Tướng Công Mạnh Mẽ, Phu Lang Ngoan Ngoãn
Chương 67: Những chuyện cũ phủ đầy bụi
Mạc Thiên Hàm cười gượng, nguyên lai hắn là cùng Thái tử ở chung như vậy a? Trong trí nhớ, quả nhiên có chút hình ảnh mơ hồ hiện lên, tiểu tử rất nhỏ so với hiện tại mặc một bộ quân phục mới, đi theo phía sau mình, chính mình thì mang hắn theo cùng huấn luyện, ăn cơm, cùng người khác té ngã, buổi tối còn sẽ đi nhìn hắn có đá chăn hay không.
"Cho nên, vô luận như thế nào, Bổn cung đều phải bảo vệ ngươi, chẳng sợ năm đó vì thế, Bổn cung cho Tam hoàng huynh có quyền lợi chưởng quản Hộ bộ cùng Công bộ." Thái tử nghiêm nhìn Mạc Thiên Hàm, sâu trong ánh mắt có chút ý ngưỡng mộ.
Mạc Thiên Hàm sững sờ một chút, nhìn Thái tử đã là một thiếu niên, cười cười, xem ra tiểu tử này là khuyết thiếu tình huynh đệ a! Cũng phải, sinh tại hoàng gia, như thế nào sẽ có thân tình ruột thịt chứ? Xem ca ca cùng cha khác mẹ của hắn đi, vì diệt trừ Thái tử như hắn dù để mười vạn đại quân chôn theo cùng cũng phải muốn giết được người, liền biết trong ngày thường quan hệ giữa huynh đệ bọn họ nhất định là lạnh như băng.
"Bổn cung biết Mạc Tiên Phong là người có đại tài, sinh hoạt ở nơi này hiển nhiên là nhàn nhã, nhưng cũng sẽ mai một tài ba của ngươi, cho nên mong Mạc Tiên Phong ngàn vạn không cần nói cái gì quy ẩn núi rừng, Bổn cung nghe thấy, trong lòng thật sự không dễ chịu!" Thái tử điện hạ hơi có chút nghẹn ngào nói.
Hắn là thật tình thích Mạc Thiên Hàm, chưa bao giờ hưởng thụ qua tình huynh đệ, trong thời gian ngắn ngủn sống trong quân đó, hắn đã tìm thấy chút tình thương từ một huynh trưởng trên người Mạc Thiên Hàm, chăm sóc ngươi, quản thúc ngươi, những ngày tháng như thế mang đến cho hắn một cảm giác ấm áp mà từ trước cho tới bây giờ hắn đều không cảm thụ được.
Sau đó, cho dù đã biết hắn là Thái tử, Mạc Thiên Hàm cũng không có thay đổi thái độ chuyển sang nịnh bợ, đối phương vẫn mang hắn đi huấn luyện như trước, nhưng mà sẽ chú ý dạy hắn một ít động tác giết địch trên chiến trường, nếu không dạy, thì thân là Thái tử, hắn sẽ không có cơ hội tiếp xúc mấy thứ này.
Nhưng buổi tối sẽ không còn đi đến doanh trướng của Thái tử để xem hắn có ngủ an ổn hay không, vì bên cạnh hắn có rất nhiều người canh gác, không bao giờ có người sẽ đắp chăn lại khi hắn đá chăn.
Mãi cho đến bọn họ bị bao vây, suốt mười ngày, bọn họ mới thành công phá vây, khi đó vì an nguy của hắn, Mạc Thiên Hàm tự mình cầm quần áo, giúp hắn thay hoàng bào, mặc vào quần áo của tiểu quân sĩ, lúc lao ra ngoài, đối phương vẫn luôn nắm tay hắn, canh giữ ở bên cạnh hắn, một tấc cũng không rời.
Trở lại trong triều, chủ động gánh vác tất cả tội, khi hắn biết đến thì đã chậm, không có biện pháp nào khác, vì huynh trưởng trong lòng mình, lần đầu tiên hắn cúi đầu trước Tam hoàng huynh, cắt bỏ quyền lợi Hộ bộ cùng Công bộ, để đổi một mạng của Mạc Thiên Hàm.
Chỉ là vì không liên lụy đến Mạc Thiên Hàm, hắn vẫn luôn ẩn nhẫn, mà ngay cả khi hắn xuất ngũ về quê, bản thân đều không dám đi đưa đối phương, sợ Mạc Thiên Hàm trách hắn, nên hắn vẫn luôn không dám tìm hiểu tin tức về Mạc Thiên Hàm, chỉ sợ chính mình nhịn không được, sẽ chạy tới trong ngực ca ca khóc lóc kể lể.
Hắn là Thái tử, là hoàng triều Thái tử, tương lai sẽ ngồi vào ngôi cửu ngũ, không thể để cho người khác biết Mạc Thiên Hàm quan trọng đối với hắn như thế nào, cho nên hắn nhịn xuống.
Nhưng vào buổi tiệc trừ tịch lúc nghe được tin tức Mạc Thiên Hàm chết, trên mặt hắn không còn chút máu! Lúc ấy trong lòng quả thực là đang nhỏ máu, hắn làm nhiều như vậy, chẳng lẽ còn không bảo vệ được cho ca ca của hắn sao? Thân hắn là đương triều Thái tử, dưới một người trên vạn người, ngay cả mình ca ca đều không bảo vệ được thì còn nói cái gì đến thiên hạ tương lai? Một khắc kia, tim hắn nguội lạnh như chết.
Cũng bởi vì vẻ mặt của hắn quá mức, nên phụ hoàng cho rằng hắn thật sự làm loại chuyện này, vì thế mới có thể bị cấm túc ở Đông Cung, cũng làm cho bản thân bị tức quá đến sinh bệnh, về sau nghe nói Mạc Thiên Hàm không chết, hắn thật sự vui vẻ, lại muốn nhìn thấy Mạc Thiên Hàm thì mới có thể yên tâm, cho nên hắn xin phép phụ hoàng nhận lấy công việc âm thầm này, chạy đến nhìn Mạc Thiên Hàm.
"Cho nên, vô luận như thế nào, Bổn cung đều phải bảo vệ ngươi, chẳng sợ năm đó vì thế, Bổn cung cho Tam hoàng huynh có quyền lợi chưởng quản Hộ bộ cùng Công bộ." Thái tử nghiêm nhìn Mạc Thiên Hàm, sâu trong ánh mắt có chút ý ngưỡng mộ.
Mạc Thiên Hàm sững sờ một chút, nhìn Thái tử đã là một thiếu niên, cười cười, xem ra tiểu tử này là khuyết thiếu tình huynh đệ a! Cũng phải, sinh tại hoàng gia, như thế nào sẽ có thân tình ruột thịt chứ? Xem ca ca cùng cha khác mẹ của hắn đi, vì diệt trừ Thái tử như hắn dù để mười vạn đại quân chôn theo cùng cũng phải muốn giết được người, liền biết trong ngày thường quan hệ giữa huynh đệ bọn họ nhất định là lạnh như băng.
"Bổn cung biết Mạc Tiên Phong là người có đại tài, sinh hoạt ở nơi này hiển nhiên là nhàn nhã, nhưng cũng sẽ mai một tài ba của ngươi, cho nên mong Mạc Tiên Phong ngàn vạn không cần nói cái gì quy ẩn núi rừng, Bổn cung nghe thấy, trong lòng thật sự không dễ chịu!" Thái tử điện hạ hơi có chút nghẹn ngào nói.
Hắn là thật tình thích Mạc Thiên Hàm, chưa bao giờ hưởng thụ qua tình huynh đệ, trong thời gian ngắn ngủn sống trong quân đó, hắn đã tìm thấy chút tình thương từ một huynh trưởng trên người Mạc Thiên Hàm, chăm sóc ngươi, quản thúc ngươi, những ngày tháng như thế mang đến cho hắn một cảm giác ấm áp mà từ trước cho tới bây giờ hắn đều không cảm thụ được.
Sau đó, cho dù đã biết hắn là Thái tử, Mạc Thiên Hàm cũng không có thay đổi thái độ chuyển sang nịnh bợ, đối phương vẫn mang hắn đi huấn luyện như trước, nhưng mà sẽ chú ý dạy hắn một ít động tác giết địch trên chiến trường, nếu không dạy, thì thân là Thái tử, hắn sẽ không có cơ hội tiếp xúc mấy thứ này.
Nhưng buổi tối sẽ không còn đi đến doanh trướng của Thái tử để xem hắn có ngủ an ổn hay không, vì bên cạnh hắn có rất nhiều người canh gác, không bao giờ có người sẽ đắp chăn lại khi hắn đá chăn.
Mãi cho đến bọn họ bị bao vây, suốt mười ngày, bọn họ mới thành công phá vây, khi đó vì an nguy của hắn, Mạc Thiên Hàm tự mình cầm quần áo, giúp hắn thay hoàng bào, mặc vào quần áo của tiểu quân sĩ, lúc lao ra ngoài, đối phương vẫn luôn nắm tay hắn, canh giữ ở bên cạnh hắn, một tấc cũng không rời.
Trở lại trong triều, chủ động gánh vác tất cả tội, khi hắn biết đến thì đã chậm, không có biện pháp nào khác, vì huynh trưởng trong lòng mình, lần đầu tiên hắn cúi đầu trước Tam hoàng huynh, cắt bỏ quyền lợi Hộ bộ cùng Công bộ, để đổi một mạng của Mạc Thiên Hàm.
Chỉ là vì không liên lụy đến Mạc Thiên Hàm, hắn vẫn luôn ẩn nhẫn, mà ngay cả khi hắn xuất ngũ về quê, bản thân đều không dám đi đưa đối phương, sợ Mạc Thiên Hàm trách hắn, nên hắn vẫn luôn không dám tìm hiểu tin tức về Mạc Thiên Hàm, chỉ sợ chính mình nhịn không được, sẽ chạy tới trong ngực ca ca khóc lóc kể lể.
Hắn là Thái tử, là hoàng triều Thái tử, tương lai sẽ ngồi vào ngôi cửu ngũ, không thể để cho người khác biết Mạc Thiên Hàm quan trọng đối với hắn như thế nào, cho nên hắn nhịn xuống.
Nhưng vào buổi tiệc trừ tịch lúc nghe được tin tức Mạc Thiên Hàm chết, trên mặt hắn không còn chút máu! Lúc ấy trong lòng quả thực là đang nhỏ máu, hắn làm nhiều như vậy, chẳng lẽ còn không bảo vệ được cho ca ca của hắn sao? Thân hắn là đương triều Thái tử, dưới một người trên vạn người, ngay cả mình ca ca đều không bảo vệ được thì còn nói cái gì đến thiên hạ tương lai? Một khắc kia, tim hắn nguội lạnh như chết.
Cũng bởi vì vẻ mặt của hắn quá mức, nên phụ hoàng cho rằng hắn thật sự làm loại chuyện này, vì thế mới có thể bị cấm túc ở Đông Cung, cũng làm cho bản thân bị tức quá đến sinh bệnh, về sau nghe nói Mạc Thiên Hàm không chết, hắn thật sự vui vẻ, lại muốn nhìn thấy Mạc Thiên Hàm thì mới có thể yên tâm, cho nên hắn xin phép phụ hoàng nhận lấy công việc âm thầm này, chạy đến nhìn Mạc Thiên Hàm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất