Chương 66
Hàn Trác thấy lão phu nhân không vui, vội quỳ xuống nói: "Mẫu thân cũng đừng chọc giận thân thể." Từ đầu đến cuối hắn cũng không nói mình không biết chuyện.
Sự tình đến mức độ này, lão phu nhân đã rõ ràng, Nhàn phi cùng Hàn Trác đã thương lượng xong, để Cơ Hoài mang bức thư này đến cho bà, chỉ là muốn bà tự chuẩn bị chút thôi.
Lão phu nhân nhìn Hàn Trác quỳ trên mặt đất đầy mặt hiếu thuận, thở dài, thần sắc có chút chán chường nói: "Ta già rồi, các ngươi đều là người có thân phận có tiền tài, có chuyện gì tự nhiên không cần cùng bà lão này thương lượng trước một chút."
"Mẫu thân tuyệt đối không thể nói như vậy, là nhi tử khiến ngài bận tâm." Hàn Trác nghe lão phu nhân nói lời này, vội vã tiếp lời.
Lão phu nhân nước mắt lạch cạch rơi xuống, làm ướt ống tay áo của bà. Từ khi nhìn thấy thư của Hàn Vân, cả trái tim bà liền không thể thả lòng được, ngột ngạt hoảng loạn đến lợi hại, cả người cực kỳ không thoải mái.
Kỳ thực nội dung trong thư của Hàn Vân cũng không khó đoán, những cái chấm này, dù sao cũng là thói quen của bọn họ. Lúc trước Hàn Vân nhập cung, vì tránh để thư từ bị người khác nhìn thấy, liền dùng những thứ này làm ám hiệu, một gạch một chấm người gì đó, đã là thói quen của bọn họ.
Lúc trước Hàn Vân muốn để Hàn Thanh Tuyết vào cung làm phi tử của Cơ Hoài, cũng đồng dạng đưa thư như này, chỉ là mặt trên chỉ có gạch ngang, đại biểu chính là quý phủ Đại tiểu thư. Hiện tại Hàn Vân thay đổi chủ ý, muốn để cho phi tử của Cơ Hoài từ Hàn Thanh Tuyết biến thành Hàn Minh Châu. Cho nên bốn chấm, một gạch, chính là chỉ quý phủ trưởng nữ Hàn Thanh Tuyết cùng tứ tiểu thư Hàn Minh Châu.
Hàn Thanh Tuyết do lão phu nhân nuôi nấng chăm sóc, đoan trang xinh đẹp, khí chất bức người, mấy năm nay lão phu nhân một mực chờ đợi nàng trở thành Ngũ hoàng tử phi rạng rỡ.
Nguyên bản Hàn Thanh Tuyết lớn hơn Cơ Hoài hai tuổi, nhưng vì Hàn Vân đã sớm tiết lộ tin tức, Hàn gia vẫn luôn không để Hàn Thanh Tuyết đi xem mặt người khác, chính là đang chờ tin tức của Hàn Vân.
Hiện tại Hàn Vân đổi ý, việc này đối với Hàn Thanh Tuyết mà nói quả thực chính là sấm sét giữa trời quang, không nói tới không làm được hoàng tử phi, thời gian xem mặt cũng đã trễ rồi. Nghĩ tới đây, trong lòng lão phu nhân thực có chút tức giận, nàng đau lòng Hàn Vân ở trong cung không dễ dàng gì, thương Cơ Hoài là hoàng tử, nhưng càng thương trưởng tôn nữ hiểu chuyện khéo léo lớn lên bên cạnh mình.
Hàn Trác cùng Hàn Vân muốn làm như thế, rõ ràng cho thấy muốn cắt đứt cả đời phú quý của Hàn Thanh Tuyết, hơn nữa đem vị trí hoàng tử phi cho Hàn Minh Châu, đây chính là chuyện khiến bà khó chịu nhất.
Mấu chốt nhất chính là, trong lòng lão phu nhân đối với mấy người con gái cháu gái ruột cũng có thiên vị. Hàn Vân thân là cung phi, ngày sau có khả năng trở thành người cực kỳ cao quý, lão phu nhân tự nhiên là coi trọng nhất. Tiếp đến chính là tiểu nhi tử Hàn Bình cùng tiểu nữ Hàn Tú không ở kinh thành, bởi vì xa nhà, cho nên thường xuyên quan tâm, thân là quốc công gia Hàn Trác ngược lại lại không mấy được lòng lão phu nhân.
Trong mắt lão phu nhân, quốc công phủ là Hàn Trác, hắn là quan hàng nhất phẩm, con thứ hai Hàn Thù chỉ là chức quan nhỏ, thường xuyên bị người xa lánh, nàng đương nhiên sẽ thương đứa con nhỏ của mình.
Nếu như không phải hôn sự của Hàn Thanh Tuyết và Cơ Hoài không có triệt để chứng thực, Hàn Thù đã sớm trở nên kiêu ngạo. Hiện tại, Hàn Duyệt Trung không phải vẫn còn nhún nhường những người Hàn gia sao? Nói chung vẫn là, tâm tư quá lớn rồi.
Hàn Trác là người hiểu rõ nhất mẫu thân của mình, thời điểm hắn thấy được thần sắc lão phu nhân thay đổi không ngừng, hắn liền biết được suy nghĩ trong lòng mẫu thân mình rồi. Nếu như nói năm đó Vương thị là cái gai ngầm trong lòng lão phu nhân, ngẫm lại cũng làm người ta không thoải mái. Thì bây giờ Hàn Tư Ân cùng Hàn Minh Châu chính là cái gai sáng bóng, hai người sống càng tốt, lại càng đâm lão phu nhân đau đến chảy máu.
Hàn Trác sớm đã qua cái tuổi so bì địa vị trong lòng mẫu thân với huynh đệ rồi, thời điểm hắn ngầm thừa nhận để Hàn Vân tiến cung bức bách Vương thị, trong mắt cũng chỉ sót lại phú quý của quốc công phủ cũng như của chính mình.
Vì vậy Hàn Trác rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Trong lòng mẫu thân khó chịu, nhi tử cũng không khá hơn gì? Chỉ là mẫu thân chắc chắn cũng biết, mấy ngày nay nhi tử ở trước mặt hoàng thượng căn bản không có chỗ nói chuyện. Thêm vào sự tình của tam đệ, Nhàn phi bị liên lụy thất sủng. Ngũ hoàng tử đang ở tuổi đẹp nhất, nếu như cũng bị liên lụy, khiến hoàng thượng không thích, đối với Hàn gia chúng ta thậm chí Nhàn phi mà nói đều là thiên đại tai họa."
Lão phu nhân dĩ nhiên hiểu rõ ý tứ của Hàn Trác, nhưng hiểu thì hiểu, tiếp thu lại là một chuyện khác.
Hàn Trác thì lại tiếp tục nói: "Nói đến, bất kể là nha đầu Thanh Tuyết nhà nhị đệ vào cung của Ngũ hoàng tử hay là nha đầu Thanh Vân, nhi tử cũng không có ý kiến. Thế nhưng hiện tại thứ hỗn trướng kia bây giờ được thánh nhãn, làm ra chuyện khiến người khó mà tưởng tượng nổi, nếu như không ngăn lại, hậu quả khó lường. Mấy ngày nay ta cũng nhìn ra rồi, hắn thật sự là không tim không phổi. Bây giờ trong phủ này ngoại trừ Minh Châu, cũng không còn ai có thể kiềm chế được hắn. Nếu như Minh Châu vào cung của Ngũ hoàng tử, có Nhàn phi nương nương ở đó, cái thứ hỗn trướng này làm việc sẽ biết kiêng dè, biết điều thu liễm lại, không đến nỗi khiến cả Hàn gia cũng bị hoàng thượng chán ghét."
Nói tới chỗ này, Hàn Trác dừng lại, âm thanh càng ngày càng trầm thấp: "Mấy năm nay thân thể hoàng thượng không quá tốt, nhưng vẫn chưa lập Thái tử, Ngũ hoàng tử là người có hi vọng nhất, chúng ta chỉ cần nhịn thêm hai năm, ngày sau lo gì tử nữ Hàn gia bị người coi thường?"
Lão phu nhân đối với cái này tâm như gương sáng, đáy lòng càng ngày càng tức giận Hàn Tư Ân, nếu không phải hắn, nhi tử của bà sao lại tiến vào đại lao, vì để tránh bị hoàng đế ngờ vực, mấy ngày này bọn họ thậm chí không thể để cho người đi vào chăm sóc.
Lão phu nhân cảm thấy Hàn Trác nói cũng đúng, hiện tại Hàn Tư Ân được hoàng đế coi trọng, bọn họ không làm gì được hắn, còn phải nhường nhịn hắn. Nhưng nếu như hắn mất thánh tâm, vậy còn không tùy ý bọn họ muốn làm gì thì làm.
Hơn nữa Hàn Minh Châu vào cung của Ngũ hoàng tử, đối với bọn họ cũng là một chuyện tốt. Đối mặt trượng phu cùng ca ca ruột, nàng chung quy phải đưa ra lựa chọn. Cho dù không lựa chọn, chỉ cần nàng vào cung, đối với Hàn Tư Ân cũng là một khúc mắc.
Hàn Tư Ân lãnh tình lãnh tâm, không tim không phổi, nhưng đối với người muội muội này vẫn có mấy phần bảo vệ. Dùng Hàn Minh Châu kiềm chế một Hàn Tư Ân ai ai cũng cắn, cũng có một chút tác dụng.
Đương nhiên, nếu như vô dụng, trong phủ hoàng tử cũng không phải chưa từng có phi tử chết đi.
Nghĩ tới đây, lão phu nhân lại càng rơi nước mắt, một câu nói của Hàn Trác, lúc này chỉ có thể để Hàn Thanh Tuyết chịu khổ.
Bà yêu thương Hàn Thanh Tuyết là thật, nhưng thương yêu này lại không vượt qua nổi phú quý tương lai của Hàn gia.
Hàn Trác đối với lão phu nhân làm bộ như vậy trong lòng có chút xem thường, Hàn Thanh Tuyết là trưởng nữ của Hàn Quốc công phủ, mà tách khỏi Hàn Quốc công phủ, nàng cũng chỉ là một trưởng nữ của quan ngũ phẩm, sao có thể là phi tử của một hoàng tử đây?
Phi tử của Ngũ hoàng tử, cũng nên do minh châu trong lòng bàn tay của các lão thần tể tướng đảm đương mới được.
Cũng chính vì Hàn Vân muốn cho quan hệ hai nhà càng thêm thân mật, mới nghĩ ra chiêu này, còn bởi tự mình nhìn qua, mới chọn Hàn Thanh Tuyết. Nếu như Hàn Minh Châu không phải Vương thị sinh ra, thân là trưởng nữ của hắn, dĩ nhiên ở vị trí này so với Hàn Thanh Tuyết lại càng thích hợp hơn.
Chỉ là trong lòng Hàn Trác nghĩ như vậy, trên mặt cũng không biểu lộ ra nửa phần, hắn chỉ thuận lão phu nhân, nói: "Thanh Tuyết là trưởng nữ của quốc công phủ, phu gia tương lai tất nhiên cũng không kém."
Lão phu nhân lộ ra tư thái uể oải, nói: "Nếu các ngươi đều dự định tốt rồi, vậy cứ như vậy đi. Chỉ là sự tình vẫn chưa định ra, trước hết cứ gạt Thanh Tuyết đi."
Hàn Trác khuyên giải được lão phu nhân, tâm tư liền bình tĩnh lại, còn Hàn Thanh Tuyết nên làm thế nào, hắn căn bản không bận tâm.
Sau khi Hàn Tư Ân biết được suy nghĩ của đám người Hàn Trác, trong lòng cũng không quá kinh ngạc. Dưới cái nhìn của hắn, lúc trước vì quyền quý, Hàn Trác có thể vứt bỏ thê tử kết tóc của mình, vì danh thanh, có thể một mặt nuôi đích tử, một mặt để người bỏ thuốc hắn, cõi đời này sợ là không có gì Hàn Trác không dám làm.
Chỉ là, Hàn Trác chung quy vẫn tính sai hai cái rồi, một là, tình cảm của mình đối với Hàn Minh Châu. Hàn Minh Châu không đối địch với hắn, chính mình coi nàng là cái gọi là muội muội, có thể giúp một cái tự nhiên sẽ giúp một cái.
Nếu như Hàn Minh Châu thật nguyện ý gả cho Cơ Hoài, muốn hưởng thụ cái gọi là vinh hoa phú quý, vậy điểm quan tâm mà nguyên chủ dành cho nàng, cũng sẽ không còn.
Hắn không có thói quen làm người tốt, hắn sẽ tìm thời gian đem chuyện tiết lộ cho Hàn Minh Châu một chút, liền nói mình trong lúc vô tình nghe được dự định của Hàn Trác, lại xem khi đó Hàn Minh Châu lựa chọn như thế nào. Hắn sẽ không chặn con đường phú quý của người khác, mà cũng sẽ không tùy ý người khác lấy đao để lên đầu mình là được.
Người của Hàn Quốc công phủ cũng không phải mù, đặc biệt là thời điểm Hàn Thanh Tuyết tới viện tử của lão phu nhân, rất rõ ràng cảm giác được lão phu nhân đối với nàng tựa hồ có hơi tốt quá.
Trương thị bảo nàng không cần lo lắng, nói sợ là Nhàn phi gửi thư đến, nói không chừng hôn sự của nàng và Cơ Hoài không sai biệt lắm thì có thể định xuống.
Hàn Thanh Tuyết một mặt vì thế có chút ngượng ngùng, một mặt liền cảm thấy có chút nghi hoặc, luôn cảm thấy thái độ của lão phu nhân đối với nàng không giống như là có đại hỉ.
Mà Hàn Minh Châu sau khi nhận được tin tức Hàn Tư Ân sai người đưa đến, trong lòng vừa tức vừa thẹn. Nàng thông tuệ nhạy cảm, đương nhiên hiểu được Hàn Vân làm vậy là có ý định gì. Nàng quanh năm ở bên cạnh Vương lão phu nhân, quen tai mắt nhiễm, đối với Hàn Vân một chút hảo cảm cũng không có.
Hàn Vân muốn bắt bí nàng, vậy cũng phải xem nàng có đồng ý hay không.
Sau đó Hàn Minh Châu liền xuất phủ, dùng danh nghĩa đi vấn an ngoại tổ mẫu đến Tĩnh Quốc hầu phủ. Đây chuyện sau khi Tĩnh Quốc hầu phủ hồi kinh, nàng thường làm, người của Hàn gia biết được, trong lòng đối với hành vi này chán ghét cực kỳ, mà trên mặt ai dám bắt chẹt nàng?
Sau khi Hàn Minh Châu từ Tĩnh Quốc hầu phủ ra về, trong lòng đã bình tĩnh lại. Ngoại tổ mẫu đã đáp ứng thay nàng hỏi thăm tin tức một chút, mà Vương lão phu nhân cũng giúp nàng phân tích, Hàn gia bởi vì chuyện của Hàn Bình, hiện tại Hàn Vân trong cung tuyệt không dám nhắc đến hôn sự của Ngũ hoàng tử với Hàn gia, cho nên bọn họ vẫn còn thời gian.
Chỉ cần không phải chuyện đã định đoạt, vẫn còn khả năng xoay chuyển.
Hiện tại khiến Hàn Minh Châu có chút xoắn xuýt chính là Vương lão phu nhân hướng nàng hỏi tới Hàn Tư Ân, ngoại tổ mẫu mặc dù không biểu hiện ra, nhưng nàng nhìn ra được, ngoại tổ mẫu thật rất muốn gặp Hàn Tư Ân một lần.
May là hiện tại Hàn Tư Ân bị hoàng đế nhốt ở trong phủ không được đi ra ngoài, việc này cũng có chỗ giải thích.
Hàn Tư Ân là cái con thiêu thân không thèm để tâm đến phủ thượng, mỗi ngày hắn trải qua mười phần khoan khoái, Bạch Thư thì lại mỗi ngày nhảy tường một lần, xác định Hàn Tư Ân an toàn mới được.
Trong thời gian này hoàng đế thẩm vấn Chu Mã An, Nhan Tịch là người làm chứng.
Mỗi ngày trên triều đình đều có quan chức bởi vì chuyện lũ lụt ở Giang Nam mà bị liên lụy, đặc biệt là những người qua lại gần Chu Mã An, sau khi tra được, trừng phạt nhẹ nhàng nhất là chết một người.
Mà số vàng Chu Mã An lén lút khai thác đến cùng rơi vào ai tay, hoàng đế chỉ tra ra vàng đã rót vào kinh thành, còn đến tay người nào, Chu Mã An một mực nói không biết, vì thế hoàng đế tức giận cực kỳ.
Hiện tại mỗi ngày trên triều đình văn võ bá quan đều yên tĩnh như kê, có thể rúc đầu tuyệt không nghểnh lên, có thể không lên tiếng tuyệt không lên tiếng.
Dư âm chuyện này, vẫn luôn kéo dài đến khi Tam hoàng tử Cơ Lạc cùng Cơ Việt từ Giang Nam hồi kinh.
Sự tình đến mức độ này, lão phu nhân đã rõ ràng, Nhàn phi cùng Hàn Trác đã thương lượng xong, để Cơ Hoài mang bức thư này đến cho bà, chỉ là muốn bà tự chuẩn bị chút thôi.
Lão phu nhân nhìn Hàn Trác quỳ trên mặt đất đầy mặt hiếu thuận, thở dài, thần sắc có chút chán chường nói: "Ta già rồi, các ngươi đều là người có thân phận có tiền tài, có chuyện gì tự nhiên không cần cùng bà lão này thương lượng trước một chút."
"Mẫu thân tuyệt đối không thể nói như vậy, là nhi tử khiến ngài bận tâm." Hàn Trác nghe lão phu nhân nói lời này, vội vã tiếp lời.
Lão phu nhân nước mắt lạch cạch rơi xuống, làm ướt ống tay áo của bà. Từ khi nhìn thấy thư của Hàn Vân, cả trái tim bà liền không thể thả lòng được, ngột ngạt hoảng loạn đến lợi hại, cả người cực kỳ không thoải mái.
Kỳ thực nội dung trong thư của Hàn Vân cũng không khó đoán, những cái chấm này, dù sao cũng là thói quen của bọn họ. Lúc trước Hàn Vân nhập cung, vì tránh để thư từ bị người khác nhìn thấy, liền dùng những thứ này làm ám hiệu, một gạch một chấm người gì đó, đã là thói quen của bọn họ.
Lúc trước Hàn Vân muốn để Hàn Thanh Tuyết vào cung làm phi tử của Cơ Hoài, cũng đồng dạng đưa thư như này, chỉ là mặt trên chỉ có gạch ngang, đại biểu chính là quý phủ Đại tiểu thư. Hiện tại Hàn Vân thay đổi chủ ý, muốn để cho phi tử của Cơ Hoài từ Hàn Thanh Tuyết biến thành Hàn Minh Châu. Cho nên bốn chấm, một gạch, chính là chỉ quý phủ trưởng nữ Hàn Thanh Tuyết cùng tứ tiểu thư Hàn Minh Châu.
Hàn Thanh Tuyết do lão phu nhân nuôi nấng chăm sóc, đoan trang xinh đẹp, khí chất bức người, mấy năm nay lão phu nhân một mực chờ đợi nàng trở thành Ngũ hoàng tử phi rạng rỡ.
Nguyên bản Hàn Thanh Tuyết lớn hơn Cơ Hoài hai tuổi, nhưng vì Hàn Vân đã sớm tiết lộ tin tức, Hàn gia vẫn luôn không để Hàn Thanh Tuyết đi xem mặt người khác, chính là đang chờ tin tức của Hàn Vân.
Hiện tại Hàn Vân đổi ý, việc này đối với Hàn Thanh Tuyết mà nói quả thực chính là sấm sét giữa trời quang, không nói tới không làm được hoàng tử phi, thời gian xem mặt cũng đã trễ rồi. Nghĩ tới đây, trong lòng lão phu nhân thực có chút tức giận, nàng đau lòng Hàn Vân ở trong cung không dễ dàng gì, thương Cơ Hoài là hoàng tử, nhưng càng thương trưởng tôn nữ hiểu chuyện khéo léo lớn lên bên cạnh mình.
Hàn Trác cùng Hàn Vân muốn làm như thế, rõ ràng cho thấy muốn cắt đứt cả đời phú quý của Hàn Thanh Tuyết, hơn nữa đem vị trí hoàng tử phi cho Hàn Minh Châu, đây chính là chuyện khiến bà khó chịu nhất.
Mấu chốt nhất chính là, trong lòng lão phu nhân đối với mấy người con gái cháu gái ruột cũng có thiên vị. Hàn Vân thân là cung phi, ngày sau có khả năng trở thành người cực kỳ cao quý, lão phu nhân tự nhiên là coi trọng nhất. Tiếp đến chính là tiểu nhi tử Hàn Bình cùng tiểu nữ Hàn Tú không ở kinh thành, bởi vì xa nhà, cho nên thường xuyên quan tâm, thân là quốc công gia Hàn Trác ngược lại lại không mấy được lòng lão phu nhân.
Trong mắt lão phu nhân, quốc công phủ là Hàn Trác, hắn là quan hàng nhất phẩm, con thứ hai Hàn Thù chỉ là chức quan nhỏ, thường xuyên bị người xa lánh, nàng đương nhiên sẽ thương đứa con nhỏ của mình.
Nếu như không phải hôn sự của Hàn Thanh Tuyết và Cơ Hoài không có triệt để chứng thực, Hàn Thù đã sớm trở nên kiêu ngạo. Hiện tại, Hàn Duyệt Trung không phải vẫn còn nhún nhường những người Hàn gia sao? Nói chung vẫn là, tâm tư quá lớn rồi.
Hàn Trác là người hiểu rõ nhất mẫu thân của mình, thời điểm hắn thấy được thần sắc lão phu nhân thay đổi không ngừng, hắn liền biết được suy nghĩ trong lòng mẫu thân mình rồi. Nếu như nói năm đó Vương thị là cái gai ngầm trong lòng lão phu nhân, ngẫm lại cũng làm người ta không thoải mái. Thì bây giờ Hàn Tư Ân cùng Hàn Minh Châu chính là cái gai sáng bóng, hai người sống càng tốt, lại càng đâm lão phu nhân đau đến chảy máu.
Hàn Trác sớm đã qua cái tuổi so bì địa vị trong lòng mẫu thân với huynh đệ rồi, thời điểm hắn ngầm thừa nhận để Hàn Vân tiến cung bức bách Vương thị, trong mắt cũng chỉ sót lại phú quý của quốc công phủ cũng như của chính mình.
Vì vậy Hàn Trác rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Trong lòng mẫu thân khó chịu, nhi tử cũng không khá hơn gì? Chỉ là mẫu thân chắc chắn cũng biết, mấy ngày nay nhi tử ở trước mặt hoàng thượng căn bản không có chỗ nói chuyện. Thêm vào sự tình của tam đệ, Nhàn phi bị liên lụy thất sủng. Ngũ hoàng tử đang ở tuổi đẹp nhất, nếu như cũng bị liên lụy, khiến hoàng thượng không thích, đối với Hàn gia chúng ta thậm chí Nhàn phi mà nói đều là thiên đại tai họa."
Lão phu nhân dĩ nhiên hiểu rõ ý tứ của Hàn Trác, nhưng hiểu thì hiểu, tiếp thu lại là một chuyện khác.
Hàn Trác thì lại tiếp tục nói: "Nói đến, bất kể là nha đầu Thanh Tuyết nhà nhị đệ vào cung của Ngũ hoàng tử hay là nha đầu Thanh Vân, nhi tử cũng không có ý kiến. Thế nhưng hiện tại thứ hỗn trướng kia bây giờ được thánh nhãn, làm ra chuyện khiến người khó mà tưởng tượng nổi, nếu như không ngăn lại, hậu quả khó lường. Mấy ngày nay ta cũng nhìn ra rồi, hắn thật sự là không tim không phổi. Bây giờ trong phủ này ngoại trừ Minh Châu, cũng không còn ai có thể kiềm chế được hắn. Nếu như Minh Châu vào cung của Ngũ hoàng tử, có Nhàn phi nương nương ở đó, cái thứ hỗn trướng này làm việc sẽ biết kiêng dè, biết điều thu liễm lại, không đến nỗi khiến cả Hàn gia cũng bị hoàng thượng chán ghét."
Nói tới chỗ này, Hàn Trác dừng lại, âm thanh càng ngày càng trầm thấp: "Mấy năm nay thân thể hoàng thượng không quá tốt, nhưng vẫn chưa lập Thái tử, Ngũ hoàng tử là người có hi vọng nhất, chúng ta chỉ cần nhịn thêm hai năm, ngày sau lo gì tử nữ Hàn gia bị người coi thường?"
Lão phu nhân đối với cái này tâm như gương sáng, đáy lòng càng ngày càng tức giận Hàn Tư Ân, nếu không phải hắn, nhi tử của bà sao lại tiến vào đại lao, vì để tránh bị hoàng đế ngờ vực, mấy ngày này bọn họ thậm chí không thể để cho người đi vào chăm sóc.
Lão phu nhân cảm thấy Hàn Trác nói cũng đúng, hiện tại Hàn Tư Ân được hoàng đế coi trọng, bọn họ không làm gì được hắn, còn phải nhường nhịn hắn. Nhưng nếu như hắn mất thánh tâm, vậy còn không tùy ý bọn họ muốn làm gì thì làm.
Hơn nữa Hàn Minh Châu vào cung của Ngũ hoàng tử, đối với bọn họ cũng là một chuyện tốt. Đối mặt trượng phu cùng ca ca ruột, nàng chung quy phải đưa ra lựa chọn. Cho dù không lựa chọn, chỉ cần nàng vào cung, đối với Hàn Tư Ân cũng là một khúc mắc.
Hàn Tư Ân lãnh tình lãnh tâm, không tim không phổi, nhưng đối với người muội muội này vẫn có mấy phần bảo vệ. Dùng Hàn Minh Châu kiềm chế một Hàn Tư Ân ai ai cũng cắn, cũng có một chút tác dụng.
Đương nhiên, nếu như vô dụng, trong phủ hoàng tử cũng không phải chưa từng có phi tử chết đi.
Nghĩ tới đây, lão phu nhân lại càng rơi nước mắt, một câu nói của Hàn Trác, lúc này chỉ có thể để Hàn Thanh Tuyết chịu khổ.
Bà yêu thương Hàn Thanh Tuyết là thật, nhưng thương yêu này lại không vượt qua nổi phú quý tương lai của Hàn gia.
Hàn Trác đối với lão phu nhân làm bộ như vậy trong lòng có chút xem thường, Hàn Thanh Tuyết là trưởng nữ của Hàn Quốc công phủ, mà tách khỏi Hàn Quốc công phủ, nàng cũng chỉ là một trưởng nữ của quan ngũ phẩm, sao có thể là phi tử của một hoàng tử đây?
Phi tử của Ngũ hoàng tử, cũng nên do minh châu trong lòng bàn tay của các lão thần tể tướng đảm đương mới được.
Cũng chính vì Hàn Vân muốn cho quan hệ hai nhà càng thêm thân mật, mới nghĩ ra chiêu này, còn bởi tự mình nhìn qua, mới chọn Hàn Thanh Tuyết. Nếu như Hàn Minh Châu không phải Vương thị sinh ra, thân là trưởng nữ của hắn, dĩ nhiên ở vị trí này so với Hàn Thanh Tuyết lại càng thích hợp hơn.
Chỉ là trong lòng Hàn Trác nghĩ như vậy, trên mặt cũng không biểu lộ ra nửa phần, hắn chỉ thuận lão phu nhân, nói: "Thanh Tuyết là trưởng nữ của quốc công phủ, phu gia tương lai tất nhiên cũng không kém."
Lão phu nhân lộ ra tư thái uể oải, nói: "Nếu các ngươi đều dự định tốt rồi, vậy cứ như vậy đi. Chỉ là sự tình vẫn chưa định ra, trước hết cứ gạt Thanh Tuyết đi."
Hàn Trác khuyên giải được lão phu nhân, tâm tư liền bình tĩnh lại, còn Hàn Thanh Tuyết nên làm thế nào, hắn căn bản không bận tâm.
Sau khi Hàn Tư Ân biết được suy nghĩ của đám người Hàn Trác, trong lòng cũng không quá kinh ngạc. Dưới cái nhìn của hắn, lúc trước vì quyền quý, Hàn Trác có thể vứt bỏ thê tử kết tóc của mình, vì danh thanh, có thể một mặt nuôi đích tử, một mặt để người bỏ thuốc hắn, cõi đời này sợ là không có gì Hàn Trác không dám làm.
Chỉ là, Hàn Trác chung quy vẫn tính sai hai cái rồi, một là, tình cảm của mình đối với Hàn Minh Châu. Hàn Minh Châu không đối địch với hắn, chính mình coi nàng là cái gọi là muội muội, có thể giúp một cái tự nhiên sẽ giúp một cái.
Nếu như Hàn Minh Châu thật nguyện ý gả cho Cơ Hoài, muốn hưởng thụ cái gọi là vinh hoa phú quý, vậy điểm quan tâm mà nguyên chủ dành cho nàng, cũng sẽ không còn.
Hắn không có thói quen làm người tốt, hắn sẽ tìm thời gian đem chuyện tiết lộ cho Hàn Minh Châu một chút, liền nói mình trong lúc vô tình nghe được dự định của Hàn Trác, lại xem khi đó Hàn Minh Châu lựa chọn như thế nào. Hắn sẽ không chặn con đường phú quý của người khác, mà cũng sẽ không tùy ý người khác lấy đao để lên đầu mình là được.
Người của Hàn Quốc công phủ cũng không phải mù, đặc biệt là thời điểm Hàn Thanh Tuyết tới viện tử của lão phu nhân, rất rõ ràng cảm giác được lão phu nhân đối với nàng tựa hồ có hơi tốt quá.
Trương thị bảo nàng không cần lo lắng, nói sợ là Nhàn phi gửi thư đến, nói không chừng hôn sự của nàng và Cơ Hoài không sai biệt lắm thì có thể định xuống.
Hàn Thanh Tuyết một mặt vì thế có chút ngượng ngùng, một mặt liền cảm thấy có chút nghi hoặc, luôn cảm thấy thái độ của lão phu nhân đối với nàng không giống như là có đại hỉ.
Mà Hàn Minh Châu sau khi nhận được tin tức Hàn Tư Ân sai người đưa đến, trong lòng vừa tức vừa thẹn. Nàng thông tuệ nhạy cảm, đương nhiên hiểu được Hàn Vân làm vậy là có ý định gì. Nàng quanh năm ở bên cạnh Vương lão phu nhân, quen tai mắt nhiễm, đối với Hàn Vân một chút hảo cảm cũng không có.
Hàn Vân muốn bắt bí nàng, vậy cũng phải xem nàng có đồng ý hay không.
Sau đó Hàn Minh Châu liền xuất phủ, dùng danh nghĩa đi vấn an ngoại tổ mẫu đến Tĩnh Quốc hầu phủ. Đây chuyện sau khi Tĩnh Quốc hầu phủ hồi kinh, nàng thường làm, người của Hàn gia biết được, trong lòng đối với hành vi này chán ghét cực kỳ, mà trên mặt ai dám bắt chẹt nàng?
Sau khi Hàn Minh Châu từ Tĩnh Quốc hầu phủ ra về, trong lòng đã bình tĩnh lại. Ngoại tổ mẫu đã đáp ứng thay nàng hỏi thăm tin tức một chút, mà Vương lão phu nhân cũng giúp nàng phân tích, Hàn gia bởi vì chuyện của Hàn Bình, hiện tại Hàn Vân trong cung tuyệt không dám nhắc đến hôn sự của Ngũ hoàng tử với Hàn gia, cho nên bọn họ vẫn còn thời gian.
Chỉ cần không phải chuyện đã định đoạt, vẫn còn khả năng xoay chuyển.
Hiện tại khiến Hàn Minh Châu có chút xoắn xuýt chính là Vương lão phu nhân hướng nàng hỏi tới Hàn Tư Ân, ngoại tổ mẫu mặc dù không biểu hiện ra, nhưng nàng nhìn ra được, ngoại tổ mẫu thật rất muốn gặp Hàn Tư Ân một lần.
May là hiện tại Hàn Tư Ân bị hoàng đế nhốt ở trong phủ không được đi ra ngoài, việc này cũng có chỗ giải thích.
Hàn Tư Ân là cái con thiêu thân không thèm để tâm đến phủ thượng, mỗi ngày hắn trải qua mười phần khoan khoái, Bạch Thư thì lại mỗi ngày nhảy tường một lần, xác định Hàn Tư Ân an toàn mới được.
Trong thời gian này hoàng đế thẩm vấn Chu Mã An, Nhan Tịch là người làm chứng.
Mỗi ngày trên triều đình đều có quan chức bởi vì chuyện lũ lụt ở Giang Nam mà bị liên lụy, đặc biệt là những người qua lại gần Chu Mã An, sau khi tra được, trừng phạt nhẹ nhàng nhất là chết một người.
Mà số vàng Chu Mã An lén lút khai thác đến cùng rơi vào ai tay, hoàng đế chỉ tra ra vàng đã rót vào kinh thành, còn đến tay người nào, Chu Mã An một mực nói không biết, vì thế hoàng đế tức giận cực kỳ.
Hiện tại mỗi ngày trên triều đình văn võ bá quan đều yên tĩnh như kê, có thể rúc đầu tuyệt không nghểnh lên, có thể không lên tiếng tuyệt không lên tiếng.
Dư âm chuyện này, vẫn luôn kéo dài đến khi Tam hoàng tử Cơ Lạc cùng Cơ Việt từ Giang Nam hồi kinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất