Chương 50: Ngủ như thế nào với một cái giường đây?
Linh Duyệt trách móc, yêu tinh như anh bao lớn rồi còn giỡn như thế? Hồi bé cậu cũng chưa từng chơi trò như vậy đâu.
Mặc Diễm khẽ mỉm cười khi anh ôm lấy Linh Duyệt, "Chọc cậu chơi thôi."
Linh Duyệt bó tay, "Anh đừng đùa nữa, lỡ bị người khác nhìn ra thì sao?"
Ý Linh Duyệt bảo hai người đều là yêu, nhưng nhân viên lại nghe thành ý khác nên thầm nhủ, hai người đã làm đến thế còn sợ người khác nhìn ra ư?
Mặc Diễm đành buông tay ra nhưng ai nấy đều thấy được sự luyến tiếc trong mắt anh. Người quay phim: "..."
Đội này khác hoàn toàn với cp của hai mùa trước.
Linh Duyệt dẫn đường đi theo hướng mà con chim non chỉ tới bên một dòng suối nhỏ, nó thực sự rất nhỏ vì chỉ rộng hơn một mét. Nước suối trong veo thấy đáy, thỉnh thoảng có đàn tôm cá nhỏ bơi qua và có cả nhũng chú nòng nọc nho nhỏ.
Linh Duyệt phấn chấn nhảy qua dòng suối, Mặc Diễm đi đằng sau cũng ung dung đi tới. Linh Duyệt chạy thẳng về phía trước rồi chỉ vào phong cảnh xa xa và vui vẻ nói: "Anh xem nơi này đẹp thật đấy."
Mặc Diễm gật đầu, "Cậu muốn đi lên núi không? Có thể chúng ta sẽ kịp nghênh đón ánh hoàng hôn đấy."
Linh Duyệt nhìn sang người quay phim đang đi theo phía sau, "Bọn họ không có mang theo đầy đủ trang bị nên mọi người có đi được không?"
Người quay phim cắn răng: "Được."
Thật ra bọn họ đã rất mệt mỏi vì suy cho cùng thì thể lực của loài người không tốt bằng hai người Linh Duyệt. Bọn họ còn phải khiêng theo máy quay nên nếu chạy theo cậu thì với thể lực của bọn họ quả thật sẽ không đuổi kịp.
Linh Duyệt nhận ra đối phương đang miễn cưỡng bèn cười nói: "Quên đi, buổi tối chúng ta nhìn không rõ đường e là rất nguy hiểm nên sau này hai ta lại đi cũng được."
Người quay phim và nhân viên đều lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, họ không hiểu Linh Duyệt lấy đâu ra nhiều năng lượng như vậy nhưng vẫn rất cảm kích vì cậu quá tốt bụng.
Linh Duyệt lại chạy tới phía trước nhìn một thân cây có quả màu đỏ. Dù sao cũng là quả dại không nhìn ra được là loại gì nhưng Linh Duyệt vẫn vui vẻ hét lên: "Anh Mặc mau xem kìa! Quả này ngon lắm đấy! Tôi muốn leo lên hái xuống vài quả."
Mặc Diễm cũng đi theo nên khi anh thấy Linh Duyệt leo lên cây bèn nhấc eo cậu qua đỉnh đầu để Linh Duyệt trực tiếp chạm vào quả dại.
Khi chương trình công chiếu nguyên phân đoạn này, người xem lại phát điên sau khi thấy biểu hiện của Mặc Diễm: "Aaaaa, mode bạn trai của thầy Mặc bùng nổ rồi! Hóc môn anh cũng bùng nổ rồi!"
"Quả không hổ danh là người từng luyện võ, sức anh ta mạnh thật đấy!"
"Đm eo nhỏ của Linh Duyệt... suýt chút nữa bị hai tay thầy Mặc bóp lại rồi!"
"Aaaaa máu mũi phun tung tóe.jpg tư thế này của hai người khiến tôi tưởng tượng ra rất nhiều hình ảnh lạ!"
....
Sau khi Linh Duyệt hái được vài quả dại bèn đưa cho Mặc Diễm hai quả, "Thầy Mặc, anh ăn qua chưa?"
"Ăn rồi, nhưng trước kia lúc tôi ăn không lớn đến thế."
"Oa, sao anh biết vậy?"
Mặc Diễm cười nói: "Vì tôi đã ăn tổ tiên của nó."
"Hahahaha... anh đừng chọc cười tôi nữa!" Linh Duyệt bỏ quả dại vào trong túi, "Sau khi về tới biệt thự, tôi sẽ rửa nó thật sạch sẽ rồi ăn."
Mặc Diễm bật cười và thật tự nhiên nắm lấy tay Linh Duyệt, "Đi thôi."
Hai người chơi trong núi hơn năm tiếng nhưng vẫn phải về nấu cơm.
Linh Duyệt lại buồn rầu, "Chúng ta ăn món gì đây?"
Mặc Diễm vẫn là câu nói kia: "Sao cũng được."
Linh Duyệt bĩu môi, ừ đúng rồi, anh phụ trách việc đẹp trai mà.
Linh Duyệt cầm về một vài cây nấm mới hái trên núi, "Vậy thì trứng chiên nấm đi."
Mặc Diễm không quá tin tưởng về kiến thức sinh hoạt theo lẽ thường của Linh Duyệt vì dù sao cậu cũng là một nhóc con ngốc nghếch, "Cậu chắc chắn là chúng không có độc chứ?"
Mặc dù có độc anh cũng không sợ, nhưng nếu làm một tấm gương bậy bạ cho loài người thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Vì lỡ có người nào đó bắt chước làm theo sau khi xem xong chương trình thì ai sẽ chịu trách nhiệm đây?
Linh Duyệt chắc như đinh đóng cột, "Tôi có thể đảm bảo vì tôi từng ăn nó rất nhiều lần nhưng đều chưa từng bị nó độc chết."
Mặc Diễm lại cảm thấy đau lòng, rõ ràng cậu ấy là chim săn mồi và là vua của các loài chim, nhưng chỉ vì tìm anh mà bắt buộc phải ăn nấm, rốt cuộc thì tiểu yêu này đã chịu bao nhiêu cay đắng và khổ sở vậy?
"Về nhà tôi sẽ mua thật nhiều thịt cho cậu, cậu muốn ăn món gì chúng ta sẽ đi ăn món đó."
Linh Duyệt bị bối rối vì chẳng hiểu tại sao anh lại muốn bồi bổ cơ thể cho mình, cậu cảm thấy bây giờ bản thân đã cường tráng hơn rất nhiều.
Mặc Diễm vẫn không phụ cậu làm bữa tối. Linh Duyệt rửa sạch sẽ nấm rồi cầm dao trên tay vụng về thái nấm thành từng sợi. Cậu dựa theo video dạy cách nấu ăn trên mạng nên cuối cùng cũng làm xong một bữa cơm.
Lúc ăn cơm, Linh Duyệt nhiệt liệt đề cử, "Thầy Mặc, nấm này cực kỳ ngon luôn đấy."
Mặc Diễm nếm thử một miếng, tuy anh ghét ăn chay nhưng vẫn tán thành với Linh Duyệt, "Ngon lắm."
Linh Duyệt vui vẻ đẩy nguyên dĩa nấm qua cho anh, "Vậy anh ăn hết đi."
Thật ra thì chim rất ghét ăn nấm.
Mặc Diễm: "..."
Sau khi hai người ăn no, Linh Duyệt bèn nằm lên ghế sofa rồi cầm lấy điều khiển từ xa chuẩn bị xem ti vi, "Thầy Mặc, tôi sẽ giao cho mình anh một nhiệm vụ vinh quang nhưng nặng nề, đó chính là anh đi rửa chén đi."
Mặc Diễm đang tìm rượu trong quầy bar để rửa sạch mùi nấm trong miệng nên sau khi nghe cậu nói xong bèn thản nhiên hỏi: "Rửa như thế nào?"
Linh Duyệt thuận miệng nói: "Mở nước tạt vào từng cái."
Mặc Diễm xem rượu như nước, anh uống cạn một ly xong thì đi vào bếp. Anh mở vòi rồi nghe theo lời Linh Duyệt tạt nước vào từng cái mâm dĩa.
Máy quay đến cảnh này khiến người xem phát điên, họ rối rít tố cáo với Linh Duyệt: "Duyệt Duyệt, cậu mau xem anh Mặc kìa, anh ấy thật sự chỉ tạt nước thôi đó!"
"Nghe lời quá, anh ấy tạt từng cái có được không đấy? Ngày mai họ làm sao mà dùng đây?"
"Hahahaha anh ấy thật sự chỉ rửa nó bằng nước, tôi chắc chắn Linh Duyệt sẽ tức đến phát khóc khi dùng đống chén dĩa này vào ngày mai!"
.....
Sau khi anh rửa xong, Mặc Diễm cảm thấy chúng hơi khác với lúc dùng bèn phát hiện có vấn đề. Nhưng anh lại lười tìm hiểu cách làm sao rửa bát sạch sẽ như con người, vì vậy thầy Mặc tìm một cái chén che lại các máy quay trong nhà bếp.
Sau đó anh vẫy tay một cái, toàn bộ nhà bếp đều trở nên sạch bóng.
Sau khi Mặc Diễm nhận ra điều sảng khoái khi không làm con người, anh lập tức đi tìm đạo cụ che hết tất cả các máy quay lại, haiz! Thoải mái hơn rồi.
Đạo diễn Ứng gấp gáp hỏi: "Thầy Mặc, anh sao vậy? Tại sao anh che hết máy quay lại? Người xem sẽ nghĩ như thế nào?"
Mặc Diễm nghe đến đây bèn bước tới mở một cái máy quay ra rồi nói: "Tôi buồn ngủ rồi. Mọi người ngủ ngon."
Đạo diễn Ứng: "..."
Linh Duyệt thấy toàn bộ máy quay phim đều tắt bèn vui vẻ duỗi chân trên ghế sofa, "Thoải mái biết bao!"
Hai người họ thoải mái nên lúc phát sóng, đội ngũ chương trình cũng không cắt bỏ cảnh này khiến người xem sốt ruột gào khóc: "Mấy người đang làm gì vậy? Cho chúng tôi xem với!"
"Thầy Mặc buồn ngủ, đúng rồi, tôi chắc chắn đó là đi ngủ mà chúng ta tưởng tượng, thật xin lỗi vì tụi tôi đã cản đường hai người."
"Hai người đi ngủ, trời ạ! Quả không hổ danh là Mặc Diễm, trực tiếp thật đấy."
"Tôi cược một tệ là sáng mai Duyệt Duyệt sẽ không dậy nổi."
....
Sáng hôm sau, quả nhiên Mặc Diễm là người thức dậy đầu tiên. Anh mặc bộ đồ ngủ đi vào bếp làm bữa sáng, anh lấy từ trong tủ lạnh ra mười quả trứng gà, anh đổ nước vào nồi và cho cả mười quả trứng vào luộc!
"Hai người ăn bữa sáng bằng món này ư?"
"Ừ."
Linh Duyệt mơ màng đi tới khiến Mặc Diễm lộ vẻ mất hứng, "Tại sao cậu dậy sớm vậy?"
Linh Duyệt dụi mắt, "Tôi nghe thấy tiếng ồn nên sợ anh lỡ tay đốt bếp." Linh Duyệt rửa tay, "Chỉ có trứng gà thôi sao? Không còn món gì khác nữa à?" Nói thật thì cậu sợ ăn nhiều trứng như vậy sẽ tăng cholesterol.
Mặc Diễm: "Nhiêu đây còn chưa đủ ư?" Anh vừa nói vừa định bỏ thêm vài quả vào.
"Khỏi cần, nhiêu đây hai ta ăn đủ rồi." Linh Duyệt thấy buồn cười bèn mở tủ lạnh ra nhìn, cậu lấy một hộp tôm từ bên trong ra, "Oa, đội ngũ chương trình chuẩn bị đầy đủ quá, còn có cả tôm nữa, chúng ta ăn nó như thế nào đây?"
Mặc Diễm nghiêm túc nói: "Cũng đun nó trong nước luôn đi."
Anh lấy một cái rồi và ra hiệu cho Linh Duyệt bỏ vào.
"Anh tĩnh táo chút đi, thứ này còn chưa được rửa đấy."
Mặc Diễm chậc lưỡi một một tiếng, ăn cơm theo cách con người thật phiền phức.
Linh Duyệt cười nói: "Trước tiên, chúng ta hãy ăn hết các món do đội ngũ chương trình chuẩn bị rồi buổi trưa tôi sẽ nấu một bữa tiệc lớn."
Cậu vừa nói vừa rửa tôm trong nước, sau đó cầm một con lên nhìn lưng của nó, "Ể, thứ màu đen là cái gì vậy? Lúc tôi đặt tôm bên ngoài đâu có thấy cái này?"
Mặc Diễm sờ cằm với vẻ mặt sâu xa," Có lẽ tôm bị trúng độc chăng?"
"Con này cũng có, chúng ta có cần lấy nó ra không?"
"Lấy nó ra bằng cách nào?"
"Lột nó ra."
"Làm sao để lột nó ra?"
"Tôi không biết, có phải cậu nên cắt một đường sau lưng nó không?"
"Tại sao hồi nãy anh không nói cắt ra?"
Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, sau khi cả hai trố mắt nhìn nhau chằm chằm, Linh Duyệt nghiêm túc cất tôm vào trong tủ lạnh, "Tối hôm qua vẫn còn dư rất nhiều nấm nên chúng ta cứ lấy nấm hâm lại đi."
Mặc Diễm ghét bỏ, "...Quên đi, ăn trứng gà vẫn tốt hơn."
Đội ngũ nhân viên xem đến đây cũng thấy buồn cười, kinh nghiệm sống của hai người này người sau càng ít hơn người trước. Tập đầu họ cho phép hai người thoải mái nhưng về sau đội ngũ chương trình làm thử thách khó hơn thì họ sẽ sống làm sao đây?
Cảnh này suýt nữa khiến fans hai nhà phát điên, "Đó là chỉ tôm mà! Hai người phải khều nó ra!"
"Đến chuyện này mà họ cũng không biết thì hai người đúng là con nhà giàu chính cống rồi."
"Nhờ chương trình này mà tôi mới biết được một mặt khác của anh Mặc. Bình thường trông anh ấy đáng tin như vậy nhưng về kỹ năng sống anh ấy còn kém hơn cả Linh Duyệt đấy."
"Anh Mặc càng ngày càng không đáng tin. Quản lý việc nhà không thể hoàn toàn nghe lời anh ấy mà còn phải trông cậy vào Duyệt Duyệt làm chủ nữa đấy."
"Sau này Mặc Diễm không thể ở nhà một mình, anh ấy sẽ chết đói mất!"
Năm chữ "Mặc Diễm không đáng tin" đã trở nên phổ biến trên Weibo sau khi chương trình phát sóng.
Buổi sáng hai người lại ra ngoài đi dạo một vòng vì Linh Duyệt muốn đi xem nơi này có đặc sản gì để mua một ít mang về chia sẻ cho mọi người trong công ty. Hai người đi loanh quanh trong làng nhỏ một vòng mà chỉ tìm được một vài cây hồng còn trùng hợp có một bà dì đang hái hồng.
Linh Duyệt thấy quả nào quả nấy đều tươi rói bèn chạy tới nhìn. Bấy giờ, bản chất sát thủ giết dì của Linh Duyệt lộ ra, bà dì thấy cậu biết điều bèn cười nói: "Cậu có muốn lấy một ít về ăn không?"
Linh Duyệt sờ thử, "Hồng này cứng thật, khác xa với mấy quả hồng bán ngoài chợ."
Bà dì cười cậu: "Cậu còn không hiểu sao, nếu chờ hồng mềm trên cây rồi hái xuống sẽ không thể để lâu, còn cái này cậu cầm về ủ hai ngày đến khi nó mềm thì chắc chắn sẽ rất ngon ngọt."
Bỏ bốn được năm, món này cũng xem như là đặc sản nên Linh Duyệt lấy hai mươi tệ từ trong ví t ra, "Dì bỏ vài quả vào túi để con xách về đi."
"Này, mấy quả hồng thôi cần gì cậu phải đưa tiền chứ? Cậu cứ lấy chúng đi đi." Tính cách bà dì tốt nên cực kỳ sảng khoái.
"Vậy không được, con phải đưa dì tiền." Linh Duyệt kiên quyết trả tiền.
"Thôn chúng tôi nhỏ nên nhà ai có đồ gì cũng cầm đi chia một ít, tôi thật sự không định lấy tiền của cậu." Bà dì thẳng thắn bỏ mười mấy quả hồng vào túi nylon hơi cũ cho Linh Duyệt. Cậu chẳng những không chê mà còn vui vẻ nhận lấy rồi để lại hai mươi tệ cho dì, sau đó cậu kéo tay Mặc Diễm chạy đi. Bà dì ngại ngùng hét lớn ở phía sau: "Chàng trai, cậu trả tôi nhiều tiền quá rồi!"
Linh Duyệt càng chạy nhanh hơn nên hai người trông như đang bỏ trốn.
Linh Duyệt làm vài món vào buổi trưa và đánh một giấc đến ba giờ chiều.
Tay của chuyên viên quay phim vẫn còn run rẩy cho tới bây giờ vì hai ngày nay, cho dù bọn họ cắt cảnh của hai người đó như thế nào thì người xem vẫn phát điên như cũ.
Đạo diễn Ứng cũng đã nghĩ đến việc khán giả sẽ phát cuồng như thế nào sau khi tập này phát sóng. Biểu hiện của các cặp khách mời khác đều rất tốt nên còn chuyện cắt như thế nào thì đạo diễn Ứng đã quyết định sẽ phá bỏ truyền thống chiếu một tiếng rưỡi thành chiếu cùng lúc hai tập, mỗi tập một tiếng rưỡi để fans hâm mộ có dịp ăn mừng tết đến.
Hơn nữa, trong tập này có rất nhiều clip hay nên cũng xem như là một món quà cho các người xem.
Sau khi hậu kỳ chỉnh sửa phim xong xuôi, đội ngũ nhân viên tag tên tất cả khách mời đã tham gia chương trình và cùng chờ đợi người xem phát cuồng sau khi phát sóng.
Trước khi tập một lên sóng, Ngô Cẩm Vinh đã hỏi Linh Duyệt làm gì trong chương trình, cậu chỉ kể ngắn gọn vài chuyện đã khiến Ngô Cẩm Vinh bỏ đi ý nghĩ muốn kiểm soát bình luận. Khỏi cần nghĩ anh cũng biết sẽ không khống chế được các bình luận này.
Sau khi tập này phát sóng, người xem quả thật phát điên.
Weibo Linh Duyệt bị tê liệt.
Weibo Mặc Diễm cũng tắt nguồn.
Minh tinh kết hôn hơn hai mươi năm là nương tựa lẫn nhau sống quay ngày, an nhàn và hạnh phúc.
Kết hôn bảy mươi năm cũng xem như là hòa thuận, cho dù thấy rõ nhiều tất xấu của nhau nhưng không người nào rời bỏ vì muốn cười đùa với nhau thật nhiều.
Vợ chồng mới cưới ngọt ngọt ngào ngào liên tục rải thức ăn cho chó.
Trai gái yêu nhau chính là tình yêu cổ tích còn hơi ngại ngùng nhưng vẫn cực kỳ ấm áp.
Trong quá khứ, cp quốc dân sản xuất ít thức ăn cho chó nhất, chuyện này thật khó tin nhưng họ lại cực kỳ giống một đôi mới cưới!
Cư dân mạng nôn nao: "Hai người mau thừa nhận đi! Tôi sẽ chuyển cục Dân Chính đến đó! Hai người mau mau kết hôn! Hai người hãy kết hôn tại chỗ!"
"Vì kích động mà tôi ăn không ngon ngủ không yên, điên rồi điên rồi điên rồi!"
"Tôi chỉ tò mò sau khi Mặc Diễm che lại máy ghi hình thì anh ấy đã làm gì? Ngủ ư? Nhưng ngủ như thế nào?!"
"Tôi cũng tò mò cái gọi là ngủ của Mặc Diễm có nghĩa là gì? Hai người họ đã ngủ bằng cách nào vậy?!"
"Hai người mau mau công khai đi, xin hai người đấy! Chuyện này thì có khác gì công khai đâu?"
"Đừng tưởng Linh Duyệt thì thầm câu kia là tôi không nghe thấy, đừng để bị người khác phát hiện ư? Xin lỗi nha, tôi lỡ phát hiện rồi!"
"Hai người ngọt quá đi mất! Mỗi người cùng tích góp chút tiền mua quà nào! Fan hâm mộ cùng tích góp tiền mua quà nào!"
"Dù tôi nhịn ăn nhịn uống cũng phải cho anh Mặc cưới vợ!"
"Lầu trên đừng đùa, có đến mức cậu phải nhịn ăn nhịn uống không? Hai người họ, mỗi người một căn tứ hợp viện, là tứ hợp viên đó! Bộ mấy người chưa thấy cảnh vật xung quanh sao? Hẳn là căn nhà nằm trong hộ đô thị cấp một, có một căn tứ hợp viện trong đó là có nghĩa gì? Tượng trưng cho cái gì! Aaaaa rất giàu có đấy!"
"Không sao cả, vì tương lai hai căn nhà này đều sẽ thuộc về Duyệt Duyệt thôi! Cậu đừng chống đối nữa, kết hôn đi! Hai người kết hôn tại chỗ đi!"
"Thật ra thì tôi muốn đề nghị gả anh Mặc qua nhà Linh Duyệt vì anh Mặc cần Duyệt Duyệt chăm sóc. Tôi thật sự không biết bình thường anh ấy sống kiểu gì nữa."
"Các anh chị em hãy nghe tôi nói, có thể đánh vỡ bức tường giữa bọn họ chỉ có mọi người mà thôi!"
"Fan thứ sáu não tàn của anh Mặc: Từ nay về sau, chúng ta là người một nhà, ai dám bắt nạt Linh Duyệt chính là gây sự với chúng ta!"
"Mặc Diễm và Linh Duyệt công khai yêu đương" nhanh chóng lên Hot Search.
"Mặc Diễm đi ngủ" cũng lên Hot Search.
"Linh Duyệt không chịu công khai chuyện yêu đương" cũng lên Hot Search.
Náo nhiệt nguyên một ngày, náo nhiệt đến chính Linh Duyệt cũng không ngờ nên chỉ có thể đáp một câu: Công khai cái mốc ấy!
Quan hệ giữa hai người họ thật sự không phải như vậy. Họ ngủ cũng phân chia giường nên rốt cuộc mấy người đang nghĩ cái quái gì vậy? Trong đầu cậu lại hiện lên một số hình ảnh mà Khuất Diên Ba ngu ngốc đó gửi tới khiến Linh Duyệt tức đến đỏ mặt vỗ bàn, "Đồ không có liêm sỉ, đồ không biết xấu hổ! Đây là công khai đùa giỡn lưu manh đấy! Thầy Mặc mới không xấu xa như những gì mấy người tưởng tượng, anh ấy không hề lưu manh chút nào!"
Ngô Cẩm Vinh vô cảm liếc cậu, anh không nói nên lời với phản ứng của Linh Duyệt. Rốt cuộc hình tượng của Mặc Diễm trong lòng Linh Duyệt tại sao lại cao lớn như vậy, đến anh xem cũng thấy khó chịu, chẳng phải đó là anh ta chiếm tiện nghi khắp nơi sao?
Ngô Cẩm Vinh càng xem bình luận trên mạng càng thấy mệt mỏi trong lòng. Trước kia, nếu hai nghệ sĩ nổi tiếng mà có scandal thì fans chắc chắn sẽ làm ồn ào, fans nữ không chịu nổi kích thích sẽ bảo người đó là của tôi, người đó dám yêu thì tôi sẽ cắt tay gì gì đó. Nhưng fans hai người này lại đi khen ngợi, chẳng những không phản đối mà còn yêu cầu bọn họ mau mau ở bên nhau.
Hiện giờ thân phận hai người vẫn còn kém rất xa, nếu lên mạng tìm đại một tác phẩm kinh điển nào đó của Mặc Diễm đều sẽ hiển thị đến mấy trang mạng. Còn tác phẩm kinh điển của Linh Duyệt thì cộng hết lại cũng chưa được tới một trang mạng. Nhưng fan hâm mộ lại cảm thấy hai người cực kỳ xứng đôi nên đây cũng xem như là một kỳ tích trong giới giải trí.
Không thể không nói fans Mặc Diễm thật sự rất biết ăn nói vì họ đã thành công tẩy não fans Linh Duyệt. Họ muốn lan truyền lảm nhảm về hôn sự của Mặc Diễm khiến Ngô Cẩm Vinh có cảm giác, nếu ngày nào đó Linh Duyệt bỏ chạy thì không chừng đám người hâm mộ kia sẽ vây lấy công ty anh đòi cướp hôn. Ngô Cẩm Vinh mới nghĩ tới đó thôi đã thấy da đầu tê dại.
Sau khi Linh Duyệt về đến nhà, cậu lập tức nằm trên đầu tường than phiền với Mặc Diễm: "Bọn họ đều cho rằng hai ta đang yêu nhau, rốt cuộc là bọn họ lấy đâu ra cái ảo giác đó vậy?"
Mặc Diễm làm bộ vô tội lắc đầu, "Tôi không biết."
"Loại scandal này mà lan truyền ra ngoài thì có tốt lắm không?" Linh Duyệt cau mày nâng cằm, "Anh thì dễ nói vì anh đâu có vợ, tôi vẫn còn một vị hôn thê chưa tìm được nên lỡ ngày nào đó cô ấy phát hiện ra thì có khi nào sẽ ghen không?"
Mặc Diễm lắc đầu, "Tôi không biết."
"Cũng đúng, cô ấy hiểu chuyện như vậy nhất định sẽ nghe tôi giải thích."
Mặc Diễm gật đầu, "Cậu không cần giải thích cũng được."
Linh Duyệt nghĩ xong bèn cảm thấy anh nói khá đúng, "Cô ấy chắc chắn biết đấy đều là tin đồn, vì mấy chuyện như này thì có bao nhiêu cái là thật trên mạng chứ?"
Mặc Diễm hùa theo gật đầu, "Cậu nói đúng lắm."
Thầy Mặc càng nói nhiều thì Linh Duyệt càng vui vẻ mở máy hát một lúc cũng không đóng lại được, "Anh nói xem, khi nào tôi mới có thể tìm thấy cô ấy? Nếu là một người con trai ríu rít thì tôi phải làm sao đây? Tôi vẫn chưa chuẩn bị tâm lý đâu."
Mặc Diễm ngước mắt thử thăm dò: "Thế cậu muốn khi nào?"
Linh Duyệt bĩu môi, "Càng sớm càng tốt vì tìm được người đó thì lòng tôi sẽ thanh thản hơn. Cho dù là kết hôn hay từ hôn thì trong lòng tôi đều đã có sẵn một lý do cho mình."
Mặc Diễm bật cười, "Kỳ vọng của cậu đối với cô ấy bây giờ dường như còn ít hơn so với trước kia đấy."
Linh Duyệt thở dài, "Có lẽ là do tôi hơi thất vọng khi cô ấy liên tục trốn tránh nên lần nào cũng lướt qua nhau, mãi mà tôi vẫn không tìm được. Câu châm ngôn kia nói như thế nào nhỉ, nhất cổ tác khí, sau đó gì đó rồi gì gì đó..." Linh Duyệt gãi đầu, xong đời, cậu quên mất tiêu rồi.
Mặc Diễm nhắc nhở cậu, "Những quyển sách mà bộ phận quản lý đưa cho cậu, cậu hãy đọc thật kỹ vì bọn họ sẽ không tự nhiên mà cấp bằng tốt nghiệp cho cậu mà cậu phải đi thi thật đấy."
Linh Duyệt vừa nhảy từ đầu tường xuống vừa lẩm bẩm, "Tôi biết rồi, bây giờ tôi về nhà đọc sách đây. Yêu không có trình độ thật sự đáng sợ lắm!"
Mặc Diễm híp mắt cười, càng sớm càng tốt, được thôi! Trước khi quay xong chương trình này, tôi sẽ cho cậu tìm được người đó.
- -------------------------
Buổi ghi hình thứ hai đã đến, dựa theo lẽ thường thì đội ngũ chương trình sẽ cho xe tới đón vì chủ yếu là quảng cáo xe cho chủ đầu tư. Nhưng hai người lại đáp máy bay đến khách sạn, nhân viên khách sạn đến đón hai người rồi lại đưa đến chỗ khác.
Sau khi Linh Duyệt lên xe bèn nhận được một tấm thẻ nhiệm vụ từ đội ngũ chương trình, cậu thấy bất ngờ nên hỏi: "Đây là đâu vậy? Tại sao tôi chưa từng nghe qua nơi này."
Đội ngũ nhân viên mỉm cười nói: "Lần này đổi chỗ nên khác với nơi trước rất nhiều."
Linh Duyệt thường xem gameshow thực tế, có rất nhiều chương trình thích dày vò khách mời nên cậu lập tức cảnh giác, "Có ý gì vậy?"
"Chúng tôi chỉ muốn xem biểu hiện của mọi người trong các tình huống khác nhau. Lần đầu tiên cái gì mọi người cũng có nhưng lần thứ hai sẽ không thuận lợi như vậy đâu."
Linh Duyệt bất mãn, "Còn bao ăn bao ở và đi du lịch miễn phí đâu?"
"Chương trình cũng phải phát triển cho hợp với thời đại này. Loại khuôn mẫu như trước kia đã không còn hút khách nên tụi tôi phải sáng tạo và phát triển hơn."
"Sáng tạo đến không có cơm ăn luôn ư?" Linh Duyệt uất ức, "Mấy người đâu thể gạt người khác như vậy."
Ba câu không rời đồ ăn khiến tổ đạo diễn vui vẻ, "Sẽ có ăn, chắc chắn sẽ cho cậu ăn no."
Linh Duyệt ngay lập tức thấy nhẹ nhõm trong lòng, vậy thì tốt.
Đạo diễn ngồi trong hậu trường xem hàng loạt hình ảnh rồi mỉm cười, còn phải coi nên mời cậu ăn món gì nữa.
Lần này bọn họ đến một thị trấn nhỏ cấp ba, nhân viên chỉ vào một toà nhà sáu tầng không có thang máy trông hơi cũ và nói với họ: "Đơn vị này là nơi chúng ta sẽ quay trong hôm nay."
Sau đó, mỗi nhóm được phát hai trăm tệ, "Mọi người muốn ăn món gì? Tự đi mua nhé." Hai cặp vợ chồng đã kết hôn bảy năm và hai mươi năm đều không có phản ứng gì vì hai trăm tệ mua đồ ăn là đủ cho họ dùng rồi.
Khuôn mặt của hai cặp tân hôn và đang yêu nhau đều lộ rõ vẻ kinh ngạc, hai trăm tệ trong hai ngày thì đủ mua những gì?
Còn nhóm của Linh Duyệt, tiền bạc đương nhiên là đưa cho Linh Duyệt giữ vì đội ngũ chương trình không nghĩ đến chuyện cho Mặc Diễm quản lý làm chủ việc nhà. Suy cho cùng thì sau khi tập đầu tiên phát song, mọi người đều biết rằng thầy Mặc không đáng tin cậy vì kỹ năng sống của anh bằng không.
Đội ngũ chương trình tỏ ra rất nhiệt tình: "Số tiền này mọi người đừng làm mất vì nếu mất rồi sẽ không được bù vào, đặt mua mang về cũng không được đâu."
Trọng điểm của đạo diễn Ứng tập trung vào Linh Duyệt khiến cậu ngạc nhiên bèn vội vã nói: "Bộ tôi là loại người hay phạm luật ư? Đạo diễn, anh cũng quá xem thường tôi rồi đó!"
Ánh mắt của đạo diễn rõ ràng là cậu có thể vì y nghe Ngô Cẩm Vinh nói Linh Duyệt từng ăn trộm cơm hộp.
Linh Duyệt tủi thân nhìn Mặc Diễm, bọn họ không hiểu độ tin cậy của tôi.
Lần này Mặc Diễm hiểu ý cậu bèn gật đầu động viên, cậu là người đáng tin nhất.
Linh Duyệt lập tức híp mắt cười, "Củi, gạo, dầu, muối, tương, giấm và trà, mấy người có cho hết không?"
"Lần này thì chúng tôi cho hết."
Chuông cảnh báo trong lòng mọi người vang lên, "Vậy lần sau thì sao?"
"Hề hề." Đạo diễn cho mọi người một nụ cười tự cầu phúc.
Linh Duyệt: "Anh định cho chúng tôi ăn no bằng bánh bao à? Thầy Mặc, lần sau tụi mình mang theo mì gói đi."
"Mọi người không được mang đồ ăn theo, nó sẽ không khó khăn như mọi người nghĩ đâu."
Linh Duyệt sầm mặt, trực giác cho cậu rằng biết đạo diễn đang nói dối.
Linh Duyệt bước lên lầu rồi mới nhận ra toàn bộ căn nhà cũng chưa tới năm mươi mét vuông, nhà bếp và phòng ăn thông với nhau, bàn ăn cơm là bàn xếp, trong nhà lại không có tủ lạnh nên mua về là phải ăn ngay.
Linh Duyệt nhìn xung quanh, trời nóng vậy mà không có máy lạnh, chỉ có một cái quạt nhỏ, nhưng vì hai người đều là yêu nên trời nóng có thể tự mình hạ nhiệt. Linh Duyệt đột nhiên thấy có lỗi với các vị khách mời khác vì tổ đạo diễn thật giỏi trong chuyện tìm kiếm, chẳng biết họ đào đâu ra những thứ này nữa.
"Chắc hẳn mấy người kia cũng đang chịu khổ như thế này. Họ sẽ không để chúng ta thoát khỏi nơi hoang dã trong tập tiếp theo chứ? Hoặc là trôi dạt trên biển? Khám phá sa mạc?"
Mặc Diễm sờ cằm rồi nói một cách nặng nề: "Tôi không quan tâm chuyện đó, tôi chỉ muốn nói là đêm nay chúng ta sẽ ngủ như thế nào đây?"
Linh Duyệt xem xong cũng ngây người, cách bày trí trong nhà cũng không sung túc gì, chỉ có một phòng ngủ và một cái giường.
Mặc Diễm khẽ mỉm cười khi anh ôm lấy Linh Duyệt, "Chọc cậu chơi thôi."
Linh Duyệt bó tay, "Anh đừng đùa nữa, lỡ bị người khác nhìn ra thì sao?"
Ý Linh Duyệt bảo hai người đều là yêu, nhưng nhân viên lại nghe thành ý khác nên thầm nhủ, hai người đã làm đến thế còn sợ người khác nhìn ra ư?
Mặc Diễm đành buông tay ra nhưng ai nấy đều thấy được sự luyến tiếc trong mắt anh. Người quay phim: "..."
Đội này khác hoàn toàn với cp của hai mùa trước.
Linh Duyệt dẫn đường đi theo hướng mà con chim non chỉ tới bên một dòng suối nhỏ, nó thực sự rất nhỏ vì chỉ rộng hơn một mét. Nước suối trong veo thấy đáy, thỉnh thoảng có đàn tôm cá nhỏ bơi qua và có cả nhũng chú nòng nọc nho nhỏ.
Linh Duyệt phấn chấn nhảy qua dòng suối, Mặc Diễm đi đằng sau cũng ung dung đi tới. Linh Duyệt chạy thẳng về phía trước rồi chỉ vào phong cảnh xa xa và vui vẻ nói: "Anh xem nơi này đẹp thật đấy."
Mặc Diễm gật đầu, "Cậu muốn đi lên núi không? Có thể chúng ta sẽ kịp nghênh đón ánh hoàng hôn đấy."
Linh Duyệt nhìn sang người quay phim đang đi theo phía sau, "Bọn họ không có mang theo đầy đủ trang bị nên mọi người có đi được không?"
Người quay phim cắn răng: "Được."
Thật ra bọn họ đã rất mệt mỏi vì suy cho cùng thì thể lực của loài người không tốt bằng hai người Linh Duyệt. Bọn họ còn phải khiêng theo máy quay nên nếu chạy theo cậu thì với thể lực của bọn họ quả thật sẽ không đuổi kịp.
Linh Duyệt nhận ra đối phương đang miễn cưỡng bèn cười nói: "Quên đi, buổi tối chúng ta nhìn không rõ đường e là rất nguy hiểm nên sau này hai ta lại đi cũng được."
Người quay phim và nhân viên đều lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, họ không hiểu Linh Duyệt lấy đâu ra nhiều năng lượng như vậy nhưng vẫn rất cảm kích vì cậu quá tốt bụng.
Linh Duyệt lại chạy tới phía trước nhìn một thân cây có quả màu đỏ. Dù sao cũng là quả dại không nhìn ra được là loại gì nhưng Linh Duyệt vẫn vui vẻ hét lên: "Anh Mặc mau xem kìa! Quả này ngon lắm đấy! Tôi muốn leo lên hái xuống vài quả."
Mặc Diễm cũng đi theo nên khi anh thấy Linh Duyệt leo lên cây bèn nhấc eo cậu qua đỉnh đầu để Linh Duyệt trực tiếp chạm vào quả dại.
Khi chương trình công chiếu nguyên phân đoạn này, người xem lại phát điên sau khi thấy biểu hiện của Mặc Diễm: "Aaaaa, mode bạn trai của thầy Mặc bùng nổ rồi! Hóc môn anh cũng bùng nổ rồi!"
"Quả không hổ danh là người từng luyện võ, sức anh ta mạnh thật đấy!"
"Đm eo nhỏ của Linh Duyệt... suýt chút nữa bị hai tay thầy Mặc bóp lại rồi!"
"Aaaaa máu mũi phun tung tóe.jpg tư thế này của hai người khiến tôi tưởng tượng ra rất nhiều hình ảnh lạ!"
....
Sau khi Linh Duyệt hái được vài quả dại bèn đưa cho Mặc Diễm hai quả, "Thầy Mặc, anh ăn qua chưa?"
"Ăn rồi, nhưng trước kia lúc tôi ăn không lớn đến thế."
"Oa, sao anh biết vậy?"
Mặc Diễm cười nói: "Vì tôi đã ăn tổ tiên của nó."
"Hahahaha... anh đừng chọc cười tôi nữa!" Linh Duyệt bỏ quả dại vào trong túi, "Sau khi về tới biệt thự, tôi sẽ rửa nó thật sạch sẽ rồi ăn."
Mặc Diễm bật cười và thật tự nhiên nắm lấy tay Linh Duyệt, "Đi thôi."
Hai người chơi trong núi hơn năm tiếng nhưng vẫn phải về nấu cơm.
Linh Duyệt lại buồn rầu, "Chúng ta ăn món gì đây?"
Mặc Diễm vẫn là câu nói kia: "Sao cũng được."
Linh Duyệt bĩu môi, ừ đúng rồi, anh phụ trách việc đẹp trai mà.
Linh Duyệt cầm về một vài cây nấm mới hái trên núi, "Vậy thì trứng chiên nấm đi."
Mặc Diễm không quá tin tưởng về kiến thức sinh hoạt theo lẽ thường của Linh Duyệt vì dù sao cậu cũng là một nhóc con ngốc nghếch, "Cậu chắc chắn là chúng không có độc chứ?"
Mặc dù có độc anh cũng không sợ, nhưng nếu làm một tấm gương bậy bạ cho loài người thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Vì lỡ có người nào đó bắt chước làm theo sau khi xem xong chương trình thì ai sẽ chịu trách nhiệm đây?
Linh Duyệt chắc như đinh đóng cột, "Tôi có thể đảm bảo vì tôi từng ăn nó rất nhiều lần nhưng đều chưa từng bị nó độc chết."
Mặc Diễm lại cảm thấy đau lòng, rõ ràng cậu ấy là chim săn mồi và là vua của các loài chim, nhưng chỉ vì tìm anh mà bắt buộc phải ăn nấm, rốt cuộc thì tiểu yêu này đã chịu bao nhiêu cay đắng và khổ sở vậy?
"Về nhà tôi sẽ mua thật nhiều thịt cho cậu, cậu muốn ăn món gì chúng ta sẽ đi ăn món đó."
Linh Duyệt bị bối rối vì chẳng hiểu tại sao anh lại muốn bồi bổ cơ thể cho mình, cậu cảm thấy bây giờ bản thân đã cường tráng hơn rất nhiều.
Mặc Diễm vẫn không phụ cậu làm bữa tối. Linh Duyệt rửa sạch sẽ nấm rồi cầm dao trên tay vụng về thái nấm thành từng sợi. Cậu dựa theo video dạy cách nấu ăn trên mạng nên cuối cùng cũng làm xong một bữa cơm.
Lúc ăn cơm, Linh Duyệt nhiệt liệt đề cử, "Thầy Mặc, nấm này cực kỳ ngon luôn đấy."
Mặc Diễm nếm thử một miếng, tuy anh ghét ăn chay nhưng vẫn tán thành với Linh Duyệt, "Ngon lắm."
Linh Duyệt vui vẻ đẩy nguyên dĩa nấm qua cho anh, "Vậy anh ăn hết đi."
Thật ra thì chim rất ghét ăn nấm.
Mặc Diễm: "..."
Sau khi hai người ăn no, Linh Duyệt bèn nằm lên ghế sofa rồi cầm lấy điều khiển từ xa chuẩn bị xem ti vi, "Thầy Mặc, tôi sẽ giao cho mình anh một nhiệm vụ vinh quang nhưng nặng nề, đó chính là anh đi rửa chén đi."
Mặc Diễm đang tìm rượu trong quầy bar để rửa sạch mùi nấm trong miệng nên sau khi nghe cậu nói xong bèn thản nhiên hỏi: "Rửa như thế nào?"
Linh Duyệt thuận miệng nói: "Mở nước tạt vào từng cái."
Mặc Diễm xem rượu như nước, anh uống cạn một ly xong thì đi vào bếp. Anh mở vòi rồi nghe theo lời Linh Duyệt tạt nước vào từng cái mâm dĩa.
Máy quay đến cảnh này khiến người xem phát điên, họ rối rít tố cáo với Linh Duyệt: "Duyệt Duyệt, cậu mau xem anh Mặc kìa, anh ấy thật sự chỉ tạt nước thôi đó!"
"Nghe lời quá, anh ấy tạt từng cái có được không đấy? Ngày mai họ làm sao mà dùng đây?"
"Hahahaha anh ấy thật sự chỉ rửa nó bằng nước, tôi chắc chắn Linh Duyệt sẽ tức đến phát khóc khi dùng đống chén dĩa này vào ngày mai!"
.....
Sau khi anh rửa xong, Mặc Diễm cảm thấy chúng hơi khác với lúc dùng bèn phát hiện có vấn đề. Nhưng anh lại lười tìm hiểu cách làm sao rửa bát sạch sẽ như con người, vì vậy thầy Mặc tìm một cái chén che lại các máy quay trong nhà bếp.
Sau đó anh vẫy tay một cái, toàn bộ nhà bếp đều trở nên sạch bóng.
Sau khi Mặc Diễm nhận ra điều sảng khoái khi không làm con người, anh lập tức đi tìm đạo cụ che hết tất cả các máy quay lại, haiz! Thoải mái hơn rồi.
Đạo diễn Ứng gấp gáp hỏi: "Thầy Mặc, anh sao vậy? Tại sao anh che hết máy quay lại? Người xem sẽ nghĩ như thế nào?"
Mặc Diễm nghe đến đây bèn bước tới mở một cái máy quay ra rồi nói: "Tôi buồn ngủ rồi. Mọi người ngủ ngon."
Đạo diễn Ứng: "..."
Linh Duyệt thấy toàn bộ máy quay phim đều tắt bèn vui vẻ duỗi chân trên ghế sofa, "Thoải mái biết bao!"
Hai người họ thoải mái nên lúc phát sóng, đội ngũ chương trình cũng không cắt bỏ cảnh này khiến người xem sốt ruột gào khóc: "Mấy người đang làm gì vậy? Cho chúng tôi xem với!"
"Thầy Mặc buồn ngủ, đúng rồi, tôi chắc chắn đó là đi ngủ mà chúng ta tưởng tượng, thật xin lỗi vì tụi tôi đã cản đường hai người."
"Hai người đi ngủ, trời ạ! Quả không hổ danh là Mặc Diễm, trực tiếp thật đấy."
"Tôi cược một tệ là sáng mai Duyệt Duyệt sẽ không dậy nổi."
....
Sáng hôm sau, quả nhiên Mặc Diễm là người thức dậy đầu tiên. Anh mặc bộ đồ ngủ đi vào bếp làm bữa sáng, anh lấy từ trong tủ lạnh ra mười quả trứng gà, anh đổ nước vào nồi và cho cả mười quả trứng vào luộc!
"Hai người ăn bữa sáng bằng món này ư?"
"Ừ."
Linh Duyệt mơ màng đi tới khiến Mặc Diễm lộ vẻ mất hứng, "Tại sao cậu dậy sớm vậy?"
Linh Duyệt dụi mắt, "Tôi nghe thấy tiếng ồn nên sợ anh lỡ tay đốt bếp." Linh Duyệt rửa tay, "Chỉ có trứng gà thôi sao? Không còn món gì khác nữa à?" Nói thật thì cậu sợ ăn nhiều trứng như vậy sẽ tăng cholesterol.
Mặc Diễm: "Nhiêu đây còn chưa đủ ư?" Anh vừa nói vừa định bỏ thêm vài quả vào.
"Khỏi cần, nhiêu đây hai ta ăn đủ rồi." Linh Duyệt thấy buồn cười bèn mở tủ lạnh ra nhìn, cậu lấy một hộp tôm từ bên trong ra, "Oa, đội ngũ chương trình chuẩn bị đầy đủ quá, còn có cả tôm nữa, chúng ta ăn nó như thế nào đây?"
Mặc Diễm nghiêm túc nói: "Cũng đun nó trong nước luôn đi."
Anh lấy một cái rồi và ra hiệu cho Linh Duyệt bỏ vào.
"Anh tĩnh táo chút đi, thứ này còn chưa được rửa đấy."
Mặc Diễm chậc lưỡi một một tiếng, ăn cơm theo cách con người thật phiền phức.
Linh Duyệt cười nói: "Trước tiên, chúng ta hãy ăn hết các món do đội ngũ chương trình chuẩn bị rồi buổi trưa tôi sẽ nấu một bữa tiệc lớn."
Cậu vừa nói vừa rửa tôm trong nước, sau đó cầm một con lên nhìn lưng của nó, "Ể, thứ màu đen là cái gì vậy? Lúc tôi đặt tôm bên ngoài đâu có thấy cái này?"
Mặc Diễm sờ cằm với vẻ mặt sâu xa," Có lẽ tôm bị trúng độc chăng?"
"Con này cũng có, chúng ta có cần lấy nó ra không?"
"Lấy nó ra bằng cách nào?"
"Lột nó ra."
"Làm sao để lột nó ra?"
"Tôi không biết, có phải cậu nên cắt một đường sau lưng nó không?"
"Tại sao hồi nãy anh không nói cắt ra?"
Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, sau khi cả hai trố mắt nhìn nhau chằm chằm, Linh Duyệt nghiêm túc cất tôm vào trong tủ lạnh, "Tối hôm qua vẫn còn dư rất nhiều nấm nên chúng ta cứ lấy nấm hâm lại đi."
Mặc Diễm ghét bỏ, "...Quên đi, ăn trứng gà vẫn tốt hơn."
Đội ngũ nhân viên xem đến đây cũng thấy buồn cười, kinh nghiệm sống của hai người này người sau càng ít hơn người trước. Tập đầu họ cho phép hai người thoải mái nhưng về sau đội ngũ chương trình làm thử thách khó hơn thì họ sẽ sống làm sao đây?
Cảnh này suýt nữa khiến fans hai nhà phát điên, "Đó là chỉ tôm mà! Hai người phải khều nó ra!"
"Đến chuyện này mà họ cũng không biết thì hai người đúng là con nhà giàu chính cống rồi."
"Nhờ chương trình này mà tôi mới biết được một mặt khác của anh Mặc. Bình thường trông anh ấy đáng tin như vậy nhưng về kỹ năng sống anh ấy còn kém hơn cả Linh Duyệt đấy."
"Anh Mặc càng ngày càng không đáng tin. Quản lý việc nhà không thể hoàn toàn nghe lời anh ấy mà còn phải trông cậy vào Duyệt Duyệt làm chủ nữa đấy."
"Sau này Mặc Diễm không thể ở nhà một mình, anh ấy sẽ chết đói mất!"
Năm chữ "Mặc Diễm không đáng tin" đã trở nên phổ biến trên Weibo sau khi chương trình phát sóng.
Buổi sáng hai người lại ra ngoài đi dạo một vòng vì Linh Duyệt muốn đi xem nơi này có đặc sản gì để mua một ít mang về chia sẻ cho mọi người trong công ty. Hai người đi loanh quanh trong làng nhỏ một vòng mà chỉ tìm được một vài cây hồng còn trùng hợp có một bà dì đang hái hồng.
Linh Duyệt thấy quả nào quả nấy đều tươi rói bèn chạy tới nhìn. Bấy giờ, bản chất sát thủ giết dì của Linh Duyệt lộ ra, bà dì thấy cậu biết điều bèn cười nói: "Cậu có muốn lấy một ít về ăn không?"
Linh Duyệt sờ thử, "Hồng này cứng thật, khác xa với mấy quả hồng bán ngoài chợ."
Bà dì cười cậu: "Cậu còn không hiểu sao, nếu chờ hồng mềm trên cây rồi hái xuống sẽ không thể để lâu, còn cái này cậu cầm về ủ hai ngày đến khi nó mềm thì chắc chắn sẽ rất ngon ngọt."
Bỏ bốn được năm, món này cũng xem như là đặc sản nên Linh Duyệt lấy hai mươi tệ từ trong ví t ra, "Dì bỏ vài quả vào túi để con xách về đi."
"Này, mấy quả hồng thôi cần gì cậu phải đưa tiền chứ? Cậu cứ lấy chúng đi đi." Tính cách bà dì tốt nên cực kỳ sảng khoái.
"Vậy không được, con phải đưa dì tiền." Linh Duyệt kiên quyết trả tiền.
"Thôn chúng tôi nhỏ nên nhà ai có đồ gì cũng cầm đi chia một ít, tôi thật sự không định lấy tiền của cậu." Bà dì thẳng thắn bỏ mười mấy quả hồng vào túi nylon hơi cũ cho Linh Duyệt. Cậu chẳng những không chê mà còn vui vẻ nhận lấy rồi để lại hai mươi tệ cho dì, sau đó cậu kéo tay Mặc Diễm chạy đi. Bà dì ngại ngùng hét lớn ở phía sau: "Chàng trai, cậu trả tôi nhiều tiền quá rồi!"
Linh Duyệt càng chạy nhanh hơn nên hai người trông như đang bỏ trốn.
Linh Duyệt làm vài món vào buổi trưa và đánh một giấc đến ba giờ chiều.
Tay của chuyên viên quay phim vẫn còn run rẩy cho tới bây giờ vì hai ngày nay, cho dù bọn họ cắt cảnh của hai người đó như thế nào thì người xem vẫn phát điên như cũ.
Đạo diễn Ứng cũng đã nghĩ đến việc khán giả sẽ phát cuồng như thế nào sau khi tập này phát sóng. Biểu hiện của các cặp khách mời khác đều rất tốt nên còn chuyện cắt như thế nào thì đạo diễn Ứng đã quyết định sẽ phá bỏ truyền thống chiếu một tiếng rưỡi thành chiếu cùng lúc hai tập, mỗi tập một tiếng rưỡi để fans hâm mộ có dịp ăn mừng tết đến.
Hơn nữa, trong tập này có rất nhiều clip hay nên cũng xem như là một món quà cho các người xem.
Sau khi hậu kỳ chỉnh sửa phim xong xuôi, đội ngũ nhân viên tag tên tất cả khách mời đã tham gia chương trình và cùng chờ đợi người xem phát cuồng sau khi phát sóng.
Trước khi tập một lên sóng, Ngô Cẩm Vinh đã hỏi Linh Duyệt làm gì trong chương trình, cậu chỉ kể ngắn gọn vài chuyện đã khiến Ngô Cẩm Vinh bỏ đi ý nghĩ muốn kiểm soát bình luận. Khỏi cần nghĩ anh cũng biết sẽ không khống chế được các bình luận này.
Sau khi tập này phát sóng, người xem quả thật phát điên.
Weibo Linh Duyệt bị tê liệt.
Weibo Mặc Diễm cũng tắt nguồn.
Minh tinh kết hôn hơn hai mươi năm là nương tựa lẫn nhau sống quay ngày, an nhàn và hạnh phúc.
Kết hôn bảy mươi năm cũng xem như là hòa thuận, cho dù thấy rõ nhiều tất xấu của nhau nhưng không người nào rời bỏ vì muốn cười đùa với nhau thật nhiều.
Vợ chồng mới cưới ngọt ngọt ngào ngào liên tục rải thức ăn cho chó.
Trai gái yêu nhau chính là tình yêu cổ tích còn hơi ngại ngùng nhưng vẫn cực kỳ ấm áp.
Trong quá khứ, cp quốc dân sản xuất ít thức ăn cho chó nhất, chuyện này thật khó tin nhưng họ lại cực kỳ giống một đôi mới cưới!
Cư dân mạng nôn nao: "Hai người mau thừa nhận đi! Tôi sẽ chuyển cục Dân Chính đến đó! Hai người mau mau kết hôn! Hai người hãy kết hôn tại chỗ!"
"Vì kích động mà tôi ăn không ngon ngủ không yên, điên rồi điên rồi điên rồi!"
"Tôi chỉ tò mò sau khi Mặc Diễm che lại máy ghi hình thì anh ấy đã làm gì? Ngủ ư? Nhưng ngủ như thế nào?!"
"Tôi cũng tò mò cái gọi là ngủ của Mặc Diễm có nghĩa là gì? Hai người họ đã ngủ bằng cách nào vậy?!"
"Hai người mau mau công khai đi, xin hai người đấy! Chuyện này thì có khác gì công khai đâu?"
"Đừng tưởng Linh Duyệt thì thầm câu kia là tôi không nghe thấy, đừng để bị người khác phát hiện ư? Xin lỗi nha, tôi lỡ phát hiện rồi!"
"Hai người ngọt quá đi mất! Mỗi người cùng tích góp chút tiền mua quà nào! Fan hâm mộ cùng tích góp tiền mua quà nào!"
"Dù tôi nhịn ăn nhịn uống cũng phải cho anh Mặc cưới vợ!"
"Lầu trên đừng đùa, có đến mức cậu phải nhịn ăn nhịn uống không? Hai người họ, mỗi người một căn tứ hợp viện, là tứ hợp viên đó! Bộ mấy người chưa thấy cảnh vật xung quanh sao? Hẳn là căn nhà nằm trong hộ đô thị cấp một, có một căn tứ hợp viện trong đó là có nghĩa gì? Tượng trưng cho cái gì! Aaaaa rất giàu có đấy!"
"Không sao cả, vì tương lai hai căn nhà này đều sẽ thuộc về Duyệt Duyệt thôi! Cậu đừng chống đối nữa, kết hôn đi! Hai người kết hôn tại chỗ đi!"
"Thật ra thì tôi muốn đề nghị gả anh Mặc qua nhà Linh Duyệt vì anh Mặc cần Duyệt Duyệt chăm sóc. Tôi thật sự không biết bình thường anh ấy sống kiểu gì nữa."
"Các anh chị em hãy nghe tôi nói, có thể đánh vỡ bức tường giữa bọn họ chỉ có mọi người mà thôi!"
"Fan thứ sáu não tàn của anh Mặc: Từ nay về sau, chúng ta là người một nhà, ai dám bắt nạt Linh Duyệt chính là gây sự với chúng ta!"
"Mặc Diễm và Linh Duyệt công khai yêu đương" nhanh chóng lên Hot Search.
"Mặc Diễm đi ngủ" cũng lên Hot Search.
"Linh Duyệt không chịu công khai chuyện yêu đương" cũng lên Hot Search.
Náo nhiệt nguyên một ngày, náo nhiệt đến chính Linh Duyệt cũng không ngờ nên chỉ có thể đáp một câu: Công khai cái mốc ấy!
Quan hệ giữa hai người họ thật sự không phải như vậy. Họ ngủ cũng phân chia giường nên rốt cuộc mấy người đang nghĩ cái quái gì vậy? Trong đầu cậu lại hiện lên một số hình ảnh mà Khuất Diên Ba ngu ngốc đó gửi tới khiến Linh Duyệt tức đến đỏ mặt vỗ bàn, "Đồ không có liêm sỉ, đồ không biết xấu hổ! Đây là công khai đùa giỡn lưu manh đấy! Thầy Mặc mới không xấu xa như những gì mấy người tưởng tượng, anh ấy không hề lưu manh chút nào!"
Ngô Cẩm Vinh vô cảm liếc cậu, anh không nói nên lời với phản ứng của Linh Duyệt. Rốt cuộc hình tượng của Mặc Diễm trong lòng Linh Duyệt tại sao lại cao lớn như vậy, đến anh xem cũng thấy khó chịu, chẳng phải đó là anh ta chiếm tiện nghi khắp nơi sao?
Ngô Cẩm Vinh càng xem bình luận trên mạng càng thấy mệt mỏi trong lòng. Trước kia, nếu hai nghệ sĩ nổi tiếng mà có scandal thì fans chắc chắn sẽ làm ồn ào, fans nữ không chịu nổi kích thích sẽ bảo người đó là của tôi, người đó dám yêu thì tôi sẽ cắt tay gì gì đó. Nhưng fans hai người này lại đi khen ngợi, chẳng những không phản đối mà còn yêu cầu bọn họ mau mau ở bên nhau.
Hiện giờ thân phận hai người vẫn còn kém rất xa, nếu lên mạng tìm đại một tác phẩm kinh điển nào đó của Mặc Diễm đều sẽ hiển thị đến mấy trang mạng. Còn tác phẩm kinh điển của Linh Duyệt thì cộng hết lại cũng chưa được tới một trang mạng. Nhưng fan hâm mộ lại cảm thấy hai người cực kỳ xứng đôi nên đây cũng xem như là một kỳ tích trong giới giải trí.
Không thể không nói fans Mặc Diễm thật sự rất biết ăn nói vì họ đã thành công tẩy não fans Linh Duyệt. Họ muốn lan truyền lảm nhảm về hôn sự của Mặc Diễm khiến Ngô Cẩm Vinh có cảm giác, nếu ngày nào đó Linh Duyệt bỏ chạy thì không chừng đám người hâm mộ kia sẽ vây lấy công ty anh đòi cướp hôn. Ngô Cẩm Vinh mới nghĩ tới đó thôi đã thấy da đầu tê dại.
Sau khi Linh Duyệt về đến nhà, cậu lập tức nằm trên đầu tường than phiền với Mặc Diễm: "Bọn họ đều cho rằng hai ta đang yêu nhau, rốt cuộc là bọn họ lấy đâu ra cái ảo giác đó vậy?"
Mặc Diễm làm bộ vô tội lắc đầu, "Tôi không biết."
"Loại scandal này mà lan truyền ra ngoài thì có tốt lắm không?" Linh Duyệt cau mày nâng cằm, "Anh thì dễ nói vì anh đâu có vợ, tôi vẫn còn một vị hôn thê chưa tìm được nên lỡ ngày nào đó cô ấy phát hiện ra thì có khi nào sẽ ghen không?"
Mặc Diễm lắc đầu, "Tôi không biết."
"Cũng đúng, cô ấy hiểu chuyện như vậy nhất định sẽ nghe tôi giải thích."
Mặc Diễm gật đầu, "Cậu không cần giải thích cũng được."
Linh Duyệt nghĩ xong bèn cảm thấy anh nói khá đúng, "Cô ấy chắc chắn biết đấy đều là tin đồn, vì mấy chuyện như này thì có bao nhiêu cái là thật trên mạng chứ?"
Mặc Diễm hùa theo gật đầu, "Cậu nói đúng lắm."
Thầy Mặc càng nói nhiều thì Linh Duyệt càng vui vẻ mở máy hát một lúc cũng không đóng lại được, "Anh nói xem, khi nào tôi mới có thể tìm thấy cô ấy? Nếu là một người con trai ríu rít thì tôi phải làm sao đây? Tôi vẫn chưa chuẩn bị tâm lý đâu."
Mặc Diễm ngước mắt thử thăm dò: "Thế cậu muốn khi nào?"
Linh Duyệt bĩu môi, "Càng sớm càng tốt vì tìm được người đó thì lòng tôi sẽ thanh thản hơn. Cho dù là kết hôn hay từ hôn thì trong lòng tôi đều đã có sẵn một lý do cho mình."
Mặc Diễm bật cười, "Kỳ vọng của cậu đối với cô ấy bây giờ dường như còn ít hơn so với trước kia đấy."
Linh Duyệt thở dài, "Có lẽ là do tôi hơi thất vọng khi cô ấy liên tục trốn tránh nên lần nào cũng lướt qua nhau, mãi mà tôi vẫn không tìm được. Câu châm ngôn kia nói như thế nào nhỉ, nhất cổ tác khí, sau đó gì đó rồi gì gì đó..." Linh Duyệt gãi đầu, xong đời, cậu quên mất tiêu rồi.
Mặc Diễm nhắc nhở cậu, "Những quyển sách mà bộ phận quản lý đưa cho cậu, cậu hãy đọc thật kỹ vì bọn họ sẽ không tự nhiên mà cấp bằng tốt nghiệp cho cậu mà cậu phải đi thi thật đấy."
Linh Duyệt vừa nhảy từ đầu tường xuống vừa lẩm bẩm, "Tôi biết rồi, bây giờ tôi về nhà đọc sách đây. Yêu không có trình độ thật sự đáng sợ lắm!"
Mặc Diễm híp mắt cười, càng sớm càng tốt, được thôi! Trước khi quay xong chương trình này, tôi sẽ cho cậu tìm được người đó.
- -------------------------
Buổi ghi hình thứ hai đã đến, dựa theo lẽ thường thì đội ngũ chương trình sẽ cho xe tới đón vì chủ yếu là quảng cáo xe cho chủ đầu tư. Nhưng hai người lại đáp máy bay đến khách sạn, nhân viên khách sạn đến đón hai người rồi lại đưa đến chỗ khác.
Sau khi Linh Duyệt lên xe bèn nhận được một tấm thẻ nhiệm vụ từ đội ngũ chương trình, cậu thấy bất ngờ nên hỏi: "Đây là đâu vậy? Tại sao tôi chưa từng nghe qua nơi này."
Đội ngũ nhân viên mỉm cười nói: "Lần này đổi chỗ nên khác với nơi trước rất nhiều."
Linh Duyệt thường xem gameshow thực tế, có rất nhiều chương trình thích dày vò khách mời nên cậu lập tức cảnh giác, "Có ý gì vậy?"
"Chúng tôi chỉ muốn xem biểu hiện của mọi người trong các tình huống khác nhau. Lần đầu tiên cái gì mọi người cũng có nhưng lần thứ hai sẽ không thuận lợi như vậy đâu."
Linh Duyệt bất mãn, "Còn bao ăn bao ở và đi du lịch miễn phí đâu?"
"Chương trình cũng phải phát triển cho hợp với thời đại này. Loại khuôn mẫu như trước kia đã không còn hút khách nên tụi tôi phải sáng tạo và phát triển hơn."
"Sáng tạo đến không có cơm ăn luôn ư?" Linh Duyệt uất ức, "Mấy người đâu thể gạt người khác như vậy."
Ba câu không rời đồ ăn khiến tổ đạo diễn vui vẻ, "Sẽ có ăn, chắc chắn sẽ cho cậu ăn no."
Linh Duyệt ngay lập tức thấy nhẹ nhõm trong lòng, vậy thì tốt.
Đạo diễn ngồi trong hậu trường xem hàng loạt hình ảnh rồi mỉm cười, còn phải coi nên mời cậu ăn món gì nữa.
Lần này bọn họ đến một thị trấn nhỏ cấp ba, nhân viên chỉ vào một toà nhà sáu tầng không có thang máy trông hơi cũ và nói với họ: "Đơn vị này là nơi chúng ta sẽ quay trong hôm nay."
Sau đó, mỗi nhóm được phát hai trăm tệ, "Mọi người muốn ăn món gì? Tự đi mua nhé." Hai cặp vợ chồng đã kết hôn bảy năm và hai mươi năm đều không có phản ứng gì vì hai trăm tệ mua đồ ăn là đủ cho họ dùng rồi.
Khuôn mặt của hai cặp tân hôn và đang yêu nhau đều lộ rõ vẻ kinh ngạc, hai trăm tệ trong hai ngày thì đủ mua những gì?
Còn nhóm của Linh Duyệt, tiền bạc đương nhiên là đưa cho Linh Duyệt giữ vì đội ngũ chương trình không nghĩ đến chuyện cho Mặc Diễm quản lý làm chủ việc nhà. Suy cho cùng thì sau khi tập đầu tiên phát song, mọi người đều biết rằng thầy Mặc không đáng tin cậy vì kỹ năng sống của anh bằng không.
Đội ngũ chương trình tỏ ra rất nhiệt tình: "Số tiền này mọi người đừng làm mất vì nếu mất rồi sẽ không được bù vào, đặt mua mang về cũng không được đâu."
Trọng điểm của đạo diễn Ứng tập trung vào Linh Duyệt khiến cậu ngạc nhiên bèn vội vã nói: "Bộ tôi là loại người hay phạm luật ư? Đạo diễn, anh cũng quá xem thường tôi rồi đó!"
Ánh mắt của đạo diễn rõ ràng là cậu có thể vì y nghe Ngô Cẩm Vinh nói Linh Duyệt từng ăn trộm cơm hộp.
Linh Duyệt tủi thân nhìn Mặc Diễm, bọn họ không hiểu độ tin cậy của tôi.
Lần này Mặc Diễm hiểu ý cậu bèn gật đầu động viên, cậu là người đáng tin nhất.
Linh Duyệt lập tức híp mắt cười, "Củi, gạo, dầu, muối, tương, giấm và trà, mấy người có cho hết không?"
"Lần này thì chúng tôi cho hết."
Chuông cảnh báo trong lòng mọi người vang lên, "Vậy lần sau thì sao?"
"Hề hề." Đạo diễn cho mọi người một nụ cười tự cầu phúc.
Linh Duyệt: "Anh định cho chúng tôi ăn no bằng bánh bao à? Thầy Mặc, lần sau tụi mình mang theo mì gói đi."
"Mọi người không được mang đồ ăn theo, nó sẽ không khó khăn như mọi người nghĩ đâu."
Linh Duyệt sầm mặt, trực giác cho cậu rằng biết đạo diễn đang nói dối.
Linh Duyệt bước lên lầu rồi mới nhận ra toàn bộ căn nhà cũng chưa tới năm mươi mét vuông, nhà bếp và phòng ăn thông với nhau, bàn ăn cơm là bàn xếp, trong nhà lại không có tủ lạnh nên mua về là phải ăn ngay.
Linh Duyệt nhìn xung quanh, trời nóng vậy mà không có máy lạnh, chỉ có một cái quạt nhỏ, nhưng vì hai người đều là yêu nên trời nóng có thể tự mình hạ nhiệt. Linh Duyệt đột nhiên thấy có lỗi với các vị khách mời khác vì tổ đạo diễn thật giỏi trong chuyện tìm kiếm, chẳng biết họ đào đâu ra những thứ này nữa.
"Chắc hẳn mấy người kia cũng đang chịu khổ như thế này. Họ sẽ không để chúng ta thoát khỏi nơi hoang dã trong tập tiếp theo chứ? Hoặc là trôi dạt trên biển? Khám phá sa mạc?"
Mặc Diễm sờ cằm rồi nói một cách nặng nề: "Tôi không quan tâm chuyện đó, tôi chỉ muốn nói là đêm nay chúng ta sẽ ngủ như thế nào đây?"
Linh Duyệt xem xong cũng ngây người, cách bày trí trong nhà cũng không sung túc gì, chỉ có một phòng ngủ và một cái giường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất