Mang Thai Hài Tử Của Hào Môn Lão Nam Nhân
Chương 73: Tự ti
Edit + Beta: Củ Cải Ngâm Đường
--------------------------------------------------
Tôn Phi đã ở Tiết Gia làm phu nhân quyền quý hai mươi năm cũng tham gia rất nhiều tiệc rượu, có Tiết Ngạn Tĩnh lo liệu, còn có bạn bè Tiết Ngạn Tĩnh lo liệu, bà ta chỉ cần đi theo bên cạnh Tiết Ngạn Tĩnh, cũng kết giao được rất nhiều phu nhân nhà giàu.
Mà tiệc rượu đêm nay lại không giống với bất kỳ tiệc rượu nào mà bà ta từng tham gia trước đây, long trọng náo nhiệt hơn nhiều.
Trước khi ra cửa, Tôn Phi cố ý ăn mặc thật đẹp, bà ta đem quần áo cùng trang sức quý giá mà Tiết Ngạn Tĩnh mua cho mặc lên, tóc xoăn nhuộm màu nâu tùy ý xõa bên vai, trang điểm ưu nhã xinh đẹp.
Tôn Phi rất biết tận dụng ưu thế của bản thân, bà ta cười rộ lên rất dễ nhìn, biết cách làm thế nào để mỗi động tác đều hấp dẫn lực chú ý của mọi người.
Hơn nữa trước đây Tiết Ngạn Tĩnh vẫn là cổ đông lớn của Tiết thị, bất kể đi đến nơi nào đều được mọi người vờn quanh, mà bà ta lại là người phụ nữ mà Tiết Ngạn Tĩnh sủng ái nhất nên cũng thường là tiêu điểm trong yến tiệc.
Thế nhưng bây giờ...
Tôn Phi kéo cánh tay Tiết Ngạn Tĩnh, đứng ở bên cạnh Tiết Ngạn Tĩnh lại như người trong suốt không có cảm giác tồn tại.
Phàm là người tiến lên chào hỏi với Tiết Ngạn Tĩnh vô luận nam nữ già trẻ đều đối với Tôn Phi ngoảnh mặt làm ngơ, làm như không nhìn thấy người đang sống sờ sờ như bà ta.
Sự chênh lệch này làm Tôn Phi không quá thích ứng, càng cảm thấy có chút khó chịu.
Từ khi vào sân, ánh mắt Tiết Ngạn Tĩnh không hề dừng trên người Tôn Phi, càng không chú ý tới dị dạng của bà ta... Đương nhiên, coi như Tiết Ngạn Tĩnh phát hiện, cũng chưa chắc sẽ có thái độ gì.
Tuy rằng Tiết Ngạn Tĩnh ở trước mặt Tiết Giác đã thất thế, nhưng tóm lại vẫn là cổ đông lớn rất có trọng lượng tại Tiết thị, bởi vậy người tìm ông ta bắt chuyện nối liền không dứt.
Tiết Ngạn Tĩnh cùng những người kia nói chuyện sau đó cùng nhau dời đi chỗ khác, hoàn toàn không nhớ rõ bên cạnh ông ta còn có một Tôn Phi.
"Chồng à..." Tôn Phi nhỏ nhẹ gọi.
Nhưng Tiết Ngạn Tĩnh không hề quay đầu lại, rất nhanh liền biến mất ở trong tầm mắt Tôn Phi.
Tôn Phi tẻ nhạt, liền tìm cái quầy bar ngồi xuống, sững sờ không bao lâu, bỗng nhiên nhìn thấy mấy phu nhân ăn mặc đẹp đẽ cười nói đi về phía bên này
Mấy người kia dung mạo nhìn rất là quen mắt, Tôn Phi nâng cằm nhớ lại nửa ngày, mới nhớ tới một năm trước ở sinh nhật bạn của Tiết Ngạn Tĩnh mà quen biết bọn họ, còn mấy lần hẹn đi spa chung.
Bây giờ ngay cả tên của họ bà ta cũng đã quên, nhưng bà ta chắc chắn họ thì vẫn sẽ nhớ rõ mình, Tôn Phi tự nhận là bề ngoài mình đặc sắc.
Nhưng thứ mà bà ta không dám thừa nhận chính là cái gọi là đặc sắc chẳng qua chỉ tồn tại khi còn trẻ, hiện tại đã lớn tuổi lại còn trải qua quãng thời gian khó khăn bây giờ người đã trở nên già nua.
"Diêu tỷ." Tôn Phi đột nhiên hô.
Lúc đầu cái người được gọi là Diêu tỷ kia không nghe thấy tiếng Tôn Phi gọi, mãi đến khi bị bạn bè vỗ nhẹ nhẹ cánh tay, liền quay lưng về phía sau, mới phát hiện Tôn Phi đang ngồi ở phía sau.
"Diêu tỷ, thật là đúng dịp." Tôn Phi đứng dậy, phiêu nhiên đi tới trước mặt Diêu tỷ, như có như không mà cong khóe miệng, cười như một con hồ ly xinh đẹp.
Diêu tỷ đáy mắt chợt lóe một tia kinh diễm, thầm nghĩ đều hơn một năm trôi qua, trước đây không lâu còn trải qua không ít chuyện, không nghĩ tới Tôn Phi lại giống như trước đây vẫn còn xinh đẹp.
Kết quả ý nghĩ này mới từ trong đầu xẹt qua, chỉ thấy Tôn Phi trật hạ mặt, ánh sáng từ đèn bên trái chiểu qua —— phấn nền dày cộm cùng khóe mắt có nếp nhăn liếc mắt một cái là rõ mồn một, còn có mấy nốt mụn không thể che được hết...
Diêu tỷ: "..."
Mỹ nhan mài da hại chết người.
Dừng lại chốc lát, Diêu tỷ nghiêng nghiêng đầu, nghi ngờ nói: "Bà là?"
Tôn Phi mặt tươi cười thoáng chốc cứng đờ, bà ta nhìn một vòng những người khác, phát hiện bọn họ đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình.
"Tôi..." Tôn Phi lúng túng liếm liếm môi nói, "Tôi là Tôn Phi a, năm ngoái chúng ta tại..."
"Thật không tiện." Diêu tỷ không chút khách khí đánh gãy lời Tôn Phi, âm thanh lạnh lẽo không chút tâm tình nào, "Bà chắc đã nhận lầm người rồi."
Tôn Phi im lặng, bà ta còn muốn nói gì đó nhưng nhìn Diêu tỷ và những người khác biểu tình không mấy thiện ý, có cảm giác bên trong yết hầu như bị chặn đầy bởi bông gòn, một chữ đều phun không ra.
Tôn Phi đứng sững sờ tại chỗ sau đó im lặng rời đi.
Bà ta vừa mới đi vài bước, bỗng nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện phía sau bỗng rôm rả lên, bọn họ hình như gặp được ai đó, nhiệt tình gọi tên của người đó, mà chủ nhân cái tên này chính là Ông Ngọc Hương, người mà Tôn Phi từ lúc vào cửa tới giờ vẫn đang tìm kiếm.
"Ngọc Hương, Liễu Tĩnh, bên này!" Diêu tỷ gọi tên bọn họ, thái độ rõ ràng khác so với khi đối diện với Tôn Phi lúc nãy..
Ông Ngọc Hương...
Tôn Phi bị choáng váng.
Bà ta phản xạ có điều kiện mà dừng lại, ngoảnh đầu nhìn chỉ thấy hai phu nhân dáng người yểu điệu bị vây ở giữa, Tôn Phi cấp tốc nhìn lướt qua, liền biết đến Ông Ngọc Hương không có trong đó.
Ông Ngọc Hương quê mùa như vậy, làm sao có khả năng mặc thời trang thu đông mới ra? Bà ta cũng chưa bao giờ chịu tiêu tiền cho mỹ phẩm...
Không đúng!
Người đàn bà kia gò má rất giống Ông Ngọc Hương.
Hơn nữa người bên cạnh vẫn gọi người này là "Ngọc Hương".
Tôn Phi trong lòng mơ hồ đoán được cái gì, chầm chậm hướng phía trước đi được hai bước, lại không dám tới gần, bà ta định thần nhìn lại, phát hiện người đàn bà với mái tóc đen, gương mặt lộ ra đường nét ưu mỹ mà trắng nõn chính là Ông Ngọc Hương!
Cùng lúc đó, Liễu Tĩnh bên cạnh đã phát hiện ra Tôn Phi, nhẹ nhàng đụng vai Ông Ngọc Hương, thì thầm vài câu.
Một giây sau, Ông Ngọc Hương quay đầu nhìn sang ——
Hai người bốn mắt nhìn nhau, không khí như đình chỉ lưu động một giây. ( má,tác giả làm tui nhớ tới cái cảnh thần thánh khi nhân vật chính trong phim gặp nhau lần đầu tiên màn hình tua chậm,anh nhìn em, em nhìn anh, kinh điển vl)
Tôn Phi từ từ trợn tròn hai mắt, dường như không thể tin được vào mắt mình, trong ấn tượng của bà ta, Ông Ngọc Hương cần phải dừng lại ở hình tượng "Chững chạc" cùng "Thâm trầm" không có gì đặc sắc mới đúng, sao lại thế...
Ông Ngọc Hương trước mắt dịu dàng hào phóng, mỹ lệ làm rung động lòng người, một cái nhíu mày một nụ cười gian tràn đầy tự tin, mặc dù ở dưới ánh đèn sáng như kính chiếu yêu thế kia, làn da của bà ta vẫn chống lại thách thức, non mềm như bấm ra nước.( hơi lố)
Người đàn bà này không phải Ông Ngọc Hương mà bà ta biết...
Nhìn kỹ Ông Ngọc Hương, Tôn Phi theo bản năng sờ sờ mặt của mình, không biết có phải không là do tâm lý tác động hay, bà ta cảm giác mình dĩ nhiên có thể sử dụng tay mà cảm nhận được vết hằn của nếp nhăn.
"Tôn Phi." Ông Ngọc Hương gọi tên bà ta, sau đó chậm rãi đến gần, giọng điệu bình thản như chào hỏi bạn cũ nhiều năm không gặp, "Đã lâu không gặp, gần đây có khỏe không?"
"Bà đừng tới đây!" Tôn Phi hốt hoảng nói, vội bận lui về sau một bước, lại không chú ý tới chân ghế bên cạnh, chân mang giày cao gót, bà ta thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Ông Ngọc Hương dừng lại bất động, hỏi: "Cô không sao chứ?"
Tôn Phi tự biết thất thố, cũng bị sự chói lọi của Ông Ngọc Hương ép tới không chỗ che thân, kiêu ngạo cùng đắc ý như một quả khinh khí cầu bụp một cái, bị đâm thủng.
Tôn Phi dường như là chạy trối chết.
Phía sau truyền đến tiếng cười khẽ xem thường của đám phu nhân kia, như từng cây châm nhỏ, lít nha lít nhít hạ xuống, đâm vào trên mặt cùng trên người Tôn Phi, bà ta hận không thể biến thành một đoàn không khí mà biến mất tại chỗ. (siêu nhơn Gao biến hình....ủa ý lộn)
Đối với Tôn Phi mà nói, cảm giác bị nhục nhã ở trước mặt của Ông Ngọc Hương còn khó chịu hơn là chết.
...
Ở đây không người nào không biết quan hệ giữa Ông Ngọc Hương cùng Tôn Phi, dù sao cũng dính đến việc nhà của người khác, bởi vậy đợi đến khi Tôn Phi đi rồi cũng không ai nhắc đến bà ta, bọn họ dồn dập chú ý đến vấn đề bảo dưỡng của Ông Ngọc Hương.
"Ngọc Hương à, làn da của chị cũng quá tốt rồi đi, không hề giống da dẻ của chúng tôi."
"Đúng nha, vừa nãy lúc Ngọc Hương mới tới tôi đã thấy rồi, nhanh lên chia sẻ bí quyết dưỡng da của chị đi, tôi đã sắp bị nếp nhăn trên mặt làm cho sầu chết rồi."
Mấy phu nhân ngươi một lời ta một lời, chỉ chốc lát sau liền đem Ông Ngọc Hương nói đến bối rối.
"Ngày mồng một tháng năm vừa rồi chúng ta không phải đi du lịch Hokkaido hay sao? Khi trở về tôi ở cửa hàng miễn thuế mua bộ mỹ phẩm dưỡng da, bây giờ còn đang dùng, hình như là các cô đề cử cho tôi." Ông Ngọc Hương nói.
Mọi người: "..."
Rất nhanh liền có một người phản ứng lại, kinh ngạc nói: "Tôi cũng đang dùng bộ mỹ phẩm kia, dùng hai tháng không hiệu quả nên đã ném rồi."
Một người khác cũng mở miệng yếu ớt: "Tôi cũng mua, cũng thấy không hiệu quả..."
Nói xong mọi người lại bắt đầu truy vấn Ông Ngọc Hương, oán giận Ông Ngọc Hương không chịu đem phương pháp dưỡng da tiết lộ, líu ra líu ríu, nói tới Ông Ngọc Hương một mặt mơ màng, liền dở khóc dở cười, luôn miệng bảo rằng mình không có sở hữu sản phẩm bí mật gì.
Nhưng mà bọ họ lại không tin, tiếp tục quấn lấy Ông Ngọc Hương làm ầm ĩ.
Cuối cùng, vẫn là Liễu Tĩnh nhìn không nổi nữa đi qua thay Ông Ngọc Hương giải vây, nói mình rất rõ ràng phương pháp dưỡng da của Ông Ngọc Hương, nếu bọn họ muốn biết thì chờ tin tức từ bà ta.
Mấy người bọn họ nửa tin nửa ngờ, mà cuối cùng cũng coi như ngừng lại cái đề tài này.
Một bên khác.
Tổ Kỳ cùng Tiết Giác dạo qua một vòng, đối với phe phái của Tiết gia cũng biết đại khái —— trước mắt Tiết gia cơ bản chia làm hai phe, một bên là do Tiết đại lão gia Tiết Ngạn Sơn làm đầu lĩnh, một bên là Tiết nhị lão gia Tiết Ngạn Dân làm đầu lĩnh.
Người của hai phe nhìn bề ngoài hòa hòa khí khí người một nhà, nhưng trên thực tế là đề phòng lẫn nhau, nói chuyện luôn mang theo mùi thuốc súng.
Hơn nữa ở trong đám người này, Tổ Kỳ còn gặp được người lúc trước lên weibo đánh giá mình, Tiết Mạn —— cũng là em họ Tiết Giác.
Tiết Mạn là là hòn ngọc quý mà Tiết Ngạn Dân nuông chiều trân trọng trên tay, cũng là bloger trang điểm nổi tiếng trên mạng, tính tính cô ta nỏng nảy hay nhanh mồm nhanh miệng, đồng thời còn cực kỳ độc miệng.
Trước đây Tiết Mạn ở trên weibo nhận xét kỹ năng diễn xuất của Tổ Kỳ, khích lệ cùng phê bình đều có, nói chuyện "nhất châm kiến huyết" ( nói đúng tim đen, tâm sự), rất là sắc bén.
Sau đó việc ly hôn của Bách Quang Kiến huyên náo sôi sùng sục, còn vạ lây đến Tổ Kỳ, Tiết Mạn cũng đứng ra nói qua vài câu, đầu tiên là vạch ra Tổ Kỳ ở Tiết gia không được sủng ái, sinh ra con trai cũng chưa chắc khiến Tiết Giác yêu thích, kết quả không hai ngày, liền chạy đi chửi người ở dưới weibo mình nhục mạ Tổ Kỳ...
Nói tóm lại, Tổ Kỳ không thể nào hiểu được mạch não của vị cô nương này.
Hiện tại, Tiết Mạn đối mặt với Tổ Kỳ cũng không phản ứng gì, cả mí mắt đều lười nhấc lên một chút, nhưng sau khi nge thấy âm thanh của Tiết Ngạn Tĩnh, trong nháy mắt phấn chấn hẳn lên, ánh mắt cấp tốc đảo qua Tiết Ngạn Tĩnh, tự tiếu phi tiếu mở miệng: "Chú ba, ngày hôm nay là dịp quan trọng như vậy, chú cũng không đem bạn gái đến cho chúng tôi nhìn một chút sao?"
Tiết Ngạn Tĩnh mới vừa đi tới, ghế ngồi còn chưa nóng mông, liền bị vãn bối đâm một câu, nhất thời sắc mặt khó coi.
Cố tình vào lúc này, còn có người cố ý giả vờ không hiểu hỏi: "Cái gì bạn gái? Chú ba mới ly hôn không bao lâu, nhanh như vậy liền có bạn gái mới?"
"Không phải bạn gái mới, là bạn gái cũ." Tiết Mạn cười nói.
Tiết Mạn lớn lên xinh đẹp, một đôi mắt phượng hẹp dài ôm theo châm chọc, nốt ruồi ở khóe mắt rạng ngời rực rỡ, đôi môi anh đào hồng nhuận, bỗng dưng xuất hiện mấy phần khí thế hung hổ dọa người.
Cô ta nói, "Chú ba của chúng ta là người chung thủy, làm sao có khả năng vứt bỏ bạn gái chung sống hai mươi năm mà đi tìm người mới?"
Nghĩa bóng trong câu nói này, chắc chắn tất cả mọi người ở đây có thể nghe hiểu.
Trong lúc nhất thời, bốn phía không ít người nhìn về bên này.
Tuy rằng nhiều người ngoài mặt không quan tâm việc tư nhà người khác, thế nhưng đến cùng có tâm tư bát quái, huống hồ cố sự của Tiết Ngạn Tĩnh cùng Tôn Phi vãn luôn là chuyện cười để bọn họ tá chuyện uống trà, tự nhiên sẽ để ý nhiều một chút.
Tiết Ngạn Tĩnh làm sao không biết ý tưởng xem náo nhiệt của bọn họ, trong phút chốc cả khuôn mặt đều đen, lại không thể nổi giận, chỉ có thể đem tất cả phẫn nộ cùng uất ức toàn bộ nuốt vào trong bụng.
Sớm biết mất mặt như vậy thì đã không tới.Tiết Ngạn Tĩnh đột nhiên rất là hối hận.
Ông ta chỉ vào Tiết Mạn, âm thanh phát run mà cả giận nói: "Cô thân là một vãn bối, lại đối với trưởng bối nói chuyện như vậy sao? Lẽ nào cha mẹ cô không có dạy qua cô làm sao biết tôn trọng người khác sao?!"
Tiết Mạn không uý kị tí nào Tiết Ngạn Tĩnh giọng oang oang, không phản đối nhún vai: "Ba mẹ tôi chỉ dạy tôi làm người thì dám làm dám chịu.
"..." Tiết Ngạn Tĩnh bị lời nói này của Tiết Mạn làm tức giận đến đỉnh đầu đều sắp bốc khói, ngay cả lời đều nói không rõ ràng, chỉ vào Tiết Mạn tay liên tiếp run, "Được, được lắm nhanh nha đầu nhanh mồm nhanh miệng."
Tiết Mạn cợt nhả mà nhe răng: "Cảm ơn chú ba khích lệ."
Tiết Ngạn Tĩnh tựa hồ không ngờ tới Tiết Mạn sẽ không cần mặt mũi như vậy, thiếu chút nữa tức đến bất tỉnh.
Quần chúng ăn dưa ánh mắt như đèn pha mà nhìn Tiết Ngạn Tĩnh, làm cho ông ta không đất dung thân, y như bị cởi hết quần áo trần truồng đứng trên phố lớn, cảm giác bị sỉ nhục như muốn nhấn chìm bản thân.
Ông ta nhìn chung quanh một vòng, không tìm được bóng dáng Tiết Ngạn Dân, liền đem tầm mắt phẫn nộ chuyển hướng Tiết Giác: "Mày cư nhiên không quản nó? Con nít vắt mũi chưa sạch lại không xem bề trên ra gì, không ra thể thống gì hết!"
Tiết Giác đứng ở bên cạnh Tổ Kỳ, trên mặt treo lên biểu tình như chuyện không hề liên quan gì đến mình: "Tôi quản nó cái gì?"
"Mày xem lời nói bất kính vừa rồi của nó!"
Tiết Giác vẫn cứ không phản ứng gì: "Thật không tiện, tôi quên vừa rồi nó nói cái gì mất rồi."
Tiết Ngạn Tĩnh: "..."
Tiết Mạn nhịn không được, xì một tiếng bật cười.
Tổ Kỳ trơ mắt nhìn Tiết Mạn dăm ba câu liền đem Tiết Ngạn Tĩnh tức giận đến giơ chân, cảm thấy bội phục sâu sắc đồng thời cũng quyết định sau này phải tận lực tránh xa nữ Ma vương này, nếu không cho dù cậu có mười cái miệng cũng không nói lại.
Tiết Giác rất nhanh chú ý đến Tổ Kỳ có điểm khác thường, quay đầu ghé vào lỗ tai cậu thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy? Không thoải mái sao?"
Giọng Tiết Giác rất êm tai, trầm thấp từ tính,lúc hắn nói chuyện khí tức từ bên tai Tổ Kỳ phất qua, thật ngứa, Tổ Kỳ không nhịn được rụt cổ một cái.
Kỳ thực Tổ Kỳ thật sự có chút không thoải mái, mới vừa rồi cùng đám người Hằng Cảnh Thần còn có Tiểu Đặng Tử và Đoạn Khải nói chuyện, cậu liền uống không ít rượu đỏ, sau đó cùng Tiết Giác đi xã giao, tuy rằng Tiết Giác thay cậu cản mấy lần rượu, nhưng vẫn là có bốn, năm chén vào bụng.
Hiện tại chất cồn phát huy tác dụng, Tổ Kỳ liền cảm giác thấy hơi hôn hôn trầm trầm, thậm chí có chút buồn nôn.
Tổ Kỳ nói: "Tôi nghĩ sẽ đi phòng vệ sinh."
Tiết Giác lập tức nói: "Tôi đưa em đi."
"Không cần, tôi tự mình đi là được rồi, anh còn phải tiếp khách." Tổ Kỳ nói xong sau đó đi về phía nhà vệ sinh, thoạt nhìn say khướt, vào lúc này lại chạy trốn còn nhanh hơn thỏ.
Tiết Giác bất đắc dĩ nhìn bóng lưng chạy trốn của Tổ Kỳ, khe khẽ lắc đầu.
Sau đó, hắn liền không nhịn được sờ sờ mặt của mình, nghĩ thầm hắn thật sự có khủng bố như vậy sao? Hình như Tổ Kỳ càng ngày càng sợ hắn.
...
Phòng vệ sinh của nhà yến tiệc cùng phòng vệ sinh trong nhà hoàn toàn khác nhau, nơi này trang trí theo phong cách nhẹ nhàng thanh lịch, phân ra hai bên nam nữ, bên trong có gương lớn thật to và mấy gian phòng riêng.
Đương nhiên, dù cho chỉ là một phòng rửa tay nam, diện tích cũng so với phòng ngủ trước khi xuyên qua của Tổ Kỳ lớn gấp mấy lần, trang hoàng cùng trang trí khắp nơi đềuc tản mùi "tiền". (Đột nhiên nhớ đến câu nói của một tiểu thụ trong một bộ truyện nào đó tui quên tên rôi:" Đừng có đi so sánh với những kẻ có tiền nếu không sẽ bị cái nhà vệ sinh nhà người ta làm cho tức chết")
Mơ màng lượn qua nhà vệ sinh một lần, Tổ Kỳ không kìm lòng được lưu lại hai hàng nước mắt chua xót.
Có mấy người phấn đấu cả đời đều không đến được La Mã, có mấy người vừa sinh ra liền đứng ở trạm cuối cùng La Mã, câu nói này thực sự là quá đúng.
Tổ Kỳ thật sự uống nhiều rồi, vọt vào buồng riêng liền ngồi nôn một trận, nhưng mà buổi tối cậu cũng chỉ ăn có mấy khối điểm tâm nhỏ, bây gờ cái gì cũng không nôn ra.
Cũng không lâu lắm, cậu bỗng nhiên cảm thấy một trận mệt mỏi, liền lạch cạch một tiếng khép lại nắp bồn cầu, quay người lại ngồi lên trên nắp bồn cầu.
Tổ Kỳ vốn định lên lầu rửa ráy đi ngủ, bất đắc dĩ thân thể quá mức mệt mỏi, khí lực trong người giống như trôi theo mỗi bước đi, vì vậy không thể làm gì khác hơn là tạm thời ngồi nghỉ một chút.
Nào có biết ngồi như thế một hồi Tổ Kỳ liền ngủ mất.
Mãi đến khi bên ngoài truyền đến một chuỗi tiếng bước chân, ngay sau đó có người gõ cửa, Tổ Kỳ bất thình lình bị sợ hết hồn đột nhiên ngồi thẳng lên, rồi mới từ trong ý thức mơ hồ đột nhiên thanh tỉnh lại.
"Ai?"
"Là tôi." Người ngoài cửa nhẹ giọng nói.
"Tiết Giác?" Tổ Kỳ đưa tay mở cửa ra, cửa vừa mở ra một cái khe thì Tiết Giác liền từ bên ngoài chen vào.
--------------------------------------------------
Tôn Phi đã ở Tiết Gia làm phu nhân quyền quý hai mươi năm cũng tham gia rất nhiều tiệc rượu, có Tiết Ngạn Tĩnh lo liệu, còn có bạn bè Tiết Ngạn Tĩnh lo liệu, bà ta chỉ cần đi theo bên cạnh Tiết Ngạn Tĩnh, cũng kết giao được rất nhiều phu nhân nhà giàu.
Mà tiệc rượu đêm nay lại không giống với bất kỳ tiệc rượu nào mà bà ta từng tham gia trước đây, long trọng náo nhiệt hơn nhiều.
Trước khi ra cửa, Tôn Phi cố ý ăn mặc thật đẹp, bà ta đem quần áo cùng trang sức quý giá mà Tiết Ngạn Tĩnh mua cho mặc lên, tóc xoăn nhuộm màu nâu tùy ý xõa bên vai, trang điểm ưu nhã xinh đẹp.
Tôn Phi rất biết tận dụng ưu thế của bản thân, bà ta cười rộ lên rất dễ nhìn, biết cách làm thế nào để mỗi động tác đều hấp dẫn lực chú ý của mọi người.
Hơn nữa trước đây Tiết Ngạn Tĩnh vẫn là cổ đông lớn của Tiết thị, bất kể đi đến nơi nào đều được mọi người vờn quanh, mà bà ta lại là người phụ nữ mà Tiết Ngạn Tĩnh sủng ái nhất nên cũng thường là tiêu điểm trong yến tiệc.
Thế nhưng bây giờ...
Tôn Phi kéo cánh tay Tiết Ngạn Tĩnh, đứng ở bên cạnh Tiết Ngạn Tĩnh lại như người trong suốt không có cảm giác tồn tại.
Phàm là người tiến lên chào hỏi với Tiết Ngạn Tĩnh vô luận nam nữ già trẻ đều đối với Tôn Phi ngoảnh mặt làm ngơ, làm như không nhìn thấy người đang sống sờ sờ như bà ta.
Sự chênh lệch này làm Tôn Phi không quá thích ứng, càng cảm thấy có chút khó chịu.
Từ khi vào sân, ánh mắt Tiết Ngạn Tĩnh không hề dừng trên người Tôn Phi, càng không chú ý tới dị dạng của bà ta... Đương nhiên, coi như Tiết Ngạn Tĩnh phát hiện, cũng chưa chắc sẽ có thái độ gì.
Tuy rằng Tiết Ngạn Tĩnh ở trước mặt Tiết Giác đã thất thế, nhưng tóm lại vẫn là cổ đông lớn rất có trọng lượng tại Tiết thị, bởi vậy người tìm ông ta bắt chuyện nối liền không dứt.
Tiết Ngạn Tĩnh cùng những người kia nói chuyện sau đó cùng nhau dời đi chỗ khác, hoàn toàn không nhớ rõ bên cạnh ông ta còn có một Tôn Phi.
"Chồng à..." Tôn Phi nhỏ nhẹ gọi.
Nhưng Tiết Ngạn Tĩnh không hề quay đầu lại, rất nhanh liền biến mất ở trong tầm mắt Tôn Phi.
Tôn Phi tẻ nhạt, liền tìm cái quầy bar ngồi xuống, sững sờ không bao lâu, bỗng nhiên nhìn thấy mấy phu nhân ăn mặc đẹp đẽ cười nói đi về phía bên này
Mấy người kia dung mạo nhìn rất là quen mắt, Tôn Phi nâng cằm nhớ lại nửa ngày, mới nhớ tới một năm trước ở sinh nhật bạn của Tiết Ngạn Tĩnh mà quen biết bọn họ, còn mấy lần hẹn đi spa chung.
Bây giờ ngay cả tên của họ bà ta cũng đã quên, nhưng bà ta chắc chắn họ thì vẫn sẽ nhớ rõ mình, Tôn Phi tự nhận là bề ngoài mình đặc sắc.
Nhưng thứ mà bà ta không dám thừa nhận chính là cái gọi là đặc sắc chẳng qua chỉ tồn tại khi còn trẻ, hiện tại đã lớn tuổi lại còn trải qua quãng thời gian khó khăn bây giờ người đã trở nên già nua.
"Diêu tỷ." Tôn Phi đột nhiên hô.
Lúc đầu cái người được gọi là Diêu tỷ kia không nghe thấy tiếng Tôn Phi gọi, mãi đến khi bị bạn bè vỗ nhẹ nhẹ cánh tay, liền quay lưng về phía sau, mới phát hiện Tôn Phi đang ngồi ở phía sau.
"Diêu tỷ, thật là đúng dịp." Tôn Phi đứng dậy, phiêu nhiên đi tới trước mặt Diêu tỷ, như có như không mà cong khóe miệng, cười như một con hồ ly xinh đẹp.
Diêu tỷ đáy mắt chợt lóe một tia kinh diễm, thầm nghĩ đều hơn một năm trôi qua, trước đây không lâu còn trải qua không ít chuyện, không nghĩ tới Tôn Phi lại giống như trước đây vẫn còn xinh đẹp.
Kết quả ý nghĩ này mới từ trong đầu xẹt qua, chỉ thấy Tôn Phi trật hạ mặt, ánh sáng từ đèn bên trái chiểu qua —— phấn nền dày cộm cùng khóe mắt có nếp nhăn liếc mắt một cái là rõ mồn một, còn có mấy nốt mụn không thể che được hết...
Diêu tỷ: "..."
Mỹ nhan mài da hại chết người.
Dừng lại chốc lát, Diêu tỷ nghiêng nghiêng đầu, nghi ngờ nói: "Bà là?"
Tôn Phi mặt tươi cười thoáng chốc cứng đờ, bà ta nhìn một vòng những người khác, phát hiện bọn họ đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình.
"Tôi..." Tôn Phi lúng túng liếm liếm môi nói, "Tôi là Tôn Phi a, năm ngoái chúng ta tại..."
"Thật không tiện." Diêu tỷ không chút khách khí đánh gãy lời Tôn Phi, âm thanh lạnh lẽo không chút tâm tình nào, "Bà chắc đã nhận lầm người rồi."
Tôn Phi im lặng, bà ta còn muốn nói gì đó nhưng nhìn Diêu tỷ và những người khác biểu tình không mấy thiện ý, có cảm giác bên trong yết hầu như bị chặn đầy bởi bông gòn, một chữ đều phun không ra.
Tôn Phi đứng sững sờ tại chỗ sau đó im lặng rời đi.
Bà ta vừa mới đi vài bước, bỗng nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện phía sau bỗng rôm rả lên, bọn họ hình như gặp được ai đó, nhiệt tình gọi tên của người đó, mà chủ nhân cái tên này chính là Ông Ngọc Hương, người mà Tôn Phi từ lúc vào cửa tới giờ vẫn đang tìm kiếm.
"Ngọc Hương, Liễu Tĩnh, bên này!" Diêu tỷ gọi tên bọn họ, thái độ rõ ràng khác so với khi đối diện với Tôn Phi lúc nãy..
Ông Ngọc Hương...
Tôn Phi bị choáng váng.
Bà ta phản xạ có điều kiện mà dừng lại, ngoảnh đầu nhìn chỉ thấy hai phu nhân dáng người yểu điệu bị vây ở giữa, Tôn Phi cấp tốc nhìn lướt qua, liền biết đến Ông Ngọc Hương không có trong đó.
Ông Ngọc Hương quê mùa như vậy, làm sao có khả năng mặc thời trang thu đông mới ra? Bà ta cũng chưa bao giờ chịu tiêu tiền cho mỹ phẩm...
Không đúng!
Người đàn bà kia gò má rất giống Ông Ngọc Hương.
Hơn nữa người bên cạnh vẫn gọi người này là "Ngọc Hương".
Tôn Phi trong lòng mơ hồ đoán được cái gì, chầm chậm hướng phía trước đi được hai bước, lại không dám tới gần, bà ta định thần nhìn lại, phát hiện người đàn bà với mái tóc đen, gương mặt lộ ra đường nét ưu mỹ mà trắng nõn chính là Ông Ngọc Hương!
Cùng lúc đó, Liễu Tĩnh bên cạnh đã phát hiện ra Tôn Phi, nhẹ nhàng đụng vai Ông Ngọc Hương, thì thầm vài câu.
Một giây sau, Ông Ngọc Hương quay đầu nhìn sang ——
Hai người bốn mắt nhìn nhau, không khí như đình chỉ lưu động một giây. ( má,tác giả làm tui nhớ tới cái cảnh thần thánh khi nhân vật chính trong phim gặp nhau lần đầu tiên màn hình tua chậm,anh nhìn em, em nhìn anh, kinh điển vl)
Tôn Phi từ từ trợn tròn hai mắt, dường như không thể tin được vào mắt mình, trong ấn tượng của bà ta, Ông Ngọc Hương cần phải dừng lại ở hình tượng "Chững chạc" cùng "Thâm trầm" không có gì đặc sắc mới đúng, sao lại thế...
Ông Ngọc Hương trước mắt dịu dàng hào phóng, mỹ lệ làm rung động lòng người, một cái nhíu mày một nụ cười gian tràn đầy tự tin, mặc dù ở dưới ánh đèn sáng như kính chiếu yêu thế kia, làn da của bà ta vẫn chống lại thách thức, non mềm như bấm ra nước.( hơi lố)
Người đàn bà này không phải Ông Ngọc Hương mà bà ta biết...
Nhìn kỹ Ông Ngọc Hương, Tôn Phi theo bản năng sờ sờ mặt của mình, không biết có phải không là do tâm lý tác động hay, bà ta cảm giác mình dĩ nhiên có thể sử dụng tay mà cảm nhận được vết hằn của nếp nhăn.
"Tôn Phi." Ông Ngọc Hương gọi tên bà ta, sau đó chậm rãi đến gần, giọng điệu bình thản như chào hỏi bạn cũ nhiều năm không gặp, "Đã lâu không gặp, gần đây có khỏe không?"
"Bà đừng tới đây!" Tôn Phi hốt hoảng nói, vội bận lui về sau một bước, lại không chú ý tới chân ghế bên cạnh, chân mang giày cao gót, bà ta thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Ông Ngọc Hương dừng lại bất động, hỏi: "Cô không sao chứ?"
Tôn Phi tự biết thất thố, cũng bị sự chói lọi của Ông Ngọc Hương ép tới không chỗ che thân, kiêu ngạo cùng đắc ý như một quả khinh khí cầu bụp một cái, bị đâm thủng.
Tôn Phi dường như là chạy trối chết.
Phía sau truyền đến tiếng cười khẽ xem thường của đám phu nhân kia, như từng cây châm nhỏ, lít nha lít nhít hạ xuống, đâm vào trên mặt cùng trên người Tôn Phi, bà ta hận không thể biến thành một đoàn không khí mà biến mất tại chỗ. (siêu nhơn Gao biến hình....ủa ý lộn)
Đối với Tôn Phi mà nói, cảm giác bị nhục nhã ở trước mặt của Ông Ngọc Hương còn khó chịu hơn là chết.
...
Ở đây không người nào không biết quan hệ giữa Ông Ngọc Hương cùng Tôn Phi, dù sao cũng dính đến việc nhà của người khác, bởi vậy đợi đến khi Tôn Phi đi rồi cũng không ai nhắc đến bà ta, bọn họ dồn dập chú ý đến vấn đề bảo dưỡng của Ông Ngọc Hương.
"Ngọc Hương à, làn da của chị cũng quá tốt rồi đi, không hề giống da dẻ của chúng tôi."
"Đúng nha, vừa nãy lúc Ngọc Hương mới tới tôi đã thấy rồi, nhanh lên chia sẻ bí quyết dưỡng da của chị đi, tôi đã sắp bị nếp nhăn trên mặt làm cho sầu chết rồi."
Mấy phu nhân ngươi một lời ta một lời, chỉ chốc lát sau liền đem Ông Ngọc Hương nói đến bối rối.
"Ngày mồng một tháng năm vừa rồi chúng ta không phải đi du lịch Hokkaido hay sao? Khi trở về tôi ở cửa hàng miễn thuế mua bộ mỹ phẩm dưỡng da, bây giờ còn đang dùng, hình như là các cô đề cử cho tôi." Ông Ngọc Hương nói.
Mọi người: "..."
Rất nhanh liền có một người phản ứng lại, kinh ngạc nói: "Tôi cũng đang dùng bộ mỹ phẩm kia, dùng hai tháng không hiệu quả nên đã ném rồi."
Một người khác cũng mở miệng yếu ớt: "Tôi cũng mua, cũng thấy không hiệu quả..."
Nói xong mọi người lại bắt đầu truy vấn Ông Ngọc Hương, oán giận Ông Ngọc Hương không chịu đem phương pháp dưỡng da tiết lộ, líu ra líu ríu, nói tới Ông Ngọc Hương một mặt mơ màng, liền dở khóc dở cười, luôn miệng bảo rằng mình không có sở hữu sản phẩm bí mật gì.
Nhưng mà bọ họ lại không tin, tiếp tục quấn lấy Ông Ngọc Hương làm ầm ĩ.
Cuối cùng, vẫn là Liễu Tĩnh nhìn không nổi nữa đi qua thay Ông Ngọc Hương giải vây, nói mình rất rõ ràng phương pháp dưỡng da của Ông Ngọc Hương, nếu bọn họ muốn biết thì chờ tin tức từ bà ta.
Mấy người bọn họ nửa tin nửa ngờ, mà cuối cùng cũng coi như ngừng lại cái đề tài này.
Một bên khác.
Tổ Kỳ cùng Tiết Giác dạo qua một vòng, đối với phe phái của Tiết gia cũng biết đại khái —— trước mắt Tiết gia cơ bản chia làm hai phe, một bên là do Tiết đại lão gia Tiết Ngạn Sơn làm đầu lĩnh, một bên là Tiết nhị lão gia Tiết Ngạn Dân làm đầu lĩnh.
Người của hai phe nhìn bề ngoài hòa hòa khí khí người một nhà, nhưng trên thực tế là đề phòng lẫn nhau, nói chuyện luôn mang theo mùi thuốc súng.
Hơn nữa ở trong đám người này, Tổ Kỳ còn gặp được người lúc trước lên weibo đánh giá mình, Tiết Mạn —— cũng là em họ Tiết Giác.
Tiết Mạn là là hòn ngọc quý mà Tiết Ngạn Dân nuông chiều trân trọng trên tay, cũng là bloger trang điểm nổi tiếng trên mạng, tính tính cô ta nỏng nảy hay nhanh mồm nhanh miệng, đồng thời còn cực kỳ độc miệng.
Trước đây Tiết Mạn ở trên weibo nhận xét kỹ năng diễn xuất của Tổ Kỳ, khích lệ cùng phê bình đều có, nói chuyện "nhất châm kiến huyết" ( nói đúng tim đen, tâm sự), rất là sắc bén.
Sau đó việc ly hôn của Bách Quang Kiến huyên náo sôi sùng sục, còn vạ lây đến Tổ Kỳ, Tiết Mạn cũng đứng ra nói qua vài câu, đầu tiên là vạch ra Tổ Kỳ ở Tiết gia không được sủng ái, sinh ra con trai cũng chưa chắc khiến Tiết Giác yêu thích, kết quả không hai ngày, liền chạy đi chửi người ở dưới weibo mình nhục mạ Tổ Kỳ...
Nói tóm lại, Tổ Kỳ không thể nào hiểu được mạch não của vị cô nương này.
Hiện tại, Tiết Mạn đối mặt với Tổ Kỳ cũng không phản ứng gì, cả mí mắt đều lười nhấc lên một chút, nhưng sau khi nge thấy âm thanh của Tiết Ngạn Tĩnh, trong nháy mắt phấn chấn hẳn lên, ánh mắt cấp tốc đảo qua Tiết Ngạn Tĩnh, tự tiếu phi tiếu mở miệng: "Chú ba, ngày hôm nay là dịp quan trọng như vậy, chú cũng không đem bạn gái đến cho chúng tôi nhìn một chút sao?"
Tiết Ngạn Tĩnh mới vừa đi tới, ghế ngồi còn chưa nóng mông, liền bị vãn bối đâm một câu, nhất thời sắc mặt khó coi.
Cố tình vào lúc này, còn có người cố ý giả vờ không hiểu hỏi: "Cái gì bạn gái? Chú ba mới ly hôn không bao lâu, nhanh như vậy liền có bạn gái mới?"
"Không phải bạn gái mới, là bạn gái cũ." Tiết Mạn cười nói.
Tiết Mạn lớn lên xinh đẹp, một đôi mắt phượng hẹp dài ôm theo châm chọc, nốt ruồi ở khóe mắt rạng ngời rực rỡ, đôi môi anh đào hồng nhuận, bỗng dưng xuất hiện mấy phần khí thế hung hổ dọa người.
Cô ta nói, "Chú ba của chúng ta là người chung thủy, làm sao có khả năng vứt bỏ bạn gái chung sống hai mươi năm mà đi tìm người mới?"
Nghĩa bóng trong câu nói này, chắc chắn tất cả mọi người ở đây có thể nghe hiểu.
Trong lúc nhất thời, bốn phía không ít người nhìn về bên này.
Tuy rằng nhiều người ngoài mặt không quan tâm việc tư nhà người khác, thế nhưng đến cùng có tâm tư bát quái, huống hồ cố sự của Tiết Ngạn Tĩnh cùng Tôn Phi vãn luôn là chuyện cười để bọn họ tá chuyện uống trà, tự nhiên sẽ để ý nhiều một chút.
Tiết Ngạn Tĩnh làm sao không biết ý tưởng xem náo nhiệt của bọn họ, trong phút chốc cả khuôn mặt đều đen, lại không thể nổi giận, chỉ có thể đem tất cả phẫn nộ cùng uất ức toàn bộ nuốt vào trong bụng.
Sớm biết mất mặt như vậy thì đã không tới.Tiết Ngạn Tĩnh đột nhiên rất là hối hận.
Ông ta chỉ vào Tiết Mạn, âm thanh phát run mà cả giận nói: "Cô thân là một vãn bối, lại đối với trưởng bối nói chuyện như vậy sao? Lẽ nào cha mẹ cô không có dạy qua cô làm sao biết tôn trọng người khác sao?!"
Tiết Mạn không uý kị tí nào Tiết Ngạn Tĩnh giọng oang oang, không phản đối nhún vai: "Ba mẹ tôi chỉ dạy tôi làm người thì dám làm dám chịu.
"..." Tiết Ngạn Tĩnh bị lời nói này của Tiết Mạn làm tức giận đến đỉnh đầu đều sắp bốc khói, ngay cả lời đều nói không rõ ràng, chỉ vào Tiết Mạn tay liên tiếp run, "Được, được lắm nhanh nha đầu nhanh mồm nhanh miệng."
Tiết Mạn cợt nhả mà nhe răng: "Cảm ơn chú ba khích lệ."
Tiết Ngạn Tĩnh tựa hồ không ngờ tới Tiết Mạn sẽ không cần mặt mũi như vậy, thiếu chút nữa tức đến bất tỉnh.
Quần chúng ăn dưa ánh mắt như đèn pha mà nhìn Tiết Ngạn Tĩnh, làm cho ông ta không đất dung thân, y như bị cởi hết quần áo trần truồng đứng trên phố lớn, cảm giác bị sỉ nhục như muốn nhấn chìm bản thân.
Ông ta nhìn chung quanh một vòng, không tìm được bóng dáng Tiết Ngạn Dân, liền đem tầm mắt phẫn nộ chuyển hướng Tiết Giác: "Mày cư nhiên không quản nó? Con nít vắt mũi chưa sạch lại không xem bề trên ra gì, không ra thể thống gì hết!"
Tiết Giác đứng ở bên cạnh Tổ Kỳ, trên mặt treo lên biểu tình như chuyện không hề liên quan gì đến mình: "Tôi quản nó cái gì?"
"Mày xem lời nói bất kính vừa rồi của nó!"
Tiết Giác vẫn cứ không phản ứng gì: "Thật không tiện, tôi quên vừa rồi nó nói cái gì mất rồi."
Tiết Ngạn Tĩnh: "..."
Tiết Mạn nhịn không được, xì một tiếng bật cười.
Tổ Kỳ trơ mắt nhìn Tiết Mạn dăm ba câu liền đem Tiết Ngạn Tĩnh tức giận đến giơ chân, cảm thấy bội phục sâu sắc đồng thời cũng quyết định sau này phải tận lực tránh xa nữ Ma vương này, nếu không cho dù cậu có mười cái miệng cũng không nói lại.
Tiết Giác rất nhanh chú ý đến Tổ Kỳ có điểm khác thường, quay đầu ghé vào lỗ tai cậu thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy? Không thoải mái sao?"
Giọng Tiết Giác rất êm tai, trầm thấp từ tính,lúc hắn nói chuyện khí tức từ bên tai Tổ Kỳ phất qua, thật ngứa, Tổ Kỳ không nhịn được rụt cổ một cái.
Kỳ thực Tổ Kỳ thật sự có chút không thoải mái, mới vừa rồi cùng đám người Hằng Cảnh Thần còn có Tiểu Đặng Tử và Đoạn Khải nói chuyện, cậu liền uống không ít rượu đỏ, sau đó cùng Tiết Giác đi xã giao, tuy rằng Tiết Giác thay cậu cản mấy lần rượu, nhưng vẫn là có bốn, năm chén vào bụng.
Hiện tại chất cồn phát huy tác dụng, Tổ Kỳ liền cảm giác thấy hơi hôn hôn trầm trầm, thậm chí có chút buồn nôn.
Tổ Kỳ nói: "Tôi nghĩ sẽ đi phòng vệ sinh."
Tiết Giác lập tức nói: "Tôi đưa em đi."
"Không cần, tôi tự mình đi là được rồi, anh còn phải tiếp khách." Tổ Kỳ nói xong sau đó đi về phía nhà vệ sinh, thoạt nhìn say khướt, vào lúc này lại chạy trốn còn nhanh hơn thỏ.
Tiết Giác bất đắc dĩ nhìn bóng lưng chạy trốn của Tổ Kỳ, khe khẽ lắc đầu.
Sau đó, hắn liền không nhịn được sờ sờ mặt của mình, nghĩ thầm hắn thật sự có khủng bố như vậy sao? Hình như Tổ Kỳ càng ngày càng sợ hắn.
...
Phòng vệ sinh của nhà yến tiệc cùng phòng vệ sinh trong nhà hoàn toàn khác nhau, nơi này trang trí theo phong cách nhẹ nhàng thanh lịch, phân ra hai bên nam nữ, bên trong có gương lớn thật to và mấy gian phòng riêng.
Đương nhiên, dù cho chỉ là một phòng rửa tay nam, diện tích cũng so với phòng ngủ trước khi xuyên qua của Tổ Kỳ lớn gấp mấy lần, trang hoàng cùng trang trí khắp nơi đềuc tản mùi "tiền". (Đột nhiên nhớ đến câu nói của một tiểu thụ trong một bộ truyện nào đó tui quên tên rôi:" Đừng có đi so sánh với những kẻ có tiền nếu không sẽ bị cái nhà vệ sinh nhà người ta làm cho tức chết")
Mơ màng lượn qua nhà vệ sinh một lần, Tổ Kỳ không kìm lòng được lưu lại hai hàng nước mắt chua xót.
Có mấy người phấn đấu cả đời đều không đến được La Mã, có mấy người vừa sinh ra liền đứng ở trạm cuối cùng La Mã, câu nói này thực sự là quá đúng.
Tổ Kỳ thật sự uống nhiều rồi, vọt vào buồng riêng liền ngồi nôn một trận, nhưng mà buổi tối cậu cũng chỉ ăn có mấy khối điểm tâm nhỏ, bây gờ cái gì cũng không nôn ra.
Cũng không lâu lắm, cậu bỗng nhiên cảm thấy một trận mệt mỏi, liền lạch cạch một tiếng khép lại nắp bồn cầu, quay người lại ngồi lên trên nắp bồn cầu.
Tổ Kỳ vốn định lên lầu rửa ráy đi ngủ, bất đắc dĩ thân thể quá mức mệt mỏi, khí lực trong người giống như trôi theo mỗi bước đi, vì vậy không thể làm gì khác hơn là tạm thời ngồi nghỉ một chút.
Nào có biết ngồi như thế một hồi Tổ Kỳ liền ngủ mất.
Mãi đến khi bên ngoài truyền đến một chuỗi tiếng bước chân, ngay sau đó có người gõ cửa, Tổ Kỳ bất thình lình bị sợ hết hồn đột nhiên ngồi thẳng lên, rồi mới từ trong ý thức mơ hồ đột nhiên thanh tỉnh lại.
"Ai?"
"Là tôi." Người ngoài cửa nhẹ giọng nói.
"Tiết Giác?" Tổ Kỳ đưa tay mở cửa ra, cửa vừa mở ra một cái khe thì Tiết Giác liền từ bên ngoài chen vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất