Thế Tử Hàn Tư Ân

Chương 90

Trước Sau
Thời điểm Hàn Tư Ân biết được tin tức này, Cơ Lạc cùng Cơ Dung đã vào cung tiến hành giằng co rồi. Chỉ là việc này dù sao cũng liên quan đến cơ mật hoàng gia, người bình thường không biết được.

Hàn Tư Ân cũng là từ trong lòng Hàn Trác mà nghe được, Hàn Trác từ trong cung hồi phủ, liền vội vội vàng vàng đi vào việc của lão phu nhân. Trong lòng hắn tâm tình cuồn cuộn, mới không nhìn thấy Hàn Tư Ân cùng Hàn Minh Châu đang trong đình đài bên cạnh sơn giả.

Lúc đó, Hàn Tư Ân đang cùng Hàn Minh Châu tùy ý nói chút: "Cơ Lạc hai ngày trước tới tìm ta, nhắc đến Thế tử Ung quận vương Cơ Việt, ngươi cảm thấy thế nào?"

Hàn Tư Ân nói thẳng ra, Hàn Minh Châu sửng sốt một chút mới hiểu rõ ý tứ của hắn. Chớp mắt, sắc mặt Hàn Minh Châu ửng đỏ, hai con mắt lóe sáng rực rỡ động nhân. Đôi tay cũng giống như tâm tình của nàng, vắt khăn tay qua lại, sau một hồi nàng thấp giọng nói: "Muội cũng không biết."

Thái độ của Cơ Lạc, nàng đã thông qua Vương lão phu nhân mà biết được, đối với chuyện này có chút thất vọng, nhưng cũng không có thương tâm khổ sở. Hiện tại Hàn Tư Ân nhắc đến Cơ Việt, nàng tự nhiên hiểu đây là ý gì.

Dựa theo lễ nghi, nàng và Hàn Tư Ân không nên thảo luận những thứ này. Thế nhưng chỗ này chỉ có hai huynh muội bọn họ, thuận miệng nói một chút, cũng không sao cả.

Hàn Tư Ân đối với câu trả lời của Hàn Minh Châu cũng không có quá nhiều kỳ vọng, hắn nói: "Có thể hỏi ý trưởng bối một chút, hoặc là tìm thời gian âm thầm quan sát một chút." Người trưởng bối này cũng không chỉ người của quốc công phủ, mà là Vương lão phu nhân. Còn trong âm thầm quan sát Cơ Việt như thế nào, Hàn Tư Ân cảm thấy đây là chuyện cực kỳ bình thường, chỉ cần đủ kín kẽ, tất nhiên sẽ không truyền ra được tin đồn gì.

Hàn Minh Châu hiểu ý hắn, sau đó nàng chìm trong suy tư một chút, cúi thấp mắt xuống hỏi: "Vậy đại ca cảm thấy thế nào?"

Hàn Tư Ân đứng lên, nhàn nhạt nói: "Đây là chuyện của chính ngươi, chính ngươi phải làm chủ. Có cơ hội thoát khỏi cái vũng bùn này, cũng không có gì không tốt. Cuộc sống sau này trải qua như thế nào, còn phải xem chính ngươi nghĩ tới thành ra làm sao. Người khác thay ngươi làm được chủ nhất thời, chứ không làm được cả một đời."

Hàn Minh Châu trố mắt nhìn thần sắc hắn lạnh nhạt, trong lòng có chút thất vọng cũng có chút chua xót.

Trong trí nhớ của nàng, Hàn Tư Ân cơ hồ chưa từng nói qua cảm tưởng của hắn về quốc công phủ, bây giờ nghe hắn hình dung Hàn Quốc công phủ thành vũng bùn. Nghĩ tới rơi vào này vũng bùn là mình và người khác, Hàn Minh Châu nghĩ, có lẽ Hàn Tư Ân đối với người ngoài sử dụng thủ đoạn thô bạo hung hăng không kiêng dè chút nào, nhưng đối với quốc công phủ nhiều lần hạ nhục hắn, thủ đoạn đã được coi là ôn hòa, ít nhiều cũng do mình còn ở đây.

Triều đại này đối với nữ tử luôn hà khắc một chút, Hàn Tư Ân là một nam tử, là Thế tử của quốc công phủ này, danh tiếng có không tốt như nào, khiến lòng người sợ hãi ra sao, nhưng chỉ cần hoàng đế yêu thích hắn, hắn vẫn là chủ tử tương lai của quốc công phủ này.

Mà nàng là nữ tử phải gả ra ngoài, về mặt danh tiếng vẫn phải lưu ý một chút.

Cho nên, dù người ca ca này không để ý bản thân hắn thế nào, nhưng thật ra vẫn bận tâm về mình.

Hàn Tư Ân không đếm xỉa tới thương xuân bi thu đột nhiên tới của Hàn Minh Châu, hắn nói xong lời mình muốn nói, liền chậm rãi rời đi. Nếu Hàn Minh Châu muốn định hôn sự này, Hàn Quốc công phủ cũng không ngăn được nàng.

Sau khi Hàn Tư Ân rời khỏi tầm mắt của Hàn Minh Châu, liền đem những việc này ném ra sau đầu. Hiện tại hắn đang nghĩ tới Cơ Lạc, hắn không nghĩ Cơ Lạc lại dễ dàng bị người ta bắt thóp như vậy.

Dù sao hắn và Cơ Dung đều là hoàng tử, Cơ Dung lại có hình tượng ma ốm quanh năm, hắn phái người đi giám thị hoàng tử, việc này là tối kỵ trong mắt hoàng đế.

Hoặc là nói, Cơ Lạc cố ý? Sự tình mãi không có đột phá, tự mình thẳng thắn mở ra một con đường.

Nghĩ đến nếu như là loại tình huống sau, trong lòng Hàn Tư Ân cảm thấy hứng thú, hắn quyết định tự mình đi tới hoàng cung xem sự tình rốt cuộc là như thế nào.



Một khi Hàn Tư Ân cảm thấy hứng thú, hiệu suất làm việc vẫn là vô cùng cao, hắn rất nhanh chóng từ quốc công phủ đi thẳng đến hoàng cung.

Bên trong hoàng cung, hoàng đế ngồi ngay ngắn trên long ỷ, lạnh lùng chăm chú nhìn hai nhi tử của mình đang quỳ trên mặt đất.

Sắc mặt Cơ Dung có vẻ hơi tái nhợt, hai gò má lại bởi vì bệnh trạng mà dẫn theo một tia đỏ ửng, chau mày, trong đôi mắt mang theo không hiểu cùng oan ức không dễ phát giác, cả người thoạt nhìn có chút âm nhu.

Mà Cơ Lạc thẳng tắp quỳ ở đó, ánh mắt sáng rõ, bên trong còn có không phục thuộc về độ tuổi này của hắn.

Hàn Tư Ân chính là dưới tình huống như vậy, đến thư phòng của hoàng đế.

Sau khi hoàng đế tuyên Hàn Tư Ân, tức giận hỏi một câu: "Ngươi tới làm cái gì? Vụ án thích khách có tiến triển à?"

Hàn Tư Ân nhìn hai vị hoàng tử một chút, biểu tình có chút lúng túng, thanh âm hắn hơi nhỏ đi, nói: "Bẩm hoàng thượng, vụ án thích khách vẫn không có tiến triển gì lớn, vi thần vốn là có chút việc tư muốn bẩm báo với hoàng thượng, bây giờ nghĩ lại những việc kia cũng không quá quan trọng."

Hoàng đế liếc mắt nhìn Hàn Tư Ân một cái, cũng không mở miệng bảo hắn rời đi, lại nhìn về phía Cơ Lạc cùng Cơ Dung, nói: "Nếu đã đến tai trẫm rồi, vậy hãy nói một chút đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Cơ Dung ho khan hai tiếng, trên mặt đỏ ửng sâu hơn, hắn trầm mặc một chút, nhẹ nhàng nói: "Phụ hoàng, đây chỉ là một chuyện hiểu lầm..."

"Không có hiểu nhầm, người mà phủ Nhị ca bắt được quả thật là người trong phủ nhi thần." Lời Cơ Dung muốn giải thích hiểu lầm bị Cơ Lạc mặt không cảm xúc đánh gãy. Trong lòng Cơ Dung mơ hồ cũng có chút cảm giác xấu, Cơ Lạc cho người đến trước phủ hắn, tuy rằng một ngày đổi ba lần, nhưng vẫn chướng mắt vô cùng.

Hắn không biết mình khi nào bị Cơ Lạc chú ý, rõ ràng chính mình thiết kế rất nhiều rãnh, Cơ Lạc lại gắt gao cắn hắn. Tiếp tục như vậy trong thời gian ngắn không có vấn đề gì, nhưng dù sao hắn cũng cần gặp quan chức trong triều, lúc cần thiết còn muốn thông qua đường dây bí mật liên lạc với thái hậu. Cơ Lạc nhìn chòng chọc như thế, trong thời gian dài nhất định sẽ phát hiện vấn đề.

Cho nên sau khi nhận được lời nhắn của thái hậu, hắn liền quyết định đem việc này đến trước mặt hoàng đế. Hắn ở ngoài mặt là người ít có khả năng tranh đoạt đế vị nhất, trong ngày thường lại khiêm tốn khiến người không nhớ tới, Cơ Lạc theo dõi hắn, chung quy phải có lời giải thích đi.

Một sai lầm như thế, vậy Cơ Lạc vốn dĩ không được kỳ vọng, ngày sau e rằng sẽ càng không được kỳ vọng.

Cơ Dung tưởng tượng đều rất tốt, thế nhưng hắn bây giờ nghe Cơ Lạc này âm khí nặng nề thừa nhận tội lỗi của chính mình, lại nhìn dáng vẻ bình vỡ còn muốn đập thêm kia, luôn cảm thấy rất là không ổn.

Hoàng đế bị Cơ Lạc chọc tức đến muốn cười, hắn hừ hừ hai tiếng nói: "Vậy ngươi nói cho trẫm một chút, người của ngươi sao lại chạy đến trước phủ của lão nhị? Còn bị người ta bắt được?"

Cơ Lạc nghe lời này, thẳng tắp nhìn chằm chằm hoàng đế, trong đôi mắt tựa hồ còn có chút oan ức. Hoàng đế bị hắn nhìn trong lòng mao mao, vừa định trách cứ, Cơ Lạc đột nhiên nhắm mắt lại, nhìn như hạ quyết tâm, tâm vừa nảy, mở miệng nói: "Nhi thần... Nhi thần theo dõi Nhị ca là có nguyên nhân, bởi vì nhi thần cảm thấy hắn có thể không phải phụ hoàng thân sinh."

Cơ Lạc vừa thốt ra, quả thực là sấm vang bên tai Cơ Dung, còn mỗi việc chưa đem hắn đốt thành than thôi, hắn không tin được nhìn Cơ Lạc, hỏi ngược lại: "Ngươi... Ngươi đang nói cái gì?"

Hoàng đế trên long ỷ cũng là một bộ trợn mắt há mồm, hắn trố mắt nhìn Cơ Lạc, miệng hơi giương ra, mà ngay cả một hơi gió cũng không phát ra. Người duy nhất hầu hạ bên trong phòng, Nguyên Bảo, bất thình lình nghe được một tin tức quan trọng như thế, trong lòng lộp bộp một tiếng, lại có cảm giác mình sống không qua đêm nay.

Lúc này khóe mắt hoàng đế còn liếc thấy Hàn Tư Ân một mặt lúng túng, hận không thể đem mình co lại thành con kiến lén lút trốn, đột nhiên giận không có chỗ phát tiết.



Hoàng đế cảm thấy Cơ Lạc này rõ ràng là tiếp xúc cùng Hàn Tư Ân lâu quá, tâm trí cùng thần trí đều chịu ảnh hưởng, nói chuyện rất có loại phong độ không có chứng cứ liền há mồm làm bừa của Hàn Tư Ân.

Hoàng đế không phản ứng lại, Cơ Dung đã từ bên trong tiếng sấm thanh tỉnh, hắn nhảy dựng lên chỉ vào Cơ Lạc, sắc mặt tức đến hết trắng lại đỏ, ngón tay run rẩy: "Ngươi... Ngươi nói nhăng nói cuội gì đó, ta..."

Cơ Lạc trực tiếp đánh gãy lời Cơ Dung nói, trong lúc con ngươi của hoàng đế chuyển đổi từ mơ hồ sang thanh tỉnh, hắn nhanh chóng mở miệng nói: "Sở dĩ nhi thần nghĩ như vậy, là bởi vì nhi thần cảm thấy rất có thể đã tìm được một người con riêng của phụ hoàng. Khi sau này tra lại mấy vụ án cũ, phát hiện tuổi của hắn và Nhị ca không đúng, vốn định để người rút lui, không nghĩ tới bị Nhị ca bắt được. Nhi thần không chứng cứ xác thực, nhưng những chuyện nhi thần làm qua, tuyệt đối sẽ không phủ nhận."

Cơ Lạc bùm bùm một trận, Cơ Dung nhìn hắn, trong lòng đột nhiên cảm thấy chính mình đang bị Cơ Lạc lợi dụng. Cơ Lạc sợ là sớm đã có ý định nháo chuyện này đến trước mặt hoàng thượng, nhưng vẫn luôn không tìm được cơ hội, hiện tại...Dự cảm trong lòng Cơ Dung càng ngày càng không tốt.

Mà hoàng đế cảm thấy mình mới vừa muốn thanh tỉnh liền bị đánh ngất, hắn không tự chủ hỏi ngược lại: "Con riêng của trâm ư?"

Cơ Lạc không chút khách khí nói ra Bạch Ân, hắn nói: "Chính là nhị công tử của Bạch đại nhân gia Bạch Ân, nhìn kỹ gương mặt hắn là thấy có mấy phần giống nhau."

Hàn Tư Ân cảm thấy đây chính là lúc mình cần diễn rồi, cho nên hắn kinh ngạc giương mắt liếc nhìn Cơ Lạc một cái. Mà Cơ Lạc mắt cũng không chớp nhìn thẳng về hoàng đế.

Động tác của Hàn Tư Ân quá lớn, hoàng đế cùng Cơ Dung đều thấy được, đáy lòng Cơ Lạc không nhịn được giận thầm mắng Hàn Tư Ân một tiếng, hắn vốn không muốn đem việc này dính lên đầu Hàn Tư Ân, kết quả, chính hắn còn có sức lực mà nhảy nhót.

Cơ Lạc còn chuẩn bị tiếp tục nói chuyện thu hút chú ý của mọi người, thế nhưng hoàng đế đã nhìn về phía Hàn Tư Ân, hắn híp mắt, tâm tình mười phần không tốt hỏi: "Hàn Tư Ân, làm sao, nhìn dáng vẻ của ngươi, ngươi cũng biết chuyện à?"

Hàn Tư Ân lắc đầu một cái, sắc mặt có chút đau khổ nói: "Bẩm hoàng thượng, chuyện Tam hoàng tử nói tới, vi thần không biết. Chỉ là vi thần nghe thấy Tam hoàng tử vừa nói như thế, đột nhiên nghĩ đến vi thần đã gặp qua Bạch công tử hai lần, lần đầu tiên chỉ cảm thấy tướng mạo của y rất tốt, rất quý khí, lần thứ hai luôn cảm thấy gò má của y rất quen mắt. Thời điểm vi thần nói những lời này cũng có mặt Tam hoàng tử, hẳn là Tam hoàng tử đem những lời bậy bạ tùy miệng của vi thần tưởng thật?"

Hoàng đế nghe Hàn Tư Ân nói vậy, trong lòng có chút tức giận, hắn căn bản không có ấn tượng gì với Bạch Ân, tự nhiên không biết Bạch Ân có giống hắn hay không, mà không quản là giống hay không giống, Bạch Ân sao có thể là con riêng của hắn được? Cơ Lạc này rõ ràng là đang muốn ụp chậu nước bẩn lên đầu hắn mà.

Lúc này dù Cơ Dung có chút tâm loạn, nhưng thần trí vẫn ổn định, nghe Hàn Tư Ân nói, hắn liền tức giận chất vấn: "Chỉ dựa vào điểm này, Tam đệ cùng Hàn thế tử nhất quyết cho rằng ta là hoàng tử giả mạo, Bạch Ân là hoàng tử thật sao? Huyết thống hoàng gia há có thể để các ngươi coi là trò đùa như vậy, quả thực là buồn cười đến cực điểm."

Cơ Dung nói lời này là muốn người khác bị dẫn dắt nghĩ là Cơ Lạc cùng Hàn Tư Ân câu đáp thành gian, cố ý bịa đặt ra sự thực này, để hoàng đế trị tội.

Lúc này chỉ thấy Hàn Tư Ân cau mày há miệng, vẫn không có hé răng, Cơ Lạc đã ưỡn thẳng cổ nói: "Phụ hoàng, nhi thần ai làm người nấy chịu, nhi thần là bởi vì trong lúc vô tình điều tra chuyện cũ mà nghĩ đến, liên quan gì đến người khác?"

"Chuyện cũ gì mà lại khiến ngươi nghĩ đến chuyện hoàng tử thật giả chứ?" Cơ Dung tiếp tục tức giận hỏi.

Trên mặt Hàn Tư Ân khá là khó coi, nhưng trong lòng cảm thấy ngày hôm nay chính mình vừa vặn làm cây đuốc, Cơ Lạc lại nhiều lần nhắc tới bản án xưa cũ, hiện tại rốt cuộc cũng bị người hỏi ra.

Vì vậy, chỉ nghe Cơ Lạc oán hận nói: "Nhi thần điều tra chuyện cũ, chính là việc phụ phi của nhi thần."

Thanh âm đắt giá của Cơ Lạc còn chưa lặng xuống, nghênh tiếp hắn chính là chén trà vàng ngọc trong tay hoàng đế. Trong ngự thư phòng yên tĩnh, chỉ thấy Cơ Lạc dính một mặt lá trà, có chút buồn cười, nhưng lưng hắn vẫn thẳng tắp, chỉ là âm thanh có chút nhỏ đi: "Nhi thần chính là muốn biết năm đó phụ phi đã chết như thế nào."

Chuyện con riêng cũng được, Cơ Dung không phải hoàng tử cũng tốt, hết thảy mục đích của Cơ Lạc chỉ vì muốn hỏi ra câu này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau