhân chắc chắn giới truyền thông chưa được biết trước đâu."
"Cách làm việc khá ồn ào nhưng Linh Duyệt lại không nhìn thấy, hahahaha có lẽ cậu ấy chỉ đành xem trên tin tức thôi. Nhưng điều này vẫn thật là lãng mạn! Tôi hâm mộ quá đi mất!"
"Đừng làm ầm ĩ, chuyện này chỉ có thể là trò chơi của bọn giàu có vì nhiều pháo hoa như thế phải tốn hết bao nhiêu tiền chứ?"
"Tôi chỉ muốn biết người đó làm thế nào mà được cho phép đốt pháo hoa trong thành phố."
"Tôi mặc kệ, tôi cũng muốn được tỏ tình như vậy!"
Linh Duyệt nghe tháy lời của đám đông khiến hai tai cậu đỏ ửng bèn ôm mặt tìm bóng dáng Mặc Diễm khắp mọi nơi vì cậu biết đợt pháo hoa này là món quà mà đối phương dành tặng cho cậu. Nhịp tim Linh Duyệt đập càng lúc càng nhanh mãi một lúc sau mới nhận ra cậu đang kích động đến run hết cả người.
Linh Duyệt không hiểu tại sao mình lại phản ứng như vậy và cũng không hiểu tại sao Mặc Diễm lại làm ra hành động như thế, khiến mọi người đều nói cái gì mà tỏ tình làm Linh Duyệt chẳng dám tin. Mặc Diễm chê bai cậu mỗi ngày thì sao mà thích cậu được? Nếu đối phương thích cậu chắc chắc sẽ thẳng thắn nói ra, còn nếu bị cậu từ chối thì Mặc Diễm sẽ dùng miệng độc của mình mà tấn công cậu trên mọi bề mặt, hoặc dùng bạo lực để đe dọa cậu. Anh tuyệt đối sẽ không bao giờ làm những chuyện phức tạp như thế đâu.
Bên cạnh Linh Duyệt bỗng nhiên bay đến một luồng khí nóng, cậu bị luồng khí nóng này cuộn lấy rồi nhanh chóng bị đẩy tới một nơi không người. Luồng khí khiến Linh Duyệt gần trong gang tấc với khuôn mặt khôi ngô của Mặc Diễm, đối phương khẽ cúi xuống rồi nhếch môi cười, "Pháo hoa có đẹp không?"
Linh Duyệt vội vàng gật đầu, "Ừm."
"Lần này tôi chỉ xin bắn được mười lăm phút, lần sau tôi sẽ mang cậu ra ngoại ô bắn pháo hoa."Linh Duyệt lắc đầu, "Không muốn đâu, đắt tiền lắm."
Vào lúc này cậu còn nhắc tới tiền khiến Mặc Diễm bật cười, anh nâng mặt Linh Duyệt lên rồi nựng hai má cậu, "Dòng chữ cuối cùng cậu có nhìn thấy không?"
Mặt Linh Duyệt càng đỏ ửng bèn gật đầu lảng tránh anh, "Đương nhiên là tôi đẹp hơn pháo hoa rồi."
Mặc Diễm nghiêm túc bước tới gần khiến hơi thở hai người hòa vào nhau. Trong một khoảng khắc, Linh Duyệt cảm giác như môi của đối phương áp lên môi mình làm cậu sợ đến không dám động đậy, chẳng biết đối phương có ý gì nhưng dù không biết lý do thì cậu vẫn vô cùng hồi hộp.
Mặc Diễm đột nhiên nghiêm túc, "Đó là tín hiệu mà tôi cho cậu nên cậu đã nhận rồi đấy."
"Cái gì?"
"Cậu sẽ sớm biết thôi," Mặc Diễm nở nụ cười kiên định, "Cậu có thấy vui vẻ khi ở chung một chỗ với tôi không?"
Tim Linh Duyệt đập mạnh như sấm đánh bèn gật đầu.
Mặc Diễm nâng mặt cậu lên, "Cậu hãy ghi nhớ những lời hôm nay, nếu ngày nào đó cậu không rõ lòng mình thì chỉ cần nghĩ về dòng chữ đó."
Lời tác giả: Anh Mặc: "Tôi muốn xuống tay, mấy người mau tránh ra!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất